Siêu Nhiên Chàng hiệp sĩ và nữ phù thủy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
152515219-256-k524886.jpg

Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Tác giả: duckkungt2d
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện cổ tích về một chàng hiệp sĩ, vì muốn cứu nàng công chúa của mình mà phải chấp nhận làm phụ tá cho một nữ phù thủy.

Ghi chú: Đây là truyện ngắn mình viết cho Event Sáng tác truyện tam đề của Hikari Light Novel, từ 11 đến 17 tháng 3 năm 2018 với ba chủ đề là "Điểm tâm", "Hoa Tử Đinh Hương" và "Súp consommé".

Đây là truyện ngắn chính hiệu, nhưng vì nó dài đến hơn 11 nghìn từ nên mình sẽ chia ra làm nhiều chap để các bạn dễ đọc hơn.​
 
Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Chương 1


Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một vị vua ngự trị.

Ngài là một vị vua anh minh nhưng cũng rất đỗi hiền từ, dưới sự trị vì của ngài cả vương quốc đã được sống trong hòa bình, yên ổn và hạnh phúc trong rất nhiều năm.

Ngài cũng tìm được niềm vui ở chính trong gia đình nhỏ của mình, nơi ngài dành mọi tình yêu thương cho hoàng hậu và cô công chúa nhỏ xinh xắn, cũng đã gần đến tuổi cập kê.

Thế nhưng, bi kịch bất ngờ giáng xuống nhà vua khi cô công chúa yêu dấu của ngài bỗng nhiên ngã bệnh, một căn bệnh nguy hiểm nhưng cũng kì lạ đến mức tất cả những thầy thuốc tài giỏi nhất trong vương quốc cũng đều phải bó tay.

Chứng kiến công chúa ngày càng xanh xao và yếu ớt, nhà vua và hoàng hậu không còn cách nào khác đành phải gạt nước mắt mà nhờ sứ giả gửi chiếu chỉ của mình đi khắp vương quốc, rằng bất cứ ai có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa đều sẽ được lấy nàng làm vợ, cũng như sẽ được thừa kế ngôi báu và hưởng toàn bộ vinh hoa phú quý sau khi nhà vua đã yên giấc ngàn thu.Một hiệp sĩ trẻ trong đội Cận vệ Hoàng gia, sau khi hay tin công chúa đang lâm trọng bệnh đã đau lòng khôn xiết.

Cô công chúa nhỏ và anh đã trở nên vô cùng thân thiết kể từ khi nàng bắt đầu biết rong chơi trên những cánh đồng rộng lớn phủ đầy hoa; anh cũng là người vệ sĩ luôn ở bên cạnh nàng mỗi ngày, bảo vệ nàng khỏi những hiểm nguy luôn chờ chực tới.

Khi công chúa không hề ra khỏi phòng từ ngày này sang ngày khác và không ai hé răng cho anh lấy nửa lời, anh như ngồi trên đống lửa, để rồi phải nghe tin sét đánh rằng nàng đang mắc một căn bệnh thập tử nhất sinh.

Không màng đến tất cả những thứ của cải hay danh vọng kèm theo, anh quyết định dù có phải trả bất cứ giá nào, phải trải qua bao nhiêu khó khăn hay mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, anh cũng sẽ tìm được một người có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa.Trong số những hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia, anh là người giúp đỡ mọi người nhiều nhất, từ những quý tộc lắm tiền nhiều của đến những người nông dân thấp cổ bé họng mà đáng lẽ một người ở địa vị như anh hoàn toàn không cần quan tâm tới.

Chính vì vậy mà anh rất được lòng những người dân trong vương quốc, và sau khi biết được ý định của chàng hiệp sĩ họ đã chỉ cho anh về một mụ phù thủy sống tít tận trong rừng sâu:"Chúng tôi gọi mụ là Xà Nữ, bởi vì nghe bảo rằng mụ không phải là người, mà là do một con rắn thành tinh biến thành."

Một ông lão kể lại với anh.

"Mụ ngự trong một căn nhà nhỏ tồi tàn ở sâu trong khu rừng bên ngoài vương quốc, tách biệt khỏi thế giới loài người.

Chúng tôi từ trước đã phải đuổi mụ vào sâu trong đó vì vẻ ngoài xấu xí của mụ; những sinh vật gớm ghiếc như vậy chỉ đem lại điềm xấu, không hơn.

Mụ ta xấu xí, bẩn thỉu, thô lỗ và độc ác, nhưng tương truyền lại có phép thuật có thể chữa khỏi bất cứ bệnh gì.

Nếu cậu thực sự muốn cứu công chúa đến mức có thể trả bất cứ giá nào, thì có lẽ nên bắt đầu từ đấy."

Chàng hiệp sĩ nghe xong, bèn cám ơn ông lão rồi tức tốc thúc ngựa lên đường.

Tất cả những chướng ngại, tất cả những vật cản, dù khó khăn đến mấy anh cũng không màng, miễn là anh có thể khiến mụ phù thủy chữa khỏi bệnh cho công chúa.

Sau ba ngày ba đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, vượt qua bao núi đồi hiểm trở, những đồng bằng bạt ngàn cùng những mảng rừng rậm tăm tối và đầy thú dữ, cuối cùng anh cũng tìm được đến căn nhà của mụ phù thủy.Đó quả thực là một căn nhà nhỏ, chỉ lớn hơn một túp lều một chút, và đã quá thể cũ kĩ.

Những tấm kính vụn vỡ nát và nhọn hoắt gắn rải rác trên những khung cửa sổ đã bị mối mọt tàn phá, ngói trên mái nhà mảnh còn mảnh mất và xung quanh thì cỏ dại mọc đầy.

Chàng hiệp sĩ thận trọng tiến đến ngôi nhà với thanh kiếm sáng bóng trong tay, đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt ra chỉ để nhìn thấy dáng hình của một người phụ nữ, từ đầu đến chân phủ kín bởi một chiếc áo choàng đen với chiếc mũ trùm đầu che khuất nửa khuôn mặt, đang lặng lẽ khuấy một nồi nước."

Mụ phù thủy kia!"

Anh kêu to, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.

"Ta đây là một trong những hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia, đến đây với thiện ý và mong muốn có được từ ngươi sự giúp đỡ.

Hẳn ngươi cũng đã nghe tin, công chúa độc nhất của cả vương quốc đang lâm trọng bệnh, thời gian với nàng giờ chỉ còn tính bằng ngày, và ta hay rằng ngươi là một phù thủy có thể chữa được bách bệnh.

Hãy theo ta, hỡi phù thủy, chứng tỏ khả năng của ngươi đến đâu, chữa khỏi bệnh cho công chúa rồi ngươi sẽ có được tất cả những gì ngươi mong muốn."

"Biến đi."

Người đàn bà nói, giọng lạnh lùng.

Mụ ta với tay lên chiếc kệ, vơ lấy mấy khúc xương bò rồi đồng loạt thả xuống cái nồi to bự trên bếp lửa, tiếp tục khuấy như thể chàng trai đang đứng đối diện mụ đây chưa bao giờ tồn tại.Chàng hiệp sĩ dường như bị sốc trước câu trả lời cụt lủn của mụ.

"Đồ phù thủy tàn nhẫn!

Ngươi không có lấy một chút nhân từ nào hay sao?

Có phải trái tim ngươi đã đóng băng, sống một mình ở nơi hẻo lánh tách biệt này?

Một thiếu nữ đang trong cơn hoạn nạn, thập tử nhất sinh với căn bệnh không ai chữa được khỏi, vậy mà ngươi cứ dửng dưng như thể đó chẳng phải chuyện của riêng ai.

Hãy theo ta, cùng về lâu đài và chúng ta sẽ được chứng kiến xem liệu tài phép của ngươi có đúng như lời đồn hay không.

Ta sẽ không nói lại lần nữa đâu."

"Người không có lấy một chút nhân từ chính là người đã xông thẳng vào nhà tôi, cầu xin sự giúp đỡ với một cây kiếm trên tay."

Một giọng nói trầm trầm vang lên.

"Biến đi.

Tôi sẽ không nói lại lần nữa đâu."

Mụ phù thủy ngẩng đầu lên, và chàng hiệp sĩ nhận thấy rằng quả thực mụ xấu có khi còn hơn cả lời đồn.

Đôi mắt vàng như hổ phách trùng xuống, lõm sâu vào trong hốc mắt; đôi môi bạch ra, và bên dưới là những chiếc răng vàng khè nhọn hoắt như thể được mài sắc mỗi ngày; lớp da xanh ngắt trên mặt thì nứt nẻ, dựng đứng và chĩa tua tủa như những chiếc vảy rắn và mái tóc bù xù đã lâu chưa gội rửa được che khuất trong chiếc mũ trùm đầu, khiến anh cảm thấy may mắn vì mình chưa phải nhìn thấy.

