Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chạn Vương Làm Vợ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
386505727-256-k168574.jpg

Chạn Vương Làm Vợ
Tác giả: HongTrng430
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Np, song tính, Tags: npsongtính​
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 1


Bị ba tên đàn ông phát hiện lồn non mọc trên người.Trần Đào là một chạn boy sinh ra ở nông thôn, gia đình tư tưởng trọng nam khinh nữ, họ hàng nghèo chuyên ăn bám, các tiêu chí của chui chạn anh không thiếu cái nào, nhưng Trần Đào chưa bao giờ thấy tự ti, anh là con trai cưng độc đinh trong nhà, từ nhỏ đến lớn toàn được người nhà tâng bốc, sau khi đỗ đại học, anh trở thành niềm tự hào của thôn, là phượng hoàng lớn lên trong chuồng gà, chẳng qua nhà hơi nghèo một tí, anh tin rằng với tài năng và trí óc của mình, chắc chắn sẽ tìm được chỗ đứng ở thành phố lớn này.Chỉ là làm công ăn lương đã nhiều năm, anh mới nhận ra dù có mình nỗ lực đến mấy cũng không thể mua được nhà ở đây, vậy nên anh quyết định chuyển mục tiêu sang tán gái thành phố, với gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo thon, thân hình cao lớn cường tráng, trong lúc tham dự party của công ty, anh đã kiếm được một cái chạn xịn, là một nữ rich kid.Nữ rich kid xinh đẹp đoan trang, mỗi tội hơi khó tính, yêu cầu bạn trai phải chầu chực 24/7, nửa đêm cũng phải chạy đi mua đồ ăn khuya cho mình, tức giận thì thẳng tay tát bạn trai ngay trên phố, nhiều người môn đăng hộ đối với cô đã bỏ chạy vì cái tính kiêu căng này, vừa lúc Trần Đào rất là vừa ý cô, dù có làm mình làm mẩy đến đâu anh cũng không tức giận, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của vị tiểu thư đây.Phụ huynh của cô thấy anh chịu được cái tính hâm dở của con mình, tuy điều kiện nhà trai hơi kém nhưng anh cũng tốt nghiệp đại học danh giá, trình độ học vấn có thể sánh vai với con gái mình, thế là sau khi họ hẹn hò vài tháng, gia đình nữ rich kid đồng ý tổ chức lễ đính hôn cho cả hai, còn xây cho đôi trẻ một cái biệt thự, chờ hoàn thành là có thể bắt đầu vun vén tổ ấm.Trần Đào sướиɠ lắm, nhờ đầu óc lanh lẹ, chịu khó cúi đầu khom lưng với bạn gái mà giờ đây dù sóng gió phủ đời trai, tương lai anh đã có nhà vợ, chờ xây xong biệt thự, anh có thể đón ba mẹ vào ở cùng.Nữ rich kid cũng rất hạnh phúc với mối tình này, Trần Đào mặt mũi sáng sủa, rất chiều chuộng săn sóc mình, khiến cô nở mặt nở mày với hội bạn, chỉ có một điều cô không hài lòng là, đến giờ Trần Đào vẫn chưa đυ.ng vào mình, anh ta nói là tôn trọng cô, muốn giữ lần đầu tiên của cả hai cho đêm tân hôn, cô đã từng nghi ngờ Trần Đào bị yếu sinh lý, nhưng nhìn sống mũi cao thẳng cùng túp lều dưới háng căng phình của anh, cô không nghi ngờ nữa, còn tấm tắc khen bạn trai mình đúng là chính nhân quân tử.Trần Đào cũng muốn ôm ấp nữ rich kid lắm, khổ nỗi anh có bệnh kín bẩm sinh, bên dưới của anh phát triển hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, dưới dươиɠ ѵậŧ còn có l*и, anh thì thấy bình thường, ba mẹ bảo thủ trọng nam khinh nữ, lờ đi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của anh, con trai có dươиɠ ѵậŧ là được, nên không thèm đưa Trần Đào đến bệnh viện kiểm tra, sau khi đi học Trần Đào mới biết mình là song tính, nhưng dưới sự giáo dục của gia đình anh cảm thấy mình mọc thêm một cái l*и cũng chả sao, anh vẫn là đàn ông, tiết kiệm tiền rồi đi phẫu thuật là được.Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp đại học, tiền lương hàng tháng chủ yếu gửi về cho gia đình, anh không dành dụm được bao nhiêu, sau khi hẹn hò với nữ rich kid lại tiêu tốn rất nhiều, còn phải bỏ cả tiền tiết kiệm ra để mua quà, thế là kế hoạch phẫu thuật càng lúc càng xa, nên anh tính sau khi kết hôn với nữ rich kid, anh sẽ dùng tiền của cô để làm phẫu thuật.Hôm nay, nữ rich kid nói Trần Đào xin nghỉ phép đưa cô đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn, bây giờ anh đã là con rể tương lai của cấp trên, xin nghỉ phép chỉ là chuyện nhỏ, nữ rich kid dặn anh bữa tiệc lần này có rất nhiều tiểu thư công tử, bố của cô cũng phải nể mặt, nếu có thể làm quen với họ thì tương lai anh sẽ rất rộng mở, chịu khó mà giao lưu, nhé.Tất nhiên là Trần Đào phải chuẩn bị kỹ càng rồi, anh chăm chút hình tượng bản thân thật hoàn hảo, đưa bạn gái mình ngồi cano đến một hòn đảo tư nhân, gặp được bạn bè của cô, đúng là một nhóm rich kid mắt song song với trần nhà, toàn trai xinh gái đẹp, có nhiều người anh đã từng gặp gỡ lúc tham dự yến hội với nữ rich kid, nhưng họ cũng không thân thiện với anh mấy.Trên đảo có bờ cát có biệt thự có bể bơi, phong cảnh hữu tình, rất thích hợp để giải trí, nữ rich kid vừa đến đã xõa mình uống rượu đánh bài phê pha, Trần Đào không quen biết ai, vẻ mặt tươi cười đi làm quen với nhóm tiểu thư công tử, người ta không thèm để ý đến anh, chỉ có mấy người cũng giống như anh là tay bắt mặt mừng, anh cảm thấy hơi chán, đành phải ở bên nữ rich kid xem cô chơi bài, rồi bị bạn bè cô cười nhạo là bám váy người yêu, thế là nữ rich kid bảo Trần Đào đi tìm người khác chơi, tốt nhất là bắt chuyện với nhóm của Vinh Huyên ấy.Vinh Huyên là chủ nhân của hòn đảo này, Trần Đào mới gặp y vài lần, người đó lúc nào cũng trưng vẻ mặt lạnh như tiền, chưa bao giờ liếc mắt nhìn anh, nên anh không thích tiếp xúc với y lắm, nhưng nữ rich kid đã nói vậy, anh đành phải đến chỗ Vinh Huyên để hóng hớt, phòng casino có rất nhiều người, nhưng đa số chỉ vây xem mỗi một bàn, là chủ chi chủ trì của bữa tiệc này.Trần Đào ló đầu vào, nhìn thấy Vinh Huyên đang ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng chơi mạt chược với một nữ hai nam khác, khán giả vây xem nín thở không nói gì, sợ quấy rầy người chơi, vậy nên tuy phòng có rất nhiều người, cũng chỉ có tiếng quân mạt chược va chạm với nhau, vì không chen vào được, anh quyết định nằm nghỉ trên một chiếc sofa, rồi thϊếp đi lúc nào không hay.Lúc tỉnh lại, anh phát hiện trong phòng không còn dân hóng hớt nữa, nhưng bốn người kia vẫn còn say sưa ngồi chơi, anh mơ màng dụi mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng rồi, vị tiểu thư trên bàn nghe thấy tiếng của anh sột soạt, gẩy gẩy điếu thuốc bảo anh đi rót nước, Trần Đào đã quen hầu hạ nữ rich kid, cũng chịu đựng pha trà cho bốn người, quét sạch tàn thuốc cho cô tiểu thư, rồi lại leo lên sofa ngủ tiếp.Ngủ đến sáng, anh bị ai đó đạp tỉnh.

Trần Đào quỳ rạp trên đất, giận dữ hỏi thanh niên tại sao lại đá mình?

Dịch Gia Niên là người đã đá anh, khuôn mặt xinh đẹp như con gái, lực chân lại rất mạnh, Trần Đào có cảm giác bụng mình đã bị đá xanh tím.Dịch Gia Niên không nói gì, tiểu thư diễm lệ đứng lên đi đến chỗ Trần Đào, nhẹ nhàng bảo anh trả thứ đã trộm lại cho cô.Trần Đào ngơ ngác không biết mình trộm cái gì, bốn người trong phòng lại không tin, cô gái nói lúc nửa đêm sau khi mọi người rời đi tôi mới đeo nhẫn, lúc sau tiến đến bàn này chỉ có mỗi anh, bây giờ nhẫn bị mất, chắc chắn là anh lấy trộm.Trần Đào giận lắm, tại sao anh thay nước trà giúp cô ta lại biến thành ăn trộm, đúng là ngậm máu phun người, nhưng anh không dám đắc tội người ta, đành mềm giọng kêu oan, thanh âm khàn khàn, Dịch Gia Niên nghe mà tự dưng nóng cả người, nói đằng nào Trần Đào cũng chưa bước ra ngoài, hay là lục soát cho nhanh.Mọi người đồng ý với đề nghị này, Vinh Huyên bảo cô gái về phòng nghỉ ngơi, người này là đàn ông, để bọn họ kiểm tra hộ cho, cô gái là chị của Vinh Huyên đồng ý, cầm túi xách rời khỏi phòng.Việc lục soát còn sỉ nhục hơn cả đổ vấy cho anh là ăn trộm, nhưng anh không thể không chấp nhận, ba người còn lại anh không đắc tội được, một người là Vinh Huyên lạnh lùng, một người là Dịch Gia Niên nóng tính, một người là Trương Nghiêu lịch sự tuấn tú, cả ba đều nằm trong danh sách không thể gây sự mà nữ rich kid đã dặn.Anh bò dậy, thân hình cao lớn khom lưng, đáng thương gục đầu xuống, thẳng đến khi Vinh Huyên bảo anh cởϊ qυầи áo, anh mới không phục cởϊ áσ vest ra.Vinh Huyên đã chạm mặt Trần Đào ở yến tiệc mấy lần, ấn tượng với anh không quá tốt, bởi vì y luôn tình cờ bắt gặp cảnh Trần Đào lén gọi điện thoại cho ba mẹ, Vinh Huyên ghim ngay hình tượng chó chui gầm chạn của Trần Đào, nhưng y cũng không muốn chỏ mũi vào chuyện gia đình của nữ rich kid làm gì, hôm nay người này dám trộm nhẫn của chị gái mới từ nước ngoài về, y không thể không giải quyết.Trần Đào công khai vạch túi vest trước mặt ba người, chỉ có mấy thứ đồ linh tinh của anh, không có nhẫn, Vinh Huyên vẫn không tin nhân phẩm của Trần Đào, áo vest không có, rất có thể anh giấu ở chỗ khác, bắt anh cởi sạch đồ để bọn họ kiểm tra.Trần Đào nhăn mặt, hai mắt anh ửng đỏ, Dịch Gia Niên đe dọa đá đá cẳng chân anh, bắt anh nhanh tay, đừng để gã sử dụng bạo lực, anh đành phải cởϊ áσ sơ mi, bên trong áo sơ mi là nịt vυ' màu trắng, bọc cơ ngực đầy đặn tạo thành đường cong mềm mại, núʍ ѵú béo mập hơn đàn ông bình thường hơi nhô lên, Trương Nghiêu đột nhiên thốt lên to thế, anh bực mình, tay cầm vạt áo tức tối thở phì phì, thế là hai vυ' phập phồng theo nhịp thở của anh.Anh phẫn nộ nói chắc không cần cởi cái này ra đâu nhỉ, vừa nhìn là thấy ngực không giấu gì hết.Vinh Huyên lại không đồng ý, Trương Nghiêu bơm đểu biết đâu anh kẹp nhẫn trong khe vυ' thì sao, Vinh Huyên híp mắt bắt anh phải cởi sạch, nếu không sẽ gọi người khác đến làm chứng trong lúc kiểm tra.Trần Đào bị dọa sợ, anh không thể để nữ rich kid biết được chuyện này, đành phải an ủi bản thân để bọn họ lục soát nhanh thì xong nhanh, quyết tâm cởi nịt ngực ra, cởi luôn thắt lưng khóa quần, quần tây chạy dọc theo hai chân rắn chắc của anh đáp xuống đất, hiện giờ trên người anh chỉ còn qυầи ɭóŧ góc bẹt màu trắng và đôi tất.Anh co quắp đứng tại chỗ, cố nén phẫn nộ, hỏi ba người giờ đã được chưa?

Chắc mọi người thấy rõ anh không giấu nhẫn rồi nhỉ.Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên chờ Vinh Huyên quyết định, Vinh Huyên nhìn chăm chăm cơ thể màu mật của Trần Đào, người này có dáng rất đẹp, vυ' bự mông cong eo nhỏ, khả năng giấu nhẫn ở khe vυ' hay kẽ mông cũng cao lắm.Lời nói sỗ sàng nhục nhã, Trần Đào giận phát run, đứng tại chỗ không chịu động, Dịch Gia Niên ngo ngoe rục rịch hỏi hay để tôi cởi nhá?Vinh Huyên lại không đồng ý, nói mình không muốn mất thì giờ với anh, nếu anh không nghe lời, thì gọi nữ rich kid đến cởi.

Giọng nói mang theo chút tức giận.Những lời này chọc trúng điểm yếu của Trần Đào, anh không thể từ chối nữa, vẻ mặt đau khổ banh vυ' mình sang hai bên, để lộ khe vυ' trơn trượt trống rỗng, núʍ ѵú bị va chạm, run rẩy đứng thẳng, phấn phấn nộn nộn như anh đào.Đến nước này rồi, Trần Đào đã bất chấp tất cả, khi Vinh Huyên bắt anh cởϊ qυầи lót, anh cũng không phản kháng, thầm mong cảnh lục soát vô liêm sỉ này nhanh kết thúc.Qυầи ɭóŧ trống rỗng, Vinh Huyên vẫn cứ không thả anh đi, đòi anh vạch mông cho mình xem, Trương Nghiêu cũng ngạc nhiên, hỏi bộ anh nghĩ anh ta nhét nhẫn vào c̠úc̠ Ꮒσα hả, gớm vậy trời, Vinh Huyên nói không kiểm trả sao biết được.Trần Đào mặt đỏ au đưa lưng về phía bọn họ, tách cánh mông đầy đặn của mình ra, phô bày c̠úc̠ Ꮒσα non nớt hồng hào trước mặt ba người, nhìn từ góc này, đáy chậu của anh có đồi thịt mum múp nhô lên.Cái gì kia?

Dịch Gia Niên tò mò hỏi.Trần Đào bất ngờ, bởi vì anh không quá tâm đến bộ phận dị dạng kia, cho nên lúc người ta hỏi, anh mới nhớ là chỗ nhạy cảm của mình không thể để lộ cho người ngoài, nếu không tôn nghiêm đàn ông của anh sẽ bị sỉ nhục, nhưng giờ muốn che cũng đã muộn, anh hoảng loạn khép chân, giống như bịt tai trộm chuông giấu đóa hoa kia đi.Vinh Huyên hứng thú híp híp mắt, yêu cầu anh trả lời.Đôi mắt Trần Đào tràn ngập khuất nhục, run rẩy đáp lời đây là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ, Dịch Gia Niên cười nhạo, anh ta mọc l*и trên người kìa.Trương Nghiêu có bệnh sạch sẽ cũng hứng thú, nhất quyết đòi kiểm tra l*и của Trần Đào, có khi anh ta nhét nhẫn vào l*и đấy.Trần Đào biết làm sao bây giờ ?

Anh bị bọn họ ép buộc đến nước này, hai chân dẫm trên nệm sofa, l*и non che giấu mấy chục năm cứ thế nở rộ trước mặt ba tên đàn ông.Vinh Huyên thở nặng yêu cầu anh banh l*и ra, Trần Đào tức phát khóc, đôi mắt ngấn nước, cắn môi, đưa tay tách hai cánh môi l*и sang hai bên, thịt l*и phấn nộn phơi bày trần trụi, mép l*и mềm mại nhẹ nhàng mấp máy, bên trên là một viên thịt đỏ đang nhếch, thẹn thùng sưng lên dưới tầm mắt đám đàn ông.Cả căn phòng im ắng, chỉ có tiếng thở nặng nề vang lên, Trần Đào không dám khép chân, hai mắt ngấn nước hỏi Vinh Huyên đã được chưa ?

L*и của anh có không giấu nhẫn.
 
Chạn Vương Làm Vợ
chương 2


Mạt chược thoát y thua cởi đồ, bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho người ta sờ vυ' xoa l*и, tát l*и ăn vυ'Kết quả là không tìm được nhẫn, sau khi nhóm Vinh Huyên phát hiện bí mật của mình, Trần Đào cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, anh sợ bọn họ sẽ nói cho nữ rich kid, sợ nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của bọn họ, thế là tránh ba người như tránh tà, vì không thể rời khỏi hòn đảo này, anh đành túc trực bên người nữ rich kid, thế rồi cô phấn chấn nói Vinh Huyên rủ anh đi chơi mạt chược kìa.Anh không muốn đi tí nào, nhưng vẫn bị cô ép đến sòng bài ám ảnh kia, trong sòng bài còn chưa có ai, nữ rich kid ấn Trần Đào ngồi xuống ghế, anh giữ lấy tay bạn gái muốn cô ở lại chơi bài với mình, nhìn người đàn ông cao lớn yếu đuối dựa dẫm vào mình, nữ rich kid bỗng thấy trìu mến, thế nhưng cô còn chưa ngồi xuống đã bị Vinh Hoa gọi đi, cô vừa ra khỏi cửa, một tiếng cạch vang lên, cửa sòng bạc đã bị Dịch Gia Niên khóa lại.Trần Đào lập tức cảnh giác, anh căng thẳng hỏi tại sao phải khóa cửa, Trương Nghiêu cười nói anh đừng lo lắng, bọn họ không muốn nhiều người vào đây, hôm qua mọi người chen chúc làm sòng bạc chật chội, chơi không thoải mái tí nào.Lúc này anh mới yên lòng, thầm nghĩ thôi thì chơi bài với bọn họ cũng được, tiện giám sát luôn xem họ có mật báo chuyện kia cho nữ rich kid không.Mọi người chơi được hai ván mạt chược, Dịch Gia Niên đã ngáp dài ngáp ngắn bảo chán, đòi cược thêm tiền, chứ chơi chay buồn quá.Trần Đào không đồng ý, anh cháy túi rồi, anh đã thua gần hết số tiền nữ rich kid cho, tăng tiền thì anh không chơi nổi, nhưng anh không dám nói mình không còn tiền, nên cứ từ chối thêm tiền mà không nói rõ lý do, Dịch Gia Niên bực mình, nói đàn ông con trai mà cứ úp úp mở mở thế nhỉ.Vinh Huyên giảng hòa, bảo Trần Đào không muốn thêm tiền thì thôi, ba bọn họ thêm là được, nhưng Trần Đào sẽ phải bù bằng hình thức khác, thua một ván thì cởi một món đồ trên người.Trần Đào lại phản đối, Dịch Gia Niên mắng, hỏi anh có phải đàn ông không, cởi đồ mà cũng sợ, ở đây không ai thèm sàm sỡ anh cả, thêm tiền không muốn cởi đồ cũng không muốn, cái đồ phiền phức.Trần Đào ngơ ngác, mới hai ba câu đã bị lừa đồng ý.Không may là hôm nay anh hơi xui, lúc nãy đã thua rồi, mấy ván sau cũng vẫn thua, anh nghi ngờ liệu có phải ba người này hợp sức úp sọt mình không, nhưng anh không có bằng chứng, rất mau đã thua đến độ phải cởi nịt ngực, Trương Nghiêu lại hỏi sao nịt ngực anh mặc trông phèn thế.Cởi trần nửa người trên làm Trần Đào không thể tập trung chơi cờ được, anh có cảm giác ba tên này cứ nhìn ngực mình, ánh mắt tà da^ʍ khiến người anh nóng ran, núʍ ѵú cũng vô thức cứng rắn, anh luống cuống, thế cờ gặp từ lỗi này đến lỗi khác, đầu tiên anh cởi một chiếc tất, Vinh Huyên chỉ liếc anh một cái rồi không nói gì, sang đến vòng tiếp theo, lại thua, anh cởi nốt chiếc tất còn lại.Ngón chân anh lo lắng cuộn tròn, lòng thầm nghĩ không thể thua nữa, rồi tự nhiên lên đồng, bởi vì Dịch Gia Niên cược thêm tiền, anh vừa thắng một ván đã lấy được số tiền bằng mấy tháng lương, lập tức hớn hở, vòng tiếp theo thua cuộc anh không chút do dự cởϊ qυầи tây, nghĩ thầm mấy ván sau thắng lại là được.Đáng tiếc, vận may chỉ đến với anh một lần, anh thua nốt chiếc qυầи ɭóŧ trên người.Trần Đào không muốn cởi đồ lắm, anh thương lượng với ba người, giờ anh trả bằng tiền có được không thì bị từ chối, anh đành phải nâng mông tụt qυầи ɭóŧ xuống chân, cũng may đang ngồi trên ghế, phía dưới đã được che chắn, chỉ là không có qυầи ɭóŧ bảo hộ, l*и non kiều nộn của anh phải tiếp xúc trực tiếp với mặt ghế thô ráp, đường vân gồ ghề trên bề mặt làm anh thấy khó chịu, cứ nhích tới nhích lui.Vinh Huyên giương mắt nhìn anh, hỏi anh sao lại vặn mông ?Anh cũng không thể nói l*и mình bị cọ xát khó chịu quá, người xấu hổ đỏ bừng, toàn thân run rẩy, tay cầm quân cờ cũng không vững, thế là lại thua tiếp.Lúc này, anh không còn gì để trả, bèn nói không chơi nữa, cầm quần áo lên chuẩn bị mặc vào.Dịch Gia Niên lại không chịu, nói đang chơi vui mà, chơi thua lại đòi về là không ổn, Trần Đào khó xử, nhỏ giọng nói mình đã cởi sạch đồ, không còn gì để trả, có muốn chơi tiếp cũng không được.Vinh Huyên lại đáp lời, hay là thế này, anh thua một ván thì cho chúng tôi sờ một cái cũng được.Trần Đào bị sờ mó vài cái cũng không thiệt thòi gì, chẳng qua là thua sạch đồ nên mới phải làm như vậy, lời quá còn gì, thế là anh lại ngồi xuống ghế, tất cả quần áo vẫn nằm dưới đất.Lần tiếp theo là Dịch Gia Niên thắng, hai người kia bù tiền, còn Trần Đào lo lắng ngồi chờ Dịch Gia Niên đến thu phí.Thân hình cường tráng của người đàn ông cố lùi về phía lưng ghế trông thật đáng thương, Dịch Gia Niên bước ra phía sau anh, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào vυ' anh, cuối cùng cũng được sờ bầu vυ' câu mất hồn mình mấy ngày nay, gã vui vẻ thốt lên, vυ' mềm quá.Cơ ngực của anh nhìn qua như cơ bắp rắn chắc, không ngờ lúc chạm vào lại rất mềm mại, giống như tàu hủ non mềm, trơn trượt động lòng người, Dịch Gia Niên mạnh tay xoa bóp hai vυ', nắn nó thành đủ loại hình dạng.Trần Đào xấu hổ rên lên, anh cũng không biết làm sao, anh tập ngực vì muốn nhìn nam tính hơn, không ngờ đúng là luyện được cơ ngực, nhưng nó lại mềm như vυ' phụ nữ, cũng may không sờ vào thì không ai biết, nhưng cuối cùng vẫn bị Dịch Gia Niên phát hiện, gã nghịch càng lúc càng hung, móng tay móc nhéo núʍ ѵú, đầṳ ѵú nhạy cảm mau chóng sưng to, anh vặn người muốn tránh, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông phía sau.Anh trượt khỏi ghế, Dịch Gia Niên lại cầm lấy núʍ ѵú của anh, núʍ ѵú theo động tác trượt xuống bị kéo dài nhòn nhọn, anh đau quá ngồi lại vị trí cũ, vì giãy dụa nãy giờ mà đóa hoa dưới chân cũng bị cọ xát ửng hồng, anh thở hồng hộc xin tha, hỏi mọi người đã nói chỉ sờ một cái thôi mà?Dịch Gia Niên hung tợn trả lời, chỉ cần tay mình chưa rời khỏi vυ' anh thì vẫn tính là một lần, nói nói lại nghịch vυ' anh tiếp.Trần Đào không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn về phía Vinh Huyên, anh biết y là người quyền lực nhất trong ba người, chỉ cần y lên tiếng, Dịch Gia Niên chắc chắn sẽ nghe theo, thế nhưng Vinh Huyên đang mải ngắm hai vυ' đáng thương bị Dịch Gia Niên nhào nặn, không thèm mở miệng ngăn cản.Đến khi Dịch Gia Niên chơi đã đời, eo Trần Đào đã tê rần, sắp ngồi không vững nữa.Người thắng tiếp theo là Trương Nghiêu, hắn tỏ vẻ ghét bỏ tặc lưỡi, tôi không thích sờ đàn ông lắm, hay là anh cho tôi bú thử xem vυ' anh có khác gì của phụ nữ không.Nói xong y cúi đầu ngậm lấy vυ' Trần Đào, anh sợ hãi cong eo, tình cờ ưỡn ngực càng cao, giúp Trương Nghiêu ăn vυ' dễ hơn.

