Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 50: Chương 50



Lượt xem: 89

Hôm đó, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh lần đầu tiên được ăn uống no say ở chương trình này. Hải sản tươi ngon đến nỗi cả hai quên hết việc giữ dáng, ăn sạch sành sanh mọi thứ.

Ăn xong, Tân Án chợt nhớ ra: “À phải rồi, chỗ ở của mọi người vẫn chưa dọn dẹp đâu nhỉ?”

Khu nhà ở của Tân Án là mấy phòng nhỏ kiểu du lịch, không rộng lắm. Xung quanh có khoảng chục cái phòng như vậy, hơi cũ kỹ vì đợt đầu Tân Án đến mọi thứ còn lộn xộn.

“Không sao đâu, không sao đâu, chúng em đi dọn ngay đây, chị Án cứ nghỉ ngơi đi ạ.” Tưởng Bạch Thanh nhanh nhảu xua tay, tự giác nhận việc rửa bát đĩa.

“Ừm, có gì cần cứ gọi tôi.” Tân Án nói rồi bắt đầu vận động nhẹ nhàng sau bữa ăn, chạy chậm dọc bờ biển.

Hà Thư cũng ra phụ giúp dọn dẹp, vừa nhìn Tân Án chạy bộ vừa cảm thán: “Trời ơi, chị Án tự giác quá, mình thật là kém xa.”

“Đấy, người ta giỏi là ở chỗ đó đó.” Tưởng Bạch Thanh ngưỡng mộ nhìn theo. “Tôi cũng đang giảm cân, mai tôi cũng muốn chạy bộ với chị Án!”

“Cậu mà làm được ấy.”

Sau khi dọn dẹp chén đũa xong, hai người lại lượn quanh bếp của Tân Án, trầm trồ khen ngợi cái giá gỗ tự chế. Đến lúc về phòng mình dọn dẹp, Tưởng Bạch Thanh mới thấy khó khăn.

Phòng lâu ngày không ai ở, mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi. Tưởng Bạch Thanh không biết bắt đầu từ đâu, đành phải lau chùi bàn và giường trước, rồi bắt chước Tân Án trải tấm bạt lên giường. Tiếp theo, cô nàng nhìn lên mạng nhện trên trần nhà mà thấy ớn lạnh.

Tưởng Bạch Thanh sợ nhất là mấy thứ này, nhìn thấy mạng nhện là người mềm nhũn ra.

“Có cần tôi giúp gì không?” Tân Án chạy bộ về, đi ngang qua phòng Tưởng Bạch Thanh, thấy cô nàng đang ngơ ngác nhìn trần nhà.

Tưởng Bạch Thanh quay lại, mếu máo nói: “Chị Án ơi, em sợ mạng nhện…”

Tân Án bước vào, nhìn lên trần nhà, bảo Tưởng Bạch Thanh đưa chổi cho mình. Cô đứng lên bàn, bắt đầu quét mạng nhện. Tưởng Bạch Thanh đứng sau Tân Án, nhìn bóng dáng cô trên bàn mà cảm thấy chị ấy tỏa sáng cả người.

Chị Án! Ngầu thế này thì c.h.ế.t em mất!

Tân Án nhanh chóng quét sạch mạng nhện. Quay lại, cô thấy Tưởng Bạch Thanh đang nhìn mình với ánh mắt hơi ngây ngốc, không hiểu chuyện gì.

“Sao vậy? Còn cần giúp gì nữa không?” Tân Án hỏi.

“Hết rồi hết rồi, hì hì.” Tưởng Bạch Thanh ngượng ngùng cười: “Chị Án, chị ngầu quá! Em muốn làm fan chị!”

“Có chút xíu việc ấy mà, không có gì đâu.” Tân Án cười nhẹ (trong mắt Tưởng Bạch Thanh thì nụ cười này quyến rũ c.h.ế.t người), rồi quay người bước đi đầy phong thái.

Em xin nguyện đổ tường vì chị Án! Tưởng Bạch Thanh thầm gào lên trong lòng.

Cuối cùng thì Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh cũng có một đêm không phải lo đói bụng, đến trong mơ còn thèm thuồng món hải sản.

Sáng hôm sau, Tân Án tỉnh dậy thấy hai người kia vẫn chưa có vẻ gì là muốn dậy, nên tự mình nhào bột mì làm thành mì đao tước. Cô dùng nước nghêu hôm qua để nấu mì, làm một bữa sáng đơn giản. Hôm nay cô còn định xuống biển nữa, dù sao cũng có thêm hai miệng ăn cần phải nuôi.

Cô cắt mì xong để bên cạnh nồi, để hai người kia tỉnh dậy là thấy ngay. Rồi cô mặc đồ lặn, ra bờ biển khởi động chuẩn bị xuống biển. Sự tự giác này khiến cả Lương Việt cũng phải cảm thán.

Đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tân Án vẫn bơi đến chỗ ghềnh đá quen thuộc. Vừa cạy bào ngư, cô vừa tìm kiếm những thứ khác. Trên ghềnh đá còn có cả ốc biển, thứ này mà làm mì trộn ốc thì ngon phải biết. Nghĩ đến thôi là Tân Án đã thấy thèm thuồng, loáng một cái đã cạy được một túi đầy ắp.

Đang mải mê tìm kiếm, Tân Án chợt phát hiện trong khe đá có động tĩnh. Cô cẩn thận bơi xuống xem, hóa ra là một con cua to đùng. Tiếc là lần đầu bất cẩn, cô chỉ kịp giật được một cái càng cua thì nó đã chạy mất. Biết có cua rồi, Tân Án bắt đầu tìm kiếm trong các khe đá, kết quả không tìm thấy cua đâu, lại vớ được mấy con tôm hùm.

Sao cô ấy tìm đồ dưới biển dễ dàng vậy nhỉ? Đến đạo diễn chương trình cũng bắt đầu nghi ngờ. Cái việc bắt tôm hùm dưới biển khó nhằn như vậy, sao ở chỗ Tân Án lại dễ như trở bàn tay thế? Ngay cả nhân viên an ninh đi theo cũng thấy nóng lòng muốn thử.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 51: Chương 51



Không để vuột mất lần nữa, Tân Án bắt cua rất thành thạo. Lần này cô bắt được chín con cua, sáu con tôm hùm, còn nhặt được cả đống bào ngư và ốc biển, thêm một rổ vỏ sò nữa. Tuy rằng cô không nhận ra hết các loại vỏ sò, nhưng nhân viên an ninh nói ăn được thì chắc là không vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc mà nửa tiếng đã trôi qua. Nước biển vẫn hơi lạnh, Tân Án sợ bị mất nhiệt nên đành phải lên bờ nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh cũng đã tỉnh giấc. Vừa ra khỏi cửa đã thấy nồi đang bốc khói nghi ngút, biết là Tân Án để lại bữa sáng cho mình, cả hai lại cảm động một phen. Họ bắt đầu vụng về tước mì vào nồi.

“Chị Án!” Tưởng Bạch Thanh thấy Tân Án từ biển lên, vội vàng chạy tới giúp cô xách đồ, “Nặng quá à, chị lại bắt được đồ ngon gì nữa vậy?”

