Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chạn Vương Làm Vợ

Chạn Vương Làm Vợ
Ngoại truyện 2


Đào Đào gọi video chat sεメ với ba anh chồng, tự thủ da^ʍ xoa vυ' cọ l*иTrần Đào ngấm men say mơ màng rửa mặt, leo lên giường nằm, sau đó cầm lấy di động đã được sạc đầy lên, phát hiện màn hình điện thoại bị khủng bố, hiện mấy chục cuộc gọi nhỡ, anh bấm gọi lại số bị nhỡ gần nhất, chuông vừa đổ, đầu dây bên kia đã bắt máy."

Alo, Đào Đào?"

Giọng của Trương Nghiêu vang lên, ngay sau đó là tiếng hét của Dịch Gia Niên, "Vợ muốn làm phản đúng không?

Đi một cái là không thèm nghe máy luôn, em tưởng anh chết ở trên đường luôn rồi!"

Trần Đào giơ điện thoại ra xa, nhíu nhíu mày, giọng điệu say mèm, "Em quát anh à, đồ đáng ghét."

"Anh còn dám trả treo hả, vì sao không nghe máy?

Anh đã hứa đến nơi thì gọi điện cho bọn em mà?"

Dịch Gia Niên nổi giận đùng đùng.Trần Đào tiếp tục trả lời một nẻo, giọng ồm ồm, "Em này nói năng thô lỗ thế, tự dưng cáu gắt với anh."

"Hả!

Anh..."

Vinh Huyên ngăn Dịch Gia Niên, không cho hai người ông nói gà bà nói vịt nữa, y bảo Trương Nghiêu cúp máy, sau đó lập tức dùng di động gọi video cho anh.Trần Đào tiện tay bấm nghe, màn hình xuất hiện một gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê mang, anh cầm di động quơ quơ, nhìn thấy các em yêu thì gọi chồng ơi, thanh âm khàn khàn nam tính, giọng nói nhỏ nhẹ, âm cuối vô thức kéo dài như đang làm nũng, ngọt ngào mềm mại vô cùng, chỉ một tiếng chồng đã khiến Dịch Gia Niên như được nếm mật, đầu lưỡi tê dại, không giận nổi nữa."

Anh yêu uống rượu à?"

Vinh Huyên thấy anh về nhà an toàn, cũng không tính chia sẻ anh cho hai ông bạn, ôm điện thoại chui tọt vào phòng."

Ừm."

Trần Đào ngoan ngoãn gật đầu.Vinh Huyên lại hỏi anh, "Sao lúc nãy anh không nghe máy?"

Y vừa hỏi xong, Trần Đào đã hồi tưởng lại một ngày vất vả, đầu tiên là sáng sớm bị ȶᏂασ mềm chân, làm lỡ chuyến bay phí một tấm vé, sau đó vì thấy mình quá tà da^ʍ nên không dám cởϊ áσ lông, cả người nóng hừng hực, rồi hành lý cồng kềnh không có ai xách giúp, xe buýt về quê thì chật chội, cuối cùng còn bị mẹ mắng không chịu dẫn người yêu về nhà.Anh kiếm đâu ra bạn gái bây giờ, từ ngày chia tay với Hoàng Đan Đan, Trần Đào bị ba tên đàn ông giữ như giữ vàng, chẳng còn chút không gian riêng tư nào, vì có tận ba cây hàng nhưng chỉ có một bao dươиɠ ѵậŧ, trong khi bọn họ luân phiên nghỉ ngơi, anh phải gồng gánh ủ ©ôи ŧɧịt̠ cho cả ba, không còn thời gian hẹn hò với những cô gái khác.

Thi thoảng ba người sẽ dẫn anh đi chơi, Trần Đào được trải nghiệm thú vui của giới thượng lưu, từ đua xe đến cưỡi ngựa rồi trượt băng các kiểu, tuy nhiên dù chơi trò nào, kết cục cũng sẽ dẫn đến bú √υ' ȶᏂασ l*и, anh mặc đồ đông dày cộp cũng không thoát được cảnh bị giã.Nghĩ một hồi, Trần Đào tủi thân, mặt nhăn mày nhó, lải nhải kể lể với Vinh Huyên, nhưng rượu khiến anh không tập trung suy nghĩ được, lúc thì trách bọn họ ȶᏂασ nát l*и anh, lúc thì chê xe buýt chật chội, nói nói rồi khóc luôn, tất cả là tại ba người, hại anh về nhà bị mẹ mắng.Vinh Huyên nghe chả hiểu mô tê gì nhưng vẫn chờ Trần Đào nói, nghe xong thì xuýt xoa đau lòng, "Tội Đào Đào ghê, để chồng thơm thơm nào."

"Ưʍ..."

Lông mi Trần Đào còn vương nước mắt, chu môi cách màn hình hôn Vinh Huyên chụt chụt."

Anh có nhớ chồng không?"

Vinh Huyên lại hỏi.Nếu là lúc trước, Trần Đào sẽ mạnh miệng nói không nhớ, phải bị ©ôи ŧɧịt̠ bự nện l*и mới ngoan ngoãn, nhưng bây giờ anh đang say, cộng với cảm xúc ấm ức dồn nén cả ngày, được Vinh Huyên dịu dàng an ủi như vậy, anh thật thà đáp lại, "Nhớ chồng lắm."

