Tâm Linh Chạm Vào Giấc Mơ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397772644-256-k212354.jpg

Chạm Vào Giấc Mơ
Tác giả: ChinNoc
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhật Linh chỉ là một cô gái bình thường, cho đến một đêm, cô mơ thấy một chàng trai lạ cứ chạm má mình, mỉm cười nói:
"Dậy đi, Nhật Linh."

Tỉnh dậy, mùi hương lạ vẫn vương trong phòng.

Gương mặt cậu ấy vừa lạ vừa thân quen, cứ lẩn khuất trong từng giấc mơ.

Còn cô, từng chút một, không thoát khỏi ánh mắt ấy nữa.​
 
Chạm Vào Giấc Mơ
chương 1


“Ta mất sáu vạn năm để tìm Tinh Nguyệt, nhưng giờ mới hiểu, Dạ Tôn Tinh Nguyệt đã không còn từ lâu rồi.

Vậy thì yêu thần Tịnh Uyên cũng chẳng cần tồn tại trên thế gian này nữa.”

Nhật Linh quăng điện thoại lên giường, lăn qua lăn lại như một con sâu ngủ muộn, đầu vẫn ong ong câu thoại cuối phim vừa xem.“Trời ơi, phim gì mà quằn quá trời quằn, tiếc cặp này dã man…”

Ban đầu, cô chỉ định “coi một hai tập cho dễ ngủ”, ai ngờ kim đồng hồ quay một vòng đã hơn bốn giờ sáng.

Cũng đâu trách được, dạo này về quê ngoại, không có bố mẹ quản, Nhật Linh xả thân vì phim luôn, “cày” tới sáng cho biết mùi đời.

Bên ngoài, gà trong làng bắt đầu gáy ỏ ẹ, báo hiệu một ngày hè mới.

Còn bên trong phòng, Nhật Linh vẫn nằm ườn như bánh tráng phơi sương, mắt cay xè mà vẫn chưa chịu ngủ.Cốc cốc.Tiếng gõ cửa kèm giọng bà ngoại vang lên:– “Bắp ơi, dậy đi chợ với bà không?”

Nhật Linh kéo chăn che mặt, lười biếng đáp vọng ra:– “Dạ… thôi con buồn ngủ lắm, bà đi đi, nhớ mua bánh giò nha…”

Trong lòng còn thầm nghĩ: “Bà đúng là siêu nhân, chưa sáng rõ mà đã xông ra chợ, tuổi trẻ tụi con còn không bằng.”

Bà lẩm bẩm ngoài cửa:– “Mới tí tuổi đầu đã lười…

Bánh cuốn bà để sẵn trong bếp, dậy nhớ ăn, đừng bỏ bữa đấy.”

Chưa kịp trả lời, bà đã thoăn thoắt đi luôn, để lại trong phòng một khoảng im lặng kèm mùi sương sớm lùa vào.Gió mát lùa qua khe cửa, mang theo một mùi hương hoa lạ, ngọt nhẹ mà Nhật Linh chưa từng ngửi qua.

Cô chớp mắt, muốn ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể cứng ngắc, tay chân như bị đè lại, đến mắt cũng không hé ra nổi.“Chết cha… liệt giường hả… ngủ quên giờ bị bóng đè…”

Đúng lúc ấy, bên tai cô vang lên một giọng nam trầm ấm:

– “Nhật Linh, dậy đi.”

Một bàn tay mát lạnh chọt chọt vào má cô, kèm theo tiếng cười khẽ như gió thoảng.“Khoan… cái quỷ gì vậy?

Biến thái nào lẻn vô phòng mình?

Cướp à?!”

Lông mày Nhật Linh giật giật, muốn mắng mà miệng không nhúc nhích được.

Giọng kia lại vang lên, nghe vừa đáng ghét vừa quen thuộc lạ lùng:– “Má mềm ghê… giống bánh bao thật, không biết ăn bao nhiêu mới được phúng phính vậy nhỉ?”

“Ủa alo??

Ai cho body shaming tui vậy?

Thằng quỷ, mày là ai???”

