Tâm Linh CẦU VONG PHÁCH

Cầu Vong Phách
CHƯƠNG 20: TƯƠNG TRỢ


Tôi dần như ngộp thở, hàng vạn bàn tay ma quái cứ ghì lấy tôi kéo xuống.

Trong lòng tôi vẫn còn lo cho Hiệp, không hiểu hiện giờ cô ấy đang như thế nào...Tâm trí tôi dần trôi và chạy như một thước phim trong đầu, tua lại cảnh từ bé tới lớn.

Những hình ảnh ngày bé cứ dội qua dội lại không dứt.

Có lẽ ý thức đang rời bỏ tôi?

"Con làm được mà!"...Giọng mẹ tôi văng vẳng đâu đây.Bỗng nhiên làn nước xung quanh vạt ra thật mạnh.Một bóng đen xô tới, đấm thật mạnh vào ngực tôi làm tôi phải tỉnh dậy.

Trong tay người đó nắm chặt một nắm vải đỏ ấm nóng.

Người đó vẫy vùng trong nước, giữa vòng vây của lũ ma da và vong chết trôi, ngoắc ngoắc tay tôi.Tôi sực tỉnh ra, giang hai tay tạo ấn Diệt, đầu nhẩm chú rồi giơ cao lên đỉnh đầu, tay phải người đó vẫn ấn nắm vải đỏ vào ngực tôi.

Tôi cảm giác như có một luồng chân khí tỏa ra từ lồng ngực lan lên cánh tay.

Sau uy lực của đòn chú, đám ma da dạt ra xa hết, tôi có thể ngoi lên mặt nước.Giây phút đầu tiên ngoi lên mặt nước, tôi tò mò xem người vừa nhảy xuống ứng cứu tôi là ai.

Tôi bám vào cọc gỗ quay lại nhìn.

Người đó cũng vừa lúc ngoi lên, mặt mũi tóc tai ướt sũng nước.

Thế nhưng đôi mắt sắc lạnh của người đó tôi vẫn nhận ra.

Đó chính là Lộc.Tôi sực nhớ tới Hiệp.

Tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Hiệp đang đứng chơi vơi ở trên thành cầu, người dân vẫn chẳng có chút gì lưu tâm đến cô.

Mắt cô nhắm nghiền.

Cô không nhìn tôi.

Có vẻ như Hiệp sắp nhảy xuống."

Hiệp ơi!

Tỉnh lại đi!

Nghe anh!"

Tôi gào lên.Bất chợt Lộc nắm chặt lấy cổ áo tôi mà giằng tới.

Hắn gí sát mặt vào mặt tôi rồi gằn lên:"Tỉnh táo lại đi!

Đại sự làm trọng!

Nhìn kĩ xem nào?"

Tôi giật mình nhắm chặt mắt lại, dùng hai ngón tay vuốt qua mắt, niệm chú Tinh Thông.

Tôi từ từ mở mắt ra nhìn theo hướng cũ.

Không có ai ở đó.

Tất cả chỉ là ảo ảnh nhằm làm tôi phân tâm."

Đóng trận địa lại đi!"

Nói rồi Lộc lôi ra một lá bùa đốt trên mặt nước, kéo vong hồn của con ma da quay trở lại.

Chúng đang định trốn về nơi thâm cùng của đáy sông nhằm thoát khỏi trận địa."

Tôi cần vận trận địa Xích Hỏa Lôi Thủy, ông có biết không?"

Chẳng nói chẳng rằng, Lộc chỉ khẽ gật đầu rồi lặn xuống, bơi sang phía chiếc cọc đối diện.

Có vẻ hắn bơi giỏi hơn tôi.

Tôi cau mày, tay vẫn nắm dây chỉ.Lộc vẫy tay ra hiệu rồi lặn xuống khuất tầm nhìn.

Tôi cũng hít hơi thật sâu rồi buông tay thả mình xuống.Chúng tôi đang trôi ở đối diện nhau.

Chúng tôi hướng về 7 điểm mốc là 7 chiếc cột, lần lượt niệm chú điểm chỉ để đóng khít trận địa.Những luồng nước mà chỉ có chúng tôi nhìn thấy khẽ chạy bao quanh những chiếc cột gỗ cắm mốc.

Đó là bùa Khóa, sẽ giam giữ những vong hồn đầy oán niệm vào vòng tròn giữa những chiếc cột này.Hai vong quỷ rít lên trong tiếng nước.

Một đàn cá từ đâu lao ra, cứa nhưng chiếc vây sắc lẻm vào khắp thân thể tôi khiến tôi vô cùng đau đớn."

Đừng cản ta..."

Tôi nghe thấy vậy.Chúng khua khoắng bàn tay lở loét, sát lưng vào nhau mà tạo nên những vòng xoáy nước chết chóc nhằm phá vòng vây.Cùng 1 lúc, tôi và Lộc ngoi lên mặt nước lấy hơi rồi lại lặn xuống.Trong những xoáy nước mờ ảo, chúng tôi không nhìn rõ nhau, thế nhưng tôi nhìn thấy những vệt sáng lóa lên như lửa trong làn nước bắt nguồn từ phía đối diện ấy, đang bắn vào phía lũ quỷ nước.

Chúng rên rỉ rồi quay tới định tấn công lại Lộc.Tôi dùng ấn chú để ứng cứu, vuốt ngang chiếc dao phép, khứa chút máu rồi dùng dao nâng những sợi chỉ đỏ đang chùng kéo thành căng.

Tôi vuốt những sợi chỉ đang căng trong nước, truyền vào những lời bí thuật.

Sợi chỉ mảnh, sắc như dao, cứa sâu vào thân thể vốn dĩ không thật của những con ma da.

Chúng gào lên đau đớn.

Vong ma nữ quay cuồng lao về phía tôi.

Bàn tay thổi rữa của nó chạm vào đầu tôi.Và thế rồi những tia lửa điện xẹt qua đầu tôi như một giấc mộng.Tôi như rơi vào một cõi khác.Tôi đang ở dưới chân 1 cây cầu khỉ.

Mọi thứ trông rất quen thuộc.

Tôi cảm thấy đói, và rét.Người người đi qua qua lại lại trên cầu.

Họ mặc những bộ quần áo cũ và trông rất cổ xưa.

Cảnh vật hai bên bờ sông cũng rộng lớn và hoang vu hơn, không có dấu hiệu của bê tông cốt thép.

Tôi đang ở đâu thế này?Bên kia bờ sông có tiếng xì xào.

Tôi nhìn thấy đám đông bu quanh một xác người đang lập lờ trên mặt nước.

Cái xác có vẻ như là một cô gái, bị kéo lên bờ.

Người người chỉ bịt mặt bịt mũi than thở.

Không hề có 1 tiếng khóc xót thương cho cô gái đó.Bên đối diện bờ sông, cảnh tượng lại dường như đối lập.

Một đám người khác lại đang quẳn quại than khóc cạnh chiếc xác chết đuối của một chàng trai nào đó.

Có vẻ như họ tự tử cùng nhau.

Có vẻ như, là họ yêu nhau?

Gia đình chàng trai có vẻ vương giả, còn cô gái không người thân thích.

Có lẽ cuộc tình của họ đã bị cấm cản để đến mức đường cùng...Bất chợt một bàn tay lạnh lẽo bấu vào vai phải của tôi.

Tôi quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy con ma nữ đang đứng ngay sau lưng tôi với mái tóc dài và khuôn mặt nhọn hoắt.

Nó kéo tôi ngã xuống nước.

Và rồi sau một giây choáng ngợp, tôi lại mở mắt ra.

Khung cảnh con sông lúc này lại là về đêm.Tôi đang trôi giữa dòng sông.

Đúng, chính xác là trôi đi trong nước như một chiếc lá.

Phía trước tôi có một con thuyền rực sáng đang đi.

Những vong hồn chết đuối đang bám vào thành thuyền rên la xin cơm ăn, nhiều không kể xiết.

Ngồi ở giữa vầng hào quang ấy là một người mặc bộ áo lễ phục, đội mũ cánh chuồn, người to như Hộ pháp tại vị, có mình mẩy râu cá, xung quanh là lính theo hầu.

Trên bờ sông, tiếng nhạc tiếng người huyên náo.

Hình như họ đang tổ chức lễ hội gì đó.

Đèn hoa đăng cùng tiền vàng mã rải đầy sông.Một vong nam, nữ bằng cách nào đó đã leo được lên thuyền, bám vào chân vị quan đó mà kêu khóc, nói bằng tiếng cổ nhưng không hiểu sao tôi vẫn hiểu được:"Xin Hà Bá rủ lòng thương, phổ độ cho chúng con được đầu thai chuyển kiếp, sớm được ở bên nhau..."

Tôi nhận ra vong ma nữ đang khóc xin đó chính là vong ma đang ám thị cây cầu, cũng chính là vong ma đã lôi tôi vào thế giới đầy ảo mộng này.

Có lẽ đây chinh là ký ức xưa cũ của nó.Vị Quan nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mặt đôi tình nhân, ra hiệu gì đó.

Hai vong ma bị xích lại bởi những sợi xích vàng nặng trĩu, ánh lên trong màn đêm.

Thế rồi chúng bị đẩy lại xuống sông."

Đừng hòng siêu độ nếu như không bắt đủ âm binh cho Ngài.

Mỗi tên 749 mạng, đày ải đến vô cùng!"

Tên lính hầu Quan hét lên.Con thuyền ấy cũng là con thuyền mà mắt người thường không có được.

Hà Bá sông này năm ấy du thuyền đi tuần vào ngày lễ hội, đang cao hứng liền bị hai vong ma chết trôi quấy nhiễu nên mới đưa ra án lệnh như vậy.

Họ phải bắt được mỗi người 749 mạng mới có thể siêu thoát.

Ngoài những người vô tình chết sông chết lũ ra, chúng vẫn còn phải kéo thêm người mới đủ.Ngay sau đó tôi nhìn thấy hình ảnh của đôi vong ma nam nữ đó bám riết lấy cây cầu, tìm mọi cách kéo chết người dân.

