Tâm Linh Chấn động! Huyền học thiên kim giả quay về hào môn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
385681955-256-k761333.jpg

Chấn Động! Huyền Học Thiên Kim Giả Quay Về Hào Môn
Tác giả: lytam2210
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tô Tịch Vãn vốn là thiên kim giả bị Tô gia ôm nhầm, sau khi thiên kim thật của Tô gia quay về thì Tô Tịch Vãn bị đuổi ra khỏi nhà.

Sau khi rời khỏi Tô gia, Tô Tịch Vãn trùng hợp bị người của Mộc gia nhìn thấy mới phát hiện, Tô Tịch Vãn chính là thiên kim bị thất lạc của Mộc gia- một trong bốn đại gia tộc của thành phố Kinh.

Mộc Tịch Vãn quay về hào môn, nhận được sự yêu thương của cha mẹ với anh trai.

Mà mấy người anh em họ lúc mới bắt đầu đối xử rất lạnh nhạt với cô, nhưng sau khi nhìn thấy cô dùng huyền thuật với y thuật cứu người cũng dần dần thay đổi...

Mộc Tịch Vãn sau khi về hào môn có hơi bận, bận vẽ bùa, bận cứu người nhưng tất cả linh lực cô nỗ lực tu luyện cũng không nhiều bằng linh lực có xung quanh người vị hôn phu Dạ Mặc Diệm.

Từ đó về sau, mọi người không thể tin được phát hiện, bên cạnh Dạ Mặc Diệm lạnh lùng cô độc vậy mà có nhiều hơn bóng hình của một cô gái.​
 
Chấn Động! Huyền Học Thiên Kim Giả Quay Về Hào Môn
Chương 1: Cuối cùng cũng đợi được ngày này


Dịch: Nhà có ba con mèoCách ngày thi đại học còn một tháng, trong lớp 12A1 trường nhị trung thành phố Kinh, mọi người đang yên tĩnh dốc toàn lực cho kì thi này.Lúc này, Tô Tịch Vãn đang đọc sách cảm giác điện thoại của bản thân rung lên, cô đặt bút xuống nhẹ nhàng mở điện thoại thì phát hiện là mẹ Tô Phương Thanh Hủy gửi tin nhắn đến."

Cuối tuần về nhà một chuyến".Tô Tịch Vãn xem xong tin nhắn này thì tắt điện thoại, sau đó im lặng bỏ điện thoại vào túi áo nhưng khóe miệng hơi dương lên, cô nhịn không được nghỉ ở trong lòng: "Cuối cùng cũng đến ngày này!"

Khóe miệng nhếch lên tiết lộ sự mong chờ của cô.Buổi chiều thứ sáu sau khi kết thúc tiết học, Tô Tịch Vãn thu dọn đơn giản cặp sách liền đi ra cổng trường ngồi tàu điện về Tô gia.

Tô gia tuy là giàu có nhưng so với bốn gia tộc hào môn lớn của thành phố Kinh thì không tính là gì, cho nên Tô gia chỉ ở trong một khu biệt thự được coi là tạm được.Tô Tịch Vãn sau khi về đến Tô gia thì phát hiện người gửi tin nhắn bảo cô về nhà Phương Thanh Hủy lại không có ở nhà.

Với lại không chỉ mẹ Tô mà ngay cả cha Tô, Tô Mậu Dụ với những người khác đều không có ở nhà.Tô Tịch Vãn mặt không đổi sắc đeo cặp lên lầu, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn cô không bình thường của đám người hầu xung quanh.

Trong những ánh mắt đó bao hàm khinh miệt, chê cười thậm chí còn có một số là vui mừng khi thấy người khác gặp họa.Mà thậm chí còn có người cố ý để cô nghe thấy nói: "Ai da, tôi còn cho rằng phu nhân là trọng nam khinh nữ nhưng mà bây giờ xem ra không phải thế, cô xem sau khi đại tiểu thư chân chính của chúng ta về đây, lão gia với phu nhân còn có hai vị thiếu gia đều đang bận mua quần áo trang sức cho đại tiểu thư đấy!"

"Ai nói không phải chứ, giống như tối nay lão gia bọn họ dẫn theo đại tiểu thư vừa mới về của chúng ta đi tham gia yến hội rồi, không giống như đồ giả mạo này, tôi đến Tô gia lâu như vậy rồi cũng chưa thấy lão gia với phu nhân dẫn cô ta đi."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi mới đến Tô gia làm hai tháng cũng có thể nhận ra, vị tiểu thư này của chúng ta rất ít về nhà còn không được lão gia với phu nhân yêu thương thì ra cô ta là thiên kim giả bị ôm nhầm, thảo nào ở Tô gia có hơi không hoà hợp."

"Cô xem thiên kim giả cô ta cả ngày một bộ dáng mọt sách còn không đẹp bằng con gái của tôi!

Giả thì chính là giả, còn muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Nhìn đi, còn chưa bay lên cao đã bị rớt xuống đất."

......Những lời nói khó nghe từng câu từng chữ truyền vào tai Tô Tịch Vãn, mắt cô lạnh đi phảng phất như có thể kết ra một tầng băng sương.

Cô không dừng lại bước chân, cũng không làm ra phản ứng gay gắt nào.

Cô giơ tay ra, ngón tay không ngừng huy động, theo ánh sáng lập lòe giữa ngón tay Tô Tịch Vãn ném bùa vừa mới vẽ ra trong không khí về phía mấy người vừa nói chuyện.Mấy người này nếu như không quản được miệng của bản thân vậy thì để miệng lưỡi của mấy người đó chịu tội thôi.

