Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng

Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 20


Ta sững sờ. Trời ơi, con rốt cuộc là sinh vật gì do ta và Tiểu Dực sinh ra thế này? Hóa ra khi ta mang thai nàng, uống thoi, dẫn nàng xuyên qua thời gian khiến thời gian chảy qua cơ thể thai nhi, làm cho thân thể nàng thay đổi… phá vỡ xiềng xích thời gian, tự do đi khắp các triều đại.

Nàng là “Người thoi” hoàn hảo. Đi đến mọi triều đại, cứu vu nữ xuyên qua, được hậu thế tôn xưng là Chấp thoi đại nhân.

Bức họa nàng để lại là vì biết ta sẽ uống thuốc khi mang thai nhưng không biết ta sẽ xuyên đến năm nào. Cho nên để cứu ta, cũng là để tự cứu mình, nàng truyền bức họa cho các thế hệ mang huyết mạch Vu nữ, để họ nhất định cứu người trong tranh. Dần dà, mọi người nhầm tưởng người trong tranh chính là Chấp thoi đại nhân. Ta nghe mà sững sờ lâu lắm.

“Mẫu thân, là bị doạ sợ rồi sao?” Nàng biến lại thành hình hài ba tuổi.

Ta xoa đầu nàng.

“Không, ta chỉ ngưỡng mộ con! Con gái ta giỏi quá, may mà ta không đánh con!”

Tiểu Hà im lặng một hồi:

“…Ờm, mẫu thân thật là tử kiếp của con.”

26.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười, ta dẫn theo Tiểu Hà rời đi, đến Lang Châu tìm Tạ Trường Ẩn. Biên cương đang có dịch, chỉ cho vào chứ không cho ra. Ta dẫn con gái đứng ngoài thành đợi rất lâu nhưng vẫn không gặp được lương y ngày trước, người đã đi ngang qua để tìm thuốc chữa bệnh cho ta, cũng chính Tạ Trường Ẩn lúc ấy. Nhìn thấy dịch bệnh càng ngày càng nặng, lòng ta nóng như lửa đốt, cho đến khi nhớ lại trong hoàng cung năm đó, ta từng hỏi Tạ Trường Ẩn là làm sao biết Nguyên Y.

“Năm đó Lang Châu có dịch, ta gặp nàng, giúp nàng một lần.”

Liệu người du y đó có phải là ta không đây? Mạng người ở trên hết, ta không thể ngồi chờ nên đã mua thuốc, dẫn Tiểu Hà bước vào vùng dịch. Những ngày ấy, ta ngày đêm cứu giúp rất nhiều người, đến mức quên cả chuyện sẽ được gặp lại Tạ Trường Ẩn.

Một ngày, cửa bị gõ vang.

Ta đang ngáp dở, mở cửa ra, nhìn thấy người trước mặt, hơi thở như dừng lại, cả dòng máu trong cơ thể như đông cứng vào khoảnh khắc ấy Là Tạ Trường Ẩn đến.

Ta nhìn chằm chằm hắn, nhìn từng nếp mày, từng đường nét trên khuôn mặt, cho đến đầu ngón tay siết chặt vào khe cửa. Suốt bảy năm, cuối cùng ta cũng gặp được chàng, Tiêu Dực.

Hắn nhìn ta đầy ngạc nhiên: “Nguyên cô nương?”

Chỉ một câu “Nguyên cô nương” thôi cũng đủ khiến ta bối rối. Ta vội quay đi, lau nước mắt, lấy gói thuốc đưa cho hắn. Không nhận tiền của hắn.

Tạ Trường Ẩn cười: “Tiểu muội thật sự rất sợ đắng, cô nương có kẹo không?”

“Ta… ta đi lấy.”

Khi ta quay lại, hắn đã để tiền trên bàn rồi rời đi. Ta nhìn bóng dáng hắn khuất dần trong gió tuyết. Hắn không nhận ra ta. Ta cầm gương soi mặt mình. Khuôn mặt phản chiếu trong gương chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng đã già đi. Ta đã ba mươi sáu tuổi. Không còn là tiểu hoàng hậu được nuôi trong cung cấm, cũng không còn là chim hoàng yến nhốt trong Đông Cung. Gió núi hoang dã đã làm da ta sần sùi, những đêm chăm con khiến đôi mày đôi mắt ta tiều tụy. Ta không còn là A Kiều của hắn nữa.

“Mẫu thân, đó là phụ thân của con sao?”

Ta lấy tiền trên bàn, cười tươi đưa cho con.

“Giữ cẩn thận, phụ thân con nói để dành mua kẹo ăn.”

Ở Lang Châu, ta nhìn thấy Khương Vãn mười tuổi từ phía xa. Tạ Trường Ẩn trực tiếp cho cô bé uống thuốc. Tiểu Hà cũng nhìn thấy.

“Tỷ tỷ đó cũng là con của phụ thân sao?”

“…Không phải.”

Tiểu Hà có thể xuyên không tùy ý, nhưng không phải toàn trí toàn năng. Bởi vì xuyên không luôn có giới hạn góc nhìn. Như con thoi kéo sợi, nhiều lần xuyên qua khung cửi, cho đến khi nóng rực mà đứt gãy. Nhưng dù ở chuyến đi nào, nó cũng không thể nhìn hết hoa văn trên khung cửi. Mà lấy con người làm thoi, đặt vào không gian vô tận, đi đi lại lại nhiều lần mới dệt ra tấm gấm mang tên “số mệnh”.

“Vậy nàng là trà xanh sao?” Tiểu Hà lại hỏi.

Ta cầm chày giã thuốc, ngẩng đầu nhìn con: “Mẫu thân biết con có thể xuyên lung tung, nhưng nếu con còn nói mấy điều kỳ quặc nữa, ta sẽ đánh con đấy.”

Tiểu Hà cười lớn: “Vậy trà xanh là mẫu thân, phải không ạ?”

Ta lập tức cho con bé một trận. Tuổi thơ ta bạc phận, bệnh tật, yếu ớt, đâu phải trà xanh gì. Thời nay, thật sự là thế gian điêu tàn.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười, ta ở Lang Châu chữa bệnh cứu người, Tạ Trường Ẩn cũng giúp đỡ bên cạnh. Những ngày ấy, ta khám bệnh, Tạ Trường Ẩn lấy thuốc, Khương Vãn canh lò, Tiểu Hà duy trì trật tự. Người sáng mắt đều nhận ra, không nên để người mù canh lửa. Nhưng Khương Vãn vẫn muốn giúp, dù tay bị bỏng cũng không chịu về nghỉ trên giường.

Tạ Trường Ẩn nắm lấy các ngón tay nàng, thổi nhẹ từng chỗ bị thương: “Vậy thì ngoan ngoãn, đừng cử động, có chuyện gì thì gọi ta.”

Khương Vãn nhỏ giọng: “Được ạ.”

Ta nhìn cảnh ấy, vẫn quay đầu đi. Dù ta cũng muốn nói thêm vài câu với hắn. Bởi không ai hiểu rõ bằng ta, nàng chiếm hữu Tạ Trường Ẩn mạnh đến mức nào. Tiểu Hà nói ta còn không phải trà xanh. Ta thay Khương Vãn giải thích, chỉ là nàng yêu hắn quá mà thôi.

Ở Lang Châu không lâu, thuốc hết, ta phải đi rất xa để mua lại, nhưng đúng mấy vị thuốc chữa dịch thì lại hết hàng. Chủ tiệm thuốc nói vài tháng trước, thương nhân giàu có ở kinh thành đã mua mấy vị thuốc ấy với giá cao. Ta quyết định đi một chuyến kinh thành. Trước khi đi, ta giao Tiểu Hà sáu tuổi cho Tạ Trường Ẩn chăm sóc.

“Đứa trẻ nghịch ngợm, xin chăm nom nhiều chút.”

Tạ Trường Ẩn mỉm cười nắm tay Tiểu Hà.

“Không sao, một người cũng vậy, hai người cũng thế.”

Tiểu Hà ngẩng đầu nhìn hắn, mắt ánh lên nước mắt. Tạ Trường Ẩn vuốt đầu con bé.

“Đừng buồn, mẫu thân con sẽ sớm quay về thôi.”

Nói xong, hắn lại nhìn ta: “Đến kinh thành phải cẩn thận.”

Ta cười gật đầu, sau đó lên đường rời đi. Quay người lại, ta mới nhắm mắt, nước mắt chầm chậm rơi.

“Tiểu Hà, không con rất nhớ phụ thân của con sao? Ta cho con ở bên phụ thân một thời gian, được không?”

Giọng Tiểu Hà vừa háo hức vừa e dè.

“Phụ thân còn chẳng nhận ra con, ông ấy có thích con không?”

Ta vuốt đầu con bé: “Chắc chắn sẽ thích, dù không nhận ra cũng sẽ thấy gần gũi với máu mủ của mình.”

Giống như ta với Tiểu Hà vậy.

Ta đến kinh thành, tìm mua thuốc khắp nơi, chẳng bao lâu đã bị người theo dõi rồi bị đánh ngất. Khi tỉnh dậy, ta đang bị nhốt trong hầm tối.

“Nghe nói ngươi từ Lang Châu đến?”

Ta bị dội nước lạnh cho ướt sũng, chăm chăm nhìn người trước mặt.

“Hóa ra là ngươi.”

Tiêu Dục nhìn ta nghi hoặc: “Ngươi nhận ra ta sao?”

Ta ngẩng đầu, lạnh lùng cười.

“Ai mà không nhận ra ngươi? Nhị Hoàng tử đương triều của Đại Ngu, con trai ruột của Quý Phi… Không ngờ người độc quyền thuốc lại là ngươi.”

Tiêu Dục nhìn ta lạnh nhạt.

“Nếu đã nhận ra ta thì càng không thể giữ lại.”

Dây thừng quấn quanh cổ ta. Ta bị siết đến khó thở, mặt mày đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dục.

