Làng tôi có tổng cộng 5 đứa trẻ có năng lực dị biệt, ngoài tôi và anh Jack, chị Linda, còn có 2 nam nữa nhưng tuổi khá lớn, nghe nói đều 14 tuổi, tên John và Nick.Chúng tôi được tụ tập trong nhà thờ rộng đợt trước, tôi ngồi cùng anh Jack và chị Linda, còn 2 người kia ngồi ở ghế khác.Thầy Will nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng trên tôi một chút sau đó nhanh chóng rời đi, nâu rõ nội dung của cuộc tụ họp này."
Chắc hẳn các em tò mờ lắm, vì sao các em lại có thể thắp sáng được bức tượng ấy, sở hữu năng lực được coi là dị biệt ấy đúng không?"
Không đợi chúng tôi đáp, thầy ấy nói tiếp"Thật ra, 50 năm trước, trong trận mưa lớn bao phủ toàn bộ thế giới ấy, có 4 vị thần đã đáp xuống nhân gian, ban tặng ngẫu nhiên cho con người năng lưucj đặc trưng của họ."
Thầy đưa mắt nhìn xung quanh"Bên trái các em là tượng của Đức mẹ và Thầy pháp, một người có khả năng ban phát sự sống cho con người, nên năng lực được ban tặng chính là chữa trị.
Một vị có khả năng sai khiến thiên nhiên, nên con người sẽ có khả năng điều khiển được những nguyên tố đặc biệt.Bên phải có thần Chiến binh, người khỏe mạnh mình đồng da sắt, ban năng lực cường hóa thân thể, nhanh nhẹn tháo vát.
Cuối cùng là thần Thợ vạn năng, vị có thể thổi hồn cho mọi vật, ban con người sức mạnh biến mọi thứ thành đồ như ý."
"từ đó đến nay, tỉ lệ người có được chúc phúc tăng đáng kể, từ con số đêm trên đầu ngón tay dần nâng lên hàng nghìn, hàng vạn."
"Nhưng sự chúc phúc ấy không phải là miễn phí, bên cạnh sự lớn mạnh của con người, hàng ngàn sinh vật kì quái được cho là xuất hiện cùng với sự ban phước ấy dần rục rịch.
Chúng không có trí thông minh, nhưng bản chất tàn bạo, gặp mọi thứ đều cấu xé rồi ăn sạch, kể cả con người."
Ánh mắt thầy Will dần trở nên nặng nề"Chúng phá hoại tất cả nơi mà chúng đi qua, và các em, người được ban phước chính là người có nhiệm vị phải dẹp bỏ chúng.
Các em sẽ được đào tạo trong liên minh mà toàn quốc lập ra, trưởng thành và săn giết đám quái vật ấy, bảo vệ cho dân làng."
"Nhưng tại sao tụi em phải làm thế?"
Anh Nick vô lễ ngắt lời.
Anh ta giả bộ ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng không coi trọng lời nói của thầy Will lắm, bày rõ vẽ thiếu kiên nhẫn.Nhưng không để anh ta có cơ hội nói tiếp, anh John ngồi bên cạnh đã kịp bịt miệng anh ta lại, cười xòa"Xin lỗi thầy, nó hôm nay bị gì ấy, không có ý gì đâu."
Thầy Will cười bảo không có gì, chỉ là nhìn chằm chằm anh Nick một lúc sau đó dưới ánh mắt bất mãn của anh ta rồi nói."
Như đã nói ở trên, sự chúc phúc chưa bao giờ là miễn phí cả, một khi có nó nhưng không cống hiến gì cho liên minh, các em sẽ bị định tội rất nặng đấy."
Anh ta khẽ giật mình, sau đó liền ỉu xìu.
Cả người không có tâm trạng tựa vào thành ghế, miễn cưỡng nghe tiếp."
Tiếp tục nào.
