Tâm Linh CHÂN MỆNH QUẢI SƯ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389868843-256-k576057.jpg

Chân Mệnh Quải Sư
Tác giả: AnnLi42
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Kẻ có thể bói ra thiên cơ, sẽ trở thành con rối của số mệnh"
Lê Minh An - một cô gái hiện đại đam mê huyền học, giỏi Tarot, nhân tướng học, bói xu, bói rùa...

Một ngày nọ, sau khi rút trúng một lá bài kỳ lạ, cô bất ngờ xuyên không về thời cổ đại, trở thành một thầy bói lang thang.

Sử dụng kiến thức bói toán và tâm lý học, Minh An nhanh chóng nổi danh, nhưng danh tiếng ấy cũng kéo cô vào vòng xoáy quyền lực.

Triều đình để mắt đến cô, hoàng đế triệu kiến, các thế lực trong bóng tối bắt đầu tìm đến.

Cô chỉ muốn sống yên ổn, nhưng số phận lại đẩy cô vào một trò chơi sinh tử.

Liệu Minh An có thể thoát khỏi số phận đã định sẵn, hay cô chỉ là một kẻ bị thao túng bởi những thế lực bí ẩn?​
 
Chân Mệnh Quải Sư
Ngày Định Mệnh


Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, bàn tay lật giở từng trang sách về huyền học.

Căn phòng nhỏ ngập trong ánh đèn vàng, tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Những đêm thế này đã trở thành thói quen - khi cả thế giới chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn chăm chú vào những tấm thẻ Tarot, những đường chỉ tay, những lá bùa cổ mà tôi sưu tầm được từ khắp nơi.Trên bàn là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ mà tôi mua được vào buổi chiều từ một tiệm đồ cổ nhỏ nằm trong con hẻm vắng.

Chủ tiệm, một ông lão với đôi mắt đục ngầu, nhìn tôi đầy ẩn ý trước khi buông một câu kỳ lạ:"Cẩn thận, những thứ này không đơn thuần là trò chơi."

Tôi chỉ mỉm cười, không để tâm.

Tôi yêu thích huyền học không phải vì mê tín, mà vì nó giúp tôi nhìn thấu tâm lý con người.

Chẳng có gì là phép màu hay số mệnh cả - chỉ là sự quan sát và phân tích mà thôi.Thế nhưng, khi mở hộp ra, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm lấy tôi.Bên trong không phải là bộ bài Tarot thông thường, mà là một bộ bài lạ lẫm với những lá cũ kỹ, được vẽ bằng mực đỏ, trên đó là những ký tự cổ tôi không nhận ra.

Một lá bài nằm ở trên cùng

"The Fatebound" (Kẻ Bị Ràng Buộc Bởi Số Phận).Tôi đưa tay chạm vào lá bài.Khoảnh khắc ấy, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Những con chữ trên lá bài phát sáng rực rỡ, căn phòng như xoay tròn.

Một giọng nói mơ hồ nhưng đầy quyền lực vang lên trong đầu tôi:"Ngươi đã được chọn."

Tôi không kịp phản ứng.

Cả thế giới trước mắt bỗng nhiên sụp đổ vào hư không.Tôi mở mắt.Trước mắt không còn là căn phòng nhỏ tồi tàn của tôi nữa, mà là một con phố cổ đông đúc, tiếng người rao hàng, tiếng xe ngựa lăn bánh hòa lẫn với tiếng cười nói ồn ào.

Không khí có mùi bụi đường, mùi bánh nướng và cả chút hương nhang trầm thoảng qua từ một ngôi miếu gần đó.Tôi chớp mắt vài cái, cảm thấy có gì đó rất sai.

Khi cúi xuống nhìn tay mình, tôi khựng lại - bàn tay gầy guộc, nhăn nheo, đầy đồi mồi.

Tôi sờ lên mặt, và ngay lập tức chạm vào một bộ râu dài bạc trắng.Nhưng tôi không hề già!Thực ra, tôi chỉ là một cô gái nghèo rớt mồng tơi, phải đóng giả làm một ông lão thầy bói để kiếm sống.

Gia cảnh tôi nghèo đến mức không còn gì để ăn, mà trong cái xã hội này, một cô gái trẻ chẳng thể nào sống sót nếu không có chút mưu mẹo.Vậy là hôm nay, tôi chính thức trở thành một thầy bói lang thang.Tôi nhìn xuống "sạp bói" của mình—nếu có thể gọi đó là sạp.

Một mảnh vải rách nát trải dưới đất, vài lá bài cũ kỹ, một xấp giấy ghi sẵn mấy câu bói chung chung mà tôi nhặt được từ một thầy bói dỏm khác.

Trước mặt tôi là một tấm bảng gỗ ọp ẹp, trên đó viết nguệch ngoạc dòng chữ:"Thiên cơ bất khả lộ - Bói toán chuẩn xác - 1 văn 1 quẻ!"

Tôi thở dài.

Cái bảng này cũng là tôi nhặt được từ một góc phố, ai đó vứt đi.

Nhưng với tôi, nó là cả gia tài.Chỉnh lại bộ râu bạc giả, tôi vờ ho khan một tiếng, cố tỏ ra uy nghiêm.

Người qua lại nhìn tôi với ánh mắt tò mò, nhưng chẳng ai dừng lại.

Tôi biết, nếu muốn kiếm tiền, tôi phải có "màn trình diễn" thật thuyết phục.Vậy là vở kịch bắt đầu.

Tôi vuốt râu, nheo mắt nhìn vào đám đông, rồi cất giọng khàn khàn, cố gắng mô phỏng giọng một ông lão:"Ai hữu duyên, ai muốn biết vận mệnh—lại đây!"

Tôi chỉ còn chờ xem, liệu có ai tin tôi không…Tôi vừa dứt lời, một bóng người lao đến như thể sợ chậm một giây nữa sẽ mất đi cơ hội cuối cùng.Đó là một ông lão gầy gò, tiều tụy, quần áo xộc xệch, đôi mắt hõm sâu, đỏ ngầu vì mất ngủ.

Ông ta quỳ sụp xuống trước mặt tôi, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy mép áo tôi, giọng khẩn khoản như người chết đuối vớ được cọc.“Lão thầy bói, van xin ngài!

Xin ngài giúp ta tìm con trai ta!

Nó mất tích đã ba ngày nay rồi!”

Tôi đơ người.

Không ngờ mới ngày đầu hành nghề đã có người tin tưởng đến mức quỳ xuống như thế này.Tôi vội ho khan để giữ vẻ bình tĩnh, cố gắng nhập vai một lão thầy bói uy nghiêm.

Tôi khẽ vuốt bộ râu giả của mình, giọng khàn khàn cất lên:“Lão hủ chỉ xem bói, không phải thần tiên.

Nếu hữu duyên, có thể hé lộ đôi chút thiên cơ.”

Ông lão khóc lóc, hai tay bấu chặt mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng:“Xin ngài!

Ngài muốn bao nhiêu tiền cũng được!

Chỉ cần giúp ta tìm được con trai ta!”

Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Người này thực sự đang tuyệt vọng đến cùng cực.

Tôi không thể nói bừa được… nhưng tôi cũng không biết phải làm gì!Tôi liếc nhìn bộ bài tarot cũ kỹ trên sạp của mình.

Có lẽ tôi phải thử một quẻ bói…Tôi hít một hơi sâu, cố giữ vẻ uy nghiêm của một thầy bói thực thụ.

Dưới ánh mắt khẩn thiết của ông lão, tôi chậm rãi rút ra ba lá bài từ bộ bài tarot cũ kỹ, tay khẽ run khi đặt chúng xuống tấm vải trước mặt.

Khi lật lên, ba lá bài hiện ra.Tôi cau mày, lòng dấy lên linh cảm vô cùng bất an.Lá The Fool ngược hiện ra đầu tiên, cho thấy con trai của ông lão có thể đã đưa ra một quyết định thiếu suy nghĩ hoặc bị kẻ khác lừa gạt, dụ dỗ vào một con đường nguy hiểm.

Cậu ta có thể đã rời đi mà không lường trước hậu quả, hoặc đã bị dẫn dắt bởi ai đó có ý đồ xấu.Lá The Tower xuôi nằm ở trung tâm, đây là điềm báo của sự sụp đổ, biến cố dữ dội.

Điều này có nghĩa là đã có chuyện rất tồi tệ xảy ra, có thể là một tai nạn, một sự cố đột ngột, hoặc thậm chí là một cuộc tấn công, một âm mưu đáng sợ.

Nếu con trai ông lão thật sự gặp nạn, thì tình hình lúc này không còn đơn giản nữa.Cuối cùng, The Moon xuôi hiện lên, khiến tôi cảm thấy một lớp sương mù dày đặc che phủ sự thật.

Lá bài này báo hiệu rằng mọi thứ chưa rõ ràng, có những bí mật bị giấu kín, có người đang che đậy điều gì đó.

Sự mất tích của cậu trai này không phải tình cờ, mà có uẩn khúc phía sau.Tôi im lặng thật lâu, đôi mắt khẽ nhíu lại, khiến ông lão nuốt nước bọt chờ đợi.

Tôi biết mình không thể nói hết tất cả mọi thứ ra ngay lập tức - vừa để giữ bí ẩn, vừa để kiểm soát phản ứng của ông ấy.Cuối cùng, tôi chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn như thể đang nói ra một lời tiên tri:“Hắn… không tự biến mất.

Có bàn tay kẻ khác nhúng vào.

Ông có chắc là không có ai thù hằn với con trai mình không?”

Ngay lập tức, mặt ông lão tái nhợt.

Đôi mắt ông ta hoảng loạn, và bàn tay siết chặt vạt áo của tôi hơn.

Có vẻ như tôi đã chạm đúng vào một điều mà ông ta chưa từng nghĩ tới…Ông lão hoảng loạn, hai tay run rẩy bấu chặt vạt áo tôi, giọng nghẹn lại như đang cố kìm nén sự tuyệt vọng:“Lão thầy bói, xin ngài!

Xin ngài hãy chỉ cho ta…

Ai là kẻ đã làm hại con ta?

Là ai đã khiến nó biến mất?”

Tôi hơi khựng lại, không ngờ ông ta lại tin tưởng đến mức này.

