Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh
Chương 50: Ngoại truyện (1): Chúng ta lén lút thôi


Ngày hôm sau Hạ Kỳ dậy rất sớm, xem điện thoại mới biết còn chưa đến 6 rưỡi.

Tối hôm qua bọn họ đã rất vui, ở trong phòng của Doãn Hãn Thần và Mục Sinh nói chuyện đến rạng sáng mới về. Mai Tử và Nghê Nghê còn đang ngủ trên lầu, thế nhưng Hạ Kỳ thì không ngủ được nữa.

Nhớ đến nụ hôn tối qua trên tấm đệm cạnh cửa sổ, còn cả mùi rượu giữa lúc cánh môi chạm nhau, nhịp tim cô gái lại đập nhanh hơn.

Muốn gặp cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức.

Dù không nói lời nào, cũng chẳng làm chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là được.

Suy nghĩ như vậy một khi đã lóe lên trong đầu thì càng lúc càng mãnh liệt.

Cô gái nằm trên gối, bắt chéo chân gõ chữ: [Doãn Hãn Thần, cậu dậy chưa?]

Nghĩ ngợi lại thấy có hơi mạnh dạn quá nên xóa hết đi, thay vào đó là icon mèo Ragdoll ló đầu nhìn.

Tin nhắn mới được gửi đi đã nhận được tin trả lời của đối phương: [Dậy rồi à?]

Hạ Kỳ đỏ mặt gõ chữ: [Ừ.]

Doãn Hãn Thần: [Có muốn lén lút ra ngoài chơi không?]

Cô gái nhìn chữ trên màn hình, mặt bỗng nhiên đỏ lên.

Rõ ràng hai người dậy sớm quá không có việc gì làm, nhưng thêm hai chữ “lén lút” vào, sao lại khiến người ta cảm thấy…

Phải làm sao đây, cô thật sự rất muốn đi.

Nhưng cô vẫn chưa rửa mặt. Mặc dù Nghê Nghê và Mai Tử ở trên lầu nhưng căn bản trong phòng không cách âm, cô sợ mình quá ồn sẽ đánh thức người khác.

Đến lúc đó chắc chắn lại là một trận nháo nhào.

Đang loay hoay không biết làm sao, phía bên kia lại gửi tin nhắn thoại đến: “Nếu cậu muốn rửa mặt thì qua bên mình này. Đi từ vườn hoa nhỏ sang, mình đón. Mục Sinh ngủ trên lầu, hơn nữa cậu ta cũng không nghe được gì, sẽ không bị đánh thức đâu.”

Chắc chắn là lần trước ở Thượng Hải cô len lén chạy đến phòng cậu rửa mặt đã tạo ấn tượng sâu rồi.

-

Vì lẽ đó, nửa tiếng đồng hồ sau, cô gái mặc đồ ngủ lặng lẽ đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài.

Buổi sáng còn hơi lạnh, cậu thiếu niên mặc áo khoác màu trắng ngà, cổ áo viền xanh hải quân.

Cậu mở hàng rào sắt quấn dây leo, giang rộng vòng tay về phía cô, khóe môi cong lên.

“Lại đây ôm một cái.” Cậu nói.

Cô gái mím môi nở nụ cười xấu hổ, bước lên một bước dựa vào vòng tay cậu.

“Sáng hôm nay không có lịch trình gì, sao không ngủ thêm một lát? Mặt trời cũng chẳng thức sớm được như cậu nữa là.”

Cậu nam sinh ôm eo cô, đầu ngón tay khẽ nghịch đuôi tóc mềm mại.

Hạ Kỳ khẽ ngáp một cái, nhỏ giọng than vãn: “Ừm, là đồng hồ sinh học đó… Năm lớp 12 quá căng thẳng, ngày nào cũng trời chưa sáng đã phải dậy học bài. Mệt lắm.”

“Mười mấy ngày rồi mà cậu còn chưa điều chỉnh được thời gian làm việc nghỉ ngơi à?”

“Thật ra là do mình không muốn điều chỉnh lại ấy chứ, sợ bản thân sẽ lười biếng. Mình lên Đại học còn muốn lấy học bổng mà.”

Cậu thiếu niên ôm cô vào lòng, cổ họng nghèn nghẹn: “Bạn học này, có phải cậu hơi quá siêng năng rồi không? Có chừa cho người khác đường sống không vậy?”

“Gì chứ, mình có tranh với cậu đâu.”

Dữ quá. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cậu nam sinh nuông chiều: “Được rồi, được rồi. Đi rửa mặt trước đi đã, chúng ta bỏ mặc bọn họ, lén đến công viên Hải Canh hẹn hò đi.”

Vị trí của bọn họ ở rất gần Điền Trì, đón xe đi bốn cây số là tới.

Kế hoạch lúc đầu là buổi chiều sẽ đi công viên Hải Canh, sau đó sẽ đi cáp treo ngắm hoàng hôn.

Đêm qua mọi người quyết định chuyện này trước khi đi ngủ. Dù sao lúc đó cũng khá muộn, ai nấy đều nhất trí cho rằng buổi sáng mình không dậy nổi.

Bây giờ… Cuối cùng lại thành đánh lẻ?

Hình ảnh này có hơi quen quen.

“Không biết công viên Hải Canh có Hey Tea không, mình lại muốn uống trà nho phô mai rồi.”

“Gần gần đây thì không có, nơi gần nhất là trong trung tâm thành phố. Lát nữa đi dọc phố xem thử có trà sữa cậu thích không.”

“Ừm, được.”

-

Lúc ra ngoài, Hạ Kỳ chọn cái váy dài màu xanh đen, gấu váy được viền trắng bất đối xứng.

Đeo nơ bướm xanh cùng màu lên, trông vừa chững chạc lại vừa dịu dàng.

Đi chung với Doãn Hãn Thần cũng mặc bộ đồ có những chi tiết xanh tương tự, hai người như ăn khớp mặc đồ tình nhân.

Đúng 7 rưỡi lên đường. Côn Minh mới mưa xong, gió mát rượi. Dọc đường đâu đâu cũng thấy những hàng bán mì gạo và bún gạo.

Trong không khí toàn là mùi vị thơm thơm cay cay.

Hai người tùy ý chọn một hàng ven đường, gọi một phần đậu phụ loãng ăn cùng với quẩy chiên và bánh gạo nướng để ăn kèm.

Hạ Kỳ cắn miếng bánh gạo, hương vị nước sốt lan tỏa trong miệng, lập tức cong mắt hưởng thụ: “Doãn Hãn Thần, cái này ngon quá!”

Cậu nam sinh bèn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.

Động tác quá mức thân mật lại quá mức tự nhiên này khiến cô gái nhỏ phải đỏ mặt.

Cô gái bối rối l**m môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ơ? Dính tương rồi à?”

Ánh mắt đang lúc né tránh lại vô tình thấy chiếc điện thoại bị ụp trên bàn…

Doãn Hãn Thần đã gắn ốp điện thoại lại. Có điều, hình Bố Bố ở chính giữa đã đổi thành hình của cô.

Cũng không biết cậu vẽ như thế nào. Lúc trước trong hình là Bố Bố, rõ ràng chỉ là một tấm hình mèo đơn giản, nền xung quanh là hoa lá đẹp mắt. Nhưng sau khi thay bằng hình của cô, hoa cỏ xung quanh lại biến thành đuôi tóc và vạt áo của cô, cả người cô hòa quyện vào mà không hề có chút gượng gạo.

“Có phải trông đẹp mắt hơn không?”

Cậu nam sinh thấy cô gái đang chăm chăm nhìn vào ốp điện thoại kia, không khỏi mở miệng.

Hạ Kỳ suýt chút nữa sặc nước miếng của mình: “Sao mà cậu…”

Giống như được mở khóa kỹ năng kinh khủng nào đó… Có lẽ, dùng “đả thông kinh mạch” thì dễ hình dung hơn chăng?

Kết quả ngẩng đầu lên lại thấy đối phương đang nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Cái gì cơ?”

