Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 260: Chương 260



"Đúng rồi." Tân Án gọi mọi người lại: "Tiểu Dư và Bạch Thanh, hai em xem ai phụ trách trà chiều ngày mai nhé. Chúng ta có máy pha cà phê này có thể dùng được. Ngày mai sẽ có suất trà chiều, hai em phải học cách sử dụng."

Nói xong, sợ Lục Tình nghĩ nhiều, cô kịp thời bổ sung: "Lục Tình vì ngày mai là ngày cuối cùng rồi nên..."

[Ha ha ha ha, cười c.h.ế.t mất, chị Án cẩn thận quá!]

[Cười không nhặt được mồm.]

[Ngày cuối cùng, cuối cùng cô ta cũng đi rồi.]

"Biết rồi." Lục Tình âm thầm trợn mắt.

Cuối cùng Dư Khuynh nhận công việc này. Sau khi rửa chén xong, cậu bắt đầu nghiên cứu máy pha cà phê.

Tân Án đánh giá Dư Khuynh đang pha cà phê: "Chị cảm thấy ngày mai Tiểu Dư cứ đứng ở quầy pha cà phê như vậy, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách."

"Có phải nên mặc thêm áo sơ mi trắng và tạp dề không?" Tưởng Bạch Thanh cũng tham gia thảo luận.

"Đúng đúng đúng! Tiểu Dư em có áo sơ mi trắng không?" Tân Án hào hứng nói.

"... Có." Dư Khuynh bất đắc dĩ nói.

"Tốt lắm, vậy ngày mai em mặc như thế nhé. Vẻ đẹp trai của Tiểu Dư chính là chiêu bài lớn nhất của cửa hàng chúng ta!" Tân Án vui vẻ nói.

[Cười c.h.ế.t mất, Tân Án giống như kẻ si tình vậy.]

[Dư Khuynh thật sự rất đẹp trai! Xem chương trình này tôi đã thích cậu ấy rồi.]

[A a a a, Dư Khuynh, con trai mới của tôi!!!]

Mặc dù 10 giờ đã đóng cửa, nhưng mọi người đều bận đến tận rạng sáng mới rời đi.

Tân Án ngã xuống giường, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức. Cô đang chuẩn bị đi rửa mặt thì nhận được tin nhắn của Giang Tâm.

[Giang Tâm: Có mấy kịch bản đã được sàng lọc gửi cho em, nhớ xem xong trong vòng 3 ngày nhé.]

Tân Án thở dài một hơi, quả nhiên Giang Tâm vẫn là Giang Tâm.

Nhưng quả thật phải nhanh chóng gia nhập đoàn phim. Cô ở nước ngoài lâu như vậy, vốn liếng cũng chỉ còn đủ chi tiêu tạm thời.

Ngày hôm sau, không biết là do tiếng lành đồn xa hay là do quảng cáo có tác dụng, từ giữa trưa khách đã đông lên rõ rệt, thậm chí ngồi kín cả sảnh. Mọi người đều khen đồ ăn Trung Quốc ngon, Tân Án từ lúc bắt đầu buôn bán chưa nghỉ ngơi một phút nào, cổ tay cũng mỏi nhừ.

"Chị Án, chị mau nghỉ ngơi một chút đi." Lâm Thi Quý xót xa nhìn Tân Án không ngừng xoa cổ tay.

"Không sao đâu, đợi đến chiều sẽ đỡ hơn."

Không thể không nói chiến lược mỹ nam của Tân Án đặc biệt hiệu quả. Khi Dư Khuynh đứng ở quầy pha cà phê, các nữ khách hàng đều lén nhìn cậu. Buổi chiều khách cũng tăng lên rõ rệt.

Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, đến lúc đưa Lục Tình đi.

"Tạm biệt." Lục Tình mặt không biểu cảm chào rồi chuẩn bị lên xe. Như nhớ ra điều gì, cô quay trở lại: "Tân Án, tôi có chuyện muốn hỏi riêng cô."

Tân Án tỏ vẻ rất nghi hoặc, nhưng vẫn tiến lên.

"Cô và Nghiêm Húc có quan hệ gì?" Lục Tình hỏi.

"Không có quan hệ gì cả." Tân Án nghi hoặc hỏi, hóa ra là coi cô là tình địch sao?

"Không thể nào!" Lục Tình chắc chắn nói: "Anh ấy..."

"Anh ấy sao?" Tân Án hỏi.

"Thôi, không có gì. Nhớ kỹ lời cô nói là được." Lục Tình hừ lạnh một tiếng rồi lên xe.

"Cuối cùng cô ta cũng đi rồi." Tưởng Bạch Thanh nhỏ giọng nói.

"Đừng quên, như vậy công việc của chúng ta lại tăng lên rồi." Lâm Thi Quý vỗ vai cô, Tưởng Bạch Thanh nghe xong lập tức mặt mày ủ rũ.

Ngày hôm sau, khi khách quý đặc biệt đã bay đi, quán đón lượng khách cao chưa từng có. Dường như mọi người đã truyền tai nhau, nghe nói ở đây có một quán ăn Trung Quốc, ai cũng muốn đến thử. Thậm chí còn có rất nhiều du khách Trung Quốc nghe tin có chương trình đang quay ở đây cũng chạy đến.

"Xin chào, hiện tại số thứ tự là 20, có lẽ quý khách sẽ phải đợi một chút ạ." Tưởng Bạch Thanh áy náy nói: "Hoặc là quý khách có thể đặt bàn trước cho ngày mai ạ."

"Được được được, vậy ngày mai nhé." Cô gái nói: "Thật ra tôi đến để xem Tân Án, hắc hắc."

"Vâng, vậy tôi đặt bàn cho quý khách vào 12 giờ trưa mai nhé. Nhớ đến đúng giờ ạ, giữ bàn quá 10 phút sẽ bị hủy." Tưởng Bạch Thanh ghi lại.

"Vâng!"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 261: Chương 261



Ai có thể ngờ được, ngày đầu tiên còn chẳng có mấy khách, bây giờ lại đến mức phải xếp hàng lấy số.

[Thật là bận rộn quá, thương mọi người.]

[Sao Lục Tình đi rồi mà việc làm ăn lại tốt lên thế này? Ha ha ha ha.]

[Nhìn ngon quá, tôi cũng muốn ăn đồ ăn chị Án làm, ô ô ô.]

Sảnh chính bận rộn, bếp cũng quay cuồng. Tân Án và Lâm Thi Quý từ sáng sớm hoàn toàn không nghỉ tay. Bây giờ lại thiếu Lục Tình, có khi Lâm Thi Quý còn phải ra ngoài phụ giúp làm đồ ngọt, bận đến tối tăm mặt mũi.

