Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 220: Chương 220



Chương trình "Trái Tim Quả Cảm" cũng đi đến hồi kết, tập cuối cùng được phát sóng cùng với đoạn clip hậu trường chưa từng công bố, lượng người xem trực tuyến đồng thời tăng lên gấp bội.

Mà Tân Án, nhờ thể hiện sự bình tĩnh khi bị thẩm vấn nghiêm khắc, lại càng thêm nổi tiếng, cộng thêm sự thành công vang dội của “Nhật Ký Thị Trấn Nhỏ”, hiện giờ Tân Án đã gia nhập hàng ngũ những ngôi sao lưu lượng.

Khi bộ phim “An Cửu Kỷ” đóng máy, tin tức từ nước ngoài cũng truyền về, xác định Tân Án là nữ chính. Bộ phim sẽ khởi quay sau ba tháng, đồng nghĩa với việc Tân Án phải cố gắng quay phim trong khoảng thời gian này để bù đắp cho lịch trình quay phim ở nước ngoài.

Giang Tâm bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, liên tục nói với cô về phim mới, hợp đồng quảng cáo và chương trình tạp kỹ.

Chớp mắt, đã đến lễ trao giải đầu tiên của Tân Án kể từ khi ra mắt. Với màn trình diễn xuất sắc trong “Mười Sáu”, Tân Án được đề cử giải thưởng Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.

Vương Lạc Lạc đang cùng chuyên gia tạo hình chọn lễ phục, còn Tân Án thì ngồi một bên chờ họ.

“Án tỷ, đến lúc đó chị đừng căng thẳng nhé.” Triệu Hi bản thân cũng lo lắng ra mặt.

“Sao em còn căng thẳng hơn cả chị vậy?” Tân Án cười nói.

Hôm nay, kiểu trang điểm của cô hoàn toàn tôn lên vẻ đẹp rực rỡ và khí chất ngời ngời. Một chiếc váy đỏ xẻ tà dài quét đất trông vô cùng lộng lẫy và sang trọng, tôn lên những đường cong quyến rũ của cơ thể cô. Đôi giày cao gót cũng cao đến chóng mặt.

Bước lên thảm đỏ, vô số đèn flash hướng về phía cô chụp ảnh. Tân Án khẽ mỉm cười, vẫy tay chào, rồi tự tin và hào phóng tiến đến ký tên lên bảng.

[A a a a Án tỷ của tôi tỏa sáng rực rỡ!]

[Lần đầu tiên thấy Tân Án bước lên thảm đỏ, khí chất quá đỉnh!]

[Quá đẹp, quá đẹp!]

Đến khi trở về chỗ ngồi, Tân Án mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vừa nãy cô thể hiện rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Án tỷ, vậy chị cứ ngồi yên nhé, có gì thì gọi em.” Triệu Hi đưa áo choàng cho Tân Án, dặn dò vài câu rồi đi.

Xung quanh đã có không ít nghệ sĩ đang giao tiếp xã giao, giữ nụ cười gượng gạo. Tân Án lại cảm thấy có chút lạc lõng.

“Án tỷ!”

Nghe thấy tên mình, Tân Án quay đầu lại, thì ra là Tưởng Bạch Thanh đang xách váy hớn hở chạy về phía cô.

“Ây da, cẩn thận một chút, em đang mặc váy đấy.” Tân Án bất đắc dĩ đứng dậy đỡ cô một chút.

Hai người đã lâu không gặp, chỗ ngồi lại vừa khéo được xếp cạnh nhau, nên liền ríu rít bắt đầu trò chuyện.

“Tân Án.”

Lại có người gọi cô, Tân Án quay đầu lại, hóa ra là Lê Vu Tình. Chỉ thấy cô ấy vẻ mặt tiều tụy khẽ cười với cô một cái, rồi đi lên phía trước ngồi.

“Chị nghe chuyện tin đồn của cô ấy chưa?” Tưởng Bạch Thanh ghé sát tai Tân Án nói nhỏ.

“Chuyện gì?” Tân Án từ trước đến nay là một người lướt mạng chậm như rùa.

“Nghe nói cô ấy bị khui chuyện yêu đương với La Ninh Huy đó. k*ch th*ch nhất là hai người này còn cùng tham gia một chương trình hẹn hò, lại còn giả vờ không quen biết nhau. Trên mạng nổ tung hết rồi, sao chị chẳng biết gì vậy?” Tưởng Bạch Thanh càng nói càng hăng: “Cái La Ninh Huy đó là một tên trăng hoa, ảnh chụp chung của hai người trước đây cũng bị tung ra rồi, hắn còn trả lời phỏng vấn nói không thân với Lê Vu Tình nữa chứ.”

“Đây chẳng phải là tra nam sao?” Tân Án nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía La Ninh Huy.

“Haiz, chuyện này trong giới giải trí nhiều lắm.” Tưởng Bạch Thanh cảm thán nói.

Dần dần, người trong hội trường càng lúc càng đông.

“Án tỷ, mau xem, là Nghiêm Đế kìa!” Tưởng Bạch Thanh chỉ vào một người vừa bước vào.

Tân Án cũng nhìn về phía đó, vừa lúc chạm mắt với Nghiêm Húc. Đã lâu không gặp, anh ấy vì yêu cầu của vai diễn mà trở nên gầy hơn.

Nghiêm Húc khẽ gật đầu với Tân Án, rồi ngồi xuống hàng ghế đầu.

“Quả nhiên, mỗi lần lễ trao giải, vị trí trung tâm hàng đầu đều là của anh ấy.” Tưởng Bạch Thanh nói.

Tân Án âm thầm hạ quyết tâm, sau này vị trí của cô cũng sẽ ở hàng ghế đầu!

Sau khi lễ trao giải bắt đầu, lần lượt có vài giải thưởng được trao. Tưởng Bạch Thanh cũng được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng rất tiếc là không đoạt giải. Chớp mắt đã đến thời điểm công bố giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 221: Chương 221



Người chịu trách nhiệm trao giải không ngờ lại là Tần Toàn. Tần Toàn cùng người cộng sự nam bên cạnh chậm rãi bước lên sân khấu, theo kịch bản nói vài câu dẫn dắt.

“Thưa Tần lão sư, chúng ta đều biết chương trình tạp kỹ cá nhân của cô rất hot. Vậy nếu muốn chọn một người tại đây tham gia chương trình thực tế về cuộc sống đồng quê, cô sẽ chọn ai?” Người cộng sự nam hỏi.

“Vậy thì đương nhiên là cậu rồi.” Tần Toàn cười đáp lại.

“Vậy tôi đã được chọn nội bộ rồi. Nếu chọn thêm một người nữa thì sao?” Người cộng sự nam nghịch ngợm hỏi.

“Vậy thì chọn Tân Án, người vừa mới quay xong chương trình với tôi không lâu đi.” Tần Toàn nhìn Tân Án nói: “Xem chương trình là biết, cô ấy thể hiện rất tốt.”

“Hôm nay cô ấy cũng được đề cử giải thưởng này của chúng ta đó. Vậy chúng ta hãy cùng xem ai là người đoạt giải nhé!”

Tần Toàn mở phong thư trong tay ra, nhìn tên bên trong rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng Tân Án!”

