Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPms0pP8Lrwn7XXMMRcoj-cx6UkORcNbmWfxNruZ6MPuUFzBzOhUK3sESG0Sk5sqQCl5hC8KOtdfEbnL7IFQ3Nw3CakGL9itnnEg5KDSFI1kHd1t7WeVurHTk1C4QQgQVPzjy7Hv7dXMbM29HxVspSK=w215-h322-s-no-gm

Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thư ký của chồng tôi bảo tôi đi cùng cô ta đến câu lạc bộ thương mại để bàn chuyện hợp tác.



Khi ăn tối, cô ta xúi giục đối tác yêu cầu tôi nhảy múa trước mặt mọi người.



Chỉ vì chồng tôi từng nói: “Nghiên Nghiên nhà chúng tôi tốt nghiệp ở học viện múa Bắc Kinh.”



Tôi lạnh mặt từ chối, nhưng lại bị cô thư ký chặn lại:



“Cô chỉ là một bà nội trợ, bảo cô nhảy thì nhảy, làm gì mà bày ra cái vẻ khó chịu đó?”



“Giám đốc Hà nói cô phải giúp tôi ký được hợp đồng này. Nếu không giúp, cẩn thận anh ấy sẽ ly hôn với cô!”



Thấy dáng vẻ vênh váo đó của cô ta, tôi không muốn phí lời thêm nữa. Trước mặt đối tác, tôi gọi thẳng cho Hà Luật Ngôn.



“Nghe thư ký anh nói, anh muốn ly hôn với tôi à?”

[...]​
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 1: Chương 1



Thư ký của chồng tôi bảo tôi đi cùng cô ta đến câu lạc bộ thương mại để bàn chuyện hợp tác.

Khi ăn tối, cô ta xúi giục đối tác yêu cầu tôi nhảy múa trước mặt mọi người.

Chỉ vì chồng tôi từng nói: “Nghiên Nghiên nhà chúng tôi tốt nghiệp ở học viện múa Bắc Kinh.”

Tôi lạnh mặt từ chối, nhưng lại bị cô thư ký chặn lại:

“Cô chỉ là một bà nội trợ, bảo cô nhảy thì nhảy, làm gì mà bày ra cái vẻ khó chịu đó?”

“Giám đốc Hà nói cô phải giúp tôi ký được hợp đồng này. Nếu không giúp, cẩn thận anh ấy sẽ ly hôn với cô!”

Thấy dáng vẻ vênh váo đó của cô ta, tôi không muốn phí lời thêm nữa. Trước mặt đối tác, tôi gọi thẳng cho Hà Luật Ngôn.

“Nghe thư ký anh nói, anh muốn ly hôn với tôi à?”

01.

Trên bàn rượu, thư ký Trần Nam Nam giật lấy điện thoại trong tay tôi.

“Cô chẳng qua là dùng thủ đoạn không chính đáng để quyến rũ giám đốc Hà, vậy mà còn tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm à!”

“Hôm nay nếu cô không nhảy, đừng trách đối tác không nể mặt giám đốc Hà!”

Đôi môi đỏ rực của cô ta mấp máy, dưới ánh đèn mờ ảo trong câu lạc bộ lại càng trở nên chói mắt.

Tôi nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Nếu tôi không nhảy thì sao?”

“Tôi không hiểu nổi, có hợp đồng nào mà bắt buộc phải đợi tôi nhảy múa mới ký được à?”

Từ nhỏ tôi đã là bảo bối trong nhà, nhảy múa với tôi là đam mê, chứ không bao giờ là công cụ để lấy lòng người khác.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm khàn của Hà Luật Ngôn truyền đến, nghe có vẻ mơ hồ, mệt mỏi:

“Nghiên Nghiên, em hiểu nhầm rồi, anh không có ý đó.”

“Đối tác hôm nay rất quan trọng, em phối hợp với Nam Nam một chút được không?”

Nghe Hà Luật Ngôn nói vậy, Trần Nam Nam cong môi đầy đắc ý.

Cô ta giật lấy điện thoại, cúp máy, cúi đầu thì thầm bên tai tôi:

“Nghe rõ chưa? Giám đốc Hà bảo cô phải phối hợp với tôi.”

“Tôi là cánh tay phải của Giám đốc Hà, từng giúp anh ấy chốt không ít đơn hàng, tốt nhất là cô đừng chọc tôi nổi giận!”

Cô ta đâu phải cần tôi phối hợp, rõ ràng là cùng mấy đối tác kia cố tình làm nhục tôi.

Tuy tôi đã rời công ty Hà thị nhiều năm, nhưng mấy chuyện mờ ám bên trong sao tôi lại không hiểu chứ?

Tôi cầm bản hợp đồng trên bàn lên, xé nát tan tành.

Trần Nam Nam lập tức biến sắc: “Từ Nghiên! Cô điên rồi à? Tôi nói mà cô không hiểu sao?”

“Ở nhà làm bảo mẫu đến lú lẫn rồi à? Ngay cả hợp đồng cũng không biết thương lượng, còn không mau xin lỗi giám đốc Lưu đi!”

“Đúng đấy, cô có coi đối tác chúng tôi ra gì không hả?”

Giám đốc Lưu đập mạnh tay xuống bàn, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

“Loại đối tác như ông, tôi cần phải coi trọng sao?”

“Ông tưởng tôi không nhìn ra ông với Trần Nam Nam có chuyện gì à?”

Bình thường Trần Nam Nam đúng là có chút thủ đoạn, mấy dự án phức tạp cô ta đều xử lý được.

Cho đến gần đây, vợ của một đối tác cũ của Hà thị đến công ty làm ầm lên, tố Trần Nam Nam là tiểu tam, muốn đòi lại công bằng.

Lúc đó tôi mới hiểu rõ cái gọi là “thủ đoạn” của cô ta.

Cô ta rất đẹp, nhưng tiếc là gương mặt ấy lại dùng sai chỗ.

“Loại đàn bà già xấu không ra gì như cô mà dám chỉ tay năm ngón với tôi à?”

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

“Cả đời cô chỉ là bảo mẫu sống dựa vào người khác mà thôi. Tôi nể mặt cô nên mới để cô ngồi đây!”

“Đúng thế, e là cô không biết Giám đốc Hà thường nói gì về cô đâu!”

Mỗi người một câu như búa tạ giáng xuống, khiến tôi không còn mặt mũi nào.