Nhưng để giữ vững hình tượng của mình, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi vuốt bộ râu giả rồi khẽ gật đầu:“Thiên cơ không thể tiết lộ tùy tiện…

Nhưng nếu có đủ lễ vật, có thể hé mở một phần vận mệnh.”

Ông lão gật đầu liên tục, lập tức móc trong tay áo ra ba đồng xu cũ kỹ, đặt vào lòng bàn tay tôi.

Tôi lặng lẽ quan sát, nhận ra những đồng xu này đã bạc màu theo năm tháng, trên bề mặt còn có vết mòn do thời gian.Tôi hít sâu, nắm chặt ba đồng xu trong tay, nhắm mắt lại một lát rồi đột ngột tung chúng lên không trung.

Ba đồng xu xoay tròn, ánh lên dưới ánh mặt trời nhợt nhạt, rồi rơi xuống tấm vải trước mặt tôi.

Tôi cúi xuống nhìn kỹ.Kết quả tung xu hiện ra trước mắt tôi: Hai mặt ngửa, một mặt úp.Tôi chậm rãi gật đầu, bắt đầu phân tích.Hai ngửa, một úp, đây là điềm báo về một người quen biết, nhưng có dã tâm giấu kín.

Không phải kẻ lạ mặt ngẫu nhiên, mà là người đã từng thân cận hoặc có mối liên hệ với con trai ông lão.

Một kẻ có vẻ ngoài đáng tin, nhưng ẩn giấu ý đồ xấu xa.Hơn nữa, xu rơi chếch về phía đông, điều này có nghĩa manh mối hoặc nơi cậu trai bị giữ lại có thể nằm về hướng đó.Tôi chậm rãi mở mắt, đôi tay khẽ vuốt bộ râu giả, giọng trầm thấp đầy bí ẩn:“Người đó không xa lạ… mà là một kẻ quen biết.

Một người đã từng đứng bên cạnh con trai ông.

Nhưng hắn… che giấu dã tâm quá lâu.

Hướng đông…

đó là nơi ông nên tìm kiếm.”

Ông lão sững sờ, cả người đột nhiên run lên, như thể một tia sáng vụt qua tâm trí.

Rồi ông đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hoàng lẫn nghi hoặc.“Không… không thể nào… chẳng lẽ là…?”

Có vẻ như ông ta đã nghĩ đến một cái tên nào đó.
 
Chân Mệnh Quải Sư
Truy Tìm Sự Thật


Ngay khi nghe tôi nói đến hai chữ “hướng đông”, ông lão giật mình, ánh mắt hoảng loạn như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Không chần chừ thêm một giây nào, ông ta đứng bật dậy, suýt nữa vấp phải tấm vải trải trước sạp bói của tôi.“Lão thầy bói… cảm ơn ngài… cảm ơn ngài…”

Ông ta lắp bắp, giọng run rẩy, rồi quay lưng lao đi ngay lập tức, bỏ lại tôi với đám đông hiếu kỳ vẫn còn tụ tập xung quanh.Tôi nhìn theo, có chút ngỡ ngàng—tôi không nghĩ ông ta lại tin tưởng đến mức này.

Nhưng rồi tôi thở dài, khẽ vuốt râu giả.

Hy vọng tôi không đẩy ông ấy vào đường cùng…---Ông lão chạy băng qua khu chợ, đôi chân già nua run rẩy nhưng vẫn cố bước nhanh hết mức có thể.

Ông ta không quan tâm ánh mắt tò mò của những người xung quanh, cũng không dừng lại dù hơi thở đã nặng nề.Bước chân ông lão dừng trước một con đường nhỏ, dẫn đến một xóm nhà tranh đơn sơ nằm sát bìa rừng.

Hướng này chính là đông, đúng như quẻ bói đã chỉ ra.Trong lòng ông ta dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.Ông lão bước tới một căn nhà đổ nát, cũ kỹ.

Tay ông siết chặt lại, ánh mắt đau đớn nhưng kiên định.

Rồi không do dự nữa, ông đập mạnh cánh cửa gỗ mục nát.“Mở cửa!

Ta biết ngươi ở trong đó!”

Bên trong, có tiếng động khẽ - tiếng ai đó dịch chuyển.

Rồi, cánh cửa từ từ mở ra, và một người đàn ông trung niên xuất hiện.Đó là kẻ mà ông lão từng tin tưởng nhất.Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, lộ ra một người đàn ông trung niên với vẻ mặt khó chịu.

Gã mặc bộ áo vải đã sờn, mái tóc rối bù, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác khi nhìn thấy ông lão.“Lão già, sao lại đến đây?” – gã gằn giọng, giấu hai tay vào trong tay áo như thể không muốn để lộ điều gì.Ông lão siết chặt nắm đấm, giọng khàn đi vì tức giận:“Là ngươi đúng không?!

Ngươi đã hại con trai ta!”

Người đàn ông nhướng mày, sau đó phá lên cười, nhưng trong tiếng cười ấy có điều gì đó gượng gạo.“Lão nói cái gì vậy?

Ta làm gì có liên quan?”

Ông lão bước lên một bước, ánh mắt đỏ ngầu:“Ngươi nghĩ ta không biết sao?

Ta đã hỏi lão thầy bói…

Ngươi là kẻ duy nhất ở bên cạnh con ta trước khi nó mất tích!”

Nghe đến đây, gã trung niên sững lại, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.

Ánh mắt gã thoáng một tia bất an trước khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.“Thầy bói?

Hừ…

Lão già, lão tin vào mấy lời bói toán vớ vẩn đó à?

Đừng có mà vu khống!”

“Vớ vẩn hay không, ta tự biết!” – Ông lão gầm lên – “Nếu ngươi không có gì giấu giếm, vậy tại sao con trai ta biến mất ngay sau khi đi cùng ngươi?!”

Gã đàn ông lùi lại một bước, nhưng rồi ngay lập tức nở một nụ cười lạnh lẽo.“Vậy thì sao?” – gã thấp giọng nói – “Lão có bằng chứng gì?”

Ông lão siết chặt nắm đấm, cổ họng nghẹn lại.

Ông biết…

ông chẳng có một bằng chứng nào cả.

Ông chỉ có một quẻ bói, một cảm giác bất an, và một niềm tin đã mục ruỗng theo năm tháng.Nhưng trực giác của một người cha mách bảo ông rằng… gã này đang nói dối.“Nói đi!

Con trai ta ở đâu?!”

Gã trung niên cười nhạt, xoay người đóng sập cửa ngay trước mặt ông lão.“Ta không biết.”

Rầm!Ông lão đấm mạnh lên cánh cửa, nhưng nó đã khóa chặt.

Trong lòng ông, tuyệt vọng và căm phẫn trào dâng như sóng dữ.Bên trong căn nhà, gã trung niên lặng lẽ đứng đó, bóng tối phủ lên nửa khuôn mặt hắn.Bên ngoài, ông lão siết chặt tay áo, răng cắn chặt đến bật máu.Nhưng ông không bỏ cuộc.Nếu gã kia không chịu nói, vậy ông sẽ tự tìm ra câu trả lời.Ông lão đứng lặng trước cánh cửa đóng chặt, hai bàn tay run run vì giận dữ lẫn bất lực.

Nhưng ông không thể bỏ cuộc—đây là con trai ông, là máu mủ của ông!Ánh mắt ông sắc lạnh hơn bao giờ hết.Dù gã trung niên có chối bỏ, nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của hắn, ông chắc chắn hắn đang che giấu điều gì đó.Ông phải tìm bằng chứng.---Trời đã sáng rõ.Ông lão bước nhanh về phía khu chợ, nơi dân làng tụ tập.

Nếu con trai ông từng đi về hướng này, ắt hẳn sẽ có người nhìn thấy.Ông chặn một người bán rau, gấp gáp hỏi:“Ngươi có thấy con trai ta, thằng nhỏ có vết bớt trên tay trái, đi qua đây không?”

Người bán rau nheo mắt nhớ lại, rồi khẽ gật đầu:“Có chứ!

Ta nhớ nó có đi ngang qua đây… nhưng hình như có đi cùng ai đó…”

Tim ông lão đập mạnh một nhịp.

Ông vội vàng hỏi tiếp:“Là ai?”

Người bán rau lưỡng lự một chút, rồi mới đáp:“…Là lão Hạo, người sống cuối xóm phía đông.”

Câu trả lời như một nhát dao cắm thẳng vào tim ông.Lão Hạo—chính là gã đàn ông trung niên kia!---Đến nước này, không thể nghi ngờ được nữa.Ông lão siết chặt tay, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

Nếu gã không chịu mở miệng, vậy ông sẽ tự tìm cách vạch trần hắn.Nhưng… làm sao để buộc hắn nói ra sự thật?Bất giác, ông nghĩ đến lời thầy bói - người đã giúp ông tìm ra hướng đi đầu tiên.Có lẽ…

ông cần quay lại xin một quẻ bói nữa.---Cùng lúc đó, tại sạp bói của tôi.Tôi vẫn đang ngồi xếp bằng, ung dung vân vê bộ râu bạc giả, trong lòng thầm nghĩ không biết ông lão kia đã tìm được gì chưa.Nhưng chỉ một lát sau…Bóng dáng ông lão lại xuất hiện.Lần này, ánh mắt ông tràn đầy kiên định, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng sâu sắc.“Thầy bói… ta cần ngài giúp ta thêm một lần nữa.”

Tôi nhìn ông lão đang thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Ông ấy có vẻ đã tìm ra điều gì đó, nhưng chưa thể xác định rõ sự thật.“Thầy bói… ta đã tìm ra một kẻ rất đáng ngờ.”

Tôi gật gù, chậm rãi xòe tay ra:“Được, lần này ngươi vẫn muốn bói bài hay thử một cách khác?”

Ông lão cắn răng, rồi run run lấy ra ba đồng xu, đặt vào lòng bàn tay tôi.“Xin thầy dùng đồng xu…

Hãy chỉ rõ cho ta biết, liệu gã đó có thật sự liên quan đến con trai ta không?”

Tôi gật đầu, tay xiết chặt đồng xu, hít một hơi sâu rồi tung lên.Ba đồng xu lăn tròn trên mặt chiếu, sau đó từ từ dừng lại.

