Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 270: Chương 270



Trời còn chưa sáng hẳn, mọi người đã cố gắng lắm mới dậy được, rồi đi ra ngoài mua đồ dùng để leo núi.

[Không ngờ tôi lại có lúc trời chưa sáng đã mò dậy xem trực tiếp.]

[Sáu giờ sáng mà đã phát trực tiếp rồi, ghê thật.]

[Nếu không phải để xem couple Tâm Nhãn gặp nhau, tôi chẳng đời nào dậy sớm thế này!]

[A a a a hôm nay gặp mặt rồi!]

Thu dọn xong hành lý, mọi người vào cửa hàng bán đồ leo núi chuyên dụng. Nhìn giá mấy món đồ cắm trại đắt tiền, Tân Án thấy tiếc tiền: “Sao mọi người không bảo trước là có vụ này, nhà tôi có hết đồ rồi mà.”

“Cái nồi này mắc quá, chọn cái rẻ hơn đi.”

“Cái gói này đang có khuyến mãi nè, chọn cái này đi.”

[Án tỷ, chị không phải là người giàu có sao, mà cũng có lúc xót tiền hả?]

[Đôi khi, tôi còn nghi ngờ thân phận giàu có của Án tỷ đó.]

[Án tỷ của chúng ta là người con gái tốt, biết tiết kiệm.]

“Mọi người nhớ mua áo khoác ấm nhé, trên núi lạnh lắm.” Tân Án nhắc, rồi tự đi chọn giày leo núi. Chọn xong cho mình, cô lại qua khu đồ nam.

“Án tỷ, sao chị lại tới đây?” Hà Thư ôm quần áo và giày, ngạc nhiên nhìn Tân Án ở khu đồ nam.

“Chị mua giúp Nghiêm lão sư một ít đồ.” Tân Án nói.

Hà Thư và Dư Khuynh nghe xong nhìn nhau, biết ngay là lát nữa trên mạng sẽ náo loạn cho xem.

[A a a a a a.]

[Sao lại có cảm giác thân thuộc mạnh mẽ vậy nè!]

[Vậy là hai người chắc chắn đã bí mật bàn nhau rồi, Án tỷ mới mua đồ giúp Nghiêm lão sư.]

[Hai người còn chưa gặp mà đã làm tôi nghẹt thở, gặp rồi thì sao nữa!]

[Sao Nghiêm lão sư không nhờ bạn nam nào giúp mà cứ phải nhờ Tân Án!]

Tân Án không hiểu ánh mắt của hai người kia, vẫn đang chọn giày: “Mọi người thấy đôi nào được?”

Nghe theo lời khuyên của Hà Thư và Dư Khuynh, Tân Án chọn được quần áo và giày cho Nghiêm Húc. Năm người mang theo một đống đồ lớn rời khỏi cửa hàng.

“Chúng ta thật sự phải vác nhiều đồ như vậy để đi bộ sao, kinh khủng quá.” Lâm Thi Quý nhìn đống đồ mà thấy lo.

“Mọi người chia nhau ra vác thì ổn thôi.” Tân Án nói: “Đầu tiên quần áo của ai người đó tự vác, hai cái lều trại chị vác một cái, mấy bạn nam vác một cái.”

Nói xong liền bị Dư Khuynh ngắt lời: “Lều trại cứ để bọn em vác cho, các chị vác túi ngủ của mình là được.”

“Đúng đúng đúng, bọn em vác.” Hà Thư cũng nói.

“Vậy cũng được, còn bát đũa thì mỗi người cầm một ít, thật ra chia ra cũng không nhiều đồ lắm đâu.” Tân Án nói.

Tưởng Bạch Thanh nhìn cái ba lô căng phồng, nghĩ bụng: Thôi kệ, Án tỷ nói gì cũng đúng.

Năm người mặc đồ dày cộp ngồi trên xe, vốn dĩ xe sáu chỗ rộng rãi mà giờ ai cũng thấy chật.

“Em thấy mình mặc như quả bóng, sau lưng còn đeo thêm quả bóng nữa.” Hà Thư nói.

“Này, ăn sáng đi.” Tân Án lấy ra mấy hộp sandwich.

Tưởng Bạch Thanh ngạc nhiên: “Trời ơi, đây là chị làm từ lúc nào vậy?”

“Ăn đi ăn đi.” Tân Án bất lực nói, thật ra đây là cô dậy sớm chuẩn bị.

Mấy người cứ mơ màng ngủ gật trên đường, cuối cùng cũng tới chân núi.

“Đó là Nghiêm lão sư sao!” Lâm Thi Quý phấn khích chỉ vào phía trước một dáng người rất nổi bật.

Dư Khuynh cũng không khỏi thốt lên: “Đúng là Nghiêm đế, đứng ở đó thôi đã thấy khác hẳn rồi.”

Tân Án cũng nhìn theo: “Có gì khác hẳn đâu?” Chẳng phải cũng chỉ là cao hơn, gầy hơn, đẹp trai hơn thôi sao?

“Em thật ra là fan của Nghiêm đế.” Dư Khuynh hiếm khi lộ vẻ lo lắng, cậu là người duy nhất trong nhóm chưa từng nói chuyện với Nghiêm Húc, nên không tránh khỏi hơi căng thẳng.

Lâm Thi Quý vỗ vai Dư Khuynh: “Yên tâm đi, lúc mới đầu tôi cũng thấy Nghiêm đế chắc khó gần lắm, nhưng quay chương trình rồi mới thấy anh ấy thật sự dễ tính.”

Xe dừng ở chân núi, mấy người lần lượt khó khăn xuống xe.

Vì mặc nhiều đồ, lại còn đeo ba lô, Tân Án xuống xe suýt nữa thì ngã.

“Không sao chứ Án tỷ?” Tưởng Bạch Thanh định quay lại đỡ Tân Án, thì thấy cô ấy tự mình đứng vững được.

“Không sao, chỉ là mặc hơi nhiều đồ.” Tân Án nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 271: Chương 271



Từ xa, Nghiêm Húc nhìn dáng vẻ hơi lóng ngóng của Tân Án mà thấy buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chào Nghiêm lão sư.” Hà Thư hơi ngại ngùng chào, dù lúc trước họ hợp tác ở Đào Hoa Nguyên Ký rất vui, nhưng đó cũng là chuyện lâu rồi.

“Chào Nghiêm lão sư, em là Dư Khuynh.” Dư Khuynh thậm chí còn cúi gập người 90 độ.

“Anh đâu phải là lãnh đạo, không cần khách sáo vậy đâu.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói: “Quần áo và giày của anh ở chỗ Tân Án sao?”