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của mọi người, còn có Tưởng Bạch Thanh ôm chầm lấy cô. Tân Án lần lượt cúi chào, rồi bước lên sân khấu, nhận chiếc cúp từ tay Tần Toàn.

Sau khi nói xong lời cảm ơn, đầu óc Tân Án vẫn còn mơ hồ, không ngờ cô thật sự có thể đoạt giải.

Đây là giải thưởng đầu tiên của cô, lại là một giải thưởng có giá trị như vậy, có thể nói là đã vẽ nên một dấu chấm câu hoàn hảo cho những nỗ lực trong năm nay.

Các giải thưởng tiếp theo đều không liên quan đến cô. Đến khi Nữ diễn viên xuất sắc nhất Hứa Anh bước lên sân khấu nhận giải trong sự ngưỡng mộ của mọi người, Tân Án đột nhiên có một mục tiêu.

Cô muốn bước lên bục vinh quang cao nhất này để nhận giải.

Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất không còn nghi ngờ gì nữa thuộc về Nghiêm Húc. Kể từ khi anh ấy nổi tiếng, cơ bản mỗi năm đều có một bộ phim hot, năm nào cũng giành được giải Thị đế, Ảnh đế, có thể nói nơi anh ấy đi qua không một ngọn cỏ nào không biết đến.

Điều này khiến Tân Án không khỏi ngưỡng mộ.

Sau khi kết thúc, Tân Án gặp Tần Toàn ở hậu trường.

“Tần lão sư, đã lâu không gặp.” Tân Án cười chào trước: “Hai chúng ta đột nhiên gặp nhau trong hoàn cảnh vinh quang thế này, đột nhiên còn có chút không quen.”

“Đúng vậy.” Tần Toàn cũng cười: “Nghĩ lại toàn là hình ảnh chúng ta vất vả lăn lộn trong bùn đất, nhưng mà lúc nãy tôi nói trên sân khấu đều là thật đó nha.”

Tân Án biết cô ấy đang nói về chuyện chương trình tạp kỹ.

“Cuộc sống đồng quê” đã là một chương trình tạp kỹ tồn tại được hai năm, cũng chính chương trình này đã mở đầu cho trào lưu các chương trình tạp kỹ về cuộc sống chậm rãi. Nội dung chính là Tần Toàn sống ba ngày hai đêm trong một căn nhà nhỏ ở nông thôn, còn bao gồm một số trò chơi, công việc nhà nông.

Thêm vào đó, Tần Toàn vốn có danh tiếng tốt, rất được mọi người yêu thích, nên đây cũng là chương trình mà rất nhiều nghệ sĩ muốn tranh thủ làm khách mời.

Dù sao thì ở trong đó vừa có thể thu hút thêm fan, chỉ cần không gặp phải thời kỳ mùa vụ thì cũng rất nhẹ nhàng, ai mà không muốn làm chứ!

“Tần lão sư mời, em đương nhiên muốn đến.” Tân Án dứt khoát đồng ý.

“Vậy được, đến lúc đó tôi sẽ bảo tổ chương trình liên hệ với người đại diện của cô.” Tần Toàn nói.

Sau khi rời khỏi hội trường, Tân Án bất ngờ gặp lại Giang Tâm sau một thời gian dài.

“Chị Giang, sao chị lại ở đây?” Tân Án có chút ngạc nhiên.

“Đương nhiên là muốn đến bàn bạc với em về lịch trình tiếp theo.” Giang Tâm cúi đầu mở iPad ra: “Chúng ta dự định tháng tư sẽ ra nước ngoài, bây giờ còn hai tháng nữa, quay phim thì không kịp rồi, có thể nhận một chương trình tạp kỹ để duy trì độ hot.”

“Em cũng đang muốn nói với chị đây, Tần lão sư muốn mời em tham gia chương trình của chị ấy.” Tân Án nói.

“Cuộc sống đồng quê? Cái này tốt đó, rất nhiều người muốn tham gia mà không được đâu.” Giang Tâm nói.

Sau khi bàn bạc với Tân Án về lịch trình quay phim vào sáng hôm sau và các hoạt động offline, Giang Tâm liền rời đi.

Hai ngày sau, “An Cửu Kỷ” đóng máy, Tân Án cũng có được khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Cô hiện đang âm thầm thực hiện một việc lớn, đó chính là viết tiểu thuyết.

Dù sao cũng là viết câu chuyện của chính mình, tốc độ gõ chữ của cô đặc biệt nhanh, nhờ vậy mà tốc độ đánh máy cũng có bước tiến vượt bậc. Đáng tiếc là, đây là một cuốn tiểu thuyết không có nam chính.

Lấy cảm hứng từ tên bộ phim “An Cửu Kỷ”, cô quyết định đặt tên cho cuốn tiểu thuyết này là “Truyện Tân Tiệp”, lấy chính tên của mình để đặt tên, cũng là hy vọng cái tên mà trước đây chưa ai biết đến này có thể được công chúng biết đến.

Tiểu thuyết được cải biên từ những trải nghiệm của cô từ nhỏ đến lớn, kể về một nàng công chúa cao quý, đã trở thành một nữ tướng quân như thế nào khi đối đầu với kẻ thù mạnh, và sau đó lại rơi vào cảnh bị phản bội ra sao.

Cô tự đặt cho mình một bút danh, là Cây Khô Gặp Mùa Xuân, cô cảm thấy mình giống như cây khô ấy, một lần nữa tỏa sáng sức sống.

Hy vọng một ngày nào đó, cô có thể cho mọi người biết câu chuyện này.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 222: Chương 222



Việc ghi hình cho chương trình “Cuộc Sống Đồng Quê” diễn ra vào cuối tuần, còn mấy ngày nay Tân Án cơ bản chỉ ở nhà điên cuồng gõ chữ. Văn Hâm Du tò mò hỏi rất nhiều, nhưng Tân Án đều lấy lý do chuẩn bị cho phim mới để trả lời qua loa.

Cô phải đợi đến khi viết được nhiều chữ hơn rồi mới từ từ đăng lên!

“Bảo bối! Đi chơi trốn thoát mật thất với chúng tớ đi! Có cậu ở đây tớ nhất định sẽ không sợ hãi.” Lâm Du gửi tin nhắn.

Tân Án nghĩ nghĩ, vừa hay mấy ngày nay cũng không có việc gì, liền đồng ý.

Vừa gặp mặt, Lâm Du đã nhào tới ôm cô: “Tớ cứ tưởng chúng ta thành bạn qua mạng rồi chứ, mấy tháng rồi không thấy cậu.”

Trần Cảnh Hiển từ phía sau kéo Lâm Du xuống: “Anh thì lại thấy em giống fan của cô ấy hơn, cả ngày cứ lên mạng xem tin tức của cô ấy.”

“Lâu lắm rồi không gặp nữ minh tinh.” Từ Lâm Tức ngồi một bên vẫy tay chào cô.

Sao Nghiêm Húc cũng ở đây?

Người này trông có vẻ rất rảnh rỗi.

“Đi thôi.” Lâm Du kéo tay Tân Án chuẩn bị vào mật thất: “Vì cả hai cậu đều đến, lão Trần đã bao trọn nơi này rồi.”

.....