Hạ Kỳ:…

Vội vàng kết thúc đề tài: “Không có gì.”

Cứ cảm thấy nếu mà nói tiếp nữa thì sẽ mở khóa cái gì đó càng kỳ quái hơn.



Hai người ra khỏi tiệm ăn sáng, lên taxi đến hồ Điền Trì.

Dọc đường đi hai người không nói gì, song cô gái cứ nhìn mãi cái ốp điện thoại nọ, muốn nói lại thôi. Doãn Hãn Thần có muốn làm lơ cũng không được.

Cuối cùng, sau khi cô gái lại nhìn điện thoại di động của cậu một lần nữa, cậu dứt khoát bắt lấy tay cô rồi thả nó vào tay cô.

“Là muốn kiểm tra điện thoại của mình hay muốn ốp điện thoại của mình? Nếu như cậu thích, lúc về mình vẽ cho cái khác. Đặt làm trên taobao, dễ lắm.”

Cô gái cầm điện thoại của cậu, càng có vẻ ấp a ấp úng hơn.

“Cái đó, Doãn Hãn Thần… Cậu có thể đổi cái hình này lại như cũ được không? Mình…” Cô ngập ngừng liếc nhìn tài xế đằng trước một cái, lại nói: “Mình còn chưa nói cho Nghê Nghê với Mai Tử nghe… Mình chưa nghĩ ra phải nói thế nào. Không thì, cậu chờ thêm một thời gian, để mình suy nghĩ đã.”

Doãn Hãn Thần:…

Sao nghe hơi giống kiểu yêu sớm nhưng lại không biết phải nói với ba mẹ thế nào ấy nhỉ?

Nhắc mới nhớ, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cậu đã thẳng thắn nói cho Mục Sinh nghe. Vẻ mặt Mục Sinh viết rõ “mình biết ngay mà, mình có bị ngốc đâu”.

Mục Sinh dùng thủ ngữ nói với cậu: Lúc nào hai các cậu cũng đứng sát nhau, ôi giời, mình không dám nhìn luôn.

Nếu ngay cả người thẳng đuồn đuột như Mục Sinh cũng có thể nhìn ra… Vậy hai người Mai Tử và Nghê Nghê chắc là đã đến mức như bị ném cơm chó vào mặt rồi ấy chứ nhỉ?

Hơn nữa…

Mắt Doãn Hãn Thần hơi đen đi.

Hồi tháng 7 năm ngoái, vào buổi tối ngày Dịch Thời rời đi kia, cậu đã nói chuyện với Mai Tử.

Lúc ấy, cô nàng nói trong điện thoại rằng:

“Con bé Kỳ Kỳ thật sự là thẳng đuột mà. Biểu hiện của Dịch Thời rõ ràng như vậy, cả lớp chúng mình đều biết Dịch Thời thích cậu ấy, chỉ có mình cậu ấy không biết thôi.

Nói thật, lúc bình thường cậu ấy đi chung với Dịch Thời, mình với Nghê Nghê còn tưởng hai người họ đã bước qua ranh giới tình bạn, kết quả cậu đoán xem…

Lúc Dịch Thời nói cậu ấy sắp xuất ngoại, là sau khi Hạ Kỳ từ Đảo Tây về, cậu ấy đã nói với chúng mình như thế. Lúc đó mình với Nghê Nghê còn cảm thấy Dịch Thời hơi tệ, đã nghĩ rất lâu xem phải an ủi Kỳ Kỳ thế nào. Ai ngờ, khi hai chúng mình cẩn thận dò hỏi cậu ấy, bảo cậu ấy đừng buồn quá. Thế mà con người kia lại hoang mang ra mặt hỏi hai đứa mình là “Dịch Thời xuất ngoại thì tại sao mình lại phải buồn? Hai cậu còn việc gì không? Không có việc gì thì mình đi giải đề đây, đừng làm trễ thời gian của mình.”

Cứ… thẳng như thước kẻ vậy, cậu hiểu mà. Bây giờ hai đứa mình, ờm, ai thích cậu ấy thì hai đứa mình đều thấy thương cho người đó… Quá thảm! Thích cậu ấy quá thảm! Phá vỡ cả cực hạn của loài người! Khả năng chắc là vậy! Cậu cố gắng lên… Có điều, cho dù cậu có là thần tượng của mình thì mình cũng đứng về phía bạn thân đó nha! Nếu như cậu bắt nạt cậu ấy, có lỗi với cậu ấy thì mình sẽ thoát fan ngay đấy!”

Đến giờ, Doãn Hãn Thần vẫn nhớ cái giọng điệu dở khóc dở cười của Mai Tử khi nói đến cô bạn khô khan không nhạy cảm gì của cô nàng.

Lúc này, cậu nhìn cô gái hãy còn đang bối rối không biết có nên nói cho bạn thân biết hay không kia…

Cuối cùng vẫn không nói câu: “Cậu có nghĩ hai người họ đã sớm biết rồi không?” ra khỏi miệng.

“Được rồi.” Cậu nói.

Sau đó, trong ánh nhìn áy náy của cô gái, cậu đổi lại hình trong ốp điện thoại.

Buổi sáng hai người chơi trong công viên Hải Canh, thuê một chiếc xe đạp hai chỗ đạp vòng quanh hồ.

Trời hôm nay không tệ, gió thổi vào mặt lành lạnh mang theo hương hồ nước và rong rêu.

Hạ Kỳ không kiềm được vươn tay ra.

“Nghe nói mùa đông ở đây sẽ có Hải Âu, đáng tiếc giờ đang là mùa hè, không thấy được chim di cư.”

“Thế chờ mùa đông quay lại.”

“Lúc đó chúng ta đều đang ở Bắc Kinh rồi, đến Vân Nam thì xa đó.”

“Cùng mình về Hải Nam, đến lúc đó có thể tiện đường đến đây.”

Cô gái đùa giỡn chọc chọc eo cậu: “Ai muốn theo cậu về Hải Nam ăn Tết chứ. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta khác trước rồi, sao mình có thể tùy tiện đến nhà cậu ăn Tết được.”

Tay bị nắm ngược lại: “Thế cậu nói thử xem quan hệ của chúng ta lúc này là thế nào?”

Cô vội vàng rút tay ra, tức giận đập nhẹ lên lưng cậu: “Doãn Hãn Thần, cậu đạp xe cho đàng hoàng, đừng có lộn xộn! Ngã thì biết làm sao!”

“Ờ, biết mình đang đạp xe mà còn sờ lung tung trên người mình?”

“Cái gì mà sờ lung tung chứ? Chỉ chọc có mấy cái thôi mà! Mình cảnh cáo cậu đừng có đánh tráo khái niệm! Có tin mình sờ thật cho cậu xem không?”

Vừa dứt lời, xe bất ngờ dừng lại.

Hạ Kỳ không kịp đề phòng, cả người đổ về trước, suýt chút nữa đã đụng vào lưng cậu.

“Sao lại bất ngờ thắng xe thế?”

Lại thấy cậu thiếu niên bước xuống khỏi xe, sau đó đẩy xe đạp đến điểm trả.

Nhìn thời gian một cái, mới qua có 20 phút?

Giá… Giá tính theo giờ mà!

“Doãn Hãn Thần!”

Cô vội vàng đuổi theo. Cậu nam sinh đã làm thủ tục xong, một tay vươn tới ôm cô vào lòng.

Nói thầm bên tai cô: “Xa quá!”

Hạ Kỳ không kịp phản ứng, theo phản xạ hỏi lại: “Cái gì?”

“Ở cách cậu xa quá, không ôm được!”

Hạ Kỳ:!

Ở nơi công cộng mà cũng nói được câu này hay sao?

“Cậu… Cậu chú ý chút đi!”

Cô gái vừa nói, vừa không nhịn được liếc nhìn xung quanh.

May thay giờ hãy còn sớm, chưa đến 8 rưỡi, xung quanh hầu như chẳng có ai.

Thở phào một hơi dài.

