Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu

Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu
Chương 60: Gặp được cậu, thật tốt



Hồi học cấp ba đã như vậy, Quý Diễn vốn không phải kiểu người rụt rè, cũng chẳng biết ngượng ngùng trước đám đông.

Cậu luôn cố ý trêu chọc Tô Lạc Nam, bởi cô là người dễ đỏ mặt.

Nhưng hôm nay, cô lại thấy trong lòng bực bội.

Đến tận quê hương cô rồi, cậu vẫn muốn bắt nạt cô sao?

Tô Lạc Nam nâng tay, vòng qua cổ cậu, sống lưng khẽ thẳng lên, đôi môi ấm áp áp lên môi cậu.

Ngay lúc hai người hôn đến nồng nhiệt, khóe môi cô bỗng nhếch lên, cố tình cắn nhẹ môi cậu như một sự trả đũa.

Cô không cắn mạnh, mà giống như đang cố ý khiêu khích.

Quý Diễn hơi khựng lại một chút, hoàn toàn không ngờ Tô Lạc Nam lại chủ động như vậy.

Giây tiếp theo, cậu bất ngờ bật cười, đưa tay giữ lấy sau gáy cô, nụ hôn trở nên sâu hơn, dây dưa và tinh tế hơn, không khí giữa họ cũng nóng rực thêm từng chút một.

Tô Lạc Nam bị hôn đến mức má nóng bừng, máu trong người như sôi lên, toàn thân đều nóng bỏng.

Không chịu thua, cô đưa tay lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi cậu, rồi đến xương quai xanh.

Sau đó, đôi tay thon dài trắng nõn dừng lại trên khuy áo cậu vài giây, đôi mắt như thể đang cố ý mê hoặc người khác, lướt qua gương mặt cậu, chậm rãi phác họa đường nét ấy.

Yết hầu Quý Diễn khẽ trượt lên xuống rõ ràng, nụ cười bên môi cũng dần thu lại.

Cậu nhìn cô chằm chằm trong vài giây, rồi đột ngột siết chặt lấy bàn tay không an phận của cô.

Ánh mắt cậu bây giờ, thay vào đó là một sự nguy hiểm như dã thú, tối tăm, sâu thẳm, kín kẽ đến mức không ai có thể nhìn thấu.

Tô Lạc Nam bị ánh mắt cậu nhìn đến mức có chút chột dạ, lúc này mới chậm chạp nhận ra—hình như vừa rồi mình hơi quá đà rồi.

Cảm xúc một khi đã bị khuấy động thì lý trí liền như đoàn tàu mất phanh, lao đi không cách nào dừng lại.

Buông Tô Lạc Nam ra, Quý Diễn không nói một lời.

Một tay cậu nắm chặt vô lăng, ánh mắt đè nén nhìn về đoạn đường phía trước đang đông đúc.

Xung quanh cậu tràn ngập một bầu không khí nguy hiểm.

Chỉ mất vài phút di chuyển, xe cố gắng lách qua đám xe ba bánh và xe máy, cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng người đông đúc.

Xe chạy trên con đường lớn bằng phẳng, khoảng hai, ba phút sau thì rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh.

Nơi đó tuy không cách khu chợ bao xa, nhưng đường xá chật hẹp, dân cư thưa thớt, hầu như rất ít người qua lại, thậm chí tiếng ồn ào của đám đông cũng không còn nghe rõ.

Khoảnh khắc xe đột ngột dừng lại, tim Tô Lạc Nam cũng thót lên một nhịp, một dự cảm chẳng lành ập đến.

Ghế lái phụ không biết từ khi nào đã được ngả xuống.

Sự kìm nén bấy lâu nay rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa.

Quý Diễn nâng cánh tay, đặt một tay cô lên cửa kính xe. Lúc này, gần như nửa người cậu đã đè lên cô, những nụ hôn tỉ mỉ, dày đặc rơi xuống nơi khóe mắt, bờ môi.

Hai tấm rèm cửa sổ xe được cậu thuận tay kéo xuống, ánh sáng bên ngoài bị che khuất, khiến cả không gian bên trong xe trở nên kín đáo tuyệt đối.

Bên trong xe tối om, ngoài hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Không biết từ khi nào Quý Diễn đã lắp thêm một tấm ngăn như thế này trong xe.

Rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.

Tô Lạc Nam bị cậu hôn đến mức đầu óc quay cuồng, hơi thở ngày càng gấp gáp, ngay cả mí mắt cũng nóng rực.

Cô hoàn toàn dựa vào bản năng mà đáp lại nụ hôn của cậu.

Cô đưa tay lên, vừa đáp lại nụ hôn của cậu, vừa gần như theo bản năng tìm kiếm cúc áo sơ mi của cậu.

Đôi tay cô run rẩy dữ dội, xung quanh lại quá tối, khiến cô mò mẫm trên lồng ng.ực cậu một lúc lâu mà vẫn không tìm được vị trí.

Quý Diễn bị động tác của cô làm ngứa ngáy cả lòng, cậu nắm lấy tay cô, dẫn đường đến cúc áo trên cùng.

Vài giây sau, hàng cúc áo đã được cởi ra hết.

Đúng lúc Quý Diễn chuẩn bị kéo áo xuống, một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Không khí chợt im bặt, cả hai người đều nín thở theo bản năng.

Tô Lạc Nam căng thẳng nuốt khan, lấy điện thoại ra khỏi túi.

Cuộc gọi đến từ ông nội cô, điện thoại đã đổ chuông một lúc lâu.

Chuông điện thoại vẫn kiên trì reo không ngừng, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Quý Diễn, rồi nhanh chóng trượt màn hình nghe máy.

"Ông ạ."

Ông ngoại Tô tuổi đã cao, thính lực cũng không còn tốt, mỗi khi nói chuyện luôn thích cố tình nâng cao âm lượng.

"Nam Nam à, đã mua đồ xong chưa? Sáng nay ra ngoài ông quên dặn con rồi, đến chợ thì nhớ đi khu hải sản mua cá trước nhé. Giờ này cá là tươi ngon nhất, để lâu là bị người ta chọn hết đồ ngon mất."

Tô Lạc Nam nhìn thoáng qua đồng hồ trên màn hình điện thoại.

Bảy giờ sáng họ đã ra ngoài, vậy mà bây giờ đã gần chín giờ, vậy mà vẫn chưa mua được gì.

Cô lập tức gật đầu, đáp ngay:

"Con biết rồi, con đi mua cá ngay đây."

"Được, vậy hai đứa nhanh lên nhé. À đúng rồi, nói với tên nhóc thối Quý Diễn kia một câu, ông để nó đi cùng là vì nghĩ có người giúp con xách đồ sẽ tiện hơn, chứ không phải tạo cơ hội cho nó đâu! Ông còn chưa đồng ý đấy! Trên đường mà nó dám chạm vào con một ngón tay, ông sẽ không tha cho nó đâu!"