Những người chết đuối ở con sông đều trở thành âm binh chịu kiếp đày ải không siêu thoát.

Người thứ 749 chết sẽ thay thế vị trí của chúng để chúng được siêu thoát.

Thời gian qua lâu, chúng vật vờ ở dưới chân cầu, vàng bạc đồ cúng người nhà gửi cho không thể nhận được.

Vong nam cũng vì thế mà sầu đau.

Nó nói với vong nữ: "Hãy để anh đi trước, anh sẽ chờ đợi em...".

Người nữ nghe theo, để người nam hoàn thành nhiệm vụ trước, mình ở lại chịu kiếp tanh bẩn.Tờ mờ sáng hôm ấy, một người đàn ông khắc khổ quẩy quang gánh dầu bước lên cây cầu, vong ma nam làm phép khiến cây cầu trơn trượt như mọi lần.

Người đàn ông ngã xuống sông mà chết đuối.

Đó cũng là người thứ 749 của vong nam.

Nghiễm nhiên, người bán dầu ấy thế chân cho anh ta làm vong ma da vất vưởng dưới chân cầu.

Người nam siêu thoát, chỉ còn con ma nữ ở lại.Cảnh vật lại chuyển đổi sang một ngày nắng hè oi ả rực rỡ, một ông già râu tóc bạc phơ, mặc áo nâu sồng đứng trên cây cầu.

Cây cầu lúc này đã giống hệt cây cầu dẫn vào làng Độc Kiều nhưng có vẻ mới hơn và cấu trúc hơi khác.

Vậy ra đây cũng chính là con sông chảy qua làng cách đây nhiều năm về trước.

Ông ta leo lên một lán thuyền độc mộc, chẳng cần mái chèo mà khua nước bằng tay cũng ra giữa dòng.

Ông ta tung ra một màn lưới lớn quây kín mấy trăm mét quanh đó, giam cả vong hồn của hai con ma da vào giữa.

Tấm lười được ông ta niệm chú yểm bùa, giam chặt 2 con ma da xuống lòng sông không cho hại người nữa.

Đó là hai lá bùa Đại đối, có tác dụng liên hợp với nhau.

Sau khi bọc chắc 1 lá bùa dưới tấm lưới thả xuống nước, ông ta khéo léo dán lá bùa còn lại vào mặt dưới của cây cầu gỗ, miết đi miết lại một cách chắc chắn.

Tôi hiểu thứ bùa giam này, chỉ cần 1 trong 2 lá bùa rơi ra là lá bùa kia sẽ mất tác dụng.

Nó chỉ có thể giam giữ tạm thời.

Bình yên tạm thời trong vài chục năm...Để cẩn thận hơn, ông lão còn tìm tới tận ngôi mộ của hai con ma da, quật mộ cải táng, đưa xác của hai con ma đó, chôn sâu một lạch nước nhỏ của con sông.

Ông ta còn dựng một ngôi nhà bằng đá có yểm bùa, đánh dấu ngôi mộ chung của hai người, đồng thời cũng là cánh cổng giam giữ thân xác chúng, không để ai phát hiện ra.

Ông lão còn cẩn mật lấy bụi lau che đi lối vào, mong rằng bí mật sẽ mãi bị chôn vùi.Thân xác bị giam giữ thì linh hồn cũng khó mà siêu thoát được.Khung cảnh sau đó chuyển đổi dần về thời hiện đại, nhưng cũng phải cách đây hơn chục năm.

Một cuộc cãi vã đang xảy ra giữa những người lái buôn trên sông.

Một người thương lái cố đẩy chiếc thuyền lớn của mình qua gầm cầu.

Người bảo qua được, người bảo không.

Cuối cùng, chiếc thuyền chở hàng cồng kềnh cũng qua được gầm cầu.

Thế nhưng hậu quả của nó không phải ai cũng thấy được.

Nóc chiếc thuyền khi đi ngang qua đã làm rách mất lá bùa quý năm nào.

Và rồi sau đó những gì diễn ra chính là cơn ác mộng dai dẳng cho những người dân ở đây..Cội nguồn mọi chuyện không phải mới bắt nguồn từ cách đây 10 năm mà đã từ lâu rồi..."

Vĩnh..Vĩnh...VĨNH!!!"

Tiếng gọi lùng bùng bên tai khiến tôi giật mình.Tôi trở về với thực tại, tôi đang chìm trong nước.

Hơi nước còn lại trong phổi không còn nhiều...

Bóng hình vừa gọi tôi kia đang bị vây hãm bởi lũ ma da xảo quyệt, có lẽ tôi vừa bất tỉnh?

Tôi cảm thấy thân thể yếu đuối thế nhưng tôi phải tiếp tục công việc.Tôi lại nâng căng đám chỉ lên, dướn thân hình về phía trước và quây chặt lấy 2 con ma da.

Lộc thoát ra, bắt đầu vận phép.

Giờ tôi mới để ý trước cổ Lộc là một viên thạch anh chạm khắc hình Phật đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

Dưới nền của trận địa, đất trôi ra, để lộ những vật chôn trong ấy như đang phát sáng lên uy lực của trấn yểm.

Ánh sáng ấy cộng hưởng với ánh sáng trên chiếc vòng ngọc, khiến nó càng sáng rực rỡ hơn nữa.Tôi ngoắc tay trái vào tay phải của Lộc cũng niệm ấn.

Không còn khó khăn niệm từng ấn chữ 1 mà đã có Lộc giúp đỡ.

Từng tràng bí thuật dội vào sợi chỉ trấn áp.

Chúng rít lên không sao tả xiết.

Cảm thấy sắp đến lúc, tôi ngoi lên bờ, rút tấm vài đỏ trong túi áo ra khua khoắng.

Đó là dấu hiệu tôi đã dặn trước.

Xong tôi lại lặn xuống.

Tôi như hụt hơi dần.Chiếc thuyền gần đó vội chèo lại, tung chiếc xô có 2 con cá chép đỏ vào giữa vòng tròn những cây cọc.Tôi và Lộc dồn lực cuối về phía 2 con quỷ nước quái ác.

Lộc rút ra một lá bùa lớn viết trên phiến gỗ áp về phía trước, nét bùa đỏ trong nước vẫn mảnh mai, khảng khái và rõ nét.

Chắc hẳn Lộc là một bậc thầy Phù Lục có đạo hạnh.

Tôi vận hết chân khí trong người để áp vong, nhẩm lời Diệt trù của Vu cổ.Phản lực lớn khiến mặt nước sông dạt ra như có bão lớn.

Những sợi chỉ đứt tung sau khi truyền tải lực lớn...Hai con cá đỏ bơi trong làn nước mịt mùng...Hai vong ma da hóa thành đám bọt nước, bị hút hết vào miệng 2 con cá đó.

Tôi và Lộc cùng lúc rút ra 2 chiếc kim lớn cắm vào lưng 2 con cá, máu chảy túa ra.

Vong đã bị giam vào xác cá.

Lộc dùng tay không bắt hai con cá rồi ngoi lên. ***Ông Mười chèo thuyền đứng cạnh đó, thấy 1 người ngoi lên thì vội giơ tay kéo lên thuyền.

Hai con cá được thả vào chậu nước, đậy kín nắp.Những người trên thuyền ngóng chờ đưa nốt thầy Vĩnh lên.

Thế nhưng họ đợi gần 1 phút không thấy mặt nước chuyển động nữa."

Chết rồi?".

Thầy Lộc nhanh chóng nhảy lại xuống sông để tìm người.

Ông Mười cũng lao theo.
 
Cầu Vong Phách
CHƯƠNG 21: CẦM GIA


Tôi cảm thấy sức lực đang dần rời bỏ mình.

Xung quanh tôi là một màu đỏ của máu.

Sau hành động xiên cá cuối cùng, tôi không còn sức để ngoi lên nữa.

Sinh nghề tử nghiệp, có lẽ tôi lại bỏ mạng nơi đây?

Trước giờ tôi luôn giữ đồng tiền phép thầy cho bên người, giờ nó đã nằm lại dưới đáy sông, đại vận của tôi có lẽ cũng chỉ đến đây.

Tôi thoáng thấy gương mặt của mẹ tôi bập bùng trong làn nước.

Bất chợt thắt lưng tôi được túm chặt rồi lôi lên...*** Thầy Vĩnh được kéo lên trên thuyền, người rũ ra như một xác chết, không còn chút thần trí nào.Chiếc thuyền được chèo vào bờ, trong lúc đó, thấy Lộc cùng những người khác ra sức hồi cứu.

Thầy Lộc điểm huyệt nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu hồi tỉnh.

Từ miệng thầy Vĩnh máu không ngừng tuôn ra.

Có lẽ lục phủ ngũ tạng cũng đang rỉ máu.

Trong trận đại chiến vừa rồi, có lẽ thầy đã dùng toàn bộ khả năng của mình.Thầy Vĩnh được đưa lên bờ, mọi người vây quanh.

Ông Mười ra sức hồi sức tim phổi nhưng không thấy phản ứng gì.

Vĩnh vẫn không thở.

Trông hai người thầy đều xơ xác, máu me bê bết khắp người.

Người dân đã gọi cấp cứu.

Thầy Lộc thở dài, có lẽ đi bệnh viện giờ cũng không kịp nữa.

Hiệp đứng bên cạnh hoảng hốt và bụm miệng khóc.

Những vết ấn đen trên cổ cô đã biến mất.Thầy Lộc nhờ cởi áo Vĩnh ra.

Ông lôi ra chiếc bọc màu đỏ vừa ấn vào ngực Vĩnh ở dưới sông, mở ra.

Bên trong là một nắm đất xốp tơi, thầy Lộc trải ra khắp ngực, bụng của Vĩnh.