“Ở chỗ em, ở chỗ em.” Dư Khuynh lập tức bỏ ba lô xuống lục tìm, không để ý đến vẻ mặt của Nghiêm Húc.

Hà Thư như nhận ra điều gì: “Đều là Án tỷ mua, chỉ là để chỗ Tiểu Dư thôi.”

[Thằng nhóc Hà Thư này, lanh lợi từ bé.]

[A ha ha ha ha Hà Thư cậu có ý gì!]

[Thư Bảo đúng là thông minh.]

“À.” Nghiêm Húc lên tiếng, nhưng rõ ràng vẻ mặt tươi lên không ít.

Tân Án bên này cũng thu dọn xong đồ đạc, đi tới: “Nghiêm lão sư đừng chê mắt chọn đồ của em nhé.”

Nghiêm Húc đã đang đổi giày leo núi, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Tân Án: “Anh rất thích.”

“Khụ khụ, à, thích là tốt rồi.” Tân Án lảng tránh ánh mắt.

[A a a a anh thích giày hay thích người! Nghiêm Húc anh nói đi!]

[Án tỷ bị nhìn đến ngại ngùng rồi kìa]

[Fan couple có thể đừng gõ phím lung tung ở phần bình luận không, nhìn người ta nói chuyện lịch sự chút đi.]

Nghiêm Húc chuẩn bị xong, nhìn mọi người trên người lỉnh kỉnh đồ đạc: “Anh vác giúp một ít đi, đưa hết túi ngủ cho anh.”

“Không cần không cần.” Lâm Thi Quý nào dám để Nghiêm Húc vác túi ngủ giúp mình chứ!

Cố tình có người không sợ: “Đúng đúng đúng, đưa hết cho anh ấy đi, chứ không lẽ để một mình anh ấy nhẹ nhàng vậy sao.”

Lâm Thi Quý bất lực nhìn Tân Án đã đang mở túi ngủ ra. Thôi được rồi, Án tỷ đã nói thì chắc không sao.

Chia đều hành lý xong, sáu người bắt đầu chính thức đi bộ lên núi. May mà hôm nay thời tiết đẹp, mọi người vừa ngắm phong cảnh tuyệt vời vừa leo núi, cũng không thấy vất vả lắm.

Nhưng đến giữa trưa thì khác, đặc biệt là tiếng th* d*c của Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý đã rất rõ.

“Hay là chúng ta nghỉ một chút, ăn trưa nhé?” Hà Thư đề nghị.

“Hay!” Tưởng Bạch Thanh là người đầu tiên đồng ý.

Bữa trưa ăn cơm tự sôi mà Tân Án đã chuẩn bị, vừa tiện lại có đồ nóng để ăn, đây là thứ tốt mà Tân Án đã biết đến khi còn ở trong quân đội.

“Đây là cái mà Án tỷ ăn trong "Trái Tim Quả Cảm" đó.” Tưởng Bạch Thanh hỏi.

“Đúng vậy, không ngờ ở bên này cửa hàng của người Hoa lại có bán loại tương tự.” Tân Án gật đầu, bắt đầu đổ nước vào hộp cơm.

“Tối nay chúng ta ăn gì trên đỉnh núi?” Nghiêm Húc hỏi, anh nhìn cái nồi treo sau lưng Tân Án tò mò nãy giờ.

Tân Án hào hứng giới thiệu: “Tối nay có mì gói và nướng BBQ!”

“Nướng BBQ?” Nghiêm Húc hơi ngạc nhiên: “Thế nguyên liệu đâu?”

Nguyên liệu nướng BBQ chẳng phải luôn phải để đông lạnh sao, không thì đến chiều hỏng hết?

“Nghiêm lão sư, chẳng lẽ anh tưởng em vác cái gì?” Lâm Thi Quý lặng lẽ nói, Nghiêm Húc lúc này mới để ý thấy cô ấy đeo trên lưng không phải ba lô mà là một cái thùng nhỏ.

Thôi được rồi, anh còn tưởng lên núi chỉ đơn giản ngủ một đêm, ăn uống qua loa, không ngờ nhóm người này mang theo cả đồ để mở tiệc.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 272: Chương 272



“Đi cắm trại làm sao có thể không có nướng BBQ chứ.” Tân Án nói: “Chẳng qua mang cũng không nhiều lắm đâu, chủ yếu vẫn là một ít đồ ăn nhanh và mì gói, đi bộ không tiện mang quá nhiều.”

Nghiêm Húc tỏ vẻ tin tưởng, nếu không phải đi bộ, chắc cô ấy sẽ mang cả tủ lạnh tới mất.

Bữa trưa ngắn ngủi qua đi, mọi người lại tiếp tục hành trình đi bộ. Dọc đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, khiến những người xem trực tiếp phải trầm trồ.

Lúc mặt trời sắp lặn, mọi người cũng đến được khu cắm trại.

Vì bây giờ không phải mùa du lịch cao điểm, nên cũng không có nhiều người. Để tiện cho việc quay phim, mọi người tìm được một chỗ khá riêng tư. May mắn là cơ sở vật chất ở đây đầy đủ, chỉ cần trả tiền thuê là có đồ dùng nướng BBQ.

Tân Án nhìn bảng giá đồ ăn ở khu cắm trại, lại một lần nữa cảm thán: “Ở đây bán đắt thật đó, may mà chúng ta tự mang theo.”

[Sao lại thế này, vị phú bà này?]

[Ha ha ha ha, tiết kiệm là đức tính tốt!]

Mọi người rất tự giác tìm việc để làm. Các bạn nam thì nhận nhiệm vụ nhóm lửa và dọn hành lý, các bạn nữ thì bắt đầu sơ chế đồ ăn. Tân Án đi một vòng, vậy mà hiếm khi không tìm được việc gì để làm.

Đồng đội giỏi quá thì phải làm sao?

Tân Án nhìn quanh, đồ ăn có người lo, hành lý có người dọn, vậy thì cô đi dựng lều trại thôi.

Vì ham rẻ, lúc mua lều trại cô đã mua loại rẻ nhất, phải tự mình dựng từ từ. Tân Án liền ngồi xổm xuống đất xem hướng dẫn.

“Anh biết dựng cái này, để anh giúp cô.” Nghiêm Húc đột nhiên xuất hiện sau lưng Tân Án.

“À, tốt.” Tân Án còn hơi ngơ người, sau đó tờ hướng dẫn đã bị Nghiêm Húc lấy đi.

“Chỗ này, ấn cái này.”