Nhưng gọi là 'mụ', có lẽ hơi quá.

Anh thầm nghĩ.

Người này còn trẻ, có khi cũng chỉ khoảng tầm tuổi ta, không hơn.

Nhưng dù vậy, anh vẫn nâng thanh kiếm lên, chĩa thẳng vào mặt người phụ nữ khiến ả bất giác lùi lại."

Ta đã nghe được nhiều câu chuyện về ngươi.

Ngươi là Xà Nữ, thứ yêu quái luôn rắp tâm làm hại dân lành và đem đến điềm xấu cho tất cả những nơi nào người đặt chân tới; ngươi lạnh lùng, xấu xí và muôn phần độc ác, đáng lẽ ta phải chém chết ngươi ngay tại đây rồi nhưng vì công chúa đang lâm bệnh nên ta mới quyết định sẽ cho ngươi một cơ hội để sám hối bản thân.

Nhưng lòng kiên nhẫn của ta cũng chỉ có hạn.

Nếu ngươi không đồng ý cùng ta quay trở lại vương quốc, ta e rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng ngươi còn được trông thấy ánh mặt trời."

Cô gái được gọi là phù thủy liếc ánh mắt xuống mũi kiếm nhọn đang kề vào cổ mình; kỳ lạ thay, trong ánh mắt màu hổ phách ấy chỉ một chút sợ hãi cũng không có.

"Người ta phỉ báng tôi, chửi rủa tôi, ném đá và thức ăn thối vào người tôi và đuổi tôi vào rừng, nhưng chưa ai từng dọa giết tôi cả."

Ả nhìn thẳng vào chàng hiệp sĩ trước mặt mình.

"Nghĩ lại đi, hỡi chàng hiệp sĩ dũng cảm, giết tôi thì có được lợi gì?

Thứ duy nhất tôi có thể làm hại bây giờ là cỏ cây và hoa lá, khi tôi ngắt chúng, nghiền chúng và nấu chúng thành những dược liệu cần thiết cho công việc.

Giết tôi, những bông hoa ấy sẽ được yên, nhưng nàng công chúa nhỏ của anh sẽ chết.

Giết tôi, những người dân trong vương quốc của anh sẽ hả hê trước sự ra đi của một con quái vật chưa từng đụng đến một ngón tay vào họ, nhưng rồi họ cũng sẽ gào thét trong đau đớn khi những cơn đại dịch đến tận nơi gõ cửa nhà.

Nghĩ lại đi, hỡi chàng hiệp sĩ dũng cảm, giết tôi thì có được lợi gì?"

Và thế là chàng hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia chùn tay, và hạ kiếm xuống.

Ả ta nói đúng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn không còn lý lẽ gì có thể thuyết phục ả đi cùng anh nữa.

Giờ ả ta sẽ ở lại đây, tiếp tục quấy cái nồi chết dẫm của ả trong khi anh phải ra về trong thất bại và công chúa sẽ không bao giờ được cứu chữa.

Anh đang chuẩn bị xuống nước quỳ gối cầu xin thì ả phù thủy lại cất lời:"Nhưng tôi sẽ giúp anh; đúng, tôi sẽ quay trở về vương quốc của anh và cứu cô công chúa bé nhỏ mà anh luôn yêu quý, nhưng chỉ với một điều kiện."

"Được, được thôi."

Giọng anh mừng rơn.

"Nhà vua đã ra chiếu chỉ; ngươi cứ nói, và thậm chí đến cả ngôi báu cũng sẽ nằm gọn trong tầm tay.

Tất cả những gì ngươi muốn, ngươi sẽ có."

"Không, tôi không màng những thứ ấy.

Nếu nhà vua quyết định trao thưởng cả một núi vàng bạc châu báu đủ để lấp đầy đến cả một lâu đài, chúng sẽ đều là của anh.

Tôi chỉ muốn một điều, rằng nếu tôi có thành công và công chúa cuối cùng cũng được chữa khỏi, thì anh sẽ phải quay về đây và làm phụ tá cho tôi."

"Ta?

Làm phụ tá cho ngươi?

Trong căn nhà tồi tàn này, ở giữa chốn rừng thiêng nước độc này?

Ngươi đang nói cái điều quái gở gì vậy?"

"Đó là điều kiện của tôi.

Nếu không đồng ý, anh cứ việc về báo với nhà vua rằng chẳng còn hi vọng gì cho công chúa nữa."

Nói đoạn, ả tiếp tục quay trở lại khuấy cái nồi nước của mình, cứ như muốn nói vấn đề này không còn gì để tranh luận nữa.'Được rồi, ta đồng ý!"

Anh kêu lên, sợ hãi với ý nghĩ rằng anh sẽ mất đi vĩnh viễn người quan trọng nhất với anh trên cả cõi đời này.

"Được rồi, nếu đó là cái giá phải trả, thì ta sẽ chấp nhận.

Ta sẽ làm phụ tá cho ngươi."

"Anh có thề, với danh dự của một người đàn ông cũng như của một hiệp sĩ trong đội Cận vệ Hoàng gia, rằng anh sẽ ở lại đây phụ việc cho tôi, giúp đỡ tôi, sống cùng tôi cũng như làm tất cả những gì tôi yêu cầu cho đến khi tôi bảo anh dừng lại hay không?"

Anh lưỡng lự, nhưng rồi cũng đưa bàn tay lên ngực trái, cái cách mà những người hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia tuyên thệ trước đức vua của họ.

"Ta xin thề."

Nếu ả nói dối, ta cứ việc chặt đầu ả ta ra."

Vậy được rồi.

Anh cứ đứng ở ngoài, đợi tôi một chút rồi chúng ta đi."

Và thế là cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt chàng hiệp sĩ vẫn đang bối rối, nửa mừng nửa lo.

Một lúc sau, khi cánh cửa bật mở, trước mặt anh bây giờ không còn là ả phủ thủy xấu xí và ghê tởm nữa mà là một cô gái thôn nữ bình dị ở tuổi đôi mươi, với một chiếc túi da khoác vòng qua vai và trên tay thì cầm một cây chổi lớn."

Tại... tại sao lại..."

"Tôi không thể vào thành phố với bộ dạng như lúc trước được, phải không?

Giờ ngồi lên đây đi."

Ả bỏ tay ra khỏi cây chổi, nhưng thay vì đổ sập xuống mặt đất nó lại xoay ngang sang và lơ lửng trên không trung, y hệt như tấm thảm bay mà chỉ đợi có người ngồi vào là bay vút lên trời cao như trong những câu chuyện cổ tích mẹ đã từng đọc cho anh hồi bé.

Quả thực, ả có phép biến hình.

Giờ thì ta đã biết.

Anh tự nhủ khi họ đang xé gió lướt qua những đám mây, và trong nháy mắt đã về lại vương quốc.Nhà vua và hoàng hậu vừa nghe lính gác cổng báo rằng có thầy thuốc đến thì vui mừng khôn xiết, bèn hạ lệnh dẫn người đó vào ngay.

Khi cuối cùng cũng được yết kiến nhà vua, Xà Nữ tự giới thiệu mình là một thầy thuốc có tiếng đang trên đường chu du thiên hạ, chữa bệnh cứu người, vừa mới nghỉ chân tại vương quốc có một đêm đã nghe được hung tin từ bệ hạ nên vội vàng tức tốc đến đây ngay.

Nhà vua và hoàng hậu nghe vậy thì cám ơn ả rối rít, còn anh thì thở phào.

Nếu ả ta tự xưng là phụ thủy, hay tệ hơn là tự xưng danh chính mình thì chẳng biết ta sẽ phải giải thích với đức vua thế nào nữa.Xà Nữ bước đến bên chiếc giường nơi công chúa đang nằm, xanh xao và yếu ớt, đặt một bó hoa trắng vào tay công chúa rồi bảo nàng hãy giữ nó thật chặt.

Ngay lập tức, bốn bông hoa từ màu trắng chuyển sang màu tím ngay tắp lự, từng cánh từng cánh hoa đồng loạt đổi màu nhanh đến mức ai nấy trong phòng đều ồ lên sửng sốt.

Phù thủy quay sang nói với đức vua:"Bệnh của công chúa chữa được.

Thần sẽ khám kĩ lại và đưa thuốc cho nàng ngay sau đây."

Sau một hồi bắt bệnh y như bao thầy thuốc khác, Xà Nữ chọn từ trong chiếc túi da khoác trên vai ra một chiếc lọ và một chiếc bình; chiếc bình to hơn, chứa một thứ chất lỏng màu vàng, trong suốt trong khi dung dịch trong chiếc lọ thì không màu.

Ả hỏi xin một cái bát, đổ chất lỏng trong bình ra và nhỏ thêm ba giọt từ chiếc lọ vào rồi khuấy đều, dùng thìa cho công chúa uống từng hớp.