Một giây kế tiếp, trước mắt bỗng nhiên bị bóng râm che kín. Thiếu niên lại hôn trộm môi cô một cái.

Hạ Kỳ: !!!

“Doãn-Hãn-Thần!”

Cô gái tức giận thấp giọng cảnh cáo, đôi mắt mở to tròn xoe.

“Xin lỗi, xin lỗi… Đáng yêu quá nên không nhịn được.”

“A! Cái con người này!”

Đúng là xấu xa!
 
Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh
Chương 51: Ngoại truyện (2): Ừ, đã ở bên nhau lâu rồi.


Hai người chụp hình bầu trời bên bờ hồ, chụp được mấy tấm, đến lúc nhân viên bắt đầu mất kiên nhẫn họ mới chịu dừng lại.

Chọn hai tấm phóng to ra. Một tấm là mặt đối mặt cầm tay nhau. Một tấm là Hạ Kỳ ngồi trên lan can được chuẩn bị sẵn, ôm eo Doãn Hãn Thần, còn cậu thiếu niên thì đang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Lúc cầm hình, mặt Hạ Kỳ ửng đỏ lên.

Vội vàng nhét hình vào túi đeo lưng của Doãn Hãn Thần, trông không khác gì kẻ gian.

Sau đó bọn họ đi cáp treo.

Từ trên cao nhìn xuống toàn bộ hồ Điền Trì, đập vào mắt là màu nước xanh thẳm.

Buổi chiều, ba người bạn lững thững đến muộn, mọi người lại cùng nhau đi tham quan làng dân tộc.

Mua một bát khoai tây kén, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, vừa đi vừa ăn đúng là thích thú.

Chuyện Doãn Hãn Thần với Hạ Kỳ bên nhau, cô gái nhỏ vẫn nghĩ xem phải nói với hai cô bạn thân của mình như thế nào, vì lẽ đó, cô gái nhỏ rất mất tự nhiên trước mặt hai cô bạn thân.

Vốn tưởng rằng kiểu dè dặt này chỉ kéo dài tối đa một ngày…

Sang ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, lại đến ngày thứ tư, bọn họ đi một đường từ Côn Minh đến Đại Lý, từ Đại Lý đến Lệ Giang, thế mà Hạ Kỳ vẫn chưa nói chuyện này ra.

Rốt cuộc, Doãn Hãn Thần phát hiện có điều không đúng.

Vì lẽ đó, vào một buổi chiều khi họ đã đến Lệ Giang, Doãn Hãn Thần gọi cô đến phòng mình.

Mục Sinh mượn cớ đi ra ngoài mua trà sữa với hai người Mai Tử, rất thức thời rời đi.

Đến lúc cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ, bấy giờ cậu thiếu niên mới cầm tay cô gái, dẫn cô đến ghế sa-lon ngồi xuống.

“Sao còn chưa nói với hai người Mai Tử nữa? Xấu hổ à?”

Cô gái ngồi trên đùi cậu, mắt rũ thấp, than thở: “Xin lỗi, mình không biết phải nói với Mai Tử thế nào…”

Vẻ áy náy tràn ra trong đôi mắt cô gái nhỏ, có vẻ như thật sự khó khăn.

Khiến người ta muốn nói cái gì cũng không được.

Doãn Hãn Thần không biết làm sao, bóp bóp mặt cô: “Sao lại phiền não thế rồi? Đâu có khó khăn đến thế? Ừm, không thì để mình nói vậy?”

Nói đoạn, cậu mở điện thoại, chuẩn bị nhắn tin vào trong nhóm.

Cô gái vội vàng cản cậu lại: “Đừng.”

Hạ Kỳ hoảng đến mức mặt mày tái mét, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Lần này rốt cuộc Doãn Hãn Thần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu bỏ điện thoại sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên gò má cô gái nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

“Kỳ Kỳ, sao thế? Sao không thể nói chuyện này với mọi người?”

Cô gái cắn môi, không nói lời nào.

“Cậu đừng sợ, mình chỉ hỏi thôi, không có ý ép buộc cậu phải nói với bọn họ. Nhưng, mình là bạn trai của cậu, bất cứ chuyện gì đều có thể nói với mình.”

“Rốt cuộc là thế nào, cậu đang băn khoăn điều gì? Nói ra đi chúng ta cùng nhau giải quyết. Đừng tự giấu trong lòng.”

Cậu nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô để trấn an.

Qua một hồi lâu mới nghe cô gái ngập ngừng mở miệng nói nhỏ: “Mình… Mình sợ Mai Tử sẽ buồn.”

Doãn Hãn Thần ngẩn ra: “Mai Tử?”

Sao Mai Tử lại phải buồn?

“Mai Tử rất thích cậu… Mình sợ. Mình sợ cậu ấy biết mình với cậu là một cặp thì sẽ rất đau lòng. Hơn nữa… Thật ra thì, thì bởi cậu ấy kể Đảo Tây có một tiệm sách bên biển, trong tiệm sách có cậu nên mình mới thay cậu ấy ghé qua đó xem thử.”

“Mình luôn thấy… Mình rất tệ.”

Cô gái càng nói càng khổ sở, cúi đầu xoắn xoắn quần áo của mình.

Doãn Hãn Thần hoàn toàn sửng sốt, mãi lâu mới chỉ chỉ ngón tay vào mình, hỏi: “Cậu nói Mai Tử thích mình? Cậu chắc chứ?”

Cô gái vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải là kiểu thích như mình với cậu… Là, ừm, mình nghe nói… Có nhiều cô gái theo đuổi thần tượng, khi thần tượng có bạn gái thì sẽ rất buồn, sau đó thoát fan, lại còn ghét cả bạn gái của thần tượng nữa. Mình không muốn Mai Tử ghét mình, cũng không muốn vì chuyện này mà mai kia Mai Tử sẽ không thích cậu nữa.”

Nghe xong mấy câu giải thích này, Doãn Hãn Thần không biết nên đau lòng thay cho Mai Tử hay thương cô gái nhỏ nhà mình…

Hay là, tự thương lấy mình thì đúng hơn?

Dù gì cũng là dở khóc dở cười.

“Hạ Kỳ Kỳ…” Cậu không biết làm sao, bắt lấy tay cô gái, đang muốn mở miệng giải thích lại nghe tiếng rầm rầm đập cửa.

“Kỳ Kỳ! Doãn Hãn Thần! Á á á! Hai người không biết mình phát hiện ra cái gì đâu! Mình thấy được kho báu lớn! Còn chụp cả hình nữa! Chúc Hi Nghiêu đấy á á á! Là Chúc Hi Nghiêu!”

Cách \một cánh cửa phòng cũng nghe được tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết của cô nàng.

Mở cửa ra, chưa gì đã thấy Mai Tử dậm chân vỗ ngực, điên cuồng chớp mắt với cô: “A Vĩ đấy nhanh lên! Là A Vĩ là, ôi trời ơi!”

Sau đó, màn hình điện thoại bị dí đến trước mặt, bị ép nhìn một bóng hình mờ mờ ảo ảo toàn thân trắng muốt của một chàng trai.

Hạ Kỳ:…???

Lại chuyện gì thế này?

Nhưng Mai Tử đã kéo tay áo cô, bắt đầu chạy ra ngoài.

Trong miệng không ngừng lải nhải: “Nhanh lên! Bây giờ anh ấy đang ở quán bar! Nhanh chân lên các bạn tôi ơi! Nhanh lên nhanh lên cho mình!”

Đến khi mấy người cùng nhau đứng ở cửa quán bar mới bắt đầu trố mắt nhìn nhau.

Mặc dù Doãn Hãn Thần và Mục Sinh có thể uống nhưng ba cô gái mới tốt nghiệp cấp 3 lại chưa từng nếm mùi rượu bao giờ.

“Đi nào đi nào. Lúc nãy đi ngang qua cửa sổ mình có cố ý liếc một cái. Bên trong có treo mấy bức tranh màu, trình độ thượng thừa lắm. Dù có mua rượu mà không uống đi chăng nữa, tiêu hai chục đồng xem triển lãm thế cũng rất hời nha!”

