Lãng Mạn Chàng Thư Kí

Chàng Thư Kí
Chương 39


Chương 39: Vòng tay đêm yên bìnhCô ngủ say, hơi thở đều đều, khuôn mặt ngọt ngào như một thiên thần nhỏ.

Ji Hoon cúi xuống nhìn cô thật lâu, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn tan chảy.Anh khẽ luồn tay qua người cô, bế nhẹ lên.

Ha Min theo bản năng dụi đầu vào ngực anh, khiến tim anh như lỡ mất một nhịp.

Anh mỉm cười, bước thật nhẹ nhàng đưa cô vào phòng ngủ.Đặt cô nằm xuống giường, anh cẩn thận kéo mền đắp cho cô, còn chỉnh góc chăn ngay ngắn để không bị lạnh.

Trước khi rời khỏi giường, anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cô một cái, thì thầm:

– Ngủ ngoan nhé, em bé của anh.Sau đó, Ji Hoon lặng lẽ đi ra ngoài.

Anh thu dọn bàn ăn, rửa chén bát, sắp xếp lại phòng khách gọn gàng rồi ngồi xuống laptop kiểm tra và điều chỉnh lịch làm việc cho Ha Min.

Anh lọc ra những cuộc họp không cần thiết, chuyển một số buổi sang trực tuyến để cô không phải mệt mỏi di chuyển nhiều.Hoàn thành xong, anh khẽ thở ra, tắt laptop rồi tắt luôn đèn phòng khách.

Mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp, như cách anh muốn che chở cho cô từng chút.Trở vào phòng, Ji Hoon nhìn thấy cô vẫn cuộn tròn trong chăn, mái tóc xõa ra gối.

Anh bỏ áo ngoài, chỉ mặc áo thun mỏng và quần short rồi nhẹ nhàng chui vào giường.Anh vòng tay ôm cô vào lòng, kéo sát lại để nghe được nhịp tim cô hoà cùng nhịp tim mình.

Trong bóng tối yên tĩnh, anh khẽ thì thầm bên tai cô:

– Anh sẽ lo hết cho em… chỉ cần em ở bên anh thôi.Cô trong mơ khẽ cựa mình, gác tay lên ngực anh như đáp lại.

Ji Hoon mỉm cười, siết chặt vòng ôm hơn rồi nhắm mắt.

Một đêm thật bình yên, cả hai chìm vào giấc ngủ trong hơi ấm của nhau.Sáng hôm sauÁnh nắng buổi sớm len qua khe rèm, chiếu nhẹ lên gương mặt Ha Min.

Cô khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim mở ra thì thấy ngay vòng tay vững chãi của Ji Hoon vẫn đang ôm chặt lấy eo mình.Cô ngước lên nhìn, thấy anh còn đang ngủ say, gương mặt thư thái, hơi thở đều đặn.

Bất giác, cô mỉm cười khẽ thì thầm:

– Đúng là đẹp trai đến khó ghét…Cô rón rén đưa tay chạm nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của anh, rồi trượt xuống môi anh, khẽ bĩu môi tự nhủ:

– Cái môi này tối ngày chỉ biết hôn người ta…Nhưng chưa kịp rút tay về thì bất ngờ Ji Hoon mở mắt.

Anh nắm lấy tay cô, kéo sát vào rồi cười trêu:

– Dậy sớm chỉ để ngắm anh thôi hả, em bé?Cô đỏ mặt, vội quay đi:

– Ai ngắm anh, tự tưởng tượng.Anh bật cười khẽ, rồi bất ngờ lật người, ghì cô xuống giường, cúi sát thì thầm:

– Sáng ra được em chạm, được em nhìn, còn gì tuyệt hơn.

Nhưng mà… thiếu cái hôn chào buổi sáng rồi đó.Nói rồi anh hôn khẽ lên môi cô, nhẹ nhưng đầy ngọt ngào.

Cô giãy nhẹ:

– Anh lúc nào cũng lấy cớ để hôn thôi!Ji Hoon nhướng mày đáp thản nhiên:

– Ừ, chính xác.

Vì anh nghiện em rồi.Cô bĩu môi, đấm nhẹ vào ngực anh, nhưng sau đó vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại cái hôn thêm một lần nữa.Không khí buổi sáng trong phòng ngập tràn sự ấm áp và hạnh phúc.Cả hai cùng lười biếng nằm thêm một chút rồi Ji Hoon vỗ nhẹ vào má cô:– Thôi dậy đi em, trễ giờ làm rồi.Ha Min phụng phịu, rúc sát vào người anh:

– Em còn muốn nằm thêm chút nữa…Anh bật cười, kéo cô ngồi dậy:

– Không được, thư ký mà đi trễ thì người ta nói phó chủ tịch không biết dạy nhân viên.Cô lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu bước xuống giường.

Cả hai cùng nhau vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa chọc ghẹo nhau.

Anh còn cố tình lấy bọt kem đánh răng quệt lên má cô khiến cô tức tối đấm nhẹ vào anh.Xong xuôi, Ji Hoon khoác áo sơ mi, chỉnh lại cà vạt rồi quay sang giúp cô kéo khóa váy phía sau lưng.

Động tác dịu dàng của anh khiến cô thoáng đỏ mặt.– Mai mốt em khỏi cần tự thay đồ, để anh lo cho – anh khẽ thì thầm bên tai.Cô lườm:

– Anh nói cứ như muốn làm chồng em thật ấy.Ji Hoon mỉm cười, vòng tay ôm nhẹ eo cô từ phía sau:

– Thì anh đang chuẩn bị đó thôi.Cô bật cười, quay lại đẩy anh ra:

– Thôi nhanh đi, không trễ giờ làm bây giờ.Anh gật đầu, cầm cặp táp, rồi cả hai cùng bước ra ngoài.

Trước khi lên xe, Ji Hoon lại giữ thói quen mở cửa xe cho cô, chỉnh ngay ngắn rồi anh mới vòng qua ghế lái và lái xe đi.Buổi sáng bình thường nhưng ngập tràn hạnh phúc nhỏ bé.Chiếc xe vừa vào hầm, Ji Hoon mở cửa cho Ha Min rồi cùng cô bước vào thang máy.

Bầu không khí giữa hai người vẫn đọng vị ngọt của buổi sáng; khi cửa thang máy hé khép, Ji Hoon khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô — ngắn, ấm, như một lời chào buổi sáng chỉ dành riêng cho cô.

Ha Min đỏ mặt, cười lảng, chỉnh lại túi xách rồi bước ra như hai người đang đi làm bình thường: sếp và thư ký.Văn phòng rộn rã tiếng bước chân.

Hôm nay có thêm một nhân viên thực tập mới — chàng trai trẻ, lịch sự, dáng vẻ lễ phép bước tới chỗ họ để chào:– Chào Phó chủ tịch, em là Kim Min-soo, thực tập phòng Marketing.

Rất vui được gặp chị ạ.Anh ta bắt tay cô, ánh mắt nhoẻn cười — không giấu được nét ngạc nhiên khi nhìn cô:– Chị... chị xinh quá ạ.

Chị có người yêu chưa?Ha Min hơi giật mình, liếc sang Ji Hoon rồi kịp lấy lại vẻ điềm tĩnh, khẽ cười, đáp với vẻ nghịch ngợm:– Ừm… còn đang sợ ế đây nè.Cậu thực tập bật cười lịch sự, cúi chào rồi lui ra, còn Ha Min quay người xin phép vào phòng làm việc.

Ji Hoon bước theo nhưng men theo một lối khác, đôi mắt anh dõi theo bóng lưng chàng thực tập đến khi anh khuất hẳn.Cửa phòng vừa đóng, Ji Hoon ném cặp táp lên ghế rồi lập tức dí cô vào cửa, khoảng cách chớp nhoáng làm Ha Min giật mình.

Anh cúi sát, đôi mắt nửa nghiêm nửa trêu:– Tính để thằng thực tập đó quen à?

Rồi sao còn dám nói sợ ế?

Anh đang ở cạnh em đây nhé.Ha Min phì cười, bĩu môi:– Anh... anh ghen hả?Ji Hoon không trả lời bằng lời, chỉ cúi xuống hôn cô — hôn ngắn rồi nhanh chóng chuyển xuống cổ.

Lời hôn như dấu khẳng định chủ quyền, rồi khẽ cắn lên cổ một chút, để lại một vết cổ đỏ mềm — dấu Hickey dễ nhận thấy.

Ha Min sững người, tay vô thức đặt lên chỗ vết hôn, mặt nóng ran.Anh rướn người lại gần, giọng trầm như thì thầm:– Anh không ghen.

Anh chỉ... nhắc cho em nhớ em còn có anh.

Khi anh ghen lên thì em cứ xác định — khỏi “xuống giường lên công ty” ba ngày đi nha.Ha Min trợn mắt, nửa giận nửa cười:– Anh đúng là...

đáng ghét quá!Ji Hoon cười, nghiêm chút rồi hạ giọng dịu dàng:– Đáng ghét mà em vẫn chịu được, đúng không?Cô bất đắc dĩ cười, vòng tay lên cổ anh rồi thì thầm:– Được rồi, anh... nhưng đừng làm bậy ở chỗ này nữa, người khác thấy thì chết mất.Anh cúi xuống hôn trán cô một cái, sau đó nắm nhẹ tay cô kéo vào chỗ ngồi:– Biết rồi.

Giờ tập trung làm việc đi, chiều anh đưa đi ăn.Ha Min gật đầu, khuôn mặt dù vẫn còn ửng hồng nhưng ánh mắt đầy yên tâm.

Cánh cửa văn phòng khép lại sau lưng họ, nhưng những dấu ấn — cả vết hôn lẫn lời hứa nhỏ — vẫn hiện hữu, ấm áp và không thể phai.Hết Chương 39
 
Chàng Thư Kí
Chương 40


Chương 40 — “Soju chiều"Chiều hôm đó, công việc kết thúc sớm hơn dự kiến.

Ha Min vươn vai, mắt ánh lên ý nghĩ tinh nghịch:– Anh ơi, hôm nay xong sớm ghê, về sớm chút đi, uống chút soju với em đi.Ji Hoon nheo mắt, ánh nhìn thoáng nghiêm nghị nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng:– Uống?

Em định lại giống hôm ở Busan à?Ha Min trợn mắt, vừa giận vừa cười:– Không, anh đừng lo, em có kiểm soát được mà…Anh hất nhẹ tay cô:– Em kiểm soát được nhưng có men vào là em như cục lửa ấy, hôm đó em còn nhớ em đòi gì không?

Và nay nó sẽ khác vì em là người yêu anh rồi.

Có gì anh sẽ không nhịn đâu.Cô đỏ mặt, vừa ngại vừa cười, nhíu mày:– Thế thì anh… sợ em hả?Ji Hoon khẽ cười, hạ giọng trêu:– Không sợ.

Anh chỉ… muốn giữ em an toàn thôi.

Nhưng biết rồi đó, uống xong là em lại nhõng nhẽo làm nũng anh thì khó mà kìm lòng.Ha Min khẽ bĩu môi, nhưng không thể giấu nổi nụ cười:– Thôi được, anh giữ em vậy, chiều nay… chỉ uống một ít thôi nha được hông.Anh gật đầu, vòng tay ôm cô từ phía sau, đặt nhẹ môi lên tóc cô:– Một ít thôi, và anh sẽ ở cạnh em và trông chừng.

Biết chưa?Cô thở ra, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Mọi áp lực công việc dường như tan biến, chỉ còn hai người, gần nhau và đủ để tận hưởng những phút giây yên bình.Ha Min quay lại ôm anh lẩm bẩm, khẽ dụi mặt vào ngực anh:– Thật may là em có anh…Ji Hoon khẽ cười, hôn nhẹ lên tóc cô:– Anh cũng may mắn vì có em.

Giờ… về nhà thôi, chuẩn bị một “chiều soju” vừa đủ.Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi văn phòng, ánh chiều chiếu qua cửa sổ, lấp lánh như phản chiếu đúng cảm xúc của họ: ngọt ngào, ấm áp và đầy hứa hẹHai người về đến nhà, không khí ấm áp tràn ngập căn bếp nhỏ.

Ji Hoon nhanh nhẹn mở tủ lạnh, lấy ra đồ uống, còn Ha Min thì đi rửa tay, chuẩn bị ngồi cùng anh.Anh đặt lên bàn món được anh đặt trước: cơm chiên sò điệp thơm nức, mực chiên giòn vàng ruộm, thêm vài chén nhỏ đựng sốt để chấm.

Từng món đều được bày biện gọn gàng, đẹp mắt, đủ làm Ha Min phải thốt lên:– Ôi, nhìn ngon quá!

Anh đặt trước hả?Ji Hoon gật đầu, ánh mắt nheo lại, nụ cười nhẹ trên môi:– Ừ, biết em thích ăn nhanh nên anh đặt trước.