Tân Án bê thùng hải sản đến, đổ soạt một cái xuống đất. Nhìn tôm hùm, bào ngư, ốc biển, cua… thi nhau đổ ra, hai người lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người.

Từ khi đến đây, họ đã không biết bao nhiêu lần bị sốc thế này rồi.

“Mọi người ăn sáng trước đi đã, rồi giúp chị cho "Cô Cô" ăn nhé.” Tân Án vừa nói vừa nhóm lửa nướng.

“"Cô Cô" là gì ạ?” Tưởng Bạch Thanh hỏi.

“Là hai con gà kia đó.” Tân Án chỉ tay về phía lồng gà.

Chị Án vậy mà còn đặt tên đáng yêu cho gà nữa, xem ra bên trong chị ấy cũng là một nàng công chúa nhỏ đáng yêu sao, Tưởng Bạch Thanh lại có thêm một ấn tượng mới về Tân Án.

Nghỉ ngơi một chút, Tân Án lại mang theo xiên đi bắt cá dưới biển, để hai người kia ở nhà trông nom, cho gà ăn, tưới hoa. Hà Thư bất ngờ cảm nhận được sự bình yên trên hòn đảo hoang vắng này.

Nhưng sự bình yên đó chẳng kéo dài được bao lâu.

“Chúng tôi tới rồi/ chúng em tới rồi!” Một giọng nữ the thé vang lên. Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư nghe tiếng quay lại, thấy nhóm ba người đang chật vật đi về phía họ.

“Tôi đã bảo là chỗ này của người ta tốt nhất mà, nhìn xem, có cả lều, cả hoa nữa.” Vừa thấy khu nhà ở của Tân Án, Hứa Lị Lị đã ồn ào lên:“Tổ chương trình bất công quá đi!”

“Cô nhỏ tiếng thôi đi, cô làm sao biết không phải người ta tự làm.” Lâm Thi Quý nghe tiếng Hứa Lị Lị là thấy nhức đầu.

“Một mình, chặt cây dựng lều á? Cậu nghĩ gì vậy, nếu là anh Trần thì còn có khả năng.” Hứa Lị Lị không tin nói.

Thực ra Trần Tiệp cũng nghĩ như vậy. Nhìn cảnh tượng này, anh ta cũng không khỏi có chút ghen tị, chỗ ở thế này đúng là quá tốt. Tổ chương trình sao lại thiết kế bất công đến vậy?

Nhìn vẻ mặt của Trần Tiệp, Lâm Thi Quý chỉ biết lắc đầu.

“Chào mọi người.” Trần Tiệp lên tiếng chào trước: “Mọi người cũng tới rồi à?”

“Chào anh.” Hà Thư đáp, không có phản ứng gì lớn, dù sao đây cũng không phải nhà mình.

“Tân Án có ở đây không?” Lâm Thi Quý hỏi.

“Chị ấy đi kiếm đồ ăn rồi ạ.” Tưởng Bạch Thanh trả lời.

Hứa Lị Lị ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi bay ra, bụng lập tức réo lên. Cô ta bước lên mấy bước: “À ờ, chúng tôi hôm qua đi đường cả ngày, hôm nay lại dậy sớm xuất phát, cô xem…”

Ý là muốn xin ăn. Tưởng Bạch Thanh hiểu rõ, nhưng đây là đồ ăn Tân Án để lại cho họ, cô không thể tự tiện đem lòng tốt của Tân Án ra làm quà biếu người khác được. Cô đành đánh trống lảng: “Theo lý mà nói thì chỗ chúng tôi xa hơn chỗ mọi người chứ nhỉ, sao mọi người lại tới muộn vậy?”

Lâm Thi Quý nghe vậy liền nổi cáu, trừng mắt liếc Hứa Lị Lị một cái. Nếu không phải có cô nàng tiểu thư điệu đà này, đi một đoạn lại kêu mệt, thì có lẽ họ đã không đến muộn như vậy rồi. Đã thế còn phải ngủ đêm trong rừng cây, bây giờ cô cảm thấy chỗ nào trên người cũng đau nhức.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 52: Chương 52



Hứa Lị Lị coi thường Lâm Thi Quý ra mặt, quay sang Hà Thư với vẻ yếu đuối đáng thương: “À… hay là chúng tôi ăn chung một chút được không? Dù gì cũng là đồng đội cả mà.”

Cô ta nghĩ bụng, Hà Thư là idol nam, chắc chắn sĩ diện và sợ bị fan lên án, kiểu gì cũng phải đồng ý thôi. Ai dè Hà Thư thẳng thắn từ chối: “Xin lỗi nhé, tại vì đây không phải đồ do chúng tôi làm ra, nên chúng tôi không tiện chia cho người khác.”

“Ủa, đồ của người ta làm chẳng phải cũng là cho hai người ăn sao? Hai người ăn được, sao chúng tôi lại không được ăn?

[Một mình cô ta thì ăn có hết chỗ này à?] Hứa Lị Lị tức tối rủa thầm trong lòng.

“Vậy thì chúng ta cứ đợi Tân Án về rồi tính sao.” Tưởng Bạch Thanh vốn đã chẳng ưa gì Hứa Lị Lị, nay thấy bộ dạng trơ trẽn của cô ta thì càng thêm khó chịu: “Hay là mọi người cứ vào phòng dọn dẹp trước đi? Đằng kia còn mấy gian nhà trống đấy.”

Hứa Lị Lị biết mình đang ở thế “ăn nhờ ở đậu”, đành phải cố gắng giữ thái độ hòa nhã với mấy người đồng đội mới này. Cô ta miễn cưỡng đi tìm phòng, nhưng vừa mở cửa ra đã phải giật mình kinh hãi.

“Ôi, cái gì đây, sao mà dơ dáy vậy?” Hứa Lị Lị nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trên tường mà da gà nổi hết cả lên.

Mấy căn nhà bên kia đều đã được tổ chương trình sửa sang lại rồi, còn khu này của Tân Án thì vốn là mấy căn nhà kho cũ kỹ mà tổ chương trình chưa hề đụng tới, điều kiện tệ hại nhất. Nhìn thấy cơ man nào là đồ đạc cần phải dọn dẹp, Hứa Lị Lị đã chẳng còn muốn động tay vào. Cô ta đảo mắt một lượt, rồi lại hướng về phía Tưởng Bạch Thanh.

“Bạch Thanh này, ở một mình trong phòng này tôi thấy hơi sợ… Hay là cô cho tôi ở chung với cô được không?” Hứa Lị Lị rụt rè hỏi, giọng điệu có vẻ sợ sệt.

Tưởng Bạch Thanh vừa nhìn dáng vẻ này của Hứa Lị Lị là biết ngay cô ta lại đang tính giở trò gì. Căn phòng này là do chính tay cô vất vả dọn dẹp cả ngày trời mới được sạch sẽ như vậy, lại còn được chị Án đích thân giúp quét mạng nhện nữa chứ, đời nào cô lại để cho Hứa Lị Lị vào ở ké không công.

“Hay là cô thử hỏi Lâm Thi Quý xem sao? Mọi người đi cùng nhau một đường chắc là thân quen hơn mà.” Tưởng Bạch Thanh cười nhẹ nhàng từ chối.