Động tác nhỏ này không ai biết, mà mấy lá bùa đó thì giống như trừng phạt vô hình sắp giáng lên người mấy người đó.Tô Tịch Vãn lên đến tầng ba, biệt thự Tô gia tổng cộng có ba tầng, phòng ngủ của ba Tô mẹ Tô với anh cả Tô Hách Hiên còn có anh hai Tô Hách Minh đều ở tầng hai, chỉ có phòng của cô là phòng ngủ nhỏ nhất ở tầng ba.Phòng này diện tích tuy nhỏ, bài trí cũng đơn giản nhưng đây là nơi ít nhiều cũng mang đến cho cô cảm giác yên tĩnh ở cái nhà này.Sau khi Tô Tịch Vãn vào phòng phát hiện phòng cô cũng coi như sạch sẽ, trong lòng cô không nhịn được ấm lên, có lẽ là chị Chu vào dọn dẹp cho cô.Chị Chu là người làm lâu năm của Tô gia, mà trong tất cả người hầu ở đây cũng chỉ có mình chị Chu là đối xử tốt với cô.Tô Tịch Vãn đang nghĩ thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Tô Tịch Vãn mở cửa ra thì nhìn thấy chị Chu bưng một một ít thức ăn đứng ở ngoài cửa."

Tiểu thư Vãn Vãn, cô chắc là vẫn chưa ăn cơm đi, tôi có nấu một số món ăn cô muốn ở trong phòng ăn hay là..?"

Tô Tịch Vãn nhìn chị Chu ăn mặc đơn giản thì dịu dàng nói: "Dì Chu đưa cho con đi để con tự làm!"

Nói xong Tô Tịch Vãn nhận lấy khay thức ăn trong tay chị Chu sau đó đặt lên bàn học của mình.

Khay thức ăn tuy đơn giản nhưng tỏa ra hương vị gia đình.

Sau khi Tô Tịch Vãn nhận khay thức ăn thì chị Chu lại không rời đi, chị ta có lời muốn nói nhưng lại chỉ nhìn Tô Tịch Vãn.

Tô Tịch Vãn thắc mắc nhìn về phía chị ta, chị Chu giống như là hạ quyết tâm nói: " Tiểu thư Vãn Vãn, hai ngày trước phu nhân với lão gia từ bên ngoài mang về một cô gái, nói cô gái đó mới là tiểu thư chân chính của Tô gia, tôi nghĩ cô có lẽ vẫn chưa biết cho nên muốn nhắc nhở trước một tiếng."

Trong giọng nói của chị Chu mang theo một chút lo lắng, chị ta sợ tin tức này sẽ đả kích Tô Tịch Vãn.Tô Tịch Vãn nhìn chị Chu, ánh mắt lộ ra một chút ấm áp, người duy nhất ở cái nhà này cho cô sự ấm áp cũng chỉ có chị Chu.Cô cười nói: "Con biết rồi dì Chu, dì không cần lo lắng cho con, đúng rồi dì Chu, có phải hôm nay dì sẽ về nhà đúng không?"

Chị Chu vốn còn đang lo lắng cho Tô Tịch Vãn, sau khi chị nghe thấy Tô Tịch Vãn hỏi như thế thì nghi hoặc nói: "Đúng vậy tiểu thư, cô vừa về đến nhà sao đã biết thế?"

Trong mắt chị Chu tràn đầy sự khó hiểu.Tô Tịch Vãn không trả lời câu hỏi của chị Chu, cô chỉ nói: "Dì Chu trên đường dì về nhà khi đi đến ngã tư đầu tiên đừng quẹo mà cứ đi thẳng đường lớn, hôm nay đừng đi đường tắt."

Chị Chu thắc mắc nhìn Tô Tịch Vãn nói: "Tiểu thư sao lại nói như vậy?"

"Dì Chu, hôm nay dì nghe con đi, dù sao đi đường lớn so với bình thường dì đi đường tắt thì cũng không xa hơn bao nhiêu!"

Chị Chu thấy Tô Tịch Vãn đã nói như vậy thì cũng ngại hỏi tiếp.

Chị ta thấy cũng sắp đến thời gian tan làm lại nghĩ đến trong nhà còn có con gái nhỏ tuần này cũng nghỉ học về nhà, nên chị nói với Tô Tịch Vãn một tiếng rồi thu dọn đồ đạc cần mang về xong thì đi.Tô Tịch Vãn nhìn chị Chu đi ra ngoài thì không nhịn được thở dài một tiếng, hy vọng chị Chu nghe lời của cô.Cô vốn không muốn tiết lộ chuyện bản thân biết bói toán, cô sợ vợ chồng Tô gia biết cô có năng lực này lại không muốn để cô rời đi.

Ở trong cái nhà này cô vẫn luôn cẩn thận bảo vệ bí mật này, bởi vì cô biết một khi bị phát hiện thì có thể sẽ mang đến cho bản thân càng nhiều phiền phức với trói buộc.Tô Tịch Vãn nghĩ đến đây thì nhịn không được sờ lên vết bớt hình hoa đào trên cổ tay.

Vết bớt hình hoa đào này từ khi cô có trí nhớ thì đã có rồi, cô từ nhỏ rất tò mò tại sao màu sắc vết bớt của người khác đều là đen hơn so với da mà vết bớt của cô thì lại có màu hồng.Nhưng mà vết bớt này không đau không ngứa, đối với cuộc sống hàng ngày của bản thân thì không có ảnh hưởng gì cho nên Tô Tịch Vãn cũng không có để trong lòng.Chỉ là lúc cô lên cấp hai không cẩn thận bị thương cánh tay, máu chảy đến vết bớt hoa đào, từ đó về sau bản thân hình như có được không gian giống như trong tiểu thuyết.Nhưng mà không gian này rất nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông, lúc đó trong không gian trống trơn chỉ có mấy quyển sách.Tô Tịch Vãn mở mấy cuốn sách đó ra, nội dung bên trong có hơi sâu xa khó hiểu nhưng mà Tô Tịch Vãn vẫn có thể nhìn ra được những cuốn sách này có liên quan đến huyền môn.Vì tò mò Tô Tịch Vãn bắt đầu nghiên cứu những quyển sách đó, những quyển sách đó tuy rằng có hơi khó hiểu nhưng mà Tô Tịch Vãn có bản lĩnh nhìn là không quên.

Cô dùng ký ức xuất chúng cùng với cái đầu thông minh của bản thân từng chút một khám phá lĩnh vực thần bí này.Trong những cuốn sách đó bao gồm huyền môn ngũ thuật: phong thủy, y thuật, mệnh số, tướng số, bói quẻ.

