Huhu edit 5k chữ gãy cả vây.
Các tình iu vote sao và comment cho bé cá nha Ánh chiều muộn còn rực rỡ ngoài cửa sổ, Đào Giang tỉnh giấc, dụi mắt rồi rúc vào lòng Thu Trạm nũng nịu.
Dung Thiều xử lý xong công việc cuối ngày, ba người lại có thể cùng nhau về nhà.Liễu Khê vẫn đang chờ bọn họ ăn cơm tối.Thu Trạm bưng cốc nước ấm đưa cho Đào Giang, rồi bước tới bên cạnh Dung Thiều lấy lại kính.
Mắt anh cận nhẹ, không đeo kính thì nhìn ai cũng phải hơi nheo mắt, trông càng lười biếng thong thả.
Dung Thiều vẫy tay gọi, Thu Trạm cúi xuống hỏi nhỏ,
“Sao vậy?”
Chỉ là tự dưng muốn nhìn thật kỹ gương mặt ấy, Dung Thiều nhéo cằm, kéo vợ lại mà hôn.
Hành động ấy lại làm Thu Trạm bật cười, khóe mắt nếp nhăn gợn nhẹ như mặt nước, những dấu vết của năm tháng lặng lẽ hằn sâu.
Dung Thiều dọc theo những nếp nhăn ấy mà lướt môi, hơi thở hòa quyện, trong khoảnh khắc như tỉnh ra có người đồng cam cộng khổ bên mình.Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang yên tĩnh, Dung Thiều cầm máy, Thu Trạm vừa đeo kính lại vừa thấy trên màn hình hai chữ “Thư Thần” nhấp nháy.“Đừng vội, cứ nói chậm thôi.”
Dung Thiều cau mày, vô thức đứng dậy, đầu bên kia nói gì đó mà sắc mặt hắn chợt nghiêm lại, đáp:
“Tôi qua ngay.”
Cúp máy, thấy cả Thu Trạm lẫn Đào Giang đều nhìn mình, Dung Thiều chững lại một nhịp, hiếm khi giải thích:
“Có việc gấp, hai người về trước đi.”
Thu Trạm gật đầu, còn định hỏi có cần mình giúp gì không thì Dung Thiều đã đi vội ra khỏi phòng.“Ba, mình về đi, chắc ca ca đợi lâu rồi.”
Đào Giang không nhìn thấy ai gọi tới, nhưng vốn quen với kiểu vội vàng của Dung Thiều, chẳng thắc mắc nhiều, kéo tay Thu Trạm nũng nịu:
“Ba ơi, ngẩn người gì thế, đói quá…”
“Ừ, về thôi.”
Trời dần tối, cơn giông kéo tới, mà Dung Thiều vẫn chưa về.
Đào Giang ngủ ngày no mắt, đêm lại không buồn ngủ, chui vào chăn Liễu Khê thủ thỉ.Cậu kéo áo lên, so bụng bầu với Liễu Khê, một đứa tám tháng, một đứa chỉ hơn năm tháng, bụng Liễu Khê nhỏ hơn hẳn một vòng.
Hai cái bụng bầu áp sát, Đào Giang ôm cổ ca ca, kể chuyện hôm nay.“Ca, sao anh chẳng tò mò gì hết?”
“Tò mò gì chứ?
Tò mò Dung Thiều có bao nhiêu tình nhân à?”
Chuyện đó có ai rõ bằng cậu, Liễu Khê bật cười mà trong lòng vẫn chua xót, xoa đầu Đào Giang:
“Bây giờ chúng ta sống yên ổn là được rồi.”
“Nhưng mà…”
Đào Giang rụt rè nói nhỏ,
“Cha chưa từng nói thích em…
Ca, anh có từng…”
Liễu Khê chỉ lắc đầu.Ánh mắt Đào Giang trầm xuống, khẽ thì thầm:
“Sống như vậy hoài, chắc gì sau này cha còn thích mình…
Có khi rồi cũng sẽ thích người khác.”
Đào Giang chỉ từng thấy một tình địch là Lạc Cẩn, có Thu Trạm và Liễu Khê luôn che chở, ngoài việc không chiếm nổi lời yêu của Dung Thiều thì Đào Giang chẳng có gì phải sợ.
