Siêu Nhiên che dấu sự thật

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392617141-256-k282460.jpg

Che Dấu Sự Thật
Tác giả: LinhTrn206220
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liliana sống trong một ngôi làng xa xôi, cuộc sống tưởng chừng sẽ êm xuôi thì sự kiện kiểm duyệt của vương quốc lại khiến cho cuộc đời cô bé rẽ sang một hướng khác, đầy bí ẩn không lời giải...​
 
Che Dấu Sự Thật
êm đềm


"oe oee..."

" Là một bé gái..."

"thật xui xẻo..."

Tiếng rì rào xung quanh khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi mơ màng, mắt chẳng thể mở, bản năng không ngừng khóc.Cảm giác thực sự rất lạ lẫm, sự bất lực không thể cử động khiến tôi khó chịu, nhưng tiếng khóc vẫn thể ngừng.Chợt tôi thấy nhẹ bẫng, cảm giác như tôi đang lơ lửng trên không trung vậy, rồi đáp xuống một vòng tay ấm áp."

Là con gái, tại sao lại là con gái chứ."

Giọng người phụ nữ vang lên, kèm theo tiếng nức nở đầy tuyệt vọng.

Những giọt nướt mắt nóng hổi rơi xuống mặt tôi làm tôi vô thức khóc nhỏ lại.

Bằng sức mạnh nào đó, tôi biết chắc chắn rằng, đây là mẹ của tôi.

Nhưng tại sao, bà ấy lại khóc?Tại sao bọn họ lại rì rầm về giới tính của tôi như vậy? nó không giống như sự trọng nam khinh nữ, nó giống như sự thương xót cho số phận của tôi hơn.Tôi khẽ cọ người vào lòng bà, mơ mơ hồ hồ mà thiếp đi giữa không khí đầy áp lực.Trong giấc ngủ mơ, tôi loáng thoáng nghe được mấy chữ đổi người, nghe được tiếng khóc vvạt vã của mẹ và sự rung lắc nhè nhẹ, cuối cùng là một nụ hôn đầy ấm áp roi xuống trán tôi.."

Lilian, vào nhà ăn con"Tiếng mẹ vang lên từ trong nhà, tôi nâng giọng đáp lại, vội vàng từ biệt mấy đứa bạn rồi chạy về nhà.Tôi vui vẻ chạy về nhà, líu lo trò chuyện với mẹ.Mẹ tôi là một người phụ nữ rất đẹp, không phải tâng bốc chứ so với nơi tôi ở, tôi chưa từng gặp ai đẹp như bà.

Lúc bà cười lên, đôi mắt cong cong nhìn về phía tôi, tôi không khỏi vui lây mà nhoẻn miệng cười, ngôi nhà của tôi thực sự rất ấm áp.Đúng lúc này, ba tôi trở về.

Ông là một thơ săn, ngày nào cũng dậy sớm rồi tiến vào khu rừng cạnh nhà săn bắt mấy con thú hoang, con thì đem bán, con thì đưa về cho nhà tôi làm thịt, cuốc sống của tôi cũng coi như là đủ ăn đủ mặc, vậy nên tuổi thơ của tôi lúc nào cũng hạnh phúc.Tôi vui vẻ nhào vao người ông, tay cọ cọ vào hàng râu của ông khi ông cúi xuống bế tôi lên.

Sự cao lớn của gnười thợ săn khiến viêc ngồi lên vai ông trở thành thú vui mà tôi thích nhất, và tất nhiên, ông cũng cưng chiều tôi, mặc tôi thích làm gì thì làm.Mẹ nhìn tôi với bố cứ làm trò nhảm nhí đi lại quanh nhà thì giận dữ la lên " lilian, bố mới đi làm về, tha cho bố đi con"Nhưng làm sao được, chưa kịp để tôi nói, bố tôi quay ra lè lưỡi với mẹ, nói lại "tôi thích đó, liên quan gì đến Lilian chứ" rồi quay sang nhìn tôi, chúng tôi cùng cười khúc khích.Mẹ tôi bất lực, dọn thức ăn lên bàn, giả bộ giận dỗi, bố liền đổi mặt, để tôi xuống rồi đến dỗ bà.Tôi tức giận lườm bố rồi chạy về phía bàn ăn.Khi chúng tôi chuẩn bị ăn, có người đột nhiên gõ cửa.Mẹ tôi nói một tiếng kì lạ, đá chân tôi bảo tôi ra mở cửa. tôi phụng phịu thả miếng cơm chưa kịp đưa vào mồm, chạy ra tiếp đón vị khách đang gõ cửa giữa buổi ăn trưa này.Cánh cửa dần mở ra, một người đàn ông dáng cao gầy, mặc áo tu sĩ bước vào.Tôi ngớ người nhìn người này, cảm giác rất quen, cho đến khi mẹ tôi thấy ông ta và gọi cái tên thầy Will thì tôi mới nhớ.Ngôi làng tôi ở vốn khá xa xôi ở kinh thành, nên một nhà thờ, thứ được coi là bắt buộc mà nơi nào cũng phải có năm ngoái mới được dựng nên ở đây.

Và người này chính là ngườicai quản nhà thờ ấy.Bố niềm nở chào mời thầy ấy vào, thầy nhìn tôi một cái rồi theo tôi ngồi vào bàn ăn gia đình.Mẹ tôi còn iịnh lấy bộ bátd đũa cho ông ấy thì ông ấy chỉ mỉm cười rôi bảo rằng đến đây với chút việc, không lấy thời gian quá lâu đâu.

"xin thất lễ trước vì đến vào giờ này."

Ông ấy nói " nhưng đất nước đã quy định mỗi đứa bé lên 5 tuổi đều phải trải qua 1 lần kiểm duyệt ở nhà thờ, anh chị biết chứ"Mặt bố tôi thoáng hiện nét bối rối, nhưng mẹ tôi lại trở nên khác lạ.Thầy Will nhìn thấy sự khó hiểu ấy, nhìn chúng tôi rồi giải thích"50 năm trước, toàn bộ thế giới trải qua 1 trận mưa lớn, không rõ vì sao nhưng 1 vài đứa trẻ dần sinh ra với khả năng dị biệt, được phân thành nhiều loại khác nhau.

Tỉ lệ này càng tăng lên và lãnh đạo mỗi nước đã thành lập 1 liên minh chuyên nghên cứu và phát triển nói.

Vì tỉ lệ này hết sức ngẫu nhiên nên để không hụt nhân tài, nhà thờ được lập nên và mỗi đứa trẻ đến 5 tuổi cần phải được kiểm duyệt.Ông ấy nhìn tôi rồi nói tiếp"Theo tôi biết, bé nhà anh chị đã lên 7 tuổi rồi, cũng vì nới này quá xa nên bây giờ chính sách mới có thể lan rộng đến đây, tôi đến đây chính là để thông báo cho mọi người về lịch kiểm duyệt chung vào ngày mai."