Mà Tô Tịch Vãn lúc đó vừa mới lên cấp hai việc học vẫn rất nhẹ nhàng, cha mẹ Tô cho tiền sinh hoạt phí cả một kỳ nên Tô Tịch Vãn không cần phải đi làm thêm, bởi vậy cô có rất nhiều thời gian rảnh.Lúc không có việc gì làm cô sẽ nghiên cứu những cuốn sách này, cứ như vậy năm sáu năm cô đã học được gần như toàn bộ.

Nhưng trình độ cụ thể của cô như nào bản thân cô cũng không rõ ràng.Bởi vì lúc cô học huyền thuật có thành tựu nhỏ, cô đã phát hiện cha mẹ Tô gia không có quan hệ máu mủ với cô, cho nên từ đó về sau cô cũng đã hiểu tại sao cha mẹ Tô gia lại đối xử giữa cô với hai người anh trai lại khác biệt như vậy.Từ đó Tô Tịch Vãn liền muốn rời khỏi Tô gia, cô đã không còn là Tô Tịch Vãn lúc nhỏ khát vọng tình yêu thương của cha mẹ, khát vọng sự quan tâm của người thân nữa.

Lòng cô trở nên kiên định mà mạnh mẽ, cũng vẫn luôn khát vọng thoát khỏi gia đình tràn đầy giả dối lạnh nhạt này.Nhưng mà trong sách nói, bản thân sau khi học huyền thuật thì phải bắt đầu coi trọng nhân quả.

Cha mẹ Tô gia đối xử với bản thân không tốt nhưng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, cho nên vì nhân quả này cô không thể chủ động rời đi, cô phải đợi cha mẹ Tô gia tự mình nói ra.Cho nên, ngày này cô đã đợi rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đợi được!

Trong mắt cô lấp lánh sự mong chờ với dứt khoát giống như nghênh đón bình minh của cuộc sống mới.
 
Chấn Động! Huyền Học Thiên Kim Giả Quay Về Hào Môn
Chương 2: Chị Chu tránh thoát tai nạn


Dịch giả: Nhà có ba con mèo

Chị Chu sau khi tan làm thì lái xe điện hào hứng đi về nhà, con gái nhỏ của chị ta năm nay cũng học lớp mười hai, lớp mười hai học hành vất vả đã một tháng rồi chưa về nhà.Nghĩ đến có thể nhìn thấy con gái đã lâu không gặp, chị Chu lòng tràn đầy mong đợi thời khắc đoàn tụ với con, muốn làm bữa tối thịnh soạn cho con gái, bồi bổ thật tốt cho con gái đã cực khổ học tập!Con gái của chị Chu bằng tuổi Tô Tịch Vãn cho nên chị Chu nhìn thấy Tô Tịch Vãn ở Tô gia không tốt, trong lòng thấy đáng thương đối xử tốt hơn với cô.

Chị Chu biết rõ trẻ con ở tuổi này vốn nên trưởng thành trong sự yêu thương quan tâm của gia đình, mà Tô Tịch Vãn ở Tô gia lại bị lạnh nhạt bất công.Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cô đơn với bóng lưng kiên cường của Tô Tịch Vãn, trong lòng chị Chu đều dâng tràn yêu thương.Nhưng chị chỉ là một người hầu giúp Tô Tịch Vãn không được bao nhiêu, chỉ có thể chăm sóc cho cô trong phạm vi năng lực của mình.Chị Chu ra khỏi tiểu khu của Tô gia đi đến ngã tư đầu tiên, lúc trước chị Chu vì muốn tiết kiệm thời gian chờ đèn đỏ nên đều quẹo phải đi đường tắt về nhà.Chỉ là lúc chị theo thói quen tính quẹo phải thì nhớ đến lời Tô Tịch Vãn nói với chị.

Chị dừng xe lại nhìn đèn đỏ sắp chuyển sang xanh, nghĩ dù sao đi đường lớn cũng không mất bao nhiêu thời gian không bằng hôm nay đi đường lớn đi.Ngay lúc đèn đỏ sắp chuyển thành đèn xanh, chị Chu bất ngờ nghe thấy bên phải truyền đến tiếng la hét liền vội vàng nhìn về hướng đó.Chỉ thấy trên con đường bên phải, một chiếc xe chở bồn tốc độ rất nhanh trực tiếp lật ở đường dành cho người đi bộ.

Mà thời gian này....chị Chu tính toán một chút, thời gian này vừa hay là bản thân lái xe đến chỗ xe bồn bị lật.Chị Chu nghĩ đến đây thì lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Tim chị đập nhanh giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

Hôm nay nếu như chị không nghe lời tiểu thư Vãn Vãn thì có lẽ bản thân đã ở dưới chiếc xe bồn kia rồi.

.........Ngày hôm sau lúc mặt trời còn chưa mọc thì Tô Tịch Vãn đã dậy, cô có thói quen luyện tập sáng sớm.

Bởi vì là cuối tuần nên sau khi Tô Tịch Vãn kết thúc buổi tập luyện rồi người nhà họ Tô vẫn chưa dậy.Lúc Tô Tịch Vãn đi xuống tới tầng hai thì nghe thấy tiếng nói chuyện Tô Mậu Dụ với Phương Thanh Hủy.Tô Mậu Dụ: "Để Tô Tịch Vãn rời đi không được tốt cho lắm đi, dù sao chúng ta cũng nuôi nó lớn như vậy rồi!"

Trong lời nói của Tô Mậu Dụ mang theo một chút do dự cùng với không nhẫn tâm, giống như đối với quyết định này có chút do dự."

Việc này có gì mà không tốt?

Từ lúc nó còn nhỏ, tôi đã không thích nó, bây giờ tôi rốt cuộc cũng biết là vì sao rồi, nhìn bộ dạng kia của nó là thấy phiền!

Còn có con gái ruột của chúng ta mới về, lẽ nào ông muốn để nó nhìn thấy người chiếm mười tám năm cuộc đời của nó cứ ở trong nhà sao?"

Phương Thanh Hủy nghe thấy Tô Mậu Dụ không đồng ý để Tô Tịch Vãn rời khỏi nhà thì giọng nói có chút bén nhọn.