Tôi quan sát thật kỹ, lòng bàn tay rịn mồ hôi.Hai mặt ngửa, một mặt úp.Tôi khẽ nheo mắt.

Đây là một dấu hiệu nửa thật nửa giả—nghĩa là gã trung niên kia có liên quan, nhưng chưa chắc là kẻ chủ mưu.“Có vẻ… hắn không phải là kẻ đứng sau tất cả.”

Tôi lên tiếng.Ông lão tròn mắt kinh ngạc.“Không phải hắn sao?

Nhưng hắn là người cuối cùng được thấy đi cùng con ta…”

Tôi lắc đầu, chỉ tay vào đồng xu:“Ngươi thấy không?

Quẻ này cho thấy hắn biết chuyện, nhưng không phải là kẻ giật dây.

Vậy còn ai khác?”

Ông lão cứng đờ.Rồi đột nhiên, đôi mắt ông sáng lên như chợt nhớ ra điều gì đó.“…Không lẽ là… bà Lệ?”

Tôi nheo mắt.Bà Lệ?Ai lại có liên quan đến chuyện này nữa đây?Vừa nói xong, ông lão lại lật đật chạy đi, gần như quên cả việc cảm ơn tôi.

Tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy, khẽ nhún vai."

Thật là sốt sắng quá..."

Tôi lẩm bẩm, rồi cúi xuống thu dọn lại mấy đồng xu trên chiếu.Nhưng khi ánh mắt tôi lướt qua chúng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.Hai đồng xu ngửa, một đồng xu úp…Tôi nghĩ lại lời tiên đoán khi nãy—gã trung niên kia không phải kẻ chủ mưu, nhưng vẫn có liên quan.Nếu vậy… bà Lệ thực sự là nhân vật quan trọng sao?Tôi khẽ nhíu mày.Không hiểu sao, tôi có một linh cảm xấu.---Trong khi đó, ông lão vẫn đang chạy vội trên con đường làng bụi mù.Hơi thở ông gấp gáp, nhưng đôi chân không hề chậm lại.Nếu bà Lệ thật sự có liên quan, vậy thì ông phải đến gặp bà ta ngay!Ông lão rẽ vào một con ngõ nhỏ, dừng chân trước một căn nhà cũ kỹ.Cánh cửa gỗ đóng chặt.Không có ai ra vào.Không có tiếng động.Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.Tim ông đập thình thịch.

Ông hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay gõ mạnh vào cửa.Cộc.

Cộc.

Cộc.Không có ai trả lời.Ông gõ mạnh hơn.Cộc!

Cộc!

CỘC!“Bà Lệ!

Có nhà không?

Mau mở cửa!”

Vẫn không có ai trả lời.Nhưng…Một cơn gió nhẹ lùa qua khe cửa, mang theo một mùi gì đó… nồng nặc.Mùi máu.
 
Chân Mệnh Quải Sư
Lật mặt


Ông lão chạy thục mạng qua những con hẻm tối om, mồ hôi túa ra nhưng ông chẳng bận tâm.

Lời bói toán của ta vang vọng trong đầu ông:"Người ngươi tìm…

đang ở nơi chính ngươi quen thuộc nhất."

Mỗi bước chân nặng trĩu nỗi lo lắng, ông lão chỉ có một suy nghĩ duy nhất: cứu con trai mình.Căn nhà của bà Lệ dần hiện ra trước mặt, cũ kỹ, tối tăm, như một cái bẫy khổng lồ chực chờ nuốt chửng những kẻ dại dột bước vào.Không chần chừ, ông xô mạnh cánh cửa."

Bà Lệ!

Con ta đâu?!"

Bên trong, bà Lệ đang ngồi phe phẩy quạt giấy, nở nụ cười đầy ẩn ý."

Tìm gì mà vội vàng vậy, ông già?"

Giọng bà ta lạnh băng.Ngay lúc ấy, một giọng nói khác vang lên."

Ông lão này tới tìm con à?"

Lão Hạo bước ra từ bóng tối, nhếch miệng cười.Chân ông lão khựng lại.Thì ra, người đàn ông trung niên mà ông gặp khi nãy chính là lão Hạo - kẻ đồng lõa của bà Lệ.Lão Hạo là kẻ chuyên dụ những thanh niên trẻ đến đây, sau đó bà Lệ sẽ bán họ cho những kẻ giàu có, để làm sai vặt hoặc tệ hơn, bị đày đọa đến chết."

Ta không tin!

Con trai ta đâu?!"

Ông lão gầm lên.Bà Lệ bật cười, đá nhẹ một tấm thảm cũ dưới sàn.Một cánh cửa hầm từ từ mở ra.Tiếng xiềng xích lách cách vang lên, hòa cùng những tiếng rên rỉ yếu ớt.Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.Trong bóng tối sâu hun hút, nhiều thân hình gầy guộc bị trói chặt, đôi mắt lờ đờ, vô hồn vì tuyệt vọng.Và ngay chính giữa đám người đó là con trai ông lão."

Cha… cứu con…"

Ông lão trợn trừng mắt, cả người run rẩy.Con trai ông… chỉ là một nạn nhân bị dụ đến đây."

Bà…

Lệ?!"

Ông lão chết sững.Không phải vì những người bị nhốt dưới hầm, cũng không phải vì con trai ông đang bị giam cầm.

Mà là vì bà Lệ - người đàn bà độc ác trước mặt chính là hàng xóm của ông.Người mà ông vẫn xem như chị em thân thiết bao năm nay."

Ngạc nhiên lắm à?"

Bà Lệ nghiêng đầu, cười nhạt."

Ngươi nghĩ ta là ai?

Một bà lão sống lặng lẽ cuối hẻm?

Một người đàn bà đơn độc, quanh năm chỉ lo hương khói?"

Giọng bà ta trở nên lạnh lùng."

Sai rồi.

Chính ta là kẻ đã bán đi bao nhiêu mạng người, là kẻ dựng lên 'cái bẫy' này.

Và ngươi, ngươi cũng suýt nữa đã rơi vào nó."

Ông lão cảm thấy cả người như rơi xuống vực sâu.Ông nhớ lại những lần bà Lệ tốt bụng giúp ông sửa nhà, những bữa cơm chia sẻ vào ngày khó khăn…

Tất cả đều là giả tạo?Những kẻ bị bắt nhốt dưới hầm… liệu có ai trong số họ cũng từng tin tưởng bà như ông đã tin?"

Không thể nào…"

Ông lão lẩm bẩm.Nhưng sự thật vẫn cứ phơi bày trước mắt.Trong căn hầm địa ngục.

Những tiếng rên rỉ tuyệt vọng.Tôi nhìn theo bóng lão già vội vã chạy đi, lòng bất an.Ngay khi thấy ông ta rời đi, tôi lập tức thu dọn sạp bói, xoay người chạy nhanh về hướng nha môn.Dù đây chỉ là một thân xác tôi vừa nhập vào, nhưng trái tim tôi đập mạnh từng hồi, tôi biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn.---Trên đường đến nha môn, tôi suy nghĩ rất nhiều.Liệu quan có tin một thầy bói giả mạo như tôi không?

Nếu như bà Lệ có người chống lưng thì sao?

Nếu như tôi trở thành mục tiêu kế tiếp thì sao?Nhưng dù thế nào, tôi vẫn phải thử.---Cổng nha môn hiện ra trước mắt.Tôi lao đến, đập mạnh vào cổng gỗ."

Có người!

Mau ra đây!

Tôi có chuyện quan trọng cần báo!"

Hai tên lính canh mặt mũi khó chịu bước ra, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ."

Giờ này còn dám làm loạn sao?"

Một tên gắt lên.

"Thầy bói rởm nào đây?"

Tôi cắn chặt răng, hít một hơi sâu."

Là chuyện sống chết!

Nếu các người không muốn mang tội che giấu tội ác, thì đi báo quan ngay!"

Nghe thấy giọng điệu dứt khoát của tôi, một trong hai tên lính do dự."

Chuyện gì?"

Tôi nói nhanh, không để chúng có cơ hội nghi ngờ."

Bà Lệ trong hẻm Tây, bà ta đang nhốt người trong hầm!

Không chỉ một người, mà rất nhiều!

Có cả mạng người sắp mất!"

Tên lính còn lại cau mày, có vẻ khó tin."

Ngươi có bằng chứng không?"

Tôi nghiến răng.Bằng chứng?

Tôi chỉ là một thầy bói giả mạo, chỉ có lời nói, làm gì có bằng chứng?Nhưng tôi không thể lùi bước.Tôi nhìn thẳng vào mắt bọn chúng, hạ giọng, nghiêm túc nói từng chữ."

Nếu ta nói sai, cứ chém đầu ta.

Nhưng nếu ta đúng, quan các người chậm một khắc, sẽ có thêm mạng người chết."

Hai tên lính nhìn nhau, rồi vội vàng chạy vào trong.Một lát sau, một toán lính triều đình vội vã kéo ra.Tên quan đứng đầu đội cưỡi ngựa tiến lên, cau mày nhìn tôi."

Ngươi, dẫn đường."

Tôi không chần chừ, lập tức chạy đi trước.---Chỉ vài khắc sau, nha môn đã bao vây toàn bộ nhà bà Lệ.Tôi đứng bên ngoài, trái tim đập thình thịch.Tất cả sẽ kết thúc tại đây.Bên ngoài nhà bà Lệ, ánh đuốc cháy rực, phản chiếu trên những thanh đao sáng loáng của quan binh.Không gian im ắng đến đáng sợ.Quan sai bước lên trước, dùng cán đao gõ mạnh vào cửa."

Bà Lệ!

Mở cửa!"

Không có động tĩnh.Tên quan sai liếc nhìn tôi, vẻ mặt dò xét.Tôi nuốt khan, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Nếu tôi sai…Nếu tất cả chỉ là một trò lừa đảo của vận mệnh, thì sao?Không, tôi tin vào trực giác của mình.Bên trong có người.Tên quan sai không chờ lâu hơn, hất cằm ra lệnh."

Phá cửa!"