“À, thật ra thì chúng tôi cũng không thân lắm…” Hứa Lị Lị cười gượng gạo: “Tôi cũng muốn làm quen với mọi người mà, ở chung còn có người tâm sự cho đỡ buồn.”

Tưởng Bạch Thanh nghĩ thầm: [Chúng tôi bận rộn còn chẳng hết hơi, ai rảnh mà buồn với cô!]

Hứa Lị Lị thấy Tưởng Bạch Thanh im lặng, liền tiến thêm một bước, định lách người vào phòng, nhưng đã bị Tưởng Bạch Thanh nhanh nhẹn bước ngang ra chắn lại.

“Xin lỗi nha, tại tôi ngủ không quen có người ở bên cạnh.” Tưởng Bạch Thanh vẫn cười hòa nhã, nhưng thái độ thì vô cùng kiên quyết.

Trong khi đó, Trần Tiệp và Lâm Thi Quý đã im lặng bắt đầu dọn dẹp phòng của mình. Thấy rõ ràng là Tưởng Bạch Thanh cố tình từ chối mình, Hứa Lị Lị chỉ còn biết liếc xéo Tưởng Bạch Thanh một cái, rồi giận dỗi bỏ đi.

Sau khi ba người kia đã khuất bóng, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư cuối cùng cũng có thể yên tâm ngồi xuống thưởng thức bát mì đao tước nóng hổi. Mì đao tước nấu với nghêu sò thơm ngon đậm đà, hai người vừa ăn vừa húp sột soạt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Về phần Hứa Lị Lị, cô ta càng dọn dẹp càng bực bội. Căn phòng đầy bụi bặm khiến cô ta cảm thấy ngứa ngáy khắp người. Vẻ mặt khó chịu ra mặt của cô ta khiến cả quay phim đứng bên cạnh cũng phải lắc đầu ngao ngán, biết chắc rằng những cảnh quay này sẽ bị cắt bỏ hết, coi như công toi.

“Tổng đạo diễn đâu rồi, tổng đạo diễn ơi!” Hứa Lị Lị không thể chịu đựng thêm được nữa, bèn quay sang ống kính lớn tiếng gọi: “Mau tìm người tới đây giúp tôi dọn dẹp!”

Thấy nhân viên công tác vẫn không hề có phản ứng, Hứa Lị Lị càng trở nên cáu kỉnh. Cơn đói và sự mệt mỏi đã đẩy cơn giận của cô ta lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc này, tiếng húp mì của Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư vọng tới, khiến Hứa Lị Lị càng thêm phẫn nộ.

Cô ta lao ra khỏi cửa phòng, lớn tiếng quát về phía hai người kia: “Hai người có phải cố ý đấy không hả? Ăn uống thì thôi đi, có cần phải gây ra tiếng động lớn như vậy không? Cũng chỉ là đồ ăn ké thôi, dựa vào cái gì mà kiêu căng thế hả? Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, không hề quan tâm đến đồng đội, rồi đến lúc chương trình phát sóng thì liệu hồn mà hứng chịu búa rìu dư luận đi!”

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đang bưng bát mì thì sững sờ cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao Hứa Lị Lị lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Trong khi đó, Trần Tiệp và Lâm Thi Quý, những người đã quá quen với tính khí thất thường của Hứa Lị Lị, chỉ im lặng tiếp tục dọn dẹp trong phòng, giả vờ như không nghe thấy gì.

“Mấy người bị điếc hết rồi hả, không biết trả lời à!” Hứa Lị Lị thấy cả hai người đều im lặng, lại càng lớn tiếng quát tháo, cô ta vốn là người một khi đã nổi giận thì sẽ vô cùng cố chấp, quyết không bỏ qua.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 53: Chương 53



“Tôi đã nói rồi mà, đây không phải đồ của tôi.” Tưởng Bạch Thanh nhíu mày đáp lại.

“Bây giờ cô chia cho chúng tôi một ít thì ai mà biết được chứ, với lại mấy thứ này nhìn qua cũng biết là do tổ chương trình cung cấp thôi, tổ chương trình đã thiên vị đến thế rồi, mà cô còn muốn bênh vực cho cô ta à? Đáng lẽ chúng tôi phải cùng nhau chất vấn cô ta xem lấy đâu ra những thứ này mới đúng chứ!” Hứa Lị Lị lớn tiếng la lối.

[Hứa Lị Lị đúng là phát điên rồi sao?] Tưởng Bạch Thanh thầm nghĩ, cảm thấy cạn lời với người phụ nữ này.

“Cô nói đồ của tôi là do tổ chương trình cung cấp?”

Nghe thấy giọng nói này, Tưởng Bạch Thanh lập tức quay đầu nhìn về phía biển, Lâm Thi Quý và Trần Tiệp cũng ló đầu ra khỏi phòng để xem xét tình hình. Họ chỉ thấy Tân Án trong bộ đồ lặn, từ từ bước lên từ dưới biển, tháo chiếc kính lặn ra, để lộ một gương mặt mộc thanh tú, không hề trang điểm cầu kỳ, nhưng lại vô cùng rạng rỡ và cuốn hút dưới ánh mặt trời.

Tân Án vừa mới trở lại bờ biển đã nghe thấy tiếng ồn ào của Hứa Lị Lị. Cô cũng có chút ngạc nhiên không hiểu sao nhóm ba người kia lại tìm đến tận đây, lúc trước chẳng phải họ tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm sao? Nhưng đã đến tận địa bàn của cô rồi mà còn dám lớn tiếng mắng nhiếc, thì cô chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.

“Án tỷ! Chị về rồi!” Tưởng Bạch Thanh nghe thấy giọng của Tân Án thì vội vàng chạy tới, đón lấy chiếc túi nặng trĩu trên tay cô, đồng thời liếc mắt ra hiệu về phía Hứa Lị Lị.

“Yên tâm đi.” Tân Án khẽ mỉm cười, nhìn Tưởng Bạch Thanh gật đầu trấn an.

“Tân Án, chào cậu.” Trần Tiệp thấy Tân Án đã trở về, liền chủ động bước ra chào hỏi.

“Chào anh.” Tân Án đáp lời một cách lịch sự.

“Án tỷ, hôm nay chị bắt được những món gì ngon vậy ạ?” Hà Thư cũng nhanh chóng tiến lên giúp Tưởng Bạch Thanh xách túi đồ.

“Cứ mở ra xem chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao?” Tân Án nói, khóe môi hơi cong lên.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đặt chiếc túi xuống đất, nhanh tay mở dây rút. Hà Thư vừa nhìn vào bên trong đã kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời ơi, lại nhiều đồ ăn thế này nữa!”

Tưởng Bạch Thanh nhanh trí nghĩ ra một ý, cố tình kéo miệng túi rộng hơn một chút, để cho nhóm ba người kia có thể nhìn thấy rõ những thứ bên trong, đồng thời nói lớn: “Ôi, lại là tôm hùm với bào ngư này, còn có cả cá nữa chứ! Án tỷ, chị đúng là siêu nhân dưới biển mà, đến cá chị cũng bắt được nữa,giỏi thật đó! Mấy con ốc biển này mà nướng lên chắc chắn ngon lắm đây, tối nay mình sẽ chế biến tôm hùm thành món gì nhỉ?”