Ông ta tháo chiếc vòng ngọc đang đeo trên cổ, nâng lên trán cầu nguyện rồi tròng vào cổ thầy Vĩnh, đặt ngay ngắn trước ngực.

Thế rồi thầy thảo thật nhanh một lá bùa vàng vẽ hình người lên giấy vàng rồi dán lên mặt thầy Vĩnh.

Thầy Lộc bắt đầu lẩm nhẩm chú và điểm huyệt thêm 1 lần nữa.Đất và ngọc này, thầy Lộc đã lặn lội mấy ngày lên tận Huế để tìm.

Thầy không biết rõ Vĩnh định làm gì nhưng thầy hiểu rằng cần mở trận địa diệt Thủy thì phải có nguyên tố Thổ và thầy đi tìm đất thiêng.

Thầy đã lặn lội tới những bờ sông hoang dại nhất của con sông Hương, nơi chưa có thành thị xâm lấn để lấy lên những thổ nhưỡng nguyên thủy nhất.

Sau đó thầy đã tới thăm chùa Thiên Mụ để xin mượn ấn.

Chùa Thiên Mụ nằm ngay bên bờ sông Hương, nơi nhiều âm khí, ma da quỷ nước rất nhiều.

Chính nhờ có ấn đó mà chùa Thiên Mụ giữ được sự trong sạch, thanh nghiêm, không bị nhiễm tà khí của con sông, vẫn sừng sững ở đó như một biểu tượng của kinh đô Huế.

Phải mất mấy ngày thuyết phục và đánh đổi nhiều thứ, thầy Lộc mới có thể mượn chiếc ấn ngọc về.

Có ấn ngọc thì uy lực của người thầy pháp sẽ được nâng cao lên nhiều khi đối đầu với ma da.

Khi vừa về tới đảo, thầy Lộc đã nhận ra Vĩnh đã triển khai trận địa diệt quỷ, lặn cả xuống nước để tru diệt.Thế nhưng khi đứng trên bờ ông nhận ra trong trận địa chưa có ánh sáng hắt lên của Thổ trong đó, nguyên tố thiết yếu và rất quan trọng.

Trong lúc bước lên thuyền, do va vấp mà bọc đất thầy Vĩnh đem theo đã bị rơi xuống sông.

Thầy Lộc bèn hơ đám đất thiêng trên lửa cùng hương thảo mộc để cho đất nóng rẫy lên.

Sau đó thầy bọc vào tấm vải đỏ và lao xuống sông.

Vừa hay lúc thầy Vĩnh cần ứng cứu.Sau vài lần điểm huyệt, thầy Vĩnh vẫn không thấy tỉnh lại.

Ánh sáng của những luân xa gần như đã tắt hẳn.

Chẳng nhẽ ông ấy sẽ ra đi mãi mãi như thế này sao?

Thầy Vĩnh ngấm nước sâu, âm khí nhiều, dương khí không còn bao nhiêu nữa.

Thầy Lộc ôm đầu nói: "Hỏng rồi, dương khí yếu quá không thông kinh huyệt được!"

Hiệp run run nói: "Trước khi mở trận địa này, anh Vĩnh có nói với tôi là....anh đã bỏ đồng tiền thiêng được trì chú theo mình hai mấy năm bảo vệ anh ấy, để hoàn thành trận địa ở trạng thái tốt nhất..Có phải vì thế mà...?"

"Nó có vẽ hình gì?

Cô còn nhớ không?

Đồng tiền đó giờ đang ở đâu?".

Thầy Lộc vội hỏi.

Theo 2 mấy năm, chắc chắn có lưu dương khí và tinh thể của người cầm nó.

Nếu là đồng tiền Thái Dương thì còn thu hút năng lượng nhiều hơn nữa.

Chẳng nói chẳng rằng, Hiệp vớ lấy chiếc xẻng nằm giữa đống dụng cụ ngổn ngang bên bờ sông rồi nhảy thẳng xuống sông bơi ra giữa dòng.

Người dân không hiểu gì, chỉ giục mọi người đưa thầy Vĩnh đi cấp cứu.

Hiệp lội ra giữa dòng sông, lặn vào giữa trận địa bằng cọc gỗ.

Cô lặn sâu tận dưới đáy sông, ra sức dùng xẻng, tay bới đào để tìm vật cần tìm.

Trong lòng Hiệp hoảng hốt và đau đớn.

Hiệp cũng sợ mất thầy Vĩnh.

Tay cô bới được bọc vải đỏ dưới sông, được buộc chặt bởi những sợi dây chun.

Hiệp bới lên và vội vàng đem vào bờ.Thầy Lộc tháo sợi chun, lấy ra đồng tiền cổ to bằng nửa lòng bàn tay, ở giữa có lỗ và khắc chữ cổ, đằng sau chạm khắc hình mặt trời.

Đó chính là đồng tiền Thái Dương rất hiếm.

Thầy Lộc đặt đồng tiền lên hõm cổ của Vĩnh, ấn chặt.

"Hồi sức tiếp đi!"

Thầy Lộc nói.Hiệp luống cuống nãy giờ nhưng cuối cùng cũng quyết định làm một hành động táo bạo.

Cô ở trong đội cứu hộ của đảo nên những bước sơ cứu cô đều nắm rõ.

Hiệp sẽ hô hấp nhân tạo, lúc này có lẽ sẽ hiệu quả hơn hồi sức tim phổi.

Hiệp nâng cổ thầy Vĩnh lên cao, khẽ bóp mũi và kề đôi môi còn ướt nước vào sát đó.

Đôi môi cô run rẩy, cuối cùng cũng chạm vào đôi môi đã lạnh ngắt của thầy Vĩnh.

Thầy Lộc tiếp tục ấn huyệt và niệm chú.*** (Trở về cái nhìn của thầy Vĩnh)Tôi thấy mình đang ngồi ở trước hiên nhà năm nào.

Ánh sáng ban ngày nhẹ nhàng và không chói gắt.

Tôi không rõ tại sao mình lại trở về đây.Bất chợt một bóng người hiện lên ở cánh cổng trồng đầy cây dâu da, một bóng hình hết sức quen thuộc.

"Mẹ!..."

Tôi khẽ nói, một mảng ký ức nhạt màu đầy tươi đẹp hiện lên trong lòng khiến tôi cảm thấy đau đớn.

Tôi đi lại gần mẹ.

Thật buồn cười, tôi thì đã già, hơn cả tuổi mẹ năm đó, mà giờ mẹ tôi vẫn trẻ đẹp như vậy."

Vĩnh con!"...Tôi khẽ lại gần ôm chầm lấy mẹ, hơi ấm đã lâu lắm rồi tôi không còn cảm nhận được nữa.Mẹ con tôi nói về những năm tháng đã qua, về việc tôi đã sống như thế nào, bố tôi cùng họ hàng ra sao...Bố tôi giờ đã đi bước nữa, tôi không ghét dì nhưng tôi cũng không hay về thăm họ, tôi cảm giác như mình là một thứ thừa thãi trong gia đình của họ cùng với mặc cảm tội lỗi năm xưa khiến tôi không còn thân thiết được với bố nữa.

"Hôm nay con đã dám nhảy xuống nước đấy...mẹ ạ..cũng từng ấy năm rồi...con xin lỗi vì đã mải chơi...khiến cho..."

Mẹ tôi xoa lưng tôi khe khẽ như hồi bé: "Đó không phải lỗi của con.

Chỉ là trên thế gian có nhiều thứ hiểm độc..."

"Hôm ấy sao mẹ lại tìm được con?

Bao nhiêu năm con chỉ tự hỏi câu ấy.

Nhiều khi con ước người ra đi lại là con, giá như mẹ đừng tìm thấy con..."

"Trưa đó...mẹ đang ngồi thêu trong nhà, tính ra bếp đun cơm với nấu canh cho con, thì bất chợt một con quạ lớn, to, bay ngang sân nhà bác, kêu váng lên rồi đậu ở cây nhãn trên mảnh vườn trước cửa, nhìn chằm chằm vào mẹ...Ngày xưa bà ngoại có bảo, quạ chẳng phải điềm lành.

Như có run rủi thế nào, linh cảm của người mẹ, mẹ nghĩ tới con, rồi chạy ra thì thấy bóng con khuất ở chiếc ngõ đằng xa...Mẹ đi theo con, chỉ thấy con đi một mình thôi..."

Tôi im lặng lắng nghe, lòng vẫn nặng trĩu.

Mẹ đúng là quý nhân của cuộc đời tôi."

Sao giờ con lại được gặp mẹ nhỉ..?"

Tôi tự hỏi.

Từ hồi ngã xuống ao trở về, tôi hay nằm mơ mộng mị, bị bóng đè, nhìn thấy bóng ma hồn cỏ vật vờ ngoài đường ngoài chợ.

Thế nhưng tuyệt nhiên tôi không bao giờ nhìn thấy mẹ tôi trở về, kể cả là sau khi sư phụ tôi làm lễ siêu độ cho bà.

"Cho con đi với mẹ được không?

Ở đây, con cô đơn quá..."

Tôi nói."

Mẹ vẫn luôn ở đây chứ đâu?

Con không phải đi đâu với mẹ hết..."

Mẹ tôi cười hiền, ánh mắt nâu trầm giống Hiệp.Đúng rồi, còn Hiệp thì sao?"

Trờ về đi con...Chưa đến lúc..."

Hình ảnh mẹ tôi mờ nhòe dần đi.

Dội vào tai tôi là tiếng gọi: "Anh Vĩnh!

Anh Vĩnh ơi!

Mở mắt ra đi..."***

Thầy Vĩnh mở mắt ra, ho ra nước sặc sụa, đẩy nước ra khỏi phổi, miệng vẫn nhễu nhại những máu."

May quá...may quá..."

Người dân xung quanh ồ lên.

Thầy Lộc biết như vậy là tạm ổn, kéo được người này từ cửa tử về.

Thầy Vĩnh dường như vẫn chưa lấy lại được thần trí, mắt nhắm mắt mở yếu ớt lắm.

