Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 40: Chương 40



Hôm nay Tân Án bị làm sao vậy? Sao tự dưng trở nên mạnh mẽ, quyết liệt như thế? Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì rồi? Lâm Tương bắt đầu cảm thấy bất an. Cô ta đang định mở miệng giải thích thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng cười của Tân Án.

“Ha ha ha, em nói đùa thôi mà! Em nhận được vai diễn đương nhiên là vui rồi! Tương tỷ đừng giận nhé!”

Lâm Tương nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Thôi được rồi. Sau này có chuyện gì như vậy nhất định phải nói với chị biết đấy. Đâu có nghệ sĩ nào tự ý đi thử vai như em chứ!” Lâm Tương giả bộ trách móc.

“Biết rồi ạ. Em muốn đi báo tin vui cho ba mẹ đây, Tương tỷ tạm biệt nhé!”

Lâm Tương nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Sau cuộc điện thoại với Lâm Tương, Tân Án chỉ cười khẩy. Cô quyết tâm không để người quản lý này cản trở công việc của mình nữa. Tân Án báo tin vui trúng vai diễn mới cho gia đình, rồi tập trung ở nhà đọc kịch bản, chuẩn bị cho ngày gia nhập đoàn phim 《Mười Sáu》.

Ngày đến đoàn phim, vẫn là Triệu Hi đến đón Tân Án. Khi chiếc xe dừng trước cổng nhà Tân Án, Triệu Hi đã phải há hốc mồm kinh ngạc, ngước nhìn biệt thự đồ sộ. Đến khi Tân Án bước ra, cô nàng mới vội vàng hoàn hồn, chạy tới nhận hành lý.

“Án tỷ, nhà chị đúng là giàu thật đó!” Triệu Hi không giấu được vẻ ngưỡng mộ.

“Đừng ngẩn người ra nữa, đi thôi!” Tân Án bật cười, gõ nhẹ lên đầu Triệu Hi.

Vì địa điểm quay phim lần này ở thành phố H, Tân Án không mang theo quá nhiều hành lý. Cô có lịch quay vào buổi chiều, và vì để mặt mộc lên phim, nên khi đến khách sạn, cô vẫn có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Khi Tân Án đến phim trường, mọi người trong đoàn đã tất bật chuẩn bị. Hôm nay là ngày quay những cảnh ở trường học, đạo diễn Triệu Hạ cố tình sắp xếp những cảnh quay nhẹ nhàng để các diễn viên làm quen và phối hợp với nhau, tạo không khí thoải mái trước khi bước vào những phân đoạn kịch tính hơn.

“Tân Án, cậu đến rồi à!” Lê Vu Tình ngồi trên ghế, vẫy tay gọi Tân Án. Hai người được xếp chung bàn trang điểm.

“Chào cậu.” Tân Án cười đáp lại: “À đúng rồi, cảm ơn cậu hôm trước đã lên tiếng giúp tớ trong nhóm chat nhé.”

Lê Vu Tình nhất thời chưa kịp nhớ ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn Tân Án.

“Ý tớ là, cái nhóm chat đoàn phim mình ấy.” Tân Án nhắc lại.

“À à à, chuyện đó hả, không có gì không có gì, vốn dĩ là do cái cô Phạm Hân kia tự dưng kiếm chuyện thôi mà.” Lê Vu Tình xua tay, tỏ vẻ không bận tâm.

Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, đạo diễn Triệu Hạ tiến đến. Ông quan sát Tân Án và Lê Vu Tình đang nói chuyện, khẽ gật đầu hài lòng.

Những cảnh quay hôm nay diễn ra khá suôn sẻ và kết thúc nhanh chóng.

“Hôm nay chúng ta quay đến đây thôi. Ngày mai sẽ quay một cảnh nặng tâm lý hơn, đó là cảnh bị tạt nước trong nhà vệ sinh. Tân Án, cô chuẩn bị tinh thần trước nhé.” Triệu Hạ thông báo.

Tân Án hiểu ngay, ngày mai sẽ quay cảnh cô bị nhóm của Phạm Hân bắt nạt trong nhà vệ sinh. Theo kịch bản, cô sẽ bị Phạm Hân tạt nước và dẫm đạp lên mặt. Tất nhiên, nếu Phạm Hân diễn đúng theo kịch bản, Tân Án cũng không có ý kiến gì, vì khi nhận vai diễn này, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho những cảnh quay khó khăn.

Ngày hôm sau, địa điểm quay được chuyển đến nhà vệ sinh của trường quay. Tân Án ngồi thu mình ở một góc, cố gắng nhập tâm vào nhân vật. Lúc này, Phạm Hân trang điểm lộng lẫy, chậm rãi tiến đến với nụ cười giả tạo trên môi.

“Tân Án, hôm nay mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Phạm Hân cúi xuống nhìn Tân Án đang ngồi xổm ở góc tường, cười khẩy như thể đang nhìn một thứ đồ vật dơ bẩn.

“Phạm tiểu thư cứ diễn cho tốt là được.” Ánh mắt Tân Án sắc bén, như thể nhìn thấu tâm can Phạm Hân, khiến cô ta thoáng giật mình.

“Chỉ là một con nhỏ diễn viên hạng mười tám, có gì đáng sợ chứ.” Phạm Hân tự nhủ, cố gắng xua tan sự bất an vừa thoáng qua trong lòng. Dù sao thì lát nữa, người bị ê chề cũng không phải là cô ta.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn hô “Diễn!”. Theo kịch bản, đầu tiên là một nữ sinh trong nhóm của Phạm Hân đẩy mạnh Tân Án vào góc tường. Nhưng khi nữ sinh kia còn chưa kịp động tay, Phạm Hân đã nhanh tay hơn một bước, đẩy mạnh Tân Án đập vào tường, đè chặt cô xuống, ánh mắt tóe lửa căm hờn.

Đạo diễn Triệu Hạ đang theo dõi qua màn hình, khẽ nhíu mày.

“Các người rốt cuộc muốn cái gì?” Tân Án không hề nao núng, tiếp tục thoại theo kịch bản.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 41: Chương 41



Ngay sau đó, Phạm Hân hùng hổ xách thùng nước lên. Vốn dĩ theo kịch bản, cô ta sẽ hắt nước từ trên đầu Tân Án xuống. Nhưng khi nhìn vào mắt Tân Án, Phạm Hân lại bắt gặp ánh mắt chế giễu, khinh thường. Rõ ràng người đang ở thế thảm hại nhất là cô ta, nhưng Tân Án lại ngẩng cao đầu nhìn cô ta như thể đang xem một trò hề. Cơn giận trong lòng Phạm Hân bùng nổ.

“Mày nhìn cái gì mà nhìn!” Phạm Hân gầm lên giận dữ, dốc ngược thùng nước, hắt thẳng vào mặt Tân Án.

Nhưng Phạm Hân đã quên mất, đây là bức tường! Nếu hắt nước từ trên xuống, nước sẽ chỉ ướt một phần trên người Tân Án. Nhưng vì quá tức giận, Phạm Hân dùng hết sức hắt nước thẳng vào tường, lực phản tác dụng khiến nước b.ắ.n ngược trở lại, dội ngược lên người cô ta. Kết quả, cả Phạm Hân và Tân Án đều ướt sũng, không khác gì nhau.

“Á!” Phạm Hân hét lên thất thanh, toàn thân ướt nhẹp, mắt không mở ra nổi: “Người đâu! Người đâu hết rồi! Nhân viên công tác c.h.ế.t hết rồi hay sao!”

