Lãng Mạn CẬU ÚT ƠI!!!!!

Cậu Út Ơi!!!!!
40


Sau ngày Trí Mẫn về nhà Chung Quốc không khắc nào là rời khỏi em phạm vi quá một mét ban đầu thì chỉ trừ việc đi tắm là em có thể tự làm nhưng sau lần hụt chân thì Chung Quốc không cho em đi một mình bất cứ đâu nữa một ngày ba bữa chính và trăm bữa phụ tuy đã sáu tháng thèm ăn ít đi nhưng hễ muốn gì là đều được dâng đến miệng.

Ông đi đâu có đồ ngon cũng mua về bà Tuấn thì khỏi nói ngày nào cũng đích thân đi chợ lựa đồ tươi ngon rau xanh không úng một cọng tôm cá hải sản đặc người ta đem về tới nhà mà còn nhảy xoi xói trong thùng còn con Nhái, Bông, Chi người trên kẻ dưới cứ hể Chung Quốc đi tắm hay đi vệ sinh những lúc bất đắc dĩ phải rời em thì ba cô gái chính chuyên này liền theo túc trực.

Hôm nay cũng vậy ăn sáng xong Chung Quốc dìu em ra ngồi võng ngoài vườn ông cho người xây thêm mái hiên võng hạ thấp vừa phải bình thường sẽ là cảnh anh ôm em ấp mà nay đã có thêm em trong bụng Chung Quốc ngồi lên ghế nhỏ tay vươn tới đưa võng cho em ngồi còn Trí Mẫn thì ngồi thu lại trên võng nói chuyện cùng anh.

Trí Mẫn không muốn kể nhưng anh lại nằng nặc muốn nghe nên em cũng nói thiệt."

Ba tháng đầu em nghén một chút..."

Trí Mẫn đung đua theo lực đẩy của anh mái tóc mượt lay nhẹ theo làn gió ấm có vẻ rụt rè nhìn anh xem biểu hiện thế nào.

Thì vẫn như bao lần mi dài rũ xuống hai đầu chân mày châu lại, môi chu lại hờn mác thở khì một hơi, đã hứa với nhau quên hết chuyện cũ nhưng em biết anh vẫn còn đau xót trong lòng, bù đắp cho em rất nhiều rồi chẳng biết làm gì hơn nhận lấy sự chăm sóc của anh cũng là một cách xoa dịu cho anh đừng tự dằng vặt bản thân mình nữa."

Có thật là nghén một chút không?

"Chung Quốc thôi than ngắn thở dài ngước lên soi đến từng cọng lông tơ của vợ mình rê môi trên vành tai hỏi nhỏ phải nói là từ khi em về nhìn dáng vẻ em chỉ có càng ngày càng xinh chẳng hạn như lúc này da dẻ mềm mại giọng nói dịu dàng trông cả người em ấy toát ra một sức hút cực kỳ quyến rũ nếu không vì đang dưỡng cho vợ mình tròn hơn khỏe hơn ăn uống đủ chất để sinh con thì anh đã ăn không chừa một mẫu."

Hửm, sao lại im lặng rồi vợ ơi "Em đỏ mặt quay đi chỗ khác, Chung Quốc nhìn vệt hồng trải dài rên gò má như nũng nịu muốn anh cưng chiều tất nhiên không chần chừ làm gì, anh hôn lên má em còn gặm nhắm hết nút rồi lại mút đỏ ửng cả một bên anh mừng rơn vì chẳng những không đẩy anh ra mà vợ xinh của anh còn níu lấy áo ậm ừ trong miệng Chung Quốc đỡ lấy lưng mới biết Chí Mẫn cả người đã thả lỏng từ bao giờ tựa vào ngực anh.

Chung Quốc xoa xoa bụng tròn môi vẫn chu du khắp gương mặt nhỏ em nhột lắm chỉ khúc khích cười mặc anh muốn như thế nào thì làm như thế đó.

Em nhớ hơi ấm sự cưng chiều của anh nhiều lắm rồi."

Anh đừng hôn nữa nhột bé lắm "" Vậy bé có nói thiệt hay không?

"" Dạ nói...haha...nói mà "" Vậy bé nói đi anh nghe "" Em nghén nhiều lắm có một tháng thường xuyên ăn vào liền ói ra hết chỉ uống sữa được thôi qua đợt nghén là lúc em ăn được em ăn không nhiều mặc dù có đói có thèm chắc là do tâm trạng không tốt.

"" Cực cho em quá "Anh kéo em tựa đầu vào vai Trí Mẫn không chịu tự mình tuột xuống khỏi võng ngồi lên đùi anh nhõng nhẽo vùi mặt vào cổ chồng mình tận hưởng sự ấm áp mà anh mang lại."

Tối em ngủ không ngon đến tháng thứ năm chân tay thường mỏi có lúc đang ngủ lại bị chuột rút cô Huệ có hôm nào hay thì sang bóp chân dùm em hôm nào cô mệt quá ngủ say thì em....em tự xoa "" Nhưng bụng em to rồi làm sao....."

" Hì....thì chỗ nào với tới thì em xoa không thì chịu một lát là hết nhưng hết đau ở chân lại mỏi tay với lưng thế là nằm xuống liền ngủ vì mệt nên rất dễ ngủ "" Mẫn à anh.....anh....."

" Không sao mà mọi thứ cũng qua rồi chẳng phải bây giờ có anh bên em rồi sao không rời em một bước luôn chăm sóc em nè "" Nhưng đối với anh không bao giờ đủ cả đời cũng không bù đắp đủ cho em "" Vậy....."

" Vậy....."

Trí Mẫn ngóc đầu dậy ịn môi mình vào khóe môi anh nói nhỏ tay mân mê bờ ngực to lớn vững chắc mà cả đời em và con sẽ dựa vào."

Vậy anh phải ở bên em đến già đến khi có cháu có chắc luôn "" Được ở với em đến già chăm sóc em đến già "" A...đau "" Sao lại đau em đau ở đâu?

"Khỏi nói Chung Quốc như hồn vía lên mây xoa bụng em rồi lại sờ khắp nơi em mỏi hay đau anh ôm đâu có mạnh cũng chưa tới ngày sinh mà.

Đến lúc bị đánh cho một phát vào bắp tay anh mới hết lo chỉ là con đạp con đạp thôi bà con ạ."

Con đạp em thôi "" Mấy lúc không có anh có phải tụi nhỏ cũng đạp em đến đau điếng vậy không?"

" Anh nói em mới nhớ tụi nhỏ cũng đạp, nhưng tần suất rất ít có lần nửa tháng nó đạp chưa được năm lần em lo không biết có bị làm sao không nên đi khám bác sĩ họ nói không sao nhưng nhờ vậy mới biết là có hai đứa đó.

"" À, Thạc Trân lần đó vừa nhìn đã biết em mang thai đôi chắc là thiên chức làm mẹ nên có giác quan nhỉ "" Có lẽ vậy, quên mất em còn chưa cảm ơn anh Trân với anh Kỳ lần nào qua thăm em cũng mang nhiều quà nhưng lần nào cũng là lúc em ngủ trưa hết thiệt là hết nói nổi em mà "" Em lo gì hai người họ đến từ sớm rồi "" Sao anh không nói em "" Lúc em còn dang hí hửng để anh quấy trên mặt kìa có nói em cũng buông anh ra được đâu mà nói "" Lưu manh biến thái lần nào cũng bị bắt gặp anh không mắc cỡ ha dì "" Sao mà mắc cỡ vợ chồng người ta yêu nhau không tránh thì thôi sao mình lại mắc cỡ hả mình ơiiiiiiii "" Anh....anh thấy ghét "Tay anh vẫn đang để ở bụng em con đạp một cái đương nhiên anh cảm nhận được anh cười vui vẻ cuối xuống tâm sự với con không biết ba cha con nói gì mà em nhận mấy cú nhói nhẹ liên tục không đau như lúc trước có lẽ tụi nhỏ biết giọng nói của anh lực cũng giảm đi nhiều."