Nhưng với Liễu Khê, mọi thứ lại là vết thương chẳng nguôi, từng chứng kiến, từng ghen tị.Liễu Khê vỗ nhẹ lưng Đào Giang, “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Thật ra cũng chẳng biết dỗ thế nào cho em trai yên lòng, ngoài kia trời mưa gió, Liễu Khê chỉ biết ôm chặt Đào Giang mà nghĩ về Dung Thiều, người đàn ông chưa bao giờ làm trái ý bản thân, không nói yêu tức là thật sự không yêu.
Càng nghĩ càng không hiểu, rốt cuộc tình yêu của Dung Thiều là cái dạng gì. (Mỗi ngày bé cá đều muốn đấm Dung Thiều)Hai anh em chẳng ai biết Thu Trạm đang nghĩ gì.
Thu Trạm tựa đầu giường, cầm sách nhưng mắt không đọc nổi một chữ, đầu óc cứ luẩn quẩn ba chữ “Bạch Thư Thần”.Nghĩ cũng buồn cười, ngày xưa anh từng tra cứu kỹ lưỡng về Bạch Thư Thần, cũng chỉ vì muốn đối phó Dung Thiều.Năm Dung Thiều mười chín, lần đầu gặp Bạch Thư Thần, lúc ấy Bạch Thư Thần mới 23 tuổi, là đàn anh của hắn ở trường.
Thanh xuân ngây ngô, tình cảm khi ấy nồng nhiệt chân thành đến mức nào, Thu Trạm cũng không đoán nổi, nhưng anh biết, đó là đoạn tình cảm mà Dung Thiều từng thực sự muốn đi đến cùng suốt cả đời.Chỉ tiếc Bạch Thư Thần xuất thân thư hương, cha mẹ đều là giáo viên, lại chỉ có một đứa con trai duy nhất.
Tuy trời sinh song tính, nhưng cha mẹ tuyệt đối không chịu chấp nhận chuyện con mình với Dung Thiều.
Nhà họ Dung quyền thế cỡ nào cũng không lay nổi ý chí cố chấp của cha mẹ hắn.
Kết cục, chính Dung Thiều là người chủ động buông tay, nói lời chia tay.Chia tay rồi, Bạch Thư Thần lấy vợ sinh con, chưa bao giờ chủ động liên lạc lại.
Thế nhưng, chỉ cần hắn gặp chuyện khó khăn, dù chỉ một cuộc gọi, Dung Thiều vẫn sẽ gác hết tất cả mà tới.
Ngay cả hôm nay, chỉ một cú điện thoại, Dung Thiều cũng sẵn sàng bỏ lại tất cả để chạy đi tìm Bạch Thư Thần.
Cả đời khôn khéo, vậy mà cứ dính tới Dung Thiều là Thu Trạm bó tay, nghĩ mãi nghĩ lui rồi cũng đành ngồi dậy, bật đèn đầu giường, lấy điện thoại gọi cho Dung Thiều, nhưng không ai bắt máy.
Anh đeo kính lên, nhéo sống mũi thở dài, lại thử gọi thêm một số nữa.Vừa chuyển được cuộc, Thu Trạm lập tức hỏi:
“Bạch Thư Thần xảy ra chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng đều đều:
“Dụ tổng, giờ này rồi, cũng đã khuya lắm rồi.”
“Đừng vòng vo.”
“Lạc Cẩn cho người bắt cóc con trai Bạch Thư Thần.
Việc này Dung Thiều còn chưa biết thủ phạm, nhưng chắc tới sáng mai cũng sẽ ra tin.”
“Tại sao?”
Thu Trạm bật ra rồi tự hiểu, giọng chuyển sang lạnh lùng:
“Là vì tôi.”
Lạc Cẩn làm vậy là để cho tất cả: cả Thu Trạm, Liễu Khê lẫn Đào Giang phải nhìn rõ trong lòng Dung Thiều vẫn giữ lại một bạch nguyệt quang mà không ai chạm vào nổi.
Không phải hắn không biết yêu, chỉ là người hắn yêu không phải bọn họ.(huhuhu drama đam mẽo viết lâu rồi mãi đỉnh, thời nay trà xanh nó k khôn như này)“Ba, cha có phải không về nữa không?”
Thu Trạm ngẩng lên, thấy Đào Giang với Liễu Khê mặt mũi trắng bệch đứng ở cửa phòng.Lạc Cẩn đúng là đệ tử Dung Thiều dạy dỗ, ra tay toàn nhắm vào chỗ đau nhất.“Không về thì thôi.”