Ban đầu tôi cũng nghĩ chẳng đáng đôi co với họ, nhưng khi nghe họ nhắc đến cách Hà Luật Ngôn đánh giá tôi, tim tôi không khỏi nhói lên.

“Ý ông là gì?”

Tôi hỏi lại, đối tác chỉ cười khẩy đầy mỉa mai.

Trần Nam Nam rót cho hắn một ly rượu, từ từ bước đến, che miệng cười: “Nghĩa đen thôi mà.”

“Cô là trò cười của cả công ty, chẳng lẽ cô không biết?”

“Ai trong công ty mà không biết Giám đốc Hà có một bà vợ tồi tàn? Nhà cửa chẳng ra gì đã đành, lại còn không sinh được con.”

Tiếng cụng ly vang lên trong căn phòng im ắng.

Nghe những lời đó, hai tay tôi siết chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Những lời này, trước nay chưa từng lọt vào tai tôi.

“Nếu tôi là Giám đốc Hà, tôi đã sớm đá cái loại không biết điều này ra khỏi nhà rồi!”

“Cô ta ngoài khuôn mặt tàm tạm, còn có thứ gì khác không?”

“Chả trách Giám đốc Hà bảo tôi giới thiệu vài cô gái thú vị cho anh ấy. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn về nhà!”

Những lời lẽ như d.a.o cứa vào tim tôi từng nhát.

Tôi và Hà Luật Ngôn tuy không phải là cặp đôi lý tưởng, nhưng ít ra vẫn tôn trọng nhau.

Chưa từng nghĩ rằng, sau lưng tôi, anh ta lại nói ra những điều như thế.

“Giám đốc Lưu, anh đừng nói nữa, nhìn cô ta kìa, chắc sắp khóc rồi.”

Trần Nam Nam cố tình làm đổ ly rượu, rượu ướt hết quần áo tôi.

Nhưng tôi không nói được một lời.

Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi biết rất rõ:

Một thư ký như Trần Nam Nam dám sỉ nhục tôi trước mặt bao người, nhất định là có người chống lưng.

Mà người đó chỉ có thể là chồng tôi Hà Luật Ngôn.

Tôi theo phản xạ định rời đi để hỏi rõ ràng, nhưng một bàn tay thô ráp bất ngờ kéo mạnh tôi lại, không cho tôi kháng cự:

“Cô đi đâu gấp thế? Còn chưa nhảy xong cơ mà!”
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 2: Chương 2



Tôi ghét bỏ hất tay hắn ra, vô thức lùi lại một bước, lạnh giọng cảnh cáo:

“Nếu còn dám chạm vào tôi, coi chừng mất tay đấy.”

Mấy tên đối tác và cả Trần Nam Nam nghe vậy liền phá lên cười:

“Cô thật sự coi mình là nhân vật quan trọng chắc? Đến cả Tổng giám đốc Hà cũng bảo cô phải phối hợp với tôi, cô còn làm ra vẻ gì chứ?”

“Tôi khuyên cô hôm nay nên ngoan ngoãn nghe lời, sau này tiếp tục làm bà nội trợ ăn bám ở nhà đi. Bất kỳ ai trong chúng tôi ở đây, dù là ai cô cũng không đắc tội nổi đâu.”

Thật vậy sao?

Giọng điệu đó, có phải hơi quá ngông cuồng rồi không?

Tôi vốn định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng họ chẳng chừa cho tôi chút đường lui nào.

“Đúng vậy, Tổng giám đốc Hà có ngày hôm nay, công lớn là nhờ thư ký Trần. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận, đừng động vào người không nên động.”

“Chứ đừng nói là chúng tôi, đến cả Tổng giám đốc Hà cũng phải nể thư ký Trần vài phần đấy!”

Lời lẽ ép người, điệu bộ hung hăng.

Đến cả Hà Luật Ngôn cũng phải nể mặt Trần Nam Nam sao?

Lần này, tôi không định rời đi nữa.

Tôi bắt chéo chân, ngồi thẳng trên ghế sofa, bình thản nhìn đám người trước mặt, quan sát từng hành động của bọn họ.

“Trần Nam Nam, tôi thật không biết cô lại có bản lĩnh đến vậy đấy.”

Xem ra tôi thật sự đã quá dung túng Hà Luật Ngôn, dung túng đến mức để một thư ký nhỏ nhoi dám làm càn trước mặt tôi, dung túng đến mức để hắn ngoài mặt thì huy hoàng, sau lưng lại khiến ai cũng có thể không nể mặt vợ mình.

“Bản lĩnh tôi còn nhiều lắm, một người phụ nữ gần bốn mươi như cô thì hiểu cái gì chứ?”

“Đừng tưởng có vài dự án thẩm mỹ với mấy món đồ hiệu là giữ được đàn ông. Cô bây giờ đã giữ không nổi nữa rồi, chứ đừng nói tới lúc chạm ngưỡng bốn mươi.”

Cô ta dựa vào bàn, cố tình phô diễn đường cong cơ thể, khoe khoang cái gọi là ưu thế của mình.

Tôi bật cười khinh bỉ, hoàn toàn không xem cô ta ra gì.

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

Trên đời, dạng người như cô ta, tôi gặp qua không biết bao nhiêu lần rồi.

Tôi bước đến gần, khẽ kéo cổ áo cô ta, đối mặt nhìn thẳng:

“Mấy trò mèo này, tôi đã thấy từ hồi còn trẻ rồi. Như cô nói đấy, tôi không còn trẻ nữa.”

“Họ Hà tôi còn chẳng để vào mắt, huống gì mấy người cứ bu quanh một thư ký mà làm bộ làm tịch.”

Tôi cố ý nói vậy, muốn xem có thể dụ được kẻ đứng sau màn kịch này không.

Tôi hiểu rõ, chỉ dựa vào Hà Luật Ngôn, Trần Nam Nam tuyệt đối không dám l* m*ng với tôi như thế, dù sao, tôi vẫn là vợ hợp pháp trên danh nghĩa của anh ta.

Chắc hẳn là sau lưng cô ta, còn có thế lực nào khác khiến cô ta tự tin đến mức dám nói năng l* m*ng như thế.

“Mọi người nghe thấy chưa? Cô ta nói không coi Tổng giám đốc Hà ra gì, buồn cười c.h.ế.t mất!”

