Sáng hôm sau, Jeonghan tỉnh dậy trong sự ấm áp khác thường.
Mắt cậu vẫn còn nhắm nghiền khi cảm nhận được vòng tay săn chắc của Seungcheol đang siết chặt mình.
Tuy nhiên, sự bình yên này nhanh chóng bị phá vỡ."
Dậy thôi, vợ yêu."
Seungcheol nói, giọng hắn trầm ấm nhưng đầy sự thúc giục.
Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
"Chúng ta có việc cần làm."
Jeonghan càu nhàu.
"Việc gì mà sáng sớm thế?
Hôm nay tôi không có lịch họp."
"Hôm nay anh có lịch họp báo."
Seungcheol đáp, hắn vén chăn, nhẹ nhàng ngồi dậy.Jeonghan mở bừng mắt.
"Họp báo gì?
Anh đi họp một mình đi!"
"Không được!"
Seungcheol nói quả quyết, ánh mắt hắn quyền lực và sắc bén như thường ngày.
Hắn bước xuống giường, lấy sẵn bộ đồ chỉnh tề đã chuẩn bị từ tối.
"Đây là buổi họp báo về việc chính thức xác nhận hôn nhân của chúng ta và phản bác lại mọi tin đồn vô căn cứ.
Em phải có mặt."
Chỉ sau mười lăm phút cấp tốc sửa soạn dưới sự thúc giục không ngừng của hắn, Jeonghan đã bị Seungcheol lôi xềnh xệch ra khỏi biệt thự.
Chỉ khi chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại trước một khách sạn lớn ở Gangnam, Jeonghan mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phía trước sảnh là một rừng phóng viên và máy quay, ánh đèn flash chớp liên tục, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và choáng ngợp.Seungcheol bước xuống xe trước.
Hắn mặc một bộ vest ba mảnh màu đen cắt may hoàn hảo, chiếc cà vạt lụa thắt nút chỉnh tề.
Mái tóc đen vẫn giữ nguyên vẻ lịch lãm sắc nét như thường ngày – hắn chưa kịp nhuộm tóc theo lời cậu.
Vừa xuất hiện, mọi ống kính đã đổ dồn về phía hắn.Hắn quay lại, mở cửa xe và đưa tay cho Jeonghan."
Em cứ đi theo anh.
Đừng lo lắng." hắn thì thầm, ánh mắt kiên định và trấn an.Jeonghan hít một hơi sâu, nắm lấy tay hắn.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu kem và quần tây đen, khoác ngoài một chiếc áo măng tô màu camel trang nhã.
Vẻ ngoài của cậu thanh lịch nhưng vẫn có chút e dè và bối rối.Khi Jeonghan xuất hiện, cả hội trường gần như vỡ òa.
Tiếng máy ảnh vang lên dữ dội và hàng loạt câu hỏi được tung ra:"Thưa Chủ tịch Choi, đây là Phu nhân Yoon Jeonghan sao?"
"Phu nhân, tin đồn về hôn thê tập đoàn Lim có phải là sự thật không?"
Seungcheol không trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Hắn siết chặt tay Jeonghan, bàn tay hắn ấm áp và vững chãi, truyền cho cậu một sức mạnh vô hình.
Hắn dẫn cậu đi thẳng vào phòng họp báo.Trước bục phát biểu, Seungcheol nhẹ nhàng kéo ghế cho Jeonghan rồi đứng thẳng, gương mặt lạnh lùng và quyền lực.
Hắn nhìn thẳng vào hàng trăm ống kính, ánh mắt sắc bén như tia dao."
Chào mừng quý vị đã đến buổi họp báo."
Seungcheol bắt đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy quyền, khiến cả hội trường phải im lặng tuyệt đối.
"Mục đích của buổi họp báo này là để chấm dứt tất cả những tin đồn vô căn cứ đang lan truyền.
Tôi muốn khẳng định rõ ràng rằng..."
Hắn dừng lại một chút quay sang nhìn Jeonghan, đôi mắt hắn ánh lên một tia dịu dàng hiếm thấy."...
Yoon Jeonghan là vợ hợp pháp duy nhất của tôi, Phu nhân Chủ tịch của Tập đoàn Choi.
Mọi tin đồn về 'hôn thê' hay bất kỳ người thứ nào đều là sự xúc phạm đến danh dự của Phu nhân Choi và gia đình chúng tôi."
Hắn dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán Jeonghan.
Cử chỉ dịu dàng này lọt vào tất cả các ống kính."
Để chứng minh cho mối quan hệ này."
Seungcheol tiếp tục, giọng nói trở nên trang trọng hơn.
"Hôn ước với gia tộc Lim đã bị hủy bỏ hoàn toàn từ nhiều năm trước và hôn nhân của tôi với Jeonghan được sự chấp thuận của cả hai bên gia đình.
Hơn nữa, chúng tôi đang sống chung hạnh phúc tại biệt thự riêng và chúng tôi hiện đang lên kế hoạch cho tương lai lâu dài, bao gồm cả việc chào đón thành viên mới trong gia đình."
