Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 30: Chương 30



Tân Án đặt bẫy trở lại vị trí cũ. Không biết có phải do vết xe đổ hay đàn gà đã chạy xa hết, mà suốt một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không có con gà nào sập bẫy. Cô đành dùng dây thừng vừa xoa, buộc con gà duy nhất bắt được mang về. Trên đường về, Tân Án ghé lại vườn trái cây hái thêm một ít quả dại.

Vất vả cả buổi chiều mà chỉ bắt được một con gà, Tân Án vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng. Khu rừng này quá kỳ lạ, cô không tài nào phân biệt được đâu là đồ do tổ chương trình sắp đặt, đâu là đồ vốn có tự nhiên. Lần tới, cô phải đi sâu vào bên trong khám phá mới được. Cô không tin rằng ngoài những thứ do tổ chương trình chuẩn bị, hòn đảo lớn như vậy lại không có động vật hoang dã nào khác.

Về tới căn phòng nhỏ, Tân Án bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cô định làm món ăn cầu kỳ hơn một chút, nên bắt tay vào bếp từ sớm.

Đầu tiên, cô gọt vỏ táo, thái hạt lựu, cho vào nồi xào chín rồi thêm đường trắng. Sau đó, cô đổ bột sắn dây vào, khuấy đều đến khi hỗn hợp sánh lại thì múc ra.

"Tiếc là không có mỡ lợn, thiếu đi một chút vị béo ngậy." Tân Án thầm nghĩ tiếc nuối. May mắn là vẫn còn bột sắn dây. Lúc rảnh rỗi, cô đã mài rễ sắn thành bột, để lắng lại lấy tinh bột, giờ có thể miễn cưỡng dùng thay thế.

Cô lấy bánh mì sandwich do tổ chương trình cung cấp ở nhiều nơi trong rừng, bỏ phần rìa bánh, cắt miếng vuông vắn, dùng đũa cán mỏng. Cô múc nhân táo vào giữa miếng bánh, phết trứng gà xung quanh mép bánh rồi gập đôi lại, miết chặt mép bánh, dùng d.a.o khía vài đường trên mặt bánh.

Cuối cùng, cô phết đều trứng gà lên mặt bánh, cho chút dầu vào chảo chiên đến khi bánh vàng giòn cả hai mặt là được.

Món bánh pie táo đơn giản đã hoàn thành. Vỏ bánh là lớp vỏ sandwich nướng giòn tan, bên trong là nhân táo ngọt ngào thơm lừng. Táo dại càng thêm đậm đà hương vị tự nhiên, ngon tuyệt.

Dùng cách làm tương tự, Tân Án tiếp tục làm bánh pie dứa và bánh pie việt quất. Mùi thơm lan tỏa khiến Lương Việt ở phía sau màn hình cũng phải xuýt xoa. Tân Án làm một mạch cả sọt bánh trái cây lớn.

"PD Lương, cái này là cho chị và các anh quay phim." Làm xong xuôi, Tân Án cẩn thận bày mấy chiếc bánh pie ra đĩa, đưa cho Lương Việt đang đứng sau màn hình.

Lương Việt vội vàng vui vẻ nhận lấy đĩa bánh, trong lòng thầm nghĩ Tân Án đúng là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, lại còn nghĩ đến cả cô!

Cảnh quay này nhất định phải giữ lại! Phải cho khán giả thấy Tân Án là cô gái tuyệt vời như thế nào!

Tại đại bản doanh, tổng đạo diễn nhìn cảnh này cũng phải nuốt nước miếng. Giá mà ông cũng có mặt ở đó!

Tân Án lại lấy thêm ba chiếc bánh pie trái cây ra, và trong khi Lương Việt còn chưa hiểu chuyện gì, cô đã cầm xiên đi thẳng ra hồ bơi bắt cá chình.

Tổ chương trình tổng cộng thả bảy con cá chình xuống hồ bơi, đã là chơi lớn. Ngày đầu tiên Tân Án bắt ba con, trưa nay bắt một con, giờ chỉ còn lại ba con. Tổng đạo diễn nhìn Tân Án tiến về phía hồ bơi, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.

Đúng như dự đoán, Tân Án một mạch bắt hết số cá chình còn lại. Đến cả mấy con cá nhỏ cũng không tha. Rốt cuộc thì cũng là buổi tối cuối cùng, đương nhiên phải v*t m*ng hết những gì có thể vét được của tổ đạo diễn, nếu không sau này sẽ chẳng còn cơ hội may mắn như vậy nữa.

“Cô ấy…! Cô ấy…!” Tổng đạo diễn nhìn cái hồ trống trơn, chỉ còn lại mấy con rùa đen lững thững bơi, nhất thời cạn lời.

“Cô ấy có ăn hết được không?” Cô trợ lý tò mò hỏi.

“Đúng đó, bắt nhiều như vậy ăn không hết chẳng phải lãng phí sao!” Tổng đạo diễn lập tức cảm thấy Tân Án sao mà lãng phí thế. Vì đối đầu với tổ chương trình mà không tiếc lãng phí đồ ăn, nếu cảnh này mà lên sóng thì chắc chắn sẽ bị khán giả chỉ trích cho xem.

Tân Án hoàn toàn không biết rằng ấn tượng của đại bản doanh về cô đã chuyển từ tốt sang xấu. Cô hiện tại đang vô cùng bận rộn.

Cô đốt hai bếp lửa, dùng hai nồi nấu ăn cùng lúc. Một nồi nấu cơm, một nồi nấu canh cá. Nấu cơm xong, cô lại bắt đầu làm món cá chình nướng kabayaki. Số cá còn lại thì dùng để nướng thông thường.

Bữa trưa cô đã ăn cá chình rồi, giờ cũng không ăn được nhiều nữa. Cô định bụng sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn để chiêu đãi hai người đồng đội đã gửi bánh mì cho mình. Còn về đội ba người kia, cô vốn dĩ không thích xen vào chuyện người khác. Có ân báo ân, người không liên quan, cô chẳng có ý định tốt bụng giúp đỡ làm gì.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 31: Chương 31



Tân Án lấy hết số bát đĩa dã ngoại mang theo ra, chuẩn bị cho Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh mỗi người một phần cơm cá chình nướng kabayaki, bên trên còn bày thêm cá chình nướng. Cô chia đều hai con cá chình cho hai người, còn mình thì ăn phần cá chình còn lại.

Sau đó, một nồi lớn đựng canh cá nóng hổi, một đĩa nhỏ bày sáu miếng bánh pie trái cây đủ vị. Thêm một chút trái cây tươi tráng miệng. Nhìn qua chẳng khác nào một suất cơm hộp đầy đủ dinh dưỡng.

“Giúp tôi mang cái này cho Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh nhé.” Tân Án nói với Lương Việt.

“Cô… xác định chỉ đưa cho họ thôi sao?” Lương Việt có chút lo lắng. Nếu cảnh này lên sóng, có lẽ sẽ có tranh cãi nổ ra vì Tân Án có nhiều đồ ăn như vậy mà lại không chia sẻ cho đội ba người.

Giờ đây, cô đã nghiễm nhiên biến thành một fan cuồng, lo lắng cho danh tiếng của Tân Án.

“Có qua có lại thôi mà. Hơn nữa, biết đâu đội ba người kia còn sống tốt hơn tôi ấy chứ.” Tân Án cười nói, tỏ vẻ tự tin.

Thấy Tân Án đã tự mình quyết định, Lương Việt cũng yên tâm phần nào.