Công chúa dùng xong, da dẻ bỗng trở lại hồng hào, đôi chân gầy guộc giờ đã có thể tự nhấc mình ra khỏi giường và cơ thể yếu ớt, tưởng chừng có thể gãy đôi bất cứ lúc nào giờ đã có thể nhận từ cha mẹ những cái ôm trìu mến.

Phù thủy đưa cho nhà vua một mẩu giấy và dặn thêm:"Chỉ thế này thôi vẫn chưa xong.

Đây là công thức nấu súp consommé.

Thần sẽ để lại chiếc lọ này ở đây, bệ hạ mỗi tuần một lần nấu súp rồi pha thêm ba giọt này vào, cho công chúa dùng mỗi bữa điểm tâm thì hết thuốc là bệnh cũng sẽ khỏi hẳn."

Nhà vua sau đó hỏi liệu Xà Nữ có muốn phần thưởng gì khác không vì ngài không thể nhường ngôi báu cũng như gả công chúa cho một người phụ nữ, nhưng ả từ chối hết và nói rằng, nếu muốn thưởng thì nhà vua nên thưởng cho chàng hiệp sĩ vì đã có công báo cho ả hung tin này.

Nói đoạn ả xin được cáo từ và bước ra khỏi phòng, chàng hiệp sĩ đi đằng sau.Họ về lại con hẻm nhỏ nằm sâu trong lòng vương quốc, nơi cây chổi được giấu.

Ả phù thủy trong hình hài một cô gái thôn nữ ngồi lên chổi và ra hiệu cho chàng hiệp sĩ cùng lên, nhưng anh chỉ đứng đó, tay giữ lấy chuôi kiếm đang gắn chặt nơi thắt lưng."

Phù thủy," anh kêu.

"Giờ ta đã thấy được tài phép hơn người của ngươi, ngươi quả thực là có khả năng chữa được bách bệnh, và vì lẽ ấy ta tha chết cho ngươi.

Giờ thì quay về đi, quay lại nơi ngươi đã xuất phát và ta hứa sẽ không bao giờ làm phiền ngươi nữa."

"Hứa?

Lời hứa của anh có ý nghĩa gì khi đến lời thề anh còn phá bỏ?

Anh đã thề với tôi dưới danh nghĩa của cả một người đàn ông lẫn một hiệp sĩ; với tôi bây giờ anh không còn xứng đáng để được gọi bằng hai từ đó nữa.

Không kì tích nào có thể đạt được mà không có sự hy sinh; anh chỉ là một tên hèn, bị mờ mắt bởi những phần thưởng và quả chín của thành công mà quên đi cái giá phải trả của nó."

"Ta sẽ trả giá.

Ta sẽ trả bất cứ thứ gì ngươi muốn.

Vàng bạc, châu báu, danh vọng, cứ nêu tên và nhà vua sẽ cho ngươi."

"Vàng bạc thì có ích gì khi anh sống một mình, tít trong tận rừng sâu?"

Xà Nữ lắc đầu.

"Thứ tôi muốn là một người hỗ trợ mình, vì công việc ngày càng nhiều, một mình tôi khó lòng kham nổi.

Nhưng yên tâm, tôi cũng không định giữ anh lại mãi mãi đâu; tôi sẽ để anh đi khi thời điểm thích hợp đến."

Chàng hiệp sĩ nghe vậy cũng thấy xuôi tai.

Dù sao thì ta cũng đã thề rồi, dưới danh nghĩa của đội Cận vệ Hoàng gia, ta không thể phá hỏng thanh danh mà cả đội đã cùng chung tay gây dựng thêm nữa.

Vả lại, chỉ một thời gian thì được.

Nếu ả bắt ta làm điều gì quá sức, ta cứ việc chặt đầu ả ta ra.

Nghĩ vậy, anh leo lên chổi, cùng Xà Nữ bay về căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng.
 
Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Chương 2


Và thế là chàng hiệp sĩ trở thành chàng phụ tá, ngày ngày giúp việc cho ả phù thủy.

Trái ngược với suy nghĩ của anh, công việc cũng không nặng nhọc lắm; tất cả những gì anh phải làm là hằng ngày cưỡi chổi bay trở lại vương quốc, vào chợ mua đồ ăn và các loại thảo dược quý để ả chắt thuốc; những loài hiếm có, khó tìm hơn, không bán đại trà thì anh phải vào rừng hái, tất nhiên là với sự chỉ dẫn của ả về cách để phân biệt các loài cây.

Anh cũng phải làm thêm một vài công việc lặt vặt như lau dọn căn nhà đã xuống cấp, mắc đầy bụi bặm của ả, rửa chén đĩa sau mỗi bữa ăn và dọn giường cho ả mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ.

Thoạt đầu, những việc tưởng chừng lặt vặt ấy lại không hề lặt vặt chút nào; bàn tay thô kệch của anh sau bao nhiêu năm làm hiệp sĩ điêu luyện với cây kiếm bao nhiêu, thì với cây chổi anh lại càng vụng về bấy nhiêu.

May thay, ả không hề chỉ trích mắng mỏ anh mà chỉ nói cho anh cách để làm lại sao cho đúng.Và đó chính là điều khiến anh ngạc nhiên nhất.

Ả gần như không bao giờ để tâm đến anh, chỉ trừ khi ả có việc muốn nhờ anh làm hay anh chẳng may thực hiện sai những yêu cầu ả đề ra.

Mà kể cả trong những lúc ấy ả cũng không nặng lời.

Hằng ngày, nếu không nấu xương trong cái nồi to đùng của ả hay chắt thuốc qua những bình thủy tinh cồng kềnh thì ả thường nhốt mình trong một căn phòng nhỏ với cánh cửa lúc nào cũng khóa, để mặc anh với công việc được giao.

Dần dà anh cũng chẳng bận tâm nữa.

Cái mong muốn thôi thúc anh phải giải thoát bản thân mình khỏi ả, cũng như ý định giết ả trong giấc ngủ khi thời cơ tới, bây giờ, sau hơn một tuần trăng đã trở nên mờ nhạt đến mức anh khó lòng nhận ra nó đã từng sôi sục trong lòng anh trước kia.

Dường như anh đã quen với việc sống ở nơi rừng thiêng nước độc, quen với những công việc nội trợ hằng ngày, quen với căn nhà tồi tàn như sắp sập đến nơi và trên tất cả, đã quen với ả.

Ả không bao giờ đối xử tàn tệ với anh; ngược lại ả còn dạy anh nhiều điều mà trong khoảng thời gian làm hiệp sĩ anh chưa từng hay biết.Ả kể cho anh về loài hoa kỳ diệu mà anh đã chứng kiến tại tòa lâu đài hôm nào: "Người đời gọi đó là hoa Tử đinh hương.

Đó là loài hoa gắn liền với cái chết và sự đau buồn, nên tôi mới dùng để kiểm tra xem liệu bệnh tình của một người có thể được chữa khỏi hay không.

Nếu số phận quyết rằng bệnh nhân sẽ sống, thì đóa Tử đinh hương từ màu trắng sẽ chuyển sang màu tím đậm, còn không thì hoa sẽ héo rũ và chết đi, cũng giống như mạng người phù du rồi sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới.

Chuyện kể rằng có một nhà quý tộc người Anh dụ dỗ một cô gái trẻ ngây thơ rồi sau đó ruồng bỏ nàng khiến nàng chết trong đau buồn.

Những người thân thiết với nàng đã trồng một khóm Tử đinh hương bên cạnh ngôi mộ, kỳ lạ thay chỉ sau một đêm cả khóm hoa đã chuyển sang màu trắng và chẳng mấy chốc hóa thành một bụi cây lớn.

Tử đinh hương có một mối liên kết đặc biệt với cái chết và sinh khí con người là từ đó, còn việc đổi màu thì tôi chỉ cần yểm thêm một chút phép nữa là được."

"Câu chuyện ấy... chắc cũng chỉ là một truyền thuyết lâu đời thôi phải không?"

Anh dè dặt hỏi."

Gì mà lâu.

Chắc cũng chỉ ngót nghét chục năm là cùng.

Thằng cha đó năm ngoái còn vừa đến xin tôi chữa bệnh mà."

Lần khác, ả dạy anh cách làm thứ chất lỏng màu vàng kì lạ mà tên anh chưa từng nghe tới bao giờ.

"Đó là súp consommé, một món ăn bắt nguồn từ nước Pháp xa xôi.

Gọi là súp, thực ra cũng không đúng lắm, bởi vì món này suy cho cùng cũng chỉ là nước cốt thịt được hầm từ xương, nhưng để có được một chút nước dùng kỳ công như vậy cũng phải tốn bao nhiêu sức lực.

Anh phải hầm nước dùng với xương bò từ tám đến mười hai tiếng, sau đó hầm tiếp với thịt băm thêm từ ba mươi phút đến một tiếng nữa, đó là còn chưa kể phải thêm những nguyên liệu khác vào như lòng trắng trứng và các loại rau quả.