Lúc này, đám nhân viên công tác đang đứng hình vì quá bất ngờ mới vội vàng chạy tới, lau nước cho Phạm Hân, vây quanh đưa cô ta về khách sạn thay đồ. Còn Tân Án vẫn ngồi dưới đất, chờ Triệu Hi mang khăn lông đến.

“Xin lỗi đạo diễn, tôi xin phép về khách sạn thay đồ.” Tân Án bước đến trước mặt Triệu Hạ.

Triệu Hạ nhìn Tân Án ướt sũng từ đầu đến chân, bất lực lắc đầu: “Về đi. Lần sau muốn chọc giận người khác, thì trước hết phải nghĩ cách thoát thân cho mình đã.”

Ông nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, sao có thể không nhìn ra ánh mắt khiêu khích của Tân Án chứ. Nhưng dù sao thì Phạm Hân cũng là người phá luật trước, tự ý thay đổi diễn xuất, trách ai được bây giờ. Chỉ là Triệu Hạ vốn tưởng rằng Tân Án sẽ né tránh, ai ngờ cuối cùng lại thành ra cả hai cùng bị tạt nước.

“Cách tốt nhất để không ai có cớ bới móc mình, chính là cùng nhau chịu trận.” Tân Án thấy Triệu Hạ không có ý trách cứ mình, liền cười tinh nghịch.

Vì sự cố nhỏ này, buổi quay phim tạm thời bị gián đoạn, một tiếng sau mới có thể tiếp tục. Khi quay lại cảnh tạt nước, Phạm Hân đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Rốt cuộc, việc cô ta tự ý phá hỏng cảnh quay, lại còn diễn dở tệ, mọi người trong đoàn đều đã chứng kiến. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.

“Dù sao thì lát nữa, mình cũng có thể đường hoàng dẫm lên mặt con nhỏ đó.” Phạm Hân nghĩ thầm, trong đầu thậm chí còn hiện lên ý nghĩ độc ác: “Nếu vô tình dẫm phải mảnh thủy tinh vỡ, rồi ấn mạnh xuống mặt nó thì sao nhỉ…”

“Đạo diễn, để đảm bảo an toàn, tôi muốn kiểm tra đế giày của Phạm tiểu thư một chút.” Tân Án đột nhiên lên tiếng.



Mộng tưởng đen tối của Phạm Hân tan thành mây khói, ngay cả khi nó còn chưa kịp bắt đầu.

“Phạm lão sư, xin cô hợp tác kiểm tra giày một chút được không?” Tân Án bước đến, chìa tay về phía Phạm Hân.

Phạm Hân cảm nhận được ánh mắt của đạo diễn Triệu Hạ đang đổ dồn về phía này, đành phải miễn cưỡng đưa giày cho Tân Án kiểm tra. Sau khi xác nhận đế giày hoàn toàn bình thường, Tân Án mới yên tâm rời đi.

“Hừ, dù sao thì lát nữa cũng sẽ bị dẫm thôi.” Phạm Hân thầm nghĩ, cơn tức giận vẫn âm ỉ cháy trong lòng.

“Hai người diễn cho ra hồn vào! Cố gắng quay một lần ăn ngay, ai còn gây sự nữa thì cút khỏi đoàn phim ngay lập tức!” Triệu Hạ cảnh cáo, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua cả hai diễn viên. Ông biết chắc chắn Phạm Hân sẽ không dễ dàng bỏ qua cảnh dẫm mặt này, nhưng ông không muốn buổi quay phim bị gián đoạn thêm bất cứ lần nào nữa!

Tiếng “Action!” vang lên, Tân Án dựa lưng vào tường, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

“Con nhỏ nhà quê như mày, lên thành phố quyến rũ đàn ông đấy à?” Phạm Hân xông lên túm lấy cổ áo Tân Án, gằn giọng nói, ngay sau đó ấn mạnh Tân Án xuống đất, giơ chân lên dẫm thẳng vào mặt cô.

Tân Án cảm nhận rõ ràng lực đạo mạnh bạo từ chân Phạm Hân. Nhưng Tân Án là ai chứ, sao có thể để mặc người ta muốn làm gì thì làm?

“Tôi… tôi có làm gì đâu…” Tân Án cố gắng gượng gạo thoại theo kịch bản, rồi giả vờ giãy giụa, vươn tay túm lấy cổ chân Phạm Hân, dùng sức nhéo mạnh. Sắc mặt Phạm Hân lập tức biến đổi, chân đang dẫm lên mặt Tân Án cũng khựng lại.

Phạm Hân suýt chút nữa thì hét lên vì đau, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo của đạo diễn, cô ta đành phải nghiến răng nhẫn nhịn.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 42: Chương 42



“Mày không phải thích ra vẻ nghĩa hiệp lắm sao? Để xem Lâm Thiến có đến cứu mày được không?” Phạm Hân nghiến răng nghiến lợi nói tiếp thoại.

Trong kịch bản, Lý Mạc là học sinh mới chuyển trường đến. Khi thấy Lâm Thiến bị bắt nạt, cô đã đứng ra giúp đỡ, kết quả lại bị nhóm nữ sinh kia để ý, coi như cái gai trong mắt. Lý Mạc, vốn đã chịu nhiều áp lực từ gia đình và sự xa lánh của bạn bè, càng trở nên trầm lặng hơn. Điều này càng khiến nhóm nữ sinh kia được nước lấn tới, hành vi bắt nạt ngày càng quá đáng, cuối cùng dẫn đến bi kịch đau lòng.

Mặc dù Phạm Hân hung hăng dẫm lên mặt Tân Án, nhưng Tân Án nào phải dạng vừa. Tuy rằng ngoài mặt vẫn giả vờ giãy giụa, túm lấy chân Phạm Hân một cách yếu ớt, nhưng thực tế, cô đã âm thầm phát lực, nhéo mạnh vào bắp chân Phạm Hân, khiến chân cô ta bị nhấc lên khỏi mặt đất vài milimet. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một động tác giãy giụa bình thường, nhưng thực tế, chân Phạm Hân đã không còn dẫm trúng mặt Tân Án nữa.

Và điều quan trọng nhất là, Phạm Hân đang vô cùng đau đớn.

Cảnh quay dẫm mặt kết thúc có vẻ thuận lợi, nhưng ngay khi đạo diễn Triệu Hạ hô “Cắt!”, Phạm Hân đã chạy đến chỗ ông như thể đi kiện, đầy căm phẫn chỉ vào Tân Án và nói: “Cô ta cố ý nhéo chân tôi! Đạo diễn phải làm chủ cho tôi!”

Đạo diễn Triệu Hạ nghe xong liền thấy đau đầu, nhưng trước mặt bao nhiêu người, ông cũng không thể làm ngơ: “Nhéo cô chỗ nào?”

“Cẳng chân! Tôi cảm thấy thịt ở chân mình sắp bị cô ta nhéo rớt ra rồi!” Phạm Hân nói đến đây thì giọng điệu trở nên ủy khuất, rõ ràng là cô ta chưa từng chịu khổ sở như vậy.

“Thôi được rồi, để bác sĩ đến xem.” Đạo diễn Triệu Hạ đành phải bảo trợ lý gọi bác sĩ đoàn phim đến.

Bác sĩ kiểm tra qua loa cẳng chân Phạm Hân, phát hiện chỉ có một chút vết đỏ mờ, căn bản không hề nghiêm trọng như cô ta nói. Phạm Hân cảm thấy những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Thật sự rất đau! Chắc là do lâu quá nên vết thương mới mờ đi đấy!” Phạm Hân cố gắng biện minh.

