Siêu Nhiên Câu truyện chúng ta tạo nên / Bakugou x you 3

Câu Truyện Chúng Ta Tạo Nên / Bakugou X You 3
nhiệm vụ 2


Nhìn những kẻ được ca tụng mỗi ngày đang hoang mang vì mấy cái máy mô phỏng âm thanh và hình ảnh mà y/n thầm cười nhạo họ .

Anh hùng mà như thế đấy , doanh nhân đặc sắc mà như thế này đây !

Thật hổ thẹn làm sao , mới nãy còn bảo họ muốn cô cùng họ hỗ trợ cho lực lượng Anh hùng tương lai , muốn vì cô mà bán mạng mà chưa gì đã sợ như này rồi .

Cả bốn người họ tập trung lại , lần này họ thật sự không thể nào hiểu nổi trong đầu cô nghĩ gì nữa , chẳng phải chỉ cần đe dọa một chút là xong rồi hay sao ?

Hà cớ gì phải mất công như vậy ?

Dường như đọc được suy nghĩ của họ , y/n nói với âm lượng vừa đủ nghe :

- Nếu như chơi một trò chơi theo cách thông thường sẽ rất nhàm chán vậy nên đi đường vòng một chút cho nó vui .

Với cả như vậy thì bọn họ mới nhớ rõ vị thế của bản thân chứ ?

Đó mới là mục tiêu của đợt tấn công lần này .

Nói xong , y/n nhấn một cái nút .

Gần như ngay lập tức , chiếc màn hình to nhất trong căn phòng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trông rất quý phái nhưng chỉ thấy được nửa mặt thôi .

Dù thế thì chỉ với vài đường nét trên khuôn mặt thì cũng đã bộc lộ được phong thái của cô .

Cô mang lại cảm giác như có một áp lực vô hình nào đó nhưng lại khiến người khác không thể nào cưỡng lại được mà muốn tiếp cận cô nhiều hơn .

- " Đừng lo lắng vì đã có ta ở đây !

" Nếu như Allmight mà ở đây thì ông ta đã ầm ĩ hét câu đó ngay sau khi tiếng pháo vừa kết thúc nhỉ ?

Nhưng tiếc quá , ông ta đã bị tôi chặn ở ngoài rồi .

Nghe cho rõ đây !

Tôi là Fuyumi Yuki .

Chắc là có vài người trong mấy người không tin đâu vì so với bộ dạng lần trước thì tôi trông khác quá mà .

Chuyện đó là tất nhiên , chả một tên gián điệp nào mà lại đi show mặt thật của muốn cho người ta xem cả , nhất là với kẻ thù của mình .

Tôi chỉ muốn nói là hôm nay tôi làm nhân viên tuyển nhân sự cho Liên minh thôi .

Nên ai vào thì sống mà ai không vào thì đi mà ngủ dưới 3 tất đất ý .

Nhưng đừng nghĩ tới chuyện tham gia Liên minh rồi sau này phản bội lại chúng tôi .

Tôi sẽ tự có cách khiến các người đau khổ sau khi rời thôi .

- cô nơi với chất giọng trầm thấp mang lại một cảm giác rợn người rất kì lạ Cả ba người con trai kia thì đương nhiên là bất ngờ muốn không ngậm được mồm .

Nếu như là khi cô đã đi ra chỗ khác mà live thì còn hợp lí nhưng cô đang đứng trước mặt họ và đang ở chỗ đông người .

Thấy cái vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của họ y/n cười phì nhẹ một cái rồi nói :

- Cái này là tôi quay sẵn rồi chuẩn bị sẵn một con chip chứa virus .

Trước khi vào bữa tiệc thì tôi dùng quirk để đưa con chip đó vào trong máy và dùng cái nút này để hack và phát đoạn video đã quay sẵn .

À mà tôi dùng quirk để dự đoán trước tương lai và làm cái video này đấy .

Nhưng không phải là hoàn toàn chính xác nên đừng kì vọng vào quá , vẫn có những trường hợp mà tôi không dự đoán trước được và có khi là bị trật nữa nên không phải kế hoạch của tôi là hoàn hảo cả đâu .