Mất hơn nửa ngày để được một bát súp như anh và tôi vẫn hay dùng mỗi bữa điểm tâm đây."

"Nếu kỳ công vậy, thì ngươi còn mất công làm đến hai lần một tuần để làm gì?"

"Bởi vì dược liệu sau khi được yểm phép rất khó nuốt, chỉ cần một hoặc hai giọt là đủ để làm cổ họng anh bốc cháy như thể vết cắn của cả ngàn con bò cạp.

Với những dược liệu liều cao thì có khi bệnh chưa được chữa khỏi mà bệnh nhân thì đã quằn quại cào cổ trong đau đớn rồi.

Nhưng súp consommé thì ngược lại, vì cơ bản chỉ là nước cốt thịt nên rất ngọt và dễ trung hòa các chất, cơ thể người cũng dễ hấp thu nước thịt hơn hẳn so với các loại súp, đồ uống hay nước suối thông thường.

Một bát súp consommé hòa cùng với vài giọt dược liệu, tuy có hơi bất kính với nền ẩm thực Pháp nhưng lại giúp người bệnh đỡ đau đớn hơn cả trăm lần trước kia."

Thế nhưng, tất cả những câu chuyện hay những lời chỉ bảo ấy đều không đặc biệt bằng cái đêm ả ngồi cạnh anh bên đống lửa nhỏ, cả hai đều đang đợi một con gà béo quay được nướng và trong lúc ấy ả kể cho anh về câu chuyện của cuộc đời mình:"Tôi không phải lúc nào cũng mang trên mình bộ dạng này.

Có những lúc tôi đỡ hơn, và có những lúc tôi tệ hơn rất nhiều.

Trước khi tôi bị người dân đuổi vào rừng, cũng phải gần cả chục năm rồi, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao ai khác, có gia đình, có cuộc sống và có tương lai.

Nhưng rồi tất cả thay đổi khi một ngày mẹ tôi ốm nặng, một căn bệnh không thể nào chữa khỏi cũng giống như công chúa của anh vậy.

Bố tôi đã phải bán đến những vật dụng cuối cùng trong nhà đi để mời các thầy thuốc giỏi nhất đến bắt bệnh cho mẹ, nhưng đều không thành công.

Tình hình của bà cứ ngày một tệ đi.

Rồi đến một hôm, có một con rắn lục đến trước cửa nhà tôi và nói rằng nọc của nó có thể chữa được căn bệnh mà mẹ tôi đang mắc phải, nhưng nó sẽ chỉ giúp gia đình tôi với một điều kiện, rằng sau khi mẹ tôi khỏi bệnh bố tôi sẽ phải gả tôi làm vợ cho con rắn ấy.

Trong nỗi tuyệt vọng khốn cùng ông đã phải gật đầu đồng ý, và đúng như lời hứa sau một tuần bệnh tình của mẹ tôi thuyên giảm và sau một tháng thì khỏi hẳn.

"Chuyện tưởng vậy là xong, nhưng đời nào bố tôi chịu mất tôi dễ dàng như vậy, lại còn cho một con rắn nữa?

Và thế là ông quyết định bẫy nó, cho nó rơi xuống một cái hố lót rơm ở đáy dày đến hai găng tay vào cái ngày nó đến nhà tôi rước dâu, rồi châm lửa ném xuống hố với hy vọng thiêu chết con rắn.

Nhưng ông không biết rằng đó không phải một con rắn bình thường mà là một con rắn thành tinh; giờ nhớ lại, đáng lẽ chúng tôi đã phải nhận ra điều đó khi lần đầu nó đến gõ cửa căn nhà, nhưng lúc đó thì đã quá muộn.

Trước khi chết thiêu, con rắn đặt một lời nguyền lên đầu đứa con gái độc nhất của ông, rằng cô, như cái giá phải trả, sẽ bị biến thành một thứ quái vật mà người đời sẽ mãi mãi khinh thường và xua đuổi, cũng như phải chịu nỗi đau còn lớn hơn tất cả những gì mà con rắn đang phải chịu đựng.

Chỉ có một cách để vĩnh viễn hóa giải lời nguyền, nhưng không ai trong chúng tôi làm được, áp lực là quá lớn.

Sau khi bị dân làng kì thị và đuổi đi, bố mẹ tôi đành phải xẻ gỗ và dựng lên căn nhà mà tôi với anh đang ở bây giờ đây, và bỏ lại con quái vật từng là con gái hai người ở lại chốn xa lạ này.

May thay, mẹ tôi cũng để lại cho tất cả những cuốn sách dạy y học và thuật phù thủy mà bà đã từng hứng thú khi còn là thiếu nữ cho tôi."

Dưới hình hài của một con quái vật, tôi bỗng dưng sở hữu những giác quan phi phàm mà thông thường chỉ ở động vật mới có, đồng thời sau khi đã tập luyện nhiều năm thì tôi cũng phát hiện ra cơ thể mình dễ tương tác và thực hành ma thuật hơn hẳn người phàm.

Tôi bắt đầu đi tìm thảo dược và pha chế dược liệu từ đó, quyết tâm trở thành một thầy thuốc, nhưng khác với con rắn thành tinh kia tôi sẽ không đòi hỏi xin xỏ bất cứ điều gì, để mong sao tình cảnh đau đớn này của tôi sẽ không bao giờ có người thứ hai.

"Tuy nhiên, nếu anh vẫn thấy bộ dạng này của tôi dù xấu xí thì cũng còn xa mới tới mức một con quái vật, thì xin anh đừng hiểu lầm, đây không phải là bộ dạng mà lúc đầu con rắn mong muốn tôi trở thành.

Sau một thời gian điều chế dược liệu cuối cùng tôi cũng đã chế được thành công một loại thuốc có thể đảo ngược lời nguyền; người con gái hôm nào đi cùng với anh lên lâu đài chữa bệnh cho công chúa chính là bộ dạng con người của tôi, hoàn toàn không bị lời nguyền ảnh hưởng.

Nhưng thời lượng của dược liệu cũng chỉ có hạn, sau một ngày là tôi lại trở lại thành con quái vật gớm ghiếc trước kia; dùng một liều đầy đủ để hóa giải hoàn toàn lời nguyền mỗi ngày là quá sức đối với cơ thể, có thể dẫn đến tử vong nên hằng ngày tôi chỉ dám dùng nửa liều, hòa cùng với súp consommé dùng trong bữa điểm tâm.

Chỉ khi nào có việc cần quay lại thế giới loài người tôi mới dùng cả liều, nhưng cũng chính vì vậy mà tôi phải ở mãi trong bộ dạng nửa người-nửa quái vật này, mong ước được tái hòa nhập với xã hội loài người cũng theo đó mà tan biến."

"Vậy... cái cách duy nhất để hóa giải lời nguyền vĩnh viễn ấy, nó là gì?"

"Có những thứ không nên nói ra thì hơn."

Ả nhìn anh, cặp mắt vàng hổ phách giờ đượm một nỗi buồn.Đêm đó là lần đầu tiên anh thấy cảm thông cho Xà Nữ.

Anh không còn thấy ả đáng ghét nữa.

Anh không còn thấy ghê tởm với cách cái ả bắn nước bọt phì phì khi nói qua đôi môi to bè, không còn cảm thấy thành kiến với lớp da sần sùi, xanh lét tựa vảy rắn của ả hay đôi mắt vàng khè chứa đầy gỉ nữa.

Trong một khoảng khắc, nhìn ả, anh chỉ còn thấy cô gái thôn nữ ngày nào cùng anh cưỡi chổi bay tới lâu đài, thấy cô gái ấy run rẩy, sợ hãi và bật khóc khi mỗi ngày phải nhìn thấy chính mình trong gương.

Nhưng anh không nói ra, bởi vì dù bây giờ đã là phụ tá cho Xà Nữ nhưng trước kia anh vẫn là một hiệp sĩ, và giờ chàng hiệp sĩ sâu thẳm trong lòng anh đang lên tiếng, bảo anh rằng hãy cẩn thận, nhỡ đâu ả đang nói dối để cố lấy được lòng thương cảm từ anh, để anh lơ là cảnh giác và rồi ả sẽ đâm thẳng một nhát dao vào chính trái tim nhân từ nhưng ngu ngốc của anh và để mặc cho anh chết.

Nên anh im lặng, và sau khi ăn xong ả cũng rút về căn phòng của ả như thường lệ, khóa chặt cửa; buổi tối hôm ấy không ai nói với ai câu nào nữa.

Lúc đó đã tròn ba tuần trăng kể từ khi anh trở thành phụ tá cho ả phù thủy.
 
Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Chương 3


Không lâu sau đó, ả gọi chàng phụ tá lại và bảo, đã đến lúc anh tự mình đi chữa bệnh rồi.

