Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 470: Chương 470



Nếu có thể nhẫn nhịn được chuyện này thì không phải là Tân Án.

Cô đột nhiên mở cửa. Lưu Càn vì đang ngồi xổm dựa vào cửa để chống đỡ cơ thể, bị cô mở cửa bất ngờ làm cho giật mình, ngã xuống theo cánh cửa, trông vô cùng chật vật.

“A! b**n th**!” Tân Án hét lớn một tiếng, đá mạnh vào hạ bộ anh ta.

Cô đá rất mạnh, Lưu Càn nhanh chóng co rúm lại trên mặt đất.

“Á!!!” Lưu Càn kêu lớn, ôm hạ thể run rẩy: "Cô làm gì vậy!!!”

“Rình mò tôi tắm, tôi mới là người muốn hỏi anh muốn làm gì đấy!” Tân Án cười lạnh nói.

“Tôi không có! Tôi chỉ vừa đi ngang qua thôi!” Lưu Càn đau đến nói không ra hơi.

“Anh có muốn mở to mắt ra nhìn kỹ rồi nói không?” Tân Án giơ điện thoại dí sát vào mặt anh ta: "Anh nói cái này mà truyền ra ngoài, anh ở cái thành phố lớn của anh còn có thể sống được bao lâu?”

Lưu Càn vừa mở mắt ra đã thấy màn hình điện thoại của Tân Án, sợ hãi vội vàng che mặt lại: “Cô, cô cố ý! Cô cố ý!”

Bà Lưu nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy lên: “Sao vậy? Sao vậy?”

Vừa nhìn thấy bà Lưu, Lưu Càn như thấy cứu tinh: “Mẹ! Cô ta đá con!”

“Bà Lưu, cháu đá anh ta đấy ạ. Nhưng anh ta nằm ở đây dùng điện thoại thò vào khe cửa, bà nói anh ta muốn làm gì ạ?”

Sắc mặt bà Lưu khó coi vô cùng. Bà im lặng nhìn Lưu Càn rồi nói: “Báo cảnh sát đi con. Mức độ này là có thể bắt vào tù rồi đấy.”

Lưu Càn quả thực không thể tin vào những gì mình vừa nghe: “Mẹ muốn đưa đứa con ruột thịt của mẹ vào tù sao?”

“Tao cảm thấy nhục nhã vì có đứa con trai như mày!” Bà Lưu nghiến răng nghiến lợi nói.

Tân Án nhặt chiếc điện thoại anh ta đánh rơi trên đất lên, xác nhận anh ta chưa chụp được gì rồi đứng dậy: “Không cần báo cảnh sát đâu ạ. Anh cũng rõ tôi là một nữ minh tinh có chút tiếng tăm mà, chuyện này mà truyền đến công ty anh và bạn gái anh thì anh còn mặt mũi nào nữa?”

Nghe xong lời này, Lưu Càn rốt cuộc bắt đầu sợ hãi. Chưa nói đến việc anh ta sẽ trực tiếp bị xã hội đen xử lý, chỉ riêng fan của Tân Án cũng đủ khiến anh ta c.h.ế.t vì bị mắng.

“Tôi, tôi không cố ý.” Lưu Càn run rẩy nói: "Cô đừng báo cảnh sát.”

“Được, anh lập tức rời khỏi đây. Nếu không phải bà Lưu tìm anh, sau này anh không được tùy tiện quay lại làm phiền bà ấy nữa.” Tân Án nói: "Anh đồng ý thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.”

“Tôi đồng ý! Tôi đồng ý! Tôi không bao giờ đến nữa! Tôi đi ngay đây!” Lưu Càn tè ra quần bò dậy sợ Tân Án đổi ý, vào phòng mình lục lọi một hồi, thậm chí còn không thèm nhìn bà Lưu một cái rồi xách đồ ra cửa.

Sau khi anh ta rời đi, Tân Án nhìn vẻ mặt hơi buồn của bà Lưu: “Bà Lưu, cháu tự ý quyết định, cháu xin lỗi ạ.”

Bà Lưu mệt mỏi lắc đầu: “Sao lại đến lượt con phải xin lỗi bà? Con xem nó như vậy đấy, không chút do dự đã đồng ý rồi. Chỉ cần bản thân nó không bị tổn thương, nó đâu có nghĩ đến bà đâu.”

Chính vì sợ bà Lưu buồn, Tân Án còn đặc biệt thêm vào điều kiện: “Nếu bà Lưu không tìm anh”.

“Trước đây bà không nghĩ ra, cứ cảm thấy là do mình quá nghèo, có lỗi với nó, nên đối với nó gần như là muốn gì được nấy.” Bà Lưu chậm rãi nói: "Từ lần trước con nói chuyện với bà, bà đã hiểu ra. Cuộc đời này dài như vậy, bà phải tìm được ý nghĩa của riêng mình, không còn sống vì nó nữa.”

Bà ngẩng đầu nhìn Tân Án: “Con cũng đừng tự trách mình. Dù con không nói, lần này bà cũng định không cho nó quay lại làm phiền bà nữa. Ngược lại là kéo con xuống nước, vừa nãy có làm con sợ không?”

Tân Án lắc đầu: “Cháu không sao ạ.”

“Bây giờ bà có mấy bà bạn thân, còn có đồ đệ, còn có con, lại không thiếu tiền. Những ngày hưu trí thoải mái biết bao nhiêu, quản nó làm gì nữa.” Bà Lưu mỉm cười trong nước mắt.

Tân Án trêu chọc: “Không phải còn có ông Nghiêm nữa sao ạ?”

Bà Lưu cười vỗ vỗ cô: “Chỉ giỏi hóng hớt!”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 471: Chương 471



Vì lo lắng Lưu Càn còn không buông tha, Tân Án ở lại nhà bà Lưu thêm hai ngày nữa mới rời đi. Sau khi rời đi, cô đến đảo Phùng Xuân để nghỉ phép và thị sát công tác.

“Con bé thật sự không ở lại thêm mấy ngày nữa à?” Bà Lưu vẫn còn lo lắng có phải con trai mình đã làm mất hứng thú nghỉ ngơi của Tân Án không.

“Bà Lưu đừng lo lắng, con vốn dĩ còn có việc mà, bà cũng đừng quên ban đầu con chỉ định ở lại hai ngày thôi mà.” Tân Án cười nói.

Thế là ngày cô rời đi, bốn bà cụ giống như con mình đi học xa nhà, từng bước một tiễn Tân Án ra đến ven đường, lúc này mới quyến luyến không rời mà tạm biệt.