Cô chợt nhận ra rằng Tân Án thật ra hoàn toàn không biết tình cảnh bi thảm của đội kia, chỉ có một mình cô là biết rõ tình hình của các đội khác đều rất tệ, nên sợ Tân Án không giúp đỡ người khác sẽ bị cư dân mạng chỉ trích.

Nhưng đứng ở góc độ của Tân Án, cô không hề hay biết gì, vậy thì việc cô không giúp đội ba người cũng là điều bình thường.

Máy bay không người lái nhận được lệnh, nhanh chóng bay tới. Khi Tân Án treo giỏ đồ ăn lên, máy bay còn hơi rung lên, có vẻ như quá nặng. Lương Việt đành phải yêu cầu đại bản doanh điều thêm một chiếc máy bay không người lái nữa tới hỗ trợ. Hai chiếc máy bay cùng hợp sức, cuối cùng cũng treo được chiếc giỏ đồ ăn của Tân Án lên, nhìn từ xa vô cùng hoành tráng.

Lúc này, đội ba người vẫn đang gặm bánh mì sandwich. Vì tiêu xài hoang phí ở giai đoạn trước, giờ hồ đã hết cá, họ chỉ còn cách uống cháo trắng ăn kèm bánh mì. Nghe thấy tiếng máy bay không người lái, Trần Tiệp vội ngẩng đầu lên nhìn.

“Có phải đồng đội gửi đồ ăn tới không!” Trần Tiệp mừng rỡ nhìn lên.

Hứa Lị Lị cũng nhanh chóng đứng dậy, ngóng theo chiếc máy bay đang bay về phía họ.

“Sao nặng thế, lại còn phải dùng đến hai máy bay không người lái?” Lâm Thi Quý nhìn cảnh tượng kỳ lạ này mà ngây người.

Buổi trưa, họ đã thấy máy bay không người lái của đội hai người, khi đó chỉ có một chiếc, chiếc giỏ treo bên dưới lắc lư nhẹ nhàng. Còn lần này, máy bay không người lái từ chỗ Tân Án tới, nhìn là biết chở rất nhiều đồ.

“Chắc chắn là đồ ăn ngon rồi, lại còn dùng bát đĩa nữa kìa!” Hứa Lị Lị chăm chăm nhìn vào chiếc giỏ.

Kết quả, đội ba người cứ trơ mắt nhìn hai chiếc máy bay không người lái bay ngang qua đầu họ, hướng thẳng về phía đội hai người mà đi.

“Nhiều đồ ăn như vậy, thế mà lại không có phần của chúng ta?” Hứa Lị Lị vẫn chưa hết hy vọng, dõi theo hướng máy bay rời đi, trong lòng đầy phẫn hận.

Lâm Thi Quý thấy vậy thì đã bình tĩnh lại, ngồi xuống tiếp tục nấu cháo: “Buổi trưa mình đã không gửi đồ ăn cho người ta, người ta dựa vào cái gì phải gửi đồ ăn cho mình?”

“Dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội mà, ít nhất cũng nên cho chúng ta một chút chứ. Cái con người Tân Án này cũng quá keo kiệt!” Không còn nhìn thấy bóng dáng máy bay đâu nữa, Hứa Lị Lị cuối cùng cũng hết hy vọng, tức giận ngồi phịch xuống đất.

“Thi Quý nói có lý, mình đã không cho người ta đồ ăn, không thể yêu cầu người khác tự dưng cho mình được. Đừng giận nữa.” Trần Tiệp ra mặt hòa giải.

“Giữa trưa ai đã nói muốn gửi chút đồ ăn qua cho Tân Án, rồi ai c.h.ế.t sống ôm khư khư mấy hạt gạo không chịu buông ra hả?” Lâm Thi Quý mỉa mai nói.

“Cô…!” Hứa Lị Lị nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nói ra lời phản bác nào. Cô chỉ còn cách trút giận lên đầu tổ chương trình: “Cái kịch bản chương trình kiểu gì vậy chứ, quá bất công! Dựa vào cái gì mà Tân Án bên kia lại có nhiều đồ ăn như vậy!”

PD phụ trách đội ba người cạn lời đáp: “Thứ nhất, địa điểm này là do chính ba người tự chọn. Thứ hai, khu vực của các bạn là vị trí trung tâm nhất trong ba đội, đi về phía nào hai mươi phút cũng có thể tới bờ biển, hoặc vào rừng có tài nguyên hoang dã. Là do chính các bạn không chịu đi khám phá thôi.”

Ý là, các người không có đồ ăn, thì trách ai?
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 32: Chương 32



“Rừng rậm đầy nguy hiểm, nhỡ đâu có rắn rết thì sao, bị thương thì tổ chương trình các người gánh nổi không hả!” Hứa Lị Lị vẫn không chịu thua.

“Im miệng đi cho rồi.” Lâm Thi Quý liếc xéo Hứa Lị Lị, cùng với Trần Tiệp và PD bỏ mặc cô nàng tiếp tục cằn nhằn.

Ở phía bên kia, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đang đói lả người, chuẩn bị đi ngủ sớm, nghĩ rằng ngày mai sẽ được rời khỏi đây. Khi nghe thấy tiếng máy bay không người lái, cả hai bỗng giật mình tỉnh táo.

“Máy bay không người lái! Có người mang đồ ăn tới!” Tưởng Bạch Thanh phấn khích reo lên.

“Chắc là Tân Án rồi, chắc cô ấy thấy buổi trưa mình giúp cô ấy, nên giờ gửi đồ ăn lại cho mình đó. Nhưng mà cô ấy một mình ăn còn chẳng đủ no, vậy mà vẫn còn gửi đồ cho mình nữa.” Hà Thư vừa lo lắng vừa cảm động nói.

“Sao lần này lại tận hai chiếc máy bay không người lái vậy?” Tưởng Bạch Thanh ngạc nhiên hỏi, tự hỏi không biết lần này được tặng bao nhiêu đồ ăn.

Máy bay không người lái từ từ hạ xuống, lộ ra những hộp đồ ăn được bày biện vô cùng tinh xảo. Cả hai người đều sững sờ. Trong giỏ còn có một tờ giấy nhắn: “Dùng xong nhớ mang bát đĩa trả lại cho tôi đó.”

“Tôi có hoa mắt không vậy, đây có chắc không phải là tổ chương trình gọi cơm hộp đưa nhầm tới không?” Hà Thư lẩm bẩm.

“Đứng ngây ra đó làm gì, mau xem có gì bên trong đi!” Tưởng Bạch Thanh sốt ruột, vội vàng mở một hộp ra. Bên trong là những chiếc bánh pie trái cây được xếp ngay ngắn.

“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà làm ra được bánh pie trái cây á!!” Hà Thư kinh ngạc kêu lên.

Hai người lần lượt mang hết cơm cá chình, trái cây thập cẩm, bánh pie trái cây và canh cá vào lều. Nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời.

“Xem ra, những gì cô ấy nói trên thuyền không hề ngoa chút nào.” Một lúc sau, Tưởng Bạch Thanh mới lên tiếng.

“Cô ấy thật sự tự tay làm hết chỗ này sao? Nguyên liệu nấu ăn cũng tự mình kiếm được nữa? Hay là tổ chương trình có phần thưởng gì đặc biệt cho cô ấy vậy?” Hà Thư tò mò hỏi PD đang đi theo sau.