Jeonghan ngồi bên cạnh, hai má ửng hồng trước những lời công bố quá đỗi riêng tư và mạnh mẽ này.
Cậu không ngờ Seungcheol lại dùng việc "lên kế hoạch có con" để dập tắt tin đồn Ánh mắt cậu lườm hắn một cái nhưng Seungcheol chỉ mỉm cười, ánh mắt rực sáng đầy vẻ đắc thắng.Hắn kết thúc bài phát biểu ngắn gọn."
Tập đoàn Choi sẽ có hành động pháp lý mạnh mẽ đối với bất kỳ phương tiện truyền thông nào tiếp tục lan truyền tin tức sai lệch làm ảnh hưởng đến đời tư của Phu nhân Choi."
Ngay khi Seungcheol vừa dứt lời, cả hội trường bùng lên những câu hỏi.
Các phóng viên bao vây bục phát biểu, chĩa microphone về phía Jeonghan."
Thưa Phu nhân, xin hỏi, mối quan hệ của ngài và Chủ tịch đã bắt đầu từ bao giờ?"
"Ngài có gặp mặt tiểu thư Lim Jiyeon không?
Ngài có muốn nói gì với cô ấy không?"
"Phu nhân có hài lòng với cuộc sống hôn nhân hiện tại không?
Có thật sự là hôn nhân tình yêu không, thưa ngài?"
"Chủ tịch có vẻ rất yêu ngài!
Xin hỏi, ngài đã bị quyến rũ bởi điều gì ở Chủ tịch Choi?"
Jeonghan hít một hơi sâu.
Cậu nhìn thẳng vào đám đông ồn ào.
Dưới sự bảo vệ của Seungcheol, cậu lấy lại sự bình tĩnh và vẻ thông minh, sắc sảo thường thấy.Cậu đáp một cách chậm rãi, rõ ràng từng chữ, không để bất kỳ ai ngắt lời."
Tôi xin lỗi, mọi chuyện đều đến quá nhanh.
Nhưng tôi muốn khẳng định rằng, cuộc hôn nhân của chúng tôi là hoàn toàn tự nguyện.
Về việc tôi bị 'quyến rũ' bởi điều gì ở Chủ tịch Choi..."
Jeonghan quay sang, nhìn Seungcheol, ánh mắt chứa đầy sự trêu chọc mà chỉ hắn mới hiểu được."...
Chắc có lẽ là vì anh ấy nấu canh kim chi rất ngon và anh ấy luôn nhắc tôi đi ngủ sớm để không bị thâm quầng mắt.
Còn những chuyện khác, xin phép được giữ lại cho riêng chúng tôi."
Lời đáp khéo léo của Jeonghan khiến một vài phóng viên bật cười.
Nó vừa xác nhận sự thân mật trong cuộc sống hàng ngày, vừa từ chối trả lời những câu hỏi quá riêng tư.Seungcheol mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt hắn đầy sự tự hào.
Hắn vòng tay qua vai Jeonghan, siết nhẹ đầy chiếm hữu như một lời tuyên bố không lời rằng.Đây là người đàn ông của tôi và tôi sẽ bảo vệ cậu ấy."
Cảm ơn sự có mặt của quý vị.
Như đã nói, cuộc họp báo kết thúc tại đây."
Seungcheol nói, giọng hắn trở nên lạnh lùng và kiên quyết trở lại, chấm dứt mọi cuộc tranh luận.Hắn không đợi thêm một giây nào dứt khoát xoay người Jeonghan lại, dùng vòng tay vững chãi của mình mở đường đi qua đám đông phóng viên đang cố gắng chụp thêm ảnh.
Jeonghan đi sát vào hắn, cảm nhận được sức mạnh áp đảo từ người đàn ông này.
Cậu biết, Seungcheol đang dùng toàn bộ khí chất và quyền lực của mình để bảo vệ cậu khỏi sự quấy rầy của truyền thông.Khi cánh cửa phòng họp báo đóng lại, trả lại sự yên tĩnh cho hành lang khách sạn, Jeonghan mới khẽ thở phào.
Cậu ngước nhìn Seungcheol."
Tôi nghĩ anh đã dùng hơi quá nhiều quyền lực rồi đấy."
Jeonghan nói, cố gắng tỏ ra không bị ảnh hưởng.Seungcheol buông cậu ra, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt hắn sâu thẳm và dịu dàng.
"Anh nói rồi.
Bảo vệ em là ưu tiên hàng đầu."
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc mái bị rối của cậu.
"Và em đã làm rất tốt.
Rất khéo léo."
Jeonghan cảm thấy hơi thở của hắn phả vào mặt và sự căng thẳng lập tức tan biến.
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, một sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt ấy.Seungcheol thấy vẻ ngượng ngùng dễ thương đó của cậu, hắn chỉ cười lớn.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cách dứt khoát.
"Được rồi, không trêu em nữa.
Đi nhuộm tóc thôi.
Anh muốn em chọn màu cho anh."
"Anh còn nhớ à?"