Đảo Phùng Xuân hiện tại tiến độ xây dựng rất nhanh, ước chừng hai tháng nữa là có thể hoàn thành.

Thấy Tân Án đến, Uông Dương vội vàng ra đón.

“Không cần phải để ý đến tôi, mọi người cứ bận việc của mình đi.” Tân Án lắc đầu với người chuẩn bị báo cáo công tác, tỏ ý mình muốn đi một mình.

Vì lần này cô trở lại ngoài việc khảo sát xây dựng ra, còn có một mục đích nữa.

Đó là trở lại cái miếu đổ nát kia để xem, lúc ấy đi là nửa đêm, có lẽ còn sót đồ gì chưa phát hiện ra.

Khi xây dựng, Tân Án đã dặn dò đừng động đến cái miếu đổ nát này, nên hiện tại trở lại nơi này vẫn y như trước.

Cô s* s**ng một vòng bên trong, xác thật là không có gì. Chẳng lẽ cái quyển trục mình tìm được trước đây chỉ là một sự trùng hợp?

Ở thời đại này, nói với người khác mình là người từ cổ đại xuyên không đến, chỉ bị cho là quái lực loạn thần thôi. Nếu đổi lại trước kia cô cũng sẽ không tin, nhưng việc này lại rõ ràng xảy ra trên người cô.

Tân Án quỳ ngồi trước tượng Phật lớn ngẩn người. Không biết vì sao, ý thức dần dần tiêu tán.

Cô cảm giác mình giống như quay lại khoảnh khắc sau khi c.h.ế.t trọng sinh vào thân thể Tân Án, có chút kinh hoảng.

Chẳng lẽ cô phải quay về?

Cô không muốn quay về!

Sau khi xua tan bóng tối, cuối cùng cô cũng thấy ánh sáng.

Nơi này vẫn là cái miếu đổ nát, nhưng lại có chút khác. Cô thấy được tượng Phật lớn kia, và cả cái xác của chính mình trong tay Phật.

Đây là, xuyên trở về rồi sao?

Không đợi Tân Án phản ứng lại, đột nhiên cô cảm thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Cô theo bản năng trốn đi, chỉ thấy người dẫn đầu trực tiếp xuyên qua người cô.

Người này không nhìn thấy cô?

Tân Án phản ứng lại, cô hiện tại hẳn là giống như một hồn ma, không ai thấy được, cũng không ai chạm vào được, nên không cần lo lắng bị lộ.

Mọi thứ vượt quá sức tưởng tượng của cô, nhưng cô tự nhủ phải bình tĩnh lại.

Hiện tại dường như là lúc cô, tức Tân Tiệp vừa mới chết. Cô cũng luôn tò mò, sau khi cô rời đi, cố quốc rốt cuộc đã trải qua những gì.

“Tướng quân, hình như đây là nữ tướng quân kia.” Một người như thuộc hạ báo cáo với người đàn ông dẫn đầu.

Người đàn ông vừa nãy đã trực tiếp đi xuyên qua cô, Tân Án không nhìn thấy mặt đối phương.

“Biết rồi.” Giọng người đàn ông trầm thấp, nhưng dường như không phải vui mừng vì cái c.h.ế.t của tướng lãnh địch quốc, ngược lại nghe có chút tiếc nuối?

Nhưng tướng quân địch quốc sao lại tiếc nuối cho kẻ địch được.

Tân Án gạt bỏ ý niệm kỳ lạ trong đầu, tiếp tục nhìn.

“Tướng quân, đáng tiếc quá. Ngài vất vả lắm mới thuyết phục Hoàng thượng đồng ý kế hoạch chiêu hàng Tân Tiệp, vậy mà nàng lại...” Thuộc hạ thở dài: "Nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

“Mỗi người có số, nàng là một nữ tử kiên cường. Nếu không phải quốc gia làm nàng nản lòng thoái chí, nàng cũng sẽ không tự vẫn ở đây.” Người đàn ông nói.

Nghe vậy, người này đánh giá cô cũng khá cao nhỉ?

Còn muốn chiêu hàng cô nữa.

Nhưng cô trước kia cũng không quen biết tướng lĩnh địch quốc nào cả.

Tân Án đang muốn tiến lên xem người này trông như thế nào, người đàn ông lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 472: Chương 472



Tân Án lập tức sững sờ tại chỗ, đầu óc rung động dữ dội.

Đó rõ ràng là một khuôn mặt mà cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Nghiêm Húc?

Tướng lãnh địch quốc kiếp trước lại là Nghiêm Húc?

Chỉ thấy người đàn ông nhìn thẳng về phía cô. Rõ ràng biết anh không nhìn thấy, Tân Án lại cảm thấy như bị nhìn chằm chằm.

“Tướng quân?” Thuộc hạ cũng kỳ lạ quay đầu, nhưng chỉ thấy một khoảng không.

“Không có gì.” Người đàn ông lắc đầu, xoay người nhìn về phía tượng Phật.

“Có muốn mang về không?” Thuộc hạ hỏi.

“Không cần.” Người đàn ông nói: "Nếu đã rời đi, vẫn là để nàng hồn về cố quốc đi.”

Nói xong, anh lại nhìn tượng Phật rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu có kiếp sau, hy vọng nàng có thể trọng sinh trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có người yêu thương và bạn bè bên cạnh, cả đời an khang.”

Thuộc hạ không biết vì sao tướng quân lại cầu phúc cho nàng, nhưng cũng cúi đầu theo, trong lòng cũng có chút tiếc cho vị nữ tướng trẻ tuổi đã vất vả cả đời lại bị người nhà phản bội.

“Đi thôi.” Người đàn ông làm xong việc liền xoay người rời đi.

Tân Án ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, bất tri bất giác đã đầy mặt nước mắt.

Thì ra là anh.

Thì ra là vì anh cầu phúc, cô mới có một cuộc đời mới.

Khó trách ngay từ đầu khi nhìn thấy Nghiêm Húc, cô đã có một loại lực hấp dẫn kỳ lạ thôi thúc cô đến gần. Cô ban đầu còn kỳ lạ, chẳng lẽ nguyên chủ là người cuồng mặt?

Thì ra hai người đã gặp nhau từ kiếp trước.

Tượng Phật trước mắt dường như tỏa ra ánh sáng. Mọi thứ dần dần mơ hồ, đến khi nhìn rõ thì cô đã trở lại miếu đổ nát, trở lại thế giới hiện tại.

Mọi thứ tựa như một giấc mơ. Đổi lại trước kia, Tân Án sẽ không bao giờ tin, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy đã xảy ra trên người cô, cô mới tin chắc cái miếu đổ nát này nhất định có chút thần lực.