Trong giọng nói của bà ta tràn đầy sự ghê tởm cùng gấp gáp, giống như một khắc cũng không muốn để Tô Tịch Vãn ở lại cái nhà này."

Nhưng khuôn mặt Tô Tịch Vãn cũng không tệ, đợi nó thi xong đại học thì đến lúc đó giá trị sẽ càng cao, như vậy chúng ta có thể dùng nó để liên hôn!"

Phương Thanh Hủy nghe tính toán của Tô Mậu Dụ thì bà ta lại nghĩ đến gương mặt của Tô Tịch Vãn, tuy rằng Tô Tịch Vãn vẫn luôn nghe lời bà, tóc mái ngang dày che khuất trán, cô vốn không bị cận nhưng vẫn nghe lời bà đeo mắt kính.

Chỉ là dung mạo lúc nhỏ của Tô Tịch Vãn bà vẫn nhớ rõ ràng.

Nhà đầu này từ nhỏ đã xinh đẹp vậy thì như thế nào, còn không phải là ở trong tay của bà lật không nổi mình.Bà không nghĩ rằng con gái ruột của bà vậy mà lại thay nó chịu khổ mười tám năm, bà có nằm mơ cũng không nghĩ tới con gái của bà lớn lên ở cô nhi viện.Diệu Văn của bà ở cô nhi viện chịu khổ nhiều như vậy, Tô Tịch Vãn dựa vào cái gì còn muốn gả vào hào môn?

Hừ, bà cũng muốn nó phải nếm thử tư vị trở thành cô nhi.

Đến lúc đó không còn sự bảo bọc của Tô gia, bà ngược lại muốn xem xem Tô Tịch Vãn này sinh sống kiểu gì.Phương Thanh Hủy nghĩ đến đây thì nhìn Tô Mậu Dụ nói: "Chồng à, anh quên lời nói của thầy phong thủy kia lúc em mang thai Diệu Văn rồi sao?"

"Em là nói....?"

Tô Mậu Dụ có hơi thắc mắc nói."

Thầy phong thủy kia nói, con gái chúng ta sau này là ngôi sao may mắn, Tô gia chúng ta sẽ vì đứa con gái này mà phát triển thêm một bước."

Miệng Phương Thanh Hủy thì nói như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng không tin tưởng lắm, không thì....."

Có chuyện này thật, nhưng từ lúc Tịch Vãn đến nhà chúng ta, Tô gia chúng ta cũng bắt đầu phát triển rất thuận lợi!"

Lời Tô Mậu Dụ nói là sự thật, hình như từ lúc vợ mình sinh con xong ôm Tô Tịch Vãn về thì công ty của ông mở vô cùng thuận lợi.Ngắn ngủi mười mấy năm, công ty của bọn họ từ công ty nhỏ mười mấy người phát triển thành công ty lớn mấy trăm người.

Với lại trong lúc đó ký hợp đồng hợp tác cũng rất thuận lợi.Phương Thanh Hủy nghe Tô Mậu Dụ nói như thế thì có chút không vui.

Bà không tin tưởng thầy phong thủy nhưng cũng không muốn nghe chồng mình nói tốt về Tô Tịch Vãn, bà thấy chồng mình đem việc Tô gia mấy năm nay thuận gió thuận nước quy về công lao của Tô Tịch Vãn thì bực bội nói: "Nhà chúng ta mấy năm nay thuận lợi sao lại là vì Tô Tịch Vãn, ông xem mặt nó cả ngày âm trầm, tôi nhìn là thấy phiền!

Tôi cảm thấy có lẽ là vì Diệu Văn, bây giờ Diệu Văn về rồi thì mối làm ăn của Tô gia sẽ càng tốt!"

Tô Mậu Dụ nghe Phương Thanh Hủy nói xong thì cũng không nói gì nữa, bởi vì đối với phong thủy ông cũng không tin bao nhiêu.

Lúc nãy ông cũng là nghe Phương Thanh Hủy nói tới thầy phong thủy kia mới theo đó nói ra sự biến hoá mười mấy năm nay của Tô gia.Đối với Tô Tịch Vãn có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này từ nhỏ không làm người ta thích, cho nên không chỉ vợ ông không thích mà ngay cả ông cũng thường xuyên quên đi sự tồn tại của cô.Phương Thanh Hủy thấy Tô Mậu Dụ không nói thì lại nhấn mạnh lần nữa nói: "Bây giờ Diệu Văn trở về rồi, nếu như để Tô Tịch Vãn tiếp tục ở nhà thì không phải là khiến con gái cưng của chúng ta khó chịu sao.

Với lại ông xem đứa nhỏ Trí Huân kia, Diệu Văn vừa mới về mấy ngày thì nó đã cả ngày vây quanh Diệu Văn, tôi nói ông nghe, nếu như muốn liên hôn vẫn là phải dựa vào Diệu Văn của chúng ta đấy!"

Phương Thanh Hủy càng nói càng vui vẻ giống như nhìn thấy một tương lai tốt đẹp đang vẫy tay với bọn họ.Tô Mậu Dụ nghe Phương Thanh Hủy nói thì suy nghĩ một chút, cũng đúng, Cố gia với Tô gia có hôn ước từ nhỏ, chỉ là Tô Tịch Vãn với Cố Trí Huân cũng không có quen biết gì mấy.Lúc trước ông cũng đề nghị với vợ đừng để Tô Tịch Vãn ở lại trường, bảo Phương Thanh Hủy dắt cô tham gia yến hội hào môn nhiều hơn.

Nhưng mỗi lần đều bị vợ ông lấy đủ loại lý do ngăn cản.Mà bộ dạng mọt sách của Tô Tịch Vãn cũng quả thật khiến cho Tô gia bọn họ không nở mày nở mặt được, cho nên Tô Mậu Dụ ý kiến mấy lần không có kết quả thì cũng không nhắc đến nữa.Nhưng mà bây giờ ông ngược lại có chút cảm thấy may mắn vì không để Tô Tịch Vãn tiếp xúc nhiều với Cố Trí Huân, không thì con gái ruột trở về lại có chút khó xử.Tô Mậu Dụ nghĩ đến đây thì nói: "Vậy bà xem rồi làm đi, bây giờ Diệu Văn trở về rồi, cả nhà chúng ta về đúng quỹ đạo rồi!"