"Chị Lương, khách quý đặc biệt tiếp theo khi nào mới đến ạ? Chúng em thật sự không xoay sở nổi." Tân Án bất đắc dĩ hỏi.

"Chờ một chút, chờ một chút." Lương Việt cũng lau mồ hôi, ai có thể ngờ được đột nhiên đến ngày thứ ba lại nổi tiếng bùng nổ như vậy!

Khách quý đặc biệt vẫn còn ở trên trời kia kìa!

Cuối cùng cũng gian nan vượt qua cao điểm buổi trưa, đến chiều, Tân Án cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

"Mọi người ổn không?" Tân Án hỏi.

"Không ổn lắm." Giọng Tưởng Bạch Thanh yếu ớt truyền đến, hai người họ ở ngoài sảnh cũng hoàn toàn không nghỉ tay.

"Mọi người vất vả rồi, chị đi làm bữa trưa cho mọi người." Tân Án nhìn cũng không đành lòng, cố gắng bò dậy đi nấu cơm trưa cho họ.

Ăn trưa xong, mọi người cuối cùng cũng có tinh thần, liền bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Đương nhiên, Tân Án vẫn luôn canh giữ ở trong bếp.

Vào buổi chiều, lúc không có nhiều khách, Tân Án đang chống tay nhìn ra ngoài từ bếp thì đột nhiên bị một cô gái thu hút. Cô gái này hôm qua buổi chiều cũng ngồi ngẩn người ở đây.

Tân Án nghĩ ngợi rồi đi ra ngoài.

"Xin chào, quý khách dùng bữa có hài lòng không ạ?" Tân Án hỏi.

"Ăn rất ngon." Cô gái cười: "Đồ ăn Trung Quốc của các bạn đều ngon như vậy sao?"

"Đồ ăn ngon ở Trung Quốc nhiều lắm, có cơ hội hoan nghênh bạn đến Trung Quốc du lịch." Tân Án cười nói.

"Chỉ là người nói muốn đưa tôi đến Trung Quốc đã biến mất rồi." Cô gái cúi đầu, trong mắt toàn là nỗi buồn.

"Nếu bạn không ngại, có thể kể cho tôi nghe được không? Hoặc là để camera phía sau tôi tắt đi cũng được." Tân Án nhẹ nhàng nói.

Nữ sinh ngẩng đầu nhìn camera: "Chương trình này có nhiều người xem không ạ?"

Tân Án gật đầu: "Chương trình của chúng tôi ở Trung Quốc vẫn rất nổi tiếng."

"Tôi, tôi muốn tìm một người con trai, anh ấy đột nhiên biến mất." Nữ sinh từ từ kể.

Nữ sinh tên là Lạc Lị, người Thụy Sĩ. Cô quen một chàng trai Trung Quốc tên là Trần Sâm trên mạng, hẹn gặp nhau ở thị trấn nhỏ này. Nhưng ngay sau khi chàng trai đến đây chờ cô, anh ta đột nhiên biến mất.

Ban đầu cô còn nghĩ mình bị lừa, nhưng anh ta không hề dùng bất kỳ lý do nào để lừa tiền cô, ngược lại còn tự mình chạy đến đây vì Lạc Lị.

Hơn nữa, sau khi tìm kiếm ở khách sạn Trần Sâm từng ở, cô biết anh ta quả thật đã đến đây. Nhưng một người sống sờ sờ như vậy lại biến mất không dấu vết.

"Tôi chỉ muốn tìm được anh ấy, hoặc biết anh ấy còn sống khỏe mạnh là đủ rồi." Lạc Lị nức nở nói: "Tôi thấy ở đây có một quán ăn Trung Quốc, nên muốn thử hương vị quê nhà của anh ấy, biết đâu may mắn lại có thể gặp được anh ấy ở đây."

[Khổ thân cô bé, chẳng lẽ thật sự bị lừa rồi?]

[Nhưng cô bé này nói cô ấy không bị lừa tiền mà, hơn nữa cô bé này đến đây cũng chỉ đi xe thôi, còn chàng trai thì phải bay xa như vậy, nếu là lừa đảo thì không nên bảo cô ấy đến Trung Quốc sao? Tôi cảm thấy không giống.]

[Có khi nào đã xảy ra chuyện gì không?]

[Có ai quen biết không? Internet rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ có người quen một người tên là Trần Sâm, gần đây đi Thụy Sĩ đấy.]

Một sự kiện bất ngờ đã khiến cái tên Trần Sâm leo lên top tìm kiếm.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 262: Chương 262



“Các bạn còn có cái gì hẹn trước không?” Tân Án hỏi: “Ví dụ như, anh ấy có hé lộ điều gì khác thường không?”

“Không có.” Lạc Lị lắc đầu: “Chúng tôi đã hẹn ngày hôm sau gặp nhau ở một quán cà phê góc đường. Tối hôm đó còn nói chuyện phiếm, mà ngày hôm sau đã không có tin tức gì.”

Thấy khách bước vào, Tân Án cũng không thể tiếp tục trò chuyện: “Bạn thử đến quán cà phê mà các bạn đã hẹn để hỏi lại xem sao. Nếu anh ấy hẹn ở đó, hẳn là đã đến xem trước rồi. Hỏi nhân viên cửa hàng có lẽ sẽ có chút thông tin.”

“Vâng.”

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Lạc Lị, Tân Án tiếp tục trở lại làm việc. Lạc Lị ngồi một lúc rồi chào Tân Án ra về.

Vào giờ cao điểm bữa tối, những vị khách đặc biệt của họ xuất hiện.

“A a a a a Hà Thư!” Tưởng Bạch Thanh kinh ngạc kêu lớn.

“Các cậu tụ tập, tớ sao có thể không đến?” Hà Thư vẫn còn cầm hành lý, cười tươi rói: “Bốn người giúp việc tụ tập, lần này đến Thụy Sĩ làm giàu hả?”

Lâm Thi Quý và Tân Án nhìn nhau, nói: “Không nhất thiết là làm giàu, không bị phá sản là may rồi.”

[A a a a a tập hợp!]

[Thư Bảo!!!]

[Thấy Thư Bảo tự mình ra sân bay là đoán được muốn đến giúp rồi haha]

[Tôi yêu nhóm bốn người Đào Hoa Nguyên Ký!]