“Khi dịch bệnh lan ra khắp Lang Châu, ta vừa âm thầm kiếm lợi vừa chữa được dịch bệnh, giúp ta bước lên Đông Cung. Sao có thể để một kẻ thôn quê ảnh hưởng được?”

Giữa cơn choáng váng ù tai, thủ hạ dưới chướng Tiêu Dục dừng lại báo tin.

“Nhị điện hạ, hôm nay Ngũ hoàng tử đã dâng phương thuốc trị bệnh dịch!”

Tiêu Dục sững sờ: “Làm sao mà hắn có được phương thuốc kia?”

Nhân lúc dây thừng nới lỏng ra, ta vội nói: “Điện hạ, việc đã đến nước này, khi bệ hạ thu thập thuốc sẽ biết việc này liên quan đến ngươi! Thà chủ động nhận mệnh chiếm công, còn hơn ngồi chờ chết!”

Tiêu Dục nghe vậy, khẽ phất tay.

“Rốt cuộc người là ai?”

Ta hít một hơi thật sâu, giật đứt dây thừng, quỳ xuống.

“Dân nữ là vu y Nguyên thị, xuất thân từ Sở vu.”

Năm Vĩnh Ninh thứ mười, khi ta trở lại Lang Châu thì đã là thuộc hạ của Tiêu Dục. Tạ Trường Ẩn trao lại Tiểu Hà cho ta.

“Nguyên cô nương, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, chúng ta từ biệt tại đây.”

Hắn dẫn Khương Vãn đi, hướng về phía Khương quốc. Ta và Tiểu Hà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng họ đến khi không còn thấy nữa. Lúc này ta mới cúi xuống, ôm Tiểu Hà mà hỏi:

“Ở bên phụ thân, có vui không?”

Con bé đưa tay lau nước mắt, rất lâu sau mới thì thầm: “Vui ạ.”

Vui là tốt rồi.

Qua mấy lần đi lại, tâm trạng ta khác hẳn, cũng ngộ ra một đạo lý đời thường: Cuộc đời con người ngắn ngủi và quý giá, không thể làm lại. Dù ở ngày nào, cũng phải vui vẻ trải qua, không phụ thời gian.

Tiểu Hà vẫn muốn cãi: “Con thì có thể làm lại mà.”

Ta hôn má con bé: “Nhưng mẫu thân và phụ thân con thì không được.”

Con bé chui đầu vào lòng ta, không kìm nổi mà khóc nấc lên: “Con biết… con khóc thay phụ thân…”

Thật là một nữ nhi hiếu thảo.
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 21


27.

Sau khi giải quyết ôn dịch ở Lang Châu, ta được Kỳ Vương đưa vào cung, trở thành Nguyên Đại Phu trong cung. Hôm đó, ta đang phơi thuốc. Sau lưng chợt có tiếng gọi:

"Nguyên cô cô?"

Ta ngẩn người, quay đầu lạ nhìn ta của mười ba năm trước, nhìn nữ nhân tên A Kiều kia. Nàng đến rồi. Trong mắt A Kiều tràn đầy kinh ngạc, là niềm hy vọng dâng trào. Nàng tưởng rằng nàng quen biết ta. Thế nhưng nàng cũng không hề quen ta.

Ta nén lại cảm xúc cuộn trào trong lòng, giống như người xa lạ, hỏi một câu kia: "Ngươi gọi ta là cô cô?"

Nàng hỏi ta về chuyện con thoi. Ta tự tay nấu trà, rót trà cho nàng. Đời người khó có được cơ hội này, chiêu đãi chính mình khi còn non nớt vô tri. Tiếc rằng lúc đó nàng mang một bugnj đầy tâm sự, không nếm ra đây là loại trà mà nàng thích nhất.

Nàng nói với ta: "Người sẽ luyện chế ra con thoi thôi."

Ta không nói cho nàng biết sự thật. Thật ra ta đã biết rồi. Sau này A Kiều luôn đến chỗ ta, khuyến khích ta luyện chế thuốc con thoi, ta cũng giả vờ phối hợp với nàng.

Đêm giao thừa năm Vĩnh Ninh thứ mười, nàng mời ta đến Nhược Thanh Điện. Ta không nên đi, nhưng ta quá nhớ Tiêu Dực. Dù biết hắn sẽ đuổi ta đi, ta vẫn mặt dày mà đến. Thiếu niên cười đẩy cửa bước vào, ôm một bó mai thật lớn.

"A Kiều!"

Đôi mày mắt khắc sâu trong vô số giấc mơ của ta, giờ phút này lại xuất hiện ngay trước mặt ta. Vẫn còn nhớ năm đó trên núi, hắn nắm tay ta không buông, nói với ta câu cuối cùng.

"Ta sai rồi! Ta không nên giận nàng, ta không nên nói bậy... Ta còn muốn gặp nàng, A Kiều tỷ tỷ..."

Trong mắt ta không khỏi dâng lên nước mắt. Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ta siết chặt tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn:

"Ngũ điện hạ."

Nhưng Tiêu Dực liếc nhìn ta một cái, chỉ hỏi A Kiều: "Nàng ta là ai?"

Điện hạ của ta cũng không nhận ra ta nữa rồi. Ta bị đuổi ra khỏi Nhược Thanh Điện. Một mình bước đi trên con đường cung cấm tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn vầng trăng kia, hơi lạnh từ tân y thấm vào, xâm chiếm trái tim ta nhưng ta không còn cảm giác gì nữa. Ta chỉ mải bước về phía trước. Thì ra người ta có thể đau khổ đến vậy. Thì ra trong cái đêm giao thừa ngọt ngào ấy, ta lại có thể đau khổ đến vậy.

Khương Vãn có Tạ Trường Ẩn chăm sóc, A Kiều có Tiêu Dực bầu bạn. Chỉ có ta như một con thoi cô độc thật sự, xuyên qua trong đêm tối không ai hay biết. Về đến viện, ta thất hồn lạc phách.

"Mẫu thân bị phụ thân đuổi đi, đúng không ạ?"

Tiểu Hà cũng theo ta vào cung. Vì Tiêu Dực muốn dùng nàng làm con tin để uy h**p ta nên đã đưa nàng đến cung của Quý Phi làm cung nữ.

Ta hơi cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Ta cũng không thể trách hắn, hắn mới mười ba tuổi..."

Tiểu Hà bước tới.

"Vậy để con ôm người thay cho phụ thân nhé."

Ta vùi đầu vào lòng nàng, khóc thút thít một hồi lâu. Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ta mở cửa, nhìn thấy người kia lại là Vạn Thúc. Hắn bị cảm phong hàn, sốt cao không dứt, đành phải đến chỗ ta cầu y. Ta nghĩ đến năm đó hắn cứu ta, ta lại còn hiểu lầm hắn, lập tức đưa người vào nhà. Vậy là cái đêm giao thừa bị bỏ rơi ấy, ta và Tiểu Hà cùng Vạn Thúc trải qua cùng nhau.

Vạn Thúc là người tốt, còn gắp thức ăn cho Tiểu Hà.

Tiểu Hà nhìn hắn, cười nói: "Cảm ơn gia gia."

Vạn Thúc cúi đầu ăn cơm. Hắn không phải là người câm nhưng hắn không muốn nói chuyện.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười một, Quý phi đối xử với Tiểu Hà ngày càng tệ. Chê con bé làm việc lười nhác, tâm tư quá nhiều, lại luôn bắt không được lỗi, là một cái gai trong mắt bà ta. Bà ta bắt đầu hành hạ đứa bé mới bảy tuổi, dùng roi mây đánh vào tay, lại thường xuyên phạt quỳ. Tiểu Hà đã nổi sát tâm.

“Đưa thuốc cho con! Con muốn quay về quá khứ, để mẫu thân nàng ta đánh nàng ta một trận.”

Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người con bé, ta đau lòng vô cùng.

“Hay là… con đi tìm phụ thân con, nhờ ông ấy cứu con?”

Tiểu Hà thấy có lý. Vậy nên nó bám theo A Kiều nửa tháng, diễn khổ nhục kế ở hồ sen làm cho A Kiều bị xoay vòng vòng. Nói ra cũng thật đáng giận, sen trong ao ấy đều là ta hái cả. Sau đó, Tiêu Dực đi tìm Hoàng đế xin người. Mùa hè năm ấy, Tiểu Hà chuyển đến nhà mới.

“Mẫu thân, người có thấy cô đơn không?”

Ta nói với con bé là không. Nếu ta không thể quay về bên Tiêu Dực thì ít ra con gái của hắn cũng có thể. Nhưng sau khi Tiểu Hà đi rồi, ta vẫn lén khóc suốt một đêm. Không có cách nào khác, đó là nỗi đau cùng nhớ nhung thường tình của con người.

Từ đó, Tiêu Dực, A Kiều cùng Tiểu Hà, một nhà ba người sống trong Nhược Thanh điện. Còn ta đứng trong góc khuất không ai chú ý, lặng lẽ trông chừng bọn họ. Ta biết A Kiều bị Kỳ vương uy h**p, ép nàng làm thị thiếp. Ta gọi Tiểu Hà đến kịp lúc để giải vây, lại khiến con bé cố tình buột miệng nói ra.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười một, vì cứu A Kiều, Tiêu Dực bị đánh sáu mươi trượng, máu chảy đầm đìa, được khiêng về Nhược Thanh điện. Ta vội vã chạy đến, đầu ngón tay vừa đặt lên cánh cửa thì đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào của thiếu niên bên trong.

“Từ nay về sau, nàng là người của ta đi trên con đường quang minh chính đại. Nàng thích ta, được không?”

Qua khe cửa, ta nhìn thấy Tiêu Dực mình đầy thương tích. Hắn cẩn trọng nhìn A Kiều, tràn đầy mong mỏi câu trả lời của nàng.

“Không được, ngươi và hắn là cùng một loại người.”

Sắc mặt Tiêu Dực trong thoáng chốc mất hết huyết sắc.

“Thì ra… không phải không thích ta… mà còn rất ghét ta.”

Không. Ta chưa từng ghét chàng. Ta không kìm được, đẩy cửa bước vào làm kinh động hai người. A Kiều đỏ mắt, chạy lướt qua bên ta mà bỏ đi. Ta nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn trên người hắn, cẩn thận bôi thuốc.