Giọng nói ngọt ngào làm trái tim Vinh Huyên mềm nhũn, y lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Chỗ nào nhớ thế ạ?

Vυ' của vợ nhớ em, hay là l*и của vợ nhớ em?"

Thanh âm trầm thấp gợi cảm lờn vờn quanh tai Trần Đào, lời ám chỉ tục tĩu khiến núʍ ѵú anh vô thức dựng lên, phần ngực áo vốn đã tạo thành đường cong tròn trịa giờ lại đỉnh thêm hai đồi nhọn nho nhỏ, l*и múp phía dưới bắt đầu chảy nước, qυầи ɭóŧ dính sát mu l*и phình phình.Thường ngày anh không mặc nội y, chiếc quần tứ giác truyền thống này là các chồng mặc cho anh, ba người sợ không có họ ở bên thì l*и da^ʍ của Trần Đào sẽ bị kẻ xấu sàm sỡ."

Ừm..."

Trần Đào nằm trên giường, một tay giơ di động, một tay trườn theo cơ bụng xoa bóp bầu vυ', làm dịu cảm giác khát khao bứt rứt."

Nhớ hết, l*и da^ʍ muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng, vυ' muốn được chồng bú..."

Anh run rẩy trả lời, kích động cọ cọ đôi chân săn chắc, hai múi thịt phì nộn chà xát, "Chồng ơi, l*и lại ướt rồi..."

"Thế à?

Cho chồng ngắm được không?"

Yết hầu Vinh Huyên lên xuống, y nuốt nước miếng."

Được..."

Men rượu và men tình làm Trần Đào ngoan ngoãn, dưới ánh sáng màn hình mờ nhạt, anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên, bắp đùi cựa quậy tụt quần dài và qυầи ɭóŧ xuống đầu gối, sau đó đặt di động vào giữa hai đùi đang banh rộng.Đóa hồng ngâm sương nở rộ trước mắt Vinh Huyên, phần nhụy đang rỉ mật trong suốt, mấp máy chào hỏi y dưới ánh đèn.Vinh Huyên thở mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ móc dươиɠ ѵậŧ ra, vừa ngắm l*и da^ʍ của anh yêu vừa tuốt, "L*и của vợ đẹp quá, ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng không nhịn nổi nữa, muốn giã l*и vợ..."

"Ưm a..."

Trần Đào rên la, cả người run lên, "Ngứa l*и quá...

Muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự gãi ngứa cho anh..."

"Anh yêu, anh cắm ngón tay vào đi, l*и da^ʍ đang thèm phát khóc kìa..."

Vinh Huyên dụ dỗ.Trần Đào thường ngày có ba người đàn ông ở bên nên không cần thủ da^ʍ, y nói vậy anh không biết phải làm sao, đầu ngón tay do dự vân vê mép l*и, dè chừng hỏi, "Cắm, cắm vào á?"

"Cắm vào đi anh, l*и da^ʍ của Đào Đào giỏi lắm, ©ôи ŧɧịt̠ bự cỡ nào cũng nuốt được, Đào Đào cắm cả bàn tay vào cũng được nữa..."

Ưʍ...

Chồng khen l*и của mình giỏi, Trần Đào cảm thấy ngọt ngào, nghe lời chụm bốn ngón tay lại, chọc thẳng vào cửa l*и."

A a a...

Chồng bự quá..."

Camera di động tỉ mỉ ghi lại từng khoảnh khắc của Trần Đào, cảnh anh dang rộng hai chân, cảnh bốn ngón tay thọc vào khe l*и đâm thụt nhóp nhép, Vinh Huyên hưng phấn hít sâu, bàn tay tuốt dươиɠ ѵậŧ tăng tốc.Chờ y sục ©ôи ŧɧịt̠ xuất tinh xong, nước mật của Trần Đào đã thấm đẫm ngón tay, sau đó Vinh Huyên phải tắt điện thoại đi vì Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu đang nổi điên cào cửa.Vinh Huyên vừa tắt máy, Dịch Gia Niên đã lập tức gọi video cho anh, điện thoại vừa kết nối, đập vào mắt gã là một cái l*и quyến rũ mềm mại, khe l*и mấp máy gặm cắn các ngón tay, lúc tay rút ra còn kéo theo vách thịt đỏ hồng, sau đó lại cắm vào trong.Mắt Dịch Gia Niên đỏ au, thèm khát cầu xin vợ yêu cho em liếʍ l*и, Trần Đào phát nứиɠ, đặt điện thoại trên giường, dùng giá chống rồi đưa tay banh mông ra, để chồng trẻ ngắm l*и da^ʍ nhễu nhại, "Chồng...

Liếʍ l*и anh đi..."