Ăn xong uống soju, vừa đủ chiều nay.Ha Min khẽ cười, mắt lấp lánh:– Thật là chiều em quá đi mất.Anh múc cho cô một đũa cơm chiên sò điệp, đưa lên gần miệng:– Thử xem, ngon không?Cô há miệng nhận, vừa nhai vừa gật đầu:– Ngon quá!

Anh nấu hay đặt trước cũng giỏi ghê.Ji Hoon cười, ngồi xuống đối diện cô, rót soju vào ly:– Nhớ, chỉ uống vừa đủ, hôm nay mình chỉ nhâm nhi cùng nhau thôi.Ha Min hắng giọng, đỏ mặt nhưng vẫn nở nụ cười:– Vừa đủ mà, em hứa.Anh nâng ly chạm nhẹ vào ly cô, mắt ánh lên sự dịu dàng:– Hứa.

Uống cùng anh, em chỉ cần tận hưởng thôi, mọi việc khác để anh lo.Ha Min cúi xuống cười, nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp lan tỏa.

Buổi tối ấy, chỉ có hai người, tiếng cười nhẹ, mùi thơm của đồ ăn và vị soju ấm, tất cả hòa quyện tạo nên một khoảnh khắc bình yên mà ngọt ngào, khiến Ha Min lặng lẽ nghĩ: “Thật may mắn khi có anh bên cạnh.”

Ji Hoon thì thầm từ phía đối diện:– Anh cũng vậy… thật may mắn vì có em.Không khí buổi tối ấm áp trong nhà khiến Ji Hoon cảm thấy lâng lâng.

Ha Min, có vẻ hơi say do chút soju nhâm nhi, bắt đầu làm nũng đủ trò, ôm lấy anh, cười khúc khích.– Thôi, không uống thêm nữa đâu, em say rồi – anh nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng vừa nghiêm vừa dịu.Nhưng Ha Min chẳng nghe, nhẹ nhàng đứng dậy đi đến chỗ anh, ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm anh và bất ngờ hôn lên môi.Ji Hoon ban đầu hơi ngỡ ngàng, nhưng cảm giác nóng bỏng, ngọt ngào làm anh không kìm nổi.

Anh giữ cô lại, đáp lại nụ hôn sâu hơn, tay dần luồn vào trong áo cô, xoa nắn nhẹ nhàng, âu yếm.Sau một lúc, anh buông môi cô ra, giọng trầm hẳn:– Em… làm anh không nhịn nổi nữa rồi.Ha Min đỏ mặt, ánh mắt long lanh, nhưng lại cười tinh nghịch:– Thế thì…

đừng nhịn nữa đi.Ji Hoon nheo mắt, mỉm cười dịu dàng, vòng tay ôm cô vào lòng và bế thẳng lên phòng, vừa bước vừa thì thầm:– Vậy là đêm nay… chỉ có anh và em thôi.Ha Min dựa sát vào anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và hơi ấm lan tỏa, lòng dâng trào cảm giác an toàn nhưng cũng đầy khao khát.

Căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng bước chân và nhịp tim của hai người, một đêm say nồng ngọt ngào và đầy lửa.Ji Hoon bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt Ha Min xuống giường, mắt vẫn nhìn cô đầy say đắm.

Anh không mất thời gian, cúi xuống hôn cô, từng cái hôn sâu, ngọt ngào nhưng đầy kiểm soát.Ha Min hơi lúng túng nhưng không hề chống cự, chỉ nép sát vào anh.

Ji Hoon đưa tay khẽ, giúp cô cởi ra, đồng thời anh cũng tự cởi áo mình, để lộ cơ thể rắn rỏi.Nụ hôn tiếp tục, vừa mập mờ vừa gợi cảm, xen lẫn những cái vuốt ve và chạm nhẹ, khiến không khí trong phòng nóng dần lên.

Hai người dường như hòa làm một, mọi lo lắng, mọi khoảng cách đều biến mất.Anh thì thầm gần tai cô:– Tối nay…

đừng hòng ngủ yên với anh.Ha Min đỏ mặt, lặng lẽ đáp lại nụ hôn, cảm nhận nhịp tim của Ji Hoon, sự ấm áp và gần gũi lan tỏa khắp cơ thể, biến đêm đó trở thành một khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa đầy khao khát.Ji Hoon hôn Ha Min một cách say đắm, tay anh lần lượt vuốt ve cơ thể cô, những đường cong mềm mại dưới tay anh khiến tim cô loạn nhịp.

Ha Min đỏ mặt, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn không rời anh, cơ thể khẽ rúc vào ngực anh.Anh vừa hôn vừa đặt những nụ hôn dọc cổ cô, môi khẽ cắn nhẹ và lưỡi lướt qua cổ khiến Ha Min khẽ rùng mình, đôi tay siết chặt anh.

Cảm giác nóng bỏng và gần gũi khiến cô thở dốc, không còn giữ được vẻ nhõng nhẽo nữa mà hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc.Ji Hoon thì thầm khẽ:– Anh không nhịn nổi nữa rồi…Ha Min lắp bắp, mặt đỏ bừng:– Thế… thì… anh làm đi…Anh cười khẽ, luồn tay xuống eo cô, kéo cô sát người hơn, từng cái chạm, từng cử chỉ đều đầy cám dỗ và khát khao, vừa mập mờ vừa đầy đam mê.

Không gian phòng tối, chỉ còn ánh sáng yếu từ đèn, hai cơ thể gần nhau, nhịp tim hòa vào nhau, khiến đêm ấy chỉ có họ – và tình cảm bùng cháy, ngọt ngào đến mức khiến cả hai đỏ mặt không nói nên lời.Ha Min tựa vào anh, không còn chút e dè nào, và Ji Hoon thì trọn vẹn đắm chìm trong cảm giác chỉ thuộc về riêng họ.Hết Chương 40😇😅
 
Chàng Thư Kí
Chương 41


Chương 41 — “Bình minh ngọt ngào và đỏ mặt”Sáng hôm sau, Ha Min tỉnh dậy, ánh nắng nhẹ xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ hơi ấm của cơ thể Ji Hoon bên cạnh.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nhớ về tối qua – nụ hôn nồng nàn, sự say đắm và khoảnh khắc anh chiều cô đến mức cô đã không ngần ngại xin anh… làm mạnh hơn.

Mặt cô nóng bừng, lòng vừa xấu hổ vừa lâng lâng.Bất chợt, Ha Min mở chăn lên, tò mò và… sững sờ: cả hai vẫn chưa mặc đồ!

Cô đỏ mặt tới tận mang tai, tay vội kéo chăn lên che cơ thể, tim đập rộn ràng.Ji Hoon cũng tỉnh dậy, nhìn thấy biểu cảm đỏ bừng của cô, nhếch môi cười khẽ, giọng trầm ấm:– Sáng rồi… ngủ thêm một chút hay muốn làm gì nữa đây?Ha Min lắp bắp, cố gắng lấy lại bình tĩnh:– À… em… chỉ muốn… dậy thôi…Anh nheo mắt, trêu cô:– Ngượng à?

Sáng nay em đỏ mặt dữ vậy…

đáng yêu thật.Ha Min lặng im, mặt vẫn nóng hừng hực, chỉ biết cúi xuống và ôm chăn sát cơ thể.

Ji Hoon chợt kéo cô vào lòng, đặt nhẹ những nụ hôn lên trán, má và cổ cô, tạo cảm giác vừa gần gũi vừa an toàn.Cả hai chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc, mở đầu một ngày mới với tình yêu nồng nàn và đầy rung động.Ha Min vẫn còn ngồi trong lòng Ji Hoon, mặt cô nóng ran, tim đập rộn ràng.

Ji Hoon đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng trầm trầm mà ngọt ngào:– Sáng sớm đã bướng bỉnh rồi, chắc em muốn làm khó anh hả?Ha Min chỉ biết đỏ mặt, vươn tay đẩy anh ra một chút, nhưng động tác nhẹ nhàng khiến Ji Hoon cười khẽ.– Không… không phải… – cô lí nhí, cố gắng che giấu sự ngại ngùng.Anh nghiêng người, cúi sát mặt cô, mũi chạm nhẹ vào má Ha Min, làm cô giật mình, tim nhảy loạn nhịp:– Thế sao em lại đỏ mặt dữ vậy?

Chắc là… em thích anh lắm rồi, phải không?Ha Min hờn dỗi, hất nhẹ tay anh ra, nhưng nụ cười không thể giấu trên môi:– Ai… ai nói thích… – cô lắp bắp, giọng vừa hờn vừa ngại.Ji Hoon không nhịn được, kéo cô vào lòng, siết nhẹ eo cô, giọng vừa trêu vừa dịu dàng:– Thôi được, anh không ép.

Nhưng mà… sáng nay, em cứ nằm im cho anh ôm một chút, được không?Ha Min cắn môi, cuối cùng cũng không thể từ chối, gật đầu.

Hai người lặng im, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở gần nhau.

Khoảnh khắc ấy vừa ngọt ngào vừa khiến Ha Min đỏ bừng, nhưng cô cảm thấy ấm áp đến lạ thường.Không khí yên bình bỗng bị phá vỡ khi điện thoại Ji Hoon rung lên.

Anh nhấc lên, thấy tin nhắn từ đồng nghiệp.

Ha Min nhìn lén, mắt lại sáng lên chút ghen nhỏ:– Ai nhắn anh vậy? – cô nhíu mày, giọng pha chút hờn dỗi.Ji Hoon cười, hôn nhẹ lên trán cô:– Chỉ là việc công thôi mà… không phải lo đâu.Ha Min đỏ mặt, cúi đầu nhưng trong lòng vẫn cười, vừa hờn vừa vui: sáng nay, tình yêu của họ đã bắt đầu bằng những rung động, ngọt ngào và…

đỏ mặt đến mức khó quên.Ha Min vẫn còn ngồi trong lòng Ji Hoon, mặt cô nóng ran, tim đập rộn ràng.

Ji Hoon nhìn cô một lúc, nhếch môi cười khẽ rồi dịu dàng nói:–Đợi anh chút.Anh nhẹ nhàng đặt Ha Min xuống giường, cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm chăn che cơ thể.

Ji Hoon đứng dậy, cúi xuống nhặt lại quần áo của mình, mặc từng chiếc một, rồi quay sang nhìn Ha Min:– Em cũng mặc lại đồ đi.

Không nên để thế này mãi được.Ha Min đỏ bừng, vội vã kéo chăn che người, lắp bắp:– À…

à… vâng…Ji Hoon tiến lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô trước khi nhét quần áo vào tay cô:– Đồ em đây mặc vào đi, anh chờ.Ha Min tay run run nhận quần áo, tim đập mạnh, vừa xấu hổ vừa… lâng lâng.

Cô vội vàng bước ra, lấy quần áo để mặc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về Ji Hoon.

Anh chỉ đứng nhìn, nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy vẻ trìu mến và trêu đùa.Khi Ha Min mặc xong, Ji Hoon kéo cô lại, đặt nhẹ nụ hôn lên má:– Thấy chưa, sáng nay cũng không tệ đâu.

Chỉ cần hai ta bình yên bên nhau là đủ.Ha Min mỉm cười, lòng ấm áp.

Sáng nay bắt đầu bằng ngượng ngùng, đỏ mặt và những khoảnh khắc gần gũi, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Ha Min vừa mặc xong quần áo thì Ji Hoon nắm tay cô, dẫn cô xuống bếp.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên mặt hai người, làm không gian sáng bừng và ấm áp.Ji Hoon nhanh tay chuẩn bị bữa sáng: trứng ốp la, bánh mì nướng và một cốc sữa.

Ha Min đứng bên cạnh, mắt lấp lánh nhìn anh:– Sao anh nấu ăn sáng sớm vậy? – cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa trêu.Ji Hoon cười khẽ, đặt trứng lên đĩa:– Vì anh muốn em có một buổi sáng thật ngon lành.

Mà quan trọng là… anh muốn nhìn em ăn nữa.Ha Min đỏ mặt, lén nhìn anh, vừa bối rối vừa thấy ấm lòng.

Cô ngồi xuống ghế, tay run run cầm dĩa, vừa ăn vừa lén liếc Ji Hoon.

Anh không nhịn được, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô:– Em cứ nhìn anh như thế, anh sẽ… không nỡ rời mắt đâu.Ha Min cười khúc khích, hờn dỗi:– Nói gì mà… nghe ngượng quá…Ji Hoon chỉ cười, ánh mắt trìu mến và trêu đùa cùng lúc.