Vào mật thất còn phải bao trọn, đúng là hào phóng.

“Từ từ đã! Rốt cuộc anh chọn chủ đề gì vậy?” Từ Lâm Tức kêu lên.

“Vào rồi sẽ biết.” Trần Cảnh Hiển tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch vui.

“Ư ư, sao tôi lại có dự cảm chẳng lành thế này?” Từ Lâm Tức bị Nghiêm Húc đẩy vào, vừa đi vừa giãy giụa.

Tân Án là lần đầu tiên chơi mật thất, giống như một em bé tò mò nhìn ngó xung quanh, cho đến khi có nhân viên nhắc cô đeo bịt mắt, sau đó có một bàn tay chậm rãi kéo cô về phía trước.

“Án Án, cậu ở đâu đấy? Lão Trần đâu?” Lâm Du có chút sợ hãi.

“Tớ cảm giác tớ bị lôi đi.” Tân Án nói.

“Tân Án? Sao giọng cậu xa thế?” Trần Cảnh Hiển cũng phát hiện.

“Các cậu tự cầu phúc đi.” Tân Án bất đắc dĩ bị kéo đi.

“Tôi đi đây, lão Nghiêm cũng không thấy đâu.” Từ Lâm Tức la lên một tiếng: “Sao vậy? Trong mật thất làm nhiệm vụ còn phải xem vị thế à? Sao lại mang cả hai nhân vật chính đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Nghe thấy tiếng thông báo cởi bỏ bịt mắt, cô mới phát hiện đây giống như là chủ đề về trường học. Cô một mình ở trong một phòng học, ách, trước mắt còn có một con ma nữ.

“Chỗ tớ có một con ma nữ.” Tân Án nói.

“A a a a!” Tiếng thét chói tai của Lâm Du vang lên.

“Đừng kêu, đừng kêu, chỗ chúng ta không có ma, ma ở chỗ Tân Án kìa.” Từ Lâm Tức bị Lâm Du làm giật mình.

“Người thấy ma còn bình tĩnh hơn em.” Trần Cảnh Hiển chế nhạo, rồi lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Du.

“Sao Nghiêm ca của tôi không có tin tức gì vậy?” Từ Lâm Tức hỏi.

Một lát sau, từ xa truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Nghiêm Húc: “Cả người tôi bị trói trên ghế rồi.”

Ba người Lâm Du vừa nghe, một người bên cạnh có ma, một người bị trói, xem ra bọn họ vẫn là an toàn nhất.

Trần Cảnh Hiển: “Các cậu đợi đấy, bọn tôi ra tìm các cậu ngay!”

Sau đó, ba người bắt đầu giải mật mã trong phòng học.

Vừa nãy khi Nghiêm Húc lên tiếng, Tân Án mơ hồ cảm thấy anh ấy ở trong phòng chứa đồ phía trong phòng học của cô, liền lướt qua con ma nữ gõ cửa: “Nghiêm Húc? Anh ở đây sao?”

“Ừ.” Nghiêm Húc nói.

“Chắc là em sẽ ra cứu anh, đừng trông chờ ba người kia.” Tân Án nói: “Bên anh có gì không?”

“Bịt mắt của anh còn chưa tháo ra, chẳng nhìn thấy gì cả.” Nghiêm Húc đáp.

Trạm kiểm soát của hai người chắc chắn là cùng nhau. Tân Án nhìn khắp nơi, quả nhiên thấy trên đỉnh có cửa sổ, liền cầm ghế xếp đặt lên bàn, đứng lên quan sát.

“Nghiêm Húc Nghiêm Húc! Em thấy chìa khóa rồi!” Tân Án vui mừng nhìn thấy chiếc chìa khóa treo trên vách tường phía trên Nghiêm Húc: “Em nói anh nghe, anh từ từ cử động nhé.”

Tiếp theo, Tân Án chỉ cho Nghiêm Húc vị trí, Nghiêm Húc liền dựa theo lời cô từ từ di chuyển.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 223: Chương 223



“Không đúng không đúng, lệch rồi, từ từ, anh giơ tay lên nha, lại tiến lên một chút.” Dưới sự chỉ dẫn kiên trì của Tân Án, Nghiêm Húc cuối cùng cũng bắt được chìa khóa.

“Ách, nhưng mà em làm sao đưa cho anh được?” Nghiêm Húc hỏi, khóa đang bị khóa ở bên Tân Án, chỉ có Tân Án mới mở được.

“Anh đưa cho em qua khe cửa đi.” Cửa sổ bị khóa chết, chỗ trống duy nhất chỉ có khe cửa.

Nhưng mà tư thế này....

Có chút khó khăn quá.

Nghiêm Húc đành phải từ từ mang theo ghế dựa ngã xuống đất, vì ghế dựa bị không gian hẹp cản lại, anh đành phải cầm chìa khóa cố gắng vươn ra phía trước.

“Anh lại tiến lên một chút nữa đi.” Tân Án cũng quỳ rạp xuống đất.

Đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau.

“Anh đừng chỉ vươn tay không thôi chứ, anh đẩy chìa khóa ra đi.” Tân Án sốt ruột nói.

Nghiêm Húc không hiểu sao mặt lại đỏ lên, đành phải đẩy chìa khóa ra ngoài. Vì khe cửa đặc biệt nhỏ, đẩy một hồi mới đẩy ra được.

“Bắt được rồi.” Tân Án bắt được chìa khóa, lập tức đi mở cửa cho Nghiêm Húc.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Nghiêm Húc bị trói ngã trên mặt đất, cô suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Vừa giúp anh cởi dây thừng, cô vừa nói đùa: “May mà đây không phải là chương trình thực tế, bằng không fan của anh nhìn thấy đại minh tinh Nghiêm Đế chật vật như vậy, chắc chắn sẽ vỡ mộng hết.”

Nghiêm Húc: “Em muốn cười thì cứ cười đi.”

“Ha ha ha ha ha ha, ngại quá.” Tân Án thật sự không nhịn được.

Sau khi cởi dây thừng, Tân Án theo bản năng giúp Nghiêm Húc tháo bịt mắt. Không giống với bất kỳ ánh mắt nào cô từng thấy, đôi mắt Nghiêm Húc vừa khôi phục ánh sáng vẫn còn chút mơ màng và khó hiểu, trông rất....

Đơn thuần?

Từ này vừa bật ra, Tân Án liền hoảng sợ.

Làm ơn đi, Nghiêm Húc nhìn thế nào cũng không giống người đơn thuần chút nào.

Sau khi giải cứu được đồng đội, Tân Án mới chú ý đến con ma nữ đã ngồi một bên “hung dữ” nhìn trò hay từ nãy đến giờ. Cô tiến lên hỏi: “Mỹ nữ, cô có manh mối gì không?”

Con ma nữ bị Tân Án hỏi bằng giọng điệu lưu manh du côn này thì hơi sững sờ.

Không đúng, mình là muốn dọa bọn họ mà!

Nhưng nhìn biểu hiện của bọn họ, nếu mình mà dọa, chỉ biết tự rước lấy nhục thôi.

Con ma nữ đành phải gào rú vài tiếng rồi bò đi.

