Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,468
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOmkU6qY4AsmPYBJwLrwzbnFwLBg_92OQqMDiYylU1gEcMBTJ6-t2BJzGVxijdh13r1WgKTUOkHJA6ppsoIvod75LjzqSUf2a16fc1ohS_YBFFN-zHsVqkoREApKFDYZM-CjgYZHwRllzlWUMG4AVc8=w215-h322-s-no-gm

Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Ngược, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thuở nhỏ, tôi luôn nghĩ mình là con nuôi vì sự thiên vị rõ ràng của bố mẹ.

Năm mười tuổi, tôi phát hiện sự thật đau lòng: tôi là con ruột, nhưng tình thương vẫn xa vời.

Bạn tôi, Sa Sa, phải gánh chịu số phận nghiệt ngã, còn tôi nỗ lực giành lấy tấm vé vào đại học, thực hiện ước mơ dang dở của cô ấy.

Khi tôi đỗ Thanh Hoa, những người họ hàng đã bỏ rơi tôi suốt 18 năm bỗng xuất hiện, đòi hỏi mọi thứ, buộc tôi phải chiến đấu bảo vệ những gì mình đã nỗ lực.​
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 1



Tôi đỗ vào Thanh Hoa. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, ông bà nội, các chú các bác, ông hai bà ba… Cả một đám họ hàng mà tôi đã mười tám năm không gặp mặt, bỗng dưng kéo đến nhà, rôm rả như đi trẩy hội ngày Tết.

Tôi vừa cầm giấy báo về đến cửa, còn chưa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của bà nội từ trong nhà vọng ra:

“Cái đám con cháu trong làng trạc tuổi con Miểu Miểu nhà tôi cũng phải đến hai mươi đứa, mà chỉ có bốn đứa đỗ đại học thôi đấy! Mà đây là Thanh Hoa, là người đầu tiên của làng ta từ khi lập làng đến giờ đó nha!”

Bác cả tôi gật gù phụ họa: “Đúng thế, con bé Miểu Miểu lần này đúng là làm rạng danh tổ tông rồi! Này Lệ Bình, em với lão đệ định bao giờ về làng? Mọi người dưới quê đang chờ cả rồi đó!”

Họ không mời mà đến, mẹ tôi vốn đã không còn kiên nhẫn. Vừa nghe nói còn phải về quê, nụ cười xã giao trên mặt bà cũng không thể giữ nổi nữa, bà nói thẳng: “Về làng làm gì?”

Mẹ tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, bố tôi thì kinh doanh bên ngoài. Ngày xưa, do chính sách kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ được sinh một con, nếu vi phạm, mẹ tôi sẽ mất việc. Ông bà nội tôi thì lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề. Ngày tôi chào đời, vừa thấy tôi là con gái, ông bà đã định thừa lúc mẹ tôi còn đang mê man sau sinh mà bí mật mang tôi đi, rồi lừa bà rằng tôi vừa sinh ra đã chết yểu. Họ thậm chí đã bế tôi từ tay y tá, toan ném thẳng đứa cháu gái sơ sinh xuống con rạch bẩn thỉu phía sau trạm xá của làng.

May mà bố tôi đến kịp, giành lại tôi rồi lập tức đưa mẹ con tôi lên thành phố, sống trong căn nhà mới vừa sửa sang xong. Ông bà tôi không cam lòng, còn tìm đến tận nơi gây chuyện lúc mẹ tôi đang ở cữ, nói rằng đã liên hệ được người mua, bảo mẹ bán tôi đi rồi ba tháng sau mang thai lại, hộ khẩu cũng đừng vội đăng ký.

Mẹ tôi tức đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt ông bà nội mà mắng một trận té tát. Hôm đó, bác cả tôi cũng có mặt. Thấy mẹ tôi nổi giận, ông ta liền giữ bà lại, dùng băng dính trói chặt tay chân rồi để cho bà nội tát mẹ tôi mấy cái. Tới cái tát thứ ba, hàng xóm nghe thấy tiếng mẹ tôi kêu cứu liền báo cảnh sát, bố tôi cũng vội vàng chạy về.

Kể từ lần đó, bố mẹ tôi xem như đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bên nội, còn để lại lời nhắn: Đời này chỉ sinh một mình tôi, nếu ông bà nội muốn bồng cháu thì cứ bảo bác và chú sinh thêm vài đứa.

Ông bà tôi về làng liền đi khắp nơi rêu rao rằng mẹ tôi đã bỏ bùa mê thuốc lú cho bố tôi, rằng cả hai đều bất hiếu, và sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận. Mười mấy năm nay, mối quan hệ của chúng tôi với họ còn tệ hơn cả người dưng.

Ai mà ngờ được, mười tám năm sau, họ lại tìm đến tận nhà để chúc mừng tôi. Thật nực cười.

Tôi cầm giấy báo bước vào nhà. Vừa thấy tôi, ông nội đã cười tươi rói: “Miểu Miểu về rồi!”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc túi tài liệu trong tay tôi. Bác cả tôi đứng bật dậy, mắt sáng lên: “Đó là giấy báo trúng tuyển phải không?” Vừa nói, ông ta vừa định giơ tay ra lấy.

Tôi lùi lại hai bước, nhíu mày: “Ông là ai thế ạ?”