Giá như lúc này có đá ngọc thạch trăm năm, đặt lên nằm dưỡng thương có lẽ sẽ đỡ hơn.

Thầy Lộc khoát tay nhờ người dân đưa Vĩnh đi cấp cứu.Thế nhưng đột nhiên Vĩnh mở to mắt, gồng lên, tay nắm chặt lấy gấu áo của Lộc, miệng mấp máy gì đó.

Lộc phải cúi xuống lắng nghe."

Chưa...chưa xong...Phá ấn..phá ấn ở Cầm gia...Ngôi nhà đá...Hỏi Hiệp...anh Mười..."

Phá ấn ở Cầm gia?

Thầy Lộc chỉ nghe được có bấy nhiêu, Vĩnh lại ngã xuống bất tỉnh, vẫn còn hơi thở nhè nhẹ.

Người dân vội vàng xốc thầy lên đưa thầy đi đón xe cấp cứu.

Hiệp mũi đỏ ngầu, đi theo đám đông thì bị thầy Lộc kéo giật lại.

Ông thầy kiệm lời chỉ hỏi:"Cô là Hiệp đúng không.

Cô có biết gì về Cầm gia không?"

Hiệp chợt sững lại rồi nói: "Anh Vĩnh từng kể cho tôi nghe lũ ma da nói hay hát gì đó, đại loại như là: "Thất thập cổ niên

Tích nhân vong miênThử địa lưu dưYên ba giang thượngThất thất tử cửuTích nhân dĩ khứCầm gia dĩ thừaThăng thiên tại mệnhThành sự tại nhân..."

Anh ấy bảo còn vài từ chưa hiểu như là "cầm" hay "tử" gì đó..."

Thầy Lộc chợt hiểu ra, bèn quay qua tìm ông Mười.

Ông Mười đang buộc thuyền trên sông, loay hoay dọn dẹp mọi thứ.

Thầy Lộc tiến lại bắt chuyện."

Đoạn sông này, chẳng còn Hà Bá nữa nhỉ?"

"Ơ..dạ thầy...vâng..nghe đâu ngày xưa các cụ nhà mình làm lễ dời miếu thờ thần Sông lên thượng nguồn rồi...mà kể cả có Hà Bá thì bao năm nay người chết đuối vẫn nhiều thế mà...cứ như là Ngài muốn thế ấy..."

"Thế lần trước hình như là anh với cả thầy Vĩnh..đi đâu trên sông này à?

Có phát hiện ra gì đặc biệt không?"

"À...lần trước thầy Vĩnh có bói trà gì đó để đi tìm xác anh Lăng, những tưởng bị trôi dạt mắc kẹt ở đâu đó trên sông...ai ngờ, lần đó hú vía thầy ạ!

Tôi vẫn rởn cả người, nghỉ đi thuyền mấy hôm đó!"

"Sao vậy?"

"Vào một cái lạch nước nhỏ kín nào đó, thầy ấy bảo tìm một cái nhà bằng đá.

Hôm đó thì tối trời, ai ngờ bị một đống vong chết trôi quây thầy ạ.

Cái thằng Vũ hôm đó còn ngã xuống sông..."

"À...ra cậu Vũ dính Chu Thủy ở đó...Tôi hiểu rồi...Mai tôi cần mọi người giúp nốt chuyện này cho chót...Cái xô cá đâu rồi?

Đưa cho tôi, tôi giữ..Xô cá này không được mở ra nhìn đâu.."

"Giúp gì hả thầy?"

"Mai đưa tôi lại đó một chuyến.

Còn vài cái lễ nữa mới xong."

Ông Mười tìm quanh quất chậu cá đã cất gọn đi ở đâu đó, lúc nãy vội không kịp nhớ rõ.

Lúc ở trên thuyền, cá quẫy rất mạnh, tưởng bung nắp ra đến nơi.Bất chợt có tiếng gào thét của một đứa trẻ vọng lại, mọi người làm xúm vào.

Ông Mười hốt hoảng thấy chậu cá để dưới gầm bàn lễ đã bị lôi ra mở nắp.

Đứa trẻ kia đang ôm mặt, máu chảy ròng ròng ra giữa những kẽ tay.Thầy Lộc hét: "Đóng cái nắp xô lại!".

Ông Mười cuống cuồng đậy nắp.

Chắc lũ trẻ con tò mò nghịch ngợm mở ra xem."

Trời ơi, sao lại nhìn vào mắt cá?"

Máu chảy ròng ròng từ mắt đứa bé.

Thầy Lộc lại đành phải vẽ bùa, dán lên 2 mắt của thằng bé, rồi đưa một viên ngọc trong như hòn bi cho mẹ thằng bé dặn dò.

Nó phải ngậm hòn ngọc đủ 3 ngày 3 đêm không được nuốt, không được nhả ra, tạm thời bỏ ra lúc ngủ.

Mắt không được mở, bùa không được tháo.

May ra mới phục hồi được vài phần thị lực.

Xong xuôi thì trả lại viên ngọc cho thầy.

Người mẹ run rẩy không biết phải sao, đành đưa đứa bé về."

Nguy hiểm quá..."

Thầy Lộc giữ chặt xô cá.

"Quỷ độc nhiều năm chứ có đơn giản gì..Cẩn thận còn bị nhập xác..."

"Xin lỗi..tại không ai nói gì nên tôi..tôi hớ hênh quá!".

Ông Mười bối rối."

Phải giải quyết sớm thôi...".

Thầy Lộc nói.
 
Cầu Vong Phách
CHƯƠNG CUỐI: TỪ BIỆT


Ngay sáng hôm sau ấy, thầy Lộc cùng mọi người tay bị tay nải leo lên thuyền từ sớm, tìm về con lạch cũ.

Đi theo thầy chỉ có ông Mười với hai thanh niên nữa.

Họ mang theo cuốc xẻng, vải bạt, ít đồ lễ.

Từ sau vụ bẫy lần trước, đám thanh niên trong làng tởn đến già không dám đi thuyền khám phá mấy chỗ như vậy nữa.

Sau lưng thầy Lộc có một chiếc bọc dài quấn vải vắt chéo lưng, không biết là vật gì, cộng thêm túi bùa và đồ nghề đeo trước ngực.

Thầy chẳng nói chẳng rằng, bước lên thuyền, cứ theo hướng cũ mà đi.

Thầy đứng trước mũi thuyền, chiếc áo khoác to sụ bay phần phật, trông hướng nọ hướng kia dưới ánh nắng đầu ngày.Tưởng tìm dễ mà cũng không hề dễ.

Loanh quanh một hồi, đi lạc mấy lần, ông Mười vẫn không thể nhớ chính xác con lạch nằm ẩn ở khúc nào của sông.

Có lẽ hôm đó trời đã xâm xẩm tối, cộng thêm nỗi hoảng sợ quá độ lúc chạy ra nên ông không còn nhớ rõ nổi nữa.Thầy Lộc đành khẽ khàng ngồi xuống, rút trong túi ra lọ mực đỏ ông hay chấm viết bùa, lấy chiếc bút lông dậm đậm vào rồi khẽ khàng nhúng xuống nước khuấy 3 vòng.

Màu mực đỏ loang ra thành hình đầu rồng, rồi khẽ uốn lượn theo dòng nước.

Màu mực đỏ cứ thế lan, lan ra trước mũi thuyền gần 500m.Thầy Lộc hất đầu: "Đi theo hướng đó đi anh Mười."

Một thanh niên ồ lên: "Kì lạ nhỉ!"

Thầy Lộc đáp: "Mực máu rồng bí truyền đấy.

Đương nhiên không phải máu rồng thật nhưng thả nước hay đốt đều lên hình rồng, vẽ bùa rất thiêng, nhạy với âm khí và tử khí."

Chiếc thuyền bơi theo dòng mực chảy trên sông, đi tới một lùm cây um tùm.

"Hình như đúng là đây rồi thầy Lộc...Hôm đó thầy Vĩnh phải gạt đám cây này ra mới có lối đi..."

Thầy Lộc cũng dướn người xuống vén đám cây cỏ thì đúng thật hiện ra một lạch nước nhỏ sâu vào trong hun hút."

Vào thôi!"

"Vâng..." giọng ông Mười run run.

Thầy Lộc phá lên cười sảng khoái."

Đừng lo!

Giữa ban ngày ban mặt thế này không có gì đâu.

Mới cả anh không nhớ lũ ma da độc địa bị chúng tôi bắt hôm qua rồi à?

Ở đây cùng lắm chỉ có hồn ma bóng quế vật vờ, không làm gì được mình nữa đâu.

Làm gì còn ai sai âm binh nữa...."

Nghe lời thầy Lộc nói thế, ông Mười với thanh niên kia mới mạnh dạn đẩy thuyền vào.

Con lạch nước này khá nhỏ, rải rác sỏi đá, âm u thu mình trong nhiều tán cây dày.

Thầy Lộc vừa trôi vào không gian trong lạch nước đã thấy gai ốc nổi đầy mình.Trong này âm khí nhiều quá."

Tìm ngôi nhà gì đó đi..Lần trước mọi người đã xem xét ngôi nhà đó chưa?"

"Chưa thầy ạ.

Lần đó chưa kịp xem xét gì đã...mà thứ cần tìm cũng không có, chỉ mang theo cái thứ rợn người..."

Con thuyền lại tiến sâu thêm vào trong.

Bên trái bờ, ngôi nhà bằng đá hiện ra xa xa."

Đậu gần đó đi anh..."

Chiếc thuyền đậu gần ngôi nhà, ghế lên một mỏm đá.

Mọi người xuống thuyền.

Cả thảy 4 con người lên bờ, rón rén lại gần ngôi nhà được xếp rất khéo léo kỳ quan, những hòn đá méo xẹo cũng chồng lên nhau tài tình.Thầy Lộc lẩm bẩm: "Cầm gia..trong cái bài thơ đó...có lẽ là ngôi nhà giam cầm họ ở đây...Ngôi nhà đá này bị ấn, không phải tự dưng mà dựng được thành hình như thế mà có ấn kết nối với nhau...Giờ tôi phải giải ấn..."

