Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chạm Lửa - Tô Thời Cửu

Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Chương 10: Cãi nhau


Sau cơn mưa, không khí trở nên oi ẩm, dính nhớp như phủ một lớp màng ướt trên da. Ngay cả cơn gió lướt qua cũng mang theo chút nặng nề. Lâm Niệm cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang rung liên tục, môi mím chặt, ánh mắt thoáng chút trống rỗng.

Vừa bấm nhận cuộc gọi, giọng nữ bên kia đã lập tức vào thẳng chủ đề, dứt khoát, lạnh lùng, không để cô có bất kỳ thời gian phản ứng nào, đúng với phong cách quen thuộc của mẹ cô: quyết đoán, luôn hành động nhanh gọn, chẳng bao giờ dây dưa.

“Niệm Niệm, chuyện hợp đồng bố mẹ đã bàn bạc xong xuôi rồi, chắc tháng sau sẽ ký. Mẹ với bố con thấy bây giờ kinh tế bên nhà bố đang rất khó khăn, con từ bé đến giờ chưa từng chịu khổ, theo mẹ và chú Trương sẽ không thiệt thòi chút nào, muốn đi du học hay định cư đều dễ dàng.”

“Giờ mẹ nói mấy chuyện này làm gì? Không thể đợi con dần ổn định rồi hãy nói à? Sao không cho con một chút thời gian tiếp nhận?”

Giọng nói bị ngắt ngang, là giọng khàn khàn, mệt mỏi của bố cô, rõ ràng là ông đã giành lại điện thoại từ mẹ. Khi chuyển sang nói với cô, ông lại dịu giọng đi ngay.

“Niệm Niệm, là bố đây.”

“Vâng.” Cô khẽ đáp, giọng khàn khàn vì vừa khóc xong.

“Ông bà nội dạo này thế nào? Con sống ở đó có quen không?”

Khác với mẹ, bố cô lúc nào cũng nhẹ nhàng, luôn tìm cách dẫn dắt câu chuyện qua những chuyện nhỏ xíu.

“Mọi thứ đều ổn. Bố đừng lo.”

“Niệm Niệm à, không phải bố không muốn giữ con lại bên mình. Nhưng con cũng thấy rồi đấy, bố giờ nợ nần chồng chất, nhà thì thế chấp, ông bà lại già yếu. Bố mẹ bàn đi tính lại, thật sự bên mẹ con sẽ cho con một tương lai tốt hơn.”

Giọng bố càng nói càng nhỏ, cuối cùng mang theo chút bất lực và tự giễu.

Người đàn ông trung niên từng mạnh mẽ, từng kiêu hãnh trong trí nhớ cô, sau những lần thất bại trên thương trường, cũng dần phải cúi đầu trước hiện thực khắc nghiệt.

Lâm Niệm nào không biết bố yêu cô, từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì cô muốn, dù có khó khăn thế nào bố cũng nghĩ cách đáp ứng.

Khi cả thị trấn đua nhau sinh thêm con trai để nối dõi, bố cô lại gạt phăng: “Nếu vì có thêm một đứa mà lơ là Tiểu Niệm nhà mình, con bé sẽ đau lòng lắm.”

Cô nhớ lần đầu thấy bố khóc là khi cô bệnh nặng, khóc lăn lộn trên giường, còn người đàn ông cứng rắn ấy đỏ hoe đôi mắt, đứng cạnh giường mà đau đớn hơn cả cô.

Lúc còn bé, Lâm Niệm chưa từng nghi ngờ, dù có muốn hái mặt trăng, bố cũng sẽ cố gắng hái cho cô bằng được.

“Bố.” Cô do dự một lúc rồi lấy hết can đảm nói nhỏ: “Nếu con không sợ khổ thì sao? Con không ngại đâu, con chỉ muốn ở lại đây, sống cùng ông bà.”

Cô sắp về đến nhà. Cây hòe lớn trong sân nhẹ nhàng lay động theo gió, những chùm hoa trắng bị mưa làm ướt rơi đầy mặt đất, tựa như tuyết phủ đầy sân.

Căn nhà ba tầng bật đèn vàng mờ nhạt, vẫn như bao năm qua, chỉ cần Lâm Niệm chưa về, chiếc đèn ấy sẽ mãi sáng, lặng lẽ soi đường cho cô quay lại.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi mẹ cô giành lấy điện thoại, giọng lạnh lùng cứng rắn không đổi:

“Con không muốn đi du học, muốn ở lại thị trấn, là vì Giang Dữ đúng không?”

Nghe mẹ nhắc đến cái tên ấy, Lâm Niệm hơi sững người, tay cầm điện thoại cũng siết chặt.

“Mẹ nói rồi, con vì nó mà tìm đủ cách quay về, mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mẹ nói cho con biết, tốt nhất là con từ biệt xong thì theo mẹ và chú Trương ra nước ngoài. Đừng nói là vì ông bà, con vì ai, trong lòng con biết rõ. Con biết bố Giang Dữ là loại người thế nào không?”

“Mẹ!”

Giọng nói lạnh lùng chua chát của mẹ sắp tuôn ra thêm, Lâm Niệm không nhịn được nữa, bật ra một tiếng gắt, giọng nghẹn lại, nhưng rõ ràng:

“Giang Dữ không giống bố cậu ấy.”

“Không giống chỗ nào?! Lâm Niệm, mẹ nói cho con biết, Giang Dữ không phải người cùng thế giới với con! Nếu nó dám đến gần, dám có ý đồ gì, mẹ sẽ không tha cho nó! Nói là làm đấy!”

“Thôi đủ rồi! Con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể dính dáng đến loại người đó được?”

Tiếng mẹ càng lúc càng gay gắt, cuộc cãi vã ở đầu dây bên kia ngày càng dữ dội. Lâm Niệm đỏ hoe mắt, siết chặt điện thoại như muốn bóp nát.

Trong mắt bố mẹ cô, Giang Dữ chỉ là một kẻ như bố mình, trời sinh hư hỏng, không đáng tin, không xứng đáng được kỳ vọng, đáng bị khinh miệt, mãi mãi chôn vùi trong bùn đất.

“Niệm Niệm, tối rồi, chắc con mệt rồi, bố mẹ cúp máy nhé. Mẹ con hôm nay tâm trạng không tốt, con cố gắng học hành, bố….”

Chưa kịp dứt lời, điện thoại đã bị dập máy.

Cô cụp mắt nhìn loạt tin nhắn bố gửi tới: toàn là “đừng suy nghĩ nhiều”, “bố tin con”, “mọi chuyện rồi sẽ ổn”

Im lặng một lúc lâu, Lâm Niệm khẽ lẩm bẩm một câu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng, hơi nghẹn nơi cổ họng:

“Bố, Giang Dữ không phải quái vật. Cậu ấy là con người. Giống như con vậy.”