Dịch Gia Niên thè lưỡi quấy đảo không khí, dường như đang đào vét vách l*и ấm áp, giọng mũi nghẹn ngào, môi l*и Trần Đào run rẩy trong không khí, vùng quê ở Tây Nam không có máy sưởi để dùng, gió mùa lạnh lẽo len qua cửa l*и ùa thẳng vào bên trong âʍ đa͙σ, Trần Đào run bần bật, chỉ có nước l*и chảy róc rách nãy giờ là ấm áp.Lúc Trương Nghiêu gọi video tới, anh vén sẵn áo qua ngực, đặt điện thoại ngay trước hai vυ' mật đẫy đà của mình rồi mới bấm nghe, ngọt ngào mời chồng yêu ăn vυ'.Dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông cứng ngắc, thở hổn hển bảo anh kéo núʍ ѵú cho hắn xem, Trần Đào nghe lời kéo dài núʍ ѵú đỏ tươi về phía màn hình, viên thịt béo mập mềm mại co dãn, có thể véo rất dài, thẳng đến khi Trần Đào chịu hết nổi mới thả tay ra, lúc bắn về núʍ ѵú còn rung rung trên đồi thịt."

Hình như núʍ ѵú trướng to hơn thì phải, anh có tự bóρ ѵú không?"

"Không, không có...

Vì sáng nay mới bị chồng bú √υ' đấy..."

"Ăn từ sáng mà giờ còn vểnh, vợ da^ʍ ghê ha?"

"Không có da^ʍ...

Ha ah...

Vì vυ' muốn chồng..."

"Muốn chồng làm gì?"

"Ưʍ...

Muốn...

Muốn chồng bú √υ' của anh, núʍ ѵú trướng quá, muốn chồng nhai nhai..."

Thẳng đến khi anh không thể chống cự lại men say nữa, chiếc di động rơi xuống, Trần Đào mơ màng chìm vào mộng đẹp, anh không tắt máy, thế là Trương Nghiêu còn nghe được tiếng ngáy khe khẽ của anh.Chat sεメ ở vùng quê lạnh trong điều kiện không có máy sưởi, hậu quả là Trần Đào ốm ngay hôm giao thừa, từ lúc rời giường đã hắt hơi liên tục, lúc đi chúc tết với ba mẹ, họ hàng còn trêu anh, chắc là ở thành phố có người nhớ đến Trần Đào đấy, anh bối rối, mẹ anh thậm chí còn tiếp lời, đâu có đâu, giờ vẫn đang độc thân đây này, không biết khi nào mới kiếm được cho tôi một cô con dâu để còn bế cháu nữa.Dân sống ở quê ai cũng biết mặt nhau, người họ hàng lập tức nói, có một nhà khác cũng có con gái học đại học và làm việc ở thành phố, hay là nhân dịp này cho hai cháu gặp mặt làm quen thử.Mẹ Trần Đào trách móc anh, ở quê chẳng có ai đến từng tuổi này mà chưa kết hôn, nhưng lòng bà thương Trần Đào lắm, từ khi con trai đi làm gửi tiền cho họ, ba mẹ Trần Đào có thể sửa sang lại nhà cửa, Trần Đào học đại học danh tiếng, công việc ở thành phố ổn định, mấy năm qua có rất nhiều người đến làm mai, nhưng bà từ chối hết, bà không thích gái quê, chỉ mong con mình cưới gái thành phố có tiền có của.Bây giờ thấy Trần Đào đã 30 rồi mà vẫn chưa có tin vui, bà hơi sốt ruột, không câu nệ giàu nghèo nữa, chỉ cần công việc và ngoại hình xứng đôi vừa lứa với con trai mình là đủ, bà đồng ý để hai anh chị gặp mặt, thế là bà bảo Trần Đào ngồi chờ ở nhà họ hàng, còn mình sang nhà bên kia ngắm cô này trước, thấy ưng bụng mới dắt anh qua.Ở quê đi chúc tết và thăm họ hàng xong thì về nhà ăn cơm, buổi tối Trần Đào và ba mẹ vừa ăn cơm vừa xem hài tết, các chồng lại gọi điện cho anh, Trần Đào bước ra ngoài nghe máy, khi bọn họ hỏi hôm nay anh làm gì, anh thật thà trả lời đi chúc tết họ hàng và xem mắt."

Hả?

Đi xem mắt?!"

Dịch Gia Niên sửng sốt rống lên, "Anh chết chắc rồi!

Anh cứ đợi đấy!"
 