“Phải đấy! Cô tưởng bọn tôi không biết sao? Cô chẳng phải chỉ là tiểu thư nhà sa sút thôi à? Nhà họ Từ đã phá sản từ lâu rồi, cô còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc?”

“Nói khó nghe một chút, nếu không phải Tổng giám đốc Hà thương hại cô, thì giờ này chẳng biết cô đang nằm trên giường tên nhân viên nào rồi!”

Lời của Trần Nam Nam chẳng khác gì lưỡi dao, độc địa đến kinh người.

Không thể tin nổi, những câu này lại được thốt ra từ miệng của một cô gái.

Dù là người tốt nghiệp từ trường danh tiếng, thì rõ ràng học vấn cao cũng chẳng lọc được loại người thấp kém.

Chỉ e mấy năm đèn sách của cô ta đều đã nuôi chó mất rồi.

Nhưng dù vậy, nghe những lời đó, lòng tôi vẫn run lên một chút.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, trong mắt Hà Luật Ngôn - người cùng tôi sống bao năm, lại có thể nhìn tôi như vậy.

Khi tôi từ chức ở Hà thị, anh ta từng thề thốt rằng sẽ chăm sóc tôi cả đời, bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi, việc kiếm tiền nuôi gia đình cứ để anh ta lo.

Nhưng bây giờ thì sao? Anh ta lại để người khác gọi tôi là “tiểu thư nhà sa cơ”, chẳng mảy may quan tâm đến lòng tự trọng của tôi.

Lúc trước gặp Hà Luật Ngôn, tôi thật sự ngây thơ nghĩ rằng tình yêu đã đến.

Vì anh ta, tôi đoạn tuyệt với gia đình, dâng hết những gì gầy dựng được ở Hà thị, chỉ để đổi lấy một chút yêu thương.

Giờ nhìn lại, tôi thật đúng là quá ngu.

May mắn thay, vẫn còn kịp để quay đầu.

“Sao không nói gì? Câm rồi à?”

“Hay là sợ đắc tội tôi nên chột dạ? Nhưng chuyện này dễ mà, chỉ cần cô uốn éo vài vòng trước mặt mọi người ở đây, tôi đảm bảo sẽ nói đỡ cho cô vài câu trước mặt Tổng giám đốc Hà.”

Trần Nam Nam cười càng lúc càng đắc ý.

Tôi hít một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng đã đến cực điểm.

Tôi bật dậy, tát mạnh Trần Nam Nam một cái thật vang.

Cô ta như bị đánh choáng váng, đứng đờ ra đó, không kịp phản ứng.

Tới khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận.

Cô ta chỉ vào tôi, gào lên:

“Từ Nghiên! Cô điên rồi hả? Cô dám đánh tôi? Đồ tiện nhân!”

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là đụng phải người không nên đụng!”

Nói rồi, cô ta xông tới định đánh lại tôi.

Tôi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta, hất mạnh sang một bên.

“Gọi kẻ đứng sau lưng cô ra đây đi, tôi không có nhiều thời gian, nhưng nhất định sẽ chơi tới cùng với các người!”
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 3: Chương 3



Những người bên phía đối tác đứng sau Trần Nam Nam đồng loạt đứng dậy, ngơ ngác không nói nổi một câu.

Có lẽ họ chưa từng nghĩ, một bà nội trợ như tôi lại có thể ra tay mạnh mẽ đến vậy.

“Cái loại rác rưởi như cô, cũng dám nói ‘chơi tới cùng’ với tôi sao?”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng.

Tôi quay đầu, đập vào mắt là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, phía sau còn có hai vệ sĩ cao lớn theo sát.

“Tiểu Hàn tổng, sao cô lại tới đây?”

Mấy tên đối tác thấy cô ta như gặp tổ tông, khúm núm nịnh nọt chẳng khác gì l.i.ế.m gót giày.

Thái độ đối lập hẳn với cách họ vừa nãy đối xử với tôi.

“Có người dám động thủ với người của tôi ngay trên địa bàn của tôi, đương nhiên tôi phải ra mặt đòi lại công bằng.”

Hàn Thiến trừng trừng nhìn tôi, hận không thể nuốt sống tôi tại chỗ.

“Hàn tiểu thư, cô nhất định phải làm chủ cho tôi! Chính con tiện nhân này đánh tôi đấy!”

Trần Nam Nam nép sau lưng Hàn Thiến, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi chằm chằm.

Thì ra là người nhà họ Hàn.

Hiện giờ, nhà họ Hàn là một trong bốn đại gia tộc của Lạc Thành. Có Hàn Thiến chống lưng, chẳng trách Trần Nam Nam lại dám ngông cuồng như vậy.

Chỉ có điều… cô ta dựa nhầm người rồi.

“Thì ra cô chính là Từ Nghiên à? Hôm nay gặp mặt, đúng là chẳng ra gì. Tôi thật không hiểu nổi, cả người cô có chỗ nào lọt được vào mắt A Ngôn.”

Một câu “A Ngôn” gọi đầy tình tứ.

Tôi thật không ngờ Hà Luật Ngôn còn có bản lĩnh khiến Hàn Thiến si mê một người đàn ông đã có vợ đến vậy.

“Lọt hay không, thì tôi vẫn là vợ hợp pháp của Hà Luật Ngôn. Hàn tiểu thư dựng nên vở kịch hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì một người đàn ông có vợ sao?”

Tôi hỏi thẳng.

“Thì đã sao? Theo tôi biết, A Ngôn chẳng hề yêu cô. Tôi chỉ đang giúp anh ấy thoát khỏi mối quan hệ ràng buộc này thôi.”

“Nhà họ Từ các cô đã phá sản, cô còn mặt mũi nào mà bám lấy anh ấy?”

Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

“Vấn đề là anh ấy chưa từng nói muốn ly hôn với tôi, vậy Hàn tiểu thư có phải đã hiểu nhầm, và tự biến mình thành kẻ thứ ba chen vào giữa tôi và chồng tôi không?”

Lời tôi vừa dứt, mặt Hàn Thiến lập tức biến sắc.

Cô ta quát vệ sĩ sau lưng, không nói hai lời liền xông tới trói chặt tôi lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, một cái tát mạnh mẽ đã giáng thẳng xuống mặt, khiến cả người tôi choáng váng, mắt nổ đom đóm.

Trần Nam Nam thì đắc ý lắc đầu, còn chưa đợi Hàn Thiến lên tiếng, đã nắm lấy tóc tôi, ấn tôi mạnh xuống đất.