Cây hòe cúi mình im lặng, đáp lại cô chỉ là tiếng gió đêm lướt qua cành lá xào xạc.

Cô vừa định mở cửa thì chợt cảm thấy có người đứng phía sau nhìn mình.

Quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt lạnh băng đầy địch ý của Giang Miểu Miểu.

Cô hơi ngẩn người, chủ động chào:

“Miểu Miểu?”

“Giang Dữ đâu? Chị gặp anh ta ta rồi đúng không? Giờ anh ta ở đâu?” Giang Miểu Miểu sấn tới, giọng gay gắt như ra lệnh.

Lâm Niệm cau mày nhẹ, quay lại tra chìa khóa vào ổ, giọng nhàn nhạt:

“Chị không biết cậu ấy ở đâu. Với lại, đó là tự do của cậu ấy.”

Dường như thấy được chiếc áo khoác trong tay Lâm Niệm chính là của Giang Dữ, Giang Miểu Miểu cười lạnh, giọng càng thêm chua cay:

“Mới về có mấy ngày mà thân thiết thế rồi? Mấy năm nay anh ta không về nhà, sống chật vật bên ngoài, việc gì bẩn việc gì cực cũng phải làm, không có giới hạn, không có nguyên tắc. Tôi thấy, việc anh ta rời đi chắc chắn có liên quan đến chị.”

Cửa đã mở, nhưng Lâm Niệm vẫn chưa vào trong. Cô im lặng quay lưng lại.

Giang Miểu Miểu chẳng thèm để ý cô có nghe hay không, vẫn tiếp tục:

“Anh tôi đẹp trai thế kia, lại trẻ khỏe, mấy năm nay chắc chắn sống nhờ vào mấy bà chị có tiền, chị thật sự không tò mò xem anh ta đang ở đâu sao?”

Lâm Niệm cau mày. Cô hiểu, cô bé này đang vòng vo thăm dò, muốn cô tiết lộ chỗ ở của Giang Dữ.

Nhưng Lâm Niệm thực sự không vui. Cô không hiểu, Giang Dữ rốt cuộc đã làm điều gì đáng ghét tới mức ai cũng thấy mình có quyền phán xét cậu, dùng lời lẽ cay độc mà nói về cậu như thế.

“Giang Dữ là con người. Cậu ấy có cuộc sống riêng của mình. Không muốn về nhà là lựa chọn của cậu ấy.”

Giọng cô không lớn, nhưng vững vàng dứt khoát. Nói xong, cô không buồn quay đầu lại, lặng lẽ bước vào sân, đóng cửa lại.

Hoa hòe rụng trắng xóa, nước mưa còn đọng trên tán lá tí tách nhỏ xuống.

Lâm Niệm tựa lưng vào cánh cổng, hai tay ôm chặt chiếc áo khoác của Giang Dữ, mùi khói thuốc thoang thoảng xen lẫn vị bạc hà ngọt nhẹ, cứ thế vây lấy cô giữa đêm khuya mát lạnh.

Màu hồng nhạt lan đến tận vành tai không thể che giấu.

Tim cô nói cho cô biết.

Việc trở về thị trấn này, chưa bao giờ là bốc đồng.

Mà là, toan tính từ lâu, là cố tình, là động lòng, là không cam tâm.

[Lời tác giả]

Bạn học Tiểu Giang chương trước trốn mất, nên chương này bị cấm xuất hiện để trừng phạt đó nha! (chống nạnh)
 
Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Chương 11: Gặp lại


Ánh nắng không chút kiêng dè tràn qua bậu cửa, đổ bóng cây hòe ngoài cửa sổ lên một góc bảng đen, lay động theo từng nhịp gió. Trong lớp học hơi ồn ào, ai nấy đều đang gấp rút chép lại đống bài tập tối qua còn dang dở.

Tựa cằm lên tay, Lâm Niệm nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở cánh cổng trường đang từ từ khép lại. Mấy học sinh hay đi trễ đang vừa cắn bánh bao vừa vắt chân lên cổ chạy vào tòa nhà chính, vừa kịp chuông reo.

Hôm nay Giang Dữ không đến. Trên bàn cậu trống trơn, không sách vở, không bút thước, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào như chưa từng ngồi ở đó.

“Lâm Niệm, ê, bạn học Lâm? Bạn cùng bàn mới! Này học sinh giỏi, cậu làm gì mà tôi gọi nãy giờ không nghe vậy?”

Tôn Tề Thiên hôm nay lại đến sớm bất thường. Cậu vừa len lén chơi game vừa liếc mắt nhìn Lâm Niệm đang ngẩn người.

“Ừm?” Lâm Niệm giật mình hoàn hồn, đáp nhẹ.

“Nhìn mê mẩn thế, đang đợi Giang Dữ à?” Tề Thiên mắt không rời khỏi điện thoại, thuận miệng đùa một câu.

Lâm Niệm nghe cậu nhắc đến cái tên ấy, hơi ngớ ra. Hai tai đỏ ửng, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.

Âm thanh ‘bị giết’ vang lên từ điện thoại, Tôn Tề Thiên mắng một tiếng rồi tắt game, vừa ngẩng đầu đã thấy vành tai Lâm Niệm đỏ hồng như bị trêu trúng điểm yếu, vẫn giả vờ bình tĩnh cúi đầu làm bài.

“Giỡn tí thôi mà, không cần căng. Ai ngờ bạn cùng bàn mới lại ‘trong sáng’ vậy chứ. Trêu chọc có tí cũng đỏ mặt.”

Tôn Tề Thiên cười khoái chí, hai tay khoanh sau ghế, giọng điệu cà lơ phất phơ như thường lệ.

“Mà nói gì thì nói, tôi tuy bị mang tiếng là đồ tồi, nhưng chưa đến mức tồi tệ đến mức đi gán ghép cậu với Giang Dữ đâu. Cậu ấy thích mẫu người ra sao, tôi là người rõ nhất.”

Dừng lại một nhịp, cậu bồi thêm, “Nhưng mà nói thật, không ngờ hai người quen nhau từ trước đấy.”

Lâm Niệm dường như không để tâm đến nửa câu sau, hàng mi khẽ rung, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Giang Dữ có người mình thích rồi à?”

Tôn Tề Thiên như đã đoán trước, nhướng mày một cái rồi nheo mắt lại, nhìn cô như thể phát hiện điều gì thú vị.

“Quan tâm ghê ha? Học sinh giỏi, cậu có gì đó sai sai rồi đấy.”

Lâm Niệm bị ánh nhìn ấy làm cho hơi mất tự nhiên, tai càng đỏ hơn, vừa định quay mặt né đi thì có người phía trước gọi.

“Lâm Niệm, cô giáo tiếng Anh gọi cậu đến chấm giúp mấy bài kiểm tra.”