Bác sĩ đành phải qua loa bôi cho cô ta chút dầu xoa bóp cho xong chuyện.

“Bác sĩ, tiện thể cho tôi xin ít thuốc trị sẹo luôn đi.” Lúc này, Tân Án, với dấu giày hằn rõ trên mặt, cũng bước tới.

“Sao lại bị dẫm đến mức này?” Bác sĩ nhìn vết hằn trên mặt Tân Án mà giật mình, đây rõ ràng không phải là động tác diễn qua loa bình thường.

“Trời ơi, mặt chị của tôi mà bị thương thì làm sao bây giờ, chị ấy là diễn viên đó!” Triệu Hi đúng lúc xuất hiện, lớn tiếng nói: “Dẫm nhẹ nhàng bình thường thì làm sao mà để lại vết đỏ được, phải dùng lực mạnh cỡ nào mới có thể dẫm thành như vậy chứ!”

Nghe Triệu Hi nói vậy, Phạm Hân cảm thấy những nhân viên công tác xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt khác thường.

“Tôi không có! Tôi chỉ làm động tác giơ chân lên tạo dáng thôi mà!” Phạm Hân cố gắng cãi lại.

“Tạo dáng mà có thể dẫm thành ra thế này? Khó trách chị của tôi phải túm lấy chân cô, nếu không túm lại có phải là cô định dùng hết sức lực dẫm thật không! Cô còn ở đó kêu la vì bị nhéo có chút xíu!” Tân Án nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Hi, cô không ngờ cô trợ lý nhỏ này lại ăn nói sắc sảo đến vậy.

“Tôi không có! Chân tôi cũng rất đau!” Phạm Hân vẫn cố cãi.

Tân Án tiến lên, giả bộ áy náy nói: “Chắc là do Phạm tiểu thư nhập vai quá, đúng là vì bị dẫm đau quá nên tôi mới không chịu được, dù sao tôi cũng chỉ mới vào nghề, vẫn chưa muốn hủy hoại khuôn mặt của mình. Vì thế tôi mới túm lấy chân cô, thật xin lỗi, nếu cô muốn bồi thường tổn thất, có thể liên hệ với người đại diện của tôi.

Phạm Hân thật sự nghẹn uất, trong lòng có nỗi khổ không thể nói thành lời. Lời nói của Tân Án chẳng khác nào khẳng định lỗi sai về phía cô ta! Rõ ràng cô ta chỉ dùng lực có năm giây, vậy mà đã bị Tân Án túm chặt chân!

Những nhân viên công tác ở hiện trường đều hiểu rõ sự tình. Nhìn vết hằn trên mặt Tân Án thì biết, đúng là giống như Tân Án nói, nếu Tân Án thật sự nhéo mạnh Phạm Hân, thì vết thương của cô ta không thể chỉ mờ nhạt như vậy được. Vết đỏ trên chân Phạm Hân hiện tại trông có vẻ đã tan gần hết.

[Dẫm lên mặt nữ minh tinh, quá ác độc đi!] Đó là suy nghĩ chung của mọi người ở hiện trường.

“Được rồi, được rồi, hai người mau đi bệnh viện kiểm tra đi, hôm nay kết thúc công việc.” Triệu Hạ không muốn bộ phim của mình biến thành màn đấu đá giữa hai nữ diễn viên, đến lúc đó bị tung lên mạng thì thật mất mặt. Ông vội vàng giải tán đám đông.

Trở lại khách sạn, Triệu Hi xót xa lấy đá chườm lên mặt cho Tân Án.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 43: Chương 43



Lượt xem: 95

“Yên tâm đi, tôi không sao, vết này chắc ngày mai là hết thôi.” Tân Án nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Hi, an ủi.

Triệu Hi vẫn không nguôi giận: “Không thể nào! Em tận mắt nhìn thấy, cái cô Phạm Hân kia dẫm mạnh tay lắm luôn.”

“Nhưng Phạm Hân nói cũng đúng mà, tôi đúng là có nhéo chân cô ta.” Tân Án nói thật.

“Nhéo thì sao chứ, đáng đời!” Triệu Hi hừ lạnh một tiếng.

Tân Án cảm thấy cô trợ lý nhỏ này thật sự rất thú vị. Cô phải dỗ dành một hồi mới khiến Triệu Hi nguôi giận.

Lúc này, chắc chắn Phạm Hân đang rất khổ sở. Phương pháp mà Tân Án vừa dùng chính là một trong những cách thẩm vấn tù binh rất phổ biến ở kiếp trước của cô. Tân Án dùng lực khéo léo để nhéo, nên không chỉ không để lại vết thương dễ thấy, mà còn khiến người bị nhéo càng lúc càng đau đớn hơn…

Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của Phạm Hân, Tân Án không khỏi bật cười.

Những ngày tiếp theo, lịch quay không còn cảnh nào có Phạm Hân nữa. Nghe nói cô ta đã xin nghỉ phép. Những cảnh quay gần đây chủ yếu là cảnh học đường của Tân Án và Lê Vu Tình. Lịch quay của Tân Án cũng không dày đặc, mỗi ngày chỉ có hai, ba cảnh, nên cô có thêm thời gian rảnh rỗi để rèn luyện thân thể. Lâm Tương thì vẫn biệt tăm biệt tích, không hề xuất hiện.

Trong thời gian này, Tân Án và Lê Vu Tình ngày càng thân thiết. Lê Vu Tình là một người rất nghiêm túc với diễn xuất, thường xuyên tìm Tân Án để bàn bạc về kịch bản. Tân Án thấy Lê Vu Tình khá đáng yêu, còn Lê Vu Tình thì cảm thấy Tân Án là người ngoài lạnh trong nóng. Cứ như vậy, cả hai dần trở nên thân quen.

“Không ngờ cậu lại đi cái show 《Đào Hoa Nguyên Ký》 đó!”

Nghe Tân Án nhắc đến chương trình, Lê Vu Tình kinh ngạc nhảy dựng lên: “Trước đó chương trình cũng tìm đến tớ đó, nhưng cậu biết tớ rồi đấy, tớ có biết gì về kỹ năng sinh tồn đâu, người đại diện của tớ sợ tớ làm chuyện ngốc nghếch gì đó, nên đã giúp tớ từ chối rồi.”

“Từ chối cũng tốt, thật ra cũng chán lắm.” Tân Án thẳng thắn nhận xét.

“À mà, tớ nghe nói Hứa Lị Lị cũng ở đó đúng không? Cô ta thế nào rồi?” Lê Vu Tình tò mò hỏi.

Lúc này Tân Án mới biết, hóa ra Lê Vu Tình và Hứa Lị Lị vốn là “oan gia ngõ hẹp”. Trước đây, hai người từng cạnh tranh một vai diễn. Lê Vu Tình vốn đã vượt qua vòng thử vai và được chọn một cách công bằng, nhưng Hứa Lị Lị lại dùng thủ đoạn, chen ngang cướp vai của Lê Vu Tình. Sau đó, Lê Vu Tình nhận một bộ phim khác, bất ngờ nổi tiếng.

Kể từ đó, hai người luôn bất hòa.

“Chắc là thảm lắm.” Tân Án nhớ lại dáng vẻ chật vật của Hứa Lị Lị trên thuyền, bình luận.

“Vậy thì tốt rồi, cậu lợi hại như vậy, nhất định phải giúp tớ "ngược" cô ta thật mạnh nhé!” Lê Vu Tình hào hứng nói.