Anh em nói nghe "" Anh nè bé nói đi "" Hình như có anh nên hai đứa mới đạp nhiều đó với lại sức đạp cũng nhẹ hơn lúc còn ở nhà cô Huệ "" Con nhớ cha đúng không cha ở với hai đứa rồi không được làm vợ ba mệt nghe chưa "" Anh này......"

Chung Quốc vén áo em lên để bụng to lộ ra hôn lên bụng âu yếm liền thấy một đợt gơn sóng nổi lên cả hai cười vui vẻ.

Như thế là hạnh phúc rồi cần gì nhiều khi có một gia đình hạnh phúc như thế này chứ."

Rồi chú có đem thằng Mẫn dô nhà hay không đưa em nó dô ngâm chân rồi còn ăn tổ yến ở đó mà hun hít thằng nhỏ quài!!!

"Còn ai trồng khoai đất này cậu hai Kỳ chứ ai cuối tuần sau đám cưới rồi mà cái nết hung dữ khôn bớt đi bao nhiêu, Hạo Thạc chiều riết hư là thiệt đó bây giờ đến đi giày cũng không cần động tay nữa rồi.

Chung Quốc cười vào mặt anh mình ai đã bảo là không lấy chồng chỉ có chuyện anh cưới người ta làm gì có chuyện người ta cưới anh.

Bây giờ thì nhìn đi vừa mới hét với thằng em mình xong có người ôm liền hóa thành mèo con ngoan ngoãn nhỏ nhẹ."

XÌ, em dô liền "" Anh đó, đừng cau có nữa xấu quá đi "" Dạ, mình đi từ từ thôi, bậc thang kìa....."

Cả nhà không muốn kiểm tra xem trai hay gái muốn để tự nhiên vì trai gái gì anh và cả nhà cũng thương.

Chung Quốc bây giờ đã thay đổi quan niệm con trai có cũng được dễ đánh dễ mắng nhưng nói đến đây mới nhớ ông thầy lần trước dám nói là làm đúng ngày sẽ có con gái bây giờ là thai đôi luôn rồi phải tính sổ với ổng mới được."

Anh đúc em ít thôi Quốc "Nhưng mà lần đó hình như ông thầy dặn mình làm ba lần thôi thì phải nhưng mà tức ông thầy lấy giá cao quá chừng vậy mà mình cũng chịu tại sao không nhớ là Trí Mẫn như vậy bảo anh làm ba lần có điên mới làm chỉ ba lần mình làm lố có bảy lần chứ nhiêu đâu."

Anh đổ yến lên người em rồi Quốc "Chung Quốc đầu óc đã trôi đến đâu rồi có biết có nghe em nói gì đâu chân mày châu lại, mặt khó chịu hàng học Trí Mẫn ngồi đối diện tưởng anh mệt mỏi bực dọc có phải em làm anh mệt quá không nếu anh không muốn đúc em có thể tự múc ăn mà.Trí Mẫn đưa tay muốn đỡ chén yến tự mình ăn, Thạc Trân đứng gần đó ăn bưởi nhìn thấy còn chưa để em chạm được tới cái chén liền đi đến chưởng một phát vào đầu thằng em mình."

Có thôi đi không hả thằng kia ai ép bay đúc Trí Mẫn đâu mà cái mặt khó chịu không đúc thì anh mày đúc tránh ra kể từ nay về sau anh mày cấm không lại gần Mẫn nghe chưa!!!

TRÁNH CHỖ KHÁC "" Anh không có Mẫn anh nhớ tới dụ ông thầy coi bói nên tức thôi em đừng giận anh hai đừng giận để em để em đúc anh đi xuống sau làm gì làm đi anh "" Bỏ nghe mạy "" Dạ dạ "Đợi đến khi Thạc Trân đi mất mà Trí Mẫn vẫn còn ngồi yên đỡ bụng không chịu ăn.

Chung Quốc hết cách nhìn cái mặt chu môi hờn dỗi anh có muốn dấu cũng không dấu được."

Em đừng giận đang mang thai không được giận ăn đi mà anh thương bé ăn giỏi nha "" Anh không nói cho rõ ràng em không ăn "Trí Mẫn núc na núc ních nhích người trên ghế quay đi, Chung Quốc sợ vợ giận lật đật dẹp chén đến ôm em kể hết, Chí Mẫn không giận chỉ thấy anh buồn cười, con nào cũng là con em cũng tin chắc bây giờ anh không còn muốn con gái không nữa, đối với anh trai hay gái đều tốt."

Em không giận, nhưng sau này chuyện gì cũng nói em, vợ chồng với nhau mà anh nhớ chưa "" Dạ mình anh nhớ rồi mình ăn cho hết rồi đi ngủ trưa nha "" Dạ "Vào đến giường rồi, được đỡ xuống nằm yên vị, quạt mát mẻ Chung Quốc mới quay về nằm ngủ cùng em, mặc dù tình trạng cơ thể mỏi đã giảm nhưng anh vẫn muốn ở bên để khi nào em khó chịu anh đều có thể xoa bóp được."

Anh nè "" Anh đây, sao em?

"" Em thèm ăn bần chấm mắm "Chung Quốc đang dém mùng quay sang nhìn vợ cái mặt năn nỉ trông cưng phải biết luôn anh cười rồi dở mùng xuống giường mang dép chuẩn bị ra ngoài."

Em nằm đi anh ra dặn người đi hái vòng vòng đây hết ai trồng bần rồi, chắc phải đi xa xa chút mấy xóm khác chắc có "" Dạ ""........"

" Anh đi nhanh mau quay lại với em "" Ừm, anh quay lại liền "Anh ra gọi người không gặp ai thấy Thái Hanh gần đó đang lấp ló tính ra về nhà ba hôm rồi Thái Hanh chưa sang lần nào anh biết Chí Mẫn không giận đâu còn trông Thái Hanh nữa bạn bè với nhau nên bỏ qua sẽ bỏ qua thôi."

Hanh hả em "" Dạ cậu út em có mấy ký bần đem qua cho Mẫn.....anh đưa cho Mẫn dùm em, em về luôn cậu "" Khoang, đúng lúc Mẫn đang thèm em mang vào phòng cho Mẫn luôn đi "" Nhưng mà giờ là Mẫn đang ngủ trưa mà "" Nhưng có em Mẫn sẽ vui lắm Mẫn cũng ngóng em ba bữa nay rồi "" Dạ...em "" Đi, anh dẫn em vô em ấy ngủ trễ một chút cũng không sao "
 
Cậu Út Ơi!!!!!
41


Trí Mẫn nằm nghiêng xoa xoa bụng hôm nay cứ thấy sao sao mọi khi vừa nằm xuống đã ngủ ngay đến giờ cơm trưa là dậy mà sao hôm nay nằm mãi vẫn không ngủ được.

Chung Quốc cũng đi đâu lâu quá mãi vẫn chưa vào.

Nằm một chút thì nghe tiếng mở cửa nhưng không nghe tiếng vợ ơi mọi khi định chống tay ngồi dậy đã nghe tiếng của người bạn bao nhiêu lâu không gặp."

Mẫn cậu nằm xuống đi là mình Thái Hanh nè đừng ngồi dậy để mình lại đó "Thái Hanh để bọc bần lên bàn rồi đi lại gần giường Trí Mẫn không chờ được liền ngồi dậy tuột xuống giường đi đến chỗ Thái Hanh.