Một cô gái tóc uốn nhẹ kiểu hoa lê đứng trước cửa lớp, mắt liếc Tôn Tề Thiên một cái đầy khinh khỉnh, trong tay ôm xấp đề.

“Ồ, chẳng phải Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta sao? Mới có thời gian không gặp mà trông ngon nghẻ hơn hẳn.” Tề Thiên híp mắt, ánh nhìn cố ý dừng ở eo cô nàng.

Cô gái không buồn phản ứng, đợi Lâm Niệm rồi cùng đi.

“Mình tên Trần Âm Lạc, lớp trưởng môn tiếng Anh, cô bảo mình kèm thêm cậu. Mọi việc liên quan đến tiếng Anh trong lớp, tụi mình cùng lo nhé.”

Lâm Niệm gật đầu, giọng mềm mại, “Mình tên Lâm Niệm.”

“Mình biết mà, hôm nọ giáo viên chủ nhiệm gọi cậu là Niệm Niệm, dễ thương lắm. Nhưng yên tâm, mình không đi kể lung tung đâu. Mình mê nhất mấy bạn ngoan ngoãn xinh xắn như cậu.”

Trần Âm Lạc rất xinh, đồng phục được chỉnh sửa vừa vặn, còn lén trang điểm nhẹ. Chỉ qua một hành lang ngắn mà hai người đã thân thiết như quen từ lâu.

“Niệm Niệm, nghe này, Tôn Tề Thiên là thứ đàn ông tồi kinh điển, người yêu cũ đông như lá mùa thu. Cậu đừng tin mấy lời đường mật của cậu ta.”

Suốt đường đi, Trần Âm Lạc kéo tay Lâm Niệm lải nhải chửi rủa Tôn Tề Thiên đủ kiểu, như thể cậu ta nợ cô mười cái xuân xanh vậy.

Lâm Niệm im lặng, cúi mắt, trong lòng có chút nghèn nghẹn.

Bạn của Giang Dữ cũng là một đám người như vậy sao?

Thế Giang Dữ cũng từng có người yêu? Từng yêu ai chưa?

Cô vẫn chưa từng hỏi về việc cậu ấy có đang yêu không.

Cửa văn phòng giáo viên đang bị mấy học sinh chen chúc, xầm xì, hóng chuyện. Có người còn ôm cả xấp bài kiểm tra.

Trần Âm Lạc kéo tay Lâm Niệm hỏi, “Lớp trưởng, có chuyện gì vậy?”

Từ Trường Lẫm quay đầu lại, mỉm cười với Lâm Niệm, “Nghe nói phụ huynh một bạn đến xin cho con nghỉ học. Nói học không vô, phí tiền.”

Cửa chỉ khép hờ, từ góc của hai người có thể nhìn thấy nửa gương mặt phụ nữ mơ hồ dưới ánh đèn.

Chỉ một ánh nhìn, Lâm Niệm sững người, tay siết chặt tập đề.

“Hình như là mẹ Giang Dữ.” Trần Âm Lạc cũng nhận ra, bĩu môi, “Trời ơi, bà ta đúng là cực phẩm. Giang Dữ có người mẹ như vậy thật xui xẻo.”

Lâm Niệm vô thức hỏi: “Cậu quen mẹ Giang Dữ à?”

“Tất nhiên rồi!” Âm Lạc trợn mắt, “Cậu không biết bà ta mắng con mình ghê cỡ nào đâu. Gọi cậu ta là đồ vô ơn, lòng lang dạ sói, còn bao nhiêu từ tục tĩu… Mà Giang Dữ đâu có như bà ta nói.”

Trần Âm Lạc nói đến mức sôi máu, mắt sắp lật ngược vì tức.

Lâm Niệm không nói gì, mắt rũ xuống, chỉ lặng lẽ nghe người đàn bà trong phòng dùng những lời độc ác nhất để bôi nhọ người cô luôn cất giấu trong lòng.

“Cậu ghét Tôn Tề Thiên lắm mà?” Từ Trường Lẫm hỏi.

“Ừ, ghét chứ. Nhưng Giang Dữ thì khác.” Trầm Âm Lạc nói nhỏ, mắt long lanh, “Nếu Tôn Tề Thiên mà được đẹp bằng nửa Giang Dữ, chắc không bị ghét đến vậy đâu.”

Nói rồi cô nàng ghé sát tai Lâm Niệm thì thầm: “Nếu Giang Dữ mà làm bạn trai mình, mình nhìn cái mặt cậu ấy là hết giận một nửa rồi. Cậu thấy đúng không, Niệm Niệm?”

Cả hai quay sang chờ câu trả lời, Lâm Niệm hoảng hốt, tránh ánh nhìn của họ, vờ ho khan một tiếng rồi hỏi lảng sang:

“Trước giờ Giang Dữ không bao giờ đến lớp sao?”

“Rất ít. Dù vậy, cậu ấy nổi tiếng lắm, nhiều con gái mê lắm nhưng ai cũng sợ cậu ấy.”

Trần Âm Lạc lại liếc Từ Trường Lẫm, hạ thấp giọng thì thầm:

“Mình từng thấy cậu ấy ngồi hút thuốc cạnh mấy người đang đánh nhau. Mắt không chớp, mặt không biến sắc, nhìn thấy mà rợn người.”

Hình ảnh đó dần hiện ra trong đầu Lâm Niệm, cô định hỏi thêm thì bóng một người cao lớn ập đến, phủ bóng đen lên cả ba người.

“Đã tò mò vậy, sao không hỏi thẳng? Mắc gì phải điều tra sau lưng?”

Giọng nói lười biếng quen thuộc, trầm thấp, mang theo chút trêu chọc.

Mùi thuốc lá lẫn bạc hà nhè nhẹ xộc vào mũi. Âm thanh bật tắt bật lửa vang lên đều đều, nghe vừa nhàn nhã vừa ngang ngược.

Lâm Niệm ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải đôi con ngươi đen sâu hoắm, nơi ánh đèn lạnh chiếu xuống tạo thành một tầng mờ ảo.

Khoảng cách hai người cực gần, chỉ cần ngẩng đầu là thấy được yết hầu cậu ấy khẽ chuyển động.

Những người đứng trước cửa văn phòng từ khi nào đã tản hết, chỉ còn lại Từ Trường Lẫm và Trầm Âm Lạc chưa kịp phản ứng. Lâm Niệm theo bản năng lùi lại một bước, định xoay người rời đi thì cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lại.

Giang Dữ đút một tay vào túi quần, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn sâu thẳm chứa đầy áp lực và chiếm hữu.

“Cậu và cái tên họ Từ kia, dạo này thân thiết lắm hả?”

Tác giả có lời muốn nói:

Từ trường Lẫm: Không liên quan, đừng lôi tôi vào, cảm ơn.
 
Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Chương 12: Tên khốn


Vừa dứt lời, Từ Trường Lẫm mới như sực tỉnh, siết chặt hai tay, theo phản xạ định kéo tay Lâm Niệm rời đi.

“Cậu nói chuyện với cậu ta làm gì? Lâm Niệm, đi với tôi.”

Nhưng tay Lâm Niệm bị một lực mạnh kéo giật về phía sau, đầu gần như chạm vào ngực Giang Dữ, bị cậu ép sát vào người.

Tim đập thình thịch, hương thuốc lá nhè nhẹ lẫn chút bạc hà quen thuộc khiến đầu óc cô trống rỗng trong chốc lát.

Giang Dữ vẫn thản nhiên đút tay túi quần đứng đó, ánh mắt đen thẳm cụp xuống liếc qua cánh tay Từ Trường Lãm vừa vươn ra, tia cười trêu chọc trong mắt vụt tắt, thay vào đó là sự u ám rõ rệt.

“Lợi dụng chức quyền, động tay động chân với con gái người ta. Đây là kiểu ‘học sinh ưu tú’ mà cô Triệu Văn hay khen đó hả?”

Hành lang im phăng phắc, chỉ còn tiếng bà Giang trong văn phòng vẫn cao giọng chỉ trích, từng lời như dao cứa vào không khí.

Trần Âm Lạc đứng ngây ra, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Toàn trường ai mà chẳng biết Giang Dữ là kiểu người gì, lạnh lùng, khó đoán, đánh nhau như điên, ra tay tàn nhẫn, thấy máu là chuyện thường, ai cũng sợ, gặp là tránh xa ba bước.

Nếu Từ Trường Lẫm mà thật sự đụng độ với cậu, kết cục khỏi cần đoán.

Trần Âm Lạc liều mình kéo áo Từ Trường Lẫm, lí nhí, “Thôi đi đưa bài đi.”

“Vậy còn cậu?” Từ Trường Lẫm chẳng chịu lùi, mắt đối mắt với Giang Dữ, cắn răng hỏi: “Cậu dựa vào cái gì mà chạm vào cậu ấy?!”

“Dựa vào cái gì à?”

Giang Dữ hơi cúi người, ngước mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt đen sâu như giếng, nở nụ cười nguy hiểm đầy cố tình khiêu khích, lạnh lùng vang lên:

“Muốn làm tên khốn nạn, cần lý do sao? Hả, Lâm Niệm?”

Áp lực như dội thẳng vào tim. Làn hơi ấm áp và giọng trầm Dữ của cậu như thiêu rụi đôi tai cô. Lâm Niệm theo phản xạ cụp mắt xuống, lúng túng ngẩng đầu đối diện cậu.

“Giang Dữ.”

Cô nhẹ gọi tên cậu, giọng mềm đến mức khiến người ta muốn ôm chặt lấy.

Không quan tâm ánh mắt người xung quanh, Lâm Niệm nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đồng phục của cậu.

“Cậu đến là để thôi học à?”

Phải chăng vì vậy nên cậu mới cùng mẹ đến trường, mới chịu mặc đồng phục thẳng thớm, mới cố ý giả vờ lưu manh để đẩy cô ra xa.

Giang Dữ không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt không còn chút gì của vẻ giễu cợt ban nãy.

Lặng thinh một lúc lâu, đôi mắt quả hạnh dịu dàng và cứng đầu kia thoáng hiện nét xúc động.

Cô cúi đầu, môi khẽ cong, nụ cười nhợt nhạt như mưa xuân, nhỏ giọng nói: “Mình hiểu rồi.”

Vừa quay người định rời đi, một giọng nói trầm Dữ vang lên trên đỉnh đầu.

“Tôi thôi học để làm gì?”

Ánh mắt hững hờ lướt qua Từ Trường Lẫm, Giang Dữ cúi sát tai Lâm Niệm, khẽ thì thầm:

“Thôi học rồi, để nhìn hai người các cậu trở thành đôi uyên ương sao?”

Trong văn phòng, giáo viên tụm năm tụm ba quanh bàn cô Triệu Văn, vừa uống trà vừa tám chuyện.

“Nói thật, nếu là tôi thì đẻ ra đứa như vậy tôi b*p ch*t từ trong bụng. Mẹ Giang có thể nuôi được Giang Dữ đến giờ đúng là bản lĩnh quá trời.”

Một cô khác phụ họa: “Có gì phải bàn? Học mấy năm rồi mà thi cử chẳng có cái gì ra hồn. Loại này đừng mơ vào đại học.”

Cũng có giáo viên không nhịn được, lúc ghé rót nước liếc bà Giang một cái, giọng lành lạnh: “Trước đây thành tích Giang Dữ rất ổn, đầu óc thông minh, có điều không phải cha mẹ nào cũng khiến con yên tâm được.”

Triệu Văn thở dài: “Mẹ Giang này, chuyện này để học sinh tự quyết đi. Chị đến trường mấy lần rồi, tôi cũng không thể tự ý làm thay được.”

Cạch, cửa phòng bị đẩy ra, câu nói bị nuốt trọn.

Giang Dữ bước vào, tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng liếc một vòng khiến cả phòng như hạ mấy độ.

Chỉ một cái nhìn cũng khiến người ta rùng mình, đám giáo viên nhanh chóng tản đi.

Bà Giang thấy con trai đến là lập tức sổ cả tràng: “Cô Triệu thấy chưa? Nó đấy! Cái thái độ đó. Trước giờ như vậy, mất tích cả năm, như thể muốn cắt đứt với cái nhà này!”

Giang Dữ không nói gì, để mặc bà trút giận. Ánh mắt cậu vô tình lướt đến cuốn vở trên bàn.

Hai chữ “Lâm Niệm” viết trên đó bằng nét bút mạnh mẽ, đầy khí chất.

Kiểu chữ ấy chính là do cậu từng dạy cô hồi cấp hai. Không ngờ đến giờ cô vẫn giữ nét ấy, thậm chí còn luyện đẹp hơn nhiều. Chắc hẳn đã tốn không ít công sức.

Còn cậu thì sao?

Giang Dữ khẽ nhếch môi cười mỉa.

Cậu đã lâu không viết chữ, chỉ sợ bây giờ có đuổi cũng không kịp bước cô nữa. Khoảng cách giữa họ, không chỉ là một khoảng trời.

Cửa lại mở ra, Lâm Niệm ôm bài bước vào.

Lướt ngang qua người cậu, tay cô vô tình chạm vào đầu ngón tay cậu, khiến Giang Dữ khựng lại một thoáng.

Cô không nói một lời, chỉ liếc nhìn cậu một cái lúc ra cửa, rồi cúi đầu, rời đi trong yên lặng.

Cây kẹo m*t trong tay phát ra chút hương ngọt nhẹ, Giang Dữ khẽ xoay nó trong lòng bàn tay.

“Giang Dữ, em hứa với mẹ một câu đi. Chỉ cần chịu học hành nghiêm túc, nhà trường vẫn cho con cơ hội.” Cô Triệu vẫn đang cố xoa dịu.

Giang Dữ thấy buồn cười.

Mẹ nói cậu học là phí tiền, nhưng từng đồng suốt mấy năm qua đều do cậu tự kiếm. Cái bà thật sự muốn là khoản tiền đền bù kếch xù mà cha ruột cậu để lại.

Giáo viên trong phòng bắt đầu hướng ánh nhìn về phía cậu. Mẹ cậu biết rõ, Giang Dữ là người rất kiêu ngạo, để cậu lùi một bước khó như lên trời.

Ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, nơi đôi giày trắng sạch sẽ của Lâm Niệm đang yên tĩnh đứng sát tường.

Giờ học đã bắt đầu rồi, cô còn định đứng đấy bao lâu?

Về lớp thể nào cũng nói dối. Với kiểu người như Lâm Niệm, nói dối cũng lúng túng đến đỏ mặt, có khi còn cắn rứt cả buổi.

Nghĩ đến vẻ lúng túng của cô, khóe môi Giang Dữ bất giác nhếch lên.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt.

Mấy năm cô rời khỏi trấn nhỏ, sống thế nào, không ai hay.

Cô ngốc thật. Đến nói dối cũng không biết.

“Được, tôi hứa.” Giang Dữ đáp.

Giọng cậu nhẹ tênh, không mang theo chút cảm xúc nào.

Mẹ cậu sững lại: “Nhỡ con lừa mẹ thì sao?”

Chưa kịp trả lời, cô Triệu chen vào: “Vậy thì đặt chỉ tiêu nhé. Nếu lần tới em Giang Dững trên hạng 40 trong lớp, thì ở lại học tiếp được chứ?”

Lớp có 50 người, vài đứa còn chuyên nộp giấy trắng. Cô Triệu rõ ràng đang thiên vị.

Giang Dữ liếc bảng xếp hạng, nhìn đến tên Lâm Niệm đang đứng hạng 3, rồi hạ xuống một bậc.

“Kỳ sau, đây sẽ là vị trí của em.”

Cạch, cửa lại mở. Lâm Niệm giật mình, định lặng lẽ rời đi.

Nhưng một cái bóng đen choáng hết tầm nhìn. Giang Dữ chặn ngay trước mặt.

Cô luống cuống định né sang bên thì cậu lại bước một bước chắn đường.

Lâm Niệm ngẩng lên, đụng trúng ánh mắt nửa cười nửa không của cậu.

“Học sinh giỏi cũng trốn học hả? Hửm?”

Cậu cúi người, mắt đen sâu thẳm như nuốt trọn cô. Khóe môi cong nhẹ, lười nhác.

Lâm Niệm bị nhìn đến đỏ mặt, lúng túng quay đi: “Chỉ lần này thôi.”

Giang Dữ nhướn mày, áp sát tai cô, giọng khàn khàn trêu chọc:

“Lừa thầy không ngoan đâu, Lâm, học sinh giỏi Lâm Niệm à.”

Hơi thở mang theo mùi khói thuốc nhè nhẹ. Cô đỏ đến mang tai, cúi đầu định chuồn đi.

“Vào, vào học rồi đó.”

Giang Dữ khẽ “ừ”, lững thững đi theo.

Chưa được hai bước, cô đột ngột quay người, không ngờ lại đâm sầm vào ngực cậu. Ngẩng lên, vừa vặn thấy Giang Dữ cười đầy ý tứ.

Lâm Niệm đỏ bừng cả mặt, lùi lại nửa bước, ngập ngừng mãi mới lên tiếng:

“Cái, cái áo hôm trước của cậu, lúc mình giặt thì bị bà mình thấy rồi.”

Giang Dữ nhướng mày.

“Rồi thì…” Lâm Niệm liếc nhìn cậu, giọng nhỏ dần, “Bà nói muốn mời cậu đến nhà ăn cơm.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiểu Giang: Cuối cùng tui cũng bắt đầu quật khởi rồi QAQ.
 
Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Chương 13: Ác mộng


Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu vang ầm ĩ, tiếng chuông hết tiết vang lên bất ngờ, sắc nhọn vọng khắp hai dãy hành lang.

Trên đường quay lại lớp, Giang Dữ đút tay túi quần, lững thững đi sau Lâm Niệm, hai người một trước một sau bước vào.

Tôn Tề Thiên nhìn theo từ đầu đến cuối, chờ Lâm Niệm ngồi xuống rồi mới nghi hoặc hỏi:

“Ê, hai người có phải đang giấu chuyện gì mờ ám không vậy?”

Tay Lâm Niệm đang lật sách chợt khựng lại, cúi đầu nhỏ giọng: “Không có gì đâu.”

“Thật không đấy?”

Tôn Tề Thiên rõ ràng không tin, giơ tay làm điệu bộ vuốt tóc ra sau tai y như mấy cô nàng xấu hổ, rồi cười gian:

“Hồi nãy về lớp, mặt cậu đỏ như quả cà chua luôn á, còn vuốt tóc một phát duyên dáng nữa, tôi tưởng…”

Rầm, tiếng bàn ghế va chạm mạnh vang lên chát chúa.

Tôn Tề Thiên bỗng khựng lại, người và ghế cùng nghiêng về phía trước, suýt nữa thì đập nguyên mặt xuống bàn. May mà kịp chống tay lại.

“Này! Cậu đá ghế tôi làm gì hả?!” Cậu ta tức tối quay đầu.

Giang Dữ vẫn dựa lưng vào ghế, tay đút túi, lười biếng ngẩng mí mắt lên, cằm hất nhẹ về phía bảng đen:

“Im lặng, nghe giảng.”

Giọng điệu bình thản như không, nhưng đủ để Tôn Tề Thiên nghệt mặt ra mất một lúc.

Rồi cậu ta bất ngờ bật cười khúc khích, run cả vai, cố gắng nhịn nhưng vẫn không giấu nổi:

“Nghe giảng? Cậu? Giang Dữ nghe giảng? Tôi có nghe nhầm không vậy?”

Lâm Niệm ở bên cạnh không vui, lí nhí phản bác: “Tại sao Giang Dữ lại không thể nghe giảng? Trước đây thành tích cậu ấy rất tốt mà.”

Tôn Tề Thiên lập tức thu lại nụ cười, như thể nghẹn lời. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Giang Dữ rung lên liên tục, từng đợt, từng đợt.

Cậu cau mày, cúi đầu, ngón tay dài gõ nhanh mấy chữ, vẻ bực bội không hề giấu giếm.

“Ông ta lại tìm cậu à?” Tôn Tề Thiên nhíu mày, giọng cũng nghiêm túc hơn mọi khi.

“Ừ.”

“Má nó.” Tôn Tề Thiên rít khẽ, rồi nhổ một câu: “Ông ta còn mặt mũi đến tìm cậu sao? Tên khốn như ông ta, tôi đây cũng phải gọi bằng tổ tông.”

Thầy giáo đã vào lớp, tiếng ồn dần dịu xuống, chỉ còn vài học sinh đến muộn thì thào trò chuyện.

Lâm Niệm không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đầy khó chịu của Tôn Tề Thiên, cô mơ hồ cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản.

“Là bố tôi.” Giọng Giang Dữ lạnh nhạt, như một cơn gió lạnh lướt qua tai.

“Chú Giang ấy hả?” Lâm Niệm buột miệng.

Giang Dữ tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Là bố ruột tôi. Một năm trước ra tù rồi. Giờ muốn tôi về với ông ta.”

Lâm Niệm cảm giác tim mình rơi mạnh một nhịp, tay cầm tập bài tập vô thức siết chặt.

“Vậy cậu định sao?”

“Cậu muốn tôi đi sao?” Giọng cậu nhẹ bẫng, môi khẽ cong như cười như không, ánh mắt đen láy ép chặt lên ánh mắt cô.

Tim Lâm Niệm đập như trống, ánh nhìn đó quá mức mãnh liệt, khiến cô không thể trốn tránh. Tôn Tề Thiên ở bên cạnh cũng phải lên tiếng:

“Đủ rồi Giang Dữ, đừng có trêu chọc người ta nữa, cẩn thận Lâm Niệm nhà người ta đỏ tai luôn kìa.”

Chuông vào tiết vang lên, Lâm Niệm cố kiềm chế bản thân không bị lay động, quay mặt đi, mắt cụp xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thầy giáo bắt đầu giảng bài. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa cao, cúi đầu chăm chú ghi chép, để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Giang Dữ khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại nơi cổ cô khá lâu. Một lúc sau, mới chậm rãi thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói một tiếng “Ừ.”

Sao cậu có thể rời đi được, khi mà cô chỉ vừa mới trở về.

Những tháng ngày Lâm Niệm đột nhiên biến mất, đêm nào Giang Dữ cũng mơ thấy cô trong bộ váy trắng, cười rạng rỡ rồi dần dần đi xa.

Cậu cố chạy theo, cố gắng níu lấy, nhưng luôn vô ích. Cho đến khi nụ cười của cô cũng nhạt nhòa trong giấc mơ, chẳng còn rõ nét.

Một đêm, cậu bỗng tỉnh dậy giữa cơn mộng, lần đầu tiên gọi điện cho cô.

Âm báo “Thuê bao không tồn tại” vang lên khiến cả người Giang Dữ lạnh toát.

Cậu ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào góc tường, ánh mắt luôn ngạo nghễ của cậu giờ đây chỉ còn lại tuyệt vọng. Môi mím chặt, trắng bệch không chút máu.

Giây phút đó, Giang Dữ hiểu, Lâm Niệm đã thật sự không định chờ cậu nữa rồi.

Nhưng cậu vẫn không cam lòng. Mỗi đêm, như tự hành hạ bản thân, cậu gọi điện cho cô liên tục, lần nào cũng như một mũi kim đâm vào tim.

Mùa đông năm ấy gần kết thúc, cả đêm Giang Dữ không về, một mình ra bờ hồ, khắc nên một bức tượng băng hình cô gái mặc váy múa ba lê.

Hôm sau trời hửng nắng, tượng băng tan chảy từng chút từng chút. Đến khi nó hóa thành vũng nước trên nền xi măng, cậu mới dụi điếu thuốc cuối cùng, vứt hộp rỗng vào thùng rác, chậm rãi rời đi.

Đêm đó là lần đầu tiên Giang Dữ học hút thuốc. Cảm giác vị cay của khói bao quanh khiến tâm trí tê liệt tạm thời và cậu nghiện cái cảm giác đó.

Từ đó, cậu trượt dài trong vòng xoáy thuốc lá, rượu chè, đánh nhau, một thiếu niên u ám cô độc nay lại dễ gần đến lạ. Người ta cười, cậu cũng cười, mà ánh mắt thì mãi chẳng có lấy một tia sáng.

Chỉ cần nghe thấy cái tên “Lâm Niệm”, tâm trạng cậu lập tức dao động.

Tấm ảnh chụp chung duy nhất từng bị cậu xé vụn, nhưng chẳng biết ngày nào lại được cậu dán từng mảnh nhỏ lại, cẩn thận đến đau lòng.

Cậu chưa từng giận cô. Cậu nhớ cô, đến khắc sâu trong máu, đến mức nỗi nhớ trở thành cả thù hận với chính bản thân mình.

Sống từng ấy năm, Giang Dữ vẫn lẻ loi, không có gì cả. Cái gọi là “chờ đợi”, với cậu mà nói, đã thành một loại tê dại.

Cậu từng nghĩ, nếu cậu ở lại, nhỡ đâu một ngày cô quay lại? Nhỡ đâu… cô tìm đến cậu?

May mà, cô thực sự đã trở lại.

Vẫn là đôi mắt sạch sẽ trong veo như ngày nào, mang theo ánh sáng rực rỡ, từng bước tiến về phía cậu.

Tan học buổi tối, Lâm Niệm phá lệ thu dọn cặp từ sớm, thi thoảng lại quay đầu nhìn Giang Dữ, như thể sợ chỉ cần lơ là một giây là cậu lại biến mất.

“Không đùa đâu nha, anh DỮ, cậu nghe giảng nguyên ngày thật đó hả?” Tôn Tề Thiên vừa chơi game xong, nhìn Giang Dữ đeo kính, chỉnh chu ngồi ngay ngắn, mà suýt nữa té ghế.

Thậm chí cậu còn lấy kính ra đeo, kính thật hẳn hoi.

“Cậu xài kính thật hay chỉ đeo gọng cho ngầu thôi?” Tôn Tề Thiên nhịn cười không nổi.

Giang Dữ hơi nghiêng đầu, giơ tay chắn cái móng vuốt thò qua của Tề Thiên, hờ hững: “Đừng có động vào.”

“Ô hô, thật sự có độ cận? Biết cậu ba bốn năm rồi, chưa bao giờ nghe cậu nói cận thị nha.” Tôn Tề Thiên tò mò cúi nhìn tập bài tập: “Chà chà, anh Dữ làm bài nghiêm túc ghê.”

“Câm miệng.” Giang Dữ liếc cậu ta.

Lâm Niệm cũng ghé lại nhìn thử, quả thật chữ vẫn đẹp như xưa. Có điều bài toán làm được nửa thì dừng, chỗ thì bí, chỗ thì sai, chỗ thì để trống…

Thấy một bài gần đúng, Lâm Niệm vừa thở dài, định mở miệng chỉ, thì một bàn tay bỗng nắm lấy cổ tay cô.

Cô ngẩng lên, đụng ngay ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của Giang Dữ.

Cậu cau mày, khóe môi nhếch lên, khẽ cười: “Cậu đang cười nhạo tôi à?”

“Hả? Không có mà!” Lâm Niệm hoảng hốt.

“Vậy thở dài làm gì?”

“Mình chỉ là…” Cô nghĩ mãi không ra lý do, “Chỉ là thói quen thôi.”

Giang Dữ nheo mắt, rõ ràng không tin.

Lâm Niệm thầm nghĩ: chủ đề này nhạy cảm quá, phải đổi hướng gấp.

May sao, Từ Trường Lẫm đúng lúc ấy cầm theo tờ giấy đi về phía họ, đưa cho cô cây bút đen kẹp theo một tờ danh sách.

Đúng lúc cậu vừa ngẩng đầu, ánh mắt lập tức chạm vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Niệm kia.
 
Chạm Lửa - Tô Thời Cửu
Chương 14: Kẻ giết người


Tờ đăng ký trong tay bị Từ Trường Lẫm siết chặt, cậu khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Niệm đã vội vàng rụt tay về.

Bàn tay đột ngột mất đi hơi ấm, ánh mắt Giang Dữ hơi tối lại nhưng không nói gì.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Niệm đứng dậy, nhận lấy tờ giấy trong tay Từ Trường Lẫm, “Cần điền gì sao?”

“Ừ.” Từ Trường Lẫm cụp mắt, chỉ lên những ô mục, “Là bảng đăng ký cho hội thao. Cậu xem muốn tham gia mục nào không? Cô Triệu bảo tốt nhất cả lớp ai cũng nên tham gia một ít.”

Lâm Niệm nhìn theo ngón tay cậu. Đây không phải hội thao bình thường mà là kiểu hội thao vui nhộn quy mô khá lớn.

Cô mới liếc qua một lượt thì Trần Âm Lạc không biết từ đâu nhào ra, thân mật khoác tay cô.

“Niệm Niệm, cô giáo tiếng Anh nhờ cậu qua sắp xếp lại bài thi, chỉ mấy phút thôi.” Nói xong, cô ấy liếc nhìn bảng đăng ký, “À đúng rồi, tụi mình cùng đăng ký thi đi bộ ba chân nhé.”

“Ừ.” Lâm Niệm gật đầu, điền tên xong định trả lại cho Từ Trường Lẫm.

“Mỗi một mục thì hơi ít đấy, hay thêm mục chạy nữa đi? Tụi mình tham gia cùng nhau.” Trần Âm Lạc ngăn lại, chỉ vào một dòng, “Hay tham gia tiếp cái này nhé, chạy tiếp sức 4x800m, không mệt lắm, cũng không cần tăng tốc. Thấy sao?”

Lâm Niệm hơi do dự: “Nhưng mình chạy yếu lắm.”

Từ nhỏ cô đã chẳng có năng khiếu thể thao, dù từng gượng ép tham gia cũng toàn xếp cuối lớp.

“Chạy thì luyện là được mà.” Từ Trường Lẫm đứng bên im lặng nãy giờ lên tiếng, đáy mắt còn thấp thoáng chút mong đợi, “Tôi sáng tối đều luyện chạy, có thể dẫn cậu chạy cùng.”

Lúc này đã tan học, trong lớp lác đác vài nhóm bạn, phần lớn đã ra về, thỉnh thoảng có người đi ngang còn lén liếc nhìn mấy người họ.

Giang Dữ chẳng nói gì, tựa lưng lên ghế, mắt đen sâu thẳm hơi lạnh lùng nhìn ba người đang chăm chú điền bảng đăng ký.

“Nhưng mà…” Lâm Niệm vẫn lưỡng lự.

“Đi mà Niệm Niệm.” Trần Âm Lạc len lén liếc về góc lớp, nơi một nam sinh đang cúi đầu làm bài, tai hơi đỏ lên, giọng cũng nhỏ lại ghé sát tai Lâm Niệm, “Coi như giúp mình một lần nhé? Tờ đăng ký này là do lớp phó thể Dữ quản, nếu không đủ người cô sẽ trách Triệu Điển thì sao?”

Cả lớp ai cũng biết Trần Âm Lạc thích lớp phó thể Dữ Triệu Điển, ngay cả Lâm Niệm mới chuyển đến cũng thường nghe bàn tán về họ.

Dưới ánh mắt mong mỏi của Trần Âm Lạc, cuối cùng Lâm Niệm cũng đồng ý.

Chỉ là cô thấy hơi lạ, sao Triệu Điển có thể thản nhiên ngồi đó làm bài, còn chuyện này để Trần Âm Lạc chạy ngược chạy xuôi?

Lâm Niệm vừa điền xong, Trần Âm Lạc liền giật tờ quăng cho Tôn Tề Thiên đang chơi game bên cạnh: “Này, Tôn Tề Thiên, cậu cao gần mét chín mà không xấu hổ à? Điền đi!”

Thật ra Giang Dữ dù xét về dáng người hay chiều cao đều hợp tham gia hơn Tôn Tề Thiên nhiều, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô thì bị vẻ mặt u ám của Giang Dữ dập tắt ngay.

Tôn Tề Thiên lười biếng liếc qua tờ giấy, cầm lên phẩy phẩy trên không, giọng đầy khinh thường: “Cái quái gì vậy, bỏ đi, không tham gia.”

Tờ đăng ký bỗng bị ai đó rút mất, Tôn Tề Thiên quay lại thì thấy Giang Dữ đang một tay đút túi, tựa lưng lên ghế, cúi mắt nhìn tờ giấy.

“Còn thiếu bao nhiêu mục?”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nghe bình thản đến mức chẳng mang theo chút cảm xúc nào.

Xung quanh im phăng phắc, chẳng ai ngờ Giang Dữ lại lên tiếng hỏi chuyện này.

Vài giây sau, cậu mới lười biếng ngước mắt liếc nhìn Trần Âm Lạc, cô nàng lúc này mới giật mình, vội đáp: “À, còn thiếu nhiều lắm. Giang Dữ, cậu tham gia hả? Tùy cậu chọn đi, một mục cũng được.”

Nói rồi, cô theo bản năng liếc Lâm Niệm, bổ sung thêm: “À, phải rồi. Tới lúc luyện tập thì các nhóm nam nữ đều tập chung trên sân đấy.”

Giang Dữ hờ hững “Ừ” một tiếng, lạnh nhạt liếc Từ Trường Lẫm rồi mới thả ánh mắt lười nhác trở lại tờ giấy, tiện tay cầm bút ký tên vào hai ô.

Chính là đi bộ ba chân và tiếp sức, mà tên Từ Trường Lẫm cũng ở đầu danh sách hai mục đó.

“Anh Dữ, cậu tham gia thật à?”

Tôn Tề Thiên há hốc miệng, biết Giang Dữ bao lâu nay còn chưa từng tham gia đội bóng, nói gì đến hội thao.

“Ừ.”

“Vì sao?” Tôn Tề Thiên buột miệng.

“Vì danh dự lớp.”

Tôn Tề Thiên: “…?”

Ra khỏi lớp, Giang Dữ vẫn không có ý định đi ngay, nửa cúi đầu, nhàm chán nghịch chiếc bật lửa trong tay.

Tôn Tề Thiên theo thói quen muốn vỗ vai cậu: “Hôm nay hiếm lắm mới thấy cậu, đi đâu đấy? Tới chỗ lão Hoàng à?”

Giang Dữ khẽ cau mày, nghiêng người tránh tay cậu ta, giọng bình thản: “Cậu đi trước đi, tối nay tôi có việc.”

Tôn Tề Thiên còn chưa kịp hỏi thì ngoài cửa vang lên giọng ai đó: “Giang Dữ, có người tìm cậu.”

“Ai thế?” Tôn Tề Thiên buột miệng.

“Không quen. Nhìn như đàn ông tầm bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề lắm.”

Tôn Tề Thiên lập tức sững mặt, vô thức liếc Giang Dữ, thấy sắc mặt cậu cũng cực kỳ khó coi.

“Đệt.” Tôn Tề Thiên chửi nhỏ, xắn tay áo định xông ra ngoài, “Lão ta còn mặt mũi tìm cậu? Để tôi đuổi đi, chết dí còn đeo bám chắc?”

“Thôi, không cần.” Giang Dữ lãnh đạm đứng dậy, một tay đút túi kéo cậu ta lại, “Lát Lâm Niệm về thì bảo cô ấy nói với bà, đợi tôi ở nhà, tôi về sau.”

Nói rồi, cậu tiện tay cầm lấy áo khoác đồng phục vắt trên ghế, hờ hững khoác lên vai bước ra.

Tôn Tề Thiên nhìn bóng lưng cậu, sững người thật lâu. Dù họ thân đến đâu, cũng không ngờ đã ở mức dọn về sống cùng rồi sao?

Ánh chiều yếu ớt rải xuống con đường nhỏ ngoài cổng trường, hàng xe đạp dựng ven đường, giữa biển áo xanh học sinh trông thật yên bình.

Từ xa, Giang Dữ đã thấy người đàn ông mặc vest đứng cạnh gốc cây, cậu bực bội sờ điếu thuốc trong túi, ngập ngừng rồi lại cất vào.

“Tìm tôi có việc gì?”

Giọng cậu lành lạnh và nhàn nhạt, hai tay đút túi chậm rãi bước tới, lười biếng tựa lên xe đạp bên cạnh.

“Tiểu Dữ đến rồi à.” Người đàn ông nở nụ cười, đáy mắt lại đầy dè dặt, “Bố cứ tưởng hôm nay đợi không nổi.”

Giang Dữ nhếch mày, bật cười giễu cợt: “Hôm nay không được thì mai lại đến thôi, ông bao giờ buông tha tôi dễ thế?”

Người đàn ông không đáp, một lúc sau mới cúi đầu, hai tay luống cuống lau mặt, giọng run run.

“Năm xưa là bố có lỗi với con, bố không biết bà ấy sẽ chết, bố thật sự không biết. Bao năm qua bố day dứt, nhưng bố chỉ biết bất lực. Ông nội con nói con được chú Giang Dữa đi, bố đã tìm con rất lâu, họ lại bảo không biết con ở đâu, nói con hư hỏng rồi. Nhưng bố không tin, Tiểu Dữ, con là đứa trẻ ngoan, học giỏi như vậy.”

Ông ta nói càng lúc càng nhanh, dồn nén bao năm áy náy, ấm ức, giờ tuôn trào thành nghẹn ngào.

Giang Dữ im lặng, ánh mắt nặng trĩu nhìn hàng xe đạp.

Một chiếc lá ngô đồng rơi nhẹ lên yên xe, trông thật cô đơn và yếu ớt.

“Triệu Minh Triết, tôi không trách ông.”

Rất lâu sau, Giang Dữ mới cụp mắt, giọng rất nhạt: “Đó là chuyện giữa các người, đã qua lâu rồi, tôi sớm quên rồi, ông cũng nên nhìn về phía trước.”

Năm đó, cha đón cậu tan học về nhà, nghe thấy tiếng mẹ và người đàn ông khác trong phòng. Những tiếng la hét, r.ên rỉ ấy vẫn vang bên tai cậu.

Đó là lần đầu tiên Giang Dữ thấy Triệu Minh Triết nổi giận điên cuồng, túm lấy đồ vật ném loạn vào đôi nam nữ trên giường. Vẻ hoảng loạn của mẹ càng khiến cha mất kiểm soát.

Cho đến khi con dao đâm vào người đàn bà kia, máu văng đầy mặt Giang Dữ, cậu mới bừng tỉnh khỏi cơn tê dại.

Những chuyện sau đó cậu không nhớ rõ. Chỉ biết đêm đó cha uống rất nhiều, nước mắt rơi lã chã trên mặt cậu, ôm chặt cậu khóc đến lạc giọng.

Sáng hôm sau, Triệu Minh Triết tự thú. Đôi còng tay lạnh ngắt sáng loáng trước mắt đứa trẻ bảy tuổi. Tấm ảnh gia đình treo tường cũng rơi xuống đất vỡ tan.

Gia đình tan nát, tuổi thơ của cậu cũng chôn vùi theo.

Cậu bé quỳ gối nhặt mảnh kính vụn ôm vào lòng, mắt khô rát như bị khoét một lỗ to, nước mắt cũng chẳng thể rơi.

Giờ nhớ lại, Giang Dữ không rõ mình đã thấy thế nào, chỉ biết tim vẫn nặng trĩu, có một tảng đá đè lên mãi chẳng thể vượt qua.

“Tiểu Dữ.” Giọng Triệu Minh Triết trầm Dữ kéo anh về thực tại, “Ông nội con bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không còn được bao lâu. Năm xưa là lỗi của cha, cha hỏng cả một đời, nhưng ông nội thật sự nhớ con, ngay cả lúc hôn mê cũng gọi tên con.”

Giang Dữ không đáp, tay siết hộp thuốc lá càng lúc càng chặt.

Lá ngô đồng xào xạc, Triệu Minh Triết “phịch” một tiếng quỳ xuống, giọng khàn đặc run rẩy.

“Nên cha cầu xin con! Về thăm ông một lần đi, coi như thứ cuối cùng đứa con bất hiếu này có thể làm cho ông ấy!”

Gió ngừng thổi, im lặng như tờ.

Giang Dữ sững người, tay buông lỏng hộp thuốc lá.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back