“Nguyên cô cô, vì sao lại thích ta?”

Đầu ngón tay ta khựng lại, giọng run rẩy: “Gì cơ?”

Tiêu Dực không biểu lộ cảm xúc: “Nếu ngươi tiếp cận A Kiều chỉ vì muốn cứu con gái mình thì đến đây thôi.”

Hắn miễn cưỡng nghiêng người, nhìn thẳng vào ta, giọng điệu lạnh nhạt:

“Trong lòng ta chỉ có A Kiều, ta không muốn lại thấy thứ đó trong mắt ngươi nữa.”

Thứ đó? Chỉ là tình ý sâu kín không thể che giấu sao? Thì ra, thích một người, vốn dĩ không thể che giấu được. Ta hoảng loạn rơi nước mắt, gật đầu.

“Được, ta hiểu rồi.”

Thu dọn hộp thuốc, ta đứng lên, hứa với hắn:

“Về sau ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt điện hạ nữa.”

Tiêu Dực nhìn ta, ngẩn ra một chút nhưng cũng chỉ ngẩn ra một chút mà thôi.

Ta đau lòng bỏ đi. Thì ra, ngày hôm ấy, người bị từ chối không chỉ có Tiêu Dực.

28.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, Tiêu Dục bảo ta chế độc dược. Loại thuốc phải có thể lấy mạng người trong lặng lẽ, không để lại dấu vết, khiến thiên hạ chẳng ai tra được. Ta đã đưa cho hắn. Nhưng lo rằng hắn định đối phó với Tiêu Dực nên ta còn giữ lại một phần thuốc giải.

Lập thu năm ấy, Hoàng đế đổ bệnh, Kỳ vương Tiêu Dục ngày đêm hầu bệnh. Lúc ấy ta mới biết, thì ra căn bệnh kia chính là từ độc mà ra. Kỳ vương còn ra vẻ tận tâm, mời hết thầy thuốc giỏi trong ngoài cung đến chẩn trị cho Hoàng đế nhưng tất cả đều bó tay. Hoàng đế thấy ngày tháng chẳng còn bao nhiêu, liền muốn lập Kỳ vương làm Thái tử.

Ta lặng lẽ cho Hoàng đế uống thuốc giải rồi nói với ngài rằng bệnh chứng năm xưa của Hoàng hậu cùng hai vị hoàng tử giống hệt dịch bệnh ở Lang Châu. Ta còn dâng ra từng bằng chứng Kỳ vương thu mua, tích trữ dược liệu. Hoàng đế giận dữ công tâm, hộc máu tại chỗ. Ngài coi Hoàng hậu là tình yêu chân thành, cũng vô cùng thương sót hai vị hoàng tử.

Năm xưa, sau khi Hoàng hậu mất con, ngài còn giao Ngũ hoàng tử cho nàng nuôi dưỡng. Nào ngờ cuối cùng Hoàng hậu vẫn buông tay rời đi. Hoàng đế sẽ không bao giờ lập Kỳ vương làm Thái tử nữa. Chỉ là, hoàng tử hạ độc hại dân, việc này tuyệt đối không thể để lộ ra nên đành dùng tội danh khác mà chặt đứt mộng tưởng của Kỳ vương.
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 22


Hoàng đế giả bệnh nguy kịch, để lại di chiếu, phong Ngũ hoàng tử làm Thái tử. Khi Quý phi thấy di chiếu, mặt mày lập tức biến sắc, lập tức cấu kết với nội thị, giả truyền thánh chỉ, ám sát Tiêu Dực.

Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, dưới sự âm thầm trợ giúp của ta, Tiêu Dực trở thành Thái tử. Ta nhìn họ dọn ra khỏi Nhược Thanh điện vắng lạnh, chuyển vào Đông cung náo nhiệt. Nhìn Tiêu Dực thành Thái tử điện hạ, A Kiều thành A Kiều cô cô, Tiểu Hà thành Thực Hà cô nương.

Còn ta, năm ấy quay đầu hướng về ánh sáng, cứu được Đế vương, cũng trở thành Vu y Nguyên cô cô được sủng tín trong cung. Hoàng đế lo Kỳ vương báo thù, còn ban người bảo hộ cho ta.

Xuân thu mấy độ thoáng qua, đã đến mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm. Công chúa nước Khương tới để hòa thân. A Kiều trùng phùng với Tạ Trường Ẩn. Thái tử Tiêu Dực cũng có được tấm lòng của A Kiều.

Đêm ấy, ta cùng Thực Hà đánh cờ. Nàng cầm quân cờ, nhìn cơn mưa lớn ngoài trời, hỏi:

“Có phải chính đêm nay, con mới xuất hiện trên đời?”

Ta trầm ngâm hồi lâu: “Khó nói lắm.”

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, khẽ tặc lưỡi:

“Con vẫn còn là đứa trẻ mà.”

Ta đặt mạnh quân cờ xuống, gõ nhẹ lên trán nàng:

“Ít giả vờ đi. Biết đâu con còn lớn tuổi hơn cả ta.”

“Được thôi.” Nàng chẳng mấy bận tâm, hỏi tiếp:

“Người muốn đi đâu?”

“Đi tìm phụ thân con.”

Ta bung dù, bước ra cửa. Đêm ấy mưa to tầm tã, Tạ Trường Ẩn bị Tiêu Dực truy sát, thương tích đầy mình. Lúc đường cùng, ta đã cứu hắn.

“Nguyên cô nương?” Hắn ôm cánh tay, nhìn ta dưới tán dù, môi khẽ nhếch:

“Lâu rồi không gặp.”

Đúng là người biết co biết duỗi. Trước đây ta thực chẳng nhìn ra. Tiêu Dực biết Nguyên đại phu thích hắn thì tất nhiên Tạ Trường Ẩn cũng biết. Vậy nên, từ khi gặp Nguyên Y ở Lang Châu, hắn đã hiểu người phụ nữ ôm con kia sẽ động lòng với mình.
Chẳng trách hắn dám chắc với Khương Vãn rằng bệnh của nàng có thể chữa khỏi.

Ta chợt hiểu ra tất cả. Hắn đã sớm biết ta yêu Tiêu Dực, mà hắn lại có gương mặt giống với người kia nên muốn dùng khuôn mặt ấy để câu dẫn ta. Nam nhân, thật là vô sỉ. Ta hờ hững đá văng thi thể dưới đất, liếc nhìn hắn:

“Đêm nay Tạ đại nhân thê thảm quá nhỉ.”

Hắn cười gượng:

“Nguyên cô nương, năm đó là ta mắt chó nhìn người thấp. Xin cô cứu ta.”

Ta che dù cho hắn, cúi người lại gần, cười như không cười:

“Được thôi. Chỉ cần ngươi chịu bầu bạn với ta một đêm, ta sẽ cứu mạng chó này của ngươi.”

Tạ Trường Ẩn bất lực cong môi:

“Không được. Ta từng hứa với vong thê, nếu dám động đến bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta.”

Ta sững lại, tâm trí rối bời. Hắn vẫn nhớ lời ta từng nói. Hắn gạt dù của ta, quay lưng bước vào màn mưa, máu từ vết thương nhỏ giọt theo ngón tay xuống đất. Nhìn những giọt máu ấy, ta siết chặt cây dù, vội vàng cất tiếng:

“Đừng đi, ta cứu ngươi.”

Hắn ngoảnh lại, cười phóng khoáng: “Đa tạ.”

Rõ ràng biết nụ cười kia chỉ để dụ ta cứu hắn, vậy mà ta vẫn chẳng kìm được vui sướng. Chỉ là nghĩ kỹ, trong mắt hắn, rốt cuộc ta là hạng người gì? Một phụ nhân trung niên bị phu quân bỏ rơi, vì con gái mà toan tính, cô độc đến mức đáng thương. Ta mang tiếng xấu đến thế, hắn lại chẳng chịu ngủ cùng ta, vậy ta chẳng phải lỗ nặng rồi sao? Thế là ta bức Tạ Trường Ẩn múa cho ta một điệu kiếm. Hắn miễn cưỡng mà làm. Mà ta chẳng những tự mình xem, còn gọi cả Tiểu Hà đến, lén nói với nàng:

“Xem đi, cơ hội thấy phụ hoàng con múa kiếm đâu có nhiều.”

Nhờ “bán sắc cầu sinh”, Tạ Trường Ẩn được ta giữ lại. Hắn cùng A Kiều lại đấu võ mồm, trêu ghẹo lẫn nhau.

“Nàng là đồ nữ nhân xấu xa, căn bản không hề yêu ta.”

Ta bước vào đổi thuốc, nghe thấy câu quen thuộc, nhớ đến quãng thời gian ngày xưa, không khỏi bật cười.

“Để Nguyên đại phu chê cười rồi.”

Thấy ta đến, Tạ Trường Ẩn thoáng lúng túng. Ta nhìn hắn giây lát, giọng điệu khó đoán:

“Không sao. Để ta xem vết thương của ngươi.”

Ngay trước mặt A Kiều, ta cởi áo hắn, tự tay bôi thuốc. Đầu ngón tay vừa chạm vào da, Tạ Trường Ẩn lập tức cứng người. Hắn sợ A Kiều nhận ra chút sơ hở nào, dù rõ ràng giữa ta với hắn là trong sạch. Nhưng A Kiều không hề nghi ngờ. Nàng tin ta tuyệt đối.

Không ai hiểu rõ hơn ta, A Kiều sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ Nguyên cô cô. Bởi vì năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm, khi công chúa Khương quốc Khương Vãn đến Đại Ngu, người chữa đôi mắt cho nàng chính là ta.

“Điện hạ, có thể mở mắt rồi.”

Ta ngồi bên giường, thu kim bạc lại, mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi là…?”

“Ta là vu y Đại Ngu phái đến trị bệnh cho ngài, họ Nguyên, mọi người đều gọi ta là Nguyên cô cô.”