Hai người muốn ôm mà bụng to liền bối rối xớ rớ không biết ôm làm sao thôi thì nắm tay vậy."

Mình nhớ cậu lắm mình đâu có giận cậu đâu sao cậu không qua chơi với mình nữa "" Mình sợ cậu còn giận với lại lúc nào cậu út cũng bên cạnh không rời nên mình không biết có nên qua không "" Chuyện qua rồi bỏ hết đi cậu dạo này thế nào "" Mình.....mình với anh Nguyên vẫn vậy thôi có cậu đó ốm quá đi "" Ốm đâu mà ốm cả nhà đã vỗ mình béo lên một vòng rồi cậu coi nè "Chí Mẫn chùi nước mắt đứng lên xoay một vòng cho Thái Hanh xem Thái Hanh sốt ruột mang thai mà xoay cái gì không biết nhìn gương mặt tèm lem nhưng vẫn cực đáng yêu Thái Hanh mới xựt nhớ đến mớ bần khi nãy."

Mình đem bần qua cho cậu nè định đi về nhưng cậu út nói mình vào đây luôn cho cậu đó "" Woo, quá chừng nhiều luôn mình muốn ăn liền để gọi con Nhái đem mắm dô hai đứa mình ăn ha "" Không được "" Sao "Trí Mẫn ngơ ngác, em đang thèm mà Thái Hanh còn nhớ trước khi vào phòng cậu út đã dặn anh bầu mới ăn yến không cho ăn bần với mắm vào quánh lộn nhau là chết.

Thái Hanh mới làm huề xong không muốn bị cậu út cấm túc không cho qua chơi đâu."

Bần này phải có cơm ăn dằng bụng mới được ăn khi nảy cậu dặn mình cậu chỉ vừa ăn có chén yến thôi không được ăn"" Nhưng mà "" Ngoan, không nghe lời sau này có đồ ăn ngon không cho cậu ăn nữa "" Được, mình nghe lời nghe lời mà "Trí Mẫn nhìn theo mấy trái bần mà nuốt nước miếng thèm lắm mà cũng sợ mình ăn bậy đau bụng bé con trong bụng không thoải mái nên nhịn đi ngủ dậy ăn cơm rồi hẳn ăn.Hai người bạn thân tâm sự rất nhiều điều sau khi mọi chuyện rõ ràng mọi người đều mong ngóng cậu từng ngày cả cái huyện đều tìm cậu không riêng gì nhà họ Tuấn không.

Thái Hanh còn kể cả khoảng thời gian Chung Quốc khó khăn ra sao vì không tìm được em.

Cả hai hết khóc rồi lại cười Trí Mẫn mỏi lưng muốn nằm nhưng lười nhác không chịu lên giường Thái Hanh liền vỗ vào đùi mình Trí Mẫn tươi rói nằm xuống ngay nghe một hồi lại lim dim lúc nào không hay.

Chung Quốc giữ đúng lời hứa không đi đâu xa nằm võng gần phòng mình thấy đã lâu mà Thái Hanh chưa ra anh sợ vợ ham nói không chịu ngủ mới lại gần rón rén mở cửa.

Thấy em nằm ngủ trên đùi Thái Hanh cậu bạn kia thì cứng đờ người không dám nhúc nhích.

Anh đến gần thì thầm đủ hai người nghe kẻo đánh thức người còn lại."

Em ấy ngủ lâu chưa?

"" Dạ được một lúc rồi cậu "" Ngồi im, cậu bế em ấy cho "" Ok cậu "Thái Hanh thấy cậu bạn được nhấc lên liền nhanh chân đến vén mùng lên để anh đưa em vào Thái Hanh dém mùng kỹ càng nói cậu rồi ra ngoài."

Thái Hanh khoang đi "" Dạ cậu cần giúp gì hả "" Đem bịch bần xuống cho con Nhái đi để em ấy dậy lại không chịu ăn cơm "" Dạ "Thái Hanh đi rồi anh cũng nằm xuống bên cạnh vén mấy sợi tóc con trên tráng hôn em rồi nằm xuống úp thìa cả hai cùng ngủ tay anh xoa xoa bụng bầu miệng cười mà mắt nhắm nghiền hạnh phúc Trí Mẫn rên nhẹ vài tiếng lưng vô thức lùi về sau đến khi chạm được bờ ngực ấm nóng an toàn của chồng mới chịu nằm yên.Qua giờ trưa một chút Trí Mẫn trong lòng anh ngọ nguậy có lẽ đã thức rồi nặng nề trở mình thì chân bị chuột rút."

A...Quốc chân em "" Anh đây anh đây không sao......anh xoa rồi không sao "Xoa một lúc lâu cũng hết Chung Quốc không nói nhiều bế em đi ra bàn ngồi ăn cơm cả nhà đã quá quen thấy em ra ai cũng xông xáo hết gắp đồ ăn lại đem nước tới bà toàn nấu mấy món em thích nên ăn em ăn đặc biệt nhiều.

Ăn đến chén thứ ba em đã no căng nhưng trong chén còn cơm ở nhà quy tắc là ăn không bỏ mứa Trí Mẫn ngồi im không dám gọi anh ăn dùm vì trên bàn còn ông bà nữa.

Chung Quốc nhìn em xem thử em làm gì anh nghĩ em sẽ khều anh rồi đưa thôi nhưng không ngờ em lại thở khì rồi cầm muỗng múc ăn.

Chung Quốc lật đật cản lại đổi chén trống của mình qua cho em rồi đem chén em sang ăn hộ làm người nhỏ vui vẻ nhìn anh cười suốt thôi."

Con ăn không nổi cũng không sao không cần phải ém kẻo bụng khó chịu má không có la đâu con đừng sợ "" Dạ má "" Ngoan, ngày mai con đi khám thai đúng không má dẫn con đi rồi sẵn ra chợ mua mấy bộ đồ mặc cho thoải mái dù sao cũng sắp sinh rồi "" Dạ...con "Thật sự em còn ngại ra ngoài lần đó mọi người vây quanh chỉ trỏ nói quên ngay cũng không dễ dàng gì quên được.

Chung Quốc bên cạnh vừa nhìn đã hiểu không chần chừ dìu em đứng dậy ôn hòa nói với bà Tuấn."

Ngày mai con đưa em ấy đi được rồi má có đi mua lựa đồ rộng là được bụng lớn rồi cũng không cần ra ngoài nhiều "" Má hiểu rồi nhưng nhớ cho em đi nhiều để lúc sinh nó mới dễ "" Con biết rồi má yên tâm "" Dạ xin phép mọi người tụi con lên phòng "" Ừm, đi đi "Ông Tuấn từ đầu đến cuối đều không nói gì vừa nghe anh muốn về phòng liền đồng ý ngay ông biết tính tình thằng bé này, còn ngại nên thủng thỉnh hẳn đi sau cũng được.

Bà thấy thế cũng không miễn cưỡng vui vẻ gật đầu."

Dạ cha má con đi "" Ừa, Mẫn ngoan "Bà xoa xoa bụng bầu cưng cưng rồi để em đi hai vợ chồng đi ra sau nhà cho em dạo vài vòng tiêu cơm ở dưới này gió mát lại có bóng cây không quá hắc nắng Trí Mẫn rất thích anh Nam Tuấn đi đâu đó kiếm được bộ ghế để gần bụi tre cho ai có muốn uống trà hay ngồi nghỉ mát đều được sẵn dịp Trí Mẫn về nên Nam Tuấn tặng em làm quà luôn bộ tách trà thì là Hạo Thạc tặng màu sắc trang nhã trông tinh tế lắm và đương nhiên cũng tặng cho em.