Nghiêm Húc có vẻ thật sự có kinh nghiệm, dưới sự chỉ dẫn của anh, cái lều đầu tiên được dựng lên rất nhanh.

Tân Án không khỏi khen: “Không tệ nha, không ngờ Nghiêm lão sư còn có kỹ năng này đấy.”

“Anh có rất nhiều kỹ năng mà em không biết.” Nghiêm Húc mặt không cảm xúc mà tự khen mình, trong mắt Tân Án trông buồn cười không chịu được.

[A a a a Nghiêm lão sư có ý gì đây?]

[Chịu không nổi, Nghiêm lão sư đây là đang thả thính sao!]

Nghiêm Húc sờ sờ cái lều: “Cái lều này mỏng quá, chắc tối sẽ lạnh lắm, sao lại mua cái này?”

Tân Án ngại ngùng gãi đầu: “Thì chẳng phải chọn cái rẻ nhất sao, hoạt động của chúng ta đều có kinh phí, không thể tiêu tiền bừa bãi.”

Nghe xong, Nghiêm Húc cũng hơi cứng người lại, không biết nói gì.

“Nói nữa, mọi người chen chúc một chút chẳng phải sẽ ấm hơn sao.” Tân Án không để ý nói.

?

Nghiêm Húc đột nhiên đỏ mặt, không trả lời: “Cái, cái gì?”

Nhìn Nghiêm Húc đột nhiên mặt ửng hồng, Tân Án kỳ lạ hỏi: “Chúng ta ba người một cái lều trại, mọi người chen chúc một chút chẳng phải ấm áp hơn sao, hay là Nghiêm lão sư anh không thích chen chúc với người khác?”

“Không có gì, anh không ngại.” Nghiêm Húc quay đầu đi, không cho Tân Án nhìn thấy mặt mình.

[Mạnh dạn đoán, Nghiêm lão sư có phải đã hiểu lầm không?]

[Nghiêm Húc vậy mà lại xấu hổ?]

[Án tỷ thật là quyến rũ người khác mà không hề hay biết!]

[Nghiêm Húc, anh yêu rồi]

Thấy Nghiêm Húc quay đầu, Tân Án còn tò mò nghiêng người tới: “Rốt cuộc làm sao vậy? Có gì không tiện nói sao?”

“Thật sự không có gì, anh chỉ đang nghĩ ba người liệu có ngủ đủ chỗ không.” Nghiêm Húc giải thích.

Lúc này Tân Án mới yên tâm, vẻ mặt kiểu "tôi đã đoán trước rồi": “Không sao đâu, lều của các bạn nam mua là loại lớn hơn một chút, đủ cho ba người các anh.”

“À, vậy thì tốt rồi.” Nghiêm Húc nói: “Đi dựng nốt mấy cái lều còn lại đi.”

“Ừm.”

Tiếp theo, hai người phối hợp rất ăn ý dựng xong những chiếc lều còn lại, rồi trải tấm lót hơi, túi ngủ cũng được chuẩn bị sẵn, trông ấm áp vô cùng.

“Thật lợi hại, nhanh như vậy đã dựng xong rồi.” Hà Thư ngạc nhiên nói, “Không giống như lúc em với Bạch Thanh ở Đào Hoa Nguyên Ký, cái lều đơn giản nhất mà dựng mãi mới xong.”

Tưởng Bạch Thanh cũng cười nói: “Chẳng qua bây giờ thật sự có mùi vị của Đào Hoa Nguyên Ký, chỉ là từ ngoài đảo đổi thành núi cao thôi.”

“Còn thêm cả Tiểu Dư nữa.” Tân Án nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 273: Chương 273



Lửa đã được đốt lên, mọi người quây quần bên bếp sưởi ấm, vừa chuẩn bị nướng BBQ. Tân Án đang tháo dỡ đồ cắm trại của mình để nấu mì gói.

Đúng lúc này, có một anh chàng tóc vàng đẹp trai đi tới, còn cầm theo chai bia, nhiệt tình chào hỏi.

“Chào mọi người, mọi người đang quay chương trình gì vậy?”

“Đúng vậy, chúng tôi đang quay chương trình của Trung Quốc.” Tân Án trả lời.

Anh chàng tóc vàng mở to mắt: “Tôi biết, tôi nghe nói gần đây có một chương trình của Trung Quốc quay ở đây, có phải là mở một nhà hàng không?”

“Đúng, là chúng tôi, có rảnh thì ghé qua ủng hộ nha.” Tân Án không quên quảng cáo cho nhà hàng của mình.

“Vừa hay lúc chúng tôi xuống núi cũng muốn ghé qua thị trấn nhỏ đó, đến lúc đó nhớ giữ chỗ cho tôi nhé.” Anh chàng tóc vàng vui vẻ nói: “À đúng rồi, tôi tên là Đế Tư.”

Đợi mọi người lần lượt giới thiệu tên xong, Đế Tư mới rời đi.

Không hiểu vì sao, Nghiêm Húc cứ cảm thấy nhìn thấy người đàn ông này trong lòng có chút không thoải mái.

Đế Tư còn chưa đi được bao lâu thì quay lại, còn mang theo một đống đồ ăn: “Đây là đặc sản bên tôi, cho mọi người thử.”

Nói xong liền ngồi xuống ngay cạnh Tân Án.

Tân Án vẫn đang nghiêm túc nấu mì gói, không để ý gì.

“Cô là minh tinh Trung Quốc sao, cô thật xinh đẹp.” Đế Tư khen thẳng thắn.

“Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai.” Tân Án mắt không rời nồi mì, đập trứng gà vào, nghĩ thầm người này sao còn chưa đi, quay chương trình cũng không tiện đối xử lạnh nhạt với người ta, nhưng sao anh chàng này nói nhiều thế.

“Có thể mạo muội hỏi một câu, cô có độc thân không?” Đế Tư nói chuyện vài câu, thấy Tân Án trả lời rất lịch sự, không hề hé lộ thông tin cá nhân, đành phải gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình.

“Độc…”

Tân Án còn chưa nói xong, đột nhiên bị Nghiêm Húc ngắt lời.

“Tân Án, bên kia đồ nướng BBQ hình như sắp cháy rồi, em qua giúp một tay đi.”

Nói xong liền đi tới, kéo Tân Án đứng dậy, rời khỏi chỗ của Đế Tư.

“À, vâng.” Tân Án thấy Nghiêm Húc tới cứu mình, đương nhiên là vô cùng cảm kích, nhanh chóng chạy đến khu nướng BBQ, nhìn một đống đồ "sắp cháy" kia.