Ông Mười không nghe rõ mới hỏi lại: "Gì cơ thầy?"

"Lùi lại..."

Nói rồi một mình thầy Lộc tiến lên phía trước.

Thầy rút thứ nằm trong bọc sau lưng ra.

Đó chính là một thanh đoản kiếm cán trông đã rất cũ.

Thầy Lộc cẩn thận tháo viên ngọc ấn chủa Thiên Mụ ra khỏi cổ, trước khi Vĩnh được đưa vào viện anh đã nhẹ nhàng cất đi.

Bây giờ thầy Lộc mới khẽ khàng cuốn chặt ngọc ấn vào cán kiếm.

Xong việc đó, thầy rút 5 lá bùa có 5 màu khác nhau, đã được họa sẵn ra rồi xiên nhẹ vào cán kiếm, mỗi lá bùa cách nhau 2 đốt ngón tay.

Nói xong thầy từ từ lại gần ngôi nhà bằng đá.

Thầy Vĩnh chọc khẽ mũi kiếm thăm dò, thế nhưng ngôi nhà có vẻ chắc chắn một cách khó hiểu.

Giờ mới quan sát kĩ bên trong ngôi nhà có một hình nhân gỗ khắc dán bùa Trấn.Bằng một động tác dứt khoát, thầy Lộc lấy mũi kiếm đâm thẳng vào hình nhân.

Tay thầy run lên như có 1 lực đẩy mãnh liệt.

Hình nhân đó dần bốc khói, nóng đỏ rồi vỡ ra.

Khói bay ngút lên trên mảnh trời, mùi hăng hắc.

Thầy Lộc lại vung thanh đoản kiếm, vuốt 1 lá bùa ra bằng 2 ngón tay, máu ứa ra.

Thầy nhẩm chú trong miệng, phạt bay lá bùa về phía trước.

Kì lạ thay những viên đá kia chắc chắn đến vậy giờ lại vỡ vụn ra.Thầy Lộc cứ phạt từng lá bùa như thế, máu chảy ròng ròng trước ánh mắt kinh ngạc của 3 người còn lại .

Gió từ đâu thổi đến từng cơn, những tán cây xào xạc trong gió như một bài ca cầu hồn.Lá bùa cuối cùng bay về phía đống tàn tích từng là ngôi nhà đá giữa rừng.

Thầy Lộc đốt lên một lá bùa đỏ như lửa thiêng rồi ném vào đó.

Tất cả bốc cháy ngùn ngụt, thế nhưng chỉ 1 phút sau, trên mặt đất chỉ còn lại tro tàn.

Thật kì lạ!Thầy Lộc lấy băng gạc băng bàn tay đang chảy máu của mình lại rồi nhờ ông Mười và hai cậu thanh niên cứ thế mà đào xuống dưới lớp tro.

Đó là một thuật ếm cổ, tạo một cổng khóa không cho ai thâm nhập vào.Ông Mười và hai thanh niên hì hục đào sâu xuống dưới.

Họ đào được 1 chiếc quan tài lớn bằng gỗ đã mục.

Họ cạy nắp quan tài lên.Ở bên trong là 2 thân hình người được bọc kín trong vải trắng, quấn xung quanh là chỉ đỏ.

Ở nơi chỗ đáng ra là 4 con mắt của con người thì là 4 chiếc kim nhọn trông như gỗ cắm vào.Thầy Lộc khẽ xuýt xoa: "Ghê quá, yểm đấy...Cắm kim vào mắt để không thấy đường đi, không gọi người đến cứu được.

Hồn kẹt ở đâu thì vẫn mãi ở đấy thôi...Đúng là thăng thiên tại trời, thành sự tại nhân, có khi đến lúc được siêu thoát vẫn không siêu thoát được vì bị yểm ở đây, phải có người cứu may ra..."

Thầy Lộc bắt đầu khấn vái làm lễ sang cát.

Buổi lễ này cũng kì lạ hơn bao nhiêu nhưng buổi lễ quật mộ khác vì nó diễn ra ban ngày, giữa âm u cây rừng, thời gian gấp rút rồi nên không thề lần khân mãi.

Ông Mười rửa xương bằng nước thánh và nước lạch rất trong.

Hai bộ xương khô được xếp lại, bọc kín.

Lúc xong xuôi mọi việc cũng là quá trưa.

Ông Mười cùng hai thanh niên trẻ lại chèo thuyền về.

Ánh nắng tràn khắp mặt sông.

Xác của hai con người thiên cổ ấy cũng rời khỏi lạch nước mà được giải thoát.Chiều hôm ấy, đợi giờ đẹp, không muốn nghỉ ngơi một chút nào, thầy Lộc làm đàn lễ cúng siêu thoát cho vong hồn của hai con ma da cùng mấy trăm người chết oan nơi con sông này bao nhiêu năm về trước.

Buổi lễ cúng 3 ngày trời bên bờ sông, khói bốc lên mịt mù từ những giá nến lớn, bao nhiêu vàng mã đồ cúng chúng sinh đều được bày biện ra hết kín hàng chục mâm.

Nhiều người dân hiếu kỳ còn kéo đến xem chật kín cả cây cầu.

Tối 3 ngày đó, những ngọn hoa đăng đủ màu sắc được người dân thả xuống cầu nguyện cho những linh hồn dưới sông.Ngày cuối cùng, thầy Lộc đeo lên mắt 1 dải băng vàng, mở chiếc xô cá ra.

Không nhìn thấy gì thế nhưng thầy vẫn nhanh nhẹn dùng tay bắt từng con cá và dùng chiếc kiếm hôm trước chặt đôi từng con cá.

Miệng thầy nói: "Hóa kiếp..."

Máu đen phun ra từ thân hình những chú cá, thầy quăng chúng vào ngọn lửa ngùn ngụt phía trước mặt.

Tất cả đã hóa thành cát bụi.

Ấy vậy mà cảnh tượng sau đấy còn gây kinh hãi khắp cả nước.

Từ dòng sông chảy rì rầm với màu nước xanh rêu ấy, xác người từ đâu nổi lên kín sông.

Đó không phải là những xác người mới chết trôi gần đây mà là những người mất tích từ lâu lắm rồi.

Xác họ trắng như thạch cao, không có dấu hiệu phân hủy, chỉ như mới rơi xuống sông ngày hôm qua.

Bao nhiêu gia đình kéo đến nhận xác, nhốn nháo cả hai bên bờ.

Thu..hay em trai của Hiệp cũng được tìm thấy.

Ông Lãng cũng tìm thấy xác con trai mình, mau chóng đưa về quê nhà an táng.

Vậy là sau bao ngày tháng thê lương, cơn ác mộng của hòn đảo này cũng được xóa bỏ, những người sống đã có cơ hội khóc thương trước thân xác những người thân đã mất của họ.

Điều đáng buồn là người thì không thể sống lại được.

Thầy Lộc nói rằng, hồn những con quỷ nước đã được tiễn về trời nên dòng sông trả lại xác người đã mất.

Chúng giấu xác những người bị kéo chết, giờ xác mới nổi lên.

Những xác người không ai nhận cũng được an táng êm đẹp.

Hai cái xác tìm được trong con lạch nhỏ thì được hỏa táng, chấm dứt những nỗi đau kéo dài hàng chục năm.

Xử lí xong tất cả mọi chuyện, thầy Lộc khăn gói mọi thứ chuẩn bị rời đi sớm.

Mấy ngày trời thầy phải trú ở nhà nghỉ trên đảo.

Thầy phải theo đúng lời hứa của mình, đẹp trả lại ấn ngọc cho nhà chùa.

Dân làng tổ chức một buổi thiết đãi ấm cúng để cảm ơn thầy Lộc đã tận tâm giúp đỡ suốt mấy ngày qua, rất tiếc là thầy Vĩnh vẫn đang nằm dưỡng thương trong viện nên không có mặt.

Xong buổi thiết đãi đó, thầy Lộc xách hành lý rời đi.Ra đến chiếc dốc đầu làng, một bóng hình chậm rãi bước tới.

Khi thầy Lộc bước lướt qua mà không để ý, người đó đấm mạnh vào vai của thầy Lộc khiến thầy khững lại.

Y như thầy đã làm lần trước.

Thầy Lộc nhận ra.

"Vẫn còn khỏe gớm nhỉ?

Coi bộ lành bệnh rồi đấy?"

Thầy Lộc nhếch mép cười."

Haha..Tỉnh lại tự thiền thì cũng hồi nhanh hơn người thường.

Cơ bản là có phải vết thương vật lý đâu?"

"Ờ thế tốt rồi.

Từ biệt.

Tôi phải đi sớm.

Bảo trọng!"

"Khoan đã!"

Thầy Vĩnh gọi giật giọng.

"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Câu hỏi gì?"

"Tại sao lại biết tôi?

Và tại sao ông không trừ quỷ luôn đi, lại cứu và chờ tôi đi khám phá mọi thứ?"

Thầy Lộc khững lại một chút rồi mới đáp: "Anh còn nhớ bức tranh mà bố của cô bé gì nhỉ, Thu ấy?

Để lại không?"

"Ừ rồi sao nữa?"

Thầy Vĩnh cau mày nhớ lại bức tranh anh đã được cho xem vào ngày Hiệp dẫn anh đi gặp bà Thơm."

Bức tranh đó có vẽ hình chiếc cầu này và 2 bóng người.

Đó là bức tranh tiên tri.

Tôi cứ tưởng đó là bức tranh vẽ 2 con ma da dưới cầu này....Thế nhưng..."

"Thế nhưng đó lại là...vẽ hai người thầy?"

Thầy Vĩnh tiếp lời, mặt ngây ra."

Đúng vậy.

Chuyện này cần hai người, chứ 1 người không đủ sức.

