Ngoại truyện — Những ngày tháng hạnh phúc khi làm vợ anh❤Sau đêm tân hôn rực lửa, cuộc sống của Ji Hoon và Ha Min bước sang một giai đoạn mới — giai đoạn mà mỗi buổi sáng, mỗi bữa cơm, mỗi ánh mắt trao nhau đều chất chứa niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý giá.Ngày đầu tiên sau cưới, Ha Min thức dậy muộn hơn thường lệ.
Khi mở mắt, cô thấy Ji Hoon đang nằm cạnh, ánh nắng len qua rèm cửa rọi xuống khuôn mặt điển trai của anh.
Cô còn đang ngượng ngùng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua thì anh đã mở mắt, vòng tay kéo cô vào lòng.– Dậy rồi à, vợ anh? – Anh khẽ thì thầm, giọng còn ngái ngủ nhưng đầy cưng chiều.Ha Min đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực anh:
– Anh đừng gọi như vậy nữa, ngượng lắm…– Gọi cả đời cũng được. – Anh cười khẽ, siết chặt vòng tay ôm.Những ngày tiếp theo, Ji Hoon chẳng để vợ phải động tay vào việc gì.
Anh tự tay nấu ăn, dọn dẹp, thậm chí còn kiên quyết tranh giành việc giặt đồ.
Ha Min vừa buồn cười vừa cảm động, đứng bên nhìn dáng vẻ vụng về của anh khi lần đầu giặt áo dài tay, đôi mày chau lại, đôi khi còn lúng túng đến mức làm rơi cả xô nước.– Đưa em làm cho, anh vụng quá rồi. – Cô bật cười.– Không, anh phải làm cho vợ anh quen được chiều chuộng. – Anh thản nhiên trả lời, giọng kiêu ngạo nhưng ánh mắt đầy thương yêu.Mỗi tối, Ji Hoon đều kéo vợ ngồi vào lòng, Cả hai ngồi làm việc, vừa xem hồ sơ và soạn lịch trình vừa hôn trộm.
Ha Min giả vờ cáu, đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng lần nào cũng bị anh khóa môi, khiến cô thở hổn hển mà chẳng làm việc nghiêm túc nổi.Cuối tuần, họ thường đi dạo ở công viên, tay trong tay như cặp đôi trẻ mới yêu.
Ji Hoon luôn kiêu hãnh giới thiệu:
– Đây là vợ tôi.Câu nói ấy đơn giản thôi, nhưng mỗi lần nghe, trái tim Ha Min lại mềm nhũn.Có những hôm trời mưa, cả hai cuộn mình trong chăn, cùng xem phim rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Ha Min tỉnh dậy trong vòng tay anh, nhìn thấy gương mặt ngủ say kia mà cảm giác như cả thế giới này đã thu nhỏ lại chỉ còn một người.Đêm đến, Ji Hoon chẳng khi nào chịu để cô ngủ yên.
Anh luôn tìm cách trêu chọc, vuốt ve, rồi biến những khoảnh khắc bình thường thành phút giây nóng bỏng.
Có lần Ha Min phụng phịu:– Ngày nào anh cũng thế thì em biết làm sao…Anh hôn nhẹ lên trán, cười khàn khàn:
– Là tại em, càng nhìn càng không kiềm được.Thời gian trôi, những tháng ngày sau cưới không có sóng gió, chỉ có tiếng cười và sự thấu hiểu.
Họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chợ, cùng bàn bạc về những kế hoạch tương lai.
Ji Hoon không còn là người đàn ông lạnh lùng như trước, mà biến thành ông chồng vừa nồng nhiệt, vừa trẻ con, luôn quấn quýt bên vợ.Đêm động phòng chỉ là khởi đầu.
Những ngày tháng hôn nhân mới chính là quãng thời gian chứng minh tình yêu của họ vững bền và rực rỡ đến nhường nào.Và rồi anh và cô cũng lên kế hoạch cho việc đi tuần trăng mật tại Bỉ nơi mà hiện tại đang là mùa thu.