Không khí bữa sáng tràn ngập tiếng cười và sự gần gũi.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về những việc nhỏ nhặt, từ công việc, sở thích đến những kỷ niệm ngọt ngào trước đó.Ha Min thỉnh thoảng khẽ đưa tay chạm vào tay Ji Hoon, và anh đều nắm lại, đôi khi hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Mỗi cử chỉ đều khiến Ha Min đỏ bừng, tim rộn ràng.Bữa sáng kết thúc, nhưng khoảnh khắc ngọt ngào ấy vẫn còn in dấu trong lòng hai người.

Sáng nay, họ không chỉ chia sẻ bữa ăn mà còn chia sẻ những rung động, tiếng cười và sự ấm áp của tình yêu.Hết Chương 41
 
Chàng Thư Kí
Chương 42


Chương 42 -- Tình yêu công khaiTừ hôm đó, tình cảm của Ha Min và Ji Hoon ngày càng trở nên gần gũi, mạnh mẽ hơn.

Họ không còn ngại ngần che giấu nhau nữa, cả ở nhà lẫn nơi công sở.

Ở công ty, khi mọi người thấy họ cùng nhau đi ăn trưa, trò chuyện hay thoải mái nắm tay nhau trong thang máy, không ít đồng nghiệp nhìn họ với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ghen tỵ.Ji Hoon luôn tôn trọng Ha Min, nhưng cũng không ngần ngại công khai tình cảm, và Ha Min cũng dần tự tin hơn, sẵn sàng cười, nắm tay anh trước mặt mọi người.

Không khí nơi làm việc trở nên ấm áp hơn, và mọi người xung quanh cũng dễ chịu khi nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy.Rồi thời gian trôi, đến ngày kỷ niệm 6 tháng yêu nhau, tối hôm đó Ji Hoon gọi điện cho Ha Min, giọng trầm ấm nhưng đầy hào hứng:– Nay là kỷ niệm 6 tháng anh với em yêu nhau.

Em thay đồ sửa soạn đi, nay anh qua đón em đi ra ngoài ăn tối.Ha Min nghe xong, tim nhảy loạn nhịp, cô cười tủm tỉm:– Dạ… – cô đáp rồi tắt điện thoại, vội vàng chạy vào phòng tắm.Cô nhanh chóng tắm rửa, thay bộ váy yêu thích, trang điểm nhẹ nhàng, tóc buông lơi, sửa soạn thật xinh đẹp.

Mọi thứ vừa xong thì điện thoại rung lên, tin nhắn từ Ji Hoon hiện ra:"Em xuống đi, anh tới rồi."

Ha Min cắn môi, đỏ mặt vì vừa hồi hộp vừa vui, rồi hít một hơi thật sâu, nắm túi xách và bước ra cửa.

Bên ngoài, Ji Hoon đã đứng sẵn, nụ cười ấm áp hiện trên môi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.– Sẵn sàng chưa? – anh hỏi, giọng dịu dàng mà trêu đùa.– Sẵn sàng rồi ạ… – Ha Min đáp, tim rộn ràng, ánh mắt dạt dào cảm xúc.Tối nay, họ sẽ cùng nhau kỷ niệm sáu tháng yêu nhau, một đêm tràn đầy ngọt ngào, tiếng cười và những khoảnh khắc chỉ thuộc về hai người.Nhà hàng Ji Hoon chọn không quá xa xỉ nhưng ấm cúng, ánh nến nhảy múa trên bàn, không gian tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng.

Khi Ha Min bước vào, ánh mắt cô sáng lên vì bất ngờ – Ji Hoon đã đặt một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố lung linh về đêm.– Wow… anh làm vậy sao? – cô tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa xúc động.Ji Hoon mỉm cười, kéo ghế cho cô ngồi:– Tất nhiên, hôm nay là ngày đặc biệt.

Anh muốn em thật hạnh phúc.Suốt bữa tối, họ trò chuyện vui vẻ, cười nói, trao nhau ánh mắt trìu mến.

Ji Hoon thỉnh thoảng nắm tay Ha Min, đưa lên hôn nhẹ.

Ha Min đỏ mặt, tim đập rộn ràng, nhưng cô không rút tay ra mà chỉ khẽ cười, cảm nhận từng cử chỉ ngọt ngào.Khi bữa tối gần kết thúc, Ji Hoon đứng lên, yêu cầu Ha Min nhắm mắt lại.

Cô làm theo, trong lòng vừa hồi hộp vừa tò mò.

Anh quỳ xuống trước mặt cô, ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt nghiêm túc nhưng tràn đầy yêu thương của anh.– Ha Min… – giọng anh trầm ấm, run run một chút vì xúc động – Em có đồng ý làm bạn đời của anh không?Ha Min mở mắt, không tin vào những gì nhìn thấy.

Trước mặt cô, Ji Hoon quỳ trên một đầu gối, tay giơ chiếc nhẫn lấp lánh.

Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, mắt đỏ vì xúc động:– Anh… anh… thật sao? – cô lắp bắp, giọng run run.– Anh thật, và anh muốn cả đời này được bên em.

Ha Min, em đồng ý làm vợ anh chứ?Cả nhà hàng như lặng im trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn tiếng tim Ha Min đập rộn ràng trong ngực.

Cô bật cười, ôm chầm lấy Ji Hoon:– Em đồng ý!

Em đồng ý!Ji Hoon kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô trong niềm hạnh phúc vỡ òa.

Mọi ánh mắt xung quanh đều hướng về họ, nhưng cả hai chỉ còn nhìn nhau, cười và rơi lệ hạnh phúc.Đêm hôm đó, bữa tối kỷ niệm sáu tháng yêu nhau của họ không chỉ ngọt ngào mà còn trở thành dấu mốc quan trọng, đánh dấu một chương mới của tình yêu: sự gắn kết trọn đời.Sau bữa tối đầy cảm xúc, Ji Hoon lái xe chở Ha Min về căn hộ của anh.

Trên đường, hai người im lặng nhưng ánh mắt luôn hướng về nhau, nắm tay thật chặt.

Ha Min vẫn chưa hết bàng hoàng vì lời cầu hôn, tim cô đập rộn ràng mỗi khi nhìn anh.Vừa bước vào nhà, Ji Hoon kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, má và cổ cô, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào trái tim Ha Min.– Em có biết anh hạnh phúc thế nào không? – anh thì thầm, giọng trầm ấm.– Em… em cũng hạnh phúc… – Ha Min đáp, mặt đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra ngoài.Ji Hoon cười khẽ, hạ giọng trêu:– Thế này thì… em có dám để anh ôm lâu hơn một chút không?Ha Min vừa hờn vừa cười, gật đầu.

Anh ôm cô sát vào lòng, đặt những nụ hôn nhẹ khắp vai, gáy và tóc cô.

Ha Min không ngăn cản, chỉ biết đỏ mặt, cười khúc khích, cảm giác vừa ngượng vừa lâng lâng hạnh phúc.Chốc lát, Ji Hoon kéo cô ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt cô:– Hôm nay là ngày kỷ niệm 6 tháng… và cũng là ngày anh muốn em biết, anh sẽ luôn bên em, yêu em và chăm sóc em suốt đời.Ha Min xúc động, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt, cô nắm tay anh thật chặt:– Em tin anh, Ji Hoon… em cũng sẽ luôn bên anh.Anh hôn nhẹ lên môi cô, rồi cười:– Như vậy… tối nay chỉ còn hai ta, tận hưởng khoảnh khắc riêng tư thôi.Ha Min đỏ mặt, cúi đầu nhưng vẫn mỉm cười, cảm giác vừa ngượng vừa hạnh phúc tràn ngập khắp cơ thể.

Trong căn hộ ấm áp ấy, hai người chìm trong vòng tay nhau, tiếng cười, những nụ hôn và sự gần gũi khiến khoảnh khắc trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.Đêm hôm đó, Ha Min nhận ra rằng tình yêu của họ không chỉ là ngọt ngào, mà còn là sự gắn kết, tin tưởng và hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn, chỉ có hai người.Hết Chương 42
 
Chàng Thư Kí
Chương 43


Chương 43 — “Ra mắt gia đình và chuẩn bị đám cưới”Sau buổi tối kỷ niệm ngọt ngào, Ji Hoon và Ha Min quyết định công khai với gia đình về mối quan hệ nghiêm túc của mình.

Một buổi chiều, Ji Hoon dẫn Ha Min đến nhà mẹ anh.– Mẹ, con muốn giới thiệu Ha Min, người con muốn gắn bó cả đời – Ji Hoon nói, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc.Mẹ Ji Hoon mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui:– Thật sao?

Con trai mẹ cuối cùng cũng tìm được người hợp ý rồi.

Chào con, Ha Min!Ha Min cúi đầu lễ phép, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng hạnh phúc.

Cô nắm tay Ji Hoon, cảm nhận hơi ấm từ anh, rồi dịu dàng nói:– Dạ, con rất mong được làm con dâu của mẹ.Sau đó, Ha Min cũng thông báo cho Gong Ji-cheol, anh trai cô, về dự định kết hôn:– Anh ơi, em và Ji Hoon định… sẽ kết hôn.

Anh ủng hộ chứ?Gong Ji-cheol nhíu mày, nhưng rồi nở nụ cười, gật đầu:– Đằng nào Ji Hoon cũng là bạn thân của anh, anh yên tâm.

Chúc hai đứa hạnh phúc.Nhận được sự đồng ý từ gia đình cả hai, Ji Hoon và Ha Min bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới.

Họ cùng nhau đi chụp ảnh cưới, chọn phong cách, bối cảnh, và tạo dáng dưới ống kính.

Ha Min đỏ mặt khi Ji Hoon không ngừng khen cô xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy yêu thương khiến cô vừa ngượng vừa hạnh phúc.Tiếp đó, hai người đi mua nhẫn cưới.

Ji Hoon chọn một cặp nhẫn đơn giản nhưng tinh tế, vừa vặn với tay Ha Min và anh.

Cô nhìn anh, mắt lấp lánh:– Anh… em thích lắm.– Anh biết mà, anh luôn biết gu của em ra sao – Ji Hoon cười, kéo cô vào lòng, đặt nụ hôn lên trán cô.Không dừng lại, Ha Min còn thử váy cưới.

Khi cô bước ra trong chiếc váy trắng tinh khôi, Ji Hoon suýt thốt lên:– Ha Min… em đẹp quá… như thiên thần vậy!Ha Min đỏ bừng mặt, vội quay đi, nhưng Ji Hoon không buông tay, vừa ôm vừa trêu:– Đừng quay đi… anh muốn nhìn trọn vẹn thiên thần của anh.Những ngày chuẩn bị đám cưới trôi qua trong tiếng cười, ánh mắt trìu mến, và vô số khoảnh khắc đỏ mặt, ngọt ngào của cả hai.

Mỗi chi tiết dù nhỏ nhất đều trở thành kỷ niệm không thể nào quên trong hành trình sắp bước vào cuộc sống mới – cuộc sống làm vợ chồng của Ji Hoon và Ha Min.Ngày cuối cùng trước đám cưới, Ji Hoon và Ha Min tất bật hoàn thiện những công việc còn lại.

Họ cùng nhau lựa chọn hoa cưới: những bông hồng trắng, cẩm tú cầu và hoa lan điểm xuyết, tạo nên một bó hoa tinh tế, vừa sang trọng vừa lãng mạn.

Ha Min thỉnh thoảng nghiêng người vào Ji Hoon, vừa đỏ mặt vừa cười, vì anh cứ trêu cô:– Em xinh thế này, hoa cưới còn phải ganh tị mất thôi.Ha Min chỉ biết cúi xuống cười khúc khích, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối.Tiếp đó, hai người ngồi lại chốt danh sách khách mời, đảm bảo không bỏ sót ai quan trọng.

Ji Hoon cũng hướng dẫn Ha Min cách trang trí nhà cửa, từ những dải hoa mềm mại, nến lung linh, đến các chi tiết nhỏ xinh xắn tạo không khí ấm áp và lãng mạn.Khi màn đêm buông xuống, mọi việc đã hoàn tất.

Căn nhà trở nên sáng bừng với ánh nến và hoa tươi, sẵn sàng cho ngày trọng đại.

Ji Hoon và Ha Min mệt nhoài nhưng hạnh phúc, trao nhau những cái nhìn trìu mến trước khi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.Nhưng đêm nay, trước ngày cưới, Ha Min cảm thấy tâm trạng mình lạ lắm.

Trong lòng cô bồn chồn, một cảm giác khó tả, vừa lo lắng vừa bất an, mặc dù không có lý do gì cụ thể.

Cô tự nhủ: “Chắc là hồi hộp… thôi mà.”

Nhưng điềm báo trong lòng, một cảm giác âm thầm, khiến cô không ngủ ngon.Ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh về đêm, Ha Min ôm gối, ánh mắt xa xăm.

Cô không nói với ai, kể cả Ji Hoon, vì không ai biết được nỗi bồn chồn này.