---RẦM!Cánh cửa bung ra dưới lực đập mạnh mẽ của quan binh.Bên trong nhà tối đen, chỉ có ánh sáng từ đuốc hắt vào, kéo dài những cái bóng trên nền đất.Mùi ẩm mốc, tanh nồng phả ra từ bên trong, khiến tôi rùng mình.Quan binh lao vào lục soát từng gian phòng.Không có ai.Mọi thứ đều bình thường.Tôi căng thẳng đến mức trái tim như bị bóp nghẹt.Không lẽ mình sai?Không lẽ mình vừa đặt cược mạng sống vào một điều không có thật?Tên quan sai quay lại, ánh mắt lạnh lẽo."

Ngươi giỡn mặt với quan phủ sao?"

Tôi mím môi, cố giữ bình tĩnh.Không thể nào!

Mình đã chắc chắn rồi!Tôi đảo mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm bất kỳ điểm khả nghi nào.Rồi tôi thấyMột tấm thảm lớn, phủ kín sàn nhà.Quá to, quá dày, quá gượng ép so với nội thất đơn giản của căn phòng.Tôi chạy đến, quỳ xuống, lật mạnh tấm thảm lên.---Một cánh cửa gỗ hiện ra bên dưới.Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.Tên quan sai sững người, rồi lập tức ra lệnh:"Mở nó ra!"

Hai tên lính xông tới, giật mạnh cánh cửa gỗ.Bên dướiMột cầu thang dẫn xuống một hầm tối đen.Mùi hôi thối lập tức xộc lên, nồng nặc mùi máu và hơi người.Có tiếng động.Tiếng thở hổn hển.Tiếng kim loại lách cách.Tiếng rên rỉ yếu ớt trong bóng tối.Bọn quan binh lập tức lao xuống, ánh đuốc bập bùng chiếu rọi những gì ẩn giấu bên dưới.Tôi nín thở, lòng bàn tay siết chặt vạt áo.Một lát sauQuan binh lôi từng người ra khỏi hầm.Những thanh niên trẻ, gầy gò, quần áo rách nát, cổ tay in hằn dấu xiềng xích.Đôi mắt họ vô hồn, tuyệt vọng.Một trong số đóLà con trai của ông lão.Tôi cảm thấy tim mình thắt lại.Tên quan sai quay lại, đôi mắt sắc như dao."

Bà Lệ đâu?"

"Lão Hạo đâu?"

Một quan binh chạy lên, giọng gấp gáp:"Không có ai trong nhà!

Chúng đã bỏ trốn!"

Không khí lạnh toát.Bọn chúng đã biết trước sẽ bị lộ, nên chạy mất rồi!Nhưng tôi không lo.Chúng có thể chạy, nhưng không thể trốn mãi.Tên quan sai quay sang tôi, ánh mắt lúc này đã khác.Không còn khinh miệt.Mà là cảnh giác."

Lão già...

ông...rốt cuộc là ai?"

Tôi không trả lời.Chuyện này còn chưa kết thúc.Tiếng bước chân dồn dập vang vọng trong màn đêm khi toán lính đuổi theo dấu vết của bà Lệ và lão Hạo.

Dưới ánh đuốc bập bùng, bóng hai kẻ tội đồ lảo đảo chạy trốn, cố lao về phía bìa rừng.Nhưng chúng không thể thoát được.Một toán lính đã đón đầu từ trước, bao vây hai người lại."

Dừng lại!" một tên lính hét lớn, tay giương cao ngọn giáo.Bà Lệ hốt hoảng, lão Hạo thì mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:"Không… không thể nào!

Làm sao chúng có thể tìm ra nhanh như vậy?"

"Bọn bây hết đường rồi!" một tên quan binh quát, lập tức xông tới.Hai kẻ tội đồ định vùng chạy, nhưng ngay lập tức bị đè chặt xuống đất.Tiếng dây thừng siết chặt.Bà Lệ gào thét, lão Hạo thì run rẩy, nhưng cả hai không còn đường thoát.Ở một góc tối, ông lão bị trói chặt, mắt mơ hồ nhìn xung quanh.Tiếng bước chân hối hả vang lên.Một tên lính bước tới, nhanh chóng cởi trói, đỡ ông đứng dậy."

Lão bá, người không sao chứ?"

Ông lão rưng rưng, giọng nghẹn ngào:"Ta… ta còn sống sao?"

"Quan đã phái chúng tôi đến cứu ngài."

Nghe vậy, ông lão ngã khuỵu xuống, bật khóc.Con trai ông đã được cứu.Nhưng ông cũng đau đớn nhận ra sự thật, hàng xóm bao năm của mình lại là ác quỷ.Hai kẻ tội đồ bị lôi xềnh xệch về công đường, quan sai ngồi chờ sẵn.Bọn chúng không còn cười nữa.Quan sai gõ mạnh cây gỗ xuống bàn, giọng trầm đục:"Các ngươi có gì để biện minh?"

Bà Lệ cắn chặt răng, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu.Lão Hạo lắp bắp, run rẩy:"Xin tha mạng…

Quan gia…

Chúng tôi chỉ làm theo lệnh…!"

Nhưng không ai tin lời bọn chúng nữa.Tôi đứng bên cạnh, quan sát tất cả.Công lý cuối cùng cũng được thực thi.
 
Chân Mệnh Quải Sư
Một người khách mới


Sáng hôm sau, tôi lại trở về chỗ ngồi bói của mình, vẫn là tấm vải cũ kỹ trải trên nền đất, vẫn là bộ bài và mấy đồng xu bạc lẻ đặt trước mặt.

Cái sạp của tôi có vẻ tồi tàn, nhưng từ khi giúp ông lão, tôi cảm thấy mình đã có một chút danh tiếng.Tôi nhấp một ngụm nước, mắt hướng ra đường, tai thì lắng nghe những câu chuyện vỉa hè.Người qua đường tấp nập, ai cũng bàn tán xôn xao về vụ bà Lệ và lão Hạo."

Nghe bảo tối qua quan đã kéo cả toán lính tới bắt bà ta đấy!"

"Phải!

Ta nghe nói dưới hầm nhà bà Lệ toàn là xiềng xích với roi da!"

"Kinh khủng!

Mấy đứa trẻ mất tích bao lâu nay đều bị bà ta bán đi hết!"

Tôi giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.Công lý cuối cùng cũng được thực thi.Từ xa, tôi thấy một người phụ nữ dắt con đi qua.

Cô ta cúi xuống ôm chặt đứa trẻ, giọng nói khe khẽ:"Không được đi lung tung!

Nếu không con cũng bị bắt như bọn trẻ trong nhà bà Lệ đấy!"

Cậu bé gật đầu thật nhanh, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo mẹ.Nhìn cảnh đó, tôi khẽ mỉm cười.Có lẽ, từ nay bọn trẻ trong khu này sẽ an toàn hơn.Giữa lúc tôi còn đang thưởng thức bầu không khí bình yên, một bóng dáng cao lớn tiến lại gần sạp bói.Giọng trầm thấp vang lên:"Tiên sinh, có thể bói giúp ta một quẻ không?"

Tôi ngước mắt nhìn, nhận ra đó là một người đàn ông xa lạ, ánh mắt sâu thẳm, dường như đang che giấu một bí mật nào đó.Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng đặt tay lên bộ râu, cảm giác một câu chuyện mới sắp bắt đầu...Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn ta cao lớn, mặc áo vải thô nhưng được may rất gọn gàng, trông không giống một kẻ nghèo khổ.

Quan trọng hơn, ánh mắt hắn sắc bén, không giống những người khách bình thường hay tìm đến tôi vì tò mò hay mê tín.Hắn chìa tay ra, giọng trầm ổn:"Tiên sinh, hãy xem giúp ta một quẻ."

Tôi gật đầu, nắm lấy bàn tay hắn.

Lòng bàn tay thô ráp, có nhiều vết chai, chứng tỏ là người từng lao động hoặc cầm vũ khí.

Nhưng điều làm tôi chú ý nhất là đường sinh mệnh và đường vận mệnh của hắn giao nhau một cách kỳ lạ, tạo thành một điểm gấp khúc hiếm thấy.Tôi nhíu mày, lướt ngón tay dọc theo đường trí tuệ, rồi dừng lại ở đường sinh đạo."

Ngươi từng trải qua một lần thập tử nhất sinh."

Người đàn ông thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.Tôi tiếp tục:"Số mệnh của ngươi vốn đã định sẵn phải chết từ lâu, nhưng có người đã kéo ngươi về từ cõi chết.

Sau lần đó, con người ngươi thay đổi, con đường ngươi đi cũng không còn giống trước nữa."

Lần này, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, dường như đang cân nhắc tôi là ai và làm sao tôi có thể biết được chuyện này.Tôi thả tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn:"Ngươi đến tìm ta không phải chỉ để coi bói."

Hắn cười nhẹ, ánh mắt đầy ý vị:"Tiên sinh quả thật lợi hại.

Ta muốn hỏi một chuyện khác..."

Tôi im lặng, chờ hắn nói tiếp."

Ta muốn biết, có phải số mệnh của ta...

đã bị ai đó thay đổi hay không?"

Tôi không trả lời ngay mà cầm lấy ba đồng xu bạc, lặng lẽ tung lên trời...Ba đồng xu xoay tròn trong không trung trước khi rơi xuống mặt chiếu rách nát trước mặt tôi.

Tôi cúi xuống nhìn kỹ, hai mặt ngửa, một mặt úp.Lời giải đáp hiện rõ trong đầu.Tôi hạ giọng, chậm rãi nói:"Có kẻ đã thay đổi số mệnh của ngươi, nhưng không phải để cứu ngươi, mà là để biến ngươi thành một phần trong kế hoạch của hắn."

Người đàn ông siết chặt tay, những khớp ngón tay nổi lên.

Rõ ràng, câu trả lời này khiến hắn căng thẳng.Tôi tiếp tục:"Con đường ngươi đi không phải do ngươi tự chọn.

Kẻ kia đã can thiệp vào, kéo ngươi ra khỏi cái chết nhưng cũng đẩy ngươi vào một trò chơi nguy hiểm hơn."

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:"Ngươi có thể nhìn ra hắn là ai không?"

Tôi cười nhạt, tay đặt lên mép bàn, lặng lẽ trải thêm một lá bài nữa: The Magician (Nhà Ảo Thuật).Một kẻ có trí tuệ, biết điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay, biến kẻ khác thành con rối mà họ không hay biết."