Còn bây giờ thì hãy xem phản ứng của họ đi nhé , các cậu sẽ rất bất ngờ đó ~ Quả nhiên , đã có vài người đã quy phục Liên minh tội phạm .

Lúc này thì mọi người đã bắt đầu chú ý đến bốn người bọn họ .

Họ vẫn duy trì một nụ cười mỉm thần bí , vì họ biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì .

Cô cất giọng lên nói :

- Tại sao lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đó chứ ?

Các người không thấy hổ thẹn vì những gì mình đã làm đó chứ ?

Đừng tưởng rằng tôi vẫn còn không biết xác người tính làm lúc đầu .

Các người muốn tiếp cận để 'ăn miếng trả miếng' chứ gì ?

Tôi không có ngu ngốc tới mức đó đâu.

Miệng thì không nói nhưng các cử chỉ của các người khiến tôi đã đoán ra được vài phần rồi .

- Tại sao các người lại bình tĩnh đến như vậy ?

Người con trai có vẻ giống cô trước đó .

Người đó cất tiếng lên , bộ dáng dõng dạt nói :

- Được rồi đó !

Các người không cần diễn nữa .

Tôi biết hết rồi !

Mặt thì vẫn bình tĩnh nhưng tâm của cô thì đang hoảng loạn vô cùng .

Cô nói :

- Thế anh đã biết chuyện gì nào ?

- Cô là Yuki đúng chứ ?

Còn ba người kia thì có khả năng là ba vị anh hùng bị mất tích đợt trước ?

- ' danh tính ba người kia thì mình đoán đại thôi không biết đúng không nữa , nhưng mà người con gái kia thì ...

Mong là chỉ giống người thôi .

Nếu thật sự là như vậy thì mình cũng không biết phải làm thế nào nữa' , cậu nghĩ .Cô để lộ ra biểu cảm kinh ngạc , rất nhanh sau đó , cô lấy lại bình tĩnh nói :

- Đại khái là như vậy nhưng còn thiếu nữa .

Anh cũng tài thật , người biết được tôi sắp xếp nhân sự thế nào chắc cũng chỉ có anh tôi biết thôi .

Anh ấy khá thông minh và gần như nắm thóp được tôi nên với anh ấy thì chuyện đó không quá khó đâu .

Anh thật sự rất giống anh ấy đó .

- vừa nói cô vừa cười nhẹ.

- Nhưng vẫn thiếu rất nhiều nhé !

Nói rồi , cả bốn người hòa vào không khí .

Tất cả như muốn nín thở vì chả ai biết cô sẽ làm gì .

Lần trước cô đã giết chết anh hùng đứng thứ hai - Endeavor trong nháy mắt và đặc biệt hơn là không ai biết là quirk của cô là gì .

Video trên màn hình tiếp tục phát tiếp .- Này các người quên là tôi còn ở đây à ?

- giọng nói của cô cất lên

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên chiếc màn hình lớn .

Còn tiếp

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra đọc cái bộ truyện tùy hứng này của mình .

Bữa giờ mình thi nhiều với lại điện thoại thường xuyên trong trạng thái không ở trong tay của mình á nên bữa giờ viết hoài không xong .

Với lại máy tính mình bị hư nên đánh máy bằng điện thoại không à , mỏi tay với lại lâu quá trời

Mình chỉ muốn nói là mình sẽ đăng lâu hơn hồi trước luôn thôi .

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra để đọc cái này của mình
 
Câu Truyện Chúng Ta Tạo Nên / Bakugou X You 3
Sai sót


- Này các người quên tôi còn ở đây à ?

Chiếc màn hình tiếp tục phát.

Tất cả mọi người đồng loạt hướng mắt đến chiếc màn hình lớn.

Cảm giác hoang mang dâng trào , đương sự thì bỗng nhiên biến mất không thấy tâm hơi.

Điều quan trọng là họ đã qua được chốt kiểm soát và điều đó có nghĩa là họ có thể ra vào đây một cách tùy ý.

Và ai biết được họ sẽ làm gì ?

Nếu như lời của người thanh niên kia là đúng, rằng ba người đứng bên cạnh cô là ba anh hùng tập sự tiềm năng nhất thì liệu rằng có phải họ đã quy phục Liên minh tội phạm rồi không ?