Tưởng Bạch Thanh tỏ vẻ rất ấm ức, cô ấy rõ ràng đang nướng rất cẩn thận mà sao lại sắp cháy!

Sau khi Tân Án đi, Nghiêm Húc tiếp quản khu vực nấu mì gói. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau rõ ràng không nói gì, nhưng lại cảm nhận được tia lửa điện tóe ra.

[A a a a a Nghiêm Húc ngầu quá đi]

[Anh ấy ghen, anh ấy ghen.]

[Cứu mạng, vừa nãy Nghiêm đế cũng đẹp trai quá.]

[Án tỷ! Cô tỉnh táo lại đi!! Nhìn người đàn ông này đi!]

Đế Tư thấy hành động của Nghiêm Húc, nhìn qua nhìn lại giữa hai người hồi lâu. Cuối cùng thấy không ai chủ động nói chuyện với mình nữa, đành tùy tiện hỏi han vài câu rồi rời đi.

“Má ơi, cái anh Đế Tư này cảm giác đúng là nhắm vào Tân Án mà tới.” Đế Tư đi rồi, Lâm Thi Quý mới thở phào nhẹ nhõm. Bị người lạ tỏ tình trong chương trình trực tiếp, trả lời thế nào cũng dễ gây tranh cãi.

“May mà Nghiêm lão sư đã cứu Án tỷ.” Hà Thư nói.

Tân Án ngẩng đầu lên, làm động tác ôm với Nghiêm Húc: “Cảm ơn Nghiêm lão sư đã cứu giúp, lần sau nếu Nghiêm lão sư cũng gặp phải tình huống này, em nhất định xả thân cứu giúp.”

Nghiêm Húc:..... Em làm bộ dạng anh em tốt này là muốn làm gì vậy.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 274: Chương 274



[Ha ha ha ha ha Án tỷ, ngơ ngác quá!]

[Cứu mạng, tôi là only fan mà thấy cưng quá rồi làm sao giờ.]

[Ở trên kia, chào mừng bạn đến với siêu thoại Tâm Nhãn, cùng nhau hú hét nào!]

Chuyện này giống như một đoạn nhạc nhỏ, mọi người ăn cơm xong là quên hết.

“Mọi người ngủ ngon nha!”

Sau một lời tạm biệt, buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, mọi người cũng chui vào lều ngủ.

“Má ơi, đúng là lạnh thật.” Tưởng Bạch Thanh chui vào túi ngủ rồi không muốn ra nữa: “Tớ chắc chắn không dậy nổi để xem mặt trời mọc.”

“Tớ cũng xin bỏ cuộc! Mặt trời mọc nào có thơm bằng chăn ấm.” Lâm Thi Quý đồng tình.

“Vậy mai chị thật sự không gọi hai em đâu nha.” Tân Án nói.

“Dạ!”

“Em buồn ngủ rồi.”

Tân Án bất lực, vốn dĩ mọi người đã hẹn nhau dậy xem mặt trời mọc, mà mặt trời mọc trên đỉnh núi chắc chắn là đẹp tuyệt đỉnh.

Năm giờ sáng, Tân Án tự động tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh thấy Lâm Thi Quý và Tưởng Bạch Thanh lạnh quá co ro thành một cục, cuối cùng cô vẫn chọn không làm phiền giấc ngủ của họ mà tự mình bò dậy.

Kéo rèm lều ra, cô phát hiện vậy mà còn có người dậy sớm hơn cả mình, đang quay lưng về phía cô đứng trong bóng tối.

“Nghiêm Húc?”

Nghiêm Húc nghe thấy tiếng gọi thì hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thấy là Tân Án, anh cười nhẹ: “Không quay chương trình thì gọi thẳng tên luôn hả?”

“Không phải, chỉ là hơi bất ngờ anh vậy mà lại dậy sớm như vậy.” Tân Án ngại ngùng giải thích.

Anh cũng không nói gì nhiều, thấy Tân Án chuẩn bị chui ra ngoài, anh nhắc: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc thêm cái áo khoác đi.”

“À à, được.” Tân Án đành phải tụt lại, tìm cái áo khoác mình vứt ở một bên mặc vào cẩn thận, lúc này mới đi ra.

Trước khi ngủ, ba cô gái cũng không hẹn Nghiêm Húc cùng ra xem mặt trời mọc, chỉ là mấy cô nàng mơ mộng thôi, chỉ là không ngờ Nghiêm Húc vậy mà cũng có m.á.u lãng mạn này?

“Nghiêm lão sư cũng ra xem mặt trời mọc ạ?” Tân Án hỏi.

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?” Nghiêm Húc nói.

Hai người trong chốc lát cũng không nói gì nữa, chỉ đứng chung một chỗ ngơ ngác nhìn.

Đợi đến khi Tân Án thật sự chịu không nổi sự ngại ngùng này, cô đề nghị: “Ăn mì gói không, còn thừa hai gói đó.”

“Được.”

Thế là hai người ngồi xổm bên bếp lò nấu mì gói, vừa nấu vừa đợi mặt trời mọc.

Đợi mì gói chín xong, mặt trời cũng từ từ nhô lên, cả bầu trời chuyển sang màu cam, đẹp đến nghẹt thở.

“Đẹp quá đi mất!” Tân Án không kịp ăn, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Thấy Nghiêm Húc bên cạnh chỉ đứng nhìn, cô còn đặc biệt nhắc: “Anh không chụp ảnh sao?”

Nghiêm Húc lắc đầu: “Mắt nhìn thấy mới là đẹp nhất.”

Nghe cũng thấy có lý, Tân Án liền bỏ điện thoại xuống, cùng Nghiêm Húc ngắm mặt trời mọc.

Một cơn gió thổi qua, Tân Án lạnh run lên một chút, chỉ thấy Nghiêm Húc đi về phía sau lều lục lọi, lấy ra một tấm thảm lông, trải lên đùi cho Tân Án.

“Cảm ơn.” Tân Án nói.

“Sau này em về có định quay phim mới không?” Nghiêm Húc tùy ý hỏi.

“Có đang bàn bạc mấy dự án, dù sao ở nước ngoài cũng hơn nửa năm rồi, cũng phải về cố gắng làm việc thôi.” Tân Án nói.

Nghiêm Húc lại hỏi: “Định quay thể loại phim gì?”

Tân Án im lặng một hồi: “Muốn quay cái gì đó nhẹ nhàng thôi, kiểu cuộc sống bình dị ở thành phố nhỏ ấy, bộ phim trước tiêu hao sức lực quá nhiều rồi.”

“Thế Giới Hắc Ám?” Nghiêm Húc hỏi.