“Làm việc thôi, mọi người nhanh tay chuẩn bị cho buổi tối bán hàng.” Tân Án vỗ tay: “Bạch Thanh và Tiểu Dư, hai em phụ trách sảnh trước, để Hà Thư vào bếp giúp chúng ta nhé.”

Khách càng lúc càng đông, tốc độ làm món cũng phải theo kịp. Nhưng bếp chỉ có Tân Án và Lâm Thi Quý, đầu bếp chính chỉ có một mình Tân Án, hơn nữa còn phải rửa chén. Dù Tân Án có mấy tay cũng không xoay xở hết được.

Tân Án dẫn Hà Thư vào bếp: “ Tiểu Thư, chắc phải nhờ em giúp chị một tay.”

Hà Thư vỗ ngực: “Yên tâm, em luôn là người hỗ trợ đắc lực nhất, việc rửa chén cứ giao cho em!”

Có Hà Thư trong bếp, mọi thứ bớt căng thẳng hơn hẳn. Trước đó, Tân Án và Lâm Thi Quý bận tối mắt tối mũi, làm xong đồ ăn cũng không có thời gian nghỉ, phải bắt đầu rửa sạch đồ đựng, chưa rửa xong đã có đơn mới.

“Tiểu Thư, cậu thật sự giúp chúng tôi rất nhiều.” Lâm Thi Quý cảm kích nói: “Cậu có thể ở lại bao lâu?”

Hà Thư nghĩ ngợi: “Tớ chắc ở được một tuần, cuối tuần sau lại phải đi diễn.”

Tân Án mừng rỡ: “Vậy thì gần như có thể đợi đến khi kết thúc rồi!”

“Chắc chắn rồi.” Hà Thư cười nói.

Cả đêm buôn bán cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc. Đợi đến khi nhà hàng dọn dẹp xong, Tân Án mới có thể thở phào xem điện thoại.

Trên màn hình là tin nhắn Lạc Lị gửi từ rất lâu trước đó, nói rằng cô ấy đã đến quán cà phê, nhân viên phục vụ có ấn tượng với một người đàn ông Trung Quốc đứng nhìn tủ kính rất lâu, còn hỏi một số nhãn hiệu bánh kem mà cô ấy thích.

Điều này cho thấy cho đến một ngày trước khi gặp mặt, Trần Sâm vẫn bình thường, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tân Án trấn an Lạc Lị, đột nhiên nghĩ đến một người.

“Tân? Muộn như vậy tìm tôi có chuyện gì?” Anna ngạc nhiên hỏi.

“Muốn nhờ cậu giúp tôi một việc…”

Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng nhau đi mua sắm như thường lệ rồi đến cửa hàng chuẩn bị. Đột nhiên, họ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa. Hà Thư và Dư Khuynh lập tức che mọi người ra phía sau.

[Cứu mạng, làm tôi giật cả mình]

[Đây là tổ chương trình sắp xếp sao?]

[Tổ chương trình không xác nhận an toàn của khách mời trước sao, trông đáng sợ quá!]

[Cảm giác như xã hội đen vậy, sợ hãi]

Nhân viên tổ chương trình cũng tiến lên đối diện.

“Chào anh, có chuyện gì không?” Tân Án hỏi.

Người đàn ông mặc đồ đen trông dữ tợn thấy Tân Án ló đầu ra liền lập tức cúi gập người: “Chào cô Tân, tôi là người đã đặt chỗ trước.”

Tân Án ngạc nhiên: “À vâng, anh muốn đặt mấy chỗ?”

“Tất cả các chỗ.” Người đàn ông mặc đồ đen nói.

“Là muốn bao cả cửa hàng sao?” Tân Án hơi giật mình: “Là Anna bảo anh đến sao?”

“Đúng vậy.”

Thấy người đàn ông mặc đồ đen đồng ý, Tân Án cũng yên tâm, hẹn thời gian với anh ta.

Trở lại cửa hàng, mọi người đều ngơ ngác.

“Án tỷ, cô Anna đó là ai vậy?” Tưởng Bạch Thanh tò mò hỏi.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 263: Chương 263



“Là cô gái chị quen khi quay phim đó mà, chắc cô ấy muốn mời người khác ăn cơm.” Tân Án nói.

Lâm Thi Quý cảm thán: “Trông hoành tráng thật, giống như những cảnh trong phim truyền hình.”

Tân Án nghĩ, nếu các cậu thấy đám người kia, chẳng phải sẽ sợ c.h.ế.t khiếp sao.

“Đúng vậy, tôi cũng giật cả mình.” Hà Thư nói.

“Vậy chúng ta chiều nay làm gì?” Dư Khuynh hỏi, vừa rồi người đàn ông mặc đồ đen nói bảo họ tùy ý chuẩn bị một chút món đặc trưng.

Nhưng cái chữ "tùy ý" này quả thực là câu hỏi khó trả lời nhất trên đời!

Đột nhiên, Tân Án nhớ đến bữa tiệc đứng ở nhà Anna lúc trước: “Vậy thì chúng ta làm tiệc buffet, dù có bao nhiêu người cũng đảm bảo không phải chờ lâu.”

“Ý kiến hay đấy.” Lâm Thi Quý nói.

Thế là, mọi người đều háo hức chờ đợi "cô tiểu thư rất phô trương" Anna, chăm chỉ làm việc đến chiều.

“Tớ hơi lo lắng, làm sao bây giờ?” Sau khi dọn dẹp xong và chờ Anna, Tưởng Bạch Thanh cảm thấy tim đập nhanh hơn.

“Bình tĩnh.” Dư Khuynh vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

“Tiểu Dư, tớ thấy cậu tuy ít nói nhưng khi có việc lại rất bình tĩnh.” Tưởng Bạch Thanh khen.

[ha ha ha ha hoặc Tiểu Dư tuy mặt không biểu cảm nhưng chắc cũng đang hoảng.]

[Tôi cũng thấy vậy! Đừng để vẻ ngoài bình tĩnh của cậu ấy đánh lừa.]

Trước giờ hẹn mười phút, họ bắt đầu lần lượt mang đồ ăn ra.

“Tân!” Anna đẩy cửa, phấn khích chạy tới ôm: “Lâu rồi không gặp!”

“Không phải mới mấy ngày sao?” Tân Án bất đắc dĩ ôm Anna.

Ở phía sau, Lâm Thi Quý nhỏ giọng nói: “Không thấy Tân Án nói câu đó giống tra nam sao?”

“Cô Anna này không giống như tớ tưởng tượng. Phô trương vậy tớ còn tưởng là kiểu người phải ngước mặt lên trời ấy chứ.” Hà Thư nói.

[A ha ha ha ha ha Tân Án đúng là tra nam!]

