- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Chị Dâu
#
Chương 11: Lưỡi dao trước ngực
#

Căn phòng khách vắng lặng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.Orm ngồi trên ghế sofa, hai bàn tay siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Anh trai chậm rãi rót trà, ánh mắt chăm chú dán vào gương mặt em gái.
Không khí ngột ngạt đến mức Orm nghe rõ tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực.– Orm... – Giọng anh trai trầm thấp. – Dạo này em khác lắm.
Gầy, hay mất ngủ... lại hay tránh ánh mắt của anh.
Có chuyện gì em đang giấu anh đúng không?Orm cúi gằm, môi run rẩy.
Cô muốn nói dối, muốn cười xòa để xua tan mọi nghi ngờ, nhưng cổ họng như nghẹn chặt.Anh trai tiếp tục: – Anh còn thấy... – Ánh mắt anh khựng lại ở cổ áo em gái.
Một vết hằn đỏ nhạt lóe lên dưới lớp vải mỏng. – ...Em có quan hệ với ai rồi sao?Tim Orm chấn động.
Cô siết chặt vạt áo, run rẩy: – Không... không phải như vậy...Anh trai khẽ cau mày, giọng cứng rắn hơn: – Nếu thật sự có, em phải nói với anh.
Anh không muốn em bị tổn thương, không muốn em đi theo vết xe đổ của mấy đứa bạn...Orm cắn môi đến bật máu, nước mắt dâng lên nóng hổi.
Trước mặt người thân thương nhất, cô cảm thấy mình như một kẻ phản bội.---Ngay khoảnh khắc ấy, cửa phòng khẽ mở.Ling Ling xuất hiện, bình thản như chẳng có gì.
Trên môi cô ta là nụ cười dịu dàng, trong tay còn cầm cốc sữa nóng.– Muộn rồi, để Orm thức thế này không tốt. – Cô đặt cốc xuống bàn, ánh mắt liếc qua em gái nhỏ, dừng lại ở vạt áo đang run run che chắn.Một tia sáng lóe lên nơi khóe mắt.
Rõ ràng...
Ling Ling cố tình biết hết.Anh trai thở dài, giọng dịu lại: – Thôi, muộn rồi, em về nghỉ đi.
Nhưng Orm... nhớ rằng, bất cứ chuyện gì cũng phải nói với anh.
Anh sẽ luôn ở đây.Orm òa khóc, vội gật đầu, ôm lấy anh như muốn tìm chút che chở cuối cùng.Nhưng phía sau, ánh mắt Ling Ling dán chặt vào lưng cô, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, như lưỡi dao kề sát trái tim.---Đêm ấy, Orm nằm trên giường, vẫn chưa thôi run rẩy.Ling Ling lặng lẽ ngồi cạnh, tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù vì nước mắt.– Em sợ đến vậy sao? – Cô khẽ hỏi.Orm nấc nghẹn: – Tôi thấy mình tội lỗi...
Tôi đã phản bội anh trai...Ling Ling cúi xuống, ngăn dòng nước mắt bằng một nụ hôn sâu, như muốn nuốt chửng mọi lời than trách.– Nếu đã là tội lỗi... thì để tôi cùng em gánh. – Giọng thì thầm, đầy sức mê hoặc. – Nhưng em không được trốn tôi nữa.Orm run bắn, vừa muốn phản kháng, vừa không thể nào thoát khỏi vòng tay nóng bỏng ấy.Trong bóng tối, sự chiếm hữu lại tiếp diễn, mạnh mẽ hơn, như một dấu ấn khắc sâu chẳng thể xóa mờ.---Ở một góc phòng khác, anh trai Orm ngồi lặng trong màn đêm.
Hình ảnh em gái với đôi mắt sưng đỏ và vết hằn mờ trên cổ cứ ám ảnh mãi trong đầu.Anh nắm chặt tay, một linh cảm u ám dâng lên...*Có gì đó... bất thường giữa Orm và Ling Ling.*