“Đúng vậy, lúc quay "Thế Giới Hắc Ám", suýt chút nữa em không thoát ra được vai diễn, nhân vật trong đó giống em quá.” Tân Án thở dài, nhưng đó đều là chuyện quá khứ, bây giờ cô đã tự mình vượt qua rồi.

Nghiêm Húc cũng biết một chút thông tin về bộ phim này, nghe Tân Án nói vậy, anh khẽ nhíu mày: “Nhân vật đó, giống em sao?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 275: Chương 275



Anh nhớ rõ, nữ chính trong phim là một người lạnh lùng đến cực điểm, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, sao nhìn cũng thấy khác xa Tân Án.

Tân Án cười chua chát: “Đó là Nghiêm lão sư không nhận ra mặt lạnh lùng của em thôi.”

“Sẽ không.” Nghiêm Húc chắc chắn nói: “Cho dù trước kia em từng có khoảng thời gian như vậy, nhưng bây giờ em đã khác rồi.”

Tân Án nghe xong, hơi sững sờ, quay đầu nhìn Nghiêm Húc.

Và lúc này cô mới phát hiện, Nghiêm Húc vẫn luôn nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không hiểu sao trong mắt Nghiêm Húc cô thấy được một tia sức mạnh, tim Tân Án bất giác đập nhanh hơn.

“Vậy sao?” Tân Án cúi đầu.

“Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện đã qua không quan trọng, quan trọng nhất là làm sao nắm chắc được hiện tại.” Nghiêm Húc dịu dàng nói.

Tân Án vẫn còn hơi ngơ ngác, cô đã bao giờ nghe thấy Nghiêm Húc nói giọng dịu dàng như vậy đâu?

Đang lúc Tân Án còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị Nghiêm Húc kéo lại, nghiêng người tránh được một cú đá từ phía sau.

“Ôi, ngại quá, em không thấy hai người ở ngoài này.” Hà Thư xấu hổ nói: “Án tỷ, em không đá trúng chị chứ?”

“Không sao.” Tân Án lúc này mới phát hiện tay mình vẫn còn bị Nghiêm Húc nắm, vội rụt tay lại, trông như vừa làm chuyện gì đó sai trái.

Hà Thư cũng là người biết ý, biết mình chắc đã làm hỏng chuyện gì đó, định lùi về lều biến mất.

Chỉ là bầu không khí mờ ám đã bị phá vỡ, Tân Án sao cũng ngại ngùng khi ở riêng với Nghiêm Húc nữa. Cô liền nói trước khi Hà Thư kịp lùi về: “Ăn sáng không, chúng ta nấu mì gói, giờ vẫn còn chút mặt trời mọc đó.”

“À, được.” Hà Thư khó xử nói.

Một bên là ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Nghiêm Húc, một bên là ánh mắt cầu cứu của Án tỷ, cậu ta thật khó xử!

Không thể để mình khó xử một mình!

Thế là Hà Thư nhanh chóng quyết định, gọi luôn cả Dư Khuynh bên cạnh còn đang ngủ say: “Tiểu Dư, chúng ta cùng nhau lên xem mặt trời mọc đi.”

Bị kéo dậy trong mơ màng, Dư Khuynh hỏi: Mặt trời mọc? Mặt trời mọc ở đâu ra?

Cuối cùng, khoảng thời gian riêng của hai người biến thành hai người ở giữa, bị Dư Khuynh và Hà Thư mỗi người một bên bao vây, cùng nhau húp mì tôm.

Đợi đến khi Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý dậy thì đương nhiên là không biết chuyện gì.

“Tớ giờ toàn thân đau lưng mỏi eo, hai cậu không thấy gì sao?” Tưởng Bạch Thanh kêu khổ thấu trời.

Lâm Thi Quý gật đầu đồng tình, hai người ngày thường ít vận động, cơ bản là phải dìu nhau mới ngồi dậy được.

Những người vẫn luôn vận động như Tân Án, Nghiêm Húc, Dư Khuynh thì không thấy gì nhiều, Hà Thư thường xuyên tập vũ đạo cũng chỉ thấy hơi nhức mỏi một chút.

“Sao người với người khác nhau nhiều vậy, Án tỷ chị bế em xuống núi đi.” Tưởng Bạch Thanh nũng nịu với Tân Án.

“Được rồi, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải xuống núi thôi, còn không nhanh lên là chị bắt em mỗi ngày chạy bộ buổi sáng đấy nhé.” Đại sứ chạy bộ buổi sáng lại online rồi.

“Em sai rồi em sai rồi.” Tưởng Bạch Thanh nhanh chóng chạy về thu dọn đồ đạc.

Có thể nói là, một câu của Án tỷ, eo không đau chân cũng không mỏi.

Đợi đến khi mọi người thu dọn xong xuôi, liền theo đường cũ xuống núi.

Trở về nhà nghỉ, mấy người lập tức mệt lả ngã xuống ghế sofa, chờ Lương Việt tới thông báo lịch trình tiếp theo.

“Được rồi, thấy mọi người đi bộ lâu như vậy rồi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, sau đó tiếp tục đi làm.” Lương Việt bất đắc dĩ nhìn mọi người nằm dài như chữ X.

“Yeah! Chị Lương tốt nhất!”

“Ngày mai là ngày nghỉ, cũng không cần phát sóng trực tiếp, cho người xem cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Lương Việt tuyên bố.

[A a a tôi không cần nghỉ ngơi, tôi muốn xem ngày nghỉ couple Tâm Nhãn sẽ ở bên nhau thế nào!]

[PD! Tôi cũng không cần nghỉ!]

[Không thể nào ô ô ô.]

[Không có Tâm Nhãn một ngày, tôi biết sống sao đây.]
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 276: Chương 276



Sau khi tắt sóng trực tiếp, mọi người đều thoải mái hơn nhiều. Dù sao có camera quay, họ phải luôn chú ý lời ăn tiếng nói, cũng rất mệt.

“Nghiêm lão sư, em dẫn anh vào phòng nhé.” Nghiêm Húc lần đầu tiên đến nhà nghỉ dân dã này, Tân Án liền tự giác đảm nhận vai trò người lớn trong nhà.

Đến cửa phòng, Nghiêm Húc đang chuẩn bị bước vào, Tân Án đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói đùa: “À đúng rồi, đây chính là phòng Lục Tình từng ở đấy.”

Nghiêm Húc nghe thấy cái tên này, giữa lông mày liền nhăn lại như đang đau đầu: “Anh với cô ta không có quan hệ gì.”