[Cô Anna này cũng xinh thật! Án tỷ giỏi thu hút gái xinh nha.]

[Tôi ghen tị!!!]

“Từ từ, ba tôi cũng tới.” Anna ngăn Tân Án định kéo cô vào, chỉ về phía sau.

Tân Án:??? [Mấy người giàu có này rảnh thật sao?]

“Chào cô Tân.” Bob bất đắc dĩ bước vào, ai bảo con gái ông quá khích, vừa đến đã bỏ rơi ông bố này rồi.

“Chào ông Bob.” Tân Án cũng chỉ ngạc nhiên một thoáng, lập tức tươi cười đón tiếp.

Hôm nay Bob mặc rất thoải mái, không hợp với vẻ ngoài trang điểm kỹ lưỡng của Anna, trông như người hầu đi theo công chúa vậy.

“Hôm nay chỉ có hai người thôi sao?” Tân Án hỏi, nếu chỉ có hai người thì họ làm nhiều đồ ăn quá.

“Từ từ, còn vài người nhà nữa.” Anna vui vẻ ngồi xuống: “Chỗ này ngồi đầy không vấn đề đâu, yên tâm đi.”

“Sao anh không biết hóa ra hôm nay là tiệc gia đình của em?” Một giọng nói trẻ vang lên từ ngoài cửa.

“Hoắc Lâm?” Tân Án ngạc nhiên nhìn Hoắc Lâm bước vào.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 264: Chương 264



Bọn họ đang nói chuyện làm ăn, sao cứ phải nhắc đến chuyện đến cửa hàng của cô làm gì! Lỡ lộ ra tin tức gì không hay thì sao!

Trùm xã hội đen lại dễ dàng lộ mặt như vậy sao!

Mấy người trên mạng bây giờ đâu có nói đùa, lỡ họ biết anh ta là dân xã hội đen, mà cô lại quen trùm xã hội đen, chẳng phải là xong đời sao?

Để phòng ngừa chuyện không hay, Tân Án còn âm thầm nhắc nhở: “Đây là chương trình thực tế, anh…”

“Sao vậy, cô Tân thấy tôi không được gặp người sao? Hay là quá xấu không lên hình được?” Hoắc Lâm nhướng mày hỏi.

“Không, không có gì, anh cứ tự nhiên.” Tân Án cạn lời kéo ghế ra, ý mời anh ta ngồi.

Tưởng Bạch Thanh hơi căng thẳng làm đổ cả nước trà, lúc rót trà tay còn run rẩy không hiểu vì sao.

“Án tỷ, cái anh kia trông không bình thường chút nào.” Hà Thư tranh thủ lúc này nhanh chóng kéo Tân Án đến bên cạnh hỏi nhỏ.

“Không sao đâu, chỉ là một ông chủ công ty bình thường thôi.” Tân Án trấn an.

Ừm, trùm xã hội đen với ông chủ công ty, chắc cũng không khác nhau là mấy đâu.

Không lâu sau, lại có thêm vài người lục tục bước vào, trông có vẻ đều là người quen của Bob. Tân Án chuẩn bị đi xuống bếp lấy đồ ăn.

Chắc Anna tính theo số chỗ ngồi trong tiệm, số người đến vừa vặn ngồi hết.

Trong lúc chờ ở bếp sau, Tân Án lặng lẽ nhắn tin cho Anna.

Tân Án: Mấy người này đều biết là chương trình phát sóng trực tiếp sao? Họ nói chuyện làm ăn không sợ bị lộ ra ngoài à?

Anna: Yên tâm đi, mấy người này có người là nhân viên công ty, có người là họ hàng xa, họ đều biết cả.

Tân Án: Vậy Hoắc Lâm không sợ bị lộ sao!

Anna: Hoắc Lâm á? Anh ấy cũng có mấy cơ ngơi làm ăn đấy, yên tâm đi!

Có Anna đảm bảo, Tân Án cũng yên tâm rồi. Không ngờ, chỉ vì một bình luận mà khung chat trực tiếp bây giờ đã nổ tung.

[Má ơi, bố của Anna, chẳng phải là người đứng thứ 10 trong bảng xếp hạng những người có thu nhập cao nhất thế giới mấy tháng trước sao!]

[Má ơi, tôi vừa tra Google, tài sản của ông ấy tính bằng tỷ, nhiều số không đếm xuể!]

[Tôi vừa lén nhìn mấy vị khách kia, toàn là ông chủ công ty cả!]

[Anh chàng thứ ba bước vào đẹp trai quá!!!!]

[Má ơi, đây chẳng phải là ông chủ nhãn hiệu nội thất mà tôi mua sao, giỏi thật!]

[Kia là ông chủ nhãn hiệu sô cô la nào đó!]

Cuối cùng, tất cả đều dồn thành một câu hỏi.

[Sao Tân Án lại quen biết những nhân vật tầm cỡ thế giới này?]

Khi Tân Án mới vào nghề, chuyện về thân thế của cô đã ồn ào một thời gian. Sau khi cô nổi tiếng, cũng có rất nhiều người cố gắng tìm hiểu về gia thế của cô, nhưng Tân Lịch giấu kín mọi chuyện, đến giờ vẫn chưa có chút tin tức nào lộ ra.

Rất nhanh, [khách ở quán ăn nhỏ của Tân Án], [gia thế của Tân Án], [Bob], [Anna] đều lên top tìm kiếm.

[Tân Án quen những người này, chắc là do gia đình cô ấy rồi.]

[Quen được cả top 10 người giàu nhất thế giới, chẳng lẽ nhà Tân Án cũng có tên trong bảng xếp hạng à?]

[Tôi vừa tìm trong bảng xếp hạng người giàu rồi, không thấy dấu vết gì cả.]

[Thông tin của mấy người giàu này được giấu kỹ quá.]

Ở tận trong nước, Tân Phinh nhìn thấy top tìm kiếm liền nghi hoặc hỏi: “Ba à, ba có quen ai tên Bob không?”

“Ai cơ?” Tân Lịch nghi hoặc.

Tân Phinh đưa điện thoại cho ông, vẻ mặt cũng đầy nghi ngờ.

“Án Án quen người này từ khi nào vậy?” Tân Lịch nghi hoặc nói: “Trước đây chúng ta cũng từng có làm ăn qua lại, nhưng đều là chuyện từ rất lâu rồi, cũng không thân thiết. Án Án càng không thể gặp ông ta được.”

“Con gái ba bây giờ giỏi hơn ba rồi đấy. Hay là ba nói cho em ấy cái công ty luôn đi.” Tân Phinh gác tay lên gáy thản nhiên nói.