Jeonghan khẽ đẩy hắn ra.
"Tôi tưởng anh bận làm Chủ tịch mà quên rồi chứ."
Đúng lúc đó, điện thoại Jeonghan rung lên.
Là Jisoo gọi đến.Jeonghan nhấc máy.
"Sao thế?"
Giọng Jisoo ở đầu dây bên kia đầy vẻ hân hoan và trêu chọc.
"Chúc mừng ngày cả hai công khai!
Chúng tôi xin được phép gửi hai ly cà phê đến để chiêu đãi hai vị Phu nhân và Chủ tịch."
Jeonghan nhíu mày.
"Cậu lại bày trò gì đấy?"
"Trò gì đâu.
Là quà chúc mừng từ tớ, Seokmin, Mingyu và Wonwoo đấy.
Anh rể, à không, Chủ tịch Choi vừa bảo vệ cậu ngầu lòi thế kia cơ mà," Jisoo nói với một tràng cười.
"Bọn tớ vừa gửi cà phê đến chỗ đỗ xe rồi.
Nhớ chụp ảnh check-in đấy!"
Jeonghan thở dài, quay sang nhìn Seungcheol.
"Jisoo lại bày trò rồi."
Cùng lúc đó, tại trụ sở Tập đoàn Lim, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.Lim Jiyeon ngồi trên chiếc sofa da đen, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trắng bệch vì giận dữ và hoảng sợ.
Chiếc điện thoại di động trong tay cô ta rung lên liên hồi vì những cuộc gọi từ bạn bè và đối tác.
Cô ta vừa xem toàn bộ buổi họp báo của Choi Seungcheol.Đối diện cô ta là ông nội, Chủ tịch Lim, một người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt sắc lạnh và đầy mưu mô.
Ông ta đang đập tay mạnh xuống bàn trà, tiếng va chạm khô khốc vang vọng khắp phòng."
Cô đã làm cái quái gì vậy, Jiyeon?"
Ông Lim gầm lên, giọng nói khản đặc vì tức giận.
"Tôi đã bảo cô giữ im lặng, để ta xử lý từ từ!
Giờ thì sao?
Toàn bộ thị trường đã biết cái gọi là 'hôn ước' của chúng ta chỉ là trò hề!"
Jiyeon run rẩy.
"Ông nội, con... con chỉ muốn lấy lại vị trí vốn thuộc về con."
"Vị trí!?"
Ông Lim cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo.
"Cô không thấy buổi họp báo đó sao?
Choi Seungcheol đã giết chết danh dự của cô và chôn vùi luôn cả cơ hội hợp tác cuối cùng của chúng ta!
Hắn không chỉ xác nhận hôn nhân mà còn công khai hủy bỏ hôn ước từ đời trước, làm cho cô trở thành một trò cười trước toàn bộ giới kinh doanh!"
Jiyeon khóc nức nở.
"Con không ngờ hắn lại làm lớn chuyện đến thế.
Con tưởng hắn sẽ sợ áp lực dư luận."
"Sợ?
Choi Seungcheol sợ cái gì?"
Ông Lim đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động chói tai.
"Hắn là một con sói già, không phải một thằng nhóc.
Hắn dùng cuộc họp báo để cảnh cáo không chỉ cô, mà cả cô!
Hắn công bố Jeonghan là người thừa kế duy nhất để cho cả thế giới biết vị thế của cậu ta.
Cô không hiểu sao?
Hắn không chỉ muốn kết hôn với Yoon Jeonghan, hắn muốn bảo vệ cậu ta bằng tất cả quyền lực của mình!"
"Cái thằng ranh đó!"
Ông Lim nghiến răng.
"Nó dám dùng Jeonghan để công khai cảnh cáo chúng ta.
Mọi hợp đồng vừa ký với đối tác nước ngoài sẽ bị đình chỉ hết!
Cô có biết Tập đoàn Choi mạnh cỡ nào không?
Chỉ một lời nói của Seungcheol cũng đủ để cổ phiếu của chúng ta rớt thảm!"
Ông ta đứng dậy, đi lại trong phòng, sự tức giận khiến khuôn mặt ông ta đỏ gay."
Vậy... vậy giờ chúng ta phải làm gì?"
Jiyeon lắp bắp hỏi.Ông Lim quay lại, ánh mắt đầy sự thù hận và quyết tâm.
"Không thể lùi bước nữa.
Cô đã làm hỏng kế hoạch mềm dẻo của ta.
Giờ thì chỉ còn cách cứng rắn.
Tôi sẽ tìm một con đường khác.
Seungcheol muốn bảo vệ vợ nó?
Vậy tôi sẽ cho hắn biết, phải trả giá thế nào để giữ được người mình yêu."
Seungcheol nắm tay Jeonghan, dẫn cậu đi nhanh ra bãi đỗ xe.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ ngay gần lối ra.
Một người giao hàng đang đứng cạnh xe, trên tay cầm hai ly cà phê với lớp giấy bọc cẩn thận."