“Ấy khoan đã nào, chẳng phải có người nói rằng đồ ăn của chúng ta đều là do tổ chương trình cung cấp sao? Để chứng minh sự trong sạch của mình, hay là chúng ta mang trả lại hết cho tổ chương trình nhé?” Tân Án chế giễu, ánh mắt đầy vẻ trào phúng liếc về phía Hứa Lị Lị.

Mặt Hứa Lị Lị tái mét, không ngờ rằng cô ta còn chưa kịp nói thêm điều gì thì Tân Án đã lập tức phản đòn, vừa mỉa mai vừa chế nhạo cô ta một cách sắc sảo như vậy.

Vốn là người có lòng tự trọng cao ngút trời, Hứa Lị Lị tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói năng với mình theo cái kiểu đó: “Ai mà biết được những thứ cô mang lên từ biển kia có đúng là do chính tay cô bắt được hay không? Cũng có thể là cô đang diễn kịch, dàn dựng mọi thứ lên để tổ chương trình cắt ghép, tạo dựng hình ảnh lừa bịp khán giả thôi!”

Đứng bên cạnh nghe những lời này, Lâm Thi Quý cũng phải lắc đầu ngao ngán, cảm thấy Hứa Lị Lị thật là hết thuốc chữa. Trong thâm tâm, Lâm Thi Quý cũng nghĩ rằng nếu Tân Án đã dám tự tin khẳng định như vậy, thì chắc chắn là cô ấy có thực lực thật sự.

“Được thôi mà, nếu cô không phục thì cứ việc đi khiếu nại với tổ chương trình ấy.” Tân Án chẳng muốn phí lời tranh cãi với những người có tư duy hạn hẹp như Hứa Lị Lị.

Cô vừa mới từ dưới biển lên, đã mệt lử cả người rồi. Quay sang Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh, cô hỏi: “Bữa trưa nay mình ăn đơn giản chút nhé, tôm hùm luộc với ốc biển nướng thôi được không?”

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 54: Chương 54



Lượt xem: 84

Căn nhà nhỏ của Tân Án được bài trí đơn giản mà đẹp mắt, khác hẳn với những căn nhà xập xệ xung quanh. Tưởng Bạch Thanh còn bắt chước Tân Án, treo thêm mấy bông hoa dại trước cửa, nhìn khu vực này cứ như thể chia thành hai phe rõ rệt.

Lâm Thi Quý biết tỏng nếu cứ đi theo Hứa Lị Lị, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đói hoặc tức chết. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đến ngồi cạnh Tân Án đang ngồi thêm củi vào bếp: “Tân Án này, tôi thấy cô rất giỏi, muốn về đội của cô. Có việc gì cần sai bảo cứ nói, việc gì tôi làm được nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Cô ấy cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, đi theo người mạnh luôn là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa, nhìn cách Tân Án đối xử với Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư, Lâm Thi Quý biết cô ấy không phải là người tính toán chi li.

Tân Án hơi bất ngờ khi Lâm Thi Quý chủ động tìm đến mình. Cô vốn tưởng Lâm Thi Quý cũng là người kiêu ngạo lắm, ai ngờ lại hạ mình đến tìm cô. Thôi thì có thêm một mỹ nữ về đội cũng chẳng thiệt vào đâu.

“Được thôi.” Tân Án cười tươi gật đầu.

Nghe Tân Án đồng ý ngay lập tức, Lâm Thi Quý có chút ngạc nhiên. Cô cứ tưởng Tân Án dù không làm khó dễ mình, cũng phải cân nhắc một chút mới trả lời chứ. Xem ra, Tân Án đúng là người phóng khoáng thật.

Thấy Lâm Thi Quý cũng chạy sang nhập hội với Tân Án, Hứa Lị Lị càng tức nghiến răng nghiến lợi. Nhìn sang Trần Tiệp vẫn ngơ ngác chẳng biết vì sao không đi theo Lâm Thi Quý tìm đến Tân Án, Hứa Lị Lị liền lảng tránh camera, lân la đến chỗ Trần Tiệp.

“Anh Trần, sao anh lại ngồi đây một mình vậy?” Hứa Lị Lị cười ngọt ngào tiến đến gần Trần Tiệp.

Trần Tiệp vừa thấy Hứa Lị Lị đến gần, liền khẽ nhíu mày, cố giữ vẻ mặt bình thường: “Có chuyện gì sao?”

Hứa Lị Lị giả vờ không nhận ra vẻ lạnh nhạt trong mắt Trần Tiệp, hỏi: “Sao anh không đi theo Lâm Thi Quý, nhờ Tân Án "cưu mang" luôn cho rồi?”

Hứa Lị Lị cố tình nhấn mạnh hai chữ “cưu mang”, quả nhiên sắc mặt Trần Tiệp càng khó đăm đăm: “Không có gì.”

“Chẳng qua là do mình đến được cái khu vực tốt nhất này thôi mà, chứ thật ra cũng đâu cần ai giúp đỡ.” Hứa Lị Lị cố tình khích bác: “Cái cô Tân Án kia giỏi giang gì cho cam, chẳng qua là do cô ta may mắn chiếm được cái "địa linh nhân kiệt" này thôi.”

Những lời này của Hứa Lị Lị đúng là đánh trúng tim đen của Trần Tiệp. Bản thân anh ta tham gia chương trình này cũng là để xây dựng hình tượng nam thần mạnh mẽ, nhưng qua hai tập phát sóng, anh ta thừa biết mình ngoài việc tốn công vô ích làm cái lồng bắt cá, thì chẳng có gì nổi bật. Ngược lại, Tân Án thì cứ thế nổi lên như cồn, đúng là vì cô kiếm được quá nhiều đồ ăn.

Thực lòng mà nói, Trần Tiệp cũng chẳng thấy Tân Án giỏi giang đến mức nào. Anh ta đồng ý đến đây, cũng chỉ là muốn lợi dụng địa bàn của cô để giành lại sự chú ý thôi, dù sao thì đàn ông con trai vẫn hơn hẳn phụ nữ, Tân Án làm được, anh ta chắc chắn cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.

Hứa Lị Lị tiếp tục rót mật vào tai Trần Tiệp: “Em đây thì em không phục cái cô Tân Án đó, nên em sẽ không dễ dàng đầu hàng như Lâm Thi Quý đâu. Anh Trần tuy giỏi thật, nhưng vẫn cần có đồng đội bên cạnh mới được. Chứ đến lúc chương trình lên sóng, anh mà là người mạnh nhất ở đây, nhưng lại cứ lủi thủi sống một mình, khán giả người ta sẽ nghĩ sao?”

Hai chữ “mạnh nhất” và “khán giả” đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Trần Tiệp. Dù không hiểu vì sao Hứa Lị Lị đột nhiên khôn ra như vậy, nhưng những lời cô ta nói đúng là có lý.

Anh ta cần một người đồng đội, không thể cứ đơn độc một mình mãi được, không phải vì vấn đề sinh tồn, mà là để gây ấn tượng tốt với khán giả xem đài.

“Ừ.” Trần Tiệp gật đầu, vẻ mặt đã giãn ra đôi chút.