Tân Lịch bực mình gõ vào đầu Tân Phinh một cái: “Có ai vô tâm như con không? Người ta trong nhà anh chị em tranh giành công ty đến sống chết, còn hai người thì ngược lại, từng bước từng bước coi như không thấy gì, hay là hai người cũng thử tranh giành gia sản xem?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 265: Chương 265



“Nói chuyện quỷ quái gì vậy.” Văn Hâm Du đi ngang qua, lườm hai cha con một cái.

“Xem TV, xem TV.” Hai cha con vội vàng lùi lại.

“Nhưng mà Án Án đúng là quen nhiều người thật.” Văn Hâm Du cầm điện thoại đang phát sóng trực tiếp: “Biết đâu sau này còn có lúc các người muốn nhờ con bé giúp đỡ đấy.”

Chuyện Weibo loạn cả lên, Tân Án không hề hay biết. Bây giờ cô mới thật sự rối tung.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao đám người giàu này lại ăn nhiều đến vậy chứ!

Tuy rằng mọi người đều khen đồ ăn cô làm ngon, nhưng nhóm người này trông ăn lịch sự tao nhã, thậm chí có người còn dùng d.a.o nĩa cắt thịt ba chỉ, nhưng tốc độ ăn thì thật sự không bình thường.

“Tân Án, ờ khụ khụ, em nói cho chị biết, sao cô quen nhiều nhân vật lớn như vậy?” Lương Việt xuất hiện ngoài khung hình, nhỏ giọng hỏi.

“Em cũng không quen hết tất cả mọi người đâu.” Tân Án vô tội nói.

“Cái ông Bob kia, tài sản của ông ta có bao nhiêu em biết không? Chị đếm không hết có bao nhiêu số không nữa.” Lương Việt vỗ ngực:“Đây là lần đầu tiên chị thấy cái gọi là người giàu.”

“À, vậy sao?” Tân Án bình tĩnh nói.

“Không hổ là em, đối mặt với nhiều nhân vật lớn như vậy mà vẫn bình tĩnh.” Lương Việt cảm thán một câu rồi lặng lẽ lui xuống.

Đến cả đấu s.ú.n.g còn đối mặt rồi, chút chuyện này tính là gì?

Tân Án lặng lẽ nghĩ.

“Tân, không cần làm nữa đâu, chúng tôi ăn gần xong rồi.” Anna thò đầu vào nói.

“À, được.” Tân Án làm xong phần thịt kho tàu cuối cùng, bưng ra ngoài.

Bên ngoài người đã vơi đi khá nhiều. Vừa thấy Tân Án ra, Bob liền mời Tân Án ngồi xuống: “Các cháu ngồi xuống đi, vất vả rồi.”

Thế là bốn người còn lại như mấy chú gà con lẽo đẽo theo Tân Án, sát lại gần cô ngồi.

“À thì, chúng ta nói chuyện nhà một lát nhé, có thể tắt sóng trực tiếp được không?” Bob cười hỏi, tuy rằng vẫn luôn tỏ ra không sao cả, nhưng đối với ống kính, ông cũng không thoải mái lắm.

“Không sao đâu, hôm nay vừa lúc cần vẽ nhanh mẫu thiết kế.” Lương Việt nhanh chóng nói vài câu với người xem trực tiếp rồi tắt sóng.

[Meo meo? Tôi cũng muốn nghe chuyện nhà!]

[Thật quá đáng, có chuyện gì mà chúng tôi không được nghe sao!]

[Thôi vậy, nghe được chuyện không nên nghe, nói không chừng lại gặp họa!]

“Hì hì, vốn dĩ hôm nay tôi định tự mình đến, ba tôi nghe được liền đòi đi theo, cuối cùng dứt khoát đặt bao hết luôn.” Anna cười hì hì nói: “Em lại không biết tại sao Hoắc Lâm anh lại muốn đi theo nữa.”

“Đương nhiên là đến xem nhà hàng của cô Tân.” Hoắc Lâm nói: “Quả thật không tệ, làm diễn viên thì tiếc thật.”

“Cảm ơn anh đã khen.” Tân Án nói cho có lệ.

Bốn người bên cạnh chỉ biết cười phụ họa, không dám nói gì.

“Cô Tân, cô định phát triển đồ ăn Trung Quốc ở đây sao? Chúng tôi có thể mua khu đất này cho cô.” Bob nhiệt tình nói: “Khu phố này thế nào?”

Nghe câu này, Lương Việt ở sau camera lặng lẽ hít một hơi lạnh.

“Không cần đâu, đây chỉ là chương trình thôi, quay xong cháu phải về nước.” Tân Án vội vàng từ chối.

“Vậy thì tiếc quá. Cô có ơn với nhà chúng tôi, chúng tôi nên báo đáp cô chút gì đó.” Bob nói rồi nhìn về phía bốn người kia: “Các cháu có muốn gì không?”

“Không có, không có gì ạ.” Bốn người vội xua tay.

“Ông Bob, cháu và Anna là bạn bè, chuyện này không có gì đâu ạ.” Tân Án vội nói, sợ Bob lỡ miệng nói ra chuyện cô cứu Anna, đến tai bốn người kia thì không biết cô sẽ thành người thế nào nữa!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 266: Chương 266



“Thật ra, tôi cũng nợ cô Tân một mạng, không biết phải trả thế nào đây.” Hoắc Lâm vừa cười vừa nói, như thể cố tình gây chuyện.

Tân Án cảm nhận rõ ràng tiếng kinh hô nhỏ của bốn người phía sau.

“Ha ha, trò đùa này không thể nói lung tung được.” Tân Án liếc Hoắc Lâm một cái: “Anh Hoắc Lâm hài hước quá.”

“Thôi được rồi, dù sao có việc cứ tìm tôi là được.” Hoắc Lâm có vẻ thấy không thú vị, đứng dậy chỉnh lại áo vest: “Vậy hẹn gặp lại lần sau.”

Ai muốn gặp lại anh chứ, Tân Án nghĩ.

Bob rút ra một tấm thẻ: “Được, vậy chúng tôi xin phép về trước.”

“Bạch Thanh, tính tiền đi.” Theo chỉ thị của Tân Án, Tưởng Bạch Thanh run run nhận lấy thẻ của Bob.

Má ơi, đây là thẻ của người giàu sao! Trông thôi đã thấy có tiền rồi.

“Vậy mời ngài đi theo tôi ra quầy tính tiền.” Tưởng Bạch Thanh đi đến quầy, định chờ Bob đến nhập mã, nhưng thấy Bob không có ý định đứng dậy.