Quý Diễn đang cúi đầu cài cúc áo: "..."

Mặc dù cả hai chưa chính thức công khai quan hệ, nhưng từ sáng sớm hôm nay, cái cách Quý Diễn ân cần khi thì pha sữa nóng cho Tô Lạc Nam, khi thì chủ động lấy quần áo cho cô, ai tinh ý cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa họ không hề bình thường.

Ông bà ngoại Tô dù gì cũng là người từng trải, từ lâu đã nhận ra sự mập mờ giữa hai đứa nhỏ, chỉ là không buồn vạch trần mà thôi.

So với thái độ cứng rắn của ông ngoại Tô, bà ngoại Tô lại rất có thiện cảm với Quý Diễn.

Ngày nào bà cũng vui vẻ nhắc về cậu trước mặt ông.

Nào là Quý Diễn không chỉ đẹp trai, học vấn cao, mà còn ngoan ngoãn, chịu khó. Một chàng trai thành phố mà lại sẵn sàng học làm việc đồng áng vì Nam Nam. Ngay cả khi lớn lên ở thành phố, bà cũng chưa từng thấy một chàng trai nào trông vừa cao quý vừa tinh tế như vậy.

Quan trọng nhất là, cậu ấy thật lòng yêu thương Nam Nam.

Chỉ riêng điều đó thôi, với bà đã là quá đủ rồi.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, ông nội Tô đều hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bà.

Thực ra, biểu hiện của Quý Diễn trong khoảng thời gian này, ông đều nhìn thấy cả, trong lòng cũng đã ngầm cho cậu một mức điểm.

Sau khi cúp máy, Quý Diễn đã thay xong quần áo, tấm ngăn hai bên trong xe cũng được nâng lên.

Cả hai đều có chút xấu hổ, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai gò má ửng lên một sắc đỏ kỳ lạ.

Quý Diễn là người phá vỡ sự im lặng trước:

"Lát nữa chúng ta cần mua những gì?"

"Máy đo đường huyết của ông nội cần thay mới, thuốc hạ huyết áp cho bà nội, pháo, câu đối xuân, gà vịt cá thịt, hoa quả, bánh kẹo và trái cây sấy khô để tiếp khách, còn cả quà biếu khi đi chúc Tết."

Tô Lạc Nam vừa đếm ngón tay vừa liệt kê, đây cũng là lần đầu tiên cô tự chuẩn bị đồ Tết, cố gắng nhớ lại xem cần mua những gì.

Mọi năm, việc này đều do Tiết Minh Lan lo liệu. Năm nay, đúng lúc bà và Tô Minh còn công việc chưa xử lý xong ở Tây Thành, bị ông chủ giữ lại, chưa biết bao giờ mới về được.

Quý Diễn gật đầu. Với tình trạng đông nghẹt người ở khu chợ mà họ vừa đi qua, nếu muốn lái xe chen vào, e rằng phải đợi đến kiếp sau.

Cậu tùy ý lấy một chiếc khẩu trang trong xe đeo vào, sau đó kéo Tô Lạc Nam xuống xe.

Thị trấn tuy đông người qua lại, nhưng số người nhận ra cậu lại không nhiều như trong thành phố. Dù có gặp, họ cũng không nghĩ đến chuyện cậu là Quý Diễn.

Vậy nên cậu hầu như chẳng cần cố ý che giấu điều gì.

Kể từ khi đến đây, cậu ngược lại cảm thấy tự do hơn rất nhiều.

Tô Lạc Nam vẫn chưa kịp phản ứng, cứ thế ngơ ngác đi theo cậu.

"Thế còn xe thì sao? Để giữa đường như vậy không được đâu."

Quý Diễn khẽ cười:

"Yên tâm, hai phút nữa sẽ có người đến lái đi. Tớ đã sắp xếp xong rồi."

Tô Lạc Nam nhìn bóng lưng cậu, bỗng có chút hoang mang.

Trong lòng cô, bao cảm xúc phức tạp cuộn trào như sóng lớn.

Thì ra, lần cuối cùng cô nhìn thấy bóng lưng này đã là chuyện của nhiều năm trước.

Lúc còn đi học, cảnh tượng cô thấy nhiều nhất cũng chính là bóng lưng ấy.

Những năm tháng ấy, mọi tâm tư của cô đều viết hết trong đôi mắt, dù không nói ra cũng dễ dàng bị nhìn thấu.

Người trước mắt này là người duy nhất cô từng thích trong suốt những năm tháng trưởng thành.

May mắn thay, bây giờ cậu cũng thích cô.

Một cảm giác ấm áp dâng tràn trong lòng, bao phủ lấy cô, dịu dàng mà nồng đậm.

Tô Lạc Nam bước nhanh hơn, đi tới bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, cùng cậu sóng vai bước đi.

Cô nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi khẽ cong lên.

"Thật tốt."

Quý Diễn hơi nghiêng mặt nhìn cô:

"Cái gì thật tốt?"

"Cậu thật tốt."

Gặp được cậu, thật tốt.
 
Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu
Chương 61: "Mì bò"



Chợ phiên náo nhiệt hơn cậu tưởng.

Khắp nơi đều là cảnh từng gia đình dắt díu nhau đi họp chợ.

Người người chen chúc không dứt, những người bán hàng gắng sức rao bán sản phẩm của mình, bạn bè thân thích lâu ngày không gặp đứng giữa đường trò chuyện rôm rả, trẻ con không mua được món đồ yêu thích thì lăn ra đất ăn vạ.

Tất cả âm thanh hòa lẫn vào nhau, mỗi tiếng đều to hơn tiếng trước, khiến cả con phố ngập tràn hơi thở của cuộc sống.

Bình thường, mỗi khi ra ngoài, Quý Diễn đều có vệ sĩ mở đường. Đã rất lâu rồi cậu không chen chúc trong một nơi đông đúc như thế này, nhất thời có chút không quen.

Tô Lạc Nam nhận ra tâm trạng cậu hơi khác thường, tưởng rằng cậu không thích sự ồn ào, hỗn loạn của khu chợ.

Thật ra, nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được.

Người như Quý Diễn, từ nhỏ đến lớn chắc còn chưa từng bước vào chợ thực phẩm, sao có thể thoải mái khi phải chen lấn ở nơi như thế này chứ?

Vốn dĩ cậu không phải kiểu người có tính nhẫn nại, chắc hẳn bây giờ đã sớm cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.

Cô kéo nhẹ vạt áo cậu, ngẩng đầu nhìn.

"Hay là cậu cứ ngồi trên xe đợi tớ đi, tớ biết đường, sẽ về nhanh thôi."

Quý Diễn hoàn hồn, nhìn cô:

"Không cần, đã nói là sẽ đi cùng cậu rồi."

Nói xong, cậu chỉ về phía quầy bán cá ở khu thủy sản phía trước:

"Ông bảo là quầy bán cá, có phải chỗ đó không?"