Bỉ vào mùa thu, trời trong xanh, những con đường lát đá cổ kính rải rác lá vàng.
Ji Hoon nắm tay Ha Min đi dạo quanh quảng trường Grand Place ở Brussels.
Cô mặc chiếc váy len dài, khoác áo măng-tô, gương mặt rạng rỡ khi nhìn những tòa nhà cổ kính lung linh dưới nắng.– Đẹp quá Ji Hoon à, như bước vào truyện cổ tích vậy. – Ha Min reo lên, ánh mắt long lanh.Ji Hoon cười, kéo cô lại gần, hôn phớt lên tóc:
– Nhưng em mới là cảnh đẹp nhất trong mắt anh.Ha Min đỏ mặt, khẽ đẩy anh ra:
– Ở nơi công cộng mà anh nói lung tung gì thế!Suốt mấy ngày đầu, cả hai đi thăm Bruges – thành phố Venice của phương Bắc, rồi ghé qua Ghent, Antwerp.
Ha Min hào hứng chụp hình, nếm thử socola, bia và khoai tây chiên nổi tiếng.
Ji Hoon thì chỉ kiên nhẫn làm “nhiếp ảnh gia” bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt anh chưa từng rời khỏi vợ.Tuy nhiên, vào ngày thứ tư, khi đến thăm một bảo tàng nghệ thuật, Ha Min mải mê ngắm tranh mà bỏ quên anh.
Ji Hoon thì lại ghen vì có vài du khách nam liếc nhìn cô nhiều lần.
Anh chau mày, nắm tay kéo cô ra ngoài, giọng trầm:– Em không biết mình đẹp đến mức nào à?
Cứ đứng đấy cười tươi cho người ta ngắm làm gì.Ha Min sững người, rồi nổi giận:
– Anh vô lý!
Em chỉ đang xem tranh thôi, có để ý ai đâu!Không khí giữa hai người căng thẳng, Ha Min hậm hực bỏ về khách sạn trước, còn Ji Hoon lặng im đi sau.Buổi tối hôm đó, cô ngồi trong phòng khách sạn, khoanh tay quay lưng lại.
Ji Hoon bước vào, đặt túi socola và bia loại nhẹ của Bỉ lên bàn, rồi vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.– Đừng giận anh nữa… – Anh hạ giọng, cằm tựa vào vai vợ. – Anh biết anh trẻ con.
Anh chỉ sợ mất em thôi.Ha Min cố vùng vẫy:
– Anh lúc nào cũng ghen bóng ghen gió, Em mệt lắm anh có biết không?Ji Hoon xoay người cô lại, ép lưng vào tường, đôi mắt tối sẫm nhưng ánh lên nỗi lo lắng thật sự:
– Anh không biết cách kiềm chế… vì anh yêu em quá nhiều.Nói rồi, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn dữ dội đến nghẹt thở.
Ha Min định chống cự, nhưng vòng tay mạnh mẽ và giọng nói khàn khàn nơi tai khiến cô run rẩy.– Cho anh dỗ em theo cách này…
được không?Ha Min đỏ mặt, chưa kịp đáp thì Ji Hoon đã bế cô lên, đặt xuống giường.
Bàn tay anh nóng rực, lần lượt tháo bỏ từng lớp áo, ánh mắt vừa áy náy vừa khao khát.– Anh sẽ khiến em quên hết giận dỗi. – Anh thì thầm, rồi môi anh phủ kín lấy cô.Căn phòng khách sạn ở Brussels đêm ấy vang vọng tiếng thở gấp gáp, tiếng chăn gối xô lệch.
Mâu thuẫn ban ngày tan biến, chỉ còn lại ngọn lửa tình yêu cháy bỏng, hòa quyện họ thành một.Đêm ấy, Ji Hoon vừa tha thiết vừa cuồng nhiệt, như muốn chứng minh tình yêu bằng cả trái tim và cơ thể.
Ha Min khẽ gọi tên anh trong vô thức, quên hết mọi giận hờn.Khi bình minh lên, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, Ha Min nằm gối đầu lên tay chồng, đôi má hồng rực.