“Thật đó.” PD khẳng định. Trong lòng anh không khỏi ghen tị. Sao mà Lương Việt lại may mắn thế chứ, được đi theo tổ của Tân Án! Đi theo các nghệ sĩ khác đến hòn đảo này, anh chỉ có mì gói và cơm hộp mà thôi, còn Lương Việt thì lại được ăn cả bánh pie táo!

“Tôi muốn khóc quá…” Tưởng Bạch Thanh vừa xúc từng muỗng cơm cá chình nướng kabayaki thơm lừng vào miệng, vừa rưng rưng nói: “Chờ đến khi gặp được cô ấy, tôi nhất định phải gọi cô ấy là ân nhân cứu mạng mới được.”

“Lâu lắm rồi mới được ăn một bữa cơm nóng hổi tử tế. Mấy món này còn ngon hơn cả cá chình nướng ở nhà hàng Nhật Bản nữa.” Hà Thư cũng xúc động theo, mắt long lanh ngấn lệ.

“Từ nay về sau tôi chính là fan cứng của cô ấy, ai nói gì cũng mặc kệ!” Tưởng Bạch Thanh nói thẳng vào ống kính máy quay.

“Đúng đúng đúng, chị Án chính là ân nhân cứu mạng của tụi em.” Hà Thư cũng ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Hai người cứ thế vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, ăn một mạch hết sạch mọi thứ, đến cả nước canh cũng không bỏ thừa. Ăn xong, họ rửa sạch bát đĩa, sau đó mới hài lòng đi ngủ.

Đột nhiên có thêm hai fan cứng, Tân Án sau khi ăn tối xong, lại tiếp tục thái trái cây.

“Mang cái này đưa cho đội ba người đi.” Tân Án đặt đĩa trái cây vào giỏ.

Lương Việt nghĩ thầm: Con bé nhà mình quả nhiên là một thiên thần nhỏ ngoài lạnh trong nóng! Thật là người tốt bụng, lấy oán báo ân!

Nhưng thực tế, Tân Án nghĩ rằng tối nay mình đã ăn quá no rồi, để lại một ít cho bữa sáng thì đủ, số trái cây còn lại ăn không hết, chi bằng gửi cho đội ba người, dù sao cũng tốt hơn là để lãng phí.

Đúng lúc đội ba người đang ăn cháo trắng, họ chợt thấy máy bay không người lái mang theo giỏ đồ bay tới.

“Đây là cho chúng ta sao?” Trần Tiệp ngơ ngác nhìn chiếc máy bay từ từ hạ xuống.

“Là trái cây kìa! Ở đây lại có nhiều trái cây như vậy sao?” Lâm Thi Quý mừng rỡ nhìn đĩa trái cây.

“Cái này so với đưa cho đội kia ít hơn nhiều nhỉ, xì.” Hứa Lị Lị liếc mắt nhìn qua, thấy chỉ có một đĩa trái cây thì trong lòng càng thêm bất mãn.

Trần Tiệp và Lâm Thi Quý đều không để ý đến cô nàng, cẩn thận mang đĩa trái cây lại gần.

“Vậy thì cô đừng ăn.” Lâm Thi Quý nói móc.

Hứa Lị Lị tức muốn nổ tung. Đến cả Trần Tiệp giờ cũng chẳng buồn phản ứng lại cô nữa. Lúc đầu, Trần Tiệp còn cố gắng hòa giải, dù sao anh cũng là con trai duy nhất, muốn nhường nhịn các cô gái.

Nhưng trải qua cả ngày dài, dù tính tình có tốt đến đâu cũng không chịu nổi sự "dở chứng" vô cớ của Hứa Lị Lị.

“Ai bảo đây là đồ viện trợ cho đội chúng ta, tôi dựa vào cái gì mà không được ăn? Ai biết có sạch sẽ hay không.” Hứa Lị Lị hừ lạnh một tiếng, vênh mặt lên đi tới ngồi xuống, thản nhiên thưởng thức những quả việt quất ngọt ngào.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 33: Chương 33



Đáng ghét, việt quất dại sao lại ngon đến vậy! Tay Hứa Lị Lị vô thức gắp trái cây nhanh hơn.

“Làm cái trò gì vậy, đây là đảo hoang, chứ có phải nhà hàng đâu.” Lâm Thi Quý nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của Hứa Lị Lị, vội vàng kéo Trần Tiệp và hai cô PD đang định ăn trái cây sang một bên, cầm trái cây nhét vào miệng Trần Tiệp.

Không thể không thừa nhận rằng đồ tự nhiên sinh trưởng đúng là tươi ngon và ngọt lịm. Ba người nhanh chóng ăn hết đĩa trái cây. Hứa Lị Lị thầm nghĩ, lần ghi hình sau nhất định phải bảo tổ chương trình đưa cô ta đến chỗ của Tân Án! Cô thật sự chịu hết nổi cái đội này rồi!

Không chỉ Hứa Lị Lị, mà ngay cả đội hai người cũng nghĩ như vậy. Lần sau nhất định không thể cứ ngồi yên chờ đợi, mà phải ngay từ ngày đầu tiên đặt chân đến đảo đã phải đi tìm Tân Án mới được!

Tân Án (nếu biết được chắc sẽ nghĩ): Xin các người đừng có ai tới đây làm phiền tôi và mấy em Cô Cô (gà mái của Tân Án nuôi) nữa thì hơn…

Tuy hoàn cảnh sống khác biệt, nhưng tất cả mọi người có lẽ đều có một đêm ngon giấc sau bữa ăn no. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng thì chiếc thuyền đến đón cũng đã tới.

Thuyền đi đến bờ biển chỗ đội hai người đón họ lên trước, đồng thời tổ chương trình cũng cử xe địa hình đến đón đội ba người ở bãi biển. Thuyền sau khi đón đội ba người mới vòng lại đón Tân Án.

Như vậy, nếu xét về vị trí địa lý được phân chia ngẫu nhiên ban đầu, thì chỗ của Tân Án ngược lại là nơi gian nan nhất. Tổ đạo diễn có lẽ vì vậy mà đã đặc biệt thiết kế hồ cá cho cô.

Tuy nhiên, sự đời đúng là chẳng ai ngờ tới. Vị trí tốt nhất là đội hai người lại thảm hại nhất, còn Tân Án ở nơi xa xôi nhất lại sống khỏe re.

Vừa lên thuyền, hai người đội Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đã sớm bị tổ chương trình đưa vào khoang thuyền kín mít, đến cả cửa sổ cũng bị che kín, chẳng nhìn thấy gì bên ngoài. Đội ba người vào sau cũng chung số phận.

“Cái tổ chương trình này đúng là quá đáng mà.” Hứa Lị Lị bĩu môi nói. Cô nghĩ bụng, dù có không nhìn thấy gì, cô vẫn có thể nhờ nhân viên công tác đưa mình đến chỗ của Tân Án.

“À đúng rồi, hai chiếc máy bay không người lái rốt cuộc đã mang cho hai người món gì ngon vậy?” Lâm Thi Quý tò mò hỏi.

“Ngon lắm luôn ấy!” Nhắc đến chuyện này, Tưởng Bạch Thanh liền hào hứng hẳn lên: “Có cơm cá chình nướng kabayaki, bên trên còn có cá chình nướng nữa, vừa thơm vừa giòn, lại còn có canh cá nữa chứ! Canh cá màu trắng sữa ấy, đúng kiểu canh cá mà mẹ tôi nấu thành công nhất đó. Rồi còn bánh pie táo, bánh pie dứa, bánh pie việt quất nữa, ngon y như bánh ở ngoài hàng luôn! Với cả một đĩa trái cây to đùng, không biết kiếm đâu ra trái cây mà ngon thế, trái cây dại đúng là khác biệt.”