Mai Tử vừa nói vừa đi vào trong.

Hạ Kỳ vẫn còn đang bị cô nàng kéo tay, chỉ đành bất đắc dĩ theo sau.

Học sinh cấp 3 mới vừa tốt nghiệp, mới vừa vào cửa đã hấp dẫn sự chú ý của nhân viên lễ tân.

Người phụ nữ quan sát mấy người họ từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nở nụ cười, nhoài người lên mặt quầy, nói chuyện với bọn họ: “Các bạn mới tốt nghiệp cấp 3 à? Mấy cô bé xinh ngoan này vào quán bar phải được phụ huynh đồng ý đấy nha. Tất nhiên, có thể gọi thức uống không cồn, cầm giấy báo thi còn được giảm nửa giá. Đồ uống có cồn thì vẫn nguyên giá. Mấy đứa còn nhỏ quá, uống rượu vào sau này dễ ảnh hưởng đến chuyện sinh con. Nam hay nữ đều như nhau thôi.”

Nói đoạn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cái menu đưa đến.

Nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của Hạ Kỳ, người phụ nữ còn cố ý nháy mắt tinh nghịch với cô gái nhỏ.

Năm người nhóm Hạ Kỳ:…

Đây chính là quán bar sao?

Có, có hơi kịch liệt rồi.

Mai Tử chóng mặt kéo tay áo Hạ Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giống chị Chu Nhân ghê, đẹp quá!”

Sau đó lại bí mật chỉ cô nhìn về góc bên kia, thì thào nói với Hạ Kỳ: “Nhìn bên kia kìa… Cái người mặc đồ trắng đó chính là Chúc Hi Nghiêu, là một trong số những họa sĩ đẳng cấp thế giới trong giới tranh chì màu đó! Trông đẹp trai quá! Cứu mạng với!”

Hạ Kỳ nương theo ánh mắt cô nàng, len lén nhìn sang bên cửa sổ, người nọ quả nhiên mặc nguyên cây đồ trắng.

Người đó ngồi bên bàn, lưng thẳng tắp, đầu ngón tay nắm chặt ly rượu lạnh, toàn thân tỏa ra một luồng khí "người lạ chớ lại gần".

Mai Tử không ngừng gõ tin nhắn trong nhóm nhỏ ba cô bạn thân:

[Ôi ôi ôi, Chúc Hi Nghiêu đẹp trai quá đi! Mình chịu không nổi!!!]

[Lần đầu tiên mình thấy anh ấy ngoài đời! Khí chất tuyệt vời luôn! Các chị em ơi! Nếu như mình trực tiếp qua đó xin chữ ký thì có phải hơi không biết ý tứ không? Thế nhưng mà mình muốn qua đó lắm á á á!]

Sau đó còn gửi theo ba cái icon tình cảm mãnh liệt: [Mẹ ơi con muốn gả cho anh ấy.jpg] [Không sai, chính là anh ấy.jpg] [Không phải anh ấy thì không được.jpg]

Hạ Kỳ nhìn mà sợ ngây người.

Gõ tin nhắn trong nhóm: [Không phải trước đó còn thích Doãn Hãn Thần hay sao?]

Bị Mai Tử tặng cho một ánh mắt đầy khinh thường.

Sau đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn.

[Ai quy định mình chỉ có thể có một thần tượng kia chứ? Mình có nhiều thần tượng lắm đấy nhé! Thần Đại là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc! Chúc Hi Nghiêu chính là sao trên trời cao! Bọn họ đều là tình yêu đích thực trong cuộc đời này của mình.]

Hạ Kỳ: ???

Chèn ảnh meme ông lão ngồi trên tàu điện ngầm híp mắt nhìn điện thoại.

[Kỳ Kỳ Tử: Xin đừng làm nhục bốn chữ “tình yêu đích thực”, mình thay cái gọi là tình yêu đích thực này cảm ơn cậu.]

-

Mọi người lần lượt gọi thức uống không cồn, rồi ngồi vào vị trí bên cạnh bàn Chúc Hi Nghiêu.

Bởi đang là buổi chiều, còn chưa đến giờ làm ăn của quán bar, vì lẽ đó nên cũng không có ban nhạc chơi, không gian rất yên ắng.

Ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, hắt vào trên bàn gỗ.

Dây leo quấn quanh khung cửa sổ và tường, giữa sự bao phủ những chùm hoa rực rỡ là những bức tranh chì màu trong trẻo, tươi sáng.

Dường như đây không còn là quán bar mà là một phòng hoa ngập tràn ánh sáng.

Ánh mắt Mai Tử chuyển từ bức tranh này sang bức tranh khác, nhỏ giọng tán gẫu: “Người trong tranh hình như là cùng một người phụ nữ đó. Nhìn bộ váy đỏ kia kìa, đôi giày cao gót mũi nhọn đó nữa, khí chất đỉnh quá đi mất… Sau này mình cũng muốn trở thành như vậy.”

Nghê Nghê liếc nhìn chiếc váy ngắn và đôi giày thắt nơ bướm của bạn mình…

“Đổi cách nghĩ đi biết đâu lại sống thoải mái hơn đấy?”

“Cút.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhanh chóng mang mấy ly cocktail đến, còn thêm một túi bỏng ngô và một đĩa trái cây.

Dưa hấu đỏ hồng, đi kèm mâm xôi và đào mật, đầy cả một đĩa lớn.

Mùi thơm bay vào mũi.

“Thức uống mấy em gọi được pha chế nhẹ thôi, có thể uống trực tiếp hoặc bỏ trái cây vào trong. Đĩa trái cây này là chủ quán tặng, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi. Đó, người trong hình là chủ quán của bọn chị, đẹp không?”

Đang lúc nói chuyện, cửa “két” một tiếng mở ra.

Người còn chưa vào trong mà đã nghe thấy tiếng giày cao gót gõ cộp cộp.

Tiếp đó, đập vào mắt chính là hình ảnh đôi giày cao gót đỏ rực và chiếc váy dài cùng màu.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mái tóc dài xõa tung, vừa vào cửa trông thấy bàn của Hạ Kỳ bèn ném qua một ánh mắt quyến rũ mê hoặc lòng người.

Không thể không nói, người này rất giống với người trong tranh.

Rồi sau đó, bà chủ xinh đẹp này trong ánh nhìn chăm chú của năm đôi mắt từ bàn của Hạ Kỳ, bước trên đôi giày cao gót mũi nhọn đi từng bước đến bên cạnh bàn Chúc Hi Nghiêu.

“Sao đến mà không báo trước tiếng nào thế?”

Nói đoạn, hai tay chống dưới cằm, cùi chỏ đặt trên bàn, khom người nhìn về phía anh ta.

Hạ Kỳ: !!!

Mai Tử thì thầm nhỏ xíu: “Trời trời trời! Cô ấy mặc áo cổ sâu, cái góc đó, cái động tác đó, Chúc Hi Nghiêu nhìn một cái là thấy trập trùng nhấp nhô luôn!”

Thế nhưng dường như bà chủ xinh đẹp thấy còn chưa phô bày đủ, lại tiếp tục trêu chọc người đàn ông kia.

“Học người ta đánh úp à Chúc Hi Nghiêu? Chậc chậc chậc, chẳng lẽ kiểm tra cả chỗ của em? Đừng tưởng em không biết ngày nào anh cũng bảo Nhiễm Nhiễm báo cáo hành tung của em. Sao? Không tin em đến vậy à?”

Ánh mắt Chúc Hi Nghiêu dừng lại ở ngực cô ấy trong chốc lát, sau đó im lặng rời đi.

Trên mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng lỗ tai đã đỏ ửng lên.

“Em không trả lời tin nhắn của anh. Trả lời rồi thì lại toàn chữ là chữ, anh đọc không hiểu.”

Mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại mang cảm giác của bên yếu thế.

“Thế nên anh mới bảo Nhiễm Nhiễm ngày nào cũng giám sát em. Một ngày không trả lời tin nhắn thì bay thẳng từ nước ngoài về chặn em đấy à? Chúc Hi Nghiêu, anh không còn việc gì khác để làm à, hử?”