“Cảm ơn anh Trần đã chiếu cố cho em.” Hứa Lị Lị thấy mục đích đã đạt được, liền tươi cười hớn hở.

Bữa trưa của nhóm Tân Án hôm đó là món tôm hùm luộc chấm muối ớt xanh, ăn kèm với ốc biển và sò nướng trên vỉ sắt. Thịt tôm hùm chắc nịch, ngọt lịm, cắn một miếng mà hương vị tươi ngon lan tỏa khắp khoang miệng. Món ốc biển và sò nướng thì được rắc thêm chút hành lá và tỏi phi thơm lừng.

Bốn người ăn uống say sưa, Tân Án đã nhặt về rất nhiều ốc biển, dù không có món chính nào cầu kỳ, nhưng cả bọn vẫn no căng bụng.

“Buổi chiều nay chúng ta định làm gì?” Ăn xong bữa trưa, Lâm Thi Quý biết ý mình chỉ biết ăn không ngồi rồi thì không ổn, nên chủ động lên tiếng hỏi.

Tân Án nghĩ một lát, thấy cũng có vài việc cần bàn bạc với mọi người. Hơn nữa, hai người kia rõ ràng đã bắt đầu liên kết thành đội, nhóm của cô cũng cần phải có một cuộc họp nhỏ để thống nhất phương hướng.

“Ừ, cái này tôi cũng định nói qua.” Tân Án nghiêm túc nói: “Tôi không muốn làm cái kiểu đại ca ra lệnh cho người khác, cũng không có ý định sai bảo mọi người phải làm cái này cái kia. Nhưng đã là một đội, thì ai cũng phải có trách nhiệm đóng góp đúng không? Đây là chương trình sinh tồn chứ không phải kiểu về quê nuôi cá trồng thêm rau gì cho cam, nói thẳng ra là tôi không có nghĩa vụ phải nuôi sống mọi người.”

“Cô nói đúng.” Lâm Thi Quý gật đầu tán thành.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 55: Chương 55



Lượt xem: 86

Tân Án nói tiếp: “Nhưng nếu đã là đồng đội, thì mỗi người phải tự giác đóng góp cho đội dựa trên khả năng của mình. Tôi không muốn làm kiểu độc đoán, nên bây giờ tôi muốn biết, mỗi người có thể làm được những gì?

Ví dụ như tôi có thể lặn biển, lại rành mấy loại cây cỏ dại ăn được trên núi, nên tôi sẽ đảm nhận việc kiếm thức ăn. Còn mọi người thì sao?”

Tân Án kiếp trước từng là tướng quân, cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của tinh thần đoàn kết trong một tập thể. Nếu đội của họ đã chính thức thành lập, thì mỗi thành viên đều cần phải có vai trò riêng, để tăng cường sự gắn kết và lòng trung thành.

Lâm Thi Quý suy nghĩ một chút rồi nói trước: “Tôi thì không lặn biển được, nhưng nếu ở chỗ nước nông thì tôi có thể thử lặn có bình dưỡng khí. Nếu cần thì đợt tới tôi có thể tranh thủ đi học thêm. Nấu ăn, phụ bếp thì tôi cũng giúp được. Với lại tôi cũng thích làm đồ thủ công, cái này có tính là năng lực không?”

Bình thường Lâm Thi Quý hay làm mấy món đồ thủ công đơn giản để g.i.ế.c thời gian, nhưng ở cái đảo hoang này thì cô thấy mấy thứ đó chẳng có tác dụng gì.

“Đương nhiên là có ích chứ! Còn là rất có ích ấy chứ!” Tân Án khá bất ngờ khi biết Lâm Thi Quý còn có tài lẻ này. Vậy thì đến lúc đó có thể cùng cô ấy làm cái bàn đu dây được rồi.

Được Tân Án khẳng định, Lâm Thi Quý vui vẻ mỉm cười.

“Vậy còn em, em là con trai duy nhất trong nhóm, có việc gì cần dùng sức cứ gọi em, ví dụ như chặt củi chẳng hạn.” Hà Thư tiếp lời.

“Em cũng biết bơi, cũng xuống nước được. Nhưng mà… hình như em cũng chẳng có kinh nghiệm sinh tồn gì, không biết có thể làm được gì nữa.” Cậu ấy nói, giọng có vẻ hơi thiếu tự tin.

Tân Án vỗ vai Hà Thư, động viên: “Không sao đâu, sức khỏe ở đây là một lợi thế lớn đấy.”

Tuy Hà Thư không lực lưỡng bằng Trần Tiệp, nhưng dù sao con trai vẫn khỏe hơn con gái, vừa hay có thể bù đắp cho cô về mặt thể lực.

Tưởng Bạch Thanh nghe mọi người nói xong, càng thêm lo lắng. Thấy ánh mắt cả ba người đều đổ dồn về phía mình, cô nàng hơi rụt rè lên tiếng: “Em… em thì thật sự chẳng có tài cán gì, làm đồ thủ công cũng dở tệ, bơi lội cũng không biết nốt. Nhưng mà em có thể làm hậu cần, ví dụ như trang trí lại tổ ấm’của chúng ta này, cho Cô Cô ăn, đi lượm trứng gà, hoặc là phụ giúp mọi người việc này việc kia thì em làm được.”

“Tuyệt vời, chúng ta đang rất cần người lo hậu cần đây, vậy thì cứ giao khu vực này cho cậu hô biến thành một tổ ấm đúng nghĩa nhé.” Tân Án cười nói.

Như vậy là mỗi người đều đã có vai trò và vị trí của mình trong đội. Không chỉ vậy, cuộc trò chuyện này còn giúp các thành viên mới thêm gắn kết và trung thành với đội.

Ban đầu, Hà Thư và Lâm Thi Quý vẫn còn hơi e dè Tân Án, dù sao họ cũng đang ăn nhờ ở đậu, nhưng thái độ công bằng và thẳng thắn của Tân Án đã xóa tan mọi băn khoăn của họ, giúp họ nhận ra Tân Án là một người thủ lĩnh không hề tệ.

“Hay là chúng ta đặt tên cho đội luôn đi!” Tưởng Bạch Thanh được Tân Án khích lệ thì tự tin hẳn lên, hào hứng đề nghị. Từ khi có đồng đội, cô nàng mới bắt đầu cảm thấy chương trình này trở nên thú vị hơn hẳn.

“Đặt tên là "Đội Trời Xanh Hướng Về Phía Trước" thấy sao?” Tân Án nói, giọng điệu có vẻ đang thử nghiệm.

“Thôi đi chị Án, tên gì mà quê mùa vậy.” Hà Thư trêu chọc.

“Mà sao mọi người cứ gọi tôi là chị Án vậy, bộ tôi già lắm hả? Tôi mới có hai mươi tuổi thôi đó.” Tân Án hỏi, ra vẻ bất mãn.

“Trời ơi, cậu mới có hai mươi tuổi thôi á? Vậy là còn nhỏ hơn tôi tận hai tuổi luôn?” Lâm Thi Quý kêu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tưởng Bạch Thanh kia, ý cậu là gì hả, cứ hễ ai giỏi giang hơn là chị hết hả?” Hà Thư cũng hùa theo trêu chọc.