Tô Mậu Dụ với Phương Thanh Hủy không biết toàn bộ lời nói của hai người đã bị Tô Tịch Vãn đứng ở khúc ngoặt cầu thang nghe thấy hết.Khoé miệng Tô Tịch Vãn lộ ra nụ cười châm biếm, nụ cười đó bao hàm sự khinh thường đối với đôi vợ chồng này cùng với chế nhạo vận mệnh của bản thân.Tô Tịch Vãn không dừng lại nữa mà đi lên tầng ba.

Cô muốn lên lầu thu dọn một số đồ vật, chuẩn bị cho tốt rời khỏi Tô gia.
 
Chấn Động! Huyền Học Thiên Kim Giả Quay Về Hào Môn
Chương 3: Sự ác độc của cha Tô mẹ Tô


Dịch: Nhà có ba con mèo

Tô Tịch Vãn một mình thu dọn hành lý trong phòng, thật ra cô không có bao nhiêu đồ cần thu dọn cả, quần áo của cô có thể đếm trên đầu ngón tay với lại đa số đều là đồ lúc nhỏ, những bộ quần áo đó là số ít lần người nhà họ Tô mua cho cô lúc còn bé.So với tủ đồ treo đầy quần áo cao cấp của người nhà họ Tô thì tủ quần áo của cô ít đến đáng thương, có thể nói là trời đất cách biệt.

Nhưng cô lúc nhỏ khát vọng sự yêu thương của cha mẹ cho nên những bộ quần áo đó cho dù không mặc được nữa cô vẫn giữ lại.Sau đó cô học huyền thuật, lúc cô nhìn thấu được cha mẹ Tô gia không phải là cha mẹ ruột thì cũng không còn trân quý mấy bộ đồ trong tủ nữa.

Sau này bọn họ không mua đồ cho cô nữa cũng không cho cô tiền sinh hoạt phí, cô cũng không nói gì.

Vốn là không phải đồ của cô, cô cũng không cần quá để ý.Ngay lúc Tô Tịch Vãn thu dọn hành lý thì nghe thấy tiếng chị Chu từ bên ngoài truyền vào: "Tiểu thư Vãn Vãn, tôi có thể vào không?"

"Dì Chu vào đi!"

Tô Tịch Vãn nghe thấy tiếng của chị Chu cũng không hề ngạc nhiên.Chị Chu mở cửa đi vào, trên mặt chị đầy vẻ cảm kích với may mắn còn sống sau kiếp nạn, chị bước nhanh đến trước mặt Tô Tịch Vãn xúc động nói: "Tiểu thư Vãn Vãn, tôi đến nói lời cảm ơn với tiểu thư, hôm qua may mà nghe lời cô đi đường lớn không thì cái mạng già của tôi đã nằm ở dưới chiếc xe bồn kia rồi!"

Tô Tịch Vãn nhìn kỹ tướng mặt của chị Chu thấy ấn đường đã bình thường trở lại, không còn đen như ngày hôm qua nữa thì yên tâm nói: "Dì Chu, dì muốn cảm ơn thì cảm ơn bản thân mình đã nghe theo lời nhắc nhở của con, không thì con cũng cứu không nổi dì!"

Hôm qua Tô Tịch Vãn nhìn ra được chị Chu có kiếp nạn nhưng là bởi vì bản thân chủ động xem tướng cho chị, cho nên chỉ có thể nhắc nhở một chút, không thể nói ra quá nhiều.Đợi chị Chu lại lần nữa nói cảm ơn Tô Tịch Vãn xong ổn định lại tâm trạng thì nhìn thấy Tô Tịch Vãn đang thu dọn balo, tràn đầy nghi hoặc nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, cô đây là?"

Tô Tịch Vãn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chị Chu thì cười nói: "Dì Chu, con phải rời khỏi Tô gia rồi, cảm ơn dì mấy năm nay đã chăm sóc cho con."

Chị Chu nghe Tô Tịch Vãn nói sắp rời đi thì trong lòng nhịn không được thở dài, tiếp đó mặt chị lộ ra sự buồn rầu quan tâm hỏi: "Tiểu thư, tôi nghe nói tìm thấy cô tiểu thư mới kia ở cô nhi viện, vậy cô sau khi rời khỏi Tô gia không phải là cũng không có chỗ để về sao?"

"Dì Chu yên tâm đi, con có chỗ ở!"

Chị Chu nghe Tô Tịch Vãn nói như vậy thì giống như nghĩ đến gì đó, vội vàng từ trong túi móc ra hồng bao đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tô Tịch Vãn nói: "Tiểu thư Vãn Vãn, hồng bao này là một chút tâm ý của tôi, vẫn phải cảm ơn cứu mạng hôm qua của cô!"

Tô Tịch Vãn nhìn hồng bao chị Chu đưa qua, mắt đánh giá một chút bên trong ước chừng có hai ngàn tệ.

Hai ngàn tệ này đối với người làm bảo mẫu như chị Chu đã là con số không nhỏ rồi.Tô Tịch Vãn cười nhận lấy hồng bao, cô từ bên trong lấy ra một tờ rồi nhét lại hồng bao vào tay chị Chu nói: "Dì Chu, con lấy từng này là đủ rồi!"

Thật ra từ tận đáy lòng cô không muốn lấy tiền của chị Chu nhưng dù sao hôm qua cũng là bản thân đã cứu chị một mạng, nếu như không nhận lấy thì bản thân và chị sẽ dính đến nhân quả, cho nên tiền này cô phải nhận.Nhưng cũng không thể nhận không, Tô Tịch Vãn từ trong ba lô lấy ra một lá bùa hộ thân với một lá bùa văn xương đưa cho chị Chu nói: "Dì Chu, đây là bùa hộ thân, đây là bùa văn xương, con nhớ con gái dì sắp thi đại học, đợi lúc đi thi đưa cho cô ấy đeo thì có thể khiến cô ấy phát huy tốt hơn bình thường."