Trong khoảnh khắc ấy, Nhật Linh lại thấy gương mặt người đó thấp thoáng, mái tóc trắng nhẹ bay, đôi mắt màu xám tro phản chiếu ánh nắng mờ.

Tim cô thót lại, vừa hoảng vừa… thấy thân quen đến khó hiểu.“Mình đã gặp ở đâu rồi… trong phim… hay là…”

Tít… tít… tít…Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, như kéo phắt cô ra khỏi giấc mộng kỳ lạ.

Nhật Linh ngồi bật dậy, thở hổn hển, tóc rối bù, ánh sáng ban mai vừa hắt qua khung cửa.Cô nhìn quanh phòng, mọi thứ vẫn y nguyên: con gấu bông capybara nằm lăn lóc, chiếc quạt quay đều đều, điện thoại vẫn báo pin yếu.

Nhưng mùi hương hoa lạ vẫn thoảng lại, vương lại trong không khí, khiến Nhật Linh ngẩn người, tay siết chặt con gấu bông, lòng trào lên một dự cảm lạ lùng.“Khoan… thằng tóc trắng đó là ai vậy trời…?

Sao tự dưng lại chui vô giấc mơ của mình???”
 
Chạm Vào Giấc Mơ
chương 2


"Thằng tóc trắng đó là ai vậy trời??

Tự nhiên mơ thấy chứ"

Nhật Linh lấy tay sờ lên má hình đột nhiên lại nghĩ tới lời chê bài cùng tiếng phì cười hồi nãy của thằng cha kia lại thấy tức anh ách.

Cay thật chứ, ai mướn nó bodysaming mình thế?

Má bánh bao cũng đẹp mà.

ngồi bần thần được một lúc Nhật Linh cũng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng, chuyện hôm nay cũng chỉ là một giấc mơ thôi nên Linh cũng không để tâm nữa.

" Ôi đúng là chỉ có ngoại mới hiểu mình thôi, bánh cuốn với trà vải bà làm chỉ có tuyệt vời"

Ngồi ăn một lúc thì ngoại cũng đã về trong tay cầm cái giỏ đầy ắp đồ ăn, tay kia cầm túi cá tươi mà bà tranh đấu với mấy bà già trong làng mãi mới có được.

ngoại có hai người con là bác cả với mẹ Nhật Linh, hai người đi lấy chồng xa nên cũng ít khi về ngoại, cũng chỉ có Nhật Linh đến hè mới về ngoại mới bầu bạn với bà được ba tháng.

Ông ngoại hồi xưa đi lính khi về để lại di chứng nên cũng chỉ sống chung với bà vỏn vẹn có 10 năm là qua đời, tuy bà hay càu nhàu nhưng thương con chấu thì không ai bằng rồi.

Nhận lấy đóng ddof trong hay bà, Nhật Linh tự giác đi nấu cơm, xem ra hôm nay được ăn món tủ rồi.

" Ôi chao, nóng quá đi thôi cái thân già này"

Bà vừa nói vừa phe phẩy cái quạt.

" Nay đi chợ có gì vui không bà?"

Đặt con cá lên thới Nhật Linh bắt đầu xử lý bụng cá rồi đến mấy phần khác một cách thuần thục.

"Cũng chả có gì, cùng lắm là chuyện chồng bà năm ngoại tình rồi đưa tiền cho tiểu tam"

Rồi hai bà chấu cũng nói chuyện đến hết lúc ăn cơm, dọn dẹp xong Nhật Linh cũng đi về phòng, nằm ườn trên giường ít lâu sau cô lại rơi vào giấc ngủ trưa.

Tiếng ve kêu bên ngoài cứ không dứt, bên trong phòng thì cái quạt điện quay không ngừng nhưng cũng không cản nổi cái nóng tới Linh, ít lâu sau vì nóng quá nên Nhật linh cũng tỉnh luôn, nhìn điện thoại thì đã hai giờ chiều, bên ngoài vẫn đang nắng gắt, tầm giờ này chắc bà cũng đi làm rồi, ngồi một lúc Linh định đi lấy kem ra ăn nhưng mở tủ lạnh thì trống không, mấy lọ đựng trà cũng đã cạn nước luôn rồi.