Tô Lạc Nam nhìn theo hướng cậu chỉ, ánh mắt dừng lại.

Ngay giữa khu chợ, trước quầy bán cá đông nghịt người đang chen lấn.

Ở đó chẳng có hàng lối gì, mọi người cứ thế ùa lên tranh giành, ai nhanh tay thì người đó có.

Trong ấn tượng của Tô Lạc Nam, hồi cô học tiểu học, ông nội từng bán dưa hấu ở chợ vài năm.

Dưa hấu ông bán vừa to vừa ngọt mà giá lại rẻ. Mỗi lần chở đến chợ đều bị tranh mua đến mức hỗn loạn, có lúc chen chúc đến nỗi rơi cả giày, mũ.

Đã nhiều năm rồi cô không còn thấy cảnh tượng đó nữa.

"Là chỗ này." Tô Lạc Nam ngước lên nhìn Quý Diễn. "Cậu đợi tớ một lát, tớ sẽ quay lại ngay."

Nói xong, cô định bước chân chen vào đám đông trước sạp cá thì cổ tay bị ai đó nắm chặt.

Quý Diễn hơi nhíu mày: "Cậu định làm gì?"

"Giành cá chứ sao." Cô thành thật đáp. "Chỗ này rẻ hơn."

Giá rẻ hơn những sạp khác đến một phần ba, bảo sao lại đông người đến vậy.

"Muốn tranh thì để tớ, cậu đứng đây đợi, đừng chạy lung tung."

Quý Diễn nhét hai túi hạt khô vào tay cô, sau đó liếc nhìn đám đông chen chúc bên quầy cá, đôi mày hơi nhíu lại.

Cả người cậu toát lên một vẻ sẵn sàng lâm trận.

Cậu vốn đã cao ráo, ngoại hình xuất chúng, cộng thêm khí chất cao quý tự nhiên. Giữa một đám đông chen lấn, cậu nổi bật đến mức khác biệt hoàn toàn.

Không biết từ lúc nào, Quý Diễn đã len lỏi đến tận hàng đầu.

Tay áo sơ mi được xắn lên hai nấc, lộ ra cánh tay săn chắc và khỏe khoắn. Cậu đang cúi đầu, chăm chú chọn cá trong bể nước.

Một người như cậu, vốn dĩ nên là thiên chi kiêu tử, được hàng vạn người ngưỡng mộ, ngồi dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ mà tỏa sáng rạng ngời.

Bây giờ cậu lại đang đội nắng chói chang, chen chúc trong khu chợ nhỏ của thị trấn để giúp cô chọn cá.

Nếu lúc này bị phóng viên chụp được, chắc chắn ngày mai sẽ là một tiêu đề nóng hổi chấn động cả giới truyền thông.

Tô Lạc Nam thề, Quý Diễn chính là người giàu có ít kiểu cách nhất mà cô từng gặp.

Hồi còn học ở Tây Thành cũng vậy.

Chẳng bao lâu sau, Quý Diễn quay lại, trên tay xách hai túi cá lớn bằng túi nhựa đen, ánh mắt không hề có chút khó chịu nào.

Thậm chí, từ đôi mắt cậu, cô còn lờ mờ thấy chút đắc ý.

Có vẻ cậu đã giành được vài con cá khá ngon.

"Tớ không biết chọn cá lắm, không rõ con nào ngon, nên tớ chọn mấy con to nhất, cậu xem có được không?"

Cậu bước đến trước mặt cô, mở túi ra cho cô xem, ánh mắt mang theo chút thăm dò cẩn thận.

Nhìn hai túi đầy ắp này, ít nhất cũng phải bảy, tám con.

Dù có ăn cả năm nay cũng không hết.

Tô Lạc Nam gật đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống.

Thấy vạt áo cậu hơi nhăn, sống mũi cô bỗng cay cay.

Quý Diễn là một người kiêu ngạo đến nhường nào, cậu luôn ghét nhất việc quần áo bị dính bẩn hay nhăn nhúm.

"Quý Diễn."

Tô Lạc Nam nhẹ nhàng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Hửm?"

"Cậu cúi xuống một chút đi."

Quý Diễn không nghĩ nhiều, tưởng áo mình bị xô lệch nên ngoan ngoãn cúi xuống.

Tô Lạc Nam nhắm mắt, hàng mi khẽ run, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Quý Diễn sững người trong hai giây, rồi theo phản xạ, cậu đưa tay phải lên chạm vào nơi vừa được hôn.

"Đừng hôn, mặt tớ bẩn."

"Chính cậu chạm vào mới bẩn đấy."

Tô Lạc Nam kéo tay cậu xuống, lại đặt một nụ hôn thật khẽ lên má cậu.

"Bây giờ thì không bẩn chút nào nữa."

Trên người Quý Diễn luôn có một mùi hương rất đặc trưng, giống như hương của một loại nước giặt đặc biệt, nhàn nhạt mà dễ chịu.

Đôi khi, cô cảm thấy mình có chút nghiện mùi hương ấy.

Những việc như tranh giành hàng giảm giá, trước đây cậu đã sớm thấy phiền phức rồi.

Nhưng điều này có thể khiến Tô Lạc Nam vui vẻ.

Mà chỉ cần cô vui, cậu cũng sẽ vui.

Vậy thì tất cả những gì cậu làm đều có ý nghĩa.

Chiếc xe dừng ngay đối diện khu chợ, Quý Diễn gần như mua gấp đôi số hàng Tết trong danh sách đã chuẩn bị trước. Cậu còn đặc biệt mua quà gặp mặt cho ông bà nội của cô.

Chỉ đến khi xe gần như không thể chứa thêm bất cứ thứ gì, cậu mới chịu dừng lại.

Món quà gặp mặt vốn nên chuẩn bị thật chu đáo, nhưng vì tình huống đột ngột, Quý Diễn đến nhà Tô Lạc Nam với hai bàn tay trắng.

Hai ngày ở lại nhà cô, cậu vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

Bây giờ xem như cũng tạm bù đắp lại được phần nào.

Cả hai cùng ăn trưa ở khu chợ, tại một quán mì bò nhỏ bé không mấy ai chú ý.

Quán nằm ở một góc khuất, nhưng không gian lại sạch sẽ, gọn gàng.

Trong lúc ăn, có không ít người nhận ra Quý Diễn. Cậu không phủ nhận, lịch sự chụp ảnh và ký tên cho họ.

Nhưng cậu đặt ra hai điều kiện: Một là không được làm ầm lên, hai là không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về Tô Lạc Nam, bao gồm ảnh chụp, vị trí hay bất kỳ điều gì liên quan đến cô.

Cậu hiểu rõ thế giới của mình quá hỗn loạn, không muốn cô bị kéo vào đó.

