Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,442
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMG1w0cJUlCLKM-PCPkmXu1iRmdeb_VohBKhsLxuQaZdBRNzm5_obL2vCC4QJnJPtgl3zBOGjlZzTe-0iad8zydREFm9iRGyrgERS1iMJqvt7WIflzbx5lPqVu1O_loNHnXh7mk5k1id92JvGH0FzYV=w215-h322-s-no-gm

Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Tác giả: Vân Lân
Thể loại: Tiên Hiệp, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Vân Lân (云𤋮)

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Tiên Hiệp

Team dịch: Lộc Phát Phát

Giới thiệu

Vì chắn thiên lôi thay cho Tiên quân, ta bị sét đánh đến cháy đen, rơi xuống một ngọn núi tuyết vô danh ở Bắc Hoang.

Chẳng bao lâu, ta lập gia thất tại nơi này.

Trong cả thôn, ta là người lấm lem, xấu xí nhất, còn tướng công ta lại là kẻ ngốc nghếch, thật thà nhất.

Láng giềng đều nói, chúng ta quả là xứng đôi.

Cho đến một ngày, Tiên quân cưỡi Xích Diễm Câu tìm đến, cau mày quở trách:

"Ngươi thân là hỏa phượng cao quý, lại gả cho một phàm nhân ngu xuẩn như thế này! Sao có thể sa sút đến mức này chứ?!"

Tướng công ta ngơ ngác lắng nghe.

Ta vội đưa tay bịt tai chàng, dịu dàng nói:

"Tướng công, đừng nghe, hắn nói bậy đấy."

Chàng lắc đầu, nghiêm túc hỏi:

"Không, lời này có lý lắm. Nương tử, nàng thật sự là phượng hoàng?"

Ta cũng lắc đầu, trịnh trọng đáp:

"Không, hắn nói bậy đấy. Thiếp chỉ là một con gà đen thành tinh thôi, lông thiếp đều đen cả mà."​
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 1



Vô Danh Sơn thường có tuyết rơi.

Tuyết đêm trơn trượt, ta vác bó củi xuống núi, chẳng ngờ lại giẫm phải một thứ mềm oặt.

Giật b.ắ.n người, ta vội cúi xuống nhìn kỹ. À, thì ra là tướng công của ta.

“Chao ôi, ta còn tưởng giẫm phải phân chứ! Cũng may là chàng đấy, tướng công.”

Ta kéo hắn dậy, nhìn hắn nằm sõng soài trên mặt tuyết mà cau mày:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

“Sao thế? Lại bị lợn rừng tông trúng à?”

Hắn chẳng có vẻ gì là muốn đứng dậy, chỉ ủ rũ đáp: “Hôm nay không phải lợn rừng, mà là con hoẵng.”

Ta đặt bó củi xuống, rồi nằm cạnh hắn: “Vậy chàng có tông lại nó không?”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đáp: “Không. Nó chỉ đùa với ta thôi. Sau đó ta giả c.h.ế.t hù dọa nó, nó sợ quá bỏ chạy, nhưng lúc đạp chân bỏ đi lại dùng sức mạnh quá, đá bay mất mũ của ta.”

“Ồ.” Ta an ủi hắn, “Mũ bay mất không sao, miễn đầu còn nguyên là được.”

Hắn bật cười khe khẽ: “Đúng vậy, đầu vẫn nguyên vẹn. Nhưng mà hôm nay chẳng săn được gì cả.”

Ta nắm lấy tay hắn, chân thành nói: “Săn không được thì đã sao? Ba hôm trước chàng còn nhặt được một con hổ ngất xỉu, chúng ta ăn suốt hai ngày mới hết.”

Lớp tuyết dưới lưng mềm mịn, không khí tràn ngập hơi lạnh trong lành, hít một hơi liền thấy lòng dạ thanh tĩnh.

Mắt hắn sáng rực, nhưng vẫn đăm chiêu: “Nàng không chê ta ngốc sao?”

Ta nghiêm túc đáp: “Chàng không ngốc, vận may cũng là một phần thực lực.”

Hắn cười tươi: “Đúng, ta rất may mắn.”

Vừa dứt lời, một cành cây ngay trên đầu chúng ta bỗng “rắc” một tiếng, gãy ngang, rơi thẳng xuống.

Tuyết phủ đầy mặt ta, miệng cũng bị nhét đầy.

Ta vội gạt cành cây ra, kéo hắn lên, sốt ruột hỏi: “Đầu chàng còn nguyên không?”

Hắn lồm cồm bò dậy, ngơ ngác trả lời: “… Còn nguyên.”

Ta đá bay cành cây, tiện tay c.h.é.m thành ba đoạn, bỏ vào gùi: “Thấy chưa? Chàng may mắn lắm đấy. Hôm nay khỏi phải nhặt củi nữa rồi.”

Hắn chẳng buồn phủi quần áo, chỉ đưa tay phủi nhẹ tuyết trên trán ta. Sau đó, hắn nở nụ cười rạng rỡ như ngân hà.

“Thật tốt. Nương tử, chúng ta xuống núi thôi.”

Hắn nắm lấy tay ta, khiến ta sững sờ.

Đẹp quá…

Gương mặt này, dù gom hết mỹ nam tam giới lại rồi đúc thành một lần nữa, e rằng cũng không thể sánh bằng một phần vạn dung mạo của hắn.

Dẫu đã làm phu thê bao lâu, lòng ta vẫn nhịn không được mà đập rộn ràng.

Trên đường xuống núi, ta cùng hắn trò chuyện: “Tướng công, vì sao chàng lại thích nằm dài trên núi vậy?”

Hắn đáp: “Ta muốn cảm nhận tâm tình của ngọn núi này, lắng nghe tiếng thì thầm của nó. Sau cùng, ta nghe thấy tiếng nàng bước đến gần, vậy là lòng ta thấy hạnh phúc.”

Ta nhịn không nổi nữa, dừng bước.

Hắn không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đứng đó đợi ta.

Ta nhìn hắn, nhân lúc hắn chuyên chú nhìn ta, bất ngờ kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Hồi lâu sau, hắn hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói:

“Nương tử, dù giờ phút này rất mỹ mãn… nhưng ta chợt nhớ ra một chuyện.”

Ta ngẩn người: “Chuyện gì?”

Hắn đưa tay xoa mũi, có phần chột dạ:

“Củi… hình như chúng ta chưa mang xuống.”
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 2



Củi không bị mất, nhưng suýt nữa bị con hươu đần quay lại giày vò đến hỏng.

Sau một hồi vật lộn với nó, ta và phu quân mới giành lại được chiếc sọt, xuống núi trở về.

Đêm đen sâu thẳm, chỉ có ánh lửa đỏ rực le lói nơi cổng thôn. Từ xa trông lại, có thể thấy một người một ngựa đứng sừng sững, dường như đã đợi từ lâu.

Lòng ta chùng xuống.

Phu quân ta cũng đã nhìn thấy, liền hô lên:

"Phu nhân, nàng xem, m.ô.n.g con ngựa kia đang bốc cháy!"

Bầu không khí căng thẳng lập tức tan đi.

Ta bật cười, nói: "Đó là Xích Diễm Câu."

"Hử? Thảo nào!" Chàng cười đáp, "Linh thú nóng bỏng như vậy, chẳng lẽ đến đây để tránh nóng?"

Ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Phu quân, ta có chuyện cần bàn cùng cố nhân, chàng hãy đứng đây đợi, chớ lại gần."