Tân Án khẽ hắng giọng: “Bạch Thanh, có thể quẹt trực tiếp.”

Tưởng Bạch Thanh xấu hổ mặt đỏ bừng: “À, vâng.”

Cô sống đến giờ, cái gọi là "thẻ cứ quẹt thoải mái, không cần mật mã" chỉ thấy trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo và phim thần tượng.

Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, làm sao gặp được cảnh này chứ!

Dư Khuynh, Hà Thư và Lâm Thi Quý không biết từ lúc nào đã chậm rãi di chuyển ra sau lưng Tưởng Bạch Thanh, muốn xem cái gọi là thẻ không cần mật mã trông như thế nào.

“Được.” Tưởng Bạch Thanh vừa quẹt, tiền đã báo thành công, lại ngoan ngoãn đưa thẻ trả lại.

“Vậy hôm nay làm phiền các cháu rồi. Anna, chúng ta đi thôi.” Bob đứng dậy.

“Tân, hẹn gặp lại cậu lần sau nhé.” Anna cũng đi theo Bob chuẩn bị về nhà.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, không chỉ bốn người mà cả tổ chương trình đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đi rồi.

“Ô ô ô ô tớ xấu hổ quá đi.” Nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác vừa nãy, Tưởng Bạch Thanh xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống.

“Không sao đâu, chuyện này bình thường mà.” Tân Án cố gắng an ủi.

Đột nhiên, Tưởng Bạch Thanh ngẩng đầu, đầy oán khí hỏi: “Án tỷ, chị thật thà nói cho em biết, chị có mấy cái thẻ như vậy?”

“Một, một cái thôi?” Cô không thích có quá nhiều thẻ, cũng không thích quản lý tài sản. Phần lớn tiền đều đưa cho Tân Phinh đầu tư hộ, mỗi năm chia lợi nhuận cô cũng chỉ xem qua loa. Nói thật, cô còn không biết mình có bao nhiêu tài sản nữa.

“Oa ô ô ô ô đại phú bà, hay là chị bao nuôi em đi!” Tưởng Bạch Thanh hét lớn một tiếng rồi nhào vào người Tân Án.

Hà Thư nhịn cười: “Cậu nên may mắn vì vừa nãy sóng trực tiếp đã tắt rồi đấy.”

“Đúng ha, may mà không bị quay lại ô ô ô ô.” Tưởng Bạch Thanh lập tức cảm thấy được an ủi phần nào.

Lâm Thi Quý đột nhiên nắm lấy tay Tân Án: “Án tỷ, em cảm thấy sau này đột nhiên thấy tên chị trên bảng xếp hạng người giàu cũng không có gì lạ.”

“Không đến mức đó đâu, không đến mức đó đâu.” Tân Án bất đắc dĩ nói.

An ủi một hồi, Tưởng Bạch Thanh mới bình tĩnh lại.

Sau khi dọn dẹp xong trở về phòng trọ, nhìn thấy tin nhắn điện thoại, Tân Án lúc này mới nhớ ra, cô tìm Anna là vì muốn giúp Lạc Lị tìm Trần Sâm. Kết quả, Anna bất ngờ đưa cả một đám người đến cửa hàng làm náo loạn.

Không ngờ tin nhắn gửi đến không phải của Anna mà lại là của Hoắc Lâm. Tân Án nghĩ ngợi rồi gọi lại.

“Xem ra chuyện này đối với cô rất quan trọng, vậy mà còn gọi điện thoại lại đây.” Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lười biếng của Hoắc Lâm.

“Anh thật sự tìm được anh ấy rồi?” Tân Án không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với anh ta.

“Cô chắc chắn muốn biết tình trạng hiện tại của anh ta chứ?” Hoắc Lâm hỏi ngược lại.

Nghe đến đó, Tân Án đã có một dự cảm chẳng lành: “Anh ấy, còn sống không?”

“Chết rồi, ngay ngày hôm sau anh ta đến đây.” Hoắc Lâm nói.

Tân Án im lặng một lúc rồi mở lời: “Vì sao? Có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 267: Chương 267



“Tối hôm đó anh ta ra ngoài thì gặp cướp, sau đó được người dân tốt bụng đưa đến bệnh viện, đáng tiếc là không cứu được. Ví tiền và giấy tờ tùy thân của anh ta đều bị trộm, nên bệnh viện cũng không tìm được người nhà.”

Sau khi cúp điện thoại, Tân Án buồn bã rất lâu. Sự thật tàn khốc này cô phải nói với Lạc Lị thế nào đây?

Theo thời gian Hoắc Lâm nói, chuyện này hẳn là xảy ra sau khi Trần Sâm rời khỏi quán cà phê.

“Án tỷ, chị sao vậy?” Vì luôn buồn rầu, nên sáng hôm sau khi Tân Án mở cửa hàng chuẩn bị cũng không ngừng lo lắng.

Tân Án kể vắn tắt sự việc, mọi người đều thở dài.

[Má ơi, chuyện này thảm quá đi.]

[Đã qua một ngày rồi, liệu có thể tìm được người tên Trần Sâm này không?]

[Nhanh lên Weibo xem, có vẻ người nhà của Trần Sâm đã đăng bài.]

Rất nhanh sau đó, Lạc Lị đúng hẹn đến.

“Có phải tin không tốt lắm không? Cô cứ nói đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi.” Lạc Lị cười khổ.

Tân Án đành phải kể hết mọi chuyện.

Lạc Lị im lặng một lúc rồi đột nhiên ôm mặt khóc lớn: “Nếu anh ấy không đến tìm tôi, anh ấy đã không như vậy…”

Những người ở đó nhìn đều cảm thấy đau lòng.

“Người đã mất thì thôi, người còn sống phải hướng về phía trước, đúng không?” Tân Án nhẹ nhàng nói: “Nếu anh ấy biết cậu ôm hết lỗi lầm về mình, anh ấy chắc chắn sẽ rất đau khổ.”

“Nhưng mà, tôi làm sao đối mặt với người nhà anh ấy đây? Anh ấy một mình c.h.ế.t ở nơi đất khách quê người, tôi thậm chí không biết phải liên lạc với người nhà anh ấy thế nào.” Lạc Lị khóc nấc lên.

Lúc này, Tưởng Bạch Thanh đang lướt Weibo thì đột nhiên nhận được rất nhiều thông báo tag. Mở ra xem thì thấy một tài khoản Weibo tên là "con trai tôi là Trần Sâm".

