Sáng sớm, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua những kẽ hở của mái nhà rơm, chiếu xuống sàn đất.
Tôi mở mắt, cảm nhận cái lạnh nhẹ của buổi sáng sớm và nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh.Tiểu Cốt đã thức dậy trước tôi, đang cắn góc chăn rách mà tôi đắp.
Thấy tôi động đậy, nó vẫy đuôi mừng rỡ, cái mũi nhỏ chạm vào tay tôi như giục dậy.
Tôi bật cười, vươn vai rồi ngồi dậy.Nhà tôi nằm ở rìa ngôi chợ nhỏ, cách trung tâm thành trấn một đoạn ngắn.
Đó là một căn nhà rơm cũ kỹ, vách làm từ tre nứa, nền đất không bằng phẳng.
Dù nghèo nàn, nhưng ít ra tôi có một chỗ để ngủ và cất đồ đạc.Bên ngoài là một con đường đất nhỏ, hai bên có vài căn nhà xập xệ tương tự.
Xa hơn một chút là chợ, nơi người ta bán đủ loại đồ từ rau củ, cá khô đến quần áo cũ.
Mỗi sáng, không khí nơi này luôn nhộn nhịp, mùi thức ăn và tiếng rao hàng vang khắp nơi.Tôi dắt Tiểu Cốt ra ngoài, để nó chạy loanh quanh.
Tôi gom chút tiền còn lại, dự định đi mua ít đồ ăn.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, tôi bất giác nhìn xung quanh cẩn thận.Nơi này không hoàn toàn an toàn.Tôi đã nghe không ít chuyện về những kẻ trộm cắp, cướp bóc và cả những tên đàn ông xấu xa chuyên lợi dụng kẻ yếu.
Một cô gái sống một mình như tôi là mục tiêu không khó để nhắm đến.Tôi từng thấy vài kẻ lạ mặt lảng vảng gần chợ, ánh mắt dò xét.
Có kẻ thì cười cợt khi thấy tôi, có kẻ thì lầm lì, nhưng tất cả đều khiến tôi cảnh giác.Hôm nay, tôi chỉ định mua ít bánh bao và chút rau khô.
Tôi nhét bạc vào túi trong của áo, rồi bước đi, Tiểu Cốt lon ton chạy theo sát chân.Một ngày bình thường, nhưng tôi vẫn phải luôn cảnh giác.Hôm nay tôi quyết định nghỉ một ngày, không ra sạp bói.
Cũng không hẳn là nghỉ ngơi, mà là để tạo cảm giác bí ẩn, khiến người ta càng tò mò về tôi hơn.
Những kẻ đang có chuyện cần giải quyết, một khi đã nếm mùi bói toán, sẽ không dễ dàng dứt ra.Tôi đi dạo một vòng quanh khu chợ, mua ít bánh bao cho Tiểu Cốt, rồi thong thả bước ngang qua chỗ mình thường ngồi bói.
Và đúng như tôi dự đoán, hắn ta quay lại.Người đàn ông hôm qua đang đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào sạp bói trống không của tôi.
Trông hắn có vẻ trầm tư, như thể đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Sau một lúc, hắn bắt đầu đi quanh chợ, hỏi thăm từng người về tôi.Tôi kéo mũ che bớt mặt, đứng ở xa quan sát.
Một cô bán rau chỉ về phía một rổ hàng gần đó, nơi tôi đã gửi lại một món đồ từ hôm qua.Hôm qua, tôi đã biết chắc chắn hắn sẽ quay lại.Vì vậy, trước khi biến mất, tôi đã nhờ cô bán rau giữ giúp một thứ, một tờ giấy với một bức chân dung đơn giản mà tôi tự tay vẽ.Tôi không biết rõ thân phận của hắn, nhưng khi xem chỉ tay hôm qua, tôi đã thấy những dấu hiệu kỳ lạ.
Có bí mật, có nguy hiểm, và có thứ gì đó hắn đang che giấu.Tôi không thể nói thẳng, nhưng tôi muốn thử hắn.