“Ôi cái con bé này! Mười mấy năm không gặp, không nhận ra cũng phải thôi!”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 2



Bà nội tôi tiến lên, cười tươi như hoa: “Ngoan nào, theo ông bà về quê một chuyến đi. Dưới làng đã bày tiệc xong cả rồi, chỉ chờ con về để ăn mừng cho thật hoành tráng. Nhà họ Dư chúng ta lần này đúng là nở mày nở mặt rồi đấy!”

Tôi nhìn những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt bà nội mà cảm thấy ghê tởm.

“Mẹ, đám người này là ai thế? Đừng bảo là người của một tổ chức lừa đảo nào đấy nhé!”

Tôi cố tình nói giọng mỉa mai: “Thời buổi bây giờ lừa đảo đầy rẫy, mẹ đừng có để mấy người không rõ lai lịch vào nhà chứ!”

Ông nội tôi tức đến mức mặt tái đi, lập tức mắng tôi: “Con nhãi ranh kia, mày ăn nói kiểu gì thế hả? Mẹ mày ngày thường dạy mày đối xử với người lớn như vậy à?”

“Dạ không, mẹ tôi dạy tôi phải kính trên nhường dưới. Có điều, tôi lại chẳng quen biết các vị. Với lại, dù sao thì tôi cũng đã đỗ đại học rồi còn gì.”

Đúng vậy, tôi cố tình nói để chọc tức họ.

Vừa nghĩ tới việc tôi thi đỗ Thanh Hoa, cơn giận của ông nội lập tức tan biến. Ông ta quay ngoắt sang cười nịnh: “Con gái đúng là không hiểu chuyện. Tại bố mẹ con không thích về quê nên con mới quên mất ông bà. Bây giờ con giỏi giang rồi, lát nữa ông cho con một cái bao lì xì thật to nhé!”

Nói xong, ông quay sang giục mẹ tôi: “Đừng có lề mề nữa! Dưới làng cả trăm người đang đợi rồi đó!”

Mẹ tôi rõ ràng không muốn đi, nhưng dẫu sao họ cũng là ông bà nội ruột. Bao nhiêu năm không gặp, giờ đuổi thẳng mặt thì cũng không tiện. Vì vậy, mẹ đành gọi điện cho bố tôi về nhà.

Bố tôi cũng không ngờ đám họ hàng dưới quê lại đột nhiên kéo lên. Ông vội vã từ công ty chạy về, khách sáo qua loa mấy câu, sau đó kéo mẹ tôi ra một góc nhỏ thì thầm. Tôi nghe lỏm được đôi câu, đại ý là: Dù sao cũng là bố mẹ ruột và anh em ruột, tuy trước kia có mâu thuẫn, nhưng biết đâu nay tôi đỗ Thanh Hoa rồi, họ cũng đã thay đổi suy nghĩ. Hay là cứ về làng một chuyến, dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi.

Mẹ tôi không tình nguyện cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Lúc lên đây, đám họ hàng chen chúc nhau trên xe khách, vậy mà lúc về, từng người một lại chê bai, nói rằng phải để bố tôi thuê hẳn một chuyến xe riêng đưa về thì mới “có thể diện”! Bố tôi còn đang ngập tràn trong niềm vui vì tôi đỗ Thanh Hoa, thêm nữa hai năm gần đây công ty nhỏ của ông làm ăn cũng khấm khá, thế là ông vung tay thuê luôn một chiếc xe.

Vừa đến đầu làng, đã nghe thấy tiếng trưởng thôn hô to, sau đó là một loạt pháo nổ lách tách đón chào.

Tôi mặt lạnh như tiền bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đất, trưởng thôn đã nhào đến: “Đây là Miểu Miểu phải không? Xinh gái quá! Phải rồi, giấy báo trúng tuyển đâu rồi cháu?”

Dưới ánh mắt ra hiệu của bố, tôi im lặng lấy phong bì ra khỏi túi.

“Ôi giời ơi! Thanh Hoa thật này!”

Trưởng thôn giật lấy, nâng niu như thể đang cầm vàng trong tay. Ông nội bà nội, bác cả, chú út đứng bên cạnh, mặt mũi như dán hai chữ “tự hào” to đùng.

Trưởng thôn liền dẫn mọi người ra trước đại sảnh của từ đường trong làng để ăn tiệc. Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe tiếng ông nội dõng dạc tuyên bố với toàn thể dân làng:

“Cháu gái Dư Miểu nhà tôi đã thi đỗ Thanh Hoa, đây là vinh dự lớn lao cho tổ tông! Tờ giấy báo trúng tuyển này, chúng tôi đã bàn bạc, phải được rước vào từ đường để dâng lên tổ tiên, để ông bà phù hộ cho thế hệ con cháu sau này của làng ta đều có tương lai xán lạn!”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 3



Vừa dứt lời, dân làng vỗ tay rào rào. Sắc mặt mẹ tôi đã xám xịt đến tột độ, bố tôi cũng nhíu mày. Tôi ném đôi đũa xuống bàn, tạo nên một tiếng “rầm” chói tai:

“Ai đã bàn bạc với tôi chứ?”

Tôi ném đũa ngay trước mặt cả làng, hành động đó lập tức khiến ông bà nội tôi nổi trận lôi đình.

Ông nội tôi lao tới định tát tôi, nhưng đã bị bố tôi cản lại: “Bố, bố làm gì thế? Giấy báo trúng tuyển là của Miểu Miểu, con bé có ý kiến cũng là chuyện bình thường, sau này còn phải dùng để nhập học nữa!”