Rất nhanh, lại đến ngày ghi hình tiếp theo của 《Đào Hoa Nguyên Ký》. Vừa trở lại căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc, việc đầu tiên Tân Án làm là đi thăm “đàn gà cưng” của mình. Thấy hai chú gà vẫn khỏe mạnh, cô mới yên tâm.

“Lần này không có nhiệm vụ gì sao ạ?” Tân Án hỏi đạo diễn Lương Việt.

“Khụ khụ, đừng có vội chứ.” Lương Việt cười gượng, trời mới biết mấy ngày qua tổ đạo diễn đã họp bàn nát nước bao nhiêu lần để lên kế hoạch cho phần ghi hình tiếp theo.

Vốn dĩ, 《Đào Hoa Nguyên Ký》 là một chương trình thực tế mang năng lượng tích cực, mục đích là để khách mời cùng nhau xây dựng một mái nhà lý tưởng. Nhưng mọi thứ giờ đã đi chệch hướng, biến thành cuộc đối đầu giữa tổ sản xuất và Tân Án. Các khách mời khác thì mất hết động lực tham gia.

Đặc biệt là, thế lực chống lưng Hứa Lị Lị vẫn không ngừng gây khó dễ, muốn tổ chương trình tạo cơ hội để Hứa Lị Lị tỏa sáng, hoặc là sắp xếp để Hứa Lị Lị được sinh tồn cùng Tân Án.

Những ý tưởng này đều bị Lương Việt bác bỏ ngay lập tức. Dựa vào tính cách của Tân Án, chắc chắn cô sẽ chẳng thèm để ý đến Hứa Lị Lị. Trần Tiệp ít nhất còn giữ phong độ quân tử, chứ Tân Án thì không bao giờ.

Lương Việt: [Con cưng của tôi mà bị liên lụy thì sao!!!]

Cuối cùng, sau nhiều tranh cãi bất phân thắng bại, tổ sản xuất đành quyết định nghĩ cách để các đội khác cùng nhau tìm đến chỗ Tân Án. Trong quá trình tìm kiếm Tân Án, các đội khác cũng có thể ghi lại được một số cảnh sinh hoạt thường ngày.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 44: Chương 44



Lượt xem: 111

Vì thế, hai đội chơi còn lại đều nhận được bản đồ, trên đó đánh dấu vị trí hiện tại của cả ba đội, mục đích là để mọi người có thể thuận lợi tìm được Tân Án.

“Tuyệt vời! Chúng ta mau thu dọn đồ đạc trong phòng thôi!” Tưởng Bạch Thanh vừa cầm bản đồ đã hào hứng nói.

Hà Thư cũng có cùng ý tưởng. Hai người nhanh chóng phối hợp với nhau, hỏa tốc thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Vì an toàn, cả hai quyết định không đi vào rừng sâu, dù sao vị trí của họ cũng ở gần bờ biển, chỉ cần đi dọc bờ biển khoảng bốn, năm tiếng là có thể đến nơi.

Trong khi đó, ở đội ba người, đúng như dự đoán, lại xảy ra mâu thuẫn. Hứa Lị Lị nhất quyết không chịu đi tìm Tân Án.

“Sao cứ phải là chúng ta đi tìm cô ta chứ? Chẳng lẽ không thể để cô ta đến tìm chúng ta sao? Vị trí của chúng ta đẹp như vậy, lại còn có cá nữa!” Hứa Lị Lị bất mãn nói.

“Cô dựa vào cái gì mà nghĩ người ta phải đến tìm cô?” Lâm Thi Quý giờ đã chẳng còn nể nang gì Hứa Lị Lị nữa, thẳng thắn đối đáp.

“Cô…!”

“Tôi và Thi Quý đã quyết định sẽ đi.” Trần Tiệp quay trở lại phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ý tứ rất rõ ràng: “Hai chúng tôi sẽ đi, cô muốn đi hay không thì tùy.”

Hứa Lị Lị nhìn hai người kia kiên quyết thu dọn đồ đạc, biết rằng mình không thể thay đổi được quyết định của họ, đành phải cắn môi, quay về phòng mình thu dọn hành lý.

Tân Án vừa nhìn thấy cái hồ bơi trống rỗng đã biết ngay mọi chuyện! Tổ chương trình chắc chắn sẽ không để cô tiếp tục ung dung tự tại mà bắt cá nữa. Không ngờ tới, họ thậm chí còn rút cạn cả nước trong hồ bơi!

May mắn là lần ghi hình trước, cô đã vớt hết những thứ có giá trị trong hồ lên rồi, Tân Án thầm nghĩ đắc ý. Hồ bơi vô dụng rồi thì cô sẽ thực hiện kế hoạch ban đầu, đi thăm dò khu vực bờ biển. Lần này, cô còn đặc biệt mang theo cả dụng cụ lặn biển nữa.

Tân Án đi ra bờ biển, ngắm nghía những hàng dừa cao vút xung quanh. Cô tính bụng sẽ hái ít quả dừa xuống uống giải khát trước đã. Thế là cô chọn một cây dừa có vẻ cao vừa phải, và trước khi đạo diễn Lương Việt kịp phản ứng, cô đã thoăn thoắt leo lên cây.

“Ối trời ơi, làm nghệ sĩ phải cẩn thận một chút chứ, ngã xuống thì nguy lắm, cây dừa này phải cao đến hai, ba chục mét đó!” Tổng đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này liền hốt hoảng nói với Lương Việt.

Lương Việt cũng lập tức hoàn hồn, vội vàng bảo nhân viên an ninh mang đệm hơi đến đặt dưới gốc cây để phòng ngừa bất trắc. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại, Tân Án đã leo gần đến ngọn cây rồi.

“Tốc độ này cũng nhanh quá…” Nhân viên an ninh cũng ngước nhìn lên, kinh ngạc thốt lên. Sự nhanh nhẹn và khéo léo này chỉ có dân chuyên nghiệp mới làm được thôi chứ.

Tân Án hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra phía dưới. Cô vẫn cứ tập trung leo, từng bước chắc chắn. Độ cao này đối với cô chẳng là gì cả, trước kia vì miếng ăn, cây cối cao hơn thế này cô cũng từng trèo qua rồi.

Cuối cùng, Tân Án cũng leo lên đến ngọn cây. Một tay ôm chặt thân cây, tay còn lại móc con d.a.o nhỏ từ trong túi ra, bắt đầu cắt cuống dừa. Chỉ trong chốc lát, từng quả dừa một rơi xuống đất.

Phải biết rằng, cuống dừa và xơ dừa rất dai và cứng, muốn hái dừa phải dùng lực rất nhiều, tiêu hao thể lực không nhỏ. Nhưng nhìn dáng vẻ Tân Án nhẹ nhàng như không, tay d.a.o thoăn thoắt, ai cũng thấy cô chẳng hề tốn sức chút nào. Mọi người cứ thế kinh ngạc thán phục nhìn Tân Án thoăn thoắt hái hết gần 30 quả dừa trên cây xuống.

“Má ơi, chị ấy đúng là nữ chiến binh mà!” Cô trợ lý nhỏ mắt chữ A mồm chữ O, ngưỡng mộ nhìn Tân Án trên màn hình.

Sau khi hái xong dừa, Tân Án lại tiện tay hái thêm một ít lá dừa. Với phương châm “cái gì dùng được thì cứ lấy”, cô gom hết lá dừa xuống, xác định cây dừa này không còn giá trị lợi dụng nữa mới từ từ leo xuống.