Vậy nên tôi để lại bức chân dung đó, một hình vẽ đơn giản, không rõ ràng nhưng cũng đủ để hắn nhận ra điều gì đó.Và khi cô bán rau đưa tờ giấy cho hắn, tôi thấy rõ khuôn mặt hắn tối sầm lại.Hắn nắm chặt tờ giấy, ánh mắt thay đổi trong thoáng chốc, rồi không nói một lời, quay người bỏ đi.Tôi đứng từ xa, nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần trong đám đông.Sau khi thấy hắn bỏ đi, tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Hắn có quay lại hay không, đó là chuyện của hắn.
Còn tôi, bây giờ có việc quan trọng hơn phải làm.Tôi đi thẳng về phía khu chợ nhỏ ở cuối con phố, nơi có một lão già chuyên bán đủ thứ đồ lặt vặt.
Lão này không chỉ bán dao kéo, cuốc xẻng mà còn có cả bẫy thú.Nhà tôi nằm ở một góc khuất, chẳng gần dân là bao, mà cũng không thể gọi là hoàn toàn hẻo lánh.
Nhưng từ sau vụ của bà Lệ và lão Hạo, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về việc bảo vệ bản thân.
Không chỉ có bọn buôn người mà còn có trộm cướp, có những kẻ nguy hiểm lang thang.Tôi chọn một vài cái bẫy nhỏ, chủ yếu là loại dùng để bắt thú nhưng có thể làm bị thương kẻ nào vô tình đạp trúng.
Ngoài ra, tôi còn mua một đoạn dây thừng chắc chắn, mấy con dao nhỏ dễ giấu trong người, và một ít đinh sắt.Lão bán hàng nhìn tôi lom lom, có vẻ ngạc nhiên khi thấy một cô gái gầy gò như tôi lại mua mấy thứ này.“Nhóc con, mua nhiều thế này làm gì?”
Tôi cười nhạt, ném hai đồng bạc lên bàn.
“Bẫy trộm.”
Lão già bật cười, lắc đầu không nói thêm gì nữa.Tôi quay về nhà, bắt đầu đặt bẫy xung quanh.
Trước cửa là một sợi dây mỏng giăng ngang, ai không để ý sẽ vấp ngã.
Gần cửa sổ, tôi chôn một cái bẫy kẹp chân.
Xung quanh nhà, tôi cắm đinh sắt và mảnh vỡ của vỏ chai, chỉ cần ai dám lảng vảng ban đêm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.Tiểu Cốt ngồi một góc nhìn tôi bận rộn, cái đuôi nhỏ phe phẩy.
Tôi xoa đầu nó, cười nhẹ.“Không ai có thể động vào chúng ta dễ dàng đâu.”
Sau khi đặt bẫy xong, tôi đứng giữa căn nhà rách nát của mình, khoanh tay suy nghĩ.
Chỗ này chẳng khác gì một túp lều hoang.
Chỉ cần một cơn gió mạnh là có khi nó bay mất.
Nếu tôi thực sự muốn sống ở đây lâu dài, tốt nhất nên sửa sang lại một chút.Vậy là tôi lại quay về chợ.Lần này, tôi tìm đến khu bán gỗ.
Một đống ván gỗ cũ kỹ nhưng vẫn còn khá chắc chắn được bày bán.
Tôi chọn lấy vài tấm đủ lớn để gia cố lại mái nhà và làm tường chắn gió.
Ngoài ra, tôi cũng mua thêm một ít tre, định đóng một căn nhà nhỏ cho Tiểu Cốt.“Lại mua lỉnh kỉnh à, con nhóc?”
Lão bán gỗ cười hề hề khi thấy tôi.Tôi chỉ nhún vai, đặt bạc lên bàn rồi nhờ người khuân gỗ về giúp.Trên đường về, tôi đi ngang qua một tiệm bán hạt giống.
Nếu trồng được vài loại rau, tôi có thể giảm bớt chi phí ăn uống.
Vậy là tôi ghé vào mua một ít hạt giống cải, đậu xanh và khoai lang.Tiểu Cốt đi theo bên chân tôi, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy đầy hứng khởi.
Tôi cúi xuống xoa đầu nó, cười nhẹ.“Từ nay, chúng ta sẽ có một chỗ ở đàng hoàng hơn.”
Nó sủa một tiếng nhỏ như thể đồng tình.Những người khuân gỗ theo tôi về đến nhà, nhìn túp lều rách nát mà không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Một người trong số họ chậc lưỡi:“Cô nương, cô thực sự sống ở đây à?”
Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Cái ổ này chẳng khác gì chuồng gà, nếu không sửa lại thì đến mùa mưa chắc tôi cũng trôi theo nước mất.Tôi nhanh chóng gỡ mấy cái bẫy ra, rồi chỉ vào những chỗ cần gia cố:Mái nhà bị dột, cần lợp thêm.Vách tường lỏng lẻo, cần đóng thêm ván gỗ.Cửa ra vào xiêu vẹo, chỉ cần gió lớn là bật tung.Bọn họ bắt tay vào làm ngay.
Tôi đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng đưa tay giúp một chút.
Mùi gỗ mới, tiếng đục đẽo, tiếng búa đóng vang vọng khắp không gian nhỏ bé.Mất gần nửa ngày, cuối cùng căn nhà cũng có một diện mạo mới.Trước đây: Một túp lều xiêu vẹo, tường toàn rơm khô, lỗ chỗ những khe hở mà gió có thể lùa vào.
Mái nhà như một cái rổ, chỉ cần trời mưa là nước sẽ chảy vào từng giọt.Bây giờ: Một căn nhà nhỏ nhưng chắc chắn hơn nhiều.
Tường được gia cố bằng ván gỗ, mái được lợp lại bằng những tấm tre ép.
Tôi thậm chí còn có một cái cửa đàng hoàng.Tôi móc số bạc còn lại ra trả công cho bọn họ.
Khi giao tiền xong, tôi nhận ra túi tiền của mình gần như trống rỗng.Xem ra, mai phải ra đường kiếm ăn tiếp rồi.
Tôi thở dài, nhìn căn nhà mới của mình.
Ít nhất, tối nay tôi có thể ngủ mà không lo mái nhà bay mất.Mặt trời dần khuất bóng, bầu trời nhuốm màu cam sậm.
Tôi lục lọi túi tiền, chỉ còn lại vài đồng xu cuối cùng.
Không còn cách nào khác, tôi vội vã chạy đến chợ, tìm một hàng cá nhỏ.Bà lão bán cá nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét.
Cũng phải thôi, tôi ăn mặc đơn giản, người lại gầy, trông chẳng khác gì một kẻ nghèo kiết xác.
Tôi chỉ vào một con cá nhỏ:“Bà ơi, con này bao nhiêu?”
Bà ấy nhíu mày, rồi lại nhìn túi tiền xẹp lép của tôi.
Cuối cùng, bà lắc đầu, thở dài:
“Cô nương có bấy nhiêu tiền thì lấy con này đi, ta bớt cho.”
Tôi mừng rỡ nhận cá, vội vàng cảm ơn rồi chạy về nhà.Lửa bập bùng trong màn đêm, ánh sáng nhảy múa trên bức tường gỗ mới dựng.
Tôi gom vài miếng củi lượm được ban chiều, nhóm lửa trước sân.
Mùi cá nướng dần lan tỏa, hòa lẫn trong hơi gió se lạnh.Tiểu Cốt ngồi bên cạnh, cặp mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào con cá, nước dãi suýt chảy ra.
Nó đã sạch sẽ hơn nhiều sau mấy lần tôi lau rửa.
Giờ trông nó giống một cục bông nhỏ hơn là một con chó hoang.Tôi lấy đũa, xé cá ra làm hai phần.
“Ăn đi.”
Tiểu Cốt vẫy đuôi, nhanh chóng lao vào ăn.
Tôi cũng nhấm nháp phần của mình, cảm thấy bụng bắt đầu ấm lên sau một ngày dài.Sau bữa tối, tôi lặng lẽ đứng lên, cầm theo những chiếc bẫy mà mình mua hồi sáng.Tôi đi vòng quanh nhà, tìm những góc khuất thích hợp để đặt bẫy.
Những chiếc bẫy đơn giản nhưng đủ sức khiến kẻ gian bị thương nếu dám bén mảng đến đây.
Tôi không biết có ai theo dõi mình hay không, nhưng sống một mình ở nơi hẻo lánh này, tôi không thể chủ quan được.Khi chắc chắn mọi thứ đã an toàn, tôi quay vào nhà, khóa cửa lại, quấn chăn thật chặt rồi chìm vào giấc ngủ.Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi có một đêm ngon giấc.