Hoàn hồn, Tân Án lau khô nước mắt, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Nghiêm Húc.

Nhưng thật sự chờ Nghiêm Húc nhấc máy, cô lại không biết nói gì.

“Alo? Sao vậy em, em đến đảo Phùng Xuân rồi à?” Nghiêm Húc dịu dàng hỏi.

“Đến rồi.”

Dường như nghe ra cảm xúc của Tân Án không cao: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Tân Án lấy lại tinh thần: “Không có gì, em vừa mới mơ một giấc mơ.”

Nghiêm Húc cũng không hỏi cô sao ban ngày ban mặt lại ngủ, tiếp tục hỏi: “Mơ gì vậy?”

Giọng nói dịu dàng của Nghiêm Húc trong điện thoại khiến cô có chút muốn khóc: “Không có gì, chỉ là mơ thấy em đã chết, sau đó anh mới xuất hiện, chúng ta trước kia một chút cũng không quen biết.”

“Sao lại đáng thương như vậy.” Nghiêm Húc có chút bật cười: "Nhưng mà dù ở đâu, anh đều nhất định sẽ tìm được em, nhận ra em.”

“Vâng.” Tân Án lẩm bẩm nói.

“Không tủi thân chứ?” Nghiêm Húc kiên nhẫn an ủi cô: "Có muốn anh đến bên cạnh em không?”

“Không cần, anh cứ quay phim cho tốt.” Tân Án nói: "Bổn tiểu thư đến đây là để thị sát công tác, bận lắm, không rảnh tiếp anh đâu.”

“Được được được, vậy đảo chủ đừng lười biếng, thị sát công tác đi thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tân Án lặng lẽ ở lại một hồi để sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới rời khỏi miếu đổ nát.

Cô cảm thấy đây là một nơi rất thần kỳ, dường như là một không gian liên thông giữa kiếp trước và hiện tại.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 473: Chương 473



Sau khi ở đảo Phùng Xuân vài ngày, lại về nhà một vòng, Tân Án đã nóng lòng muốn quay lại làm việc.

Cô đã lâu không tham gia show thực tế, trên mạng rất nhiều người đều kêu gọi Tân Án nhanh chóng trở lại show. Trước khi cô đi dự lễ trao giải, cô đã hỏi Giang Tâm xem có show nào phù hợp để cô tham gia không, Giang Tâm nhanh chóng trả lời.

“Có một show thực tế về kinh doanh nhà dân, em có muốn đi không? Em chỉ cần đến làm công thôi, rất nhẹ nhàng, show chậm rãi.” Giang Tâm nói: "Hơn nữa người hợp tác em cũng quen, là Trương Lâm Thanh và Roman Mạn.”

Trương Lâm Thanh và Roman Mạn là cặp vợ chồng ân ái nổi tiếng trong giới, cả hai đều rất kín tiếng. Sau khi kết hôn, Roman Mạn giảm bớt tần suất công việc, nhưng vẫn là nữ thần trong lòng mọi người.

Giang Tâm sợ Tân Án cảm thấy quá nhàn nhã: “Chị nghĩ em chỉ định nghỉ ngắn ngày như vậy, chi bằng tham gia một show chậm rãi, vừa có độ phủ sóng lại có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Hơn nữa nhà dân không hề nhẹ nhàng như em tưởng tượng đâu.”

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, liền đồng ý.

Ban đầu, tổ chương trình nghe nói Tân Án muốn làm người làm công thì vô cùng kinh ngạc, đây chính là ảnh hậu quốc tế mới nổi đó!

Tổ chương trình lập tức thức đêm chuẩn bị một kế hoạch, muốn để Tân Án lên sóng một mình. Phải biết rằng cô đến chương trình này, đương nhiên là nhân tài không được trọng dụng rồi!

Nhưng Tân Án lại chỉ cảm thấy hứng thú với thân phận người làm công này. Hơn nữa, khi cô vẫn còn là một diễn viên ít tên tuổi, Trương Lâm Thanh đã quan tâm cô rất nhiều, nên cô càng thêm kiên định với quyết tâm làm người làm công. Cho nên, dù tổ chương trình dụ dỗ thế nào, cô cũng không lay chuyển, cuối cùng tổ chương trình đành tiếc nuối từ bỏ.

Địa điểm quay 《 Thu Xếp Phòng Nhỏ 》 lần này là ở chân núi có phong cảnh tú lệ, xung quanh là các điểm du lịch, bên cạnh nhà dân còn có dòng suối nhỏ, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Tân Án nhìn địa chỉ, hóa ra cũng chỉ cách cái thôn nhỏ mà cô đã từng đến thăm Nghiêm Húc một giờ đồng hồ.

Mà khách đến nhà dân đều là tổ chương trình chọn trước một tháng trên mạng, nên trước khi phát sóng trực tiếp, ai cũng không biết khách mời của chương trình và khách trọ là ai.

[Tôi đến rồi tôi đến rồi! Đến xem nam thần!]

[Đã lâu không thấy Roman Mạn a.]

[Không biết người làm công bí ẩn còn lại là ai.]

[Vợ chồng Thu Xếp thật sự rất ngọt ngào, chuẩn bị ăn cẩu lương.]

[Ai, nếu như Tân Án nhà tôi có thể đến thì tốt rồi.]

[Mấy người đừng mơ, Tân Án dù sao cũng là ảnh hậu, còn có thể làm người làm công sao?]

Người đầu tiên vào nhà chính là ông chủ và bà chủ lần này, cũng chính là Trương Lâm Thanh và Roman Mạn. Hai người vào xong thì tò mò nhìn xung quanh.

“Ngôi nhà này thật là đẹp, còn hướng ra dòng suối nhỏ, nhìn qua là thấy tâm trạng tốt rồi." Roman Mạn vui vẻ nói.

“Em thích thì chúng ta quay xong xem có mua được chỗ này không." Trương Lâm Thanh cưng chiều nói.

Roman Mạn ngay lập tức trừng mắt nhìn anh một cái: “Đang quay chương trình đó, tập đầu tiên đã muốn để người xem coi anh là nhà giàu mới nổi rồi đúng không?”

Trương Lâm Thanh bất đắc dĩ cười: “Được được được, em nói gì cũng đúng.”

Hai người nhìn xung quanh, sau khi quen thuộc với môi trường trong nhà thì bắt đầu chờ đợi thực tập sinh.

Roman Mạn chống tay lên má, chân lắc qua lắc lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không biết người làm công là ai nữa, chắc là một anh chàng đẹp trai đi.”

Ánh mắt Trương Lâm Thanh trở nên nguy hiểm: “Muốn nhìn anh chàng đẹp trai?”