“Làm NPC mật thất cũng không dễ dàng gì ha.” Nhìn dáng vẻ con ma nữ bò lết rời đi, Tân Án cảm thán nói.

“Xem chỗ này.” Nghiêm Húc nhặt một tờ giấy trên ghế nơi con ma nữ vừa ngồi, trên đó toàn là những lời lẽ lăng mạ người khác: “Xem ra chủ đề này là bạo lực học đường.”

Nói rồi lại nghĩ đến điều gì đó, anh nhìn Tân Án: “Chẳng lẽ là Lý Mạc hồi hồn báo thù?”

Lý Mạc là nhân vật mà Tân Án đóng trong bộ phim truyền hình “Mười Sáu”, cũng là người tự sát vì bạo lực học đường. Nhưng điều khiến Tân Án ngạc nhiên là Nghiêm Húc vậy mà lại xem qua?

Dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Tân Án, Nghiêm Húc giải thích: “Khụ khụ, xem qua vài đoạn clip trên mạng thôi, diễn cũng không tệ.”

Tân Án gật đầu. Nhưng với một người yêu thích diễn xuất như Nghiêm Húc, việc xem các tác phẩm khác để học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện rất bình thường, Tân Án cũng không thấy kỳ lạ.

“Các cậu còn sống không đấy!” Giọng của Lâm Du truyền đến, ba người họ dường như cuối cùng cũng ra được.

“Ở đây này.” Tân Án đáp.

“Nghiêm ca của tôi đâu?” Từ Lâm Tức hỏi.

“Đây.”

Bên kia lập tức im lặng một chút.

“Sao hai người lại đi cùng nhau?” Từ Lâm Tức nghi hoặc nói.

“Anh ấy bị nhốt trong phòng chứa đồ phía trong phòng học của tôi rồi.” Tân Án nói: “Cái khóa bên ngoài chắc phải nhờ các cậu mới mở được, mau lại đây đừng nhiều lời.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 224: Chương 224



Ba người vừa chạy vừa la hét cuối cùng cũng đến được phòng học của Tân Án, dùng chiếc chìa khóa mà họ tìm được ở phòng học bên kia để giải cứu Tân Án và Nghiêm Húc.

“Chúng ta bây giờ đi đến phòng học tiếp theo sao?” Lâm Du nắm c.h.ặ.t t.a.y Tân Án, lo lắng hỏi.

“Đi thôi, phòng tiếp theo chắc là văn phòng giáo viên.” Tân Án vừa định bước lên trước thì đã bị Nghiêm Húc đi trước một bước.

Cô hơi sững sờ, rồi lại đi theo sau Nghiêm Húc.

Tiếp theo, hai người giải câu đố trong văn phòng rồi bò qua lỗ thông gió. Dưới sự dẫn đường của Tân Án và Nghiêm Húc, cả nhóm vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng trốn thoát khỏi mật thất khi bị nhóm ma nữ vây đuổi.

“Vậy chúng ta giải tán ở đây nhé?” Sau khi ra ngoài, Từ Lâm Tức nói.

“Ừ được, lần sau gặp.”

Dù sao cũng có hai nghệ sĩ là Tân Án và Nghiêm Húc, mấy người cũng không thể cùng nhau đi dạo phố, mỗi lần tụ tập không ở biệt thự của Trần Cảnh Hiển thì cũng ở nhà ai đó. Nhưng vì Nghiêm Húc sau đó có lịch trình, nên đành phải giải tán tại chỗ.

“Đúng rồi, ông nội anh nói ông ấy đã gặp em?” Lúc đi ra ngoài, Nghiêm Húc vô tình hỏi.

Lúc này Tân Án mới nhớ đến lần ở trấn cổ: “Đúng vậy, ông ấy vậy mà lại là bạn học cũ với bà Lưu, trùng hợp thật.”

“Họ mất liên lạc từ rất nhiều năm trước, mãi đến lần này xem tin tức của em mới biết được.” Nghiêm Húc nói: “Văn phòng làm việc của đồ đệ bà Lưu là em đầu tư sao?”

Tân Án có chút bất ngờ vì anh ấy lại biết chuyện này: “Sao anh biết?”

“Ông nội anh cũng biết văn phòng làm việc của Canh Lệ phát triển không tốt, muốn giúp một tay, liên hệ rồi mới biết đã có người đầu tư trước chúng ta một bước.” Nghiêm Húc nói.

“Khó trách.” Tân Án gật đầu: “Đồ đệ của bà ấy là người tốt, giúp một tay biết đâu có thể phát triển được kỹ thuật này.”

Lâm Du đi phía trước đang định tìm Tân Án lát nữa cùng nhau đi dạo phố, đột nhiên phát hiện người bên cạnh không có, quay đầu lại mới thấy Tân Án và Nghiêm Húc đi cùng nhau nói chuyện, nghi ngờ nheo mắt lại: “Hai người ở phía sau nói gì vậy?”

“Không có gì, đi thôi.” Tân Án chào Nghiêm Húc, rồi chạy về phía Lâm Du.

Trần Cảnh Hiển bất đắc dĩ lắc đầu: “Mỗi lần Tân Án trở về, anh đều cảm thấy như mình lại có thêm một tình địch.”

Vài ngày sau, đến ngày ghi hình cho “Cuộc Sống Đồng Quê”. Tần Toàn trước đó đã nói với cô, chỉ cần mang đồ dùng cá nhân là được, những thứ khác trong nhà nhỏ đều có, có lẽ là lo lắng Tân Án lại tính mang cả đống đồ dùng sinh tồn.

Nghe nói ngoài cô ra còn có khách mời khác, nhưng không được tiết lộ trước. Tuy nhiên, Tân Án đoán là mấy người đã hợp tác trong "Trái Tim Quả Cảm".

Không thể không nói Tần Toàn chọn ngôi làng này có cảnh quan thật sự rất đẹp. Tân Án kéo hành lý đi về phía trước, đã có rất nhiều người dân thôn chất phác ngỏ ý giúp đỡ. Ra khỏi thôn trang, đến những cánh đồng rộng lớn, càng cảm thấy không khí trong lành.

Tân Án hít một hơi thật sâu, đi về phía một dãy nhà nhỏ đối diện cánh đồng, đó là nhà riêng của Tần Toàn.

“Tần lão sư!” Tân Án kéo hành lý chào Tần Toàn đang bổ củi ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tân Án, Tần Toàn lập tức bỏ rìu xuống, tiến lên nhận lấy hành lý của Tân Án: “Tiểu Án đến rồi.”

Nhà nhỏ có ba tầng, Tần Toàn ở tầng hai, Tân Án lên tầng ba ở phòng khách.

Phòng khách ở tầng ba thông với sân thượng trên mái nhà. Tân Án sau khi đặt hành lý xuống liền ra sân thượng, cảnh quan bao la hùng vĩ thu trọn vào tầm mắt, trong gió còn mang theo hương thơm tự nhiên.

“Tiểu Án, sân thượng gió lớn, đừng để bị lạnh.” Tần Toàn nhắc nhở.

“Vâng ạ.” Tân Án quấn chặt chiếc áo bông trên người, rồi xuống lầu giúp đỡ.

Thấy chỉ có một mình cô, Tân Án tò mò hỏi: “Không có khách mời khác sao ạ?”

