Chương 1: Lời Thì Thầm Từ Bóng TốiMàn đêm buông xuống, che phủ thị trấn nhỏ với vẻ tĩnh lặng ma mị.
Bầu trời đen kịt như tấm vải nhung khổng lồ, rải rác những vì sao lấp lánh.
Tiếng gió rít qua những rặng cây khô khốc, mang theo cảm giác lạnh lẽo như bàn tay vô hình đang chạm vào da thịt.
Trong một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm ở rìa thị trấn, Minh – một chàng trai 19 tuổi, đang ngồi bên bàn học với ánh đèn vàng nhạt.
Ánh sáng yếu ớt không đủ để làm sáng cả căn phòng, càng khiến không khí thêm phần u ám.
Minh dán mắt vào quyển sách dày cộm với tựa đề "Hành Trình Qua Những Giấc Mơ".
“Những thực tại song song tồn tại ở nơi con người không thể thấy, nhưng chúng luôn ở đó, vẫy gọi những ai đủ dũng cảm để bước qua ranh giới…”
Minh khẽ đọc thành tiếng dòng chữ này.
Một cảm giác rờn rợn len lỏi qua sống lưng, khiến cậu rùng mình.
Từ nhỏ, Minh đã luôn cảm thấy khác biệt.
Cậu thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ – nơi cậu đứng trong một không gian trống rỗng, mọi thứ xung quanh chỉ là bóng tối vô tận.
Cậu luôn cảm giác như có ai đó hoặc thứ gì đó đang quan sát mình từ phía xa, nhưng mỗi lần quay đầu, chỉ có hư không.
Những giấc mơ ấy lặp đi lặp lại nhiều năm, và Minh chưa bao giờ kể chúng cho ai.
Tối nay, khi đọc đến câu nói này, Minh cảm giác như nó đang nói trực tiếp với mình. *Gõ gõ.* Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, làm Minh giật mình.
Nhìn đồng hồ trên tường, cậu nhận ra đã gần nửa đêm.
Ai lại đến giờ này?
Cậu chần chừ vài giây, rồi quyết định ra mở cửa.
Cánh cửa gỗ kêu cót két khi Minh kéo ra.
Trước mặt cậu là một người đàn ông lạ mặt.
Ông ta mặc một chiếc áo choàng đen dài, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực kỳ dị trong bóng tối.
“Chào cậu, Minh,” giọng ông ta trầm và lạnh lẽo, như gió thổi qua khe đá.
Minh ngạc nhiên.
“Sao ông biết tên tôi?”
Người đàn ông không trả lời ngay.
Ông ta rút từ trong túi áo một tấm thẻ bạc sáng bóng, khắc một biểu tượng kỳ lạ – hai vòng tròn lồng vào nhau, với một đường thẳng xé ngang qua.
Ông đặt nó lên tay Minh.
“Cậu đã được chọn,” ông ta nói, giọng nghiêm trọng.
“Hãy đến địa chỉ này trước khi mặt trời mọc.
Tất cả câu trả lời đều đang đợi cậu ở đó.”
Nói xong, ông ta quay lưng đi mà không để Minh kịp hỏi thêm điều gì.
Minh nhìn xuống tấm thẻ, nơi một dòng địa chỉ được khắc tinh xảo bằng những ký tự cổ mà cậu không hiểu.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, ngay khi ánh mắt Minh lướt qua dòng địa chỉ, một hình ảnh thoáng hiện trong đầu cậu – một ngọn đồi trơ trọi dưới bầu trời đầy sao.
“Chuyện này… là sao?”
Minh lẩm bẩm, cảm giác như mình đang bị cuốn vào một giấc mơ khác.
---Trở lại phòng, Minh không thể tập trung đọc sách nữa.
Cậu cảm giác như tất cả những gì vừa xảy ra là một lời mời gọi từ một thế giới khác – thế giới mà cậu đã mơ thấy hàng đêm.
Những câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu: Người đàn ông đó là ai?
Tấm thẻ này dẫn đến đâu?
Tại sao mình lại “được chọn”?
Cậu không biết liệu mình có nên tin hay không, nhưng một điều chắc chắn – cậu không thể bỏ qua.
Với một quyết tâm mơ hồ, Minh khoác chiếc áo ấm và nhét tấm thẻ vào túi.
Ngoài trời lạnh lẽo, bóng tối bao phủ mọi thứ, nhưng cậu không hề do dự.
“Có lẽ… mình sắp tìm ra câu trả lời,” Minh tự nhủ.
Cậu bước vào màn đêm, nơi mọi ranh giới giữa thực tại và hư không bắt đầu mờ nhạt.