May mắn là những fan hâm mộ đó cũng giữ lời, sau khi có được chữ ký và ảnh chụp thì không làm phiền họ nữa.

Tô Lạc Nam ăn rất chậm, Quý Diễn cũng không giục giã.

Cả hai cứ thế ngồi trong góc nhỏ của quán mì, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường ở trấn nhỏ.

Khi đã ăn được nửa bát, cô bất giác ngẩng đầu lên, phát hiện Quý Diễn đang nhìn mình, ánh mắt có chút mơ hồ.

Sự dịu dàng hiếm thấy, còn mang theo chút cưng chiều.

Cô vẫn luôn thắc mắc, giữa bao nhiêu hàng quán, tại sao cậu lại chọn một quán mì bò bình thường như thế này?

Có lẽ cậu đọc được sự nghi hoặc trong mắt cô, nên chủ động lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:

"Lần đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau bên ngoài, cũng là ở một quán mì bò."

Tô Lạc Nam sững sờ.

Đã nhiều năm trôi qua, thực ra cô không còn nhớ rõ nữa.

Cô chợt nhận ra, có rất nhiều chuyện Quý Diễn nhớ rõ hơn cô rất nhiều.

"Lần đó em trai tớ bị bệnh, cần ghép tủy. Tớ đến bệnh viện hiến tủy, nhân tiện làm một cuộc phẫu thuật nhỏ ở chân. Cậu còn đặc biệt đến thăm tớ."

Quý Diễn hơi cúi mắt xuống, giọng nói chậm rãi, như thể từng chi tiết đều được khắc sâu trong trí nhớ cậu.

"Tớ còn làm mất ví, suýt nữa khiến cậu không có gì để ăn."

Nghe cậu nhắc đến, Tô Lạc Nam chợt mơ hồ nhớ ra.

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:

"Cậu biết vì sao tớ nhớ rõ như vậy không?"

Tô Lạc Nam lắc đầu, bàn tay cầm đũa vô thức siết chặt hơn.

"Vì cậu là người đầu tiên hỏi tớ có đau không."

Cậu khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một tia vui vẻ, mà chỉ có chút đắng chát.

"Ngần ấy năm qua, tớ vẫn luôn hối hận. Hối hận vì sao hồi đó không giữ điện thoại và ví cẩn thận hơn, ít nhất lúc ấy cũng có thể mời cậu một bữa thật ngon."
 
Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu
Chương 62: "Trước lạ sau quen"



Trên đường về, Quý Diễn đặc biệt chọn quà cho ông bà của Tô Lạc Nam.

Cậu mua cho ông một bộ cờ tướng bằng ngọc đặt làm riêng, còn bà thì được tặng một chiếc ghế massage.

Món quà tuy không quá đắt đỏ nhưng lại rất hợp ý hai người già, khiến họ vui vẻ đến mức cười không khép được miệng.

Ông nội Tô thậm chí còn lập tức mở bàn cờ mới ra chơi một ván với Quý Diễn, suốt cả buổi cứ khen quân cờ mịn tay, chất lượng tốt, còn đùa rằng sau này có xuống mồ cũng phải mang theo.

Nhân lúc rảnh rỗi, Tô Lạc Nam cũng dọn dẹp lại căn gác xép trên tầng hai.

Nếu mấy ngày nữa Tiết Minh Lan và Tô Minh trở về, phòng trong nhà chắc chắn sẽ không đủ, giờ lại thêm Quý Diễn, có lẽ đến chỗ chen chúc cũng không có.

Hồi nhỏ cô từng ở gác xép suốt một thời gian dài, nơi đó không quá bẩn, chỉ cần dọn qua một chút là có thể ở được.

Hơn mười hai giờ đêm, sau khi tắm xong chuẩn bị đi ngủ, lúc đi ngang qua cửa sổ, cô vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài.

Trong sân có một cây hòe to, lúc này hoa lá đã úa tàn, chỉ còn trơ trọi những cành khô. Bình thường cây luôn xanh tốt rợp bóng, vậy mà dưới ánh trăng giờ đây lại trông lạnh lẽo và cô quạnh đến lạ.

Ánh trăng xuyên qua tán cây trơ trọi, chiếu lên bờ vai của Quý Diễn, kéo bóng cậu dài ra trên mặt đất.

Cậu dường như đang nghe điện thoại, chân mày nhíu chặt, tâm trạng có vẻ không tốt, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lập lòe ánh lửa.

Lâu lắm rồi, cô mới lại có linh cảm như thế này.

Quý Diễn vừa hay ngẩng đầu lên đúng lúc đó, đôi mắt đen láy của cậu xuyên qua khoảng không, chạm thẳng vào mắt cô.

Đầu ngón tay cậu hơi khựng lại, ánh mắt rõ ràng có chút sững sờ.

Hai giây sau, cậu dập tắt điếu thuốc trong tay, khóe môi hơi cong lên, giơ tay về phía Tô Lạc Nam búng ngón tay một cái.

Âm thanh không nhỏ, vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, nghe có chút chói tai.

Tô Lạc Nam giật mình, lập tức đưa ngón tay lên môi làm động tác suỵt, rồi len lén liếc nhìn về phía cửa sổ phòng ông bà nội.

Nếu để ông bà thấy cô và Quý Diễn đứng đó đưa mắt ra hiệu cho nhau vào giờ này, chắc chắn sáng mai cô sẽ bị dạy dỗ một trận ra trò.

Kéo rèm cửa lại, cô nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đỏ ửng trên má lan dần, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.

Không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc Quý Diễn búng tay vừa rồi, trông cậu thực sự rất ngầu.

Vừa tùy ý lại vừa mang theo sự phóng khoáng, nhẹ nhàng như cơn gió sớm.

Khí chất thiếu niên tràn đầy.

Cậu là một trong số ít những người mà Tô Lạc Nam từng gặp, vẫn giữ được vẻ trẻ trung, không vướng bụi trần dù đã ở độ tuổi này.

Khi cô còn đang trằn trọc mãi không ngủ được, thì chiếc điện thoại dưới gối đột nhiên rung lên.

Quý Diễn: [Ông bà cậu ngủ rồi.]

Vừa nhìn thấy tin nhắn, Tô Lạc Nam lập tức hiểu ngay ẩn ý trong đó.

Cô đỏ mặt, giả vờ ngốc nghếch: [Vậy chúng ta cũng nên đi ngủ sớm thôi.]

Tin nhắn này như chìm vào đáy biển, Quý Diễn không trả lời.

Tô Lạc Nam đợi một lúc lâu, trong đầu không ngừng đoán xem tại sao cậu lại không nhắn lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, Quý Diễn không trả lời tin nhắn của cô.

Năm phút trôi qua, cuối cùng cô không nhịn được nữa...

Cô khoác áo vào, rón rén đi đến trước cửa phòng ở tầng một.

Vừa gõ cửa, một đôi tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong.

Giây tiếp theo, đôi môi cô bị cạy mở đầy bá đạo.