Nếu điều đó là sự thật thì tình hình thậm chí còn nghiêm trọng hơn !

Liệu họ sẽ có thể thắng chứ ?

- Vẻ mặt đó là sao chứ ?

Muốn thắng thì điều kiện kiên quyết chẳng phải là sự bình tĩnh hay sao ?

Lúc nãy còn cứng miệng lắm mà ?

Sao vậy ?

Mà kệ đi.

Sao rồi ?

Suy nghĩ xong chưa ?

Muốn trở thành tội phạm tay nhuốm máu người khác để được sống hay là làm người tốt nghĩa hiệp và chết đây ?

Sẵn tiện nói luôn , tất cả mọi chuyện nãy giờ đều đang được phát trực tiếp toàn quốc đó.

Đừng hỏi làm sao vì tôi có thể làm được rất nhiều việc với quirk của tôi đó ~ Thật ra thì y/n đã đi tới chỗ khác để tiếp tục quay trực tiếp chứ clip quay sẵn thì xong từ lâu rồi.

Nói thật thì lâu lắm rồi mới có một sự cố ngoài ý muốn này xảy ra.

Điều đó khiến cô có hơi lo lắng nhưng không sao , cô sẽ cố hoàn thành mục tiêu chính trước.

Vừa dứt câu , các anh hùng đã tới nơi , hình như còn có cả các 'bạn học' cũ của cô nữa.

Họ nhanh chóng mở đường cho các vị doanh nhân chưa đầu hàng địch kia.

Còn những người còn lại thì sao ?

Đương nhiên là theo sự chỉ huy gián tiếp của y/n mà phản kháng lại rồi.

Ba người kia đã được cô nhờ đi phát tín hiệu cho mọi người ở Liên minh.

Nói thật cô có hơi lo lắng , vì trong thâm tâm họ luôn mong trở về với cuộc sống cũ, cô biết điều đó.

Họ không muốn tay nhuốm máu người vô tội , họ muốn làm anh hùng để giúp đỡ mọi người chứ không muốn làm tội phạm làm hại người dân.

Cô biết nên hiện tại rất lo lắng , liệu họ có phản bội cô không ?

Liệu họ sẽ báo cho các anh hùng căn cứ của họ chứ ?

Cô có thể tin tưởng họ đúng không ?

Gạt sự nghi vấn của bản thân quá một bên , y/n chỉ huy cho đám người kia đánh trả lại đám anh hùng đó.

Dù thế , bên trong cô cũng cảm thấy rất lo sợ.

Dưới sự chỉ huy của cô , mọi người thuận lợi đẩy lùi được phần nào các anh hùng.

Nhưng tình hình chả khả quan được là bao, bọn người mới này quá yếu !

May mắn là rất nhanh sau đó tiếp viện đã tới , y/n nhanh chóng giúp mọi người vào vị trí và đánh lại họ.

Sau vài tiếng chiến đấu thì bên anh hùng đã tổn thất khá lớn về mặt nhân sự nhưng bên phe của y/n cũng chả đỡ hơn được là bao.

Nhưng với thành quả đạt được, y/n hạ lệnh bảo mọi người rút lui.

Song, đó cũng không phải lí do duy nhất.

Trong số đó có người 'bắt bài' được cô.

Nếu còn mạo hiểm đấu tiếp , có khi bên thua cuộc có khi lại là cô.

Và cô biết cô sẽ không ổn nếu như thua trận này.

Mọi người trở về căn cứ , còn về những kẻ mới gia nhập , cô phải đích thân đưa họ về.

Quirk của cô không cho phép cô dịch chuyển họ ở khoản cách xa như Kurogiri.

Đó cũng là một trong những điểm yếu mà cô phải cực lực che dấu.

Cô không thể cho kẻ địch biết được.---Ở căn cứ của Liên Minh Tội Phạm---

Y/n đi vào , gỡ xuống bộ tóc giả.

Mái tóc dài óng ả xã xuống.

Chọn bừa một chỗ nào đó rồi ngồi xuống , y/n cất giọng nói :

- Còn đứng như trời trồng đó làm gì ?

Tính diện mấy cái kiểu đồ đó mà đi gặp ông chủ à ?

Toga!

Đi giúp họ thay đồ đi kìa.