Tần Toàn bí ẩn nói: “Thế này nhé, khách mời hôm nay đều là người quen của em đấy, nhưng có hai người đợi lát nữa mới đến, còn một người thì ngày mai mới tới.”

“Người quen của em cũng không nhiều lắm, chắc cũng chỉ mấy người đó thôi.” Tân Án cười nói.

“Chỉ có em là lanh lợi.” Tần Toàn nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 225: Chương 225



Hai người ăn trưa đơn giản rồi chờ đợi khách mời mới.

“Tần lão sư!” Từ xa truyền đến giọng nói quen thuộc, Tân Án thầm nghĩ, đây chẳng phải là Trương Uyển Uyển sao.

Từ sau “Đào Hoa Nguyên Ký”, Trương Uyển Uyển không nhận thêm chương trình tạp kỹ nào nữa. Dù sao thì trong “Đào Hoa Nguyên Ký” cô ta đã bị mắng tơi tả, suýt chút nữa làm hỏng hết thiện cảm của khán giả mà cô ta đã tích lũy được từ mấy bộ phim có tiếng trước đó.

Nhưng sau đó cô ta đóng một bộ phim cùng Tần Toàn, vào vai mẹ con, lại kéo về không ít thiện cảm của khán giả.

Thế nên bây giờ cô ta tính bám lấy độ nổi tiếng của Tần Toàn để tạo dựng tình mẹ con.

Trương Uyển Uyển từ xa nhìn thấy Tân Án đang đi cùng Tần Toàn, mặt cứng đờ.

Sao lại nhìn thấy Tân Án chứ, ở đâu có cô thì cô luôn chiếm hết sự chú ý.

Nghĩ đến việc sau “Đào Hoa Nguyên Ký” mình bị mắng đến mức nào, Trương Uyển Uyển hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đón chào.

“Mẹ Toàn, Tân Án, chào hai người.” Trương Uyển Uyển cười nói.

Đi cùng Trương Uyển Uyển là Lâm Như Hàm, nhìn thấy Tân Án cũng vui vẻ không thôi: “Tần lão sư, Tiểu Án.”

Tân Án tiến lên giúp Lâm Như Hàm nhận lấy vali hành lý, trực tiếp xách đi.

“Ây da, nặng quá, để tớ giúp cho.” Lâm Như Hàm vừa nói vừa theo sau.

“Mẹ Toàn, em tự làm được rồi.” Trương Uyển Uyển tránh tay Tần Toàn đưa ra, thân mật cười nói: “Sao em có thể để chị giúp em được chứ.”

“Vậy em tự làm đi.” Tần Toàn đi theo sau Trương Uyển Uyển, cùng nhau trở vào nhà.

Tầng ba có hai phòng, Lâm Như Hàm rất tự nhiên mà ở chung với Tân Án, Trương Uyển Uyển ở một mình một phòng.

Trước khi vào nhà, Trương Uyển Uyển còn giả bộ hỏi: “Hay là ba chúng ta ở chung một phòng đi? Cảm giác ngủ cùng nhau sẽ rất vui.”

Tân Án, Lâm Như Hàm: "..."

Tần Toàn thấy vậy liền lên tiếng: “Vậy ba người định bỏ mặc tôi sao?”

“Sao có thể chứ, vậy em vẫn là tự ngủ thôi ha ha ha.” Trương Uyển Uyển vốn dĩ chỉ nói đùa, thấy vậy lập tức quay người trở về phòng bên cạnh.

Trong phòng chỉ còn Tân Án và Lâm Như Hàm, Lâm Như Hàm có chút tò mò tắt micro trên người rồi hỏi: “Cái cô Trương Uyển Uyển này có phải là quan hệ không tốt với cậu ở "Đào Hoa Nguyên Ký" không?”

“Có chút thù.” Tân Án nói thẳng: “Nhưng chỉ cần cô ta không gây chuyện, ở đây tớ cũng không làm gì cô ta đâu.”

Giả vờ thôi mà, ai chẳng biết.

“Ừ, vậy cậu có gì cần tớ giúp thì cứ nói nhé.” Thấy thái độ của Tân Án như vậy, Lâm Như Hàm liền yên tâm.

Khi mọi người đã tập trung, buổi chiều hoạt động bắt đầu.

“Buổi chiều nay việc của chúng ta là làm cỏ, sau đó gieo giống. Bây giờ đang là thời điểm tốt nhất để gieo giống lúa mì vụ đông, nên lần này công việc sẽ không nhẹ nhàng đâu nhé.”

Tần Toàn nói: “Sau khi làm cỏ, tổ chương trình sẽ trả cho chúng ta tiền thù lao tương ứng. Sau đó, tôi muốn tìm một người đi chợ trong làng mua thức ăn rồi chuẩn bị bữa tối, hai người còn lại tiếp tục gieo giống.”

Bốn người mặc quần áo dày cộp, sau khi mặc đồng phục lao động, mỗi người vác một chiếc cuốc xuống ruộng.

Tuy nhìn từ xa không nhiều lắm, nhưng khi chân thật sự đặt xuống ruộng mới biết cỏ dại nhiều đến mức khoa trương. Khối lượng công việc vừa nhìn đã thấy rất lớn, mấy người không nói gì, chỉ cắm đầu vào làm.

“Không ngờ Tiểu Án làm việc cũng nhanh nhẹn đấy.” Tần Toàn khen.

“Eo ơi.” Trương Uyển Uyển mệt đến đau lưng nhức mỏi.

“Đây quả thật là một công việc vất vả đó nha.” Tần Toàn động viên: “Hay là em lên nấu chút trà nóng mang xuống cho chúng ta đi.”

Nghe thấy có thể đi trốn việc, Trương Uyển Uyển lập tức bỏ cuốc xuống ngọt ngào lên tiếng: “Giao cho em đi!”

Lâm Như Hàm thấy vậy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ thấy cô ta là muốn chạy lên trốn việc đấy.”

“Không sao, nếu cô ta xuống muộn, tớ sẽ đi bắt cô ta về.” Tân Án cười nói.

Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!

Cô thật sự muốn xem, Trương Uyển Uyển nấu trà thì có thể nấu được bao lâu.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 226: Chương 226



Đúng như dự đoán, nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Trương Uyển Uyển pha trà đâu.

Chắc không phải phải đợi đến khi các cô nhổ xong cỏ, rồi cô ta mới đột ngột xuất hiện đấy chứ.

Tân Án bỏ cuốc xuống: “Tần lão sư, Như Hàm, em đi vệ sinh một lát, tiện thể giúp Uyển Uyển mang chút nước trà xuống.”

“Em đi đi.” Tần Toàn nhìn ra ý định của Tân Án, bất đắc dĩ nói.

Tân Án trở về phòng, quả nhiên, thấy Trương Uyển Uyển đang dựa người vào chỗ không có camera chơi điện thoại, thấy Tân Án bước vào thì có chút hoảng hốt.

“Uyển Uyển, trà của cô đâu?” Tân Án cười tủm tỉm hỏi.

“Trà ở kia kìa.” Trương Uyển Uyển chỉ vào ấm trà trên bàn.

“Vậy sao cô không ra ngoài đi, chúng tôi đều đợi khát nước rồi.” Tân Án giả bộ nghi hoặc hỏi.