Người đầu tiên Khương Vãn nhìn thấy trong đời lại chính là bản thân nàng ở tuổi bốn mươi hai. Nàng cúi xuống nhìn đôi tay mở ra trước mắt, trên mặt ánh lên niềm vui nhàn nhạt.

“Ta có thể đi tìm hắn rồi.”

Ta đưa cho nàng một dải lụa:

“Điện hạ, mắt người vừa khỏi, ngoài kia tuyết vẫn đang rơi, hãy cẩn thận kẻo hỏng mắt.”

“Đa tạ, Nguyên cô cô.”

Khương Vãn ôm ta đầy cảm kích. Ta nhìn nàng bước ra, đi về phía rừng trúc, tìm đến Tạ Trường Ẩn.

29

Năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu, mùng chín tháng giêng.

Ngày đó, bất chấp tuyết lớn, ta cũng lên núi. Kỳ Vương Tiêu Dục quyết định dùng hỏa dược nổ chết Thái Tử và Thái Tử Phi. Vì biết trước chuyện này sẽ xảy ra, ta đã phái người trà trộn vào bên trong, lấy được bản đồ bố trí hỏa dược. Không ngờ trên đường Khương Vãn đến, số lượng hỏa dược chôn còn chưa bằng một nửa đường Tiêu Dực đi qua. Mà Tạ Trường Ẩn giải quyết thuốc nổ bên phía Khương Vãn, đều không cẩn thận xảy ra sai sót.

Đừng nói đến để đối phó với Tiêu Dực, ngoài việc chuẩn bị hỏa dược, Kỳ Vương còn mai phục thích khách. Muốn hoàn toàn ngăn chặn hỏa dược nổ, chỉ phái người trước là không đủ, còn phải ngăn Tiêu Dực lên núi. Người có thể ngăn Tiêu Dực, chỉ có một người kia. Ta viết một phong thư, sai người đưa cho A Kiều.

【 Biết được một nơi trên núi, có hỏa dược mai phục. Xin A Kiều tỷ tỷ cứu ta.】

Chữ của ta là Tiêu Dực đích thân dạy từng nét một. Nàng nhất định sẽ cho rằng đây là Tiêu Dực viết. Nàng nhất định sẽ đi.

Có sự giúp đỡ của A Kiều, người bố trí hỏa dược chưa đợi được Tiêu Dực thì vẫn chưa châm ngòi. Mà ta dẫn người chạy đến giết hết những người đó, đào hỏa dược đã chôn. Số lượng hỏa dược bị đào lên quả thực kinh người, đủ để nổ tung nửa ngọn núi, khiến người ngựa của Đại Ngu và Khương Quốc tan xương nát thịt, gây ra việc hai nước tái chiến. Ta thành công ngăn chặn vụ nổ này, cứu tất cả mọi người.

Nhưng có ai để ý một hồi nhân gian chưa từng xảy ra nghiệt kiếp đâu? Không ai hoan nghênh. Không ai hay biết. Mà đến cuối cùng, ta còn có một chuyện phải làm. Ta một mình đi vào trong núi, khập khiễng đi qua con đường núi, bụi cỏ,, dòng suối quen thuộc, chậm rãi leo lên, thấy nữ nhân kia sau tảng đá.

"Sao ngươi lại đến đây?" Nàng thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng dậy.

Một tay ta nắm lấy cổ tay nàng, một tay giấu dao găm sau lưng.

"Ngươi không sao chứ?"

A Kiều cúi đầu muốn nói. Nhân cơ hội này, ta giơ tay lên đâm dao về phía nàng. Nàng quá cảnh giác, thế mà dùng đôi tay nắm lấy mũi kiếm, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ta.

"Nguyên cô cô... là ngươi? Vì sao?"

Ta bình tĩnh nhìn nàng, tay không ngừng dùng sức.

"Ngươi sẽ hiểu thôi."

Nhưng A Kiều không hiểu. Máu tươi từ lòng bàn tay nàng đang nắm chặt nhỏ xuống. Cả người nàng dựa vào tảng đá lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt lấy chuỷ thủ. Dù vết thương sâu đến thấy cả xương cũng quyết không buông tay. Nàng gần như tuyệt vọng nhìn ta, nước mắt vỡ òa, khóc lóc cầu xin ta:

"Ta cầu xin ngươi... tha cho ta... ta mang thai rồi..."

Ta biết. Ta biết nàng có thai. Ta biết trên đường chạy trốn này, nàng không thể tách khỏi Tiêu Dực, lại còn muốn bí quá hoá liều, đều vì đứa bé này.

"Chỉ cần ngươi chịu buông tay chịu chết, ta có thể bảo toàn con của ngươi."

A Kiều ngơ ngác nhìn ta. Nàng không nói gì, nhưng tay nàng cũng không còn sức lực. Ta rút dao găm ra, nhẫn tâm đâm xuống. Ngực A Kiều không ngừng trào ra máu tươi, thân thể dần dần vô lực, ngã ngồi xuống đất. Nàng như nghe thấy điều gì, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

"Đây là cái gì?"

Ta vươn tay lau đi nước mắt của nàng.

"Đừng sợ, ngươi lại trốn thoát một lần nữa. Đây là tuyến thời gian đang tu sửa."

A Kiều rõ ràng là ngẩn ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên như có điều ngộ ra.

"Thì ra... Bức thư kia là do ngươi viết."
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 23


Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, từ từ vén váy để nàng xem vết thương ở bắp chân.

"Ngươi không chết, vậy thì không có ta."

A Kiều nhìn vết thương cũ năm xưa, hai mắt đẫm lệ mỉm cười si ngốc.

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy a..."

Tiêu Dực sắp tìm đến rồi. Ta đứng dậy rời đi, A Kiều gọi ta lại.

Nàng yếu ớt cầu xin: "Có thể nào, giúp ta chăm sóc hắn thật tốt không?"

Nửa ngày sau, ta nhìn nàng chằm chằm, há miệng: "Ngươi sẽ gặp lại thôi."

Ta lê chân què quặt xuống núi. Trở lại chỗ con suối nhỏ đã đi qua, tìm thấy người đang hấp hối.

"Ta đã biết ngươi ở đây."

Trong đám cỏ dính đầy máu, lão nhân bị đâm thành con nhím đang nằm nghiêng co quắp lại, đau khổ th* d*c. Ta nín thở, từ từ khuỵu gối, ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Nhẹ nhàng đưa tay, gạt đi mái tóc rối bời, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu nơi khóe môi.

"Vẫn không chịu nói chuyện với ta sao?"

Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, càng co rút lại, dường như muốn giấu mình vào bóng tối sâu hơn. Không muốn cho ta nhìn thấy hắn.

"...Sao ngươi biết ta ở đây?"

Giọng nói của hắn khàn khàn vỡ vụn, mang theo sự già nua đến xé lòng, đó là giọng nói của Tiêu Dực khi về già. Trong phút chốc nước mắt dũng mãnh dâng trào làm mờ tầm mắt.

"Ngươi bị thương nặng, không đi được xa."

Hắn cúi đầu, hai vai run rẩy, thân thể run lẩy bẩy. Hắn khóc rồi. Ta cưỡng ép nâng mặt hắn lên, ép hắn đối diện với ta, mang theo giọng điệu nức nở chất vấn:

"Vì sao không cho ta nhìn ngươi?"

Tiêu Dực cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ta mơ hồ.

"A Kiều tỷ tỷ... Ta già rồi, không còn đẹp nữa..." Hắn im lặng nửa ngày, không tự chủ được co ngón tay lại, giọng nói mang theo sự sợ hãi yếu ớt, "Ta còn dọa tỷ..."

Hơn mười năm uất ức dâng lên trong lòng, nỗi buồn như sóng biển ập đến. Ta dùng hai tay nâng mặt hắn lên, đã khóc không thành tiếng.

"Ta chỉ là một lần không nhận ra ngươi! Ngươi nhiều lần như vậy... Ta đều không giận ngươi... Ta còn chữa bệnh cho ngươi... Giữ ngươi lại ăn cơm... Là ngươi không nói chuyện với ta..."

"Ta sai rồi, ta vẫn luôn tìm nàng."

Tiêu Dực và ta đối diện nhau, nước mắt rơi xuống, môi dưới run rẩy kịch liệt, gần như không thể khống chế.

"Nhưng nàng ở ngay bên cạnh ta... Ta lại... Ta lại không nhận ra... Cũng không nhận ra... Con gái của chúng ta..."

Nỗi đau đớn to lớn khiến hắn nghẹn ngào như không thở nổi.

"Ta đã trở nên quá già, đã không xứng với nàng nữa."

"Ai rồi cũng sẽ già cả... Đồ ngốc, ta chỉ nói đùa thôi."

Ta dùng tay che kín cằm, nước mắt từ kẽ ngón tay tràn ra. Bàn tay đầy nếp nhăn kia nâng lên, run rẩy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho ta.

"A Kiều tỷ tỷ, đừng khóc... Ta gặp nàng một lần cuối cùng." Ngón tay lưu luyến ở trên má ta một lát, "Đừng khóc..."

Ta hít sâu một hơi, ép nước mắt trở về trong hốc mắt. Nhìn thấy mấy mũi tên cắm sau lưng hắn. Năm xưa người bị ta đẩy ra, lúc này lại trở thành nỗi đau như dao cắt vào tim.

"Rõ ràng chàng đã sống sót, vì sao còn... muốn quay lại?"

Tiêu Dực kéo khóe môi, cười nhạt.

"A Kiều tỷ tỷ, đừng lo lắng, ta rất ngoan." Hắn chuyên chú lại tham lam nhìn ta, giọng nói như tơ nhện bủa vây, "Ta sống một mình rất nhiều năm... chỉ là ta quá nhớ nàng, quay lại nhìn nàng..."

Ta khẽ đáp: "Ừm."