Anh không ngạc nhiên, từ lâu đã biết rằng ngày này rồi cũng sẽ đến, rằng ả chỉ cho anh tất cả những thứ thảo dược và dược liệu đâu phải chỉ để biết cho vui; nói cách khác, anh còn là học việc không chính thức của Xà Nữ nữa.

Sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng anh cũng gật đầu ưng thuận và cả hai cùng bay trở lại vương quốc, tất nhiên là sau khi Xà Nữ đã dùng đủ liều lượng cần thiết để đảo ngược lời nguyền trong bữa điểm tâm của mình.Hai người dừng lại trước một tòa lâu đài lộng lẫy, được trang hoàng đẹp đẽ từ đầu đến chân.

Thoạt nhìn, anh đã biết ngay mình đang ở đâu.

Đó là lâu đài của một vị lãnh chúa có tiếng trong vùng, người đã giúp tạo ra công ăn việc làm cho rất nhiều người dân trong vương quốc.

Quả nhiên, vị lãnh chúa đang nằm trên giường, hơi thở khó nhọc, bọng nước nổi đầy da và sức yếu đến nỗi nói chuyện vài câu với anh cũng trở thành cực hình.

Anh mở chiếc túi da màu nâu của riêng mình, lấy ra bốn bông hoa Tử đinh hương và đặt vào lòng bàn tay của lãnh chúa.

Dưới sự ngạc nhiên và cũng kém phần nhẹ nhõm của anh, bó hoa từ màu trắng nhanh chóng chuyển sang màu tím rực rỡ.

Vậy là bệnh này có thể chữa được."

Giờ, làm gì đây?"

Xà Nữ hỏi anh.Anh biết phải làm gì.

Những triệu chứng cũng như cách phát hiện bệnh, Xà Nữ đều đã chỉ cho anh phần lớn, và căn bệnh này may mắn thay có nằm trong tầm hiểu biết của anh.

Nhưng có một điều làm anh phân vân.

Trong túi anh giờ có đến hai loại dược liệu, đều có thể chữa khỏi căn bệnh này; một loại là loại tiêu chuẩn, sẽ chữa khỏi bệnh sau một tháng, còn loại còn lại có chiết xuất từ một loài hoa quý chỉ mọc trên vùng núi cao phía Bắc, sẽ giúp bệnh nhân hồi phục hoàn toàn sau đúng một tuần nhưng cũng đồng nghĩa rằng việc điều chế tiếp những liều sau sẽ mất thời gian hơn.

Sau một hồi lưỡng lự, anh quyết định sẽ chọn loại thứ hai, hòa cùng nước súp consommé và đưa cho lãnh chúa uống.

Một lúc sau, các bọng nước lặn dần, chân tay ông bắt đầu cử động được nhịp nhàng và miệng đã có thể mấp máy đủ lâu để hỏi xem cô gái thôn nữ và chàng phụ tá trước mặt ông đây muốn được trả công như thế nào.

Anh lắc đầu, bảo mình không cần gì hết, đồng thời dặn dò lãnh chúa cách dùng thêm thuốc trong một vài ngày sau rồi cáo từ.Trên đường về, khi vẫn đang ở trên không trung, Xà Nữ hỏi anh:"Tại sao anh lại đưa cho lãnh chúa loại dược liệu có thể chữa khỏi bệnh nhanh hơn?

Anh có biết để điều chế một bình nhỏ như vậy phải mất bao lâu không?"

"Ta biết."

Anh ngập ngừng.

"Nhưng ta nghĩ rằng, khi đã biết bệnh tình của một người có thể được chữa khỏi, thì là thầy thuốc ta nên giúp họ phục hồi nhanh nhất có thể, dù cái giá phải trả có hơi cao.

Vả lại, đó cũng là một vị lãnh chúa có tiếng trong vùng, dưới quyền ông ta là bao nhiêu người dân khác đang cật lực làm việc, ông ta càng khỏe nhanh bao nhiêu thì những người dân ấy càng có thể an tâm mà tiếp tục công việc nhanh bấy nhiêu."

"Vì ông ta là một vị lãnh chúa có tiếng trong vùng hả?

Được rồi, để xem."

Xà Nữ lẩm bẩm, và hai người quay trở lại căn nhà nhỏ trong rừng.Vài ngày sau, ả lại gọi anh ra và bảo anh hãy tiếp tục đi chữa bệnh cho một người dân nữa trong vương quốc, sự khác biệt duy nhất bây giờ là ả sẽ không đi cùng anh nữa."

Anh đã học được gần như tất cả những gì tôi có thể truyền lại về cách phán đoán và chữa trị bệnh, dùng chổi anh cũng đã thành thạo, việc tự mình vào vương quốc giờ chắc hẳn không phải là điều gì khó khăn nữa."

Nói đoạn ả đưa anh một mẩu giấy.

"Địa chỉ ở đây, đi đi và về báo lại kết quả cho tôi.

Nhớ là phải tuân thủ đúng quy trình, đừng làm sai điều gì."

Anh gật đầu, lấy số thuốc cần thiết và bay trở lại vương quốc.Bệnh nhân lần này của anh nằm ở một xóm ổ chuột nghèo nàn, sâu trong những con hẻm chằng chịt của vương quốc.

Bên trong căn nhà lụp xụp một người đàn ông đang nằm sõng soài trên phản gỗ, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt lờ đờ và hơi thở thì yếu đến đáng ngại.

Vừa thấy anh bước vào, vợ và con gái của ông ta đã chạy đến van xin anh giúp đỡ, vì người chồng đang nằm kia là trụ cột kinh tế duy nhất của họ, nếu ông không khỏi bệnh được thì họ cũng sẽ chết đói.Nhìn thấy tình cảnh người đàn ông như vậy anh cũng không khỏi lo lắng, nhưng sâu thẳm bên trong anh lại dấy lên một cảm giác an lòng.

Bởi đây chính là căn bệnh mà công chúa đã mắc phải ngày trước, chỉ bị trầm trọng thêm bởi cái nghèo và sự mất vệ sinh nơi ổ chuột.

Nhưng vẫn có thể chữa được, nếu công chúa đã khỏi bệnh được thì người đàn ông này cũng có thể thoát khỏi bàn tay của Thần Chết.Chỉ đến khi đóa hoa Tử đinh hương héo tàn, rũ xuống trong tay người đàn ông anh mới nhận ra rằng mình đã lầm.

Số phận đã định, rằng người đàn ông này sẽ phải chết.Tâm trạng anh rối bời.

Phải làm gì bây giờ?

Đây là lần đầu tiên, sau bao nhiêu lần anh đi phụ giúp việc chữa trị cùng Xà Nữ, anh mới gặp một người có hoa Tử đinh hương héo úa, và đúng lần này thì Xà Nữ lại không có mặt.

Anh nhớ lại lời mà ả đã dặn, rằng khi tình thế đã đến mức này rồi thì anh chỉ còn nước xin lỗi người bệnh và chấp nhận sự thật giản đơn rằng anh không còn có thể làm gì được nữa.Nhưng rồi anh nhìn lên khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông, và cả khuôn mặt mệt mỏi và lo lắng của hai mẹ con đứng cạnh.

Trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, và trong đó chan chứa niềm hy vọng.

Anh giật mình, nhớ lại khoảnh khắc khi lần đầu anh được nhà vua phong cho danh hiệu hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia và được cưỡi con chiến mã của mình diễu hành một vòng quanh thành phố, ánh mắt của người dân ngước lên nhìn anh cũng tràn trề hy vọng như vậy.

Lại thêm một hiệp sĩ được tiến cử vào đội Cận vệ Hoàng gia là lại có thêm một người nữa bảo vệ họ, đảm bảo họ được sinh sống yên bình mà không gặp phải khó khăn, trắc trở gì.

Những lời nhà vua nói với anh bỗng hiện lên rõ như ban ngày: "Giờ khanh đã là một phần của đội Cận vệ Hoàng gia, trọng trách của khanh còn lớn gấp nhiều lần trước kia.

Một hiệp sĩ phục vụ và bảo vệ lãnh chúa của họ, nhưng giờ khanh là hiệp sĩ của trẫm, và vì dưới trẫm còn là cả vương quốc nữa nên tuyệt nhiên trách nhiệm bảo vệ những người ấy cũng thuộc về khanh.

Khanh phải hứa với trẫm rằng sẽ luôn đứng về phía những người yếu ớt hơn khanh, những người không có đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân và sẽ luôn giúp đỡ họ, dù có phải trả bất cứ giá nào."

Những lời nhà vua đã nói hôm ấy, anh không bao giờ được quên, cũng như anh tự nhắc nhở bản thân mình không bao giờ được quên rằng chính ta mới là người tự viết nên số phận của mình.

Anh đã chọn tất cả những điều này.