Bố tôi mím môi, hỏi lại"Thế những người lớn thì sao, họ changr phải cũng cần kiểm tra sao, hiện tượng ấy bắt đầu từ 50 năm trước rồi mà, phải không"Thầy Will mỉm cười "Đến 18 tuổi, nếu như thể chất dị biệt ấy không được khai phá thì năng lực ấy sẽ hoàn toàn biến mất, liên minh thành lập cũng là để giúp bọn trả khai phá ra năng lực trong người chúng, rồi từ đó phát triển thêm."

Bố tôi thoáng thất vong, thật trẻ con.

Tôi cười, trong lòng không ngừng háo hức liệu tôi có thể có thể chất được coi là dị biệt đó không nên không để ý, sắc mặt mẹ tôi đã trắng bệch."

Vậy nếu không đi thì có bị sao không?"

Mẹ tôi hỏi dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ở đó.Thầy Will thắc mắc"Đi kiểm tra 1 lần thôi, cũng chắc mất gì đâu thưa chị, nếu như trong người con bé thật sự có khả năng dị biệt nào đó, điều ấy chẳng phải sẽ rất tốt sao?

Liên minh sẽ thu nhận cô bé, ăn học đàng hoàng và mức lương cũng không hề nhỏ -."

"Tôi hỏi là không đi thì có bị gì không?"

Mẹ tôi ngắt lời, giọng điệu cứng rắn ơn thường ngày.Ánh mắt thầy Will dần tối lại, nghiêm túc nhìn vào mẹ tôi"Đây là bắt buộc của nước ta, tôi chỉ đến đây để thông báo, chị chỉ có quyền tuân theo, nếu vi phạm, ắt sẽ bị phạt."

Mẹ tôi im lặng, không khí nặng nề khiến tôi cũng không dám hó hé.

Thầy Will đứng dậy, nhìn mẹ tôi cái nữa rồi tạm biệt đi về.Bố tôi và tôi nhìn nhau, thấy sựkhó hiểu trong mắt đối phương nhưng mẹ tôi vẫn không nói gì, bữa cươm cứ im lặng như thế..Buổi đêm, tôi thức dậy, muốn đi vệ sinh một chút, nhưng vô tình thấy bóng mẹ ở ngoài sân.Mẹ ngẩn ngơ ngồi nơi thềm nhà, nhìn lên trời cao, sắc mặt nặng nề.Tôi khẽ ra ngoài, kéo kéo góc áo mẹ.

Mẹ chỉ nhìn tôi, mắt dần đỏ lên.

Tôi ngơ ra, loay hoay không biết làm gì, soa mẹ tôi lại khóc?Mẹ tôi cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nức nở, tôi khẽ choàng tay vỗ lưng mẹ.

Tâm trạng mẹ rất xấu, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc vỗ về mẹ nhẹ nhàng và cẩn trọng.Tôi khẽ hỏi"hay là con không đi nữa, cùng lắm bịphạt chút tiền, hoặc là đánh vài cái thôi?"

Tôi không hề biết rằng câu hỏi ấy ngây thơ đến chừng nào.

Lệnh bắt buộc của nhà nước, nhẹ là bị giam lại rồi, sao có thể nhẹ nhàng như cái tôi nói được chứ.

Nhưng tôi chỉ biết rằng, sau khi gặp thầy Will, mẹ đã rất lo lắng, tuy tôi không hiểu vì sao, nhưng chắc chắn, mẹ đang lo cho tôi.Mẹ tôi chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.
 
Che Dấu Sự Thật
kiểm duyệt


"Lilian, sao giờ cậu mới đến"Tiếng hét của Sana làm tôi giật mình.Bây giờ tôi và mẹ đang ở nhà thờ, nơi này dưới sụ tuyên truyền của thầy Will đã tụ tập đầy đủ đứa trẻ trong làng này, quá trình kiểm duyệt cũng được hơn nửa rồi, nhưng vì chuyện tối qua, mẹ tôi do dự mãi nên mới trì trệ, giờ mới đến."

Cậu kiểm tra chưa?"

Tôi hỏi Sana, cô bé hàng xóm bằng tuổi tôi."

Rồi, nhưng mà chẳng được gì cả"Cô ấy ỉu xìu, luyên thuyên về mong ước có mấy năng lực dị biệt ấy.Mẹ tôi vẫn không nói gì, trạng thái này đã tồn tại từ hôm qua rồi, nhưng bà chẳng chia sẻ gì cả nên tôi cũng đành chịu."

Rất hiếm người được đấy, xem nào, từ đầu đến giờ chỉ có 2 người được thôi, đoán xem là ai?"

Cũng chẳng đợi tôi trả lời, cô ấy nói luôn"Là anh Jack với chị Linda đó, ghê chưa"

Anh Jack và Linda lớn hơn bọn tôi 1 chút, 2 người 9 tuổi nhưng chơi chung 1 hội với nhau nên rất thân thiết.

Cũng hơi ngạc nhiên đấy, 2 người mà tôi thân thiết lại có được năng lực dị biệt, sau này phải bám lấy rồi xem họ thể hiện mới được.Lòng tôi lại dâng lên niềm háo hức, nhưng liếc nhìn mẹ lại nhanh chóng xẹp xuống.

Bà ấy không muốn tôi có nó, tôi nghĩ vậy.Tôi nhìn vào nhà thờ ấy, nó khá to và mới xây nên nhìn rất đẹp mắt, bình thường cũng không mở cửa, hôm nay cũng được coi như là ngày khai trương đi."bên trong có gì vậy?"

Tôi chỉ vào nhà thờ rồi hỏi Sana"Xem nào, à, có khá nhiều tượng ở xung quanh, 4 cái thì phải, xây to lắm, còn ở giữa thì có mấy dãy ghế dài, trên bục là 1 cục đá hình dạng kì lạ, chúng ta kiểm tra sẽ thông qua nó đấy, nghe nói chỉ cần đặt tay lên là được, thần kì không!"

"Thật á, tớ muốn vào nhanh quá"Nơi tôi ở khá nhỏ, nên trẻ em dưới 18 tuổi cũng không nhiều, nói chuyện với Sana 1 lúc thì cũng chỉ còn lại mình tôi, thầy Will bước ra, mỉm cười nhẹ với tôi, ra hiệu cho tôi bước vào.Mẹ vẫn nắm lấy tay tôi không chịu buông, tôi nhìn mẹ vào mắt mẹ, tràn ngập sự không nỡ, nhưng rồi mẹ vẫn buông tay tôi ra, để tôi vào trong.Thầy Will đưa tôi vào trong, khung cảnh tráng lệ trong thật khiến tôi kinh ngạc.

Nghe miêu tả của Sana rồi nhưng nhìn thật thì đẹp hơn rất nhiều, 4 bức tượng xung quanh mang lại cảm giác trang nghiêm khiến tôi tự động dâng lên lòng thành kính dẫu không biết bức tượng ấy nói về ai.Tôi từ từ bước lên bục cao, nơi chứa cục đá kì lạ mà Sana nói, khẽ chạm tay vào.Tôi im lặng, hồi hộp chờ đợi kết quả, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.Tôi thất vọng, định rút tay về thì thầy Will bên cạnh chợt giữ tay tôi lại, thầy tỏ ra kinh ngạc nhìn về phía sau tôi, đúng hơn chính là về mấy bức tượng.Tôi quay đầu lại nhìn, 4 bức tượng vốn mang màu đen bạc của đá nay 2 cái đã sáng bừng, xung quanh tỏa ra khí gì đấy lạ lạ.Thật sự rất kích động, tôi vui mừng nhìn thầy Will, người nãy giờ vẫn nhìn đăm đăm về phía bức tượng."