Nó như một dự cảm lạ, một điềm báo chưa rõ, nhưng dường như sắp xuất hiện vào ngày mai – ngày trọng đại của Ha Min và Ji Hoon…Hết Chương 43
 
Chàng Thư Kí
Chương 44


Chương 44 — “Ngày cưới và biến cố bất ngờ”Sáng sớm hôm nay, Ha Min thức dậy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc được làm gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ.

Cô đứng trước gương, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Đây là ngày trọng đại, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác bồn chồn lạ thường từ đêm qua.Khách mời đã tới đầy đủ, các đồng nghiệp, bạn bè, gia đình hai bên đều háo hức chúc mừng.

Ha Min nở nụ cười, đón tiếp mọi người, nhưng ánh mắt vẫn hướng về cửa, mong chờ Ji Hoon xuất hiện.

Nhưng phút giây trôi qua, duy nhất không thấy anh đâu…Cảm giác lo lắng dâng lên, Ha Min gọi cho anh trai mình, Gong Ji-cheol:– Anh Hai… anh có biết sao Ji Hoon chưa tới không?Anh Ji-cheol nhẹ nhàng an ủi:– Bình tĩnh đi, chắc chắn anh ấy sẽ tới thôi.

Đừng quá lo, em cứ đón tiếp khách trước đã.Ha Min gật đầu, cố giữ nụ cười, nhưng tim cô vẫn rộn ràng không yên.Chẳng bao lâu, điện thoại anh cô reo lên.

Ji-cheol nhìn số, nhận ra số điện thoại của Ji Hoon bạn anh.

Anh nhấc máy nghe:– Alo tôi nghe.Anh cô nghe máy xong, gương mặt tái mét, ánh mắt hoảng hốt chưa từng thấy.

Chỉ một lát sau, anh tắt máy, tiến lại gần Ha Min, nắm chặt tay cô:– Em… em phải bình tĩnh nghe anh nói…– Sao… sao vậy anh? – Ha Min run rẩy, tim như ngừng đập.– Ji Hoon…

Ji Hoon bị tai nạn giao thông nghiêm trọng…

đang được đưa đi cấp cứu… – giọng anh Ji-cheol run run, chưa từng thấy anh nói điều gì nghiêm trọng đến vậy.Cả thế giới Ha Min như sụp đổ.

Cô cảm thấy tim mình thắt lại, chân run rẩy, mắt mờ đi vì sợ hãi.

Bao nhiêu niềm háo hức, hạnh phúc cho ngày cưới bỗng chốc tan biến, thay vào đó là nỗi lo lắng khôn nguôi.Ha Min cố hít một hơi thật sâu, nhưng nước mắt đã trào ra.

Cô chỉ biết cầu mong, mong Ji Hoon sẽ vượt qua tai nạn, sẽ an toàn, để ngày trọng đại này không kết thúc trong bi kịch.Không khí xung quanh cô bỗng trở nên lặng im, tiếng cười, tiếng chúc mừng dường như biến mất.

Trong lòng Ha Min chỉ còn một điều duy nhất: Ji Hoon, và hy vọng anh sẽ quay trở lại bên cô…Nhận tin báo về tai nạn, Ha Min cảm thấy tim mình như nghẹt thở.

Cô quay vào phòng, vội vàng thay bộ váy cưới sang quần áo gọn gàng để tiện di chuyển.

Tay run rẩy, tim đập thình thịch, cô lắp bắp gọi anh trai:– Anh Hai… nhanh lên…

đưa em tới bệnh viện… chỗ Ji Hoon…mau lênGong Ji-cheol không nói nhiều, chỉ gật đầu, lái xe như bay trên đường, cố trấn an cô:– Em bình tĩnh, anh sẽ đưa em tới.Nhưng Ha Min không thể bình tĩnh được.

Cả hành trình trên đường, cô chỉ ôm chặt mình, mắt nhòe đi, tim như muốn vỡ ra.

Những hình ảnh đêm qua, nụ cười của Ji Hoon, những khoảnh khắc hạnh phúc trước ngày cưới bỗng chốc ùa về, khiến cô càng đau khổ hơn.Khi đến bệnh viện, nhân viên y tế nhanh chóng đẩy băng ca ra khỏi xe cứu thương.

Ha Min vội vàng lao tới, mắt mở to trong kinh hoàng.

Trên băng ca, Ji Hoon nằm đó, cơ thể dính đầy máu, nhưng bàn tay ở ngón áp út vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn mà anh với cô ngày anh cầu hôn cô.Cảm giác như cả thế giới sụp đổ trước mắt Ha Min.

Cô gào lên, nước mắt trào ra không kìm được:– Ji Hoon… anh… anh đừng bỏ em…Cả thân thể cô run rẩy, khụy xuống bên băng ca, khóc nức nở.

Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, tiếng máy móc, tiếng người hối hả, tiếng thông báo của bệnh viện hòa lẫn vào nhau, nhưng trong lòng Ha Min chỉ còn nỗi đau và sợ hãi tột cùng.Cô ôm lấy tay Ji Hoon, nhấn mặt mình vào tay anh, không ngừng cầu nguyện:– Anh phải sống… phải sống để ở bên em…

Phải… phải không…

Ji Hoon…Mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn Ha Min, Ji Hoon, và nỗi đau tận cùng mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.Bên ngoài phòng mổ, Ha Min đứng lặng người, tay ôm chặt anh trai, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Mỗi phút giây trôi qua đều dài đằng đẵng, tim cô đau nhói, như muốn vỡ ra.Chị dâu của cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ha Min, giọng dịu dàng nhưng cố trấn an:– Min à… bình tĩnh đi, mọi chuyện sẽ ổn… mà đúng không.Ha Min chỉ biết gật đầu, nhưng tim cô như bị bóp nghẹt.

Mỗi tiếng bíp từ phòng mổ, mỗi bước chân của y tá chạy ra vào kêu thêm người đi vào đều khiến cô nhói lòng, nỗi lo lắng không gì diễn tả được.

Cô ôm anh trai, khóc nức nở:– Anh Hai… anh… anh phải cứu anh ấy… anh ấy phải sống…Nhưng như một định mệnh nghiệt ngã, như ông trời không muốn cô hạnh phúc trọn vẹn, tiếng bác sĩ cuối cùng vang lên, gương mặt nghiêm trọng.

Anh trai cô quay ra, giọng run run:– Min… em phải nghe anh…

Ji Hoon… không qua khỏi…Ha Min cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình.

Tiếng khóc của cô nghẹn lại trong cổ họng, cô khụy xuống, ôm mặt, không tin nổi điều tai họa này lại xảy ra với người cô yêu thương nhất.Nỗi đau tột cùng bao trùm lấy Ha Min.

Cô cảm giác như tim mình bị xé nát, mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn hình ảnh Ji Hoon nằm trên băng ca, bàn tay vẫn giữ chiếc nhẫn đính hôn – như một lời nhắc nhở về tình yêu của họ, nhưng giờ đây đã trở thành nỗi tiếc thương không gì bù đắp nổi.Cô gào lên, nước mắt trào ra, tiếng khóc vang khắp hành lang bệnh viện:– Ji Hoon… sao anh bỏ em… sao lại là anh…Anh trai cô chỉ biết ôm chặt Ha Min, cũng khóc theo cô, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi:– Min… em phải mạnh mẽ… anh sẽ ở bên em…Nhưng Ha Min biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, cô đã mất đi tất cả.

Tình yêu, hạnh phúc và cả tương lai mà cô từng tưởng tượng – tất cả đã vụt mất chỉ trong nháy mắt…Không khí bệnh viện trở nên tĩnh lặng đến rợn người.

Sau khi bác sĩ xác nhận Ji Hoon không qua khỏi, họ đẩy băng ca chở anh về nhà xác.

Ha Min đứng lặng một bên, mắt đỏ hoe, tim như bị bóp nghẹt.

Không chịu nổi cảnh xa cách, cô chạy theo băng ca, nắm tay anh trai:– Anh Hai… cho em đi theo… cho em được nhìn anh ấy lần cuối…Gong Ji-cheol im lặng gật đầu, đưa cô theo bước chân run rẩy.

Khi cánh cửa nhà xác mở ra, Ha Min khựng lại, cả thân thể cô như đông cứng.

Trước mắt cô là Ji Hoon, cơ thể lạnh lẽo, khuôn mặt nghiêng nghiêm trang nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh quen thuộc, tay vẫn còn chiếc nhẫn đính hôn.Ha Min lao tới, ôm chặt cơ thể anh, nước mắt trào ra không ngừng:– Ji Hoon… sao anh lại bỏ em… sao… sao lại là anh… – giọng cô nghẹn ngào, run rẩy.Cô ép mặt vào vai anh, hít lấy mùi hương quen thuộc mà giờ đây lạnh lẽo, những kỷ niệm, những nụ cười, những khoảnh khắc hạnh phúc bỗng ùa về trong tâm trí.Rồi, trong cơn đau không thể chịu nổi, Ha Min cúi xuống, hôn lên môi anh lần cuối.

Nụ hôn vội vã, ngập tràn nỗi thương nhớ, tiếc nuối và cả tình yêu không lời.

Cô khẽ thì thầm:– Em yêu anh… mãi mãi…

Ji Hoon…Cả thế giới Ha Min như sụp đổ hoàn toàn.

Cô chỉ biết ôm anh, nước mắt tuôn rơi, run rẩy trong vòng tay lạnh lẽo của người cô yêu thương nhất.Xung quanh là không gian lặng im, chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng khóc và nỗi đau tận cùng của Ha Min.

Mọi hi vọng, mọi hạnh phúc trước đây như vụt mất trong khoảnh khắc, chỉ còn lại tình yêu bất diệt trong trái tim cô – tình yêu với Ji Hoon, mà giờ đây, cô biết sẽ không bao giờ còn được thấy anh mỉm cười nữa…Ngày tang lễ của Ji Hoon, không khí trầm lặng bao trùm khắp mọi nơi.

Căn nhà, phòng tang lễ và cả nghĩa trang đều im ắng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Ha Min vang vọng trong không gian.

Cô mặc bộ váy đen đơn giản, mái tóc buông thõng, gương mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm thương nhớ vô hạn.Ha Min đứng trước linh cữu Ji Hoon, bàn tay run run đặt lên quan tài, như thể chỉ cần chạm vào là có thể kéo anh về bên cô.

Trong lòng cô là bao nhiêu ký ức – những nụ cười, những cái ôm, những lời yêu thương ngọt ngào mà cả hai đã từng trao nhau.– Ji Hoon… sao anh lại bỏ em… – cô nghẹn ngào, giọng run rẩy, nước mắt trào ra, ướt cả tay áo.Cô cúi xuống, hôn lên quan tài lần cuối, nhấn nụ hôn tràn đầy thương nhớ và tiếc nuối:– Em yêu anh… mãi mãi… dù anh không còn ở đây, em vẫn sẽ giữ tất cả kỷ niệm về anh trong tim.Anh trai cô đứng bên, ôm cô nhẹ nhàng, cố gắng an ủi:– Min à… em phải mạnh mẽ… anh biết em đau lắm, nhưng… phải sống tiếp… vì Ji Hoon cũng muốn thấy em hạnh phúc…Ha Min lặng im, chỉ biết ôm chặt anh trai, cảm giác mất mát như xé nát trái tim.

Mỗi lời nói, mỗi cái ôm, đều không thể bù đắp nỗi trống trải bên cạnh Ji Hoon.Trong những phút giây im lặng, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng nụ cười của anh, ánh mắt trìu mến, những lần anh ôm cô, vuốt tóc và bảo vệ cô.

Tất cả những ký ức ấy vừa ngọt ngào vừa đau đớn, khiến Ha Min khóc nấc, nhưng cũng là thứ giúp cô cảm thấy Ji Hoon vẫn ở đâu đó trong trái tim mình.Tang lễ kết thúc trong nước mắt, nhưng Ha Min hứa với lòng mình rằng sẽ giữ trọn tình yêu ấy, không bao giờ quên Ji Hoon.

Dù đau thương đến mức nào, ký ức về anh sẽ là ngọn lửa ấm áp, giúp cô vượt qua nỗi mất mát này.Cô bước ra khỏi nghĩa trang, mắt nhòe lệ nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt, nhủ thầm:– Anh sẽ luôn ở trong tim em…

Ji Hoon… mãi mãi…Hết Chương 44Chương cuối end😇😇
 
Chàng Thư Kí
Ngoại truyện


Ngoại truyện — “Sau nỗi đau, ký ức còn lại”Sau cái ngày định mệnh, Ha Min rời khỏi căn nhà đang ở cùng anh mình và chuyển về căn hộ của Ji Hoon để sống.

Mỗi góc phòng, từng vật dụng đều gợi nhớ đến anh, từng hơi thở, từng ánh mắt trìu mến… tất cả đều khiến cô vừa muốn quên mà vừa không thể rời đi.Thời gian trôi qua, Ha Min dần sống khép kín hơn.