Tôi cũng được một người kể về nơi này nên mò đến và tìm hiểu.

Thế quái nào tôi lại phải chờ đợi 1 tên đần như anh.

Đợi anh tìm ra sự thật rồi sẽ bàn kế với nhau.

Thế nhưng mà cái tính nóng vội của anh chẳng bỏ được..."

"Này!"

Thầy Vĩnh nói.

"Vậy xong chưa?"

"Xong hết rồi, yên tâm đi."

"Ha, hào quang nhường hết cho thầy Lộc đây rồi còn gì..."

Thầy Vĩnh cười nói."

Biết vậy, hữu duyên đến vậy thôi, tôi đi nhé!".

Thầy Lộc giơ tay phải lên rồi quay lưng bước đi."

Cảm ơn nhé!"

Lời nói bật ra từ miệng thầy Vĩnh nói với bóng lưng của thầy Lộc đang đi xa dần.Thầy Vĩnh chậm rãi bước về phía hòn đảo.

Lòng thầy cảm thấy nhẹ nhõm vì tất cả mọi chuyện đã qua.

Đứng chờ thầy ở phía đầu cầu bên kia là một dáng người đang sững sờ.Người đó vội chạy tới ôm chầm lấy thầy."

Anh Vĩnh!"

Thầy không dám ôm lấy bóng lưng của cô gái đó.

Ánh mắt nâu của cô làm thầy bối rối.

Khuôn mặt cô sưng húp lên vì mấy ngày qua bận lo hậu sự cho em trai."

Anh khỏe lại rồi à?"

Thầy gật đầu."

Anh xin lỗi..vì làm mọi người lo lắng..."

Và thế rồi họ đi vào hòn đảo để chào hỏi mọi người và hỏi han những chuyện đã xảy ra.

Nhiều nhà trong hòn đảo đang phải lo hậu sự nên không khí có chút yên lặng.

Gia đình ông Lãng cũng đã ghé qua bệnh viện để thăm thầy và nói lời cảm ơn, từ biệt vì họ đã đạt được mục đích, phải đưa anh Lăng về.

Thầy cũng hứa sẽ rẽ qua nhà mới của ông làm lễ chu đáo cho anh Lăng và thay bát hương.

Đêm hôm đấy, sau khi thầy Vĩnh nghỉ ngơi thêm chút, anh đi ra sau đảo và bắt gặp Hiệp ở ngoài đó.

Họ ngồi nói chuyện với nhau.

Thầy Vĩnh kể cho cô nghe những gì thầy đã từng thấy khi ở dưới lòng sông sâu."

Đôi tình nhân đó xa cách lâu, linh hồn cả hai cũng không thể siêu thoát được vì cơ thể bị yểm, lại không gặp được nhau, người nữ dưới sông, người nam trên bờ nên oán hận càng lớn.

Ông thầy năm xưa đó đã sai lầm vì tưởng sẽ yểm được họ mãi mãi.

Họ từng chỉ dẫn anh tới nơi đó nhưng anh không hiểu ý họ, khiến họ nổi giận sai âm binh đến đánh đuổi..Từ "tử " trong bài thơ đó là tứ, ám chỉ con số 749 mạng người họ sẽ được ra đi.

Nhưng thực chất họ đã có thể ra đi từ khi đoạn sông này không còn Hà Bá, ý niệm ăn sâu rồi nên cứ trói họ ở dưới cây cầu này hại người.

Cầm gia mới chính là ngôi nhà đá đã giam cầm họ bấy lâu nay."

"Vậy à..em không biết...đúng là chia ly thật khổ...thấy anh bị thương nặng như vậy em cũng lo lắng lắm..."

Hiệp cúi đầu khẽ nói."...Lời nói duy nhất kéo anh trở lại...chính là giọng nói của em."

Thầy Vĩnh bối rối thú nhận, nhìn sang hướng biển vỗ ầm ầm vào bờ.Khoảng lặng kéo dài day dứt giữa họ.

Có những điều giằng xé trong tâm can khiến họ chẳng dám bước thêm một bước nữa để phá tan bức tường ngăn cách."

Cảm ơn anh...đã vì em mà cố gắng suốt mấy tuần qua...Bao giờ anh phải đi?"

Hiệp mở lời, nói lên điều mà cô đang sợ hãi."

Chắc là 3 ngày nữa..."

"Hay là...anh ở lại với em đi...ở đó cũng không có ai ở bên cạnh anh mà...đừng đi nữa?

Anh có thể ở nhờ nhà chú Mười 1 thời gian trong lúc tìm trọ mà?

Những gì anh làm cho hòn đảo này, người dân sẽ không nề hà gì mà giúp đỡ đâu..."

Hiệp quay sang, mặt cô đỏ hết lên vì lời đề nghị táo bạo.Thầy Vĩnh im lặng.

3 ngày sau ấy thầy Vĩnh không đề cập gì tới chuyện rời đảo nữa khiến lòng Hiệp thấy vui lạ, chắc anh đã quyết định ở lại.

Sáng nào thầy cũng tới đợi cô trước cửa nhà để đi dạo cùng cô và trò chuyện.Buổi sáng 1 tuần sau đó, cô tỉnh dậy nhưng không thấy thầy đứng dưới đợi như mọi ngày.

Cô vội chạy tới nhà nghỉ tìm anh, hay là anh ngủ quên?

Bà chủ trọ nói rằng anh vừa kéo hành lý rời đi.Mắt Hiệp nhòe nước, cô chạy như bay về phía cây cầu dẫn ra thành phố, mong rằng sẽ đón kịp anh.

Hóa ra anh lừa cô.

Mới sáng sớm, mọi cảnh vật còn chưa hoàn toàn bừng tỉnh.Vừa chạy đến cây cầu gỗ Độc Kiều, cô nhìn thấy một dải ruy băng đỏ đang buộc ở đó, bay phất phới trong gió.

Có một lần, cô từng nói với anh cô thích màu đỏ nhất.Cô lại gần, ở dải ruy băng có cài chặt một mảnh giấy nhắn.

Cô bóc ra xem.

Những dòng chữ trong đó làm nước mắt cô không thể ngừng rơi."

Gửi Hiệp, người con gái luôn đẹp nhất trong lòng anhNhững ngày qua được ở bên em, trò chuyện và bảo vệ em là những tháng ngày anh sống có ý nghĩa nhất.

Anh cũng rất muốn được ở bên em mãi như thế, nhưng anh không thể.Anh chỉ là một thầy pháp nghèo, phải trả cái nghiệp này, số phận long đong nay đây mai đó, tính mạng của mình còn không dám chắc.

Anh có thể gieo được quẻ Tử bất kì lúc nào.

Một người như anh không thể chăm sóc một cô gái cả đời, càng không thể đem lại cho cô ấy hạnh phúc.

Nếu bỏ lại mình em trên thế gian này sẽ là day dứt cả cuộc đời của anh.

Anh nghĩ đến lúc đó và anh thương em.

Anh không thể ích kỷ được.Cho anh xin lỗi vì đã ra đi mà không nói gì vì anh biết, nếu anh nói ra, anh không thể đi được.

Người con gái như em xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.

Em đã đấu tranh cho hòn đảo này nhiều năm rồi, em hãy đi tìm niềm hạnh phúc riêng thuộc về em đi.Lần cuối, cho anh xin lỗi em thật nhiều.

Em có đôi mắt nâu thật đẹp giống như mẹ của anh, và anh sẽ không bao giờ quên...Vĩnh."

Hiệp chạy như bay lên con dốc, chạy dọc theo con đường sỏi đá để tìm bóng hình thầy Vĩnh thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng gió sông thổi vào mịt mùng.HẾT Mọi người mong muốn ngoại truyện viết về gì thì comment nhé ^^
 
Cầu Vong Phách
NGOẠI TRUYỆN: KHÚC NGÂN CUỐI


Thầy Vĩnh cất bước ra đi, trong lòng vẫn còn nặng trĩu những dòng tâm tưởng.

Mùi gió biển đã xa và trời cũng đã gần sáng tỏ.

Thầy không chắc lời nhắn của mình còn để lại nơi đó có đến được với người cần đến hay không.

Vì nhiều lí do, thầy ép buộc mình phải ra đi, trở về với cuộc sống cô độc và nhiều trọng trách nặng nề, bỏ lại cuộc sống êm đềm ở phía sau.

Thầy Vĩnh giờ chỉ muốn tập trung vào công việc.

Nhiệm vụ trước mắt của thầy là phải lên thượng nguồn tìm miếu Hà Bá đã được chuyển lên đó.

Người ta vẫn nói "Đất có Thổ công, sông có Hà Bá" - đâu đâu cũng phải có chủ, bước vào nhà người khác đã phải xin phép rồi, còn hơn nữa là làm gì đó ở trong nhà người ta.

Trước khi tìm xác người, diệt quỷ ở dòng sông ấy, thầy cũng đã lập đàn lễ xin phép.

Tuy vậy, vì miếu Hà Bá đã được khấn xin chuyển lên thượng nguồn ngăn lũ nên có lẽ lễ không đến tay Người.

Thầy đã khuấy đảo cả một vùng hạ nguồn bằng rất nhiều trận địa phép.

Hành động đó cũng giống như là đang dẫm vào đuôi của một con rắn độc, rất có thể sẽ vận vào thầy nhiều thứ không hay ho sau này.

Vì thế nên thầy phải tìm về thượng nguồn – nơi đầu rắn và xoa dịu nó.

Người thầy tên Lộc đó, một tên cao ngạo chắc cũng chẳng nghĩ tới việc cần thiết này, tuy nhiên thầy vẫn là người mở phép chính, vì vậy thầy sẽ hoàn thành nốt công việc này.

Con sông này lắt léo rất dài, kéo từ bên Campuchia sang Việt Nam, thượng nguồn cũng gần giáp biên giới.

Thầy Vĩnh phải ngồi chòng chành trên xe khách mất mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi, trời cũng sập tối.