Đầu lưỡi của hắn chào hỏi núʍ ѵú, vừa liếʍ vừa nghiền, anh kích động run rẩy, hai vυ' cũng rung rinh theo chủ nhân, miệng kêu loạn đừng mà đừng mà, chọc Trương Nghiêu nóng cả người, há mồm hết cỡ ngoạm bầu vυ' của anh, thịt vυ' tắc đầy trong miệng, hàm răng nhay nhay, núʍ ѵú bị tưới nở đỏ hồng, thấm đẫm nước bọt trong suốt, trông như quả nho chín rục.Trương Nghiêu trở về chỗ ngồi, Dịch Gia Niên chớp mắt hỏi hắn vυ' Trần Đào ăn có ngon không, Trương Nghiêu sờ sờ môi, khen vừa ngon vừa ngọt.Trần Đào dạng chân xụi lơ trên ghế, hai mắt anh mờ mịt nhìn về phía trước, môi hơi nhếch, ngực phập phồng thở dốc, dáng vẻ này nhìn là thấy không thể chơi bài nữa, anh sờ thế bài của mình, cố gắng kiểm soát tay ổn định, nhưng không thể gồng nổi, phịch một tiếng, bài của anh bị lộ, anh hoảng loạn dựng lên, nói lỡ làm ngã, anh không muốn đánh thế này, tiếc là không có ai nghe, Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu cười đùa anh đừng chơi bẩn nha, Vinh Huyên đẩy bài của mình, tiến về phía anh.Đôi ngươi màu đen của anh đã ngập nước, khóe mắt ửng hồng, hoảng hốt nhìn Vinh Huyên, giống như thỏ con sợ hãi, miệng lẩm bẩm nói không muốn không muốn với y, nhưng anh không ngờ nó chỉ khiến người ta càng muốn âu yếm anh thôi.Vinh Huyên sẽ không sờ vυ' nữa đâu nhỉ, hai vυ' Trần Đào đau lắm rồi, không muốn bị sờ nữa, anh xin Vinh Huyên đừng sờ ngực nữa sờ chỗ khác đi, lần đầu tiên anh thấy Vinh Huyên cười với mình, y nói "ok".Bàn tay y lướt trên đùi Trần Đào rồi chạm vào l*и anh, nhẹ nhàng cọ xát lên xuống, Trần Đào há miệng không thốt nên lời, anh giãy dụa, nhưng phía sau anh có lưng ghế, phía trước có bàn tay của Vinh Huyên, anh càng giãy lại càng giống như đang chủ động cưỡi trên tay Vinh Huyên bắt y xoa l*и, nơi bí ẩn chưa bị người động vào bao giờ vào đột nhiên được thăm hỏi, Trần Đào cảm thấy hạ thể của mình bị cọ xát nổi lửa, nóng rát, kèm theo đó là từng tia tê dại truyền đến từ nơi tiếp xúc với lòng bàn tay, xộc lên khoang bụng, bò dọc theo sống lưng, toàn thân anh như bị điện giật, giữa đùi dường như đang chảy nước, hai mắt anh dần mê ly, vô thức đẩy hông đuổi theo bàn tay của Vinh Huyên.Vinh Huyên thấy anh phát tình bèn mạnh tay xoa l*и, tốc độ càng lúc càng nhanh, nắm lấy hộŧ ɭε hồng nộn phình phình của Trần Đào chà xát, sau đó lại chà chà vào cửa l*и anh, lặp đi lặp lại mấy lần, l*и non lần đầu gặp người vừa rụt rè vừa nhạy cảm, sao mà chịu được lực tay của Vinh Huyên, Trần Đào vặn vẹo điên cuồng trên ghế, thét lên, mông phì thì cứ hếch ấn vào lòng bàn tay y, rồi lại bị chà xát mạnh mẽ hơn, cả người anh tê dại chua xót, dòng nước trong vắt phun tung tóe, xối ướt ngón tay tinh xảo của Vinh Huyên.Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu trố mắt nhìn hai người đăm đăm, một trái một phải vây quanh Trần Đào, chờ Vinh Huyên rút tay ra, đã thèm thuồng đưa tay ngắt nhéo môi l*и non mềm của anh, Trần Đào ứa nước mắt, đôi ngươi thất thần, cửa l*и lại phun nước sốt.Dịch Gia Niên vừa xoa môi anh vừa hỏi anh có chơi mạt chược nữa không ?Trần Đào không còn sức phản kháng, vô lực trương l*и bị chà đến run rẩy, thở dốc cầu xin ba người buông tha mình, anh không muốn chơi nữa.Đúng lúc này, nữ rich kid tới gõ cửa hỏi sao mọi người lại khóa cửa, Vinh Huyên bèn giúp Trần Đào đã mềm nhũn người mặc qυầи ɭóŧ và quần tây, Trương Nghiêu tròng áo sơ mi vào cho anh, không đeo nịt vυ', sơ mi không thể giấu được hai núʍ ѵú yểu điệu đỏ hồng, đành phải khoác vest cho anh, thắt nút kín mít, sau đó đi mở cửa.Nữ rich kid bưng theo khay trái cây bước vào, hỏi Trần Đào chơi thế nào, anh còn đang ngồi ngơ ngác, bị cô tát cái bốp lên lưng mới giật mình hoàn hồn, cúi đầu lẩm bẩm nói xui lắm, toàn thua thôi.Nữ rich kid cười cười nói không sao, đấu với Vinh Huyên thì khó thắng lắm, lại lấy từ túi ra một chồng tiền mặt đưa cho anh, bảo mọi người cứ tiếp tục chơi đi, Trần Đào từ chối nói không được mệt lắm rồi, nữ rich kid nhìn vẻ mặt của anh khá mệt mỏi, lòng thấy xót người yêu, bảo không chơi thì thôi vậy, Trần Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, đang tính rời đi cùng cô, không ngờ Vinh Huyên lại mở lời, nói bọn họ rất thích Trần Đào, nếu Trần Đào mệt thì không chơi mạt chược nữa, ba người họ sẽ chơi cờ tỷ phú, muốn Trần Đào ở lại trò chuyện cho vui, thi thoảng lại rót trà giúp họ.

Vinh Huyên đã nói vậy, đương nhiên nữ rich kid sẽ không từ chối, cô dặn Trần Đào chăm sóc bọn họ cho tốt rồi rời đi.Nữ rich kid vừa đi, dũng khí của Trần Đào cũng bị rút cạn, bối rối đứng ngây ra, Vinh Huyên vừa chơi bài vừa nhìn anh, bảo anh đừng đứng nữa, lại đây ngồi nè, nhưng mà ba chiếc ghế sofa đơn đã bị chiếm hết, Trần Đào không biết ngồi ở đâu, Vinh Huyên bèn kéo anh ngồi lên đùi mình, anh giãy dụa vài cái thấy không thoát được, đành chấp nhận số phận.Vinh Huyên nhìn qua thì gầy, nhưng đùi vừa cộm vừa cứng, Trần Đào tách chân ngồi bên trên, qυầи ɭóŧ đẫm nước dính sát môi l*и bị chơi sưng múp, cách quần tây cọ xát cơ bắp của Vinh Huyên, thấy y tập trung chơi cờ không để ý đến mình, bèn lén vặn vẹo mông, không ngờ lại làm qυầи ɭóŧ lún sâu vào khe l*и, cọ xát viên thịt nhạy cảm sướиɠ rơn.

Anh đành phải lùi lại, l*и non áp sát đùi y, muốn kéo qυầи ɭóŧ ra, lại bị Vinh Huyên chộp lấy mông phì, hỏi l*и anh bị ngứa phải không.Anh ngại ngùng, nhỏ giọng đáp qυầи ɭóŧ bị kẹt, Vinh Huyên nói thế cởi ra đi, Trần Đào đã bị chơi đơ người, chỉ cần không phải cởi truồng chơi bài nữa là được, anh làm theo lời y.Quần vừa mặc chưa được bao lâu đã lại chia tay với chân, Trần Đào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người dưới, môi l*и ướŧ áŧ áp sát quần Vinh Huyên, chất quần dù mềm mại, so với l*и non của anh vẫn rất thô ráp, ngồi được một chốc anh lại thấy khó chịu, Vinh Huyên an ủi vỗ về hộŧ ɭε đỏ tươi, bàn tay luồn vào háng anh, bao bọc toàn bộ môi l*и múp míp, hai ngón tay khẽ tách môi l*и phấn nộn, sau đó cắm vào, bên trong đúng như tưởng tượng của y, se khít ướŧ áŧ, giống như suối nguồn vô tận.Thịt l*и vừa bót vừa nóng bỏng, mấp máy nhấp nhả ngón tay thon dài của Vinh Huyên, y vừa chơi cờ vừa nhẹ nhàng đâm thọc ngón tay mát xa l*и non cho anh, ngón tay chạm vào một phiến lá mỏng, y không chọc phá nó, chỉ chậm rãi thọc ra thọc vào, Trần Đào được hầu hạ thoải mái, ngả vào lòng Vinh Huyên nhẹ nhàng rêи ɾỉ.Dịch Gia Niên thèm đỏ mắt, nói Vinh Huyên đừng có độc chiếm Trần Đào, ai thắng mới có quyền âu yếm anh.Vừa lúc Vinh Huyên bị Trần Đào quyến rũ mất tập trung nên thua ván cờ, Dịch Gia Niên vồn vã dìu Trần Đào ngồi lên háng mình, mông mẩy béo mập của Trần Đào cách quần ngồi đè lên dươиɠ ѵậŧ thô tráng của gã, l*и mềm rời xa ngón tay bỗng thấy nhớ, mấp máy đóng mở trong không khí, từng giọt nước l*и chảy tí tách lên đũng quần gã đàn ông, Dịch Gia Niên thích thú tát vào miệng l*и, nói anh đừng phát nứиɠ làm ướt quần tôi, mồm nói tay cứ vỗ bôm bốp vào l*и người ta, môi lớn môi bé run rẩy tán loạn, cửa l*и khóc lóc chảy nước, vệt nước trên quần ngày càng đậm.Trần Đào ấm ức nói xin lỗi, đùi anh bị đầu gối Dịch Gia Niên ghìm chặt, không thể khép lại, anh không biết vì sao chỗ đó lại chảy nước, anh không kiểm soát được, người này còn trách móc anh, dù đã xin lỗi nhưng l*и vẫn bị Dịch Gia Niên đánh đòn, gã không màng anh thút thít giãy dụa, chỉ cần một giọt nước tràn ra l*и non sẽ bị tát bép một cái, da thịt kiều nộn bị bắt nạt run run rẩy rẩy, nước l*и cứ thế văng tứ tung, ồ ạt như nước lũ.Chờ đến khi Trần Đào ngồi vào lòng Trương Nghiêu, l*и đã bị đánh sưng múp, Trương Nghiêu dỗ anh cởϊ áσ ra, hắn không xoa l*и nữa, Trần Đào đành phải dâng vυ' mật cho hắn để l*и non được nghỉ ngơi.Anh ngồi mặt đối mặt với Trương Nghiêu, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn trương phình đỉnh giữa háng anh, đe dọa chiếc l*и đáng thương, anh đành phải mớm đầṳ ѵú nũng nịu vào miệng Trương Nghiêu, núʍ ѵú mềm mại chà xát môi mỏng gợi cảm, rất nhanh đã cứng rắn, Trương Nghiêu bèn há mồm ngậm cả thịt vυ' lẫn núʍ ѵú vào miệng, bú ɭϊếʍ chùn chụt, day day cắn cắn.Ban đầu hắn còn nhẹ nhàng cạ núʍ ѵú, lúc sau thì càng lúc càng suồng sã bú ɭϊếʍ, thịt vυ' của anh vừa non vừa mềm, yếu đuối như tàu hũ dễ vỡ, làm sao mà chịu được lực độ như vậy, Trần Đào tê dại run bần bật, nhưng không dám trốn, anh sơ Trương Nghiêu không được ăn vυ' tàu hũ thì sẽ bắt nạt l*и nhỏ đáng thương, chỗ đó bây giờ vẫn còn tê rát.Vành mắt anh ửng hồng, miệng nức nở, muốn Trương Nghiêu bú nhẹ thôi, nhưng hắn lại càng thô lỗ hơn, anh thấy xấu hổ khi bị hắn bú √υ', nhưng đáy lòng cũng dấy lên cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dần dần, mỗi cái bú ʍúŧ của Trương Nghiêu lại như hôn vào trái tim anh, vừa tê vừa sướиɠ, anh không ngờ núʍ ѵú của mình nhạy cảm như vậy, bị liếʍ bị cắn mà lại sướиɠ đến tim đập thình thịch, muốn được bú ɭϊếʍ nhiều hơn.Đêm nay, Trần Đào lăn lộn giữa háng ba người, lúc cả ba nghiêm túc chơi bài thì anh được tranh thủ nghỉ ngơi, tất nhiên là nghỉ trên đùi người ta, dươиɠ ѵậŧ cách quần cạ l*и, hết nghiêm túc thì sờ mó cơ thể anh, không vuốt l*и thì bú √υ', anh còn phải đút trái cây cho bọn họ bằng miệng, lúc đẩy lưỡi đưa trái cây vào miệng những người này, đầu lưỡi sẽ bị ngậm lấy ngấu nghiến, đến khi nước bọt chảy đầy cằm mới thôi, vυ' bự và l*и non ẩn giấu 30 năm trong một đêm bị ngón tay và miệng của đàn ông khai phá, thế nhưng ba người lại ra vẻ đứng đắn, giống như việc anh cởi đồ cho bọn họ sờ l*и là điều rất bình thường, anh ngượng ngùng mới là có vấn đề.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 3


Cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ thay đi bộ, chủ động banh l*и bú tinh, dùng lưỡi vệ sinh thân ©ôи ŧɧịt̠Thật ra Trần Đào và nữ rich kid ở chung một phòng, nhưng từ khi lên đảo, nữ rich kid chỉ mải mê chơi bời, mặc kệ bạn trai bị nhóm Vinh Huyên chơi l*и, trong sòng bạc có trải thảm rất dày, ba người chơi bài mệt mỏi không muốn trở về phòng, bèn ôm Trần Đào nằm trên sàn nhà ngủ luôn.Ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy trời đã xế chiều, mọi người ăn uống xong thì rủ nhau đi bộ đến chỗ cắm trại để mai ngắm mặt trời mọc, hòn đảo này được thiết kế để tận hưởng thiên nhiên, cơ sở vật chất sẵn sàng ở mọi ngóc ngách, tất cả có thể xuất phát luôn mà không cần chuẩn bị đồ đạc.Nữ rich kid muốn đi chơi, Trần Đào chắc chắn sẽ theo hầu, nhưng anh không biết còn có cả hoạt động ngoài trời, không chuẩn bị trang phục phù hợp, đành phải mặc tây trang giày da đi bộ với cô, đi được một đoạn, cái l*и được âu yếm sưng múp bị vải cọ xát khó chịu, chân cà vào giày da đau điếng, không theo kịp tốc độ của mọi người, nữ rich kid còn bận cười đùa với bạn bè, không chú ý tới anh, nên anh quyết định dừng lại, tạm nghỉ ở một gốc cây ven đường.Sau đó anh lại gặp nhóm Vinh Huyên, bọn họ thong dong bước đến, vừa lúc bắt gặp Trần Đào đang ôm đầu gối nghỉ ngơi, bèn tiến đến chỗ anh hỏi sao lại ngồi ở đây một mình?

Vì sao không đi theo mọi người?Cảm giác ghét bỏ ba người đã chuyển thành sợ hãi, Trần Đào cảm thấy việc để tên đàn ông khác sờ vυ' xoa l*и là sai trái, nhưng ba kẻ này cứ tỏ vẻ đứng đắn nói đây chỉ là chuyện cỏn con, giống như bạn bè đùa giỡn nhau thôi, chúng tôi chỉ coi anh là bạn, mấy lời này làm anh dao động, dù sao thì, có không dao động anh cũng không thể chống cự, đành phải an ủi bản thân là chưa được gia nhập hội con nhà giàu nên không biết, có thể đây là luật chơi của hội này, anh chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào, hoàn cảnh gia đình không xuất sắc, đành chịu thiệt một tí, sau này thân quen rồi, chắc bọn họ sẽ không chọc mình nữa.Thế là anh nói với ba người quần áo và giày của mình không phù hợp để vận động, bị tụt lại phía sau.Vinh Huyên hỏi thêm không phù hợp ở đâu, anh đành phải cởi giày để ba người xem gót chân đã ửng đỏ, nói không đi được nữa, đau chân lắm.Vinh Huyên lại nói thế thì không ổn đâu, mặt trời sắp xuống núi, tách khỏi tập thể sẽ không an toàn, trong rừng có động vật hoang dã, lời nói ám chỉ hàm hồ, ý muốn lừa Trần Đào, thật ra động vật hoang dã y nhắc đến là sóc thỏ này nọ, nhưng Trần Đào không biết, anh lại tưởng tượng đến chó sói hổ dữ, bị dọa thót tim, hoang mang hỏi vậy làm sao bây giờ.Dịch Gia Niên hất tay đáp còn làm gì nữa, mọi người là bạn bè không thể bỏ anh lại, chúng tôi chịu mệt một tí, bế anh đi là được.Trần Đào bị đàn ông bế thấy có chút sai sai, nhưng Dịch Gia Niên vốn rất dứt khoát, không cho anh thời gian do dự, giục hỏi có muốn cho người ta bế không, không muốn thì bọn họ đi đây, không có thời gian để dây dưa với anh đâu.Trần Đào cuống quít không suy nghĩ nữa, lập tức đồng ý, kéo lấy tay áo gã nói muốn.Anh tưởng từ bế mà gã nói là bế kiểu công chúa, nhưng lại bị Dịch Gia Niên mắng làm gì có chuyện đó, bế kiểu này tốn sức, anh phải cưỡi lên háng gã, hai tay vòng qua cổ Dịch Gia Niên, đôi chân dài rắn chắc quấn lấy thắt lưng của gã đàn ông, bế kiểu này người mệt là Trần Đào, một lúc sau anh đã chịu hết nổi, thỏ thẻ muốn Dịch Gia Niên giúp mình, Dịch Gia Niên bất mãn tặc lưỡi, nói anh phiền ghê, hai tay luồn qua chân anh, ôm lấy mông mẩy, để Trần Đào tựa vào người mình, Trần Đào ngượng ngùng nói cảm ơn.Di chuyển một lúc, Trần Đào lại thấy khó chịu, l*и của anh ở ngang hông gã, cánh mấy lớp quần, cả hai cứ cọ vào nhau theo bước chân của Dịch Gia Niên, thậm chí còn ma xát mạnh hơn lúc tự đi bộ, cảm giác khá rát, ban đầu anh còn cố chịu, lúc sau nhịn không nổi, mông vô thức nâng lên, rất nhanh đã mất sức, thoát lực ngã vào dươиɠ ѵậŧ gã đàn ông.Lặp đi lặp lại vài lần, Dịch Gia Niên vỗ mông anh, lực tát rất mạnh, anh rên nhẹ một tiếng, thịt mông núng nính lắc lư, Dịch Gia Niên mắng anh nứиɠ à, ©ôи ŧɧịt̠ tôi bị anh cọ cương mất rồi, Trần Đào đỏ mặt lí nhí xin lỗi, nói phía dưới bị đau.Dịch Gia Niên thúc hông vào phía dưới của anh, hỏi anh phía dưới nào, không nói rõ thì sao tôi biết.Trần Đào bị đâm đau l*и, mau chóng kẹp eo gã, miệng l*и cách quần dán lên dươиɠ ѵậŧ gã, muốn gã đừng nắc loạn nữa, miệng đóng mở không nói nên lời.Dịch Gia Niên thở dài, bàn tay cách quần chạm vào mu l*и đang trương, hỏi anh bị đau l*и đúng không?Trần Đào gật đầu lia lịa, tủi thân nói l*и của mình đã bị bọn họ cà sưng húp, nên giờ bị quần ma xát không chịu được.Dịch Gia Niên hừ mạnh, nói anh là đồ nũng nịu, nhanh thoăn thoắt kéo quần tây và qυầи ɭóŧ của anh xuống, mắc ở trên đùi, phô bày hạ thể trơn bóng, bảo anh móc ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra để không bị cọ vào vải.Trần Đào kháng cự, nếu thế thì anh sẽ ngồi trên dươиɠ ѵậŧ của gã à, không được không được, Dịch Gia Niên mắng nhẹ, "Không được cái gì, làm vậy để anh thoải mái hơn mà, chym của tôi không có đâm vào l*и anh đâu đừng có sợ!"