Nụ cười trên môi cô ít thấy xuất hiện, tiếng cười vang rộn rã ngày xưa giờ chỉ còn là ký ức.

Ở công ty, cô trở nên khó tính hơn, dễ nổi cáu với cấp dưới hay đồng nghiệp, không còn muốn có thư ký bên cạnh.

Cô vùi đầu vào công việc, để những con số, báo cáo và hợp đồng lấp đầy khoảng trống trong lòng.Nhưng đêm đến, khi căn hộ trở nên im ắng, Ha Min không tránh khỏi cảm giác cô đơn và trống trải.

Cô cầm ly rượu, để những giọt say lan tỏa, và từng ký ức ùa về.

Cô khóc lớn, nhớ những nụ cười, những cái ôm, những lời hứa ngọt ngào mà Ji Hoon từng trao.

Nỗi đau như bóp nghẹt tim, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm nhận tình yêu sâu đậm mà họ đã từng có.Cô nhìn lên tấm ảnh cưới treo trên tường – hình ảnh Ji Hoon nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương.

Chiếc nhẫn anh trao trong ngày cầu hôn vẫn còn trên tay cô, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu ấy là bất diệt.Ha Min nắm chặt tay mình, nhìn vào chiếc nhẫn, thầm thì:– Em sẽ không yêu ai khác ngoài anh…

Ji Hoon… mãi mãi…Dù nỗi đau vẫn còn, cô tự nhủ rằng ký ức về Ji Hoon sẽ là ngọn lửa ấm áp dẫn lối cho cô, cho dù cuộc sống có thể lạnh lùng và tàn nhẫn.

Cô sẽ sống, nhưng chỉ giữ tình yêu ấy trong trái tim, như một báu vật vô giá mà không ai có thể thay thế.Đêm ấy, Ha Min ngồi bên cửa sổ, ánh trăng hắt lên khuôn mặt buồn nhưng kiên cường.

Cô biết, dù anh không còn, tình yêu và ký ức ngọt ngào ấy sẽ mãi đồng hành cùng cô – trong mọi bước đi, trong mọi nhịp thở và trong cả những giọt nước mắt cô vẫn rơi.Thời gian trôi qua, nhưng nỗi đau trong lòng Ha Min không hề thuyên giảm.

Ngày qua ngày, cô thấy tâm trạng mình ngày một tệ hơn: khó chịu, dễ nổi cáu, thậm chí với những người đồng nghiệp thân thiết cũng khó chịu hơn trước.

Công việc vẫn là nơi cô vùi đầu, nhưng ngay cả thành công hay lời khen ngợi cũng không thể xoa dịu được nỗi trống trải.Anh trai cô, Gong Ji-cheol, nhìn thấy em gái mình ngày càng khép kín, nhăn nhó và cô độc, một lần nữa nhẹ nhàng khuyên:– Min à… em không thể cứ sống trong nỗi đau mãi được.

Có lẽ… mở lòng với một người mới sẽ giúp em thấy bình yên hơn.Ha Min lắc đầu, giọng cô kiên định nhưng yếu ớt:– Anh Hai… em không thể… cả đời này, em chỉ có mình Ji Hoon thôi…Gong Ji-cheol im lặng, ánh mắt vừa lo lắng vừa thương xót cho em gái.

Anh biết, tình yêu Ha Min dành cho Ji Hoon sâu đậm đến mức không ai có thể thay thế.Một năm trôi qua kể từ ngày Ji Hoon ra đi, ngày giỗ của anh đến.

Ha Min chuẩn bị thật chu đáo, mặc bộ váy mà anh từng khen cô và anh nói anh thích bộ váy này, tay cầm hoa tươi và trên ngón áp út còn nhẫn đính hôn – món quà duy nhất còn lại từ anh.

Cô tới mộ anh, đặt hoa trước bia mộ, cúi đầu một lúc thật lâu.Nhưng thay vì chỉ khóc, cô bật cười khẽ, nhớ về những ký ức ngọt ngào: những lần Ji Hoon ôm cô, trêu đùa cô, những nụ cười và ánh mắt trìu mến mà cô sẽ không bao giờ quên.– Anh… em nhớ anh… – cô vừa cười vừa khóc, giọng nghẹn ngào nhưng chan chứa yêu thương. – Em vẫn giữ tất cả… vẫn giữ tình yêu của chúng ta… mãi mãi…Cả khoảng sân im lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc và tiếng thở của Ha Min.

Cô ngồi xuống, nắm tay chiếc nhẫn trên tay, và như thể Ji Hoon vẫn ở đây, lắng nghe cô kể những điều trong một năm qua.

Nỗi đau vẫn còn, nhưng nụ cười xen lẫn nước mắt của cô cho thấy Ha Min vẫn cố gắng giữ tình yêu ấy sống mãi – bất chấp thời gian, bất chấp nỗi mất mát.Cô đứng dậy, rút sâu hơi thở, nhìn lại bia mộ một lần nữa, mỉm cười yếu ớt nhưng đầy quyết tâm:– Anh sẽ luôn là người duy nhất trong tim em…

Ji Hoon… em hứa…Ha Min đặt bó hoa tươi xuống trước bia mộ của Ji Hoon, bàn tay run run vuốt nhẹ những cánh hoa như muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

Cô ngồi xuống, dựa đầu vào tấm bia, mắt ngước lên bầu trời trong xanh, lòng tràn ngập những ký ức vừa ngọt ngào vừa đau đớn.– Anh… em nhớ ngày anh cầu hôn em lắm… – giọng cô khẽ run, lạc trong khoảng không tĩnh lặng của nghĩa trang. – Em vẫn nhớ nụ cười anh, ánh mắt dịu dàng và chiếc nhẫn anh trao…Cô chạm vào dây chuyền treo trên cổ, nơi chiếc nhẫn của Ji Hoon vẫn được cô đeo cẩn thận, như thể giữ lại một phần hơi ấm và tình yêu bất diệt của anh.

Ha Min nhìn nó, ánh mắt vừa đau lòng vừa dịu dàng:– Chắc có lẽ… em nên theo anh nhỉ… – cô thì thầm, nghẹn ngào, như muốn hòa mình cùng anh, bỏ lại tất cả trống trải của cuộc đời. – Nhưng thôi… làm vậy em biết anh không vui… nên… em sẽ sống tiếp…Nước mắt trào ra, cô tựa đầu vào bia mộ, mỉm cười yếu ớt nhưng quyết tâm.

Dù Ji Hoon đã rời xa, tình yêu và ký ức ấy vẫn còn sống trong cô, dẫn lối cho cô bước tiếp trên con đường đời.– Em sẽ sống tiếp… nhưng em sẽ luôn giữ anh trong tim… mãi mãi… – Ha Min thì thầm, lòng tràn đầy thương nhớ, và dường như, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cô cảm nhận được anh vẫn đang lắng nghe.Cô ngồi đó thật lâu, giữa nỗi đau và ký ức ngọt ngào, để cho trái tim mình được thanh thản, dù là tạm thời.

Mỗi giọt nước mắt, mỗi ký ức đều nhắc nhở cô về tình yêu vĩnh cửu mà họ từng có – và sẽ mãi bất diệt trong trái tim Ha Min.HẾT TRUYỆN ❤❤❤❤

Byeeeee
 
Chàng Thư Kí
Ngoại Truyện 2


Ngoại truyện 2 — “Nỗi nhớ vẫn còn nguyên”Nhiều năm đã trôi qua, nhưng Ha Min vẫn giữ nguyên thói quen cũ: ngày giỗ của Ji Hoon cô vẫn đi đều đặn, mang hoa tươi đầy đủ, ngồi trước bia mộ trò chuyện với anh tận một tiếng đồng hồ.

Chiếc nhẫn Ji Hoon tặng vẫn ở cổ cô, chiếc nhẫn đính hôn vẫn ở tay, như nhắc nhở cô rằng tình yêu ấy chưa bao giờ phai nhạt.Căn hộ của Ji Hoon vẫn là nơi cô ở, vẫn được dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp.

Những kỷ vật, những tấm hình, và thậm chí cả áo thun của anh, cô vẫn giữ và đôi khi lấy mặc, như thể muốn cảm nhận hơi ấm của anh quanh mình.Một buổi chiều, Gong Ji-cheol gọi Ha Min về nhà chơi.

Khi thấy em gái mặc một chiếc áo thun lạ, Ji-cheol hơi ngạc nhiên hỏi:– Min, sao hôm nay em mặc đồ lạ vậy?Ha Min chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt xa xăm:– À…

đồ chồng em…

Ji Hoon đó… – cô nói, giọng dịu dàng mà ấm áp, như thể cả Ji Hoon đang hiện diện bên cạnh cô.Gong Ji-cheol ngồi xuống cạnh em gái, ánh mắt vừa lo lắng vừa trầm tư:– Min à… lâu nay anh thấy em vẫn sống như thế này…

Em vẫn giữ tất cả kỷ vật, vẫn đi thăm Ji Hoon đều đặn…

Anh… chỉ mong em hiện tại sớm mở lòng và hạnh phúc thôi.Ha Min chỉ cười nhạt, không nói gì, tay vẫn vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên cổ.

Ji-cheol thở dài, rồi nhẹ nhàng tiếp:– Anh… cũng muốn giới thiệu với em một người bạn…

Một chàng trai ngoan ngoãn, biết quan tâm, chiều chuộng, khá giống Ji Hoon.

Có thể… em sẽ thấy vui hơn.Nghe đến đây, Ha Min nhíu mày, giọng gắt gỏng:– Anh Hai… em không cần!

Em không muốn! – cô dứt khoát lắc đầu. – Em… em chỉ có một người trong tim, Ji Hoon.

Không ai thay thế được anh ấy, em nói cho anh biết chẳng ai giống được Ju Ji Hoon đâu!Ji-cheol im lặng, ánh mắt vừa buồn vừa thương.

Anh biết em gái mình vẫn còn gắn bó sâu đậm với Ji Hoon, và không ai có thể lay chuyển tình yêu ấy.

Nhưng anh vẫn hy vọng, một ngày nào đó, Ha Min sẽ mở lòng và tìm thấy niềm vui bên một người khác.Ha Min cúi đầu, vuốt nhẹ áo thun của Ji Hoon trên người, giọng cô dịu bớt nhưng vẫn cương quyết:– Em biết… anh Hai lo cho em… nhưng chuyện này… không bao giờ xảy ra.

Em … chỉ có Ji Hoon thôi…Không khí giữa hai người trầm lặng, chỉ còn tiếng thở dài của Ji-cheol và tiếng thỏ thẻ của Ha Min với kỷ vật của chồng, như thể Ji Hoon vẫn hiện diện quanh họ.Ha Min hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, rồi quay sang anh trai:– Anh Hai… em xin phép về trước.

Hôm nay là giỗ của Ji Hoon, em không muốn quên ngày này.Gong Ji-cheol lắc đầu ngao ngán, nhưng vẫn dịu dàng nhắc nhở:– Thôi được, về đi… cẩn thận trên đường nhé, Min.Ha Min mỉm cười gật đầu, rồi rời khỏi nhà.Khi trở về căn hộ của Ji Hoon, cô vẫn giữ thói quen cũ: mở cửa, thả cặp xuống, nhìn quanh một lượt, rồi nhẹ nhàng nói với không gian trống vắng:– Anh Hoon ơi… em về rồi đây.Nhưng rồi, bất giác, Ha Min bật cười chua chát, giọng khẽ run nhưng pha lẫn nỗi cô đơn:– Làm gì còn anh bên cạnh để nghe em nói chứ…Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng bước chân của cô vang lên trên sàn gỗ.

Ha Min đặt bó hoa tươi lên bàn, nhìn chiếc nhẫn trên tay, và như thể trò chuyện với Ji Hoon đang hiện diện đâu đó trong ký ức:– Dù sao đi nữa… em vẫn sẽ giữ tất cả… trong tim em…và vẫn coi anh hiện diện ở đây nè.Nụ cười vừa ấm áp vừa đau đớn trên môi Ha Min khiến cả căn hộ tràn ngập một cảm giác vừa thương nhớ vừa kiên cường.

Dù Ji Hoon đã rời xa, tình yêu ấy vẫn sống trong cô, dẫn lối cô qua từng ngày trống trải.Ha Min bắt đầu dọn dẹp căn hộ, lau chùi từng góc, sắp xếp gọn gàng như cách cô vẫn làm khi còn có Ji Hoon bên cạnh.

Bếp núc cũng không còn là nỗi ám ảnh: từ khi anh rời đi, cô đã học nấu ăn để tự lo cho bản thân, để không phải dựa dẫm vào ai.