Tô Lạc Nam nóng bừng cả mặt, vô thức đáp lại nụ hôn của cậu.

Bàn tay rắn rỏi của Quý Diễn nhẹ nhàng đỡ lấy sau gáy cô.

Hai người đứng ngay ngưỡng cửa, hôn nhau cuồng nhiệt đến mức quên cả mọi thứ xung quanh.

Nhịp tim dồn dập, hơi thở giao hòa, đầu ngón tay cũng dần nóng lên.

Quý Diễn đột nhiên ôm ngang cô lên, khóe môi mang theo ý cười, khẽ hôn lên chiếc cổ thon dài của cô.

Cậu vén chăn, đặt cô vào trong.

Cả người Tô Lạc Nam nóng rực, lồng ng.ực phập phồng không ngừng, hơi thở gấp gáp đến mức gần như nghẹn lại.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng tìm cách đánh lạc hướng.

"Cậu không nhớ là cậu biết chơi cờ tướng à?"

"Trước đây thì không biết."

Trong bóng tối, Quý Diễn vẫn có thể chính xác tìm được ánh mắt cô, từng chút một đặt xuống những nụ hôn nhẹ nhàng.

"Sau đó, ông nói nếu tớ không thắng được ông một ván cờ tướng thì đừng mong cưới được cô cháu gái bảo bối của ông."

Tô Lạc Nam mím môi cười trộm, vòng tay ôm lấy eo cậu.

"Ông tớ nổi tiếng là cao thủ cờ tướng từ khi còn trẻ, quanh đây chẳng có mấy ai thắng nổi ông đâu."

"Dạo gần đây chơi cờ với ông, tớ phát hiện muốn trở thành đối thủ của ông, chắc phải mất ít nhất mười lăm năm nữa."

"Vậy nếu ông nội tớ không cho cậu cưới tớ thì sao?"

"Thì tớ sẽ bám dính lấy cậu, dù có mặt dày cũng chẳng sao."

Cậu còn biết mình mặt dày cơ đấy...

Xem ra, nhận thức về bản thân cũng khá rõ ràng.

"Tô Lạc Nam."

Giọng nói trầm khàn đầy từ tính kéo cô trở về thực tại.

"Hửm?"

Quý Diễn kéo chăn trùm lên cả hai người, trong bóng tối, ánh mắt cậu lóe lên một tia sắc bén, như ánh mắt của loài dã thú, nhìn chằm chằm vào cô.

"Thích cậu. Muốn cưới cậu."

Nói xong, cậu cúi xuống chặn lại đôi môi cô.

Chiếc áo mỏng trên người cô bị cậu mạnh mẽ xé toạc, không khí ngay lập tức trở nên nóng rực.

Phòng của ông bà nội chỉ cách đây không xa, Tô Lạc Nam không dám phát ra tiếng, ngay cả những âm thanh va chạm cũng bị họ cố gắng kìm nén.

Khi cơn nóng bỏng trong cơ thể dâng trào, cô không kìm được mà khẽ rên một tiếng, nhưng ngay sau đó liền hoảng hốt lấy tay bịt chặt miệng.

Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười xấu xa của Quý Diễn.

Khóe môi cậu nhếch lên, trong đáy mắt là vẻ bỡn cợt đầy ngang tàng.

Tô Lạc Nam trừng mắt nhìn cậu, trong mắt còn vương chút hơi nước.

Người này đúng là càng ngày càng quá đáng.

Trước đây chỉ là bắt nạt cô bằng lời nói, bây giờ ngay cả phương diện này cũng không chịu buông tha.

Quả nhiên, như câu nói "trước lạ sau quen".

Tay nghề của Quý Diễn tiến bộ nhanh thật, ngay cả vẻ bối rối, thiếu tự tin của lần đầu tiên cũng hoàn toàn biến mất, càng ngày càng ngông cuồng, tùy ý hơn.

Bầu không khí dâng lên đến cao trào, ánh mắt cả hai đều trở nên mơ màng.

Đúng lúc này, con chó vàng trong sân đột nhiên sủa ầm lên về phía cửa, thấp thoáng còn nghe được tiếng đóng cửa xe.

Cả hai đều cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn nhau.

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói quen thuộc.

"Bố, mẹ, Nam Nam, ngủ chưa? Mở cửa cho bọn con nào."

Tô Lạc Nam nuốt nước bọt, dùng khẩu hình không phát ra tiếng nói với Quý Diễn:

"Xong rồi, là mẹ tớ."

Quý Diễn: "..."

Một giây sau, cả hai đồng loạt nhíu mày, theo bản năng vớ lấy quần áo bên cạnh, quay lưng về phía nhau, vội vàng mặc đồ vào.

Cảm giác này chẳng khác nào kẻ trộm bị bắt quả tang.

Khi Tô Lạc Nam đang mặc đồ được một nửa, điện thoại cô quả nhiên vang lên.

Là Tiết Minh Lan gọi tới, vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề:

"Nam Nam à, dậy mở cửa giúp bố mẹ với, hôm nay bố mẹ về muộn."

Tô Lạc Nam chột dạ liếc nhìn Quý Diễn, kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa vội vàng mặc đồ vừa đẩy Quý Diễn vào phòng bên cạnh.

"Được... được ạ, con mặc đồ xong sẽ xuống ngay."

Sau khi xử lý mọi thứ ổn thỏa, cô mới chạy vội ra mở cửa.

Vừa thấy Tiết Minh Lan, trong ánh mắt cô vẫn còn vài phần hoảng hốt. Ánh mắt lại theo bản năng lướt đến chiếc xe của Tô Minh đang lùi vào gara.

"Sao bố mẹ về trễ vậy? Đường tắc lắm ạ?"

"Tắc đường thật, quên báo trước với con."

Tiết Minh Lan tùy ý liếc nhìn cô một cái, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại quay lại, chằm chằm quan sát cô kỹ hơn.

"Nam Nam, con không khỏe à? Sao mặt đỏ thế này?"

Vừa nói, bà vừa giơ tay định chạm vào trán cô.

Tô Lạc Nam theo phản xạ lùi về sau một chút:

"Không sao đâu ạ, chắc tại gió thổi thôi."

Lời vừa dứt, Quý Diễn đã bước ra từ phòng bên cạnh, quần áo chỉnh tề, giọng điệu chậm rãi:

"Dì Tiết, đã lâu không gặp."

Tiết Minh Lan rõ ràng sững sờ, nhìn Quý Diễn, rồi lại quay sang nhìn Tô Lạc Nam.

Bà ngây người hồi lâu, đến mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp:

"Qu-Qu-Quý Diễn?"
 
Cậu Đừng Nói Dối Nữa - Tô Thời Cửu
Chương 63: Ai thích ai trước? (hoàn)



Tiết Minh Lan cau mày, quan sát cậu từ đầu đến chân.