Liễu Khê lạnh giọng, quay người định về phòng.Đào Giang kéo tay ba ba, Thu Trạm vừa xuống giường chưa kịp nói gì thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng bước chân.
Ba người nhìn nhau, Đào Giang phản ứng đầu tiên, chạy vội xuống.“Đi chậm thôi!”
Liễu Khê lo cho cái bụng lớn của em trai, vội vã đi theo sau che chở, Thu Trạm thì đi cuối cùng.Dung Thiều người ướt sũng, vừa định lên lầu tắm đã thấy mấy người họ liền cười:
“Sao còn chưa ngủ?”
Bình thường luôn tỏ ra điềm tĩnh, bây giờ Dung Thiều chật vật đến vậy, nghĩ tới nguyên nhân chỉ càng thêm xót xa, Đào Giang mũi cay cay, suýt khóc, chẳng nói lời nào chỉ nhỏ giọng:
“Để con xả nước ấm cho cha.”
Liễu Khê ôm trong lòng đầy ấm ức nhưng chẳng nói nên lời, chỉ hậm hực:
“Ngủ hết rồi, ai mà quản cha.”
“Cởi đồ ướt đi đã,”
Thu Trạm bước lại giúp Dung Thiều thay đồ, thấy Liễu Khê mặt lạ lạ, trong lòng càng thêm dau quặn, khẽ thở dài:
“Liễu Khê, đi ngủ đi.”
Liễu Khê lau nước mắt rồi quay đi luôn.Thu Trạm lặng lẽ giúp Dung Thiều cởi đồ, Dung Thiều lại nhéo cằm anh, hỏi đầy hứng thú:
“Không giận sao?”
“Câu này phải hỏi lại anh, em có tư cách để giận không?”
Thu Trạm nhìn thẳng vào mắt hắn, lông mi rung nhẹ, ánh mắt ấy tĩnh lặng không chút gợn sóng.Dung Thiều bất chợt nhớ tới đêm trăng năm nào, cảm thấy chính mình lúc này còn chật vật hơn cả cảnh bị mưa xối ướt mà đứng trước mặt họ, chỉ đành lảng tránh ánh mắt Thu Trạm, lủi đi cho nhanh.Cũng may Thu Trạm không hỏi tiếp, chỉ xách quần áo, bình thản bảo:
“Phải cho anh uống trà gừng, kẻo lại phiền dì quét dọn.
Để em nấu, Đào Giang chắc chuẩn bị nước ấm xong rồi, anh mau đi tắm đi.”
Lúc đợi nước sôi, Thu Trạm đứng thừ ra, đến khi nước lăn tăn mới cho gừng băm vào, lại sợ Dung Thiều uống không quen nên đảo tung cả phòng bếp tìm đường phèn.
Không quen nấu nướng, bếp xếp lộn xộn, vừa lóng ngóng đã kẹp ngón tay vào cánh tủ, đau nhói làm anh cúi đầu nhìn đầu ngón tay sưng tấy lên.
Nén đau, tay vẫn thả đường đỏ vào nồi, đậy nắp, rồi vội vã lấy khăn che miệng, gập người nén hết tiếng nức nở.
Căn bếp yên ắng chỉ còn tiếng Thu Trạm nuốt nước mắt, ghen tuông đúng là thứ khiến người ta phát điên.
Cả đời khôn khéo tính toán, cái gì muốn đều lấy được, tới cuối lại tự phụ mà vấp ngã trước mặt Dung Thiều.
Người mình yêu, cố ép không được, mạnh mẽ cũng không xong, cầu không được, mà buông cũng không xong; cả 36 kế cũng chẳng còn một kế dùng được với người này.Thu Trạm lau nước mắt, đóng bếp, dựa lưng vào đảo bếp gọi điện thoại:“Bên Bạch Thư Thần thế nào rồi?”
“Hai cha con đều ở bệnh viện?”
Anh ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, nghe một lúc mới hỏi tiếp:
“Vậy sức khỏe Bạch Thư Thần thế nào?”
“Không cần, anh tự đến viện đi, chăm sóc hai người cho tốt, đừng để chết đấy,”
Thu Trạm cười nhạt,
“Tôi nói thật lòng, không muốn chờ mãi nữa, thôi thì lật bài, thắng thua gì cũng phải kết thúc.”