Leo xuống còn nguy hiểm hơn leo lên. Dưới gốc cây, Lương Việt, nhân viên quay phim, nhân viên an ninh ai nấy đều toát mồ hôi hột, lo lắng theo dõi từng động tác của Tân Án. Đến cả tổng đạo diễn cũng nắm chặt hai tay, âm thầm cổ vũ cho Tân Án. Nhìn cảnh tượng này, ai cũng ngỡ như đang xem một cuộc thi leo trèo mạo hiểm.

Tân Án chậm rãi leo xuống từng chút một. Khi gần chạm đất, cô đột nhiên phát hiện dưới gốc cây có thêm một tấm đệm hơi lớn, phía trên chất đầy những quả dừa mà cô vừa hái xuống. Vốn dĩ cô còn lo lắng ngã từ trên cao xuống dừa sẽ bị vỡ hết, ai ngờ tấm đệm hơi này đã hứng trọn toàn bộ số dừa, bảo vệ chúng an toàn tuyệt đối.

Tổ chương trình vậy mà cũng có lúc lương tâm thế này? Còn chuẩn bị đệm hơi bảo vệ dừa cho cô nữa à?
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 45: Chương 45



Lương Việt nhìn Tân Án vững vàng chạm đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cô không sao là tốt rồi!”

“Yên tâm đi, chút độ cao này chưa làm khó được tôi đâu.” Tân Án phủi phủi bụi trên người, cười nói: “À đúng rồi, cảm ơn mọi người đã chuẩn bị đệm hơi bảo vệ dừa cho tôi nhé, tôi còn quên mất đấy.”

Vẻ mặt Lương Việt và tổng đạo diễn đồng thời cứng đờ lại.

Ai thèm bảo vệ dừa của cô chứ, là sợ cô gặp chuyện không may đó được không hả trời!

“Cái tấm đệm hơi này có thể cho tôi được không? Sau này hái dừa còn dùng được.” Tân Án hỏi dò.

Lương Việt bất lực xua xua tay, ý bảo cô muốn lấy thì cứ việc cầm đi. Cô thật sự hết lời với cô gái “thép đá” này rồi.

Tân Án nào biết Lương Việt đang nghĩ gì, cô vẫn còn đang vui vẻ vì tự nhiên có thêm được một món đạo cụ hữu ích.

Tôn chỉ của Tân Án: Có thể tận dụng được chút nào hay chút ấy!

Cô tìm hai cái sọt, lần lượt vận chuyển hết số dừa vừa hái về căn nhà gỗ nhỏ. Cô cần nghỉ ngơi một chút, dù sao khi leo xuống, cô cũng đã phải cố gắng lắm rồi, cơ thể này vẫn chưa thể chịu được những hoạt động cường độ cao.

Tân Án tùy tiện ngồi xuống đất, cầm một quả dừa lên, dùng d.a.o gõ nhẹ hai nhát, quả dừa lập tức nứt ra. Cô lại khoét một lỗ nhỏ trên đỉnh quả dừa, vô cùng tự nhiên đưa lên miệng uống.

Nước dừa hoang dã vừa thơm vừa ngọt, đúng là thức uống giải khát tuyệt vời. Tân Án ực ực hai quả dừa, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Chỉ còn Lương Việt đứng ngẩn ngơ trong gió.

Một nữ minh tinh dũng cảm đến vậy, dù đã làm truyền hình mười năm, cô cũng hiếm khi thấy được người nào như thế. Những động tác của cô rõ ràng không hề yểu điệu thục nữ chút nào, nhưng lại mang đến một vẻ đẹp khỏe khoắn, tự tin. Giống như Tân Án, dù làm bất cứ việc gì, cũng đều mang đậm khí chất độc đáo của riêng mình.

Chương trình này phát sóng, cô ấy nhất định sẽ nổi tiếng, Lương Việt có một dự cảm mạnh mẽ như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tân Án bắt đầu mặc đồ lặn, chuẩn bị xuống nước tìm kiếm nguyên liệu nấu bữa trưa. Lúc này, Tân Án cảm thấy vô cùng may mắn vì nguyên chủ lại có bằng lặn biển. Nếu không, Lương Việt nhất định sẽ không đồng ý cho cô xuống nước.

Sau khi xác nhận an toàn lần cuối, Tân Án cùng nhân viên an ninh cùng nhau xuống biển. Nhân viên an ninh chủ yếu đi theo bên cạnh để phòng ngừa tình huống bất ngờ. Tân Án lặn một vòng quanh khu vực gần bờ, phát hiện không có gì đáng giá, liền từ từ bơi ra xa hơn, đến khu vực đá ngầm. Ở những khu vực đá ngầm như thế này, chắc chắn sẽ có lộc ăn.

Nhân viên an ninh có chút do dự, không biết có nên khuyên Tân Án quay lại hay không. Dù sao thì khu vực đá ngầm cũng khá nguy hiểm. Nhưng nhìn dáng vẻ Tân Án thuần thục, chuyên nghiệp, anh vẫn quyết định đi theo quan sát trước, nếu có nguy hiểm thì lập tức đưa cô trở về.

Tiếp cận khu vực đá ngầm, Tân Án bơi xuống đáy biển, nhanh chóng phát hiện những con bào ngư bám chặt trên đá.

[Phen này có lộc ăn rồi đây!]

Tân Án thầm nghĩ bụng, rồi bắt đầu liên tục bắt bào ngư, bỏ vào chiếc túi lưới đeo bên hông, động tác tự nhiên như thể hái quả trên cây vậy. Trong lúc Tân Án đang ung dung thu hoạch bào ngư, cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Trước sự ngỡ ngàng của nhân viên an ninh và nhân viên quay phim, cô bất ngờ lao thẳng về phía một khe đá ngầm dưới đáy biển.

Hành động này khiến tổng đạo diễn vô cùng kinh hãi. Từ góc máy quay của ông, Tân Án lao thẳng xuống đáy biển, không rõ chuyện gì xảy ra. Ông vội vàng liên lạc với nhân viên an ninh, bảo anh ta bám sát theo Tân Án.

“Cô ấy lại phát hiện ra món ngon gì nữa rồi sao?” Cô trợ lý nhỏ tò mò hỏi.

“Ở dưới đáy biển mà mắt vẫn tinh như vậy ư?” Tổng đạo diễn bán tín bán nghi, ông nhìn qua màn hình vẫn không thấy gì đặc biệt.

Nhân viên an ninh và nhân viên quay phim vội vàng đuổi theo. Họ nhìn thấy Tân Án đang dùng sức kéo thứ gì đó trong khe đá. Một làn khói bụi lớn dưới đáy biển tan ra, cả hai nhìn rõ vật mà Tân Án đang nắm trong tay, không khỏi kinh ngạc tột độ.

Tân Án túm chặt lấy chiếc đuôi tôm hùm, trên tay cô là một con tôm hùm to bằng cả cánh tay người lớn!

“Ối trời ơi! Cô ấy còn bắt được cả tôm hùm nữa à!” Tổng đạo diễn kinh hãi đứng bật dậy.

“Quá đỉnh!” Cô trợ lý nhỏ khẽ thốt lên, giọng đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Ban đầu, tổ chương trình nghĩ rằng cảnh quay đẹp nhất cũng chỉ là khách mời nhặt nhạnh mấy con cua ven biển, nhiều nhất là lặn bắt vài con cá nhỏ. Ai ngờ, đến chỗ Tân Án, bào ngư tôm hùm cái gì cũng có, cuộc sống sinh tồn của cô ấy sao mà dễ dàng đến thế!