Thích cho họ mặt gì tùy cô , đừng trông nực cười quá là được.

Tôi còn cần đưa họ tới chỗ ông chủ nữa.

Nói xong , y/n đứng dậy đi ra khỏi căn phòng đó.

Cô muốn đi kiểm tra xem ba người họ có sao không.

Kì thật lúc chỉ huy mọi người , cô đã không thấy họ từ lúc đó.

Cô có hơi lo một chút ( thật chất là nhiều chút ).

Đặc biệt là với một người ...

Rầm!

- cánh cửa phòng mở phăng ra..

Y/n đi thật nhanh tới chỗ họ , cẩn thận kiểm tra từng người.

Khi chắc chắn rằng vết thương của họ không quá nặng , cô thở phào nhẹ nhõm.

Nãy giờ anh im lặng vì không muốn cô lo thêm nên sau khi cô kiểm tra xong anh liền hét lên:

- Cái con điên này !

ĐẦU MÀY CHỨA CÁI GÌ MÀ LẠI NGHĨ RA CÁI KẾ HOẠCH CỦ CHUỐI DỮ VẬY HẢ!?

' A~ Còn sức gào chửi mình là không sao rồi.

' - cô nghĩ.

Cô bất giác nở nụ cười , một nụ cười nhẹ nhõm.

Thật bất ngờ , khi y/n lại quan tâm tới ai đó như vậy.

Bởi lẽ ít khi cô sẽ đi tới tận nơi , tự mình kiểm tra cho ai đó như này bình thường thì cùng lắm là sai người tới hỏi thăm thôi chứ như này thì cực hiếm luôn , không đúng!

Chính xác hơn thì đây là lần đầu tiên mới đúng!

Còn tiếp

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra để đọc cái tác phẩm tùy hứng này
 
Câu Truyện Chúng Ta Tạo Nên / Bakugou X You 3
Biến cố


- Mồ ~ Tao cũng có muốn đâu.

Với lại lâu rồi mới có chuyện xảy ra ngoài muốn chứ bộ.

Đâu phải là do tao muốn đâu - nói xong cô yên vị cạnh anh.

Nói chuyện phiếm xong, y/n bàn chuyện gì đó với bác sĩ của tổ chức rồi rời đi.

Đến tận bây giờ, y/n vẫn cảm thấy một loại cảm giác thân quen với anh chàng xém xíu là làm 'bay màu' kế hoạch của cô.

- Có khi nào là anh ấy không?

- cô nghĩ rồi nhanh chóng trở lại chỗ của Toga.

Sau khi đưa những người quy phục liên minh trình diện với All for one thì cô liền để họ nằm dưới trướng của Dabi.

Dù hơi khẩu nghiệp một chút nhưng đối với y/n thì anh ta vẫn được tính là một người đáng tin.

Mà đó chỉ là một phần thôi, phần còn lạ là do cô lười quản lí họ nên tống đại qua cho Dabi vì thấy anh ta rảnh quá mà thôi.

Xong việc, cô chạy ngay về phòng, lấy máy tính ra và ..

'Lạch cạch lạch cạch' cô ngồi vào bàn và bấm máy tính, trông có vẻ rất tập trung, cô nhăn mày.

Được một lúc, cơ mặt cô dãn ra.

- Cuối cùng cũng tìm được rồi!

Nhưng tiếc thật, anh lại là Anh hùng mất rồi.- cô chống cằm, cười nhạt nói.

Sau một buổi tối mệt mỏi, cô quyết định lăn ra ngủ trước còn việc viết báo cáo thì để mai làm.

Vì sao?

Đơn giản là vừa lười vừa mệt nên cô để mai làm thôi.

Sáng hôm sau, đáng lẽ nó sẽ yên bình NẾU như căn cứ không bị tập kích!

Không biết tại sao nhưng cô lại có linh cảm đây là do người anh kia của cô làm.

Bởi lẽ từ đó giờ người đoán được cô đang nghĩ gì và thắng được cô lại cư nhiên chỉ có anh cô.

Cô bắt đầu cảm thấy hoang mang vì cô biết cô chỉ giỏi thực hành chứ về lập kế hoạch hay chuyện liên quan tới trí óc thì còn thua xa anh cô!