Nói dứt câu, anh nghiêm mặt căn dặn:
“Nghĩ cách để Bạch Thư Thần…”
Trời vừa sáng, Dung Thiều bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, bác sĩ tới khám bảo không có gì đáng ngại, cho đơn thuốc rồi đi.
Nhưng xưa nay hắn rất ít khi bệnh, trận này tuy nhẹ mà dai, mê ngủ cau mày, môi cứ lẩm bẩm lạnh, nhưng thân thể lại nóng hừng hực như sốt lên.Sáng chưa tới sáu giờ, Dung Thiều đã rời giường uống nước, đi ngang qua thư phòng thì bắt gặp Thu Trạm đang ngồi tựa bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn như thói quen mỗi lần phải quyết định gì đó.
Sống cùng mấy năm, những thói quen nhỏ nhặt ấy của Thu Trạm, Dung Thiều đều nhớ kỹ, chỉ cần nhìn là nhận ra ngay tâm trạng đối phương.Dung Thiều cố tình bước chân to hơn cho vang tiếng, Thu Trạm quay đầu lại:
“Em dậy sớm thế?”
Thu Trạm gật đầu qua loa, chỉ nói:
“Không ngủ được.”
Đúng lúc đó, máy in truyền thần ré lên, phun giấy A4 lách cách, Thu Trạm tháo kính xoa sống mũi, giọng nhỏ:
“Đang có việc muốn nói với anh, anh xuống nhà trước đi.”
Dung Thiều không động đậy, hỏi:
“Việc gì mà quan trọng thế?”
Thu Trạm vẫn bình thản:
“Cũng chẳng có gì quan trọng,”
đeo lại kính, nhanh tay sắp xếp tài liệu, đóng thành một tập, vừa làm vừa giải thích:
“Hợp đồng dự án chuẩn bị xong rồi, hai bên công ty bận bao lâu nay, giờ chỉ cần anh với em ký tên nữa thôi, xong sớm thì mọi người được nghỉ vài hôm.”
Ba bản hợp đồng trong tay, Thu Trạm ôm xuống lầu:
“Xuống xem đi, tiện thể kiếm gì ăn luôn.”
Dự án này là nhờ anh cả nhà họ Dung nhúng tay mới kéo được về, nhưng một mình Dung Thị không nuốt nổi nên phải hợp tác cùng Dụ Thị.
Chỉ bàn chuyện hợp tác thôi mà đã kéo dài hai tháng, tài chính hợp lưu, nhân sự thay đổi liên tục, dự án phải làm tới tám năm, trong thời gian đó hai nhà coi như buộc chặt vào nhau, phúc cùng hưởng, họa cùng chịu.Dạo này Dung Thiều với Thu Trạm vì dự án này mà họp hành, tranh luận không biết bao nhiêu lần, tất cả các chi tiết đều đã thảo luận kỹ càng, giờ chỉ còn nước ký tên, chẳng còn gì phải sốt ruột.Dung Thiều ngồi xem hợp đồng trên sofa, Thu Trạm vào bếp pha hai ly cà phê mang ra, thấy Dung Thiều còn chăm chú đọc thì lại vào nướng thêm bánh mì.Tên của Thu Trạm đã ký xong, Dung Thiều lật nhanh một lượt, phần chi tiết nào còn sót lại đều thấy bên Dụ chủ động nhượng bộ, ngón tay lướt qua từng điều khoản.
Thu Trạm thấy thế thì cười:
“Mấy cái đó chỉ là lợi nhỏ, về sau có gì bổ sung thì thêm vào cũng được.”
Dung Thiều cười nhạt:
“Hào phóng vậy, anh chỉ sợ mấy đứa em bên nhà em về sau lại kiếm chuyện với em.”
Thu Trạm đáp thản nhiên:
“Chuyện công ty em quyết là xong.”
Dung Thiều cười:
“Vậy nghe hết Dụ tổng.”
Thu Trạm đưa bút, Dung Thiều cũng ký tên.
Thu Trạm nhìn chằm chằm động tác ký ấy, đợi Dung Thiều xong mới mang tập tài liệu lên cất trong két thư phòng, rồi quay xuống cùng Dung Thiều ăn sáng.Một đêm không ngủ, mặt Thu Trạm lộ rõ vẻ mệt mỏi, chỉ uống được nửa ly cà phê rồi bỏ dở.