Nhà này em được cưng nhất rồi còn gì.Chung Quốc dìu em đi hai vòng Trí Mẫn liền mỏi chân có chăng là được chiều chuộng đến nhão người ngày trước em đâu yếu ớt đến thế chứ."

Anh ơi, em mỏi rồi "" Được vào trong kia ngồi "Vừa yên vị thì em mới nhớ đến mấy ký bần lúc nảy."

Anh em muốn ăn bần "" Đợi anh một chút anh đi rồi ra ngay "" Không, anh ở đây với em ở đây đi mà "" Vậy làm sao lấy bần cho em được "Chung Quốc chiều đến hư rồi từ khi về nhà đến giờ Trí Mẫn không để anh đi đâu quá xa lúc nảy Thái Hanh vào là lần đầu sau bao ngày em về mà hai người cách nhau ra lâu nhất.

Chung Quốc chẳng những không ghét bỏ mà lại càng yêu thích cái tính này của em.

Để em hoàn toàn dựa dẫm vào mình sau này hai người không ai sống mà thiếu người còn lại dù chỉ một giây."

Thôi để em đi lấy cậu ngồi với mợ đi "Con Nhái nhìn mà chán loại cơm này giờ khắc nào cũng ăn ban đầu còn khoái nhưng lâu dài sẽ làm trái tim thiếu nữ của em nghiện mất 'cậu mợ hai người thật quá đáng nha'Những ngày sau đó Trí Mẫn vừa nói thèm gì là có người cho ngay món đó anh không cần cất công đi ra tới ngõ nữa chứ đừng nói cho đến ra chợ công việc có ông có bà mấy anh lo hết cả nhưng lúc rảnh ai cũng sang thăm vợ con anh.

Như hôm kia Thạc Trân mang sang một đống mận ổi vườn ở nhà có nhưng sức ăn Trí Mẫn không đùa được đâu đã vậy còn lựa trái nào chua nhất ăn mới chịu bằng không lại chê là nhạt nhẽo không ngon rồi Doãn Kỳ kiếm đâu ra một thao me chua trái nào cũng to mập cuốn lá còn tươi rói nhờ Hạo Thạc mang sang đi xe hơi đồ xịn lắm xuống xe lại ôm thao me vào để trước mặt vợ anh hại anh vừa đút em có hai chén cơm nhìn vợ bỏ chạy ôm me ngồi cắn ăn rồi."

Không cho ăn "" Nhưng mà em muốn ăn "" Em phải ăn cơm no mới được ăn nhiều đồ chua không tốt cho bao tử phải no cơm rồi muốn gì anh cũng cho "" Không, em muốn ăn "" Anh đã nói là không em dám cãi!!!!!

""..................."

" Thôi anh về trước Doãn Kỳ chờ anh ở nhà "Hạo Thạc còn không nhanh chân một chút đạn mìn văng tứ tán anh không bết còn cơ hội về nhà gặp vợ yêu không nữa chùn lẹ cho chắc ăn."

ANH QUÁT EM HẢ "" Mẫn....asshi.....không có anh lo cho em thôi đừng ăn đồ chua nhiều ăn cơm xong rồi cho em ăn nha, ngoan "" Anh có biết mang thai em khó chịu không người ta thèm cũng hông cho người ta ăn anh thử mang bầu đi rồi biết....huuuuuuuuu "" Ngoan uiiiiiii nín nín anh xin lỗi anh xin lỗi mà anh biết rồi em đừng khóc nha "Thì trời không xuôi đất nó cũng khiến Trí Mẫn đang nước mắt nước mũi tèm lem mà anh dụ khị hôn hít nắm tay xoa xoa sắp nín rồi mặt cũng dịu lại vùi vào cổ anh chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ từ ngoài cửa truyền vào tiếng cha má anh về hình như còn có tiếng ai đó khác nữa bây giờ không nhanh tay là coi như mềm mình đánh liều kéo mặt em ra hôn vào môi em thật sâu thật lâu Trí Mẫn thôi thút thít mắt từ từ nhắm lại níu lấy ngực áo anh trầm mê có người vào nhà cũng không hay.Bà Tuấn là người thấy trước đối với bà là chuyện tốt nhưng người ngoài nhìn vào sẽ khó xử bà biết Trí Mẫn nhà bà da mặt mỏng nên quay phắt lại tươi cười dẫn lối cho bác sĩ và chồng mình sang hiên ngoài vườn.

Ông Tuấn ra dấu tỏ vẻ khó hiểu bà chỉ đẩy ông đi đi ngang cửa nhìn vào mới hay là chuyện gì ông cười mỉm rồi đi nhanh qua Chung Quốc biết mọi người đã đi nhưng dư vị ngọt ngào này đã lâu mới lại nếm qua bảo anh nhất thời dứt ra quả thật khó khăn.Trí Mẫn như chìm vào sự dịu dàng này của anh.

Một nụ hôn chậm rãi không kém phần quyến rũ hương vị nam tính này không lẫn vào đâu được cảm giác anh đưa lưỡi vào lôi kéo để cả hai chìm đắm cuốn lấy nhau này em nhớ nó bao nhiêu lúc khám bác sĩ ngoài Huế có nói qua ba tháng chuyện kia đã bình thường tùy vào nhu cầu của người mang thai về đây cũng đã gần nửa tháng tuy anh không có chút dao động vì chỉ cẩn trọng lo cho em chăm sóc cho em nhưng bây giờ khi em cố tình ấn mông xuống thì cái đó của chồng mình liền thành thật hưởng ứng.Anh không kềm được khi nghe tiếng nỉ non của vợ hiền trong nụ hôn anh đơ người khi em ấn người xuống, bụng bầu nhô cao chạm vào bụng anh 'không lẽ Chí Mẫn muốn rồi'.

Hai người dứt khỏi nhau Chung Quốc không bỏ sót được cảnh tượng trước mặt vì nó thật sự quá câu nhân gương mặt đỏ ửng hơi thở dồn dập môi mọng sưng tấy mông cong đang để ở nơi vốn dĩ không nên thức tỉnh tay anh cảm nhận được cái cong người ở lưng em, nhìn cái bụng đáng yêu kia nữa kìa Chí Mẫn thật sự muốn anh rồi'" Quốc em....em "" Em làm sao "" Em...."

' Nhất định phải nói cho anh, anh nhớ em lắm rồi '" Em không nói làm sao anh biết được đúng không "" Em muốn anh "" Hưmmmmm.....muốn anh thế nào "Em ấy mỗi lần như thế đều không hiền đâu nhé anh thở ra một hơi đó là do em ấy nhấn mông lên thằng em của anh đấy lại còn nhún lên nhún xuống như thế đó bảo anh phải làm sao nhịn là không thể rồi."

Muốn mình lắp đầy, chỗ đó.....chỗ đó trống trải lắm mình ơiiiii "" Em được lắm Phác Trí Mẫn "Trí Mẫn cười khoái chí để mặc anh bế mình lên đi thẳng vào phòng.

Cũng may là ăn rồi nếu không một chút hoạt động nhiều em không còn sức mất thôi.

Nghĩ thế rồi lại tự mình cười gian vùi mặt vào cổ anh đóng đô ở đó người làm nhìn cái là biết lo dọn dẹp bàn ăn cả thao me làm nên câu chuyện kia nữa chị Chi tâm lý cho mọi người đi xa khỏi phòng cậu mợ út.

Dù có cách âm xịn đi nữa cũng nên đề phòng thì tốt hơn.
 
Cậu Út Ơi!!!!!
42


Vì bụng đã lớn, tư thế nào cũng không thoải mái với em, anh lại càng chú ý hơn ai hết nên chỉ để em nằm nghiêng rồi tiến vào từ phía sau, anh ân cần chu đáo chỗ nào cũng lót gối mềm cho em, vì quá lâu không ai khai phá lại thêm phần mẫn cảm vì có bé con nên Trí Mẫn đã bày ra vẻ mặt đê mê tận hưởng sung sướng đến mức cực hạn cho anh nhìn thấy hết.