Chàng vẫn bình thản, tháo sọt tre khỏi lưng, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Ta rút thanh đao trong sọt ra, trong mấy bước chân đi về phía Hoành Minh tiên quân, thanh đao rỉ sét trong tay ta liền trở lại thành thanh đao sắc lạnh, tràn đầy sát khí.

Vẻ phẫn nộ trên mặt Hoành Minh thoáng chùng xuống, y lui vài bước rồi mới cất tiếng:

"Ta tìm nàng suốt một tháng, vậy mà nàng lại ẩn thân nơi đây làm nông phụ? Giang Chiêu, nàng bảo ta phải nói gì đây?"

Ta thở dài:

"Tiên quân, năm đó là người vớt ta từ bờ sông Nhược Thủy, cứu ta một mạng; nhưng những năm qua, ta theo người trảm yêu trừ ma, thậm chí chắn cho người một đòn Thiên kiếp cuối cùng, ân tình coi như đã trả, từ đây ta và người chẳng còn liên can gì nữa."

"Ta không nghe! Ta không nghe!"

Hoành Minh bịt tai, giậm chân, lớn tiếng trách mắng:

"Nàng còn nhớ mình đã từng trảm yêu trừ ma sao? Nhìn bộ dạng sa sút này của nàng đi! Nàng để các tiên nhân khác nghĩ gì về mình đây?"

Ta lắc đầu:

"Chẳng có tiên nhân nào để tâm cả. Mà nếu có, bọn họ tính là thứ gì chứ?"

Hoành Minh hít sâu một hơi lạnh, đưa tay ôm ngực, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Nàng từng lập lời thề trừ bạo an dân, duy hộ chính nghĩa thiên hạ, chẳng lẽ đã quên rồi sao?"

Ta bước thêm một bước, đôi mày nhíu chặt, trong mắt đã không còn thiện ý:

"Ta chinh chiến nhiều năm, g.i.ế.c địch vô số, nhưng gần đây bỗng thấy hoang mang: cái ta trừ diệt, thực sự là tà ác sao? Cái ta nâng đỡ, thực sự là chính nghĩa ư? Ta không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn buông bỏ chính mình."

Ta dừng lại một chút, rồi nói:

"Người cũng biết, ta chẳng còn sống được bao lâu nữa."

Sắc mặt Hoành Minh lập tức tái nhợt, y cúi đầu, bàn tay siết chặt không biết phải đặt vào đâu, trong mắt đầy vẻ hoang mang:

"Yêu ma tác loạn tam giới, nàng g.i.ế.c đều là tai họa, sao lại... sao lại có thể... Nàng lúc nào cũng nghĩ nhiều như vậy!"

Y hạ giọng kết luận, vung tay siết chặt nắm đấm, kiên quyết nói:

"Dù thế nào, hôm nay nàng nhất định phải theo ta về!"

Ta lạnh lùng cười khẽ: "Theo người về làm gì?"

"Để mặc người dâng ta cho Trọng Hoa Đế Quân làm linh sủng?"

Hoành Minh há miệng, không thốt nên lời.

Xích Diễm Câu bên cạnh hừ lạnh, xoay người rời xa y một chút, nhưng không thể đi quá xa, vì sợi Phược Tiên Thằng trên cổ nó vẫn còn nằm trong tay Hoành Minh.

Hồi lâu sau, Hoành Minh đỏ hoe mắt, cúi đầu nói: "Đế quân là thượng cấp của ta, ngài ấy đã quyết...

"Ngài ấy nói, sau này trước mặt người ngoài, nàng chính là phó tướng của ngài, cùng cấp bậc với ta. Những tiên nhân từng khinh thường nàng đều phải nghe lệnh nàng.

"Chỉ là sau lưng... làm thêm một chút mà thôi. Trước đây chẳng phải nàng từng nói nàng ngưỡng mộ ngài ấy sao?"

Ta cười lạnh, không đáp.

"Thêm một chút mà thôi? Người muốn ta làm linh sủng cho hắn, lại còn nói là ‘thêm một chút’?"

"Đừng nói đến chuyện ngưỡng mộ. Khi xưa, ta chỉ khen hắn một câu vì hắn từng là cố hữu của Hành Vân Đế Quân, từ đầu đến cuối, ta chỉ ngưỡng mộ mỗi Hành Vân Đế Quân, hắn chẳng qua là có phần liên quan mà thôi."

Hoành Minh trợn mắt nhìn ta, ánh mắt bốc hỏa: "Giang Chiêu!

"Ta cũng là vì muốn tốt cho nàng! Nàng là phượng hoàng, đã nhiều lần niết bàn thất bại, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi! Nếu nàng được Đế quân sủng ái, có lẽ hắn sẽ cứu nàng một mạng. Trên đời này, còn gì quan trọng hơn tính mạng?"

Ta quay đầu đi, khẽ giọng nói: "Tự do, tín ngưỡng... tình nghĩa, đều quan trọng hơn sinh mệnh.

"Huống hồ, ai mà chẳng chết? Ngay cả Hành Vân Đế Quân, vinh quang rạng rỡ là thế, chẳng phải cũng sớm ngã xuống rồi sao?

"Bay càng cao, c.h.ế.t càng sớm; nằm càng sớm, sống càng lâu. Người đừng lo cho ta nữa, hãy đi đi."

Thấy ta không động lòng, Hoành Minh liền triệu xuất pháp khí, lạnh giọng nói:

"Hôm nay ta nhất định phải mang nàng về, nếu nàng không chịu, ta chỉ đành động thủ!

"Đừng tưởng ta không đánh thắng được nàng nên không đánh, hôm nay ta thà chết..."

Chưa dứt lời, y đã tung ra một loạt chiêu thức rực rỡ, nhưng ta chỉ khoanh tay đứng yên, lạnh nhạt quan sát. Đang định ra tay chế trụ y thì bỗng nhiên, một luồng sáng đỏ lóe lên bên cạnh ta.

Có thứ gì đó từ xa bay vọt đi.

Hoành Minh lập tức dừng lại, hoang mang nhìn về phía đầu sợi Phược Tiên Thằng, nơi đó trống không.

Ngựa của y... đã chạy mất.

Phu quân ta cầm sợi dây bước tới, vô tội nhìn ta.

Hoành Minh sững sờ, rồi gào lên thảm thiết: "Trời ơi! Ngựa của ta! Ngựa của ta đâu rồi?"

Phu quân ta bối rối đưa dây thừng cho y: "Thật xin lỗi, ta vô tình thả mất rồi."

Nhìn sắc mặt Hoành Minh đen như than, chàng lập tức nép sau lưng ta, nhỏ giọng hỏi:

"Phu nhân, ta có làm sai chuyện gì không? Có phải khiến bằng hữu của nàng tức giận rồi không?"

Ta an ủi chàng: "Không sao, hắn không tức đến c.h.ế.t được đâu."

Hoành Minh siết chặt nhân trung, gào lên phẫn nộ:

"Giang Chiêu! Đường đường là hỏa phượng mà nàng lại kết hôn rồi? Còn gả cho một phàm nhân ngu xuẩn thế này sao? Nàng sa đọa đến mức ta không dám tưởng tượng!"

Ta vội bịt tai phu quân, quay đầu hét với Hoành Minh:

"Còn ở đó phí lời làm gì? Không đuổi theo thì thực sự không kịp nữa đâu!"

Hoành Minh dậm chân thở dài, cuối cùng vẫn quay người phi thân đuổi theo Xích Diễm Câu.