Ji Hoon hôn lên trán cô, giọng trầm ấm:– Lần sau nếu anh ghen, em đừng giận lâu.
Chỉ cần để anh “ăn” em là hết.Ha Min thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng khóe môi lại cong lên.Tuần trăng mật ở Bỉ, dù có cãi vã, nhưng với cách yêu cuồng nhiệt của Ji Hoon, nó trở thành kỷ niệm không thể nào quên trong đời vợ chồng họ.Sau hai tuần ngọt ngào ở Bỉ, Ji Hoon và Ha Min trở về Seoul.
Cuộc sống vợ chồng son tràn ngập niềm vui: sáng cùng nhau ăn sáng, tối cùng nhau quấn quýt, những cử chỉ yêu thương nhỏ nhặt khiến căn hộ của họ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười.Nhưng vào một buổi sáng, khi đánh dấu lịch trong cuốn sổ tay, Ha Min bỗng giật mình.
Đã hơn mười ngày rồi… kinh nguyệt vẫn chưa tới.
Ban đầu cô cho rằng do thay đổi múi giờ, do ăn uống thất thường khi đi du lịch.
Nhưng càng nghĩ, tim cô càng đập nhanh.Buổi trưa hôm đó, khi Ji Hoon đi lên công ty có việc đột xuất, Ha Min một mình lặng lẽ ra hiệu thuốc gần nhà.
Cô mua vài que thử thai, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.Về đến nhà, cô run run mở hộp, cầm que thử mà tim như muốn nhảy ra ngoài.
Mấy phút chờ đợi ngắn ngủi lại trở thành khoảng thời gian dài nhất trong đời.
Đến khi hai vạch mờ dần hiện lên, Ha Min chết lặng.
Đôi mắt ngấn nước, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy que thử.– Mình… có thai rồi sao? – cô thầm thì, khóe môi run rẩy nhưng dần nở nụ cười.Trong phút chốc, bao nhiêu cảm xúc ùa về: bất ngờ, bối rối, sợ hãi… nhưng trên hết là hạnh phúc.
Cô đặt tay lên bụng mình, tưởng tượng bên trong đã có một sinh linh bé nhỏ, kết tinh từ tình yêu của cả hai.Tối hôm đó, Ji Hoon về nhà thấy vợ lơ đãng, ánh mắt ngập ngừng khác thường.
Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hôn lên cổ:– Vợ anh hôm nay sao thế?
Giấu gì mà cứ ngẩn ngơ vậy?Ha Min giật mình, vội giấu que thử vào trong túi áo.
Cô quay lại, cố nặn nụ cười:
– Không… không có gì đâu.Nhưng Ji Hoon đâu dễ bị đánh lừa.
Anh nheo mắt, kéo cô ngồi xuống đùi mình, giữ chặt tay cô:
– Em mà dám giấu anh chuyện gì… thì đêm nay đừng mong ngủ yên.Ha Min đỏ mặt, tim đập loạn.
Cô định im lặng từ từ tạo bất ngờ cho anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định, yêu thương xen lẫn lo lắng của anh, cô không kìm nổi nữa.
Đôi mắt hoe đỏ, cô khẽ đưa que thử ra trước mặt Ji Hoon.Anh nhìn xuống, sững sờ vài giây.
Hai vạch hiện rõ.
Rồi như chưa tin nổi, Ji Hoon để cô ngồi xuống ghế, nhìn cô chằm chằm:
– Vợ… em… thật sự…Ha Min cắn môi, gật đầu khẽ.
– Em nghĩ… em có thai rồi.Khoảnh khắc ấy, Ji Hoon như nổ tung hạnh phúc.