“Cuối cùng cũng được hả giận rồi! Cô có biết hiện giờ ai là người có tiếng nói ở Lạc Thành không? Một con đàn bà không chốn nương thân như cô, cũng dám làm càn!”

“Cái tát ban nãy đúng là làm tôi thấy hên xui quá mà!”

Dù tôi có khỏe tới đâu, cũng không thể chống lại hai gã đàn ông hơn trăm ký đè lên người.

Thấy tôi thê thảm, Hàn Thiến nâng ly rượu vang nóng, thẳng tay đổ lên đầu tôi.

“Từ hôm nay, cô và A Ngôn không còn liên quan gì nữa.”

“Tốt thôi.” Tôi cười nhạt, ánh mắt tràn ngập hận thù.

“Hừ, còn mạnh miệng! Cô yêu Hà Luật Ngôn như mạng, giờ để cô nếm thử cảm giác bị vứt bỏ, xem cô còn cứng miệng được bao lâu.”

Hàn Thiến cứ tưởng tôi đang mạnh miệng.

Nhưng họ không hề hiểu tôi.

Nếu năm xưa không phải vì Hà Luật Ngôn, cuộc đời tôi đã tốt hơn hiện tại gấp vạn lần.

Chỉ tiếc, năm ấy tôi đã chọn sai đường.

Đúng lúc tôi định lên tiếng, cửa phòng trong hội sở bị đẩy ra.

Trần Nam Nam và Hàn Thiến đồng loạt thu ánh mắt lại từ người tôi, nhìn về phía cửa, sắc mặt bỗng trở nên khó coi:

“Sao anh lại đến đây?”

….

Người đến không phải ai khác, chính là chồng tôi — Hà Luật Ngôn.

Anh ta đẩy vệ sĩ ra, ôm chặt lấy tôi.

“Nghiên Nghiên, em không sao chứ?”

Anh ta nhìn đám người trước mặt đầy bất bình, gương mặt tỏ vẻ đau lòng:

“Sao các người có thể đối xử với vợ tôi như vậy?”

“Nói đi!”

Hà Luật Ngôn ra vẻ rất kích động, nhưng chỉ dừng ở lời nói.

Anh ta thậm chí còn chẳng buồn lau đi vết rượu vang đỏ đang nhỏ giọt trên mặt tôi.

Tôi rút vài tờ khăn giấy, bình tĩnh lau sạch má.

Sau đó khẽ rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh ta, không để lại dấu vết.

Giờ phút này, trong tôi chỉ còn lại sự căm ghét và chán ghét.

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

Nếu biết trước anh ta sẽ như vậy, tôi đã chẳng vì anh ta mà từ bỏ tất cả.

“Hà Luật Ngôn, đừng diễn nữa. Hôm nay tôi ra nông nỗi này, chẳng phải chính là nhờ ơn anh sao?”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, giọng lạnh lẽo.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, hiển nhiên không thể tin được những gì tôi vừa nói.

“Nghiên Nghiên, em đang nói bậy gì vậy? Gì mà nhờ ơn anh…”

Hàn Thiến không muốn diễn nữa, huống hồ cô ta vốn đã sớm muốn “chính thức”, nên vội lên tiếng dứt khoát:

“A Ngôn, anh đừng phí lời với cô ta nữa, chuyện đến nước này rồi, cô ta đều biết cả rồi.”

Vừa nghe vậy, sắc mặt Hà Luật Ngôn lập tức thay đổi.

Khuôn mặt điển trai thoáng chốc trở nên méo mó, đầy giận dữ:

“Đã biết rồi thì tôi cũng không giấu nữa.”

“Trình Nghiên, cô giờ không xứng với tôi nữa. Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hà thị, còn cô thì sao? Chỉ là một bà nội trợ trắng tay.”

“Cô ngoài việc tiêu tiền tôi mua đồ hiệu thì còn làm được gì? Hôm nay tôi chỉ thử cô một chút, nhờ cô ký giúp hợp đồng, vậy mà cô lại làm hỏng chuyện!”

Cuối cùng, Hà Luật Ngôn cũng để lộ bộ mặt thật.
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 4: Chương 4



Anh ta chỉ tay vào tôi, chẳng chút nể nang, hạ thấp tôi đến không còn gì.

Nhưng anh ta quên mất, năm xưa tôi cũng từng là người xuất sắc được bao người ngưỡng mộ.

Nếu không vì muốn nâng đỡ anh ta, tôi nào có rời bỏ công việc, ở nhà toàn tâm toàn ý lo cho anh ta?

Anh ta chỉ nhìn thấy cuộc sống an nhàn của tôi, lại cố tình quên đi những hy sinh của tôi, quên mất chính mình đã từng được tôi dìu dắt ra sao.

Giờ đây còn cấu kết với người tình, bày ra cả một cái bẫy, chỉ để tôi làm hỏng hợp đồng, lấy cớ ly hôn.

Cũng phải thôi — khổ cho anh ta, đã toan tính kỹ lưỡng đến mức này.

“Anh muốn ly hôn, tôi đồng ý.”

Hà Luật Ngôn sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể không tin nổi vào tai mình.

“Cô thực sự đồng ý? Nhưng phải tay trắng rời đi! Những thứ trong nhà hầu hết đều là của tôi, cô không được mang theo bất cứ thứ gì!”

Hà Luật Ngôn càng nói càng quá quắt, từng câu từng chữ đều trơ trẽn đến tột cùng.

Tôi vốn chẳng bận tâm mấy thứ lợi lộc nhỏ nhặt đó, nhưng căn biệt thự kia là do tôi mua, cớ gì tôi phải tay trắng rời đi?

Người ngoại tình không phải tôi.

Người sai từ đầu đến cuối cũng không phải tôi.

“Những thứ khác tôi có thể không cần, nhưng căn biệt thự ở trung tâm thành phố là tài sản cuối cùng mẹ tôi để lại trước khi qua đời, đứng tên tôi, tôi không đời nào giao cho anh.” – tôi đáp.

“Cô đừng nói linh tinh! Đường đường là tổng giám đốc Hà thị, sao lại ở nhà do một kẻ thất bại như cô mua chứ?”

Hàn Thiến cau mày, giọng đầy khó chịu.

“Có đứng tên tôi hay không, tra sổ là biết. Nhưng chuyện đó để sau.”