Trước khi lên đường, thầy cũng đã kịp gặng hỏi những người dân làng chài hay dân buôn bán trên sông nước, họ là người rõ nhất về con sông này, cũng biết ở trên thượng nguồn xa xôi kia có những ai đang hoạt động và sinh sống.

Thầy đã được một ông lão được tiếng ăn đời ở kiếp với con sông này, đã làm lụng ở đây rất lâu, chỉ cho một người bạn sống trên đó.

Người ấy sẽ dẫn thầy tìm hiểu về người cai quản chiếc miếu thờ Hà Bá.

Tối hôm đó thầy tìm được tới nhà người bạn kia và được ông tiếp đãi thịnh tình.

Thầy Vĩnh rất cảm kích, dường như những con người sinh sống ở mảnh đất này đều rất thân thiện, hiếu khách và hiền hòa.Đêm hôm ấy thầy Vĩnh nằm trên chiếc phản lát chiếu cói trong nhà của người đàn ông tên Thịnh, mở mắt chong chong không sao ngủ được.

Thầy cố gắng không để những cảm xúc đang dâng lên tới tận cổ họng có dịp trào ra.

Thầy lái suy nghĩ của mình đi một hướng khác, không cho trở về hòn đảo kia nữa, những gì đã bỏ lại thì phải quên đi.

Những ngày qua thầy đã trải qua không biết bao nhiêu sự kiện kinh hoàng mà thầy không nghĩ mình có thể vượt qua được.

Sống từng ngày trong sự giằng xé tâm can giữa quá khứ và hiện tại, sợ hãi và trách nhiệm khiến thầy hết sức mệt mỏi.

Xong nhiệm vụ lần này chắc chắn thầy sẽ về ngôi nhà ẩm thấp của mình và an tâm dưỡng sức một thời gian.

Thế nhưng nhiệm vụ ngày mai cũng không hề đơn giản, phải làm thật khéo, thật tử tế và đàng hoàng.

Dù sao thì thầy cũng đã tiền trảm hậu tấu, không được sơ suất gì thêm.

Hà Bá trong truyền thuyết luôn mang màu sắc pha trộn, nửa thiện nửa ác, tính tình khó đoán.

Có nơi quan niệm Hà Bá là một cụ ông râu tóc bạc phơ như Bụt, tay cầm phất trần và bình hồ lô chứa nước, lúc hiện thân thì ngồi trên lưng Rùa, ban nước cho đồng ruộng, phù hộ cho nhân dân đánh bắt cá tôm được mùa và lưu thủy êm xuôi, may mắn.

Thế nhưng có những nơi lại cho rằng Hà Bá có tính hung hãn ác độc như một con quỷ, lúc giận dữ có thể dâng nước hại người, nhấn chìm mọi thứ.

Hà Bá hay có thói quen kéo một số người mình thích theo để làm thân tín hoặc âm binh sai khiến, âm binh càng nhiều thì quyền lực càng lớn, hàng năm phải có người nọ thay cho người kia, không đủ người thì Hà Bá dễ phật ý, gây ra bão tố, lũ lụt.

Ở một số nơi xưa kia còn có tục hiến tế trinh nữ, người dân cho Hà Bá để cả làng chài được mùa như ý, không có bão lũ.

Thế nhưng tục lệ man rợ đó cũng đã được xóa bỏ.

Hà Bá cũng chỉ là một Quan Thần cai quản sông nước, mỗi nơi đều có tính cách khác nhau, tổ nguồn cũng như Thủy Tinh trong truyện cổ tích Việt Nam vậy.

Dựa vào giấc mộng mà vong ma da nữ đã cho thầy xem khi còn ở hòn đảo Độc Kiều, Vĩnh cũng phần nào đoán được tính tình của vị Hà Bá sông này.

Ông ta là một người có tính gian hùng, thích phô trương thanh thế, trong mỗi năm cũng bắt bớ vài mạng người là ít.

Những người có hạn Thủy trong năm mà lưu sông này cũng dễ ngã xuống hay đắm tàu mà mất mạng.

Vì vậy để không làm Hà Bá nổi cơn thịnh nộ, thầy phải lập lễ thật thịnh và phải dâng hình nhân và tàu thuyền làm quà.

Đêm đó thầy Vĩnh lại nằm mộng.Thầy đang đứng chơi vơi trên một mỏm đá giữa con sông có màu nước đen như mực, xung quanh là sóng nước trập trùng khiến thầy không khỏi rợn ngợp.

Thầy không biết mình đang ở đâu và nên làm gì để vào bờ thì bất chợt một con cá trê rất lớn, ngoi lên khỏi mặt nước.

Nó quẫy chiếc đuôi dài khiến cả một vùng nước dậy sóng, bọt tung lên trắng xóa, chiếc râu của nó dài và to như râu rồng, uốn lượn trên không trung.

Chợt một giọng nói âm vang mờ ảo dội vào tai thầy Vĩnh:"Đi theo ta!"

Nói rồi con cá quay lưng bơi ra xa một đoạn rồi dừng lại, như ngỏ ý chờ đợi dẫn đường."

Nhưng..nhưng tôi không có thuyền..."

Thầy Vĩnh lắp bắp trong cơn mơ."

Cứ đi đi...Hãy nhớ, vạn vật chỉ là vô thường, cậu đang trong cõi tâm tưởng.

Nghĩ gì sẽ được nấy."

Thầy Vĩnh ngẫm nghĩ 1 lúc rồi chợt hiểu.

Lấy hết can đảm, thầy đưa đôi chân xuống dưới màn nước đen ngòm.

Thật bất ngờ, bàn chân dừng lại ở mặt nước chứ không chìm sâu xuống dưới.

Thế là thầy Vĩnh bình thản bước đi trên mặt nước như thuật khinh không, phía trước vẫn là bóng con cá trê bơi lội ẩn hiện trên mặt nước.Đi một hồi lâu, thầy Vĩnh được dẫn đến một ngôi nhà ngói đổ nát trông như sắp sụp xuống dưới lòng sông.

Chính giữa sàn ngôi nhà đó có một chiếc án đang ngự, đằng sau có người ngồi buông rèm, dáng dấp cao lớn, xung quanh đều có người theo hầu."

Mau lạy quan!"

Con cá trê ngoi lên bờ, bước lên bằng 2 chiếc chân trông hết sức kì dị, rồi thoắt cái hóa ra người, mặc bộ lễ phục, qùy sụp xuống.

Thầy Vĩnh cũng cúi đầu xuống theo."

Nghe nói ngươi có chuyện cần thưa ta?"

Giọng nói trầm và vang vọng nghe rất quen thuộc vang lên."

Bẩm Ngài, thần tới tạ lỗi vì đã khuấy đảo con sông của Ngài mà không xin phép.

Thần đã tự tay chuẩn bị lễ, 1 mâm xôi đậu, 1 con lợn sữa quay, gà luộc, rượu tăm, thoi vàng tiền đồng, 100 hình nhân cống, 5 chiếc thuyền ngự,... sáng sớm mai sẽ có đủ đầy, không hiểu Ngài có vừa lòng không?"

"Ở đây ngươi thấy gì?"

"Dạ thần mắt trần thịt rữa, đâu dám nhìn ngang ngó dọc!"

Bỗng một tiếng RẦM lớn vang lên, sàn nhà rung bần bật khiến thầy Vĩnh run khiếp.

Quan vừa đập mạnh tay xuống chiếc án trước mặt."

Xấc xược!

Nói vậy ngươi còn không hiểu mình thiếu sót gì à?"

Tiếng quát vang dội phát ra từ sau chiếc rèm trúc.Thầy Vĩnh giật mình tỉnh dậy, lưng lại ướt sẫm mồ hôi.

Chưa lần nào thầy mộng thấy các Quan về rõ như thế, lại có cả sứ giả dẫn đường.

Ngài nói thầy còn thiếu sót, nhưng quả thực thầy không hiểu mình đang thiếu gì.Sáng sớm đó ông Thịnh dẫn thầy tới gặp cụ bà đang trông coi chiếc miếu được xây gần bờ sông, gọi là miếu thờ Hà Bá.

Cả khu miếu hoang sơ tiêu điều trơ trọi, chỉ có một mình bà cụ trông nom.

Cụ có con cái nhưng đều đã đi xa biền biệt, chính quyền địa phương cũng không bận tâm việc tu sửa ngôi miếu đã có tuổi đời ngót nghét mấy chục năm.Thầy Vĩnh hỏi han bà cụ về lịch sử ngôi miếu này.

Ngôi miếu do gia đình nhà bà trông coi đã mấy thế hệ, trước giờ vẫn cẩn thận lắm, nhưng tới đời của bà con cháu đều không chịu ở lại đây, đi xa lập nghiệp, chỉ còn mình bà ở lại.

Mà sức bà càng ngày càng yếu, ngôi miếu dần trở nên hoang tàn.

Cụ còn nhớ năm xưa bố bà kể, đời cụ ông của bố bà là người đầu tiên được người dân giao cho nhiệm vụ trông miếu.

Năm đó lũ trên đầu nguồn đổ xuống liên miên, cuốn trôi không biết bao nhiêu nhà cửa, mạng người.

Đê, đập xây lên đều vỡ, không trụ được, lại nghe nhiều thầy nói rằng miếu Hà Bá trấn dưới hạ nguồn nên trên này không được cai quản cẩn mật, gây ra nhiều sự vụ này.

Muốn hạ yên thì thượng cũng phải yên trước.

Thế là họ làm lễ dời khu miếu lên trên này.

Quả thực sau đó thì thiên tai cũng giảm đi nhiều.Lễ bộ đã mang tới đầy đủ, thế nhưng nhìn khung cảnh bấy giờ, thầy Vĩnh mới hiểu mình đã thiếu sót điều gì.

Buổi lễ được hoãn lại tới cuối giờ chiều.

Một cơn dông đang ngấp nghé ở cuối đường chân trời, có khi lại sắp có bão.