Nghe Tưởng Bạch Thanh miêu tả, ba người chưa được ăn gì không khỏi bụng réo ùng ục. Hứa Lị Lị thì mặt mày càng lúc càng tối sầm lại.

“Có cần phải làm quá vậy không, có mấy món đó thôi mà.” Hứa Lị Lị khó chịu ra mặt, cắt ngang lời khoe khoang của Tưởng Bạch Thanh.

“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ hai cậu đó.” Trần Tiệp dường như chẳng nghe thấy Hứa Lị Lị nói gì, chân thành nói với đội hai người.

“Tân Án đúng là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Chúng tôi đã phải ăn cháo trắng suốt cả ngày hôm nay.” Hà Thư nghiêm túc nói.

Hứa Lị Lị khinh khỉnh đáp: “Mấy thứ đó đầy ngoài đường ấy chứ, có gì mà ghê gớm, có chút đồ ăn mà cũng bày đặt lên mặt ta đây.”

“Mấy món đó đúng là chẳng ra gì thật, lần sau tôi làm cho mọi người ăn nữa nhé, mọi người có muốn không?” Tân Án vừa bước lên boong tàu đã nghe thấy câu nói này. Cô nhướn mày, bước vào khoang thuyền.

Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh thấy Tân Án đến thì lập tức chạy tới vây quanh cô.

“Án tỷ, chị đúng là tỷ tỷ duy nhất của em, em yêu chị c.h.ế.t mất.” Tưởng Bạch Thanh nhào tới ôm vai, bá cổ Tân Án đầy thân thiết.

Hà Thư có chút e dè, không dám thể hiện tình cảm quá thân mật trước ống kính, chỉ đứng trước mặt Tân Án, chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Tân Án.”

Tân Án xoa đầu Tưởng Bạch Thanh, vẫn không quên nói móc lại một câu: “Mấy người ăn ngon miệng là được rồi. Đừng chê mấy món "đầy ngoài đường" là được.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 34: Chương 34



Hứa Lị Lị nghe Tân Án nói cái ý tưởng trắng trợn kia xong thì mặt mày tối sầm, nhưng cứng họng, không cãi được.

“Án tỷ.” Lâm Thi Quý dè dặt hỏi ý kiến: “Hay là chuyện chia đồ ăn, lần sau mình xem lại nha chị?”

“Ai mà biết lần sau chương trình giở trò gì?” Tân Án đáp, giọng thờ ơ: “Nhưng nếu còn kiểu này, mọi người đừng có đưa đồ ăn cho tôi. Tự giữ lấy dùng đi, tôi tự lo liệu cách khác cho mọi người qua vòng.” Với ai tốt với cô, Tân Án luôn đối xử lại tử tế, không bao giờ từ chối.

“Án tỷ, chị đúng là người chị tốt nhất của em!” Tưởng Bạch Thanh cảm động rưng rưng, nói không nên lời.

Trần Tiệp lớn tuổi hơn Tân Án, hơi ngại ngùng hỏi: “Án tỷ, bên chị tình hình có vẻ tốt hơn bên em nhiều không?”

“Tôi nghĩ cũng xem xem nhau thôi.” Tân Án đáp: “Chỉ là chỗ tôi tài nguyên hoang dã nhiều hơn, mọi người cứ mạnh dạn đi tìm hiểu.”

“Tôi thấy rõ ràng là chương trình chơi không công bằng!” Cuối cùng Hứa Lị Lị cũng bắt được lời, hậm hực nói chen vào.

“Vậy thì lần sau, cô qua khu của Tân Án một mình đi, để Tân Án về khu của bọn tôi?” Lâm Thi Quý nói quay sang Hứa Lị Lị

“Không được không được, Án tỷ phải ở với tụi em mới được!” Tưởng Bạch Thanh lập tức xua tay phản đối.

Tân Án thong thả tựa lưng ra sô pha, nhìn Hứa Lị Lị: “Chuyện cũng sắp chiếu hết rồi, đến lúc đó xem chương trình thì chẳng phải rõ ràng hết sao?”

Hứa Lị Lị cảm thấy rõ ràng đám này đang cô lập mình, lại còn làm mình bẽ mặt, tức tối bỏ đi chỗ khác, im lặng không nói gì thêm.

Về lại đất liền, Tân Án về thẳng thành phố H. Ba ngày nữa là bắt đầu quay phim, cô tranh thủ mấy ngày này về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Vừa về tới cửa, còn chưa kịp bỏ cái ba lô leo núi, Văn Hâm Du đã sấn sổ tới, hết nắm tay nắn chân, xem xét tỉ mỉ, xác nhận con gái không sút cân, không trầy xước gì mới yên tâm.

“Ôi chao, tiểu thư ở "thôn" nhà ta về rồi đấy à.” Tân Phinh vừa hay xuống lầu, thấy Tân Án lỉnh kỉnh đồ đạc, mũ nón thì trêu chọc.

“Xí, anh mà xem cái chương trình đó thì hết hồn.” Tân Án lười chấp nhặt, đáp cho xong chuyện.

Văn Hâm Du nghe đến chương trình liền sáng mắt, hào hứng hỏi: “Sao rồi con, quay chương trình thế nào? Mọi người có thương con không? Có chia đồ ăn cho con không đó? Mà như vậy có bị người ta ghét không? Lỡ mà không hay mẹ đi tìm nhà sản xuất, bảo người ta cắt bớt cảnh không hay của con đi cho.”

Tân Án giờ quen với cái tật mở miệng là nói của mẹ rồi, kiên nhẫn chờ Văn Hâm Du nói một tràng dài mới lên tiếng: “Dạ, mẹ cứ xem chương trình rồi biết.”

“Thần bí dữ ha, thôi được, mẹ chờ xem.” Văn Hâm Du lúc này mới chịu thôi.

Tân Án vừa xuống máy bay là vội ra sân bay ngay, mấy ngày ở đảo có đọc tin tức gì đâu. Mở điện thoại lên mới biết phim 《Mười Sáu》 đã tuyên bố chính thức, đạo diễn Triệu Hạ lập nhóm chat, có cả nam nữ chính Lê Vu Tình, Hà Lâu, với cả Phạm Hân nữa. Trong nhóm mọi người nhắn tin cả mấy trăm lượt, còn tag tên Tân Án vào, nhưng lúc đó Tân Án ở đảo, chịu c.h.ế.t không biết.

[Phạm Hân (diễn viên phụ, vai V): Đạo diễn tag Tân Án cả đống lần mà chẳng thấy mặt mũi đâu? Ghê thiệt.]

[Màn Sương (Lê Vu Tình): Chắc người ta bận lịch đó mà, bình thường thôi.]

[Phạm Hân (diễn viên phụ, vai V): Lịch trình gì, tôi thấy làm bộ thôi.]

[Màn Sương (Lê Vu Tình): Đừng nói vậy chứ, dạo này nhiều đoàn phim còn đang nghỉ quay đó.]

[Đạo diễn Triệu: Mọi người tập trung vào kịch bản đi, đừng lo chuyện người khác.]