Trần Đào đành phải thỏa hiệp, kéo khóa quần Dịch Gia Niên xuống, ©ôи ŧɧịt̠ bự thô to lập tức xông ra ngoài, Dịch Gia Niên nói anh ngồi lại đi, anh đành phải đẩy môi l*и của mình ra, để thân ©ôи ŧɧịt̠ gân xanh dữ tợn kẹp vào giữa l*и mình, môi l*и ướŧ áŧ ngậm lấy xúc xích bự."

Thoải mái hơn rồi đúng không?"

Gã hỏi anh.Dù dươиɠ ѵậŧ lớn vừa nóng vừa tanh hôi, nhưng anh thích cảm giác nó kẹp giữa l*и an ủi âʍ ɦộ đáng thương, Trần Đào vùi mặt vào cổ gã đàn ông, nhỏ giọng trả lời, "Đúng vậy."

Không may là, vừa di chuyển, thân ©ôи ŧɧịt̠ lập tức cọ xát hai mép và cửa l*и của anh, hộŧ ɭε béo tròn cũng bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâm vặn trái vặn phải, nhóp nhép nhóp nhép, môi l*и phấn hồng đẫm nước sốt, co bóp bú ɭϊếʍ thân ©ôи ŧɧịt̠ tím đen, giống như cái miệng nhỏ yêu chiều cưng nựng dươиɠ ѵậŧ, cây gậy của Dịch Gia Niên phình to hơn, môi l*и bị đè bẹp, không ngậm nổi ©ôи ŧɧịt̠ bự.Cảm giác dươиɠ ѵậŧ cọ l*и khiến Trần Đào cảm thấy lạ lẫm, nó tê tê dại dại, giống như lông chim đang làm lòng anh ngứa ngáy, Trần Đào thở dốc, anh thấy chuyện này thật sai trái, nhưng cũng rất sướиɠ, có lúc Dịch Gia Niên thúc hông rất mạnh, dươиɠ ѵậŧ bị lệch khỏi l*и, anh lập tức lắc mông chủ động đưa môi l*и ngậm lấy cục thịt bự đi lạc.Dịch Gia Niên thấy l*и mình bị sưng nên tốt bụng giúp mình thôi, gã không cắm vào trong, không sao hết.Cứ đi được một lúc gã đàn ông lại nắc hông, dừng chân bắt chước động tác giao cấu thọc vào rút ra giữa khe thịt của Trần Đào, hộŧ ɭε bị đâm sưng múp rồi bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đè dẹp lép, thịt l*и của anh vừa nóng rát vừa sướиɠ, nước sốt ứa khỏi cửa l*и, thấm đẫm phía dưới của hai người.Dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông nắc Trần Đào sướиɠ rơn, anh ngọt ngào rêи ɾỉ, môi l*и mơn mởn tham lam mấp máy, dán chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự, tiếc nuối không muốn tách rời, mông mẩy dâʍ đãиɠ đong đưa qua lại, hùa theo nhịp nhấp của gã đàn ông.Dịch Gia Niên không trách móc Trần Đào làm ướt quần mình, thậm chí còn khen l*и da^ʍ của anh ăn thịt rất giỏi, trước đó toàn bị Dịch Gia Niên mắng, giờ tự dưng được khen nên Trần Đào thấy rất tự hào, Dịch Gia Niên đòi anh lè lưỡi để gã nút để bổ sung thể lực, anh không thèm nghĩ ngợi, chủ động hé môi, vươn lưỡi hồng ra, bị gã ta quấn lấy đón vào miệng mυ'ŧ mát, đầu lưỡi gã mơn trớn khoang miệng anh, ấn lên chỗ lõm trong miệng giống như dươиɠ ѵậŧ nắc l*и, Trần Đào không thở được, nước bọt chảy ròng ròng như nước l*и phía dưới.Dù thể lực của Dịch Gia Niên tốt, ôm Trần Đào cường tráng đi một quãng đường dài cũng thấy mệt, lại còn phải vừa đi vừa dùng ©ôи ŧɧịt̠ đỡ l*и cho anh, gã thấy hơi oải, đành phải chuyển Trần Đào cho Vinh Huyên bế.Trần Đào đã hoàn toàn sa đọa, anh cưỡi lên háng Vinh Huyên, không cần nhắc nhở chủ động móc ©ôи ŧɧịt̠ của y ra nhét và giữa môi l*и béo mập của mình, Vinh Huyên cọ l*и anh dịu dàng hơn Dịch Gia Niên, nhưng hay hỏi Trần Đào chà l*и thế này có sướиɠ không, có yêu ©ôи ŧɧịt̠ bự không, hai má anh đỏ bừng, nhỏ giọng trả lời l*и được cọ rất sướиɠ, thích dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên.Sau đó anh lại ngồi nghỉ trên thân ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Nghiêu, nói chuyện một lúc, đầu anh đã ong ong, miệng l*и khép mở liên tục, bơm nước l*и ra ngoài, mát xa Trương Nghiêu rất dễ chịu.Trương Nghiêu thích bú √υ' Trần Đào, anh thấy nó cũng giống Dịch Gia Niên nút lưỡi mình để bổ sung thể lực, Trương Nghiêu cần bú √υ' anh để lấy sức, cho nên thân trên của Trần Đào vẫn mặc vest, chỉ cởi cúc áo sơ mi ra, ưỡn bầu vυ' bự màu mật lên, đút vào miệng Trương Nghiêu, cặρ √υ' này được người âu yếm, hình như đã nở nang hơn trước kia nhiều, bễ nghễ treo trước ngực Trần Đào, đầu lưỡi Trương Nghiêu liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú, l*и non bị ©ôи ŧɧịt̠ hắn cọ xát, eo Trần Đào mềm nhũn, miệng ê a rêи ɾỉ, hai tay không còn sức ôm cổ hắn, đành dựa vào Trương Nghiêu để hắn đỡ mông phì của mình.Dù đường không gập ghềnh, đích đến có hơi xa, Trần Đào lại không tiêu tốn thể lực mấy, chỉ cần cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ của ba người, l*и cọ cọ một đường thẳng đến chỗ cắm trại, bọn họ đỡ anh xuống dưới, lúc môi l*и rời khỏi dươиɠ ѵậŧ còn vấn vương kéo theo một tia nước l*и trong suốt.Trần Đào đứng trên mặt đất, hai đùi khụy vào nhau, nhờ chuyến cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ này, anh đã nhớ mang máng hình dạng dươиɠ ѵậŧ của từng người.Dịch Gia Niên thở hổn hển bóp núʍ ѵú sưng đỏ của anh, mắng trêu, "Anh sướиɠ quá nhờ, hành hạ chúng tôi bơ phờ, biết ý biết tứ tí đi nào?

Cảm ơn bọn tôi mau."

Mặt Trần Đào đỏ rần, mềm mại nói cảm ơn, lại bị Dịch Gia Niên tát vυ', hỏi cảm ơn ai đấy, vυ' bự lắc lư mấy cái, anh ngại ngùng đưa tay ôm vυ', lí nhí cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên, cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Dịch Gia Niên, cảm ơn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Trương Nghiêu.Lúc này ba người kia mới hài lòng, giúp anh mặc lại quần, cài cúc sơ mi lẫn vest cho gọn gàng, đi giày cho anh, một người khoác lấy vai, một người ôm lấy eo, giống như anh em thân thiết tiến đến lều trại đèn đuốc sáng trưng.Nữ rich kid thấy bốn người cùng đến, cười hỏi họ thân thiết từ bao giờ, còn lén thì thầm với Trần Đào, phải kết thân với ba người này nhé, nếu chuyện làm ăn của papa em và Vinh Huyên thành công, papa sẽ mua cho tụi mình một chiếc Land Cruise.

Hai mắt Trần Đào sáng hoắc, may mà mình không từ chối nhóm Vinh Huyên, công tử nhà giàu thích chơi táo bạo, mình không nên phản ứng mạnh quá.Chỗ cắm trại đã chuẩn bị sẵn sàng, đồ dùng đầy đủ, người đến trước đang ăn tối, nhấm nháp chút rượu, quây quần bên lửa trại kể chuyện kinh dị.Trái phải nữ rich kid đã có người ngồi, Trần Đào tay cầm khay thức ăn không biết chen vào đâu, chỉ đành ngồi sau lưng cô, vừa ăn vừa nghe mọi người kể chuyện.Rất mau anh đã thấy khó chịu, đất đá cọ xát mông mềm, anh vặn vẹo đổi kiểu ngồi, không khá hơn tí nào, Vinh Huyên tiến đến phía sau anh, hỏi l*и anh lại khó chịu à, anh nói "đúng vậy", Vinh Huyên lại hỏi thế có muốn cưỡi dươиɠ ѵậŧ không, được người ta ôm ấp hầu hạ quen rồi, anh đã khó tính và kiều khí hơn xưa, lập tức gật đầu nói muốn.Vinh Huyên ngồi xuống chỗ tối không bị lửa trại soi, Trần Đào nhích mông áp vào háng Vinh Huyên, y cưng chiều ôm anh vào lòng, ban đầu bọn họ vẫn mặc quần tử tế, thế rồi Vinh Huyên đặt tay lên phần l*и dưới lớp quần, nhẹ nhàng âu yếm, anh ngượng ngùng kẹp chặt đùi, ưỡn l*и áp sát với tay y.Anh ngại nhóm người trước mặt nên nói y đừng xoa nữa, Vinh Huyên bèn đáp chưa gì anh đã quên cách cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ rồi à?Trần Đào vẫn còn xấu hổ, anh đỏ mặt khi nghe y nói vậy, ngẩng đầu nhìn mọi người đang chăm chú nghe chuyện kinh dị, thấy không ai chú ý đến mình, lúc này mới cởϊ qυầи kéo xuống tận đùi, thành thạo móc ©ôи ŧɧịt̠ Vinh Huyên ra, nhét vào giữa l*и của mình.Dù có ai nhìn qua đây, cũng chỉ có thể thấy cả hai đang ngồi gần nhau, không ai biết rằng dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên đang nhẹ nhàng cọ xát mép l*и ướŧ áŧ của Trần Đào, không cần y cử động, l*и múp mềm mại đã tự mấp máy, nũng nịu liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn.Hai người cùng thấy sướиɠ, bọt trắng dần sủi quanh miệng l*и, Trần Đào nghe người ta kể chuyện ma, sợ hãi vùi mình vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đáng tin cậy che chắn cửa l*и anh, gân xanh trên thân gậy ướt nhẹp nước l*и, khiến anh cảm thấy an toàn.Vinh Huyên nói mình cho anh cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ chơi rồi, anh phải đút cho y ăn gì đó đi, Trần Đào bèn nhấp một ngụm rượu, quay đầu mớm cho Vinh Huyên, Vinh Huyên vui vẻ nuốt ừng ực, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ miệng anh, Trần Đào rút lưỡi rời khỏi khoang miệng Vinh Huyên, lại luyến tiếc không muốn thu lưỡi lại, thế là anh cứ le lưỡi giữa không trung, chờ Vinh Huyên đưa lưỡi quấn lấy, đầu lưỡi suồng sã quấn vào nhau, say đắm liếʍ mυ'ŧ, giống như một cặp tình nhân triền miên âu yếm.Lúc sau, hai người không thèm nghe chuyện ma nữa, Trần Đào đổi tư thế, mặt đối mặt ngồi giữa háng Vinh Huyên, ôm cổ y, cưng nựng hôn hít không nỡ tách rời, anh thậm chí còn chủ động hếch mông để dùng cái l*и ướt nhẹp mát xa ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vinh Huyên, tay y luồn qua vạt áo sơ mi của anh, mơn trớn cơ bắp săn chắc, bóp nhéo vυ' bự đẫy đà trước ngực Trần Đào.Nếu môi không bị Vinh Huyên thưởng thức, chắc anh đã ngọt ngào rêи ɾỉ vì l*и da^ʍ và vυ' bự sướиɠ quá, sau đó mọi người sẽ phát hiện bộ dáng dâʍ đãиɠ của người đàn ông to lớn này.Đám người dần uể oải, những ngày ăn chơi không ngừng nghỉ đã tiêu hao thể lực của bọn họ, mấy người tuyên bố đòi ngắm mặt trời mọc đã bỏ cuộc chui vào lều ngủ quên trời quên đất, nữ rich kid cũng sập nguồn, quên luôn bạn trai của mình, dắt bạn thân chui vào lều đánh một giấc.Chỉ còn Trần Đào ngồi trên người Vinh Huyên, thịt l*и ướŧ áŧ và ©ôи ŧɧịt̠ bự dính chặt lấy nhau, dươиɠ ѵậŧ tắm táp chờ đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới.Quần áo anh đã bị lột sạch từ bao giờ, anh tựa lưng vào ngực Vinh Huyên, làn da bánh mật lỏa lồ, chậm rãi banh đùi, phơi bày l*и múp thèm ©ôи ŧɧịt̠, hộŧ ɭε đỏ tươi lấp ló giữa môi l*и, hơi hơi run rẩy.Hai cái bánh bao mật núng nính đằng trước ưỡn cao, phập phồng theo nhịp thở của Trần Đào, rung rinh dưới ánh mặt trời, núʍ ѵú nhòn nhọn lúc lên lúc xuống, quyến rũ Vinh Huyên nắm lấy nó, y suồng sã xoa nắn vυ' bự của Trần Đào, đè ép nó thành đủ loại hình dạng.Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để Vinh Huyên ôm về lều, lúc bước vào lều, Dịch Gia Niên và Trương Nghiêu đang chơi game mobi, thấy bộ dáng khăng khít của hai người, lập tức vứt di động đi, nhào về phía Trần Đào da thịt bóng loáng.Trần Đào cảm thấy mệt mỏi, anh muốn ngủ, thế là anh đẩy hai người ra, Vinh Huyên nói lều chỉ có ba cái túi ngủ, anh cần chọn ngủ với một trong ba người, nếu không sẽ phải nằm đất.

Bây giờ anh còn không muốn đặt chân xuống đất nữa chứ nói gì đến ngủ trên đất, nhưng họ bắt anh chọn, anh lúng túng không biết chọn ai, Dịch Gia Niên bèn nói Vinh Huyên đã âu yếm Trần Đào ngoài kia rồi, bây giờ phải đến lượt mình và Trương Nghiêu, thế là bọn họ chơi oẳn tù tì, Dịch Gia Niên thắng.Dịch Gia Niên gấp gáp cởi sạch quần áo, kéo Trần Đào vào túi ngủ, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào giữa l*и Trần Đào bắt anh kẹp nó, sung sướиɠ xoa nắn thịt mông, thở dài sảng khoái, Trần Đào rất mệt, l*и ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự đã quen nên không khó chịu, nhắm mắt thϊếp đi.Chưa được một lúc anh đã bị Dịch Gia Niên đánh thức, l*и da^ʍ giữa chân anh bị gậy da^ʍ âu yếm, trứng dái nặng trĩu đập bôm bốp vào thịt mông đẫy đà, Trần Đào thở dốc, đứt quãng hỏi gã sao còn chưa ngủ?Dịch Gia Niên nặng nề thở dốc, tức giận nói tại mông của anh gợi cảm quá, dụ dỗ ©ôи ŧɧịt̠ của tôi trướng đau, không ngủ nổi, giờ phải bắn hết tinh tồn mới ngủ được.Nghe gã ta đòi bắn tinh, Trần Đào luống cuống, dươиɠ ѵậŧ cọ l*и thì còn tính là bạn bè giúp đỡ nhau, nhưng xuất tinh thì là làʍ t̠ìиɦ rồi, Trần Đào sinh ra trong gia trọng nam khinh nữ tính cách rất xì trây toxic, kiên quyết từ chối hành vi giao cấu với đồng tính, anh nhăn mặt giãy dụa, nói mình không phải bê đê không thích đàn ông, đòi Dịch Gia Niên buông mình ra, hai đùi kẹp chặt không cho Dịch Gia Niên cọ l*и nữa, nhưng vì không gian túi ngủ nên cử động bị hạn chế, nếu không anh đã giãy ra được rồi.Sức của Trần Đào rất khỏe, Dịch Gia Niên không giữ anh được, đành phải đổi chiến lược, gã nịnh nọt đưa đẩy thân ©ôи ŧɧịt̠, hầu hạ Trần Đào thoải mại, l*и non đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ mau chóng phát nứиɠ, khao khát được dươиɠ ѵậŧ âu yếm.Thấy Trần Đào dịu xuống, gã mới tỏ vẻ đứng đắn chém gió phần phật, nói việc này cũng giống như thủ da^ʍ thôi mà, làm gì có thằng đàn ông nào quay tay mà không xuất tinh, sao anh lại có thể liên tưởng đến đồng tính luyến ái nhỉ, ©ôи ŧɧịt̠ của tôi có cắm vào l*и anh đâu?Trần Đào lúc đi học vì nhà nghèo nên phải trốn học làm thêm, không thân thiết với bạn học mấy, chưa quay tay cùng đám nam sinh bao giờ, bị cái mồm dẻo quẹo của Dịch Gia Niên lùa cho mấy câu, đã tin răm rắp, tự trách bản thân hiểu lầm người ta, suýt thì phá hỏng tình bạn của cả hai rồi.Đúng như Dịch Gia Niên nói, đầu ©ôи ŧɧịt̠ chưa cắm vào l*и thì không tính là giao cấu, đây là vì anh có một cái l*и da^ʍ ở dưới, có thể giúp bạn bè giải tỏa du͙© vọиɠ mà thôi.Anh thả lỏng đùi, banh l*и cho Dịch Gia Niên dùng, eo hông rắn chắc của gã đàn ông thúc đẩy cạ dươиɠ ѵậŧ vào l*и anh, tốc độ mãnh liệt như đóng cọc khiến Trần Đào thở hổn hển, rêи ɾỉ ngọt ngào, cả người bị đâm lên xuống, mép l*и bị đè dẹp lép, hộŧ ɭε sưng to gấp đôi, cửa l*и dâʍ đãиɠ phun nước sốt tung tóe, dươиɠ ѵậŧ của anh cương cứng, không biết qua bao lâu, anh và gã đàn ông trên người cùng nhau bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn lên cơ bụng săn chắc, còn tinh nùng tanh hôi của gã đàn ông thì phun hết lên thịt l*и.Bắn tinh xong, dươиɠ ѵậŧ của Dịch Gia Niên vẫn còn phình một đống, rất mau đã cương lại, lúc này nó chỉ chui vào giữa hai chân Trần Đào, cho hai miếng thịt mềm mại bú ɭϊếʍ mát xa nhẹ nhàng cây hàng của mình, thân mật hôn chụt chụt lên miệng Trần Đào, sau đó ngủ thϊếp đi.Mọi người ngủ thẳng một giấc đến lúc tối, lúc Trương Nghiêu tỉnh lại nghe thấy tiếng da thịt va chạm bạch bạch, mở mắt ra nhìn, hình ảnh Dịch Gia Niên cưỡi mông phì của Trần Đào đập vào mắt, đầu ©ôи ŧɧịt̠ thô lỗ đâm chọc viên thịt đỏ au, đùi non mềm mại của Trần Đào hằn từng tảng màu đỏ, anh bị ©ôи ŧɧịt̠ cạ l*и đơ cả người, ê a rêи ɾỉ, còn ôm đùi nâng mông cho Dịch Gia Niên cọ l*и dễ hơn.Lúc Dịch Gia Niên bắn tinh, Trương Nghiêu trừng mắt, Trần Đào chủ động banh cái l*и đang run rẩy ra, đón lấy đống tinh đυ.c tanh tưởi kia vào l*и, đến khi ©ôи ŧɧịt̠ của Dịch Gia Niên rời ra, anh mới buông tay, môi l*и khép lại, nuốt trọn nùng tinh.Trần Đào ngày càng da^ʍ, nhưng anh lại không nhận ra.Trương Nghiêu hưng phấn, hỏi Dịch Gia Niên sao lại thế, Dịch Gia Niên bèn giải thích mọi chuyện cho hắn, thế là hắn bò đến bên người Trần Đào, dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi vυ' anh, vυ' bự mềm mại như pudding sóng sánh trong không khí, hắn đã thèm, nhắm về phía núʍ ѵú của anh rồi bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng cuồn cuộn như sóng, bắn núʍ ѵú quơ trái quơ phải.Đợt tinh cuối cùng thuộc về Vinh Huyên, y bảo Trần Đào banh l*и như lúc nãy, để cho mình bắn vào l*и.Bởi vì Trần Đào cũng bắn tinh, ba người này nói nếu anh thấy sướиɠ, vậy thì nên cảm ơn bọn họ, ở đây không có nước, hay là Trần Đào dùng miệng vệ sinh ©ôи ŧɧịt̠ cho cả ba cũng được.Rõ ràng bên ngoài có toilet mà...