“Hiện tại tôi còn một yêu cầu — gọi điện cho ba anh, nói với ông ấy rằng anh muốn ly hôn.”

Nghe vậy, Hà Luật Ngôn cười khẩy.

“Gọi thì gọi, cô tưởng tôi sợ chắc?”

Nói rồi, anh ta rút điện thoại gọi cho ba mình. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, tôi đã giật lấy điện thoại trước một bước.

“Chú Hà, là cháu — Từ Nghiên.”

Về làm dâu nhà họ Hà bao nhiêu năm, tôi chưa từng đổi cách xưng hô.

Lúc kết hôn, Hà Luật Ngôn lấy lý do vẫn còn ba mẹ, không muốn tôi gọi theo vai vế.

Anh ta còn nói vì tôi đã bị gia đình cắt đứt quan hệ, anh không có tiền mừng cưới, nếu bắt tôi đổi cách xưng hô thì không công bằng. Vậy nên anh ta cũng không cần tôi phải gọi theo lễ nghĩa.

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

“Tiểu Nghiên à, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi điện cho chú?” – Giọng ông Hà ngạc nhiên. Dù gì từ sau khi cưới, tôi gần như chẳng mấy khi chủ động liên lạc với ông.

Tôi vốn là người ưa yên tĩnh, ngoài dịp lễ Tết ra, rất hiếm khi tới nhà họ chơi.

“Con trai chú muốn ly hôn với cháu, cháu chỉ gọi báo trước một tiếng.”

Vừa dứt lời, bên kia đầu dây lập tức nổi giận.

“Cháu chờ đấy! Cháu đang ở đâu, chú đến ngay!”

Tôi soạn địa chỉ rồi gửi vào WeChat của ông, sau đó ném luôn điện thoại vào n.g.ự.c Hà Luật Ngôn.

Thấy tôi làm mọi việc nghiêm túc như vậy, anh ta chỉ bật cười khinh miệt:

“Cô gọi cho ba tôi thì có ích gì? Cô nghĩ gọi rồi thì có thể cứu vãn được tình cảm của chúng ta sao?”

“Từ Nghiên, năm đó tôi cưới cô cũng chỉ vì nhà họ Từ đang trên đỉnh cao. Giờ nhà cô bị nhà họ Tiêu thâu tóm rồi, cô còn gì mà vênh váo?”

“Huống hồ cô lấy gì so với Thiến Thiến? Cô ấy là con gái độc nhất của nhà họ Hàn, loại người như cô, xách giày cho cô ấy còn không xứng!”

Hà Luật Ngôn nhìn tôi như thể tôi là thứ rác rưởi bẩn thỉu.

Xách giày cho cô ta? Tôi còn sợ bẩn tay.

Chẳng qua chỉ là một con chim non mới nổi. Có Hàn Thiến làm người thừa kế, e là nhà họ Hàn cũng chẳng sống được bao lâu.

“Tôi việc gì phải đem mình đi so với một con giáp thứ mười ba như cô ta?”

Vừa dứt lời, luật sư của tôi cũng vừa bước vào phòng họp.

Tôi đã bảo anh ấy chuẩn bị sẵn đơn ly hôn từ trước.

“Ký đi. Ký xong, chúng ta hoàn toàn cắt đứt.”

Thấy điều khoản cuối cùng ghi rõ căn biệt thự thuộc về tôi, Hà Luật Ngôn không tiện nói thêm gì, chỉ để giữ chút thể diện mà buông một câu:

“Nhà thì cho cô đấy. Sau này cô - Từ Nghiên với tôi - Hà Luật Ngôn không còn liên quan gì. Mỗi người một ngả!”

Anh ta nắm lấy tay Hàn Thiến, không hề do dự ký tên vào hợp đồng.

Nhìn thấy chữ ký trên tờ giấy, cuối cùng trái tim tôi cũng trút được gánh nặng.

Ít nhất từ nay về sau, tôi không còn dính dáng gì đến loại người như Hà Luật Ngôn nữa.

“Đã ký xong rồi thì cút khỏi tầm nhìn của tôi với Thiến Thiến đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Hà Luật Ngôn vẫn lớn tiếng hống hách.

Còn tôi thì lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi.

“Giờ cô đâu còn là bà Hà nữa, còn không mau biến?”

“Đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ.”

Trần Nam Nam đứng bên cạnh mỉa mai, chẳng quên giẫm thêm một cú.

Hàn Thiến thì trắng trợn hơn, bước tới trước mặt tôi, kéo cà vạt Hà Luật Ngôn rồi ôm hôn anh ta một cách đầy tình cảm. Sau đó cô ta nói thêm:

“Vừa nãy chỉ là cho cô một bài học nho nhỏ thôi. Nếu còn không cút đi, đừng trách sao lại cụt tay thiếu chân!”

“Cô nói cũng hay đấy. Vấn đề là, chuyện giữa tôi và Hà Luật Ngôn vừa mới tính xong thôi. Còn với cô, Hàn Thiến… tôi vẫn chưa tính sổ xong đâu đâu.”
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 5: Chương 5



Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám động vào một sợi tóc của tôi.

Hàn Thiến là người đầu tiên.

Vừa nghe tôi nói xong, Hàn Thiến lập tức che miệng cười như điên.

“Cô đã chẳng còn gì trong tay, rời khỏi A Ngôn cũng chẳng là gì cả, mà còn dám tính sổ với tôi?”

“Tôi thấy cô đúng là chán sống rồi!”

Hàn Thiến chống nạnh, gào lên chua ngoa.

Dù gì thì, ngoài nhà họ Tiêu ra, bây giờ chẳng còn ai dám mở miệng nói như tôi với nhà họ Hàn cả.

“Vậy sao? Tôi lại không biết nhà họ Hàn các người ở Lạc Thành giờ đã đủ khả năng một tay che trời rồi đấy.”

“Tôi còn nghe nói phần lớn doanh nghiệp của các người vẫn còn phải dựa hơi nhà họ Tiêu cơ mà?”

Tôi khoanh tay đứng đó, điềm tĩnh hơn hẳn so với lúc nãy.

Ban đầu đúng là tôi bị bất ngờ trước sự phản bội của Hà Luật Ngôn nên có chút thất thế.

Nhưng tôi không phải kiểu người gặp chuyện là gục ngã.

Một khi đã từng vấp ngã, tôi sẽ càng cẩn trọng hơn ở lần sau.