“Lúc đó cần thì tính sau! Cho dù không mang đi, chẳng lẽ trường không cho nó nhập học chắc?” Ông nội giận dữ vung tay: “Con ranh con, không biết trên dưới! Nếu không phải nể mặt cái danh Thanh Hoa, hôm nay tao đã đánh gãy chân mày rồi!”

Nghe đến đó, tôi lập tức đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn ông: “Ông thử xem!”

“Ấy ấy, thôi nào, hôm nay là ngày vui mà…” Trưởng thôn vội vã ra làm dịu bầu không khí: “Miểu Miểu à, các bác chỉ mượn giấy báo trưng bày một thời gian thôi, không có gì to tát cả.”

Ai ngờ bác cả tôi lại hừ lạnh một tiếng, xen vào: “Con gái thì cần gì phải bàn bạc với nó! Cho nó ngồi cùng mâm đã là phá lệ rồi! Theo lệ làng ta, con gái còn chẳng được bước chân vào từ đường nữa là!”

Ông nội tôi cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Giấy báo trúng tuyển này hôm nay nhất định phải được đưa vào từ đường. Đồ cúng, rượu lễ đều đã chuẩn bị xong cả rồi, không đến lượt một đứa nhãi con lên tiếng!”

“Còn nữa…” Ông kéo bố tôi lại gần, nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng: “Bảo con Dư Miểu đổi tên với thằng Ứng Tử. Giấy báo trúng tuyển phải mang tên cháu trai đích tôn của nhà mình thì tổ tiên mới nở mày nở mặt! Con gái rồi cũng là người của nhà khác thôi!”

Dư Ứng Tử — con trai của bác cả tôi — đã bỏ học từ cấp hai, hiện giờ hai mươi mấy tuổi vẫn sống bám vào gia đình, chẳng làm nên trò trống gì.

Bố mẹ tôi nghe mà tròn mắt kinh ngạc. Mẹ tôi, người vốn luôn muốn nhẫn nhịn cho qua chuyện, giờ cũng không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng nói: “Cái tên sao có thể nói đổi là đổi được? Đổi rồi thì Miểu Miểu còn nhập học kiểu gì? Cháu trai của các người muốn đỗ Thanh Hoa thì tự mình mà thi lấy!”

Ông nội tôi rít một hơi thuốc không nói gì, nhưng bà nội thì bùng nổ, lao đến đẩy mẹ tôi một cái. Phụ nữ nông thôn rất khỏe, mẹ tôi bị đẩy loạng choạng suýt ngã, may mà bố tôi kịp thời đỡ lấy.

“Con đàn bà mang họ ngoài nhà tôi mà cũng dám to mồm thế à? Xem ra bài học năm xưa còn chưa đủ nặng hay sao?” Bà nội quát thẳng vào mặt mẹ tôi.

Tôi nghĩ đến những tủi nhục mà mẹ đã từng phải chịu đựng để bảo vệ tôi, cơn giận lập tức bùng lên. Tôi tung một cú đá lật đổ cả chiếc ghế bên cạnh: “Bố, mẹ, mình đi thôi! Không cần phải phí lời với cái đám chó không chừa được thói ăn phân này nữa!”

Bố tôi không ngờ sau mười tám năm, ông bà và cả nhà vẫn trơ trẽn như xưa. Ông chỉ biết thở dài, ôm lấy mẹ tôi định rời đi.

“Đứng lại!” Bác cả tôi không chịu buông tha, lao tới túm chặt lấy tay tôi: “Hôm nay mày có đi cũng phải để lại giấy báo trúng tuyển!”

“Buông ra.” Tôi với tay chụp lấy một chai rượu trên bàn: “Nếu không thì tôi sẽ làm liều đấy!”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 4



Có lẽ họ không ngờ một đứa con gái như tôi lại dám làm thật, cả đám đều sững người tại chỗ. Ngay lúc đó, người anh họ Dư Ứng Tử của tôi bất ngờ lao tới, giật phắt chiếc phong bì trên tay tôi. Tôi nhanh tay chụp lại một góc, nhưng chỉ nghe một tiếng “xoẹt” — chiếc phong bì đã bị xé toạc làm đôi.

Giấy báo trúng tuyển bị hỏng, bữa tiệc cũng tan tành. Dân làng người thì ở lại hóng chuyện, người thì lắc đầu bỏ đi.

Kết cục như vậy khiến ông bà nội tôi mất hết mặt mũi. Bà nội tôi ngồi bệt luôn xuống đất, bắt đầu ăn vạ: “Sao tôi lại khổ thế này! Sinh ra một đám con cháu bất hiếu bất nghĩa như vậy…”

Trưởng thôn cũng lúng túng: “Ờ… Hay là thôi vậy?”

“Không thể thôi được!” Bác cả tôi giật lấy tờ giấy báo, nhìn qua rồi kiên quyết nói: “Bảo con Dư Miểu đi làm lại giấy báo mới! Tốt nhất là nộp đơn xin đổi tên luôn thành của thằng Ứng Tử, đỡ phải đổi lại sau này!”

Tôi tức đến bật cười: “Nằm mơ đi! Tôi thà đốt cái giấy báo này chơi còn hơn là đưa cho mấy người!”