Trần Đào không dám từ chối, vì Dịch Gia Niên đe dọa nếu anh không chịu sẽ bắt anh cởi truồng lộ trym như bọn họ ra ngoài tắm rửa, bên ngoài mọi người đã đi lại, dù trời đang tối, ánh trăng vẫn sẽ rọi sáng người anh, thế là Trần Đào đành ấm ức quỳ trên đất, đưa lưỡi âu yếm từng cây ©ôи ŧɧịt̠ bự.Dươиɠ ѵậŧ vừa xả tinh, mùi vị vẫn còn nồng nàn, Trần Đào không thích, ban đầu chỉ liếʍ qua loa, muốn kết thúc thật nhanh, đám đàn ông cũng không giục anh, dần dần anh bỗng quen với mùi vì tanh nồng này, đầu anh nóng lên, chủ động ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠, đưa lưỡi đẩy bao qυყ đầυ, nghiêm túc bú ɭϊếʍ dịch nhầy dính trên thân dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra từ lỗ tiểu, ăn rất ngon lành.Xong việc, đôi môi anh đã bóng loáng nước, thân thiết đưa mặt cưng nựng từng cây ©ôи ŧɧịt̠ bự.L*и của Trần Đào ngậm đầy tinh nùng, cảm giác dính nhớp làm anh khó chịu, anh muốn lau đi, ba người kia lại không cho phép, còn đòi anh kẹp chặt không được để chảy ra, nếu không mùi tinh phát ra từ l*и Trần Đào sẽ khiến người ta tưởng anh là cɧó ©áϊ của bọn họ.Nhưng làm vậy qυầи ɭóŧ sẽ ướt mất, anh thương lượng với ba người, rồi bị tịch thu qυầи ɭóŧ luôn.Thân hình Trần Đào vốn cao lớn săn chắc, sau khi được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cả ba tẩm bổ, đường cong cơ thể dần rõ ràng hơn, vυ' bự đỉnh hai điểm tròn tròn, vì là cơ ngực nên nó sừng sững đứng thẳng chứ không sệ xuống, quần tây đã không bao được mông mập đẫy đà, dính sát như quần bó, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, đũng quần căng chặt, dán sát miệng l*и ngập tinh của anh, vì không mặc qυầи ɭóŧ nên môi l*и in rất rõ ràng.Cũng may là trời tối, trừ ba người đàn ông hộ tống Trần Đào, không ai chú ý đến dáng vẻ gợi cảm này.Ăn vặt một vài món, lúc trở về, Trần Đào vừa đi vừa vặn vẹo, l*и non không có qυầи ɭóŧ bảo hộ cọ xát với quần tây, lại phun nước, bên dưới là một mảnh ướt nhẹp.Anh rầm rì không chịu đi nữa, Vinh Huyên là người săn sóc nhất, hỏi anh làm sao vậy?

Chút xấu hổ còn sót lại khiến anh ngại trả lời, đành kéo tay Vinh Huyên ấn vào l*и múp của mình.Vinh Huyên xoa nắn thịt l*и, lại giả vờ không hiểu, tiếp tục hỏi anh, Trần Đào được xoa l*и phát nứиɠ, khẽ khàng rêи ɾỉ, lại không chịu mở miệng.Thấy anh ấm ức hai mắt ngập nước, Vinh Huyên đành xuống nước hỏi có phải anh không muốn đi bộ, muốn chúng tôi bế đúng không?Trần Đào gật gật đầu, lặng lẽ lắc mông đuổi theo tay Vinh Huyên, muốn được âu yếm.Vinh Huyên ngồi xổm xuống, hơi tách chân anh ra, mặt dán sát thịt l*и đầy đặn, cách quần tây, khen ngợi thơm thật mạnh lên l*и anh, nhìn gương mặt trắng nõn của y vùi dưới háng mình nâng niu l*и da^ʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ về mặt tinh thần lẫn thể xác khiến l*и Trần Đào kích động phun nước, quần tây ướt đẫm.Anh ngoan ngoãn nâng chân, để Vinh Huyên cởϊ qυầи giúp mình, Vinh Huyên nhẹ nhàng khuyên nhủ tẩy não anh, đúng rồi, sau này muốn gì cứ nói thẳng, đàn ông với nhau không phải ngại, chỉ cần anh nói, chúng tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ anh.Môi l*и Trần Đào mấp máy, đồng ý với đề nghị của Vinh Huyên, gật đầu nói được.Anh ôm cổ Vinh Huyên, nâng chân trần, kẹp lấy hông y, để khe l*и nóng bỏng thay lời muốn nói, l*и sưng mất rồi, không đi bộ được, muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠.Vinh Huyên đương nhiên sẽ chiều ý anh, một tay bế anh lên, dươиɠ ѵậŧ kẹp giữa môi l*и, cả hai cùng thở dài sung sướиɠ.Trên đường trở về biệt thự, anh lại cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba người đã đời, nhớ kỹ hình dáng từng cái dươиɠ ѵậŧ, Vinh Huyên vừa dài vừa thô, phần thân bóng loáng, tinh xảo như ngoại hình y, Dịch Gia Niên thô tráng dữ tợn, gân xanh bò loằng ngoằng thân ©ôи ŧɧịt̠, trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp của gã, nhưng khá hợp với tính cách nóng nảy táo bạo, Trương Nghiêu không to như hai người, nhưng hắn ta dài nhất, đầu ©ôи ŧɧịt̠ nở to như đầu nấm.Lúc đẩy cửa ra, Trần Đào lo lắng kẹp chặt mông, mình còn chưa mặc quần áo, cả người trần trụi cưỡi trên người đám đàn ông kia, thậm chí cái l*и vốn không nên tồn tại còn đang tham lam bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ người ta, nếu như bị ai đó nhìn thấy thì biết làm sao?Dịch Gia Niên bị kẹp xuýt xoa, vỗ vỗ mông anh, nói sợ cái gì, không có gì phải sợ.Hóa ra, đám tiểu thư công tử nhà giàu đã sớm kiệt sức vì đi bộ quá lâu, nhiều người đã trở về phòng, còn lại nằm la liệt trên sofa ngủ ngáy.Dịch Gia Niên ôm Trần Đào vừa cọ l*и vừa đi vào, nếu lúc này có người mở mắt, sẽ nhìn thấy một cặp bồng đào nhiều nước cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ nam nhân, phun nước da^ʍ trong suối.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 4


Dùng vυ' làm bông tắm kỳ cọ cho bạn tốt, lén bú ©ôи ŧɧịt̠ giúp bạn trong đám đông, kẹp dươиɠ ѵậŧ karaoke với bạn gáiThẳng đến lúc về phòng tắm Dịch Gia Niên mới thả Trần Đào xuống, trên đường trở về l*и da^ʍ không hề rời khỏi ©ôи ŧɧịt̠ bự một phút, anh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn, cả người nhìn trông phê pha ngơ ngác, chân vừa đạp xuống đất đã không chịu, lắc mông phì đòi ngồi lại.Đôi tay anh quấn chặt lấy cổ Dịch Gia Niên, vυ' bự dán lên ngực gã, giương đóa hoa ngập nước cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ bự của gã đàn ông, nũng nịu nói đau chân không đứng được, bị Dịch Gia Niên tát mông cái bốp, mắng yêu hai ngày nay anh cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ người ta để di chuyển, sao mà đau chân được hay vậy, có phải giờ anh yếu đuối kiều khí đến nỗi xa dươиɠ ѵậŧ thì không đi đứng được đúng không?Vinh Huyên nói anh muốn gì thì nói thẳng, Trần Đào thành thật nói "đúng", l*и da^ʍ tranh thủ mấp máy bú thân ©ôи ŧɧịt̠, Dịch Gia Niên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngắt nhéo viên thịt ở l*и anh, giả vờ tức giận nói giờ không chịu tắm rửa, lát nữa còn phải hát karaoke, anh muốn đắp tinh trên người để đến hát à?Hộŧ ɭε nhạy cảm phủ kín dây thần kinh, bởi vì bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ chào hỏi suốt đường về biệt thư nên đã sưng to, lại bị Dịch Gia Niên nắm rồi chà như vậy, Trần Đào không đứng nổi nữa, sợ hãi rên lên, mềm nhũn người khụy xuống.Dịch Gia Niên đành phải đưa tay ôm eo anh, một tay đỡ lấy thịt mông để anh đứng vững, bất đắc dĩ chấp nhận, được rồi được rồi, cưỡi lên ©ôи ŧɧịt̠ tôi đi.

Gã ngồi vào bồn tắm, sau đó đỡ tay Trần Đào để anh tách đôi chân rắn chắc ngồi lên đùi mình, Trần Đào thành thạo ủn mông vào háng gã, khiến ©ôи ŧɧịt̠ bự tanh tưởi tiếp xúc thân mật với l*и của mình."

Anh vừa lòng chưa, may mà tôi tốt bụng, cho anh cưỡi nhờ ©ôи ŧɧịt̠ của mình đấy nhé."

Dịch Gia Niên mơn trớn mông anh nói.Mấy ngày nay Trần Đào bị ba tên đàn ông thay phiên nhau tẩy não, cái l*и bên dưới cũng được dươиɠ ѵậŧ bọn họ âu yếm sướиɠ rơn, anh bỗng cảm thấy ngượng ngùng khi nghe Dịch Gia Niên nói vậy, hình như mình có hơi tham lam thì phải.

Thế là khi Dịch Gia Niên đòi anh dùng vυ' kì cọ cho mình, anh bèn đồng ý luôn không chút lưỡng lự.Anh đổ sữa tắm lên hai bầu vυ' mềm mại, thịt vυ' bóng mẩy trơn trượt, sữa tắm màu trắng đẫm trên vυ' giống như bơ sữa, núʍ ѵú ở đỉnh đỏ hồng to mập, run nhẹ trong không khí, anh mặc kệ ánh mắt suồng sã của Dịch Gia Niên nhìn ngắm cơ thể mình, nằm sấp xuống, đôi tay nâng bầu vυ' mềm mại đẫm sữa dán lên l*иg ngực trần trụi của Dịch Gia Niên.Dịch Gia Niên tận hưởng cảm giác vυ' của Trần Đào dạo chơi trên người mình, núʍ ѵú to béo cương cứng như quả nho, kì cọ từng tấc da thịt của Dịch Gia Niên, Trần Đào rùng mình, cặρ √υ' màu mỡ vừa to vừa tròn, vương bọt trắng như đám mây mềm mại.Trần Đào tựa vào người Dịch Gia Niên đè bẹp thịt vυ', kì cọ nửa người trên của gã, bông tắm vυ' cần cù cọ xát, ưỡn ngực âu yếm người đối diện, nhìn qua như sóng vυ' dập dềnh, Dịch Gia Niên ngắm sóng vυ' núng na núng nính hoa cả mắt.Gã thiếu nghị lực đưa tay nhéo núʍ ѵú đẫm nước phình phình, Trần Đào nức nở, ngã lên người gã, Dịch Gia Niên cúi đầu đón lấy môi Trần Đào, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng anh càn quét liếʍ láp, vòng eo đưa đẩy thúc mạnh, hì hục cọ xát khe l*и của anh, đôi chân dài kích động giãy dụa theo nhịp nắc của gã đàn ông, bọt nước văng khắp nơi.Một hồi sau, cả hai cùng dừng động tác, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng của Dịch Gia Niên bắn lên hộŧ ɭε của Trần Đào, anh rùng mình kêu da^ʍ, l*и non kẹp dươиɠ ѵậŧ mấp máy tuôn nước sốt.Trần Đào đã rất nỗ lực, nhưng lại bị Dịch Gia Niên trách mắng, bảo anh kì cọ không có tâm, còn ứa nước l*и ra bồn tắm.Anh thấy tính cách trẻ con của Dịch Gia Niên thật phiền toái, vừa nãy gã đàn ông này còn say mê nút lưỡi anh, nước bọt chảy khỏi mồm cũng không tha, môi l*и kì cọ cây hàng của gã sưng múp, hộŧ ɭε đáng thương bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi bắn ngã trái ngã phải, tử tế thế mà còn chê không có tâm á?

Vυ' của anh đã rất nghiêm túc kì cọ cho Dịch Gia Niên đấy nhé.Dịch Gia Niên khó chịu tặc lưỡi, rời khỏi bồn tắm đến chỗ vòi hoa sen, thấy Trần Đào còn sững người ở bồn tắm, gào hỏi anh ngồi kia làm gì, mau qua đây tắm nhanh lên.Dịch Gia Niên mở vòi nước, Trần Đào quấn lấy eo gã, bọn họ say đắm cọ l*и dưới dòng nước, nước ấm rửa trôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước l*и trên người Trần Đào, nhưng không thể rửa được những dấu vết âu yếm mà ba người này lưu lại.Thẳng đến lúc có người gõ cửa giục Dịch Gia Niên đi hát, cả hai mới tiếc nuối tách nhau, mùi sữa tắm thơm phức tỏa ra từ người Trần Đào, mái tóc đẫm nước rũ trên trán anh, môi l*и vì mải ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự nên hơi tẽ ra, khóe mắt ửng hồng đầy xuân tình.Anh bị ba người họ yêu thương ngày càng dâʍ đãиɠ, lại ngây ngốc không phát hiện, cứ nghĩ đây là trò đùa giữa bạn bè.Anh giơ tay như trẻ con chờ Dịch Gia Niên mặc áo sơ mi cho mình, lúc cài cúc áo lại bị tên da^ʍ tặc quất đánh núʍ ѵú, anh a một tiếng hỏi sao lại đánh mình, Dịch Gia Niên chỉ vào vυ' anh nói nhìn cái vυ' da^ʍ này đi, phình ra thế này, sao mà gặp người khác đây?Trần Đào cúi đầu, không biết vì sao vυ' anh lại nảy nở hơn trước, hai viên cầu đẫy đà trước ngực căng sơ mi như sắp làm bật cúc đến nơi, bầu vυ' màu mật lấp ló sau khe áo, núʍ ѵú trái phải còn lồi trên sơ mi, quầng vυ' màu sắc mờ mờ ảo ảo qua màu trắng của vải, ai ai nhìn thấy cũng mơ màng.Anh đưa tay che vυ', có hơi hoảng hốt, hỏi Dịch Gia Niên phải làm sao đây, đồ đạc anh chuẩn bị chỉ có size này thôi, không có loại to hơn.Vậy đừng mặc nữa, gã quyết định giúp anh.Dịch Gia Niên dứt khoát cởi chiếc áo sơ mi của anh ra, lôi từ tủ quần áo ra một chiếc măng tô dáng dài, cài khuy cẩn thận, đeo thêm thắt lưng, áo măng tô che đậy toàn bộ cơ thể của Trần Đào, chỉ để lộ từ mắt cá chân trở xuống, còn gã chọn bừa một bộ thể thao, ôm eo Trần Đào ra cửa.Biệt thự có phòng karaoke cách âm, mọi người đã hẹn nhau sau khi nghỉ ngơi sẽ đi hát, cho nên lúc này tất cả đang lục tục ra khỏi phòng, tình cờ gặp được Dịch Gia Niên và Trần Đào còn tươi cười chào hỏi, chủ yếu là cười chào Dịch Gia Niên.

Không một ai biết người đàn ông thành thục mặc măng tô kín đáo bên cạnh gã ta, thật ra bên trong đồng không mông quạnh, qυầи ɭóŧ cũng không thèm mặc, môi l*и mẫn cảm cọ xát vào nhau, bước đi của anh có chút chật vật.Dịch Gia Niên cười trêu không thấy anh than đau chân nhỉ, lát nữa phải xuống ba tầng lầu để đến tầng hầm, có muốn cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ không.Trần Đào nghĩ thầm trong lòng, hai ngày này toàn được ôm đi, mình không cần đi đường, l*и non rất bận rộn đắt sô, lúc ngủ cũng phải ngậm dươиɠ ѵậŧ, bây giờ rảnh rỗi nên lại nhớ nhung cảm giác nóng bỏng kia.Nhưng mà, bây giờ biệt thự đông người, tuy tinh thần và thể xác của anh đã được dạy dỗ phải thật cởi mở với ba tên đàn ông, nhưng anh không thể để người khác biết mình thích cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ được, nếu bị lộ sẽ mất mặt nam nhi, đành phải lắc đầu từ chối Dịch Gia Niên.Dịch Gia Niên không hiểu ý anh, hừ lạnh giận dỗi, nếu anh không cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ thì tự đi bộ đi, nói xong ngoảnh đít đi xuống trước.Trần Đào đứng tại chỗ, hai đùi cọ vào nhau dưới lớp áo, dường như đang an ủi l*и da^ʍ cô đơn, anh bỗng không muốn hát karaoke lắm, quyết định trở vẻ phòng, đột nhiên nữ rich kid gọi điện giục anh xuống phòng giải trí, anh đành lắc mông đi xuống tầng hầm.Phòng giải trí khá tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình lớn, Trần Đào đến muộn nhất, sofa hàng đầu đã kín chỗ, anh đến bên nữ rich kid chào hỏi cô, sau đó bước xuống dãy thứ hai, ở dãy hai có chiếc ghế dài, trước ghế dài là cái bàn rộng, bên trên bày rượu và đồ ăn vặt, Trần Đào tiến đến chỗ này, lúc đến nơi, mới phát hiện Vinh Huyên đang ngồi ở đó, cả người chìm vào bóng tối.Ghế này dành cho một người, nếu Vinh Huyên đã ngồi mất, vậy Trần Đào không thể ngồi đây, anh do dự nhìn xung quanh, ghế sofa trong phòng không đủ nhiều, có vài người không tìm được chỗ đã ngồi bệt xuống trước màn hình, nhưng Trần Đào lại không muốn ngồi dưới đất.Vinh Huyên thấy anh khó xử, y dịch vào trong nhường chỗ, ý bảo anh đến đây ngồi cùng, Trần Đào bèn đi qua, nhưng anh không ngồi xuống ghế, mà rất tự nhiên ngồi lên đùi Vinh Huyên, dù sao anh cũng quen ngồi như vậy rồi.Lúc đầu Trần Đào mặc áo măng tô ngồi lên người y, lúc sau cảm thấy không được thoải mái, anh bèn vén vạt áo phía sau qua một bên, duỗi tay móc ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Huyên ra, Vinh Huyên phát hiện anh cởi truồng dưới lớp áo, nhướng mày, hỏi ai mặc đồ cho anh.Anh không trả lời, tay cầm cây hàng ấm áp của Vinh Huyên lầm bầm tại sao chưa cương, trước giờ l*и của anh chỉ cưỡi những cây dươиɠ ѵậŧ thô cứng, tỏ vẻ ghét bỏ cục thịt to mềm vô dụng này.Vinh Huyên cười khẽ, mân mê vành tai anh thì thầm, bởi vì không biết anh đến nên ©ôи ŧɧịt̠ bự chưa kịp chuẩn bị, nếu Trần Đào bú ©ôи ŧɧịt̠ giúp mình thì nó sẽ cương liền.Trần Đào lúc này đã cất não, Vinh Huyên vừa nói cái là đồng ý liền, anh chậm rãi trượt xuống đùi Vinh Huyên, quỳ dưới mặt đất, vùi đầu vào háng y, vươn lưỡi đỏ tươi, cẩn thận liếʍ láp thứ trước mặt.Đầu lưỡi mới cọ xát thân ©ôи ŧɧịt̠, nó đã lập tức phình lên, nhưng mà chưa đủ cứng, anh dứt khoát há mồm, nhét đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng để bú, anh nhịp nhàng đưa đầu, đầu khấc trương phình thọc ra thọc vào khoang miệng ấm áp, rất nhanh cây ©ôи ŧɧịt̠ da^ʍ kia đã trướng đầy miệng anh, đây là kích cỡ mà l*и anh ưa thích, Trần Đào cảm thấy bú vậy là đủ, tính nhả dươиɠ ѵậŧ ra, nhưng lại bị Vinh Huyên ấn đầu, nắc ©ôи ŧɧịt̠ đến tận yết hầu anh.Đầu ©ôи ŧɧịt̠ đè ép yết hầu đáng thương, anh chỉ có thể ê a rêи ɾỉ, thân ©ôи ŧɧịt̠ tắc đầy khoang miệng đáng thương, đè bẹp đầu lưỡi Trần Đào, chơi đùa miệng anh, trứng dái tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙ đập bôm bốp vào cằm anh theo nhịp thúc.Cái l*и phía dưới đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông thì thôi, Trần Đào không ngờ miệng của mình cũng sẽ thất thủ, anh bị Vinh Huyên ȶᏂασ miệng, trong lòng bức bối la ó.Lúc này, có người mời Vinh Huyên hát, thậm chí còn chuyển mic cho y, Trần Đào giật thót, l*и da^ʍ bên dưới co bóp, sợ người ta phát hiện có một người đàn ông cao lớn vô liêm sỉ đang bú ©ôи ŧɧịt̠ cho y, nước bọt chảy nhễu nhại trên cằm anh.Vinh Huyên lại cầm mic cất tiếng hát, giọng hát của y dịu dàng, tiếng ca ngọt ngào êm tai, nhóm người ngồi hàng trước quay đầu gõ nhịp cho y, Vinh Huyên đưa mắt xuống dưới, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn háng mình, mọi người cho là anh đang đắm chìm trong bài hát, không ai biết trong đôi mắt ấy, là gương mặt tuấn tú đỏ bừng của Trần Đào, cùng bờ môi ướŧ áŧ đang nỗ lực bú ɭϊếʍ dươиɠ ѵậŧ giúp y, bú rất là ngon.Bài hát kết thúc, trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của mọi người, l*и của Trần Đào tê trướng, phun nước sốt ào ạt, chảy tí tách xuống đất, thân ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng nảy lên, anh đưa đôi mắt đẫm nước nhìn Vinh Huyên, hỏi y đã được chưa?Vinh Huyên gật đầu, anh mới phun con quái vật ra khỏi miệng, bò lên người y, hai tay banh l*и, kẹp lấy cây hàng mà mình vừa dùng miệng bơm hơi cho cứng, anh còn sợ kẹp chưa đủ sâu, ngón tay cẩn thận tách mép l*и ra, đảm bảo thân ©ôи ŧɧịt̠ đã dính sát với cửa l*и.Có ánh sáng tối tăm và chiếc bàn dài che chắn, mọi người chỉ nghĩ là Trần Đào ngồi sát bên cạnh Vinh Huyên, nhưng thực ra anh đang để mông trần, thịt mông núng nính đè lên háng người đàn ông, môi l*и chăm chỉ mấp máy, liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của người ta, Vinh Huyên còn vói tay vào áo của anh, một tay bóρ ѵú, một nay túm vạt áo kéo lên trên, phô bày nửa người dưới của anh trong không khí.Trần Đào vặn vẹo vòng eo không chịu, nói là sẽ bị người phát hiện, l*и da^ʍ lại cãi lời chủ nhân, cửa l*и thích thú ứa nước sốt."