Liên minh thành lập với mục đích là bảo vệ người dân, nhưng chắc hẳn các em sẽ tò mò, tại sao các em chưa từng nghe đến đám quái vật ấy đúng không?
Đây chính là bí mật của toàn thể liên minh, nó tồn tại dưới dạng bảo mật tuyệt đối, không ai được phép biết và nói ra nếu biết.
Vậy nên" thầy lướt qua chúng tôi " kể cả bố mẹ các em, các em cũng không được nói với ai về đám quái vật ấy cả, là bí mật, hiểu chưa?"
"Vâng"Tôi hòa thanh cùng mọi người, nhưng trong lòng lại thấy khá khó hiểu, thầy ấy tin vào miệng của đám nhóc bọn tôi thật sao.
Tôi chắc chắn, một khi bước ra khỏi đây, cả làng sẽ biết về chuyện của quái vật này.Như đọc được suy nghĩ của tôi, thầy ấy cầm 5 tờ giấy, phát cho mỗi đứa chúng tôi cùng với một cây kim, bảo chúng tôi nhỏ máu lên đó, nói rằng đây chính là cách để kí khế ước bảo mật.Đối mặt với những chuyện kì lạ mấy ngày qua, tôi cũng chẳng bất ngờ nếu có được 1 tờ giấy nhỏ máu kí kết này.
Nhưng liếc nhìn cây kim, tôi bỗng im lặng, không chỉ tôi, mà ai cũng im lặng hết.Nghĩ rất hay, lần sau đừng nghĩ nữa. chúng tôi là ai mà dám chọc cây kim ấy vào tay mình chứ.Sự khó xử bao trùm không khí, thầy Will vẫn giữ nguyên nụ cười, đi đến từng đứa, dứt khoát chọc mỗi đứa một cái, chưa kịp phản ứng máu đã nhỏ giọt.Tôi "..."
Ai đi chọc kim vào trẻ con mà cười như thế chứ?Chúng tôi nhanh chóng nhấn vào tờ giấy đó, dưới sự kinh ngạc của chúng tôi, nó từ từ biến mất, chẳng còn một mảnh vụn.Thấy vậy, nụ cười thầy càng tươi hơn, lần nữa rút ra 5 tờ giấy, nhưng lần này là giấy nhập học."
Được rồi, màn chào hỏi đến đây thôi.
Vì nơi này khá xa so với kinh thành, các em tiếp nhận thông tin khá muộn, 1 tháng nữa chính thức nhập học rồi.
Các em về cứ nói với bố mẹ lên trường để bồi dưỡng đặc biệt, không cần học phí, bao ăn bao ở là được.
Nếu bố mẹ nào có thắc mắc nhiều hơn, hãy gọi thầy đến."
Chúng tôi chào thầy rồi lục đục chạy ra ngoài.Tôi nắm tay chị Linda, vốn tưởng ra khỏi nhà thờ ai rẽ đường nấy thì chị ấy kéo tôi lại, đưa đến bãi đất trống gần đó.Tôi nhìn chị, rồi lại nhìn phía sau có đủ anh John, anh Nick và anh Jack đó, thầm cảm thán.Đây coi như là liên minh tạm thời của tôi rồi nhỉ...."
Được rồi" anh John khẽ hắng giọng hệt như mấy ông già lớn tuổi chuẩn bị nói chuyện đại sự " trong làng ta chỉ có 5 người chúng ta được chúc phúc thôi, vậy nên hãy làm quen dần đi."
Anh John là một trong 2 người lớn tuổi nhất, cũng là người khởi xướng vụ làm quen này nên bắt đầu luyên thuyên về chuyện của anh.Tôi cạn lời, nhìn qua thì người này có vẻ trưởng thành sao lại nhiều chuyện thế chứ.