Dung Thiều thì lại khác, mới bệnh xong nằm bẹp hai ngày, đêm qua dù có thức muộn thì giờ vẫn vô cùng tỉnh táo, cứ giục mãi Thu Trạm đi ngủ bù.Thu Trạm khoát tay, “Nằm cũng chẳng ngủ được.
Lát nữa em còn phải lên công ty giải quyết ít việc.”
Dung Thiều nói:
“Vậy để anh đi cùng em.”
Thu Trạm vừa đứng dậy định thay đồ, Dung Thiều đã kéo cánh tay giữ lại, ôm gọn cả người vào ngực.
Dáng Dung Thiều cao hơn, cúi xuống nhìn, ánh mắt sâu hun hút như muốn nhấn chìm đối phương trong đó.
Thu Trạm hơi ngẩn người, đầu ngón tay Dung Thiều lướt qua mí mắt anh, mang theo cảm giác lành lạnh của sớm mai.
Thu Trạm chỉ biết chớp mắt, nghe thấy Dung Thiều khẽ gọi:
“Nghe anh.”
“Ngủ một giấc đi sẽ ổn thôi.”
Dung Thiều tháo kính trên mặt Thu Trạm xuống:
“Lên sofa nghỉ một chút đi, để anh gọt táo cho em ăn.” (ủa nay thơm thảo thế nhỉ @@)Thu Trạm chẳng tranh cãi gì, ngoan ngoãn cuộn lại trên sofa, có lẽ vì quá mệt nên cả người như bông xốp, khác hẳn kiểu khôn khéo lanh lợi mọi ngày, giờ lại giống hồ ly lười, thu hết vuốt sắc, bụng mềm oặt, chỉ chờ người tới vuốt ve dỗ dành.
Thấy cảnh ấy, Dung Thiều bất giác bật cười, bàn tay theo thói quen xoa xoa mái tóc Thu Trạm, giống hệt khi cưng nựng Đào Giang.Mái tóc che xuống trán, Thu Trạm phản ứng chậm, ngửa đầu nhìn Dung Thiều, còn Dung Thiều càng cười tươi, vừa gọt táo vừa không ngừng cong môi.Thu Trạm cũng xoa mặt lấy lại tinh thần, nhắc nhở:
“Chồng, anh nhìn lưỡi dao một chút, đừng có mà làm đứt tay.”
Dao gọt hoa quả nhà này kiểu như dao găm, sắc lắm, Dung Thiều thường ngày chẳng khi nào gọt trái cây, giờ toàn lý thuyết suông, một quả táo mà cạo mãi vẫn xấu, lại cố chấp giữ lớp vỏ nguyên vẹn cho đẹp.
Thu Trạm không còn dám nhắm mắt, chỉ biết nhìn chằm chằm từng động tác của hắn.Còn chưa kịp gọt xong nửa quả táo, Đào Giang đã chân trần ôm điện thoại của Dung Thiều chạy ra:
“Cha ơi, có điện thoại…”
Dung Thiều bỏ táo sang bên đi nghe máy.
Đào Giang mắt nhắm tịt, dụi mắt xong lại trở về ngủ tiếp.Thu Trạm tranh thủ lúc Dung Thiều nghe máy, lặng lẽ cầm lấy quả táo tự mình gọt cho xong.Thấy vậy, Dung Thiều liếc sang, che micro lại:
“Em đừng động vào!”
Thu Trạm đã cầm chắc dao, gọt theo kiểu của mình.Dung Thiều lại đuổi tới, nói với theo:
“Đừng làm nát vỏ của anh đấy!”
Khoảng cách gần sát, phòng lại yên tĩnh, giọng điện thoại đầu bên kia vọng sang tai cả hai người:
“Dung tổng, Bạch tiên sinh vừa được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, bác sĩ báo nguy rồi, thân nhân đều chưa tới, có thể sẽ cần ngài qua ký giấy tờ.”
“…Được, tôi tới ngay.”
Chưa kịp dứt câu, Dung Thiều đã thấy tay Thu Trạm run lên, lưỡi dao gọt hoa quả xẹt ngang, cắm phập vào cổ tay mình.
Thu Trạm buông tay, dao rơi xuống thảm mà không một tiếng động.