Tiếng hô hoán bi ai vang vọng trong đêm, bóng lưng hắn cũng thê lương vô cùng.
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 3



"Phu quân, hắn nói bậy đấy."

Phu quân ta khẽ lắc đầu: "Không, hắn nhận xét rất đúng. Nương tử, nàng là phượng hoàng sao?"

Ta cũng lắc đầu: "Không phải, hắn nói mò thôi. Thiếp rõ ràng là ô kê thành tinh, lông thiếp toàn màu đen."

Chàng trầm mặc.

Một lúc lâu sau, chàng vòng tay ôm lấy bờ vai ta, nhẹ giọng nói: "Tộc Phượng Hoàng quý trọng lông vũ của mình hơn bất cứ thứ gì. Nương tử, hẳn là nàng đã chịu nhiều ủy khuất rồi."

Ta bỗng dưng cứng đờ cả người.

Trước nay chưa từng có ai ôm ta như vậy.

Bất giác, tuyết lại rơi, vương trên thân ta, lạnh lẽo đôi phần.

Ta thu lại cảm xúc, khẽ hít một hơi, vỗ nhẹ lên lưng chàng, cũng nhẹ giọng nói: "Phu quân, trời lạnh rồi, chúng ta về nhà ăn gà thôi."

Chàng mỉm cười gật đầu, rồi khoác giỏ trúc lên lưng, nắm lấy tay ta, từng bước tiến về phía trước.

Trên nền tuyết mỏng, chỉ có duy nhất dấu chân của hai chúng ta, kéo dài về phía ngôi nhà nhỏ.

Trong nhà, ánh nến vẫn sáng rực.

Cô nương A Trân nhà bên đã chu đáo thắp sẵn nến cho chúng ta, còn đặt lên bàn một nồi gà hầm đã nấu suốt cả buổi chiều. Dĩ nhiên, nàng ta cũng thuận tiện ăn mất hai bát lớn.

A Trân cười tủm tỉm: "Chiêu Tỷ tỷ, tay nghề của tỷ thật giỏi! Muội không nhịn được nên thử trước một chút, hai người không để bụng chứ?"

Ta cũng cười tươi: "Sao lại để bụng được? Dù sao cũng là gà nhà muội, muội cứ thoải mái ăn đi."

Nụ cười của nàng ta lập tức cứng lại trên mặt.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Nhìn chén thịt gà trước mặt, rồi lại nhìn ta, nàng ta run rẩy cầm đũa không nổi, giọng cũng lẩy bẩy: "Nhưng… nhưng muội chỉ nuôi đúng một con gà, tỷ đừng đùa chứ?"

Ta ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc mà bảo: "Chỉ một con gà thôi mà cũng không giữ được, muội đúng là ngốc thật đấy."

"Aaa!!!" Nàng ta hét lên tức giận, bật dậy khỏi ghế.

Ta giơ tay đè vai nàng ta xuống, kéo trở lại chỗ ngồi, rồi nhẹ nhàng bóp lấy gáy nàng ta:

"A Trân à, thấy muội xinh đẹp, tỷ nể tình tha cho lần này. Nhưng về sau bảo lũ linh vật nhà muội tránh xa vườn rau nhà ta ra. Nếu không, lần tới, tỷ không hầm gà nữa đâu… mà đổi sang hầm thỏ đấy."

Sự tức giận trong mắt nàng ta tức khắc hóa thành hoảng sợ: "Hầm… hầm muội sao?"

Ta rất hài lòng với sự nhạy bén của nàng ta: "Ừ, lột da thỏ, làm thêm đôi găng tay."

Nàng ta khóc nức nở: "Muội sai rồi!"

Ta lúc này mới buông tay, dõi mắt nhìn nàng ta lao ra khỏi cửa.

Phu quân ta khẽ cười, khen rằng: "Nương tử, nàng thật lương thiện."

Bị khen nhiều quá, ta cũng hơi ngượng ngùng. Nhưng mà… đúng là khen rất hay!

Sau một ngày bận rộn, được ngồi ăn cơm chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của ta.

Ngoài món gà hầm, ta còn bày thêm ít thịt khô, lấp đầy cả bàn, nhìn thôi cũng đã thấy mãn nguyện.

Ăn được nửa chừng, phu quân ta bỗng than thở: "Làm rau xanh nhà chúng ta đúng là có phúc thật."

"Vì sao vậy?" Ta tò mò hỏi.

Chàng cười đầy thâm ý: "Bởi vì ngày ch//ế//t cứ bị hoãn hết lần này đến lần khác."

Ta hơi sững lại, rồi cười phụ họa, gắp cho chàng một miếng thịt: "Vậy mai chúng ta luộc rau ăn nhé?"

Chàng cười rạng rỡ: "Nương tử, nàng thật tốt!"

Vô Danh Sơn vốn lạnh lẽo, chỉ có phu quân ta là có thể trồng được rau xanh. Dĩ nhiên, cũng chỉ có chàng và lũ gà nhà bên là thích ăn rau thôi.

Từ khi thành thân với ta, trên bàn ăn chẳng mấy khi thấy bóng dáng rau xanh nữa.

Chàng trước đây chưa từng đi săn, giờ lại học theo hàng xóm, đeo theo chiếc ná thô sơ lang thang cả ngày trên núi. Tuy sức lực không lớn, nhưng lúc nào cũng có thể mang về con mồi.

Chàng làm gì cũng có thiên phú, dù không giỏi nhưng vẫn làm được.

Cũng giống như ta vậy.
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 4



Hôm sau, phu quân như thường lệ rời nhà từ sớm để săn bắn.

Ta dùng bữa sáng xong, liền mang củi từ trong kho ra, chuẩn bị đốt thành than. Củi này ở Vô Danh Sơn rất dễ bán.

Nhưng ta luôn không khống chế được lửa, thường hay thất bại. Hôm nay lại vô cùng thuận lợi, ngọn lửa trong tay ta cháy đúng mức, dự đoán thành quả hẳn sẽ không tệ.

Ta đắc ý chờ đợi, nhưng ngay khi than sắp thành, ngọn lửa bỗng chốc bùng lên cao nửa trượng, trước mắt ta nhảy múa rực rỡ như tâm tình ta lúc này, phẫn nộ.

Ta tức giận siết chặt nắm tay, quay người một cước đá văng con ngựa đáng ghét vừa lặng lẽ tiến đến mấy trượng xa.

Tiếng kêu đau đớn vang lên, Tiêu Viêm nằm sõng soài trên đất, ôm lấy ngực, nghiến răng mắng: “Giang Chiêu, ngươi có bệnh à?!”

Trước mắt ta, đống than hóa tro chỉ trong chớp mắt.

Ta cười lạnh vì quá tức: “Ngươi mau chóng đem than của ta trở lại nguyên trạng, nếu không, ta sẽ dùng da ngươi làm mồi lửa, xương làm củi, còn thịt thì ta tự tay nấu canh!”

Tiêu Viêm lồm cồm bò dậy, sững sờ một lúc mới lắp bắp: “Ngươi... ngươi đốt than? Ta cứ tưởng ngươi đang nướng thịt. Đợi đã, đốt than? Chẳng lẽ đầu óc ngươi thực sự bị sét đánh hỏng rồi sao?”

Ta tâm như tro tàn, liếc nhìn hắn cũng thấy mỏi mệt, liền xoay người vào trong căn nhà tranh.