Trương Uyển Uyển dù có chậm tiêu đến đâu cũng nhận ra Tân Án cố ý đến vạch trần mình: “Vừa hay cô tới, tôi vừa mới pha xong đây.”

“Pha trà không cần nấu lâu như vậy, hơn nữa tốt nhất nên để ý một chút, đừng chạy đi xa như vậy rồi đợi.” Tân Án vẫn cứ cười: “Cô vừa hay lại đứng ở chỗ camera không quay tới đấy, đến lúc đó không quay được cảnh cô pha trà, khán giả nói cô lười biếng thì sao?”

Trương Uyển Uyển nghiến răng nghiến lợi nói: “Sẽ không đâu, pha trà là chuyện nhàm chán như vậy, tổ chương trình cũng sẽ không chiếu đâu.”

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Nói xong, Tân Án cầm ấm trà lên, lấy thêm mấy cái ly rồi đi ra ngoài.

Thấy Tân Án quả nhiên mang đầy đồ, còn mình thì tay không đi ra, điều này khiến Tần Toàn nghĩ thế nào đây!

Trương Uyển Uyển vội vàng đuổi theo ra: “Cô đi từ từ, tôi giúp cô mang đi!”

Nhưng mà Tân Án dù mang đầy đồ, bước chân vẫn vững vàng, Trương Uyển Uyển vậy mà đuổi không kịp.

“Tần lão sư, Như Hàm, nghỉ ngơi một chút uống trà đi.” Tân Án đưa ly cho hai người.

“Cuối cùng cũng xong, khát c.h.ế.t tớ.” Lâm Như Hàm nói.

“Tôi không giỏi pha trà lắm, nên nấu hơi lâu một chút, Tân Án cậu cũng vậy, mang nhiều đồ như thế, cũng không bảo tôi giúp cô một tay.” Trương Uyển Uyển giả bộ hối tiếc nói.

Tần Toàn lại uống trà không có phản ứng gì.

Nghỉ ngơi năm phút, bốn người lại tiếp tục làm việc. Trương Uyển Uyển lúc này dù thật sự muốn đi vệ sinh cũng ngại nói ra, chỉ có thể cố gắng làm việc.

Vất vả lắm mới nhổ xong cỏ, Tần Toàn nhận tiền thù lao từ tổ chương trình, chuẩn bị đi mua đồ ăn nấu cơm.

“Mẹ Toàn, em đi theo chị mua đồ ăn đi!” Đi mua đồ ăn thì không cần ở lại ruộng làm việc, lại còn được lên hình nhiều nữa, Trương Uyển Uyển vội vàng nói.

Tần Toàn nhìn nhìn, không nói gì, ngược lại quay sang Tân Án: “Tiểu Án? Chị biết em nấu ăn rất ngon, hay là tối nay để em trổ tài một lần?”

“Vâng ạ.” Tân Án dứt khoát đồng ý, dưới ánh mắt khinh thường của Trương Uyển Uyển quyết đoán bỏ cuốc xuống, rồi đột nhiên quay đầu hỏi: “Như Hàm, cậu muốn ăn gì?”

Lâm Như Hàm nghĩ nghĩ: “Tớ muốn ăn thịt!”

Tần Toàn cười nói: “Được, để chị mua thịt cho em.”

Sau đó lại lịch sự hỏi Trương Uyển Uyển: “Uyển Uyển thì sao?”

“Em tùy ý gì cũng được, đều ăn được.” Trương Uyển Uyển ngoan ngoãn nói.

Tân Án và Tần Toàn đi về phía chợ trong làng.

Đến nơi mới phát hiện, nói là chợ, thực ra chỉ là người dân đẩy từng chiếc xe nhỏ ra bán đồ. Thấy Tần Toàn đến, ai cũng quen thuộc chào hỏi cô.

“Trước đây tôi thích đến đây, chính là vì nơi này có cái không khí náo nhiệt khác với thành thị.” Tần Toàn vừa mua đồ ăn vừa trò chuyện với Tân Án: “Tôi ở đối diện đôi khi lên sân thượng, nhìn thấy khói bốc lên từ những ống khói trong làng, liền cảm thấy có một cảm giác rất bình yên, đây là điều mà cuộc sống ở thành thị không thể cảm nhận được.”

Tân Án gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay nhìn thấy những người dân thôn chất phác này, trong lòng em cũng cảm thấy rất bình yên. Nhưng mà Tần lão sư có thường xuyên về đây ở không ạ?”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 227: Chương 227



“Tôi quay xong một bộ phim là sẽ về đây nghỉ ngơi một thời gian.” Tần Toàn nói: “Với tôi mà nói, quay một bộ phim tiêu hao quá nhiều sức lực, đặc biệt là những nhân vật phức tạp, tôi cần cho bản thân thư giãn, để nhân vật đó rời khỏi tôi.”

Tần Toàn thở dài: “Các em bây giờ còn trẻ, luôn muốn nhận nhiều vai diễn, điều này quả thật là tốt, nhưng sau này nếu đóng vai nào khiến em cảm thấy rất khó thoát ra được, nhất định phải cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.”

“Em đã biết.” Tân Án ghi nhớ.

Hai người cứ như vậy trò chuyện rồi về đến nhà nhỏ chuẩn bị nấu cơm.

Thực ra tay nghề nấu ăn của Tần Toàn không được tốt lắm, mỗi lần đều là cùng khách mời nấu cơm, đôi khi còn rất vụng về. Tần Toàn còn bị gọi là mỹ nhân ngốc nghếch vì sự đối lập khá lớn với hình tượng của cô ấy khi đóng phim.

“Hôm nay định làm món gì?” Tần Toàn hỏi.

“Như Hàm muốn ăn thịt đúng không ạ? Vậy em sẽ nấu món thịt kho tàu cho cậu ấy, rồi làm thêm món cá, xào rau tùy ý. Bây giờ thời tiết lạnh, hầm một nồi canh xương ấm áp cơ thể.” Tân Án nói, các cô ấy đều là nữ minh tinh, ăn cũng không nhiều, ba món ăn một canh là vừa đủ.

“Được, vậy tôi giúp em một tay nhé.” Tần Toàn nói.

Tần Toàn phụ trách thái rau rửa rau, còn Tân Án bắt đầu dùng cà rốt, bắp và xương heo để nấu canh.

Sau khi đặt nồi canh lên bếp hầm nhỏ lửa, Tân Án bắt đầu làm món thịt kho tàu. Trước tiên, cô chần thịt ba chỉ đã mua, cho vào nồi xào cho ra mỡ, rồi cho đường phèn vào xào tan, đổ thịt ba chỉ vào đảo đều, thêm rượu gia vị, nước tương nhạt, nước tương đặc, đổ nước xâm xấp mặt thịt, cuối cùng thêm hành, gừng, hoa hồi, lá nguyệt quế, vỏ quế, đun nhỏ lửa trong một tiếng.

Có thịt kho tàu rồi thì món cá làm đơn giản một chút là được.

Cá mua về cắt thành miếng phi lê, chần nhanh qua nước sôi rồi vớt ra. Phi thơm tỏi băm mà Tần Toàn đã thái, thêm ớt chỉ thiên, một chút muối, đường và dầu hào, đảo đều làm thành sốt tỏi. Sau đó cho cá phi lê vào xào đều, bày ra đĩa rắc hành lá thái nhỏ là xong.