Đoạn chat dừng ở đó. Tân Án bất ngờ khi Lê Vu Tình lại bênh vực cô, rõ ràng hai người mới gặp có một lần.

Mở Weibo ra, Tân Án thấy trang cá nhân của mình, vốn chỉ có 5000 người theo dõi, hơn nửa lại là fan ảo Lâm Tương mua, giờ đã lên tới 20 ngàn. Thông báo nhắc tên (@) nhảy số hơn 999+. Tân Án giật mình bấm vào xem.

Hóa ra là do cô nghĩ nhiều. Tất cả là fan nam nữ chính share bài quảng bá phim của đoàn. Cô được nhắc tên chỉ vì danh sách diễn viên chính thức có tag tên cô vào thôi. Bình luận thì toàn fan nhắn tin " bình luận ảo", chẳng có gì đáng xem. Tân Án đành bấm vào ô tìm kiếm, gõ tên mình.

Đúng như dự đoán, bài đầu tiên hiện ra là của một tài khoản marketing, giật cái tít to đùng: "Mới ra mắt đã đóng nữ thứ năm, cô gái này có chống lưng cỡ nào?"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 35: Chương 35



Bài viết còn bóc chuyện cô đi phim trường bằng siêu xe, ngày thường thì ăn mặc hở hang, toàn đồ hiệu đắt tiền, ám chỉ cô là “con nhà có điều kiện”.

Kèm theo đó là ảnh Tân Án đeo kính đen, cầm cà phê, mặt lạnh như tiền, trợ lý lỉnh kỉnh đồ đi theo sau. Bức ảnh này như bằng chứng thép tố cô chảnh chọe, bệnh ngôi sao.

Nhưng Tân Án nhớ rõ không phải vậy. Cô chỉ mới nhấp môi ly cà phê, giây sau đã chủ động cầm đồ từ tay Lâm Tương.

Tân Án kéo xuống tiếp, trên mạng đã có lác đác vài người qua đường bình luận về cô:

[Hà Lâu fan girl: Mấy chị ơi, chị này có phải Tân Án không? Xinh ngất ngây!]

Bên dưới có người đáp: ]Nghe nói tính nết tệ lắm, hy vọng đừng làm ảnh hưởng đoàn phim....]

Hoặc có người viết: [Ừ, thì cứ tôn trọng bạn diễn đi, dù sao người ta cũng chỉ là nữ phụ, chắc cũng không có mấy cảnh đâu, miễn là đừng làm lố là được.]

Các bình luận sau đó đa phần kiểu này, hoặc là biết tiếng cô phốt”đầy mình, diễn dở tệ, lo cô làm hỏng phim, hoặc là thấy ảnh thì khen xinh.

Thậm chí có tài khoản marketing còn viết bài kiểu “Tân Án này mặt mũi cũng ra gì phết, lăng xê khéo có khi nổi”, “Dự đoán Tân Án lần này có hot không”, câu view rẻ tiền, nhưng vì Tân Án quá vô danh, nên có cố tình gây chú ý cũng chẳng ai buồn để mắt.

Tân Án thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại mọi người không có ấn tượng tốt về cô, nhưng cũng không đến nỗi bị chửi rủa thậm tệ. Vậy nên chỉ cần cô diễn tốt, chuyện lật ngược thế cờ không phải là không thể.

Đọc xong bình luận mạng, Tân Án thấy tinh thần lên hẳn, tự tin tràn trề. Cô bỏ ngay ý định nghỉ ngơi, mở kịch bản ra nghiền ngẫm, cố gắng nhập vai Lý Mạc.

Trí nhớ kiếp trước của cô vốn đã rất tốt, hồi nhỏ thường được khen là thần đồng. Nếu không vào sinh ra tử nơi chiến trường, có lẽ cô đã là một công chúa thông thái. Bởi vậy, học thoại với cô chuyện nhỏ.

Lần này Tân Án chỉ quay phim hai tuần. Đất diễn ít, lại đúng dịp đoàn phim quay ở trường học trong thành phố H, không phải đi đâu xa xôi. Trước khi vào đoàn, Tân Án hẹn gặp Lâm Du một buổi.

“Thấy cậu đi đảo hoang tớ còn lo cậu không quen, giờ xem ra vẫn ổn ha.” Lâm Du vừa gặp đã nói ngay.

“Vậy cậu nhìn xem tớ là ai.” Tân Án cười tươi rói.

“Thế nào, phim này có cửa nổi không?” Lâm Du hỏi.

“Tớ nghĩ chắc là có, nếu quay suôn sẻ, nhân vật của tớ chắc chắn sẽ hút fan lắm.” Tân Án thật lòng nói.

“Cũng được đó chứ.” Lâm Du nghe vậy thì yên tâm, rồi hơi ngập ngừng hỏi: “À mà, chị quản lý của cậu… dạo này sao rồi?”

“Lâm Tương?” Tân Án thấy lạ không hiểu sao Lâm Du lại hỏi vậy. Nhưng nghĩ lại thì thấy Lâm Du với Lâm Tương cùng họ Lâm, chẳng lẽ có họ hàng? Tân Án nghĩ sao hỏi vậy: “Hai người… không lẽ là người nhà?”

“Cô ấy là dì họ tớ.” Lâm Du đáp.

Thì ra là có quan hệ họ hàng, thảo nào nguyên chủ dễ dãi với Lâm Tương như vậy. Người mạnh mẽ như nguyên chủ mà lại để Lâm Tương quản lý, hóa ra còn có Lâm Du ở giữa.

“Án Án này, nếu được.” Lâm Du ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tớ hy vọng cậu đổi người quản lý khác.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 36: Chương 36



Lời Lâm Du vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, khiến lòng cô không khỏi xao động.

“Dì họ đó, kỳ cục lắm… cha mẹ tớ không ưa cô ta… hồi nhỏ cứ dặn tớ đừng có gần gũi cổ…”

Tân Án hơi nhíu mày, hỏi lại: “Sao lại không ưa?”

Lâm Du nhún vai, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô ta thích kiểm soát mọi thứ, ai ai cũng phải nghe theo cô ta. Tớ chẳng hiểu sao cô ta lại nhắm trúng cậu, gia thế lại tốt, chẳng dễ gì mà cô ta thao túng được. Hợp đồng hợp hiếc chắc gì đã trói chân được cậu, tớ cứ đoán già đoán non, liệu có khi nào cô ta nhắm vào nhà cậu không?”

Ngập ngừng một chút, Lâm Du nói tiếp, giọng trầm xuống: “Rồi tớ để ý, mấy cái tin bôi đen của cậu trên mạng cứ nhiều dần lên, vô lý hết sức. Tớ biết cậu không phải người như thế, phim mới quay chắc cũng chưa đến mức bị ai ghét bỏ mà cố tình dìm hàng. Tớ thấy… khả năng cao là cô ta đấy.”

Tân Án không ngờ sự việc lại có thể liên quan đến nhà Lâm Du. Cô kinh ngạc hỏi: “Nhà của cô ta quen biết người nhà tớ sao?”

Lâm Du lắc đầu: “Tớ không rõ, nhưng tớ rất nghi ngờ. Không chỉ những tin bôi đen đó, mà cả sự cố dây cáp hôm trước của cậu, tớ cũng nghi là cô ta…” Nói đến đây, Lâm Du cắn răng, quan sát sắc mặt Tân Án.

Tất cả những lời này khớp với suy đoán của Tân Án. Nguyên chủ trước khi biến mất từng nói với cô, cảm thấy có người muốn hãm hại mình, và người đó rất có khả năng chính là Lâm Tương.