Anh ôm chặt lấy cô, vòng tay siết đến mức Ha Min nghẹt thở, rồi cười như một đứa trẻ:
– Trời ơi… anh sắp làm bố rồi!Anh hôn lên trán, lên má, lên môi cô liên tục, giọng khàn run:
– Cảm ơn em, cảm ơn em, Vợ à…Ha Min bật cười trong nước mắt, vòng tay ôm cổ chồng:
– Em cũng vui… nhưng mà anh ôm chặt quá đó…Ji Hoon vội nới lỏng, nhưng bàn tay lại khẽ đặt lên bụng vợ, đôi mắt dịu dàng lạ thường:
– Ở đây… có con của em và anh kết tinh tình yêu của mình…
Anh hứa sẽ chăm sóc hai mẹ con bằng tất cả mọi thứ anh có.Ha Min ngượng ngùng, má đỏ bừng, nhưng lòng tràn ngập ấm áp.
Từ khoảnh khắc đó, cô biết rằng hạnh phúc của họ đã bước sang một chương mới – chương có thêm một thiên thần nhỏ.Từ ngày biết tin Ha Min mang thai, Ji Hoon như biến thành một con người khác.
Nếu trước đây anh đã yêu chiều cô đến mức bạn bè trêu là “nô lệ tình yêu”, thì giờ đây mức độ đó tăng lên gấp bội – thành “nô lệ toàn năng của mẹ bầu”.Sáng nào anh cũng dậy sớm, lặng lẽ xuống bếp nấu cháo, hầm súp, ép nước cam…
đủ loại món ăn bổ dưỡng.
Ha Min vừa mở mắt ra đã thấy mâm thức ăn nghi ngút khói bày sẵn, Ji Hoon ngồi chờ với ánh mắt đầy mong đợi.– Em ăn đi, một miếng cho mẹ, một miếng cho con. – Anh cười tươi, vừa nói vừa đút thìa cháo.Ha Min phì cười:
– Em tự ăn được mà, đâu cần anh đút như trẻ con.– Không! – Ji Hoon lắc đầu kiên quyết. – Bây giờ em là mẹ bầu, nhiệm vụ duy nhất là ăn, nghỉ ngơi, để anh lo hết.Có những buổi sáng, Ha Min nghén, chẳng muốn ăn gì.
Ji Hoon sốt ruột chạy khắp siêu thị tìm đúng món vợ thèm – có hôm là xoài chua, hôm khác lại là kem vani, thậm chí giữa đêm khuya anh cũng lái xe ra ngoài chỉ để mua một gói bánh quy cho Ha Min.Khi cô nhăn nhó vì mùi nước hoa, Ji Hoon ngay lập tức cất hết toàn bộ nước hoa trong nhà, thậm chí còn giặt sạch ga giường bằng loại nước xả không mùi, chỉ để cô dễ chịu.Có lần Ha Min mệt, nằm trên sofa, Ji Hoon ngồi xổm dưới chân, kiên nhẫn xoa bóp đôi bàn chân nhỏ nhắn.
Cô ngượng nghịu:
– Anh… anh là chồng em chứ đâu phải bảo mẫu.Anh ngẩng lên, mỉm cười ấm áp:
– Anh là tất cả.
Chồng, bảo mẫu, đầu bếp, tài xế… miễn em thoải mái, anh làm hết.Mỗi tối, trước khi ngủ, Ji Hoon đều thì thầm bên bụng vợ:
– Con ơi, nghe giọng bố nhé.
Con phải ngoan, để mẹ không mệt.
Bố yêu hai mẹ con nhiều lắm.Ha Min nằm bên, vừa cảm động vừa buồn cười.
Cô khẽ vuốt tóc chồng:
– Anh nói gì thế, con còn bé tí làm sao nghe được.Ji Hoon nghiêm túc đáp:
– Nghe được hết!
Con anh mà, chắc chắn thông minh từ trong bụng.Rồi anh hôn lên bụng cô, mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó diễn tả.Ha Min biết, đôi khi cô dễ cáu gắt vì thay đổi tâm trạng khi mang thai.
Nhưng Ji Hoon chưa bao giờ trách móc.
Mỗi lần cô giận, anh chỉ im lặng ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ dành bằng nụ hôn và những lời ngọt ngào.Một buổi tối, cô bất giác hỏi:
– Anh không thấy phiền khi em bầu bì, lại hay nhõng nhẽo sao?Ji Hoon ôm chặt cô vào lòng, nghiêm túc đáp:
– Phiền à?