Thầy, thầy, vậy là em có đúng không ạ, năng lực gì ấy ấy"Thầy ấy khựng lại, quay lại nhìn tôi rồi nhanh chóng đưa tôi về phía căn phòng ở trong góc của nhà thờ.Tôi nhìn xung quanh, phát hiện 2 người lạ mặt cũng mặc áo tu sĩ, nhìn vào chúng tôi"thêm 1 người nữa à, làng này có khá nhiều người đấy nhỉ"Một trong số họ nói."

Không, lần này khác" Thầy Will kích động " 2 bức tượng đã sáng"2 người họ đứng dậy, tiến lại gần tôi, người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì."

Bức tượng nào?"

"Là của đức mẹ với thầy pháp"

"cô bé này con cái nhà ai vậy, không phải di truyền đấy chứ?"

"Theo tôi biết thì trong làng này không có ai có năng lực dị biệt cả"Bọn họ quây quanh tôi thảo luận, tôi ối rối, kéo kéo áo thầy Will, người duy nhất có chút quen biết.Bọn họ dừng lại, ánh mắt dán chặt vào tôi làm tôi thoáng cứng đờ.Tôi không hiểu, chẳng phải có năng lực ấy là chuyện tốt sao, họ làm mấy biểu cả đó là sao chứ?Tôi muốn chạy ra ngoài để báo với mẹ, tôi biết họ đang thảo luận về năng lực của tôi, nhưng tôi muốn để mẹ là người quyết định, bà ấy chắc hẳn sẽ không muốn tôi theo liên minh gì đó nên dù vui sao thì tôi cũng sẽ từ bỏ, mẹ sẽ buồn mất.Thế nên tôi hỏi thầy " cho em ra ngoài với mẹ được không ạ?"

Thầy ấy có vẻ bận rộn nói chuyện với họ, chỉ bảo tôi chịu khó tự ra ngoài, tôi cũng nhanh chóng chuồn ra khỏi căn phòng đó.Tôi định ra với mẹ ngay, nhưng đi qua mấy bức tượng, tôi không kìm lòng được mà dừng lại.2 bức tượng đã tỏa sáng hồi nãy, một bức là người phụ nữ đầu quấn khăn quanh tóc, vóc dáng đầy đặn, khỏe mạnh, hai tay nhẹ nhàng nâng niu một nắm đất với mầm cây, tỏa ra năng lượng đầy tích cực.Bức tượng còn lại tỏa ra trạng thái khá bí ẩn, vóc dáng khá gầy yếu, đầu trùm mũ choàng che khuất phân nửa khuôn mặt, hai tay cầm quyển sách và cây trượng, ừm, trông cũng khá ngầu.Tôi cũng không nán lại lâu, chạy ra tìm mẹ, người vẫn đang bất động tại chỗ.Thấy tôi, mẹ vội chạy lại, nắm lấy cánh tay tôi , gấp gáp hỏi"Liliana, tượng đức mẹ có sáng không?"

Lại sợ tôi không hiểu, bà bổ sung " là bức tượng người phụ nữ duy nhất ấy"Thấy tôi gật nhẹ đầu, ánh mắt bà lộ rõ vẽ bất lực, đôi mắt đỏ hoe.Tôi níu lấy vạt áo bà, khẽ nói "Còn 1 cái nữa."

"Là của người nào đấy cầm trượng ạ"Tôi bổ sung dưới sự ngỡ ngàng của me.

Bà dường như có thêm hi vọng, bảo tôi về nhà trước, đừng nói việc này cho ai hết.Dưới sự thúc giục của bà, tôi cũng nhanh chóng chạy về nhà, não vẫn chưa kịp load.

RỐt cuộc, những chuyện xảy ra gần đây khiến tôi bứt rứt, không thể hiểu nổi...Thầy Will bước ra khỏi nhà thờ, vô tình chạm mắt với bà Maisy, mẹ của cô bé đã thắp sáng được 2 bức tượng ấy.Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cô bé ấy đâu, thầy nghi hoặc hỏi"Chị chờ tôi à?"

Bà Maisy gật nhẹ đầu, ra dấu mời thầy Will đến một góc vắng người để nói chuyện."có chuyện gì sao, tôi cũng đang định tìm chị đấy"Thầy Will mở lời trước, muốn phá vỡ bầu không khí im lặng giữa 2 người.Maisy không nói gì, chỉ từ túi áo rút ra một thẻ lệnh với huy hiệu mầm cây đặc biệt.Thầy Will nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên quỳ xuống.Maisy cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, nói với vẻ nặng nề"Liliana chỉ thắp sáng được 1 bức tượng thôi, phải không?"

Thầy Will nghi hoặc trong lòng, nghĩ rằng Maisy chưa biết được chuyện cô bé có thể thắp sáng được 2 cái, định lên tiếng giải thích, nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị ngắt."

Chỉ có 1 thôi, là thầy pháp, không có gì để nói hết."

Thầy Will thoáng khựng lại, ngờ ngợ ra ý định của người phụ nữ đối diện này.Bà ấy không muốn ai biết về chuyện này cả, cô bé ấy chỉ có thể thắp sáng được 1 bức tượng mà thôi.Cô ấy muốn nó trở thành bí mật mà không ai có thể biết đến."

Đã rõ"Thầy Will giữ nguyên tư thế quỳ, nghe tiếng người phụ nữ chậm rãi bước đi, thả lòng người ra.Không ai biết anh đã áp lực như thế nào khi đối diện với thẻ lệnh ấy.Thẻ lệnh của hội đức mẹ, nơi tụ tập của những người có năng lực dị biệt được đức mẹ phù hộ, là chiếc thẻ mà một khi đưa ra, tất cả người trong hội phải làm theo, không nghi ngờ, không thắc mắc.Tại sao cô ấy lại có được nó chứ?Tại sao viêc năng lực thiên tài ấy lại phải giấu kín?Thầy Will đứng dậy, cũng không nghĩ thêm nữa, quay về báo với 2 người còn lại.Tuân theo và không cần suy nghĩ, đấy là nhiệm vụ của anh trước chiếc thẻ ấy..
 
Che Dấu Sự Thật
liên minh nhỏ


Làng tôi có tổng cộng 5 đứa trẻ có năng lực dị biệt, ngoài tôi và anh Jack, chị Linda, còn có 2 nam nữa nhưng tuổi khá lớn, nghe nói đều 14 tuổi, tên John và Nick.Chúng tôi được tụ tập trong nhà thờ rộng đợt trước, tôi ngồi cùng anh Jack và chị Linda, còn 2 người kia ngồi ở ghế khác.Thầy Will nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng trên tôi một chút sau đó nhanh chóng rời đi, nâu rõ nội dung của cuộc tụ họp này."

Chắc hẳn các em tò mờ lắm, vì sao các em lại có thể thắp sáng được bức tượng ấy, sở hữu năng lực được coi là dị biệt ấy đúng không?"