Người đã thay đổi số mệnh của ngươi là một kẻ có quyền lực, hiểu rõ vận mệnh, và đang tận dụng ngươi cho mục đích riêng."

Người đàn ông im lặng hồi lâu, như đang cân nhắc điều gì đó.Cuối cùng, hắn đứng dậy, ném một túi bạc xuống bàn tôi."

Cảm ơn tiên sinh.

Ta đã hiểu rồi."

Hắn quay lưng bỏ đi.

Nhưng tôi biết, đây không phải lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Bởi sợi dây định mệnh giữa chúng tôi đã vô tình buộc chặt lại từ khoảnh khắc hắn chìa tay ra cho tôi xem chỉ tay...Tôi nhanh chóng nhặt túi bạc lên, cảm giác được sức nặng của từng đồng tiền bên trong.

Không thể để lộ thân phận quá lâu, tôi vội cúi xuống thu dọn sạp bói.

Những mảnh vải rách nát, những đồng xu cũ kỹ, bộ bài tarot đã sờn mép, tất cả đều được tôi gói gọn trong tay áo.Những bộ râu giả cùng trang phục cũ kỹ, tôi tháo ra và cất vào một góc khuất của con hẻm nhỏ, nơi tôi đã dựng tạm một căn nhà rơm ọp ẹp.

Đây không phải là một chỗ ở tử tế, chỉ là một nơi trú ẩn tạm bợ, nhưng ít ra nó cho tôi một không gian để làm chính mình.Tôi tháo lớp vải quấn quanh đầu xuống, để lộ mái tóc dài bết lại vì bụi đường.

Lúc cúi xuống dòng sông gần đó để rửa mặt, tôi bất giác nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.Một cô gái gầy gò, nước da tái nhợt như không được nhìn thấy ánh mặt trời quá lâu.

Hai gò má hơi hóp lại, đôi mắt to nhưng sâu thẳm, mang theo vẻ mệt mỏi nhưng cương quyết.

Hàng lông mi dài phủ bóng xuống đôi mắt, nhưng không thể che giấu đi những suy nghĩ phức tạp trong lòng tôi.Mái tóc đen dài, rối bời vì gió, buông xuống chạm nhẹ mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Tôi vốc nước lên rửa mặt, cảm nhận cái lạnh buốt len vào từng kẽ tay."

Đây là ta sao?"

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.Tôi đã quen nhìn bản thân qua gương ở thế giới trước, một cô gái hiện đại với làn da trắng, mái tóc suôn mượt, lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.

Nhưng bây giờ... tôi trông như một kẻ lang thang trên đường phố, không ai biết đến, không ai quan tâm.Nhưng có lẽ như thế lại tốt hơn.Tôi hít một hơi sâu, rồi đứng dậy.

Không thể để những suy nghĩ này kéo dài.

Tôi đã bước vào trò chơi của số phận, thì phải tiếp tục tiến về phía trước.Ngày mai, tôi sẽ lại xuất hiện như một ông lão thầy bói mà không ai nghi ngờ.Tôi nắm chặt hai cục bạc trong tay, cảm giác lành lạnh của kim loại truyền vào lòng bàn tay.

Một thứ xa xỉ mà tôi chưa từng có từ lúc đặt chân đến thế giới này.Bước đi thong dong giữa con phố đông đúc, tôi đảo mắt nhìn quanh những quán ăn, hàng rong trải dọc hai bên đường.

Hương thơm của thịt nướng, bánh hấp và các món ăn nóng hổi len lỏi vào mũi, khiến bụng tôi réo lên đầy bất mãn.Từ khi xuyên không đến đây, tôi chưa từng có một bữa ăn đàng hoàng.

Toàn là nhịn đói hoặc ăn mấy thứ khô khốc nhặt nhạnh được.

Thế mà, lão già hôm trước còn quên đưa tiền cho tôi...

Tôi làm thầy bói chứ có phải từ thiện đâu!Thở dài một hơi, tôi bước vào một quầy nhỏ bên đường, nơi một ông lão đang nướng xiên thịt trên bếp than hồng."

Cho tôi ba xiên."

Ông lão liếc nhìn tôi một chút, có vẻ ngạc nhiên khi thấy một cô gái trẻ như tôi có thể trả tiền ngay lập tức.

Không quan tâm đến ánh mắt ấy, tôi cầm xiên thịt, cắn một miếng lớn.Nóng hổi.

Đậm đà.

Ngon đến mức suýt rơi nước mắt.Mùi khói, vị mỡ cháy xém, cái mềm của thịt hoà lẫn trong miệng tôi.

Một cảm giác mà tôi đã quên mất từ lâu, cảm giác của một bữa ăn thực sự.Tôi vừa ăn vừa tiếp tục đi, mua thêm một ít bánh bao, một túi gạo nhỏ và vài vật dụng cần thiết để dự trữ.

Nếu còn tiếp tục giả làm thầy bói, tôi phải có kế hoạch lâu dài hơn.Trời bắt đầu ngả màu cam, nắng nhẹ phủ lên những mái nhà gỗ cũ kỹ.

Một ngày bình thường ở nơi xa lạ này, nhưng với tôi...

đó là một ngày đáng giá.Tôi đang đi dọc con đường lát đá, tay vẫn cầm túi đồ vừa mua, thì bỗng nghe thấy tiếng rên yếu ớt vang lên từ một góc khuất.Dưới gầm một xe hàng cũ, một sinh vật nhỏ bé run rẩy nằm co ro.

Một con chó con, bẩn thỉu, lông bết lại thành từng mảng vì bụi đất.

Thân hình nó gầy trơ xương, đôi mắt đen lay láy ngước nhìn tôi, như đang vừa sợ hãi vừa hy vọng.Tôi quỳ xuống, đưa tay chạm nhẹ vào nó.

Con chó giật mình lùi lại một chút, nhưng có vẻ như đã quá mệt mỏi để chạy trốn.

Tôi mở nắp túi bánh bao, bẻ một miếng nhỏ đưa ra trước mặt nó.Nó ngần ngại một lúc, rồi rón rén tiến lại gần, liếm nhẹ lên tay tôi trước khi vội vã gặm lấy mẩu bánh.

Nhìn nó ăn mà lòng tôi không khỏi xót xa.

Gầy như tôi lúc mới đến thế giới này.Tôi thở dài, nhẹ nhàng bế nó lên, cảm nhận cơ thể nhỏ bé, gầy guộc đang run rẩy trong tay mình.

Chắc bị bỏ rơi hoặc lạc mất chủ.Tôi vuốt ve đầu nó, nghĩ ngợi một lúc rồi mỉm cười:"Từ giờ mày theo tao nhé...

Tao sẽ gọi mày là Tiểu Cốt."

Cái tên này hợp với nó - nhỏ bé, gầy gò, nhưng vẫn còn sức sống.

Con chó con rúc vào người tôi, như thể đã hiểu được điều gì đó.

Tôi ôm nó chặt hơn, bước tiếp trên con đường, mang theo một sinh mạng mới về ngôi nhà rơm nhỏ của mình.
 
Chân Mệnh Quải Sư
Một ngày bình thường


Sáng sớm, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua những kẽ hở của mái nhà rơm, chiếu xuống sàn đất.

Tôi mở mắt, cảm nhận cái lạnh nhẹ của buổi sáng sớm và nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh.Tiểu Cốt đã thức dậy trước tôi, đang cắn góc chăn rách mà tôi đắp.

Thấy tôi động đậy, nó vẫy đuôi mừng rỡ, cái mũi nhỏ chạm vào tay tôi như giục dậy.

Tôi bật cười, vươn vai rồi ngồi dậy.Nhà tôi nằm ở rìa ngôi chợ nhỏ, cách trung tâm thành trấn một đoạn ngắn.

Đó là một căn nhà rơm cũ kỹ, vách làm từ tre nứa, nền đất không bằng phẳng.

Dù nghèo nàn, nhưng ít ra tôi có một chỗ để ngủ và cất đồ đạc.Bên ngoài là một con đường đất nhỏ, hai bên có vài căn nhà xập xệ tương tự.

Xa hơn một chút là chợ, nơi người ta bán đủ loại đồ từ rau củ, cá khô đến quần áo cũ.

Mỗi sáng, không khí nơi này luôn nhộn nhịp, mùi thức ăn và tiếng rao hàng vang khắp nơi.Tôi dắt Tiểu Cốt ra ngoài, để nó chạy loanh quanh.

Tôi gom chút tiền còn lại, dự định đi mua ít đồ ăn.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, tôi bất giác nhìn xung quanh cẩn thận.Nơi này không hoàn toàn an toàn.Tôi đã nghe không ít chuyện về những kẻ trộm cắp, cướp bóc và cả những tên đàn ông xấu xa chuyên lợi dụng kẻ yếu.

Một cô gái sống một mình như tôi là mục tiêu không khó để nhắm đến.Tôi từng thấy vài kẻ lạ mặt lảng vảng gần chợ, ánh mắt dò xét.

Có kẻ thì cười cợt khi thấy tôi, có kẻ thì lầm lì, nhưng tất cả đều khiến tôi cảnh giác.Hôm nay, tôi chỉ định mua ít bánh bao và chút rau khô.

Tôi nhét bạc vào túi trong của áo, rồi bước đi, Tiểu Cốt lon ton chạy theo sát chân.Một ngày bình thường, nhưng tôi vẫn phải luôn cảnh giác.Hôm nay tôi quyết định nghỉ một ngày, không ra sạp bói.

Cũng không hẳn là nghỉ ngơi, mà là để tạo cảm giác bí ẩn, khiến người ta càng tò mò về tôi hơn.

Những kẻ đang có chuyện cần giải quyết, một khi đã nếm mùi bói toán, sẽ không dễ dàng dứt ra.Tôi đi dạo một vòng quanh khu chợ, mua ít bánh bao cho Tiểu Cốt, rồi thong thả bước ngang qua chỗ mình thường ngồi bói.

Và đúng như tôi dự đoán, hắn ta quay lại.Người đàn ông hôm qua đang đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào sạp bói trống không của tôi.

Trông hắn có vẻ trầm tư, như thể đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.

Sau một lúc, hắn bắt đầu đi quanh chợ, hỏi thăm từng người về tôi.Tôi kéo mũ che bớt mặt, đứng ở xa quan sát.