Chạn Vương Làm Vợ
Ngoại truyện 3


Đào Đào không nghe lời đi xem mắt, bị ba ông chồng về tận quê dạy dỗ, bắt khỏa thân giữa đườngTính cách của Trần Đào thật sự rất vi diệu, có lẽ vì từ nhỏ không được giáo dục giới tính đàng hoàng, anh không hề để tâm đến việc mình có một cái l*и, còn để đàn ông âu yếm bón tinh cho nó, tâm nguyện cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường cho Trần gia đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh, lúc bị yêu c̠úc̠ Ꮒσα, đám đàn ông phải chú ý không được nhắc đến chữ đồng tính, nếu không dù đang sướиɠ phun nước Trần Đào cũng sẽ nổi đóa lật mặt, không cho yêu nữa.Cả ba biết rõ bản chất phong kiến cổ hủ và cái tính ngờ nghệch của anh, vừa nghe Trần Đào nói xem mắt, bọn họ nghĩ ngay đến viễn cảnh nếu anh xem mắt vừa ý sẽ tranh thủ kết hôn luôn trong lúc nghỉ lễ, Dịch Gia Niên điên tiết muốn đặt vé máy bay về quê Trần Đào, Vinh Huyên và Trương Nghiêu thì bình tĩnh hơn, nhưng mặt mày đã âm trầm nổi bão, giăng kín mây đen, thế là ngày nghỉ thứ ba Trần Đào nhận được điện thoại từ các chồng trẻ, bảo anh lên thị xã đón mình.Ba người vừa xuống máy bay là mua đại một chiếc xe lái về quê Trần Đào, bọn họ biết quê của anh, nhưng chỉ biết tên thị xã, còn nhà Trần Đào ở thôn nào số bao nhiêu thì không rõ nên đành dừng lại bảo Trần Đào ra đón.Trần Đào nghe điện thoại, mặt ngơ ngác, không thấy ngọt ngào chút nào mà còn thấy phiền phức, ba tên này lắm chuyện thật sự, anh về quê ăn tết mấy ngày mà cũng đòi đến gặp.Cũng may nhà anh cách thị xã không xa, đi từ nhà mất tầm 20 phút là đến đường cái, nhìn từ xa đã thấy ba gã đàn ông vai rộng eo thon thần thái sang trọng, vô cùng nổi bật.Dịch Gia Niên ngồi trước mũi xe, chân dài đung đưa qua lại, cúi đầu chơi di động, Vinh Huyên chống tay lên cửa xe, di động đặt ở bên tai, mặt lạnh lùng gọi điện thoại, Trương Nghiêu ghé vào tiệm tạp hóa ven đường mua chai nước, miệng chai kề sát môi, ngửa đầu uống nước.Thị trấn này cũng có nhiều người thành đạt, nhưng không ai có phong thái quyền lực sang chảnh như ba người này, người qua đường ghé mắt nhìn, có đứa trẻ tò mò cầm pháo chạy đến cạnh Dịch Gia Niên, Trần Đào mau chóng tiến lên ngăn bé lại, sợ pháo nổ mạnh chọc giận Dịch Gia Niên, gã trai này nóng nảy xấu tính, nếu thô bạo xô xát với đứa trẻ thì ngại lắm.Vinh Huyên vừa nhìn thấy Trần Đào thì dập điện thoại, tới rồi à?

Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên nhìn về phía anh, đôi mắt lập lòe ánh lửa, nhưng Trần Đào rất hồn nhiên, không nhận ra cảm xúc của bọn họ, chỉ cảm thấy mấy người này cứ nhìn chằm chằm làm mình nổi da gà, anh nhíu mày, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.Ba người cũng lên xe cùng, Trần Đào chỉ cho Vinh Huyên hướng về thôn nhà mình, Vinh Huyên nhìn anh rồi khởi động xe."

Các em đến đây làm gì?

Không đón tết với gia đình à?

Anh nói trước, nhà anh bận đón tết rồi, không rảnh tiếp mấy em đâu..."

Trần Đào bị cảm vì chơi phone sεメ, lúc nói chuyện nghẹn giọng mũi, lải nhải than phiền mà nghe như đang làm nũng, lúc sau anh phát hiện có điều không ổn, ngừng lời đang nói nhắc nhở Vinh Huyên, "Em lái đi đâu đấy?

Nhà anh không phải hướng này, quay đầu quay đầu...

Ầy...

Bị quá rồi..."

Vinh Huyên mắt điếc tai ngơ, lái xe chạy vù vù như đang đi trên cao tốc, Trần Đào bó tay, không biết y muốn chở mình đi đâu, nếu là phụ nữ chắc sẽ sợ hãi, nhưng Trần Đào thì không có chút phòng bị, không nói được Vinh Huyên nên cầm di động nghịch, thẳng đến khi y phanh "kít" lại.Trần Đào ngây ngốc không biết chuyện đi xem mắt đã chọc giận Vinh Huyên, người đàn ông thường ngày yêu chiều anh nhất này, nếu điên lên thì cũng là kẻ đáng sợ nhất.--------------------------------------Trần Đào nước mắt nước mũi tèm lem, bị chồng lột sạch quần áo, hai chân dang rộng bị trói vào thân cây ven đường, tuy thôn này hẻo lánh ít người, nhưng người dân về quê ăn tết nên đường đông đúc hơn ngày thường, xe có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào.Vinh Huyên yêu anh chiều chuộng anh, nhưng một khi Trần Đào đã chạm vào giới hạn của y, thì y sẽ phạt anh bằng những cách kinh khủng nhất, Vinh Huyên không tra tấn cơ thể anh, mà hủy hoại tinh thần yếu ớt của Trần Đào.Trần Đào khỏa thân bị trói trên đường lớn mà xe có thể rẽ vào mọi lúc, vυ' bự ngạo nghễ vểnh cao, hai chân banh rộng lộ ra l*и múp vốn không thể xuất hiện trên người đàn ông, túi bọc ©ôи ŧɧịt̠ phình phình ẩm ướt, dường như đang chờ các chồng sử dụng, Trần Đào sợ hãi cuống quít, lỡ có xe hay người đi ngang qua mà bọn họ lại quen Trần Đào thì bộ dáng dâʍ đãиɠ của anh sẽ truyền khắp làng khắp xóm, mặt mũi Trần gia sẽ mất hết!Gió lạnh thổi qua lay động nhành cây, từng cử động diễn ra trong không gian đều khiến Trần Đào căng thẳng, sợ là dấu hiệu có người tới, kiểu tra tấn tinh thần này khó chịu hơn tra tấn thể xác nhiều, anh giãy giụa cật lực, hy vọng có thể thoát khỏi dây trói, nhưng không thể được, Vinh Huyên khoanh tay, lạnh lùng nhìn anh bất lực vùng vằng.Anh sụp đổ, khóc lóc cầu xin gã đàn ông đáng sợ: "Hức...