Anh đã chọn đi tìm Xà Nữ với hy vọng cứu được công chúa, anh đã chọn quay trở lại cùng ả khi cả hai đang ở trong con hẻm nhỏ khuất bóng người kia, anh đã chọn giữ vững lời thề của mình cũng như anh đã chọn ở đây, ngay bây giờ, bên cạnh người đàn ông này, và giờ anh chọn sẽ không để phụ lòng niềm hy vọng ánh lên trong mắt họ.

Đến định mệnh anh còn không tin rằng có thể quyết định sự sống chết của một con người, nữa là mấy bông hoa.Anh lục túi, và lấy ra đúng thứ dược liệu đã giúp công chúa khỏi bệnh ngày nào, lần này liều lượng chỉ cao hơn một chút vì bệnh tình của người đàn ông đã trở nặng, và hòa cùng với súp consommé theo đúng lệ.

Đúng như anh nghĩ, và sau đó thở phào nhẹ nhõm, bệnh tình của người đàn ông thuyên giảm hẳn, da mặt ánh lên vẻ hồng hào của hạnh phúc.

Vậy ra ả lừa ta thật.

Ta đã bị ả gạt suốt bao lâu qua.

Anh căn dặn người vợ cẩn thận về cách cho ông chồng của bà uống thuốc trong những ngày tiếp theo rồi cáo từ.Vừa quay trở lại căn nhà nhỏ trong rừng sâu, anh đã thấy Xà Nữ đang đợi sẵn.

Ả khoanh tay ngồi bên chiếc bàn ăn độc nhất trong phòng, đôi mắt màu hổ phách long lên sòng sọc, đồng tử co lại nhọn hoắt.

Anh linh cảm có điều chẳng lành.

Không lẽ ả đã biết?"

Anh là ai?"

Chưa kịp chào hỏi gì ả đã cất lời, giọng lạnh ngắt."

Ta không hiểu ngươi đang nói về cái gì."

"Có, anh hiểu đấy.

Anh là ai?"

Ả muốn biết điều gì?

Bỗng dưng anh cảm thấy bối rối.

"Một hiệp sĩ, của đội Cảnh vệ Hoàng gia," anh bình tĩnh lại và đáp.

Với anh đó vẫn là câu trả lời thỏa đáng nhất."

Không phải.

Tôi hỏi lần cuối cùng, anh là ai?"

Nếu đến vậy mà vẫn còn sai, thì chỉ còn có một câu trả lời là chuẩn xác.

"Ta... ta là phụ tá của ngươi."

"Đúng rồi đấy, và anh đã thề thế nào?

Anh sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu cho đến khi nào tôi bảo anh dừng lại, anh đã thề với danh dự của cả một người đàn ông lẫn một người hiệp sĩ, có phải vậy không?

Thế, trả lời tôi xem, phụ tá, tôi có bảo anh phí thuốc cho một người kiểu gì cũng sẽ chết không?"

"Ngươi... làm sao ngươi biết?"

"Thuốc của tôi, hoa của tôi, ma thuật của tôi, làm sao tôi lại không biết?"

Ả nắm chặt tay giáng thẳng xuống mặt bàn gỗ, cái bàn tay xanh lá và thô ráp như vảy rắn.

"Trả lời tôi xem, phụ tá, tôi có bảo anh làm vậy không?"

"Ông ta đang ốm, và rất cần thuốc.

Ta thì có sẵn chúng trong tay rồi, và hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta."

"Không, anh không thể.

Đóa hoa đã héo úa, chẳng còn gì có thể cứu được người đàn ông đó nữa.

Hoa Tử đinh hương gắn liền với sinh khí của con người; hoa héo nghĩa là sinh khí cũng chẳng còn, mà sinh khí không còn thì dù có loại thần dược hiệu quả nhất cũng không thể cứu sống được.

Đã hơn ba tuần trăng rồi mà một điều đơn giản như vậy anh cũng không thể hiểu được hay sao?"

"Đóa hoa của ngươi chứa đầy dối trá."

Anh lôi hết tất cả số hoa Tử đinh hương còn lại trong túi ra, không xót một bông nào rồi ném cả bó xuống mặt đất, giẫm nát.

"Ta đã cho người đàn ông kia uống thuốc, và ông ta đã hồi phục.

Ta không biết còn bao nhiêu lời dối trá người đã tiêm nhiễm vào đầu ta nữa; đáng lẽ ta nên chặt đầu người ngay từ sau khi chữa khỏi bệnh cho công chúa rồi mới phải, thứ xà tinh xảo quyệt!"

"Đã đi xa tới mức nảy rồi, mà anh vẫn không khác gì chàng hiệp sĩ đã xông thẳng vào nhà tôi vào ngày đầu tiên ta gặp nhau."

Trước sự ngạc nhiên của anh, ả hạ giọng, gần như là nhẹ nhàng.

"Anh có biết tại sao tôi đã thề rằng mình sẽ chữa bệnh mà không đòi hỏi xin xỏ bất cứ điều gì, nhưng vẫn đặt ra điều kiện rằng anh phải làm phụ tá cho tôi không?"

Cho đến giờ ta biết, ngay cả câu chuyện đó có khi cũng chỉ là dối trá.

Có khi người thật sự là một con rắn thành tinh như người ta vẫn hay đồn."

"Bởi vì anh đã dọa giết tôi ở ngay ngưỡng cửa nhà tôi, vậy đó."

Xà Nữ nói tiếp, không màng đến lời buộc tội của anh.

"Anh đã rất trung thành, quyết định bằng mọi giá sẽ tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho cô công chúa nhỏ.

Anh đã rất kiên trì, tự mình vượt qua bao nhiêu núi non trắc trở để đến được tới nơi rừng thiêng nước độc này.

Anh đã rất dũng cảm, một mình đối diện với cái thứ quái vật mà người ta tránh xa và sợ hãi.

Anh có tất cả những phẩm chất mà một hiệp sĩ cần phải có, nhưng anh lại thiếu đi sự tin tưởng, và trên hết anh vẫn không đủ khả năng để phân biệt giữa tốt và xấu.

Anh mù lòa hệt như những người dân làng nhìn thấy bộ quần áo mới của Hoàng Đế và vỗ tay khen ngợi trong câu chuyện cổ tích; anh có mắt, nhưng lại không biết phải nhìn ở đâu.

Cái khoảnh khắc anh xông vào nhà tôi với cây kiếm trên tay, mỉa mai thay, lại là khoảnh khắc nghịch lý nhất: chàng hiệp sĩ luôn luôn nguyện thề rằng mình sẽ bảo vệ mọi người cuối cùng lại buông ra những lời dọa nạt giết chóc, trong khi con quái vật bị coi là chỉ gây hại cho dân chúng thì hóa ra lại luôn quyết tâm cứu người.

Tôi giữ anh lại chính vì lý do ấy; tôi muốn anh nhận ra rằng không phải mọi thứ đều đơn giản như cái cách chúng hiện lên trước mắt ta.

Một người bị bệnh thoạt nhìn có thể chữa khỏi, nhưng thực ra thời gian của gã lại chẳng còn bao lâu, cũng giống như chúng ta là thầy thuốc chứ không phải Đức Chúa Trời, có những thứ chúng ta làm được, có những thứ đến cả kẻ giỏi nhất trong số chúng ta cũng phải bó tay.

Quan trọng là phải biết thừa nhận rằng mình không thể.

Có những lúc không làm gì cả mới là điều khó khăn nhất."

Vài ngày sau chàng phụ tá quay lại khu ổ chuột hôm nào thì phát hiện căn nhà lụp xụp giờ chẳng còn ai nữa.

Những người xung quanh kể lại cho anh rằng, bệnh tình của người đàn ông đột ngột trở nặng và ông đã ra đi ngay hôm sau đó, cho dù đã uống hết cả lọ dược liệu, còn người vợ và cô con gái thì đã bán mình vào nhà của quý tộc để làm người hầu kiếm kế sinh nhai từ những hôm trước rồi.

Hôm đó là ngày đầu tiên, trong cả cuộc đời hiệp sĩ của mình, anh bật khóc, không phải vì anh không thể làm gì, mà bởi vì anh đã làm.
 
Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Chương 4


Bốn tuần trăng trôi qua kể từ ngày đầu tiên anh làm phụ tá cho Xà Nữ.

Sau vụ việc với người đàn ông khu ổ chuột, anh làm mọi việc Xà Nữ yêu cầu mà không nói lấy một lời, lặng lẽ tuân theo mọi chỉ thị mà ả đưa ra.

Cái con người xông xáo, gai góc và dũng mãnh xưa kia của anh dường như chỉ còn là quá khứ.Đến một ngày, khi đang dùng bữa điểm tâm với Xà Nữ, anh cảm thấy có điều gì đó kì lạ.