“Cậu đã đoán được rồi?” Lâm Du thấy vẻ mặt Tân Án không chút kinh ngạc, liền hỏi.

“Cũng có chút nghi ngờ, nhưng chưa rõ nguyên nhân. Theo lý mà nói, tớ là nghệ sĩ của cô ta, tớ bị hủy hoại thì cô ta có lợi ích gì chứ?” Tân Án tự hỏi.

“Chỉ có thể điều tra một chút xem cô ta có liên hệ gì với nhà cậu hay không thôi.” Lâm Du nói: “Tớ đã tra qua công ty hiện tại của cậu, chính là phòng làm việc của Lâm Tương, là tháng 5 năm ngoái mới vừa thành lập. Tớ nhớ cậu từng nói với tớ muốn làm diễn viên cũng là vào khoảng tháng 3, tháng 4 năm ngoái, cô ta đúng là đã trăm phương ngàn kế tiếp cận cậu.”

Nghe Lâm Du nói, cả hai đều cảm thấy có chút đáng sợ.

“Nhưng tớ phải điều tra như thế nào?” Tân Án, một người ngay cả internet còn chưa dùng thành thạo, nghĩ đến việc tự mình tra tư liệu liền thấy khó khăn.

“Hay là, cậu thử hỏi Nghiêm Húc xem sao?” Lâm Du đề nghị.

“Anh ấy không phải là diễn viên sao, cũng hiểu những chuyện này?” Tân Án hỏi.

Lâm Du dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tân Án: “Cậu sẽ không phải là không biết chứ, nhà anh ấy chính là Nghiêm Thị, tập đoàn trải rộng trong và ngoài nước đó. Anh ấy muốn tra cái gì mà không tra được?”

Tân Án ngượng ngùng cười: “À… đột nhiên không phản ứng kịp thôi mà.” Thật ra là cô chưa từng để tâm đến những điều này.

“Nếu không thì, tớ nhờ Trần Cảnh Hiển đi hỏi giúp một chút?” Lâm Du đề nghị.

“Được.”

Tiếp đó, Lâm Du lại ngàn dặn dò vạn dặn dò Tân Án nhất định phải cẩn thận, sau khi xác nhận kịch bản mới không có cảnh hành động, lúc này mới yên tâm rời đi, tìm Trần Cảnh Hiển hẹn hò.

Mà Tân Án vẫn ngồi tại chỗ suy tư những lời Lâm Du nói. Tạm chưa nói đến những bôi đen và sự cố dây cáp có phải do Lâm Tương gây ra hay không, nhưng Lâm Tương trăm phương ngàn kế tiếp cận cô là chuyện đã rõ ràng. Chỉ là, trên người cô có điểm gì đáng giá để cô ta phải tiếp cận như vậy? Hay nói đúng hơn, chỉ đơn thuần là muốn trả thù cô?

Thù của nguyên chủ nhất định phải báo, hiện tại xem ra chỉ có thể chờ tin tức từ Trần Cảnh Hiển.

Tân Án đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc.

“Kia… Nghiêm Húc!” Tân Án không chút suy nghĩ liền gọi anh ta.

Trần Giang, người đại diện bên cạnh Nghiêm Húc, thấy vậy liền nhíu mày. Anh ta nhìn cô gái mang khẩu trang, chỉ lộ ra nửa bên mặt, đoán chắc là một mỹ nhân, nhưng lại là gương mặt chưa từng gặp trong giới giải trí, liền cho rằng là một hot girl mạng nào đó, theo bản năng liền chắn trước Nghiêm Húc, cảnh giác nhìn cô.

Tân Án: [Tôi cũng đâu có ăn thịt người, đến mức này sao?]

“Không có việc gì.” Nghiêm Húc vỗ nhẹ vai Trần Giang, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Giang, Nghiêm Húc tiến về phía Tân Án, hỏi: “Có việc sao?”

“À… có chút việc.” Tân Án nói.

Mặc dù Nghiêm Húc mang khẩu trang, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh ta. Đang định tìm lý do rời đi, đã bị Nghiêm Húc gọi lại.

“Cô định cứ như vậy đứng ở bên ngoài nói chuyện? Không sợ bị chụp được sao?” Nghiêm Húc nhìn đại sảnh phía sau Tân Án, cau mày.

Tân Án: [Phỏng chừng dù tôi không mang khẩu trang, ở chỗ này đứng cả ngày, cũng sẽ không có ai nhận ra.]

Thế là Tân Án đi theo Nghiêm Húc đến phòng thuê mà anh ta đã đặt trước, cảm giác có chút khẩn trương.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 37: Chương 37



Trong khoảng thời gian này, Tân Án ý thức được bản thân mình đang dần chịu ảnh hưởng bởi tính cách của nguyên chủ, từ ngày đầu tiên đến thế giới này, so với trước kia dường như trở nên rộng rãi hơn, cũng trở nên hoạt bát hơn, bởi vì đối với thế giới này tràn ngập tò mò, hơn nữa những người bên cạnh cô đều đối xử với cô rất tốt, không giống như trước kia, ngay cả người nhà cũng muốn đấu đá lẫn nhau.

Nếu là dựa theo kiếp trước, vô luận là ai đứng trước mặt cô, cô cũng sẽ không mang theo chút khẩn trương nào.

Bất quá, sự thay đổi như vậy Tân Án rất thích, trước kia cô giống như một cỗ máy chiến đấu, giao tiếp xã giao duy nhất cũng chỉ là cùng với các chiến sĩ dưới trướng, cho nên cô không biết xã giao, cũng không thích xã giao.

Chính là từ “Đào Hoa Nguyên Ký” lần đầu tiên thu tính toán đơn đả độc đấu bắt đầu, đến đợt thu thứ hai khi đưa cơm cho đồng đội, cô dường như đang dần thích ứng với nơi này.

Nghiêm Húc thấy Tân Án từ khi ngồi xuống vẫn luôn ngẩn người, gõ gõ mặt bàn: “Nếu cô đến nơi này chỉ để ngây ngốc, thì tự mình mở một phòng rồi ngây ngốc đi.”

“Không có không có, đang nghĩ một chút việc thôi.” Tân Án phục hồi tinh thần.

“Có chuyện gì tìm tôi?” Nghiêm Húc mặt không biểu tình hỏi.

“Kia… anh có thể giúp tớ tra một người được không?”

Nghiêm Húc có chút bất đắc dĩ bật cười: “Đại danh đỉnh đỉnh Tân Thị, vậy mà còn cần tôi hỗ trợ tra người?”

“Chuyện này, không thích hợp để người nhà tôi biết.” Vẫn chưa biết Lâm Tương rốt cuộc cùng nhà cô có quan hệ gì, hơn nữa Lâm Tương còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc hãm hại cô, chuyện này nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là trước hết đừng để người trong nhà biết thì hơn.

Lời này vừa nói ra, Nghiêm Húc ngược lại nổi lên hứng thú: “Ồ? Vậy cô nói xem là người nào? Có thể khiến cho đại tiểu thư Tân gia phải cẩn trọng như vậy.”

Nói chuyện thì nói chuyện, sao cứ dùng giọng điệu âm dương quái khí vậy, Tân Án trong lòng thầm bĩu môi.

“Lâm Tương, người đại diện của tôi.”

“Một người đại diện, đáng để Nghiêm gia tôi giúp cô tra?” Nghiêm Húc có chút khó tin.