Một cô bán rau chỉ về phía một rổ hàng gần đó, nơi tôi đã gửi lại một món đồ từ hôm qua.Hôm qua, tôi đã biết chắc chắn hắn sẽ quay lại.Vì vậy, trước khi biến mất, tôi đã nhờ cô bán rau giữ giúp một thứ, một tờ giấy với một bức chân dung đơn giản mà tôi tự tay vẽ.Tôi không biết rõ thân phận của hắn, nhưng khi xem chỉ tay hôm qua, tôi đã thấy những dấu hiệu kỳ lạ.

Có bí mật, có nguy hiểm, và có thứ gì đó hắn đang che giấu.Tôi không thể nói thẳng, nhưng tôi muốn thử hắn.

Vậy nên tôi để lại bức chân dung đó, một hình vẽ đơn giản, không rõ ràng nhưng cũng đủ để hắn nhận ra điều gì đó.Và khi cô bán rau đưa tờ giấy cho hắn, tôi thấy rõ khuôn mặt hắn tối sầm lại.Hắn nắm chặt tờ giấy, ánh mắt thay đổi trong thoáng chốc, rồi không nói một lời, quay người bỏ đi.Tôi đứng từ xa, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần trong đám đông.Sau khi thấy hắn bỏ đi, tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Hắn có quay lại hay không, đó là chuyện của hắn.

Còn tôi, bây giờ có việc quan trọng hơn phải làm.Tôi đi thẳng về phía khu chợ nhỏ ở cuối con phố, nơi có một lão già chuyên bán đủ thứ đồ lặt vặt.

Lão này không chỉ bán dao kéo, cuốc xẻng mà còn có cả bẫy thú.Nhà tôi nằm ở một góc khuất, chẳng gần dân là bao, mà cũng không thể gọi là hoàn toàn hẻo lánh.

Nhưng từ sau vụ của bà Lệ và lão Hạo, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về việc bảo vệ bản thân.

Không chỉ có bọn buôn người mà còn có trộm cướp, có những kẻ nguy hiểm lang thang.Tôi chọn một vài cái bẫy nhỏ, chủ yếu là loại dùng để bắt thú nhưng có thể làm bị thương kẻ nào vô tình đạp trúng.

Ngoài ra, tôi còn mua một đoạn dây thừng chắc chắn, mấy con dao nhỏ dễ giấu trong người, và một ít đinh sắt.Lão bán hàng nhìn tôi lom lom, có vẻ ngạc nhiên khi thấy một cô gái gầy gò như tôi lại mua mấy thứ này.“Nhóc con, mua nhiều thế này làm gì?”

Tôi cười nhạt, ném hai đồng bạc lên bàn.

“Bẫy trộm.”

Lão già bật cười, lắc đầu không nói thêm gì nữa.Tôi quay về nhà, bắt đầu đặt bẫy xung quanh.

Trước cửa là một sợi dây mỏng giăng ngang, ai không để ý sẽ vấp ngã.

Gần cửa sổ, tôi chôn một cái bẫy kẹp chân.

Xung quanh nhà, tôi cắm đinh sắt và mảnh vỡ của vỏ chai, chỉ cần ai dám lảng vảng ban đêm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.Tiểu Cốt ngồi một góc nhìn tôi bận rộn, cái đuôi nhỏ phe phẩy.

Tôi xoa đầu nó, cười nhẹ.“Không ai có thể động vào chúng ta dễ dàng đâu.”

Sau khi đặt bẫy xong, tôi đứng giữa căn nhà rách nát của mình, khoanh tay suy nghĩ.

Chỗ này chẳng khác gì một túp lều hoang.

Chỉ cần một cơn gió mạnh là có khi nó bay mất.

Nếu tôi thực sự muốn sống ở đây lâu dài, tốt nhất nên sửa sang lại một chút.Vậy là tôi lại quay về chợ.Lần này, tôi tìm đến khu bán gỗ.

Một đống ván gỗ cũ kỹ nhưng vẫn còn khá chắc chắn được bày bán.

Tôi chọn lấy vài tấm đủ lớn để gia cố lại mái nhà và làm tường chắn gió.

Ngoài ra, tôi cũng mua thêm một ít tre, định đóng một căn nhà nhỏ cho Tiểu Cốt.“Lại mua lỉnh kỉnh à, con nhóc?”

Lão bán gỗ cười hề hề khi thấy tôi.Tôi chỉ nhún vai, đặt bạc lên bàn rồi nhờ người khuân gỗ về giúp.Trên đường về, tôi đi ngang qua một tiệm bán hạt giống.

Nếu trồng được vài loại rau, tôi có thể giảm bớt chi phí ăn uống.

Vậy là tôi ghé vào mua một ít hạt giống cải, đậu xanh và khoai lang.Tiểu Cốt đi theo bên chân tôi, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy đầy hứng khởi.

Tôi cúi xuống xoa đầu nó, cười nhẹ.“Từ nay, chúng ta sẽ có một chỗ ở đàng hoàng hơn.”

Nó sủa một tiếng nhỏ như thể đồng tình.Những người khuân gỗ theo tôi về đến nhà, nhìn túp lều rách nát mà không giấu được vẻ ngạc nhiên.

Một người trong số họ chậc lưỡi:“Cô nương, cô thực sự sống ở đây à?”

Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Cái ổ này chẳng khác gì chuồng gà, nếu không sửa lại thì đến mùa mưa chắc tôi cũng trôi theo nước mất.Tôi nhanh chóng gỡ mấy cái bẫy ra, rồi chỉ vào những chỗ cần gia cố:Mái nhà bị dột, cần lợp thêm.Vách tường lỏng lẻo, cần đóng thêm ván gỗ.Cửa ra vào xiêu vẹo, chỉ cần gió lớn là bật tung.Bọn họ bắt tay vào làm ngay.

Tôi đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng đưa tay giúp một chút.

Mùi gỗ mới, tiếng đục đẽo, tiếng búa đóng vang vọng khắp không gian nhỏ bé.Mất gần nửa ngày, cuối cùng căn nhà cũng có một diện mạo mới.Trước đây: Một túp lều xiêu vẹo, tường toàn rơm khô, lỗ chỗ những khe hở mà gió có thể lùa vào.

Mái nhà như một cái rổ, chỉ cần trời mưa là nước sẽ chảy vào từng giọt.Bây giờ: Một căn nhà nhỏ nhưng chắc chắn hơn nhiều.

Tường được gia cố bằng ván gỗ, mái được lợp lại bằng những tấm tre ép.

Tôi thậm chí còn có một cái cửa đàng hoàng.Tôi móc số bạc còn lại ra trả công cho bọn họ.

Khi giao tiền xong, tôi nhận ra túi tiền của mình gần như trống rỗng.Xem ra, mai phải ra đường kiếm ăn tiếp rồi.

Tôi thở dài, nhìn căn nhà mới của mình.

Ít nhất, tối nay tôi có thể ngủ mà không lo mái nhà bay mất.Mặt trời dần khuất bóng, bầu trời nhuốm màu cam sậm.

Tôi lục lọi túi tiền, chỉ còn lại vài đồng xu cuối cùng.

Không còn cách nào khác, tôi vội vã chạy đến chợ, tìm một hàng cá nhỏ.Bà lão bán cá nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét.

Cũng phải thôi, tôi ăn mặc đơn giản, người lại gầy, trông chẳng khác gì một kẻ nghèo kiết xác.

Tôi chỉ vào một con cá nhỏ:“Bà ơi, con này bao nhiêu?”

Bà ấy nhíu mày, rồi lại nhìn túi tiền xẹp lép của tôi.

Cuối cùng, bà lắc đầu, thở dài:

“Cô nương có bấy nhiêu tiền thì lấy con này đi, ta bớt cho.”

Tôi mừng rỡ nhận cá, vội vàng cảm ơn rồi chạy về nhà.Lửa bập bùng trong màn đêm, ánh sáng nhảy múa trên bức tường gỗ mới dựng.

Tôi gom vài miếng củi lượm được ban chiều, nhóm lửa trước sân.

Mùi cá nướng dần lan tỏa, hòa lẫn trong hơi gió se lạnh.Tiểu Cốt ngồi bên cạnh, cặp mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào con cá, nước dãi suýt chảy ra.

Nó đã sạch sẽ hơn nhiều sau mấy lần tôi lau rửa.

Giờ trông nó giống một cục bông nhỏ hơn là một con chó hoang.Tôi lấy đũa, xé cá ra làm hai phần.

“Ăn đi.”

Tiểu Cốt vẫy đuôi, nhanh chóng lao vào ăn.

Tôi cũng nhấm nháp phần của mình, cảm thấy bụng bắt đầu ấm lên sau một ngày dài.Sau bữa tối, tôi lặng lẽ đứng lên, cầm theo những chiếc bẫy mà mình mua hồi sáng.Tôi đi vòng quanh nhà, tìm những góc khuất thích hợp để đặt bẫy.

Những chiếc bẫy đơn giản nhưng đủ sức khiến kẻ gian bị thương nếu dám bén mảng đến đây.

Tôi không biết có ai theo dõi mình hay không, nhưng sống một mình ở nơi hẻo lánh này, tôi không thể chủ quan được.Khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn, tôi quay vào nhà, khóa cửa lại, quấn chăn thật chặt rồi chìm vào giấc ngủ.Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi có một đêm ngon giấc.
 
Chân Mệnh Quải Sư
Giải mã sinh thần


Tên hắn là Từ Kha.Một kẻ mang dáng vẻ phong trần, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm chưa từng chịu khuất phục.

Hắn sinh ra trong gia đình quan lại, nhưng lại chẳng chịu an phận với con đường bút nghiên.

Không giống như đám công tử ăn chơi trong kinh thành, hắn chọn con đường binh nghiệp, từng bước leo lên từ máu và cát bụi chiến trường.Hiện tại, hắn là một vị Tướng quân dưới trướng của Bắc quân, thống lĩnh hàng nghìn binh mã.

Một kẻ có địa vị, có quyền lực, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những ràng buộc chính trị nơi triều đình.Hắn vốn không tin vào bói toán, nhưng hôm ấy, vì một lời thách thức từ bằng hữu, hắn mới ghé qua một sạp bói ven đường.Nghe nói, ở đó có một lão già quái dị, chuyên nói ra những lời huyền bí khiến người ta phải trăn trở suy nghĩ.Từ Kha vốn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện vô căn cứ, nhưng ánh mắt giễu cợt của đám bạn khiến hắn không thể từ chối.