Thích bị người khác nhìn đúng không?"

Vinh Huyên khẽ cười bên tai anh.Sao anh lại thích được?

Bị người ta phát hiện mình đang cởi truồng ngồi trên háng kẻ khác, bị người phát hiện mình thích banh l*и cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông, còn thích bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ đâʍ ɦột le, càng ngày càng lười, dù đi đường hay ngồi ghế đều đòi trai móc ©ôи ŧɧịt̠ cho mình cưỡi, người ta mà biết chắc chắn sẽ phê phán cái l*и của anh thật là thiếu nghị lực vô liêm sỉ.Chỉ tưởng tượng thôi mà anh đã sướиɠ run người, môi l*и co bóp liên tục, anh thở dài một tiếng, l*и lại phun nước mất rồi.Trần Đào mềm nhũn nằm trong lòng Vinh Huyên, nhỏ giọng trách móc tại y mà l*и mình phun nước, Vinh Huyên dịu dàng mân mê hộŧ ɭε đáng yêu của anh, nói không sao hết, phun nước chứng tỏ anh thích, nhỉ.Hai người đang ôn tồn, màn hình bỗng chuyển sang một bài tình ca kinh điển, nữ rich kid hét to Trần Đào đâu song ca với em, toàn thân Trần Đào cứng đờ, ngồi thẳng người, vừa lúc che chắn Vinh Huyên ở phía sau mình.Anh cầm mic lên, giọng hát trầm thấp khàn khàn phối hợp với nữ rich kid hát vang bản tình ca buồn, thanh âm của anh không hẳn là gợi cảm dễ nghe, nhưng tình cảm ẩn chứa trong đó lại khiến người ta động lòng, dươиɠ ѵậŧ của Vinh Huyên trướng to hơn, đâm chọc viên thịt dâʍ đãиɠ.Nữ rich kid đắm chìm vào khúc nhạc, không hề biết phía sau chiếc bàn ấy, bạn trai của mình đang cởi truồng, trương l*и chảy nước âu yếm ©ôи ŧɧịt̠ bự của người đàn ông khác, môi l*и ma xát với gậy thịt theo nhịp bài hát, cả hai sướиɠ đến tê dại.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 5


Truth or dare tɧác ɭoạи: hãy chọn ©ôи ŧɧịt̠ chuẩn, bị chà l*и bú √υ'Nhóm người ca hát ầm ĩ đến tận nửa đêm, say khướt đòi chơi truth or dare, bọn họ tắt máy chiếu đi, ngồi quây quần bên chiếc bàn được bày nến bên trên, Trần Đào xuống khỏi đùi Vinh Huyên, thả vạt áo xuống, che giấu nửa người dưới thấm đẫm nước l*и, chạy sang chơi cùng mọi người.Lúc hát hò mọi người có hơi quá chén, hầu hết đã say mèm, vứt não bày ra mấy trò điên khùng, nội dung rất tục tĩu, người bị chai rượu quay trúng nếu chọn truth sẽ phải mô tả trải nghiệm giường chiếu, còn chọn dare thì phải hôn một người bất kỳ, thậm chí là đu đưa với ai đó.

Để lúc tỉnh lại không bị xấu hổ, tất cả sẽ đeo mặt nạ, như vậy sẽ không biết được ai đã làm trò ướŧ áŧ với mình vào đêm qua, phòng giải trí biến thành một động sεメ chính hiệu.Mấy trò của nhóm rich kid này khiến Trần Đào líu lưỡi, anh cũng chịu ảnh hưởng từ bầu không khí tɧác ɭoạи, l*и non đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠ lại bắt đầu thèm thuồng chảy sốt.Chai rượu quay về phía Trần Đào, anh lo lắng co chân, không biết sẽ bị bắt làm thử thách gì, do lựa chọn truth quá nhạt nhẽo nên đám ma men này đã bỏ mất.Có cô gái đề nghị đã chơi là phải chơi lớn, làʍ t̠ìиɦ ngẫu nhiên chán chê rồi, hay là chơi sờ dươиɠ ѵậŧ đoán người đi, tìm một vài thí sinh, anh sẽ phải sờ ©ôи ŧɧịt̠ để phân biệt họ, đoán xong thì nói đáp án bên tai người ta, vậy thì sẽ không làm lộ người tham dự, tất nhiên nếu đoán sai sẽ bị phạt.Tất cả thống nhất với đề nghị này, Trần Đào hoảng loạn xua tay từ chối, lại bị bọn họ ép buộc, có sức chơi có sức chịu, không có ngoại lệ, thẳng đến Vinh Huyên ghé vào tai anh nói, chỉ cần đoán ba người chúng tôi thôi.Anh bị che mắt đứng trước mặt ba tên đàn ông, ấm ức vươn tay sờ đũng quần bọn họ. anh kéo khóa quần người này xuống, tay dụng vào một cây hàng nóng bỏng, vừa cứng vừa thô, một bàn tay cũng không bao hết, khá là quen thuộc, nhưng anh vẫn chưa đoán được chủ nhân là ai, đương lúc do dự, đám ma men giục anh trả lời nhanh đừng làm mất thời gian.Trần Đào cuống quít, làm sao mà anh đoán được, nhưng lại ngại hình phạt nếu đoán sai, lúc nãy có người thử thách thua còn bị bắt uống nướ© ŧıểυ, anh không muốn thua thử thách này, trong lúc nôn nóng, anh quyết định vươn tay ôm lấy bả vai người trước mặt, nâng đùi quấn lấy eo người ta, miếng bào ngư béo mập kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng.Không đoán bằng tay được, anh đành đặt hết hy vọng vào cái l*и ngày ngày cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông của mình.Thịt l*и ẩm ướt dán lên thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng, sức nóng khiến anh run rẩy, anh vùi mình vào lòng người đàn ông, đỉnh mông áp sát háng người này, thịt mông đầy đặn bị đè thành chiếc bánh nhân thịt, ngón tay tách mép l*и ra, chỉnh cho l*и của mình và ©ôи ŧɧịt̠ bự có thể tiếp túc tối đa, giúp anh dễ dàng phân biệt.Quả nhiên cái l*и của anh xuất sắc như lời khen của Dịch Gia Niên, anh mau chóng nhận ra cây hàng quen thuộc này, chiếc l*и đẫm nước rời khỏi dươиɠ ѵậŧ, thịt mềm mấp máy đắm chìm trong dư vị chà l*и sướиɠ chảy nước.Trần Đào ghé vào tai y thì thầm Vinh Huyên, ngón tay người đàn ông xoa xoa hộŧ ɭε, anh biết mình đã đoán đúng.Anh rêи ɾỉ ngọt ngào, giương l*и quấn lấy thí sinh thứ hai như lúc nãy, bào ngư ngập nước giữa hai chân cẩn thận liếʍ láp cây xúc xích mà mình vừa ngậm, khúc thịt này thô bự, thân thịt gân guốc, suồng sã chào hỏi hộŧ ɭε nũng nịu, Trần Đào sướиɠ nhũn người, run giọng rêи ɾỉ, khẽ khàng xin Dịch Gia Niên đừng chọc l*и của mình nữa, lại khiến gã ta nắc hông mãnh liệt hơn, Trần Đào kích động cắn môi, tiếng thét nghẹn ở họng, mông phì cưỡi trên hông gã đàn ông rung rinh, viên thịt dâʍ đãиɠ phấn chấn giương mình, bị đâm chọc bồi đắp thành trái anh đào chín rục.Anh lại đoán trúng rồi, thí sinh cuối cùng gấp gáp ôm anh rời khỏi hông Dịch Gia Niên, thật ra không cần dùng l*и nữa, anh cũng biết người còn lại chắc chắn là Trương Nghiêu, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn ôm cổ người ta, đôi chân dài quấn lấy eo hắn, thành thạo cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ bự.Lúc trở về biệt thự, Trần Đào mải dành thời gian dưới háng Dịch Gia Niên và Vinh Huyên, Trương Nghiêu chưa có cơ hội âu yếm anh, không khỏi thấy nhớ nhung, cầm ©ôи ŧɧịt̠ cắm vào khe l*и, tách môi l*и của anh sang hai bên, hì hục cày cấy mảnh đất màu mỡ."

Ưm!"

Trần Đào hốt hoảng vặn mông, vạt áo phấp phới đằng sau, dươиɠ ѵậŧ của Trương Nghiêu rất dài, qυყ đầυ béo mập dữ tợn, bề mặt nổi đốm li ti, đầu nấm thô ráp nghiền ép vách thịt môi ướŧ áŧ, hai mép l*и đang chụm vào nhau tách ra để lộ cửa động sâu hun hút, môi l*и bị cán bẹp như bột bánh, ửng một màu hồng, nước sốt ứa ra ồ ạt.Phần bụng của anh bỗng nóng ran, Trần Đào được chà l*и sướиɠ tê tái, miệng thỏ thẻ gọi Trương Nghiêu Trương Nghiêu, nghĩ rằng nếu gọi vậy hắn sẽ dừng cọ l*и mình, nhưng Trương Nghiêu chỉ bóp chặt mông thịt anh, nguyên ©ôи ŧɧịt̠ vẫn hì hục đánh bóng chiếc l*и yêu quý, môi l*и co dãn bị nhào nặn rung động, đầu ngón chân Trần Đào phiếm hồng cuộn tròn, tiếng rêи ɾỉ tràn khỏi kẽ môi, hai hòn dái vỗ bôm bốp vào mông anh, bọt trắng kéo theo nước sốt trong suốt văng tung tóe theo nhịp cọ của hai người.Áo măng tô che chắn tầm mắt của đám người hóng hớt phía sau, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ chủ động cưỡi lên hông một kẻ khác, vạt áo phe phẩy theo nhịp điệu, tiếng rêи ɾỉ khàn khàn vang lên trong phòng.Nhìn vẻ gợϊ ȶìиᏂ nồng nàn của Trần Đào, mọi người nuốt nước bọt ừng ực, hận không thể xốc áo của anh lên để ngắm tận mắt tình sắc nhấp nhô phía dưới.Hình ảnh dâʍ ɭσạи này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một gã lạ mặt móc cục thịt của mình ra chĩa về phía Trần Đào rồi sục, cất giọng lè nhè hỏi, "Đĩ da^ʍ, đã biết là hàng của ai chưa?"

Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của Trương Nghiêu quất nhẹ môi l*и kiều diễm, bảo anh trả lời, hai mắt Trần Đào mê mang, ấp úng đáp lại, "Biết, biết rồi...

Ưʍ...

Ha ah..."

Đám người cười vang, biết rồi thì sao không chịu xuống mà cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ người ta hoài thế?

Hay là lỡ lút cán rồi kẹt bên trong luôn?Trần Đào xấu hổ, bào ngư thẹn thùng òa khóc ứa nước, hai chân hoảng loạn siết lấy eo Trương Nghiêu, "Không, không phải lút cán...

A...

Chậm thôi..."

Anh cố giải thích, bởi vì ©ôи ŧɧịt̠ của hắn ta quá bự, lấp đầy l*и anh, cho nên anh chưa rút ra được, mọi người nghe xong hưng phấn thở hổn hển.Có người hỏi Trương Nghiêu, cọ c̠úc̠ Ꮒσα đàn ông đã vậy hả?

Không ai biết Trần Đào còn có một cái l*и, chỉ cho là anh đang dirty talk thôi, Trương Nghiêu thì cứ chăm chú nắc hông, thở dốc đáp lời sướиɠ lắm, l*и của vị này vừa mềm vừa nhiều nước, vυ' còn siêu thơm, nói lại thèm, đòi Trần Đào cho mình bú sữa.L*иg ngực Trần Đào phập phồng, kɧoáı ©ảʍ bao trùm tâm trí, đưa tay cởi phần cúc trên ra, thưởng cho Trương Nghiêu nếm vυ' bự.Trương Nghiêu há mồm ngậm lấy non nửa bầu vυ', tham lam bú chùn chụt, hàm răng day day nhẹ, vùi mặt vào đồi thịt đầy đặn, bú xong vυ' này thì chuyển sang vυ' kia, môi lưỡi trét nước bọt tùm lum lên thịt vυ'.Eo của Trần Đào vặn vẹo hùa theo háng Trương Nghiêu, hai bầu vυ' trước ngực cũng run rẩy lắc lư theo nhịp, tàu hủ đường đen mềm mại đánh vào mặt Trương Nghiêu, giống như đang mát xa cho hắn.Trương Nghiêu khoái cặρ √υ' bự của anh lắm, ác liệt ngoạm cắm thịt vυ' và quầng vυ', bộ ngực của Trần Đào lóng lánh nước, đầu lưỡi hẩy hẩy núʍ ѵú đỏ bừng trên đỉnh, nghiền ép núm mập ngã trái ngã phải, đè lún xuống bầu vυ', sau đó nhả ra cho hai núm bắn lên, nhún nhảy trên nền vυ' mật.Thượng viện hạ viện của Trần Đào thất thủ, anh cảm thấy hai núʍ ѵú đáng thương của mình sắp mất cảm giác đến nơi, béo mập sưng to như trái cây chín rục, hai mắt Trương Nghiêu sáng rực, mồm miệng tấn công dồn dập, dường như quyết tâm hát được trái quý mới thôi, Trần Đào sợ hãi, nhưng mà l*и mình còn bị cây hàng của hắn ta quất đánh, anh không thể phản kháng, đành phải nhẹ nhàng đẩy đầu Trương Nghiêu, rầm rì nức nở, "Hức...

Đừng cắn mà...

Không có sữa đâu..."

Nghe anh nói vậy, Trương Nghiêu rất không hài lòng, tay to nắn bóp bầu vυ' mượt mà co dãn, miệng phàn nàn sao vυ' bự này lại không có sữa, đúng là phí phạm của trời.Đàn ông thì sao có sữa được?

Anh cũng không sinh con nên đâu cần cho con bú... dưới cà l*и trên bú √υ', gấp đôi kɧoáı ©ảʍ làm Trần Đào đờ đẫn, suy nghĩ về lời nói của Trương Nghiêu, hình như vυ' bự của mình không phun sữa là có lỗi thật, đành phải thỏ thẻ xin lỗi rồi co bóp môi l*и lấy dưới bù trên, bù đắp cho ©ôи ŧɧịt̠ thô nóng bỏng, nước l*и liên tục xả ra, tẩm ướt dươиɠ ѵậŧ của hắn, anh ưỡn ngực nhét vυ' vào mồm Trương Nghiêu, vυ' lấp miệng em để hắn không phàn nàn nữa.Xuân tình vờn quanh hai người, lan tỏa khắp phòng khiến người khác hứng theo, ôm lấy người bên cạnh rồi đu đưa nhấp nhổm, tiếng rên la tràn ngập phòng giải trí, karaoke tăng hai thành party tɧác ɭoạи.Nhiều người rất khoái kiểu chơi này, muốn truth or dare thêm mấy ván, Trương Nghiêu mới buông tha cho Trần Đào, giúp anh kéo áo, ôm anh về ghế ngồi.

Trải qua trận âu yếm triền miên lúc nãy, cơ thể mẫn cảm của Trần Đào đã nhũn thành bãi nước, đằng nào mọi người cũng đeo mặt nạ, anh dứt khoát cưỡi luôn trên ©ôи ŧɧịt̠ Trương Nghiêu không chịu đi xuống, Trương Nghiêu được l*и yêu mát xa tiếp cũng hớn hở, đặt tay lên hai cái bánh bao thưởng thức độ mềm xốp, bên dưới thì cọ xát nhẹ nhàng, đây là cách chà l*и mà Trần Đào rất thích, anh thả lỏng dựa vào người Trương Nghiêu, cẳng chân đung đưa qua lại, tiếp tục vòng truth or dare tɧác ɭoạи mới.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 6


Thử thách bú l*и, dùng l*и da^ʍ sưng múp ủ rượu mời kháchChai rượu xoay về phía Dịch Gia Niên, mấy con ma men yêu cầu gã tìm một người rồi khỏa thân plank với người ta, Dịch Gia Niên cười nói mấy người đủ tư cách nhìn tôi khỏa thân sao?

Tắt đèn đi.Phòng giải trí chỉ có ánh sáng lập lòe từ ngọn nến trên bàn, sau khi tắt nến, xung quanh chìm vào màn đêm u tối.

Điều này không thể ngăn cản Dịch Gia Niên tìm đến chỗ Trần Đào, gã đã tia anh trai dâʍ đãиɠ này từ nãy, cẳng chân rũ trên đầu gối Trương Nghiêu của anh vẫn đu đưa nhẹ, đôi môi dưới mặt nạ khẽ nhếch, đầu lưỡi đỏ tươi lấp ló bên trong, vẻ mặt chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©.Gương mặt tràn trề xuân tình của Trần Đào khiến dươиɠ ѵậŧ Dịch Gia Niên cứng ngắc, tới lượt gã thực hiện thử thách, gã lập tức đến bên Trần Đào, ôm lấy anh, Trần Đào đột nhiên bị bế lên giật cả mình, anh "A" một tiếng, l*и nộn lập tức được cưỡi lên một cây hàng quen thuộc khác.Lúc này anh mới an tâm, thả lỏng tay ôm lấy cổ Dịch Gia Niên, đôi chân thuần thục vòng quanh thắt lưng của gã để cố định người, đầu ©ôи ŧɧịt̠ tách khe l*и ra, lún xuống cửa l*и, môi l*и nịnh nọt tràn lên ôm ấp thân ©ôи ŧɧịt̠.Dịch Gia Niên bế anh xuyên qua đám người, bởi vì tối đen, Trần Đào không nhìn thấy gì, chỉ biết Dịch Gia Niên đẩy anh trượt khỏi dươиɠ ѵậŧ của mình rồi đặt nằm xuống đất, anh nghe thấy tiếng cởϊ qυầи áo vang lên sột soạt, hẳn là gã ta đang cởi đồ, rồi sau đó gã tiến đến cởi đồ anh ra.Trần Đào giữ tay gã lại, nhỏ giọng từ chối, người ta yêu cầu cậu khỏa thân plank mà?

Cởi đồ tôi làm gì?Dịch Gia Niên đẩy tay anh ra, giật phăng cúc áo măng tô, anh tưởng đang thi đấu thể thao hả?

Có mỗi tôi cởi thì chơi gì nữa?

Nếu anh không phối hợp, coi chừng bọn họ sẽ nghĩ ra trò bẩn bựa gì đó để trừng phạt anh đấy.Trần Đào không dám từ chối nữa, thay vì bị những người xa lạ sờ soạng, thì bị Dịch Gia Niên sờ còn hơn, anh đã quen với cảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hay bị lột đồ trước mặt ba người rồi, bây giờ trong phòng tối tăm, cởi truồng cũng được.Dịch Gia Niên đẩy vạt áo của anh sang hai bên, tách đùi anh ra, tuy không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể mường tượng được dáng vẻ phanh l*и lộ vυ' quyến rũ của anh trai đáng yêu này, gã tháo mặt nạ của anh vứt sang một bên, sau đó xoay người, dùng tư thế 69 chống trên người Trần Đào, bắt đầu plank.Ban đầu Trần Đào còn thấy gượng gạo, kết quả chỉ 30 giây sau, Dịch Gia Niên mệt mỏi, hạ eo xuống, dươиɠ ѵậŧ ấm nóng dưới háng gã chọc vào môi anh, Dịch Gia Niên lắc ©ôи ŧɧịt̠ quét quanh môi Trần Đào, lỗ tiểu tiết tinh đυ.c bôi son trắng lên môi anh, anh buồn bực hừ một tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh, chóp ©ôи ŧɧịt̠ lại cà lên má anh, dươиɠ ѵậŧ của Dịch Gia Niên quá cứng, chọc đau cả mặt, bây giờ Trần Đào rất kiều khí không thể chịu đau, không thoải mái một tí là anh đã than thở với ba gã đàn ông nửa ngày, đành bảo Dịch Gia Niên dời ©ôи ŧɧịt̠ sang chỗ khác.Dịch Gia Niên lại nói anh tưởng plank dễ thế à?