Thầy xin đi đặt gấp 5 tòa nhà bằng mã lớn, chiều nay phải có để kịp làm lễ.

Quan Hà Bá giờ không cần đâu thuyền bè bằng một cơ ngơi mới khang trang hơn.Khi đồ đã về kịp, buổi lễ mới được diễn ra giữa những cơn gió đang thốc lên.

Áo lễ thầy Vĩnh bay lật phật trong gió, nhưng thầy vẫn rất điềm nhiên làm lễ.

Tất cả những đồ mã đều được hóa hết sạch.

Đến lúc buổi lễ kết thúc cũng là khi bầu trời quang dần trở lại, cơn dông đã tan đi như một điều diệu kì.

Thầy Vĩnh thở phào.

Thầy cùng mọi người thu dọn đồ đạc, rồi sau đó, thầy khẽ giúi vào tay bà cụ trông nom chiếc miếu gần như toàn bộ số tiền còn có trong người mình rồi quay trở về nhà ông Thịnh nghỉ lại một đêm.

Ngôi miếu này cần được tu sửa và chăm sóc hơn nhiều bây giờ.

Sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu như để thần linh nổi giận.Sáng hôm sau, thầy Vĩnh rời đi sớm.

Thầy đã thức rất khuya để hoàn thành một bức thư.

Trước khi lên xe trở về nhà, thầy rẽ qua ủy ban nhân dân địa phương để gửi lại bức thư thầy viết, mong rằng nó sẽ tới được tay người có thẩm quyền.

Còn lại, phúc phận người dân ở đây tới đâu còn là do sự cố gắng của con người.Cuối cùng sau những tháng ngày dài cảm tưởng như cả năm đằng đẵng, thầy Vĩnh cũng đã về tới nhà.

Thầy cầm chắc túi đồ nghề và hành lí, chuẩn bị bước sang đường, nơi có con ngõ nhỏ mà đầu ngõ là thằng nhóc bán bánh mì quen thuộc.

Bất chợt thầy nhìn thấy một cậu bé chỉ tầm 3 tuổi đang chập chững đi ra mép vỉa hè, trong khi mẹ bé còn đang mải mua đồ ở hàng tạp hóa bên đó.

Ngồi giữa đường không đâu khác, chính là một vong chết chợ đang vẫy tay dụ thằng bé đi xuống lòng đường.

Xa xa, một chiếc xe tải đang trờ tới.

Đứa bé quá nhỏ để người tài xế có thể kịp nhìn thấy.Thầy Vĩnh vội vã lao như bay ra giữa đường, lách qua những chiếc xe máy bấm còi inh ỏi.

Rất nhanh chóng, thầy rút ra lá bùa áp vong rồi đốt lên, hướng thẳng vào con ma kia.

Nó rú lên rồi biến mất.

Thầy vừa chạy vừa hét, ôm chặt lấy đứa bé ngã ra sau.

Chiếc xe tải phanh kít lại tạo thành những vệt đen dài trên mặt đường.

Chỉ chậm mấy giây nữa thôi là...Người mẹ bị một phen kinh sợ đến thất hồn bạt vía, dựng hai thầy trò dậy, mặt mũi méo xệch, khóc lóc cảm ơn thầy.

Vì xô đứa bé nên tay chân thầy Vĩnh bị xước xát hết.

Thầy dặn dò người mẹ hãy để ý con cẩn thận, trẻ em dưới 3 tuổi rất hay bị vong trêu.

Người mẹ quá hoảng sợ nên đã gọi chồng tới đón về.

Đúng lúc đó trời bắt đầu đổ mưa.

Hình như cơn dông ở tận đâu đó theo thầy về đây ư?

Lát sau, người chồng từ đầu đường chạy lại, qua đường, mang theo chiếc ô lớn, đón 2 mẹ con về, cả gia đình tíu tít hỏi han nhau.

Có lẽ nhà họ ở gần đây.

Thầy Vĩnh đứng dưới mái hiên của cửa hiệu tạp hóa, nhìn theo bóng dáng gia đình nhỏ đó đi khuất rồi chợt thở dài.

Giá như cũng có người nào đó ở nhà chờ đợi thầy về.

Thầy Vĩnh vội căng chiếc ô đen quen thuộc của mình lên, tập tễnh bước về phía con ngõ nhỏ, không cho những dòng cảm xúc cuồn cuộn dâng lên thêm nữa.Bước gần về phía cửa nhà, bất chợt thầy khựng lại.Một bóng dáng quen thuộc đang đứng nép dưới hàng hiên, chờ đợi thầy."

Sao..sao em lại tới tận đây...?"

Thầy Vĩnh lắp bắp.Cô gái đáp, nhìn thầy bằng đôi mắt nâu sâu thẳm: " Anh chẳng bảo em hãy đi tìm niềm hạnh phúc riêng thuộc về em còn gì.

Đối với em niềm hạnh phúc đó chính là..."

Chưa để cô gái nói hết câu, thầy Vĩnh buông ô giữa làn mưa xối xả, chạy lại ôm chầm lấy hình bóng ấy.

Hai con người ướt lướt thướt dưới trời mưa.Có lẽ, từ giờ thầy Vĩnh sẽ không còn sợ nước nữa.

Mảnh tâm hồn nào đó của thầy bị khiếm khuyết từ xa xưa nay đã được lấp đầy.
 
Cầu Vong Phách
NGÔI LÀNG CỔ MỘ" và "CẦU VONG PHÁCH" chính thức được XUẤT BẢN ❤️❤️❤️!!!


Con đường xuất bản chính thống cho những tác phẩm kinh dị và tâm linh ở Việt Nam gần như khó đi vô cùng, cuối cùng cũng đi được rồi chờ đợi 2 năm mừng phát khóc ạ.

Em cố chấp đi theo con đường này, đến giờ cũng chạm được tới đích rồi!

Sách sẽ ra mắt vào tháng 8 này trên toàn quốc ạEm xin gửi lời cảm ơn chân thành tới nhà sách Tri thức trẻ, anh Đỗ Kim Cơ và bạn Trinh đã kiên trì giúp đỡ em suốt 2 năm qua.

Cảm ơn chị Anh Đào đã dày công chăm chút cho cuốn sách từ bìa đến tranh ạ.

Và em cũng cảm ơn Nhà xuất bản Hội nhà văn đã nhìn ra tiềm năng tác phẩm của em và cấp giấy phépSách đang được in rồi, cả 2 tác phẩm trong 1 quyển.

Sách có rất nhiều điều thú vị khác, e sẽ thông báo chi tiết sau.Các bác nhớ theo dõi nha Em sẽ hướng dẫn đặt mua trong bài viết mới nhất trên wattpad của em nhé
 
Cầu Vong Phách
NHỮNG LÍ DO PHẢI TẬU NGAY SÁCH VỀ ❤️❤️❤️


NHỮNG LÍ DO PHẢI TẬU NGAY SÁCH VỀ "Hoài gặp một thanh niên có đôi mắt sâu thăm thẳm nơi cuối góc phố.

Anh là ai?"

Liệu Hoài có nhận ra mối chân tình đã vụt mất năm nào?

Tất cả sẽ được hé lộ trong NGOẠI TRUYỆN 3: ANH LÀ AI? của "Ngôi làng cổ mộ" được in trong sách nhé ^^

Ngoài ngoại truyện 3 ra thì sách còn có những điểm thú vị khác:1.

Có tranh minh hoạ siêu đẹp đi kèm với mạch truyện.

Tranh đẹp như nào thì mọi người nghía qua nét vẽ ở ảnh dưới đi nè 2.

Trọn bộ tác phẩm "Cầu vong phách" ở phía sau 3.

Sách rất dày dặn, khổ lớn 16x24cm

Nếu không sau đó mn vẫn có thể mua thoải mái ở các hiệu sách toàn quốc hoặc trên Tiki, Fahasa nha tất nhiên là hem có chữ kí

Wattpad lỗi quá cơ 🙁( cứ đăng là chữ dính hết vào nhau cáu không tả được :| mọi người thông cảm nhé ạ 🙁
 
Cầu Vong Phách
MỞ LINK ĐẶT SÁCH 3


LOA LOA LOA!

LINK ĐĂNG KÝ SÁCH "NGÔI LÀNG CỔ MỘ" CHÍNH THỨC MỞ RỒI CÁC BẠN ƠIIIIIIIIII

HÃY MAU MAU ĐĂNG KÝ ĐỂ LÀ MỘT TRONG 300 BẠN NHANH TAY NHẤT, BẠN SẼ NHẬN ĐƯỢC CUỐN "NGÔI LÀNG CỔ MỘ" KÈM BOOKMARK TUYỆT ĐẸP VÀ CHỮ KÝ LINK CHỈ MỞ TRONG 1 TUẦN THÔI NHÉ Ạ

Nhanh tay đặt mua "NGÔI LÀNG CỔ MỘ": Những thông tin thú vị về - Phiên bản trong sách sẽ KHÁC so với phiên bản đã được đọc ở bên ngoài các chi tiết đã được biên tập chỉnh sửa và có thêm 1 nhân vật mới nha dành cho độc giả: Giảm ngay 20% giá bìa: Từ 199,000 còn 159,000 Phí vận chuyển đồng giá: 30,000Shipcode trên mọi miền tổ quốc=> TỔNG HÓA ĐƠN: 189,000

Nếu bạn ở Hà Nội có thể qua nhà sách để lấy trực tiếp k cần ship.

Liên hệ sđt giờ hành chính: 02462932066Để lấy sách nhé

Đặt sách ngay để được nhận ưu đãi!Dự kiến phát hành: 29/8/2020 Dự kiến bắt đầu chuyển sách đến tay độc giả: 29/8/2020

VÀO FACEBOOK MÌNH ĐỂ LẤY LINK ĐĂNG KÍ SÁCH NHA:

WATTPAD LỖI NÊN CHỮ BỊ DÍNH VÀO NHAU NẠ 🙁
 
Back
Top Bottom