“Thì sao? Nhà họ Hàn chúng tôi có thể bám được nhà họ Tiêu là may mắn. Cô – một bà nội trợ chẳng biết gì – mà cũng đòi lên mặt với chúng tôi, cô nghĩ mình là ai?”

Hàn Thiến bật lại đầy khiêu khích.

Không phải tôi tự nâng mình, mà là cô ta quá ngạo mạn.

Lẽ nào cô ta chưa từng nghe câu “làm người nên để đường lui”?

“Tôi không biết, nhưng sẽ có người biết.”

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía luật sư. Cô ấy ra hiệu: người đã đến.

Đúng lúc đó, cửa lớn bật mở.

Một người đàn ông lớn tuổi bước vào, khí thế trầm ổn. Vừa thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, ông lập tức cau mày:

“Tiểu thư, ai đã khiến cô thành ra thế này?”

Một đối tác nhìn thấy cảnh đó, lập tức cảm nhận được người đàn ông trước mặt không phải hạng thường.

Nhìn hàng loạt người đi theo sau đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh, anh ta thoáng chốc ý thức được — có chuyện lớn rồi.

Chẳng lẽ là người của nhà họ Tiêu?

Ngoài người của ông cụ Tiêu, còn ai có được khí thế như vậy ở Lạc Thành?

“Cô kiếm đâu ra lão già vô danh vậy?”

“Không sợ người ta chê cười sao? Đây là đại gia mới à?”

“Không biết đại gia này có thuê má mì đi kèm không nữa!”

Hàn Thiến tràn đầy đắc ý, ánh mắt giễu cợt.

Chưa kịp để tôi mở miệng, nữ trợ lý đi phía sau vị lão nhân ấy lập tức giơ tay, tát thẳng vào mặt Hàn Thiến một cái rõ mạnh.

“Cô dám đánh tôi? Dám đụng tới nhà họ Hàn, tôi sẽ khiến cô không yên với cái tát này!”

“Nhà họ Hàn? Một gia tộc nhỏ dựa hơi nhà họ Tiêu mà cũng dám lớn tiếng? Ở Lạc Thành, tới lượt các người lên tiếng sao?”

Trợ lý cười lạnh, rồi nghiêng đầu hỏi:

“Giám đốc Tưởng, cô gái này xử lý thế nào ạ?”

— Giám đốc Tưởng?!

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

Nghe hai chữ đó, sắc mặt Hà Luật Ngôn lập tức trở nên nặng nề.

Người khác có thể không rõ, nhưng anh ta biết.

Anh ta từng tìm mọi cách để tiếp cận ông cụ Tiêu, luôn muốn thông qua Giám đốc Tưởng mà bắt mối.

Chỉ tiếc chưa từng được tiếp cận.

Ngay cả thư ký của Giám đốc Tưởng cũng chưa từng gặp mặt.

Vậy mà hôm nay, Từ Nghiên lại khiến Giám đốc Tưởng đích thân xuất hiện?

Cô ta làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy?!

“Nghe theo ý tiểu thư.”

Giám đốc Tưởng nghiêng đầu nhìn tôi, bình thản giao quyền xử lý Hàn Thiến vào tay tôi.

“Chú Tưởng, chuyện này để cháu tự giải quyết là được rồi.”

“Dù sao cũng bắt nguồn từ cháu, cháu thật sự không muốn làm ầm lên, lại càng không muốn làm phiền đến ông nội.”

Tôi thở dài, cuối cùng cũng nói ra thân phận thật của mình.

Trước giờ tôi luôn giấu chuyện mình là người nhà họ Tiêu, chỉ muốn ở Lạc Thành tự mình cố gắng.

Sau khi mẹ mất, Hà Luật Ngôn liền cho rằng tôi chẳng còn chỗ nào để lợi dụng, nên dứt khoát dồn tôi đến đường cùng.

Chắc anh ta quên rồi — năm đó để cưới được anh ta, tôi từng chấp nhận đoạn tuyệt với gia đình.

“Cô nói gì cơ? Ông cụ Tiêu là ông nội cô?! Không thể nào!”

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

Không ai ngờ, cháu gái duy nhất của ông cụ Tiêu lại là một “bà nội trợ” như tôi.

“À đúng rồi, lúc cưới tôi quên nói cho anh biết, tôi họ Từ là vì theo họ mẹ.”

“Tôi không ngờ anh lại là loại người chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Tôi nhếch môi cười nhạt, chậm rãi kể ra thân thế của mình.

Trước đây tôi không nói cho Hà Luật Ngôn biết là vì sợ anh ta thấy áp lực.

Giờ nghĩ lại, việc tôi giấu thân phận lại trở thành công cụ hoàn hảo để sàng lọc lòng người.

“Không thể nào!” – anh ta sửng sốt thốt lên.

Tôi nhìn vẻ mặt hoảng loạn của anh ta, điềm tĩnh nói:

“Có gì mà không thể? Muốn trách thì trách anh tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết chăm chăm vào chút lợi ích trước mắt.”

“Vì vài đồng lời nhỏ mọn, anh sẵn sàng phản bội, sẵn sàng vứt bỏ người vợ từng hết lòng vì mình.”

Một kẻ như vậy, năm xưa rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để khiến tôi rung động?

“Giám đốc Tưởng, chuyện này… chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, còn cả… bà Hà… chuyện này…”

Lúc này, Trần Nam Nam mới nhận ra có lẽ mình đã đụng phải người mà cô ta không nên đụng đến.

Cô ta nhăn nhó, định tiến lại gần giải thích với tôi.
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 6: Chương 6



Nhưng cũng nhắc tôi nhớ ra: người đầu tiên tôi nên xử lý — chính là cô ta.

“Cô thông đồng với người khác để bôi nhọ tôi, tội phỉ báng chắc chắn cô không thoát được đâu.”

“Hơn nữa, luật sư của tôi đã nộp toàn bộ bằng chứng lên tòa. Cô còn liên quan đến việc biển thủ công quỹ, chắc chẳng mấy chốc, sẽ có người đến tận cửa triệu tập cô về điều tra đấy.”

Tôi thản nhiên nói ra kết cục của cô ta.

Trần Nam Nam cuối cùng cũng hoảng loạn thật sự.

Cô ta quỳ sụp xuống, nắm lấy ống quần tôi, giọng run rẩy:

“Tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi… tôi nhất thời hồ đồ, tôi không biết cô là người của nhà họ Tiêu mà!”