Máu đỏ ồng tuôn trào.Tiếng ong ong nổ trong đầu, Dung Thiều lập tức túm lấy cổ tay Thu Trạm, máu nóng nhỏ từng giọt xuống thảm, vết thương sâu tới tận xương, ngón tay Dung Thiều run bần bật, tim như cũng bị cứa theo lưỡi dao ấy, đau nhói, chỉ biết ghì chặt cổ tay Thu Trạm lại.“Không sao, không chạm vào động mạch,”
Thu Trạm hơi nhúc nhích, thấy không thoát ra được thì thôi, vẫn bình tĩnh nói:
“Điện thoại kìa”Đầu bên kia vẫn vọng lại thúc giục:
“Dung tổng?
Bác sĩ đang chờ gấp.”
Thu Trạm dùng cằm chỉ về chiếc điện thoại rơi bên cạnh, nhắc:
“Bệnh tình nguy kịch, cần người ký giấy.”
Dung Thiều vội vàng cúp máy, lập tức gọi sang bệnh viện tư nhân, chuẩn bị xe tới đón người.“Chẳng lẽ anh không đi sao?”
Dù Dung Thiều đã ghì vết thương, máu vẫn chảy mãi không dừng, mà Thu Trạm như chẳng màng đau đớn, vẫn tiếp tục nói chuyện:
“Bạch Thư Thần đã sớm ly dị, cha mẹ cũng không ở bên này, con trai mới tám tuổi, ngoài anh ra thì còn ai ký giấy báo tử cho hắn được nữa?”
Chính lý do này mà Dung Thiều vừa rồi mới quyết định tới bệnh viện.
Hắn hít sâu:
“Rốt cuộc em vẫn để ý hắn.”
Thu Trạm nhìn thẳng vào Dung Thiều, môi nhếch lên cười lạnh:
“Tại sao em không được để ý?
Dung Thiều, em mới là bạn đời hợp pháp của anh, nếu một ngày anh nằm phòng mổ, chỉ có em là người có quyền ký tên.
Dù em có chết đi, anh có thể chọn Liễu Khê, Đào Giang ký thay — cũng là người nhà mình, chứ không phải loại người ngoài vớ vẩn.”
“Em mới là tổng tài Dụ Thị, đừng quên vừa rồi anh cũng ký giấy, buộc chặt hai nhà vào với nhau, dù có là cặp đôi oán ngẫu đi nữa, anh cũng không được phép ly hôn với em.”
“Cả đời này, anh chỉ có thể ở bên em.”
Thu Trạm nói từng chữ một, vừa khoái ý vừa đau đớn, như cố ý lấy chính máu thịt mình để thử xem tình cảm của Dung Thiều sâu tới đâu, chạm tới tận xương tận tủy.Dung Thiều chỉ thấy tim mình như bị đào từng mảng một, Thu Trạm cố tình tìm đúng chỗ mềm nhất, cứ chậm rãi mà cứa xuống từng nhát.Hắn tự biết mình chẳng từng thật sự yêu ai sâu sắc, nhưng bốn mươi năm sống, EQ đâu có thấp, đến giờ phút này mới thật sự nhận ra vì sao lại đau đến thế.
Nhưng Dung Thiều vẫn cố chấp không chịu tin, nét mặt vừa phẫn uất vừa hậm hực, giận dỗi lẫn bất lực:
“Em không cần phải làm như vậy.”
Năm đó Dung Thiều quyết định cưới Bạch Thư Thần, chỉ vì người kia đẹp, tính cách hiền lành, hợp làm bạn đời.
Đến khi cha mẹ Bạch Thư Thần không đồng ý, Dung Thiều cũng chẳng buồn cho đối phương một cơ hội, cứ thế tự mình nói lời chia tay.
Bạch Thư Thần không chịu nổi, từng tự sát mấy lần, cổ tay đến nay vẫn còn sẹo.
Khi ấy Dung Thiều còn trẻ, vừa bị dắt vào cái giới SM mới lạ, chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc người khác, chỉ thấy kiểu dịu dàng ấy là yếu đuối, chán đến phát ghét, chẳng xứng làm bạn lữ.
Sau này nghĩ lại cũng có chút áy náy, nhưng khi Bạch Thư Thần đã yên phận lấy vợ, Dung Thiều cũng mặc kệ, coi như một người quen đặc biệt, không hơn không kém.Trong giới đồn đại đủ thứ về chuyện cũ, Dung Thiều có biết, nhưng khinh thường phải giải thích.