“Em biết mà.” Tân Án cười nói.

“Bọn anhthật sự không có quan hệ gì.” Nghiêm Húc giải thích.

“Em thật sự biết mà.” Tân Án nói.

Nhưng Nghiêm Húc nhìn vẻ mặt này của Tân Án, thấy thế nào cũng không giống như là tin tưởng.

“Vậy Nghiêm lão sư tự thu xếp nhé.” Nói xong Tân Án định lướt qua Nghiêm Húc ra cửa, đột nhiên bị Nghiêm Húc nắm lấy cổ tay.

Nghiêm Húc đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Trước đây cô ta theo người nhà đến thăm nhà anh vài lần, rồi thì… Sau này anh đã nói rõ là anh không có ý gì khác với cô ta, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng thân phận nghệ sĩ của anh, mơ tưởng ép anh thừa nhận.”

“Sau đó anh cũng đã thanh minh, cùng cô ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào khác.”

Nói xong sợ Tân Án không tin, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tân Án bị nhìn chằm chằm đến hơi khó chịu, cô né mắt đi. Điều cô để ý bây giờ là, sao Nghiêm Húc nắm cổ tay cô rồi mà không buông ra vậy?

“Em biết mà, em chỉ đùa một chút thôi.” Tân Án nói: “Em biết anh không thích người như vậy.”

“Người như thế nào?” Nghiêm Húc thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hỏi.

Tân Án đương nhiên nói: “Tuy rằng em với cô ta chỉ ở chung mấy ngày, nhưng cô ta rõ ràng là một tiểu thư được nuông chiều không biết trời cao đất dày, tầm nhìn cũng hạn hẹp, với anh thì càng khác nhau một trời một vực. Nếu anh nói hai người thật sự có quan hệ gì, thì em mới là người sốc đó.”

Nghiêm Húc xoa tay xuống, trêu đùa nhìn cô: “Vậy em cảm thấy, người như thế nào thì tương đối phù hợp với anh?”

“Thì ít nhất cũng phải là người mọi mặt đều xứng đôi với anh, ít nhất tầm nhìn phải cao.” Tân Án nói.

“Theo em nói, chẳng phải anh rất khó tìm bạn gái sao, rốt cuộc người như vậy hiếm lắm.” Nghiêm Húc hỏi.

“Cũng không hẳn, người như vậy cũng có mà, ví dụ như…” Tân Án đột nhiên nhận ra điều gì, vội ngậm miệng lại: “Nghiêm lão sư anh không phải là bị gia đình ép cưới đó chứ?”

Nghiêm Húc bị cô nói trúng tim đen một cách bất ngờ, không biết nói gì: “Không có, không cần em lo.”

Nói xong anh buông tay Tân Án ra, giọng điệu kỳ lạ: “Tân lão sư vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, để đầu óc tỉnh táo một chút.”

Tân Án: "?"

Về đến phòng, Tân Án vẫn còn kỳ lạ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự bị giục cưới, vừa nói đến là muốn phát điên lên, nhưng anh ấy còn trẻ như vậy, đã phải bị giục cưới rồi sao? Thật đáng sợ.”

Nghiêm Húc: [Anh đương nhiên là tức em ngốc nghếch không hiểu chuyện rồi!]

Ngày nghỉ hiếm hoi, Tân Án cũng cho phép mình thư giãn một chút, không dậy chạy bộ buổi sáng, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Lúc cô ra khỏi phòng, cả nhà đều im ắng, chắc mọi người vẫn còn đang ngủ say.

Làm xong bữa trưa, Tân Án bất ngờ nhận được tin nhắn của Hoắc Lâm, chỉ vỏn vẹn bốn chữ "không ở cửa hàng?"

Tân Án đầy dấu chấm hỏi.

Trả lời anh hôm nay cô nghỉ, rất nhanh Hoắc Lâm gọi điện thoại lại.

“Cô ở đâu?”

Tân Án: “Tôi ở nhà nghỉ, anh có chuyện gì sao?”

Hoắc Lâm: “Việc mang tro cốt Trần Sâm đi trước đó sở dĩ nhanh như vậy là vì tôi đã giúp đỡ ở giữa, cô biết chứ. Ở đây có một phần văn kiện muốn cô mang về cho mẹ cậu ta.”

Tân Án không hiểu quy tắc ở đây, chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Anh không thể gửi chuyển phát nhanh sao?”

Hoắc Lâm: “..... Phiền phức, tôi đưa cho cô, cô muốn xử lý thế nào thì xử lý.”

Tân Án: “Anh muốn đến đây?”

Hoắc Lâm: “Mở cửa.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 277: Chương 277



Không thể nào, thật sự chạy tới sao?

Ông trùm xã hội đen này sao lại rảnh rỗi vậy, còn tự mình đến đưa văn kiện cho cô.

Tân Án khó tin chạy xuống lầu mở cửa, quả nhiên gương mặt quen thuộc của Hoắc Lâm xuất hiện ở cửa.

“Không cho tôi vào à?” Hoắc Lâm lắc lắc tập tài liệu trên tay.

Dù sao Hoắc Lâm cũng đã giúp cô, Tân Án đành phải nghiêng người để Hoắc Lâm vào nhà.

Hoắc Lâm nghênh ngang đi vào phòng khách, thấy bữa trưa của Tân Án trên bàn: “Vừa hay tôi đói bụng, có thể ăn một chút không?”

“Đây chỉ là bữa trưa đơn giản thôi, đại ca như anh có thể đi ăn bữa trưa nào xứng với thân phận của mình được không?” Tân Án cạn lời.

“Thân phận gì chứ, tôi chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt.” Hoắc Lâm ngồi xuống bàn ăn: “Hay là Tân tiểu thư muốn đuổi tôi đi? Vậy tôi cũng sẽ không cố nán lại.”

Nghe vậy, Tân Án lại thành người xấu, cô thầm mắng vài câu trong lòng, rồi cười nói: “Đương nhiên là không rồi, anh không chê thì cứ ăn đi.”

“Thịt kho tàu, không tệ.” Hoắc Lâm tự nhiên như ở nhà mình bắt đầu ăn.

“Anh tìm tôi, chắc còn có chuyện khác đúng không?” Tân Án hỏi, anh ta không thể nào chỉ vì một văn kiện mà tự mình chạy đến đây một chuyến.

Hoắc Lâm vừa ăn vừa nói: “À, chỉ là có khả năng có dư đảng đang theo dõi các cô.”

Tân Án: "?"

Sao anh ta có thể nói ra lời đáng sợ như vậy một cách tùy tiện vậy?