Bố mẹ tôi cũng hoàn toàn cạn lời trước kiểu hành xử của họ. Bố tôi quay sang nói với tôi: “Miểu Miểu, khỏi cần nói gì nữa, mình đi thôi.”

Nhưng ông nội tôi vẫn không chịu bỏ cuộc. Ông chống gậy đập mạnh xuống bàn: “Không ai được đi hết! Thằng Ứng Tử phải đi cùng con Dư Miểu đến trường làm lại giấy báo! Hai đứa nó phải ở lại đây! Muốn đi thì bước qua xác tao trước đã!”

Bố mẹ tôi bị ông dọa cho đứng khựng lại. Cả đời họ chưa từng gặp phải kiểu người ngang ngược đến thế này. Gặp phải ông bà tôi như vậy, ngoài việc nổi giận ra thì họ cũng không biết phải làm sao.

Không khí căng như dây đàn, chẳng ai biết nên kết thúc thế nào. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh — nhà tôi chỉ có ba người, còn bên kia thì có cả ông bà nội, bác cả bác dâu, anh họ, chú út thím út, em họ… Cả một đám người vây quanh như thể đang giam lỏng chúng tôi.

Tôi chợt nảy ra một ý, đặt chai rượu xuống, rồi bình tĩnh ngồi lại vào ghế. Cả đám người nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:

“Được thôi, tôi chịu thua các người rồi. Nhưng mà, dù sao đây cũng là trường đại học do chính tôi thi đỗ, bây giờ lại nhường vinh dự này cho anh họ thì chẳng phải là quá bất công với tôi sao? Dù gì tôi cũng phải được ra mắt tổ tiên một lần, để họ biết đến sự tồn tại của tôi chứ?”

Tôi nhìn về phía trưởng thôn: “Cho tôi vào từ đường lạy tổ tiên, coi như tôi không uổng công về làng một chuyến. Lạy xong, tôi sẽ cùng anh Dư Ứng Tử đi làm lại giấy báo.”

Trưởng thôn quay sang nhìn ông nội tôi, thấy yêu cầu cũng không có gì quá đáng. Ông nội cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tôi yêu cầu mọi người không ai được theo vào, nói rằng tôi muốn một mình trò chuyện với tổ tiên. Bọn họ vốn cũng chẳng buồn nhìn mặt tôi nữa, nên đã đồng ý để tôi vào một mình.

Tôi bước vào từ đường, liếc nhìn xung quanh — nghi thức đã được chuẩn bị rất long trọng. Trên bàn thờ đầy ắp lễ vật, có cả ba chiếc đầu heo, đầu dê, đầu bò, hoa quả xếp thành hàng, hai bên còn có hai vò rượu cúng lớn.

Tôi tiến đến mở nắp một vò rượu cúng, rót đầy ba bát, rồi quỳ xuống trước bàn thờ, vừa vái lạy vừa khấn khe khẽ: “Các vị tổ tiên chưa từng gặp mặt, xin lỗi nhé. Nếu có giận thì cứ đi tìm mấy kẻ đã ép con làm chuyện này mà tính sổ nha…”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 5



Khấn xong, tôi đứng dậy, “vô tình” làm đổ một cây nến trắng đang cháy.

Ngoài cửa, ông bà, các bác các chú đang hân hoan ăn mừng vì nghĩ rằng đã giải quyết xong mọi việc. Họ cười nói khoe khoang, chẳng ai để ý đến động tĩnh bên trong. Tôi đứng một bên thưởng thức vẻ mặt đắc thắng của họ, mãi một lúc sau mới bước ra, lạnh lùng nói: “Xong rồi, đi thôi.”

Nhưng đúng lúc đó — từ trong từ đường bỗng cuộn lên từng đợt khói đen dày đặc.

Trưởng thôn quay đầu lại nhìn, và lập tức hét toáng lên: “Trời ơi! Từ đường cháy rồi!”

Rượu cúng tổ tiên toàn là loại rượu ngon, không pha loãng, nên khi lửa bén vào thì cháy càng lúc càng hừng hực. Tôi cười khẩy, nhìn cái cảnh cả đám người bối rối, cuống cuồng đi dập lửa, rồi kéo tay bố mẹ định rời đi.

Ai ngờ cái tên đầu óc chẳng ra gì như thằng anh họ tôi đột nhiên lại thông minh bất chợt. Hắn chặn ngay trước mặt tôi: “Dư Miểu! Là mày làm đúng không? Vừa nãy chỉ có một mình mày ở trong từ đường!”

Tôi nhún vai: “Anh nói là tôi làm thì tức là tôi làm à? Ở trong đó, các người bày cả đống nến, dễ bén lửa là chuyện đương nhiên. Tôi không bị thương là may lắm rồi đấy!”

Nhưng cái đám người này xưa nay đâu có biết nói lý lẽ.

Ông nội tôi, mặt mũi đen nhẻm vì khói, từ trong từ đường lảo đảo bước ra, giơ gậy lên định đánh tôi. Bố tôi vội bước tới chắn trước mặt: “Bố! Bố làm đủ chưa?! Đây rõ ràng là một tai nạn thôi!”