Tha cho anh...

Xin em..."

Vinh Huyên không dao động, hỏi hắn: "Anh biết sai chưa?"

"Biết rồi...

Hức..."

Trần Đào cuống quít gật đầu, anh chỉ muốn mặc đồ rồi trốn vào xe, tuy anh không hiểu Vinh Huyên bị (clg) gì mà phạt mình, nhưng anh đành phải hùa theo y."

Sai ở đâu ạ?"

"Sai ở..."

Trần Đào lắc đầu, yếu ớt khóc thút thít, quay mặt về phía Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu, "Chồng ơi...

Thả anh ra đi mà...

Anh lạnh quá..."

Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên thường ngày tuy hay xấu bụng bắt nạt anh, nhưng những lúc thế này lại rất dễ mềm lòng, thấy Trần Đào khóc đỏ cả mặt, cơ thể trần trụi run bần bật trong gió, hai người đau lòng nói với Vinh Huyên, "Đủ rồi, vợ biết lỗi rồi, tha cho ảnh đi.

Tuy có nắng nhưng nhiệt độ vẫn thấp, Đào Đào chết cóng mất."

"Không được," Vinh Huyên lạnh lùng từ chối, "Phải cho anh một trận nhớ đời, nếu không sau này lại quen thói tái phạm, mình đâu có thời gian nhìn chằm chằm ảnh mỗi ngày, trừ phi nhốt Đào Đào lại."

Bọn họ đã từng nghĩ đến việc nuôi nhốt Trần Đào, sau mấy ngày âu yếm anh trên đảo thì cả ba chết mê chết mệt anh, cũng tính nếu Trần Đào không chịu nghe lời, họ sẽ nhốt anh vào căn phòng bí mật chỉ có ba người biết, không cho anh mặc quần áo, không cho anh ra khỏi cửa, ăn uống bài tiết sẽ bị bọn họ kiểm soát, ngoan ngoãn làm búp bê tìиɧ ɖu͙© của riêng họ.Nhưng chuyện này không có cơ hội thực hiện, Trần Đào quá ngờ nghệch quá dễ dụ, không biết chống cự lại mà còn hùa theo mọi kiểu chơi của ba người, ȶᏂασ nhiều rồi yêu luôn, ai cũng thương không nỡ nhốt anh trai kiều khí này lại, tính cách tham lam ngốc nghếch của Trần Đào ở trong mắt bọn họ lại trở nên đáng yêu hấp dẫn vô cùng, thế là cả ba từ bỏ việc biến anh thành cái bồn chứa tinh không có cảm xúc.Lúc Vinh Huyên nói như vậy, Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên không thể bênh Trần Đào nữa, đành phải chỉ anh cách xin lỗi.Trần Đào hoảng lắm, khụt khịt nhắc lại từng từ mà Trương Nghiêu nói cho mình: "Hức...

Xin lỗi...

Xin lỗi chồng yêu...

Anh không được đi xem mắt...

Anh phải làm vợ da^ʍ của chồng...

Banh l*и cho chồng ȶᏂασ...

Dâng vυ' cho chồng bú..."

Lúc này Vinh Huyên mới tháo dây trói cho Trần Đào, anh bám chặt lấy y, tứ chi quấn lấy Vinh Huyên, vùi mặt vào vai y khóc sướt mướt."

Lần sau còn tái phạm là em không tha cho anh đâu."

Vinh Huyên trầm giọng nói với anh, tay ôm chặt vòng eo đang run rẩy."

Huhu...

Anh không dám nữa..."

Trần Đào vùi mình vào lòng y, khóc rấm rứt.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Ngoại truyện 4


TᏂασ l*и trong xe suýt bị phát hiện, kích động sướиɠ phun nước, dươиɠ ѵậŧ làm thuốc nhét vào l*и chữa cảm cúm, trước khi tạm biệt phụ huynh còn bú ©ôи ŧɧịt̠ đàn ôngĐối với chạn vương coi trọng sĩ diện, nếu bị gia đình bạn bè ở quê phát hiện mình lẳиɠ ɭơ khỏa thân ngoài đường thì thà bị gϊếŧ còn hơn, Vinh Huyên bế Trần Đào xuống, anh sợ xanh mặt, không dám tức giận, nơm nớp lo sợ vùi vào lòng y, muốn giấu đi cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.Vinh Huyên ngồi ở ghế lái, Trần Đào cưỡi trên người y, mặt kính ô tô trong suốt, nếu có ai đó ở ngoài, chắc chắn họ sẽ nhìn thấy bóng lưng trần gợi cảm đang run rẩy của anh.Trần Đào vẫn còn sợ, bấn loạn không nghĩ được gì, cổ họng anh ú ớ nói không nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má, rơi xuống đầu vai Vinh Huyên.

