Tâm Linh Cây Đa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
344015627-256-k558890.jpg

Cây Đa
Tác giả: user83305778
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hai cô nàng thuê phòng trọ đã gặp một thứ không sạch sẽ ở cây đa sau nhà!!!​
 
Cây Đa
Cây Đa


Nhung và Liên là hai người sinh viên từ quê vừa lên thành phố học, hai cô nàng là bạn thân từ bé đến lớn, học cùng trường và ở ghép cùng nhau.Hai cô bạn thuê nhà trọ với giá siêu rẻ tại thành phố chỉ với 1 triệu đồng bao gồm cả tiền nước, tiền điện với điều kiện là mỗi ngày phải quét lá cây cho cây đa sau nhà.Hai cô mừng lắm, vội vàng nhận lời ngay mà không suy nghĩ gì nhiều.Và thế là hai cô nàng luân phiên nhau mỗi sáng quét lá đa sau nhà bà chủ phòng trọ.Hôm nay đến phiên Liên trực quét lá đa sau nhà.

Nhưng sáng hôm đó cô có bài kiểm tra vô cùng quan trọng ở trường, vì thức khuya học bài nên sáng hôm đó sắp trễ học, Liên vội vàng đến trường mà quên luôn việc phải quét lá đa sau nhà.

Đến khi làm xong bài cô mới bỗng nhớ đến việc đó.

Định bụng chiều về quét, thế nhưng một sự việc lạ đã xảy ra...Trong lúc cô đang học, hộp bút viết của cô để bên trên bàn đột nhiên biến mất, đúng lúc cô định lấy viết hightlight đánh dấu những phần quan trọng trong bài, cô mới phát hiện hộp bút viết của mìnhkhoong cánh mà bay, cô vội vàng hỏi những người xung quanh nhưng không ai biết.

Tìm kiếm một lúc cô mới phát hiện hộp bút của mình nằm yên vị tại cuối lớp."

Quái lạ, sao hộp bút rớt ở cuối lớp mà mình không biết nhỉ" - Liên thầm hỏi.Chiều hôm đó, sau khi tan học, Liên chạy xe về trọ, đột nhiên cô cảm thấy sống lưng mình truyền đến một cảm giác ớn lạnh không ngừng.

Nghĩ do trời lạnh Liên dừng xe lại, mặc chiếc áo khoác vào rồi tiếp tục đi tiếp.

Nhưng, sau khi mặc áo vào cảm giác lạnh toát nơi sống lưng không vơi đi mà càng ngày càng lạnh hơn.

Chiếc xe đang chạy nhẹ tênh bỗng nặng vô cùng cứ như có thêm 2, 3 người ngồi trên xe của cô vậy.Đến trọ, Liên vội để cặp sách lên bàn, thấy Nhung, Liên vội bảo:- Ê mày, hôm nay có gì đó lạ lắm.- Gì lạ vậy mày?

- Nhung nhanh nhảu đáp.- Thì hôm nay, trong lúc học, hộp viết của tao đang yên đang lành để ngay trên bàn thì biến đâu mất tiêu.

Tao quay đi quay lại tìm kiếm thì thấy nó nằm tận trong góc dưới cuối lớp.- Gì lạ vậy?

Chắc ai đó trêu mày nên giấu đó chứ gì!- Nhưng tao thấy lạ lắm, mà cứ cho là có người trêu tao đi, nhưng mà lúc tao về ý, sống lưng tao lạnh lắm cảm giác như có cái gì đó đằng sau lưng mình vậy.

Hơn nữa...- Hơn nữa sao?

- Nhung vội hỏi.- Hơn nữa chiếc xe tao chạy bình thường rất nhẹ nhàng, thì đột nhiên nặng vô cùng cứ như có thêm 2, 3 người ngồi trên đó vậy, tao đã kiểm xe tao xem có bị thủng bánh hay xì hơi không nhưng không có.- Gì ghê vậy, không lẽ mày gặp thứ đó...- Ừm tao cũng nghĩ là vậy, xui thật chứ.

Mới học có mấy tháng gặp ngay rồi!- Thôi mày vô tắm thay đồ đi rồi ăn cơm.- Ừm, ê mà hồi sáng tao đi gấp quá chứ quét lá đa sau nhà, sáng mai tao quét cho, dù gì ngày mai chủ nhật cũng được nghỉ.- Ừm, thế cũng được.

Hy vọng bà chủ nhà không biết hôm nay mày không quét.- Bà chủ nhà không biết đâu.

Hôm qua tao nghe nói bả có việc đi xa 2 ngày mới á.- Hên quá, ngày nào bả cũng kiểm, may hôm nay bả đi không là bị la té tát rồi.Sáng hôm sau.5h30 phút sáng, Liên thức dậy, sau khi vệ sinh xong như lời đã hứa hôm qua, Liên đi ra phía sau nhà để quét lá đa.

Trời vẫn còn hơi tối.