Tiêu Viêm lập tức đuổi theo, không khách khí ngồi xuống cạnh bàn gỗ, miệng nói liên hồi:

“Ngươi là Hỏa Phượng, lông cánh vàng kim rực rỡ, hiện tại lại thành ra một bộ dạng bụi bặm thế này, không cảm thấy mất mặt sao?”

“Dẫu rằng trong tộc Phượng Hoàng, ngươi cũng không phải kẻ xinh đẹp nhất, nhưng cũng không đến mức tự hủy hoại bản thân thế chứ?”

Ta uống một ngụm nước, thong thả ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi làm tọa kỵ cho Hoành Minh mấy trăm năm rồi.”

Tiêu Viêm lập tức bật dậy, vẻ mặt vừa hoảng vừa thẹn, chỉ tay run rẩy: “Ngươi... ngươi trong tộc Phượng Hoàng không ai ưa!”

Ta thản nhiên đáp: “Ngươi làm tọa kỵ cho Hoành Minh.”

Hắn ôm đầu gào rú: “A a a! Ngươi niết bàn thất bại rồi!”

Ta cười: “Ngươi bị Hoành Minh cưỡi.”

Sắc mặt hắn tái nhợt, lập tức quỳ xuống trước mặt ta, giọng yếu ớt cầu xin: “Đại tỷ, đừng nói nữa, ta sai rồi.”

Ta nhẹ nhàng đá đầu gối hắn: “Có chuyện thì nói nhanh, không có thì cút đi, phu quân ta sắp về rồi.”

Hắn tức khắc đứng dậy, mặt mày tức tối: “Đừng có phu quân phu quân mãi, hôn sự này ta không đồng ý!”

Ta nhướng mày nhìn hắn, hắn tiếp tục: “Trọng Hoa Đế Quân đã quyết định phong ngươi làm phó tướng, điều lệnh đã giao cho cái tên củ hành c.h.ế.t tiệt kia viết rồi. Ngươi trốn ở đây cũng không phải cách.

“Chi bằng... chi bằng ngươi gả cho ta, ta sẽ bảo phụ thân nhường lại vị trí tộc trưởng cho ngươi. Nếu ngươi làm tộc trưởng Xích Mã tộc, dù là Trọng Hoa Đế Quân cũng không dám làm khó ngươi, dù sao chiến mã của họ đều phải chọn từ tộc ta.”

Ta có chút cảm động, nhưng vẫn phức tạp nhìn hắn: “Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của lệnh tôn không?”

Hắn lập tức phát cáu, nhảy dựng lên quát: “Ngươi đừng quan tâm!”

Ta kéo hắn lại, lắc đầu: “Ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng ta và phu quân vừa gặp đã yêu, ta rất thương hắn, ta không thể phản bội hắn.”

“Yêu?” Hắn cười nhạo như nghe chuyện hoang đường, “Vừa gặp đã yêu? Giang Chiêu, ngươi lừa ngựa chắc? Chẳng qua ngươi thấy hắn đẹp mà thôi!”

Ta cười khẩy, từ trên xuống dưới quan sát hắn đầy ẩn ý.

Hắn lập tức ỉu xìu, gãi mũi: “Ta cũng không tệ lắm… nhỉ?”

Ta dừng lại một chút, dịu dàng nói: “Đừng tự ti thế, ngươi còn có thể phát triển. Con trai lớn mười tám lần biến hóa, sẽ đẹp hơn thôi.”

Hắn trầm mặc.

Rồi lập tức nổi giận: “Dù ta không đẹp bằng hắn, nhưng ta quen ngươi lâu hơn, ta yêu ngươi hơn hắn!

“Các ngươi mới quen nhau một tháng, tình cảm có thể sâu đậm đến đâu?

“Năm đó ta vì thích ngươi mà đuổi theo ngươi, kết quả bị cái bẫy của tên củ hành c.h.ế.t tiệt kia làm té nhào! Ngươi là một Phượng Hoàng có lương tâm, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”

Ta đỡ trán thở dài, bộ dáng trẻ con giận dữ của hắn khiến ta không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên, cánh cửa gỗ nhỏ bị đẩy ra.

Phu quân ta đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm: “Ngựa, ngươi đang ân oán bất minh.

“Ta hối hận vì đã cho ngươi tự do thân thể, lời vừa nói chứng tỏ ngươi không hề tự do trong đạo đức.”

Hắn bước lên vài bước, kéo ta vào lòng, giọng nói kiên định: “Đây là thê tử của ta.”

Tiêu Viêm lập tức gào lên một tiếng, xắn tay áo định xông đến, ta chắn trước phu quân, chỉ bằng một ánh mắt áp chế hắn.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Hắn lập tức im lặng.

Ta quay đầu an ủi phu quân: “Chàng đừng để ý, hắn là võ tướng, vụng về trong lời nói.”

Phu quân ta rộng lượng gật đầu, ánh mắt lại mang theo ý khiêu khích, khẽ liếc Tiêu Viêm đang giận dữ.

Thấy hắn lại sắp bùng nổ, ta lập tức nói: “Ngươi cũng đừng nóng. Thế này đi, ngươi nhường một bước, ta cũng nhường một bước, chúng ta kết bái huynh đệ.”

Ta vỗ vai phu quân, nói với Tiêu Viêm: “Sau này đây là tỷ phu ngươi, không được vô lễ.”

Tiêu Viêm tức thì xắn tay áo lên, lần này rõ ràng nhắm vào ta.

Ta lập tức quát: “Thiên Đậu Nhi! Ngươi dám không nghe ta sao?”

Hắn run bắn, mắt tràn đầy kinh hãi: “Ngươi gọi ta cái gì?”

Ta kéo dài giọng: “Thiên..Đậu...Nhi.”

Hắn thảm thiết gào lên, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ rực, thoắt cái đã biến mất.
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 5



Đêm ấy, khi ta rơi xuống một ngọn núi vô danh này, tuyết rơi dày đặc.

Lông vũ của ta cháy xém, thân thể bị tuyết lớn phủ kín, vết bỏng chồng chất thêm vết tê cóng, suy yếu đến cực độ.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

A Trân và Lưu thúc phát hiện ra ta.

“Ôi! Con chim xấu xí quá!” A Trân kinh hô.

Lưu thúc chậc lưỡi: “Chim sao có thể to lớn như vậy? Rõ ràng là một con gà! Gà ô, đem hầm canh đại bổ.”

“Gà thành tinh không thể tùy tiện hầm, trước kia đại vương có dặn dò.”

A Trân ngồi xổm xuống, chọc chọc vào ta: “Nhưng nàng xem chừng sắp c.h.ế.t rồi. Mà để c.h.ế.t trước cửa nhà ta thì thật không may.”

Lưu thúc dường như suy nghĩ một lát rồi nói: “Ồ! Ta có chủ ý hay!”

Họ khiêng ta sang viện bên cạnh, thò đầu vào căn nhà tranh mà gọi: “Lão Ôn, ngươi có muốn nương tử không?”

Đây là lần đầu tiên ta gặp trượng phu của mình.

Đêm ấy, chàng vì ta mà trị thương băng bó, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Ta trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ liếc nhìn chàng một cái.

Thật là tuấn tú.

Thế nên liền buột miệng nói: “Ân cứu mạng không thể báo đáp, chi bằng ta gả cho chàng, có được không?”

Chàng ngây ngẩn, ánh nến trong mắt chàng cũng chập chờn kinh ngạc, hồi lâu chưa lắng.

Lại một lúc lâu sau, chàng mới khẽ đáp: “… Được.”

Lúc ấy, ta mới yên tâm mà ngất đi.