“Tức là… nếu không biết tôi là người nhà họ Tiêu, thì cô có thể tùy tiện vu khống tôi sao?”

“Cái thói nhìn mặt mà đối nhân xử thế của cô, không biết là học từ ai đấy?”

Tôi nheo mắt lại, giơ chân đá cô ta văng ra xa.

Một kẻ không mấy quan trọng như cô ta, tôi chẳng cần phí sức.

Luật pháp sẽ thay tôi xử lý.

Còn Hàn Thiến… cô ta mới là kẻ đáng để ra tay.

Từ trước đến nay, nhà họ Tiêu vẫn mắt nhắm mắt mở với nhà họ Hàn — đơn giản vì cần một con ch.ó biết nghe lời.

Nhưng nếu con ch.ó ấy bắt đầu cắn người, thì không thể để nó sống tiếp được nữa.

Trước khi mẹ tôi mất, bà từng dặn tôi:

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta… ta nhất định trả lại đủ.”

“Tiểu thư, vậy cô định xử lý Hàn Thiến thế nào?”

Giám đốc Tưởng hỏi.

Tôi nhìn Hàn Thiến vẫn đang ngồi bệt dưới đất, ôm mặt đầy chật vật.

Tôi cúi người, nâng cằm cô ta lên.

Khá xinh.

Chỉ tiếc đầu óc không theo kịp tham vọng.

Cả cái nhà họ Hàn to như vậy mà thật sự giao cho loại người này quản, e rằng chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ hoàn toàn.

“Tôi đã nhắc cô rồi, muốn đắc tội thì đắc tội ai cũng được, sao lại cứ phải chọn tôi?”

“Cô không biết… ông nội tôi là người nổi tiếng bênh vực người nhà sao?”

Tôi hất tay, đẩy cô ta sang một bên rồi mở điện thoại, bấm phát một đoạn video.

Đó chính là đoạn clip Hàn Thiến móc nối với các nhãn hàng khác để bôi nhọ nhà họ Tiêu.

“Sao cô lại có video này!” – Hàn Thiến gào lên như hóa điên, nhào tới định cướp điện thoại từ tay tôi.

Nhưng người của tôi đã nhanh chóng khống chế cô ta, đè xuống đất.

Khuôn mặt cô ta áp sát sàn nhà, lớp trang điểm tinh xảo cũng bị bôi nhòe tả tơi.

“Không chỉ có vậy đâu.”

“Ngay cả chuyện nhà họ Hàn trốn thuế, gian lận sổ sách… cũng đều đã nằm trong tay chúng tôi.”

“Tôi còn điều tra được, các dự án bất động sản của các người đã lừa không ít mồ hôi nước mắt của dân nghèo. Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cô cho rõ.”

Không chỉ vậy, nhà họ Hàn còn thường xuyên lấy danh nghĩa của nhà họ Tiêu để lừa đảo khắp nơi.

Ông nội tôi đã phát hiện không ít lần, chỉ vì thấy ba của Hàn Thiến là người có năng lực, nên mới tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không ngờ, cha con bọn họ đúng là cùng một giuộc, thủ đoạn bẩn thỉu không có điểm dừng.

“Từ Nghiên, con tiện nhân này, rõ ràng cô cố ý!”

Hàn Thiến gào lên. Cô ta biết, mình đã hoàn toàn hết đường sống ở Lạc Thành.

Một khi những chuyện này bị vạch trần, với nhà họ Hàn mà nói — chính là đòn chí mạng.

Nhưng cô ta chỉ biết trút giận bằng cái miệng, lại quên mất tất cả những việc ác mà mình từng làm.

“Tôi có cố ý hay không, đợi khi bản án được tuyên, cô ngồi tù mấy năm rồi sẽ rõ.”

“Tổng giám đốc Tưởng, hãy nộp toàn bộ chứng cứ cho tòa án. Tiện thể tổ chức giúp tôi một buổi họp báo.”

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

“Và… chuyển lời đến ông nội tôi. Trước đây ông từng nói, chỉ cần tôi ly hôn với Hà Luật Ngôn, ông sẽ cho tôi trở lại nhà họ Tiêu. Bây giờ tôi đồng ý rồi.”

Giám đốc Tưởng cúi người hành lễ với tôi, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Lúc này, Hà Luật Ngôn chỉ có thể đứng đó, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi.

Anh ta không bao giờ ngờ được, chỉ vì lòng tham và tà niệm, lại tự tay đánh mất thứ mà cả đời anh ta luôn mơ ước.

Sáng hôm sau, buổi họp báo được tổ chức đúng hẹn.

Tin tức về người thừa kế nhà họ Tiêu — lại là một bà nội trợ ngoài ba mươi tuổi — khiến cả thành phố chấn động.

Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập từ báo giới, tôi bình tĩnh trả lời từng câu một.

“Cô Từ, cô đã rời khỏi thương trường nhiều năm, thật sự có thể điều hành tốt tập đoàn Tiêu thị sao?”

“Nghe nói trước đây cô chưa từng có kinh nghiệm điều hành tài chính?”

Họ đúng là quá coi thường Từ Nghiên tôi rồi.

Những năm tôi tung hoành trên thương trường, nhà họ Hàn trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là món khai vị không đáng kể.

“Tôi tốt nghiệp thạc sĩ năm hai mốt tuổi, cùng bạn bè sáng lập nên Tập đoàn Hà thị – chính là nơi chồng cũ tôi từng làm việc.”

“Năm đó, Hà thị đứng bên bờ phá sản, tất cả các dự án đều do tôi một tay kéo về. Tôi chưa từng nghĩ năng lực mình là vấn đề.”

“Lúc còn làm Phó Chủ tịch Hà thị, tôi tranh thủ thời gian đi du học, lấy bằng tiến sĩ, bù đắp chuyên môn tài chính còn thiếu. Cho dù rời thương trường năm năm, tôi vẫn có đủ tự tin để gánh vác mọi thứ.”
 
Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
Chương 7: Chương 7



Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao.

Tôi — từ trước đến nay — chưa từng tự ti.

Chỉ là Hà Luật Ngôn, anh ta quá xem thường tôi.

Luôn cho rằng những thành tựu tôi có được là do vận may, là nhờ nhà họ Từ hậu thuẫn.

Nhưng khi anh ta tiếp quản công ty, Hà thị không còn vẻ huy hoàng như trước.

Lý do, đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu sao?