Dù thế thì cô vẫn cố gắng để cho những thành viên chủ chốt của liên minh chạy trước.

Vì cô biết chỉ cần họ còn sống thì liên minh vẫn sẽ còn.

Vì thế nên cô sẽ để cho những tên newbie kia ra thế mạng, họ có thể bất mãn nhưng đây là cách làm của cô.

Song cô đang cố gắng để nghĩ xem nên làm thế nào với ba vị 'tội phạm tập sự' kia.

Cô biết họ vẫn luôn mang trong mình trái tim của một Anh hùng.

Đến giờ cô vẫn lo sợ việc họ phản bội cô.

"- Nhưng mà khoan đã, 'phản bội' ?

Cô đâu thể gọi đó là phản bội được, bởi người bắt họ trở thành tội phạm là cô mà?

Sao lại gọi là phản bội được nhỉ?"

-cô nghĩ Trong phút chốc, cô đảo mắt qua hình ảnh chiến đấu của ánh dương đời cô.

Hình ảnh chiến đấu kiên cường đó là lí do mà trái tim cô bị cướp đi mất.

Trong một khoảnh khắc, cô đã ước bản thân mình không dơ bẩn như hiện tại.

Bản thân cô không xứng với vị Anh hùng vĩ đại ấy, bàn tay cô nhuốm máu người vô tội còn bàn tay anh thì đã cứu rỗi biết bao nhiêu là sinh mạng.

Lần đầu tiên , cô ngưỡng mộ một Anh hùng.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, phe tội phạm thất thế và cuối cùng là thất thủ.

Cô bị bắt cùng nhiều đồng bọn nhưng cũng may là những thành viên chủ chốt đã trốn thoát kịp thời.

Có lẽ vậy...Sau khi bị bắt, cô được đưa vào phòng giam và chờ ngày ép cung.

--Bên phía Bakugou--

Ngày mà tao gặp được mày, tao đã nghĩ sau khi tao trở thành Anh hùng thì tao chắc chắn sẽ bắt mày trở thành trợ lí của tao.

Những ngày tiếp theo đó như củng cố quyết tâm cho cái ý định ngu xuẩn đó của tao.

Mày luôn dính lấy bên cạnh tao, lẽo đẽo theo tao mà tao lại không nhận ra sự bất thường của mày.

Rồi tới cái ngày mày để lộ thân phận là một tội phạm trà trộn vào UA để bắt cóc tao và hai thằng ất ơ kia, tao thật sự hụt hẫn.

Không biết tại sao nhưng lúc đó tao có cảm giác như cả thế giới sụp đỗ vậy.

Có lẽ là do thứ tình cảm không tên mà tao dành cho mày chăng?

Người ta gọi nó là tình yêu nhưng tao thấy sến quá nên bỏ qua.

Rồi cái lúc mày cho tao lập giao kèo để khiến tao quy phục trước liên minh tội phạm, tới bây giờ tao vẫn không hiểu tại sao lúc đó tao lại đồng ý với mày nữa dù cái giọng mày nói nghe khó chịu chết được.

Nhưng nhờ vậy mà tao biết được mày thật chất rất đáng thương nên có lẽ cũng không tới nỗi.

Mày mồ côi cha và lạc mất cả anh cùng mẹ.

Dù không nhiều nhưng tao có cảm giác như mày đã trải qua rất nhiều thứ mà tao không biết.

Điều đó khiến tao thật khó chịu.

Rồi tới ngày tao được trở về với lí tưởng Anh hùng của mình, tao cảm giác như bản thân đã bỏ lại mày với cái đống cảm xúc ngổn ngan đó, lo rằng mày sẽ lạc đường và sẽ tự làm hại bản thân.

Mày bước vào cuộc sống của tao một cách nhẹ nhàng, đến khi tao nhận ra thì mày đã chiếm một chỗ đứng quan trọng trong tim tao rồi.

Mày là người duy nhất không than phiền về tính cọc cằn của tao trừ thằng Deku kia.

Là người lo lắng cho tao tới độ sử dụng cả quirk của mình chỉ để tao chịu đi nghỉ.

Mày rất quan trọng đối với tao.

Đứng ngoài phòng giam, anh nhìn vào thân ảnh đang vẽ một cái gì đó trên nền đất.