Roman Mạn cười hắc hắc: “Mỹ nữ cũng được, ở lâu với ông già như anh rồi thì cũng muốn nhìn chút m.á.u tươi trẻ trung chứ sao.”

"Ông già" Trương Lâm Thanh bị nghẹn không nói nên lời.

[Ngọt c.h.ế.t tôi mất.]

[Cặp vợ chồng già này sao mà vẫn ngọt ngào vậy.]

[Tôi cũng muốn nhìn người làm công đẹp trai!]
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 474: Chương 474



[Tôi đoán chắc là nam sinh trẻ tuổi, làm nhà dân ở chân núi, chắc là cần dùng đến sức lực nhiều lắm.]

Từ xa có một bóng người nhỏ nhắn đi tới, Roman Mạn lập tức chạy ra đón.

Khi Tân Án đến đây, vẫn còn đang cảm thán thật sự có người ở loại nhà dân hoang vu này sao, cho đến khi đi qua cây cầu nhỏ mới phát hiện, hóa ra là có một thế giới khác.

Cô còn chưa đi lên bậc thang đá, đã thấy một bóng người chạy ra từ trong nhà, lập tức nhận ra đó là Roman Mạn.

“Chào chị Mạn Mạn." Tân Án ở dưới vẫy vẫy tay.

Roman Mạn nheo mắt nhìn rõ người tới xong, hưng phấn vẫy tay: “Hóa ra là Tân Án! Ông xã anh mau ra đây, là Tân Án!”

Giờ phút này, bình luận cũng đang gào thét.

[Người phụ nữ này vậy mà trốn đến đây quay chương trình!]

[Án tỷ muốn biến thành người làm công ha ha ha ha.]

[Vừa mới nói ở đây cần dùng đến sức lực, tôi đột nhiên có thể hiểu vì sao muốn tìm Án tỷ.]

[Án tỷ hợp quá đi ha ha ha ha.]

[Xinh đẹp quá! Có phải là lại có thể nhìn thấy mặt mộc của Án tỷ không?]

[Có thể dùng Án tỷ như nam đinh ha ha ha ha.]

Thấy là Tân Án, Trương Lâm Thanh hơi kinh ngạc: “Không ngờ là em đó.”

“Trương lão sư khỏe." Tân Án cười tủm tỉm chào hỏi.

Roman Mạn rất hưng phấn nhận lấy hành lý trong tay Tân Án đưa cho Trương Lâm Thanh: “Anh giúp Tiểu Án mang lên phòng đi.”

“Đừng đừng đừng." Tân Án vội vàng kéo lại: “Anh chị là ông chủ, em chỉ là người làm công thôi.”

Phòng của Tân Án là phòng công nhân nên tương đối nhỏ, ban đầu nhìn thấy, Roman Mạn còn có chút lo lắng Tân Án sẽ chê hoàn cảnh tồi tệ, nghĩ lại phòng lớn của mình, liền có chút áy náy.

“Không sao đâu, cô ấy có thể chịu khổ được mà." Trương Lâm Thanh nghĩ nghĩ đến những show trước của Tân Án, an ủi vợ: "Hơn nữa, ông chủ thì phải có dáng vẻ của ông chủ chứ.”

Lúc này Roman Mạn mới từ bỏ.

Chờ đến khi Tân Án thu dọn xong, xem xong tất cả các phòng, ba người liền ngồi vào bàn bắt đầu thảo luận kế hoạch kinh doanh.

“Đầu tiên, cái cơ bản nhất của chúng ta là chỗ ở, chúng ta chỉ có ba phòng, tình hình chung là ưu tiên cho nữ, nam có thể ngủ dưới đất, chỗ chúng ta có sưởi sàn, cũng có đủ nệm." Trương Lâm Thanh nói.

Roman Mạn bày tỏ đồng ý: “Chúng ta vốn là nhà dân, không phải khách sạn gì đó, nhà dân thì tự do thoải mái là quan trọng nhất. Tốt nhất là có thể cung cấp một ít đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn trên bàn, cho nó náo nhiệt.”

“Về đồ ăn thì anh có thể lo, anh nhớ Tiểu Án cũng biết nấu ăn mà." Trương Lâm Thanh nói.

Người làm công Tân Án bày tỏ ông chủ nói gì cô làm nấy.

Là một người đi làm đủ tiêu chuẩn.

Mấy người thương thảo về phương thức kinh doanh trong nhà dân, vẫn quyết định lấy tự nhiên làm chủ, tức là không cung cấp dịch vụ dọn dẹp, trừ khi khách hàng yêu cầu. Còn có thể dựa vào số lượng người ở nhà dân khi nấu cơm để cung cấp đồ ăn, nếu không có khách thì tự mình ăn.

“Chúng ta có thể tăng thêm một vài hạng mục phụ để kiếm tiền." Roman Mạn đề nghị.

Một ý tưởng nảy ra trong đầu Tân Án: “Hay là, em có thể dạy họ bắt cá?”

Tốt, cái đề nghị này rất Tân Án, cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được.

“Được đó." Trương Lâm Thanh nói: "Còn có dịch vụ đưa đón đến khu du lịch, cũng có thể thu một ít tiền tượng trưng.”

Cuối cùng, ba người quyết định, tất cả dịch vụ trong nhà dân đều là tùy chọn, việc cung cấp bữa ăn xem tình hình, còn về hình thức thì tùy tâm trạng mà làm.

Các dịch vụ phụ được quyết định cuối cùng bao gồm lớp học bắt cá của Tân Án, dịch vụ đưa đón của Trương Lâm Thanh và lớp học vẽ tranh của Roman Mạn.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 475: Chương 475



Chân núi tuy phong cảnh đẹp, nhưng việc mua sắm đồ đạc lại không thực sự thuận tiện, cần phải mất hai mươi phút đi xe mới đến được siêu thị. Mặc dù tổ chương trình đã chuẩn bị đồ đạc ở nhà dân, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cần phải đi mua.

Ba người nghỉ ngơi một lát rồi đi siêu thị gần đó mua sắm.

Dọc đường đi, Tân Án ngoan ngoãn ngồi phía sau, nhìn hai người ở phía trước ân ân ái ái, ăn hết cẩu lương.

[Ha ha ha ha, dáng vẻ muốn biến mất của Án tỷ buồn cười quá.]

[Án tỷ sắp biến mất rồi.]

[Tân Án ở phía sau đúng là một bóng đèn sáng chói ha ha ha.]

[Mau có ai đó đến cứu Án tỷ đi.]