Xà Nữ cứ nhìn chằm chằm vào bát súp consommé trước mặt ả, lặng thinh, không hề ăn lấy một thìa trong khi bình thường lúc này ả ta đã phải dùng xong súp và đưa bát cho anh để rửa rồi.

Đột nhiên, ả đẩy cái bát ra xa khỏi mình, nói:"Có lẽ không phải hôm nay."

Anh tròn mắt.

"Nhưng nếu không ăn súp bây giờ, ngươi sẽ..."

"Việc đấy để sau.

Giờ anh dùng xong bữa điểm tâm của mình đi và chúng ta sẽ lên đường.

Nhà vua đang ốm nặng."

"Nhà vua đang ốm nặng sao?"

Anh sững sờ.

"Ngươi có chắc không vậy?

Mới vài ngày trước ngài vẫn còn ổn kia mà, sao có chuyện xảy ra đột ngột như vậy được?"

"Cũng giống như cách mà công chúa đột ngột ngã bệnh thôi.

Nhà vua cũng đã luống tuổi rồi, nên điều này cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Sửa soạn đi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."

Đây là lần đầu tiên anh thấy Xà Nữ ra vẻ thúc giục như vậy, nhưng vì chính bản thân anh cũng lo lắng cho đức vua nên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho vào chiếc túi da vắt qua vài, rồi cả hai người cùng leo lên chổi và trong nháy mắt đã có mặt tại tòa lâu đài Hoàng gia.Hoàng hậu và công chúa vui mừng khôn xiết khi lại được thấy hai khuôn mặt quen thuộc, mặc dù vẻ ngoài xấu xí của Xà Nữ đã được che kín bên dưới chiếc áo trùm đầu đen kịt.

Quả thực, nhà vua đang ốm nặng.

Ngài nằm trên giường , thều thào, gương mặt trắng bệch dường như đã già thêm cả chục tuổi.

Anh đứng lặng người nhìn ngài một hồi lâu rồi chuẩn bị lấy bó hoa Tử đinh hương ra khỏi túi cho đến khi Xà Nữ ngăn anh lại:"Không.

Hôm nay ta sẽ không dùng hoa."

"Ngươi nói gì cơ?

Nếu không dùng hoa..."

"Tôi biết bệnh của nhà vua là gì.

Chúng ta sẽ tiến hành điều trị cho ngài luôn, không cần phải dùng hoa.

Bây giờ, chỉ cần một liều dược liệu được điều chế từ nọc rắn là đủ."

"Nọc rắn?"

Anh ngẩn người.

"Chúng ta đâu có thứ đó trong tay?

Đã đến nước này rồi thì phải kiếm nọc rắn ở đâu bây giờ?"

"Ở đây này."

Xà Nữ nói, và biến đổi.

Trong nháy mắt, một người phụ nữ quấn áo choàng đen bỗng nhiên hóa thành một con rắn khổng lồ phải cao gấp ba lần chàng phụ tá, và vô cùng là gớm ghiếc.

Con mắt vàng hổ phách giờ to bản, lồi ra, ánh nhìn của nó làm anh lạnh hết cả sống lưng.

Hai chiếc nanh rắn nhọn hoắt và sáng bóng nhô ra khỏi miệng, kèm theo đó là cái lưỡi chẻ phải dài đến cả chục thước.

Nhưng ghê rợn nhất, vẫn là hai cánh tay người thò ra từ hai hai bên cơ thể trơn tuột, dài ngoẵng, phủ kín bởi vảy rắn với những móng tay sắc nhọn.

Cả hoàng hậu và công chúa đều hét lên khiếp đảm, và hàng hàng tốp tốp quân lính tràn vào phòng cho đến khi anh ra hiệu cho họ đừng làm hại con rắn.

Nhận ra người anh em của mình trong đội Cận vệ Hoàng gia xưa kia, họ dừng lại, giáo mác nhất loạt hạ xuống."

Anh thấy thế nào, phụ tá?

Con rắn khổng lồ rít lên.

"Phần thuốc pha với súp hôm qua đã hết tác dụng, đây chính là hình dạng bị nguyền rủa của tôi, do con rắn thành tinh năm nào phù phép.

Nọc rắn thì đã có sẵn trong nanh của tôi rồi, anh cứ thoải mái lấy, nhưng một con rắn không còn nọc là một con rắn chết.

Nếu anh không lấy nọc của tôi, nhà vua sẽ chết, còn nếu anh muốn cứu nhà vua thì tôi sẽ là người phải ra đi."

"Nhưng chúng ta vẫn chưa chắc chắn mà."

Anh kêu lên với con vật khổng lồ trước mặt mình.

"Chúng ta vẫn chưa thử hoa, nên... có khả năng dù có dùng dược liệu nào đi chăng nữa nhà vua vẫn sẽ chết."

"Nhưng khả năng nhà vua sẽ sống cũng cao tương đương như vậy; câu hỏi là, liệu anh có chịu đánh cược vào khả năng đó hay không?

Lần trước, kể cả khi biết chắc chắn rằng bệnh nhân sẽ chết, anh vẫn cố gắng cứu họ; lần này khả năng bệnh nhân sẽ sống hay chết là bằng nhau, nhưng khi đã quyết định cứu đức vua thì dù có thành công hay không thì mạng sống của tôi cũng sẽ mất."

Con rắn rít lên.

"Chọn đi, chàng phụ tá.

Đây là thử thách cuối cùng của anh."

Chàng phụ tá run rẩy.

Anh cẩn thận cân nhắc hai lựa chọn mình có trong tay.

Nếu anh không cứu nhà vua và để mặc ngài chết, sự yên bình và hưng thịnh của vương quốc đang tồn tại đến bây giờ cũng sẽ chết theo.

Nhà vua không có con trai để nối dõi tông đường, một cái chết đột ngột như vậy chắc chắn sẽ làm dấy lên những cuộc nội chiến từ các phần tử muốn dành ngôi vương cho riêng mình.

Cả vương quốc sẽ chìm vào hỗn loạn.

Nhưng nếu anh lấy nọc từ Xà Nữ, vẫn có khả năng nhà vua sẽ phải chết trong khi làm vậy chắc chắn cũng khiến Xà Nữ phải bỏ mạng.

Rủi ro là quá lớn.

Mạng đổi mạng, ba từ ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh, khiến anh khuỵu xuống, kiệt sức.Thật lạ.

Bốn tuần trăng trước, nếu bắt anh chọn anh chắc chắn sẽ giết chết Xà Nữ để cứu nhà vua không do dự, điều gì đã làm anh bây giờ phải khó xử đến vậy?

Con rắn lục khổng lồ vẫn nhìn anh.

Ánh mắt của nó giờ điềm đạm lạ thường, tĩnh lặng như dòng nước sông chảy êm đềm.

Hình như, anh nghĩ, nó biết hôm nay là ngày cuối cùng.

Hình như nó đã sẵn sàng để chết."

Không kì tích nào có thể đạt được mà không có sự hy sinh."

Anh nhớ lại những gì Xà Nữ đã nói trong ngày đầu tiên hai người gặp nhau, khi anh giơ chiếc lọ rỗng lên cao, trước mặt con rắn lục khổng lồ.

"Anh chỉ là một tên hèn, bị mờ mắt bởi những phần thưởng và quả chín của thành công mà quên đi cái giá phải trả của nó."

Được thôi, nếu tất cả mọi con đường đều dẫn đến việc này, thì lần này ta sẽ trả giá."

Tại sao?"

Con rắn hỏi."

Ta có thể là một hiệp sĩ.

Ta có thể là phụ tá của ngươi.

Nhưng giờ đây, ngay lúc này đây, ta là một thầy thuốc.

Và một thầy thuốc sẽ làm tất cả để cứu bệnh nhân, cho dù chỉ còn một chút hy vọng sống cuối cùng sót lại, cho dù có phải trả bất cứ giá nào."

Lặng lẽ, con rắn lục khổng lồ đón lấy chiếc lọ rỗng từ anh bằng đôi tay dài ngoẵng của nó, há miệng và đưa chiếc lọ lên nanh.

Một dòng nước màu vàng nhạt phun ra, lấp đầy chiếc lọ, một màu vàng tựa như đôi mắt đang nhìn anh dịu dàng kia.

Con rắn trả lại cái lọ cho anh.

"Anh vượt qua thử thách này rồi," nó nói.

"Giờ làm những gì anh cần phải làm đi."

Trước sự vui mừng của anh, đóa hoa Tử đinh hương nở bừng một màu tím rực rỡ ngay khi vừa nằm trong lòng bàn tay yếu ớt của nhà vua.

Anh nhanh chóng hòa nọc rắn với các dược liệu khác, rồi tất cả trộn đều với súp consommé cho nhà vua uống.

Đúng lúc ngài thấy sự sống bắt đầu trở lại với mình cũng là lúc nó rời đi khỏi cơ thể con rắn, thân hình khổng lồ của nó biến mất, chỉ để lại một cô gái thôn nữ nằm gục dưới sàn, yếu ớt.Chàng phụ tá tức tốc chạy đến bên cô.