Chung Quốc thì hăng say cày bừa nhớ lời bác sĩ dặn tất cả đều phụ thuộc vào nhu cầu của em, luôn luôn quan sát chỉ cần em châu chân mày liền dừng ngay nhưng cả buổi hầu như đều không châu dù chỉ một lần Trí Mẫn dễ chịu bao nhiêu anh cũng thoải mái bấy nhiêu, sáu tháng không chạm vào cơ thể nõn nà quả là cực hình mà.Vòng eo anh mạnh mẽ đưa đẩy, lần nào cũng chạm ngay vào điểm mẫn cảm khiến em không ngừng ê a rên rỉ, tay Chung Quốc luồn lên xoa nắm đôi gò bông cảm giác càng thích thú hơn vì nó có vẻ là to hơn một chút mềm mại hơn một chút rồi, miệng cũng không nhàn rỗi mút liếm gáy non mềm, mơn trớn vành tai đỏ lên vì mê đắm anh như chìm vào đôi mắt đang phủ đầy sương của vợ mình em đã chìm vào lửa tình rồi sẽ không còn biết gì nữa đâu.

Anh chợt nảy ra một ý tưởng."

Ưm....anh ơi chậm thôi "" Không châm được đâu anh khó chịu lắm vợ ơi "Nói rồi anh lại vùi mặt vào hõm cổ nhỏ ra sức ngửi rồi hít vào buồng phổi thật đầy mùi hương của em, hương đào vốn có nay lại thoang thoảng hương hoa thanh thuần dịu nhẹ, có thai vào Trí Mẫn như thay một lớp áo mới vậy tươi trẻ non nớt cực kỳ quyến rũ."

A...a....nhẹ...ưm.....anh nhẹ "Cầm một chân em đưa lên để em nằm nghiêng, như vậy rút ra rồi anh thay đổi tư thế để em không cần di chuyển nhiều, phía dưới trống trải mật dịch tràn ra Trí Mẫn khó chịu liền nhõng nhẽo."

Không thích....bé muốn anh ở trong thôi....hưm....."

" Được, anh vào ngay đây vào ngay thôi"Một phát đâm thẳng trong đến tận gốc nhìn cửa huyệt nhu tình tiếp nhận mình ra sứt hút chặt anh liền muốn bắn nhưng anh là ai chứ giòn giã đâm rút thật mạnh thật nhanh tiếng nhóp nhép gợi tình tiếng da thịt chạm vào ba ba một mảng ửng đỏ nơi bông đào mẩy thật mẩy của em, vùng nam tính của anh cũng đỏ lên không ít cả hai đều đạt đến đỉnh điểm của việc làm tình cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ cả."

A..a...a...sướng quá rồi....không chịu nổi "" Chưa là gì đâu bé ơi "Ý nghĩa kia vẫn còn anh thì dư sức đó nhưng em thì....."

Mẫn, em có thương anh không "Chung Quốc vẫn siêng năng đâm rút miệng ngon ngọt dụ dỗ con nhà lành."

Thương...a....ưm....Mẫn thương chồng...a...hơ......"

" Vậy anh nói gì cũng nghe đúng chứ "" Dạ "Anh rút cậu em mình ra khỏi lổ nhỏ ra lệnh cho người nhỏ đang ngơ ngác vì chưa thể tỉnh táo sau khi bắn ra đầy trên niệm.

Chung Quốc phì cười vẫn còn đặc chưa lỏng lắm, vậy là vẫn còn chịu được vợ anh anh hiểu rõ quá mà.

Em ấy mới xuất có hai lần đó thôi anh còn chưa được lần nào đây nè."

Mẫn xoay lưng lại "Chung Quốc giúp em ngồi dậy đỡ em quay lưng lại với mình rồi nhẹ nhàng hướng dẫn tiếp tục cái đó của anh chạm vào tấm lưng của em Trí Mẫn liền vô thức dựa vào chà sát lên nó nóng muốn bỏng lưng em lại trơn trượt quá đỗi cảm giác thật mới lạ."

Em cong hai chân lên đi "Em cong hai chân dạng rộng Chung Quốc chỉ chờ có vậy liền hai tay xốc em lên trông tư thế hệt như bế em bé đi tiểu Trí Mẫn hoảng hốt cong hai tay ra sau bám vào cổ anh em biết anh sẽ đổi tư thế nhưng không nghĩ nó sẽ như thế này."

Đừng sợ bám vào anh sẽ không làm con khó chịu em cũng sẽ thoải mái "" Dạ....nhưng mà anh....anh chậm thôi "" Được anh chậm nhưng mà mình không làm ở đây "" Ở....."

Em còn chưa hỏi xong anh đã bế em đi đến trước tủ quần áo ở đó có một tấm gương lớn thấy cả cơ thể Chung Quốc nhìn vợ mình đỏ mặt mắt lim dim muốn nhắm lại ti hí hé ra nhìn anh không chờ được nữa cong eo đâm thẳng vào mật dịch còn đó không khó để sáp nhập."

A....anh là cái đồ nói.....ưm....."

" Anh là cái đồ gì, hửm "" Đồ lừa đảo "Phải, anh lừa đảo, anh chẳng những không chậm mà đâm rất mạnh lần nào cũng điểm vào địa đạo gồ ghề ấy mà nhấn thật mạnh vào thật sâu Trí Mẫn trên tay anh đầu tóc lộn xộn mồ hôi nhỏ giọt bụng tròn nhô cao đôi lúc còn cuộn sóng nổi lên nhìn thấy rõ."

Con đang chuyển động đó em thấy không "" Ưm không nhìn đâu......mắc cỡ...."

" Nhìn xem, em đẹp lắm nhìn xem, cả chỗ đó nữa...HA....."

" A....a...a...."

Chung Quốc đột ngột thở hắc chẳng phải là do em nhìn vào gương bên trong lại tự động thít chặt hay sao anh biết rồi nhé về sau sẽ đến trước gương 'làm việc' nhiều hơn một chút vậy."

Mình có thích không mình anh đâm em trước gương có thích không?

"" A...ha...ưm..ưm..ưm "" Chỗ đó đang hút vào kìa chảy nước nhiều quá có đúng không, em thích mà đúng không "" Thích......sướng quá.....a.....đâm nữa....muốn chồng bắn vào.....cho em......"

" Cho em cái gì.....anh không nghe rõ...A "" Cho...hưm.....cho em tinh...Á....."

" Ha....hưmmmm.

Cho gì hả, đúng, siết mạnh lên?

"" Tinh dịch....tinh dịch của anh "" Cho, của em hết "" Aaaaaa" " Hưmmmmm "Anh bắn sâu vào bên trong Chí Mẫn cùng lúc bắn đầy vào tấm gương trước mặt, mệt mỏi buông thòng tay để anh bế em đến giường, anh thỏa mãn thì thỏa mãn vẫn lo cho vợ trước đến cửa gõ ba tiếng sau đó nhanh chân chạy đi tắm em đã nằm thiu thiu ngủ mất rồi mặc kệ cơ thể nhớp nháp em biết anh sẽ tắm cho em thôi ngủ rồi mà trên môi vẫn cười Chung Quốc quay lại ra cửa lấy nước ấm người làm pha sẵn đến vắt khăn lau cho vợ nhìn vợ vui vẻ đến ngủ vẫn còn cười anh vui lắm luôn."

Yêu em, ba cũng yêu hai đứa "Hôn em rồi hôn lên bụng lớn tụi nhóc liền đạp nhẹ anh biết bọn nhỏ cũng hiểu anh nói mà.

