[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 128,241
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Chàng Thư Kí
Chương 19
Chương 19
Chương 19 : Phiền Phức nhưng cũng dễ thương.Tiếng loa thông báo trên máy bay vang lên nhắc nhở hành khách chuẩn bị cho chuyến bay hạ cánh xuống Seoul.
Ha Min lúc này đã ngồi thẳng dậy, cố giữ bình tĩnh sau màn “quê độ” ban nãy.
Nhưng chẳng hiểu sao, từ khi lỡ miệng thốt lên ước gì anh là người yêu, tim cô cứ đập loạn xạ, còn ánh mắt thì không dám nhìn sang anh nữa.Ju Ji Hoon thì trái lại, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Anh ngồi đó, tay khoanh trước ngực, mắt lim dim như đang nghỉ ngơi.
Nhưng thỉnh thoảng, khóe môi anh khẽ cong, như thể trong lòng đang có một trò vui mà chỉ riêng anh biết.Khoảng nửa tiếng sau, do ngồi lâu, lại thêm cơn mệt mỏi từ những ngày đi công tác và đi chơi dồn dập, Ha Min dần gục gà gục gật.
Đầu cô nghiêng qua nghiêng lại mấy lần, cuối cùng lại rơi xuống vai anh.Ju Ji Hoon hé mắt nhìn, thấy mái tóc dài mềm mại của cô khẽ cọ vào cổ áo mình.
Cô nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, đôi môi hồng khẽ mím như trẻ con.
Một thoáng lặng im, rồi anh bật cười khẽ, nhẹ nhàng chỉnh đầu cô dựa vào vai mình ngay ngắn hơn.– Nhóc con… – anh lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ mình anh nghe thấy – Cũng phiền phức ghê, nhưng mà dễ thương thật.Anh đưa tay định gạt sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, nhưng dừng lại giữa chừng.
Thay vào đó, anh khẽ nắm lấy bàn tay cô đang buông thõng, lồng vào bàn tay mình.Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, hơi lạnh.
Còn bàn tay anh to, ấm áp, bao trọn lấy.
Anh siết nhẹ, như một cách trấn an vô hình.Máy bay bắt đầu giảm độ cao, tiếng động cơ vang ầm hơn.
Hành khách xung quanh ai cũng đã thắt dây an toàn trở lại.
Ha Min vẫn ngủ ngon lành, chỉ khẽ cựa mình khi rung lắc.
Ju Ji Hoon nghiêng đầu xuống, thì thầm:– Cứ ngủ đi.
Tôi lo cho.Đúng lúc máy bay chạm bánh xuống đường băng, cô giật mình tỉnh dậy.
Cảm giác đầu vẫn dựa vào vai ai đó làm cô đỏ bừng, vội ngồi thẳng dậy.
Rồi như thể sực nhớ, cô cúi xuống nhìn – bàn tay mình đang bị anh nắm chặt.– A… anh… – cô vội rút tay lại, lắp bắp – Sao… sao anh nắm tay tôi?Ju Ji Hoon tỉnh bơ đáp:– Để cô không giật mình khi máy bay hạ cánh thôi.
Chứ nếu cô la toáng lên thì mất mặt cả tôi lẫn cô đấy.– Ai mà thèm la chứ! – cô cãi lấy cớ che đi sự ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.Anh nhướng mày, khóe môi cong cong, không nói thêm gì.
Chỉ có ánh mắt anh nhìn cô khi ấy, sâu thẳm và ấm áp, khiến cô cả quãng đường xuống sân bay cứ đỏ mặt không ngừng.Khoảng lâu sau thì cũng máy bay hạ cánh, anh giúp cô lấy túi rồi đi xuống quầy check in và lấy hành lí kí gửi.
Lát sau anh cũng bắt được xe taxi.Lúc này chiếc taxi lăn bánh chậm rãi trên đường về Seoul, ánh đèn thành phố rực rỡ hắt vào ô cửa kính, phản chiếu gương mặt cả hai người.
Sau chuyến bay dài, Ha Min có phần mệt nhưng lại không ngủ được, bởi trái tim vẫn còn loạn nhịp từ những khoảnh khắc trên máy bay.Anh ngồi cạnh, dáng vẻ điềm tĩnh, thỉnh thoảng ngó ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại khẽ liếc cô như muốn chắc rằng cô không say xe.
Cảm giác bình yên đến lạ.– Địa chỉ nhà cô? – Anh hỏi, giọng đều đều.– À… – Cô giật mình rồi nhanh chóng đọc địa chỉ.Anh gật đầu, nghiêng người nói với tài xế, sau đó lại ngồi thẳng, hai tay đút túi quần, im lặng.
Còn cô thì cứ loay hoay trong lòng, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.Chẳng bao lâu sau, taxi dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc.
Ha Min cúi chào tài xế, rồi loay hoay mở cửa bước xuống.
Anh cũng xuống theo, vòng ra sau mở cốp, kéo vali của cô ra.– Của cô đây. – Anh nói, đặt vali ngay trước cửa nhà.– Cảm ơn anh nhiều lắm. – Cô mỉm cười, cúi đầu. – Nhờ có anh, chuyến đi công tác lần này mới bớt nhàm chán.Anh nhìn cô vài giây, không đáp lại ngay.
Đến khi cô tính kéo vali đi vào thì bất ngờ anh cất tiếng gọi:– Nè.Cô dừng bước, quay lại. – Gì vậy?Ju Ji Hoon bước tới gần, đôi mắt sâu hút nhìn thẳng vào cô.
Bàn tay to lớn đưa lên, khẽ xoa nhẹ mái tóc cô như một cử chỉ thân quen.– Vô nghỉ ngơi đi. – Anh nói giọng trầm thấp, pha chút dịu dàng hiếm thấy. – Mai gặp sau.Ha Min đứng sững, ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã buông tay, xoay người bước nhanh về phía taxi.Cửa xe đóng lại, chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ, để lại mình cô lặng thinh trước cửa nhà.
Gió đêm khẽ thổi, mái tóc cô rối tung, nhưng cô chẳng buồn chỉnh lại.Cô đứng đó, mắt dõi theo chiếc xe xa dần, trái tim ngổn ngang hàng trăm mối cảm xúc.
Rồi cô bật cười nhỏ, lẩm bẩm:– Xoa đầu… rồi “mai gặp sau”...
Là ý gì vậy trời?Cô kéo vali vào nhà, nhưng bước chân nhẹ bẫng như đang đi trong mơ.Hết Chương 19