Ta ngồi bên cạnh Tiêu Dực, yên lặng ở bên cạnh hắn, trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tiêu Dực vô lực dựa vào vai ta, nhìn phong cảnh trước mắt, ánh mắt hơi thất thần. Núi xanh hùng vĩ, liên miên không dứt, quỷ phủ thần công xẻ ra khe núi này. Phía trên khe đá lộ ra như thác tuyết, rơi xuống khe núi sâu thẳm, tạo thành dòng suối này, uốn lượn chảy qua dưới chân chúng ta.

Nước thượng nguồn cực kỳ trong. Nước hạ nguồn bị máu nhuộm đỏ. Tiêu Dực nghiêng đầu nhìn ta chằm chằm, nhẹ giọng nói:

"A Kiều tỷ tỷ, nơi này núi cao nước sâu, sơn thủy tương phùng, chôn ta ở đây đi."

Ta và hắn mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Được, nghe theo chàng."

Ta cúi đầu nhìn hắn, khi hắn tự ti mặc cảm, đang muốn né tránh thì hôn lên môi hắn.

"Tiêu Dực, ta yêu chàng."

Ánh mắt Tiêu Dực khóa chặt trên mặt ta, tràn đầy kinh hỉ và si mê.

"A Kiều tỷ tỷ, nàng thật sự không gạt ta... làm sao mà nàng làm được... nàng nhận ra ta khi nào?"

Hắn điều chỉnh tư thế ở trong lòng ta, an tâm dựa vào hõm vai ta. Ta nhìn dòng suối chảy róc rách, nhớ lại chuyện cũ năm xưa.

"Năm đó vào đêm trừ tịch, ta bị đuổi ra khỏi Nhược Thanh Điện, một đường đi về, có người đi theo sau ta. Sau khi ta trở về, nghe được tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thì nhìn thấy chàng…"

Ngón tay nắm chặt bên dưới chậm rãi buông khỏi tay ta. Giọng ta khựng lại, đột nhiên nhắm chặt hai mắt, hai hàng lệ trong suốt không có dấu hiệu gì mà trượt xuống.

"Tiểu Hà gọi chàng là gia gia, là cố ý trêu chọc chàng đó, đồ ngốc."

30

Ta ngồi một mình bên suối, trống rỗng nhìn về phương xa, nước mắt loang đầy gương mặt cũng sắp bị gió hong khô. Tạ Trường Ẩn hoảng hốt tìm thấy ta.

“Nguyên cô cô, A Kiều xảy ra chuyện rồi!”

Ta đứng lên, nhìn hắn: “Được.”

Trên ngực A Kiều cắm một lưỡi dao găm, ngã trong vòng tay tân lang, bàn tay dần buông lỏng. Tiêu Dực đau đớn đến chết đi sống lại, ngất lịm ngay tại chỗ. A Kiều được đưa đến chỗ ta. Tạ Trường Ẩn không cam lòng trước cái chết của nàng, đem viên thuốc cuối cùng truyền vào miệng nàng. Ta bình thản nhìn hắn. Làm xong tất cả, hắn tháo mặt nạ, lộ ra khí thế đế vương vắng bóng đã lâu, ra lệnh cho ta:

“Bảy năm sau, Nguyên vu y nghe lệnh trẫm, luyện ra thứ thuốc này. Đứng trước mặt ngươi giờ đây chính là Hoàng đế Đại Ngu - Tiêu Dực.”

Ta không kìm được mà sững người lại. Giờ đứng trước mặt ngươi chính là Hoàng hậu Đại Ngu, ta đã nói gì sao?

A Kiều uống thuốc xong, thân thể hóa thành hư vô. Tạ Trường Ẩn bước ra ngoài cửa.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Đi tìm nàng.”

“Trời đất bao la, ngươi tìm ở đâu?”

“Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ tự tìm đến ta.”

Ta dõi theo bóng lưng hắn, dần khuất khỏi tầm mắt.

Kỳ vương thất bại bỏ trốn. Đại hôn của Thái tử vẫn cử hành như dự định. Sáng sớm hôm sau, khi Thái tử đến tìm ta, phát hiện thi thể A Kiều đã biến mất không tung tích. Hắn lập tức như phát cuồng, rút kiếm chỉ thẳng vào cổ ta, ép ta trả lại người cho hắn. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thực Hà kịp chạy tới, ngăn được lưỡi kiếm, cứu ta một mạng. Ta hoảng loạn ngã xuống đất, run rẩy đưa tay chạm vào vết máu trên cổ, kinh hãi nhìn hắn.

Không ngờ sau khi ta chết đi, Tiêu Dực lại biến thành như thế này. Ta kéo Thực Hà, quỳ xuống, nói với hắn:

“Truyền rằng trên đời có một loại thuốc có thể đưa người quay lại quá khứ. Ta có thể luyện cho điện hạ, để ngài và A Kiều tiểu thư có thể tái ngộ.”

Thái tử điện hạ run lên, buông kiếm xuống, cẩn thận hỏi:

“Thật sao? Ta còn có thể gặp lại nàng sao?”

Ta nhìn hắn, ánh mắt kiên định không né tránh:

“Có thể. Điện hạ quên rồi sao, A Kiều tiểu thư từng nói…”

“Núi cao sông dài, sau này sẽ còn gặp lại.”

Tiêu Dực khẽ thì thầm câu ấy, thần hồn điên đảo, bước đi trong vô vọng.

Khương Vãn gả vào Đông cung. Nàng ngày ngày tưởng nhớ Tạ Trường Ẩn, dần trở nên ít lời đa sầu đa cảm. Dẫu mang gương mặt tương tự nhưng chẳng phải A Kiều trong lòng Thái tử.
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 24


Thực Hà than thở:

“Con bắt đầu hoài niệm khi mẫu thân còn là tiểu trà xanh.”

Ta khẽ thở dài. Ta vốn luôn biết cách lấy lòng Tiêu Dực, nhưng khi ấy tâm ta lại đặt nơi Tạ Trường Ẩn. Thái tử cũng chẳng ưa Thái tử phi. Chỉ vì di ngôn lâm chung của A Kiều, hắn vẫn nghe lời cưới Khương Vãn, kính trọng nhau như khách, đối xử lễ nghĩa, từ đó không đụng tới bất kỳ nữ nhân nào khác. Người đời đều tưởng Thái tử đã quên vị cung nữ ấy, lại nhất kiến chung tình với Thái tử phi. Lão Hoàng đế vô cùng vui mừng. Ngài vốn cũng chỉ sủng ái Hoàng hậu, thấy Thái tử như thế thì lại càng hài lòng.

“Tên nghịch tử Kỳ vương kia, chỉ làm được một việc tốt là g**t ch*t yêu nữ mê hoặc Dực nhi. Hắn còn tưởng trẫm không biết…”

Ta mỉm cười thuận theo. Quay lưng, lén bỏ thêm hoàng liên vào trong thuốc của hắn. Lão Hoàng đế vừa uống thuốc đắng, vừa hạ lệnh truy bắt Kỳ vương. Thân thể đã không chống đỡ nổi nhưng vẫn muốn vì Thái tử mà làm một việc cuối cùng. Thế mà đến khi băng hà vẫn chưa bắt được Kỳ vương.

Năm Vĩnh Ninh mười tám, Thái tử Tiêu Dực đăng cơ, lập Thái tử phi Khương thị làm Hoàng hậu, lấy niên hiệu Lâm An.

Năm Lâm An thứ nhất, Thực Hà vừa tròn mười lăm. Trong lúc ta mừng sinh thần cho nó thì nhận được một phong thư, đúng là bút tích của Kỳ vương. Trong thư hắn nói năm xưa đã hạ độc vào con gái ta, để nó không sống quá ba mươi tuổi. Muốn có được thuốc giải thì phải hạ độc Tân đế.

Ta cùng Thực Hà đọc đi đọc lại.

“Nói con không sống qua ba mươi tuổi, rốt cuộc nghĩa là gì?”

“Quả thật khó hiểu.”

Bởi Trực Hà vốn không có tuổi tác. Thời gian chẳng thể bào mòn nó. Lời uy h**p của Kỳ vương trở nên vô dụng, nhưng ta vẫn nhận lời hắn.

Về sau, Tạ Trường Ẩn trở lại. Hai năm qua, hắn phiêu bạt khắp chân trời góc bể, cũng chẳng gặp lại A Kiều. Hắn quay về kinh, đôi khi lén vào cung tìm ta chuyện trò. Nhưng đến gặp ta chỉ là cái cớ. Thực ra là hắn nấp trong bóng tối, lặng lẽ ngắm nhìn Hoàng hậu. Hắn biết, sớm muộn gì đó cũng sẽ là A Kiều tỷ tỷ của hắn.

Hắn nhìn Khương Vãn, còn ta nhìn hắn.

“Tạ Đại nhân, A Kiều đã mất rồi, ngài nên tiến về phía trước.”

Hắn coi như không nghe. Ta ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, lúc rót trà thất thần, để nước tràn khỏi miệng chén làm ướt áo hắn. Tạ Trường Ẩn đặt chén xuống, nhìn ta cười như không cười:

“Cô cô, quả thật càng già càng lắm lời. Sao người chưa từng nghĩ đến việc tìm một người khác cho mình đi?”

Ta không đáp, thu dọn trà cụ, xoay người vào trong. Từ ấy, không còn khuyên nhủ hắn nữa.

Mỗi năm, vào ngày mồng chín tháng giêng, là một ngày đặc biệt. Hôm ấy, Tiêu Dực mặc cho bản thân sa ngã, coi Hoàng hậu Khương Vãn là A Kiều, tự tay xé toang vết thương tưởng chừng như sắp lành. Hôm ấy, Khương Vãn sẽ tìm đến ta lấy thuốc tránh thai, phòng ngừa mình mang thai. Hôm ấy, Tạ Trường Ẩn sẽ quay lại ngọn núi kia, đi suốt một ngày một đêm, bước qua từng tấc đất A Kiều từng đào tẩu. Hôm ấy, ta sẽ đưa Thực Hà lên núi, đến bên dòng suối ấy tế bái trượng phu đã khuất.

Cứ thế, dần trôi đến năm Lâm An thứ năm. Ta đã gần năm mươi tuổi. Là tuổi tri thiên mệnh.