Lau mình xong xuôi thay đệm mới để em ngủ thoải mái anh không leo lên giường cùng chỉ nhắc ghế ngồi cạnh đọc sách thi thoảng em trở mình lại đáp chăn xoa chân chờ đến chiều mát em cũng lục đục tỉnh giấc.

Mở mắt liền thấy chồng cười hiền, bên cạnh nhìn mình thì còn gì bằng nữa mèo mẹ nũng nịu vươn tay mắt lim dim, anh buông sách xuống đến bế em ra, ngoài ông bà nhìn hai đứa con mình hạnh phúc coi như cũng an ủi vị bác sĩ khi nảy đúng ra là đến xem cho em xem em ăn có đủ chất chưa em bé khỏe không mà chờ lâu quá bỏ về rồi.

Hai vợ chồng bà phải theo xin lỗi hứa ngày mai sẽ cho người đưa đến đây xem lại mới hết giận."

Ngủ lâu vậy con "Mẫn ngại ngại nhìn anh quay sang dạ bà rồi lại vùi mặt vào cổ anh cái ót nhỏ đỏ hồng trông đáng yêu cực.

Bà trêu thế thôi bà đây đẻ ba đứa con rồi chẳng lẽ không biết mỗi lần như vậy thì chỉ muốn chồng cưng được chồng âu yếm thôi sao."

Má, con ẵm Mẫn đi ăn cơm cha má ăn luôn ạ "" Thôi cha má ăn rồi hai vợ chồng con ăn đi lo cho vợ con kìa cha má muốn ăn giờ nào thì ăn không cần lo "" Dạ "Mẫn đang nằm nghe tiếng bà đội nhiên lại muốn bà cưng mếu mếu nhỏ giọng nói với anh."

Muốn má cưng...hic....má cưng Mẫn "" Má cưng em ấy đi, nhõng nhẽo rồi "Chung Quốc hôn lên mái tóc mềm gọi bà Tuấn lại bà nhanh chân đã đến, em quay mặt ra bà liền hôn một cái vào má cưng nựng vuốt ve, ông ngại nên chỉ nhìn cũng muốn cưng mà ngại lắm."

Cha nữa Quốc, muốn cha cưng em "" Cha nữa kìa, cha lại đây cưng con dâu kìa "" Ù cưng cưng "Ai cũng phải cưng một cái nhưng ai cũng không làm em rời khỏi anh được vẫn ở trên tay anh nhưng mọi người phải đến cưng,con Nhái chị Chi ai cũng cưng đến tôi tưởng là không nhõng nhẽo nữa thì Thạc Trân Nam Tuấn, Doãn Kỳ Hạo Thạc sang chơi ngủ lại một đêm em liền nhõng nhẽo trên võng cùng anh ôm ấp thấy người thì liền nhõng nhẽo ngay."

Quốc muốn anh......"

" Anh Thạc đến cưng em vợ kìa nhanh lên "Ai cũng cưng cả vì cái võng nó nằm ngay cửa muốn vào nhà phải đi qua, ai cũng hôn em cưng chiều mà Hạo Thạc vừa đi vừa cười quên mất đi.'Đùng'" Anh có ngưng cười không hả "Doãn Kỳ tét anh một cái vào mông dạo này Hạo Thạc thấy Kỳ nhà anh có chút dê xòm rồi."

Anh cưng rồi em hỏi Mẫn coi "" Dạ rồi anh hai "Nghe xác nhận xong mới thôi không đánh anh nhưng nhìn anh cười mãi cứ hớ hớ mà phát bực."

Mắc cái gì mà cười quài "" Em không nghe tiếng gì hả Thái Hanh nó té xuống mương một cái đùng kìa há há "Thì cũng đến hẹn là qua chơi hồi trưa cùng bạn thân nhõng nhẽo của mình rồi quay về tắm rửa tối qua chơi tiếp vừa tươm tất xong là qua ngay mà quên cái đường tắt qua nhà ông Tuấn có cái mương mới đào trời chật vật tối có thấy đâu, té một cái đùng tưởng không ai hay, ai dè...."

Anh Thạc kì quá nhaAAAA "Thái Hanh cằng nhằng rồi lội lên về nhà tắm lại.

Ai cũng cười Thái Hanh đợi Hanh đi mới dám cười lớn.

Chung Quốc nằm võng gát tay ra sau đầu nhìn vợ mình ôm anh cười khúc khích trông hạnh phúc biết bao.Thấm thoát cũng qua tháng thứ bảy mỗi ngày thì ờm....chuyện kia đều đặn một lần em tròn lên mấy ký ăn uống cũng nhiều hơn đồ chua cũng giảm ít đi không còn thèm ăn nhiều nữa thường xuyên đi dạo trong sân Chung Quốc hai tay đỡ vợ cho em đi, Chí Mẫn một tay để anh dìu, một tay xoa xoa bụng nắng chiều đã hết nóng, gió mát nhè nhẹ lay làm giàn hoa cau rụng trắng trước thềm lá trúc xào xạc tiếng chim hót líu lo thích lắm."

Có muốn đi nữa không?

"" Hông "" Có khát nước không?

"" Hông "" Đi ra vườn chơi nha "" Dạ "Hai người nhỏ nhẹ nói với nhau như thế nhìn nhau cười mãi, Trí Mẫn thấy hai răng thỏ của anh lại cười tươi Chung Quốc thấy đôi mắt cười của em lại cười hạnh phúc chỉ toàn là hạnh phúc xung quang hai người bây giờ chỉ toàn là tim hồng bay phất phới thôi."

Có muốn ăn bánh không "" Hông ăn đâu "" Vậy em có muốn gì thì nói anh nha "" Em muốn anh cưng "" Hửm, cưng hả muốn anh cưng kiểu nào "" Cưng kiểu này "Anh hôn em ở mắt ở môi ở mũi ở cổ chỗ nào cũng hôn, Trí Mẫn rút vào lòng anh cười giòn giã ngửa ra sau mà cười Chung Quốc cũng vui vẻ cười theo đỡ lấy lưng em."

Hay ở đây "Lưu manh hiện hình anh đưa tay xuống thấp bóp mạnh cặp dào mơn mởn căng đầy Trí Mẫn đang cười liền cứng người nhìn nhìn hai tay đặt trên ngực anh ngoan ngoãn."

Ý "Nghe em thốt một tiếng hai vợ chồng lại cười ngốc ra đó.

Chung Quốc thử cái nữa bóp bên mông còn lại thì vợ anh ngay lập tức 'Ý' một cái nữa.

" Ha ha ha "Cả hai cười mãi không thôi người trong nhà nhìn ra không ai biết chuyện gì vườn nhiều cây chỉ thấy hai màu một vàng một tím đứng đối diện nhau cười."

Ý "Lần này là Chung Quốc nói Trí Mẫn học theo bóp bên còn lại anh cũng 'Ý' chơi chán chê rồi lại vào ăn cơm rồi chơi, chút nữa hôm nay hai người làm con châu chấu bằng lá dừa làm hình cái hoa nữa vui lắm mê chơi đến tối ông Tuấn đến giả bộ rầy mới chịu dắt nhau đi ngủ.
 
Cậu Út Ơi!!!!!
43


Hôm nay vui như trẫy hội cậu hai Doãn Kỳ và Hạo Thạc đã chính thức trao nhẫn cho nhau khỏi phải nói đám cưới linh đình các đối tác làm ăn thì nhiều không đếm xử họ đều đến chung vui của nhiều lòng nhiều chúc đôi vợ chồng hạnh phúc.