“Cô ấy là dì họ của Tiểu Du, chúng tôi hoài nghi, việc tôi bị thương lần trước và những bôi đen trên mạng đều có liên quan đến cô ấy.” Tân Án nói.

Nghiêm Húc cũng từng nghe Trần Cảnh Hiển nói qua về bôi đen của Tân Án trên mạng, bất quá người đại diện hãm hại nghệ sĩ của mình, thông thường chỉ có khi muốn giải ước mới làm như vậy, còn Tân Án mới vừa quay bộ phim đầu tiên đã bắt đầu bị hắc, chuyện này đúng là chưa từng nghe nói qua.

“Ý cô là nghi ngờ cô ta cố ý tiếp cận cô, để trả thù cô, nhưng cô và cô ta vốn không có giao thoa gì, cho nên nghi ngờ cô ta là nhắm vào nhà của cô?” Nghiêm Húc lập tức liền hiểu rõ mạch sự tình.

“Anh cũng rất thông minh.” Tân Án thật lòng khen ngợi.

Nghiêm Húc: [Rõ ràng là lời khen, vì sao nghe lại có chút không thoải mái như vậy…]

“Cũng đúng thôi, tôi nghe nói cô từ độ cao vài mét trên dây cáp ngã xuống, vậy mà lại không hề tổn hao gì, thật đúng là kỳ tích y học.” Nghiêm Húc xoa xoa tay, độc miệng nói.

“Rốt cuộc anh có thể giúp tôi không!” Tân Án không để ý đến sự châm chọc của anh ta.

“Giúp thì giúp thôi, nhưng Nghiêm Húc tôi cũng không phải là Gia Cát Lượng, muốn nhờ tôi ra tay, đương nhiên phải có báo đáp.” Nghiêm Húc nhướng mày nhìn cô.

Chỉ cần tiền có thể giải quyết được sự việc, Tân Án đều không để ý, nghe Nghiêm Húc đồng ý, vội vàng hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”

Nghiêm Húc như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: “Cô cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó chắc?”

Tân Án nhìn thẳng chằm chằm anh ta: “Vậy anh muốn cái gì?”

“Khụ khụ.” Nghiêm Húc quay đầu đi: “Tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết, cô cứ về trước đi, tôi muốn dùng bữa.”

Thật khó hiểu.

Cô cảm thấy Nghiêm Húc người này thật đúng là kỳ quái, bất quá nếu anh ta đã đáp ứng, vậy yêu cầu gì đó, cứ để sau đi!

Tân Án rời đi, Nghiêm Húc lập tức lạnh mặt, cầm điện thoại lên.

“Tra cho tôi Lâm Tương, từ gia đình đến công việc, còn có cái phòng làm việc mới mở năm ngoái kia nữa.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 38: Chương 38



Sau khi giao việc điều tra Lâm Tương cho Nghiêm Húc, Tân Án dẹp bỏ lo lắng và tập trung chuẩn bị cho công việc diễn xuất. Đoàn phim mới mà cô nhận lời mời đã khởi quay ở thành phố H từ hôm trước, thông tin này Tân Án biết được qua nhóm chat của đoàn.

Lẽ ra, nếu muốn, Tân Án vẫn có thể đến kịp buổi họp báo khởi động máy của bộ phim này. Nhưng Lâm Tương, người quản lý của cô, đã tự ý từ chối tham gia với lý do hết sức vô lý: “Tân Án bận ghi hình chương trình tạp kỹ, không có thời gian đến.”

Tân Án hiểu rõ, đây lại là một chiêu trò nữa của Lâm Tương để củng cố hình ảnh “mắc bệnh ngôi sao”, “thái độ làm việc hời hợt” mà công chúng đang gán cho cô. Trước đây, Lâm Tương đã tung ra không ít tin đồn thất thiệt, cộng thêm việc bản thân nguyên chủ cũng có những hành động thiếu chuyên nghiệp, khiến dư luận có cái nhìn không mấy thiện cảm về Tân Án.

Bộ phim sắp tới này là cơ hội quan trọng để Tân Án thay đổi định kiến của mọi người. Cô quyết tâm không để Lâm Tương tiếp tục gây khó dễ, phá hoại sự nghiệp của mình.

Ngoài ra, Tân Án còn chủ động thực hiện một việc khác. Thông qua mối quan hệ của Lâm Du, cô đã liên lạc được với đạo diễn Trương Mẫn của bộ phim cổ trang 《Vô Ảnh》, một dự án mà trước đó cô cũng từng cân nhắc. Đúng như dự đoán, Lâm Tương hoàn toàn không hề đả động gì đến việc liên hệ với đạo diễn Trương Mẫn để giúp Tân Án có cơ hội thử vai.

“Ngày mai cô đến công ty thử vai nhé.” Đạo diễn Trương Mẫn, một người nổi tiếng với nhiều bộ phim võ hiệp kinh điển và luôn đặt yêu cầu rất cao về hiệu ứng hình ảnh, trực tiếp mời Tân Án đến thử vai.

“Vâng, đạo diễn.” Tân Án vui vẻ nhận lời.

Sau khi đã hẹn lịch thử vai, Tân Án cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Trước đó, đạo diễn Trương Mẫn từng xem ảnh của cô và cảm thấy ngoại hình của cô khá phù hợp với nhân vật nữ sát thủ xinh đẹp trong kịch bản. Tuy nhiên, vai diễn này không nhất thiết phải do Tân Án đảm nhận, điều kiện tiên quyết là diễn viên phải có kỹ năng võ thuật nhất định.

Vì lý do này, sau khi bị Lâm Tương từ chối, đạo diễn Trương Mẫn cũng không cố gắng liên lạc lại với Tân Án. Thêm vào đó, do yêu cầu khắt khe về mặt võ thuật, nhiều nữ minh tinh xinh đẹp không muốn mất thời gian tham gia huấn luyện vất vả, dù đây là vai nữ chính. Vì vậy, vai diễn này vẫn bị bỏ trống cho đến tận bây giờ.

Ngày hôm sau, Tân Án trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, mặc quần jeans năng động kết hợp với áo bó sát người, vừa gợi cảm lại vừa khỏe khoắn.

Khi đến phòng phỏng vấn, cô thấy đạo diễn Trương Mẫn và một trợ lý đã đợi sẵn ở đó.

“Cô là Tân Án?” Đạo diễn Trương Mẫn đánh giá Tân Án trước mặt. Ấn tượng của ông về cô có chút khác biệt so với tưởng tượng ban đầu. Ông vốn nghĩ Tân Án thuộc kiểu mỹ nữ kiều diễm, nhưng diện mạo hiện tại của cô lại toát lên vẻ mạnh mẽ, cá tính hơn.

“Chào đạo diễn, tôi là Tân Án.” Tân Án lễ phép chào hỏi.

Đạo diễn Trương Mẫn đưa cho Tân Án một tờ giấy, trên đó là một đoạn kịch bản ngắn, miêu tả cảnh chia ly đầy bi thương. Nội dung là khi nam chính nhận ra nhân vật nữ (do Tân Án thủ vai) đã nảy sinh tình cảm với mình, anh ta quyết định dứt khoát loại bỏ cô khỏi tổ chức. Đoạn thoại tập trung vào sự đau khổ, phẫn uất của nhân vật nữ khi bị ruồng bỏ.