Hắn bước đến sạp bói, ngồi xuống, chìa bàn tay ra với vẻ mặt đầy thờ ơ.Người trước mặt hắn lúc đó là một ông lão râu bạc.Giọng ông lão khàn khàn, đôi mắt nheo lại khi lướt qua lòng bàn tay hắn.Số mệnh của hắn đã bị ai đó thay đổi.Hắn không tự chọn con đường mình đang đi.Vậy thì ai đã thao túng vận mệnh của hắn?

Và tại sao?Hắn không phải kẻ tin vào mệnh số, nhưng hắn tin vào sự sắp đặt.

Những gì hắn trải qua chưa từng là ngẫu nhiên.Hắn không nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rằng trong một sự kiện, cả gia tộc hắn đã bị nhấn chìm trong máu.Một vụ phản loạn.Một âm mưu chính trị.Phụ thân hắn bị kết tội mưu phản.

Toàn bộ gia tộc bị chém đầu.Chỉ có hắn, một kẻ tưởng chừng cũng đã chết, lại bất ngờ sống sót.Khi hắn tỉnh lại, hắn không còn là thiếu gia của Từ gia nữa.

Hắn là một kẻ vô danh, một người mất hết tất cả.

Nhưng ai đó - một kẻ trong bóng tối đã cố tình giữ hắn lại.Tại sao?Mười năm sau, hắn trở thành Tướng quân Bắc quân.

Một kẻ thống lĩnh hàng nghìn binh mã.

Một kẻ nắm giữ sức mạnh đủ để khuynh đảo cục diện triều đình.Bây giờ hắn đã có quyền lực, có địa vị.

Nhưng hắn vẫn luôn biết, có một kẻ đang đứng sau giật dây.Lời bói toán hôm đó của ông lão không phải là thứ khiến hắn thay đổi suy nghĩ, mà là thứ xác nhận lại nỗi nghi ngờ mà hắn đã mang theo bấy lâu nay.Vận mệnh của hắn đã bị kẻ khác thay đổi.Có kẻ đã cố tình để hắn sống sót, nhưng không phải vì lòng thương hại.Hắn không phải người được cứu, mà là một quân cờ.Bây giờ, hắn phải tìm ra ai đang chơi ván cờ này.Và quan trọng hơnLiệu hắn có thể thoát khỏi nó không?"

Ngươi là kẻ không tin vào số mệnh, nhưng lại sợ một điều không thể nói ra."

Lời nói của ông lão khiến hắn thoáng nhíu mày.

Sợ ư?

Hắn chưa từng biết đến cảm giác đó.Hắn hừ nhẹ, định rụt tay lại, nhưng ông lão đã nói tiếp:"Hỏa vượng, mệnh cứng, sát khí nặng.

Ngươi đã đi trên con đường giết chóc quá lâu, đến mức vận mệnh của chính mình cũng bị bao phủ bởi máu.

Ngươi sắp đứng trước một quyết định quan trọng.

Nếu chọn sai, người chết không chỉ là ngươi."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao cứa vào suy nghĩ của hắn.Đúng là triều đình đang triệu hồi hắn về kinh, trao cho hắn một chức vụ lớn hơn.

Nhưng hắn biết rõ, trong triều đình không có bữa tiệc nào miễn phí.Hắn cảm ơn ông lão và đi mất.

Trong tối hôm đó, hắn nằm và suy nghĩ đến lời ông lão nói.

Hắn không thể ngủ được và quyết định sáng mai sẽ gặp ông lão hỏi một lần nữa.

Nhưng sáng hôm sau, ông lão đã biến mất.

Hắn đã đi khắp nơi hỏi và nhận được một bức vẽ.

Đó là một bức chân dung đơn giản.

Khi nhìn thấy bức chân dung đó, hắn đã biết."

Tìm được người này, sẽ có đáp án."

Từ Kha nhìn bức chân dung, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Hắn biết rõ người trong tranh.Nhưng từ giây phút đó, cái tên "ông lão bói già" đã khắc sâu trong tâm trí hắn.----------------Tôi kéo chiếc hộp gỗ từ dưới gầm giường ra, lặng lẽ mở nắp.

Một mùi hương gỗ cũ kĩ pha lẫn chút bụi bặm xộc vào mũi.Bên trong là bộ quần áo tôi thường mặc khi đóng vai ông già bói toán.

Tôi lấy ra từng món một: một chiếc áo dài bạc màu, một tấm khăn đội đầu, một bộ râu giả, cùng vài chiếc vòng tay bằng gỗ cũ kỹ.Tôi cầm lấy bộ râu, tặc lưỡi:"Lại phải dán đống này lên mặt..."

Dù đã quen với việc này, tôi vẫn thấy phiền phức mỗi lần hóa trang.

Tôi mặc áo vào, cẩn thận chỉnh lại nếp gấp, rồi quấn khăn quanh đầu.

Tấm vải cũ nhưng vẫn đủ che đi phần lớn khuôn mặt tôi.

Sau đó, tôi dán bộ râu giả lên, kiểm tra lại trong chiếc gương nhỏ.Gương phản chiếu một lão già có vẻ từng trải, đôi mắt ẩn sau những nếp nhăn giả tạo.

Tôi thử nhếch môi cười, gương mặt trong gương cũng cười theo, một nụ cười già dặn và khó lường.Hoàn hảo.Tôi cầm lấy hộp đồ bói toán của mình: một bộ bài Tarot, vài đồng xu bạc, một túi xương nhỏ, và chiếc bàn gỗ xếp gọn.

Tất cả đều có dấu vết thời gian, trông vừa đáng tin cậy, vừa có chút huyền bí.Hít một hơi thật sâu, tôi bước ra khỏi nhà.Khu chợ vẫn đông đúc như mọi khi.

Tôi khệ nệ ôm đống đồ của mình, len lỏi qua dòng người, cố gắng không làm rơi thứ gì.Khi đến góc quen thuộc, tôi trải chiếc chiếu rách nát xuống đất.

Đặt chiếc hộp gỗ bên cạnh mình, mở ra, rồi cẩn thận sắp xếp mọi thứ lên mặt bàn.Vừa đặt xong bộ bài Tarot, tôi bỗng hắt xì một cái rõ to.Chẳng lẽ có ai đang nhắc đến mình?Tôi xoa xoa mũi, ngẩng lên và nhìn thấy hắn.Người đàn ông hôm trước đang đứng đó, khoanh tay dựa vào một bức tường, ánh mắt kiên nhẫn nhìn tôi.

Hắn đã chờ từ lâu.Khi thấy tôi đến, hắn lập tức bước lại gần, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa chút gì đó nặng nề:"Tôi đã giải quyết người trong bức ảnh mà tiên sinh đưa hôm qua."

Hắn nói bằng giọng không chút do dự, như thể đó chỉ là một nhiệm vụ bình thường.Tôi không tỏ ra bất ngờ, chỉ kéo ghế ngồi xuống, chống gậy gỗ lên bàn, nhìn thẳng vào hắn."

Vậy bây giờ... ngươi muốn biết số mệnh của mình có thể thay đổi không?"

Hắn gật đầu, ánh mắt ánh lên tia sắc bén.Tôi chống khuỷu tay lên mặt bàn gỗ, nhìn người đàn ông trước mặt.

Cái cách hắn đứng, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua tôi mà tìm câu trả lời... khiến tôi cảm thấy thú vị."

Trước khi nói về vận mệnh có thể thay đổi hay không, ta cần biết sinh thần của ngươi."

Hắn trầm mặc vài giây, rồi chậm rãi đáp:"Giờ Mão, ngày mười bảy tháng Chín."

Tôi nhíu mày.Một ngày không bình thường.Tôi cầm bút, viết sinh thần hắn lên một mảnh giấy cũ, rồi lặng lẽ tính toán."

Mệnh ngươi thuộc Hỏa, nhưng lại sinh vào tiết khí chuyển giao giữa hai mùa.

Đây là điềm báo của kẻ có số phận không trọn vẹn."

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn moi thêm thông tin từ tôi.Tôi tiếp tục:"Giờ Mão là giờ của bình minh, ánh sáng dần xua đi bóng tối.

Nhưng ngươi lại sinh vào tháng Chín, khi mùa thu chớm lạnh, mang theo dấu hiệu của sự suy tàn.

Điều này có nghĩa là ngươi không nên tồn tại quá lâu trong cõi đời này, nhưng lại có một thế lực nào đó đã kéo dài sự sống của ngươi."

Hắn im lặng, nhưng đôi mắt đã có sự dao động.Tôi gõ nhẹ lên bàn:"Ngươi mang mệnh Thiên Cương, có nghĩa là số mệnh của ngươi gắn liền với quyền lực.

Không phải sinh ra đã có, mà là bị cuốn vào.

Ngươi vốn dĩ không nên nắm giữ bất kỳ thứ gì, nhưng lại bị ép buộc phải gánh vác trách nhiệm."

Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp:"Sinh thần của ngươi còn cho thấy một điều, cuộc đời ngươi sẽ luôn có hai ngã rẽ.

Một con đường dẫn đến quyền lực tối cao, nhưng phải đánh đổi bằng bản thân.

Một con đường dẫn đến tự do, nhưng phải từ bỏ mọi thứ."

Hắn siết chặt bàn tay.Tôi nheo mắt:"Vậy, ngươi muốn nghe tiếp không?"
 
Chân Mệnh Quải Sư
Những Cái Chết Kỳ Lạ trong huyện


Hắn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi tôi.

Cơn gió nhẹ lướt qua, lay động tấm màn mỏng che trước sạp bói cũ kỹ.

Tôi nhìn sâu vào mắt hắn, giọng trầm xuống:"Ngươi đã xử lý hắn, vậy nên con đường phía trước không còn những nhát dao từ phía sau nữa."

Hắn im lặng, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối siết lại.Tôi tiếp tục, giọng điềm nhiên như thể đang kể một câu chuyện không liên quan gì đến hắn:"Nhưng có điều thú vị ở đây, một kẻ phản bội bị loại bỏ không có nghĩa là ngươi đã thoát khỏi ván cờ.