Trông cô bình thản đến lạ thường.

Nhìn vị đàn anh đi vào chuẩn bị ép cung cô, người này trông thật giống cô.

--Bên phía y/n--

- Chào anh, nii-san!

Lâu rồi không gặp - cô cười một nụ cười thoải mái như thể chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra vậy

- Chào - cậu trai trầm mặt một lúc thì lên tiếng: "Tại sao em lại trở thành tội phạm?"

- Em không biết sau khi chúng ta lạc nhau thì chuyện gì đã xảy ra với anh và mẹ nhưng em thì đã bị bỏ lại.

Những trên tự xưng là anh hùng kia lại chẳng làm gì khi em kể mọi chuyện.

Họ đã làm ngơ trước những chuyện em đã trải qua.

Họ đối xử với em như thế tại sao em lại muốn trở thành một trong số họ chứ?

- cô ngả người ra sau, nói với giọng bình thản.

Trong trí nhớ của anh, y/n là một cô bé hoạt bát và năng động.

Cô sẵn sàng giúp đỡ người khác khi họ cần và rất tốt bụng.

Còn người ngồi trước mặt anh lại là một tên tội phạm, một kẻ giết người hàng loạt.

Y/n mà anh biết không phải như thế.

Im lặng một hồi lâu, cô cất tiếng: - Sau ngày hôm ấy...

Anh và mẹ sống có tốt không?

- cô hỏi một câu hỏi mà cô đã biết trước câu trả lời.

Cái cô muốn nghe không phải là câu trả lời mà là chất giọng trong trẻo mà đã lâu cô không được nghe.

- Bọn anh vẫn ổn, còn em thì sao?- anh nói- Lúc ổn lúc không, tùy từng mốc thời gian mà em sẽ kể cho anh nghe.

- cô nói với nụ cười rạng rỡThật chất thì nụ cười đó là giả nhưng cô không muốn làm anh cô lo.

- Thế anh muốn em kể chuyện gì?

- cô nói tiếp- Em nên quay đầu lại đi y/n.

Cha không muốn nhìn em thấy em như thế này đâu.

- anh nói với giọng rầu rĩ.

- Không sao, em quen rồi.

Hơn nữa em muốn trả thù cho cha và cả cha nuôi.

- cô nói với chất giọng kiềm nén.

Cô cố gắng để cho giọng mình nghe bình thản nhất vì hiện tại tâm trạng cô đang xuống dốc trầm trọng sau câu hỏi đó của anh.

Cô thở dài một tiếng rồi nói: - Anh còn nhớ chú Askart không?

Sau khi chúng ta bị tách ra, là chú ấy đã nhận nuôi em đó.

- cô đau khổ nói.Nghe đến đây, anh cảm thấy thật tội lỗi.

Vì lúc đó đã bỏ rơi cô, vì đã để cô một mình chống chọi với nhiều thứ như thế một mình.

Anh biết chú ấy đã chết từ lâu rồi, trong một vụ tai nạn.

Bề ngoài thì là như thế vì anh biết các mối quan hệ bên phía mafia của cha rất rắc rối.

Bỏ qua thứ cảm xúc đó, anh hỏi tiếp: - Những người còn lại đang trốn ở đâu?

- Anh nghĩ là em sẽ nói sao, nii-san ?

- một câu hỏi tu từ không cần phải trả lời vì anh biết trừ phi là cô tự nguyện chứ không thì dù có chết cô cũng không khai.

Cô chính là như thế, đôi khi lại cứng đầu vô cùng.Anh thở dài rồi nói: - Cậu trai kia đang lo cho em lắm đó.

Em nên quay đầu lại đi.

Như thế thì em sẽ được hạnh phúc và gia đình chúng ta sẽ lại đoàn tụ.

Anh biết em không muốn trở nên như thế này đâu nhỉ?

- Anh nói rồi lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Y/n im lặng, vì cô biết anh cô đã nhìn thấu tâm can của cô rồi.

Cô nhìn ra phía cửa và thấy được thân ảnh người con trai đang nhìn cô.

Đôi mắt không còn cọc cằn nữa và có chút gì đó rất lạ?

Cô thật sự không biết giờ anh đang nghĩ gì nữa...