Tân Án đọc lướt qua kịch bản. Lời thoại chỉ có một câu ngắn gọn, nhưng chứa đựng rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Cô nhanh chóng hình dung cốt truyện trong đầu, rồi gật đầu ra hiệu cho đạo diễn biết mình đã sẵn sàng.

Ngay khi đạo diễn hô “Bắt đầu!”, ánh mắt Tân Án lập tức thay đổi.

Đôi mắt cô ngấn lệ nhưng cố gắng kìm nén, chất giọng nghẹn ngào, đầy uất hận: “Dựa vào cái gì! Công tử, ta từ nhỏ đã đi theo hầu hạ ngài, dựa vào cái gì lại đuổi ta khỏi tổ chức? Có phải là vì ả đàn bà kia không!”

Đôi mắt Tân Án đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mặt. Ánh mắt ấy thể hiện rõ tình yêu sâu đậm dành cho nam chính, xen lẫn sự tủi hờn, bất cam tâm. Phần diễn thử diễn xuất kết thúc tại đây.

Màn trình diễn của Tân Án vượt ngoài mong đợi của đạo diễn Trương Mẫn. Tuy nhiên, ông vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chờ đến khi Tân Án lấy lại bình tĩnh, mới chậm rãi nói: “Nhân vật của chúng ta là một nữ sát thủ giỏi võ. Ở đây có một thanh kiếm, cô cứ tùy ý múa thử một chút xem sao.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 39: Chương 39



Đạo diễn Trương Mẫn không kỳ vọng diễn viên thử vai có thể múa kiếm điêu luyện ngay lập tức. Điều ông muốn kiểm tra chủ yếu là sự linh hoạt, uyển chuyển trong động tác, và khả năng cảm thụ nhân vật. Ít nhất, ông muốn đảm bảo diễn viên không quá khó khăn trong quá trình huấn luyện sau này. Vì vậy, ngay từ đầu, Trương Mẫn đã ưu tiên lựa chọn những diễn viên có nền tảng vũ đạo. Nhưng những người này lại thường quá mềm mại, thiếu đi khí chất mạnh mẽ mà ông tìm kiếm.

Tân Án nhận lấy thanh kiếm, ước lượng thử. Cô nhận ra đây chỉ là kiếm đạo cụ, khá nhẹ, trong lòng có chút thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô chợt trở nên sắc bén. Cô bắt đầu múa kiếm, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng lại rất có hồn. Thanh kiếm nhẹ nhàng trong tay Tân Án tựa như vũ khí sinh ra là dành cho cô vậy. Xoay người, bật nhảy, vung kiếm, những chiêu thức quen thuộc nhất của cô chậm rãi được thi triển. Rõ ràng chỉ là múa kiếm tự do, nhưng lại ẩn chứa sát khí khiến người xem phải dè chừng.

Đạo diễn Trương Mẫn vốn chỉ ngồi tựa lưng vào ghế sofa, xem thử vai với tâm thế không mấy kỳ vọng. Nhưng từ khi Tân Án bắt đầu động tác, ông từ từ đứng thẳng dậy, mắt không rời khỏi dáng vẻ tuyệt vời của cô.

“Hay! Hay lắm!” Đạo diễn Trương Mẫn không kìm được sự phấn khích, vỗ tay tán thưởng.

Tân Án linh hoạt kết thúc bài múa kiếm, đứng thẳng người, tự tin nhìn đạo diễn Trương Mẫn. Cô chủ động đến thử vai, là vì cô rất tự tin vào khả năng thể hiện nhân vật này. Cô tin chắc rằng không ai có thể múa kiếm đẹp mắt và mạnh mẽ hơn cô!

“Cô… cô từng học múa kiếm à?” Đạo diễn Trương Mẫn kích động hỏi, giọng nói vẫn còn pha lẫn sự kích động.

“Biết một chút ạ.” Tân Án đáp.

Trợ lý đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở đạo diễn rằng vẫn còn người khác đang chờ thử vai, ý muốn ông đừng quá khích động.

Đạo diễn Trương Mẫn vung tay lên, như thể sợ Tân Án đổi ý: “Không cần thử ai nữa! Ngoài cô ấy ra còn ai có thể diễn được như vậy? Quyết định rồi, chính là cô ấy! Người đại diện của cô đâu?”

“Hôm nay tôi tự mình đến thôi, về rồi tôi sẽ liên lạc với người đại diện để xác nhận lịch trình.” Tân Án nói: “Tôi còn hai ngày nữa là phải vào đoàn phim khác, thời gian quay khoảng hai tuần, có kịp không ạ?”

“Kịp! Sao lại không kịp chứ! Phim của chúng ta còn cả tháng nữa mới khởi quay, kịp, quá kịp ấy chứ!” Đạo diễn Trương Mẫn vội vàng đáp lời, rồi chợt nhớ ra vấn đề huấn luyện võ thuật mà ông đã thuyết phục rất nhiều người trước đó, ông thận trọng hỏi: “Chờ cô đóng máy xong, có thời gian tham gia huấn luyện không? Chúng tôi sẽ mời chỉ đạo võ thuật chuyên nghiệp đến hướng dẫn thể lực và chiêu thức cho mọi người.”

Nghe vậy, Tân Án đương nhiên vui vẻ đồng ý. Có người hướng dẫn miễn phí, cô còn đang lo không biết tìm chỗ nào để rèn luyện thân thể đây!

“Đương nhiên là được ạ.”

“Tốt! Tốt! Tốt! Chúng tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô. Cô về trước đi.” Chốt được diễn viên ưng ý, đạo diễn Trương Mẫn vui mừng khôn xiết nói.

Bước ra khỏi công ty, Tân Án cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuyệt vời! Hiện tại, dạng vai diễn sở trường của cô đã có, vai diễn mang tính đột phá cũng đã nắm trong tay. Cô tin rằng con đường sự nghiệp sau này của mình sẽ ngày càng rộng mở và thuận lợi.

Có lẽ do đạo diễn Trương Mẫn quá nôn nóng muốn xác nhận vai diễn, Tân Án còn chưa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại từ Lâm Tương.

“Tân Án! Vì sao cô dám tự ý đi thử vai sau lưng tôi!” Vừa bắt máy, Lâm Tương đã giận dữ quát lên.

“Ồ, chuyện này ấy hả? Bạn em vừa hay quen biết đạo diễn Trương Mẫn, nghe nói vai diễn này vẫn chưa có người, nên bảo em đến thử xem sao.” Tân Án thản nhiên đáp: “Em đã trúng vai rồi, thời gian cũng không xung đột.”

“Cô đi thử vai mà không thèm báo cho tôi một tiếng! Cô còn coi tôi là người quản lý của cô không hả?” Lâm Tương lớn tiếng chất vấn.

“Sự việc xảy ra đột ngột quá, em quên mất.” Tân Án chậm rãi nói, rồi bất ngờ hỏi ngược lại, giọng điệu sắc bén: “Tương tỷ, em nhận được vai diễn, chị không vui sao?”

“Tôi…” Lâm Tương bị sự thay đổi thái độ đột ngột của Tân Án làm cho có chút hoảng hốt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh: “Chị là đang tức giận vì cái kiểu "tiền trảm hậu tấu" của em đấy! Còn việc em nhận được vai diễn, đương nhiên là chuyện tốt rồi.”

“Vậy tại sao lúc trước chị lại nói với em là bên 《Vô Ảnh》 không có thời gian chứ?” Tân Án truy hỏi.
 
Back
Top Bottom