Cuối cùng, cô lại làm thêm món rau xà lách dầu hào đơn giản. Vậy là một bữa cơm chiều đơn giản đã hoàn thành, nhiếp ảnh gia lặng lẽ nuốt nước miếng.

“Thơm quá đi!” Tần Toàn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của tỏi phi, cảm thấy bụng mình réo lên: “Mau gọi các em ấy về ăn cơm đi.”

Lâm Như Hàm và Trương Uyển Uyển đều vừa mệt vừa đói. Tiếng Tân Án gọi ăn cơm giống như ốc đảo giữa sa mạc, hai người lập tức chạy về phòng.

“Thơm quá!” Lâm Như Hàm hít mạnh hai hơi, bụng càng đói hơn.

Tần Toàn mang cơm ra: “Mau đến xới cơm đi, vất vả cả rồi.”

Sau khi xới cơm xong, Lâm Như Hàm và Trương Uyển Uyển liền vô cùng háo hức gắp thức ăn bắt đầu ăn.

Thịt ba chỉ thơm mềm ngon miệng, thịt chắc nịch, béo mà không ngán. Một miếng thịt một miếng cơm thật sự quá thoải mái. Cá phi lê thơm tỏi tươi ngon, vị thanh giòn, hương tỏi kết hợp với cá tươi càng thêm hợp. Ăn xong lại ăn một miếng rau xà lách nhà trồng, quả thật là thiên đường!

“Thịt này ngon quá, cá cũng ngon nữa, mẹ Toàn giỏi thật!” Trương Uyển Uyển vừa ăn vừa không quên nịnh hót.

Tần Toàn cười cười: “Vậy em khen nhầm người rồi, những món này đều là Tiểu Án làm đấy.”

Trương Uyển Uyển đang chuẩn bị gắp thức ăn vào miệng thì khựng lại: “Toàn bộ đều là cô ấy làm sao?”

“Đúng vậy, tôi chỉ giúp vặt rau rửa rau thôi, toàn bộ đều là tay nghề của Tiểu Án đấy.” Tần Toàn khen: “Ngay cả món cá phi lê này cũng là em ấy thái, thật không ngờ Tiểu Án lại biết nấu ăn, d.a.o pháp còn tốt như vậy nữa.”

“Ha ha, đúng vậy.” Trương Uyển Uyển cười gượng hai tiếng, rồi lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Án tỷ: [Tôi không cần vũ lực, tôi còn có thể dùng trù nghệ chinh phục cô.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 228: Chương 228



Ăn cơm xong, Tân Án lại tự giác đảm nhận việc rửa bát, dù sao Lâm Như Hàm và Trương Uyển Uyển đã làm việc ở ngoài đồng rất lâu.

Thời tiết lạnh buốt thấu xương, tay Tân Án đỏ ửng lên, đành phải trở về phòng tìm kem dưỡng da tay thoa lên.

“Ôi chao, đỏ hết cả lên thế này rồi!” Lâm Như Hàm vừa tắm xong bước ra, liền nhìn thấy Tân Án đang thoa kem dưỡng da tay: “Cậu từ từ, tớ cho cậu một loại kem dưỡng ẩm, rất hữu dụng.”

Tân Án liền ngoan ngoãn chờ Lâm Như Hàm đưa cho cô lọ kem dưỡng ẩm.

“Buổi tối còn có hoạt động gì không?” Tân Án hỏi.

“Tớ không biết nữa, tớ cũng là lần đầu tiên tham gia loại chương trình tạp kỹ chậm rãi này. Tớ xem mấy tập trước thấy các chị ấy chỉ ngồi uống rượu nói chuyện phiếm thôi.” Lâm Như Hàm nói.

“Có lẽ là tớ tham gia hai chương trình tạp kỹ trước đều quá khắc nghiệt, cứ cảm thấy buổi tối sẽ có chuyện gì đó xảy ra.” Tân Án nghĩ đến buổi tối gặp zombie và buổi tối bị coi như tù binh.

“Ôi dào, cậu cứ thả lỏng một chút đi. Tớ thấy cậu ngày nào cũng bận rộn lắm rồi, coi như đến đây nghỉ phép là được.” Lâm Như Hàm an ủi.

Đến khi Tân Án rửa mặt xong, cô cùng Lâm Như Hàm mặc đồ ngủ, khoác thêm áo dày xuống lầu. Tần Toàn đã đang thêm củi vào lò sưởi.

“Oa, ngoài đóng phim ra, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy loại lò sưởi này đấy!” Lâm Như Hàm kinh ngạc nói, vội vàng kéo Tân Án đến bên lò sưởi sưởi ấm: “Ấm quá!”

Tần Toàn âu yếm nhìn hai người: “Ở nông thôn buổi tối lạnh lắm, có cái này sẽ ấm hơn nhiều.”

Không lâu sau, Trương Uyển Uyển cũng xuống, trông có vẻ đã trang điểm nhẹ nhàng. Tất nhiên, ba người ở đây đều không vạch trần.

“Hoạt động tối nay của chúng ta chính là cùng nhau xem tập cuối cùng của "Trái Tim Quả Cảm"!” Tần Toàn bật TV lên, vừa lúc chương trình đã chuẩn bị bắt đầu.

Người duy nhất ở đây không tham gia là Trương Uyển Uyển lại tỏ vẻ hiểu chuyện: “Mẹ Toàn, chị ở trong đó thật là giỏi đấy ạ, nếu là em chắc chắn chịu không nổi.”

“Haiz, đều là nhờ các đồng đội cùng nhau cho tôi rất nhiều niềm tin.” Tần Toàn cũng cảm thán nói.

Lúc này, tổng đạo diễn chương trình đột nhiên đến nhắc nhở. Vốn dĩ Thái Nguyên là đàn anh của ông ấy, cũng có thể giúp đàn anh quảng bá chương trình một chút.

“Tần lão sư, mọi người vừa hay đang ở cùng nhau, có muốn mở livestream cùng nhau xem không?”

Tần Toàn nghĩ nghĩ thấy cũng được, quay đầu hỏi ba người, không ai có ý kiến gì.

Thế là, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu trên tài khoản của Tần Toàn.

[A a a a sao Tần lão sư đột nhiên livestream vậy?]

[Ai? Là Án tỷ!!!]

[Án tỷ, Như Hàm và Tần lão sư ở cùng nhau kìa! Là đang quay "Nhật Ký Đồng Quê" sao?]

[Sao lại có cả Trương Uyển Uyển?]

[Có phải là cùng nhau quay chương trình không?]

[Ô ô ô ô ô lại được gặp Tân Án tươi rói rồi!]

“Chúng tôi quả thật là đang quay chương trình đó ạ.” Tần Toàn cười nói với màn hình: “Vì vừa hay là tập cuối cùng của "Trái Tim Quả Cảm", chúng tôi tính cùng mọi người xem.”

Tiếp theo, ba người lần lượt chào hỏi màn hình.

[A a a tôi bật TV lên đây!]

[Rating vọt lên rồi!]