Người phụ nữ vừa nói, vừa tự ý ngồi lên đùi người đàn ông.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên lỗ tai đã đỏ ửng của anh ta.

Cổ họng người đàn ông khẽ nhúc nhích, cánh tay ôm chặt eo người phụ nữ, ngửa đầu nhìn cô ấy, mắt không chớp lấy một cái.

“Chúc Hi Nghiêu, có phải là nhớ em rồi không?”

“…”

Không ai trả lời…

Người phụ nữ khẽ ngâm một tiếng: “Hử?”

Bấy giờ, người đàn ông mới dè dặt thốt ra một câu: “… Nhớ.”

Giây tiếp theo, cả hai chợt ôm hôn nồng nhiệt.

Ba cô gái nhỏ Hạ Kỳ, Mai Tử, Nghê Nghê: !!!

Cứu… Đây là thứ các cô có thể xem sao!

Khi ánh mắt còn đờ đẫn, một chiếc quạt chắn trước mặt bọn họ.

Ba người quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ ở quầy lễ tân giảo hoạt nháy mắt: “Bạn nhỏ không xem được đâu.”

Sau đó lại dài giọng nói vọng về phía ô cửa sổ: “Bà chủ! Tôi biết hai người đã không gặp nhau ba tháng nay rồi, nhưng mà trong quán vẫn còn khách đấy, nhịn chút không được à? Ra cửa quẹo trái, thuê phòng giường lớn, không cần cảm ơn! Đừng có ở đây làm hư mấy bạn nhỏ chứ!”

-

Đến khi Chúc Hi Nghiêu ôm bà chủ xinh đẹp vào cửa sau quán bar, người phụ nữ ở quầy lễ tân mới cất cây quạt đi: “Xin lỗi, xin lỗi. Bà chủ nhà tôi đã lâu không gặp bạn trai nên nhất thời không kiềm chế được. Uống mojito không? Miễn phí cho mọi người một ly để bình tĩnh lại nhé.”

Nói xong, cũng không để ý xem mấy người nhóm Hạ Kỳ có đồng ý hay không mà đã đến quầy bar ngay.

Mai Tử: “Không, không hổ là người phụ nữ mà mình liếc mắt đã thấy ưa nhìn… Cô ấy nóng bỏng thật đấy! Thích cô ấy quá đi mất! Hơn nữa hai người bọn họ cũng đẹp đôi quá trời! Cứu mạng! Chị gái xinh đẹp quyến rũ mê hoặc ghép đôi cùng với nhà nghệ thuật cao quý lạnh lùng, còn như củi khô bốc cháy thế kia! Mình điên mất thôi!”

Vì lẽ đó, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Hạ Kỳ tận mắt thấy bạn thân mình chuyển từ “anh ấy đẹp trai đến mức mình muốn bắt về” thành “mình thích bạn gái của anh ấy quá”, rồi lại đến “couple này khiến tôi phát điên.”

Cô gái thẳng đuột phải viết lên mặt mình hai chữ “hoang mang”.

Doãn Hãn Thần ở phía đối diện gõ gõ điện thoại di động.

Sau đó…

Dưới ánh mắt soi mói của cô, cậu lại đổi hình trong ốp điện thoại, từ ảnh Bố Bố đổi thành ảnh cô.

Động tác của cậu vừa tự nhiên lại vừa lưu loát, tiếng vang cạch cạch ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên bàn.

Mai Tử nhìn cậu một cái, lại nhìn Hạ Kỳ đang ngồi đối diện một cái.

Mặt đầy vẻ: ???

Mặt Hạ Kỳ nóng rẫy.

Trước mặt bao người lại bất ngờ mang ảnh của cô ra khoe, cái này cũng quá-là-xấu-hổ-rồi!

Cô gái nhỏ không nhịn nổi len lén liếc nhìn sang bạn thân bên cạnh mình…

Hai mắt Mai Tử chăm chú nhìn ốp điện thoại của Doãn Hãn Thần, sắc mặt rõ ràng không đúng lắm.

Lúc này Hạ Kỳ: !!!

Tiếng chuông cảnh báo vang ầm lên.

Mai Tử không vui. Mai Tử khó chịu. Mai Tử tức giận!

Chắc chắn là thế rồi!

Vội vàng kéo tay áo cô bạn, nhỏ giọng gọi: “Mai Tử, cậu…”

Muốn nói là Mai Tử, cậu nghe mình nói đã.

Song lại thấy cô bạn thân bỗng nhiên chỉ vào cậu thiếu niên, mắng: “Doãn Hãn Thần, cậu, cậu, cậu, cậu đang làm cái gì thế hả?”

Doãn Hãn Thần trả lời hiển nhiên: “Đổi ảnh. Mặt trước là Bố Bố, mặt sau là Hạ Kỳ Kỳ, có bất ngờ không?”

Hạ Kỳ điếng cả người.

Xin đấy! Cậu đang công khai quan hệ yêu đương trước mặt fan hâm mộ của cậu đấy à? Thái độ của cậu có thể đừng tùy ý như vậy được không?

Ít nhất dù có diễn cũng phải làm ra vẻ nghiêm túc chút đi chứ?

Cô cảm thấy đã đến lúc phải đứng ra giải thích chút rồi, trong lòng âm thầm cầu nguyện Mai Tử tuyệt đối đừng khóc trong quán bar này.

Phải biết, Mai Tử mà nổi điên thì sức công phá kinh khủng lắm.

Bà chủ quán bar vừa đoàn tụ sau xa cách, lúc này còn đang bận, cái này không phải là thêm phiền cho người ta hay sao?

“Doãn Hãn Thần, cậu như này là tính tỏ tình hả? Thái độ tùy tiện như vậy là sao?”

“Mai Tử, cậu đừng nóng giận… Hả?”

Hai người gần như đồng thanh.

Hạ Kỳ nói được một nửa chợt dừng, càng thêm bối rối.

Khi nãy Mai Tử nói cái gì cơ? Hình như đang lên án Doãn Hãn Thần?

[Hở? Hở?]

[Như vậy thôi sao? Chẳng lẽ mình nghe nhầm…]

Khi cô còn đang choáng váng, chợt nghe cậu thiếu niên ở phía đối diện cười khẽ một tiếng.

Con ngươi đen nhánh bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Kỳ Kỳ, cậu không giúp mình giải thích chút sao?”

Ầm…

Trong đầu nổ một tiếng to. Đến cả cổ cô gái nhỏ cũng bắt đầu ửng đỏ lên.

“À… Mình, chúng mình…”

Cô nhìn cậu thiếu niên, ra vẻ cầu cứu.

Cậu thiên niên bèn tự nhiên như không tiếp lời, nói: “Ba hôm trước chúng mình đã thành một đôi rồi.”

Nhất thời, không khí ở trên bàn vuông lắng lại.

Một giây, hai giây… Sau ba giây, cả quán bar vang đầy tiếng mắng chửi th* t*c của Mai Tử.

“Mẹ… Mẹ nó!!! Lúc nào???”

Nghê Nghê kéo tay áo bạn mình, mặt không chút biểu cảm: “Ba hôm trước, cậu không tự tính được sao? Ngày 21, là ngày đầu tiên đến Côn Minh đó.”

Mai Tử: “Trời mẹ! Ngày đầu tiên! Mới ngày đầu tiên đã cuỗm luôn con gái nhà chúng ta đi? Doãn Hãn Thần, tôi xem thường cậu rồi đấy!”

Cậu thiếu niên cười cười sửa lại: “Là một năm rưỡi rồi, bắt đầu từ lúc ở Đảo Tây.”

Mai Tử: …

Cô bạn quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ: “Rốt cuộc là thế nào? Cậu học người ta nói chuyện yêu đương lúc nào đấy?”

Hạ Kỳ: “… Nói chuyện yêu đương cũng cần phải học à?”

Mai Tử: “Người khác thì không, còn cậu thì rất cần.”