Chuyện con chó nhà anh sắp đẻ mấy đứa anh cũng bắt đầu nói rồi.Anh Nick bên cạnh dường như đã quen, thản nhiên ngắt lời anh ta"Anh tên là Nick nhé, sau có gì thì giúp đỡ nhau nhé."
Khác với sự hào hứng, hồi họp của chúng tôi, anh Nick có vẻ miễn cưỡng hơn nhiều.
Kể cũng lạ, từ lúc ở trong nhà thờ đến bây giờ, anh ta luôn tỏ vẻ khó chịu với việc được chúc phúc, đúng hơn là từ lúc thầy Will bảo rằng nhiệm vụ của chúng tôi là săn giết đám quái vật.
Quả thật, việc phải chiến đấu với đám được xem là nguy hiểm đó thì phản kháng cũng không có gì là lạ."
Em là Jack, đây là Linda, mong hai anh và em đây giúp đỡ nhiều hơn nha."
Bọn họ tươi cười giới thiệu, sau đó ngoảnh lại nhìn tôi, đứa nhỏ nhất nãy giờ vẫn đang im lặng."
Em là Liliana nha, anh chị nhớ nhớ tên của em đó, sau này lên kinh đô em còn nhỏ tuổi nên mong mọi người giúp đỡ nhiều với ạ."
Giới thiệu một vòng xong, chúng tôi bắt đầu trao đổi"Anh được thần chiến binh chúc phúc, ai giống anh không?"
"Em, em"Anh Jack hào hứng giơ tay, vốn dĩ tính cách 2 người khá thoải mái, liền khoác vai bá cổ nhau như anh em tri kỉ vậy.Chị Linda cố nhịn cười, quay sang hỏi tôi"Liliana, em có gì?"
"Em được thầy pháp chúc đó, chị sao vậy?"
"Chị là Đức mẹ, tiếc quá, không trùng rồi."
Chị ấy hơi thở dài, đưa tay nhéo nhéo má tôi"
Sau này lên đó có được học chung với nhau không biết, ai chăm sóc được cho em đây."
"Để tôi cho"Má còn lại của tôi cũng được nhéo thêm một cái, là anh Nick.Anh gì ơi, ý là chúng ta chưa thân đâu.
Tôi gạt tay anh ấy ra rồi quay sang liếc anh ấy một cái.Anh ấy hơi ngơ ra sau đó bật cười"Xin lỗi nhé, em gái.
Anh cũng là Thầy pháp, sau này nhớ giúp đỡ anh nha."
Vốn là trẻ con cả, chúng tôi nhanh chóng thân thiết, cũng không nói chuyện chúc phúc gì đó nữa, mà cùng nhau đi chơi, tám chuyện quanh làng xóm.Vốn dĩ làng tôi khá nhỏ, nói chuyện một hồi tôi lại thu được đống chuyện bát quái về về cô chú xung quanh.Nhưng nhờ vào cái miệng rộng của anh John, tôi lần đầu tiên được tiếp xúc với những chuyện ngoài làng.Anh ấy kể rằng ngoài đó vui lắm, có mất quầy trò chơi nhận thưởng tha hồ mà chơi, có nhiều đồ ăn nogn, quần áo xa xỉ mà trong làn đơn sơ không hề có."
À có chuyện liên quan đến làng mình nữa đó, nói đúng hơn là vùng xung quanh mình."
Chúng tôi đều bị cuốn vào mạch kể của anh ấy, hoàn toàn tin tưởng người từng được rời làng lên kinh thành một chuyến."
Nghe nói có một người hầu đã bắt cóc con của một vị nào chức lớn lắm, chạy về phía vùng của ta này.
Mà mới đây có người nói đã thấp thoáng thấy người đó ở làng mình hay sao á."
"Làng mình đang có kẻ bắt có sao""Ghê thật."
Chúng tôi cảm thán, nhưng cũng chẳng đọng lại lâu, tai này qua tai khác tiếp tục vui chơi, củng cố liên minh tạm thời này của chúng tôi.