Trong căn nhà tranh, trên người chàng, có một mùi hương khiến ta vô cùng an lòng.

Mùi hương ấy như đang nói với ta: Có chàng ở đây, ta chẳng cần lo lắng điều gì, chỉ cần yên tâm ngủ một giấc.

Lạ lùng, nhưng may mắn.



Ta là một tiểu phượng hoàng vô danh của Phượng tộc trên núi Tê Ngô.

Phượng hoàng sinh ra đã là thần điểu, nhưng thần điểu cũng có ngày chết.

Cứ năm trăm năm một lần, phải niết bàn trùng sinh qua lửa, nếu thành công mới có thể tái sinh.

Từ nhỏ, ta đã không xinh đẹp bằng huynh đệ tỷ muội, cũng không được cha mẹ cùng tộc nhân yêu thích.

Nhưng ta chăm chỉ tu luyện, pháp lực ngày một thâm hậu, dần dần nổi bật giữa đồng phượng.

Ta vốn tưởng rằng, với sự cố gắng ấy, ta sẽ được cha mẹ tán dương, nào ngờ chỉ nhận được một câu trách móc: “Tranh cường háo thắng.”

Nghe lời ấy, tim ta đau thắt lại.

Tuy tự nhủ rằng, người và thần đều có thứ không thể cầu được, không cần quá để tâm, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Ta thầm hạ quyết tâm phải đứng trên đỉnh cao, để tam giới đều ngước nhìn ta, khi ấy cha mẹ liệu còn có thể xem nhẹ ta được chăng?

Mộng tưởng thật đẹp.

Nhưng ta thất bại trong lần niết bàn trùng sinh.

Ta, người có pháp lực xuất chúng nhất, lại thất bại.

Nhưng ta không ch//ế/t.

Tam Thanh Chân Hỏa thuần khiết và mãnh liệt, thiêu rụi kim vũ cùng da thịt ta, nhưng không thể tôi luyện ra cốt mới.

Dẫu vậy, ta vẫn chưa ch/ế//t.

Ta, kẻ không c.h.ế.t vì thất bại niết bàn, bị cha ta ném xuống dòng Nhược Thủy.

Vừa bị bỏng lại bị nước nhấn chìm, đau đớn đến mức ta chỉ cần nghĩ lại thôi cũng thấy rợn người.

Cha ta, người cao cao tại thượng ấy, chỉ để lại một câu:

“Ngàn vạn năm qua, Phượng tộc chưa từng có phế vật như ngươi. Phượng hoàng nếu niết bàn trùng sinh thất bại, dù không chết, cũng chẳng sống quá nghìn năm. Thay vì kéo dài hơi tàn, bị thần tộc cười chê, chẳng bằng c.h.ế.t đi cho thanh thản. Ta coi như chưa từng có đứa con gái này!”

Người phất tay áo mà đi.

Nhưng ta không muốn chết.

Trên bờ còn có mẹ ta, có huynh đệ tỷ muội, có tộc nhân của ta.

Vậy nên ta cầu xin bọn họ, ta khẩn thiết van nài,

Kéo ta một chút, ta không muốn chết…

Họ từng người từng người rời đi.

Ta dần dần chìm xuống đáy nước, khi cận kề tuyệt vọng, kẻ ta hận nhất lại chính là bản thân mình.

Ta hận kẻ yếu hèn khẩn cầu kia, thật quá nhục nhã!

Ta nghĩ, dù ta chết, cũng không thể nhắm mắt.

Nhưng ta vẫn không chết.

Lúc ấy, Hoành Minh tiên quân, kẻ đang bị truy sát khắp nơi vì đã đốt sạch Tàng Thư Các của Thiên Cung, đã cứu ta, dùng pháp khí duy nhất của hắn bao bọc lấy ta, giữ lại một mạng.

Khi ta hơi hồi phục, miễn cưỡng có thể mở mắt, ta liền bái hắn mà nói: “Ân cứu mạng không thể báo đáp, ta nguyện theo tiên quân, vì ngài đông chinh tây thảo.”

Hắn đầy mặt bất đắc dĩ, thở dài: “Ngươi im lặng đi, ta là văn quan.”



Về sau, ta mang theo Hoành Minh, trốn đông nấp tây.

Bởi vì thiên binh thiên tướng truy sát hắn thật sự quá nhiều.

Ta chịu không nổi, liền hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã đốt bao nhiêu sách của Thiên Cung?”

Hắn ngập ngừng đáp: “Một các.”

Ta càng giận: “Bọn họ sao mà keo kiệt thế? Một ngăn thì chứa được mấy quyển chứ?”

Hắn tránh ánh mắt rực lửa của ta, lí nhí: “Một Tàng Thư Các.”

Ta nghẹn một hơi nơi cổ họng.

Hoành Minh cúi đầu bổ sung: “Ta không cố ý.”

Ta im lặng đến rung trời, bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang giúp hổ làm điều ác hay không.

Thôi đi, ta nợ hắn một mạng.

Ta đặt tay lên vai hắn, trịnh trọng nói: “Hoành Minh, lúc này chỉ có một cách cứu được chúng ta.”

Hắn mờ mịt: “Cách gì?”

Ta chỉ về phía Võ Thần Điện của Trọng Hoa Đế Quân: “Bỏ bút theo đao.”

Tiếng nói của ta có chút run rẩy.

Đó là dã tâm đang chấn động.
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 6



Cuốc của tướng công ta đã cũ, ta liền thay cho chàng một chiếc mới, chàng vui mừng khôn xiết.

Hạt giống dược thảo đều được chàng cẩn trọng gieo vào lòng đất, chỉ không biết trong tiết trời lạnh lẽo này, bao giờ mới có thể đ.â.m chồi.

Nhưng chỉ cần chàng vui vẻ là tốt rồi.

Mấy ngày sau, ta nhận được một phong thư từ sứ giả của Hỏa Phượng tộc.

Là mẫu thân gọi ta hồi tộc, tham dự yến tiệc đính thân của tiểu muội.

Ta do dự hồi lâu.

Là tỏ ý hòa hoãn ư? Nhưng ta đã sắp c.h.ế.t rồi.

Là mưu tính gì chăng? Nhưng ta đã sắp c.h.ế.t rồi mà.

Nghĩ mãi không thông, cuối cùng vẫn quyết định quay về một chuyến.

Trước khi xuất phát, ta lấy ra bức tiểu thần tượng của Hành Vân Đế Quân mà ta đã trân tàng, đặt lên án thư, cung kính thắp hương bái lạy ba lần.

Quay đầu lại, ta thấy tướng công đang trầm tư nhìn ta, sắc mặt dường như có điều khó nói.

Ta hiểu ra, bèn giải thích:

"Đây là Hành Vân Đế Quân, chiến thần của thiên giới, ngàn năm trước, trong trận đại chiến với Ma Tôn Sở Tùy, ngài đã trận vong. Ngài rất lợi hại."

"Nhưng mà..." Tướng công trầm ngâm, "Vì cớ gì thần tượng của nàng lại có dung mạo giống nàng đến vậy?"

Ta ngượng ngùng cười:

"Ta sinh sau ngài, chưa từng được diện kiến, chỉ biết về công tích của ngài qua Thiên Giới Đại Sự Ký, nhưng trong đó không có họa tượng.

"Sau này, ta cũng thường xuyên chinh chiến, trước mỗi trận, đều muốn bái lạy ngài, cầu mong bình an, cũng mong có thể lập nên chiến công hiển hách như ngài.