Nếu ngươi nghĩ giết hắn là đủ để thay đổi vận mệnh, thì ngươi vẫn chưa nhìn rõ bàn cờ này."

Hắn rốt cuộc không thể giữ được vẻ bình tĩnh, bàn tay khẽ run lên.Tôi nhếch môi, đưa mắt nhìn ra con phố vắng.

Giọng tôi nhẹ như gió thoảng, nhưng mang theo sự chắc chắn lạnh lẽo:"Bây giờ, ngươi không còn bị đâm lén từ sau lưng nữa.

Nhưng ngươi vẫn đang nằm trên bàn cờ, chỉ khác là lần này, ngươi không còn nhìn thấy ai đang cầm quân cờ của ngươi nữa."

Một cơn gió mạnh hơn thổi qua, cuốn theo bụi đường và lá khô bay tán loạn.Hắn chậm rãi ngước nhìn tôi, ánh mắt đã không còn chỉ là sự ngờ vực, mà còn có một thứ khác - một tia sắc bén đầy nguy hiểm."

Ý ngươi là… ta vẫn là một quân cờ?"

Tôi cười nhạt, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ khẽ đẩy một quân cờ gỗ trên bàn về phía hắn."

Hãy thử nhìn lại ván cờ này xem, có khi ngươi sẽ nhận ra kẻ thực sự đang nắm giữ số mệnh của mình."

Hắn nhìn chằm chằm quân cờ trước mặt, rồi chậm rãi vươn tay nhặt nó lên.

Một khoảng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió và hơi thở nặng nề của hắn.Cuối cùng, hắn cười khẽ."

Thú vị thật."

Hắn đứng dậy, ném một túi bạc xuống bàn."

Lần tới ta sẽ quay lại, mong rằng khi đó tiên sinh vẫn còn có thể nhìn ra vận mệnh của ta."

Tôi không đáp, chỉ nhìn theo bóng hắn khuất dần giữa dòng người.Tôi biết, cuộc chơi này… vẫn chưa kết thúc.-----Gần đây, huyện thành chìm trong nỗi sợ hãi.

Những vụ án mạng kỳ lạ liên tiếp xảy ra, nạn nhân đều là thanh niên trẻ, khỏe mạnh.

Họ không chết vì đao kiếm, cũng không có dấu vết vật lộn hay độc dược trong cơ thể.Tất cả bọn họ đều chết trong tư thế giống hệt nhau, nằm ngay ngắn trên giường, hai tay đặt trước ngực như tư thế người chết trong quan tài.

Nhưng điều kinh hãi nhất chính là khuôn mặt của họ: đôi mắt mở trừng trừng, miệng há hốc như đang hét lên trong tuyệt vọng, nhưng cổ họng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.Giống như họ đã bị giết bởi một thứ không ai có thể nhìn thấy.---Từ Kha nhận được thư khẩn từ quan huyện ngay trong đêm.

Hắn ta là bạn của quan huyện nên không chần chừ phóng ngựa đi ngay trong đêm."

Kha huynh, vụ này có gì đó không ổn."

Quan huyện cau mày, đưa cho hắn một xấp giấy ghi chép về những vụ án gần đây.Từ Kha lật từng tờ.

Tất cả nạn nhân đều có một điểm chung, họ đều là nam nhân chưa lập gia đình, độ tuổi dao động từ mười tám đến hai mươi lăm.

Đặc biệt hơn, trước khi chết, họ đều có cùng một biểu hiện: mất ngủ triền miên, cảm thấy có thứ gì đó luôn theo dõi mình vào ban đêm."

Tất cả đều chết vào canh ba."

Từ Kha đặt xấp giấy xuống, nhướng mày:"Quan huyện có kiểm tra căn phòng của họ không?"

Quan huyện gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút khó xử."

Có kiểm tra... nhưng không tìm thấy dấu vết đột nhập.

Cửa sổ, cửa chính đều đóng chặt.

Dường như kẻ ra tay có thể ra vào mà không cần mở cửa."

"Vậy còn những người xung quanh?

Họ có nghe thấy tiếng động gì bất thường không?"

Quan huyện lắc đầu."

Không ai nghe thấy gì cả.

Chỉ đến khi trời sáng, gia đình mới phát hiện họ đã chết."

Một vụ án mạng không để lại dấu vết, không tiếng động, không nhân chứng.

Đây không phải là cách giết người thông thường.Từ Kha đứng dậy, chậm rãi nói:"Ta cần đến hiện trường một chuyến."

---Nửa đêm, Từ Kha đứng trước căn phòng của một nạn nhân vừa chết tối qua.Căn phòng không lớn, bên trong bài trí đơn giản nhưng có một thứ khiến hắn chú ý.Trên bàn có một chiếc gương đồng.Gương đặt ngay đối diện giường, phản chiếu chính xác khuôn mặt của người nằm ngủ.Từ Kha nhíu mày.Một linh cảm mơ hồ dâng lên trong lòng hắn, có lẽ vụ án này... không đơn thuần là do con người gây ra.Sáng hôm sau, Từ Kha quyết định đến tìm tôi.

Vụ án kỳ lạ đêm qua khiến hắn không thể gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng.

Nếu thật sự có một thế lực vô hình nào đó đang thao túng mọi chuyện, có lẽ tôi - với tư cách là một người xem bói, có thể cho hắn một manh mối nào đó.Khi Từ Kha đến nơi, hắn nhìn thấy tôi đang ngồi dưới cái chiếu rách nát quen thuộc, xung quanh là những món đồ nghề bói toán đã được bày ra.

Trước mặt tôi là một người phụ nữ đang khóc nức nở."

Xin lão tiên sinh, xin hãy nói cho tôi biết sự thật!

Chồng tôi có chung thủy với tôi không?"

Cô ta gần như van xin, ánh mắt tuyệt vọng.Từ Kha nhíu mày, dừng lại, không vội tiến đến.

Hắn đứng từ xa quan sát, khoanh tay nhìn tôi rút một tờ giấy ra, viết lên đó vài nét, rồi gật gù."

Ngươi thật sự muốn biết sự thật chứ?"

Tôi cất giọng trầm khàn, ánh mắt già nua ẩn sau bộ râu giả.Cô gái run rẩy, nhưng rồi vẫn kiên quyết gật đầu.

"Vâng!

Tôi muốn biết!"

Tôi khẽ đặt tay lên bàn, giọng nói có phần chậm rãi hơn:"Chồng ngươi có đầy nhân tình bên ngoài.

Hắn chưa từng chung thủy với ngươi."

Cô gái sững sờ, mặt trắng bệch.

Môi cô ta run rẩy như không thể tin vào những gì vừa nghe."

Không... không thể nào...

Anh ấy luôn đối xử tốt với tôi...

Anh ấy nói tôi là duy nhất..."

Giọng nói của cô ta vỡ vụn.Tôi khẽ thở dài, ánh mắt không một tia thương hại.

"Lời nói có thể là mật ngọt, nhưng hành động thì không thể dối trá.

Nếu ngươi không tin, hãy tự mình kiểm chứng."

Cô gái bật khóc, hai vai run lên.

Cô ta cắn môi, đứng dậy thật nhanh, chạy đi mà không nói thêm lời nào.Từ Kha lúc này mới chậm rãi tiến tới, ánh mắt sắc bén nhìn tôi."

Ngươi có vẻ thích vạch trần sự thật nhỉ."

Giọng hắn có chút trầm thấp.Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười dưới bộ râu giả."

Sự thật dù đau đớn, vẫn tốt hơn việc bị lừa dối cả đời.

Người sống trong ảo vọng chẳng khác nào kẻ chết không hồn."

Từ Kha im lặng một lúc, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi."

Vậy ngươi có thể bói cho ta một quẻ không?"

Hắn chậm rãi hỏi.Tôi vuốt râu, đôi mắt nheo lại đầy ẩn ý, giọng trầm khàn vang lên:"Quẻ này... không phải dành cho ngươi."

Từ Kha không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nhướng mày nhìn tôi, chờ đợi lời giải thích.Tôi không đáp ngay, mà lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy ố vàng.

Cầm bút lông chấm nhẹ vào nghiên mực, tôi viết xuống vài ký tự.

Mực thấm chậm rãi trên mặt giấy, từng nét chữ rõ ràng và sắc bén.「Hoa cúc vàng, sợi chỉ đỏ, búp bê gỗ.」Viết xong, tôi đặt cây bút xuống, đẩy tờ giấy về phía hắn.Từ Kha cúi xuống nhìn, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia lạnh lẽo."

Đây là..." – Hắn lẩm bẩm.Tôi chậm rãi chống tay lên cằm, nhìn hắn đầy ẩn ý:"Những vật này... ngươi có thấy quen không?"

Từ Kha không lập tức trả lời.

Bàn tay hắn siết chặt mép giấy, đôi mắt tối sầm lại, như thể vừa nhận ra điều gì đó."

Đây là những thứ đã xuất hiện ở hiện trường các vụ án." – Giọng hắn trầm xuống.Tôi khẽ cười, đặt hai tay lên mặt bàn, gõ nhẹ từng nhịp."

Đúng vậy.

Mỗi nạn nhân đều bị bỏ lại một nhánh hoa cúc vàng trên ngực, cổ tay quấn một sợi chỉ đỏ, và trong miệng... là một con búp bê gỗ nhỏ."

Một cơn gió nhẹ lùa qua tấm rèm, khiến không gian bên trong lều trở nên u ám hơn.

Những lá bùa treo trên trần khẽ đung đưa, phát ra những tiếng xào xạc mơ hồ.Từ Kha im lặng, ánh mắt xoáy sâu vào tôi như thể đang cân nhắc điều gì đó."

Ngươi biết được bao nhiêu?" – Hắn trầm giọng hỏi.Tôi nhấp một ngụm trà, nhếch mép cười nhạt."

Ta chỉ là một kẻ xem bói, đại nhân.

Những thứ ta biết, chẳng qua chỉ là do vận mệnh dẫn lối mà thôi."

Từ Kha không đáp, nhưng tôi biết hắn không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Và tôi cũng biết, từ giây phút này trở đi, tôi đã hoàn toàn bị cuốn vào vụ án đầy bí ẩn kia.
 
Back
Top Bottom