Không.
Anh chỉ thấy mình may mắn.
Vì trong em đang có một phần của anh… và đó là điều tuyệt vời nhất.Đêm ấy, Ha Min nằm gối đầu trên ngực chồng, nghe tim anh đập mạnh mẽ, khóe mắt bất giác ươn ướt.
Cô nhận ra, tháng đầu tiên mang thai – dù đầy lo lắng, nghén ngẩm – lại trở thành những ngày tháng hạnh phúc nhất, bởi có Ji Hoon kề bên, yêu thương, cưng chiều và bảo vệ hết mực.Tháng thứ haiHa Min bắt đầu nghén nặng hơn.
Cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là cô xanh mặt, chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Ji Hoon thấy vậy thì hốt hoảng, một tay đỡ lưng, một tay vén tóc cho vợ, miệng lắp bắp:– Min à, từ giờ anh cấm dầu mỡ trong nhà!
Ngày mai anh sẽ mua nồi hấp, nồi luộc, chỉ nấu đồ thanh đạm cho em thôi.Ha Min lau miệng, thở dài:
– Nhưng… thỉnh thoảng em vẫn thèm gà rán.Ji Hoon trợn mắt:
– Không được!
Hại con! – Nói xong, thấy vợ phụng phịu, anh lại mềm giọng. – Thôi được, thỉnh thoảng anh cho em ăn một miếng… nhưng phải để anh kiểm soát!Kể từ đó, mỗi khi cô thèm đồ ăn vặt, Ji Hoon tự tay làm phiên bản “healthy”: khoai tây nướng giòn thay vì chiên, gà áp chảo thay vì rán, nước ép hoa quả thay vì nước ngọt có ga.
Ha Min vừa ăn vừa cười khúc khích, cảm thấy ông chồng bác sĩ bất đắc dĩ này còn tận tâm hơn cả chuyên gia dinh dưỡng.Điều khiến Ha Min bất ngờ nhất là Ji Hoon chăm đọc sách về thai kỳ, thậm chí tải cả ứng dụng đếm tuần tuổi của em bé.
Mỗi buổi tối, anh nằm dài trên giường, ôm vợ vào lòng và thủ thỉ:– Hôm nay con bằng hạt đậu xanh… tuần sau sẽ bằng quả nho… rồi sẽ có tay, có chân…Ha Min bật cười:
– Anh còn thuộc lịch phát triển của con giỏi hơn cả em.Ji Hoon hôn lên trán cô, giọng ấm áp:
– Vì anh yêu em, và yêu cả con nữa.Tháng thứ baNgày đi khám thai lần đầu để siêu âm, Ji Hoon còn căng thẳng hơn cả vợ.
Ngồi trong phòng chờ, anh cứ đứng lên ngồi xuống liên tục, khiến Ha Min vừa buồn cười vừa bực:– Người đi khám là em chứ đâu phải anh.
Anh ngồi yên đi.– Anh hồi hộp quá… – Ji Hoon vò tóc, lẩm bẩm. – Không biết con có khỏe không, có ngoan không…Khi bác sĩ siêu âm, màn hình hiện lên chấm nhỏ nhấp nháy – tim thai của em bé.
Ha Min vừa xúc động vừa rơi nước mắt.
Nhưng chưa kịp nói gì thì Ji Hoon đã nắm chặt tay cô, mắt đỏ hoe:– Trời ơi… nó thực sự ở đây… tim con mình đập thật rồi, Min à.Anh mừng đến mức rối rít cảm ơn bác sĩ, làm cả phòng cười ồ.
Thậm chí, khi bác sĩ nam nhẹ nhàng hướng dẫn Ha Min nằm thoải mái, Ji Hoon còn cau mày:– Anh có thể tự đỡ vợ tôi, bác sĩ đừng chạm nhiều quá.Ha Min xấu hổ, lấy tay bịt miệng anh rồi chỉ biết cười trừ, còn bác sĩ chỉ biết lắc đầu bất lực.Về nhà, Ji Hoon vẫn lâng lâng hạnh phúc, cứ nhìn chằm chằm tấm hình siêu âm dán lên tủ lạnh.