Họ đến siêu thị không phải là siêu thị ở khu du lịch mà là nơi người dân địa phương thường đến, nên giá cả còn tính là hợp lý. Họ mua rất nhiều đồ ăn, còn có một ít gối dự phòng, mang theo bao lớn bao nhỏ thực vất vả.

“Tiểu Án, để anh ấy xách đi, nhiều như vậy chắc em không xách nổi đâu." Roman Mạn chưa nói hết câu đã thấy Tân Án xách hai túi mua sắm lên rồi, trông nhẹ nhàng, không hề tốn sức.

Nếu không tận mắt nhìn thấy hai quả dưa hấu lớn bên trong, cô ấy đã nghĩ cái túi này chẳng nặng chút nào.

Trương Lâm Thanh lái xe đến cửa đón họ. Vừa xuống xe chuẩn bị vào siêu thị giúp xách đồ ra, anh đã thấy hai người đứng ở cửa chờ anh với đủ loại túi lớn nhỏ.

“Nhiều đồ như vậy mà hai người tự xách ra hết à?” Trương Lâm Thanh có chút kinh ngạc.

Roman Mạn hơi ngượng ngùng nói: “Nói đúng ra thì đều là Tiểu Án xách, em chỉ có xách tay thôi.”

Ngay cả Trương Lâm Thanh xách đống đồ này cũng thấy vất vả, không ngờ Tân Án lại xách được như vậy.

Bất quá nghĩ lại hồi ở đoàn phim 《 Vô Ảnh 》, cái màn đánh nhau khiến anh kinh ngạc kia, thì việc xách đồ, dường như cũng không phải là vấn đề lớn.

[A ha ha ha ha, Án tỷ quả thực trời sinh thần lực.]

[Biểu cảm kinh ngạc của Trương Lâm Thanh buồn cười quá ha ha ha.]

[Tân Án: Chỉ là thao tác cơ bản thôi.]

Trở lại nhà dân, ba người dọn dẹp nhà từ đầu đến cuối sạch sẽ, chỉ còn chờ khách đến ở.

Bữa tối là Trương Lâm Thanh nấu. Vốn dĩ làm người làm công, Tân Án rất có ý thức muốn phụ trách bữa tối, nhưng lại bị Trương Lâm Thanh lấy lý do “sau này khai trương còn nhiều việc để làm” từ chối sự giúp đỡ của Tân Án.

Thực ra Roman Mạn cũng biết nấu ăn, nhưng so với Trương Lâm Thanh, anh ấy thuộc phái nấu ăn chính thống theo công thức, còn Roman Mạn thì tùy ý phát huy.

Công việc chuẩn bị trước khi kinh doanh cứ như vậy trôi qua. Đến buổi tối, đột nhiên nhận được thông báo thời tiết nói ngày mai sẽ hạ nhiệt độ mạnh, có khả năng còn có tuyết rơi, lập tức đánh thức ba người đang lười biếng nghỉ ngơi.

Mặc dù nhà dân có sưởi sàn, nhưng nếu có tuyết rơi, không biết có ảnh hưởng gì không.

“Chúng ta đi chuẩn bị chút củi trước đi, tranh thủ lúc còn chưa có tuyết rơi." Tân Án nói xong, vác rìu chuẩn bị ra ngoài chặt củi.

“Vậy chị đi lấy chăn ra phơi gió." Roman Mạn cũng ngay sau đó lên lầu.

Chờ đến khi ba người bận rộn thu dọn xong một lượt thì đã hơn nửa đêm rồi.

Sáng sớm hôm sau, điện thoại vang lên, Trương Lâm Thanh ra cửa đón khách. Tân Án nhìn ra ngoài, tuyết đã phủ trắng xóa sau một đêm, có chút lo lắng.

“Thời tiết tuyết rơi thế này, khu du lịch bên kia còn mở cửa không?” Tân Án hỏi.

“Sáng nay chị đã tra rồi, trên núi chắc là không đi được, khu du lịch bên kia vẫn còn có thể đi." Roman Mạn cũng có chút lo lắng: "Đường đi đón khách thì còn ổn, nhưng con đường chúng ta đi siêu thị thì quá nhỏ hẹp, chắc là có chút nguy hiểm, gần đây không đi được.”

“Vật tư của chúng ta vẫn còn đầy đủ, yên tâm đi." Tân Án an ủi Roman Mạn rồi bắt đầu đi chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng là cô tự làm bánh mì vòng blueberry bằng nồi chiên không dầu. Bánh mì chắc chắn, nhai rất ngon, còn tỏa ra hương blueberry nhàn nhạt, vị ngọt nhẹ. Khi ăn thử, Roman Mạn không kìm được mà ăn hết cả cái.

“Tiểu Án, em cũng giỏi quá đi, cái này với cái chị mua ở ngoài hương vị y như đúc, không, thực ra còn ngon hơn cái kia nữa." Roman Mạn xuýt xoa nói: "Em dạy chị đi.”

“Dạ được, lát nữa em gửi công thức cho chị.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 476: Chương 476



[Thơm quá đi!]

[Án tỷ thật là cái gì cũng biết làm.]

[Lại có cảm giác như trở lại xem Án tỷ nấu cơm trong Đào Hoa Nguyên Ký.]

Nhận được tin nhắn của Trương Lâm Thanh báo là khách lần này là một gia đình bốn người đến du lịch. Chờ Tân Án nướng xong một mẻ bánh mì vòng thì xe của Trương Lâm Thanh cũng vừa lúc xuất hiện ở cửa.

“Hoan nghênh hoan nghênh." Roman Mạn cười đón ra ngoài. Cô bé nhỏ nhất mới khoảng mười tuổi, tết hai b.í.m tóc, trông rất đáng yêu. Roman Mạn vừa nhìn đã không rời mắt được: "Con đáng yêu quá đi, con tên là gì?”

“Cô có thể gọi con là Nữu Nữu." Nữu Nữu cũng không mấy sợ người lạ, nhìn chị xinh đẹp cười.

Cậu bé anh trai khoảng mười mấy tuổi, đeo kính trông như một mọt sách. Khi Roman Mạn hỏi tên, cậu bé lộ rõ vẻ không muốn nói.

Người phụ nữ phía sau đẩy nhẹ con trai: “Có gì mà khó nói, thằng bé này tên là Ngưu Ngưu.”

Được thôi, Ngưu Ngưu và Nữu Nữu, gia đình này đúng là thiên tài đặt tên, không biết khi gọi người ở nhà có bị nhầm không.

Mặt Ngưu Ngưu đỏ lên, hừ lạnh rồi đi vào.