Tôi hết sức rồi, Trần Đào ấm ức, trách móc dươиɠ ѵậŧ của gã làm đau mình.Dịch Gia Niên khó chịu nói mệt anh ghê, có cách để hết đau mà?

Mở miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ tôi là không đau nữa còn gì?Rõ ràng có gì đó sai sai, nhưng Trần Đào hơi e ngại bộ dáng sồn sồn của Dịch Gia Niên, nghe gã nói vậy, đành phải hé miệng ngậm lấy hung khí đang tác oai tác quái, hương vị tanh nồng của gã đàn ông xộc vào mũi, Trần Đào vô thức đưa lưỡi quét một đường quanh qυყ đầυ, muốn liếʍ sạch dịch nhầy nhớp nháp dính trên nó.Dịch Gia Niên hỏi anh thoải mái hơn chưa?

Miệng Trần Đào bận ngậm ©ôи ŧɧịt̠, không thể nói chuyện, đành ra sức bú ɭϊếʍ tỏ vẻ đồng ý.Gã cười cười, đột nhiên đong đưa vòng eo, từng nhịp vững chắc thọc vào rút ra trong khoang miệng Trần Đào, thân ©ôи ŧɧịt̠ thật sự quá to và mập, lấp đầy miệng anh, căng miệng Trần Đào thành một lỗ tròn, gã nắc càng ngày càng sâu, anh ê a rêи ɾỉ, nước bọt tràn khỏi kẽ môi.Trần Đào bú ©ôи ŧɧịt̠ nóng cả người, thả lỏng vòm họng để Dịch Gia Niên thúc dễ hơn, hai tay mơn trớn trứng dái của gã, nhẹ nhàng mát xa xoa bóp, giống như muốn giục gã bắn tinh cho mình.Dịch Gia Niên được bú ©ôи ŧɧịt̠ thoải mái, khen miệng anh giỏi ghê, sau này tôi đút anh ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ được không, Trần Đào bị gậy thịt nắc họng hoa cả mắt, nghe Dịch Gia Niên khó tính khen ngợi, bỗng thấy kiêu ngạo, miệng mấp máy đồng ý, tham lam đưa lưỡi chà xát thật mạnh thân ©ôи ŧɧịt̠ của gã.TᏂασ miệng Trần Đào vài phút, Dịch Gia Niên văng tục, than thở plank mệt quá đi, gã không gồng được nữa, cả người ngã xuống, áp sát Trần Đào, cổ họng Trần Đào khó chịu rêи ɾỉ, bởi vì đang giữ tư thế 69 nên dươиɠ ѵậŧ Dịch Gia Niên nắc thẳng vào yết hầu anh, thân ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng làm họng thịt biến dạng.

Mặt Dịch Gia Niên đập vào háng Trần Đào, Trần Đào giãy dụa vì dươиɠ ѵậŧ lút cán trong miệng, vô tình dâng mông đến trước mặt Dịch Gia Niên.Dịch Gia Niên hí hửng nắm lấy mông anh, đầu lưỡi liếʍ mạnh vào khe l*и mềm mại.

Trần Đào giật mình cứng người, không thể tin được mình đang bị gã ta liếʍ l*и còn miệng thì bú ©ôи ŧɧịt̠ gã, đành phải kẹp chặt mông không cho Dịch Gia Niên tiếp xúc với cửa l*и mình, nhưng Dịch Gia Niên lại nhéo mạnh hộŧ ɭε trên đỉnh, bắt anh thả lỏng.Viên thịt yếu ớt nhạy cảm đáng yêu, vừa bị nhéo một cái, dòng điện tê rần tràn quanh khoang bụng anh, Trần Đào đành phải thả lỏng người, bắp đùi và mông thịt run lẩy bẩy.Dịch Gia Niên thấy anh không quá thích thú bèn nịnh nọt tẩy não anh, nói là có qua có lại, vì anh bú ©ôи ŧɧịt̠ tôi nên tôi bú l*и anh, anh nhìn coi l*и da^ʍ này đang xả lũ, không uống giùm thì tí nữa ướt hết đồ mất, ai không biết sẽ nghĩ anh lớn rồi mà còn tè dầm đấy.Đạo đức tiết tháo của Trần Đào mấy ngày nay càng lúc càng thấp, dù sao thì anh cũng muốn uống tinh của Dịch Gia Niên, cho Dịch Gia Niên bú l*и mình chắc cũng không sao, thế là lại đồng ý.Anh dạng chân rộng hơn, mặc cho Dịch Gia Niên đưa tay tách môi l*и của mình, đầu lưỡi linh hoạt ấn xuống cửa l*и ướŧ áŧ.Mặt Dịch Gia Niên vùi vào háng anh, há mồm say sưa bú ɭϊếʍ mật hoa ngọt ngào, môi l*и mép l*и bị đầu lưỡi trêu chọc run rẩy, cửa l*и hơi mở, tuôn trào nước sốt ngọt lành, gã đàn ông thèm thuồng nuốt xì xụp xuống họng.Sống lưng Trần Đào tê dại, thịt l*и được Dịch Gia Niên âu yếm sướиɠ rơn, vô thức đẩy hông, mông mập rung rung đuổi theo đầu lưỡi của gã, người ta cũng không làm anh thất vọng, đầu lưỡi gã kɧıêυ ҡɧí©ɧ hộŧ ɭε sưng to trên đỉnh, đón viên thịt vào miệng, đưa răng nhay nhay vị khách mới tới, hầu hạ hộŧ ɭε từng li từng tí, l*и mềm run rẩy phun nước tung tóe.Dịch Gia Niên lại đưa lưỡi cắm vào cửa l*и bí ẩn, bắt chước động tác của dươиɠ ѵậŧ, bựa lưỡi càn quét vét sạch từng tấc thịt huyệt, hút hết nước l*и ùa ra từ bên trong.Chân Trần Đào trương rộng hơn, đẩy l*и về phía Dịch Gia Niên, gã thỏa thích liếʍ láp khe thịt nhiều nước, còn anh cũng ra sức trêu chọc dươиɠ ѵậŧ trong miệng, cả hai giữ nguyên tư thế 69, say sưa âu yếm hạ thể của nhau.Tuy mọi người không nhìn thấy gì, nhưng tiếng Dịch Gia Niên hôn hít thịt l*и chụt chụt và tiếng nước nhóp nhép ái muội thì nghe rất rõ, bọn họ tò mò, hỏi lớn Dịch Gia Niên đang bú l*и đĩ da^ʍ nào thế?

Dịch Gia Niên bận nựng l*и yêu không thèm trả lời, nhưng thấy đám ma men đang dùng bật lửa thắp nến, đành dốc sức thúc hông bạch bạch bạch, trút trọn đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi vào miệng Trần Đào.Trần Đào sặc tinh ho khù khụ, Dịch Gia Niên đứng dậy bế anh ra chỗ ánh nến không chiếu đến được.L*и da^ʍ xa đầu lưỡi lại ngứa ngáy, tủi thân co rút, đến khi Dịch Gia Niên vùi mặt vào háng anh, anh không kiềm được phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ, môi l*и run rẩy chào đón bạn thân trở về.Lúc sau bọn họ không chơi truth or dare nữa, Dịch Gia Niên đè anh dưới đất, anh nâng mông để gã ta thưởng thức nước l*и tươi mới, đưa anh lêи đỉиɦ.Dịch Gia Niên vừa uống nước sốt ngọt ngào từ l*и anh vừa khen l*и da^ʍ bót quá nước l*и ngọt ghê, sau này phải uống mỗi ngày.

Trần Đào đỏ mặt ngại dùm gã, hạ mông xuống, cẳng chân duỗi thẳng, chê cậu là đồ dâʍ đãиɠ.Dịch Gia Niên yêu thương thơm chụt chụt vào l*и anh nói đây là tiết kiệm, lúc trước dại dột để nước l*и chảy mất, từ mai Trần Đào phải vạch l*и cho bọn họ bú, lúc nào thích thì uống, để tránh lãng phí.Mép l*и kiều nộn của Trần Đào còn bị Dịch Gia Niên day day trong miệng, anh mơ màng đồng ý.Đến tận hừng đông, trò truth or dare này mới kết thúc, môi l*и của Trần Đào bị Dịch Gia Niên hôn hít sưng múp, hồng hơn cả lúc dùng dươиɠ ѵậŧ chà l*и, ướt dầm dề chảy nước.Rất nhiều người đã ngủ luôn tại chỗ, Trần Đào mặc lại măng tô, tính chạy về phòng nghỉ ngơi, lại phát hiện nữ rich kid bất tỉnh nhân sự trước cửa WC, quần áo vẫn còn chỉnh tề, xem ra cô chỉ say rượu chứ không tham gia truth or dare đêm qua, anh muốn bế cô về phòng, nhưng vì cả đêm bị Trương Nghiêu và Dịch Gia Niên bú √υ' liếʍ l*и, giờ có hơi thoát lực, không ôm cô dậy được, ngay sau đó anh bỗng bị một người đàn ông bế lên.Vinh Huyên thì thầm vào tai anh, sao lại đi một mình thế này?

Có muốn cưỡi dươиɠ ѵậŧ không nào?Tất nhiên là muốn rồi, nãy giờ tự đi đường, môi l*и cọ xát vào nhau rất ngứa ngáy, chỉ có cưỡi trên thân ©ôи ŧɧịt̠ nóng hầm hập mới thoải mái.Nhưng anh không thể bỏ bạn gái nằm chơ vơ dưới đất thế này được, Trần Đào do dự.

Vinh Huyên theo tầm mắt anh nhìn về phía nữ rich kid, đặt anh xuống đất bảo đứng đây chờ mình, y đưa cô ta về rồi quay lại đón anh sau, nhé.

Trần Đào ngoan ngoãn gật đầu, Vinh Huyên vác nữ rich kid lên rời đi trước.Không cần chờ quá lâu, y đã nhanh chóng trở lại, còn chưa lại gần anh, anh đã đưa tay đòi bế, Vinh Huyên trìu mến bế anh lên, Trần Đào tách môi l*и ra để dươиɠ ѵậŧ kẹp vào giữa, hai người dính chặt vào nhau, môi lưỡi gấp gáp quấn lấy nhau.Vừa hôn vừa đi đường, Vinh Huyên ngửi thấy mùi tinh trên lưỡi anh, hỏi anh đã nuốt tinh à, Trần Đào nhẹ nhàng ừ một tiếng, Vinh Huyên lại hỏi anh bú tinh của ai?

Anh nói là của Dịch Gia Niên.

Vinh Huyên lại hỏi sau này ăn tinh của tôi nữa nhé, l*и non được Vinh Huyên hầu hạ thoải mái, đầu óc lại mơ màng, Trần Đào gật đầu "ô kê luôn".Vinh Huyên bế anh về phòng của nữ rich kid, cô nằm ngất nga ngất ngưởng trên giường, Vinh Huyên ngồi xuống sofa, Trần Đào cưỡi trên hông y, vươn đầu lưỡi hồng nộn triền miên say đắm với y, hôn một chốc, lại nói vài câu tán tỉnh nhau, rồi nút lưỡi nhau quấn quít.Sau đó Trần Đào cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.Vinh Huyên chúc anh ngủ ngon, chuẩn bị đứng dậy rời đi, Trần Đào lại kẹp chân không chịu thả y, l*и tao co rút, tham lam mυ'ŧ chặt thân ©ôи ŧɧịt̠.Vinh Huyên hỏi sao thế?

Trần Đào mím môi, ngại không muốn nói, Vinh Huyên bèn cười hỏi l*и muốn ôm ©ôи ŧɧịt̠ ngủ đúng không?Y nhẹ nhàng dụ dỗ anh muốn gì cứ nói, bọn họ sẽ chiều anh hết, thế là Trần Đào đỏ mặt gật đầu, nhỏ giọng nói, ưm, l*и ngứa quá.Vinh Huyên thân mật xoa xoa l*и sũng nước, tại tôi tại tôi, l*и non nộn thế này, sao lại vô trách nhiệm bỏ anh một mình?

Thế rồi y nằm xuống sofa, để Trần Đào ngồi lên hông mình, vuốt ve mông và vυ' anh, dỗ anh ngủ.Khe l*и kẹp cây xúc xích quen thuộc, anh ghé vào lòng Vinh Huyên, không chịu nhắm mắt, vòi vĩnh đòi sang phòng y, anh sợ nữ rich kid tỉnh lại sẽ bắt quả tang bạn trai mình đang giương l*и ướt nhẹp cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ gã đàn ông khác.Vinh Huyên không đồng ý ngay, mà hỏi Trần Đào tối qua chơi những gì?

Trần Đào vì muốn rời khỏi căn phòng này nhanh chóng, đành phải kể thật chi tiết cảnh Trương Nghiêu chà l*и bú √υ' mình, cảnh Dịch Gia Niên ôm mông bú l*и mình cho Vinh Huyên nghe, nói một hồi, người lại nóng hầm hập.Vinh Huyên hỏi anh có thích không?

Anh thật thà nói có.

Vinh Huyên hỏi thế sau này có chịu chiều ba người như vậy nữa không, nếu bọn họ xin anh phải cho bọn họ ăn vυ' bú l*и, nhé?

Bạn bè phải làm đến tận mức này sao?

Trần Đào chần chờ, Vinh Huyên tranh thủ nhẹ nhàng chà xát hộŧ ɭε của anh, thuyết phục anh sướиɠ chúng tôi cũng sướиɠ, đôi bên đều có lợi, anh còn do dự gì nữa?

Kɧoáı ©ảʍ êm đềm làm Trần Đào mủi lòng, lại bị lừa ký một hợp đồng sắc tình.Anh tưởng bây giờ Vinh Huyên có thể bế anh về phòng y, nhưng Vinh Huyên lại nói tôi cũng muốn được chơi với anh giống hai người kia vào đêm qua.Lúc này nữ rich kid xoay người, Trần Đào cứng đờ, thương lượng với y, chơi một cái thôi, chơi xong thì rời khỏi đây.Vinh Huyên đồng ý, nhưng phải chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất cơ.Để chiều lòng y, Trần Đào cầm lấy chai rượu trên bàn, bật nắp, sau đó nâng mông dùng l*и làm ly, ngón tay tách môi l*и ra, miệng chai đối diện với cửa l*и, cắn răng đổ rượu vào.Rượu lạnh ùng ục ùng ục rót đầy khoang bụng anh, cơ bụng hơi phình lên tạo thành một đường cong nhẹ, Trần Đào hơi vặn eo, nhấp miệng cố nén tiếng rên, vυ' mật to bự sóng sánh, câu luôn hồn Vinh Huyên, hai mắt y chỉ còn lại vυ' bự gợi cảm, háng trướng phát đau.Một lát sau, Trần Đào đặt chai rượu xuống, ly l*и khép chặt để giữ rượu, chậm rãi lướt lên thân trên của Vinh Huyên, mông phì đầy đặn dừng lại trên mặt y, miệng l*и kiều diễm chào hỏi môi mỏng gợi cảm, nũng nịu cọ cọ, nói mời quý khách uống rượu l*и.Trần Đào không giữ tư thế này được, toàn thân bủn rủn, gần như ngồi hẳn lên mặt Vinh Huyên, l*и múp áp sát môi Vinh Huyên, bị đè dẹp lép.Vinh Huyên hé miệng, mồm to ngậm lấy l*и nhỏ, lưỡi chọc cửa l*и, bú mạnh để hút hỗn hợp rượu pha nước l*и, Trần Đào chống tay lên sofa, mông vặn vẹo hùa theo lưỡi Vinh Huyên, ưm ưm a a rêи ɾỉ, may mà nữ rich kid đang say mèm, nếu không nhất định sẽ bị tiếng bú l*и ồn ào của hai người đánh thức.Bị đàn ông bú l*и ở ngay cạnh bạn gái, Trần Đào kích động vô cùng, anh rêи ɾỉ ngọt ngào, mặc cho Vinh Huyên thưởng thức ly l*и tuyệt phẩm, hỏi quý khách có vừa lòng không?Vinh Huyên nâng mông hắn hôn chụt một phát vào môi l*и, nói rất hài lòng, l*и da^ʍ vừa bót vừa khít, ngọt ngào nhiều nước, phục vụ rất tốt, thanh toán thế nào đây?Được khách hàng khen ngợi, Trần Đào vui vẻ, lắc mông ấn l*и vào miệng Vinh Huyên, phun cả rượu lẫn nước l*и, thở dốc trả lời chỉ thu tiền rượu, nước l*и miễn phí, quý khách muốn uống bao nhiêu cũng được, nên giá cả rất phải chăng..."

Hay quá, vậy tôi phải uống thật đã..."

Vinh Huyên đáp lời, đầu lưỡi duỗi hết mức, điên cuồng chọc vét khuấy đảo vách thịt.Khóe mắt Trần Đào ửng đỏ, nhìn về phía bạn gái, l*и da^ʍ bị đàn ông liếʍ văng nước tung tóe.Thẳng đến khi nữ rich kid uể oải xoay mình, mặt hướng về phía hai người đang chơi l*и, lông mi run rẩy, dường như sắp tỉnh lại, Trần Đào sợ hãi, vô thức xoắn l*и kẹp chặt đầu lưỡi Vinh Huyên.Vinh Huyên chưa buông tha cho anh, miệng vẫn say sưa hôn hít l*и yêu, Trần Đào ứa nước mắt, nức nở bảo y tha cho l*и anh, bạn gái anh sắp tỉnh rồi.

Lúc này y mới quyến luyến đồng ý.Bàng quang căng trướng làm nữ rich kid bừng tỉnh, lúc mở mắt còn nghe phảng phất tiếng cửa phòng phanh một tiếng, cô gãi đầu, đi vào phòng vệ sinh, không hề biết trong khoảnh khắc cô mở mắt ra, người yêu cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cưỡi dươиɠ ѵậŧ Vinh Huyên, được y bế khỏi phòng, khe vυ' hun hút còn kẹp số tiền ít ỏi mà l*и non vừa vất vả kiếm được.Trần Đào đã quen cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông, cũng quen luôn với việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dù người lạ có thể xuất hiện trên hành lang bất cứ lúc nào, anh đã đứt mất dây thần kinh xấu hổ, vặn mông trách cứ Vinh Huyên bú quá mạnh, hút sưng l*и mình, thịt mông đầy đặn và vυ' bự mềm mại tạo sóng thịt dập dềnh.Vinh Huyên xin lỗi, để dươиɠ ѵậŧ mát xa cho anh nhé, làm nhiều cho quen là được, mai kia tôi muốn bú gấp mười lần hôm nay.Nghe những lời này, l*и non của Trần Đào run rẩy, hưng phấn ứa nước, anh vùi đầu vào cổ Vinh Huyên, nhỏ giọng đồng ý.--------------------------------------------------Lại thêm một ngày một đêm điên cuồng, Trần Đào ngủ thắng đến chiều mới tỉnh.Anh cựa quậy người, phát hiện Vinh Huyên đang ôm mình ngủ, anh nâng chân gác qua eo Vinh Huyên, tay người đàn ông đặt trên bầu vυ' mềm mại, hạ thân cả hai khắng khít, l*и da^ʍ ướŧ áŧ há miệng mυ'ŧ mát thân ©ôи ŧɧịt̠ y, dù bị cắm lâu như vậy vẫn co dãn se khít, dươиɠ ѵậŧ ấm áp sưởi ấm miệng l*и, môi l*и thích thú âu yếm mát xa gậy thịt.Anh đưa đẩy hông, chà lau dươиɠ ѵậŧ, tuy đã dậy nhưng chưa muốn rời giường, anh vừa cử động, bàn tay nắm vυ' anh nhéo nhéo, y cũng tỉnh theo.Anh rầm rì rên nhẹ, Vinh Huyên vừa xoa vυ' vừa hôn hôn anh, hỏi anh có đói bụng không, y nói anh mới nhận ra bụng mình đang kêu, bèn đáp muốn đi ăn.Vinh Huyên vỗ vỗ mông mập bảo anh đứng lên.

Anh bò dậy khỏi người Vinh Huyên, đang muốn xuống giường thì y níu cổ tay anh lại, hỏi anh quên mất trước khi rời giường cần làm gì à?Trần Đào nhớ đến lời hứa của mình với y, hai má phiếm hồng, nằm sấp xuống, há miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, sục lên sục xuống thân ©ôи ŧɧịt̠, chờ cây gậy phình lên, gân xanh cuồn cuộn, anh quỳ gối chổng mông với Vinh Huyên, mông đối diện dươиɠ ѵậŧ, tách môi l*и ra, cửa l*и ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠, Vinh Huyên nhẹ nhàng cọ xát với vách thịt, xả đợt tinh nùng đầu tiên trong ngày cho l*и ủ.Trần Đào siết chặt cửa l*и, sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, miệng lại trách cứ Vinh Huyên bắn sâu quá, ánh mắt Vinh Huyên tràn ngập tình cảm và du͙© vọиɠ, bình thường thôi, sau này anh sẽ biết thế nào mới là sâu thật sự.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 7


Cho đàn ông bú l*и ngay cạnh bạn gáiTrần Đào tắm xong, vừa rời khỏi phòng Vinh Huyên thì đυ.ng phải nữ rich kid.Nữ rich kid cười hỏi Trần Đào la cà ở đâu giờ mới ló mặt?