Tuy nhiên, Tân Án vẫn chưa hài lòng với kích thước của con tôm hùm này. Một khi đã biết chỗ này có tôm hùm sinh sống, cô quyết tâm phải vét sạch hang ổ của chúng!

Thế là nhân viên quay phim và nhân viên an ninh cứ thế theo chân Tân Án lặn lội khắp vùng biển. Thỉnh thoảng cô nhặt nhạnh vài con ốc biển, lúc lại dùng tay không bắt cá, nếu đột nhiên bơi thẳng đến một chỗ nào đó, chắc chắn là cô đã phát hiện ra tôm hùm hoặc thứ gì đó giá trị.

Và cuối cùng, Tân Án đã tìm được một thứ ngon thật sự. Đến lúc này, cả nhân viên an ninh và nhân viên quay phim cũng đã bình tĩnh đón nhận mọi chuyện, không còn quá ngạc nhiên nữa.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 46: Chương 46



Cuối cùng thì Tân Án cũng trở về từ biển, chiếc túi lưới của cô căng phồng, đựng đầy ắp chiến lợi phẩm. Lương Việt kinh ngạc nhìn Tân Án đổ hết đồ trong túi ra, cứ như thể họ đang ở một nhà hàng buffet hải sản cao cấp vậy. Nào là bào ngư, tôm hùm, hải sâm, ốc biển, cá biển, thứ gì cũng có.

“Cái này… dễ bắt vậy sao?” Lương Việt không khỏi nghĩ, cảm giác như chỉ cần có tay là bắt được hết.

Tân Án lấy một thùng nước biển để giữ cho đám hải sản tươi sống. Nếu cô đoán không nhầm, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư chắc chắn sẽ tìm đến cô. Đó là lý do vì sao hôm nay cô đã cố tình bắt nhiều hải sản hơn bình thường.

Tân Án vốn muốn ăn món gà nấu nước dừa, nhưng hiện tại cô vẫn muốn giữ lại đàn gà mái để lấy trứng, nên tiếc không nỡ ăn thịt chúng. Vì vậy, cô quyết định dùng cá thay thế, làm món cá nấu nước dừa.

Đầu tiên, cô làm sạch cá, cắt thành từng miếng vừa ăn, rồi ướp với muối và tiêu xay. Sau đó, cô khoét một lỗ nhỏ trên đầu trái dừa, bỏ cá đã ướp vào bên trong, rồi đặt lên lửa nấu chín. Cá biển hoang dã có vị tươi ngon đặc biệt, cách chế biến đơn giản nhất này sẽ giữ được hương vị tự nhiên của cá, hòa quyện cùng vị ngọt thanh của nước dừa, tạo nên một món ăn vừa thanh đạm vừa đậm đà.

Trong khi Tân Án bắt đầu chương trình ẩm thực của mình, đạo diễn cũng mở rộng tầm mắt quan sát. Ông cố gắng lờ đi cái bụng đang réo òng ọc vì đói, chuyển sang theo dõi tình hình của đội hai người.

Đội hai người hiện tại đang không được tốt cho lắm. Dù trên bản đồ có vẻ như họ chỉ ở ngay bãi cát bên kia, nhưng khoảng cách thực tế lại không hề nhỏ. Hai người đã đi bộ từ sáng sớm, mà mới chỉ đi được một nửa đường. Tất nhiên, một phần cũng vì họ cứ đi một đoạn lại nghỉ ngơi một chút.

“Cứu mạng… mệt quá!” Tưởng Bạch Thanh cầm nốt ngụm nước cuối cùng trong bình, uống cạn rồi ngồi phịch xuống bãi cát.

“Mới đi được có một nửa thôi đó.” Hà Thư cũng nhìn về phía trước, nơi chân trời xa xăm, thở dài.

“Cậu nói xem, lỡ như chúng ta đến mà chị Án không chào đón thì sao?” Tưởng Bạch Thanh lo lắng hỏi, nhìn dáng vẻ xinh đẹp tự tại của Tân Án, cô vẫn có chút bất an rằng Tân Án sẽ không chịu nhận họ vào đội.

“Chúng ta cố gắng giúp chị ấy làm việc, chắc là được thôi mà.” Hà Thư an ủi.

“Đúng rồi, chúng ta mau đi thôi, đến đó xem có gì có thể giúp được.” Tưởng Bạch Thanh nghe vậy lại có thêm động lực, đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.

Đến lúc này thì ngay cả đạo diễn cũng thấy thương cảm cho họ, hy vọng họ có thể sớm tìm được Tân Án.

Còn về đội ba người, sau khi bàn bạc chán chê từ sáng sớm, cuối cùng họ quyết định ăn trưa xong sẽ lên đường. Trước khi đi, Trần Tiệp còn tranh thủ bắt hết đám cá trong “hồ bơi” tạm thời của họ, tốn của anh không ít thời gian. Thế là, đội ba người cũng lỉnh kỉnh thùng nước, hành lý, bắt đầu hành trình cậy nhờ đầy gian nan.

“May mà cậu thông minh vớt hết đám cá đi. Đến lúc đó nếu không ăn hết thì chúng ta còn có thể giúp chị Tân Án.” Lâm Thi Quý khen ngợi Trần Tiệp: “Vất vả cho cậu rồi.”

“Không sao đâu, đằng nào không lấy thì cũng bỏ phí.” Trần Tiệp ngây ngô cười.

“Mấy con cá này… các cậu không định chia cho người khác chứ?” Hứa Lị Lị hỏi với vẻ mặt kỳ lạ.

“Thế thì sao?” Lâm Thi Quý hỏi ngược lại.

“Cá này là lương thực duy nhất của chúng ta trong ba ngày tới đó! Sao có thể tùy tiện cho người khác được?” Hứa Lị Lị lớn tiếng nói. Dù mỗi lần ăn cá ở đây cô đều ngán đến tận cổ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể đem nguồn lương thực quý giá của mình dâng không cho người khác.

“Cô đi tìm người ta giúp đỡ, còn muốn tay không bắt sói trắng à?” Lâm Thi Quý mỉa mai nói.

Nhưng Hứa Lị Lị vẫn không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Lâm Thi Quý, cô vẫn tiếp tục phân tích theo ý mình: “Chúng ta đi, tuy nói là tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng chẳng phải vì bên cô ta có nhiều đồ ăn nên chúng ta mới đến sao? Hơn nữa, chúng ta thêm ba người nữa cũng là giúp cô ta còn gì, nếu không có bạn đồng hành giúp đỡ, một mình cô ta sống sao nổi?”

Trần Tiệp và Lâm Thi Quý nghe xong chỉ biết nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ cạn lời.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 47: Chương 47



Hứa Lị Lị đúng là ngốc nghếch đến mức không thể hiểu được, người ta – Tân Án – đã sống thoải mái dễ chịu ở đây hai mùa rồi, đâu phải chỉ vì có nhiều đồ ăn. Năng lực của bản thân cô ấy mới là quan trọng nhất. Vậy mà Hứa Lị Lị lại cho rằng họ tìm đến Tân Án chỉ vì bên kia có nhiều vật tư.

[Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói.] Lâm Thi Quý thầm nghĩ.

“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, mấy con cá này là tôi vớt được, tôi có quyền quyết định.” Trần Tiệp không muốn nói nhiều thêm, xách thùng nước đi thẳng.

Nhưng Hứa Lị Lị vừa nghe đã nổi đóa: “Anh có ý gì? Đây là vật tư chung của cả đội, cái gì mà của anh?”

“Vậy thế này đi.” Trần Tiệp quay đầu lại: “Tôi chia cho cô một phần ba số cá này, cô tự ở lại đây mà sống, tự mình đi mà vớt cá.”