Khi cậu bé vào nhà, Tân Án vừa mang bữa sáng ra, cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ ở cửa. Biết cậu bé trước mắt tên là Ngưu Ngưu, cô liền gọi một tiếng.

“Ngưu Ngưu hả, có thể dẫn em gái vào ăn sáng rồi này.”

Nghe xong, Ngưu Ngưu mặt lạnh tanh ngồi xuống ghế, như thể không thể cưỡng lại sự cám dỗ của cơn đói, bắt đầu cúi đầu ăn bánh mì vòng. Hương vị thơm ngon khiến cậu có chút bất ngờ, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị xinh đẹp này.

Ba người cùng gia đình bốn người quây quần bên một bàn ăn sáng. Mọi người đều không ngớt lời khen ngợi bữa sáng do Tân Án chuẩn bị. Nữu Nữu khi chuẩn bị lấy cái thứ ba thì bị anh Lưu ngăn lại: “Không cần ăn nhiều quá, chúng ta còn có cơm trưa nữa mà.”

Chị Lưu thì nhìn Tân Án vui vẻ nói: “Tôi là fan của Tân Án đó, không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây, còn được ăn bữa sáng cô làm nữa!”

“Cô ấy ở trên xe nhắc suốt cả đường." Anh Lưu bất đắc dĩ nói.

[Ô ô ô, ghen tị quá.]

[Hóa ra là fan của Án! Ghen tị!]

[Khó trách tôi thấy mắt chị này sáng lên ha ha ha.]

Trương Lâm Thanh vừa ăn vừa trò chuyện, biết được cả nhà định đi lên núi chơi.

“Bây giờ mới vừa có tuyết, nếu có mặt trời thì đất sẽ rất ướt, tốt nhất là ngày mai hãy đi." Trương Lâm Thanh khuyên nhủ.

“Chúng tôi cũng lo lắng chuyện này." Anh Lưu thở dài nói: "Vậy chúng ta cứ đi vào ngày mai vậy.”

Họ là bốn người, Trương Lâm Thanh liền sắp xếp cho cả nhà ở phòng lớn. Vừa thu xếp xong thì nghe nói lại có khách đến, liền sốt ruột chạy ra cửa.

Nghe nói hôm nay không thể lên núi, Ngưu Ngưu có chút buồn bã: “Vậy ở đây có gì hay mà chơi chứ?”

Chị Lưu vẫn đang an ủi con trai: “Phong cảnh ở đây đẹp lắm mà con, chúng ta đi dạo quanh đây cũng rất vui. Chúng ta cùng Nữu Nữu đắp người tuyết được không?”

Nữu Nữu vui vẻ nói: “Dạ được! Con muốn đắp người tuyết!”

Thấy Ngưu Ngưu vẫn không vui lên được, chị Lưu cũng không còn cách nào, đành phải dỗ Nữu Nữu ngủ trước.

Tân Án vừa lúc đi đưa chăn cho họ, nghe thấy đoạn đối thoại này xong, thấy vẻ mặt "đừng có chọc tôi" của Ngưu Ngưu, cô chợt nảy ra một ý: “Em ngủ trước đi, chiều chúng ta ra sông bắt cá thế nào?”

Ngưu Ngưu khinh thường nói: “Chỉ có chị thôi á, bắt được cá chắc?”

Tân Án: Cô đây là bị nhóc tì coi thường sao?
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 477: Chương 477



Chưa đợi Tân Án mở miệng, chị Lưu đã vội phản bác: “Con không biết Tân Án giỏi thế nào đâu, một giây một tay bắt được ngay!”

......

Thôi chị ơi, đừng thổi phồng tôi quá thế.

Ngưu Ngưu cạn lời nhìn mẹ mình, sao lại bênh người ngoài mà không bênh con trai chứ!

Thật là quá đáng!

Đợi lát nữa nhất định phải dìm hàng Tân Án mới được. Ngưu Ngưu bực bội đi ngủ, trong mơ còn đang luyện tập bắt cá ở sông.

May mắn là đến chiều thì mặt trời từ từ ló ra, nhiệt độ cũng ấm áp hơn một chút.

Ngưu Ngưu vừa tỉnh dậy đã đòi đi tìm Tân Án thi bắt cá ngay. Anh Lưu không còn cách nào khác, đành phải dẫn Ngưu Ngưu xuống lầu tìm Tân Án đang nấu cơm trưa.

“Đợi chúng ta ăn cơm xong rồi đi.” Tân Án nói.

“Tôi không cần! Tôi không cần! Tôi muốn đi ngay bây giờ!” Ngưu Ngưu cảm thấy bị lừa, hét lên.

Đối phó với trẻ con nghịch ngợm thì làm thế nào?

Tân Án một tay cầm thìa xào, một tay xoa eo: “Em bây giờ không ăn no thì lát nữa đừng có kêu mệt nhé.”

Nói xong còn liếc nhìn cậu bé với vẻ khinh bỉ.

Nghe vậy, Ngưu Ngưu lập tức không phục. Tiểu nam tử hán sao lại có thể mệt được chứ! Thế là cậu ngoan ngoãn ngồi vào ghế ăn cơm.

Anh Lưu và chị Lưu đều nhìn Tân Án với vẻ cảm kích.

Mặc dù Ngưu Ngưu đang ở tuổi nổi loạn, nhưng Nữu Nữu lại ngoan không chịu được. Vẻ mặt yên tĩnh ngồi ăn cơm của cô bé khiến lòng Tân Án mềm nhũn.

Trẻ con ngoan ngoãn đúng là thiên thần nhỏ!

Có sự so sánh càng thấy rõ sự đáng yêu!

Nghĩ vậy, cô không khỏi gắp thêm mấy miếng thịt cho Nữu Nữu, khiến Ngưu Ngưu càng thêm bất mãn.

[Ha ha ha ha, ánh mắt của cậu bé buồn cười quá!]

[Nữu Nữu thật sự đáng yêu quá ô ô ô.]

[Muốn xem chị Án dùng thực lực thuyết phục cậu bé.]

[Đột nhiên phát hiện chị Án cũng trẻ con ghê ha ha ha.]

Vì muốn nhanh chóng ra ngoài, Ngưu Ngưu ăn cơm như vũ bão, ăn xong một cái là đã sốt ruột kéo Tân Án đòi đi.

Tân Án nhìn bát cơm của mình còn chưa ăn được hai miếng: “Em cứ đi bắt trước đi, dù sao em cũng bắt không được đâu, chị còn phải đợi Nữu Nữu.”

Ngưu Ngưu tỏ vẻ ấm ức, lập tức kéo chị Lưu đi ra ngoài, thề nhất định phải bắt được cá trước khi Tân Án ra. Còn Tân Án thì thong thả ăn cơm xong rồi mới ung dung đi ra như đi dạo.