“Đúng đúng đúng, cứ ai khét hơn là chị hết.” Tưởng Bạch Thanh cười tít mắt phụ họa.

“Vậy rốt cuộc tên đội mình là gì đây?” Tân Án bật cười trước sự ồn ào của hai người kia.

Tiếng cười nói rôm rả của bốn người cứ thế kéo dài mãi không dứt.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 56: Chương 56



Cuối cùng, cả bọn thống nhất đặt tên nhóm là "Tiểu đội Làm Giàu."

Theo như lời giới thiệu đầy tự hào của chuyên gia đặt tên Tưởng Bạch Thanh, cái tên này mang ý nghĩa là đến hòn đảo này phải ăn ngon, uống đã, tắm nắng cho đen giòn, rồi kiếm thật nhiều tiền mua nhà lầu xe hơi, một khát vọng vô cùng cháy bỏng.

Hứa Lị Lị nghe tiếng cười nói rôm rả và ngửi mùi thơm nức mũi từ phía bốn người kia mà lòng dạ càng thêm chua xót. Cô ta nhìn Trần Tiệp đang mặc đồ lặn chuẩn bị xuống biển, cố gượng cười khích lệ: “Anh Trần cố lên nha! Em ở đây trông bếp lửa, chờ anh mang chiến lợi phẩm về!”

Trần Tiệp gật đầu, cố ra vẻ tự tin khi bước xuống nước. Anh ta không tài nào tin được rằng một cô gái gầy yếu như Tân Án mà có thể kiếm được cả đống đồ ăn, còn anh ta thì lại tay trắng trở về. Anh ta quyết tâm phải chứng minh bản thân cũng chẳng kém cạnh gì.

Tân Án: Lại bị người ta coi thường nữa rồi. Haizzz.

Vốn tưởng tượng cảnh tượng đáy biển ngập tràn cá tôm, nhưng khi Trần Tiệp lặn xuống thì chẳng thấy gì ngoài một màn bùn đất mù mịt. Anh ta bắt đầu hoang mang, sao Tân Án thì kiếm được cả rổ, còn mình thì lại chẳng thấy tăm hơi gì? Chẳng lẽ là do chỗ này không có cá?

Nghĩ vậy, Trần Tiệp liền bơi về phía khu vực mà lúc nãy anh ta thấy Tân Án ngoi lên. Trên bờ, nhóm Làm Giàu đang chén tôm hùm thì Tưởng Bạch Thanh chợt thấy bóng dáng Trần Tiệp lấp ló ngoài biển. Cô nàng không khỏi lo lắng:

“Án tỷ, hình như anh ta bơi tới chỗ chị bắt cá rồi kìa. Có sao không chị?”

Tân Án bật cười: “Không sao đâu mà. Mấy đứa cũng nghĩ là do dưới biển toàn cá nên chị mới dễ dàng kiếm được đồ ăn hả?”

(
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 57: Chương 57



Buổi chiều, theo kế hoạch của Tân Án, cả nhóm sẽ không xuống biển nữa. Cô dự định dẫn ba người kia vào rừng sâu, chỉ cho họ mấy cái điểm vàng mà cô đã khai phá được, để sau này họ có thể tự mình đi hái lượm nguyên liệu nấu ăn.

Khi Tân Án lôi ra tấm bản đồ vẽ tay tỉ mỉ, cả ba người đều mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc. Ngay cả đạo diễn chương trình xem qua màn hình cũng phải thốt lên: “Cô ấy vẽ bản đồ này từ khi nào vậy?”

Trong những lần đi khảo sát trước đó, hễ cứ tìm được chỗ nào có tài nguyên ăn được là Tân Án lại đánh dấu lại. Rồi tối đến, trước khi đi ngủ, cô lại cẩn thận vẽ chúng lên giấy, tỉ mỉ ghi chú vị trí, phương hướng, số bước chân… Cứ thế, tấm bản đồ kho báu dần dần được hình thành.

Trên bản đồ, chỗ nào có ớt rừng, chỗ nào có sắn dây, chỗ nào có nấm… đều được đánh dấu rõ ràng. Nhờ có tấm bản đồ này, Tân Án có thể tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất, lại chẳng sợ bị lạc đường hay quên vị trí.

“Người này đúng là quái vật mà.” Nghe Tân Án giải thích cặn kẽ về tấm bản đồ cho ba người kia, đạo diễn không khỏi cảm thán.

Tân Án trao bản đồ cho Hà Thư, bảo cậu đi đầu dẫn đường, Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý đi theo sau, còn cô thì đi ở cuối đội hình.

Nếu cứ để cô dẫn đường mãi, có lẽ cả bọn sẽ ỷ lại vào cô, sau này tự đi một mình dễ bị lạc. Để họ tự mình dựa vào bản đồ tìm đường, ngược lại sẽ giúp họ ghi nhớ lâu hơn.

Vậy nên, Tân Án chỉ lên tiếng nhắc nhở khi cả bọn đi chệch hướng hơi xa một chút. Về sau, dù không cần Tân Án nhắc nhở nữa, ba người kia vẫn có thể tự bàn bạc, tìm đúng đường đi một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy ba người hớn hở ôm chầm lấy nhau, reo hò sung sướng khi tìm được khu vực trái cây rừng, Tân Án bỗng dưng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, giống như cảm giác nhìn thấy con cái mình trưởng thành vậy.

“Án tỷ, chị đỉnh quá đi!” Tưởng Bạch Thanh chạy tới ôm chầm lấy Tân Án, kéo theo cả Hà Thư và Lâm Thi Quý cùng nhập hội, cả bọn ôm nhau nhảy cẫng lên thành một vòng tròn.

Trong lòng Tân Án chợt trào dâng một cảm xúc khó tả. Cảm giác này có gì đó quen thuộc, giống như cái cảm giác vui sướng tột độ mỗi khi đội quân của cô giành chiến thắng trở về, khi các tướng sĩ vây quanh tung hô cô lên cao…

Nhưng đây chỉ là tìm được một ít trái cây thôi mà, sao có thể so sánh với những trận chiến sinh tử nơi chiến trường được chứ? Đến chính Tân Án cũng không thể nào lý giải nổi cái cảm xúc kỳ lạ này.

“Thôi được rồi, giỏi lắm!” Tân Án bật cười, xua tay nói: “Mấy đứa đã biết đường đi nước bước rồi đó. Từ giờ trở đi, việc kiếm đồ ăn trong rừng giao lại cho mấy đứa lo liệu nhé. Nhớ kỹ là không được đi lẻ tẻ một mình, vào rừng là phải đi ít nhất hai người đó.”

“Tuân lệnh!” Cả bọn học theo kiểu quân đội, đứng thẳng tắp nghiêm trang giơ tay chào, khiến Tân Án chỉ còn biết lắc đầu cười trừ trước cái đám diễn viên trời sinh này.

Ngay sau đó, bốn người lại tiếp tục lên đường, lần lượt ghé thăm các khu vực sắn dây, nấm rừng… Ba người kia ai nấy đều vô cùng hào hứng, cứ như đi trẩy hội chứ chẳng phải đi kiếm ăn.