Chiếc áo khoác đen mà Quý Diễn đang mặc, bà từng thấy trên tạp chí. Đó là mẫu thiết kế kinh điển của một thương hiệu xa xỉ, ít nhất cũng có giá vài vạn tệ.

Với vẻ ngoài cao quý này, cậu hoàn toàn không giống một tài xế xe công nghệ như trong lời cậu nói.

Đúng lúc đó, Tô Thiên Tứ bước xuống xe với một đống đồ trên tay. Khi ánh mắt cậu rơi vào Quý Diễn, rõ ràng là đã sững lại một chút.

"Quý Diễn? Sao anh lại ở đây?"

Không đợi Quý Diễn lên tiếng, Tô Lạc Nam đã mở miệng trước.

"Chị mời cậu ấy đến."

Cô ngước lên nhìn Quý Diễn, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cậu.

"Bố, mẹ, để con giới thiệu với mọi người. Đây là bạn trai con, Quý Diễn."

Giọng điệu và động tác của cô đều vô cùng tự nhiên, không hề có ý định giấu giếm.

Quý Diễn rõ ràng ngẩn ra, ánh mắt chạm vào cô, trong thoáng chốc dường như có chút mơ hồ.

Môi cậu hơi động đậy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Bên ngoài cánh cổng đỏ, bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió đêm khẽ lay động những tán lá, phát ra âm thanh xào xạc.

Mọi người đều chưa kịp phản ứng, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên hai người họ.

Tô Thiên Tứ cau mày:

"Chị, chị nghiêm túc đấy à?"

Tô Lạc Nam gật đầu, siết chặt tay cậu hơn.

"Tất nhiên rồi. Con thích Quý Diễn, con muốn ở bên cậu ấy."

Tô Lạc Nam vốn là người hướng nội, từ trước đến nay chưa từng thích nói về chuyện tình cảm. Đừng nói là Tiết Minh Lan hay Tô Minh, ngay cả Quý Diễn cũng là lần đầu tiên nghe cô thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình như vậy.

Trái tim Quý Diễn khẽ rung lên, trong đầu chợt hiện lên những ký ức thời đi học năm ấy.

Khi đó, nhà hai người họ ở gần nhau, mỗi lần gặp Tô Lạc Nam trên đường, cậu sẽ cố tình đạp xe chậm lại, vừa đi vừa đẩy xe, chờ cô cùng về nhà.

Sau này, thời gian trôi qua, cậu dứt khoát không đi xe nữa, ngày nào cũng đứng trước cổng khu chung cư, chờ cô để cùng đi học, cùng tan trường.

Có những lúc, chỉ vô tình để mu bàn tay chạm vào nhau, mà mặt Tô Lạc Nam cũng đỏ bừng lên rất lâu.

Bây giờ, cô đã là bạn gái cậu rồi.

Tương lai, cô còn sẽ trở thành vợ cậu, là mẹ của con cậu.

Tên của Quý Diễn, cả đời này đều sẽ gắn liền với Tô Lạc Nam, vĩnh viễn không thể tách rời.

Không gian yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tô Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Ông vốn không có ý kiến gì về việc con gái quen bạn trai ra sao. Trước đây giục cô kết hôn, cũng đều là do Tiết Minh Lan lo liệu.

"Chỉ cần Nam Nam thích là được. Con bé cũng lớn rồi, nhiều chuyện còn hiểu rõ hơn cả bọn ta. Quý Diễn này, con nhất định phải đối xử tốt với Nam Nam đấy."

Tô Minh đã lái xe cả ngày, cả người đều mệt mỏi, ngay cả nụ cười cũng phảng phất nét uể oải.

Nói rồi, mấy người họ bắt đầu dỡ hàng từ trên xe xuống, Quý Diễn cũng tự nhiên tham gia giúp đỡ.

Chỉ có Tiết Minh Lan là sắc mặt không mấy vui vẻ, suốt cả quá trình không nói một lời.

Sau khi mọi người đã vào phòng khách, bà kéo nhẹ Tô Lạc Nam lại phía sau, hạ giọng hỏi:

"Nam Nam, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, con chắc chắn muốn ở bên cậu ta chứ? Quý Diễn là người thế nào, con hẳn là rõ hơn mẹ."

Ánh mắt Tô Lạc Nam dừng trên người Quý Diễn.

Cậu đang cúi người nhận lấy một vật nặng từ tay Tô Minh, nhẹ nhàng nâng lên rồi đi vào phòng khách.

Không biết tại sao, ánh mắt cô bất giác trở nên dịu dàng.

Cô khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng đáp:

"Con chắc chắn."

Trong nhà không đủ phòng, Tô Thiên Tứ và Quý Diễn đành phải miễn cưỡng ngủ chung một phòng.

Tô Minh lục tìm ra một chiếc giường gấp đã phủ đầy bụi, bảo Tô Thiên Tứ tạm thời ngủ trên đó.

Có lẽ do đã ngủ quá lâu trên xe, Tô Thiên Tứ trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được.

Cậu nghiêng đầu nhìn Quý Diễn đang nằm trên giường, mím môi rồi lên tiếng:

"Anh Diễn, anh ngủ chưa?"

Lâu lắm rồi cậu không gọi Quý Diễn như vậy, nên khi cất lời có chút gượng gạo.

Quý Diễn đáp:

"Chưa, sao thế?"

Tô Thiên Tứ chạm nhẹ vào chóp mũi, do dự một lát rồi nói:

"Chuyện năm đó em đánh nhau với anh, anh đừng chấp với em nhé. Khi đó em quá nóng nảy, bao năm qua em vẫn luôn hối hận."

Từ nhỏ đến lớn, Tô Thiên Tứ chưa bao giờ là một đứa trẻ khiến người ta bớt lo.

Tính cách cậu bốc đồng, dễ nóng giận, lại hay suy nghĩ cực đoan.

Tiết Minh Lan đã không ít lần bị giáo viên gọi đến trường chỉ vì chuyện đánh nhau của cậu.

Năm đó, ngay cả khi đánh nhau suýt phải vào đồn cảnh sát, Quý Diễn cũng chưa từng canh cánh trong lòng như chuyện này.

Không khí trầm lặng trong hai giây, cậu không nói gì.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới khẽ cất giọng:

"Không sao, vốn dĩ là lỗi của anh."

Khoảng thời gian mới chia tay với Tô Lạc Nam, thực ra ngày nào Quý Diễn cũng đứng dưới lầu chờ cô.

Nhưng đúng lúc ấy, tinh thần Tô Lạc Nam suy sụp nghiêm trọng, đêm nào cũng mất ngủ.

Mỗi sáng thức dậy, đôi mắt cô sưng húp như quả hạch đào*.
(*quả hạch đào hay còn gọi là quả óc chó)

Tô Thiên Tứ không ngốc, ít nhiều cũng đoán được chuyện này có liên quan đến Quý Diễn.