" Đen thật chứ, nóng chết mất, ôi kem ngô của tui"

Vật vã một lúc thì...

Ta đa...

Một bộ Ninja che kín cả người lộ ra mỗi con mắt đã xuất hiện, áo ngoài là cái áo bà ba của ngoại, cái quàn ống rộng thùng thình đủ che chắn cho cả người nữa.

Xuất hành thôi.

Đi trên con xe đạp cũ hồi xưa ngoại mua mãi Nhật Linh mới tới tạp hoá ở đâù làng.

Vừa bước vào đã có thằng bé trạc tuổi bảy tám gì đó ngó ra từ tiệm khi thấy rõ Linh thì mặt trắng bệch cầm cả dép chạy vào tít trong còn vừa hét:

" Bắt cóc kìa huhu bắt cóc mẹ ơi bắt cóc"

Vâng, xịt keo cứng ngắc, ể bộ tui giống bắt cóc lắm hả, cũng đâu đến nỗi trời, chỉ là ăn mặc trông hơi lạ thôi mà.

Tới một lúc sau cũng có một cô bước ra, nhìn cái túi treo ngang hông chắc là chủ tạp hoá rồi.

" Ủa Linh đó hả?

Trời ơi cô tưởng ai mà thằng nhỏ hét bắt cóc hoài luôn"

" Hì"

Linh cũng không biết nói gì với trường hợp này, đủ nhục rồi, qua đủ cho ngày hôm nay.

Đang đạp xe đạp đi về Nhật Linh mới để ý ai cũng nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh ấy, thoáng chốc mặt cô càng đỏ hơn.

Trong lúc đi qua một đoạn đường vắng thì Linh nghe được tiếng nói từ đâu phát ra.

" Nhật Linh ơi"

Kít, tiếng cô dừng xe, ngó nhìn xung quanh xem ai vừa gọi mình.

"Ủa đâu có ai đâu?

Thế ai vừa gọi mình vậy??"

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới mấy bộ phim ngắn kinh dị mấy hôm trước vừa xem thoáng chốc rùng cả mình, tay chân đồng đều đạp xe nhanh hơn.

Ê không phải chứ chả nhẽ gặp ma hả?

Ê sợ nha trời, tuy mỏ Linh hỗn chứ thật ra cũng tốt mà[nội tâm Nhật Linh]

Đạp một mạch về đến nhà mà lòng Linh vẫn đập ầm ầm, trong đâù nghĩ đến việc lúc nãy lại càng sợ hơn.

"Bộ gặp ma thật hả trời?"

một cô bước ra, nhìn cái túi treo ngang hông chắc là chủ tạp hoá rồi.

" Ủa Linh đó hả?

Trời ơi cô tưởng ai mà thằng nhỏ hét bắt cóc hoài luôn"

" Hì"

Linh cũng không biết nói gì với trường hợp này, đủ nhục rồi, qua đủ cho ngày hôm nay.

Đang đạp xe đạp đi về Nhật Linh mới để ý ai cũng nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh ấy, thoáng chốc mặt cô càng đỏ hơn.

Trong lúc đi qua một đoạn đường vắng thì Linh nghe được tiếng nói từ đâu phát ra.

" Nhật Linh ơi"

Kít, tiếng cô dừng xe, ngó nhìn xung quanh xem ai vừa gọi mình, thoang thoảng xunh quanh là mùi hương hoa kì lạ vừa lạ vừa quen.

"Ủa đâu có ai đâu?

Thế ai vừa "Thằng tóc trắng đó là ai vậy trời??

Tự nhiên mơ thấy chứ"

Nhật Linh lấy tay sờ lên má hình đột nhiên lại nghĩ tới lời chê bài cùng tiếng phì cười hồi nãy của thằng cha kia lại thấy tức anh ách.

Cay thật chứ, ai mướn nó bodysaming mình thế?

Má bánh bao cũng đẹp mà.

ngồi bần thần được một lúc Nhật Linh cũng dậy đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng, chuyện hôm nay cũng chỉ là một giấc mơ thôi nên Linh cũng không để tâm nữa.