Hạ Kỳ: …

Biểu cảm nghẹn tức của cô gái nhỏ quả thật rất thú vị. Doãn Hãn Thần nhịn không được mà bật cười.

“Quả thật là dạy lâu lắm.”

Cậu nói.

Chân bị đạp mạnh một cái.

Ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ đỏ ửng cả mặt, đôi mắt nhìn cậu đầy vẻ “hung dữ” cảnh cáo.

Chà, tức giận ghê cơ.
 
Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh
Chương 52: Ngoại truyện (3): Hôn


Ngày 26 tháng 6, thời tiết Lệ Giang rất đẹp. Cả nhóm cùng nhau đến hồ Lô Cô.

10 giờ sáng xuất phát, đi xe mất sáu tiếng, lúc đến homestay thì đã là 4 giờ chiều.

Ánh mặt trời rất đẹp, bầu trời rất xanh.

Mọi người trọ gần bờ hồ, ra khỏi cửa là một biển hoa Cát Tường.

Song mấy người đã đến homestay lại không có lòng dạ nào để thưởng thức, nhất là ba cô gái nhỏ kia.

Vào phòng cất hành lý xong đã vội vàng căng thẳng xem điện thoại.

Nói là 5 giờ chiều bắt đầu tra điểm thi Đại học, nhưng theo kinh nghiệm của các đàn anh đàn chị đi trước thì tầm 4 giờ 30 phút đã bắt đầu có điểm rồi.

Thời gian bây giờ là 4 giờ 21.

Tin nhắn trong nhóm lớp muốn nổ tung.

[Mọi người đã tải được chưa? Mình căng thẳng đến mức muốn ói cả rồi đây. Trang web lại còn không vào được nữa, bị treo rồi…]

[Báo! Mới vừa vào xong, chưa có điểm!]

[24 phút rồi đấy! Có được không đây?]

[Gay rồi! Không thấy trang web đâu nữa!] [Ảnh chụp màn hình.jpg]

[Mình không ổn rồi, phải đi đọc chút truyện cho thời gian qua nhanh đây. Mấy bạn tra được điểm rồi thì nhớ tag mình nhé!]

[+1]

[+2]

[+10086]



Mai Tử hận không thể quăng luôn cái điện thoại đi, nằm vật xuống giường: “Mệt mỏi quá! Kệ đời nó! Cứ tùy đi!”

Hạ Kỳ không lên tiếng nhưng đã cắn nhẹ môi, rõ ràng cũng rất căng thẳng.

Nghê Nghê giơ tay đề nghị: “Không thì chơi đấu địa chủ đi? Hoặc chơi ném trứng? Ma sói? Ai là hung thủ? K Tìm việc gì đó mà làm thôi. Cứ tải trang nữa thì điên mất.”

Không có ai lên tiếng.

Cô ấy: “Tải, tải, tải, tải tiếp!”

Hạ Kỳ nhập tên và số báo danh của mình vào một lần nữa, trang web quay một lúc, vẫn báo chưa có điểm.

Đầu ngón tay siết lấy điện thoại di động cũng đỏ hết lên.

Doãn Hãn Thần trấn an vỗ vỗ mu bàn tay cô, cầm điện thoại di động qua, nói: “Để mình.”

Như thể có định mệnh sắp đặt, chàng trai nhập tất cả thông tin theo hướng dẫn, trang web tải ước chừng hơn 1 phút, bên trên nhảy ra những con số.

Hạ Kỳ vốn còn đang ngẩn người nhìn trang web thấy thế ngay lập tức ngồi dậy, gần như nhào đến trong lòng cậu.

“Bao nhiêu?”

Sau đó, thấy chính giữa màn hình, trên bảng trắng chữ đen in một chuỗi dãy số:

Họ tên: Hạ Kỳ. Số báo danh: 23xxxx…

Ngữ văn: 140. Toán học: 150. Tiếng Anh: 147. Khoa học tổng hợp: 295.

Tổng điểm: 732.

Bên kia Mai Tử tải mãi không được, tò mò lại gần.

Sửng sốt một lát mới thét lên chói tai.

“Hạ Kỳ Kỳ! Cậu đỉnh quá! Thành tích này phải ghi vào lịch sử chứ chẳng đùa! Mình thi được bao nhiêu điểm có còn quan trọng nữa không? Có-quan-trọng-không? Điểm số của mình là cái quái gì chứ! Bà đây là nhân chứng lịch sử đây này!”

Cùng lúc đó, trong nhóm chat của lớp nhận được tin nhắn của giáo viên.

Chủ nhiệm lớp: [Có điểm rồi, mọi người có thể tra điểm. Điểm vừa mới lên, hệ thống có hơi tắc nghẽn, tạm thời chưa tra được cũng đừng vội.]

Rồi sau đó, là tin nhắn riêng của chủ nhiệm lớp: [Kỳ Kỳ, tra được điểm rồi thì nhớ nói với thầy một tiếng.]

Hạ Kỳ vội vàng chụp màn hình điểm thi, gửi vào trong nhóm ba mẹ một tấm, gửi cho giáo viên một tấm.

Nhất thời, điện thoại di động rung lên liên hồi.

Mẹ cô gửi ảnh điểm thi đến cho nhóm chat có ông bà ngoại, dì dượng. Ba gửi tin nhắn cho nhóm của ông bà nội, cô chú.

Giáo viên chủ nhiệm làm mờ thông tin rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng trạng thái:

[Cả năm trời đứng vững vị trí đầu lớp,, cuối cùng cũng thi đậu Đại học, không phụ sự mong đợi của mọi người. Thầy tự hào về em.]

Vì lẽ đó, tấm ảnh chụp màn hình lại bị các bạn học chụp lại, đăng lên nhóm.

Điện thoại di động của cô hoàn toàn bùng nổ.

Hạ Kỳ cầm lấy di động của mình, cúi đầu lẳng lặng nhìn.

Cô không nói, mọi người cũng yên lặng theo.

Mãi cho đến khi…

Trên màn hình có tiếng “tách” của giọt nước mắt rơi xuống.

Lúc này cô gái mới ngẩng đầu, chớp mắt mắt đã ửng đỏ, nói: “Hình như mình có thể vào Bắc Đại rồi.”

Cậu nam sinh theo lời cô, lặp lại từng chữ: “Ừ, cậu có thể vào Bắc Đại rồi.”

“Mình có thể học khoa Toán học của Bắc Đại.”

“Ừ, là khoa Toán học tốt nhất cả nước.”

Cậu biết.

Cậu biết vì sao cô muốn chọn Bắc Đại. Cậu biết vì sao cô lại một lòng hướng đến khoa Toán học của Bắc Đại.

Cái gì cậu cũng biết.

Cô gái lau lau khóe mắt, nở nụ cười, nhìn cậu nói: “Mình vui lắm.”

Sau đó nhẹ nhàng tựa vào trong lòng cậu.

Mai Tử ở một bên kéo kéo tay áo Nghê Nghê, nước mắt rơi xuống lã chã: “Sao mình lại cảm động thế này cơ chứ, hu hu hu… Cậu ấy xứng đáng mà! Cậu ấy xứng đáng với mọi thứ! Hu hu hu…”

Nghê Nghê vừa khóc vừa dỗ cô nàng: “Cậu cảm động cái quái gì…”

Sau đó hai người ôm lấy nhau.

“Thế rốt cuộc mình thi được bao nhiêu điểm đây chứ? Tín hiệu ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này sao lại tệ vậy… Hu hu hu…”

“Tự chọn chỗ đi du lịch, có khóc cũng phải tra ra được điểm ở đây.”



-

Cuối cùng, hơn 5 giờ một chút, cả ba cô gái cũng đã tra được điểm của mình.

Trừ số điểm chấn động của Hạ Kỳ ra, điểm của Mai Tử và Nghê Nghê đều phát huy như bình thường. Nói tóm lại, là thành tích tốt.

Lúc này năm người mới quyết định ra ngoài ăn mừng một phen.