Chàng dâu hôm nay bận rộn không ai lên khai máy mở màn dàn karaoke cùng Thạc Trân cả tưởng chừng sẽ bình yên như hậu duệ của Nam Tuấn không giống anh cũng giống Thạc Trân mới hôm nào còn nằm im nút ti ngủ vù vù nay đã lên sân khấu cùng ba e a nhè nhè vào micro không ai ngăn cản cứ mặc hai cha con một lát mệt lại nghỉ thôi.

Ba người con của ông Tuấn ai cũng yên bề gia thất hết cả Thạc Trân cũng vừa cấn bầu được hai tháng Doãn Kỳ cuối cùng cũng chịu làm lễ cưới với Hạo Thạc Trí Mẫn cũng đã sắp sinh cả nhà liền có không khí vui vẻ cực kỳ vui vẻ.

Khác với Chung Quốc Hạo Thạc vừa tàn tiệc liền bế con mèo đanh đá vì mệt ngủ vùi trong lòng anh bế ra xe đi hưởng tuần trăng mật đi tận hai tuần quả là biết tận hưởng bao việc đều dồn hết cho ông bà Tuấn hai người chẳng những không nề hà còn cùng nhau thắp hương khẩn cầu như Trí Mẫn năm đó.Trí Mẫn nặng nề bước đi ra sân nằm ngủ mãi cũng mệt người em đi ra ngoài một mình nhìn người làm họ đang dọn sân phơi lúa.

Chung Quốc canh em ngủ nhưng em dậy ra ngoài lúc nào chẳng hay Trí Mẫn cũng không muốn anh thức giấc giữa chừng hôn vào má anh rồi nhẹ nhàng đi ra."

Chị Chi ơi "" Ơi, chị nè Mẫn "" Trời chắc sắp mưa rồi chị nói mọi người khỏi phơi lúa nữa "" Ừa, em ngồi đây xíu thôi rồi vô nhà nghe đừng ngồi lâu gió lạnh "" Dạ, chị làm gì làm đi em không sao đâu "" Ừm "Chung Quốc trong này trở mình thức giấc quờ quạng bên cạnh không thấy em đâu khẩn trương ngồi dậy chạy đi tìm con Nhái đang trèo trên ghế quét bàn thờ thấy cậu út hớt ha hớt hải liền hét với theo."

Mợ trên sân đang ngồi chơi á cậu út "Không nghe tiếng nói chỉ nghe tiếng huỵch huỵch chạy nhanh của cậu con Nhái cười khì tiếp tục lau chùi."

Em dậy hồi nào sao không gọi anh "Chung Quốc ngồi thấp xuống ôm vợ nói nhỏ Trí Mẫn nhìn anh tóc rối mù mặt mũi ngơ ngác lo lắng cười hiền xoa xoa má anh."

Em dậy lâu rồi thấy anh ngủ ngon không nỡ gọi dậy đó "" Ừm, em có đói không anh đi lấy cơm ăn nhe "" Dạ "Đứng lên hôn môi vợ một chút đến khi em đánh thùng thục vào lưng mới buông ra đi xuống nhà bới cơm mặc đồ bà ba trắng vừa đi vừa vuốt tóc Trí Mẫn thở hì hục ngoảng theo nhìn chợt thấy chồng mình nay đẹp trai dữ hen."

Ủa trời nắng lại rồi "" Để mợ biểu dọn dô, xía "Chị Bông cầm cây chổi đi tới ghẹo Trí Mẫn vài câu thấy em cười cũng cười theo vừa định nói liền vung chổi chạy đến đỡ em ở đây mồ hôi rịn trên trán tay đỡ bụng tay vịn chị Bông châu mày vì đau."

Chị....chắc là sắp sinh rồi "" Sanh á....chèn ơi......MỢ ÚT SẮP SANH BAY ƠI "" Chị...gọi.....AA.....gọi anh Quốc "" Cậu út mợ đau cậu út "Chung Quốc đang bới cơm nghe Bông la hét quăng tô cơm vụt chạy lên nhà nhìn em đau đớn mồ hôi đổ đầy anh xót vô cùng chạy đến đỡ em đưa đi bệnh viện ở nhà đã có người lo những chuyện khác anh chỉ cần lo cho em thôi.

Trên xe Trí Mẫn đau như muốn chết đi sống lại nắm chặt tay chồng mình nhìn anh mếu máo."

Quốc em đau quá, đau.....

"" Ráng lên em mình sắp tới bệnh viện rồi "Chung Quốc cứng rắn vậy thôi chứ anh nhìn vợ đau cũng mếu tới nơi rồi nhưng phải luôn bên cạnh em không rời tỉnh táo làm hậu phương để em yên tâm một phần tay lúc nào cũng nắm chặt tay em tay còn lại lúc thì xoa bụng lúc thì vuốt mặt lau nước mắt vợ em đau liền cắn môi anh hôn liền ngoan ngoãn không cắn nữa thút thít gọi anh khi thì chồng ơi khi thì mình à."

AAAAAA "" Vợ ơi anh thương đến nơi rồi em ráng lên vợ mạnh mẽ lên anh chờ ở đây chờ ở đây không đi đâu cả "Ngày xưa làm gì mà cho chồng vào phòng sanh Trí Mẫn một mình đau đớn la hét trong này cả nửa ngày vẫn không thấy ra cả cha má anh nữa đâu mất cả rồi vợ anh đau đớn la lớn anh ngoài này nước mắt nước mũi tèm lem không ngồi mà đứng trước cửa nhìn vào không thấy gì liền bực bội giậm chân lúc thì cắn nắm tay mình lúc thì vò đầu bức tóc nước mắt vẫn chung thủy rơi đều.Thật ra nửa ngày của anh chỉ mới có một tiếng đồng hồ bà Tuấn chạy đến nơi thấy con mình tự dày vò trước cửa liền đến túm lấy hỏi chuyện."

Mẫn nó vô phòng sanh hồi nào "" Nửa ngày rồi mà má mới tới em ấy đau lắm chịu không có nổi đâu "" Cái thằng, cái thằng, má nghe là lo chạy dô liền mới một tiếng đồng hồ thôi nửa ngày cái gì mà nửa ngày "Bà đánh anh cho mấy phát ai mà chẳng biết xót vợ nhìn con mình lo lắng cho vợ nó thấy mà tức nhớ lại ông Tuấn hồi bà đẻ Thạc Trân mà ổng ngồi ở ngoài vừa mếu vừa ăn được một phần như Chung Quốc bà cũng hạnh phúc rồi.

Nó vừa khóc vừa lo trước giờ bà chưa thấy con bà như thế đủ biết hai đứa yêu thương nhau nhiều đến bao nhiêu.Nửa ngày, nửa ngày trời Trí Mẫn cũng sanh xong một trai một gái xinh xắn đáng yêu mũm mĩm khả ái chị và em trai cả nhà ai cũng vui vẻ đến nhìn em bé bên cạnh giường em chỉ có anh từ phòng sanh ra đã ở bên Trí Mẫn không rời, đến mặt con cũng chẳng thèm nhìn.Lúc em được đẩy ra cùng hai đứa nhỏ nhìn vợ mình mặt mũi tái xanh môi nhợt nhạt mồ hôi đã lau đi nhưng nhìn mái tóc bết dính cũng đủ biết em tốn bao nhiêu sức sinh hai đứa nhóc kia ra.

Em lim dim ngủ mà miệng vẫn còn cười anh biết em vui lắm nhưng nhìn em như vậy anh xót muốn chết đi."

Anh "" Anh đây, em còn đau lắm không uống nước không có lạnh không?

"" Em còn hơi nhói xíu thôi anh nhìn con đi "" Một lát rồi nhìn anh ở đây với em "Trí Mẫn thôi không nói nữa từ lúc em lim dim đến lúc thức giấc đều cảm giác được một bàn tay đang nắm tay mình hơi ấm ấy luôn quanh quẩn bên em đắp chăn vén tóc không hề rời đi.