Mùi thức ăn ấm áp lan tỏa khắp căn phòng, nhưng lòng Ha Min vẫn trĩu nặng nỗi nhớ.Bữa tối xong, cô ngồi xuống, đặt ly rượu trên bàn, ánh mắt nhìn quanh căn nhà đầy kỷ vật.

Những giọt rượu lăn xuống, từng ký ức ùa về khiến cô vừa say vừa nhói lòng.Trong lúc nửa say nửa tỉnh, Ha Min bỗng thấy Ji Hoon xuất hiện trên sofa, ánh mắt dịu dàng và giọng nói quen thuộc:– Em…

đừng uống nữa…

Em say rồi…Ha Min giật mình, tim đập rộn ràng, nước mắt trào ra.

Cô đứng bật dậy, chạy đến bên anh, giọng nghẹn ngào:– Anh… anh thật sự ở đây sao?Nhưng khi cô vừa đến gần, hình bóng Ji Hoon chợt mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn.

Ha Min gục xuống, ôm lấy tay mình, vừa khóc vừa run rẩy:– Sao… sao anh lại đi… em… em chỉ muốn nhìn thấy anh thôi…Căn phòng vẫn thế, chỉ còn tiếng cô nức nở, và ánh sáng yếu ớt từ đèn trần hắt xuống, phản chiếu hình ảnh một người con gái vừa mạnh mẽ, vừa mềm yếu, vẫn ôm tình yêu bất diệt với Ji Hoon trong lòng.Ha Min rũ người xuống ghế sofa, tay run run bật máy chiếu, mở thước phim cũ—nơi cô và Ji Hoon cùng nhau đi chơi, cùng hẹn hò.

Ánh sáng nhấp nháy chiếu lên tường, hiện lên những khoảnh khắc hạnh phúc mà cô từng có bên anh.Tiếng cười của Ji Hoon vang lên trong phòng, giọng nói trìu mến, những cái vuốt ve dịu dàng, những lời trêu đùa khiến Ha Min vừa muốn cười vừa đau nhói trong lòng.

Cô ôm chặt gối, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào lạc đi:– Anh… em nhớ anh quá…Mọi kỷ niệm ùa về như sóng dữ, vừa ngọt ngào vừa đớn đau, khiến Ha Min cảm nhận nỗi cô đơn trống trải đến tột cùng.

Nhưng giữa những giọt nước mắt, cô vẫn ôm lấy gối, tựa vào hình ảnh Ji Hoon trong thước phim, như thể anh vẫn ở bên cạnh, an ủi và nâng đỡ cô.Căn phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc thút thít của Ha Min, xen lẫn tiếng cười và lời dịu dàng của Ji Hoon vang vọng trong thước phim—một sự hòa trộn giữa nỗi đau và tình yêu đẹp mà còn dang dở mãi không thành khiến cô không thể quên.Hết Rồi ❤

Cảm ơn mọi người đã đọc ạ

Đủ wow chưa nè 🤩

À sắp tới ra bộ về Y học của giáo sư Baek Kang Hyuk nhá❤
 
Chàng Thư Kí
Ngoại Truyện 3 ( He )


Ngoại truyện : Ngày em làm vợ của anh.Buổi sáng hôm nay, ánh nắng trải dài khắp những hàng cây xanh, từng tia sáng rực rỡ như cũng hòa chung niềm vui với ngày trọng đại.

Tiếng chim hót ríu rít, làn gió nhẹ khẽ lay động những nhành hoa được trang trí quanh sân lễ cưới, tất cả tạo nên một bức tranh hoàn hảo.Ha Min đứng trước gương trong căn phòng riêng, khoác trên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi.

Chiếc váy dáng dài, xòe rộng, phần ren tinh xảo ôm sát thân trên làm tôn lên vóc dáng mảnh mai và gương mặt thanh tú của cô.

Tấm khăn voan mỏng rủ xuống, khiến cô trông vừa dịu dàng vừa kiêu sa.Nhìn bản thân trong gương, Ha Min bất giác đỏ mặt.

Hôm nay, cô sẽ chính thức trở thành vợ của Ji Hoon – người đàn ông mà cô yêu hơn cả sinh mệnh.

Trái tim cô rộn ràng, không còn lo lắng như trong giấc mơ từng khiến cô đau đớn.

Lần này, tất cả đều là sự thật, và sự thật ấy ngọt ngào đến mức khiến mắt cô lấp lánh niềm hạnh phúc.Cánh cửa mở ra, anh trai cô – Gong Ji-cheol – bước vào.

Anh mặc vest đen lịch lãm, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt vẫn phảng phất chút xúc động.

Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai em gái, giọng trầm ấm:– Em gái của anh hôm nay thật sự đẹp lắm.

Ji Hoon đúng là có phúc mới cưới được em.Ha Min mỉm cười, đôi mắt hơi rưng rưng:– Anh Hai… cảm ơn anh.

Nếu không có anh luôn bên cạnh, chắc em không đủ mạnh mẽ để đi tới hôm nay.Ji-cheol xoa đầu em gái, rồi chìa tay:– Đi thôi, mọi người đang chờ cô dâu xinh đẹp nhất xuất hiện.…Tiếng nhạc du dương vang lên trong lễ đường.

Những đóa hoa hồng trắng, hoa baby và ánh đèn lung linh khiến khung cảnh như cổ tích.

Khách mời đều đứng lên, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô dâu đang từ từ bước vào.Ha Min khoác tay anh trai, từng bước đi trên thảm đỏ.

Trái tim cô đập dồn dập, nhưng nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Ở cuối lễ đường, Ji Hoon đứng đó – cao lớn, điển trai trong bộ vest trắng thanh lịch.

Ánh mắt anh nhìn cô không rời, chứa đựng cả bầu trời yêu thương.Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến.

Chỉ còn lại anh và cô.Khi Ji-cheol trao tay em gái cho Ji Hoon, anh siết chặt tay chàng trai kia, giọng nghiêm nghị nhưng chân thành:– Hãy yêu thương và che chở cho em gái tôi cả đời nhé Ji Hoon, tôi tin cậu.Ji Hoon gật đầu, ánh mắt chắc nịch:– Ừm tôi hứa với anh, sẽ dùng cả đời này để bảo vệ và làm Ha Min hạnh phúc.Ha Min khẽ rơi nước mắt, không phải vì buồn mà vì quá đỗi xúc động.Lời tuyên thệ vang lên.

Cả hai đứng trước bàn thờ hoa, nắm chặt tay nhau.

Ji Hoon nhìn cô, giọng trầm ấm mà kiên định:– Anh là, Ju Ji Hoon, xin hứa sẽ yêu em, bảo vệ em, cùng em vượt qua mọi khó khăn trong suốt quãng đời còn lại.Ha Min run run đáp lại:– Em là, Gong Ha Min, xin hứa sẽ yêu thương anh, đồng hành cùng anh, cùng anh đi qua mọi vui buồn, và mãi mãi không buông tay.Trong tiếng vỗ tay rộn ràng, cả hai trao nhẫn cho nhau.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn trượt vào ngón áp út, trái tim Ha Min như được lấp đầy.

Và rồi, nụ hôn ngọt ngào diễn ra dưới làn mưa hoa hồng rơi xuống, trong tiếng reo hò chúc phúc của mọi người.Ngày hôm ấy, cả thế giới dường như đều rực rỡ hơn chỉ để chứng kiến tình yêu của họ được gắn kết vĩnh viễn.…Đêm xuống.Phòng tân hôn được trang trí bằng nến thơm và những cánh hoa hồng rải khắp giường.

Ánh sáng vàng dịu nhẹ phủ lên không gian, khiến căn phòng trở nên ấm áp và lãng mạn.Ha Min ngồi trên giường, khuôn mặt đỏ bừng dưới lớp khăn voan.

Trái tim cô đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng.Cánh cửa khẽ mở, Ji Hoon bước vào.

Anh đã tháo áo vest, chỉ còn sơ mi trắng, gương mặt điển trai ánh lên niềm hạnh phúc.

Nhìn thấy cô dâu nhỏ của mình ngồi e ấp nơi góc giường, anh không kiềm được nụ cười.Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt cô, từ từ vén chiếc khăn voan lên.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp đang ửng hồng vì ngượng ngùng.

Ji Hoon khẽ thở ra một tiếng, như thể đang chiêm ngưỡng báu vật quý giá nhất đời mình.– Hôm nay em đẹp quá, Ha Min. – Anh thì thầm, giọng khàn đi vì xúc động.Ha Min cắn môi, thì thầm:– Anh cũng vậy mà....Ji Hoon nhướn người lại gần cô, hôn lên trán cô một cái thật nhẹ, rồi dần dần kéo dài nụ hôn xuống mắt, mũi và cuối cùng là môi.

Nụ hôn dịu dàng ban đầu nhanh chóng trở nên sâu lắng hơn, mang theo cả tình yêu và khát khao đã kìm nén bấy lâu.Ha Min khẽ run lên, bàn tay vô thức vòng ra sau ôm lấy cổ anh.

Trái tim cô rực cháy, mọi cảm xúc hòa lẫn thành một.Ji Hoon di chuyển ngồi xuống giường bên cạnh cô, những ngón tay len lỏi tháo dần lớp ren mỏng manh.

Ha Min run rẩy, muốn che lại, nhưng anh đã giữ lấy tay cô, cúi xuống thì thầm bên tai:– Đừng sợ… anh sẽ dịu dàng.Làn môi anh trượt dần từ môi xuống cổ, để lại những vệt hôn bỏng rát.

Ha Min khẽ rên một tiếng, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh như phủ sương.Tiếng hôn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, kéo dài, bỏng cháy.

Ji Hoon đẩy cô ngã xuống giường, thân hình cao lớn phủ lên, hơi thở nóng hổi bao trùm.

Những ngón tay anh khéo léo lần tìm, tháo dần lớp váy cưới phức tạp.Mỗi lớp vải rơi xuống lại khiến cơ thể mảnh mai thêm phần trần trụi, run rẩy dưới ánh mắt cháy bỏng.

Ha Min vội che ngực, giọng run run:– Ji Hoon…

đừng nhìn…Anh nắm lấy tay cô, giữ chặt trên đỉnh đầu, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai:– Đừng giấu… em là vợ anh mọi thứ của em, anh có quyền nhìn, có quyền yêu.Lời nói vừa dứt, môi anh trượt dài xuống cổ, để lại những vết hôn đỏ thẫm trên làn da trắng ngần.

Ha Min khẽ rên, đôi mắt mơ hồ, từng đợt sóng lạ lẫm dâng lên khiến cô chỉ biết run rẩy.Chiếc váy cưới cuối cùng cũng bị anh gạt sang một bên.

Cơ thể cô hiện ra trước mắt anh như bông hoa tinh khiết, khiến hơi thở anh càng thêm gấp gáp.

Bàn tay to lớn vuốt ve từng đường cong, ánh mắt tối sầm vì khao khát.– Đẹp quá… – Ji Hoon thì thầm, như lạc trong mê cung mang tên Ha Min.Anh cúi xuống, môi anh nóng bỏng lướt qua từng tấc da, để lại vô số dấu vết chiếm hữu.

Ha Min cắn môi, đôi tay vô thức nắm chặt đầu giường, từng tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, vừa ngượng ngùng vừa bất lực.– Đừng…

đừng như vậy… – Cô nức nở van nài, nhưng giọng nói ấy lại khiến anh càng thêm điên cuồng.– Em kêu thế… chỉ càng khiến anh muốn nhiều hơn thôi. – Anh gằn giọng, rồi siết chặt eo cô, kéo sát vào cơ thể đang nóng rực của mình.Không gian ngập tràn tiếng thở gấp gáp, tiếng chăn gối xô lệch.

Ngọn nến lay động, hắt bóng hai cơ thể quấn chặt lấy nhau trên tường.Ha Min như bị nhấn chìm trong biển lửa.

Từng cử động, từng nụ hôn, từng cái chạm của Ji Hoon đều mạnh mẽ, dồn dập, khiến cô nghẹt thở mà cũng tan chảy.

Cô khẽ gọi tên anh trong vô thức, giọng đầy run rẩy và khao khát:– Ju...Ji...Hoon…Nghe tiếng gọi ấy, anh cúi xuống khóa môi cô một lần nữa, nụ hôn vừa dịu dàng vừa dữ dội, như muốn khắc sâu tên mình vào trái tim và thân thể cô, anh chậm rãi buông môi cô ra.– Ji Hoon… – Ha Min khẽ gọi, giọng run run như nài nỉ.Anh ngẩng lên, ánh mắt cháy bỏng, rồi siết lấy eo cô, kéo sát vào mình chút nữa.– Gọi nữa đi… anh muốn nghe em gọi tên anh mãi như vậy.Đêm dài như vô tận, căn phòng tràn ngập tiếng thầm thì, tiếng thở gấp gáp, và cả những lời yêu đứt quãng.