Thấy anh đáng thương như vậy, y mủi lòng, an ủi vuốt ve mông thịt Trần Đào, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai anh, nói: "Đừng sợ, em tha thứ cho anh, nhớ không được tái phạm đấy."

Y nhấc Trần Đào lên muốn mặc đồ cho anh rồi thả về ghế phụ, nhưng Trần Đào lại giống như người gặp nạn trên biển ôm chặt phao cứu sinh, anh tưởng y lại định thả mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở ngoài, xoắn xuýt không chịu buông Vinh Huyên ra, anh nịnh nọt hôn môi y, mông mật đẫy đà nhiều nước dí vào háng gã chồng quỷ súc, lo lắng nức nở.Cọ xát một hồi, cả hai đã mấy ngày chưa làʍ t̠ìиɦ thấy rạo rực, quần Vinh Huyên phồng một đống, bụng Trần Đào nóng ran, hai chân dính nhớp ướŧ áŧ, môi l*и mềm mại mấp máy, cửa l*и khép chặt lặng lẽ nở rộ, thèm thuồng co rút, bày tỏ khát vọng tìиɧ ɖu͙© mà anh nói không nên lời, tẩm ướt quần Vinh Huyên."

Ưm a..."

Trần Đào khó chịu rên nhẹ, hai chân mềm nhũn.Vinh Huyên cười nhẹ bên tai anh, bất đắc dĩ xoa xoa hai múi thịt phấn hồng, bào ngư nhả nước đầy tay, "Anh nứиɠ à?

Có muốn về nhà không đây?"

Trần Đào không biết về nhà là về nhà ở quê hay về căn hộ ở thành phố, anh ngơ ngác gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, giọng nghẹn ngào cẩn thận hỏi, "Đi về đâu?

Anh, năm ngày lễ của anh chưa có hết mà."

"Anh ngốc này, mình về nhà anh mà."

Tay Vinh Huyên xoa bóρ ѵú mềm, giọng nói tràn ngập dịu dàng và cưng chiều.Nước mắt Trần Đào rơi lã chã, sau khi bị Vinh Huyên dạy dỗ anh rất sợ hãi, sợ y sẽ bắt mình quay về, vừa nghe y cho mình ở lại, cảm động không biết phải làm sao, anh nhỏ giọng lí nhí cảm ơn chồng yêu, lấy lòng nâng cặp mông đào dâʍ đãиɠ, banh môi l*и ướt nhẹp ra, nhắm thẳng đỉnh ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng của Vinh Huyên rồi ngồi sụp xuống."

A a a!......"

Trần Đào run rẩy, l*и múp nhễu nước dễ dàng ngậm đến tận cán dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng.Vinh Huyên thoải mái thở dài, đưa tay xoa bóp hai vυ' béo mập của Trần Đào, suồng sã nhào nặn bóp véo, thịt vυ' trơn mềm tràn qua kẽ tay y, Vinh Huyên nắc hông, nện vào tử ©υиɠ Trần Đào, ©ôи ŧɧịt̠ bự ra vào động thịt nhóp nhép nhóp nhép."

Ưm!

A!

Ưn..."

Kiểu ngồi này khiến dươиɠ ѵậŧ đâm vào nơi sâu nhất, Trần Đào vòng tay qua cổ Vinh Huyên, dịu ngoan để y thưởng thức bộ ngực sữa và chọc ngoáy động thịt của mình, bất lực nghẹn ngào rêи ɾỉ.Trong buồng xe chật hẹp, Trần Đào cao lớn khỏa thân cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự của đàn ông, bị yêu đến đần người, vυ' bự mềm mại rung rung trong bàn tay Vinh Huyên, miệng l*и múp rụp ọc ra từng đợt nước da^ʍ, cửa l*и co bóp ngấu nghiến gậy thịt cứng rắn."

A a...

Đừng mà...

Bự quá..."

Trần Đào ngửa cổ thở dốc, hai múi bột bị chày ©ôи ŧɧịt̠ chọc giã trương phình, trong trận yêu cuồng nhiệt, mép l*и đỏ hồng dính sát cán ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn, cả hai hăng hái đẩy đưa, mu l*и Trần Đào dính sát lông ©ôи ŧɧịt̠ Vinh Huyên, múi thịt béo múp bị đè dẹp lép, kẽ l*и ứa nước sốt giàn giụa.Kɧoáı ©ảʍ chồng chất mãnh liệt, Trần Đào rên la dâʍ đãиɠ, vòng eo uốn éo như rắn, trên con đường nhỏ, một chiếc xe con đậu ven đường rung lắc kịch liệt, mùi vị tìиɧ ɖu͙© ngập tràn không gian xe, kích động những người ngồi trong.Bàn tay Trương Nghiêu vươn ra từ ghế sau, nhéo núʍ ѵú Trần Đào nghịch nghịch, ngón tay đè ép nhào nặn viên thịt hồng biến dạng, kéo thành dây dài đến sắp đứt mới thả tay để nó bắn về, Trần Đào rêи ɾỉ sung sướиɠ, Dịch Gia Niên duỗi người ló khỏi thân ghế, bóp cằm anh, xoay mặt Trần Đào về phía mình, cúi đầu gặm cắn bờ môi anh yêu, đầu lưỡi càn quét khoang miệng ngọt ngào, nụ hôn vừa sâu vừa cuồng nhiệt, Trần Đào không thể rêи ɾỉ nổi, chỉ có tiếng ê a bị chặn lại ở cổ họng.Một chiếc ô tô chạy ngang qua bọn họ, không biết người kia có để ý đến bên trong xe không, tài xế cố ý bóp còi bíp bíp, Trần Đào hốt hoảng trợn mắt, nghiêng đầu dứt khỏi nụ hôn của Dịch Gia Niên, giọng nói mềm nhũn, "Đừng làm ở đây...