"Nhưng ta không biết ngài có dung mạo ra sao, thiên cung hẳn là có họa tượng của ngài, song Tàng Thư Các đã bị Hoành Minh thiêu rụi mất rồi. Thế nên, ta đành tự nặn một bức theo dáng mình, nhưng anh khí hơn đôi chút...

"Ân... Cũng rất linh nghiệm, ta chưa từng bị trọng thương nơi sa trường."

Lời vừa dứt, tướng công lặng lẽ nhìn ta hồi lâu.

Thanh âm chàng có chút khàn khàn:

"Hiện nay, tam giới chỉ còn hương hỏa của Trọng Hoa Đế Quân là hưng thịnh nhất. Nàng không bái vị lợi hại nhất, lại đi bái một vị thần đã khuất, e rằng chẳng có tác dụng gì."

Lần đầu tiên ta không đồng tình với chàng:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Trong lòng ta, Hành Vân Đế Quân mới là vị thần lợi hại nhất. Khi xưa, ngài bất chấp thiên hạ phản đối, nghị hòa cùng Ma Tôn, mới có thể cho tam giới một cơ hội nghỉ ngơi khôi phục. Sau đó, Ma Tôn bội ước, ngài đã lấy thân nuôi chiến, cùng Sở Tùy đồng quy vu tận, chẳng tốn một binh một tốt của thiên giới mà đổi lấy thiên hạ thái bình.

"Ngài có nguyên tắc, có trách nhiệm, tâm hoài tam giới chúng sinh. Đó mới là thần có thần tính nhất trong lòng ta.

"Trọng Hoa Đế Quân sao có thể sánh bằng?"

Trong phòng bỗng chốc lặng ngắt, chỉ còn tiếng hô hấp hỗn loạn của hai chúng ta.

Ta khẽ ngừng lại, rồi nói:

"Xin lỗi, tướng công, nhất thời ta quên mất chàng là người phàm, chẳng hay biết chuyện xưa của tiên giới. Đều là chuyện quá vãng, chúng ta không cần tranh luận."

Chàng khôi phục thần sắc, mỉm cười nhè nhẹ:

"Là ta sai rồi. Người phàm hay thần tiên, mỗi người có sở thích riêng, ta không có lý gì để chất vấn nàng."

"Nhưng mà," chàng đưa tay chỉ về phía thần tượng, giữa mày ánh lên vẻ kiên định: "Hành Vân đã khuất. Nương tử, người nàng bái, xưa nay vẫn luôn là chính mình."

Ta chấn động cả tâm lẫn thân, vô thức đưa mắt nhìn sang.

Bức thần tượng oai phong lẫm liệt, tay cầm trường đao kia cũng đang lặng lẽ nhìn ta.

Nàng hiền từ mà nghiêm nghị, chẳng hề đáng sợ; nàng không thể mở miệng, song khi nhìn ta, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn căn dặn.

Ta khẽ cười khổ.

Đúng lúc ấy, tướng công ôm lấy ta, cúi đầu thì thầm bên tai:

"Nương tử, trong lòng ta, nàng cũng là vị thần lợi hại nhất."
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 7



Trước lúc khởi hành, tướng công khuyên ta: "Chuyến đi này đã khiến nàng lo lắng, hà tất phải đi?"

Ta trầm mặc một lát, rồi nói: "Có những việc cần phải có hồi kết."

Từ Bắc Hoang đến Kỳ Ngô Sơn, ta phi hành suốt ba ngày.

Đáp xuống trong cơn gió bụi, chẳng một cánh chim nào đến nghênh đón.

Kỳ Ngô Sơn giăng đầy hồng trướng, muội muội của ta và tiểu thái tử Long tộc vừa đính hôn. Năm nay, nàng vừa tròn năm trăm tuổi.

Tộc ta đã lâu không náo nhiệt thế này. Ta nhàn nhã dạo qua nhiều nơi, song chẳng ai nhận ra ta.

Cuối cùng, ta ngồi xuống bên thanh trì phía sau núi, nhìn mặt nước tĩnh lặng mà bỗng nhớ về thuở trước.

Năm ấy, ta trạc tuổi muội muội bây giờ, lần đầu cất tiếng Phượng Minh, chấn động đến mức khiến nước trong thanh trì dâng trào, b.ắ.n ngược lên trời. Lần đầu tiên ta thấy nước cuồng nộ mà hành động, vừa chấn động vừa vui sướng.

Phụ thân ta nghe động liền chạy đến. Ta còn chưa kịp chia sẻ niềm hân hoan thì đã bị một bạt tai quật ngã xuống đất.

Ông ôm muội muội vào lòng, quở trách ta gây ra động tĩnh quá lớn, làm nàng hoảng sợ bật khóc.

Ta ngẩn ngơ tại chỗ, ủy khuất dâng đầy mà chẳng thể tiêu tan.

Thanh trì này dẫn nguồn từ một nhánh của Nhược Thủy Hà. Hôm ấy, Nhược Thủy thần chế giễu ta là tiểu phượng hoàng không ai thương yêu.

Sau đó, ta suýt bị c.h.ế.t đuối trong Nhược Thủy.

Nghĩ đến đây, lòng ta nóng lên.

Ta đưa tay vào thanh trì, tùy ý khuấy động. Hỏa lực từ đầu ngón tay ta tràn ra, khiến nước hồ dần dần sôi lên.

Nhược Thủy thần rốt cuộc không chịu nổi, hiện thân mắng lớn: "Giang Chiêu! Ngươi phát điên gì thế? Ngươi muốn nấu chín ta sao?!"

Ta cười hì hì đáp: "Tìm ngươi là để báo cho ngươi biết, ta không còn là tiểu phượng hoàng không ai yêu thương nữa. Ta đã thành thân rồi, tướng công ta là mỹ nam tử đệ nhất tam giới."

Nàng ta ôm đầu, tức tối giậm chân: "Chúng ta có thể đừng chấp niệm quá khứ mãi được không?!"

Ta chậc lưỡi than thở: "Nếu đến thù còn không nhớ nổi, thì thật chẳng ra gì."

"Vậy ngươi cũng đừng cứ nhằm vào ta mãi chứ!" Nàng vừa gào lên, chợt hai mắt sáng rỡ, chăm chăm nhìn ra sau lưng ta: "Mẫu thân ngươi tới kìa! Đi mà gây họa cho bà ấy đi!"

Dứt lời, nàng ta liền biến mất.

Ta quay đầu lại, quả nhiên thấy mẫu thân đang tiến về phía ta.

Bà nhìn dáng vẻ lười nhác của ta, khẽ nhíu mày, lắc đầu than thở: "Vẫn chẳng có chút quy củ nào cả."

Ta mỉm cười, chắp tay ôm quyền: "Nữ nhi chỉ là võ tướng, khiến mẫu thân chê cười rồi."

Bà lạnh lùng không nói gì thêm, nghiêng người nhường lối: "Theo ta về phòng, gặp muội muội ngươi đi."

Ta đứng dậy bước theo. Vào đến phòng, ta đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng muội muội đâu.

Mẫu thân rót cho ta một chén trà, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Ba ngày nữa là kỳ niết bàn của muội muội ngươi, với tư cách là tỷ tỷ, ngươi hẳn nên có chút tặng phẩm."

Ta nhấp một ngụm trà, hỏi: "Mẫu thân thấy ta nên tặng gì?"