Ngoài kia, ánh trăng sáng soi chiếu qua khung cửa, chứng kiến từng khoảnh khắc cuồng nhiệt mà trọn vẹn của đôi uyên ương.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc soi chiếu, như chứng giám cho tình yêu viên mãn, cho khởi đầu mới của hai con người đang hòa làm một.Cả căn phòng chìm trong tiếng thở gấp gáp, tiếng thì thầm yêu thương hòa cùng tiếng va chạm da thịt dịu dàng nhưng cuồng nhiệt.

Cô dâu chú rể không còn khoảng cách, chỉ còn lại ngọn lửa tình yêu rực cháy, cuốn lấy cả hai vào đêm tân hôn ngọt ngào và nồng nàn nhất đời.Đêm động phòng ấy, Ha Min không còn là cô dâu e thẹn, mà trở thành người phụ nữ hoàn toàn thuộc về Ji Hoon – trọn vẹn, không còn khoảng cách nào ngăn cách được nữa.Sáng hôm sau, khi ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa, Ha Min khẽ cựa mình, đầu gối trên cánh tay rắn chắc của Ji Hoon.

Anh nhìn xuống, mỉm cười âu yếm, khẽ hôn lên trán cô.– Chào buổi sáng, vợ yêu.Ha Min mở mắt, gương mặt ửng hồng nhưng ánh mắt sáng ngời hạnh phúc.

Cô thì thầm đáp lại:– Chào buổi sáng… chồng của em.Trong căn phòng chan hòa ánh nắng, nụ cười của cả hai hòa quyện, báo hiệu một tương lai tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.Hết Ngoại truyện.

😇😇😇ròi đó độc giả yêu quý❤
 
Chàng Thư Kí
Ngoại Truyện 4 ( He )


Ngoại truyện — Những ngày tháng hạnh phúc khi làm vợ anh❤Sau đêm tân hôn rực lửa, cuộc sống của Ji Hoon và Ha Min bước sang một giai đoạn mới — giai đoạn mà mỗi buổi sáng, mỗi bữa cơm, mỗi ánh mắt trao nhau đều chất chứa niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng quý giá.Ngày đầu tiên sau cưới, Ha Min thức dậy muộn hơn thường lệ.

Khi mở mắt, cô thấy Ji Hoon đang nằm cạnh, ánh nắng len qua rèm cửa rọi xuống khuôn mặt điển trai của anh.

Cô còn đang ngượng ngùng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua thì anh đã mở mắt, vòng tay kéo cô vào lòng.– Dậy rồi à, vợ anh? – Anh khẽ thì thầm, giọng còn ngái ngủ nhưng đầy cưng chiều.Ha Min đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực anh:

– Anh đừng gọi như vậy nữa, ngượng lắm…– Gọi cả đời cũng được. – Anh cười khẽ, siết chặt vòng tay ôm.Những ngày tiếp theo, Ji Hoon chẳng để vợ phải động tay vào việc gì.

Anh tự tay nấu ăn, dọn dẹp, thậm chí còn kiên quyết tranh giành việc giặt đồ.

Ha Min vừa buồn cười vừa cảm động, đứng bên nhìn dáng vẻ vụng về của anh khi lần đầu giặt áo dài tay, đôi mày chau lại, đôi khi còn lúng túng đến mức làm rơi cả xô nước.– Đưa em làm cho, anh vụng quá rồi. – Cô bật cười.– Không, anh phải làm cho vợ anh quen được chiều chuộng. – Anh thản nhiên trả lời, giọng kiêu ngạo nhưng ánh mắt đầy thương yêu.Mỗi tối, Ji Hoon đều kéo vợ ngồi vào lòng, Cả hai ngồi làm việc, vừa xem hồ sơ và soạn lịch trình vừa hôn trộm.

Ha Min giả vờ cáu, đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng lần nào cũng bị anh khóa môi, khiến cô thở hổn hển mà chẳng làm việc nghiêm túc nổi.Cuối tuần, họ thường đi dạo ở công viên, tay trong tay như cặp đôi trẻ mới yêu.

Ji Hoon luôn kiêu hãnh giới thiệu:

– Đây là vợ tôi.Câu nói ấy đơn giản thôi, nhưng mỗi lần nghe, trái tim Ha Min lại mềm nhũn.Có những hôm trời mưa, cả hai cuộn mình trong chăn, cùng xem phim rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Ha Min tỉnh dậy trong vòng tay anh, nhìn thấy gương mặt ngủ say kia mà cảm giác như cả thế giới này đã thu nhỏ lại chỉ còn một người.Đêm đến, Ji Hoon chẳng khi nào chịu để cô ngủ yên.

Anh luôn tìm cách trêu chọc, vuốt ve, rồi biến những khoảnh khắc bình thường thành phút giây nóng bỏng.

Có lần Ha Min phụng phịu:– Ngày nào anh cũng thế thì em biết làm sao…Anh hôn nhẹ lên trán, cười khàn khàn:

– Là tại em, càng nhìn càng không kiềm được.Thời gian trôi, những tháng ngày sau cưới không có sóng gió, chỉ có tiếng cười và sự thấu hiểu.

Họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi chợ, cùng bàn bạc về những kế hoạch tương lai.

Ji Hoon không còn là người đàn ông lạnh lùng như trước, mà biến thành ông chồng vừa nồng nhiệt, vừa trẻ con, luôn quấn quýt bên vợ.Đêm động phòng chỉ là khởi đầu.

Những ngày tháng hôn nhân mới chính là quãng thời gian chứng minh tình yêu của họ vững bền và rực rỡ đến nhường nào.Và rồi anh và cô cũng lên kế hoạch cho việc đi tuần trăng mật tại Bỉ nơi mà hiện tại đang là mùa thu.

Bỉ vào mùa thu, trời trong xanh, những con đường lát đá cổ kính rải rác lá vàng.

Ji Hoon nắm tay Ha Min đi dạo quanh quảng trường Grand Place ở Brussels.

Cô mặc chiếc váy len dài, khoác áo măng-tô, gương mặt rạng rỡ khi nhìn những tòa nhà cổ kính lung linh dưới nắng.– Đẹp quá Ji Hoon à, như bước vào truyện cổ tích vậy. – Ha Min reo lên, ánh mắt long lanh.Ji Hoon cười, kéo cô lại gần, hôn phớt lên tóc:

– Nhưng em mới là cảnh đẹp nhất trong mắt anh.Ha Min đỏ mặt, khẽ đẩy anh ra:

– Ở nơi công cộng mà anh nói lung tung gì thế!Suốt mấy ngày đầu, cả hai đi thăm Bruges – thành phố Venice của phương Bắc, rồi ghé qua Ghent, Antwerp.

Ha Min hào hứng chụp hình, nếm thử socola, bia và khoai tây chiên nổi tiếng.

Ji Hoon thì chỉ kiên nhẫn làm “nhiếp ảnh gia” bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt anh chưa từng rời khỏi vợ.Tuy nhiên, vào ngày thứ tư, khi đến thăm một bảo tàng nghệ thuật, Ha Min mải mê ngắm tranh mà bỏ quên anh.

Ji Hoon thì lại ghen vì có vài du khách nam liếc nhìn cô nhiều lần.

Anh chau mày, nắm tay kéo cô ra ngoài, giọng trầm:– Em không biết mình đẹp đến mức nào à?

Cứ đứng đấy cười tươi cho người ta ngắm làm gì.Ha Min sững người, rồi nổi giận:

– Anh vô lý!

Em chỉ đang xem tranh thôi, có để ý ai đâu!Không khí giữa hai người căng thẳng, Ha Min hậm hực bỏ về khách sạn trước, còn Ji Hoon lặng im đi sau.Buổi tối hôm đó, cô ngồi trong phòng khách sạn, khoanh tay quay lưng lại.

Ji Hoon bước vào, đặt túi socola và bia loại nhẹ của Bỉ lên bàn, rồi vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.– Đừng giận anh nữa… – Anh hạ giọng, cằm tựa vào vai vợ. – Anh biết anh trẻ con.

Anh chỉ sợ mất em thôi.Ha Min cố vùng vẫy:

– Anh lúc nào cũng ghen bóng ghen gió, Em mệt lắm anh có biết không?Ji Hoon xoay người cô lại, ép lưng vào tường, đôi mắt tối sẫm nhưng ánh lên nỗi lo lắng thật sự:

– Anh không biết cách kiềm chế… vì anh yêu em quá nhiều.Nói rồi, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn dữ dội đến nghẹt thở.

Ha Min định chống cự, nhưng vòng tay mạnh mẽ và giọng nói khàn khàn nơi tai khiến cô run rẩy.– Cho anh dỗ em theo cách này…

được không?Ha Min đỏ mặt, chưa kịp đáp thì Ji Hoon đã bế cô lên, đặt xuống giường.

Bàn tay anh nóng rực, lần lượt tháo bỏ từng lớp áo, ánh mắt vừa áy náy vừa khao khát.– Anh sẽ khiến em quên hết giận dỗi. – Anh thì thầm, rồi môi anh phủ kín lấy cô.Căn phòng khách sạn ở Brussels đêm ấy vang vọng tiếng thở gấp gáp, tiếng chăn gối xô lệch.

Mâu thuẫn ban ngày tan biến, chỉ còn lại ngọn lửa tình yêu cháy bỏng, hòa quyện họ thành một.Đêm ấy, Ji Hoon vừa tha thiết vừa cuồng nhiệt, như muốn chứng minh tình yêu bằng cả trái tim và cơ thể.

Ha Min khẽ gọi tên anh trong vô thức, quên hết mọi giận hờn.Khi bình minh lên, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, Ha Min nằm gối đầu lên tay chồng, đôi má hồng rực.

Ji Hoon hôn lên trán cô, giọng trầm ấm:– Lần sau nếu anh ghen, em đừng giận lâu.

Chỉ cần để anh “ăn” em là hết.Ha Min thẹn quá hóa giận, đánh nhẹ vào ngực anh, nhưng khóe môi lại cong lên.Tuần trăng mật ở Bỉ, dù có cãi vã, nhưng với cách yêu cuồng nhiệt của Ji Hoon, nó trở thành kỷ niệm không thể nào quên trong đời vợ chồng họ.Sau hai tuần ngọt ngào ở Bỉ, Ji Hoon và Ha Min trở về Seoul.

Cuộc sống vợ chồng son tràn ngập niềm vui: sáng cùng nhau ăn sáng, tối cùng nhau quấn quýt, những cử chỉ yêu thương nhỏ nhặt khiến căn hộ của họ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười.Nhưng vào một buổi sáng, khi đánh dấu lịch trong cuốn sổ tay, Ha Min bỗng giật mình.

Đã hơn mười ngày rồi… kinh nguyệt vẫn chưa tới.

Ban đầu cô cho rằng do thay đổi múi giờ, do ăn uống thất thường khi đi du lịch.

Nhưng càng nghĩ, tim cô càng đập nhanh.Buổi trưa hôm đó, khi Ji Hoon đi lên công ty có việc đột xuất, Ha Min một mình lặng lẽ ra hiệu thuốc gần nhà.

Cô mua vài que thử thai, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.Về đến nhà, cô run run mở hộp, cầm que thử mà tim như muốn nhảy ra ngoài.

Mấy phút chờ đợi ngắn ngủi lại trở thành khoảng thời gian dài nhất trong đời.

Đến khi hai vạch mờ dần hiện lên, Ha Min chết lặng.

Đôi mắt ngấn nước, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy que thử.– Mình… có thai rồi sao? – cô thầm thì, khóe môi run rẩy nhưng dần nở nụ cười.Trong phút chốc, bao nhiêu cảm xúc ùa về: bất ngờ, bối rối, sợ hãi… nhưng trên hết là hạnh phúc.

Cô đặt tay lên bụng mình, tưởng tượng bên trong đã có một sinh linh bé nhỏ, kết tinh từ tình yêu của cả hai.Tối hôm đó, Ji Hoon về nhà thấy vợ lơ đãng, ánh mắt ngập ngừng khác thường.

Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hôn lên cổ:– Vợ anh hôm nay sao thế?

Giấu gì mà cứ ngẩn ngơ vậy?Ha Min giật mình, vội giấu que thử vào trong túi áo.

Cô quay lại, cố nặn nụ cười:

– Không… không có gì đâu.Nhưng Ji Hoon đâu dễ bị đánh lừa.

Anh nheo mắt, kéo cô ngồi xuống đùi mình, giữ chặt tay cô:

– Em mà dám giấu anh chuyện gì… thì đêm nay đừng mong ngủ yên.Ha Min đỏ mặt, tim đập loạn.

Cô định im lặng từ từ tạo bất ngờ cho anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định, yêu thương xen lẫn lo lắng của anh, cô không kìm nổi nữa.