“Tai nạn cái con khỉ!” Bác cả tôi xắn tay áo, hùng hổ lao tới: “Con ranh này dám xúc phạm tổ tiên! Tao đã nói rồi, cái giống con gái như nó thì chẳng ra gì. Mày với mẹ mày đúng là đồ sao chổi, từ khi mẹ mày gả vào nhà này đã chẳng có chuyện gì tốt lành! Đẻ ra một thứ rác rưởi như mày, còn dám đốt cả từ đường sao?”

“Để xem, hôm nay thể nào tao cũng đánh chết mẹ con mày!”

Thấy bác cả lao tới, bố tôi lập tức dang tay ra chắn trước, bảo vệ tôi và mẹ. “Đủ rồi! Lo dập lửa đi đã! Lửa tắt rồi tôi sẽ gửi cho làng mười vạn, coi như là tấm lòng của nhà tôi để sửa sang lại từ đường!”

“Mười vạn?” Bà nội tôi gần như hóa điên, xông tới mà gào lên: “Mười vạn thì làm được cái gì? Không chỉ có từ đường, cái bữa tiệc hôm nay cả làng ăn cũng đã tốn cả chục ngàn rồi! Rồi còn việc mày xúc phạm tổ tiên nữa, còn phải mời đại sư về làm lễ cầu an. Mười vạn mà mày đòi phủi tay cho qua chuyện à?”

“Phải đó…” Bác dâu và thím út cũng hùa theo: “Đừng tưởng bọn tao không biết! Nhà tụi bay mấy năm nay làm ăn phát đạt, mới đổi nhà trong thành phố đúng không? Nhà ở thành phố đắt lắm đó! Nói mua là mua, bây giờ chỉ đưa ra mười vạn, không thấy nhục à?”

Chú út tôi đột nhiên chen vào, nhìn tôi dò hỏi: “Phải rồi, lần này Dư Miểu thi đỗ Thanh Hoa, trên tivi cũng đã đưa tin mà, nghe nói có một doanh nhân tài trợ học bổng, phải hơn một trăm vạn chứ nhỉ?”

“Giờ mày gây ra chuyện, cũng không thể cứ để bố mẹ mày gánh thay được. Tao thấy thế này, mày cứ đem cái khoản tiền hơn trăm vạn đó giao cho ông bà nội, để họ tu sửa lại từ đường, rồi chi cho mấy khoản tổn thất của làng. Như vậy thì ai cũng vui vẻ!”

Lời của chú út vừa dứt, không ít người đã gật đầu đồng tình. Ánh mắt của ông bà nội tôi cũng như dán chặt vào tôi — Thì ra từ đầu đến cuối, cái đám này chỉ nhắm vào hơn một trăm vạn tiền học bổng đó của tôi. Họ coi đó như một món tiền từ trên trời rơi xuống, và ai cũng nghĩ mình có phần.
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 6



“Tỉnh mộng đi.” — tôi rít từng chữ qua kẽ răng, lạnh lùng nhìn họ.

Trước đây, tôi và bố mẹ đã bàn bạc kỹ lưỡng: số tiền học bổng hơn một trăm vạn đó là để tôi mua một căn nhà trả góp trong thành phố, cũng là một sự đảm bảo cho tương lai của tôi. Đến tận lúc này, tôi mới hiểu rõ — mục tiêu của họ không chỉ là tờ giấy báo trúng tuyển, mà là toàn bộ phần thưởng mà tôi đã đạt được. Lòng tham của họ còn lớn hơn tôi tưởng rất nhiều.

Mẹ tôi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bà giận dữ nói: “Số tiền hơn một trăm vạn đó là do con bé Miểu Miểu đã khổ học hơn mười năm mới giành được, không ai có quyền đụng vào! Nếu mấy người thấy mười vạn không đủ, vậy thì chúng tôi sẽ đưa hai mươi vạn. Chuyện hôm nay coi như kết thúc tại đây! Về sau, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải qua lại nữa, chẳng có ý nghĩa gì!”

Sắc mặt bố tôi trông rất u ám, hẳn là ông cũng đã thất vọng vô cùng. Ông đã nghĩ rằng sau mười tám năm cắt đứt quan hệ, lần này có thể hàn gắn lại tình cảm, cả nhà sum họp — nhưng hóa ra, ông bà nội tôi và cái đám người kia vẫn y như cũ, không hề thay đổi.

Sau nửa buổi trời lộn xộn, cuối cùng ngọn lửa trong từ đường cũng được dập tắt. May mắn là nó chưa bị cháy hoàn toàn, nhưng bài vị của cụ cố ông bà tôi đã bị thiêu rụi, bàn thờ và rèm vải cũng cháy gần hết, tường cũng bị ám khói đen sì. Dù vậy, hai mươi vạn cũng đã là quá đủ để sửa sang lại.

Bố tôi xưa nay luôn thương mẹ con tôi, và ông cũng nhìn ra lần này mẹ tôi đã thật sự bị tổn thương đến mức không thể chịu nổi nữa. Để tránh làm mẹ tôi tức giận đến lên huyết áp, ông chỉ mong mau chóng rời đi.

“Lệ Bình nói đúng, hai mươi vạn là đủ rồi. Anh cả, anh cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển ngay.” Bố tôi dịu giọng nói.

“Đồ vô dụng! Cả đời chỉ biết nghe lời đàn bà! Nó nói hai mươi vạn là hai mươi vạn à?” Bà nội tôi như phát điên, xông tới mắng bố tôi một trận te tua: “Tao nói cho mày biết, tao là người đã sinh ra và nuôi mày! Hôm nay mày dám không nghe lời tao, tao sẽ chết ngay tại nhà mày luôn!”