Lần này con trai Bạch Thư Thần bị bắt, suy cho cùng cũng là dính líu tới mình, nên Dung Thiều mới ra mặt giải quyết.Nhưng cho dù trước ngày hôm nay, Dung Thiều vẫn chắc chắn lòng mình, Bạch Thư Thầ không thể nào so với Thu Trạm.Hắn chưa từng biết, Thu Trạm lại để ý mình đến mức này.Thu Trạm rũ mắt, nghe Dung Thiều nói thế thì cả người run lên, giọng khàn đặc chẳng lựa lời:
“Em không làm thế này thì còn làm thế nào?!
Dùng lợi ích công ty để ép anh, hay lấy chính mạng mình ra ép?
Dung Thiều, chẳng lẽ phải đợi em chết ở đây hôm nay thì anh mới chịu cúi xuống nhìn em một lần?”
Máu vẫn chảy mãi trên cổ tay Thu Trạm, Dung Thiều cảm giác như máu ấy sắp chảy cạn mất, chợt bừng tỉnh: hóa ra tất cả là do em ấy cố ý, tự mình đâm một nhát thử lòng.Dung Thiều mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào dòng máu ấy, trong lòng vừa đau, vừa sợ, vừa hối hận, vừa hận chính mình.
Tình yêu khiến người ta bất an, khiến người ta sợ hãi, mà càng yêu lại càng không buông nổi, càng không nỡ làm người kia đau thêm một lần nào nữa.
Chỉ tới khi bị gông xiềng tròng lên người rồi, mới biết tự do là thứ xa xỉ.Tiếng động đã khiến Liễu Khê với Đào Giang chạy xuống, thấy hai người máu me đầy tay thì sững người không biết xử lý sao cho phải.Đúng lúc ấy điện thoại Dung Thiều lại vang lên, hắn liếc nhìn đồng hồ, trời vẫn còn sớm, bà Trần giúp việc còn chưa tới.
Hắn gọi:
“Liễu Khê, ra mở cửa cho bác sĩ vào.”
Liễu Khê liếc nhanh vết thương trên tay Thu Trạm, muốn hỏi cũng không dám, chỉ cầm điện thoại đi mở cửa.Đào Giang thì ôm luôn hộp thuốc tới, quỳ xuống xử lý vết thương cho Thu Trạm.Dung Thiều chậm rãi buông cổ tay Thu Trạm ra, máu cũng không còn tuôn dữ như lúc đầu nữa.
Hắn đứng lặng nhìn Đào Giang lóng ngóng quấn băng gạc cho Thu Trạm, cúi xuống nhặt con dao lên, đổi sang tay trái.“Dung Thiều!”
Thu Trạm bỗng nhiên bật dậy nhưng đã muộn.Dung Thiều nắm con dao, lạnh lùng rạch một nhát thật sâu vào lòng bàn tay trái của mình.
Cơn đau buốt đến mức hắn phải nhắm mắt, mồ hôi túa ra đầy trán, gắng gượng đứng vững.(hề vl =))))Hắn buông dao, chìa bàn tay đang rỉ máu ra cho Thu Trạm xem, giọng khản đặc:
“Đây là trừng phạt của anh”Thu Trạm chết sững, không dám tin, môi run run chẳng thốt nên lời.Dung Thiều với Thu Trạm cùng được đưa lên xe cứu thương, bác sĩ trên xe đã xử lý cầm máu tạm thời, nhưng đến nơi, cả hai được chuyên gia thăm khám đều bảo cần phải khâu lại vết thương.Đây là bệnh viện thuộc chuỗi tài sản nhà họ Dung, viện trưởng cũng thân thiết với gia đình, nên chỉ cần Dung Thiều gọi một cú điện thoại là tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ riêng Thu Trạm do đang mang thai nên phải làm thêm một loạt kiểm tra phụ.Kiểm tra xong, bác sĩ nhắc:
“Dụ tiên sinh hiện đang có thai, không thể gây tê như bình thường, lát nữa khâu sẽ khá đau.”
Ánh mắt Thu Trạm vẫn không rời bàn tay bị thương của Dung Thiều, nghe vậy định gật đầu đồng ý thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, ngẩng lên nói ngay:
“Không được.”
Bác sĩ chắc lần đầu gặp bệnh nhân thế này, ôn tồn giải thích:
“Dụ tiên sinh, thuốc gây tê tại chỗ vẫn có ảnh hưởng nhất định với thai nhi.”