“Án tỷ, chị mau xem này, hình như người nhà của Trần Sâm đã đăng Weibo.” Tưởng Bạch Thanh vội kêu lên.

Tân Án nhanh chóng nhận lấy điện thoại, trên đó viết rằng sau khi xem sóng trực tiếp mới biết con trai mình đã đến Thụy Sĩ và mất tích. Nhưng bà ấy không có tiền đi Thụy Sĩ, đang lên mạng xin giúp đỡ.

Tân Án nghĩ ngợi rồi gửi số điện thoại trên Weibo cho Giang Tâm, muốn nhờ cô ấy giúp đặt vé máy bay cho mẹ của Trần Sâm.

Xem xong Weibo, Lâm Thi Quý cảm thán: “Cái anh Trần Sâm này, rõ ràng gia cảnh không tốt lắm mà vẫn cố gắng tiết kiệm tiền bay đến Thụy Sĩ thăm bạn gái, thật không biết anh ấy quá tùy hứng hay là quá si tình.”

“Anh ấy đối với Lạc Lị thì không có gì để nói, chỉ sai ở chỗ anh ấy không nghĩ đến hậu quả. Nhìn việc mẹ anh ấy không có tiền đi Thụy Sĩ là biết gia cảnh anh ấy không tốt rồi. Chỉ có thể nói anh ấy vừa si tình lại vừa thiếu trách nhiệm, không nghĩ đến hậu quả.”

Tân Án nói rồi nhìn Lạc Lị đang ngồi bên cửa sổ lặng lẽ rơi nước mắt: “Chỉ thương Lạc Lị, chắc phải mất một thời gian rất dài mới có thể hồi phục.”

“Lạc Lị, chúng ta đã liên lạc được với mẹ anh ấy rồi. Chắc mấy ngày nữa bác ấy sẽ sang đây, đưa anh ấy về.” Tân Án đi đến bên cửa sổ.

“À, tốt.” Lạc Lị lau nước mắt: “Tôi có thể giúp các cậu, làm thủ tục gì đó có người địa phương sẽ tiện hơn.”

Nói xong lại cúi đầu: “Đây cũng là việc cuối cùng tôi có thể làm cho anh ấy.”

“Lạc Lị, mọi người đều phải hướng về phía trước.” Tân Án nói.

“Cảm ơn cô, Tân Án.” Lạc Lị lại không kìm được nước mắt.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 268: Chương 268



Mẹ Trần Sâm ba ngày sau đến Thụy Sĩ, chuyện này đã trở thành sự kiện được mọi người trên mạng quan tâm. Sau khi mẹ Trần Sâm đồng ý, tổ chương trình cũng sẽ luôn đi cùng để quay phim.

“Cảm ơn cháu, nghe nói là cháu đã bỏ tiền giúp dì đặt vé máy bay.” vừa nhìn thấy Tân Án, mẹ Trần Sâm liền nắm tay cô nói lời cảm tạ.

Mẹ Trần Sâm là một người trông rất hiền hậu, nói chuyện nhỏ nhẹ. Vì Giang Tâm đã báo cho bà tin Trần Sâm qua đời khi liên lạc, nên giờ sắc mặt bà tái nhợt như sắp bị gió thổi bay.

“Không có gì đâu ạ.” Tân Án đưa một tách trà nóng, rồi kéo Lạc Lị ra, “Đây là Lạc Lị, cháu vì bận việc kinh doanh nên không thể đi cùng dì được, lát nữa Lạc Lị sẽ đưa dì đến bệnh viện.”

Tân Án cố ý không nói đây là bạn gái của Trần Sâm, sợ Lạc Lị cảm thấy không thoải mái, cũng sợ mẹ Trần Sâm sẽ có cảm xúc khác.

Nhưng mẹ Trần Sâm lại đột nhiên cười: “Đây là bạn gái của thằng nhóc nhà dì phải không, xinh xắn quá.”

Nói rồi bà nhẹ nhàng xoa má Lạc Lị: “Con vất vả rồi.”

Lạc Lị hơi ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ này. Trong tưởng tượng của cô, nếu mẹ Trần Sâm gặp cô, không chửi mắng thì cũng lạnh lùng, cô không ngờ lại là một cảnh tượng như thế này.

Điều này khiến cô lập tức cảm thấy xúc động muốn khóc.

“Con đừng khóc, con đừng khóc.” Mẹ Trần Sâm thấy Lạc Lị mắt đã ngấn lệ, vội vàng an ủi: “Nó đã nhắc đến con rất nhiều lần với dì, nói bạn gái nó vừa xinh đẹp vừa thông minh, tiếc là khi con ở Trung Quốc chúng ta chưa gặp nhau. Sau này nó nói muốn tích cóp tiền sang Thụy Sĩ tìm con, dì cũng ủng hộ.”

Nhìn thấy hai người như vậy, Tân Án cũng yên tâm trở về làm việc.

[Ô ô ô sao tự nhiên tôi lại muốn khóc thế này.]

[Hai người đều tốt quá.]

[Mẹ Trần Sâm thật sự rất hiền.]

[Không ngờ xem show thực tế mà cũng làm tôi khóc được.]

Tiếp theo là Lạc Lị đưa mẹ Trần Sâm đến bệnh viện nhận t.h.i t.h.ể Trần Sâm, sau đó đưa về nước an táng.

“Không ngờ chúng ta mở nhà hàng mà cũng gặp phải những chuyện như thế này.” Hà Thư cảm thán nói.

“Chuyện này thường xuyên xảy ra thôi, nhà hàng là nơi chứa đựng rất nhiều hỉ nộ ái ố của mọi người mà.” Tân Án nói: “Em xem, vui vẻ thì đến nhà hàng chúc mừng, khổ sở thì đến nhà hàng trút giận, đúng không?”

Tưởng Bạch Thanh gật đầu: “Đúng thật, em buồn là lại rất muốn ăn cái gì đó.”

Lần này khiến mọi người bật cười.

Lúc này, Lương Việt bước ra: “Dạo này mọi người đều vất vả rồi, để mọi người thư giãn một chút, chúng tôi quyết định cho mọi người nghỉ phép ngắn ngày.”

Mọi người lập tức phấn khích.

“Thật á! Không cần mở cửa hàng sao!”

Lương Việt thần bí nói: “Nhưng mà, cũng không phải là cho mọi người nghỉ ngơi hoàn toàn đâu, dù sao chúng ta đang quay chương trình thực tế đúng không? Nói đến Thụy Sĩ mọi người sẽ nghĩ đến cái gì?”

“Sô cô la!” Tưởng Bạch Thanh nói.