Người ta thấy mất..."

Cùng lúc đó, bởi vì anh quá khẩn trương nên cửa l*и co rút liên tục, mát xa Vinh Huyên cực kì sảng khoái, y cười xấu xa hỏi anh, "Em tưởng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chứ ạ?"

Đôi tay y bóp chặt eo Trần Đào, giữ nguyên tư thế cắm vào, dùng lực xoay anh một vòng trên háng mình, làm Trần Đào dựa lưng vào ngực y, để lộ hai bầu vυ' béo mập trước kính chắn gió.Ngón tay Trương Nghiêu tiếc nuối không muốn rời xa núʍ ѵú Trần Đào, giữ nó lại làm viên thịt bị giãn thành dải dài, mãi đến khi Trần Đào ré lên mới chép miệng bỏ tay ra, núʍ ѵú sưng đỏ bắn về, hai viên thịt run rẩy."

Hức...

Không...

Người ta nhìn thấy mất..."

Trần Đào sướt mướt, nước mắt ướt đẫm hai hàng mi, anh muốn giãy giụa chạy trốn, nhưng không dám làm Vinh Huyên phật ý, đành phải nịnh nọt dâng bào ngư béo mềm vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, "Chồng ơi...

Em...

Em tha cho l*и da^ʍ đi...

A...

Chậm thôi...

Huhu...

Chồng...

L*и da^ʍ không muốn, không muốn bị người khác nhìn...

A..."

Sau khi bị đám đàn ông tẩy não dạy dỗ, những lời tán tỉnh của anh càng lúc càng táo bạo, giọng nói còn đượm xuân tình nồng nàn, lờn vờn bên tai Vinh Huyên, da^ʍ tính của y hừng hực, đưa tay luồn qua cẳng chân anh, banh rộng chân Trần Đào, ©ôи ŧɧịt̠ bực giã như máy đóng cọc chọc ngoáy vách l*и anh, "Em tưởng anh thích được người khác nhìn mà...

Nước l*и tích một bãi này..."

"Không có mà...

Đừng cho người ta xem..."

Trần Đào tê dại ngã vào lòng Vinh Huyên, vυ' mật tròn trịa nảy theo nhịp thúc, núʍ ѵú sưng đỏ nhìn như sắp ứa nước, mép l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ bự xô đẩy tẽ ra ngoài, run rẩy bú ʍúŧ gậy thịt thô to, nước chảy giàn giụa từ kẽ l*и, bị âu yếm chín rục, trở thành một da^ʍ phụ.Trần Đào rêи ɾỉ, hoảng hốt nức nở, "Không muốn...

Ưʍ...

Chồng...

Xin em đó..."

Ngoài miệng anh phản đối, cơ thể lại sướиɠ phun nước, mông lắc lư hùa theo nhịp thúc của tên đàn ông, Vinh Huyên liếʍ vành tai anh, tay chuyển từ vυ' bự đặt lên mặt Trần Đào, che mắt anh lại, giọng nói trầm thấp, "Vợ yêu đừng sợ, để em che mặt giúp anh..."

"Hức...

Người ta sẽ không nhìn thấy anh à?"

Trần Đào nhỏ giọng hỏi, lông mi rung rung quét vào lòng bàn tay Vinh Huyên, trái tim y ngứa ngáy, nhẹ giọng dụ dỗ, "Đúng rồi, dù có đứng trước mặt cũng không thể biết anh là ai."

Rõ ràng y chỉ che mắt anh đi, đừng nói đứng trước mặt, người quen đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и chính là Trần Đào, nhưng anh bị tìиɧ ɖu͙© làm lu mờ lí trí, chưa kể vẻ mặt của Vinh Huyên còn rất đáng tin cậy, thế là anh tin thật, cơ thể cứng đờ mềm xuống, vô thức co bóp vách l*и, ngọt ngào nói, "Chồng...

Đừng ȶᏂασ nữa...

Ưʍ...

Anh sắp lêи đỉиɦ rồi..."

"Anh cứ bắn đi...

Ngay nơi cách nhà anh không xa...

Lúc nào cũng có thể bắt gặp người quen...

Đào Đào da^ʍ của bọn em cởi truồng bắn nước l*и chúc mừng năm mới..."

"Ưʍ...

A...

A!"

