Tâm Linh Chất Michelle

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
199783432-256-k804599.jpg

Chất Michelle
Tác giả: baonganngo
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Success isn't about how much money you make, it's about the difference you make in people's lives Tags: becoming​
 
Chất Michelle
Suzanne


Tôi hối hận vì đã không đến thăm bạn mình sớm hơn.

Tôi hối hận vì trong mối quan hệ bạn bè khi gần khi xa của chúng tôi, có nhiều lần tôi đã khăng khăng rằng cô ấy quyết định sai trong khi có thể cô ấy đang làm đúng.

Bỗng nhiên tôi thấy vui vì tất cả những lần cô ấy đã bỏ ngoài tai lời khuyên của tôi.

Tôi mừng vì cô ấy đã không nỗ lực đến kiệt sức để nhận một tấm bằng kinh doanh thời thượng nào đó.

Tôi mừng vì cô đã có một cuối tuần ngây ngất bên anh chàng ngôi sao nhạc Pop mới nổi.

Tôi mừng vì cô ấy đã đến tận Taj Mahal để ngắm bình minh với mẹ.

Suzanne đã sống theo cách mà tôi chưa từng sống bao giờ.

...

Thật quá đơn giản khi nói rằng việc Suzanne mắc bệnh và ra đi ở tuổi hai mươi sáu là bất công.

Nhưng đó là thực tế, một thực tế lạnh lùng và xấu xí.

Khi để cô lại trong phòng bệnh hôm đó, tôi đã nghĩ: Cô ấy đã ra đi, còn mình vẫn ở đây.

Ngoài hành lang, nhiều bệnh nhân lớn tuổi và có vẻ bệnh nặng hơn cô nhiều, và họ vẫn đang ở đây, còn bạn tôi thì đã đi rồi.

Tôi đón chuyến bay chật kín khách để về lại Chicago, lái xe qua một con đường cao tốc đông đúc và bước vào thang máy để đi lên văn phòng của mình.

Tôi thấy người ta đang ngồi trong xe với dáng vẻ hạnh phúc, có người rảo bước trên vỉa hè trong trang phục mùa hè, có người ngồi thảnh thơi trong các quán cà phê, và có người đang làm việc trong văn phòng.

Tất cả những người đó đều hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra với Suzanne - rõ ràng là họ cũng không nhận thức được rằng họ cũng có thể chết vào bất kỳ lúc nào.

Thật vô lý khi thế giới cứ tiếp tục xoay vòng như thế.

Thật vô lý khi mọi người vẫn còn đây, trừ Suzanne của tôi.
 
Chất Michelle
Nelson Mandela


Mandela đã vào tù vì những nguyên tắc của ông.

Ông đã không thể chứng kiến con cái mình lớn lên, và ông cũng không thể chứng kiến quá trình đó của các cháu của mình.

Ông đón nhận tất cả những điều đó mà không oán thán.

Ông đón nhận tất cả những điều đó và vẫn tin rằng một ngày nào đó, phần bản chất tốt đẹp hơn của đất nước sẽ thắng.

Ông đã ra sức và đợi chờ, bền bỉ và không nản lòng, để chứng kiến ngày đó xảy ra.

Tôi về nhà mà vẫn lâng lâng trước tinh thần ấy.

Cuộc sống đang dạy cho tôi rằng sự tiến bộ và thay đổi sẽ diễn ra từ từ.

Không phải trong hai năm, bốn năm, hay thậm chí là cả đời người.

Chúng tôi đang gieo những hạt giống của sự thay đổi và có thể sẽ không bao giờ thấy được hoa trái.

Chúng tôi cần phải kiên nhẫn.
 
Chất Michelle
Trường trung học Harper


Tất cả các em học sinh trường Harper đều nhất trí là một ngày như thế không có gì tốt lành.

Khi thời tiết đẹp, các băng nhóm hoành hành hơn và các vụ bắn súng chỉ tệ hơn.

Các em học sinh này đã thích nghi với cái logic ngược ngạo do môi trường sống của chúng quyết định, đó là các em phải ở trong nhà vào những ngày đẹp trời, thay đổi lộ trình đi học mỗi ngày dựa trên sự thay đổi về địa bàn hoạt động và liên minh của các băng nhóm.

Các em kể là đôi khi con đường về nhà an toàn nhất là đi ngay giữa đường khi xe cộ chạy ào ào cả hai bên.

Làm như thế giúp các em có cái nhìn bao quát hơn về bất cứ vụ giao tranh nào hay những ai có thể nổ súng.

Và điều đó cho các em thêm thời gian để chạy trốn.

Nước Mỹ không phải là một nơi đơn giản.

Những mâu thuẫn của nó khiến tôi quay cuồng.

Tôi tham gia các buổi vận động gây quỹ của Đảng Dân chủ tại các căn nhà thông tầng rộng rãi ở Manhattan, nhấp rượu với những phụ nữ giàu có tự nhận mình rất tâm huyết với giáo dục và các vấn đề trẻ em và rồi lại nghiêng người ra chiều bí mật bảo với tôi rằng những ông chồng làm ở Phố Wall của họ sẽ không bao giờ bầu cho bất cứ người nào nghĩ đến việc tăng mức thuế mà họ phải đóng.

Và giờ đây tôi ở Harper, nghe các em học sinh nói về cách để sống sót.

Tôi ngưỡng mộ sự kiên cường của các em, và tôi ước gì các em không cần phải kiên cường đến như thế.

Một em học sinh đã hỏi tôi một câu hỏi thẳng thắn.

"Thật vui khi bà đến đây và chia sẻ", cậu bé nhún vai.

"Nhưng bà sẽ làm gì để giải quyết những chuyện này?"

Tôi nói, "Thú thật, tôi biết các em đang phải đối mặt với rất nhiều thứ ở đây, nhưng sẽ không có ai sớm đến cứu các em.

Hầu hết những người ở Washington thậm chí còn không có ý định đó.

Rất nhiều người trong số họ thậm chí còn không biết đến sự hiện diện của các em".

Tôi giải thích với những học sinh đó rằng quá trình diễn ra rất chậm, các em không thể chỉ ngồi yên và chờ thay đổi diễn ra...Ngay cả sau vụ việc kinh hoàng ở Newtown, Quốc hội vẫn không thông qua các biện pháp kiểm soát súng đạn, vì các nhà lập pháp thích thu tiền đóng góp cho chiến dịch từ Hiệp hội Súng trường Quốc gia hơn là bảo vệ các em nhỏ.

Tôi nói với các em rằng chính trị là một mớ hỗn loạn.

Về mặt này, tôi không có điều gì vui vẻ hay lời động viên nào để nói với các em.

Tuy nhiên, tôi tiếp tục nói và đưa ra một đề nghị khác, một chia sẻ đến từ chính con người South Side trong tôi.

Tôi nói, hãy sử dụng trường học.
 
Back
Top Bottom