Trải qua chuyện sống chết hôm qua, chị Chu đối với lời nói của Tô Tịch Vãn sớm đã tin tưởng không hề nghi ngờ, chị có hơi kích động nhận lấy hai lá bùa, lại một lần nữa đưa hồng bao trong tay cho Tô Tịch Vãn."

Tiểu thư Vãn Vãn, tôi biết hai lá bùa này phải tốn tiền mới mua được, tôi không biết từng này tiền đủ không, nếu không đủ tôi lại đưa thêm cho cô."

Tô Tịch Vãn đẩy hồng bao về, ánh mắt kiên định nhìn chị Chu nói: "Hai lá bùa này là con tặng cho dì, đúng rồi dì Chu, con còn muốn nói với dì, nhà họ Tô từ nay về sau không còn là chỗ tốt nữa, nếu như dì vẫn có thể tìm được công việc khác thì nhanh chóng rời khỏi Tô gia đi!"

Tô Tịch Vãn nói như vậy là vì lần về nhà này, cô nhạy cảm phát hiện ra Tô gia không còn sáng sủa giống như lúc trước nữa, còn ẩn ẩn bị một luồng khí đen bao trùm lên.Cô tỉ mỉ quan sát phòng khách phát hiện đồ vật không bị thay đổi, chính là không biết vận khí của Tô gia vì sao lại đột nhiên thay đổi nữa?"

Chị Chu nghe Tô Tịch Vãn nói thì tự biết là vì muốn tốt cho bản thân nên chị nghĩ rồi nói: "Tiểu thư, đợi tôi làm hết tháng này thì xin nghỉ, tiểu thư Vãn Vãn, cô một mình ở bên ngoài thì phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Chị Chu yêu thương nhìn Tô Tịch Vãn, nếu không phải nhà chị bốn người chen chúc trong căn hộ hai phòng nhỏ thì chị đã bảo Tô Tịch Vãn về nhà chị ở.Tô Tịch Vãn giống như nhìn hiểu suy nghĩ của chị Chu, cười gật gật đầu.

Thời gian cũng gần đến rồi, cô phải xuống lầu.

Cô nói lời tạm biệt với chị Chu xong thì vác ba lô đi ra khỏi phòng.Tô Tịch Vãn vừa xuống cầu thang mới phát hiện người nhà họ Tô đang ngồi quanh bàn ăn sáng, bao gồm cả "thiên kim thật" bọn họ mới tìm về, Tô Diệu Văn.Phương Thanh Hủy nhìn thấy Tô Tịch Vãn thì nói thầm một tiếng xui xẻo, bà liếc Tô Tịch Vãn xong lại tiếp tục ăn, có chuyện gì thì cũng phải đợi bà ăn xong rồi nói.Mà Tô Mậu Dụ lại xấu hổ nói: "Tịch Vãn, con vẫn chưa ăn sáng đi, qua đây cùng nhau ăn!"

Tô Mậu Dụ nói xong mới đột nhiên phát hiện, hình như từ lúc Tô Tịch Vãn lên cấp hai thì ông không còn cùng cô ăn cơm chung nữa.

Lúc đó còn chưa biết Tô Tịch Vãn là bị bế nhầm, ông đột nhiên cảm thấy có phải là lúc trước ông với vợ đã bỏ bê Tô Tịch Vãn quá nhiều hay không?Tô Tịch Vãn đứng đó định mở miệng thì một giọng nói nũng nịu truyền đến: "Ba, đây là chị Tô Tịch Vãn sao?

Xin chào chị Tịch Vãn, em là Tô Diệu Văn, sau này xin chị chỉ giáo nhiều hơn."

"Nó là chị cái gì, nó lập tức không phải là người nhà họ Tô rồi, Văn Văn con sau này đừng có gọi chị lung tung!"

Phương Thanh Hủy nghe Tô Diệu Văn nói xong thì miệng tuy là trách cứ nhưng ánh mắt nhìn Tô Diệu Văn lại tràn đầy sự sủng ái."

Nhưng mà, mẹ..."

Tô Diệu Văn cố làm ra vẻ do dự nhìn Phương Thanh Hủy, thật ra trong lòng đã vui đến nở hoa.

Tiện nhân chiếm mười tám năm cuộc đời của ả này cuối cùng cũng phải rời đi, hơ hơ, hi vọng cô ta có thể nếm thử một lần cực khổ lúc trước ả trải qua.Tô Diệu Văn nghĩ để Tô Tịch Vãn rời khỏi Tô gia, sau này ả phải tìm cách không để Tô Tịch Vãn sống tốt.Phương Thanh Hủy bên này thấy bộ dáng ngập ngừng của Tô Diệu Văn thì vỗ nhẹ lên tay ả nói: "Tô Tịch Vãn, có lẽ cô cũng biết rồi, cô không phải con gái ruột của chúng tôi mà chúng tôi đã tìm thấy con gái ruột của mình, cho nên sau này cô không còn là người nhà họ Tô nữa, hi vọng cô rời khỏi đây cũng đừng ăn vạ chúng tôi, đến lúc đó gây lớn chuyện thì không tốt."

Tô Tịch Vãn lạnh nhạt nhìn Phương Thanh Hủy, cô lại nhìn một vòng lúc Phương Thanh Hủy nói đuổi cô đi, mấy người khác của nhà họ Tô đều là bộ dáng lạnh nhạt, còn có niềm vui lập lòe trong mắt Tô Diệu Văn.Giọng nói của cô bình tĩnh mà lạnh nhạt: "Tôi đã chuẩn bị xong cho việc rời khỏi Tô gia, cũng không muốn ăn vạ mấy người, mà Tô gia cũng không có gì khiến tôi phải lưu luyến!"

Phương Thanh Hủy nghe lời nói lạnh nhạt của cô thì tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó quay sang nói với Tô Mậu Dụ nói: "Ông xem đi, đây chính là thái độ của người ông muốn giữ lại, chúng ta nuôi nó lâu năm như vậy, nó không biết nói cảm ơn thì thôi còn thái độ đó với chúng ta."

Tô Mậu Dụ bên này nghe Phương Thanh Hủy nói thì cũng cảm thấy thái độ của Tô Tịch Vãn không đúng.