Không đợi chúng tôi đáp, thầy ấy nói tiếp"Thật ra, 50 năm trước, trong trận mưa lớn bao phủ toàn bộ thế giới ấy, có 4 vị thần đã đáp xuống nhân gian, ban tặng ngẫu nhiên cho con người năng lưucj đặc trưng của họ."

Thầy đưa mắt nhìn xung quanh"Bên trái các em là tượng của Đức mẹ và Thầy pháp, một người có khả năng ban phát sự sống cho con người, nên năng lực được ban tặng chính là chữa trị.

Một vị có khả năng sai khiến thiên nhiên, nên con người sẽ có khả năng điều khiển được những nguyên tố đặc biệt.Bên phải có thần Chiến binh, người khỏe mạnh mình đồng da sắt, ban năng lực cường hóa thân thể, nhanh nhẹn tháo vát.

Cuối cùng là thần Thợ vạn năng, vị có thể thổi hồn cho mọi vật, ban con người sức mạnh biến mọi thứ thành đồ như ý."

"từ đó đến nay, tỉ lệ người có được chúc phúc tăng đáng kể, từ con số đêm trên đầu ngón tay dần nâng lên hàng nghìn, hàng vạn."

"Nhưng sự chúc phúc ấy không phải là miễn phí, bên cạnh sự lớn mạnh của con người, hàng ngàn sinh vật kì quái được cho là xuất hiện cùng với sự ban phước ấy dần rục rịch.

Chúng không có trí thông minh, nhưng bản chất tàn bạo, gặp mọi thứ đều cấu xé rồi ăn sạch, kể cả con người."

Ánh mắt thầy Will dần trở nên nặng nề"Chúng phá hoại tất cả nơi mà chúng đi qua, và các em, người được ban phước chính là người có nhiệm vị phải dẹp bỏ chúng.

Các em sẽ được đào tạo trong liên minh mà toàn quốc lập ra, trưởng thành và săn giết đám quái vật ấy, bảo vệ cho dân làng."

"Nhưng tại sao tụi em phải làm thế?"

Anh Nick vô lễ ngắt lời.

Anh ta giả bộ ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng không coi trọng lời nói của thầy Will lắm, bày rõ vẽ thiếu kiên nhẫn.Nhưng không để anh ta có cơ hội nói tiếp, anh John ngồi bên cạnh đã kịp bịt miệng anh ta lại, cười xòa"Xin lỗi thầy, nó hôm nay bị gì ấy, không có ý gì đâu."

Thầy Will cười bảo không có gì, chỉ là nhìn chằm chằm anh Nick một lúc sau đó dưới ánh mắt bất mãn của anh ta rồi nói."

Như đã nói ở trên, sự chúc phúc chưa bao giờ là miễn phí cả, một khi có nó nhưng không cống hiến gì cho liên minh, các em sẽ bị định tội rất nặng đấy."

Anh ta khẽ giật mình, sau đó liền ỉu xìu.

Cả người không có tâm trạng tựa vào thành ghế, miễn cưỡng nghe tiếp."

Tiếp tục nào.

Liên minh thành lập với mục đích là bảo vệ người dân, nhưng chắc hẳn các em sẽ tò mò, tại sao các em chưa từng nghe đến đám quái vật ấy đúng không?

Đây chính là bí mật của toàn thể liên minh, nó tồn tại dưới dạng bảo mật tuyệt đối, không ai được phép biết và nói ra nếu biết.

Vậy nên" thầy lướt qua chúng tôi " kể cả bố mẹ các em, các em cũng không được nói với ai về đám quái vật ấy cả, là bí mật, hiểu chưa?"

"Vâng"Tôi hòa thanh cùng mọi người, nhưng trong lòng lại thấy khá khó hiểu, thầy ấy tin vào miệng của đám nhóc bọn tôi thật sao.

Tôi chắc chắn, một khi bước ra khỏi đây, cả làng sẽ biết về chuyện của quái vật này.Như đọc được suy nghĩ của tôi, thầy ấy cầm 5 tờ giấy, phát cho mỗi đứa chúng tôi cùng với một cây kim, bảo chúng tôi nhỏ máu lên đó, nói rằng đây chính là cách để kí khế ước bảo mật.Đối mặt với những chuyện kì lạ mấy ngày qua, tôi cũng chẳng bất ngờ nếu có được 1 tờ giấy nhỏ máu kí kết này.

Nhưng liếc nhìn cây kim, tôi bỗng im lặng, không chỉ tôi, mà ai cũng im lặng hết.Nghĩ rất hay, lần sau đừng nghĩ nữa. chúng tôi là ai mà dám chọc cây kim ấy vào tay mình chứ.Sự khó xử bao trùm không khí, thầy Will vẫn giữ nguyên nụ cười, đi đến từng đứa, dứt khoát chọc mỗi đứa một cái, chưa kịp phản ứng máu đã nhỏ giọt.Tôi "..."

Ai đi chọc kim vào trẻ con mà cười như thế chứ?Chúng tôi nhanh chóng nhấn vào tờ giấy đó, dưới sự kinh ngạc của chúng tôi, nó từ từ biến mất, chẳng còn một mảnh vụn.Thấy vậy, nụ cười thầy càng tươi hơn, lần nữa rút ra 5 tờ giấy, nhưng lần này là giấy nhập học."

Được rồi, màn chào hỏi đến đây thôi.

Vì nơi này khá xa so với kinh thành, các em tiếp nhận thông tin khá muộn, 1 tháng nữa chính thức nhập học rồi.

Các em về cứ nói với bố mẹ lên trường để bồi dưỡng đặc biệt, không cần học phí, bao ăn bao ở là được.

Nếu bố mẹ nào có thắc mắc nhiều hơn, hãy gọi thầy đến."

Chúng tôi chào thầy rồi lục đục chạy ra ngoài.Tôi nắm tay chị Linda, vốn tưởng ra khỏi nhà thờ ai rẽ đường nấy thì chị ấy kéo tôi lại, đưa đến bãi đất trống gần đó.Tôi nhìn chị, rồi lại nhìn phía sau có đủ anh John, anh Nick và anh Jack đó, thầm cảm thán.Đây coi như là liên minh tạm thời của tôi rồi nhỉ...."

Được rồi" anh John khẽ hắng giọng hệt như mấy ông già lớn tuổi chuẩn bị nói chuyện đại sự " trong làng ta chỉ có 5 người chúng ta được chúc phúc thôi, vậy nên hãy làm quen dần đi."

Anh John là một trong 2 người lớn tuổi nhất, cũng là người khởi xướng vụ làm quen này nên bắt đầu luyên thuyên về chuyện của anh.Tôi cạn lời, nhìn qua thì người này có vẻ trưởng thành sao lại nhiều chuyện thế chứ.

Chuyện con chó nhà anh sắp đẻ mấy đứa anh cũng bắt đầu nói rồi.Anh Nick bên cạnh dường như đã quen, thản nhiên ngắt lời anh ta"Anh tên là Nick nhé, sau có gì thì giúp đỡ nhau nhé."