Đêm đó, Hoàng đế bỗng một mình tìm đến ta, hỏi về tiến độ luyện thuốc, nói rằng hắn không muốn đợi thêm nữa. Ta thấy rất lạ. Hắn đã lâu không tới tìm ta. Nhất là dáng vẻ say khướt thế này, đứng còn chẳng vững, phải để ta dìu ngồi xuống.

“Bệ hạ, ngài sao vậy?”

Tiêu Dực vô lực gục xuống bàn, khó nhọc ngẩng đầu, ánh mắt hướng về vầng trăng cô tịch.

“Trẫm… hình như… có chút ít… thích Hoàng hậu rồi…”

Khóe môi hắn gắng kéo ra một nụ cười đắng chát. Tim ta thoáng chốc ngừng đập. Câu trả lời năm xưa Tạ Trường Ẩn chẳng chịu nói, nay ta lại nghe theo cách này.

“Những năm này, không hiểu vì sao, nàng càng ngày càng giống A Kiều tỷ tỷ, trẫm thật sự đã sắp chẳng phân biệt được nữa…”

Thực ra ta vẫn luôn biết. Mỗi năm, vào ngày mồng chín tháng giêng, hắn cố ý gọi tên A Kiều là để nhắc nhở Khương Vãn cũng là để nhắc nhở chính mình. Tiêu Dực dường như sắp phát điên.

“Ngươi nói xem, có phải A Kiều tỷ tỷ biết ta sẽ thay lòng đổi dạ… nên mới cứng rắn đẩy ta cho Khương Vãn, để rồi yên tâm mà đi? Nàng hận ta… đúng không?”

Ta lặng im. Tiêu Dực chẳng phải hỏi ta. Hắn hỏi vầng trăng trên cao, hỏi mãi, hỏi cho đến khi nước mắt rơi xuống.

“Nhưng nàng cũng không nhìn lầm ta… Ta phụ bạc nàng, lại yêu người khác.” Giọng hắn phẳng lặng mà tuyệt vọng. “Là quả báo của kẻ bạc tình, tới hôm nay ta mới biết, hóa ra vị Hoàng hậu vô dục vô cầu ấy cũng đã hết mực yêu một người khác…”

Tiêu Dực cúi đầu, bật ra tiếng cười tự giễu. Cầm lấy chén trà trước mặt, bỗng nghiến nát trong tay, mảnh sứ vỡ cứa nát lòng bàn tay, máu đỏ trào ra từng kẽ ngón.

“Tại sao… kẻ đáng chết lại là ta… tại sao năm ấy người chết không phải là ta?”

Ta lặng lẽ ngồi đối diện hắn. Khẽ tách từng ngón tay ra, nhẹ nhàng lấy từng mảnh sứ vấy máu khỏi lòng bàn tay hắn.

“Bệ hạ, xin đừng u sầu. Ta đã luyện thành công thứ thuốc kia rồi.”

31

Lâm An năm thứ năm, Đế vương tin vào vu thuật, chìm đắm trong luyện dược.

Hoàng hậu Khương thị, ân sủng long trọng, đêm khuya chạy đến Trường Tín Điện, khuyên can không được, đoạt thuốc nuốt vào. Đế vương kinh hãi, sau đó cũng uống thuốc. Dưới mắt bao người, Đế Hậu mất tích.

Đêm đó, cung đăng sáng trưng, quần thần không ngủ không nghỉ, tìm kiếm suốt đêm. Đến khi trời sáng, lại thấy Đế vương Tiêu Dực già đi hơn mười tuổi chỉ sau một đêm. Hoàng hậu Khương thị, tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu, hoàn toàn mất tích.

Vu y Nguyên thị trốn mất dạng.

Thực tế, đêm đó ta đã để lại một phong thư cho Thực Hà, bảo nàng chuyển cho Tạ Trường Ẩn, tức Hoàng đế Tiêu Dực lúc này. Còn ta đi tìm Kỳ Vương. Hắn trốn trong mật đạo của thợ săn ở ngoại ô kinh thành, hành tung vô cùng kín đáo.

Đêm đó Tiêu Dực bặt vô âm tín, hắn nhận được tin của ta, cho rằng ta đã giết Tiêu Dực nên mới nói cho ta biết nơi ẩn thân. Khi ta đến nơi, trời còn chưa sáng. Tiêu Dục vui mừng đến mức không ngủ được. Đợi đến khi Tiêu Dực chết, hắn là dòng máu hoàng thất duy nhất còn sót lại, sẽ có thể ngồi lên chiếc long ỷ kia. Hắn nói ta lập được đại công, không so đo chuyện cũ, mở yến tiệc khoản đãi.

Trong mật đạo, ánh sáng yếu ớt, không đứng được quá nhiều người. Ta nói ta muốn ban thưởng.

"Chẳng phải là thuốc giải của con gái ngươi sao? Đi lấy đến đây!"

Người đều đi rồi. Ta dùng một đao đâm vào tim hắn.

"Phần thưởng mà ta muốn, chính là tính mạng của Nhị điện hạ."

Loại chuyện tiết người thế này, một lần lạ, hai lần quen. Tiêu Dục ra đi cũng không quá đau đớn. Khi thủ hạ của hắn xông vào, ai nấy đều kinh hãi nhìn ta, giọng nói run rẩy.

"Nàng là vu nữ, là vu nữ..."

Thân thể ta tiêu tán thành tro bụi. Khi đến ta đã nghĩ kỹ, sau khi giết Kỳ Vương thì nên trốn thoát như thế nào.

Ta uống thứ thuốc kia lần thứ ba. Lần này tâm cảnh của ta đã khác hẳn. Bất kể mở mắt ra ở nơi nào, ta đều sẽ sống thật tốt.

Không ngờ, ta lại trở về Đông Cung. Nhưng không phải là Đông Cung của Tiêu Dực. Là Đông Cung của năm Hi Hòa thứ bốn mươi mốt. Đông Cung ở đây, cây cỏ không đổi, người lại khác xưa. Thái Tử cùng Thái Tử Phi cầm sắt hài hòa. Thái Tử Phi sinh được hai con trai, trưởng tử sinh ra đã được lập làm Thái Tôn, thứ tử băng tuyết thông minh, ấu nữ vừa sinh ra đã chết yểu.
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 25


Trắc phi của Thái tử là Tiết Thị tính tình nhu thuận, sinh được một con trai.

Khi ta đến đây thì đã là bà lão năm mươi tuổi, không có cơ hội chạm mặt những nhân vật lớn kia, được một cung nữ Lâm Thị nhặt về.

Năm Hi Hòa thứ bốn mươi mốt, Lâm Thị đang mang thai, nàng bơ vơ không nơi nương tựa, cần người chăm sóc. Ta lập tức ở lại bên cạnh nàng. Lâm Thị không được sủng ái, trong tay không có tiền, ngày tháng trôi qua sống rất thê thảm. Ta phải nghĩ cách kiếm tiền, lật tung cái viện rách nát của nàng mới tìm thấy khung cửi đã bỏ hoang.

Lão ma ma dệt vải, duy trì kế sinh nhai. Lâm Thị mang thai, giúp ta xâu chỉ.

Năm sau, Lâm Thị sinh con. Ta tự tay cắt đứt dây rốn của nó, đặt đứa bé vào trong nước ấm rửa sạch, cẩn thận ôm vào trong tã lót. Nó mở to đôi mắt, tò mò nhìn chằm chằm vào ta, bàn tay nhỏ bé hướng về phía mặt ta vươn ra.

Tiêu Dực à Tiêu Dực, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Ta cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé.

Lâm Thị chưa từng chăm sóc con nhỏ, luôn tay chân luống cuống. Mà ta lại vô cùng bình tĩnh.

"Ma ma cũng có con rồi sao?"

"Ta có một đứa con gái."

Lâm Thị rất hâm mộ: "Ta cũng thích con gái."

Ta nhịn không được mà nhìn nàng, thật sự rất muốn hỏi một câu, vậy ngươi có thích cháu gái không? Nhưng vẫn là thôi đi vậy.

Lâm Thị sinh con xong, Thái Tử cũng không tới, theo lệ ban thưởng, chưa từng ban tên. Vì xếp hàng thứ năm nên được gọi là Tiêu Ngũ. Chỉ có ta gọi hắn là Tiểu Điện Hạ. Tiểu Điện Hạ so với Tiểu Hà thì dễ bảo hơn nhiều.

Phòng dệt tối tăm, ta quanh năm ngồi ở đó dệt vải, Tiểu Điện Hạ liền ngồi trên ghế, tò mò nhìn chằm chằm vào cái thoi, chốc lát đưa qua, chốc lát lại đẩy trở về. Tròng mắt của hắn cũng vì thế mà chuyển động theo. Đợi ta dệt xong một tấm vải, đứa bé đã mệt mỏi ngủ mất rồi.

Ta sẽ ôm hắn lên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn. Tiêu Dực, ta rất nhớ ngươi đó.

Cứ như vậy, ngày qua ngày. Tiểu Điện Hạ lên hai tuổi, Thái Tử đăng cơ, Thái Tử Phi trở thành Hoàng Hậu, Trắc phi của Thái Tử trở thành Quý Phi. Cung nữ Lâm Thị cũng trở thành Lâm Mỹ Nhân không được sủng ái. Ta là lão ma ma bên cạnh Lâm Mỹ Nhân, giúp nàng trông trẻ. Ta thích dệt vải, dệt cho Tiểu Điện Hạ xem.

Cho đến một ngày, Tiểu Điện Hạ vui vẻ nói cho ta biết: "Ma ma, con đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi!"

Hắn kéo ta xuống rồi hắn ngồi lên. Tiếng máy dệt vang lên trầm ổn, truyền đến tiếng "loảng xoảng" giống như nhịp tim chậm chạp của ta.

Năm tuổi, Tiểu Điện Hạ đã học được cách dệt vải. Hắn kéo tay ta, để ta xem hắn dệt vải. Ta khẽ chạm tay vào, mặt vải mịn màng bằng phẳng, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

"Tiểu Điện Hạ thật thông minh."