Chọn một nhà hàng cá hấp, gọi con cá ngạnh cực lớn, thêm mấy món nấm ăn kèm khác nữa.

Mùi thức ăn thơm ngon.

Chủ quán nghe nói họ là thí sinh thi Đại học, trong số này còn có học sinh siêu giỏi nên sảng khoái tặng rượu gạo trắng tự làm.

Mỗi người một ly, uống hết cả một chai lớn.

Bắt đầu từ năm rưỡi chiều chiều, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện kéo dài hai tiếng đồng hồ. Mãi đến hơn bảy rưỡi mới kết thúc.

Hồ Lô Cô nằm ở nơi tiếp giáp giữa Tứ Xuyên và Vân Nam, vĩ độ thấp, 7 rưỡi mới bắt đầu hoàng hôn.

Nắng chiều hãy còn le lói rơi xuống phía sau lưng hồ, mặt nước phản chiếu ánh nắng đỏ rực.

Cô gái trước giờ không dính một giọt rượu nào, uống xong một ly, gương mặt đã bắt đầu ửng đỏ.

Hai cánh tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn như thể vẫn đang còn trong lớp học.

Mai Tử ngồi đối diện cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hạ Kỳ Kỳ, nhìn cậu không khác gì bé ngoan ấy.”

Cô gái chậm rãi chớp mắt mấy cái, hai tay ôm cằm: “Giáo viên nói, mình là đóa hoa của Tổ quốc mà.”

Bốn người khác ở đó, trừ Mục Sinh ra, ai cũng phải sửng sốt.

Nghê Nghê nhỏ giọng nói bằng khẩu hình: “Uống say rồi à?”

Lúc này Mục Sinh xem hiểu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cậu ta và Doãn Hãn Thần cùng với Hạ Kỳ ngồi chung một hàng, thấy vậy tò mò ngó sang hướng cô.

Doãn Hãn Thần vuốt tóc Hạ Kỳ, cô gái ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía cậu.

Con ngươi hơi cong lên, mắt long lanh, nói: “Doãn Hãn Thần, mình nở hoa rồi nè.”

Lúc này, Mai Tử lấy điện thoại di động ra, cực kỳ kích động: “Nhanh quay lại đi! Ngày mai cho cậu ấy xem! Thế mà lại bảo là nở hoa rồi nữa chứ.”

Nói đoạn, lại không có ý tốt mà dẫn dắt: “Hạ Kỳ Kỳ, sao cậu lại nở hoa?”

Cô gái nhỏ uống say như nghe được câu hỏi của giáo viên, ngay lập tức thẳng lưng, vẻ mặt kiên định: “Bởi vì mình là hoa của Tổ quốc. Bây giờ mình nở rộ rồi.”

Ban đầu Mai Tử còn nhịn được, lúc nghe được câu “nở rộ rồi” này thì không kìm được nữa mà phá ra cười, ngã lên đùi Nghê Nghê.

“Thần, Thần Thần với hoa nở! Hạ Kỳ Kỳ chọc mình cười chết mất!”

Cô gái nhỏ thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, quay sang nhìn Doãn Hãn Thần, mặt đầy vẻ mờ mịt.

[Mình nói sai chỗ nào à?]

Cậu thiếu niên nhéo chóp mũi cô, giọng dung túng: “Ừ, Kỳ Kỳ của chúng ta nở hoa rồi, lợi hại lắm.”



-

Năm người thanh toán xong, cùng nhau rời khỏi nhà hàng.

Doãn Hãn Thần và Hạ Kỳ đi tản bộ ở bờ hồ, thế giới của hai người.

Ba người còn lại tự do hoạt động.

Hồ Lô Cô buổi tối rất yên ắng. Dưới lực tác dụng của sức hấp dẫn, nước hồ vỗ vào cát đá bên hồ.

Âm thanh không lớn như sóng biển nhưng cũng có mấy con sóng bạc nhè nhẹ.

Hai người sóng vai đi dạo theo con đường gồ ghề ở bờ hồ.

“Doãn Hãn Thần, mình mệt rồi.”

Cô gái vừa đi vừa kéo tay áo của cậu, bỗng mở miệng.

Doãn Hãn Thần quay đầu hỏi: “Thế mình cõng cậu nhé?”

Cô gái mím môi lắc đầu: “Mình muốn ngồi.”

Hai người nhìn xung quanh một lát, cuối cùng chọn ngồi xuống đất dưới tán cây phong.

Mới qua Đoan Ngọ có mấy ngày, mặt trăng đã đầy được một nửa.

Dưới ánh trăng lấn át, sao cũng lưa thưa đi.

Gió nhẹ ấm áp.

Cô gái mặc váy dài, lẳng lặng ngồi trên cỏ, nhìn ánh trăng rọi xuống nước hồ.

Mắt chớp nhẹ, lông mi run run.

“Doãn Hãn Thần.” Hạ Kỳ bỗng quay đầu nhìn về phía cậu thiếu niên bên cạnh.

“Ừ?”

“Mình đang suy nghĩ đến một chuyện…” Cô vừa nói, ngón tay vừa chỉ vào mình: “… Sao nụ hôn của chúng ta lại khác với nụ hôn của Chúc Hi Nghiêu và bà chủ quán bar nhỉ?”

Doãn Hãn Thần: …

Cậu thiếu niên không trả lời, Hạ Kỳ lại cho là mình chưa biểu đạt rõ ràng.

Vì lẽ đó lại càng giải thích sâu hơn: “Mình bảo là, hình như của họ trông có vẻ kịch liệt hơn…”

Doãn Hãn Thần yên lặng.

Hai người kia quả là kịch liệt… Không chỉ hôn kịch liệt mà tình hình chiến sự cũng rất kịch liệt.

Hạ Kỳ: “Cậu có biết cái kiểu đó không?”

Doãn Hãn Thần nhìn vào đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ, chần chừ gật đầu một cái: “Chắc là mình… Biết?”

Giây kế tiếp, cô gái bèn mặt đối mặt, ngồi vào bên cạnh cậu.

Biểu cảm hưng phấn: “Doãn Hãn Thần, chúng ta thử chút đi?”

Cậu thiếu niên vô thức nuốt nước miếng…

Nếu như nhớ không lầm, lần trước cô gái tỏ ra thế này là khi gặp được đề Toán cực kỳ khó.

“Cậu… Chắc chứ?”

Cô gái cầm tay cậu, quả quyết nhắm mắt.

Sau đó, ngón tay chỉ vào môi mình.

Thật ra Doãn Hãn Thần còn muốn hỏi một câu, là nghiêng về ôn hòa một chút, hay là…

Ôi, hình như cũng chẳng cần hỏi đâu. Dù sao thì cô gái nhỏ đã nói nguyên văn là: Cũng muốn kịch liệt như thế.

Hơn nữa là chắc chắn kịch liệt… “Như vậy”.

Lúc này, cậu cũng không do dự nữa mà kéo người vào gần trong ngực mình.

Cúi đầu, cắn lên đôi môi mềm mại của cô gái.

“Thế mình bắt đầu đây…”

Giọng thiếu niên trầm thấp, báo trước một tiếng.

Cô gái mở mắt: “Hả…?”

Giây kế tiếp, miệng lưỡi đã bị chiếm lấy.



Điện thoại di động rung lên một tiếng.

Hạ Kỳ bị hôn đến mức cả người như mềm nhũn ra, nhất thời không giữa được điện thoại làm nó rơi xuống đất.

“Ưm… Doãn Hãn Thần, hình như có tin nhắn…”

Cô nhỏ giọng nói.

Đôi mắt cậu thiếu niên liếc xuống dưới một cái, trông thấy thông báo màu xanh.

Sau đó cậu đỡ cô gái nằm xuống bãi cỏ mềm mại, lại một nụ hôn triền miên.

“Tạm thời không cần để ý đến đâu.”

“Ừ…”

-

Xa tận bên kia đại dương, trên một con đường ở Canada.

Cậu nam sinh nhìn màn hình điện thoại, hết cau mày rồi lại đến nhăn mặt.