Khác với sự hào hứng, hồi họp của chúng tôi, anh Nick có vẻ miễn cưỡng hơn nhiều.

Kể cũng lạ, từ lúc ở trong nhà thờ đến bây giờ, anh ta luôn tỏ vẻ khó chịu với việc được chúc phúc, đúng hơn là từ lúc thầy Will bảo rằng nhiệm vụ của chúng tôi là săn giết đám quái vật.

Quả thật, việc phải chiến đấu với đám được xem là nguy hiểm đó thì phản kháng cũng không có gì là lạ."

Em là Jack, đây là Linda, mong hai anh và em đây giúp đỡ nhiều hơn nha."

Bọn họ tươi cười giới thiệu, sau đó ngoảnh lại nhìn tôi, đứa nhỏ nhất nãy giờ vẫn đang im lặng."

Em là Liliana nha, anh chị nhớ nhớ tên của em đó, sau này lên kinh đô em còn nhỏ tuổi nên mong mọi người giúp đỡ nhiều với ạ."

Giới thiệu một vòng xong, chúng tôi bắt đầu trao đổi"Anh được thần chiến binh chúc phúc, ai giống anh không?"

"Em, em"Anh Jack hào hứng giơ tay, vốn dĩ tính cách 2 người khá thoải mái, liền khoác vai bá cổ nhau như anh em tri kỉ vậy.Chị Linda cố nhịn cười, quay sang hỏi tôi"Liliana, em có gì?"

"Em được thầy pháp chúc đó, chị sao vậy?"

"Chị là Đức mẹ, tiếc quá, không trùng rồi."

Chị ấy hơi thở dài, đưa tay nhéo nhéo má tôi"

Sau này lên đó có được học chung với nhau không biết, ai chăm sóc được cho em đây."

"Để tôi cho"Má còn lại của tôi cũng được nhéo thêm một cái, là anh Nick.Anh gì ơi, ý là chúng ta chưa thân đâu.

Tôi gạt tay anh ấy ra rồi quay sang liếc anh ấy một cái.Anh ấy hơi ngơ ra sau đó bật cười"Xin lỗi nhé, em gái.

Anh cũng là Thầy pháp, sau này nhớ giúp đỡ anh nha."

Vốn là trẻ con cả, chúng tôi nhanh chóng thân thiết, cũng không nói chuyện chúc phúc gì đó nữa, mà cùng nhau đi chơi, tám chuyện quanh làng xóm.Vốn dĩ làng tôi khá nhỏ, nói chuyện một hồi tôi lại thu được đống chuyện bát quái về về cô chú xung quanh.Nhưng nhờ vào cái miệng rộng của anh John, tôi lần đầu tiên được tiếp xúc với những chuyện ngoài làng.Anh ấy kể rằng ngoài đó vui lắm, có mất quầy trò chơi nhận thưởng tha hồ mà chơi, có nhiều đồ ăn nogn, quần áo xa xỉ mà trong làn đơn sơ không hề có."

À có chuyện liên quan đến làng mình nữa đó, nói đúng hơn là vùng xung quanh mình."

Chúng tôi đều bị cuốn vào mạch kể của anh ấy, hoàn toàn tin tưởng người từng được rời làng lên kinh thành một chuyến."

Nghe nói có một người hầu đã bắt cóc con của một vị nào chức lớn lắm, chạy về phía vùng của ta này.

Mà mới đây có người nói đã thấp thoáng thấy người đó ở làng mình hay sao á."

"Làng mình đang có kẻ bắt có sao""Ghê thật."

Chúng tôi cảm thán, nhưng cũng chẳng đọng lại lâu, tai này qua tai khác tiếp tục vui chơi, củng cố liên minh tạm thời này của chúng tôi.
 
Che Dấu Sự Thật
chia xa


Sau khi liên minh nhỏ này giải tán, trời cũng đã sẩm tối, tôi chạy về nhà với tâm lí sẵn sàng chịu mắng sau khi đi chơi mà quên giờ về.Nhưng trái với việc tôi nghĩ, mẹ tôi không những chẳng nói gì mà còn chuẩn bị một bàn thức ăn lớn."

Hôm nay có dịp gì à mẹ?"

Tôi hỏi, tay bốc vụng một miếng thịt trên bàn."

Không có gì, ngồi xuống ăn trước đi con, bố hôm nay đi săn với các bác trong làng, lập lều trong rừng rồi."

"Chỉ 2 mẹ con mình mà chừng này đồ ăn á?"

Mẹ tôi thản nhiên"Phải ăn mừng con chuẩn bị đi học chứ."

Tôi ngạc nhiên, tôi chưa nói với mẹ mà, sao mẹ biết?Có lẽ thầy Will đã trao đổi với mẹ rồi, tôi nghĩ sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, ăn thỏa thích.Mẹ tôi ngồi đối diện chống cằm nhìn tôi rồi thở dài."

Sau này lên kinh đô rồi ai sẽ chăm sóc cho con đây."

"Làng mình có 5 người lận mà mẹ, mấy anh chị sẽ chăm sóc con mà."

Nhưng hình như mối quan tâm của mẹ tôi không chỉ dừng lại ở đó.

Ánh mắt mẹ đăm chiêu, nhìn chằm chằm tôi hệt như đang... nhìn vào một người khác?Tôi không chắc chắn lắm, nhưng nhanh chóng bỏ qua mà tiếp tục ăn.Nhớ lại biểu hiện kì lạ của mẹ mấy ngày nay, tôi không kìm được mà hỏi"Mẹ có vẻ không thích con có năng lực dị biệt này lắm nhỉ.

Con toàn thấy mẹ khó chịu với chuyện đó thôi, sau đó con giận lây sang con nữa."

Tôi diễn lại nét mặt cau có của bà, bà tức giận đưa tay ra bẹo má tôi một cái.Tôi cười to, cố gắng nhăn mặt cho giống bà hơn nữa.

Bởi hình như tôi đã khiến tâm trạng bà khá hơn rồi....1 tháng cuối cùng ở trong làng, cuộc đời tôi bận rộn hẳn.Cũng không có việc gì lớn lắm, chỉ là bên cạnh sự háo hức khi chuẩn bị lên kinh đô, tôi cảm thấy khá buồn khi sắp phải rời xa nơi tôi lớn lên."

Dì Wan, hôm nay trông rau tươi nhỉ, hệt như dì ấy!"

"Chú Sup, chú đẹp trai quá, chả trách quầy chú bán đắt thế."

"Khéo miệng đó, lại đây ta cho một chút đem về mà nấu."

Tôi vâng một tiếng lớn, hớn hở chạy lại họ.Làng chúng tôi khá nhỏ nên sự thân thiết giữa các nhà là chuyện đương nhiên.

Tôi sẽ dùng 1 tuần này thân thiết hơn với mọi người, coi như lấp đầy nỗi buồn chuẩn bị rời xa.Mà bọn họ hình như cũng biết tôi sắp đi rồi, nên bọn họ cũng đáp lại nhiệt tình, nói chung là tôi chào hỏi một vòng thì túi xách đã đầy tay, đồ gì cũng có."