Tân Án khó tin hỏi: “Là theo dõi tôi sao?”

“Nói đơn giản thì là theo dõi cửa hàng của các cô.” Hoắc Lâm dường như không để bụng.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Tân Án có chút bối rối, chuyện của bản thân cô thì còn có thể nghĩ cách giải quyết, dù sao Hoắc Lâm hay Anna đều đã thấy được mặt khác của cô, nhưng những người khác thì không biết.

Trời biết nếu một ngày nào đó cô móc s.ú.n.g ra b.ắ.n người, Tưởng Bạch Thanh và những người khác sẽ kinh hãi đến mức nào.

“Không cần hoảng, nếu tôi đã đến tìm cô, thì chắc chắn là có cách giải quyết rồi.” Hoắc Lâm nói, lại gắp một miếng cơm: “Thơm thật.”

Đây là lúc ăn cơm sao!

Đúng lúc này, cửa trên lầu mở ra, Nghiêm Húc từ phòng đi ra, đứng trên lầu nhìn xuống phòng khách thấy Tân Án và một người đàn ông lạ mặt đang cùng nhau ăn cơm, không khỏi nhíu mày rồi đi xuống lầu.

Anh còn vô thức bước nhanh hơn.

“Nghiêm lão sư, anh xuống rồi à.” Tân Án không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ, sao cứ như là bị bắt gian vậy!

“Vị này là?” Nghiêm Húc trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, dường như chỉ hỏi vu vơ.

“Anh Hoắc Lâm, là, là bạn của em, người Thụy Sĩ.” Tân Án nói.

Hoắc Lâm cười mỉm nhìn hai người, đột nhiên vươn tay ra: “Chào anh, tôi là Hoắc Lâm.”

Nghiêm Húc cũng bắt tay Hoắc Lâm, rồi ngồi xuống chiếc bàn bên kia.

“Nghiêm lão sư, anh muốn ăn cơm không?” Tân Án trong lòng sốt ruột, Hoắc Lâm nói một nửa chưa rõ ràng rốt cuộc giải quyết thế nào, mà Nghiêm Húc ở đây thì họ cũng không tiện nói gì, chẳng phải là lỡ mất thời gian sao.

“Có phải anh không tiện ở đây không?” Nghiêm Húc thử dò hỏi.

“Không có không có, hoan nghênh.” Không đợi Tân Án nói, Hoắc Lâm đã mở lời trước như chủ nhà.

Thấy Nghiêm Húc bắt đầu xới cơm, không hề có ý định rời đi, Tân Án thực sự nóng như lửa đốt.

Hai người đàn ông này, có thể đừng tỏ vẻ bình thản như vậy, để một mình tôi sốt ruột được không!

Tân Án giận dữ hét thầm trong lòng.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 278: Chương 278



Hoắc Lâm nhìn qua nhìn lại hai người trước mặt, tỏ vẻ rất thú vị: “Được rồi, tôi ăn xong rồi, cảm ơn cô Tân đã chiêu đãi.”

Nói xong, Hoắc Lâm chuẩn bị rời đi.

Chuyện quan trọng còn chưa nói xong, sao người này đã đi rồi? Tân Án sốt ruột muốn đuổi theo.

“À đúng rồi.” Hoắc Lâm đột nhiên quay đầu lại: “Tôi nói với cô là không cần lo lắng, tôi sẽ cử người bảo vệ hai người.”

Không ngờ Hoắc Lâm lại nói thẳng điều này trước mặt Nghiêm Húc, khiến Tân Án giật mình thon thót.

“Đi đây.” Để lại một mớ hỗn độn, Hoắc Lâm vẫy tay rồi đi.

“Ha ha, cũng không biết anh ta đang nói gì nữa, kỳ lạ thật.” Tân Án đành phải ngại ngùng gãi đầu.

“Không nghe rõ sao? Anh ta nói anh ta sẽ bảo vệ em.” Nghiêm Húc vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn cơm.

Chết rồi, Nghiêm Húc nghe thấy thật!

Tân Án còn đang nghĩ cách giải thích, Nghiêm Húc đã lên tiếng: “Hai người đang chơi trò công chúa hoàng tử gì vậy? Không ngờ em lại là người như thế.”

“Không phải đâu, chúng em mới quen nhau gần đây thôi, người này nói chẳng bao giờ thật lòng cả.” Tân Án bất lực giải thích.

“Mới quen mà đã hiểu rõ nhau như vậy rồi cơ à?”

Tân Án biết ngay, Nghiêm Húc đang cố tình gây sự.

“Nghiêm lão sư, thôi cái giọng điệu kỳ quái đó đi, nếu không em sẽ nhắc đến Lục Tình đấy.” Tân Án nói.

“Anh với Lục Tình có bao giờ ăn cơm riêng hai người ở đây đâu, cũng chưa từng nói câu nào là phải bảo vệ cô ấy cả.” Nghiêm Húc đáp.

Tân Án nhận ra, cái kiểu nói móc của mình chẳng có tác dụng gì với Nghiêm Húc: “Được rồi, Nghiêm lão sư, giữa chúng em thật sự không có gì cả, anh ta chỉ đến đưa văn kiện cho em thôi, chuyện của Trần Sâm ấy, anh biết mà.”

Trên đường đến đây, Nghiêm Húc ít nhiều cũng đã biết về chuyện của Trần Sâm.

“Thủ tục cũng nhờ anh ta giúp đỡ nhiều mới xong nhanh như vậy, em mời anh ta một bữa cơm chẳng phải là nên sao?” Tân Án từ tốn giải thích.

Không đúng, tại sao mình lại phải vội vàng giải thích với anh ta chứ! Tân Án chợt nhận ra.

“Biết rồi, anh chỉ đùa thôi.” Nghiêm Húc nói: “Đây chẳng phải là trả thù chuyện tối qua em trêu anh sao?”

Thấy Nghiêm Húc không còn để ý đến Hoắc Lâm nữa, Tân Án cũng coi như yên tâm.

Tuy nhiên, lời của Hoắc Lâm vẫn cần phải xem trọng. Dù Hoắc Lâm nói sẽ phái người bảo vệ họ, nhưng lỡ có sơ suất thì sao?

Tân Án trở về phòng, nhìn khẩu s.ú.n.g lục mình để dưới đáy vali. Cô nhất định không thể để bạn bè mình bị tổn thương.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, mọi người lại bắt đầu một ngày làm việc. Vì có thêm một người phụ giúp, Tân Án sắp xếp Nghiêm Húc ở sảnh lớn.

Đương nhiên, cũng là để tận dụng nhan sắc của anh.