Cà phê của Chủ tịch Choi và Phu nhân Choi đây ạ." người giao hàng nói, cúi đầu kính cẩn.Jeonghan nhận lấy hai ly cà phê từ shipper.
Hương thơm nồng nàn của cà phê lan tỏa, làm ấm lòng cả hai.
Cậu đưa một ly cho Seungcheol."
Đúng là Jisoo!"
Jeonghan lẩm bẩm, nhấp một ngụm.
"Đã trêu thì trêu cho trót."
"Anh thấy họ chu đáo mà."
Seungcheol cười lớn, uống một ngụm cà phê.
"Giờ thì đến phần của anh."
Jeonghan lên xe, Seungcheol khởi động và lái thẳng đến một salon tóc cao cấp ở khu vực Apgujeong.Khi bước vào salon, Jeonghan chưa kịp cởi áo khoác thì đã bắt gặp một cảnh tượng khó tin.
Ngay tại quầy lễ tân, Kim Mingyu đang quỳ một gối xuống sàn nhà bóng loáng.
Wonwoo, ngồi trên chiếc ghế da với vẻ mặt hoàn toàn bất động và lạnh lùng.
Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, khuôn mặt vốn đã sắc sảo giờ lại càng thêm khó gần."
Anh Wonwoo, em xin anh mà!
Tím khói nhìn ngầu lắm!
Anh cứ để em đặt lịch nhuộm đi, em bảo đảm em sẽ là người đẹp trai nhất Seoul!"
Mingyu năn nỉ, giọng điệu đầy vẻ đáng thương.Wonwoo thở dài, đôi mắt cáo liếc nhìn Mingyu đầy vẻ bất lực."
Không!"
Wonwoo đáp.
Anh thậm chí còn không thèm nhìn xuống người đang quỳ dưới chân mình, chỉ lướt điện thoại.
Đúng lúc đó, Mingyu ngước lên và nhìn thấy Seungcheol và Jeonghan đang đứng ở cửa.
Cái đầu đã lộn ngược của cậu ta gần như đứng hình."
Mắc gì...
Mắc gì ông ở đây?"
Mingyu thốt lên, quên cả việc đang quỳ gối xin xỏ.
Ánh mắt cậu ta chuyển từ bất ngờ sang hoài nghi tột độ.Seungcheol nhíu mày, nhìn xuống Mingyu.
"Còn cậu, cậu làm gì mà lại quỳ lạy giữa salon thế này?"
"Em..."
Mingyu ngập ngừng, luống cuống đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo và vuốt lại tóc.
"Em... em đến làm tóc với anh Wonwoo."
Wonwoo chỉ cười khúc khích, rồi khoanh tay nhìn Seungcheol.
"Còn hai người?
Anh Choi Chủ tịch đích thân đến đây làm gì?"
Jeonghan bước lên.
"Anh đưa Chủ tịch Choi đi nhuộm tóc." cậu đáp, giọng điệu đầy vẻ tự nhiên và hài hước.Mingyu há hốc miệng nhìn Seungcheol.
"Ông... nhuộm tóc á?
Thế giới này sắp sụp đổ rồi sao?"
Seungcheol khoác tay qua vai Jeonghan, cười đầy vẻ tự mãn.
"Vợ anh bảo anh nhuộm màu nâu hạt dẻ để nhìn ấm áp hơn.
Cậu thì sao, Mingyu?
Quỳ xuống xin vợ nhuộm tóc cho còn bị từ chối à?"
Wonwoo nhìn Jeonghan.
"Màu nâu hạt dẻ?
Hợp với anh Seungcheol đấy.
Sẽ giúp anh trông bớt sát khí hơn."
Jeonghan nhún vai.
"Anh cũng nghĩ thế.
Hắn lạnh lùng quá."
"Thấy chưa, Mingyu!"
Seungcheol nói, quay sang Mingyu.
"Vợ anh chọn màu ấm áp, còn cậu lại xin Wonwoo nhuộm cái màu trông như nhân vật phản diện trong game.
Thua kém rồi."
"Anh!"
Mingyu kêu lên một tiếng thất vọng.Bị Seungcheol làm mất mặt và bị Wonwoo từ chối thẳng thừng, Mingyu thấy hết cách.
Cậu ta không đứng dậy, mà thay vào đó, nằm ườn ra sàn ngay giữa sảnh chờ, hai tay giơ lên trời, bắt đầu màn ăn vạ không khác gì một đứa trẻ."
Cho em nhuộm màu tím khói đi mà, anh Wonwoo ơi!"
Mingyu than vãn, giọng nói kéo dài đầy ủy khuất, thu hút sự chú ý của vài nhân viên và khách hàng trong salon.Wonwoo thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương.
Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh bị thay thế bởi sự bất lực khó che giấu.
Anh cúi người xuống, kéo tay Mingyu.Wonwoo đứng bên cạnh, hai tay đút túi, ánh mắt sắc sảo nhìn xuống người yêu với vẻ bất lực nhưng cũng đầy sự kiên nhẫn đặc trưng.
"Kim Mingyu, đứng dậy ngay.
Ở đây là nơi công cộng đấy.