“Dịch Thời, ngây ra gì thế? Đi ăn sáng thôi.”

Cách đó không xa có người gọi lớn.

Cậu nam sinh đáp một tiếng qua loa lấy lệ: “Đến đây.”

Ngón tay trên màn hình nhẹ nhàng vuốt mấy cái…

Đó là một khung chat màu xanh, phía trên là mấy dòng tin nhắn cậu ta gửi:

[Thấy điểm của cậu trên vòng bạn bè của thầy giáo. Chúc mừng nhé, không hổ là cậu.]

[Mình đến Canada rồi.]

[Sao không trả lời tin nhắn?]

[Chẳng lẽ mới một năm không gặp mà đã quên mất mình rồi à?]


 
Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh
Chương 53: Ngoại truyện (4): Lý tưởng giữa đời thường (Hoàn)


Bảy năm sau, Bắc Kinh, Ngũ Đạo Khẩu.

Từ cửa vào hoa viên Gia Thanh, rẽ thêm mấy khúc quanh là có thể thấy được một vườn hoa nhỏ.

Trên hàng rào của khu vườn leo đầy hoa hồng nở rộ, trong sân đặt hai cái bàn gỗ vuông.

Đi vào trong sân, lại đẩy cửa vào trong nhà, đó là một tiệm cà phê rộng rãi sáng sủa.

Mấy con mèo nằm bẹp trên bàn, lười biếng phơi nắng.

Doãn Hãn Thần ngồi ở góc phía Nam, yên lặng vẽ tranh.

Mục Sinh ở ngoài quầy chống cằm đọc sách.

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên. Con mèo ngồi ở gần cửa nhất tò mò ngóc đầu dậy rồi lại gục xuống.

“Chào mừng đến với quán cà phê Đảo Tây.” Giọng nữ máy móc vang lên, nói: “Nhân viên phục vụ ở quán là người khiếm thính nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giao tiếp với bạn. Xin hãy sử dụng mã QR trên bàn để gọi món, có chỗ nào bất tiện, mong bỏ qua cho.”

Vừa lúc Doãn Hãn Thần vẽ xong bức tranh nhỏ, duỗi người một cái.

Thấy có khách vào, cậu đứng dậy chào đón.

Khách đến là hai cô sinh viên đại học, nhìn điệu bộ có lẽ là đi theo review trên mạng, đang tò mò nhìn ngó khắp nơi.

“Xin hỏi anh là chủ quán ở đây à?”

Một cô gái trong đó hỏi.

Doãn Hãn Thần gật đầu, đi đến chỗ quầy gọi đồ ăn, hỏi: “Các bạn dùng gì?”

“Chủ quán, anh dùng loại hạt cà phê gì vậy?”

“Latte có loại rang vừa và rang nhẹ, tất cả đều là dùng loại hạt Arabica Vân Nam.”

“Nghe nói cà phê pha thủ công của quán anh uống rất ngon.”

“Cà phê thủ công có khá nhiều loại. Bạn có thể xem thực đơn, bên trên có ghi giới thiệu từng hương vị. Còn có cả loại hạt đặc biệt tự rang tại quán, có hương mơ và cam quýt, hơi chua một chút.”

Hai cô gái nhỏ chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn xong.

Lúc trả tiền, một cô gái vén mái tóc đen dài, hỏi: “Chủ quán, anh đẹp trai như vậy, cho hỏi anh còn độc thân không? Có thể add Wechat được không?”

Động tác của Doãn Hãn Thần khựng lại, sau đó cầm máy quét mã QR lên, nói: “Bạn đọc dòng chữ đỏ cuối cùng trên thực đơn nhé.”

Cô sinh viên nhìn qua thực đơn, bấy giờ mới phát hiện ở hàng cuối cùng có viết: “Chủ quán là hoa đã có chủ, không thể add Wechat, bằng không sẽ phải quỳ bàn giặt đấy, tha cho anh ấy đi!!!”

Cuối câu có thêm ba dấu chấm than, còn có thêm cả con mèo con quỳ dưới đất khóc lóc.

Cô gái vội vàng xin lỗi trong sự bối rối: “Xin lỗi nhé, chỉ mải nhìn cà phê, không có đọc được dòng cuối này.”

“Không sao.”

Đang lúc nói chuyện, tiếng chuông gió lại vang lên.

Lần này, người bước vào là một nữ sinh mặc quần áo bình thường, vẫn là tóc cột đuôi ngựa, chân đi giày thể thao thông dụng.

Điệu bộ ôm sách không khác gì bảy năm trước.

“Tan học rồi à?”

Doãn Hãn Thần đón lấy sách từ cô, thơm nhẹ lên má cô.

Không sai, đã qua bảy năm, cô thiếu nữ ngây thơ năm ấy đã vào trường đại học hàng đầu cả nước, học từ khoa chính quy, lên Thạc sĩ rồi từng bước học đến tận Tiến sĩ.

Bây giờ hãy còn đang học, nhưng danh tiếng đã là một huyền thoại trong trường.

Vào năm cô quyết định học Tiến sĩ, Doãn Hãn Thần đã mở một quán cà phê cách Bắc Đại hai cây số.

Nuôi mấy con mèo con, chăm ít hoa cỏ, nhàn rỗi không có việc gì làm lại vẽ tranh.

Nói cậu không ôm chí lớn thì tiệm cà phê của cậu đã mở được đến ba chi nhánh ở Bắc Kinh rồi, mà tiệm nào cũng đều tuyển dụng học sinh từ trường khiếm thính.

Không chỉ thuê mà còn cố ý dành riêng một khu vực trong quán, mở lớp đào tạo pha chế cho người khiếm thính. Mục Sinh chính là người đào tạo.

Đào tạo miễn phí. Doanh thu có được là từ quán cà phê và bán tranh vẽ.

Trên internet thậm chí còn có bài phỏng vấn đặc biệt về cậu và Hạ Kỳ.

Một người là Tiến sĩ Bắc Đại, là thiên tài Toán học trẻ tuổi đã làm Cố vấn cho doanh nghiệp hàng đầu. Một người đưa các thợ pha chế cà phê khiếm thính đến thị trường nhân tài toàn quốc, mở ra nghề nghiệp mới sau nghề mát-xa cho cộng đồng khiếm thính.

Xuất phát của hai người nhìn như không có điểm chung nào, sau cùng lại hợp lại với nhau, phát huy sức mạnh của mình ở lĩnh vực bất đồng.

Mỗi người có chí hướng riêng. Hoặc mang hoài bão lớn, hoặc tự hoàn thiện bản thân.

Họ đi những con đường khác nhau, nhưng đều hội tụ tại đích đến, trở thành "lý tưởng giữa đời thường".

Đây là câu đánh giá cuối cùng trong bài phỏng vấn nói về hai người họ.

Bấy giờ, hai người được mọi người coi là "lý tưởng giữa đời thường" đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê.

Anh chủ quán bưng một tách cà phê đến ngồi bên cạnh cô, nói: “Tặng em một bông hồng nhỏ, anh tự làm đó.”

Cô nữ sinh hất hất tóc, cúi đầu nhấp một ngụm.

Cau mày: “Đắng quá… Cho nhiều đường hơn được không? Khi nào anh mới pha trà sữa cho em?”

Người đàn ông bèn rút một tờ khăn giấy ra, động tác dịu dàng lau bọt kem sữa dính trên mép cô.

“Cho nhiều đường sữa hơn rồi. Khó lắm mới học được cách vẽ hoa thế mà em chẳng khen anh được một câu à?”

“Khen anh, khen anh! Tuy uống không ngon nhưng đẹp mắt lắm.”

“Không ngon à? Để anh nếm thử xem?”

Nói đoạn bèn ôm người lên, quay về phòng ngủ phía sau.

Giống như bất cứ một đôi tình nhân nào trên thế gian này.

Dẫu sao thì…

“Lý tưởng giữa đời thường” chung quy vẫn ở chốn đời thường mà thôi.

-Hết truyện-
 
Back
Top Bottom