“Nghiêm lão sư, em tin anh nhất định làm được.” Tân Án động viên.

Chỉ là cô không ngờ, Nghiêm Húc, một cậu ấm lại bắt tay vào làm việc một cách chuyên nghiệp như vậy.

“Nghe nói Nghiêm lão sư thường xuyên đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống cho vai diễn.” Hà Thư vừa làm vừa nói: “Trước đây chẳng phải anh ấy có vai diễn là bưng bê ở nhà hàng sao, nên mới có kinh nghiệm đó.”

“Diễn viên chuyên nghiệp như Nghiêm lão sư thật là giỏi.” Lâm Thi Quý cảm thán.

[Ha ha ha ha đám người này sao lại lén lút nịnh nọt trong bếp thế kia.]

[Chỉ có mình tôi thấy chị Án vừa nãy khẽ nhếch mép cười thôi sao!]

[Vừa nãy Tân Án còn đặc biệt cổ vũ nữa chứ, quá muốn biết ngày nghỉ đã xảy ra chuyện gì!]

[Cảm giác bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ!]

Vì quán ăn nhỏ của Tân Án nghỉ một thời gian, nên lần mở cửa lại thu hút rất nhiều người. Buổi sáng sớm đã rất bận rộn, Hà Thư rửa chén không kịp.

“Hết nồi rồi.” Lâm Thi Quý bất lực nói.

“Ly bên ngoài cũng không đủ, tớ đang rửa đây, chờ một chút.” Hà Thư cũng hoàn toàn không rảnh.

Lúc này, Nghiêm Húc đột nhiên vén rèm bước vào: “Để anh giúp cho.”

“Nghiêm lão sư? Bên ngoài không bận sao?” Tân Án ngạc nhiên hỏi.

“Bên ngoài gọi món xong hết rồi, hai người đủ rồi.” Nghiêm Húc xắn tay áo lên, ngồi xuống một bên và bắt đầu rửa chén.

Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Húc, Tân Án đột nhiên cảm thấy hình tượng của anh trong lòng mình lại cao thêm một chút.

“Vừa nãy lúc Nghiêm lão sư bước vào, tớ cứ như thấy hào quang trên đầu anh ấy vậy.” Lâm Thi Quý khẽ nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 279: Chương 279



[A a a a Nghiêm ca đẹp trai quá.]

[Ha ha ha ha Tiểu Lâm làm tôi cười c.h.ế.t mất.]

[Oa, Nghiêm Húc vậy mà lại đi rửa chén kìa!]

[Truyền tin xuống, ảnh đế vì tình yêu mà rửa chén.]

Có Nghiêm Húc giúp đỡ, bếp sau lại bắt đầu hoạt động trơn tru.

“Chị Án, cái này có người gửi cho chị.” Dư Khuynh đột nhiên thò đầu vào, trên tay còn cầm một bó hoa hồng lớn.

“Gì vậy?” Tân Án tò mò hỏi.

“Cái anh Đế Tư chị nhớ không? Anh ấy mang đến nói là tặng cho chị.” Dư Khuynh có chút ngại ngùng nói.

“Sao lại thế này được?” Tân Án lau tay chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bị Dư Khuynh ngăn lại.

“À, anh ấy nói, chỉ là muốn tặng cho chị thôi, không có ý gì khác cả, anh ấy đưa hoa cho em rồi đi.” Dư Khuynh nói.

“Thật đúng là người si tình.” Lâm Thi Quý cảm thán một tiếng.

“Chị Án, chị cầm lấy đi, em ra ngoài làm việc.” Dư Khuynh cảm nhận được một ánh mắt sắc như dao, đi không được mà ở cũng không xong, dứt khoát nhét bó hoa vào tay Tân Án rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Tân Án ôm bó hoa có vẻ không liên quan gì đến bếp, hơi xấu hổ quay người lại, liền thấy ánh mắt có chút ai oán khó hiểu của Nghiêm Húc.

Đại khái ý là: Anh đang ở đây rửa chén cho em, em lại đi nhận hoa của người khác.

[Cười c.h.ế.t mất, ánh mắt của Nghiêm Húc sao mà vừa khó hiểu vừa đáng thương thế kia.]

[Tuyệt đối là ghen tị!]

[Lần đầu tiên thấy Nghiêm Húc lộ ra ánh mắt như vậy ha ha ha ha.]

“Mọi người tiếp tục làm việc đi.” Tân Án ngại ngùng đặt bó hoa sang một bên: “Trang trí như vậy cũng khá đẹp đúng không?”

Hà Thư vẫn không sợ c.h.ế.t nói một câu: “Đây đều là nợ tình của chị Án đấy.”

“eM thật là không muốn sống nữa đúng không?” Tân Án trừng mắt nhìn Hà Thư, cậu ta lúc này mới ngoan ngoãn quay về thái rau.

Buổi chiều có chút thời gian rảnh rỗi, buổi tối lại nghênh đón đợt cao điểm khách. Tân Án đang cố gắng nấu ăn thì đột nhiên bị Nghiêm Húc gọi ra ngoài.

“Sao vậy?” Tân Án còn tưởng có khách không hài lòng về món ăn, có chút lo lắng bước nhanh đến một bàn.

“Đây là bà chủ của tôi.” Nghiêm Húc giới thiệu.

“Chào cô, xin hỏi có vấn đề gì không ạ?” Tân Án căng thẳng nhìn cô gái trước mặt.

Cô gái thấy Tân Án thì vẻ mặt lại càng phấn khích: “Tôi thích anh ấy, muốn hỏi anh ấy có bạn gái chưa?”

Tân Án không hiểu gì quay đầu lại nhìn Nghiêm Húc.

“Em vừa nói gì ấy nhỉ, lần sau anh gặp khó khăn em nhất định phải giúp đỡ.” Nghiêm Húc nhướn mày, muốn xem Tân Án giúp thế nào.

Anh đúng là quá thù dai đi! Tân Án thật sự hết lời.

Sao còn muốn tìm người khác đến chắn hoa đào giúp anh nữa chứ!

[Ha ha ha ha Nghiêm Húc thật sự rất thù dai]

[Lại được mở mang rồi, có người khác tỏ tình với mình, mình đi báo với bạn gái trước a a a a.]

[Tôi cũng rất tò mò không biết chị Án phải làm sao bây giờ ha ha ha ha.]

[Hai người này thật là quá hấp dẫn, một ngày phải có bao nhiêu hoa đào vậy.]

[Cho nên hai người này ở bên nhau là hợp nhất!]
 
Back
Top Bottom