Vì nước sông lạnh, chị Lưu không cho Ngưu Ngưu cởi giày xuống nước, chỉ có thể chơi đùa trên bờ. Ngưu Ngưu chỉ có thể nhìn những chú cá nhỏ bơi qua bơi lại mà không sao bắt được, cậu sắp phát cáu: “Không xuống nước thì làm sao mà bắt được!”

Chị Lưu sau đó nhìn Tân Án đang đi tới: “Cô ấy làm được đấy.”

Tân Án sao lại không làm được chứ!

“Không thể nào!” Ngưu Ngưu hừ lạnh một tiếng.

Tân Án thong thả đi tới, nhìn hai tay không của Ngưu Ngưu: “Để chị.”

“Chị chắc chắn bắt không được đâu.” Ngưu Ngưu quay đầu tự tin nói.

Cô không nói gì, đứng ở bờ sông quan sát một chút rồi bước lên một hòn đá.

Từ góc nhìn của Ngưu Ngưu, cô chỉ hơi cúi người xuống, quan sát một hồi, rồi thò hai tay xuống nước. Khi rút tay lên, trong tay cô đã có một con vật đang vùng vẫy, cả quá trình đơn giản như nhặt rác vậy.

“Sao có thể!” Ngưu Ngưu há hốc mồm, không thể tin được.

“Tôi biết ngay Tân Án chắc chắn bắt được mà!” Chị Lưu ngưỡng mộ nói.

[Không hổ là cô, Tân Án.]

[Chị Lưu này đúng là fan cuồng của Tân Án ha ha ha.]

[Cậu em ơi, mau nhận đại tỷ đi!]

[Ngưu Ngưu tỏ vẻ, thế giới sắp sụp đổ rồi.]

“Sao nào?” Tân Án đắc ý nhướn mày.

“Chị là vì đứng trên hòn đá, gần hơn tôi! Lúc này mới bắt được!” Ngưu Ngưu không phục, cũng muốn đứng lên hòn đá của Tân Án, nhưng bị Tân Án kéo lại.

Đối với trẻ con thì chỗ này quá nguy hiểm.

Cô nghĩ, vẫn nên làm mẫu ở trên bờ thôi.

Lời còn chưa ra khỏi miệng, chị Lưu đã bất đắc dĩ giữ chặt Ngưu Ngưu đang định trèo lên: “Chị Tân Án không đứng trên hòn đá cũng bắt được mà, đúng không?”

Được thôi, fan của cô quả nhiên hiểu rõ phong cách làm việc của cô.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 478: Chương 478



Thế là Ngưu Ngưu lại nhìn Tân Án đứng ở chỗ mà cậu vừa nãy cố gắng bắt cá cả buổi, cô cúi người quan sát một chút, rồi lại cúi xuống, một tay bắt.

Lại một con nữa.

Ngưu Ngưu tỏ vẻ rất ấm ức, ấm ức đến nỗi oà khóc.

“Ôi ôi, đừng khóc mà.” Tân Án đây là lần đầu tiên gặp đứa trẻ như vậy, có chút luống cuống tay chân.

Chẳng lẽ cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của đứa trẻ rồi sao?

Chị Lưu lại hoàn toàn không lo lắng: “Xấu hổ chưa, đáng đời con không tin mẹ.”

“Thì tại mẹ ngày nào cũng ở nhà thổi phồng chị ấy giỏi thế nào, con không cam tâm chứ!” Ngưu Ngưu vừa khóc vừa ấm ức nói.

Tân Án u oán liếc nhìn chị Lưu, thì ra thủ phạm là chị.

Chị Lưu lại chẳng hề áy náy: “Vậy con chịu thua chưa?”

Ngưu Ngưu miễn cưỡng hừ một tiếng.

Không phải, nhìn thế này sao giống như fan trung thành và anti-fan đang cố gắng quảng bá, cho đến khi anti-fan chịu thua vậy.

Chỉ thấy Ngưu Ngưu đứng dậy, nhìn Tân Án mấy lần: “Chị dạy em đi.”

Giọng vừa khóc xong còn hơi nghẹn ngào, nghe như đang làm nũng. Tân Án hơi buồn cười gật đầu: “Được thôi, chị dạy em.”

Đến sau này, cả Trương Lâm Thanh và Roman Mạn cũng tò mò tham gia lớp học bắt cá của Tân Án. Một đám người chơi đùa vui vẻ bên bờ sông.

Ngưu Ngưu sau khi chịu thua đã hoàn toàn bái phục Tân Án, đi theo cô gọi “chị Tân Án” ngọt xớt, rõ ràng coi cô như đại tỷ.

[Ha ha ha ha ha, chị Án lại thu phục thêm đàn em rồi.]

[Lần này đúng là đàn em “nhỏ”.]

[Vừa nãy còn khinh thường, bây giờ đã lẽo đẽo theo sau chị Án rồi ha ha ha ha.]

Mãi cho đến khi trời tối, Trương Lâm Thanh thấy bắt được không ít cá, hai đứa trẻ đều rất vui, đề nghị thêm chút thịt nữa rồi nướng BBQ ngoài trời.

Vừa hay thời tiết lạnh, sưởi ấm cũng thoải mái.

Hai đứa trẻ vừa nghe thấy vậy, muốn tự mình nướng con cá mình bắt được, vui mừng khôn xiết, lại bắt đầu vây quanh Tân Án đang chuẩn bị đốt lửa hỏi hết cái này đến cái kia.

Không biết ai đó đùa nói Tân Án dẫn theo hai đứa trẻ như đại tỷ dẫn theo đàn em vậy. Vừa vặn Nữu Nữu nghe thấy, sau đó thật sự cùng Ngưu Ngưu lẽo đẽo theo sau Tân Án, một tiếng “đại tỷ, kêu rất tự hào.

Cứ như chơi trò đóng vai gia đình, Ngưu Ngưu còn ồn ào: “Đây là đại tỷ của tao, tụi mày tránh ra!”

Sau đó cùng Nữu Nữu một trái một phải làm hộ pháp mở đường cho Tân Án, khiến mọi người cười không ngớt.

Chỉ có Tân Án là bị tổn thương thôi.

Cô tỏ vẻ vô cùng hối hận vì sao lại trẻ con như vậy, muốn chứng minh bản thân trước mặt trẻ con. Nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh của hai đứa trẻ nhìn mình, cô lại không đành lòng.

[Cười c.h.ế.t mất, hóa ra chị Án không sợ trời không sợ đất, chỉ thua hai đứa trẻ.]