- Nếu em khai ra thì em có thể trở lại là y/n của lớp 1A khoa Anh hùng không ?

- anh không biết nhưng cũng không phải là không thể.

Vì em là một viên ngọc quý mà.

- Cậu nói và nở một nụ cười dịu dàng.

Nước mắt cô rơi trong vô thức, lâu lắm rồi cô mới thấy lại nụ cười này.

Lau đi những giọt nước mắt, cô kể cho anh cô chỗ trú khẩn cấp của liên minh.

Và thật bất ngờ rằng chỗ trú đó nằm ngay bên dưới trường UA.

- Em nghĩ cái gì trong đầu mà xây căn cứ bí mật ngay bên dưới UA vậy hả?!

- Cậu lắc đầu ngán ngẩm nói.

Cậu bó tay toàn tập với đứa em này của cậu luôn, không ngờ rằng con bé chịu chơi tới vậy.- Thì người ta có câu 'nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất' mà.

Nên em mới đặt căn cứ bên dưới UA.

- cô bình thản nóiSau cuộc ép khẩu cung, mọi thành viên của Liên Minh Tội Phạm đều bị bắt.

Còn tiếp Cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra đọc cái tác phẩm tùy hứng này của mình
 
Câu Truyện Chúng Ta Tạo Nên / Bakugou X You 3
kết (hoàn)


Sau cuộc khẩu cung là thời gian tự do của cô ở trong nhà giam.

Y/n chỉ ngồi đó, nằm ườn ra sàn rồi vẽ nguệt ngoạt vài thứ cho đỡ chán chứ quirk của cô thì bị cái còng tay cưỡng chế ngừng hoạt động rồi.

Chốc chốc lại nhìn ra ngoài phòng giam xem xem thân ảnh ấy có đến không.

Nhưng có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, đã mấy ngày trôi qua mà người nọ thậm chí còn không đi ngang qua chứ nói gì là đến thăm cô.

Cô không bất ngờ gì vì trong mắt cô, cậu ta là ánh dương, còn cô chỉ đơn giản là một người có tiền án tiền sự thôi.

Một anh hùng lập công lớn như cậu ta thì mắc gì tới thăm cơ chứ?- Nhớ cái giọng của cậu ta quá đi~ - cô nằm than vãn với ông anh đang nhìn mình lăn lộn ngoài phòng giam.

- Đừng có than nữa, nhờ cái thứ kiến trúc kì quái mà em xây ở dưới trường mà cậu bạn kia của em còn đang bận dọn dẹp cái chỗ đó kia kìa!

- anh của cô khiển trách

- Thì cứ để đó sài là được mà?

Em có để bản thiết kế ở ngay lối vào còn gì?

- cô nói một cách bình thản Cuộc nói chuyện của hai anh em về cái chỗ trú ẩn mà y/n xây dưới lòng đất khiến người ta nhức đầu.

- Cuối cùng thì cái chỗ đó xây bằng cái gì mà đập hoài không bể vậy y/n?!

- anh của y/n nói

- Xây bằng gạch từ phòng thí nghiệm ra chứ đâu?

Mấy anh đột nhập vào căn cứ cũ đốt mất chỗ đó, mất luôn kết quả nghiên cứu rồi công thức của viên gạch rồi giờ than.

- cô bĩu môi rồi nói

- Tự làm tự chịu, giờ em cũng không nhớ em viết gì trong trỏng đâu - cô nói thêm

Anh cô thở dài rồi nói : "Anh đúng là hết cách với em mà".

Anh nói xong lại ngán ngẫm lắc đầu rồi rời điVài ngày sau, cô được thả ra, chủ yếu là để giúp các anh hùng dỡ bỏ cái căn cứ đó coi như lấy công chuộc tội.

Cô cũng được gặp lại Bakugou - người hiện tại đang phải hì hục dùng quirk của mình để cho nổ mấy bức tường ở dưới.

Cô được tháo bỏ chiếc còng tay vướn víu và bắt đầu vào việc.

Cô dùng dây leo, cho nó mọc từ dưới mấy cái chân tường rồi nhấc lên.

Dưới sức ép của đống đất phía trên và lực đẩy của mấy cái dây leo to quá cỡ, các bức tường nhanh chóng bị phá hủy và đưa lên trên mặt đất.