Trong đám đông, Hà Luật Ngôn đứng lặng lẽ cuối hội trường, tiều tụy, phờ phạc.

Phải đến khi buổi họp báo kết thúc, anh ta mới rón rén bước lên phía trước, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mâu thuẫn.

“Xin lỗi anh, mời tránh ra. Tổng giám đốc Từ còn có cuộc họp.”

Cô trợ lý mới tuyển không hề nhận ra người trước mặt là ai.

“…Nghiên Nghiên, cho anh năm phút thôi. Được không?”

Tôi liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang dặn:

“Đi điều chỉnh lại lịch họp một chút.”

Tôi muốn nghe thử xem, Hà Luật Ngôn rốt cuộc còn gì để nói.

Là hối hận? Hay vẫn chưa cam lòng?

“Anh biết mà, em không thật sự nhẫn tâm đến vậy. Em vẫn còn yêu anh, đúng không?”

“Nghiên Nghiên, là anh bị Hàn Thiến làm cho mù quáng. Em có thể cho anh một cơ hội nữa… được không?”

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

Tôi đâu phải chưa từng cho anh ta cơ hội.

Ngay cả khi Trần Nam Nam đã nói ra mọi chuyện rõ ràng như thế, tôi vẫn không chất vấn Hà Luật Ngôn ngay lập tức.

Thậm chí lúc đó tôi còn tự hỏi: liệu anh ta có phải cũng có nỗi khổ gì khó nói không nhỉ?

Nhưng đến giờ thì sao?

Anh ta nào có khổ sở gì.

Tất cả mọi chuyện, đều do chính anh ta lên kế hoạch từ đầu đến cuối.

“Hà Luật Ngôn, tôi không thể nào tha thứ cho anh được. Chính anh là người đã tự tay hủy hoại mối quan hệ của chúng ta.”

“Bao nhiêu năm qua, vì anh, tôi cam tâm tình nguyện ở nhà làm nội trợ. Anh nói không thích đồ ăn do người giúp việc nấu, tôi liền tự tay vào bếp mỗi ngày. Nhưng anh chưa từng nhìn thấy những gì tôi hy sinh vì anh.”

“Lâu dần, anh bắt đầu xem thường tôi. Anh cho rằng tôi đáng ra phải hầu hạ anh, phải phục vụ anh như một điều hiển nhiên. Dựa vào đâu chứ?”

Những lời đè nén trong lòng bao năm nay, cuối cùng tôi cũng nói ra được.

Trước kia tôi không nói, là vì tất cả đều do tôi tự lựa chọn, cũng vì tôi từng trân trọng tình cảm vợ chồng bao năm qua.

Nhưng giờ nghĩ lại — chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi.

“Anh không nghĩ đó là điều hiển nhiên đâu… là do anh bận quá, anh đã sơ suất, là anh sai…”

Phịch! — Hà Luật Ngôn quỳ sụp xuống, nước mắt rơi lã chã trên gò má.

Bộ dạng râu ria xồm xoàm của anh ta lúc này đã hoàn toàn khác xa hình ảnh Tổng giám đốc hào nhoáng ngày nào.

Giờ đây, anh ta không còn là “Hà tổng cao cao tại thượng” nữa rồi.

“Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi.”

“Nếu trong anh còn một chút lương tâm, đã chẳng bao giờ làm ra chuyện phản bội tôi.”

“Anh vốn là kẻ ích kỷ, điều đó tôi đã nhìn thấu từ lâu.”

“Còn chuyện anh sẽ ra sao ở Hà thị, đó là việc của anh. Nhưng sau scandal ầm ĩ giữa anh và Hàn Thiến, nhà họ Hàn lại chính thức sụp đổ…Tôi nghĩ, Tập đoàn Hà thị chắc chắn sẽ không để một kẻ giỏi phản bội như anh tiếp tục ở lại đâu.”

Từng lời tôi nói như từng nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng cuối cùng của anh ta.

Tôi chính là muốn anh ta hiểu được: ngày trước tôi đã đau đến nhường nào.

“Nếu anh đã muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ ở đây đi. Nếu không sợ mất mặt, tôi cũng chẳng ngại để đám phóng viên biết hết chuyện anh ngoại tình, phản bội vợ.”

“Còn về Trần Nam Nam — cô ta không chỉ là trợ lý của anh, mà còn là người lên giường với anh, đúng không?”

Tôi phơi bày toàn bộ những chuyện dơ bẩn mà anh ta làm ra.

Lúc này, Hà Luật Ngôn hoàn toàn im lặng.

Chỉ còn biết cúi đầu nói xin lỗi, không ngừng lặp lại.

Nhưng nếu “xin lỗi” mà có ích, thì cần gì đến cảnh sát?

Cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình.

Tôi lạnh lùng bước qua người anh ta, không hề quay đầu lại lấy một lần.

Trở về nhà họ Tiêu, ông nội dang tay ôm chầm lấy tôi, vừa vỗ vai vừa thở dài:

“Con bé ngốc này, ông cứ tưởng con vì một người đàn ông mà bỏ luôn cả nhà cửa!”

“Sao có thể được chứ. Nếu thật sự không còn nghĩ đến gia đình, thì mấy năm nay, người âm thầm về thăm ông là ai?”

“Ông vẫn còn giận cháu sao? Là cháu sai, nhất thời hồ đồ thôi… ông đừng chấp cháu nữa.”

Tôi rũ mắt, nói ra lời xin lỗi đã đè nén suốt bao năm qua.

Thật ra, từ ngày hôm sau sau khi mọi chuyện vỡ lở, tôi đã thẳng thắn nói chuyện với ông.

Nhưng vì muốn bảo vệ tôi, ông nội vẫn không công bố thân phận thật sự của tôi với bên ngoài.

Bây giờ tôi đã đủ trưởng thành, đủ mạnh mẽ để gánh vác mọi thứ, ông cũng muốn tôi được đường hoàng quay về.

“Nghiên Nghiên à, cháu là đứa cháu duy nhất của ông, sao ông có thể giận cháu chứ?”

“Cháu trở về là tốt rồi… về được là tốt rồi…”

Ông nhẹ vỗ lưng tôi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Lúc ấy tôi mới hiểu — hóa ra trên đời này, chỉ có người thân mới là những người mãi mãi không rời bỏ ta.

Ông ơi, lần này… cháu sẽ không hồ đồ nữa.

Hoàn.
 
Back
Top Bottom