“Công nhận là từ khi tham gia chương trình tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thú vị thiệt đó.” Trên đường trở về, Tưởng Bạch Thanh cảm thán nói.

“Đúng đó, hai tập đầu cứ đếm ngược từng ngày mong cho nó mau kết thúc để còn về nhà, giờ thì cuối cùng cũng thấy vui vẻ rồi." Hà Thư phụ họa.

“Tôi cũng vậy, đi chung với mọi người vui ơi là vui luôn.” Lâm Thi Quý cười khúc khích nói.

Chỉ nhờ một buổi chiều cùng nhau đi rừng mà tình bạn giữa bốn người đã thêm phần gắn bó. Trên đường về, tiếng cười nói rôm rả vang vọng cả một góc rừng, Hà Thư vai mang giỏ, Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý tay ôm hoa dại, Tân Án đi cuối cùng kéo theo mấy tàu lá chuối tây… Nhìn khung cảnh này, ai mà nghĩ họ đang tham gia chương trình sinh tồn trên đảo hoang, cứ ngỡ là đang đi picnic mùa xuân ấy chứ.

Vì hôm nay là buổi tối cuối cùng của tuần ghi hình, Tân Án quyết định sẽ xử lý hết chỗ hải sản còn lại, không để dành sang tuần sau nữa. Mà cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn đúng năm con tôm hùm, bảy con bào ngư, ba con cua, một con hải sâm và một đống ốc biển với sò thôi.

“Tối nay mình làm một bữa đại tiệc hải sản hoành tráng luôn!” Hà Thư nhìn Tân Án kiểm kê chiến lợi phẩm mà nuốt nước miếng ừng ực.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 58: Chương 58



Món chính của bữa tiệc lần này là cháo hải sản, vẫn là món cháo xa hoa với bào ngư, tôm hùm, cua và nấm hương. Nguyên liệu tươi ngon, lại đầy đủ, cách làm thì vô cùng đơn giản, Tân Án chỉ cần hướng dẫn vài bước là Tưởng Bạch Thanh đã nắm bắt được ngay.

Tân Án lấy ra mấy con bào ngư cùng nấm hương để chuẩn bị món bào ngư nấm hương. Cô nhờ Lâm Thi Quý rửa sạch bào ngư, sau đó đem đi hấp sơ. Tiếp theo, cô pha một bát nước sốt đặc biệt từ rượu nấu ăn, gia vị, nước tương, dầu hào, hắc xì dầu và ớt khô.

Trong chảo nóng, cô phi thơm tỏi băm, cho nấm hương vào xào đến khi mềm, rồi thêm bào ngư vào đảo đều. Cuối cùng, cô đổ nước sốt vào, đun sôi và rắc hành lá lên trên cho dậy mùi.

Với tôm hùm, Tân Án chọn hai con để làm món tôm hùm hấp tỏi. Sau khi rửa sạch và loại bỏ phần chất thải, cô khéo léo tách đôi phần thân tôm, xếp tỏi băm dày lên trên. Tân Án có chút tiếc nuối vì không có miến dong, nếu có thì món tôm hùm hấp miến tỏi chắc chắn sẽ là tuyệt phẩm.

Vì chỉ có hai bếp dã chiến, một bên đã dùng để hấp tôm hùm, một bên nấu cháo hải sản, không còn chỗ cho món khác. Tân Án suy nghĩ một lát rồi tìm đến Hà Thư, cả hai nhanh chóng dựng thêm một bếp nữa để chuẩn bị món cua rang cay.

Do cua chỉ còn ba con, không đủ chia phần, Tân Án quyết định chặt cả ba con thành miếng vừa ăn, ướp với rượu nấu ăn, hành lá và nước tương. Sau đó, cô phi thơm tỏi, hành, hoa tiêu và ớt khô.

Để tăng thêm hương vị đậm đà, cô cho thêm tương hột mà Tưởng Bạch Thanh mang đến và một chút nước cốt lẩu cay mà Lâm Thi Quý có. Khi gia vị đã dậy mùi thơm lừng, cô mới cho cua vào đảo đều đến khi chín vàng, tạo nên món cua rang cay thơm ngon khó cưỡng.

Số bào ngư, tôm hùm, sò và một phần ốc biển còn lại được giao cho Hà Thư phụ trách nướng trực tiếp trên than hoa. Phần ốc biển còn lại, Tân Án chế biến thành món ốc biển luộc. Cô chỉ cần rửa sạch ốc, luộc cùng chút hành và rượu nấu ăn đến khi thịt ốc bung ra, sau đó pha một bát nước chấm chua cay từ hành, tỏi và ớt để ăn kèm.

Mọi người phối hợp nhịp nhàng, Tưởng Bạch Thanh đảm nhận món cháo hải sản và tôm hùm hấp tỏi, Hà Thư phụ trách nướng, còn Lâm Thi Quý thì giúp Tân Án chuẩn bị các nguyên liệu khác. Chỉ trong vòng nửa giờ, cả bàn tiệc đã hoàn tất, hương thơm quyến rũ lan tỏa khắp nơi, khiến Trần Tiệp và Hứa Lị Lị ở phía xa cũng phải thèm thuồng.

“Thơm quá…” Lương Việt đứng gần đó cũng không khỏi nuốt nước miếng. Đây là bữa ăn thịnh soạn nhất mà cô từng thấy trên đảo hoang này.

Vì chưa kịp làm bàn ghế, cả nhóm đành trải lá chuối tây xuống, ngồi quây quần trên mặt đất. Khi nhìn thấy đại tiệc hải sản bày ra trước mắt, ai nấy đều không tin vào mắt mình.

Đây thực sự là hòn đảo hoang vắng, thiếu thốn đủ bề sao? Bàn tiệc thịnh soạn thế này chẳng khác nào nhà hàng hải sản cao cấp!

Nào là cháo hải sản sánh mịn, tôm hùm hấp tỏi thơm lừng, bào ngư nấm hương đậm đà, cua rang cay hấp dẫn, ốc biển luộc ngọt lịm, rồi tôm hùm nướng, bào ngư nướng, sò nướng… Ngay cả ở đất liền, đây cũng là một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.

“Má ơi, đây thiệt sự là đồ mình được ăn đó hả?” Tưởng Bạch Thanh cảm thán, cứ như đang lạc vào giấc mơ.

Lâm Thi Quý cười tươi rói, không giấu nổi niềm vui: “Bao nhiêu ngày lăn lộn ở đây, cuối cùng cũng được đền đáp bằng bữa ăn ra trò thế này. Cảm ơn Tân Án nha!”

“Thôi được rồi, mau ăn đi kẻo nguội hết bây giờ.” Tân Án cười nói: “Khách sáo mãi.”

Nấm hương tươi mọng, bào ngư dai ngon, cua rang cay đậm đà, gạch cua béo ngậy, thịt cua chắc nịch. Tôm hùm thì ngọt thanh, tươi rói, thêm chút tỏi phi thơm lừng càng thêm phần hấp dẫn. Hà Thư sau khi ăn xong còn đề nghị dùng nước luộc tôm hùm để nấu mì, quyết định quẳng gánh lo giữ dáng sang một bên.