Hồi đầu cô tốn bao nhiêu sức lực để tạo và xây nên chỗ này thì bây giờ cô tốn gấp mấy lần sức lực như vậy để phá.

Để phục hồi phần đất ở dưới trường UA ngốn hết cả ngày trời của cô.

Khi xong việc, cô chỉ muốn nằm ngủ ngay lập tức mà thôi.

Dù cũng muốn đi gặp người kia nhưng giờ đi còn phải nhờ anh hai cõng đi thì gặp gỡ gì tầm này.

Vừa trở về phòng giam, cô ngủ say như chết, cứ như thể cô đã thức mấy ngày mấy đêm vậy.

Ngày hôm sau, khi còn đang say giấc nồng thì cô bị gọi dậy, mặt lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì hỏi anh trai đã đứng đó từ bao giờ mình:

- Nii-san, bộ lúc em ngủ em làm gì hay có chuyện gì ghê gớm xảy ra hay sao mà mọi người tập trung ngày phòng giam của em vậy?

- Thì mọi người tìm được một xấp giấy trong phòng trông có vẻ là phòng nghiên cứu trong căn cứ cũ của em đó.

Mọi người muốn em phục hồi lại đống này để coi nó là cái gì.

- anh y/n nói một cách bình thản

- Được rồi, cởi cái còng này đi rồi em phục hồi cho - cô nói giọng ngái ngủ chứ ai mà tỉnh được sau một ngày bị bào sức suốt cả mười mấy tiếng đồng hồ như hôm qua chứ?

Cô đưa tay của mình cho người quản ngục, người đó cởi còng cho cô rồi cô lấy đống bùi nhùi trong tay anh trai và dùng quirk của mình hồi phục lại dáng vẻ ban đầu của nó.

- Nè, xong rồi nè, cái này là bản nghiên cứu của cái đống gạch hôm qua đó.

- cô đưa cho anh trai mình rồi nói.

Sau đó lại ngả lưng lên giường và đi ngủ.

Nhưng còn chưa kịp ngủ thì anh cô lên tiếng

- Khoan hẵn ngủ, bọn anh có tin muốn báo cho em nè - anh lay mạnh người cô .

Nhưng cô không những không dậy mà còn cau mày tỏ vẻ khó chịu với anh.

- Em được quay trở lại làm học sinh của trường và trở lại lớp 1A khoa anh hùng rồi đó!

- anh vẫn kiên trì kéo cô em lười biếng của mình dậy

Cô nghe thế thì ngồi phắc dậy, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên vui sướng nhìn những anh hùng mà cô từng cảm thấy khó chịu kia.

Một trong số họ gật đầu.

Thấy vậy, cô vẫn không tin vào những gì mình nghe được mà phải hỏi đi hỏi lại anh mình để xác nhận.

Khi đã chắc rằng mình không nghe nhầm, cô ngồi đó, cười ngây ngốc như một đứa trẻ 5 tuổi nhận được kẹo.

Ngày cô trở lại với lớp, cô không biết mình phải ăn nói làm sao với lớp.

Bởi cô biết cô đã để lại những ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lòng họ.

Cô tưởng tượng trong đầu mình vô vàn các viễn cảnh mình bị tẩy chay hay những ánh nhìn không có một chút thiện cảm từ những người bạn cùng lớp kia.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, họ không hề tỏ vẻ khó chịu gì khi thấy cô.

Ngược lại, họ còn rất chào đón cô.

Điều đó khiến cô cảm thấy rất vui.

Người kia cũng không tỏ vẻ khó chịu gì khi cô trở lại.

Nhờ vậy mà cô rất nhanh đã có thể trở lại, hoà đồng với lớp.

Cũng rất nhanh sau đó mà cô và Bakugou công khai hẹn hò.

________________________________________________________cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra để đọc bộ truyện tùy hứng này chả mình.

Thời gian qua mình bị mất tài khoản, giờ mới lấy lại được với vì bận nên giờ mới có thể viết tiếp được.

Cảm ơn vì sự kiên nhẫn của mọi người đã chờ suốt ngần đó thời gian m(_ _)m ________________________________________________________
 
Back
Top Bottom