" Ôi đúng là chỉ có ngoại mới hiểu mình thôi, bánh cuốn với trà vải bà làm chỉ có tuyệt vời"

Ngồi ăn một lúc thì ngoại cũng đã về trong tay cầm cái giỏ đầy ắp đồ ăn, tay kia cầm túi cá tươi mà bà tranh đấu với mấy bà già trong làng mãi mới có được.

ngoại có hai người con là bác cả với mẹ Nhật Linh, hai người đi lấy chồng xa nên cũng ít khi về ngoại, cũng chỉ có Nhật Linh đến hè mới về ngoại mới bầu bạn với bà được ba tháng.

Ông ngoại hồi xưa đi lính khi về để lại di chứng nên cũng chỉ sống chung với bà vỏn vẹn có 10 năm là qua đời, tuy bà hay càu nhàu nhưng thương con cháu thì không ai bằng rồi.

Nhận lấy đóng đồ trong hay bà, Nhật Linh tự giác đi nấu cơm, xem ra hôm nay được ăn món tủ rồi.

" Ôi chao, nóng quá đi thôi cái thân già này"

Bà vừa nói vừa phe phẩy cái quạt.

" Nay đi chợ có gì vui không bà?"

Đặt con cá lên thới Nhật Linh bắt đầu xử lý bụng cá rồi đến mấy phần khác một cách thuần thục.

"Cũng chả có gì, cùng lắm là chuyện chồng bà năm ngoại tình rồi đưa tiền cho tiểu tam"

Rồi hai bà chấu cũng nói chuyện đến hết lúc ăn cơm, dọn dẹp xong Nhật Linh cũng đi về phòng, nằm ườn trên giường ít lâu sau cô lại rơi vào giấc ngủ trưa.

Tiếng ve kêu bên ngoài cứ không dứt, bên trong phòng thì cái quạt điện quay không ngừng nhưng cũng không cản nổi cái nóng tới Linh, ít lâu sau vì nóng quá nên Nhật linh cũng tỉnh luôn, nhìn điện thoại thì đã hai giờ chiều, bên ngoài vẫn đang nắng gắt, tầm giờ này chắc bà cũng đi làm rồi, ngồi một lúc Linh định đi lấy kem ra ăn nhưng mở tủ lạnh thì trống không, mấy lọ đựng trà cũng đã cạn nước luôn rồi.

" Đen thật chứ, nóng chết mất, ôi kem ngô của tui"

Vật vã một lúc thì...

Ta đa...

Một bộ Ninja che kín cả người lộ ra mỗi con mắt đã xuất hiện, áo ngoài là cái áo bà ba của ngoại, cái quàn ống rộng thùng thình đủ che chắn cho cả người nữa.

Xuất hành thôi.

Đi trên con xe đạp cũ hồi xưa ngoại mua mãi Nhật Linh mới tới tạp hoá ở đâù làng.

Vừa bước vào đã có thằng bé trạc tuổi bảy tám gì đó ngó ra từ tiệm khi thấy rõ Linh thì mặt trắng bệch cầm cả dép chạy vào tít trong còn vừa hét:

" Bắt cóc kìa huhu bắt cóc mẹ ơi bắt cóc"

Vâng, xịt keo cứng ngắc, ể bộ tui giống bắt cóc lắm hả, cũng đâu đến nỗi trời, chỉ là ăn mặc trông hơi lạ thôi mà.

Tới một lúc sau cũng có gọi mình vậy??"

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới mấy bộ phim ngắn kinh dị mấy hôm trước vừa xem thoáng chốc rùng cả mình, tay chân đồng đều đạp xe nhanh hơn.

Ê không phải chứ chả nhẽ gặp ma hả?

Ê sợ nha trời, tuy mỏ Linh hỗn chứ thật ra cũng tốt mà[nội tâm Nhật Linh]

Đạp một mạch về đến nhà mà lòng Linh vẫn đập ầm ầm, trong đâù nghĩ đến việc lúc nãy lại càng sợ hơn.

"Bộ gặp ma thật hả trời?"
 
Back
Top Bottom