A, Liliana, cậu đi đâu vậy"Sana gọi tôi, vui vẻ chạy lại, nhưng môi bắt đầu trề xuống.Từ lúc biết tôi sắp đi, cô ấy thấy tôi là lại khóc.

Chúng tôi đã ở bên nhau từ nhỏ, 2 nhà sát gần nhau nên cô ấy hệt như là chị em của tôi vậy.Mà vì thân nhau quá nên chúng tôi hình như cũng bắt đầu giống nhau rồi...Mắt cô ấy hơi ướt một chút thì mắt tôi cũng đỏ hoe, tưởng chừng cả đứa sẽ cùng khóc giống mấy lần trước thì cô ấy bỗng tự vỗ mặt mình 1 cái bộp to tiếng.Tôi đứng hình, nhìn cô ấy sụt sịt, cố nén nước mắt "Tớ sẽ không khóc nữa đâu, cậu mấy ngày nữa là đi rồi, ta phải đi chơi chứ."

Chúng tôi về nhà cất những gì tôi thu hoạch được rồi leo lên đồi sau làng chơi.Đây là chỗ yêu thích của chúng tôi, bởi nơi này thật sự rất đẹp, cây cảnh bao phủ mang lại cảm giác thoáng mát, đứng nơi đỉnh thì có thể quan sát được toàn bộ làng Cannay ở dưới chân.Chúng tôi nằm trên vùng bằng phẳng nơi đỉnh đồi, cảm nhận từng cơn gió lành lạnh thổi mái tóc.

"

Sau này cậu có về nữa không?"

"Tất nhiên là có chứ, đây là nhà của tớ mà."

"Nhưng mẹ tớ nói, câu sẽ không về nữa." cô ấy buồn bã "Mẹ tớ nói ai lên kinh đô rồi đều không muốn về đây nữa, hoặc có cũng chỉ là hiếm khi thôi."

"Ở đây có cậu nữa mà."

Tôi nói với giọng điệu chắc chắn.

"Có bố mẹ, có các bác, các chú, vậy nên tớ chắc chắn sẽ về đây, sẽ về thật nhiều, thật nhiều lần, để chơi với cậu, được không?"

Tôi ngồi dậy, dơ bàn tay nhỏ xíu của mình ra trước mặt cậu ấy.

Cậu ấy mím môi, bật dậy, móc ngoéo với tôi."

Giữ lời nhé, tớ đợi cậu."..."

Bé con của bố chuẩn bị đi rồi nhỉ."

"Dạ?"

Hôm nay tôi đi săn cùng bố, ông ra đi từ sáng sớm, tôi cũng cố gắng lò mò theo sau, đi cứ gật gà gật gù, không nghe rõ ông hỏi gì.Ông cúi xuống nhìn tôi rồi cười nhẹ, bế tôi lên rồi thuận thế cõng tôi sau lưng,.Cảm giác mất trọng lực nhất thời khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút."

Sau này con đi rồi bố biết sống sao đây chứ"Ông cưng chiều nói với tôi.

Tôi rúc vào lưng ông, hỏi nhỏ"Bố mẹ lên với con được không ạ?"

"Bố xin lỗi" ông thở dài "Kinh đô phồn hoa, tráng lệ, bố lên đó nào có chỗ dung thân.

Cũng tại nhà ta chẳng có của ăn của để, phải để con gái lên đó một mình."

Tôi ôm chặt cổ ông, cảm nhận được giọng nói có chút nghẹn của ông."

Con sẽ nhớ bố lắm đó."

Một giọt nước nóng ẩm rơi xuống bàn tay tôi, nhưng ông vẫn tỏ vẻ thản nhiên"Có sao đâu, lên đấy nhớ ăn ngon ngủ khỏe, thỉnh thoảng về thăm bố mẹ là được.

Lên đó thì nhớ học cho tốt, nhớ nghe lời người lớn, đi theo mấy anh chị làng mình nha con.

Đừng đi theo người lạ..."

Tôi thiếp đi trong từng lời dặn đầy kìm nén của ông, ngủ gục trên bờ lưng vũng chãi ấy.Bố à, con yêu bố nhiều lắm đó...."

Mẹ ơi nước hơi lạnh"Tôi than phiền với mẹ khi đang phụ mẹ rửa bát.Mẹ tôi từ nhà chạy ra, nhìn thấy hơi đỏ lên vì lạnh của tôi giữa mùa đông này liền xót xa"Ai bảo con đi rửa chứ, vào nhà mau kẻo lạnh."

"Nhưng mẹ rửa thì mẹ cũng lạnh mà."

Tôi ấm ức."

Ai bảo con là con của mẹ chứ, sao mẹ nỡ để con chịu lạnh như này."

Nói rồi, mẹ đến kéo tôi vào nhà, nhẹ nhàng hơ tay tôi nơi lò sưởi."

Ngốc quá."

Tôi ngồi lên đùi mẹ , quay lại ôm mẹ, cọ cọ vào người bà."

Kiểu gì con lên đó cũng phải làm mà ạ."

Mắt mẹ tôi chợt đỏ lên, tay mân mê bàn tay của tôi."

Con gái mẹ sao phải làm những việc này chứ, con mới bao nhiêu tuổi đâu."

Mẹ lẩm bẩm "Sao mẹ yên tâm để con lên đó một mình được chứ."

Tôi cười hì hì, xắn áo lên, gồng tay, cố tỏ ra lực lưỡng."

Con gái mẹ lớn rồi nhé, con biết rửa bát này, giặt đồ này, quét dọn này, gì cũng biết hết.

Mẹ không cần lo đâu."

"Rồi rồi, con gái mẹ giỏi nhất."

Mẹ tôi cười cười đáp lại tôi, tay khẽ lau đi giọt nước bên khóe mắt.Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ nhiều lắm....Tiếng hát rộn ràng vang lên giữa ngôi làng.Mọi người quây quần bên lửa trại ấm ấp. mọi người trong làng đều đến, nói lời chia tay với chúng tôi, 5 đứa trẻ được chúc phúc.Bọn họ để chúng tôi ngồi ở vị trí trung tâm, ca hát, nhảy mau bên ngọn lửa cháy bùng.

Có gì ngon đều cho chúng tôi ăn, hỏi han ân cần, khiến chúng tôi thoải mái hòa vào bữa tiệc."

Mọi người thật sự rất tốt."

Chị Linda cảm thán, gắp cho tôi một miếng đùi gà.Tôi cùng với 3 người còn lại vẫn còn đang ngấu nghiến ăn, chẳng có chút hình tượng gì, trái lập hoàn toàn với chị ấy, người nãy giờ rất ít động đũa.Là một người con gái, tôi ngại ngùng buông bát xuống, đáp lại"Đúng vậy đó, chị Linda cũng mau ăn đi, không thì sẽ hết mất."

Tôi liếc nhìn anh Nick, đặc biệt là anh John và anh Jack, bọn họ ăn như thể bị bỏ đói mấy ngày vậy, làm tôi phải cố gắng ăn theo, sợ chút nữa một miếng thịt cũng chả còn.Chị Linda là người rất tình cảm.

Chị ấy chăm chú nhìn vào dân làng đang nhảy múa, đăm chiêu, có vẻ buồn.