Anh ôm vợ vào lòng, giọng khàn khàn:– Anh sẽ làm tất cả để hai mẹ con bình an.
Anh hứa đấy, Ha Min.Ha Min ngước nhìn, thấy ánh mắt chồng rực sáng mà lòng dâng trào xúc động.
Cô mỉm cười, khẽ tựa vào ngực anh, bàn tay đặt lên bụng mình – nơi có nhịp tim bé bỏng đang dần lớn lên từng ngày.Tháng thứ hai, thứ ba… trôi qua trong yêu thương, lo lắng và cả những tiếng cười.
Và Ha Min biết, dù hành trình còn dài, nhưng chỉ cần có Ji Hoon ở bên, mọi khó khăn đều trở thành hạnh phúc ngọt ngào.Thai kỳ bước sang tháng thứ tư, bụng Ha Min bắt đầu nhô lên thấy rõ.
Ji Hoon lúc nào cũng kè kè bên cạnh, hễ thấy vợ cúi người là lập tức chạy đến đỡ, thấy vợ muốn với đồ trên kệ cao thì giành lấy ngay.Một buổi tối, sau bữa cơm, hai vợ chồng ngồi trên sofa xem phim.
Ha Min nằm gối đầu trên đùi Ji Hoon, vừa xem vừa vuốt ve bụng tròn.
Bỗng nhiên, cô khựng lại, mắt mở to.– Ji Hoon! – giọng cô run run. – Hình như… hình như con vừa đạp em.Ji Hoon giật mình, như bị điện giật.
Anh lập tức đặt bát hoa quả xuống bàn, hai tay run run chạm vào bụng vợ:– Ở…
ở đâu?
Anh không cảm nhận được nè?Ha Min bật cười vì vẻ hốt hoảng ấy.
Cô nắm lấy tay chồng, đặt ngay lên bụng mình.
Một lúc sau, một cú đạp nhẹ xíu vang lên như lời chào từ bên trong.Ji Hoon đông cứng người vài giây, rồi đôi mắt đỏ hoe, miệng lắp bắp:
– Trời ơi… con… con chào anh…
Vợ ơi…Anh cúi xuống, áp tai vào bụng vợ, cười như một đứa trẻ:
– Con ơi, là bố đây.
Con nghe thấy bố không?
Đạp thêm cái nữa đi nào…Như thể đáp lại, em bé lại cựa nhẹ một cái.
Ji Hoon lập tức reo lên:
– Con nghe anh thật!
Ôi trời ơi, anh sắp phát điên vì hạnh phúc mất!Ha Min nhìn cảnh đó mà vừa buồn cười vừa cảm động.
Cô đưa tay vuốt tóc chồng:
– Em thấy anh còn vui hơn cả em nữa.Ji Hoon ngẩng lên, đôi mắt long lanh:
– Vì đây là kết tinh của em và anh, Vợ à.
Em đang mang cho anh cả một thế giới mới đó…Anh cúi xuống hôn bụng vợ, thì thầm như lời hứa:
– Con ơi, lớn nhanh nhé.
Bố sẽ bảo vệ mẹ con và yêu thương hai mẹ con suốt đời.Đêm hôm đó, Ji Hoon không chịu ngủ ngay.
Anh cứ áp tay lên bụng vợ, chờ đợi em bé đạp thêm vài cái nữa.
Ha Min bật cười, trêu:
– Anh định thức cả đêm để canh con đạp sao?Ji Hoon ôm vợ sát vào lòng, hôn lên tóc cô:
– Ừ, anh muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc này.Trong vòng tay ấm áp ấy, Ha Min khẽ nhắm mắt, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lần đầu tiên em bé đạp bụng không chỉ là dấu mốc của thiên thần nhỏ, mà còn là minh chứng cho tình yêu sâu đậm, nồng nàn giữa hai vợ chồng.Hết Ngoại Truyện 4Đủ chưa nào😇😇😇
Má ơi 3588 chữ😇