Tô gia tốt xấu gì cũng nuôi cô nhiều năm như vậy, cô không nên dùng thái độ này nói chuyện với bọn họ.
 
Chấn Động! Huyền Học Thiên Kim Giả Quay Về Hào Môn
Chương 4: Trà xanh Tô Diệu Văn


Dịch: Nhà có ba con mèo

Do đó Tô Mậu Dụ đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía Tô Tịch Vãn nói: " Tịch Vãn, mẹ con nói chuyện với con đó, con đây là thái độ gì?"

Tô Tịch Vãn nghe mặt không đổi sắc, đôi mắt bình tĩnh lại kiên định nhìn thẳng Tô Mậu Dụ, chậm chạp nói: "Mẹ?

Tô tiên sinh không biết sao, lúc tôi còn rất nhỏ, Tô phu nhân đã cấm tôi gọi bà ta là mẹ, lúc trước tôi không biết nguyên nhân còn bây giờ biết rồi, thì ra tôi vốn không phải là con ruột.

Chỉ là Tô phu nhân lẽ nào đã sớm biết tôi không phải là con ruột rồi sao?"

Phương Thanh Hủy vào lúc Tô Tịch Vãn hỏi câu này thì trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn nhưng bà cố gắng bình tĩnh, nhanh chóng hồi phục vẻ mặt giả vờ tức giận nói:"Sao có thể, tôi... tôi là bởi vì cho rằng do lúc sinh cô khó sinh nên mới không thể lại có thai, mới tức giận với cô!Khoé miệng Tô Tịch Vãn nhếch lên châm biếm, cười lạnh nói: "Ồ?

Thì ra là thế, vậy bây giờ Tô phu nhân biết bản thân trách nhầm tôi rồi, bây giờ trong lòng có phải sẽ thấy hơi hổ thẹn không?

Còn có, người hại bà khó sinh, không thể tiếp tục có thai nhưng là cô con gái ruột bà mới tìm về đấy!"

Tô Tịch Vãn vừa nãy không có bỏ qua hoảng loạn trong mắt Phương Thanh Hủy, mà vừa rồi cô cũng nhìn tướng mặt của cô thiên kim thật mới về, thắc mắc trong lòng cuối cùng cũng có đáp án.

Cô cuối cùng cũng biết vì sao phong thủy của nhà họ Tô xảy ra thay đổi lớn như vậy chỉ trong một đêm.Xem ra, ngày tháng sau này của Tô gia sẽ càng ngày càng náo nhiệt đây, Tô Tịch Vãn có hơi châm chọc nghĩ.

Người mà, không thể làm quá nhiều chuyện xấu, người đang làm trời đang nhìn, xem xem ông trời sẽ trách tội ai lại tha cho ai đây.Phương Thanh Hủy bên này nghe Tô Tịch Vãn nói thì nháy mắt nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết nên nói lại như nào.

Sau đó vẻ mặt bà ta trở nên hơi tức giận, lớn giọng nói:"Cô làm sao có thể so với Diệu Văn của chúng tôi, tâm tư cô sao lại xấu xa như vậy, cô chiếm thân phận của Diệu Văn mười tám năm, không biết cảm ơn không nói lại còn khích bác quan hệ của chúng tôi với Diệu Văn, cô thật ác độc!"

Giọng nói của Phương Thanh Hủy vừa dứt thì thấy mắt Tô Diệu Văn cũng đỏ lên tủi thân nói: "Cha mẹ, có phải là con không nên đến thế giới này không, như vậy cơ thể của mẹ sẽ không có vấn đề gì, đều tại con, là do con không tốt!"

Phương Thanh Hủy nhìn thấy Tô Diệu Văn tủi thân khóc thì lập tức đau lòng.

Bà vốn cho rằng đứa con gái này sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp trong gia đình đó, chỉ là không ngờ rằng lại ở trong cô nhi viện, chịu đựng cô đơn đáng thương khổ cực mười mấy năm.Phương Thanh Hủy càng nghĩ trong lòng càng tức giận, càng thêm đau lòng cho đứa con gái mới về lại vô cùng giống bà này.

Bà ôm lấy Tô Diệu Văn dịu dàng an ủi nói:"Con gái ngoan, sao lại trách con được, con đừng nghe Tô Tịch Vãn cô ta nói lung tung!"

Tô Diệu Văn nghe Phương Thanh Hủy nói như vậy thì trước tiên đắc ý nhìn Tô Tịch Vãn một cái, sau đó giả bộ cảm động làm nũng với Phương Thanh Hủy nói:"Mẹ, tìm được mọi người con rất vui, lúc nhỏ ở cô nhi viện, con hâm mộ nhất là những bạn nhỏ được cha mẹ yêu thương."

Phương Thanh Hủy nghe con gái mình nói như vậy thì càng đau lòng, bà vô cùng yêu thương vỗ về lưng của Tô Diệu Văn nói:"Văn Văn ngoan, sau này con cũng có cha mẹ anh trai thương yêu rồi, sau này con chính là công chúa nhỏ được yêu thương nhất của Tô gia!"

Tô Tịch Vãn nhìn hai người mẹ con tình thâm thì chỉ cảm thấy vô cùng giả tạo mắc cười.

Cô lúc này cũng lười nhìn bọn họ biểu diễn liền nhìn về phía Tô Mậu Dụ nói:"Tô tiên sinh, vậy tôi đi đây, ồ đúng rồi, có lòng tốt nhắc nhở mọi người một câu, Tô gia sau này có thể sẽ không thuận gió thuận nước nữa đâu, Tô tiên sinh tốt nhất nên tìm thầy phong thủy xem thử đi."

Tô Tịch Vãn nói xong thì vác ba lô rời khỏi Tô gia.

Mà Phương Thanh Hủy đang an ủi Tô Diệu Văn nhìn thấy Tô Tịch Vãn rời đi như vậy trong lòng có chút không cam tâm, nhưng nghĩ đến người mình ghét mười mấy năm cuối cùng cũng rời đi thì trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Người một nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn tụ, không còn người ngoài đến làm phiền nữa.Phương Thanh Hủy nghĩ đến đây liền nói với hai đứa con trai vừa ăn cơm vừa chơi điện thoại:"Hách Hiên, Hách Minh, bây giờ em gái hai đứa về rồi, sau này hai đứa phải đối xử tốt một chút với em gái biết chưa?"