Em muốn mai lên báo với tiêu đề 'Giám đốc trẻ tập đoàn MGK sầu khổ vì không được nhuộm tóc' à?"
Mingyu ngóc đầu lên một chút, ánh mắt lấp lánh nước, nhìn Wonwoo.
"Thì anh cho em nhuộm đi rồi sẽ không có tiêu đề đó."
Wonwoo nhìn sang Seungcheol và Jeonghan, cầu cứu.
Seungcheol đã yên vị trên ghế, chiếc áo choàng nhuộm được khoác lên người.
Hắn nhìn cảnh tượng đó qua gương, không thể nhịn được mà cười lớn, lắc đầu.
"Wonwoo làm tốt lắm.
Cứ để nó nằm đấy, lát nữa đói là tự khắc nó bò dậy."
Jeonghan ngồi bên cạnh, nhấp ngụm cà phê cũng thấy buồn cười.
Wonwoo thở dài, cuối cùng cũng chịu cúi người xuống, kéo Mingyu dậy một cách dịu dàng.
"Được rồi, ngoan nào.
Lát nữa anh đưa em đi ăn sườn nướng bù nhé?
Nhưng tuyệt đối không phải tím khói."
Mingyu cuối cùng cũng chịu đứng dậy nhưng vẫn bĩu môi.
Vẻ mặt thất bại nặng nề của cậu ta khiến Wonwoo phải bật cười rồi xoa đầu cậu ta một cách cưng chiều.
Trong khi đó, Seungcheol đã an vị trên ghế, Jeonghan đứng cạnh giám sát."
Màu nâu hạt dẻ.
Phải là tông ấm một chút."
Jeonghan dặn dò thợ làm tóc.
"Đừng để màu quá sáng, sẽ mất đi vẻ nghiêm túc."
Seungcheol khẽ cười.
Hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn btin tưởng vào thẩm mỹ của Jeonghan.
"Nghe em hết!" hắn nói.
Bên này, Mingyu vẫn chưa từ bỏ cuộc chiến màu tóc.
Cậu ta ngồi đối diện Wonwoo, lật từng trang catalog màu, gương mặt đầy vẻ đấu tranh tư tưởng."
Thế thì trắng bạc đi anh?
Em sẽ cắt kiểu undercut.
Trông cực kỳ chuyên nghiệp và thời trang!"
Mingyu đề nghị, ánh mắt lấp lánh hy vọng.Wonwoo im lặng.
"Trắng bạc?
Anh không muốn em trông giống một bức tượng Hy Lạp bị đóng băng.
Em là giám đốc, không phải người mẫu."
Mingyu cầm cuốn catalog màu tóc, liên tục chỉ vào những tông màu nổi bật.
"Thế thì màu xanh rêu nhé anh?
Nhẹ nhàng hơn tím khói mà!"
Wonwoo khoanh tay, gương mặt không cảm xúc.
"Không."
"Màu bạch kim thì sao?
Giống idol luôn!"
Mingyu hào hứng."
Kim Mingyu."
Wonwoo thở dài.
"Anh đã nói là màu quá sáng sẽ không hợp với công việc của em.
Em là Giám đốc.
Anh thấy màu nâu đen là đủ rồi.
Vẫn giữ được sự chuyên nghiệp."
Mingyu ném cuốn catalog lên bàn lại muốn ăn vạ.
"Toàn màu chán thôi!
Anh không yêu em!"
Wonwoo lại cúi xuống nhưng lần này không phải để kéo cậu dậy.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Mingyu.
"Anh yêu em.
Nên anh mới muốn em giữ hình tượng.
Tin anh đi.
Anh sẽ chọn cho em một màu nâu đen có ánh khói nhẹ.
Nhìn vẫn đủ chất chơi."
Mingyu nhìn vào đôi mắt đầy sự nhẫn nại và yêu thương của Wonwoo.
Cuối cùng, cậu ta cũng chịu đầu hàng.
Vẻ mặt hờn dỗi biến mất, thay vào đó là sự mềm lòng."
Thôi được rồi..."
Mingyu nói, giọng hụt hẫng.
"Nghe lời anh.
Nhưng lát nữa phải cho em ăn ba phần sườn nướng đấy!"
Wonwoo mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và rất đỗi dịu dàng.
Seungcheol đã hoàn toàn chìm đắm trong quá trình nhuộm tóc.
Hắn ngồi thẳng lưng trên ghế, chiếc áo choàng nylon màu đen phủ kín.
Jeonghan ngồi ngay bên cạnh, trên chiếc ghế chờ bọc da sang trọng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bát thuốc nhuộm và mái tóc của Seungcheol để đảm bảo mọi thứ đúng ý mình.Thấy Jeonghan đang lướt điện thoại, Seungcheol khẽ nghiêng đầu.
Mặc dù thuốc nhuộm đã được bôi lên phần lớn mái tóc, hắn vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh và quyến rũ đặc trưng.
Hắn nhìn thấy quầng thâm mờ dưới mắt cậu, kết quả của đêm dài làm việc và sáng sớm họp báo."