Trí Mẫn nghĩ em đời này có anh có con đã là hạnh phúc nhất rồi."

Để anh trông Mẫn cho em sang nhìn con đi cha gì mà kì cục "" Mẫn còn mệt mà con thì vẫn ở đó em xem rồi anh cứ lo xa "" Anh mày đi coi cháu không thèm nói với mày nữa "Thạc Trân xua tay bỏ đi sang hai chiếc nôi nhỏ xíu đôi thiên thần đáng yêu đang chép miệng ngủ trông đáng yêu lắm.

Em nằm gần nhìn anh lắc đầu ý bảo không sao nhưng Chung Quốc vẫn vậy luôn bên cạnh chăm sóc cưng chiều.

Đến ba ngày sau lần đó Trí Mẫn tỉnh được một lúc uống được chút nước lại mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay anh nâng niu để em nằm ngủ rồi mới rụt rè đến gần cặp sinh đôi đang nằm ư e trong nôi nhỏ mọi người hôm nay có đến thăm cũng đã về nhà chỉ còn bà Tuấn ở lại, vì mệt mà nằm ngủ rồi hai đứa nhóc vậy mà không ngủ nằm ngoe nguẩy trong nôi đáng yêu muôn phần môi chúm chím đang yêu như bé con nhà anh chân mày vần tráng cũng giống bé con hai đứa đều giống bé con của anh rất dễ thương Chung Quốc đưa ngón tay chọt chọt vào má hai đứa nhỏ bọn chúng oe oe nhe miệng cười không khóc cũng không quấy có lẽ đã biết người trước mặt là cha mình.Anh không kềm được muốn bế nhưng anh sợ mình mạnh tay lại không khéo sẽ làm hai đứa nhỏ đau bên này Trí Mẫn ngủ không sâu nghe tiếng sột soạt của quần áo mở mắt trông thấy anh khom lưng đi chầm chậm lại gần hai con một màn trước mắt đều được em thu vào Trí Mẫn biết anh muốn bế con nhưng không dám nhẹ giọng gọi một tiếng."

Anh ơi "" Hả......à anh đây sao lại thức rồi "" Anh muốn bế con hả?

"" Ừm nhưng anh sợ làm đau con "Em ngước lên nhìn chồng mình gải đầu bối rối miệng nhe răng thỏ hihi miệng cũng vô thức cười theo tay lần đến nắm lấy tay anh xoa xoa mu bàn tay to lớn thỏ thẻ."

Chồng đến trước nôi đi rồi em chỉ cho"" Được " Chung Quốc hôn em một cái mới lẹt đẹt lại nôi làm theo từng câu từng chữ mà em chỉ dẫn nhẹ nhàng hết mức có thể cuối cùng anh cũng ẵm được một đứa lên rồi đến đứa thứ hai cũng dễ dàng ẵm được nhìn tấm lưng mặc áo sơ mi rịn một tầng mồ hôi gương mặt thì cười tươi vui vẻ hạnh phúc ngập tràn Chí Mẫn cảm thấy đời không gì đẹp hơn khung cảnh trước mắt Chung Quốc ẵm con đung đưa cười với con rồi hướng đến em cười tươi bảo con đang nói chuyện với anh nè."

Gọi cha đi con, chaaaaa "" Con còn nhỏ mà anh ""

Sau này sẽ dạy cho con gọi ba trước nhé ba mang nặng đẻ đau con phải nghe lời gọi ba trước nha, u u cục cưng cục cưng "Mãi đến sau này khi Quốc Nhiên và Mẫn Nhi từng bước biết đi bập bẹ vài từ biết nói thì hai đứa đều gọi ba trước nhưng ngay sau đó cũng gọi được cả cha cả nhà hào hứng với hai đứa nhỏ này lắm con của Thạc Trân ngày nào cũng sang chơi, cả Doãn Kỳ cũng đã mang thai được ba tháng khỏi phải nói là anh bình thường đã hay quạo mang thai vào lại càng quạo hơn được cái là Hạo Thạc chẳng những không mệt không than mà còn siêng theo ghẹo chọc và cưng chiều cực độ luôn theo sát không bỏ đi xa quá mười mét cơm dâng nước rót tận miệng Doãn Kỳ bực thì bực vậy thôi nhưng đến tối khi vợ chồng thủ thỉ lại nhớ đến lúc sáng em hậm hực la anh mà anh vẫn chăm vẫn thương thì lại khóc xin lỗi anh vì mình cáu bẩn làm Hạo Thạc đã u nay lại càng mê, mê như điếu đổ, đổ ngàn năm không dậy mà cũng chẳng muốn dậy luôn.May thay Doãn Kỳ bảo sẽ mang thai một lần không muốn sinh lần hai nên ông trời sợ nhà vợ chồng cậu ba hiu quạnh ít con nên ban xuống cho Doãn Kỳ tận ba thiên thần nhỏ Thạc Trân biết tin chỉ đứng chóng nạnh bày vẻ mặt hết nói nổi Hạo Thạc thì chỉ còn thiếu mở tiệc đãi hết huyện nữa thôi Doãn Kỳ cũng vui đó nhưng mệt quá vác cái bụng nặng lắm chớ."

Thạc à anh đỡ em ngồi dậy "" Thạc ơi em đói rồi "Ông bà Tuấn tóc đã bạc đi nhiều ngồi nhâm nhi tách trà ấm nóng trên tay nhìn con cháu mười mấy đứa chạy nhảy nô đùa ngoài sân thật sự không dám cầu trời nữa ban đầu còn sợ con mình xót vợ rể mình xót con mình mà không đẻ nhiều ai mà có dè nó mà không có bầu thì thôi có một cái là đôi ba không."

Hì hì, má "" Dụ gì bay nói đi "Mẫn ngày càng xinh đẹp tỉ lệ thuận với độ mê đắm của Chung Quốc ngày một mãnh liệt hơn ngày nào cũng 'cày cấy', mọi khi còn dùng bảo hộ kỹ lưỡng dạo này lại vì hăng quá mức mà hòa mình vào thiên nhiên luôn rồi."

Con có thai nữa rồi "" Nữa hả bay bốn đứa rồi còn đẻ nữa hả "Trí Mẫn ngại ngùng báo cho bà hay nhưng em vẫn còn chưa báo hết Chung Quốc ôm từ đằng sau hôn hôn vào ót em rồi nhanh miệng nói luôn."

Mới có bốn đứa chứ nhiêu má Mẫn có bầu, Thạc Trân cũng có anh ba cũng có luôn rồi "Thạc Trân nhà ba đứa hai trai một gái Doãn Kỳ nhà năm đứa ba gái hai trai cậu út hai trai hai gái đồng đều.

Cả ba nhà đều chuẩn bị đón thành viên mới ông bà Tuấn sau khi biết tin sắp có cháu đã đi du lịch luôn không có thời hạn quay về.Một năm đã qua Trí Mẫn cũng sắp lâm bồn nhà không có ông bà Tuấn vẫn êm xuôi mọi chuyện ông bà cũng yên tâm đi chơi hơn nhiều.

Lần này mang thai cô Huệ đặc biệt vào chơi lâu nên Chung Quốc cũng an tâm hơn khi cha má đi du lịch.

Hai cậu nhà họ Tuấn cũng tề tựu về nhà cậu út chơi, một hôm mọi người đang rôm rã vui vẻ thì có tiếng la phía sau hè."

CẬU ÚT ƠI!!!!

MỢ ÚT ĐAU BỤNG RỒI "

End.
 
Back
Top Bottom