Tiêu Dực đắc ý cười với ta.

Đột nhiên ta nhớ tới năm đó hắn dạy ta dệt vải, cũng là cười với ta như vậy. Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi? Năm năm, bảy năm, sáu năm, sáu năm...

Ta thật sự già rồi, làm sao cũng tính không ra. Ta để Tiểu Điện Hạ tính giúp ta.

"Kỳ thật ma ma dệt vải cũng là người khác dạy, nhưng làm sao ta cũng nghĩ không ra, đó là bao nhiêu năm trước rồi?"

Tiểu Điện Hạ rất thông minh.

"Ma ma đừng tính từ đằng sau trở về, người còn nhớ học dệt vải năm đó, người bao nhiêu tuổi không?"

Ta nhớ ra rồi, ánh mắt dần trơ rneen mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Năm đó, ta hai mươi ba tuổi."

"Vậy năm nay ma ma năm mươi lăm, vậy là ba mươi hai năm trước rồi."

Ba mươi hai năm trước à. Ta chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Điện Hạ, nước mắt lặng yên tuôn ra.

Điện Hạ, ta đã năm mươi lăm tuổi rồi.

Điện Hạ, đây là lần cuối cùng ta ở bên cạnh ngươi rồi.

Tiểu Điện Hạ ngẩn người, đứng bật dậy.

"Mẫu thân, ma ma,... lại đột nhiên khóc… dữ dội lắm."

Lâm Mỹ Nhân đỡ ta về phòng nghỉ ngơi.

"Ma ma có tuổi rồi, con phải để bà nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tiểu Điện Hạ luống cuống tay chân.

Vĩnh Ninh năm thứ năm, ta ngày một già yếu. Ta già đến mức không dệt được vải nữa, khung cửi bị bỏ hoang ở đó, cái thoi kia cũng sẽ không động nữa, nó liền kẹt ở một góc nào đó, bất động, nhiễm đầy bụi bặm. Ta cầm nó lên, yêu quý nâng niu, cất đi thật kỹ.

Mấy năm nay, ta nhiều bệnh ít ngủ. Chân trái bị thương do tên bắn vào xương, lúc còn trẻ chỉ là què, già rồi thì đau đến mức khiến ta liên tục trở mình. Vết dao ở ngực thường khiến ta nửa đêm giật mình tỉnh giấc. Ta biết, đại hạn của ta sắp tới rồi.

Năm đó trong cung cũng xảy ra chuyện lớn. Thái Tử và Tam hoàng tử lần lượt bệnh chết, Hoàng Hậu đau khổ không muốn sống, Hoàng Đế ngày đêm túc trực ở bên cạnh. Vài tháng sau, Lâm Mỹ Nhân bệnh chết, Tiểu Điện Hạ khóc đến xé ruột xé gan. Ta chống đỡ hơi thở cuối cùng, run rẩy xuống giường, thay hắn làm một bát mì.

"Tiểu Điện Hạ, đừng khóc, đi tìm Phụ Hoàng của ngài đi."

Hắn bưng bát mì, vừa ăn vừa rơi lệ. Ta mặc y phục cho hắn, tiễn hắn ra cửa. Hắn bịn rịn nhìn ta.

"Điện hạ, mau đi đi." Ta cười nói, "Ta đợi tin tốt của ngài."

Tiêu Ngũ đã rời đi. Hoàng Đế ban tên cho hắn là Dực. Ngũ Hoàng Tử sẽ do Hoàng Hậu nuôi dưỡng.

"Ma ma, ta đã về rồi."

Cánh cửa khép hờ cuối cùng cũng được đẩy ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt ta. Ta nhìn thấy thiếu niên ngược hướng ánh sáng. Vẻ mặt hắn hoảng loạn, chạy về phía ta.

"Ma ma, người sao vậy?"

Ta nằm trên giường, lệ rơi đầy mặt.

"Điện hạ, đây là lần cuối cùng ta gặp người."

Tiêu Dực không hiểu lời ta nói nhưng hắn lại khóc đến thảm thiết.

"Người nói đợi tin tốt của ta mà! Ta được Hoàng Hậu nuôi dưỡng... Ma ma, ma ma, người làm sao vậy?"

Hắn nắm lấy tay ta. Bàn tay hắn còn rất nhỏ, mà ta đã không còn sức lực. Ta há miệng, hơi thở mong manh:

"Điện hạ, ta già rồi."

Tiêu Dực quỳ bên giường tôi, khóc đến không thở nổi.

"Chẳng lẽ, mẫu thân rời xa ta, ngay cả ma ma cũng muốn đi sao? Chỉ còn ại mỗi một mình ta..."

Ta giơ tay lên xoa mặt hắn.

"Điện hạ, đừng sợ." Ta lấy từ trong ngực ra một cái thoi, đặt vào tay hắn, "Có người đang trên đường đến yêu thương người."

Tiêu Dực không hiểu, nhận lấy, nhìn ta qua màn nước mắt mờ mịt.

"Ma ma, ta không hiểu, đây là ý gì?"

Ta nhìn vào đôi mắt hắn, yếu ớt há miệng, chỉ tạo ra khẩu hình "đợi ta" rồi vô lực nhắm mắt lại.

"Ma ma…"

Tiêu Dực khóc đến không thở nổi, không khỏi nắm chặt tay. Cái thoi trong lòng bàn tay hắn từ từ nứt ra, kết thúc một đời của nó.

32

Lâm An năm thứ năm.

Sau khi làm Tạ Trường Ẩn mười ba năm, Tiêu Dực lại làm Hoàng Đế. Vậy mà Khương Vãn vẫn không xuất hiện. Đêm khuya, hắn ngồi trong Trường Tín Điện lặng lẽ nhìn ra bên ngoài điện. Ba mươi tám tuổi Tiêu Dực thành công thoát khỏi vòng lặp mười sáu năm Vĩnh Ninh. Nhưng hắn đã mất tất cả.

Hắn rất muốn gặp lại Khương Vãn, dù là người nào, yêu hắn cũng được, không yêu hắn cũng không sao, không còn quan trọng nữa rồi. Hắn chỉ muốn gặp nàng thôi.

Bên ngoài Trường Tín Điện, có bóng người hiện ra. Nhưng không phải là người kia mà là thị nữ Thực Hà. Thực Hà đưa cho hắn một phong thư. Bìa thư đề bốn chữ lớn:

"Phu quân thân khải."

Ban đầu nhìn thấy nét chữ tương tự, hắn chỉ nghĩ là Khương Vãn để lại. Cho đến khi mở thư ra. Từng câu từng chữ đều như muốn moi tim móc gan, như muốn cướp đi mạng sống của hắn.
 
Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng
Chương 26: Hoàn


【Phu quân,

Xa cách Trường Tín Điện đến nay, với chàng đã mười ba năm, với ta lại có đến hai mươi sáu năm. Mà mười ba năm ánh sáng dư thừa, ta cũng ở bên chàng.

Nhớ lại năm Vĩnh Ninh thứ mươi sáu, tuyết lớn trên núi, nhạc hỉ vang trời, ta từng nói với chàng, nếu bình an trở về thì sẽ nói cho chàng nghe một bí mật. Giờ đây, e là ta phải thất hẹn, thế nhưng chàng đã sống sót. Ta sẽ nói cho chàng bí mật này để chúc phu quân đăng cơ ngôi vị Hoàng đế..

Thị nữ Thực Hà, người đưa thư cho chàng, chính là con gái của Vu y Nguyên thị. Nàng sinh vào năm Vĩnh Ninh thứ tư, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, phẩm hạnh ngay thẳng. Khi chàng là Tạ Trường Ẩn, còn chăm sóc nàng ở Lang Châu, khi chàng là Tiêu Dực, cũng đã đưa nàng đến Nhược Thanh Điện. Chàng chưa từng nhìn nàng thật kỹ. Đôi mắt nàng có ba phần giống chàng, mũi nàng giống ta bảy phần. Chàng nên cảm ơn ta, cái mũi đẹp rất khó có được.

Chàng có đoán ra không, nàng chính là bí mật mà ta muốn nói. Tiêu Dực, thật ra, ngày đó, ta đã mang thai.】

Đồng tử hắn đột nhiên mở to, không thể tin được nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó. Nước mắt nặng nề rơi xuống trên giấy.

【Năm đó không biết trước con đường là sống hay chết, cho nên không dám nói với chàng. Sự ra đi của ta đã khiến chàng đau khổ, nếu chàng biết trong bụng ta đã có cốt nhục, e rằng khó có thể sống một mình trên cõi đời này. Nhưng bây giờ không cần sợ nữa, ta đã nuôi dưỡng con gái của chúng ta khôn lớn, còn để con bé ở bên cạnh chàng.

Phu quân, chàng nên hiểu rồi. Ta là Khương Vãn, là A Kiều, cũng là Nguyên Y. Chàng đừng trách ta, tại sao không nhận chàng. Đã có đôi lần tôi muốn ngỏ lời, nhưng khi thấy chàng chăm sóc Khương Vãn, khi thấy chàng một lòng một dạ với A Kiều, ta lại chẳng dám tiến tới, trong lòng đã muốn lùi bước từ lâu.

Ta nhìn chính mình trong gương. A Kiều của chàng, nàng đã già rồi, cũng không còn nhỏ nhen nữa. Chàng cũng đừng tự trách chính mình vì không nhận ra ta. Ta biết là bởi vì ta có con gái. Mà chàng cũng lại không biết đó là con gái của mình. Cho nên chàng cũng sẽ không bao giờ nhận ra ta.

Huống hồ chàng cũng chẳng thể ngờ rằng, A Kiều của chàng sẽ không còn ngủ nướng, không còn kén ăn, mà còn biết chăm sóc người già trẻ nhỏ, chữa bệnh cứu người, dẹp yên ôn dịch, biết cả giả vờ niềm nở, lâm trận trở giáo, âm thầm cứu giá, giúp chàng leo lên ngôi vị Thái Tử.