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Bà hơi ngập ngừng, rồi nói: "Những thứ tầm thường không đáng nhắc đến. Hiện tại ngươi không còn ra trận nữa, giữ lại Xích Phượng Linh cũng chẳng có ích gì, chi bằng tặng nó cho muội muội ngươi để hộ thân."

Xích Phượng Linh là chiếc lông vũ quý giá nhất trên thân phượng hoàng tộc ta, chính là bùa hộ mệnh thiên sinh, có thể chống lại hầu hết các đòn công kích.

Những lời này ta nghiền ngẫm mãi mà vẫn thấy khó tin.

"Mẫu thân quả thật rộng lượng. Không có Xích Phượng Linh, nếu ta gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Ta đã c.h.é.m g.i.ế.c không biết bao nhiêu kẻ, kẻ thù trong ma giới không ít, mẫu thân có từng nghĩ đến hậu lộ của ta chưa?"

Bà trầm ngâm một lát, rồi đáp: "Đây cũng là ý của phụ thân ngươi. Ý ngươi là không đồng ý?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy."

Bà thở dài: "Vậy ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Dù sao vẫn còn thời gian, nếu cuối cùng vẫn không muốn… phụ thân ngươi có lẽ không dễ nói chuyện như ta đâu."

Ta khẽ nhướng mày.

Bà cười nhạt: "Ta biết ngươi lợi hại, nhưng trong chén trà ban nãy có pha Thích Linh Tán."

Dứt lời, bà vung tay lên, Phược Tiên Thằng liền trói chặt thân ta. "Ta chỉ cho ngươi hai ngày."

Nói xong, bà chẳng buồn liếc nhìn ta lần nào nữa, ra ngoài liền lệnh cho tiên thị khóa cửa lại.

...

Nếu bà chịu nhìn ta thêm một lần.

Há chẳng phải sẽ phát hiện Phược Tiên Thằng đã vỡ vụn?

Ta bức ra ngụm trà đã nuốt xuống, đứng dậy vươn vai.

Trong phòng này bảo vật không ít, ta vốn đến đây tay không, lẽ nào lại đi về tay không?

Ta không phải phượng hoàng kén chọn, thứ gì có chút giá trị đều thu vào tay áo, chất đầy đến mức có thể khiến dân làng ở thôn Vô Danh lóa mắt.

Đặc biệt là A Trân, ta lấy cho nàng rất nhiều trâm cài đẹp đẽ.

Đang mải thu dọn, mặt đất dưới chân bỗng run rẩy quái lạ.

Ta tò mò ghé mắt nhìn, một lát sau, một mảnh sàn nhà bất ngờ bật tung, một cái đầu quen thuộc từ dưới chui lên.

Tướng công của ta lấm lem bụi đất, nhưng đôi mắt sáng rực: "Nương tử! Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không yên tâm để nàng một mình trở về."

Ta vội vàng phủi bụi trên mặt chàng, vừa kinh ngạc vừa đau lòng: "Trời ơi, xa thế này, chàng tìm đến bằng cách nào?"

Ánh mắt chàng kiên định: "Ta rất lợi hại."

Lòng ta cảm động không kể xiết.

Lúc này, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ dưới vọng lên: "Lợi hại cái quỷ! Mau lên đi, ngươi đang giẫm lên tóc ta!"
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 8



Dưới ánh trăng tịch mịch, ta lặng lẽ kể lại chuyện nhà, khiến A Trân ôm chầm lấy ta mà thở dài:

"Họ đã vô tình đến vậy, ngươi còn muốn gặp phụ thân làm gì?"

Ta cầm lấy thanh đao mà phu quân mang đến, vuốt nhẹ sống đao lạnh lẽo, cười nhạt:

"Phượng linh của ta không tốt bằng của phụ thân, ta phải đoạt lấy, đem tặng cho muội muội."

Phu quân ta liền cảm thán:

"Nương tử, nàng quả thực là một vị tỷ tỷ tốt."

A Trân cười nhạt, khoanh tay lui về sau mấy bước:

"Hừ, hai kẻ hiếu chiến các ngươi, thật là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu."

Dẫu đã năm trăm năm chưa từng quay lại Quỳ Ngô sơn, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây, ta vẫn nhớ như in.

Hôm nay là đại tiệc định thân, khách khứa đông đúc, quả thực là thời cơ tốt để lặng lẽ ra tay. Chỉ thoáng nhìn qua, ta đã xác định được vị trí ra tay tốt nhất, vừa kín đáo, vừa an toàn.

Ta định quay lại dặn dò hai người kia ẩn mình cẩn thận, có chuyện gì cứ để ta lo, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy bọn họ che mặt kín mít, từ đầu đến chân giáp trụ chỉnh tề, mặt nạ che chặt đến không lọt lấy một giọt nước.

"...... Các ngươi không cần phải như vậy." Ta không nói nên lời, chỉ đành bất đắc dĩ quay sang phu quân hỏi: "Cái cuốc nhỏ ta tặng chàng, chàng mang theo rồi chứ?"

Hắn nghiêm túc gật đầu.

Ta vỗ nhẹ lên vai hắn:

"Vậy thì không có gì đáng ngại, nó sẽ bảo vệ chàng chu toàn. Bỏ mặt nạ ra đi, không thấy nóng sao?"

Hắn lắc đầu.

Ta lạnh lùng liếc sang A Trân:

"Phu quân ta tướng mạo xuất chúng, dễ bị nhận ra, còn ngươi trùm kín thế này là vì lý do gì?"

A Trân bật cười giận dữ:

"Giang Chiêu! Ngươi tốt nhất phân biệt cho rõ, ta là chiến hữu của ngươi! Xin hãy dành sự công kích của ngươi cho kẻ địch được chứ?"

Hảo.

Nhưng lúc này lại có một vấn đề nan giải. Phụ thân ta xưa nay thích chưng diện, trên áo lông mỗi sợi lông vũ đều óng ánh như nhau, không thể nhìn ra Phượng linh ở đâu.

"Là ở bên hông trái, cách ba tấc." Phu quân bất ngờ ghé sát tai ta, hạ giọng nhắc nhở.

Ta kinh ngạc quay lại. Hắn đứng rất gần, ánh mắt tĩnh lặng như nước:

"Phàm nhân và thần tiên nhìn vạn vật khác nhau. Ta quan sát quanh thân phụ thân nàng, chỉ thấy nơi đó linh quang bốn phía, tất có nguyên do phi phàm. Nàng có thể thử xem."

"Ồ?"

Ta giật mình, thấp giọng tán thưởng, hỏi:

"Phàm nhân nào cũng lợi hại như chàng sao? Hay chỉ có mình chàng như vậy?"

Hắn ho nhẹ một tiếng:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Người người đều có sở trường riêng."

Ta nhìn hắn chăm chú mấy nhịp, nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên, không có vẻ gì là nói dối.

Ta khẽ cười, xoay người nhìn về phía phụ thân, nhắm ngay cơ hội tốt nhất mà xuất thủ.

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng hạc kêu chợt vang vọng nơi chân trời.

Chỉ chốc lát sau, tiên sứ cưỡi tiên hạc mà hạ xuống, đứng trước mặt phụ thân ta, khẽ chắp tay hành lễ:

"Phụng mệnh Trọng Hoa Đế Quân, phong Cửu công chúa của tộc Phượng Hoàng, Giang Chiêu, làm Phó tướng Võ Thần điện, lập tức nhậm chức, không được trái lệnh."

Chúng tiên chấn động.