Mấy ngày nay chả nhìn thấy anh.

Từ ngày lên đảo hôm nào cũng chơi bời thâu đêm, ai cũng tɧác ɭoạи, cô chỉ hỏi bâng quơ một câu, cũng không có ý nghi ngờ Trần Đào.Nhưng Trần Đào thì chột dạ thật, mấy hôm nay anh và nhóm của Vinh Huyên chơi càng ngày càng quá đáng, sợ nữ rich kid phát hiện, thế là vội phân bua.Em yêu, đêm qua em uống quá say, sáng nay anh bế em về phòng còn gì?Nữ rich kid thầm khen người yêu mình ga lăng đấy, rồi thắc mắc sao anh không ngủ cùng em.Trần Đào nghẹn lời, không dám nói mình bận dùng l*и đút rượu cho Vinh Huyên rồi cưỡi dươиɠ ѵậŧ y đi ngủ, lắp ba lắp bắp anh anh anh một hồi, nữ rich kid nóng tính, cằn nhằn có gì mà phải ấp a ấp úng thế nhỉ."

Ngủ nguyên ngày đói quá, nấu cái gì cho em ăn đi."

Nữ rich kid ra lệnh.Trần Đào chạy xuống phòng bếp dưới tầng, biệt thư có hai loại bếp, một loại xây ở nhà trong, có đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị đồ ăn, một loại là phòng bếp mini ở đại sảnh, có thể nấu một vài đồ đơn giản.Nữ rich kid ngồi trên sofa trong đại sảnh, lười biếng lướt di động, cách lưng cô mấy bước là phòng bếp lát đá cẩm thạch.

Trần Đào mở tủ lạnh, nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, nhưng anh sinh ra ở nông thôn, ba mẹ trọng nam khinh nữ không để anh động tay vào việc nhà và việc đồng áng, cho nên anh không biết nấu cơm, mãi đến khi đi làm, bất đắc dĩ phải học nấu vài món đơn giản.Trần Đào lấy trứng gà, rau và mì gói từ tủ lạnh ra, tính úp cho cô bát mì lót dạ trước, tí nữa đầu bếp sẽ nấu bữa chính cho mọi người sau.Đang nấu nước sôi, Dịch Gia Niên rón rén lẻn vào trong, ôm chầm lấy eo Trần Đào.Trần Đào hoảng sợ, khẩn trương đẩy gã ra, nói nữ rich kid đang ngồi ngay kia kìa.Dịch Gia Niên không quan tâm, tay bắt đầu sờ mó, túm lấy thịt mông đẫy đà, than thở, khát quá đi, tôi muốn uống nước l*и.

Lời nói tục tĩu làm Trần Đào đỏ mặt, anh không muốn lắm, rồi Dịch Gia Niên thì thầm hôm qua anh đồng ý rồi mà, nói chuyện chẳng giữ lời gì cả, anh bó tay, đành để Dịch Gia Niên tụt quần mình xuống.Anh đang mặc đồ thể thao mà Vinh Huyên cho mượn, dễ mặc dễ cởi, kéo một cái quần đã tụt xuống mông, Dịch Gia Niên tặc lưỡi vỗ cái bốp lên đồi thịt, sao lại mặc qυầи ɭóŧ, phiền quá đi.Trần Đào giật mình ưm một tiếng, tiếng vỗ vang lên khá to, nữ rich kid nghe thấy, tay vẫn liến thoắng chơi game, miệng hỏi làm sao đấy?Anh đáp lại không sao không sao, đưa tay che miệng nén tiếng rêи ɾỉ, Dịch Gia Niên đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo quần anh đến tận mắt cá chân, khe thịt run rẩy tiếp xúc với không khí, sau đó được khoang miệng ấm áp bao lấy.Trần Đào không thể tập trung nấu mì, nước trong nồi sôi sùng sục, hạ thể anh lại bị Dịch Gia Niên vừa bú vừa liếʍ, hai chân run rẩy đứng không vững, Dịch Gia Niên bảo anh ngồi hẳn lên mặt mình, môi dán sát thịt l*и, đầu lưỡi vói vào cửa l*и chọc ngoáy loạn xạ.Tiếng game bùm chát truyền đến từ phía sofa, Trần Đào đứng trong bếp bị bú l*и, đầu anh trống rỗng, mũi khịt khịt sung sướиɠ, nước sốt ồ ạt ứa ra ngoài.Hai tay Dịch Gia Niên vạch miệng l*и anh ra, há mồm ngoạm lấy thịt l*и phì nộn ra sức liếʍ mυ'ŧ, tiếng hút chùn chụt vang dội, không để sót một giọt nước l*и nào.Gã ta vừa bú l*и vừa khen, nói l*и yêu giỏi quá phun nhiều nước quá, đã cơn thèm.

Trần Đào tự hào, tách đùi ấn đóa hoa ướt nhẹp vào sâu trong miệng Dịch Gia Niên, nhắm mắt tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mơn trớn da thịt mà gã đem lại.Tiếng nước sôi vang lên trên bếp, Dịch Gia Niên như một tên nghiện ngập vùi đầu vào l*и anh, dòng điện tê tê ở bên dưới truyền dọc khắp người, eo anh mềm nhũn, gã ta yêu thương hôn nựng hạ thể anh, thẳng đến khi nữ rich kid đói meo quay đầu hỏi anh nấu xong chưa?

Em sắp chết đói rồi nè?Tuy Dịch Gia Niên đang ngồi xổm phía dưới khuất tầm nhìn của nữ rich kid, Trần Đào vẫn hú hồn, xoắn chặt thịt l*и, kẹp chặt đầu lưỡi Dịch Gia Niên không cho gã động, nhỏ giọng hỏi cậu uống đã chưa?

Tôi phải nấu mì.Dịch Gia Niên cà môi lên cửa l*и vừa liếʍ vừa nói, "Anh nấu mì của anh, tôi liếʍ l*и của tôi, không có phiền anh mà."

Sao lại không làm phiền, cậu bú l*и tôi vừa tê vừa ngứa, không nấu mì nổi.

Mặt Trần Đào đỏ như gấc, nhỏ giọng trách cứ gã đàn ông đang hôn hít hạ thể của mình.Dịch Gia Niên bú thêm mấy miếng, nói sao lại trách tôi?

Tại l*и của anh ngon quá, nào nào ngồi thấp xuống một tí, cho tôi liếʍ dễ hơn.Trần Đào thế mà lại dạng chân, ngồi khụy xuống một đoạn, để lưỡi Dịch Gia Niên quấy đảo động thịt.Trong tiếng hút liếʍ của gã ta, Trần Đào run tay đổ nước ra bát, anh không còn tâm trí đập trứng gà và nấu rau, chỉ bỏ thêm gia vị, sau đó nhẹ nhàng đong đưa mông hỏi Dịch Gia Niên uống đã chưa, anh phải mang mì ra.Lúc này, Dịch Gia Niên mới rút lưỡi lại, nhẹ nhàng hôn mấy cái vào miệng l*и ướt đẫm, mặc lại quần cho anh, bao bọc kỹ lưỡng mông tao, cũng may nước l*и đã được gã uống hết, nếu không quần sẽ ướt nhẹp.Nghĩ một hồi lại thấy bị đàn ông bú l*и cũng không sao, là do l*и nộn của anh cứ chảy nước ròng ròng như bị bệnh mà?

Nếu không có Dịch Gia Niên dùng lưỡi an ủi hộŧ ɭε luôn sưng to, quấy đảo động thịt ép nó chảy nước, sau đó uống sạch, chắc anh sẽ không đi đường nổi mất.Anh bưng hai bát mì ra khỏi bếp, quay đầu nhìn Dịch Gia Niên đang đứng tại chỗ liếʍ môi liếc mắt đưa tình với mình, ngượng ngùng run lên, quay ngoắt đi không nhìn gã nữa.

Anh đặt bát mì xuống trước mặt nữ rich kid, hai mắt cô không dời khỏi di động, ăn được một miếng thì bỏ đũa xuống mắng nãy giờ anh làm gì đấy?

Nấu thì lâu mà ăn dở ẹc.Nghe nữ rich kid mắng chửi, l*и nộn ướŧ áŧ của anh rụt rụt, lúc nãy anh...Vừa cho Dịch Gia Niên bú l*и, không được tập trung lắm.Dịch Gia Niên ra khỏi phòng bếp, nói với nữ rich kid, Đan Đan, sao cô lại ăn mì làm gì, về phòng trước đi, tôi bảo đầu bếp nấu cho cô một bữa thịnh soạn rồi mang lên tận phòng nhé.Dịch Gia Niên mặt mày như hoa, mắt cười đánh trống lảng, nữ rich kid chưa gì đã bị thuyết phục, trừng mắt với Trần Đào một cái rồi hài lòng cầm di động về phòng.Dịch Gia Niên ngồi xuống sofa, thấy Trần Đào yên lặng nếm mì, chẳng nói năng gì, bèn đưa tay chọc nhẹ eo anh, sao thế?

Ai làm anh buồn à?Trần Đào dịch người ra không cho gã chạm nữa, cúi đầu nói tôi nấu mì dở là tại ai, tại cậu cứ đòi liếʍ l*и làm phiền tôi.

Anh nói mà mặt tỉnh bơ, giọng nói mang theo hờn dỗi.Dịch Gia Niên cười haha, sán lại gần rồi ôm chầm lấy anh, thế tôi làm anh giận à?

Tôi nói vậy để đuổi Hoàng Đan Đan đi thôi mà, có cái bóng đèn ở đây thì sao tôi gặp l*и yêu được.Đồ vô liêm sỉ, Trần Đào trừng mắt với Dịch Gia Niên, cậu nghĩ lại đi ai mới là bóng đèn, Đan Đan là bạn gái tôi ok.Dịch Gia Niên sa sầm mặt mày, thế anh muốn gì?

Muốn tôi bú l*и anh trước mặt Hoàng Đan Đan đúng không?

Tôi thấy cũng được...

Nói nói, gã hướng đầu về phía cầu thang gọi to Đan Đan, Đan Đan, Trần Đào duỗi tay bịt miệng gã lại, bảo đừng gọi nữa.Dịch Gia Niên cười lạnh, hỏi anh còn giận không?

Trần Đào lắc đầu, không dám giận nữa, gã lại vòi vĩnh, anh đành cởϊ qυầи ra, bò trên sofa, chĩa mông về phía Dịch Gia Niên, banh môi l*и phì nộn trơn bóng, đút suốt l*и ngập nước vào miệng gã."

Ưʍ...

A...

Ha ah..."

Môi lưỡi gã ta hầu hạ anh khoan khoái, nhỏ giọng rêи ɾỉ, dù đây là đại sảnh có thể gặp người khác bất cứ lúc nào, anh vẫn mặc kệ đong đưa mông mập trần trụi, cọ môi l*и vào mặt Dịch Gia Niên.Chờ Dịch Gia Niên uống đủ, bụng anh đã kêu ọt ọt, mặt mày phê pha ngơ ngác, Dịch Gia Niên mới bế anh ngồi lên dươиɠ ѵậŧ, miệng đối miệng đút cho anh ăn bánh kem trong tủ lạnh.Anh muốn tự ăn, l*и nộn đã bị thân ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng nghiền ép, đành phải chấp nhận ăn bánh kem gã đàn ông dùng miệng đút, thân mật truyền nước bọt cho nhau.Mãi lúc sau, Dịch Gia Niên mới bị điện thoại gọi đi.

Trần Đào mặc quần vào, bỗng thấy ấm ức, Dịch Gia Niên không bế anh cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ nữa, bỏ lại anh lên lầu một mình, trong khi l*и non vừa bị gã hôn hít sưng múp, đồ vô trách nhiệm.Anh vặn vẹo chuẩn bị lên lầu thì Trương Nghiêu gọi điện đến, rủ anh đi chơi bida.Trần Đào đang giận dỗi, gắt giọng nói không đi được, đi không nổi.

Trương Nghiêu vừa nghe là biết cục cưng dâʍ đãиɠ này lại kiều khí, nói anh cứ ngồi yên, để hắn xuống bế lên.Trương Nghiêu vừa xuống lầu đã thấy Trần Đào đang lạnh mặt dựa vào lan can, bèn hỏi ai chọc anh giận?Trần Đào chỉ vào phía dưới mình, mách Trương Nghiêu, nói Dịch Gia Niên hút sưng l*и mình.Trương Nghiêu nhướng mày, ghê vậy sao?

Cho tôi nhìn thử xem nào.Trần Đào ngoan ngoãn kéo quần xuống, tách đùi, để lộ thịt l*и sưng đỏ cho Trương Nghiêu nhìn, Trương Nghiêu đưa tay xoa xoa môi l*и, thảo nào không đi được, tội ghê, sưng thế này cơ mà, lại hỏi thế anh cởϊ qυầи rồi cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ có chịu không?Trần Đào gật gật đầu, một chân rút khỏi quần thể thao rộng thùng thình, một chân treo quần, Trương Nghiêu bế anh ngồi vào háng mình, l*и sưng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài, môi l*и đô đô béo mập mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠, Trương Nghiêu thoải mái thở dài, hỏi l*и của anh kiều nộn thế này, mai sau biết làm sao?Trần Đào ấp úng, sau này không được cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ nữa à?Trương Nghiêu ôm thịt mông trơn bóng, vừa đi lên lầu vừa nói, cưỡi thoải mái, nhưng mà không thể cưỡi miễn phí được...Trần Đào ôm cổ hắn, vυ' bự dán lên ngực Trương Nghiêu, nói tôi ăn tinh giúp mọi người rồi còn gì?

Còn, còn cho mấy người uống nước l*и nữa.Ủa, tại cái l*и nhỏ tham ăn này đòi hút tinh của chúng tôi mà?

Anh phải chịu trách nhiệm với nó, nước l*и cũng là do anh quá da^ʍ, không uống giúp anh, chả lẽ cứ để nó chảy tự do à?

Trương Nghiêu ra vẻ nghiêm trang.Anh càng nghe càng thấy sai, nhưng không biết phản bác thế nào, rõ ràng l*и non của mình trước giờ giấu rất kĩ, là ba gã đàn ông này ép buộc anh cởϊ qυầи áo, suồng sã bú ɭϊếʍ l*и mình, mới thuần hóa l*и anh nhạy cảm như vậy, vừa chạm vào đã ứa nước, tại sao qua lời Trương Nghiêu lại thành lỗi của anh.Nhưng anh không cãi được, đành lấy lòng co rút môi l*и, hỏi hắn vậy giờ phải làm sao?Trương Nghiêu tích cực tẩy não tiếp, giờ bọn tôi thích gì anh chiều chúng tôi là được, Dịch Gia Niên thích uống nước l*и, thi thoảng anh phải chủ động đút cho cậu ta uống, mấy ngày nữa là sinh nhật Vinh Huyên, anh nghĩ thử cậu ta thích gì, tặng cho cậu ta một món quà.

Còn tôi, chắc anh cũng biết tôi muốn gì rồi nhỉ?Trần Đào nghe lời gật gật đầu, ghi nhớ những điều Trương Nghiêu vừa nói, anh vén áo lên, để lộ hai bầu vυ' đẫy đà, núʍ ѵú đỏ thắm run run, nhỏ giọng mời Trương Nghiêu ăn vυ'.

Thế là Trương Nghiêu miệng bú √υ', dươиɠ ѵậŧ chà l*и anh, hai đùi rắn chắc kẹp chặt eo hắn, để Trương Nghiêu bế mình vào phòng bida.----------------------------------------Easter egg:Trần Đào bài bạc với ba người đàn ông lại thua sạch, anh tuy gà nhưng vẫn ham chơi, lại còn keo kiệt, không có tiền nên đành dùng cặρ √υ' tròn trịa của mình để trả.Người đàn ông ngồi trên ghế, Trần Đào quỳ trước mặt Trương Nghiêu, dùng miệng kéo khóa quần hắn xuống, móc cây hàng bên trong ra, khoang miệng ấm áp ngậm lấy cục thịt đang phả hơi nóng, đầu lưỡi dịu dàng liếʍ láp thân ©ôи ŧɧịt̠, chờ đến khi nó cương cứng mới nhổ ra, anh nhích lại gần hơn, nâng bầu vυ' phì mềm lên kẹp lấy nguyên cây hàng của hắn, núʍ ѵú sưng to như hoa hồng nở rộ, bầu vυ' đầy đặn co dãn, bọc kín thân ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ứa ra từ đầu khấc nhỏ tí tách lên đồi vυ', dịch nhầy dính nhớp bôi trơn cho vυ' mật.Trần Đào dùng hai vυ' đẫy đà làm đệm mát xa cho ©ôи ŧɧịt̠ bự thô tráng của hắn ta, viên cầu phình phình chà xát lên xuống thân ©ôи ŧɧịt̠, núʍ ѵú đấm bóp qυყ đầυ trương phình, Trương Nghiêu được mát xa thở dài sung sướиɠ, Trần Đào hừ nhẹ, hai đùi kẹp chặt, lén cọ xát môi l*и vào nhau, nước sốt cửa ra từ cửa l*и, tẩm ướt môi thịt và đùi non.
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 8


Bida khỏa thân, bóng bida đâm vυ', mượn l*и gác ©ôи ŧɧịt̠Trương Nghiêu đỡ Trần Đào nằm lên bàn bida, banh chân anh sang hai bên, bảo Trần Đào tự ôm đùi mình, tạo thành tư thế chổng mông lên trời, môi l*и béo mập ướŧ áŧ mấp máy trong không khí, thi thoảng lại phun ra vài giọt nước trong suốt, vạt áo bị kéo cao đến tận cằm, vυ' mật thơm ngon lồ lộ, phập phồng lên xuống.Dáng vẻ mặc người yêu thương này khiến Trương Nghiêu thấy trìu mến, hắn đưa tay búng búng núʍ ѵú Trần Đào, vυ' bự của anh run lên, ưm một tiếng, đôi mắt đen láy ngập nước, không hề chống cự mà còn ưỡn ngực cao hơn.Trương Nghiêu cũng không giữ kẽ nữa, cúi người há mồm cắn vυ' da^ʍ đẫy đà, ngón tay tách môi l*и anh ra, dươиɠ ѵậŧ cắm vào giữa hai múi thịt nóng hổi.Ruột bánh mì nóng mềm được quét sẵn một lớp bơ, gậy pate nóng bỏng cẩn thận trét đều phần ruột, đầu ©ôи ŧɧịt̠ trương phình đè ép hộŧ ɭε no đủ, thân ©ôи ŧɧịt̠ sục lên xuống tán l*и thật đều, môi thịt bám sát dươиɠ ѵậŧ, co dãn rung động.

Vυ' mật mềm mại mắc kẹt trong miệng Trương Nghiêu, đầu lưỡi hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ núʍ ѵú, hai tay nhào nặn xoa bóp bầu vυ', núʍ ѵú xinh đẹp lắc rung rinh.Kɧoáı ©ảʍ chà l*и ăn vυ' triền miên không dứt, môi l*и của anh co rút, ngọt ngào rên lên, hai đùi tê dại, nước l*и phun ra ngoài.Sau khi hoàn hồn, Trương Nghiêu mới dìu Trần Đào đứng xuống đất, nói bây giờ sẽ chơi bida.

Trần Đào chưa chơi bida bao giờ, mới xem qua trên TV thôi, cùng lắm chỉ bắt chước được động tác đánh bóng của tuyển thủ, nhưng lúc này anh đang mải chìm đắm trong dư vị cao trào, không có tâm trí để chơi, Trương Nghiêu nói không sao, anh đứng đó nhìn tôi cổ vũ tinh thần là được.Đề nghị này rất bình thường, Trần Đào đồng ý, anh nào biết tâm cơ boy Trương Nghiêu ranh mãnh không kém gì Vinh Huyên và Dịch Gia Niên, chẳng những không cho Trần Đào mặc lại quần, còn dụ anh cởi luôn áo, nói là vừa ngắm vυ' vừa chơi bida để chơi cho high.

Thôi thì núʍ ѵú còn đang dính đầy nước miếng của người ta, cho hắn ngắm cũng được, Trần Đào không từ chối.Anh kéo áo qua đầu, toàn thân trần trụi, làn da rám nắng chào hỏi ánh mắt tà da^ʍ của Trương Nghiêu, Trần Đào bỗng hơi ngượng nên đưa tay che ngực, tính giấu đi vùиɠ ҡíи, nhưng vυ' bự được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chăm bẵm tưới tiêu mỗi ngày đã vượt qua cỡ tay anh, thịt vυ' lồi ra khỏi kẽ tay.Trương Nghiêu năn nỉ anh bỏ tay xuống, dừng dập vυ' như thế, Trần Đào nhỏ giọng giận dỗi từ ngày gặp gỡ ba người, anh không có cơ hội mặc quần áo, Trương Nghiêu cười nói chúng tôi chỉ muốn anh thoải mái thôi mà.Trần Đào rất muốn nói là mình không thoải mái, nhưng thấy không chống cự được, đành phải làm theo yêu cầu của hắn đi về phía đối diện, ưỡn lưng ghé vào bàn bida, mông vểnh đầy đặn chổng ra sau, l*и ngập nước cũng chổng theo, hướng bầu vυ' căng tròn về phía Trương Nghiêu, cho hắn thoải mái ngắm nhìn.Trương Nghiêu đưa mắt tán tỉnh vυ' của anh, giơ gậy đứng vào thế, một tiếng phịch vang lên, bóng bida lăn loạn trên bàn, một trái bắn thẳng vào thịt vυ' mềm mại của Trần Đào, nặng nề va chạm núʍ ѵú đỏ hồng, Trần Đào hét lên, thịt vυ' bị nén vào rồi bật ra, run rẩy tạo sóng trên bàn.Cơn đau tê dại từ phần núm làm Trần Đào ứa nước mắt, đứng dậy tủi thân ôm vυ' bị đâm đỏ, hai mắt mở to giận dỗi nhìn Trương Nghiêu, không chịu đặt vυ' lên bàn bida nữa.