"Hình dáng này... chẳng lẽ..."

"Đúng, lời nguyền đã bị phá bỏ vĩnh viễn.

Đây chính là cách duy nhất."

Cô gái gượng nốt chút sức lực cuối cùng của mình để nói với anh.

"Trong nọc rắn chứa toàn bộ lời nguyền nhưng cũng chứa gần như toàn bộ sinh khí của em.

Có lẽ con rắn thành tinh đã định rằng, nếu em nhất quyết phải chọn cái chết để giải thoát cho bản thân mình thì ít nhất em cũng sẽ được chết dưới hình hài chân thực nhất của một con người, với tất cả phẩm giá còn đọng lại trong sạch và thanh khiết."

"Không, chắc chắn vẫn còn cách.

Chắc đó cũng chỉ là một căn bệnh thôi, vẫn có thể chữa khỏi được."

Anh run run với tay đến chiếc túi da vắt qua vai mình, cố gắng tìm một loại dược liệu nào đó cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nắm lấy tay anh."

Không được đâu, hỡi chàng phụ tá, đóa hoa của em đã tàn rồi.

Bây giờ tất cả những gì đã từng là của em, em gửi lại hết cho người phụ tá của mình: cả căn nhà, cây chổi cũng như tất cả những thảo mộc và dược liệu.

Và cả cái này."

Cô gái lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa nhỏ và đặt vào lòng bàn tay anh, chiếc chìa dành cho cánh cửa duy nhất trong cả căn nhà có thể bị khóa.

"Từ bây giờ anh được giải thoát.

Mối ràng buộc của chúng ta, cũng như lời thề của anh đến đây coi như là kết thúc, anh không còn là phụ tá của em nữa.

Hãy sống cuộc đời còn lại của mình sao cho thật ý nghĩa nhé, chàng hiệp sĩ của em, và cảm ơn chàng vì tất cả."

Nói rồi cô trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay anh.Chàng hiệp sĩ gượng đứng dậy, và lặng lẽ xin nhà vua được cáo từ.

Tất cả những phần thưởng dù quý giá nhất anh cũng không màng, chỉ mong một lần nữa trở về căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng.

Anh ôm thi thể của cô gái trong tay, và rời khỏi lâu đài.Cánh cửa gỗ bật mở ngay khi anh vừa mới tra chìa khóa vào ổ, như thể nó đã luôn đứng ở đó chờ đợi anh.

Bên trong chất đầy những cuốn sách cũ kĩ về y học, về thảo mộc và thuật phù thủy, đúng như cô đã kể, nhưng anh để ý có một chiếc bàn làm việc nhỏ ở góc phòng, ngay bên dưới một chiếc gương đã vỡ.

Trên chiếc bàn gỗ là hàng loạt những món đồ nhỏ nhặt: con thú nhỏ nhồi bông, chiếc vòng hoa còn tươi, con chó nhỏ bằng gỗ hay món đồ chơi hình chàng hoàng tử đứng bên cạnh nàng công chúa đang kẹt trên đỉnh tháp cao.

Còn ở trên chiếc gương, những bức tranh vẽ chì được dán khắp xung quanh viền, khuôn mặt của nhiều chàng trai trên giấy được chú trọng từng chi tiết nhìn vô cùng chân thực; ai nấy đều mỉm cười rạng rỡ.

Một vài người trong số đó anh có nhận ra, có người là thợ mộc, có người là nông dân, có người là thương gia nhưng tất cả họ đều sống trong vương quốc, và mối quan hệ duy nhất của anh với họ chỉ là những người dưng qua đường.

Ở một góc, còn có cả bức tranh vẽ khuôn mặt anh.Anh không hiểu ý nghĩa của những món đồ này, không hiểu tại sao chúng lại ở đây, không hiểu tại sao chúng lại là những thứ đồ chơi này chứ không phải là những chiếc bình pha chế, những dụng cụ hóa học hay chắt thuốc như anh từng nghĩ sẽ tìm được bên trong khi cánh cửa bật mở.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ vụt qua đầu anh.Nhỡ đâu, đây là những món đồ mà Xà Nữ đã chính tay làm nên?Tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng, vào lúc đó.Những bức tranh chính là khuôn mặt của những chàng trai mà cô ấy đã đem lòng thương mến, mỗi lần cô quay trở lại vương quốc.

Họ cũng chỉ tình cờ lướt qua cô, nên cô đã cố hết sức để ghi lại hình bóng của họ thật rõ ràng trên trang giấy.Những vòng hoa này cô tự đan, để thấy bản thân mình thật xinh đẹp trong chiếc gương đã vỡ.Những món đồ chơi này cô tự làm, bởi vì căn nhà này là một nơi cô đơn, và trước khi anh đến, cô chỉ có một mình.Cô làm tất cả những điều ấy, bởi vì trong thân xác xấu xí, xanh lè và nổi đầy những vảy rắn kia, vẫn chỉ là một cô gái trong tuổi đôi mươi, biết mến những chàng trai đẹp mã trong khu phố, biết muốn một con chó cưng để mình có thể đùa vui mỗi ngày, biết yêu thích những bông hoa và những câu chuyện cổ tích về chàng hoàng tử, một ngày sẽ đến giải cứu công chúa khỏi nỗi cô đơn, khỏi nỗi đau thậm chí còn khủng khiếp hơn cả lửa cháy.Còn anh, anh đã luôn coi cô như một ả phù thủy, một người mà anh lúc nào cũng phải cẩn trọng và nghi ngờ, một người luôn có ý đồ lừa dối và rắp tâm hãm hại anh.

Kể cả trong khoảng thời gian sống cùng cô, anh cũng không hề cho cô thấy một chút tình cảm nào, mà chỉ toàn là thù ghét.

Cô kể cho anh câu chuyện của cuộc đời mình, cô dạy cho anh bao nhiêu là thứ về thảo mộc và thảo dược, về ẩm thực và nước dùng, và anh đáp lại những cử chỉ ấy bằng việc coi cô như một con quái vật.

Chưa bao giờ anh nghĩ cô là một con người, vậy mà bây giờ, ngay trước mắt anh đây, những thứ này 'người' hơn bao giờ hết, 'người' hơn cả bản thân anh.Không phải mọi thứ đều đơn giản như cái cách chúng hiện lên trước mắt ta.Bài học mà cô muốn dạy cho anh, hóa ra, đã luôn ở ngay trước mắt anh mà anh không hề hay biết.

Anh có mắt, nhưng lại không biết phải nhìn ở đâu.Giờ anh mới nhớ ra, đã bốn tuần trăng sống với nhau rồi, mà anh vẫn chưa một lần được nhìn thấy cô cười.Anh gục xuống, bật khóc.

Một hiệp sĩ như anh mà lại khóc như một đứa trẻ lên ba, bàn tay sờ nắn tất cả những đồ vật cô để lại.

"Xin... xin lỗi..." anh khóc.

"Xin lỗi em.

Em đã tin ở tôi, vậy mà tôi lại làm em thất vọng..."

Anh khóc, và ngày hôm đó, anh cảm thấy mình như được sinh ra lần nữa.

Tươi mới hơn, tốt đẹp hơn.
 
Chàng Hiệp Sĩ Và Nữ Phù Thủy
Chương 5 - Phần kết


Câu chuyện về chàng hiệp sĩ tiếp tục diễn ra như thế nào sau ngày hôm ấy, không ai biết.

Có người nói rằng anh đã cưới được công chúa như một phần thưởng cho bao công sức của mình, và rốt cuộc lên ngôi trị vì vương quốc dưới tư cách một vị vua anh minh và độ lượng.

Có người nói rằng anh đã quay trở lại làm một hiệp sĩ của đội Cận vệ Hoàng gia, tiếp tục giúp đỡ người dân như anh đã thề với nhà vua ngày trước.

Có người, nhiều niềm tin hơn, nói rằng anh đã từ bỏ tất cả, trở thành một thầy thuốc và đi chu du khắp thiên hạ, cứu giúp bất cứ ai gặp phải những căn bệnh hiểm nghèo quái ác.

Đó cũng là chỉ là những câu chuyện, nhưng có điều này là chắc chắn.

Một ngày, nếu bạn có dịp đến thăm vương quốc, hãy dành ba ngày ba đêm để tìm đến một khu rừng bạt ngàn rộng lớn.

Sâu trong đó có một ngôi nhà nhỏ, cũ kĩ và xuống cấp.

Bên ngoài căn nhà một nấm mộ đứng vững như nó đã vậy hàng chục năm nay; bia mộ không tên không tuổi, nhưng trước nó là một bụi hoa Tử đinh hương màu tím, tỏa ngát hương thơm và, dưới ánh mặt trời, rực rỡ.
 
Back
Top Bottom