Ốc biển luộc thì giữ trọn hương vị tự nhiên, ngọt thanh đậm đà. Hải sản nướng thì thơm lừng mùi khói, càng ăn càng ghiền. Cháo hải sản thì hội tụ đủ vị ngon ngọt của các loại hải sản, dù không nêm nếm cầu kỳ mà vẫn thơm ngon đến lạ.

Cả bọn ăn uống no say, thi thoảng lại phát ra những tiếng xuýt xoa, trầm trồ khen ngợi. Chưa đầy nửa tiếng sau, cả bàn tiệc đã không còn một mống.

“Cảm giác như ngày mai về nhà, nằm mơ chắc cũng mơ thấy bữa ăn này.” Hà Thư xoa bụng no căng, lim dim mắt tận hưởng.

“Nhớ về nhà còn bị quản lý dí đi tập gym đó nha.” Tân Án nhắc nhở, không quên trêu chọc cậu em út.

“Ha ha ha ha ha ha, Án tỷ, sao chị chọc người ta hoài vậy!” Tưởng Bạch Thanh cười ngặt nghẽo.

Ăn uống no nê, cả bọn còn tráng miệng bằng nước dừa tươi mát lạnh, rồi ngồi trên lá chuối tây tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tiếng cười nói rôm rả của họ vọng đến tai Trần Tiệp và Hứa Lị Lị, bỗng dưng trở nên chói tai đến lạ.

“Bọn họ có thôi đi không hả?” Hứa Lị Lị cắn môi bực dọc: “Cứ làm như chưa thấy mặt trời ấy, có ai lạ gì ba cái món hải sản đó chứ!”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 59: Chương 59



Trần Tiệp trong lòng cũng khó chịu không kém, nhất là khi nhìn lại bát cháo hải sản của mình, chỉ toàn ốc biển với thịt cá vụn, chẳng khác gì mấy món ăn đạm bạc trong rừng. Ít ra thì mấy con cá kia còn là do tổ chương trình cung cấp, đỡ tốn công sức đi kiếm. Còn buổi chiều, anh ta lặn muốn hụt hơi dưới biển mà cũng chỉ bắt được có hai con cá còm.

Cảm giác thất bại ê chề xâm chiếm lấy Trần Tiệp. Nhất là khi nghe tiếng cười nói rộn ràng vọng lại từ phía nhà bên, nào là tôm hùm, nào là cua ghẹ… Anh ta càng thêm tức tối.

“Mình phải tố cáo chuyện này mới được!”

Trần Tiệp hạ quyết tâm. Anh ta đã hỏi tổ chương trình không biết bao nhiêu lần, nhưng ai nấy đều thề thốt phủ nhận chuyện ưu ái Tân Án.

Anh ta không tin! Chờ sau khi rời khỏi đảo, anh ta nhất định phải làm cho ra lẽ!

Ngày hôm sau là ngày rời đảo. Nhìn tổ ấm nhỏ xinh được Tưởng Bạch Thanh trang trí ấm cúng, Tân Án bỗng cảm thấy có chút luyến tiếc, không muốn rời đi chút nào.

“Đi thôi, Tiểu Án.” Lâm Thi Quý vỗ vai Tân Án, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

“Ừ, đi thôi.”

Đợt ghi hình thứ ba kết thúc. Tân Án nhớ chương trình sẽ phát sóng vào tháng sau, hiện tại chắc đang trong giai đoạn quảng bá.

Tuần này, Tân Án vẫn ngoan ngoãn tham gia lịch trình quay phim. Phạm Hân có vẻ đã bị dằn mặt lần trước nên cũng không dám gây sự nữa, chỉ là mỗi khi chạm mặt Tân Án, cô ta lại liếc xéo, trợn mắt như thể sợ người khác không biết đến sự thù dai của mình vậy.

Trong khi Tân Án đang chăm chỉ làm việc ở phim trường, một bài đăng trên Weibo bất ngờ gây bão mạng.

Trần Tiệp [V: Tôi vốn tưởng rằng mình tham gia một chương trình sinh tồn công bằng, dựa vào thực lực là chính. Ai ngờ, con ông cháu cha thì có khác, lại còn được tổ chương trình chống lưng, tiếp tay dàn dựng nữa chứ. Cái mác nữ hán tử đúng là lợi hại thật… Haizzz, thôi chẳng muốn nói nhiều, lực bất tòng tâm, không lại người ta vậy.]

Tuy Trần Tiệp không phải là ngôi sao hạng A, nhưng nhờ bộ phim truyền hình vừa kết thúc, tên tuổi anh ta vẫn còn chút nổi danh. Hơn nữa, công chúng vốn rất nhạy cảm với những chuyện đi cửa sau, dựa hơi thế lực, nên bài đăng Weibo nửa úp nửa mở này của Trần Tiệp nhanh chóng leo lên top tìm kiếm hot nhất.

Trần Tiệp không trực tiếp chỉ đích danh ai, nhưng cư dân mạng mắt cú vọ đã nhanh chóng tìm ra manh mối trong đoạn trailer nhá hàng tập đầu tiên của chương trình. Trong trailer có cảnh ăn uống của các đội, đầu tiên loại trừ nhóm Trần Tiệp, Lâm Thi Quý và Hứa Lị Lị vì cả ba người chỉ ăn cháo trắng.

Nhóm Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh thì càng thảm hơn, tổ chương trình còn đặc biệt chèn thêm nhạc đệm sầu thảm và phụ đề “Xem hai người còn thảm được đến đâu”. Ai nhìn vào cũng biết không phải họ.

Vậy là nữ chính của vở kịch này chỉ còn lại một mình Tân Án. Đoạn trailer còn khéo léo lồng ghép cảnh cô nàng ung dung thưởng thức món cá kho sang chảnh giữa đảo hoang. Dân mạng lập tức chắc mẩm là cô nàng con ông cháu cha này đây rồi, không lệch đi đâu được.

[Là cái con nhỏ tên Tân Án đó đúng không? Đúng là ngậm thìa vàng có khác, ăn uống toàn đồ ngon nhất.]

[Giữa đảo hoang mà cũng có cá kho để ăn? Cô ta tưởng mình là Bạch Gia Thái Tử chắc?]

[Cười ẻ muốn nội thương, tổ chương trình mở mắt làm ăn kiểu này thì ai mà nuốt trôi!]

[Gõ tên "Tân Án" lên thanh tìm kiếm đi mấy huynh đài, tiểu sử ăn chơi của cô ta có cả sớ dài đó, thâm hậu dữ lắm!]

[Con gái cưng của chủ tịch nào đây? Mau cút xéo khỏi chương trình cho nước nó trong!]

[Trần Tiệp số nhọ thật sự, chắc bị ép đến đường cùng mới phải lên Weibo bóc phốt đó. Xem mấy cái ảnh "leak" ổng đi ghi hình về kìa, tiều tụy thấy thương luôn!]

Trong nháy mắt, tin đồn thất thiệt lan truyền với tốc độ chóng mặt, Tân Án lần đầu tiên trong đời vinh dự được đám anh hùng bàn phím đưa lên top tìm kiếm hot nhất, nhưng tiếc thay, lại là với một vương miện nhơ nhuốc đầy phẫn nộ và chỉ trích.
 
Back
Top Bottom