Dù gì cũng là chị em ruột, nhìn chị mình ngày càng héo hon, trong lòng Tô Thiên Tứ không khỏi khó chịu.

Chiều ngày thứ ba, khi ra ngoài mua đồ, cậu vô tình chạm mặt Quý Diễn.

Những cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.

Tô Thiên Tứ thậm chí không cần hỏi nguyên nhân, vừa lao tới đã tung một cú đấm thẳng vào mặt Quý Diễn.

Giọng cậu ta cứng rắn, xen lẫn căm phẫn:

"Cú đấm này là thay chị tôi dạy dỗ anh! Sau này đừng đến tìm chị ấy nữa!"

Cú đấm này dùng hết sức, đến mức Quý Diễn còn chưa kịp phản ứng, mùi máu tanh đã tràn ngập trong miệng.

Cậu nghiêng đầu, đưa tay lau đi vết máu nơi khóe môi, nhưng hoàn toàn không có ý định đánh trả.

Khi mở miệng, giọng cậu khàn đặc:

"Phiền cậu nhắn với chị cậu, tôi muốn gặp cô ấy một lần."

"Anh còn chưa làm khổ chị tôi đủ sao?" Tô Thiên Tứ siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói, "Chị ấy không hề muốn nhìn thấy anh. Tốt nhất anh nên biến đi ngay."

Quý Diễn cúi đầu, giọng rất nhỏ, chỉ lặp đi lặp lại một câu:

"Tôi muốn gặp cô ấy."

Vừa dứt lời, một cú đấm khác lại giáng xuống.

Đó là lần đầu tiên Quý Diễn đánh nhau mà không hề phản kháng, để mặc Tô Thiên Tứ nện từng cú đấm lên mặt mình.

Mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, rỉ ra từ khóe môi rồi nhanh chóng bị cậu đưa tay lau đi.

Đêm hôm đó, mưa rất lớn.

Cuồng phong cuốn theo cơn mưa dữ dội, vây lấy cậu, nhấn chìm cả người cậu vào sự lạnh lẽo tê tái.

Quý Diễn đứng dưới lầu suốt một đêm, kết quả là sốt cao và bị đưa vào bệnh viện.

Sáng sớm hôm sau, cuối cùng Tô Thiên Tứ cũng không kìm được mà nói với Tô Lạc Nam rằng Quý Diễn vẫn luôn ở dưới lầu chờ cô, đã mấy ngày liên tiếp rồi.

Tô Lạc Nam chần chừ rất lâu, nhân lúc không có ai, cô lặng lẽ bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vén rèm lên.

Dưới lầu trống trải, chẳng có một bóng người.

Cô không nhìn thấy Quý Diễn như lời Tô Thiên Tứ nói.

Mãi đến tận bây giờ, Tô Lạc Nam vẫn không biết rằng năm đó, cậu thật sự chưa từng có ý định trốn tránh.

Cậu chỉ muốn giải thích rõ ràng với cô, muốn chân thành nói lời xin lỗi.

Nhưng rồi, chỉ vì một lần bỏ lỡ, họ đã lạc mất nhau suốt bao năm trời.

*

Mấy ngày Tết năm nay, Quý Diễn đều ở nhà Tô Lạc Nam đón năm mới.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu được trải qua một cái Tết rộn ràng và ấm áp như vậy.

Sáng mùng Hai, vừa hay công ty gọi cậu đi tham gia một chương trình, còn Tô Lạc Nam, ngay khi cậu vừa rời đi, cô cũng nhận được cuộc gọi từ cấp trên.

Nghe nói ở thị trấn bên cạnh vừa xảy ra một vụ bắt cóc nghiêm trọng, nạn nhân bị khống chế là con gái của một ngôi sao lưu lượng. Tin tức này đã lan truyền rộng rãi trên mạng, rất nhiều người đang chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Tô Lạc Nam là người ở gần hiện trường nhất. Nếu cô có thể tận dụng cơ hội này, ghi lại những hình ảnh quan trọng, giá trị của cô trong giới truyền thông chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội, thăng chức tăng lương không còn là chuyện xa vời.

Thực ra, năng lực chuyên môn của cô không hề tệ. Bao năm qua không thể nổi danh, phần lớn là vì chưa có tác phẩm nào thực sự gây tiếng vang.

Bao nhiêu năm rồi, Tô Lạc Nam vẫn luôn chờ đợi một cơ hội.

Không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức cúp điện thoại, báo lại với Tiết Minh Lan một tiếng rồi lái xe thẳng đến hiện trường.

Trước khi đi làm, Quý Diễn cố tình để lại chiếc Maybach màu đen cho cô, tiện cho việc di chuyển khi cần.

Trên đường đi, Tô Lạc Nam nhấn ga nhanh hết mức có thể, nhờ nắm bắt tin tức sớm nên khi cô đến nơi, xung quanh vẫn chưa có nhiều người.

Địa điểm xảy ra vụ án là một bãi đỗ xe trên mặt đất đã cũ kỹ, bị bỏ hoang nhiều năm.

Cô lái xe đến một góc khuất, ôm chặt máy quay, len lén trèo qua cửa sổ vào trong.

Nhân lúc bọn bắt cóc chưa chú ý, cô tìm được một vị trí lý tưởng, nép mình trong bóng tối, điều chỉnh ống kính, theo bản năng nuốt khan một ngụm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.

Làm vậy chẳng khác nào đem thân nộp vào miệng sói.

Nếu bị phát hiện, e rằng cô sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến, giăng dây phong tỏa xung quanh.

Nội dung đàm phán giữa họ, Tô Lạc Nam không để tâm lắm. Cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy quay, tập trung ghi lại từng chi tiết trong ống kính.

Trong suốt quá trình quay, Tô Lạc Nam không dám chớp mắt, nín thở, sợ rằng dù chỉ một âm thanh nhỏ cũng có thể khiến bọn cướp phát hiện.

Không biết đã bao lâu trôi qua, dường như cuộc đàm phán đã thất bại. Một loạt cảnh sát đồng loạt giương súng, chĩa thẳng về phía bọn cướp.

Một tên cướp rút từ sau lưng ra một vật hình vuông.

Bãi đỗ xe lập tức trở nên hỗn loạn.

Bỗng nhiên, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng cô. Nhân lúc đám đông náo loạn, cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, ôm chặt máy quay lao nhanh về phía cửa.

Cô chạy vội đến mức không để ý dưới chân. Khi gần đến cửa chính, cả người bị một cây cọc gỗ ngáng đường, ngã nhào xuống đất. Chiếc máy quay trong tay cô văng xa đến hai mét.

Không kịp nghĩ nhiều, cô chống tay định đứng dậy.

Bỗng một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lao nhanh ra ngoài.

Là Quý Diễn.