“Lắm lời! Đứa đàn bà như nó từ đầu đến cuối chỉ biết chia rẽ gia đình! Lẽ ra năm đó tao nên đập vỡ đầu nó mới phải!” Ông nội tôi gầm lên, vung gậy lên định đánh mẹ tôi.

Tôi giật mình hoảng hốt, lập tức muốn lao tới để ngăn lại, nhưng đã bị bác cả bất ngờ túm lấy, giữ chặt. Bố tôi cũng kinh hoàng. May mà ông đứng gần mẹ tôi hơn, nên đã kịp thời ôm lấy mẹ để né tránh, nhưng cây gậy của ông nội vẫn quật mạnh xuống đất, sượt vào chân bố tôi.

“Chí Sinh!” Mẹ tôi hoảng loạn ôm lấy bố, tay run run: “Anh sao rồi? Có đau lắm không?”

Chỉ thấy mặt bố tôi trắng bệch, trán vã đầy mồ hôi lạnh, toàn thân co rút vì đau. Ông nhìn xuống chân mình, không thể nhấc lên nổi — tám chín phần là đã bị gãy xương rồi. Ông chỉ bị trúng sượt qua mà còn như vậy, thử nghĩ nếu ban nãy mẹ tôi không kịp né, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Tôi vội rút điện thoại ra định gọi cảnh sát và xe cấp cứu. Bác cả tôi thấy vậy liền nhào tới giật lấy: “Mày làm cái gì đó?”

Tôi gằn giọng, chỉ thẳng vào mặt ông ta: “Ông mà dám đụng vào tôi một cái, tôi thề sẽ đốt sạch cái làng chó chết này của các người cho mà xem!”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 7



Cảnh sát đến rất nhanh. Nhưng vì là quan hệ cha con, họ cũng không áp dụng biện pháp cưỡng chế nào với ông nội tôi, chỉ giáo huấn mấy câu rồi để chúng tôi đưa bố đi bệnh viện.

Chụp phim xong, quả nhiên là gãy xương. Cả một ngày mệt mỏi, tôi và mẹ dìu bố – người đang phải bó bột, chống nạng – trở về nhà.

Vừa về đến nơi, mẹ tôi đã tức đến mức gần như bốc khói: “Em đã biết mà! Bao nhiêu năm nay họ chẳng thèm đoái hoài gì đến chúng ta, tự dưng tìm đến thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành! Hôm nay em nói luôn, họ muốn đến đây làm phiền em thì được, nhưng nếu định nhòm ngó đến bất cứ thứ gì của con gái em, thì nằm mơ đi!”

Bố tôi biết mình sai, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành. Mẹ thấy ông ấy vì mẹ con tôi mà dám đối đầu gay gắt với gia đình bên kia, cũng không nỡ trách thêm lời nào.

Tưởng rằng mọi chuyện thế là chấm dứt. Ai ngờ sáng hôm sau, lại có người đến đập cửa. Mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa đã thấy chú hàng xóm đối diện cau mày nói: “Chị mau xuống dưới xem đi, người nhà chị đang căng băng rôn gây chuyện ầm ĩ dưới khu nhà đấy, khó coi lắm!”

Mẹ tôi giật mình hoảng hốt, bố tôi cũng đòi xuống xem, nhưng đã bị tôi ngăn lại. Tôi xắn tay áo, quay sang nói với mẹ: “Đi thôi, mình xuống gặp họ một trận.”

Tôi dẫn mẹ xuống tầng. Vừa hay trông thấy bà nội đang ngồi bệt dưới đất, khóc lóc om sòm. Ông nội đứng bên cạnh, rũ vai hút thuốc, mặt mày ủ rũ như thể bị nhà tôi ngược đãi không bằng.

“Trời ơi, sao tôi lại sinh ra một đứa con bất hiếu như thế này chứ! Lấy vợ rồi thì quên cả mẹ, có cánh rồi thì lập gia đình riêng! Bỏ mặc cha mẹ già bảy, tám mươi tuổi ở quê ăn cơm rau muối, rụng răng cũng không có tiền mà trồng lại, còn mình thì sống sung sướng trên thành phố… Ôi ông trời ơi, cho tôi chết đi cho rồi!”

Có vài người vây lại hóng chuyện, ông nội liền cao giọng trách móc: “Mười tám năm rồi nó chưa từng quay lại một lần! Tôi nuôi con kiểu gì mà để nó thành ra thế này? Các người nhìn xem, có ai trong làng mà làm con như vậy không?”

Thấy tôi với mẹ xuống lầu, bà nội lại càng khóc to hơn, như thể đang đòi mạng: “Còn biết đường xuống đây à? Tôi còn tưởng hai người định để cho bà già này khóc chết ở đây luôn chứ!”

Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, có vài người lớn tuổi thì tỏ ra đồng cảm với ông bà.

Tôi bật cười, bước đến ngồi xổm trước mặt bà nội: “Đừng khóc nữa. Chẳng phải bà đến đây là để đòi tiền sao?”

Bà nội liếc mắt dò xét: “Nói linh tinh cái gì thế? Chúng tôi đến đây là để đòi tiền phụng dưỡng! Pháp luật đã quy định rõ ràng, các người nhất định phải có trách nhiệm!”