Khi chàng đọc được bức thư này, ta đã đi giết Kỳ Vương rồi. Ta sẽ không trở về nữa. Nhưng chàng không cần phải đau lòng. Ta không chết. Có lẽ ta đã đến một triều đại nào đó để yên bình sống hết quãng đời còn lại mà thôi.

Chàng phải sống cho thật tốt, làm một vị Hoàng Đế anh minh và chăm sóc cho con gái chúng ta. Lúc rảnh rỗi có thể nhớ đến ta nhưng đừng nhớ ta quá nhiều. Dù ta không thể ở bên cạnh chàng nhưng ngay trên thế gian này, trong vô vàn thời không khác, chúng ta vẫn đang tương phùng, vẫn đang trùng phùng, vẫn đang yêu nhau sâu đậm.

Vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Phu quân, hãy nghe lời ta. Nếu như chàng nhớ ta đến mức không sống nổi nữa, vậy thì ta đành phải nói cho chàng biết thêm một bí mật nữa. Rằng rất rất nhiều năm sau, chàng sẽ lại được gặp ta.

Ngày hôm đó, ta sẽ lại hôn chàng. Như vậy, chắc chắn chàng sẽ sống thật tốt. Mỗi khi trận tuyết lớn ấy bao phủ nhân gian, tất cả những 'chàng' và 'ta' đều sẽ trùng phùng.

Yêu hận si mê, sinh tử ly biệt, cuối cùng lại quay về, tấm thân này không lúc nào ngơi nghỉ.

Nơi non nước tương phùng, mong thấy quân bạc đầu. 】

Tiêu Dực đọc xong thư kia, nước mắt cũng đã giàn giụa, đau đến đứt từng khúc ruột. Hóa ra thật sự là nàng. Nàng thật sự đã làm được, nàng luôn ở bên cạnh ta. Vậy mà ta không những không nhận ra nàng, lại còn nói bao lời làm tổn thương đến nàng.

Những ký ức khi ở bên Nguyên Y lần lượt hiện về trước mắt hắn. Tiêu Dực hối hận đến muốn chết, hắn run rẩy đứng dậy, chống tay lên bàn rồi dùng hết sức bình sinh tự tát vào mặt mình. Hắn cứ tát liên hồi không nghỉ, đến mức môi miệng đều rớm máu.

Thực Hà thấy vậy thì vội vàng xông lên ngăn cản hắn.

“Bệ hạ…”

Lúc này Tiêu Dực mới dừng tay, đứng ngây ra đó như người mất hồn. Hắn cũng không phải là chưa từng nghi ngờ Nguyên Y, ngay cả chuyện Thực Hà có phải con ruột của nàng không, hắn cũng đã đích thân đi điều tra. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới, năm đó A Kiều đã mang thai con của hắn.

Ngày hôm đó, nàng còn dang rộng hai tay, chặn lại ngựa của hắn. Bọn họ bị người ta truy sát, phải nắm tay nhau bỏ chạy. Nàng nói nàng không chịu nổi xóc nảy, bảo hắn đi dụ đám truy binh ra chỗ khác. Ngày hôm đó, từng hành động, từng lời nói của A Kiều, giờ đây lại hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt như cuốn phim tua chậm.

Hắn bừng tỉnh, nước mắt lại tuôn rơi không kìm chế nổi.

Nàng thật sự đã có thai. Hơn nữa, đứa bé đó còn là huyết mạch của Tiêu Dực năm mười tám tuổi. Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Dực mới ngẩng đầu lên, trong đáy mắt đong đầy hối hận, nhìn chăm chú vào Thực Hà. Người mà trước đây hắn chưa từng để vào mắt, giờ lại nhìn thật kỹ. Đôi mày, sống mũi, đôi môi của nàng... không có chỗ nào là không giống nàng ấy.

“Con…” Tiêu Dực muốn đưa tay ra nhưng lại sợ làm con gái hoảng sợ nên đành rụt tay về, “Con là... Mẫu thân của con là Nguyên Y sao?”

Thực Hà và hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Mẫu thân của con tên thật là Vãn, mạo danh A Kiều, đổi tên thành Nguyên Y. Mẫu thân từng nói với con, tên của người cũng là tên của phụ thân.”

Tiêu Dực đau đớn khôn nguôi, hộc máu ngay tại chỗ.

Năm Lâm An thứ sáu, Đế vương sắc phong thị nữ của Tiên Hoàng Hậu làm Công Chúa, tế trời diễu hành khắp phố, ghi tên vào tông phả hoàng thất.

Năm Lâm An thứ mười hai, Công Chúa lâm triều nghe chính sự, quần thần can gián đều bị Đế vương bác bỏ.

Năm Lâm An thứ mười chín, Đế vương sắc lập Thái nữ, Công Chúa vào ở Đông Cung.

Năm Lâm An thứ hai mươi lăm, Đế vương thoái vị, Thái nữ kế ngôi. Năm đó, Tiêu Dực đã năm mươi tám tuổi. Hắn lại sống thêm hai mươi năm, trải qua muôn vàn cay đắng, dẹp tan mọi trở ngại, để trao lại ngai vàng vào tay con gái.

Thực Hà nhận lấy ngọc tỷ kia.

“Mọi thứ ở đây đều là của con, ngoại trừ cái này.”

Thái Thượng Hoàng chỉ ôm khư khư chiếc hộp mà ngài vô cùng trân quý vào lòng rồi nhường lại ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Thực Hà nhận ra chiếc hộp đó. Bên trong là bức thư mẫu thân để lại cho phụ hoàng. Trong suốt mấy chục năm dài đằng đẵng, mỗi khi phụ hoàng nhớ đến mẫu thân, người lại lấy ra xem, xem đi xem lại, từ nỗi đau dữ dội ban đầu, dần dần hóa thành nỗi buồn, đến sau này chỉ còn lại niềm vui.

“Con nói xem, rốt cuộc làm sao mà nàng ấy biết được? Đến khi gặp lại, nàng thật sự sẽ hôn ta sao? Nàng có lừa ta không?”

Thực Hà mỉm cười nói: “Mẫu thân con không bao giờ lừa người.”

Tiêu Dực nhìn chằm chằm vào bức thư, mắt dần dần ướt nhòe, miệng thì thào:

“Nhưng ta đã già rồi, cũng chẳng còn đẹp nữa, nàng còn nhận ra ta không?”

Thực Hà nhìn nam nhân già nua trước mặt, không nói gì, viền mắt đỏ hoe. Hóa ra, vào đêm giao thừa năm ấy, nàng đã từng gặp Thái thượng hoàng rồi.

“Đã hai mươi năm rồi…”

Ông lão chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đục ngầu:

“Vẫn không chịu... đưa thuốc cho ta sao?” Giọng nói như cầu xin, “Ta thật sự... thật sự rất muốn... muốn gặp lại mẫu thân con…”

Mấy chữ cuối cùng run rẩy, dường như đã dùng hết sức lực còn lại. Thực Hà khẽ nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Phụ hoàng, nếu người đi rồi... thì sẽ không quay lại được nữa.”

Tiêu Dực không buồn mà ngược lại còn mừng, ánh mắt đầy mong chờ: “Vậy có phải là... ta sẽ được ở bên nàng rồi không?”

Thực Hà quay người, lấy tay che mặt mà khóc. Tân đế không chịu đưa thuốc cho ông. Thái thượng hoàng tuổi gần lục tuần bắt đầu tuyệt thực. Theo lời dặn của mẫu thân, đến khi phụ hoàng thật sự không muốn sống nữa, Thực Hà trao cho ông một viên thuốc.

Đêm hôm đó, Tiêu Dực cất kỹ bức thư, ăn mặc chỉnh tề, nằm lên giường, uống thuốc. Khóe môi nở một nụ cười. Ánh sáng trắng trước mắt từ từ tràn qua. Tiêu Dực mở mắt ra, không ngờ mình lại đang ở trong khu vườn hoang nơi lần đầu tiên gặp A Kiều năm ấy. Hắn vội vàng chạy đến bên giếng, nhìn thấy A Kiều, người kia hoảng loạn lùi lại mấy bước.

Đó không phải là A Kiều tỷ tỷ của hắn. Là A Kiều xấu xa đã lừa hắn đến đây năm ấy, rồi đẩy hắn xuống giếng từ phía sau. Nữ nhân kia thấy bị một ông lão bắt gặp thì cầm đá lao tới định đập ông. Dù đã già nhưng thân thủ của Tiêu Dực vẫn còn, chỉ vài chiêu đã khống chế được nữ nhân kia.

Có tiếng động từ phía không xa. Tiêu Dực bịt miệng nữ nhân kia, nhanh chóng kéo vào trong nhà. Khi hắn đang cẩn trọng đề phòng, bỗng nghe thấy giọng nói mà hắn đã nhớ nhung suốt hơn ba mươi năm vọng tới từ ngoài cửa.

“Này… có ai không?”

Tiêu Dực nhìn qua khe cửa sổ, ánh mắt ngẩn ngơ. Là Khương Vãn năm hai mươi ba tuổi vừa xuyên không đến, đang cúi người gọi xuống bên giếng. Hắn tận mắt nhìn thấy Khương Vãn cứu mình lên. Còn “Tiêu Dực” khi đó đang dùng dao uy h**p nàng.

“Ngươi làm gì vậy? Ta vừa mới cứu ngươi đấy!”

Hắn lặng lẽ trốn trong bóng tối, lắng nghe giọng nói quen thuộc ấy, nước mắt tuôn như suối. Ngay khoảnh khắc Tiêu Dực mười hai tuổi nổi lên sát tâm, định ra tay với Khương Vãn, Tiêu Dực mươi mươi tám tuổi sốt ruột không chịu được, búng tay b*n r* một viên đá, đánh rơi con dao.

“Ai đó?!”

Ngay trước lúc Tiêu Dực trẻ tuổi lôi Khương Vãn vào trong nhà. Hắn giết nữ nhân kia rồi nhảy qua cửa sổ trốn đi.

Hắn quay lại là để nhận nụ hôn ấy. Nhưng không biết sẽ là ở nơi nào.

【Kết thúc】
 
Back
Top Bottom