Cậu vẫn còn mặc bộ vest, cả người trông vô cùng nhếch nhác, rõ ràng là vừa vội vàng chạy đến từ một sự kiện nào đó.

Hai người vừa lao ra khỏi cửa, một tiếng "ầm!" vang lên phía sau, ngọn lửa bùng lên dữ dội, nhanh chóng lan từ bãi đỗ xe ra bên ngoài.

Ở phía trước, một cảnh sát ôm chặt một bé gái, vội vã chạy ra khỏi hiện trường.

Chính là cô bé bị bắt cóc lúc nãy.

Tô Lạc Nam lập tức hất tay Quý Diễn ra, ánh mắt dán chặt vào chiếc máy quay đang nằm giữa chừng trên mặt đất.

May quá, nó vẫn cách ngọn lửa một khoảng nhất định.

Cô nghiến răng, nói chắc nịch:

"Tớ phải quay lại!"

Quý Diễn đột ngột nắm chặt lấy cô, giận đến mức cả người run rẩy, bàn tay siết chặt cổ tay cô đến mức như muốn bóp nát.

"Cậu quay lại làm gì?"

"Máy quay còn ở trong đó."

"Máy quay quan trọng hay mạng của cậu quan trọng?"

Tô Lạc Nam nhìn cậu, ánh mắt kiên định:

"Máy quay."

Đôi mắt Quý Diễn đỏ bừng, lồng ng.ực phập phồng dữ dội. Cậu cúi người, hai tay nắm lấy bờ vai cô, ánh mắt gắt gao khóa chặt cô.

"Vậy để tớ vào lấy cho cậu."

Cậu ôm chặt lấy cô, hốc mắt đỏ hoe, giọng điệu hung dữ đến mức không thể tưởng tượng.

"Đứng yên đây, đừng có động đậy. Nếu cậu dám nhúc nhích một bước, ông đây ra ngoài sẽ không tha cho cậu."

Tô Lạc Nam điên cuồng lắc đầu, hơi nước trong mắt dần dâng lên.

Với cô, chiếc máy quay ấy là tương lai, là tiền đồ, là tất cả những gì cô dốc hết sức lực để có được. Dù có liều mạng, cô cũng không thể từ bỏ cơ hội này.

Nhưng tất cả những thứ đó đều không quan trọng bằng Quý Diễn.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, Quý Diễn đã quay đầu lao vào bãi đỗ xe đang lung lay sắp sập.

Tô Lạc Nam theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này, đội cứu hộ kịp thời đến, giữ chặt lấy cô, kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Cô sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi:

"Bạn trai tôi còn ở trong đó! Làm ơn..."

Chưa kịp nói hết câu, nhân viên cứu hộ đã lập tức trấn an cô:

"Đừng sợ, chúng tôi sẽ vào cứu cậu ấy ngay. Cô hãy đứng trong khu vực an toàn, đừng manh động."

Vài phút sau, bãi đỗ xe cũ nát lại một lần nữa sụp xuống, ngọn lửa bùng lên, cháy lan đến tận cửa.

Cô vẫn không đợi được bóng dáng của Quý Diễn bước ra.

Tô Lạc Nam tuyệt vọng, nước mắt chảy tràn trên gương mặt. Cô vô lực ngồi thụp xuống đất, đầu óc trống rỗng.

Là lỗi của cô.

Chỉ vì một cái máy quay chết tiệt.

Một đoạn video vô nghĩa, hoàn toàn không đáng giá bằng một phần vạn của Quý Diễn.

Hai phút sau, một bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Khóc cái gì?"

Tô Lạc Nam lập tức ngẩng đầu.

Quý Diễn ngồi xổm trước mặt cô, lồng ng.ực vẫn còn phập phồng vì thở d.ốc. Cậu đưa bọc vải nhỏ trong tay cho cô.

"Lấy được máy quay rồi."

Dưới đôi mắt xinh đẹp của cậu là một vết xước rõ ràng, chắc hẳn là bị thương khi vừa thoát ra.

Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ rằng cô sẽ vui vì đã lấy được máy quay, chứ không phải lo lắng cho chính bản thân mình – rằng cậu vừa liều mạng một phen, rằng vết thương trên mặt có đau hay không.

Tô Lạc Nam ngây người nhìn cậu, trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh cũ.

Năm đó, khi còn đi học, Quý Diễn cũng từng không màng nguy hiểm lao vào cứu cô, cõng cô thoát ra ngoài.

Bánh xe thời gian chồng chéo lên nhau.

Khoảnh khắc chớp mắt, bốn mắt họ giao nhau trong không trung.

Tô Lạc Nam nâng cánh tay lên, ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt cậu, đáy mắt đầy đau lòng, đỏ hoe.

"Quý Diễn."

"Ừm?"

Cô ngước lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương trên gương mặt cậu.

"Chúng ta kết hôn đi. Được không?"

Quý Diễn sững người, nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Kết hôn?"

"Đúng, chúng ta kết hôn."

Không khí yên lặng trong hai giây.

Đột nhiên, Quý Diễn bật cười, cúi xuống hôn lên môi cô.

"Nói rồi đấy, không được hối hận. Phải để lại bằng chứng."

Tô Lạc Nam cũng mỉm cười:

"Không hối hận."

Chẳng bao lâu sau, nhóm phóng viên vội vàng kéo đến.

Lúc nhìn thấy chàng trai trẻ cuối cùng bước ra khỏi đám cháy, họ sững sờ—hóa ra chính là Quý Diễn, đỉnh lưu hàng đầu giới giải trí.

"Quý... Quý tiên sinh?"

Tầm mắt họ dời sang Tô Lạc Nam, tất cả đều ngạc nhiên trong giây lát.

"Vị này là...?"

Quý Diễn vòng tay ôm lấy vai cô, nghiêng đầu nhìn cô đầy đắc ý.

"Xin giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, người mà tôi đã thích suốt nhiều năm."

Cuối cùng, sau bao gian nan, cậu cũng đã theo đuổi được cô.

Cô là bảo bối của cậu.

Các phóng viên như bắt được một tin tức chấn động, ánh mắt lập tức sáng rực.

"Hỏi chút chuyện riêng tư nhé, hai người ai thích ai trước?"

Quý Diễn đáp ngay không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là tôi."

Tô Lạc Nam vẫn giữ nụ cười trên môi, ngước nhìn góc nghiêng của Quý Diễn.

Cô lặng lẽ trả lời trong lòng.

Không, là tớ mới đúng.

Là cô đã đem lòng thích cậu từ rất lâu rồi.

Là cô, người từng lén giấu tình cảm trong tim suốt bao năm, chỉ cần trộm nhìn góc nghiêng của Quý Diễn một chút thôi cũng đủ để mặt đỏ tai hồng rất lâu.

Mười bảy tuổi, Quý Diễn vĩnh viễn không biết được...

Cô thích cậu, chỉ mất đúng ba ngày.

Hết.
 
Back
Top Bottom