“Anh!” Hứa Lị Lị tức giận đến đỏ cả vành mắt, không ngờ Trần Tiệp, người luôn giữ phong thái lịch thiệp, lại có thể nói chuyện với cô như vậy.

“Đi thôi.” Lâm Thi Quý biết cảnh cãi nhau này chắc chắn sẽ bị cắt bỏ khỏi chương trình. Để tránh cho đội của họ không có chút hình ảnh nào lên sóng, Lâm Thi Quý đành nhẫn nhịn cho xong chuyện.

Nói xong, hai người bỏ đi, Hứa Lị Lị tất nhiên không dám ở lại một mình, đành mặt mày xám xịt lủi thủi đi theo.

Trong khi đó, Tân Án vẫn đang tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh của mình. Cô ăn no, rồi lại ngủ một giấc trưa.

[Thật sự là Tân Án sống thư thái nhất.] Lương Việt thầm nghĩ, nghe tiếng đạo diễn ở tổng bộ đang nổi giận quát mắng đội ba người vì cãi nhau, cô cảm thấy mình quá may mắn khi được đi cùng đội của Tân Án.

Buổi chiều, vì hải sản vẫn còn đủ ăn cho một bữa nữa, Tân Án không xuống biển nữa. Thời tiết hiện tại vẫn còn khá lạnh, cô không muốn bị cảm lạnh ở đây. Vì vậy, cuối cùng Tân Án quyết định vào rừng sâu tiếp tục khám phá, nếu may mắn bắt được thêm một con gà rừng nữa thì tốt.

Cô đến chỗ bẫy đã đặt, kiểm tra và gia cố lại bẫy, rồi bắt đầu đi về hướng bắc.

Khu rừng rậm này quả nhiên là một kho báu. Tân Án mới đi được một đoạn đã phát hiện ra cây sắn trên mặt đất. Đây là loại cây có nhiều tinh bột và rất giàu năng lượng. Cô lấy con d.a.o nhỏ ra, cắt cành, rồi đào sắn lên. Để phòng hờ phía sau còn tìm được thứ gì khác, lại sợ sọt không đủ chỗ chứa, Tân Án chỉ đào khoảng năm sáu củ sắn rồi dừng tay, đồng thời đánh dấu vị trí lại.

Tiếp tục đi sâu vào rừng, Tân Án còn may mắn tìm thấy bụi ớt hiểm dại, mọc thành từng chùm, ngoài ra còn có đọt mây, một loại rau dại giàu dinh dưỡng, và cả cây sả, có thể dùng làm gia vị. Có thể nói, chuyến đi này thu hoạch bội thu. Sọt của Tân Án đã đầy ắp đồ.

Lương Việt đi phía sau nhìn dáng vẻ mạnh mẽ, bước đi vững chãi của Tân Án, thậm chí có cảm giác như đang nhìn một người dân bản xứ thực thụ.

Đang lúc Tân Án cúi người hái ớt hiểm, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ từ phía không xa truyền đến. Tân Án lần theo tiếng động nhìn sang, thì thấy đội hai người, Tưởng Bạch Thanh và Hà Thư, đang trong tình trạng vô cùng chật vật.

“Đã bảo cậu đi dọc bờ biển rồi mà cứ nhất định đòi vào rừng cây. Đấy, thấy chưa, ngoài mấy cái bánh mì ra thì có tìm được cái gì đâu, còn lạc mất phương hướng nữa chứ.” Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng oán trách.

Hà Thư cũng rất xấu hổ, anh vốn nghĩ đi dọc đường trong rừng có thể tìm được chút gì đó mang đến cho Tân Án, ít nhất cũng không đến tay không mà đi nhờ vả người ta. Nhưng kết quả càng đi càng sâu, cuối cùng lại lạc đường.

“Hai vị?” Tân Án cất tiếng hỏi, nhắc nhở sự hiện diện của mình.

“Tân Án!!!” Tưởng Bạch Thanh mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, nhào về phía Tân Án. Hà Thư cũng rụt rè đi theo sau.

“Hai người lạc đường sao?” Tân Án hỏi.

“Đúng vậy, may mà gặp được chị.” Tưởng Bạch Thanh cảm động muốn khóc: “Chúng em nhặt được rất nhiều bánh mì nhỏ, còn có… gạo nữa!”

“Đúng đúng đúng, ở đây có nhiều đồ ăn lắm, chị cũng đến tìm đồ ăn hả?” Hà Thư hỏi, tranh công khoe với Tân Án ba lô bánh mì nhỏ và gạo mà họ nhặt được.

Khụ… Tân Án nên nói thế nào đây. Cô hình như không mấy khi ăn đồ ăn vặt mà tổ chương trình phát cho thì phải.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 48: Chương 48



"Chị đang vác cái gì trên lưng vậy?" Tưởng Bạch Thanh tò mò hỏi Tân Án khi chị ấy mang một cái sọt lớn trở về.

Tân Án đặt sọt xuống, cẩn thận mở từng lớp lá chuối xanh mướt, lộ ra bên trong là những loại cây dại quen thuộc: "Đây là ớt rừng, rau dại, sả dại và củ sắn dây".

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Những thứ này đối với họ mà nói, đặt trước mặt cũng không dám tùy tiện hái.

"Để chúng em giúp chị hái thêm nhé?" Hà Thư xung phong nhận việc.

"Đúng vậy, chúng em sẽ giúp chị." Tưởng Bạch Thanh cũng nhiệt tình nói thêm vào.

Tân Án nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Hiện tại những thứ này đủ dùng rồi. Tôi đoán sẽ có người đến tìm tôi, cho nên đồ vật đều chuẩn bị nhiều một chút".

Thế là, Tân Án dẫn hai người về nơi ở của mình.

"Wow, nơi này sao mà đẹp quá vậy!" Hai người đồng thanh thốt lên khi nhìn thấy căn nhà nhỏ đơn sơ của Tân Án.

Hôm nay, để đón khách, Tân Án đã đặc biệt trang trí lại căn nhà nhỏ của mình. Cô dùng những thân cây gỗ dựng lên một cái kho nhỏ, mái lợp bằng lá dừa. Để đề phòng trời mưa làm ướt bếp lửa, cô còn cẩn thận rào xung quanh bằng những cành hoa dại. Ngôi nhà nhỏ bên cạnh bếp lửa trông thật đặc biệt và đầy thi vị.

Bố cục hiện tại là bếp lửa cách nhà khoảng 10 mét, bên trong có một cái giá gỗ để bày biện nồi niêu xoong chảo.

Phía sau nhà là chuồng gà đã được cải tiến, rộng rãi hơn nhiều, cũng được lợp mái lá dừa. Đàn gà mái đang chăm chỉ đẻ trứng.

Tuy rằng căn nhà có hơi nhỏ, nhưng Tân Án đã trồng những khóm hoa dại hái từ rừng về trước cửa, tạo nên một khung cảnh "mặt hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở". Sự bài trí này khiến nơi đây trông giống như nhà của một vị cao nhân ẩn thế.

"Wow". Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể thốt nên lời. Chuyện này thật sự là do một người làm được sao? Họ có phải đã lạc vào một khu dân cư đặc biệt nào đó rồi không?

"Chị quá đỉnh!". Hà Thư ngây người một lúc rồi mới thốt ra được mấy chữ.

Tân Án có chút tiếc nuối vì hai người đến quá sớm, nếu không cô đã có thêm thời gian để làm một chiếc xích đu.