Phụ thân ta kinh ngạc, chau mày nói:

"Cửu nữ nhi của ta, tư chất kém cỏi, thiên phú không cao, e rằng khó đảm đương trọng trách. Xin tiên sứ chuyển lời thỉnh Đế Quân suy xét lại."

Tiên sứ thản nhiên nói:

"Đây là thánh lệnh khẩn cấp, xin tộc trưởng mau chóng truyền triệu Cửu công chúa lĩnh chỉ. Đế Quân còn dặn rõ, người muốn gặp là một vị Cửu công chúa đầy đủ lành lặn, bình an vô sự. Nếu Phượng Hoàng tộc dám bạc đãi Cửu công chúa dù chỉ một phần, người sẽ đòi lại gấp mười."

Phụ thân ta bị những lời này chặn họng, sắc mặt đen kịt, nhưng chỉ đành vẫy tay sai tiên thị vào phòng mang ta ra.

Nhưng tìm cũng vô ích, vì ta đã ở ngay đây.

Tiên sứ trầm mặt:

"Quỳ Ngô sơn dám khinh nhờn thánh lệnh, là có ý muốn đối địch với Võ Thần điện sao?"

Phụ thân ta rốt cuộc nhịn không được, tức giận quát lên:

"Nó tự mình trốn mất, liên quan gì đến ta? Các ngươi có biết nói lý lẽ không?"

Tiên sứ cười lạnh:

"Chẳng phải vì tộc trưởng hà khắc bất nhân, nên Cửu công chúa mới phải bỏ trốn hay sao? Tộc trưởng không cần nhiều lời, có trị tội hay không, Đế Quân tự có quyết định. Cáo từ!"

Những lời này dồn dập lạnh lùng, vừa dứt thì tiên sứ cũng đã đi xa, không để lại cho phụ thân ta chút cơ hội cãi lại nào.

Ông ta giận dữ ôm ngực, rượt theo mà mắng chửi không ngừng:

"Một đám mọi rợ! Cẩu nô Võ Thần điện! Các ngươi nghĩ Quỳ Ngô sơn ta sợ bọn ngươi sao?"

A Trân đã sớm ôm bụng cười đến co quắp, lỗ tai thỏ đều lộ ra ngoài:

"Giang Chiêu! Ha ha ha, không ngờ ngươi cũng có giá như vậy! Bạo quân Đế Quân, ức chế phụ thân! Ôi chao, thế giới bên ngoài quả thật quá đặc sắc, ta phí công ở mãi Vô Danh sơn làm gì!"

"Nhỏ giọng lại." Phu quân ta lãnh đạm liếc nhìn A Trân, nàng lập tức thu lại tiếng cười, khoanh tay lui về một góc.

Ta khẽ nhếch môi:

"Nàng cũng đâu có nói sai điều gì, phu quân, chàng không cần căng thẳng như thế."

Dứt lời, ta phi thân ra khỏi chỗ ẩn nấp, khiến đám khách khứa nhất thời hốt hoảng.

Phụ thân ta còn chưa kịp hoàn hồn, ta đã xoay người xuất thủ, thanh đao loé sáng đánh lạc hướng, tay không tiếng động mà lặng lẽ đoạt lấy Phượng linh bên hông ông.

"Nghịch nữ! Ngươi dám ra tay với ta?"

Hắn thực sự đã bị ta chọc giận, chiêu thức xuất ra đều tàn nhẫn không chút lưu tình. Nhưng ta đã kinh qua bao trận mạc, sát khí dày dặn, đâu dễ bị áp chế.

Thấy đám trưởng lão có ý định nhập cuộc, ta lập tức liều mạng tung một kích mạnh nhất. Hai luồng linh lực đồng nguyên va chạm, ánh lửa đỏ rực bừng sáng nửa bầu trời, tựa hồ là thay tiểu muội ta chúc mừng.

Ta đứng thẳng, chậm rãi đưa cao Phượng linh còn vương vết máu, dõng dạc nói:

"Nữ nhi vâng theo ý chỉ song thân, đặc biệt đến tặng lễ cho muội muội. Nhưng thân thể nữ nhi mỏng manh, phúc mỏng mệnh bạc, đành mượn Phượng linh của phụ thân, chúc muội muội niết bàn viên mãn."

Dứt lời, ta dốc toàn lực đánh Phượng linh nhập vào thần thức của muội muội.

"Không! Tỷ tỷ, đừng như vậy!"

Ta nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

"Tam Thanh Chân Hoả cực kỳ bá đạo, muội đạo hạnh chưa đủ, khi đau đến thần thức tan rã, Phượng linh sẽ bảo vệ muội chu toàn."

Phụ thân run rẩy chỉ tay vào ta, thét lên:

"Nghịch nữ! Ngươi dám làm càn như thế?"

Ta cười nhạt, cầm chặt chiến đao, đáp lại:

"Không dám, ta chỉ hoàn trả thôi."
 
Chàng Chất Phác, Nàng Xấu Xí
Chương 9



Thế nhưng ta chưa kịp động thủ, đã bị phu quân và A Trân một trái một phải ghìm chặt bả vai.

"Các ngươi là ai?" Phụ thân nhíu mày hỏi.

A Trân cười khẩy: "Là tổ bà của ngươi."

"Vô lễ!"

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ngay lúc đó, phu quân ta ném ra một quả đạn mê vụ, lập tức sương trắng tràn ngập cả yến tiệc.

A Trân nhanh chóng nhét chuôi Xích Phong Đao vào tay ta, nghiến răng nghiến lợi: "Hoàn trả cái đầu ngươi ấy! Mau chạy đi!"

Ta vô thức nghe theo bước chân nàng, nhanh chóng rời đi.

Vừa bay, A Trân vừa gào to về phía đám sương mù nơi phụ thân còn đứng:

"Ngươi muốn lừa A Chiêu đi chết, bọn ta lại cố tình không để ngươi toại nguyện! Lão già thối tha, chờ đấy, có ngày ta bứt sạch lông của ngươi!"

...

Ta đành phải dang rộng cánh, bay nhanh hơn một chút.

Lát sau, tìm được một nơi an toàn, tạm thời dừng chân nghỉ ngơi.

Phu quân sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Nhân cớ giúp hắn khôi phục, ta âm thầm dò xét thân thể và linh hồn hắn một lần nữa. Không nguyên thần, không kim đan, đích thực là thân phàm tục.

"Phu quân, pháp khí tạo mê vụ kia, chàng lấy từ đâu?"

Hắn hơi trợn tròn mắt: "Tùy tiện lấy từ trong bọc hành lý của nàng, không ngờ lại hữu dụng đến vậy."

"Thật sao?" Ta không bày tỏ gì thêm, thản nhiên nói: "Ta cũng không để ý nữa."

Hắn bỗng nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh mà kiên định: "Nương tử."

Ta ngẩn ra.

Hắn khẽ nói: "Nàng từ trước đến nay chưa từng nợ hắn điều gì."

Ta thở phào, bật cười nhẹ.

A Trân thì lại bám đến bên cạnh ta, giọng nhỏ nhẹ đầy u oán: "Nhưng ngươi thực sự thiếu ta một con gà. Dùng Hỏa Linh Châu mà đền đi, được không?"

Ta đưa bọc hành lý cho nàng, miệng nói với nàng nhưng mắt lại nhìn về phía phu quân:

"Cầm lấy. Lục soát kỹ vào, biết đâu còn có pháp khí nào mà ta chưa từng nhét vào đó?"

Người nào đó là phàm nhân bị dọa đến mức ho sặc sụa.
 
Back
Top Bottom