Trương Nghiêu nói thế anh đứng đó xoa vυ' cũng được.Để thoát cảnh bị bóng nện vυ', Trần Đào đành làm theo động tác của Trương Nghiêu lúc nãy, tay ôm hai vυ' mân mê xoa bóp, nhào nặn thịt vυ' thành đủ loại hình dạng, núʍ ѵú không cần người đυ.ng đã đứng thẳng, trái chín đỏ hồng như sắp vỡ.Trương Nghiêu nhìn đỏ mắt, thở hổn hển đòi anh miết núʍ ѵú, Trần Đào đành cẩn thận đưa tay chạm đỉnh vυ', kéo núʍ ѵú của mình từ tròn thành nhọn, miệng còn phải nói mời chủ nhân ăn vυ', l*и da^ʍ mềm mụp rùng mình chảy nước.Cậu chơi bóng hay chơi bida đấy?

Trần Đào cáu kỉnh, Trương Nghiêu xua tay được rồi, thế giờ chơi bóng nhé.Nhưng Trần Đào không biết đánh bida, Trương Nghiêu nói để tôi chỉ, hắn hướng dẫn anh hạ lưng cong mông, hai tay lần lượt đặt vào hai vị trí trên thân gậy, Trương Nghiêu đứng đằng sau ôm anh vào lòng, tay cầm tay chỉ anh cách đi gậy.Tư thế này thật là, hai chân Trần Đào mở rộng, hông Trương Nghiêu áp sát mông của anh, dươиɠ ѵậŧ thô dài trực tiếp nện vào l*и da^ʍ ướŧ áŧ, l*и này ăn ©ôи ŧɧịt̠ đã quen thói, vừa cà vào thân thịt nóng hổi, đã đon đả mấp máy môi l*и, ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của tên đàn ông.L*и non được đầu lưỡi và dươиɠ ѵậŧ hầu hạ ngày càng nhạy cảm, tham lam há miệng ngấu nghiến thân dươиɠ ѵậŧ, nhả nước đánh dấu gậy của mình.Trương Nghiêu dắt tay Trần Đào đánh bóng, vòng eo đong đưa, dươиɠ ѵậŧ của hắn dài, qυყ đầυ phình to, lúc thúc hông không cẩn thận đâm vào cửa l*и khép mở, vách thịt nhung nhúc bên trong lập tức ùa đến, ôm ấp đầu nấm to bự.Vì qυყ đầυ quá lớn, cửa l*и Trần Đào bị nong rộng, banh thành một động tròn, vừa tê vừa trướng.

Trần Đào giật mình hô lên, trách hắn sao lại cắm vào l*и mình, lắc mông đòi Trương Nghiêu rút ra, nhưng lại khiến qυყ đầυ chọc ngoáy bên trong động thịt, Trần Đào sướиɠ rơn nằm liệt xuống bàn, vài giọt nước sốt tràn khỏi mép l*и, không thể chống cự.Tuy cơ thể đã bị chinh phục, miệng Trần Đào vẫn phàn nàn bất mãn, đã nói là chỉ cọ l*и chứ không đút vào, nếu dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong thì thành làʍ t̠ìиɦ rồi còn đâu, không được không được, anh không muốn làʍ t̠ìиɦ với đàn ông.U là trời.

Trương Nghiêu thầm nghĩ l*и da^ʍ này không biết đã ủ bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi, mà giờ vẫn ngây thơ ngốc nghếch như vậy, đáng yêu quá, không khỏi dùng âm điệu thương tiếc lừa anh, nói chuyện xui rủi đâu có ai ngờ, ©ôи ŧɧịt̠ tôi dài quá, mà tự dưng cửa l*и vô dụng của anh lại há miệng, tôi không cố ý cắm vào, mải chỉ anh cách chơi bida nên sơ suất thôi, mà cũng chỉ cắm mỗi đầu ©ôи ŧɧịt̠, đã cắm vào hết đâu, sao gọi là làʍ t̠ìиɦ được.

Tôi hướng dẫn anh chơi bida, anh cho ©ôи ŧɧịt̠ tôi gác một tí, hai bên cùng có lợi, được không?Hoa ngôn xảo ngữ làm Trần Đào bối rối, sao lại chê l*и anh vô dụng nhỉ, nó vừa khít vừa chăm sóc dươиɠ ѵậŧ chu đáo, còn biết phun nước bú tinh, Dịch Gia Niên còn khen l*и của anh xuất sắc, bị Trương Nghiêu phủ nhận công sức nên anh không hài lòng, chủ động co bóp cửa l*и mềm mại, mạnh miệng nói, thế thì cho ©ôи ŧɧịt̠ bự gác l*и một lát, chơi bida xong phải rút ra đấy.Vậy là cả hai vừa cắm l*и vừa chơi bida, đi một gậy là dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng lại thọc vào rút ra một phát, đầu khấc dịu dàng cẩn thận cọ xát vách thịt bên trong, động thịt co dãn dẻo dai, cảm giác tê trướng dần qua đi, thay vào đó cơn sướиɠ dâng lên từng đợt, l*и da^ʍ vô thức há to miệng, anh bỗng muốn nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn ta vào l*и.Nhưng lý trí còn sót lại không cho phép anh làm vậy, l*и non chỉ cho dươиɠ ѵậŧ cọ cọ, cửa l*и chỉ cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ chọt chơi, không thể cắm vào hết, dươиɠ ѵậŧ của mấy người này vừa bự vừa thô, nếu cắm vào sẽ dập nát l*и non mất, chưa kể anh cũng không phải đồng tính luyến ái.Qυყ đầυ nhè nhẹ ȶᏂασ l*и non, tuy kɧoáı ©ảʍ không ập đến dồn dập, cả hai lại được tận hưởng cảm giác mưa dầm thấm lâu, tim Trần Đào đập thình thịch, l*и đâm đỏ bừng nhễu nhại nước, bị qυყ đầυ tím đen thọc ra thọc vào, tiếng nước phụt phụt vang lên, lúc đầu khấc rút ra ngoài kèm theo bao nhiêu nước l*и.Trần Đào đắm chìm vào cách chơi mới, vòng eo mềm nhũn, mông dẩu thật cao, môi l*и ướt mềm dán sát vào thân ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông, tay đưa gậy lung tung, bóng bida đập loạn, giống như làm thế này thì hai người vẫn đang thuần túy chơi bida chứ không phải ȶᏂασ l*и.Cả hai chơi như vậy một lúc, Trương Nghiêu nói muốn uống rượu, bảo Trần Đào lấy giúp mình.

Anh đành phải ngồi dậy, cả người phủ một tầng mồ hôi trơn bóng, phe phẩy vυ' bự và mông phì đi về phía quầy bar, theo bước chân của anh, đầu khấc rời khỏi cửa l*и, nước sốt úa ra, chảy dọc theo đùi rồi thấm xuống đất.Đầu ©ôи ŧɧịt̠ đang gác l*и êm ấm, tự dưng phải rời xa nên anh bỗng thấy cồn cào, môi l*и run rẩy, muốn ăn xúc xích nữa cơ, thế là anh mới đi được hai bước đã dừng, ánh mắt tràn đầy tình xuân nhìn Trương Nghiêu, hắn hỏi anh làm sao thế, anh đưa tay banh cửa l*и ướt nhẹp, để lộ vách thịt lúc nhúc bên trong, nói l*и lạnh quá, muốn dươиɠ ѵậŧ sưởi l*и.Trương Nghiêu không vạch trần lý do dâʍ đãиɠ này, vui vẻ bước tới thọc qυყ đầυ vào l*и xinh, cảm giác no căng lại lấp đầy Trần Đào, hắn ôm eo anh, cửa l*и siết lại ngậm chặt đầu ©ôи ŧɧịt̠, không cho nó rơi ra ngoài, cả hai quấn quít đi đến chỗ quầy bar.Trần Đào rót rượu cho Trương Nghiêu, Trương Nghiêu bảo anh đút cho mình, Trần Đào đành giữ vững thân dưới ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bên trên xoay eo, đầu nấm cọ một vòng vách thịt làm anh thở dốc, ghé vào ngực Trương Nghiêu nghỉ ngơi chốc lát, rồi nhấp một ngụm rượu, dán môi với Trương Nghiêu, đẩy lưỡi mớm rượu cho hắn, sau đó để hắn nút lưỡi mình ngấu nghiến, Trương Nghiêu vừa xoa vυ' anh, vừa nắc đầu ©ôи ŧɧịt̠ nhẹ nhàng đâm chọc trong l*и, mới nhấp vài ngụm rượu, Trần Đào đã hoa mắt mơ màng, đẩy Trương Nghiêu nói không uống nữa, anh sắp say rồi, Trương Nghiêu cúi đầu hôn chụt một cái lên núʍ ѵú đỏ bừng nói ok, vậy thì chơi bida tiếp.Hai người ôm chầm lấy nhau, vừa đá lưỡi vừa cắm l*и trở về bàn bida, đầu ©ôи ŧɧịt̠ quấy rối l*и non làm Trần Đào xụi lơ, không thể chơi nữa, anh nằm luôn lên bàn, hai chân quấn lấy eo Trương Nghiêu, làm giá gác ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn ta, để hắn vừa cắm l*и hầu mình vừa chơi bida.L*и anh truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, sưởi ấm cơ thể, hóa ra cắm l*и sướиɠ thế này...

Đạo đức của anh lại hạ thấp, lúc qυყ đầυ của Trương Nghiêu không cẩn thận rơi ra ngoài, môi l*и đã lập tức đỡ ©ôи ŧɧịt̠ đón nó về, dươиɠ ѵậŧ của anh cũng cương cứng, dán trên cơ bụng, cho thấy chủ nhân của nó đang rất sung sướиɠ.Hai người vừa chọc l*и vừa chơi bida, uống rượu, ăn vυ', nước l*и nhầy nhụa ướt nhẹp háng cả hai.Cuối cùng, Trương Nghiêu cố nén không đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của anh, rút đầu ©ôи ŧɧịt̠ khỏi cửa l*и dâʍ đãиɠ, để Trần Đào dùng miệng bú tinh cho mình, mấy ngày nay hai cái miệng trên dưới của Trần Đào đã quen mùi ©ôи ŧɧịt̠, anh há mồm nuốt trọn thân ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng, dươиɠ ѵậŧ thô dài chọc thẳng tới yết hầu, nhờ đầu lưỡi yêu quý ép sữa giúp mình, Trần Đào thả lỏng khoang miệng, nức nở mặc cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ l*и mình đã đời rồi chuyển sang chơi miệng.Lúc Trương Nghiêu sắp lêи đỉиɦ, hắn rút hàng ra, lại cắm đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и Trần Đào, xả hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong, Trần Đào giương l*и, màиɠ ŧяiиɧ đón bạn cũ đến chơi nhà.Trương Nghiêu vỗ vỗ mông anh, bảo anh khép chặt l*и đừng làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, lông mi anh còn vương nước mắt, động thịt co chặt, mờ mịt nói ừ.

Bộ dáng ngoan ngoãn làm Trương Nghiêu ngứa ngáy, nhịn không được buộc miệng nói l*и da^ʍ giỏi quá, ủ nhiều tinh thế này, có khi mang thai rồi cũng nên, không biết ai may mắn được làm ba đây.Trần Đào giật mình trố mắt, sợ hãi tưởng tượng hình ảnh bản thân mang thai to bụng, môi l*и run rẩy, đột ngột cao trào, nước l*и phá cửa ùa ra ngoài, chảy róc rách như suối, không khí tràn ngập mùi tanh ngọt.Anh đỏ mắt khụt khịt khóc, Trương Nghiêu hỏi làm sao thế?

Hắn tưởng anh sẽ đáp không muốn mang thai, ai ngờ anh lại nức nở nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra mất rồi, Trương Nghiêu sung sướиɠ vỗ vỗ l*и da^ʍ nói không sao lần sau lại bù cho anh, bắn đầy bụng anh luôn, chịu không?
 
Chạn Vương Làm Vợ
Chương 9


Được hai gã đàn ông vây quanh ăn vυ' liếʍ l*иDịch Gia Niên gọi điện thoại cho Trương Nghiêu, Trần Đào bắt máy, anh đang mơ màng nằm trên người Trương Nghiêu cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ hắn ngủ, di động vừa kêu đã vô thức bấm nghe.Trần Đào khàn giọng alo một tiếng, Dịch Gia Niên lập tức nhận ra giọng của anh, lại làm bộ không biết anh là ai, Trần Đào cũng không biết giải thích sao, đành phải nhận là bạn của Trương Nghiêu.Dịch Gia Niên vặn hỏi bạn thân cỡ nào mà nghe điện thoại giùm Trương Nghiêu vậy.Trần Đào nghẹn lời, Dịch Gia Niên nói để tôi giúp anh đoán, bây giờ hai người đang làm gì?Trần Đào nhìn thoáng qua tư thế của mình, l*и non co rút, ấp úng, Dịch Gia Niên gầm nhẹ đĩ da^ʍ mau trả lời, làm anh giật cả mình, mau chóng đáp lại anh đang nằm trên người Trương Nghiêu, l*и kẹp dươиɠ ѵậŧ người ta, vừa mới ngủ dậy."

Vừa ngủ dậy?

Tức là ngậm ©ôи ŧɧịt̠ cả đêm đúng không ?"

Dịch Gia Niên truy hỏi."

Đúng, đúng vậy, l*и không có hơi ©ôи ŧɧịt̠ thì không ngủ được..."

Trần Đào thật thà trả lời, thịt môi dường như biết chủ nhân đang nhắc đến mình, nhẹ nhàng mấp máy.Dịch Gia Niên lại hỏi, "L*и này da^ʍ quá, bú ©ôи ŧɧịt̠ của mấy người rồi ?"

Trần Đào vô thức lắc mông, hai má ửng hồng, "Không da^ʍ, mới bú có ba người thôi."

"Thế ©ôи ŧɧịt̠ ai ngon nhất ?

Anh thích ai nhất?"

Tiếng thở dốc của gã truyền bên tai anh, nội dung cuộc trò chuyện ngày càng dung tục, Trần Đào muốn cúp điện thoại, ngón chân cọ vào nhau rồi cuộn tròn, xấu hổ trả lời, "Ai cũng ngon, thích hết."

Anh bỗng "ưm" một tiếng, có vật cộm cộm cọ xát môi l*и mình, vừa cúi đầu đã thấy Trương Nghiêu dậy từ bao giờ, mỉm cười nhìn anh, đang thúc háng về phía anh, dùng thân ©ôи ŧɧịt̠ sừng sững mát xa miệng l*и phì nộn.Trần Đào ngượng ngùng đỏ mặt, đưa điện thoại cho Trương Nghiêu, đầu dây bên kia còn truyền đến tiếng của Dịch Gia Niên, "Đĩ da^ʍ tham ghê, ©ôи ŧɧịt̠ nào cũng thèm, coi chừng bị ȶᏂασ nát nhé."

Anh cứng người, không cầm chắc di động làm nó rơi xuống giường.

Gì mà ȶᏂασ nát vậy trời, mồm với chả miệng, anh sẽ không cho ai ȶᏂασ hết, cùng lắm chỉ cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ chà l*и thôi, cùng lắm tạm chấp nhận cho bọn họ mượn l*и bắn tinh.Trương Nghiêu nhặt di động bảo Dịch Gia Niên đừng trêu Trần Đào nữa, muốn cᏂị©Ꮒ thì đến phòng hắn.Dịch Gia Niên đến rất nhanh, Trương Nghiêu mới ôm eo Trần Đào thọc vào rút ra trong l*и anh được chục phát, vừa cọ ướt miệng l*и, Dịch Gia Niên đã đẩy cửa phòng ra.Dịch Gia Niên gần nhất thích uống nước l*и, Trần Đào không muốn nói chuyện với gã, nhưng gã đã đưa tay nhéo mông anh, hai ngón tay thọc vào miệng l*и, quấy đảo vách thịt bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© Trần Đào, anh nhẹ nhàng rầm rì thỏa hiệp.Anh xuống khỏi người Trương Nghiêu, quỳ chổng mông trên giường, hạ eo chu mông, hai chân thon dài tách sang bên, để lộ c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn và đóa hoa ướt dầm dề với Dịch Gia Niên, hai vυ' tròn trịa nhẹ nhàng đong đưa trong không trung, núʍ ѵú hơi sưng, xinh xắn quyến rũ đàn ông đến ngắt.Hai tên đàn ông cũng không khách khí, Trương Nghiêu cúi đầu ngậm một bên vυ' của anh, một tay nắn bóρ ѵú còn lại, Trần Đào kêu rên gợϊ ȶìиᏂ, nước l*и chảy tí tách, Dịch Gia Niên đưa lưỡi liếʍ luôn.Vυ' bị ngoạm, l*и tao cũng bị bú ɭϊếʍ, Trần Đào nóng ran cả người, hơi nóng khiến anh sắp hòa tan.Dịch Gia Niên đưa môi ngậm trọn phần l*и của anh, đầu lưỡi đẩy khe l*и liếʍ một đường từ hộŧ ɭε xuống cửa hang, bựa lưỡi linh hoạt chọc ngoáy viên thịt, rồi chuyển sang đưa đẩy mép l*и, quấy thịt hoa kiều nộn văng nước lung tung, òa khóc nức nở.Miệng rộng đã chờ sẵn để đón nước l*и, gã bú chùn chụt không chừa giọt nào, hút môi l*и anh vào trong miệng mình, hai chân Trần Đào phát run, miệng ê a rêи ɾỉ.Eo Trần Đào ngày càng hạ xuống, tư thế này làm Trương Nghiêu không ăn vυ' được, dứt khoát nằm lên giường, để Trần Đào ghé vào háng mình, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn nóng bỏng lún xuống khe vυ' sâu hun hút, giống như miếng sắt đỏ hồng in dấu lên tàu hũ mật ngọt.Trương Nghiêu đưa tay ép hai vυ' anh vào với nhau, sục lên sục xuống để lau ©ôи ŧɧịt̠ cho mình, qυყ đầυ hung dữ nhô khỏi bầu vυ', dán vào môi Trần Đào, anh há miệng ngậm lấy đầu khấc rồi dùng lưỡi và vυ' hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn ta.Chỉ trong chốc lát, thịt vυ' đỏ bừng vì lau chùi thân ©ôи ŧɧịt̠, múi thịt bên dưới cũng bị gã đàn ông chọc lưỡi vào vét, cần cù lao động càn quét vách thịt ngồn ngộn, Trần Đào vui thích lắc eo xoay mông, nước sốt văng lung tung, hai vυ' phập phồng lên xuống, cọ xát gân xanh hằn trên thân gậy, đầu lưỡi tận tình bú ɭϊếʍ qυყ đầυ tanh tưởi.Anh bị hai gã đàn ông trên dưới ăn vυ' liếʍ l*и, núʍ ѵú và l*и da^ʍ bị hút sưng múp, trét đầy nước miếng, mãi sau mới được tự do, tuy mệt nhưng vẫn phải giữ lấy đùi mình, banh chân dâng l*и cho Dịch Gia Niên nhẹ nhàng đâm thọc hang thịt, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào l*и anh, sau đó co bóp khép l*и, tránh không để tϊиɧ ɖϊ©h͙ dây ra ngoài, rồi lại nâng vυ' làm bát đỡ sữa của Trương Nghiêu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy bát vυ'.Toàn thân Trần Đào tỏa ra mùi tinh nùng tanh tưởi của đàn ông, anh mê man nằm liệt trên giường, một lúc sau mới hoàn hồn, ghét bỏ dịch nhầy trên người, giang tay muốn người bế mình đi tắm.Ngón tay Dịch Gia Niên xoa xoa ấm l*и đang ủ tinh của mình, không hài lòng khuyên nhủ : "Anh không được chê tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông của anh ô kê ?

Phải đắp tinh lên người thì mọi người mới biết là cɧó ©áϊ đã có chủ chứ."

Trần Đào rất là không thích cái mồm của Dịch Gia Niên, chó nào ở đây, rõ ràng hai bên là quan hệ win-win, dù nhà anh nghèo hơn ba người thì cũng không phải là chó.Lúc ở một mình với Dịch Gia Niên thì anh còn sợ, bây giờ có Trương Nghiêu bên cạnh, anh xoay người dịch thân, không cho Dịch Gia Niên xoa l*и nữa, đối mặt với Trương Nghiêu nũng nịu đòi bế.Trương Nghiêu không đưa mồm đi chơi xa như Dịch Gia Niên, tươi cười ôm anh trai dâʍ đãиɠ này vào lòng, Trần Đào thuần thục banh l*и cưỡi ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, đá lưỡi chùn chụt cưỡi hắn vào phòng tắm.Dịch Gia Niên văng tục, tiếc nuối không muốn rời xa l*и yêu l*и quý, cũng đành cun cút đi theo, cùng đứng tắm vòi sen, hai tên đàn ông trét sữa tắm lên thân ©ôи ŧɧịt̠, chăm chút kỳ cọ từng tấc da thịt của Trần Đào, còn chọc vào l*и chải từng thớ thịt trên vách, dùng dươиɠ ѵậŧ vệ sinh sạch sẽ cho anh.Hơi nước ngập tràn trong phòng, Trần Đào ngọt ngào rêи ɾỉ, vì không muốn dùng vυ' hay l*и hứng sữa ủ tinh nữa, đành phải há miệng làm túi đựng tinh ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự của hai người, để bọn họ trút hết nùng tinh đặc sệt vào miệng của mình.Haiz, tuy đã tẩy sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng dâʍ ɖu͙© lại như dòi ăn xương, khắc sâu vào thể xác và tinh thần anh.
 
Back
Top Bottom