Mỗi một câu của Vinh Huyên lại làm thịt l*и Trần Đào co bóp dữ dội, nước sốt ùa ra khỏi cửa l*и, văng tung tóe, hai mắt anh trợn trắng, đôi chân thoát lực nằm mềm nhũn trong lòng y, cơ bụng săn chắc phình lên, gã đàn ông lại trút hết đống tinh tanh tưởi vào tử ©υиɠ anh.Tiếng pháo vang lên từ bên ngoài, nhắc nhở mọi người hoàng hôn đã buông xuống, nông thôn náo nhiệt bắn pháo ăn mừng, Vinh Huyên vẫn còn chút lý trí, biết cần phải đưa Trần Đào về nhà, nếu không Tết nhất thế này ba mẹ anh phải cất công đi tìm người thì không ổn, đành nhổ l*и anh ra khỏi cọc thịt, dìu xuống xe rồi chuyển cho hai người đằng sau.Vinh Huyên lái theo chỉ dẫn của Trần Đào, còn anh ngồi sau cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên, đường nông thôn xóc nảy, mọi người không cần thúc hông cũng có thể ȶᏂασ vợ da^ʍ thỏa thích, anh rêи ɾỉ ngọt ngào, chờ xe lái đến trước ngõ, thịt vυ' của anh đã hằn đầy dấu răng và dấu tay, quầng vυ' phấn hồng sưng lên, núʍ ѵú thì khỏi phải nói, bị vải cọ xát vừa đau vừa ngứa, hai mắt anh mê mang, l*и múp mấy máy, nước l*и chảy róc rách, làm ướt dươиɠ ѵậŧ của các chồng và mông mình.Vinh Huyên dừng ở ngoài, Dịch Gia Niên mặc đồ cho Trần Đào, chờ sắc đỏ trên má anh tan đi mới lái xe tới trước cửa nhà.

Anh giới thiệu với ba mẹ đây là các bạn của mình, rảnh rỗi ghé thăm nhà ta, lúc này trăng đã treo trên cao, ánh đèn nông thôn hạn chế, trời lại trở gió, phụ huynh không chú ý đến da^ʍ thái của con trai, anh thậm chí còn không đứng vững, phải nhờ mấy người đằng sau đỡ cho.Ba mẹ Trần Đào nhiệt tình tiếp đãi ba người, Trần Đào thì không hăng hái như vậy, đang cảm cúm còn bị khủng bố tinh thần nên bệnh anh trở nặng, mấy ngày tết còn lại phải làm bạn với chiếc giường, ba người thay phiên nhau vào phòng ngủ hầu hạ anh, nói là sưởi ấm cho anh yêu chóng khỏe, thực ra là dùng dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng nung chảy l*и múp, cẳng chân Trần Đào quấn lấy eo gã đàn ông, l*и da^ʍ co bóp, giọng mũi nghẹn ngào trách móc các chồng thô bạo tàn nhẫn, chửi đến lúc nứиɠ lên thì ấm ức khóc lóc, bị người ta lấp môi, thân mật đá lưỡi nhau một lúc, sau đó thì đơ não quên luôn mình đang chửi gì, đắm chìm trong hơi ấm của bọn họ.Đến khi hết kì nghỉ tết, cơn cúm của Trần Đào cũng hết, xe đỗ trong sân mấy ngày không đυ.ng vào, anh xách hành lý bỏ vào cốp xe rồi mở cửa ghế phụ ra, mùi tanh xộc thẳng vào mũi, Trần Đào che mũi, lẩm bẩm tanh quá đi, Trương Nghiêu đến bên cạnh ôm eo anh, cười đùa nói toàn là mùi nứиɠ tình của Đào Đào đấy.Trần Đào đỏ mặt, thẹn thùng lắc mông, "Đừng, đừng nói nữa, ba mẹ anh nghe thấy mất."

Giọng nói mềm mại làm lòng Trương Nghiêu ngứa ngáy, thì thầm vào tai anh, "Tí nữa Đào Đào muốn ngồi ghế hay cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ đây?"

Nói nói, Trương Nghiêu ỷ có thân xe chắn tầm nhìn, ba mẹ Trần Đào đang mải gói quà cho anh không để ý chỗ này, hắn táo tợn kéo khóa quần, móc cây hàng nóng bỏng ra ngoài, lắc lắc trước mặt anh."

Bự ghê..."

Trần Đào lẩm bẩm, yết hầu di chuyển, thèm thuồng nuốt nước miếng, nhỏ giọng trả lời: "Muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự..."

"Thế anh hôn nó đi, phải thanh toán tiền xe trước."

Trương Nghiêu dụ dỗ.Trần Đào vốn thiếu nghị lực, nghe hắn nói thì lặng lẽ quỳ xuống, hôn một cái lên đầu khấc ứa tinh của Trương Nghiêu, anh kề má nựng yêu thân ©ôи ŧɧịt̠, hai mắt long lanh hỏi, "Thế này được chưa chồng?"

Tiền xe thu đủ rồi nhưng tài xế hơi tham, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào mồm khách hàng xả tinh, đút đến tận yết hầu, lúc tạm biệt ba mẹ, giọng anh nghẹn ngào, mẹ anh quan tâm hỏi chưa hết cúm à, bà đâu ngờ thật ra con trai mình vừa nuốt một đống tinh nồng của đàn ông.Quãng đường trở về lại là một trận tɧác ɭoạи, mấy cái mồm trên dưới của Trần Đào không có cơ hội khép lại, lúc nào cũng nhét một cây gậy bên trong, đến khi về tới nhà, môi và l*и của anh đã sưng húp.
 
Back
Top Bottom