“Trượt tuyết?” Hà Thư hỏi.

Tân Án: “Không lẽ là dãy Alps, chẳng lẽ muốn chúng ta đi bộ?”

Gần đây nhà hàng của họ có rất nhiều khách du lịch đi bộ ngang qua, Tân Án lập tức nghĩ đến điều này.

Lương Việt: "……"

Em có thuật đọc tâm à!

“Ờ, đúng vậy, lần này chúng ta có hai ngày, đi bộ! Đưa mọi người cảm nhận vẻ đẹp của dãy Alps!” Lương Việt giả vờ không xấu hổ nói.

“Đây chẳng phải lại là khu vực thoải mái của chị Án sao?” Tưởng Bạch Thanh nói.

“Ờ, Tân Án có chỗ nào mà không phải khu vực thoải mái đâu.” Lâm Thi Quý châm chọc.

“Nghe này!” Lương Việt thật sự đau đầu với đám người không tập trung này, “Chúng ta tổng cộng có hai ngày, lộ trình các bạn tự quyết định, buổi tối sẽ cắm trại ngủ lại một đêm.”

“Cắm trại! Nghe có vẻ thú vị đó.” Hà Thư vui vẻ nói.

“Ví dụ như chọn kiểu vượt qua dãy Alps chẳng hạn?” Tân Án hỏi, cô cũng bắt đầu cảm thấy hào hứng.

“Đừng có mơ, vượt qua cả dãy núi đó ít nhất cũng mất sáu ngày.” Lương Việt không thương tiếc dội một gáo nước lạnh: “Các bạn cứ ngoan ngoãn chọn một lộ trình gần thôi, đừng có mà làm loạn.”

Cuối cùng mọi người bàn bạc một hồi, quyết định chọn một lộ trình đi bộ được gợi ý trên mạng. Ngày đầu tiên sẽ đi bộ mười mấy km, cuối cùng nghỉ ngơi ở một khu cắm trại trên đỉnh núi, ngày hôm sau tiếp tục đi bộ.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 269: Chương 269



“Đúng rồi đúng rồi, vị khách quý cuối cùng của chúng ta cũng sẽ đi bộ cùng mọi người đó nha.” Lương Việt cười tủm tỉm nhìn mọi người: “Chắc chắn sẽ có rất nhiều người mong chờ mọi người hợp tác.”

Tân Án nghe vậy, lại xuất hiện một suy đoán: “Nghe chị nói vậy, khách quý chẳng lẽ là Nghiêm lão sư sao?”

Lương Việt: “Em thật là phiền phức, em là phù thủy à?”

Tân Án vô tội nhún vai: “Chính chị nói mong chờ chúng ta hợp tác, vậy thì ở đây đội nhỏ hiện tại đang thiếu một Nghiêm lão sư mà.”

[A a a a a Nghiêm Húc thật sự đến sao?]

[Bây giờ couple Tâm Nhãn hot như vậy, Nghiêm Húc vậy mà không tránh né?]

[Có vấn đề! Rất có vấn đề!]

[Nhớ lúc đó Nghiêm Húc làm rõ tin đồn với Lục Tình một cách kiên quyết thế nào, lần này couple của họ hot như vậy mà Nghiêm Húc và đội của anh ấy không thể không biết, hơn nữa Lục Tình còn từng đến Tiểu Tân Thực Đường, tôi mạnh dạn đoán Nghiêm lão sư không phải là đến dỗ người đấy chứ!]

[Trước đây tôi thấy rất có khả năng, nhưng bây giờ xem ra Tân Án có vẻ là người không hiểu chuyện.]

[Con đường theo đuổi vợ của Nghiêm lão sư còn dài lắm.]

“Thôi được rồi, tôi mặc kệ, các bạn cứ giả vờ không biết là được.” Lương Việt thầm thề tuyệt đối không được tiết lộ thêm thông tin: “Ngày mai chúng ta phải đi mua sắm đồ dùng leo núi trước, sau đó đi xe đến chân núi, nên các bạn phải dậy lúc 6 giờ.”

“Sớm vậy sao!” Tưởng Bạch Thanh r*n r*: “Vậy tôi phải nhanh chóng về ngủ thôi.”

Nói xong mọi người liền ai về phòng nấy thu dọn đồ đạc.

Tân Án trở về phòng, nghĩ ngợi một chút rồi mở khung chat của Nghiêm Húc ra, gõ gõ.

[Tân Án: Nghiêm lão sư sẽ không thật sự muốn đến Thụy Sĩ chứ?]

Nghiêm Húc chắc cũng đang xem điện thoại, rất nhanh đã trả lời một dấu chấm hỏi.

[Tân Án: Chị Lương lỡ lời bị em đoán trúng rồi hắc hắc, anh đang ở Thụy Sĩ sao?]

[Nghiêm Húc: Anh ở Paris, máy bay rạng sáng đến Thụy Sĩ chắc khoảng sáu bảy giờ sáng.]

[Tân Án: Vậy anh có phải đi thẳng đến chân núi tập hợp với chúng em không? Ngày mai chúng em phải đi mua đồ dùng leo núi, anh chuẩn bị chưa?]

[Nghiêm Húc: Anh đi thẳng đến chân núi, em tiện đường mua giúp anh một phần đi, giày size 43, áo khoác em xem mua thế nào cũng được.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Tân Án nghĩ thầm: Anh đúng là không khách sáo chút nào.

[Tân Án: Nghiêm lão sư còn phải vội chuyến bay, đi ngủ sớm một chút đi ạ, ngủ ngon.]

Ở Paris, Nghiêm Húc bất đắc dĩ buông điện thoại.

Vừa quay quảng cáo xong đã lập tức bay mười mấy tiếng đồng hồ qua đây, ngày mai lại phải vội chuyến bay, còn phải đi bộ, đúng là lịch trình c.h.ế.t người.

Người đại diện của anh, Trần Hoằng, còn muốn khuyên nhủ: “Nghiêm ca, anh chắc chắn sức khỏe anh chịu được chứ, đi bộ thường là đi cả ngày đấy ạ.”

“Anh ngủ trên máy bay mười mấy tiếng rồi, nghỉ ngơi đủ rồi.”

Trần Hoằng còn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng thấy Nghiêm Húc vẻ mặt không muốn nghe, cũng chỉ đành nuốt lời vào bụng, cuối cùng biến thành một câu hỏi: “Rốt cuộc vì sao anh cứ nhất định muốn đến chương trình này?”

Nhưng anh ta cũng không đợi được câu trả lời.
 
Back
Top Bottom