Bên này Tô Hách Hiên với Tô Hách Minh nghe Phương Thanh Hủy nói xong thì đầu cũng không ngẩng lên mà mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, không phải bọn con mua quần áo trang sức cho em gái rồi à, Tô Tịch Vãn kia bọn con còn chưa từng mua gì cho nó cơ!"

Tô Hách Hiên với Tô Hách Minh bình thường đều ở chung với đám bạn xấu ăn chơi sa đoạ, quen thói vung tay tiêu tiền cho nên bọn hắn biết, bọn hắn nếu như muốn có được càng nhiều tiền tiêu thì phải khiến cho mẹ bọn hắn vui vẻ.Sau khi Tô Diệu Văn được đón về, bọn hắn thấy Phương Thanh Hủy vô cùng để ý Tô Diệu Văn, cho nên bọn hắn vì để lấy lòng Phương Thanh Hủy cũng đã tự giác mua một số trang sức cho Tô Diệu Văn.Phương Thanh Hủy nghe hai đứa con trai cam kết thì yên tâm kéo Tô Diệu Văn ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

Sau khi Tô Tịch Vãn đi khỏi, Phương Thanh Hủy cũng cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon hơn nhiều, hôm nay bà ta cũng ăn nhiều hơn so với bình thường.Phương Thanh Hủy gọi mấy người hầu trong phòng ăn đến nói: "Chị Trương, đồ ăn hôm nay mọi người nấu rất ngon, tháng này thưởng thêm cho mỗi người hai trăm tệ."

Chị Trương nghe Phương Thanh Hủy nói thì vô cùng vui vẻ vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân!"

Mấy người hầu khác thấy thế cũng theo đó nói cảm ơn.Phương Thanh Hủy đối với biểu hiện của mấy người này rất là thoả mãn, bà ta rất thích cảm giác cao cao tại thượng có thể khống chế vận mệnh của người khác."

Mấy người trước tiên lui xuống đi, chỉ cần mấy người chăm chỉ làm việc, Tô gia chúng tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi mọi người."

Mấy người hầu nghe Phương Thanh Hủy nói xong, không thèm để ý đến đau đớn ở miệng nữa lại liên tục nói mấy lời tán dương thổi phồng Phương Thanh Hủy rồi mới rời đi.Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong đám người bọn họ có rất nhiều người tối qua miệng đột nhiên xuất hiện các loại tình huống, có người trong miệng bị loét nặng, có người khoang miệng bị viêm, có người lợi sưng răng đau....Nếu như chỉ có một hai người bị thì còn đỡ, đằng này bọn họ một đám bảy tám người đều xuất hiện tình trạng này, điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ có phải là đồ ăn của bọn họ xuất hiện vấn đề.

………Tô Tịch Vãn sau khi đeo ba lô rời khỏi Tô gia thì quay đầu nhìn ngôi nhà bị ẩn ẩn sương mù đen vây quanh, có một loại cảm giác cuối cùng cũng thoát khỏi.

Tình thân vây khốn cô nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng triệt để cắt đứt.Tô Tịch Vãn nhẹ nhàng bước từng bước ra khỏi tiểu khu , ngồi lên tàu điện đi về nhà thuê.

Cô thuê một ngôi nhà hai phòng ở gần trường, chuyện này người nhà họ Tô đều không biết.Hình như từ cấp hai trở đi, người nhà họ Tô không còn hỏi han gì đến chuyện của cô, bây giờ chuyện cô may mắn chính là có được không gian thần bí, học được bản lĩnh trong không gian, không thì bây giờ cô cũng không biết làm sao để nuôi sống bản thân.Về đến nhà thuê Tô Tịch Vãn thu dọn đơn giản một chút, vẫn còn nửa tháng nữa là thi đại học, rời khỏi Tô gia, cô sau này cuối cùng cũng không cần phải che giấu bản thân nữa, ví dụ như thành tích lại ví dụ như diện mạo.Nghĩ đến diện mạo, Tô Tịch Vãn đi đến trước gương trong phòng tắm, cô nhìn tóc mái ngang dày với cặp mắt kính nặng trịch của bản thân, chậm chạp gỡ xuống cặp kính xấu xí, lại lấy kẹp tóc kẹp phần mái tóc lên, lúc này người ở trong gương giống như biến thành người khác.Cô gái trong gương không có tóc mái che lấp, cả người hiện ra vẻ đẹp sáng sủa hào phóng, lông mi cô mỏng dài mà cong, đôi mắt to tràn đầy linh khí, không có mắt kính che đậy giống như ngàn vạn vì sao lấp lánh.

Sóng mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, xinh đẹp khiến người khác không nỡ dời mắt.Tô Tịch Vãn nhìn bản thân quen thuộc lại xa lạ trong gương trong lòng nhẹ nhõm, cô sau này có thể làm chính bản thân cô rồi, cũng có thể quang minh chính đại dựa vào bản lĩnh của bản thân kiếm tiền, theo đuổi cuộc sống bản thân mong muốn.Tô Tịch Vãn thu dọn xong ba lô thì ngồi vào bàn bắt đầu làm đề thi thử, cho dù trí nhớ của cô lợi hại, nhưng sắp thi đại học cô cũng không dám xem nhẹ, cô muốn thi vào đại học Bắc Kinh, muốn chọn chuyên ngành huyền pháp mới mở hai năm nay.Dù sao kiến thức huyền học của cô đều là tự học từ trong không gian, cô cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều chỗ cần hiểu rõ hơn.

Cho nên cô mới muốn đi đại học Bắc Kinh nghiên cứu thêm một phen, cũng muốn thông qua giao lưu học tập kiến thức chuyên ngành xem xem kiến thức huyền thuật bản thân học được, ở trong lĩnh vực chuyên ngành rốt cuộc là trình độ nào.
 
Back
Top Bottom