Đôi mắt hoe đỏ, cô khẽ đưa que thử ra trước mặt Ji Hoon.Anh nhìn xuống, sững sờ vài giây.

Hai vạch hiện rõ.

Rồi như chưa tin nổi, Ji Hoon để cô ngồi xuống ghế, nhìn cô chằm chằm:

– Vợ… em… thật sự…Ha Min cắn môi, gật đầu khẽ.

– Em nghĩ… em có thai rồi.Khoảnh khắc ấy, Ji Hoon như nổ tung hạnh phúc.

Anh ôm chặt lấy cô, vòng tay siết đến mức Ha Min nghẹt thở, rồi cười như một đứa trẻ:

– Trời ơi… anh sắp làm bố rồi!Anh hôn lên trán, lên má, lên môi cô liên tục, giọng khàn run:

– Cảm ơn em, cảm ơn em, Vợ à…Ha Min bật cười trong nước mắt, vòng tay ôm cổ chồng:

– Em cũng vui… nhưng mà anh ôm chặt quá đó…Ji Hoon vội nới lỏng, nhưng bàn tay lại khẽ đặt lên bụng vợ, đôi mắt dịu dàng lạ thường:

– Ở đây… có con của em và anh kết tinh tình yêu của mình…

Anh hứa sẽ chăm sóc hai mẹ con bằng tất cả mọi thứ anh có.Ha Min ngượng ngùng, má đỏ bừng, nhưng lòng tràn ngập ấm áp.

Từ khoảnh khắc đó, cô biết rằng hạnh phúc của họ đã bước sang một chương mới – chương có thêm một thiên thần nhỏ.Từ ngày biết tin Ha Min mang thai, Ji Hoon như biến thành một con người khác.

Nếu trước đây anh đã yêu chiều cô đến mức bạn bè trêu là “nô lệ tình yêu”, thì giờ đây mức độ đó tăng lên gấp bội – thành “nô lệ toàn năng của mẹ bầu”.Sáng nào anh cũng dậy sớm, lặng lẽ xuống bếp nấu cháo, hầm súp, ép nước cam…

đủ loại món ăn bổ dưỡng.

Ha Min vừa mở mắt ra đã thấy mâm thức ăn nghi ngút khói bày sẵn, Ji Hoon ngồi chờ với ánh mắt đầy mong đợi.– Em ăn đi, một miếng cho mẹ, một miếng cho con. – Anh cười tươi, vừa nói vừa đút thìa cháo.Ha Min phì cười:

– Em tự ăn được mà, đâu cần anh đút như trẻ con.– Không! – Ji Hoon lắc đầu kiên quyết. – Bây giờ em là mẹ bầu, nhiệm vụ duy nhất là ăn, nghỉ ngơi, để anh lo hết.Có những buổi sáng, Ha Min nghén, chẳng muốn ăn gì.

Ji Hoon sốt ruột chạy khắp siêu thị tìm đúng món vợ thèm – có hôm là xoài chua, hôm khác lại là kem vani, thậm chí giữa đêm khuya anh cũng lái xe ra ngoài chỉ để mua một gói bánh quy cho Ha Min.Khi cô nhăn nhó vì mùi nước hoa, Ji Hoon ngay lập tức cất hết toàn bộ nước hoa trong nhà, thậm chí còn giặt sạch ga giường bằng loại nước xả không mùi, chỉ để cô dễ chịu.Có lần Ha Min mệt, nằm trên sofa, Ji Hoon ngồi xổm dưới chân, kiên nhẫn xoa bóp đôi bàn chân nhỏ nhắn.

Cô ngượng nghịu:

– Anh… anh là chồng em chứ đâu phải bảo mẫu.Anh ngẩng lên, mỉm cười ấm áp:

– Anh là tất cả.

Chồng, bảo mẫu, đầu bếp, tài xế… miễn em thoải mái, anh làm hết.Mỗi tối, trước khi ngủ, Ji Hoon đều thì thầm bên bụng vợ:

– Con ơi, nghe giọng bố nhé.

Con phải ngoan, để mẹ không mệt.

Bố yêu hai mẹ con nhiều lắm.Ha Min nằm bên, vừa cảm động vừa buồn cười.

Cô khẽ vuốt tóc chồng:

– Anh nói gì thế, con còn bé tí làm sao nghe được.Ji Hoon nghiêm túc đáp:

– Nghe được hết!

Con anh mà, chắc chắn thông minh từ trong bụng.Rồi anh hôn lên bụng cô, mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó diễn tả.Ha Min biết, đôi khi cô dễ cáu gắt vì thay đổi tâm trạng khi mang thai.

Nhưng Ji Hoon chưa bao giờ trách móc.

Mỗi lần cô giận, anh chỉ im lặng ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ dành bằng nụ hôn và những lời ngọt ngào.Một buổi tối, cô bất giác hỏi:

– Anh không thấy phiền khi em bầu bì, lại hay nhõng nhẽo sao?Ji Hoon ôm chặt cô vào lòng, nghiêm túc đáp:

– Phiền à?

Không.

Anh chỉ thấy mình may mắn.

Vì trong em đang có một phần của anh… và đó là điều tuyệt vời nhất.Đêm ấy, Ha Min nằm gối đầu trên ngực chồng, nghe tim anh đập mạnh mẽ, khóe mắt bất giác ươn ướt.

Cô nhận ra, tháng đầu tiên mang thai – dù đầy lo lắng, nghén ngẩm – lại trở thành những ngày tháng hạnh phúc nhất, bởi có Ji Hoon kề bên, yêu thương, cưng chiều và bảo vệ hết mực.Tháng thứ haiHa Min bắt đầu nghén nặng hơn.

Cứ ngửi thấy mùi dầu mỡ là cô xanh mặt, chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Ji Hoon thấy vậy thì hốt hoảng, một tay đỡ lưng, một tay vén tóc cho vợ, miệng lắp bắp:– Min à, từ giờ anh cấm dầu mỡ trong nhà!

Ngày mai anh sẽ mua nồi hấp, nồi luộc, chỉ nấu đồ thanh đạm cho em thôi.Ha Min lau miệng, thở dài:

– Nhưng… thỉnh thoảng em vẫn thèm gà rán.Ji Hoon trợn mắt:

– Không được!

Hại con! – Nói xong, thấy vợ phụng phịu, anh lại mềm giọng. – Thôi được, thỉnh thoảng anh cho em ăn một miếng… nhưng phải để anh kiểm soát!Kể từ đó, mỗi khi cô thèm đồ ăn vặt, Ji Hoon tự tay làm phiên bản “healthy”: khoai tây nướng giòn thay vì chiên, gà áp chảo thay vì rán, nước ép hoa quả thay vì nước ngọt có ga.

Ha Min vừa ăn vừa cười khúc khích, cảm thấy ông chồng bác sĩ bất đắc dĩ này còn tận tâm hơn cả chuyên gia dinh dưỡng.Điều khiến Ha Min bất ngờ nhất là Ji Hoon chăm đọc sách về thai kỳ, thậm chí tải cả ứng dụng đếm tuần tuổi của em bé.

Mỗi buổi tối, anh nằm dài trên giường, ôm vợ vào lòng và thủ thỉ:– Hôm nay con bằng hạt đậu xanh… tuần sau sẽ bằng quả nho… rồi sẽ có tay, có chân…Ha Min bật cười:

– Anh còn thuộc lịch phát triển của con giỏi hơn cả em.Ji Hoon hôn lên trán cô, giọng ấm áp:

– Vì anh yêu em, và yêu cả con nữa.Tháng thứ baNgày đi khám thai lần đầu để siêu âm, Ji Hoon còn căng thẳng hơn cả vợ.

Ngồi trong phòng chờ, anh cứ đứng lên ngồi xuống liên tục, khiến Ha Min vừa buồn cười vừa bực:– Người đi khám là em chứ đâu phải anh.

Anh ngồi yên đi.– Anh hồi hộp quá… – Ji Hoon vò tóc, lẩm bẩm. – Không biết con có khỏe không, có ngoan không…Khi bác sĩ siêu âm, màn hình hiện lên chấm nhỏ nhấp nháy – tim thai của em bé.

Ha Min vừa xúc động vừa rơi nước mắt.

Nhưng chưa kịp nói gì thì Ji Hoon đã nắm chặt tay cô, mắt đỏ hoe:– Trời ơi… nó thực sự ở đây… tim con mình đập thật rồi, Min à.Anh mừng đến mức rối rít cảm ơn bác sĩ, làm cả phòng cười ồ.

Thậm chí, khi bác sĩ nam nhẹ nhàng hướng dẫn Ha Min nằm thoải mái, Ji Hoon còn cau mày:– Anh có thể tự đỡ vợ tôi, bác sĩ đừng chạm nhiều quá.Ha Min xấu hổ, lấy tay bịt miệng anh rồi chỉ biết cười trừ, còn bác sĩ chỉ biết lắc đầu bất lực.Về nhà, Ji Hoon vẫn lâng lâng hạnh phúc, cứ nhìn chằm chằm tấm hình siêu âm dán lên tủ lạnh.

Anh ôm vợ vào lòng, giọng khàn khàn:– Anh sẽ làm tất cả để hai mẹ con bình an.

Anh hứa đấy, Ha Min.Ha Min ngước nhìn, thấy ánh mắt chồng rực sáng mà lòng dâng trào xúc động.

Cô mỉm cười, khẽ tựa vào ngực anh, bàn tay đặt lên bụng mình – nơi có nhịp tim bé bỏng đang dần lớn lên từng ngày.Tháng thứ hai, thứ ba… trôi qua trong yêu thương, lo lắng và cả những tiếng cười.

Và Ha Min biết, dù hành trình còn dài, nhưng chỉ cần có Ji Hoon ở bên, mọi khó khăn đều trở thành hạnh phúc ngọt ngào.Thai kỳ bước sang tháng thứ tư, bụng Ha Min bắt đầu nhô lên thấy rõ.

Ji Hoon lúc nào cũng kè kè bên cạnh, hễ thấy vợ cúi người là lập tức chạy đến đỡ, thấy vợ muốn với đồ trên kệ cao thì giành lấy ngay.Một buổi tối, sau bữa cơm, hai vợ chồng ngồi trên sofa xem phim.

Ha Min nằm gối đầu trên đùi Ji Hoon, vừa xem vừa vuốt ve bụng tròn.

Bỗng nhiên, cô khựng lại, mắt mở to.– Ji Hoon! – giọng cô run run. – Hình như… hình như con vừa đạp em.Ji Hoon giật mình, như bị điện giật.

Anh lập tức đặt bát hoa quả xuống bàn, hai tay run run chạm vào bụng vợ:– Ở…

ở đâu?

Anh không cảm nhận được nè?Ha Min bật cười vì vẻ hốt hoảng ấy.

Cô nắm lấy tay chồng, đặt ngay lên bụng mình.

Một lúc sau, một cú đạp nhẹ xíu vang lên như lời chào từ bên trong.Ji Hoon đông cứng người vài giây, rồi đôi mắt đỏ hoe, miệng lắp bắp:

– Trời ơi… con… con chào anh…

Vợ ơi…Anh cúi xuống, áp tai vào bụng vợ, cười như một đứa trẻ:

– Con ơi, là bố đây.

Con nghe thấy bố không?

Đạp thêm cái nữa đi nào…Như thể đáp lại, em bé lại cựa nhẹ một cái.

Ji Hoon lập tức reo lên:

– Con nghe anh thật!

Ôi trời ơi, anh sắp phát điên vì hạnh phúc mất!Ha Min nhìn cảnh đó mà vừa buồn cười vừa cảm động.

Cô đưa tay vuốt tóc chồng:

– Em thấy anh còn vui hơn cả em nữa.Ji Hoon ngẩng lên, đôi mắt long lanh:

– Vì đây là kết tinh của em và anh, Vợ à.

Em đang mang cho anh cả một thế giới mới đó…Anh cúi xuống hôn bụng vợ, thì thầm như lời hứa:

– Con ơi, lớn nhanh nhé.

Bố sẽ bảo vệ mẹ con và yêu thương hai mẹ con suốt đời.Đêm hôm đó, Ji Hoon không chịu ngủ ngay.

Anh cứ áp tay lên bụng vợ, chờ đợi em bé đạp thêm vài cái nữa.

Ha Min bật cười, trêu:

– Anh định thức cả đêm để canh con đạp sao?Ji Hoon ôm vợ sát vào lòng, hôn lên tóc cô:

– Ừ, anh muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc này.Trong vòng tay ấm áp ấy, Ha Min khẽ nhắm mắt, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Lần đầu tiên em bé đạp bụng không chỉ là dấu mốc của thiên thần nhỏ, mà còn là minh chứng cho tình yêu sâu đậm, nồng nàn giữa hai vợ chồng.Hết Ngoại Truyện 4Đủ chưa nào😇😇😇

Má ơi 3588 chữ😇
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom