Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấm Dứt Lệ Thuộc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,569
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMdwhBR6wtXhzJK601BKfi92ESirv1jINivBL9sGmfVPU7HCZkvTwfv6GlhVLZ66pUltB-teNhTGK41s8_53hFZ_1WOVh-X97K4w4WJ8HNnGigw-qGqh9m01dYJWL52SJu2VgaP3MqPv0VFw5UeL9vP=w215-h322-s-no-gm

Chấm Dứt Lệ Thuộc
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lá thư tình giấu dưới gầm giường bị anh tôi phát hiện rồi.

Tôi rơi nước mắt đầm đìa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh lần lượt đốt từng bức thư tôi viết cho anh thành tro bụi.

Trong ánh sáng leo lét, anh châm một điếu thuốc bằng ngọn lửa đó.

Anh cười hỏi tôi:

"Thích cả anh trai mình, Thẩm Tuế Hòa, em không thấy ghê tởm à?"

Để tôi dứt khỏi thứ tình cảm lệch lạc này, anh đã nhốt một đứa mắc chứng thích tiếp xúc da thịt như tôi vào phòng dụng cụ suốt một ngày một đêm.

Khi được cứu ra, tôi đứng còn không vững nhưng bản năng vẫn khiến tôi phản kháng lại sự đụng chạm của anh.

Kể từ ngày hôm đó, tôi đã quyết định… sẽ không thích anh nữa.

Ngày này qua ngày khác, tôi ngoan ngoãn giữ khoảng cách với anh, học hành, chữa bệnh, học cách chăm sóc bản thân thật tốt.

Anh chỉ nghĩ tôi vẫn còn đang giận dỗi.

Thế nhưng sau đó, khi tôi run rẩy bước xuống từ xe của người anh em thân thiết với anh.

Anh nhìn những vết hôn đầy người tôi rồi đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.

"Thẩm Tuế Hòa, em nhắc lại lần nữa xem, em nói em chỉ qua xe thằng súc sinh đó để tránh mưa thôi còn gì?"

Tôi ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt:

"Anh à, người lớn cả rồi mà, anh nghĩ sao?"​
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 1: Chương 1



Trong nhà vẫn sáng đèn, vậy mà không thấy bóng dáng anh tôi đâu cả.

Chỉ có cửa phòng tôi là mở toang.

Tim tôi thắt lại, cố tỏ ra bình tĩnh gọi hai tiếng "Anh ơi."

Nhưng không ai trả lời.

Khoảnh khắc bước vào phòng, cổ tay tôi bỗng đau nhói.

Trời đất quay cuồng.

Đến khi phản ứng lại được thì hai tay tôi đã bị bẻ quặt ra sau, bị người ta đè chặt xuống đất trong tư thế quỳ đầy nhục nhã.

Trước mắt là căn phòng ngổn ngang, cái hộp giấy giấu dưới gầm giường bị lôi ra, những bức thư tình được xếp gọn gàng giờ tung toé khắp nơi.

Tất cả những tâm tư tăm tối, không thể để lộ của tôi cứ thế tr@n trụi phơi bày dưới ánh sáng, không còn chỗ để trốn.

Sau lưng vang lên một chất giọng lạnh thấu xương.

"Thẩm Tuế Hòa, em giải thích sao đây?"

Anh tôi… Phát hiện rồi.

Tim tôi như ngừng đập.

Mặt trắng bệch, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời.

Một tờ giấy bị đ è xuống nền nhà trước mặt tôi.

"Giải thích không được? Vậy hay là đọc to lên nhé?"

Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn qua.

Trên tờ giấy thư, từng chữ từng dòng đều kín đặc tình cảm tôi dành cho Đoạn Diệc… một thứ tình cảm khắc sâu tận xương tủy.

Cảm xúc vỡ vụn trong khoảnh khắc, nước mắt tôi rơi lã chã xuống nền nhà.

Tôi nghẹn ngào mở miệng:

“Anh, rõ ràng chúng ta đâu có quan hệ máu mủ đúng không? Vậy tại sao em lại không thể thích anh chứ?”

“Thẩm Tuế Hòa.”

Đoạn Diệc bật cười, trong giọng nói hoàn toàn không có lấy một chút hơi ấm.

“Thích chính anh trai của mình, em không thấy ghê tởm à?”

“Giờ anh thật sự nghi ngờ…”

“Em thật sự mắc chứng thích tiếp xúc da thịt, hay chỉ giả vờ để tiếp cận anh?”

Khoảnh khắc đó sắc mặt tôi tái nhợt như bị rút sạch máu.

Không nói nổi một lời.

Rõ ràng chỉ mới cuối hạ.

Vậy mà tôi lại thấy lạnh thấu xương.

Tôi và Đoạn Diệc là anh em trong một gia đình tái hôn.

Dì Đoạn bận rộn công việc, suốt ngày đi công tác nên trong nhà thường chỉ có ba người là Đoạn Diệc, tôi và bố tôi.

Năm tôi mười tuổi, có một hôm tôi đi học cùng Đoạn Diệc, nửa đường mới phát hiện mình để quên bảng tên ở nhà.

Tôi bảo anh đi trước, còn mình quay về lấy.

Đó là một ngày hè rực lửa, nắng sớm thôi mà đã đủ khiến người ta bực bội và khó chịu rồi.

Trong nhà rất yên tĩnh.

Chỉ có phòng của dì Đoạn vọng ra tiếng cười khanh khách của một người phụ nữ.

Chói tai và nhức óc kinh khủng.

Và đó không phải giọng của dì Đoạn.

Tôi nhận ra điều này.

Quạt trần kiểu cũ phía trên đầu vẫn đều đều quay một vòng nặng nề.

Tôi đẩy hé cửa ra, len lén nhìn vào bên trong.

Khói thuốc lượn lờ.

Hai cơ thể tr@n trụi quấn lấy nhau kịch liệt trên giường.

Người phụ nữ thì tôi không quen.

Còn người đàn ông… là bố tôi.

Giây phút đó, khuôn mặt ông đang méo mó vì hưng phấn, trông như ác quỷ vậy.

Lạ lẫm đến đáng sợ.

Tôi muốn lùi lại, muốn bỏ chạy nhưng đôi chân như bị đóng băng, không sao cử động được.

Một cơn buồn nôn dữ dội ập đến.

Tôi bịt miệng, nấc lên trong khô khốc, lúc ngẩng đầu lên lại chạm ngay ánh mắt của bố.

Căn phòng lập tức rối tung rối mù.

Còn tôi chỉ đứng đơ tại chỗ như hóa đá.

Mọi sự ghê tởm của cuộc đời, trong một ngày hôm ấy đã in sâu vào tim tôi.

Không biết qua bao lâu, bố tôi nắm lấy cổ tay người đàn bà kia, đẩy tôi sang một bên rồi cùng bà ta bước ra ngoài.

Cô bé là tôi khi ấy, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm: Lần này bố đi rồi thì sẽ không quay lại nữa.

Thế là tôi vươn tay, nắm lấy gấu quần ông.

Không rõ là muốn níu kéo, hay chỉ là bản năng. Nhưng dù là gì đi nữa thì nó cũng chẳng có tác dụng.

Tôi bị kéo lê đi mấy bước, rồi ăn một cái tát như trời giáng, đầu đập mạnh vào góc bàn.

Bố đi rồi.

Người đàn bà lạ mặt cũng đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Tôi không nhúc nhích, chỉ nghe tiếng máu nhỏ tí tách xuống sàn.

Ngay lúc sắp lịm đi, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tôi cố gắng mở mắt.

Là Đoạn Diệc—nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt anh vì quá lo.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 2: Chương 2



Cậu con trai nhỏ xíu ấy đứng trên ghế, dùng điện thoại bàn gọi cứu hộ, cố giữ bình tĩnh để báo địa chỉ và miêu tả tình hình.

Khi gọi cho dì Đoạn, giọng anh vẫn mang theo tiếng nức nở:

“Mẹ ơi, em sắp không cứu được rồi, mẹ về nhanh đi…”

Dập máy xong thì anh đến chỗ tôi, nắm chặt tay tôi, cứ thế lặp đi lặp lại bên tai:

“Tuế Tuế, em sẽ không sao đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì hết.”

Nói mãi nói mãi, chính anh lại bật khóc trước.

“Tất cả là tại anh, anh không nên để em về một mình, đều là lỗi của anh cả…”

May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là sau khi tỉnh lại, tôi mắc chứng thích tiếp xúc da thịt—bản năng luôn khao khát sự gần gũi với người khác.

Thế nhưng trải nghiệm hôm ấy lại khiến tôi vô thức ghê sợ bất kỳ sự đụng chạm nào.

Chỉ ngoại trừ Đoạn Diệc.

Để chăm sóc bệnh tình của tôi, anh luôn có mặt bất cứ khi nào tôi cần.

Chỉ cần tôi đưa tay, anh chưa từng từ chối cái nắm tay hay cái ôm của tôi.

Cảm xúc của tôi với anh cứ thế trong những tiếp xúc thân mật lặp đi lặp lại ấy, dần dần đổi chất.

Trước giờ dì Đoạn luôn rất tốt với tôi.

Dù bố tôi làm ra chuyện nhơ nhớp như vậy, dì cũng chưa từng giận lây sang tôi mà vẫn thương yêu tôi như con ruột.

Trong lòng tôi từng ôm một hy vọng không nên có:

Biết đâu… Đoạn Diệc cũng thích tôi.

Biết đâu… dì Đoạn cũng sẽ chấp nhận tôi và anh bên nhau.

Cho đến khi tôi nghe chính miệng Đoạn Diệc nói… Người đàn bà xa lạ hôm đó chính là em gái nuôi của bố tôi.

Thế là tôi dọn sạch những suy nghĩ không nên có.

Cất thư tình vào hộp giấy, giấu cảm xúc vào thứ gọi là tình thân.

Nhưng rồi, vẫn bị phát hiện.

Tình cảm của tôi dơ bẩn và ghê tởm đến mức không thể che giấu.

Lửa bốc cao tận trần.

Từng chữ trong những bức thư tình tôi viết, từng bức, từng bức một lao vào biển lửa rồi hóa thành tro tàn.

Tôi nhìn trong câm lặng.

Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu.

Dường như trong lòng tôi có một mảnh vỡ đang sụp đổ.

Dựa vào ánh lửa, Đoạn Diệc châm một điếu thuốc.

Trong làn khói mờ mịt, anh hỏi tôi:

“Thẩm Tuế Hòa, hẳn là mấy năm nay em đều đang diễn nhỉ? Trong máu em vẫn chảy thứ bẩn thỉu như của bố em, phải không?”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong thoáng chốc tôi không hiểu nổi anh đang nói gì nữa.

Mười năm rồi.

Tôi từng nghĩ mình đã thoát khỏi quá khứ.

Mười năm rồi.

Vậy mà khói thuốc trong ác mộng vẫn chưa tan đi.

Mười năm rồi.

Thì ra… tôi chưa bao giờ rời khỏi căn phòng ấy.

Tôi thấy buồn cười, ho khan vì bị mùi thuốc lá sặc đến cay mắt.

Một lúc lâu sau, điếu thuốc mới tàn trên nền tro lạnh.

Đoạn Diệc bước ngang qua người tôi, chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Tôi cố mở miệng, giọng khàn đặc:

“Anh… có phải anh rất ghét em không? Tình cảm của em… khiến anh ghê tởm đến thế sao?”

Đoạn Diệc không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn tôi.

Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, giọng anh lạnh băng như dao cứa:

“Thẩm Tuế Hòa, nếu em còn không nhận rõ vị trí của mình thì cút khỏi cái nhà này cho anh.”

“Anh nói là làm.”
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 3: Chương 3



Đây là lần đầu tiên tôi phải học cách một mình vượt qua một đêm dài.

Chứng bệnh của tôi phát tác nặng hơn khi tâm trạng không ổn định.

Đoạn Diệc biết rõ chắc chắn đêm nay tôi sẽ chịu không nổi, nhưng anh không quan tâm nữa rồi.

Cũng không sao.

Rồi tôi cũng phải học cách sống một mình mà.

Tôi lôi hết quần áo trong tủ ra, xếp từng cái một quanh người, cố tưởng tượng rằng mẹ đang ôm lấy tôi.

Dù rằng mẹ ruột tôi mất từ rất sớm… đến mức ký ức về bà cũng nhạt nhòa chẳng rõ ràng.

Dựa vào chút ảo tưởng đáng thương ấy, tôi gắng gượng đến tận rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.

Khi tỉnh lại, tôi nhìn vào gương, mắt vẫn còn sưng húp như trái óc chó.

Hết cách rồi, tôi đành đeo kính gọng đen để che đi.

Tiết học đại cương bắt đầu lúc 8 giờ sáng, tôi và Đoạn Diệc chọn cùng một lớp.

Trước đây là vì tiện chăm sóc tôi.

Còn bây giờ… lại chỉ khiến không khí thêm ngột ngạt.

Vừa bước vào lớp, ánh mắt Đoạn Diệc đã chẳng hề kiêng dè, quét tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười mỉa mai:

“Không phải em cũng tự mình vượt qua được đấy thôi? Lúc trước trước mặt anh làm bộ yếu đuối cái gì?”

Tôi không muốn phản ứng.

Nhưng anh lại sa sầm mặt, vươn tay chặn ngang trước mặt tôi, nhíu mày tặc lưỡi:

“Thẩm Tuế Hòa, anh đang hỏi em đấy.”

Tối qua vừa khóc, hôm nay tuyến lệ lại nhạy cảm bất thường.

Tôi siết chặt tay, cố giấu mặt sau tròng kính…

Không muốn tỏ ra yếu đuối.

Không muốn để anh thấy tôi lại khóc.

Khi đang căng thẳng giằng co thì đột nhiên có người vươn tay gạt phăng cánh tay Đoạn Diệc ra.

Một giọng nói xa lạ nhưng phảng phất quen thuộc vang lên bên tai tôi đầy khiêu khích:

“Đoạn Diệc, muốn phát điên thì sang vườn thú bên cạnh mà hú. Trong trường cấm nuôi chó, nhất là chó dại thì càng không được nuôi.”

Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

Phải mất một lúc mới nhận ra người đó là ai.

Là Hạ Chước bạn của anh tôi, là người hồi nhỏ hay chọc tôi, bảo tôi gọi là "anh trai" đó.

Thì ra anh ấy cũng học ở trường đại học này.

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Hạ Chước đã đẩy tôi đi được mấy bước, bỏ lại Đoạn Diệc với vẻ mặt u ám phía sau.

Anh ấy ấn tôi ngồi xuống một chỗ trống, tiện thể đẩy luôn bạn cùng phòng của mình ra.

"Đây đây, em ngồi đây, đừng để ý cái thằng não tàn kia. Em có muốn uống nước không? Hay là muốn uống gì khác?"

Tôi đờ đẫn lắc đầu.

Tâm trí tôi vẫn còn kẹt lại ở khoảnh khắc Hạ Chước đẩy tôi đi.

Tay anh ấy không hề trực tiếp chạm vào người tôi, mà chỉ khẽ đặt hờ lên quai ba lô sau vai tôi.

Xem ra, anh ấy vẫn còn nhớ việc tôi sợ bị đụng chạm… Mặc dù chuyện đó đã xảy ra từ 7-8 năm trước.

Tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, tứ chi toàn thân như có dòng ấm áp chạy qua.

Tôi mỉm cười với anh ấy, lí nhí nói:

"Cảm ơn anh Hạ Chước."

"Ấy."

Hạ Chước khẽ đáp lại một tiếng, đôi mắt phượng xếch nhẹ híp lại vì vui, trông cứ như một con hồ ly gian xảo vậy.

...

Chớp mắt đã đến buổi chiều.

Trước khi chào tạm biệt, tôi đã xin Hạ Chước phương thức liên lạc.

Trên đường đi đến phòng học của tiết tiếp theo, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ Đoạn Diệc.

[Tuế Tuế, bệnh của em có tái phát không?]

Tay tôi siết chặt điện thoại.

Còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tin nhắn tiếp theo đã tới.

[Tới phòng dụng cụ ở sân thể dục số 1 đi.]

[Anh giúp em.]

Nói thật thì tôi không muốn gặp Đoạn Diệc.

Nhưng nếu không đi, tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi.

Tôi từng thử nhờ các bạn nữ khác giúp đỡ để xoa dịu triệu chứng khát tiếp xúc da thịt.

Nhưng mỗi lần có ai đó chạm vào tôi… Nắng gắt, máu, tr@n trụi, đau đớn.

Những ký ức tôi đã vùi sâu lập tức ập trở lại.

Cho đến hiện tại, Đoạn Diệc vẫn là "thuốc giải" duy nhất của tôi.

Cho dù hôm nay có thể gồng gánh vượt qua thì vẫn còn ngày mai, ngày kia... không thể trốn mãi được.

Tôi không thể vì không muốn gặp anh mà ngay cả cuộc đời mình cũng mặc kệ.

Thế rồi sau khi quyết tâm, tôi vẫn đi về phía sân thể dục.

Đoạn Diệc đứng trước cửa phòng dụng cụ, khoanh tay cười như không cười nhìn tôi.

Khoảnh khắc tôi vừa bước tới gần thì anh đột ngột áp sát, mạnh tay đẩy tôi vào trong phòng.

Điện thoại trong lúc va chạm bị văng ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã ngồi xuống đất, cánh tay cọ trên mặt sàn đến rướm máu.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 4: Chương 4



Cánh cửa sắt trước mặt bị đóng sầm lại.

Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.

Tôi sững sờ lên tiếng: "Anh… anh định làm gì vậy?"

Giọng của Đoạn Diệc xuyên qua cánh cửa sắt dày nặng, nghe mơ hồ không rõ:

“Giúp em trị bệnh. Tuế Tuế, anh không muốn truy cứu mấy năm qua em là thật sự bị bệnh hay đang diễn trò nữa.”

“Chỉ cần em đồng ý dứt khoát cắt đứt cái tình cảm lệch lạc này trong hôm nay thì chúng ta vẫn có thể như trước kia, được không?”

Nỗi sợ lạnh toát cắm phập vào xương sống.

Tôi chẳng buồn để ý đến vết thương rát buốt nữa, vội bật dậy đập mạnh vào cửa sắt, giọng run rẩy:

“Anh, thả em ra. Em không thích anh nữa rồi, thật đấy, em không thích anh nữa rồi, anh thả em ra đi!”

Ngoài cửa chỉ truyền đến một tiếng cười khẩy, trong âm thanh ấy phảng phất chút mệt mỏi khó nhận ra.

“Tuế Tuế, rốt cuộc là từ bao giờ anh lại nuôi ra một đứa giỏi nói dối như em chứ?”

Tiếng bước chân vang lên.

Vài phút sau, bên ngoài hoàn toàn im ắng.

Anh đi rồi.

Ban đầu, tôi còn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, tiết kiệm sức để kêu cứu và tìm cách thoát thân.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tia sáng cuối cùng lọt qua khe cửa cũng tắt hẳn.

Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh như mực.

Chứng khát tiếp xúc da thịt của tôi… cuối cùng vẫn phát tác.

Như thể có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc thịt, từng đoạn xương.

Tôi co rút lại trong một góc, run rẩy không kiểm soát nổi, môi bị cắn đến bật máu.

Ý thức dần dần mơ hồ.

Làn khói trắng vô tận xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, một lần nữa bao phủ trước mắt tôi.

Tôi nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống nền.

Và cả tiếng im lặng sâu không đáy.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cửa phòng dụng cụ bị ai đó đạp tung.

Ánh sáng tràn vào.

Sau một trận hỗn loạn ồn ào, có người vòng qua cánh tay tôi, cẩn thận bế tôi lên.

Hình như có tiếng cãi nhau.

“Hạ Chước, buông con bé ra. Mày không biết à? Vốn dĩ nó không thể chịu nổi việc bị người khác chạm vào, mày chạm vào chỉ khiến nó thêm đau khổ mà thôi.”

Rõ ràng vòng tay đang ôm tôi khựng lại một chút.

“Mẹ kiếp, mày đã làm em ấy ra nông nỗi này rồi, làm sao tao yên tâm giao em ấy lại cho mày được?! Tránh ra đi!”

“Nó là em gái tao, thế nào cũng chẳng liên quan gì tới mày.”

Ngay giây tiếp theo, có người túm chặt lấy cánh tay tôi, định kéo tôi đi.

Khoảnh khắc bị chạm vào, phản kháng từ tận sâu trong linh hồn trào lên mãnh liệt.

Cả người tôi chấn động, mạnh mẽ hất văng đối phương ra, rúc lại trong lòng người kia tìm một tư thế thoải mái mới chịu yên.

Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn không biết nữa.

Chỉ nhớ gió thổi rất mạnh, nhưng vòng tay đỡ lấy tôi lại vô cùng vững vàng.

Lúc mở mắt lần nữa, tôi đã ở bệnh viện rồi.

Tôi mới chỉ động nhẹ ngón tay thì Hạ Chước đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh tôi cũng lập tức tỉnh dậy.

Đôi mắt đẹp của anh ấy lúc này đỏ ngầu tơ máu.

Thấy tôi tỉnh, anh ấy bật dậy ngay.

“Em ở đây đợi chút, anh đi gọi bác sĩ.”

Chạy được hai bước, anh lại quay lại.

Vội vội vã vã nhập số mình vào điện thoại của tôi, nhét vào tay tôi rồi căn dặn:

“Nếu Đoạn Diệc dám làm phiền em thì gọi ngay cho anh, một phút sau anh sẽ có mặt, rõ chưa?”

Tôi khẽ gật đầu.

Hạ Chước vừa rời đi, quả nhiên như anh ấy dự đoán, Đoạn Diệc lập tức bước vào.

Dưới ánh đèn trắng bệch của bệnh viện, ngũ quan của anh trông càng thêm sắc nét.

Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần dùng ánh mắt để vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Vậy mà khoảnh khắc này, tôi lại thấy anh thật xa lạ, thậm chí đến mức chán ghét.

“Tuế Tuế, em đang hận anh sao? Anh…”

“Đủ rồi.”

Tôi lạnh lùng cắt ngang lời chưa nói hết.

“Dì Đoạn và anh đã chăm sóc em nhiều năm, em rất biết ơn… Nhưng đến đây là kết thúc rồi. Sau khi xuất viện, em sẽ thuê một phòng gần trường, sau này sẽ không về nhà nữa.”

“Còn nữa, em không thích anh nữa rồi.”

Sắc mặt Đoạn Diệc lập tức sa sầm.

“Tuế Tuế, đừng dỗi.”

Tôi thấy nực cười đến mức muốn cười ra tiếng luôn đấy.

“Em không dỗi. Đoạn Diệc, ai lại đi thích một người hết lần này đến lần khác làm tổn thương mình chứ? Em rẻ mạt đến thế sao?”

Đây là lần đầu tiên, tôi không gọi anh là “anh”.

Gương mặt Đoạn Diệc khựng lại.

Ngay khoảnh khắc đó, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong mắt anh; nhưng rất nhanh, anh đã thu lại cảm xúc, quay đi với vẻ mặt vô cảm.

“Thẩm Tuế Hòa, đã là người lớn rồi thì nên nghĩ cho kỹ, lời nói ra sẽ có hậu quả.”

“Em nghĩ ngoài anh ra, còn ai có thể chấp nhận cái căn bệnh ghê tởm đó của em nữa?”

Nói rồi anh rời đi.

Tôi nghiến chặt răng cố nén nước mắt trở vào.

Những lời Đoạn Diệc nói không sai.

Anh là người duy nhất có thể giúp tôi khi bệnh phát.

Nhưng từ giờ trở đi, dù có đau đớn đến chết, tôi cũng tuyệt đối không quay lại cầu xin anh nữa.

Huống hồ, trong cơn hôn mê tôi vẫn còn lờ mờ nhớ được một vài chuyện.

Người đưa tôi đến bệnh viện là Hạ Chước, mà sự tiếp xúc của anh ấy… dường như không làm tôi cảm thấy quá khó chịu.

Có lẽ phản ứng của tôi với việc bị chạm vào cũng sẽ thay đổi theo tâm lý.

Nếu vậy thì tôi có thể thử chữa lành bản thân xem sao.

Tôi muốn sống như một người bình thường, không cần ai thương hại, sống một cách độc lập và tự do.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 5: Chương 5



Hạ Chước ở lại bệnh viện chăm tôi suốt thời gian điều trị.

Trong mấy tuần đó, Đoạn Diệc không xuất hiện lấy một lần.

Tôi biết anh đang chờ tôi cúi đầu nhận sai, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Đêm trước ngày xuất viện, tôi cuộn mình trên giường bệnh, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.

Có vẻ như chứng bệnh lại sắp phát tác rồi.

Cảm giác khao khát trỗi dậy dữ dội giữa màn đêm tĩnh mịch, như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt.

Hạ Chước nằm nghiêng trên giường gấp, mày nhíu lại, trông như ngủ không được ngon.

Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Như có ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra đặt lên má anh ấy.

Ấm áp.

Cảm giác rất dễ chịu.

Hình như… không thấy chán ghét.

Lạ thật.

Tôi nghĩ một lúc rồi khẽ di chuyển tay xuống dưới.

Lại dời xuống chút nữa.

Ồ.

Thì ra là mềm thật.

Khoan đã.

Tôi đang làm gì vậy má?!

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi lập tức muốn rụt tay lại.

Nhưng mới rút được nửa đường đã bị người ta chụp lấy cổ tay.

Hạ Chước nheo đôi mắt dài hẹp, ánh nhìn dưới ánh sáng lờ mờ vừa như cười lại chẳng hề có ý cười.

“Em gái à, thừa nước đục thả câu… không hay lắm đâu, ha?”

Tôi cảm giác trong đầu mình như bùm một tiếng nổ tung.

Sức nóng từ chỗ da thịt tiếp xúc lan dần ra khắp cơ thể, đến tận vành tai cũng nóng bừng.

“Em, em không có ý đó đâu, thật đấy, em có lý do… Đúng rồi, là vì—”

Thấy tôi vì với chả mãi mà chẳng nói ra được nguyên nhân, Hạ Chước khẽ bật cười thành tiếng.

“Vậy là hết khó chịu rồi à?”

Tôi gật gật đầu, gượng gạo đáp: “Vâng, không khó chịu nữa rồi.”

“Thế thì tốt rồi.” Anh ấy nhún vai, tỏ vẻ chẳng để bụng gì: “Anh Hạ Chước của em không nhỏ nhen như ai kia đâu. Em muốn làm gì với anh cũng được hết.”

“Nhưng… chỉ giới hạn hôm nay thôi đấy.”

Hạ Chước kéo dài giọng, vẻ mặt như đang nói: “Cơ hội chỉ đến một lần, không tranh thủ là hết ngay.”

Anh ấy nhẹ nhàng dắt tay tôi đặt lại về chỗ cũ.

Tay vừa chạm xuống, cảm giác nóng rực quen thuộc lại truyền đến.

“Thế này được chưa?”

Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí đáp bừa một câu: “Được rồi, cảm ơn anh Hạ Chước.”

Dù có xấu hổ muốn độn thổ nhưng không thể không thừa nhận… Hiệu nghiệm thật luôn này!

Nhịp tim mạnh mẽ của Hạ Chước truyền qua lòng bàn tay tôi, từng nhịp một khiến tôi cũng thấy run rẩy theo.

Tôi khép mắt lại.

Cảm giác khó chịu lẩn khuất quanh mình dần dần tan biến.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi không bị tỉnh giấc giữa đêm.

Thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, tôi vẫn đặt tay lên người Hạ Chước.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, hình như có gì đó không đúng.

Ví dụ như, trong mơ… Hạ Chước không mặc quần áo.

Tôi cũng không nằm trên giường bệnh, mà là đang ngồi hẳn trên người anh ấy.

Căn phòng rất tối, chỉ có một tia sáng le lói từ khe rèm chiếu vào, phản chiếu trong mắt Hạ Chước như ánh lửa lay động.

Anh ấy nói với giọng dụ dỗ như dạy con nít:

“Làm tiếp đi.”

“Ừm, giỏi lắm.”

“Tuế Tuế, em thông minh thật.”

“Còn rất ngoan nữa.”



Tôi choàng tỉnh dậy, còn chưa kịp tiêu hóa hết nội dung giấc mơ đã cảm thấy tay mình… có gì đó sai sai.

Tôi run rẩy quay đầu nhìn qua.

Đơ người, xịt keo cứng ngắt luôn.

Chiếc áo thun màu xám xanh của Hạ Chước đã bị tôi kéo cao tận ngực từ lúc nào.

Làn da mịn màng, săn chắc phơi trần trong không khí, trên đó thậm chí còn in đầy dấu tay của tôi.

Từng vệt đỏ nhạt, sâu cạn xen lẫn, kéo dài xuống tận đường nhân ngư bên hông… hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng mộng mị khi nãy.

Khoan đã.

Tôi ngủ… tệ đến mức này luôn hả trời?!

Tôi thật sự là thể loại người như vậy sao?!

Nhân lúc Hạ Chước còn chưa tỉnh, tôi vội thò tay định lén kéo áo anh ấy xuống.

Đợi anh dậy rồi thì tôi sẽ giả ngu, coi như không biết gì hết.

Kế hoạch đã tính kỹ như vậy, thế mà tay vừa chạm vào vạt áo thì lại bị người ta chộp trúng cổ tay.

Sao tình cảnh này… quen quen vậy nè?

Tôi tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trần nhà.

Không muốn sống nữa luôn.

Hạ Chước lim dim mở một mắt ra, thấy là tôi thì anh ấy lại lười biếng nhắm lại, giọng còn khàn khàn buồn ngủ:

“Lại muốn nữa hả?”

Tôi như bị điện giật.

C-cái gì mà lại muốn?!

Tôi đã muốn cái gì đâu!

Tôi bật dậy như lò xo, ra vẻ bình tĩnh phủi sạch quan hệ:

“Không muốn! Em chỉ muốn giúp anh kéo áo xuống thôi! Tuyệt đối không có ý đồ đen tối gì hết!”

Lúc này Hạ Chước mới mở mắt hẳn, vừa nhìn đã thấy tình trạng thê thảm của bản thân—áo bị lột, người đầy dấu vết.

Anh ấy sững người mất mấy giây, sau đó từ từ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực và câm nín.

“Ừm… xin lỗi anh?” Tôi lí nhí.

“Không cần xin lỗi.”

Hạ Chước kéo lại áo, ngồi thẳng dậy.

“Nhưng mà Tuế Tuế à, em có thấy là bản thân nên chịu trách nhiệm với anh không?”

“Chuyện này mà để lộ ra ngoài, sau này anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?”

Ủa, nghiêm trọng dữ vậy luôn hả?!

Tôi mím môi, len lén liếc anh một cái—lại thấy trong mắt anh lóe lên một tia nước long lanh như muốn khóc.

Tôi hoảng hồn đến suýt cắn trúng lưỡi.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 6: Chương 6



“Phải, phải chịu trách nhiệm sao?”

“Em nghĩ sao?”

Tôi cúi đầu, vặn ngón tay.

Hạ Chước đã tốt bụng ở bệnh viện chăm tôi cả đống ngày, mà tôi lại đi giở trò với người ta… Cũng hơi quá đáng thật.

“Hay là… em mời anh ăn một bữa? À không, hai bữa?”

Mặt Hạ Chước vẫn không cảm xúc.

Tôi cắn răng: “Mười bữa luôn!”

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán trách và lên án:

“Anh là một người đàn ông thuần khiết và trong sạch, bị sàm sỡ đến mức này mà em chỉ định xoa dịu anh bằng mấy bữa ăn thôi hả?”

Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi, cúi đầu chịu phạt:

“Thế anh muốn sao thì nói đi, nhưng mà đắt quá là em không kham nổi đâu đấy.”

Đâu phải chỉ ngủ không yên thôi đâu, tôi còn rất rất nghèo nữa mà.

Đúng là đời người, đừng ngủ bậy; ngủ một phát là trắng tay liền.

Hạ Chước trầm ngâm một lúc, rồi mới nói:

“Vậy thế này đi. Em giả làm bạn gái anh một thời gian, sau đó tìm lý do chia tay trong êm đẹp.”

"Chỉ cần chúng ta là mối quan hệ đàng hoàng, chuyện anh bị quấy rối một hai lần truyền ra ngoài cũng chẳng sao cả."

Nói cách khác là… không cần trả tiền?

Mắt tôi sáng rực lên.

"Ok luôn, quyết định vậy đi! Bạn trai! Em gọi rồi đấy nhé, anh không được nuốt lời đâu."

"Không nuốt lời."

Hạ Chước lại nheo mắt cười.

Mỗi lần anh ấy cười như thế, trông cứ gian gian.

Nhưng tôi không nói ra.

Coi như giữ thể diện cho bạn trai (giả) đi.

Khi trở lại trường, tôi mới phát hiện thời khóa biểu của tôi và Hạ Chước có đến hơn nửa số môn trùng nhau.

Toàn là những môn tôi đã dày công chọn lựa: ít việc, điểm cao, không điểm danh.

Không ngờ Hạ Chước cũng biết chọn môn như thế, đúng là có gu.

Vừa bước vào lớp đã đụng phải bạn cùng phòng của Hạ Chước, anh ta chào một câu:

"Hi anh Hạ. Chào nha."

Hạ Chước lười biếng ngước mắt lên, khẽ nhướng mày.

"Ồ? Sao cậu biết đây là bạn gái tôi vậy?"

Người kia lập tức sững người.

Ơ…

Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Tôi giả vờ bình tĩnh kéo Hạ Chước ngồi xuống một chỗ trống, bóp mạnh tay anh ấy một cái.

"Này, dù là giả làm người yêu thì cũng đâu cần làm quá như vậy chứ!"

"Thứ nhất, anh không tên là 'này', anh tên là bạn trai."

Hạ Chước nhún vai trước ánh mắt cạn lời của tôi.

"Không làm thế thì sao để người khác biết chúng ta là quan hệ đàng hoàng? Truyền ra ngoài người ta còn tưởng anh là hạng người tùy tiện ấy chứ."

"Tuế Tuế, em muốn hủy hoại anh sao?"

Aaaaaa

Thôi được rồi, dù vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

Tiếng chuông vang lên, tôi chủ động nắm lấy tay Hạ Chước dưới bàn.

Anh ấy nhíu mày, nghiêng người lại hỏi nhỏ:

"Khó chịu à?"

"Không phải." Tôi nghĩ một lúc, trả lại nguyên si lời của anh ấy.

"Không làm thế thì sao để người ta biết quan hệ của chúng ta là bạn trai bạn gái được?"

Anh quay mặt sang một bên bật cười.

"Được thôi."

Tôi nhìn thẳng lên bảng, nhưng thật ra chẳng nghe lọt được chữ nào.

Thực ra tôi có tư tâm.

Trước kia để chữa chứng đói tiếp xúc da, tôi đã đi bệnh viện khám không biết bao nhiêu lần.

Chỉ là… do Đoạn Diệc tồn tại như một nhân tố ổn định, bác sĩ thường khuyên nên điều trị bảo thủ chứ không phải phương án cắt cơn có phần mạo hiểm.

Nhưng tôi muốn thử một lần.

Tôi không muốn mãi sống dựa dẫm vào người khác, cho dù người đó là Đoạn Diệc hay Hạ Chước.

Tôi vẫn muốn hoàn toàn làm chủ cuộc đời mình.

Không bị người khác kiềm chế, cũng không phải mãi lo sợ liệu người ấy còn bên tôi hay không.

Tôi từng nói với Đoạn Diệc chuyện này.

Tôi nói tôi muốn chữa khỏi bệnh.

Thế mà anh chỉ hất tay một cách thiếu kiên nhẫn.

"Không cần phải làm rắc rối như vậy, bệnh của em có ảnh hưởng gì đâu mà."

Lúc đó, tôi đứng ngây ra tại chỗ.

Rõ ràng Đoạn Diệc đều biết cả, biết tôi đã bao lần từ bỏ điều mình muốn, biết tôi từng chịu bao nhiêu đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ vì những lần phát tác của chứng khát tiếp xúc da thịt.

Thấy tôi im lặng, Đoạn Diệc lại hạ giọng.

"Tuế Tuế, em đang lo điều gì vậy?"

"Lo anh sẽ rời xa em à? Anh trai sẽ luôn ở bên em, em cứ yên tâm mà dựa dẫm vào anh, biết chưa?"

Lúc đó, tôi ngây thơ cho rằng đó là bằng chứng cho việc Đoạn Diệc từng thích tôi.

Vì thích nên mới không buông tay, nên mới dựa vào nhau chặt như vậy.

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu ra.

Đó không phải là thích, mà là kiểm soát.

Bất kể Đoạn Diệc cố ý hay vô tình thì anh cũng đang lợi dụng sự lệ thuộc của tôi đối với mình, hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi một cách vô tội vạ.

Vì anh biết, tôi không thể rời đi.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 7: Chương 7



Bước đầu tiên để chữa khỏi chứng đói tiếp xúc da là xây dựng đủ cảm giác an toàn trong đời sống hằng ngày.

Mấy hôm nay, tôi dính lấy Hạ Chước gần như suốt 24/24.

Thế mà anh ấy cũng rất phối hợp, bảo ôm thì ôm, bảo nắm tay thì nắm tay.

Chưa đến nửa tháng.

Tất cả bạn bè của anh ấy đều bắt đầu gọi tôi là “chị dâu”.

Hình như… đã hoàn toàn đi chệch khỏi mục tiêu chia tay trong hòa bình rồi.

Tôi do dự mấy lần, vẫn không chủ động nhắc đến sai lầm nghiêm trọng này.

Tệ hơn nữa là… Dường như việc nắm tay và ôm nhau đã không còn đủ tác dụng!!

Chỉ dán sát vào Hạ Chước thôi đã không thể xoa dịu chứng đói tiếp xúc da của tôi nữa rồi!

Tôi lại muốn gần gũi hơn nữa.

Nhưng như vậy hình như không được công bằng với Hạ Chước.

Tôi phiền não mấy ngày liền, cuối cùng nhắn tin cho người bạn thân thiết duy nhất trong trường là Cố Niệm.

[Niệm Niệm, tớ có một người bạn, cô ấy muốn thân mật hơn với một chàng trai, nhưng mà…]

Tôi cân nhắc từ ngữ một lúc.

[Nhưng mà chắc là không muốn chịu trách nhiệm đâu, phải làm sao bây giờ?]

Viết vậy chắc được rồi chứ?

Cố Niệm gọi điện tới ngay.

"Nói rõ ra xem nào."

"Ôi bạn ơi, à không, là chuyện của bạn cậu đúng không?"

Tôi còn nghe rõ tiếng cô ấy đang nhai hạt dưa.

Giữa tiếng “rắc rắc” giòn tan, tôi kể lại một lượt toàn bộ chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Kể xong, Cố Niệm im lặng rất lâu rồi thở dài một hơi:

"Tuế Tuế à."

"Cậu cứ hôn thẳng luôn cho tớ, đừng nghĩ nhiều, tới bến luôn đi. Anh ấy mà dám nói một chữ ‘không’ thì là trà xanh đích thực đấy."

"Nên vậy không?"

"Cam đoan như hàng thật giá thật luôn."

Tôi suy nghĩ một chút, lại nhấn mạnh lần nữa:

"Là một người bạn của tớ nhé, không phải tớ."

"Wow, thì ra là một người bạn của cậu, không phải cậu nha! Cậu không nói thì tớ không biết đâu á! Hóa ra bạn bè của Tuế Tuế nhà tôi nhiều thật đấy~"

Mặt tôi không cảm xúc mà tắt cuộc gọi.

Mong là Cố Niệm sớm đổi tên.

Cái tên này không hợp, nên gọi là “Cố Mặc” thì hơn.

Hạ quyết tâm xong, tôi lấy thời khoá biểu của Hạ Chước ra xem.

Bạn trai (giả) của tôi giờ chắc đang học lớp chuyên ngành rồi.

Còn 10 phút nữa mới tan học, tôi chầm chậm đi về phía giảng đường.

Tiện thể lên kế hoạch xem làm sao mới có thể hôn môi anh ấy một cách hợp tình hợp lý.

Giả vờ là bài tập môn Tâm lý học?

Hay nói là chứng đói tiếp xúc da đã tiến hóa thêm triệu chứng mới?

Khi đi ngang qua một phòng học trống, tôi lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc xen lẫn đầy ác khí vang lên từ bên trong.

Là Đoạn Diệc.

Tôi giật thót tim, lập tức khựng lại.

“Mày dám động vào người của tao?”

“Hạ Chước, mày mẹ nó chán sống rồi à?”

Hạ Chước cũng ở đó?

Xong rồi.

Không lẽ anh ấy đang bị bắt nạt?

Tôi căng thẳng áp sát cửa sổ, rón rén nhìn vào trong.

Ánh sáng trong lớp rất mờ, bóng dáng của Hạ Chước ẩn mình nơi góc tường trông gầy gò vô cùng.

Qua tấm kính cửa, tôi nhìn rõ vết máu còn đọng lại bên trán anh ấy.

Quả nhiên là bị bắt nạt rồi!

Chỉ thấy Hạ Chước nhếch môi, nhưng chẳng hề có chút ý cười:

“Thật không hiểu nổi, bạn gái ông đây từ khi nào lại thành người của cậu vậy?”

“Mày giả vờ cái gì?”

Đoạn Diệc dụi điếu thuốc, khẽ cười khẩy một tiếng:

“Em gái tao có phải bạn gái mày hay không, trong lòng mày rõ nhất.”

“Trò đóng giả làm cặp đôi vẫn chưa chơi chán à?”

“Mày nghĩ tao không biết? Hay là mày cho rằng, chỉ cần ở bên cạnh nó đủ lâu là sẽ có ngày lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, giả cũng hóa thật?”

Tim tôi bất chợt thắt lại.

Hạ Chước anh ấy… Thật sự nghĩ như vậy sao?

“Đừng đùa nữa, Hạ Chước.”

Đoạn Diệc nhếch môi nở nụ cười khinh thường, bước lại gần vài bước:

“Mày đoán xem, Tuế Tuế ở bên cạnh mày là vì mày, hay là vì muốn chọc giận tao để dụ tao quay lại với nó?”

Hạ Chước không trả lời nhưng tôi thấy bóng lưng vững chãi của anh ấy khẽ lảo đảo, gần như không đứng vững được nữa.

Lồ ng ngực tôi như bị ai bóp nghẹt, vừa đau vừa nghẹn.

Tôi siết chặt tay, đẩy cửa bước vào che chắn trước người Hạ Chước.

“Tuế Tuế? Sao em lại ở đây?”

Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt sững sờ của Đoạn Diệc…

Trên mặt anh có mấy mảng bầm tím rất rõ ràng.

Hmm

Xấu kinh khủng.

“Đoạn Diệc. Tôi không biết anh nghe được từ đâu nhưng giờ tôi có thể nói rõ với anh: Hạ Chước là bạn trai tôi.”

“Tôi thích anh ấy, chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Sắc mặt Đoạn Diệc lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tuế Tuế, qua đây.”

“Đừng giận dỗi nữa, em biết rõ anh đang nói gì. Nếu còn tiếp tục dây dưa với thằng này thì trong mắt anh, em không còn là em gái anh nữa.”

“Anh chỉ nói một lần, sẽ không có lần thứ hai.”

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi không giận dỗi.”

“Đoạn Diệc, tôi đã nói từ lâu rồi, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Làm ơn, đừng tiếp tục quấy rầy bọn tôi nữa.”

Tôi không nói thêm một lời nào với anh, nắm lấy tay Hạ Chước rồi quay người rời đi.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 8: Chương 8



Trong phòng y tế vắng tanh.

Tôi bưng lọ cồn iốt, nhẹ tay cẩn thận sát trùng vết thương cho Hạ Chước.

Bình thường luôn là người ồn ào, náo nhiệt, giờ phút này anh ấy lại đặc biệt trầm lặng.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới rủ xuống, vẻ mặt uể oải, giọng nói khẽ khàng:

“Tuế Tuế, em nghe thấy hết rồi sao?”

Tôi khẽ gật đầu.

Hạ Chước mím môi, vẫn không nhìn tôi.

“Xin lỗi em, Tuế Tuế. Anh không có gì để biện minh, những lời cậu ta nói đều là thật.”

“Anh thích em, thích từ lâu lắm rồi.”

“Vì muốn đến gần em mà đã vắt óc suy nghĩ đủ mọi cách, một người như anh… có phải rất hèn hạ, rất đáng khinh không?”

Dưới ánh đèn huỳnh quang chói chang, sắc mặt Hạ Chước gần như trắng bệch, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ tan vỡ.

Tôi đếm nhịp thở của mình, tim đập ầm ầm trong lồ ng ngực.

Bất chợt lại nghĩ đến một chuyện không đúng lúc chút nào—

Chuyện này… hình như chính là cái lúc mà Cố Niệm từng nói: thời điểm thích hợp để nhào lên hôn thẳng.

Thế là…

Tôi liều lĩnh nhào tới, đâm sầm vào môi anh.

Người trước mặt khựng lại trông thấy.

Một lúc lâu sau, dưới sự cọ xát vụng về và ngây ngô của tôi, anh ấy mới dần buông lỏng, bàn tay vòng lên ôm lấy eo tôi.

Đúng lúc gió ngừng, vạn vật lặng yên.

Hai đứa ngốc chẳng có lấy chút kỹ thuật nào trốn trong căn phòng nhỏ bé này, vụng về khám phá, quấn quýt lấy nhau.

Để nụ hôn đột ngột nhưng cực kỳ đúng lúc này trở nên ngày càng sâu đậm.

Không biết qua bao lâu, tôi mới được buông ra, thở hổn hển.

Môi Hạ Chước ướt át, ánh mắt có chút ngẩn ngơ:

“Tuế Tuế, chúng ta như vậy… có phải không ổn lắm không?”

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhớ đến lời Cố Niệm từng nói.

Không kìm được lẩm bẩm:

“Trà xanh?”

“Gì cơ?”

Hàng mi dài như lông quạ của Hạ Chước khẽ run, anh ấy hơi hoang mang cúi lại gần, gương mặt tuấn tú của anh phóng đại ngay trước mắt tôi.

Tôi bất giác nghẹn thở.

Không.

Chắc chắn là Cố Niệm đã trách lầm anh rồi.

Anh ấy có phải trà xanh hay không, chẳng lẽ tôi còn không biết sao?

“Không có gì, em chỉ muốn nói…”

“Anh Hạ Chước, chúng ta chính thức ở bên nhau nhé.”

Tôi cong mắt cười, lao vào lòng Hạ Chước.

Lần này là bạn trai (thật).

...

Nửa tháng sau, Hạ Chước theo tôi dọn đồ từ nhà họ Đoạn đến căn phòng thuê gần trường.

Dọn dẹp xong thì trời cũng đã tối mịt.

Hạ Chước đứng ở cửa ra vào, miệng vẫn ríu rít bên tai tôi, lải nhải không ngừng, cho đến khi…

Tôi cúi đầu, đưa tay nắm lấy vạt áo anh ấy rồi khẽ nói:

“Ở lại đi.”

Hạ Chước lập tức câm bặt.

Phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói.

“Tuế Tuế, e- em biết mình đang nói gì không đấy?”

“Biết chứ.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng lặp lại:

“Anh Hạ Chước, em nói… ở lại đi.”

“Giữa người yêu với nhau như vậy, chẳng phải rất bình thường sao?”

Trong ánh sáng lờ mờ, không biết là ai hôn ai trước.

Lúc tỉnh táo trở lại, tôi đã ngồi trên người Hạ Chước, tiện tay vén mớ tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau.

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên hết lần này đến lần khác.

Tôi bảo dừng.

Hạ Chước không nghe.

Tát cho một cái mới chịu nghe.

Tôi bực bội lục điện thoại trong túi áo khoác bên cạnh.

Còn chưa kịp nhìn kỹ thì chất giọng lạnh lẽo đến cực điểm của Đoạn Diệc đã vang lên:

“Thẩm Tuế Hòa, lúc em tự ý dọn đi có hỏi qua người anh trai này một tiếng nào chưa?”

Sao lại là Đoạn Diệc nữa?

Tôi kiềm chế mà đáp:

“Tôi nói lần cuối cùng, Đoạn Diệc.”

“Anh không còn là anh tôi nữa. Chuyện của tôi không cần anh can thiệp, bớt cái tính kiểm soát cuộc đời người khác lại đi được không?”

Đoạn Diệc còn muốn nói thêm gì đó.

Hạ Chước lại như không chịu nổi nữa, đưa tay đặt lên eo tôi, giọng khàn khàn:

“Tuế Tuế, cầu em đấy, nhích một chút đi… được không?”

Đầu dây bên kia tức khắc vang lên tiếng đồ vật vỡ nát cùng tiếng hét giận dữ bị đè nén của Đoạn Diệc.

“Hai người đang làm cái gì?!”

“Thẩm Tuế Hòa, trả lời đi, chết tiệt, hai người đang ở đâu?!”

Vô lý hết sức.

Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Thẳng tay tắt máy, ném điện thoại sang một bên.

Ngay giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Còn chưa kịp phản ứng thì những nụ hôn đầy si mê đã rơi xuống liên tục.

Đêm tối dày đặc.

Bất kể nhìn ai thì đôi mắt phượng hoàng của Hạ Chước cũng mang theo thứ mê hoặc lặng thầm.

Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến người ta thần hồn điên đảo, đầu óc quay cuồng rồi.

Không còn nhớ đến ai khác nữa.
 
Chấm Dứt Lệ Thuộc
Chương 9: Chương 9



Trở lại nhà họ Đoạn là vào một đêm mưa.

Có vài món đồ mẹ để lại trước kia tôi cất trong phòng làm việc của dì Đoạn, chưa kịp mang đi.

Không ngờ vừa xuống xe đã chạm mặt Đoạn Diệc.

Mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn từng chút quét qua người tôi, giọng nói khàn khàn:

“Tuế Tuế, em ở trong xe cậu ta làm gì?”

“Tránh mưa.”

Tôi buột miệng trả lời rồi định rời đi.

Đoạn Diệc lại trắng bệch cả mặt, cười khẽ hai tiếng:

“Thẩm Tuế Hòa, em nói lại lần nữa xem, em chỉ là vào xe cái thằng súc sinh đó để tránh mưa thôi sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt:

“Đoạn Diệc, đều là người lớn rồi, anh nói thử xem?”

Đoạn Diệc đã qua cái tuổi giả vờ không hiểu từ lâu rồi, giờ còn diễn mấy trò này cho ai xem?

Ngay giây sau, cổ tay tôi bị túm chặt.

Đoạn Diệc hạ thấp giọng, gần như là đang cầu xin: “Tuế Tuế, theo anh đi.”

Nhưng khoảnh khắc ấy, một cảm giác phản cảm mãnh liệt khiến tôi còn chưa kịp nhận thức đã mạnh tay hất phăng tay anh ra.

Tôi "chậc" một tiếng, rút khăn giấy ướt mang theo bên người ra lau.

“Đoạn Diệc, anh tránh xa tôi ra được không?”

“Thật sự, buồn nôn lắm.”

Mặc dù tôi đã nói mình có thể tự giải quyết nhưng Đoạn Diệc vẫn bám theo tôi tới tận xe.

Hạ Chước khoác vai tôi, thong thả cất bước vào nhà họ Đoạn:

“Sao mới một thời gian không gặp mà đã có thứ dơ dáy bám lấy bạn gái tôi thế này?”

“Thương em quá, Tuế Tuế, lại để bạn gái nhà anh phải chịu ấm ức rồi.”

Vừa đi được mấy bước, giọng Đoạn Diệc lạnh lẽo vang lên sau lưng:

“Hạ Chước, mày không biết à?”

“Tuế Tuế thích tao, thích suốt 10 năm trời.”

“Mày không thấy ghê tởm khi ở bên một con quái vật từng yêu anh trai mình sao?”

Tôi khựng lại, cảm giác như rơi vào hầm băng.

Chuyện tôi từng thích Đoạn Diệc, tôi chưa bao giờ nói với Hạ Chước.

Anh ấy sẽ nghĩ gì?

Tay chân tôi lạnh ngắt, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Anh ấy có thấy tôi… ghê tởm như lời Đoạn Diệc nói không?

Nhưng ngay giây sau, một bàn tay dịu dàng che lấy mắt tôi.

“Tuế Tuế, dơ mắt rồi, đừng nhìn nữa.”

Ngay sau đó là tiếng nắm đấm nện thẳng vào thịt vang lên dồn dập.

Kèm theo giọng nói kiêu ngạo tột độ của Hạ Chước:

“Thì sao chứ? Thích ai là quyền của cô ấy.”

“Và nhớ kỹ là… cậu chỉ là quá khứ, người Tuế Tuế thích bây giờ là tôi!”

Tôi quay đầu lại.

Đoạn Diệc bị bẻ quặt tay ra sau, cả người bị đ è xuống vũng nước sau mưa, gương mặt trắng bệch lấm lem bùn đất.

Tôi tưởng mình ít nhiều sẽ thấy đau lòng.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật đến tận xương tủy ấy của anh ta… trong lòng tôi lại chẳng có lấy một tia rung động.

Thì ra, tất cả thật sự đã qua rồi.

Sau đó, Đoạn Diệc còn lén đến tìm tôi thêm một lần nữa.

Người từng kiêu ngạo đến thế, giờ lại quỳ gối trước mặt tôi, mặt mày tiều tụy, giọng nói run rẩy:

“Tuế Tuế, anh thật sự là một thằng khốn.”

“Chỉ là… lúc ấy anh không thể chấp nhận được việc mình cũng có loại tình cảm đó với em.”

“Anh thấy mình như súc sinh, vì sợ hãi nên mới đẩy em ra xa.”

“Thật ra hôm đó lúc em bị nhốt trong phòng thiết bị, anh đâu có đi xa. Anh vẫn đứng gần đó.”

“Anh nghĩ, nếu em chịu giống hồi nhỏ mà năn nỉ anh một tiếng thì anh sẽ lập tức mở cửa thả em ra.”

“Anh…” Đoạn Diệc nói đến đây thì nghẹn lại.

Một lúc lâu sau, giọng anh vỡ vụn, gần như không thành lời:

“Tuế Tuế, rốt cuộc phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”

Tôi lùi lại một bước, giọng điệu bình thản:

“Vậy còn anh? Phải thế nào thì anh mới chịu từ bỏ?”

“Đoạn Diệc, tất cả mọi người đều đang bước về phía trước, sẽ không có ai đứng yên mãi vì anh đâu.”

“Đến đây thôi.”

…...

Đoạn Diệc ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cô gái dần khuất xa.

Vòng qua tòa nhà giảng đường, cô gái nhào vào lòng người kia.

Thân mật quay đầu lại, nói gì đó với anh ta.

Đoạn Diệc như bị ma xui quỷ khiến, lặng lẽ đi theo sau bọn họ, bước thật lâu, thật lâu.

Anh đang làm gì thế?

Trong đầu đang nghĩ gì?

Đến chính Đoạn Diệc cũng không trả lời được.

Đã mấy lần, anh gần như sụp đổ, chỉ muốn lao lên làm ầm một trận, chỉ muốn xé nát cái tên đàn ông mặt dày đó ra, muốn giành lại Tuế Tuế của anh.

Nhưng anh không làm.

Tại sao lại không?

Anh không có đáp án.

Có lẽ là bởi khung cảnh trước mắt quá đỗi rực rỡ.

Rực rỡ đến mức, ngay cả anh cũng phải thừa nhận—

Từ nay về sau, niềm vui nỗi buồn của cô, đều chẳng còn liên quan gì đến anh nữa rồi.
 
Back
Top Bottom