Đừng cúi đầu quá lâu."
Seungcheol nói khẽ.Jeonghan đang bận rộn nhắn tin cho Jisoo.
"Đừng có tung tin gì về 'canh kim chi' nữa.
Tên đó sắp tự mãn rồi."
Cậu giật mình ngước lên, thấy ánh mắt quan tâm của Seungcheol."
Tôi đang bận." cậu đáp nhưng giọng không còn gay gắt."
Biết rồi, đang bận báo cáo lại với Jisoo." hắn trên nhưng tay hắn không rời đi.
Hắn dùng ngón cái, nhẹ nhàng xoa xoa bọng mắt Jeonghan.
"Mắt em thâm quầng rồi.
Nhìn như gấu trúc thật đấy."
Jeonghan khẽ mím môi, cậu biết hắn đang lo lắng thật lòng.
Jeonghan ngồi trên chiếc ghế chờ bên cạnh, tay cầm điện thoại lướt lướt, nhưng thực chất, sự chú ý của cậu vẫn dán vào Seungcheol.Màu thuốc nhuộm có mùi hơi hắc.
Jeonghan khẽ nhíu mày.
Cậu đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến quầy phục vụ, lấy một chiếc khăn giấy ướt nhỏ.Cậu nhẹ nhàng quay lại, cúi người xuống, tỉ mỉ lau đi một vệt thuốc nhuộm bị dính vào thái dương Seungcheol.
Động tác của cậu rất tự nhiên, dịu dàng như thể đây là việc cậu vẫn thường làm.Seungcheol không hề nhúc nhích.
Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc bất ngờ này.
Khi Jeonghan cúi xuống, hắn có thể cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ từ áo của cậu.
Ánh mắt hắn mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt Jeonghan.Trong khoảnh khắc đó, mọi ồn ào xung quanh dường như biến mất.
Chỉ còn ánh mắt của họ giao nhau, ánh mắt Jeonghan chứa đựng sự quan tâm sâu sắc và một chút ngượng ngùng khi bị bắt gặp.
Còn ánh mắt Seungcheol lại tràn ngập sự yêu thương và chiếm hữu không thể che giấu.
Nụ cười dịu dàng của hắn khẽ nở trên môi, khiến Jeonghan phải lùi lại vì tim lỡ nhịp."
Cảm ơn em."
Seungcheol thì thầm, giọng nói trầm ấm.
"Ngoan quá."
Jeonghan vờ như không nghe thấy, quay trở lại ghế ngồi.
"Chú ý từ ngữ." cậu cằn nhằn, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ hài lòng."
Lát nữa xong việc." hắn thì thầm, giọng trầm ấm.
"Anh sẽ đưa em đi ăn đồ ngọt.
Rồi về nhà, chúng ta sẽ ngủ bù cả buổi chiều.
Đừng làm việc quá sức nữa."
Hắn nhích người gần hơn, để vai chạm vai Jeonghan, tạo ra một cảm giác thân mật giữa chốn đông người.Phía bên kia, Mingyu và Wonwoo đang ngồi đợi quá trình pha thuốc cho màu nhuộm nâu đen có ánh khói nhẹ của Mingyu.Mingyu nhìn sang cặp đôi CheolHan, khẽ huých tay Wonwoo.
"Anh thấy chưa?
Ông Cheol đang thể hiện tình cảm đấy."
Wonwoo nhấp một ngụm nước, ánh mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.
"Thấy rồi.
Chủ tịch Choi đang học cách làm người yêu hoàn hảo.
Mà em nhìn người ta mà xem, người ta không có nằm ra sàn ăn vạ như em đâu."
Mingyu bĩu môi, rồi lại nhìn sang Seungcheol đang chăm sóc Jeonghan.
"Không ngờ ngày xưa đầu xanh đầu đỏ tùy ý như thế nào mà bây giờ lại dắt anh Jeonghan đi nhuộm tóc cùng?"
"Anh ấy đã công khai tình yêu và bảo vệ Jeonghan ngay trước truyền thông.
Việc nhuộm tóc là chuyện nhỏ."
Wonwoo đáp, rồi quay sang nhìn Mingyu.
"Em mà dám nhuộm tím khói, anh sẽ cho em ngủ ngoài ghế sofa."
Thời gian trôi qua chậm rãi trong salon.
Sau khi thợ làm tóc hoàn tất việc bôi thuốc, Seungcheol ngồi đợi màu ngấm, đầu quấn trong một lớp màng bọc.
Jeonghan ngồi ghế bên cạnh, điện thoại áp sát tai.
Cậu đang xử lý công việc của Aetheria, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát.
Cậu gật gù, thỉnh thoảng đưa tay ghi chú nhanh vào một cuốn sổ tay nhỏ.
Vẻ mặt nghiêm túc và tập trung của cậu dưới ánh đèn salon khiến Seungcheol không thể rời mắt.