Thu Trạm hơi do dự, nhìn sang Dung Thiều rồi kiên quyết:
“Tôi nhất định phải dùng thuốc tê.”
“Nghe lời bác sĩ đi.”
Dung Thiều không liếc sang Thu Trạm lấy một lần, chỉ quay lại nói với bác sĩ đang chuẩn bị khâu cho mình:
“Tôi cũng không cần gây tê.”
Bác sĩ ngạc nhiên:
“Hồ sơ không ghi chú anh bị dị ứng thuốc tê mà?”
Dung Thiều mặt lạnh, vẻ nghiêm nghị không ai dám cãi, nhưng giọng lại rất dịu dàng:
“Tôi bồi em ấy.”
Cuối cùng Thu Trạm cũng nhận ra, từ nét mặt Dung Thiều đã lộ rõ khác thường, vừa sững sờ vừa không tin nổi, vừa mừng rỡ vừa đau xót cứ dâng lên từng lớp một, lẫn lộn không cách nào nói rõ, chỉ thấy tim mình đập như trống, tay chân run rẩy.
Anh chỉ biết siết chặt tay phải của Dung Thiều bằng bàn tay lành lặn, giọng khàn đặc nhận sai:
“Dung Thiều, là em không đúng, em biết sai rồi, em xin lỗi…”
Dung Thiều cười nhạt:
“Em nói xin lỗi rồi, lần sau còn dám không?”
Thu Trạm im lặng một chút, bất chấp thể diện, trước mặt bao người cũng nhận:
“Em lần sau không dám nữa.”
Lúc này Dung Thiều mới hiểu, xiềng xích kia đâu chỉ khóa lấy mỗi mình hắn, chính Thu Trạm cũng tự xích vào như vậy.
Tận đáy lòng, hắn lại cảm thấy hả dạ, gần như khoái chí:
“Không được.”
Cả hai cuối cùng đều để mặc bác sĩ khâu vết thương mà không cần thuốc tê.Thu Trạm mất máu nhiều, thân nhiệt hạ thấp, phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm hai ngày, Dung Thiều cũng ở cùng anh.
Đám người qua lại vội vã cũng dần tan, trong phòng chỉ còn lại bốn người thân thuộc.Dung Thiều một mình ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn thảo trường ngoài kia, thần sắc không rõ là vui hay buồn.Đào Giang ôm cánh tay Thu Trạm, được anh xoa nhẹ đầu, nghe hỏi có muốn ngủ tiếp không thì chỉ lắc đầu.Liễu Khê bước đến trước mặt Dung Thiều, vẫn luôn là người hiểu chuyện nhất.
Từ vụ đổ máu sáng nay, cậu đã đoán ra không ít, lòng lại vô cùng bình thản, dường như mọi chuyện vốn nên như thế.
Cậu quỳ xuống trước mặt Dung Thiều, đặt cánh tay lên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn ánh nắng xuyên qua tán lá rọi xuống mặt người đàn ông trung niên, nhìn những vệt nắng, nhìn cả những nếp nhăn nơi khóe mắt, ánh sáng nơi đáy mắt, và cả sự bất phục chưa chịu tan nơi giữa đôi lông mày ấy.Liễu Khê hỏi thẳng:
“Dung Thiều, ngài yêu em đúng không?
Ngài yêu chúng em….!!!”
Dung Thiều như bị dồn vào đường cùng, thua sạch trước thứ gọi là tình yêu, vừa cam chịu, vừa bứt rứt không cam lòng, trong lòng như dã thú bị xiềng, vừa phẫn uất vừa giãy giụa, muốn đạp đổ mọi ràng buộc, chỉ mong tự do cho riêng mình, mà rồi càng vùng vẫy, càng không thoát.Ánh mắt hắn rời khỏi cửa sổ, dừng lại trên gương mặt Liễu Khê, rồi lại đảo qua Thu Trạm, lướt sang Đào Giang.
Cuối cùng vẫn phải giấu đi lớp vỏ lạnh lùng cứng rắn, không thể trốn tránh nữa, chỉ biết lặng lẽ gật đầu chịu thua.Dung Thiều nghẹn giọng, hồi lâu mới phát thành tiếng, thừa nhận:
“Phải, ta yêu các ngươi.”
Cả đời này, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Dung Thiều chịu mở miệng nói thật lòng mình như thế.Đọc chương 12: H+ Ụ con út ở phòng tắm trên web spicyfish69.com nha