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ nói tiếp: “Không vấn đề gì. Bảo anh họ cầm thẻ ngân hàng đến, hôm nay tôi sẽ đi cùng anh ta ra ngân hàng, chuyển hết một trăm tám mươi vạn cho anh ta.”

Lời tôi vừa dứt, ông bà tôi lập tức im bặt, mắt sáng lên như đèn pha. Bọn họ muốn chơi tôi ư? Tôi đây sẽ chơi lại đứa cháu cưng của bọn họ. Cứ chờ xem, ai sẽ là người thua cuộc.

Chẳng mấy chốc, bác cả cùng cả nhà đã kéo đến đông như đi dự đại hội. Dân làng xung quanh cũng tò mò, không chịu đi ngay, nhân danh đến an ủi ông bà mà bám theo, còn dìu ông bà vào nhà tôi.
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 8



Tôi bình tĩnh nói với họ: “Cả nhà đông như vậy mà cùng đi ngân hàng thì không tiện. Ngân hàng cũng gần nhà thôi, tôi với anh họ đi là được rồi. Chuyển xong, tôi sẽ mang biên lai về cho mọi người xem.”

Bác cả vẫn còn chút đề phòng, ông ta nhìn tôi mấy lần rồi hỏi: “Con bé này, không định giở trò gì đó chứ?”

Tôi cười: “Tôi dùng số tiền này để mua lấy sự yên bình cho gia đình mình, cũng đáng mà.”

Họ lập tức im lặng. Mẹ tôi có chút xót của, kéo tôi ra nói vài câu, nhưng tôi đã trấn an mẹ rồi. Tôi nói với mẹ: “Trên trời không bao giờ có chuyện rơi xuống bánh bao đâu mẹ. Thứ không phải của mình thì có lấy được cũng sớm muộn phải trả lại thôi.”

Rồi tôi dẫn anh họ xuống nhà, đi về phía ngân hàng.

Tôi hỏi anh họ: “Anh họ à, lâu rồi không gặp, giờ anh đang làm nghề gì vậy?”

Anh ta cười: “Con bé này nói chuyện già dặn thế. Cũng chẳng làm gì, chỉ kiếm ít tiền tiêu vặt với bạn bè thôi.”

Anh ta nói lấp lửng, nhưng tôi hiểu rõ là anh ta chỉ đang chơi bời lêu lổng, ăn bám gia đình.

Tôi nói: “Lớp tôi có một bạn nam năm ngoái đã nghỉ học, nghe nói bây giờ cũng khá lắm, đã mua được nhà rồi.”

Anh họ tỏ ra ngạc nhiên: “Chưa đủ tuổi mà đã mua được nhà? Chắc là bị lừa rồi.”

Tôi đáp: “Không đâu ạ, nghe nói bạn ấy chơi tiền trên mạng, còn mời tôi chơi nhưng tôi không biết cách nên thôi.”

Mắt anh họ sáng lên: “Mày không biết chơi thì gửi cho anh xem thử.”

Tôi đoán là đã có cơ hội, liền đồng ý.

Đến ngân hàng, anh họ thúc giục tôi chuyển tiền nhanh. Tôi không chần chừ, làm thủ tục ngay trong ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên ngân hàng. Nhân viên đã hỏi đi hỏi lại vài lần về lý do chuyển tiền để tránh trường hợp lừa đảo.

Tôi kéo anh họ đang đứng phía sau lên: “Chị ơi, em đang cho anh họ em vay tiền. Đây là tiền học bổng của em, em có toàn quyền sử dụng. Anh ấy muốn mua nhà, cưới vợ nên em cho anh ấy mượn.”

Anh họ cũng gật đầu đồng tình để giảm bớt rắc rối.

Nhân viên nhăn mặt: “Nếu là cho vay thì nên làm một tờ giấy nợ nhé.”

Tôi nghe vậy, lập tức đồng ý: “Vâng, làm ngay bây giờ ạ.”

Anh họ sợ việc không thành, liền nhanh chóng theo tôi ra chỗ bảo vệ để lấy giấy bút, viết ngay một tờ giấy vay tay.

Tôi vui vẻ cất giữ tờ giấy này. Giờ thì, chỉ cần chờ xem màn kịch hay sẽ bắt đầu lúc nào thôi.

Nửa tháng sau, tôi đang ở nhà ăn dưa hấu thì bỗng nghe tiếng đập cửa ầm ầm. Bố mẹ tuy xót số tiền hơn một trăm tám mươi vạn ấy, nhưng coi đó như một khoản bồi thường cho 18 năm không chăm sóc ông bà, nên cũng không quá buồn phiền. Hơn nữa, công ty nhỏ của bố những năm gần đây đã đi vào ổn định, số tiền đó trong một năm cũng có thể kiếm lại được.

Nhưng tôi biết, lũ người ở quê kia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Quả nhiên, tiếng chửi mắng của bác cả đã vọng vào từ cửa: “Dư Miểu! Đồ đ*, cút ra đây cho tao!”

Đã cho tiền mà còn đến quấy rầy, thật không thể chịu nổi. Mẹ tôi giận dữ mở cửa, chửi thẳng vào mặt: “Kêu cái gì mà kêu! Kêu ma à! Một trăm tám mươi vạn tôi đã đưa hết cho các người rồi, vẫn chưa xong sao? Còn kêu nữa là tôi báo công an đấy!”