Hắn cảm thấy tự hào về người đàn ông này—người vừa đứng giữa tâm bão truyền thông với tư cách "Phu nhân Chủ tịch," lại vừa là CEO tài năng, độc lập.Seungcheol đưa tay ra, khẽ chạm vào lưng bàn tay Jeonghan đang đặt trên đùi.
Jeonghan thoáng giật mình nhưng cậu chỉ quay sang lườm hắn một cái cảnh cáo, rồi lại tiếp tục nghe điện thoại.
Seungcheol bật cười thầm, hắn biết đó là cách cậu thể hiện sự chấp thuận."
Cứ theo phương án đó.
Tôi sẽ xem lại báo cáo chi tiết vào tối nay."
Jeonghan kết thúc cuộc gọi, gập điện thoại lại."
Làm việc nghiêm túc thế?"
Seungcheol trêu."
Không như ai kia, rảnh rỗi đến mức đi nhuộm tóc giữa giờ làm việc."
Jeonghan đáp.
Ở một góc khác của salon, Wonwoo đang chơi game trong khi Mingyu ngồi lướt điện thoại chờ đến lượt gội đầu.Mingyu, mặc dù đã chịu thua màu tím khói vẫn không ngừng nhõng nhẽo.
Cậu ta khẽ tựa đầu vào vai Wonwoo."
Anh Wonwoo."
Mingyu lẩm bẩm.
"Anh chơi game cả buổi rồi đấy.
Không nói chuyện với em à?"
Wonwoo không rời mắt khỏi điện thoại nhưng anh đưa tay lên, chọt nhẹ má của Mingyu.
"Anh đang đọc báo cáo tài chính của tập đoàn đối thủ.
Không có chơi game nhưng anh vẫn ở đây với em mà."
Mingyu không hài lòng, cậu ta ngước lên, chu môi.
Wonwoo thấy vậy, bật cười khẽ.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Mingyu.
Cuối cùng, sau gần hai tiếng chờ đợi, quá trình nhuộm tóc của Seungcheol cũng hoàn tất.
Người thợ làm tóc cẩn thận sấy khô và tạo kiểu.Seungcheol quay lại, nhìn vào gương.
Mái tóc đen sắc nét đã biến mất, thay vào đó là một màu nâu hạt dẻ tông ấm áp.
Màu tóc mới này không làm mất đi vẻ quyền lực của hắn, mà còn tôn lên sự trưởng thành và dịu dàng trong ánh mắt hắn, đặc biệt là khi hắn nhìn Jeonghan.Hắn nhìn Jeonghan qua gương, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
"Thế nào, vợ yêu?
Em thấy màu này có ấm áp hơn không?"
Jeonghan đứng dậy, tiến lại gần.
Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mới của hắn.
Mái tóc mềm mại, mang màu sắc dịu dàng."
Cũng được."
Jeonghan nói, khóe môi khẽ cong lên.
"Không còn giống như tổng tài phản diện nữa.
Giờ giống tổng tài si tình hơn."
Seungcheol cười lớn, ánh mắt rực sáng lên.
Hắn nắm lấy tay Jeonghan, kéo cậu lại gần.
"Đúng rồi.
Tổng tài si tình, chỉ si tình một mình Yoon Jeonghan."
Hắn thanh toán và cả hai nhanh chóng rời khỏi salon, không quên vẫy tay chào tạm biệt Wonwoo và Mingyu.Trở lại chiếc Rolls-Royce Phantom, không khí trở nên thư giãn hơn nhiều so với buổi sáng.
Ánh nắng chiều rọi qua cửa kính xe, làm nổi bật màu nâu hạt dẻ ấm áp trên tóc Seungcheol."
Anh trông có vẻ trẻ hơn đấy."
Jeonghan nhận xét, giọng nói mang chút hài lòng.
"Hẳn là tôi có con mắt thẩm mỹ không tồi."
"Tất nhiên rồi.
Mắt nhìn người của em là tốt nhất, không thì đã không chọn anh."
Seungcheol đáp, vừa lái xe vừa liếc nhìn cậu, khóe môi cong lên đầy tự mãn.
"Vợ anh vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh."
Jeonghan không đáp lại lời tán tỉnh đó, cậu chỉ khẽ lắc đầu nhưng nụ cười lại càng sâu hơn."
Hôm nay cảm ơn em."
Seungcheol nói.
"Anh biết buổi họp báo rất căng thẳng, nhưng em đã xử lý mọi chuyện một cách hoàn hảo và khéo léo."
"Đó cũng là công việc của tôi mà."
Jeonghan đáp nhưng giọng nói lại mềm đi.
"Dù sao, tôi cũng là CEO của Aetheria và là vợ của anh.
Tôi không thể để bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai."
Seungcheol nắm lấy tay cậu, đưa lên môi hôn nhẹ.
"Anh yêu sự độc lập đó của em."
Hắn nói.
"Nhưng hãy nhớ, em không cần phải gồng mình lên.
Sau lưng em là anh.
Bất cứ khi nào mệt mỏi cứ dựa vào anh."
Seungcheol lái chiếc Rolls-Royce Phantom đi thẳng đến khu vực yên tĩnh và sang trọng của Gangnam.