[Ha ha ha ha, chị Án mặt đầy xấu hổ.]

[Tân Án mạnh mẽ cuối cùng cũng bị trẻ con đánh bại.]

Trên đường chuẩn bị đồ nướng BBQ, Trương Lâm Thanh lại ra ngoài đón đoàn khách thứ ba của ngày hôm nay, là hai chị em.

Đồng thời, đoàn khách thứ hai đang nghỉ ngơi trên lầu, một cặp tình nhân, cũng đi xuống thấy dưới lầu đang nướng BBQ, liền hứng thú tham gia, cả đám người vây quanh đống lửa trại, náo nhiệt vô cùng.

Trên đường, Ngưu Ngưu còn đang hớn hở giới thiệu với mọi người: “Đây là cá em bắt được, đây là em và em gái cùng nhau bắt, còn có mấy con là ba bắt, còn lại đều là đại tỷ của em bắt!!”

Tân Án xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống đất.

Những người khác không biết đại tỷ của Ngưu Ngưu là ai, tò mò hỏi một câu. Ngưu Ngưu lập tức chỉ vào Tân Án: “Đại tỷ của con là chị Tân Án!”

Cảm nhận được ánh mắt của các vị khách đổ dồn về mình, Tân Án đã c.h.ế.t lặng.

Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nhất định sẽ không nhất thời xúc động mà so tài với trẻ con!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 479: Chương 479



Ngày hôm sau, cả nhà bốn người đi khu du lịch chơi. Hai chị em đến muộn hơn vẫn còn đang nghỉ ngơi. Tân Án chỉ chuẩn bị bữa sáng cho ba người họ và cặp tình nhân kia, sau đó bắt đầu dọn dẹp.

Trương Lâm Thanh và Roman Mạn đều có chút kinh ngạc trước tốc độ làm việc nhanh nhẹn của Tân Án, quả thực là người làm công hoàn hảo!

Ngay cả những dụng cụ mà hai người họ không hiểu, Tân Án tự mình xem xét một chút là biết ngay.

Tân Án thật sự là đại tiểu thư như trong truyền thuyết sao? Còn có đại tiểu thư bình dân như vậy sao?

Vợ chồng Trương Lâm Thanh không khỏi có chút nghi ngờ.

Buổi chiều, Trương Lâm Thanh đi đón đoàn khách cuối cùng. Vì phòng đã đầy, hai người này chỉ có thể ngủ dưới đất ở phòng khách.

Chỉ là Tân Án không ngờ, đoàn khách này lại nhận ra cô.

“Cô, cô không phải là Tân Án sao?” Người đàn ông có chút kích động nói. Nhưng Tân Án nhìn đi nhìn lại, đều cảm thấy mình chưa từng gặp hai người đàn ông này.

Chẳng lẽ là có ân oán gì?

Đúng lúc Tân Án đang cố gắng nhớ xem có chọc giận họ không, một người đàn ông khác đã nhận ra sự nghi hoặc của Tân Án, chủ động giải thích: “Là thế này, chúng tôi là người dân ở thị trấn nhỏ. Chúng tôi nghe nói cô đã xây trường tiểu học cho chúng tôi, mọi người đều rất cảm ơn cô.”

Nói xong, Tân Án cảm thấy mọi người đều nhìn về phía mình, chắc trong đầu ai cũng đầy dấu chấm hỏi to đùng.

[??? Xây trường tiểu học?]

[Không hổ là chị Án!]

[Giàu có quá!]

[Oa, cô ấy làm việc thiện mà không hề khoe khoang với ai.]

“Đúng đúng đúng, tôi nghe công nhân xây dựng nói, là một đại tiểu thư của Tân Thị bỏ vốn, còn là một ngôi sao nữa! Ảnh của cô còn được treo đầy khắp thị trấn nhỏ đấy!” Người đàn ông nói.

Tân Án nghĩ đến cảnh tượng đó, thật là có chút kinh hãi.

Vậy là cô cứ thế bị lộ thân phận rồi sao?

Cô tin rằng những cư dân mạng đang xem trực tiếp chắc chắn đã điên cuồng tìm kiếm thông tin rồi.

Thôi vậy, dù sao cô cũng không có lý do gì cần phải giấu giếm cả.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Tân Án cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp đãi hai người, động tác bưng trà rót nước nhanh nhẹn lưu loát.

“Mọi người cứ gọi chúng tôi là Tiểu Vương và Tiểu Lý là được rồi.” Được ân nhân tiếp đãi như vậy, hai người còn cảm thấy có chút không tiện, vội vàng xua tay.

Phải biết rằng, Tân Án chính là ân nhân lớn trong mắt tất cả phụ huynh có con nhỏ ở thị trấn họ, đã giải quyết vấn đề giáo dục mà họ luôn cảm thấy bất lực.

Nếu lên chương trình mà bị họ nhìn thấy đối xử với ân nhân như vậy, chẳng phải sẽ bị hàng xóm láng giềng mắng c.h.ế.t sao?

Thấy hai người lúng túng, Roman Mạn chủ động tiến lên nhận lấy công việc của Tân Án. Tân Án cũng bất đắc dĩ, đành phải nhường việc.

Đúng như dự đoán, trên Weibo đã rầm rộ tìm kiếm thông tin về cái Tân Thị này.

Thực ra có rất nhiều người nghi ngờ, nhưng Tân Án từ nhỏ đã không mấy tham gia các buổi tụ tập công cộng, người biết cô đã ít lại càng ít, người nhận ra cô càng không thể nói ra.

Nếu bị Tân Thị truy trách, vậy họ còn muốn làm ăn nữa không?

[Tôi trước đây đã đăng rồi, nhà có tiền thì chỉ có mấy cái họ thôi, họ Tân lại càng ít. Kết quả vừa đăng lên chưa lâu đã bị xóa rồi, tôi đã đoán là có gì đó mờ ám!]

[Má ơi, vậy thật sự là thiên kim đại tiểu thư sao?]

[Không biết vì sao, tôi ngược lại không thấy ngạc nhiên lắm. Tôi cảm thấy thành tích của Tân Án đã che lấp đi bối cảnh gia đình của cô ấy rồi.]

[Tôi vậy mà không ngạc nhiên. Án tỷ giỏi như vậy chắc chắn không phải hoàn toàn dựa vào gia đình.]

[Thực ra đã sớm đoán được rồi. Án tỷ ưu tú như vậy chắc chắn là được gia đình rất tốt nuôi dưỡng.]

[Bản thân Tân Án cũng giỏi, nhà cô ấy thế nào cũng không quan trọng.]
 
Back
Top Bottom