Tập trước kết thúc ở cảnh leo l*n đ*nh núi, tập cuối cùng là câu chuyện vượt qua vách đá cheo leo và xuống núi. Đến đoạn hai sợi dây thừng, tất cả người xem đều sợ ngây người.

[Không có đồ bảo hộ mà vẫn dám đi qua? Đây là thật sao?]

[Má ơi, nguy hiểm quá, tổ chương trình không ngăn cản sao?]

[Nói là phía dưới có lưới bảo hộ, chắc sẽ không sao đâu, chỉ là thử thách lòng can đảm thôi.]

[Dù biết phía dưới có lưới, nhưng lúc đi qua không có chút bảo hộ nào, ngã xuống là xong. Nhảy bungee còn có dây thừng nữa, là tôi thì c.h.ế.t cũng không dám đi.]

[Cảm giác Án tỷ rất bình tĩnh, cô ấy sẽ không đi qua đâu nhỉ?]

Tần Toàn nhìn thấy những làn đạn bay nhanh qua, cười nói: “Cái này thật sự rất khủng khiếp, tôi sống bao nhiêu năm như vậy hiếm khi có cảm giác đứng cũng không vững.”
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 229: Chương 229



“Đúng vậy, lúc đó tôi sợ đến ngây người, đầu óc trống rỗng.” Lâm Như Hàm cũng vội vàng gật đầu: “Tôi rất tò mò Án tỷ cảm thấy thế nào.”

Tân Án suy nghĩ một chút: “Lúc đó hình như tôi nhìn thấy cảnh bên kia bị che khuất, nghĩ là đến giữa chừng cảnh sẽ rất đẹp.”

[6666 Án tỷ đúng là chị!]

[Có phải trên thế giới này thật sự không có thứ gì Án tỷ sợ không?]

[Vị đạo diễn chương trình nào có thể khai quật ra thứ Tân Án sợ, tôi xin gọi là thần!]

Trương Uyển Uyển ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Chỉ giỏi giả bộ!”

Sau đó chiếu đến góc nhìn của Tân Án, điều này những người ở đó cũng không biết. Chỉ thấy trên TV Tân Án đi đến giữa dừng lại, phía sau còn có đồng đội lo lắng hỏi han.

Sau đó màn hình chuyển sang góc nhìn từ camera trước n.g.ự.c Tân Án, một khung cảnh bao la hùng vĩ hiện ra trước mắt người xem.

[A a a a người phụ nữ này quá biết cách!]

[Cô ấy vậy mà còn xoay một vòng! Tôi nghĩ lại thôi đã thấy chân run rồi.]

[A a a đẹp quá! Cả đời này tớ chắc chắn không có khả năng ngắm cảnh giữa vách đá đâu.]

[Tân Án đỉnh thật sự...]

“Má ơi, là người trong cuộc ở đây, bây giờ nghĩ lại thôi đã thấy chân run rồi.” Lâm Như Hàm nói: “Lúc đó hoàn toàn không chú ý đến cảnh vật xung quanh, chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng đến được...”

Sau đó mấy người đã mượn dây bảo hộ để vượt qua, cũng rất dũng cảm.

[Mọi người đều giỏi quá!]

[Có thể đi qua là quá ghê gớm rồi!]

Kết quả, niềm vui vượt qua thử thách còn chưa tan thì đã nghe thấy thông báo lạnh lùng của các huấn luyện viên.

“Lúc đó tôi thật sự ngốc, nghĩ bụng tôiliều sống liều c.h.ế.t vượt qua chỉ để huấn luyện viên bỏ rơi tôi sao?” Tần Toàn nhìn những người trong chương trình ngơ ngác nghĩ lại mà buồn cười.

[Ha ha ha ha các huấn luyện viên cũng quá đáng yêu đi!]

[Họ xuống núi còn huýt sáo! Thật quá đáng!]

[Bây giờ tớ vậy mà cảm thấy việc các chị ấy, một đám nữ minh tinh ngồi dưới đất ăn cơm tự sôi cũng không phải là chuyện lạ.]

Tân Án vừa hay nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng: “Rốt cuộc mọi người đều xem chúng tôi lăn lộn trong bùn rồi đúng không, đều là anh em đừng khách sáo.”

[Ai thèm làm anh em cậu, tớ muốn làm vợ cậu!]

[Ai thèm làm anh em cậu, tớ muốn làm chồng cậu!]

[Ai thèm làm anh em cậu, tớ muốn làm em gái cậu!]

[Ai thèm làm anh em cậu, tớ muốn làm mẹ cậu!]

“Mọi người bình tĩnh một chút đi, mẹ tôi sẽ xem hết tất cả các tài liệu của tôi đấy.” Tân Án nhắc nhở.

Thế là làn đạn lại tràn ngập [Mẹ vợ tốt!]

Cứ như vậy xem chương trình, dần dần cũng đến khuya. Sau khi chương trình kết thúc, bốn người cũng tắt livestream.

“Hôm nay rating phá kỷ lục.” Lâm Như Hàm nhìn điện thoại, Thái Nguyên đang báo tin vui trong nhóm chat.

“Thật là lợi hại, nếu tôi cũng có thể tham gia một chương trình tạp kỹ lợi hại như vậy thì tốt rồi.” Trương Uyển Uyển thở dài nói.

Nghe thấy cô ta nói vậy, Tân Án nhắc nhở: “"Đào Hoa Nguyên Ký" cũng hot mà.”

Chỉ là hot không phải vì cô thôi.

Vừa nhắc đến, Trương Uyển Uyển lại nghĩ đến những ngày đen tối của mình, hung hăng liếc xéo Tân Án.

“Thời tiết lạnh rồi, tối nay về ngủ sớm thôi.” Tần Toàn có thói quen ngủ sớm, đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Tần Toàn đã đi rồi, Trương Uyển Uyển càng không thể ở lại cùng Lâm Như Hàm và Tân Án, cũng đứng dậy đi về.

Hai người còn lại ở phòng khách.

“Tớ có chút không muốn ngủ.” Lâm Như Hàm đã lâu không được thư giãn như vậy, có chút luyến tiếc giấc ngủ.

Tân Án cũng vậy: “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

Hai người nhất trí, đội mũ, đi ủng lông, mặc ấm áp rồi ra cửa, chuẩn bị đi dạo.

Khi đi qua lều lớn mà tổ chương trình dựng lên, Tân Án đột nhiên nhớ đến việc tổ chương trình đã đề cập đến loại trái cây bên trong sắp chín, còn có cả cây táo, tức khắc cảm thấy hơi thèm trái cây.

“Chúng ta qua bên kia lều lớn xem có trái cây gì ăn được không?” Tân Án lại quay đầu nhìn người quay phim phía sau: “Chúng tôi có thể lặng lẽ hái mấy quả táo không?”

Người quay phim gật đầu.

Tân Án liền kéo Lâm Như Hàm đi về phía vườn cây sau lều lớn. Đột nhiên, Tân Án buông tay cô ra, chạy vụt đi như tên bắn.

“A, sao vậy?” Lâm Như Hàm có chút kinh hoảng.

Chỉ thấy Tân Án đã biến mất trước mắt, trong vườn cây còn truyền đến tiếng ngã.
 
Back
Top Bottom