Ở cửa, bác cả cùng anh họ tôi với gương mặt hốc hác đang nhìn mẹ tôi, đầy vẻ căm phẫn. Tôi cầm một miếng dưa hấu bước tới, cười nói: “Ồ, hóa ra là bác cả đến. Trời nóng thế này, ăn chút hoa quả cho mát không ạ?”
 
Cháu Gái Thiên Tài Chống Lại Hủ Tục Gia Đình
Chương 9



“Cút đi!” Bác cả chửi thẳng vào mặt tôi, nước bọt bắn tung tóe: “Có phải mày đã xúi giục thằng Ứng Tử đi đánh bạc không? Tao biết loại con gái như mày không phải dạng ngoan ngoãn gì, sao có thể dễ dàng đưa tiền ra như thế được, hóa ra là…”

“Hả?” Tôi ngơ ngác chớp mắt: “Đánh bạc cái gì ạ? Cháu có biết gì đâu. Anh họ, anh đã dùng số tiền đó để làm gì vậy?”

Người hàng xóm lại kéo ra xem chuyện lùm xùm. Anh họ bị tôi vặn hỏi cũng không vừa lòng: “Cũng tại mày hết! Chính mày đã gửi cho tao cái đường link đó mà!”

“Cháu đã nói rồi, đó là bạn cháu gửi, cháu có hiểu gì đâu. Anh cứ đòi cháu phải làm gì, bây giờ lại đổ thừa cho cháu à?” Tôi ngay lập tức quay sang kêu gọi hàng xóm bênh vực: “Mọi người cũng biết, cháu suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học hành, làm sao mà có thể dính vào mấy chuyện đó được ạ?”

Mẹ tôi liền tiếp lời: “Đúng vậy! Ai mà tin con bé Miểu Miểu nhà tôi lại sa đọa dễ dàng như vậy chứ?”

Lúc này, hàng xóm cũng bắt đầu bàn tán, chỉ trỏ bác cả và anh họ. Rõ ràng không ai tin một học sinh ngoan ngoãn lại đi học đòi đánh bạc.

Bác cả có lẽ cảm thấy xấu hổ, liền đá một cái, đẩy anh họ vào nhà tôi, rồi xô cả tôi và mẹ vào trong: “Đừng có cãi nữa! Vào nhà nói chuyện!”

Tôi và mẹ theo vào nhà. Bố tôi lúc đó vừa giặt đồ xong, nhìn thấy họ, ngạc nhiên hỏi: “Lại có chuyện gì nữa đây?”

“Đừng có nói linh tinh!” Bác cả giận dữ nói: “Cho thằng Ứng Tử năm mươi vạn, trả nợ xong thì chuyện này coi như xong.”

Ngay cả bố tôi cũng không thể chịu đựng nổi: “Cái gì cơ? Trả năm mươi vạn? Chừng đó tiền đủ mua một căn nhà trong thành phố rồi đấy!”

Bố mẹ tôi tỏ ra cứng rắn, nhất quyết không đồng ý. Bác cả thấy không được, liền gọi ông bà nội tôi đến. Họ thương xót cho đứa cháu quý giá của mình, lập tức bắt xe buýt đến quấy rầy, đến tận tối vẫn không chịu về.

Cuối cùng, tôi mệt quá, ngáp một cái rồi nói: “Được rồi. Năm mươi vạn này coi như là cho anh họ vay đi. Nhưng đã vay thì phải trả. Anh họ trước đó đã vay tôi một trăm tám mươi vạn, phải trả lại đã.”

Nói xong, tôi rút ra tờ giấy nợ. Lập tức, tất cả mọi người đều chết trân tại chỗ.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng anh họ tôi lại có thể làm liều đến vậy.

Chiều hôm sau, tôi vừa đi ăn với bạn về. Trên đường về nhà, tôi bị người ta bịt miệng, nhét vào một chiếc bao tải rồi lôi lên một chiếc xe van. Tôi định hét lên thì đã bị bịt miệng lại.

Chiếc xe rung lắc suốt cả chặng đường. Đến khi tôi được thả ra, trước mắt tôi lại là ngôi nhà của ông bà nội ở quê.

Ông nội tôi mặt nghiêm nghị nhìn tôi. Tôi động đậy một chút mới phát hiện ra tay chân mình đã bị trói chặt.

“Tại sao các người lại làm chuyện này? Đây là hành vi phạm pháp!” Tôi cố gắng giải thích cho ông bà: “Người vừa trói tôi chắc là bác cả và anh họ đúng không? Hai người họ không đủ sức gánh hậu quả đâu. Bắt cóc là tội nặng, ông bà có biết không?”

“Làm gì có chuyện bắt cóc!” Ông tôi phun ra một bãi nước bọt: “Tao trói đứa cháu bất hiếu của tao thì cần ai phải cho phép sao?”

Nghe vậy, tôi biết nói thêm gì cũng vô ích. Tôi nhìn quanh nhưng không thấy bác cả, anh họ và bà nội đâu.

“Đừng có nhìn nữa, bà nội mày đã dẫn người đi tìm bố mày rồi.” Ông tôi rũ tro thuốc: “Mày cứ đợi đi, nếu bố mày chịu chuyển nhà cho thằng Ứng Tử, tao sẽ thả mày về.”
 
Back
Top Bottom