À không phải là có vẻ, mà là chắc chắn.Ai mà chẳng buồn chứ, xa nhà lúc tuổi còn nhỏ như chúng tôi chẳng khác nào cực hình cả.Chúng tôi không nỡ rời xa bố mẹ, rời xa dân làng, rời xa ngôi nhà đã gắn bó từ lức mới sinh ra.

Những nỗi buồn mà bố mẹ cố chôn giấu tôi đều thấy hết, chỉ là không dám nói ra thôi.

Tôi sợ khi tôi khóc cùng họ, họ sẽ đau lòng.

Họ yêu tôi nhiều thế cơ mà.Bỗng tôi thấy nhột nhột nơi cánh tay, một tờ khăn giấy được đưa sang."

Đừng khóc nữa" anh Nick chậc một tiếng "Dần dần rồi sẽ quen thôi, lên đó có anh chị chăm sóc em mà."

Tôi ngơ ngác cầm khăn lau nước mắt chẳng biết đã rơi từ lúc nào, rồi khẽ cảm ơn.Chị Linda cũng cầm đũa lên, nói nhỏ "Đúng vậy mọi chuyện sẽ dần tốt lên thôi."

Anh John và anh Jack cũng ngừng ăn một chút, sau đó cũng không nói gì thêm mà ăn tiếp.Cố lên Liliana, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
 
Che Dấu Sự Thật
khởi đầu mới


Quãng đường từ làng tôi đến kinh đô mất rất nhiều thời gian, chủ yếu là vì làng tôi ở nơi khá hẻo lánh, nơi bình thường còn chẳng có đường để đi nên chúng tôi phải đi bộ trên quãng đường tương đối xa, sau đó mới chuyển sang dùng xe ngựa, là loại mà lần đầu tiên tôi thấy."

Thầy Wil, con ngựa cũng có thể dùng như này được à thầy!"

Anh Jack hào hứng đi vòng quanh cỗ xe ngựa ấy mấy vòng.Thầy Will khó hiểu"Thế bình thường ngựa ở chỗ em có công dụng gì, không phải để kéo xe à?"

"Thịt nó ngon lắm thưa thầy."

Dưới ánh mắt ngây thơ của anh ấy, nụ cười thường nhật của thầy Will hơi cững lại, kèm theo đó là tràng cười lớn của anh John."

Cậu đúng là dân quê lên phố mà" anh ấy cười ha hả, "

Sau này lên trên đó nhớ đừng nhìn chằm chằm vào mấy con ngựa đó nhé, phạm pháp đó"Anh Jack ngượng ngùng gãi mũi, trong khi anh John ăn trọn một cú đánh từ sau lưng của anh Nick.Tôi với chị LInda ở bên không nhịn đười cười thành tiếng. trong khoảng thời gian này, chúng tôi trở nên thân thiết hơn rất nhiều, ngày nào cũng thấy mặt nhau, khó mà không quen thân.Nhờ vào chiếc xe ngựa này, chúng tôi nhanh chóng đến kinh đô, một nơi to lớn và hoa lệ."

Oa, chị Linda, kinh đô ấy to quá, cổng thành to cao như vậy cũng che được mấy tòa nhà bên trong ấy."

Mắt tôi dán chặt vào cửa sổ xe, kéo chị Linda lại.Nhưng không hiểu kéo thế nào mà chiếc cử sổ nhỏ xíu ấy lại phải chen chúc 4 khuôn mặt, trừ anh John.Trong lúc bọn họ trầm trồ, tôi không chịu được rụt đầu lại khỏi nơi chật chội ấy, nhìn vào người duy nhất chịu ngồi ngay ngắn trên xe.Anh ấy ngồi đó, mắt hơi cụp xuống, cả người toát lên vẻ trầm mặc khác hẳn với giáng vẻ thường ngày, nói sao nhỉ, hình như là có chuyện tâm sự.Chuyện này đã diễn ra khoảng 2 ngày rồi, tuy anh ấy luôn thể hiện rằng không có chuyện gì nhưng tâm trạng ủ dột của anh ấy vẫn khó có thể dấu.Tôi lại ngồi cạnh anh, đáng do dự không biết mở lời gì thì đã chạm mắt với anh ấy.Quả nhiên, mắt anh ấy đỏ rồi.Tôi còn chưa kịp nhìn thêm thì anh ấy đã giơ tay xoa đầu tôi thật mạnh, ngăn lại tầm mắt của tôi."

Anhh"Tôi dãy giụa, giơ tay đẩy ra nhưng không thể đành bất lực ngồi yên, phụng phịu quay đầu sang hướng khác.Không cần nhìn cũng biết, mái tóc được chị Linda tết cẩn thận nay đã rối tung lên hết rồi. tôi chỉ muốn an ủi anh ấy thôi mà anh ấy nỡ làm vậy với tôi, thật đáng ghét.Có lẽ thấy hối lỗi với mái tóc tổ quạ làm cho tôi, anh John nhéo nhẹ má tôi"Này, anh xin lỗi mà, quay lại đây đi mình chơi tiếp."

Tôi tức điên, ai muốn chơi với anh ấy chứ, chơi trò phá tóc tiếp à."

Anh Jack."

Tôi gọi to "Lại quản đồng chí của anh đi này."

Từ khi biết họ đều nhận được chúc phúc từ thần Chiến binh, họ diễn như thể là tình đồng chí sâu nặng, âu âu yếm yếm ghê hết cả mắt.Anh Jack tiếc nuối dời mắt khỏi khung cửa sổ, quay lại nhìn tôi, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã cười"Em mới đi đánh nhau về à Liliana, sao tàn thế."

Tôi nhảy khỏi ghế ngồi, đá anh John một cái, lại đến chỗ anh Jack, đá thêm một cái nữa.

Sau đó nhìn người đang ngồi xem chăm chú ngoài cửa sổ, anh Nick, đá thêm một cái nữa.Anh Nick ?Tôi hư một tiếng rồi nhờ chị Linda tết lại tóc giúp mình.Chị ấy cố nén không cười vào mặt tôi, đúng là tình chị bao la có khác, chị ấy là tốt nhất.Lúc này, thầy Will đang ngồi ở ghế đánh xe gọi vào"Ta đến nơi rồi, xuống thôi.Chúng tôi vâng một tiếng rồi tù tù bước xuống.Anh John nhướn mày nhìn tôi "Để anh cầm hộ em hành lí nhé"Hành lí của chúng tôi không nhiều, vài bộ quần áo với một chút tiền đều được bọc trong một tay nải nhỏ vậy nên tôi cúng thoải mái đưa anh ấy, coi như là bù đắp cho mái tóc rối bù của tôi hồi nãy."

Xin mời xuất trình giấy tờ"Người gác cổng nói với thầy Will rồi nhìn vào chúng tôi rồi cảm thán"Người nhập học tiếp à?

Năm nay cũng khá nhiều người rồi đấy, sáng giờ vào thành toàn là đám nhóc được chúc phúc thôi."