Sau khi gom rác vào một chỗ, định hốt đống rác đó đem đổ thì Liên thấy một khuôn mặt mà chắc có lẽ cả đời này Liên không bao giờ quên được.Trong đống rác Liên vừa hốt đó có một khuôn mặt đầy máu me, tóc tai rủ rượi, mắt nó mở trừng trừng với những tia máu, nó giận dữ nhìn Liên."

AAAAAAAAAAAAAA" - Liên hét toáng lên trong sự sợ hãi.Nghe thấy tiếng hét, Nhung lật đật chạy ra chỗ Liên, tiếp đó là bà chủ nhà cùng với vài người ở trọ kế bên.Khi Nhung thấy Liên, Nhung vội chạy lại hỏi:- Có... có chuyện gì vậy, sao mày hét toáng lên vậy Liên?- Có... có maaaa!!!

- Liên run run nói.- Có ma?

Ma ở đâu?- Ở...

ở trong đống lá đa tao vừa quét.

- Liên vừa nói vừa run run chỉ vào đống lá cô vừa quét.- Đâu?

Tao có thấy gì đâu mày?

- Nhung chạy lại kiểm tra.- Tao... tao không biết, lúc... lúc nãy tao còn thấy nó mà.- Trông nó như nào?

- Nhung hỏi.- Tóc tai nó rủ rượi, mặt toàn là máu, còn có... còn có đôi mắt với những tia máu đỏ chót nhìn tao vô cùng hằn học nữa.- Đó là Hân.

- Bà chủ phòng trọ lúc này mới lên tiếng.- HÂN???

- Cả đám la lên trong sự ngạc nhiên.- Đúng vậy, Hân cũng là sinh viên từng ở trong căn trọ của Nhung và Liên.

Một năm trước, con bé bị tai nạn, chết ngay lúc con bé đang chạy xe đi học.

Con bé bị xe tải đâm trúng.

Nhưng do không có người thân, nên chẳng có ai nhận con bé về an táng cả.

Con bé là trẻ mồ côi.

Cô thấy thương quá nên cùng gia đình an táng cho con bé.

Nhưng do chết còn quá trẻ, nên sau khi chết con bé thường hay hiện về đây.

Hân là một người rất thích sạch sẽ, nên căn trọ lúc nào cũng phải sạch, đặc biệt là cái sân sau có cây đa, nó không muốn chỗ đó có một chiếc lá đa nào ở ngay chỗ đó cả.

Vì vậy cô mới bảo những người thuê căn trọ ấy nhất định phải quét lá đa mỗi ngày.

- Bà chủ trọ tuôn một tràn dài.Cả Nhung, Liên và đám sinh viên đang hóng hớt rùng mình vì những câu nói của bà chủ trọ.Nhung và Liên nhìn nhau, sau đó nhìn bà chủ trọ.- Vậy có nhiều người bị doạ khi thuê căn phòng này không ạ?

- Nhung hỏi.- Liên là người đầu tiên, vì sau chuyện Hân mất, dịch cũng bùng phát, nhiều người trả lại phòng trọ, bây giờ mới lên lại để học, hai đứa là là những người thuê căn đó đầu tiên sau khi Hân qua đời.

Lúc trước, con bé cũng hiện về báo với cô là giữ căn trọ đó sạch sẽ, nhất là sân sau có cây đa.

Cô thấy cũng thương nên hay quét với dọn dẹp mỗi ngày, có hai đứa vào ở nên cô mới giao việc đó lại cho hai đứa, không ngờ lại bị nó doạ.

Mà hai đứa hôm qua không không quét đúng không, nếu quét thì không bị doạ rồi.- Dạ, dạ, hôm qua con vội vì bài kiểm tra quá nên quên, định dồn lại hôm nay quét bù, không ngờ...

- Liên lúc này đã bình tĩnh hơn và trả lời bà chủ trọ.- Vậy hai đứa vào nghỉ ngơi đi, nếu sợ quá muốn trả phòng thì nói với cô.

- Bà chủ trọ bảo.- À, cô ơi, con nghe nói cô đi công việc hai ngày mà, sao giờ cô lại ở đây ạ?

- Nhung thắc mắc hỏi.- À, do công việc giải quyết nhanh hơn dự tính nên tối qua cô đã về rồi.

- Bà chủ trọ điềm đạm trả lời.Nhung và Liên gật đầu vâng dạ rồi Nhung dìu Liên vào phòng.

Cả đám sinh viên hóng hớt lúc này đã dần tản về phongg, bà chủ trọ cũng về phòng.Ai ai cũng thấy sợ hãi và thương cảm cho cô bé Hân xấu số nọ.Sau khi về phòng bàn bạc, Nhung và Liên quyết định vẫn thuê căn trọ đó và giữ phòng luôn sạch sẽ và không quên ngày nào cũng quét lá đá sau nhà.

Những lúc về quê hay có việc, hai người thường nhờ bà chủ trọ quét hộ cho mình.Từ lúc đó tới lúc ra trường đi làm Liên cũng chưa gặp lại cô bé Hân đó lần nào nữa.
 
Back
Top Bottom