Hắn không đưa Jeonghan đến một nhà hàng xa hoa mà là một tiệm bánh ngọt kiêm quán cà phê sân vườn có tên là "La Petite Maison" (Ngôi Nhà Nhỏ).Quán không nằm trên mặt tiền lớn mà ẩn mình trong một con hẻm nhỏ với thiết kế đậm chất Châu Âu cổ điển và tinh tế.
Mặt tiền là một giàn hoa hồng leo trắng muốt cùng với những chậu hoa oải hương nhỏ xinh được sắp đặt khéo léo, tạo cảm giác thư thái.
Bên trong, không gian được trang trí bằng tông màu kem và vàng nhạt, với những chiếc ghế sofa bọc nhung và những chiếc đèn chùm pha lê nhỏ.
Tiệm không chỉ có đủ loại bánh ngọt Pháp tinh xảo như macarons, tiramisu và mille-feuille, mà còn phục vụ những món ăn nhẹ khác như salad và sandwich cao cấp, đủ để đáp ứng nhu cầu của Seungcheol nhằm "vỗ béo" Jeonghan một cách tinh tế.
Hắn mở cửa xe, nở nụ cười rạng rỡ.
Mái tóc nâu hạt dẻ tông ấm dưới ánh nắng chiều tà khiến gương mặt hắn càng thêm dịu dàng, đúng như mong muốn của Jeonghan."
Vào thôi, Phu nhân Choi."
Seungcheol nói, nắm lấy tay cậu."
Đây là tiệm bánh mà."
Jeonghan nói nhưng không hề phản đối.
Cậu khẽ liếc nhìn hắn.
"Anh tính vỗ béo tôi thật đấy à?"
"Quán này là của một đầu bếp người Pháp nổi tiếng mới mở."
Seungcheol nói, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài cho Jeonghan.
"Anh nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon và đặc biệt.
Rất đủ tiêu chuẩn để vỗ béo em."
Jeonghan nhìn xung quanh, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.
Cậu thích sự tinh tế và yên tĩnh của nơi này.
"Anh lại tốn tiền cho mấy cái chỗ đắt đỏ này rồi." cậu cằn nhằn nhưng không giấu được sự hài lòng.
Mùi thơm của cà phê rang xay, bơ nướng và vani lan tỏa khắp không gian, tạo nên một bầu không khí ngọt ngào và lãng mạn.
"Vì em đáng giá."
Seungcheol đáp gọn lỏn, rồi nắm tay cậu đi về phía một chiếc bàn yên tĩnh ở góc phòng.Hắn gọi một ly trà hoa hồng và một đĩa bánh phô mai nướng (cheesecake) thủ công trứ danh của quán cho Jeonghan và một suất sandwich bò nướng và Americano cho mình.
Khi đồ ăn được mang ra, Jeonghan đưa tay định cắt bánh nhưng Seungcheol đã nhanh hơn.Hắn cầm dĩa, nhẹ nhàng cắt một miếng bánh nhỏ xinh, vừa vặn.
Hắn đưa dĩa lên, nhìn thẳng vào mắt cậu."
Há miệng nào!" hắn nói, giọng hắn trầm ấm và ngọt ngào đến mức không thể chối từ.Má Jeonghan khẽ ửng lên.
Cậu lườm hắn một cái cảnh cáo nhỏ nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn há miệng đón nhận miếng bánh.
Vị phô mai béo ngậy, tan chảy trong miệng cậu."
Ngọt không?"
Seungcheol hỏi, ánh mắt hắn dán chặt vào từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Jeonghan."
Bánh thì ngọt."
Jeonghan đáp, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng người đút thì quá dẻo miệng."
Seungcheol cười lớn, hắn đặt tay lên má cậu.
"Miệng anh dẻo vì nó chỉ dùng để nói những điều ngọt ngào nhất với em thôi.
Anh đã nói rồi, cả thành phố này không đẹp bằng em và không có gì ngọt hơn em."
Hắn gắp một miếng cà chua bi trong đĩa của mình, đặt vào đĩa Jeonghan.
"Ăn thêm chút rau đi, không được ăn mỗi đồ ngọt."
"Anh không chỉ muốn vỗ béo em bằng bánh ngọt.
Anh muốn vỗ béo trái tim em bằng tình yêu và sự chân thành của anh.
Em có thấy không, anh đã đổi màu tóc theo ý em rồi đấy.
Anh làm mọi thứ để trở thành hình mẫu hoàn hảo mà em mong muốn.
Anh làm thế vì anh muốn em nhận lời yêu anh."
Jeonghan nghe những lời đó, cậu khẽ mím môi.
Sự chân thành trong ánh mắt và giọng nói của hắn quá rõ ràng, không có chút giả dối nào."
Anh...
ăn đi."
Jeonghan nói, giọng cậu mềm như bơ, rồi cầm lấy chiếc dĩa, cắt một miếng bánh khác và nhẹ nhàng đút lại cho Seungcheol.
"Để còn có sức mà tiếp tục theo đuổi tôi."