Thầy Will ừ nhẹ rồi đưa thẻ gì đấy cho người gác, có vẻ là giấy tờ cần thiết.Sau khi được cho phép, chúng tôi không kìm được phấn khích mà chạy ùa vào.Tráng lệ, đông đáo, náo nhiệt.Tôi không biết từ nào có thể diễn tả nơi này nữa, nhưng thật sự nó rất tuyệt vời, dòng người tấp nập qua lại ở đây có lẽ phải gấp mấy chục lần dân số của làng Cannay chúng tôi.Chúng tôi không thể giấu nổi sự thích thú trong mắt, đồng loạt quay đầu nhìn thầy Will, hàm ý rõ ràng.

Chúng tôi muốn đi chơi.Thầy Will thở dài, bảo chúng tôi tụ tập ở thác nước trung tâm vào buổi chập chiều, nếu không biết thì hỏi người khác.Chúng tôi nhìn nhau rồi cười, đáp lại rồi chạy như bay.Vì chưa từng đặt chân đến đây, anh John bất đắc dĩ trở thành hướng dẫn viên du lịch tạm thời, đưa chúng tôi đi khắp nơi với vẻ thành thạo.Hết khu phố nhộn nhịp với các quầy đồ ăn thơm nức mũi đến những nơi tổ chức mấy trò chơi lặt vặt, chúng tôi đi chạy qua hết những con đường nhộn nhịp ấy, nhưng lại tiếc nuối vì chẳng thể mua được gì."

Anh John, sao nơi này giá thành đắt đỏ vậy, em mà mua một món chắc túi tiền của em bay hết mất."

Anh Jack than vãn."

Đúng đó, đúng đó, làm em hao hết cả mắt."

Tôi phụ họa.Làng tôi chủ yếu là tự cung tự cấp, buôn bán cũng có nhưng lại khá ít nên tình hình tài chính hiển nhiên không dư dả gì cả.Đối với vấn để này, anh John cũng chịu.

Tuy vậy, những chuyện này sao có thể ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng trẻ con của chúng tôi chứ.Chúng tôi đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng dừng ở một vài tiệm, có khi là thử vài bộ, hoặc là vào quầy đồ chơi, ngắm nghía không dứt.Nhung tất nhiên, không mua được gì hết.Đều là đám đỗ nghèo khỉ cả.

Tôi thở dài.Chẳng mấy chốc đã đến giờ hẹn, chúng tôi nhanh chóng chạy lại tháp nước nơi trung tâm.

Nói thế nào nhỉ, đây là nơi đem lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất, nó thực sự rất đẹp.Xung quanh thành được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, trong đó có sự góp mặt của cả 4 vị thần.

Ở trong chính là tháp nước chảy liên tục.

Từng giọt nước bắn ra lấp lánh làm sao, khiến tôi khó có thể dời mắt.Không để chúng tôi phải đợi quá lâu, thầy Will nhanh chóng đến nơi và đưa chúng tôi về nhà trọ, nơi chúng tôi sẽ ở cho đến ngày nhập học.Chúng tôi thuê 3 phòng, dự định một đứa sẽ ở với thầy, mỗi đứa còn lại 2 đứa 1 phòng.

Nhưng vì tình đồng chí vững chắc của 3 người con trai, thầy Will được hưởng đặc quyền 1 mình 1 phòng."

Một phòng có 2 giường thì làm sao 3 người ngủ được ạ?"

Tôi hỏi anh Jack, người ở cạnh tôi nhất.Nhưng anh Jack còn chưa kịp nói gì thì anh John đã xen ngang"Tất nhiên là bọn anh ôm nhau ngủ rồi, đơn giản thế mà phải hỏi."

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của tôi, anh ấy cũng chẳng ngại gì, định vươn tay xoa đầu tôi tiếp.Nhưng đã có kinh nghiệm, tôi nhanh chóng né đi.Anh ấy cũng chẳng ngại ngùng, vươn tay xoa đầu anh Jack"Chúng mình ngủ chung nhé?"

HIển nhiên, anh ấy lại nhận thêm 1 ánh mắt ghê tởm nữa, từ người đồng chí của anh ấy, à quên, cộng thêm anh Nick, người đã né anh ấy ra từ nãy giờ.Tất nhiên không thể thuê 2 giường được, vậy nên tôi và chị Lida một phòng đôi, 3 anh ấy 1 phòng ba và thầy Will một phòng đơn.Chúng tôi nhanh chóng nhận chìa khóa phòng rồi lên phòng của mình.Nằm trên chiếc giường đơn, tôi thoải mái kêu to một tiếng.Quãng đường từ nhà đến đây thật sự rất vất vả, ban ngày thì di chuyển, ban đêm lại phải trải thảm nằm trên mặt đất gồ ghề, trở thành đồ ăn cho đám côn trùng xung quanh.Bây giờ rốt cuộc cũng không phải ngủ ngoài trời nữa, tôi hết sức vui mừng, lăn qua lăn lại mấy vòng.Chị Linda nhìn tôi mà bất lực"Coi em kìa, vào đi tắm trước đi để chị còn tắm, chút nữa xuống mà đi ăn."

"Dạ.

Chị cũng thử năm lên giường đi, thoải mái lắm đó."

"Chị không làm thế đâu, như khỉ vậy á."

Tôi cười chê chị không biết tận hưởng cuốc sống rồi đi vào nhà tắm.Kết quả lúc tôi ngâm nga mở cửa ra ngoài, tôi chạm mắt với người nào đó vừa mới chối đây đẩy nay đang lăn trên giường, nét phấn khích vẫn chưa thu hồi được.Mặt chị ấy đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, hét lên rồi chạy vào nhà tắm.Tôi cười nắc nẻ, đưungs ngoài nhà tắm cười nhạo chị ấy."

Chị à thôi không sao đâu, như khỉ một chút cũng đẹp lắm mà."

"Em đi ra đi."

Tôi liếc nhìn đống đồ chị ấy đã chuẩn bị sẵn ở trên giường nhưng quên chưa đưa vào mặc, cười càng tươi hơn."

Thế em đi thật nhé."

"Đi đii"Một lúc sau, chị ấy như nhận ra điều gì, lại nhẹ giọng hỏi tôi"Lilianna xinh gái quá à, chị nhờ chút chuyện này."

Tôi ngồi ngoài cửa bụm miệng cười, giọng chị ấy càng to thì tôi cười càng quái dị.Tôi rhầm cảm thán sự ác độc của mình, rồi sợ chị ấy hoảng quá, tôi đành nín cười rồi đưa đồ cho chị ấy.Không cần nhìn cũng biết mặt chị ấy lại đỏ lên rồi.

CHị ấy dễ thương quá đi....Chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị xong rồi xuống ăn, nơi bác chủ trọ trổ tài nấu ăn và chúng tôi lại lần nữa cảm thán.Đồ ăn ở đây rất mới lạ, nó được nấu từ nhiều nguyên liệu mà nhà tôi không có, tạo nên những hương vị mới mà tôi chưa ăn bao giờ.Chúng tôi vừa ăn vừa cười cười nói nói, chỉ trong một ngày mà tôi đã chiêm ngưỡng được bao nhiêu điều mới lạ.Thật sự mong chờ vào những ngày tháng sau này ở kinh đô đấy.
 
Back
Top Bottom