"Hôm nay hai người đã ăn gì chưa?". Tân Án hỏi.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh xoa xoa cái bụng rỗng tuếch, lắc đầu: "Chúng em chỉ ăn bánh mì kẹp lúc sáng trước khi xuất phát thôi".

Tân Án kinh ngạc, hai người này sống sót kiểu gì vậy?

"Được rồi, vậy tôi nấu cơm cho hai người ăn". Tân Án nói, rồi cầm một cái chậu đi ra khu vực hải sản để chọn nguyên liệu cho bữa tối.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đứng sau lưng Tân Án, thì thầm với nhau: "Chị ấy sẽ nấu món gì cho chúng mình ăn nhỉ?".

"Chắc là cá thôi, thấy chị ấy đang vớt trong thùng". Hà Thư đoán.

Hai người không khỏi trợn tròn mắt khi thấy Tân Án vớt ra những con tôm hùm to bằng cổ tay, cùng với mấy con bào ngư to tướng.

"Tôi có phải đang mơ không? Tôi vừa thấy tôm hùm đúng không?". Tưởng Bạch Thanh khó tin hỏi.

"Hình như... đúng vậy". Hà Thư cũng dụi dụi mắt.

Tân Án vớt hết ba con tôm hùm còn lại, dù sao ngày mai ăn thì ngày mai lại xuống biển bắt cũng được. Cô còn lấy thêm ốc biển, bào ngư, tôm, bạch tuộc, tính toán tối nay sẽ làm món hải sản luộc cay, chua cay đậm đà, chắc chắn sẽ rất đưa cơm!

Tân Án mang một chậu hải sản đầy ắp trở về, khiến Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh hoa cả mắt.

"Án tỷ, chị bắt được những thứ này ở đâu vậy?". Hà Thư cẩn thận hỏi.

"Dưới biển".

"Chị tự lặn xuống biển bắt sao?". Hà Thư kinh ngạc hỏi lại.

"Chứ sao nữa?". Tân Án nhìn Hà Thư khó hiểu, không tự bắt thì chẳng lẽ chương trình cung cấp sao? Chương trình có kinh phí để mua những thứ đắt tiền như vậy sao!

"Án tỷ, chị ngầu quá!". Tưởng Bạch Thanh nhìn Tân Án với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Ở cái đảo hoang này, ai cho em đồ ăn thì người đó là cha em!".

"Hay là hai người giúp tôi nấu cơm nhé?". Tân Án vừa sơ chế hải sản, vừa hỏi khi thấy hai người cứ đứng ngồi không yên.

"Được, được, chúng em có nhiều gạo lắm". Cuối cùng cũng được đại lão phân công nhiệm vụ, hai người lập tức đứng dậy đi vo gạo nấu cơm, để Tân Án có thể tập trung làm món hải sản luộc cay mà không bị quấy rầy.

"Án tỷ, em có mang gia vị từ nhà đến, nhưng vẫn chưa dùng đến". Tưởng Bạch Thanh như dâng vật quý, đưa cho Tân Án một túi đồ.

Chương trình không cấm khách mời mang theo gia vị, vì muốn những món ăn trên đảo được phong phú hơn, nhưng chỉ được mang trong lần thu thập đồ dùng đầu tiên, sau đó thì không được mang thêm.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 49: Chương 49



Tưởng Bạch Thanh cũng muốn nấu những món ăn ngon, nên đã mang theo một túi gia vị lớn, kết quả đến đây toàn ăn cháo với bánh mì, căn bản không có cơ hội sử dụng.

Những loại gia vị mà Tưởng Bạch Thanh mang đến vừa hay bổ sung cho những thiếu sót của Tân Án. Tân Án nhận lấy túi đồ, rồi bắt đầu làm món hải sản luộc cay.

Đầu tiên, cô luộc sơ hải sản, sau đó phi thơm tỏi, ớt bột, ớt rừng, mè, rồi đổ dầu nóng vào để dậy mùi thơm, thêm nước tương, giấm, dầu hào, đường, muối và một chút nước, khuấy đều. Vậy là nước sốt đã hoàn thành.

Cuối cùng, cô để nguội hải sản đã luộc, rồi rưới nước sốt lên. Mùi thơm nồng nàn khiến hai người đang ngồi xổm nấu cơm bên cạnh không ngừng hít hà.

Sau đó, Tân Án xào rau dại với trứng gà, làm thành món rau dại xào trứng. Bữa tối đã hoàn thành.

"Wow". Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhìn món hải sản luộc cay và rau dại xào trứng trước mắt, nuốt nước miếng ừng ực. Cảm giác như đang nằm mơ vậy. Trước đây họ còn ăn cháo trắng, hôm nay đã được ăn hải sản rồi.

"Chúng em thật sự được ăn sao?". Tưởng Bạch Thanh nhìn những món ăn được bày biện tinh xảo trước mắt, biết Tân Án đã tốn rất nhiều công sức để bắt được hải sản, còn mình thì chẳng giúp được gì lại còn được ăn không uống không, cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Hai người đã giúp tôi nấu cơm rồi mà, ăn đi". Tân Án nói rồi bắt đầu ăn.

Hải sản tươi ngon kết hợp với nước sốt chua cay đậm đà, thanh mát và k*ch th*ch vị giác, cay nồng thơm ngon, nhưng lại không làm mất đi vị ngọt tự nhiên của hải sản, quả thực là một món ăn gây nghiện.

Thấy Tân Án bắt đầu ăn, hai người mới cầm đũa lên và bắt đầu thưởng thức.

"Cảm động quá, em không ngờ lại được ăn hải sản trên đảo". Hà Thư vừa ăn vừa cảm động nói. "Án tỷ, sau này chị bảo chúng em làm gì chúng em cũng làm".

"Đúng vậy, chúng em làm gì cũng được". Tưởng Bạch Thanh gật đầu lia lịa.

Tân Án nghe vậy thì nghĩ ngợi, trên đảo đúng là có việc cần họ giúp.

"Ngày mai tôi sẽ xuống biển tìm đồ ăn, hai người giúp tôi vào rừng tìm nguyên liệu nhé".

"Được, được". Đại lão đã lên tiếng, hai người sao có thể không đồng ý.

"Án tỷ, trứng gà này từ đâu ra vậy?" Khi ăn đến trứng gà, Tưởng Bạch Thanh có chút nghi hoặc. Hải sản thì có thể hiểu được, nhưng trứng gà này từ đâu ra vậy?

"Hai người qua bên kia xem". Tân Án chỉ ra phía sau. bảo hai người tự đi xem.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh tò mò đi về phía sau, nghe thấy tiếng gà kêu cục ta cục tác.

"Wow, chị ấy nuôi gà ở đây sao?" Hà Thư kinh ngạc.

"Đại lão này thật sự tính ở trên đảo sinh sống luôn rồi." Tưởng Bạch Thanh cảm thán nói.

Cậu cảm thấy rằng bây giờ, dù Tân Án có đột nhiên nói rằng cô ấy có thêm một con trâu hay một con lợn, cậu cũng không thấy có gì lạ.

"Đây là gà do chương trình thả xuống sau đó, bị tôi dùng bẫy bắt được." Tân Án giải thích.

"Đại lão, à không Án tỷ, chị trước đây có từng sống ở trên núi không?" Hà Thư thực sự tò mò. Trong lời đồn, Tân Án là một tiểu thư giàu có, nhưng hành động của cô ấy chẳng giống chút nào.

"Không có, chỉ là trùng hợp thôi".

"Được rồi, đại lão nói là trùng hợp thì là trùng hợp vậy".
 
Back
Top Bottom