[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 130,604
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Cậu Ta Là Một Tên Điên ( Edit Thô Tục)
Chương 20: Bị địt đến mức tiểu
Chương 20: Bị địt đến mức tiểu
Nghe được tiếng rên rỉ sảng khoái của Ôn Nhược, tất nhiên Phó Diệc Xuyên càng dùng sức hơn, tốc độ và lực đạo cũng dần tăng lên, chuyển từ chín nông một sâu thành liên tục mạnh mẽ xuyên qua, quy đầu đâm vừa nhanh vừa mạnh vào cái lồn non nớt.Lồn cô thật sự vừa mềm mại vừa chặt khít, mỗi lần con cặc rút ra, kéo theo vách thịt phấn nộn, bị ma sát lặp đi lặp lại, hai mép lồn non nớt đỏ bừng một mảng.Cặp mông của cô bị anh xoa bóp, lỗ lồn bị gậy thịt mạnh mẽ đâm vào, hai bầu vú non mềm thay phiên nhau bị anh ngậm vào trong miệng thưởng thức, âm thanh vang dội trong nhà tắm xen lẫn tiếng thở gấp, cùng tiếng khóc nức nở đầy yêu kiều.Ôn Nhược sắp bị làn sóng khoái cảm nhấn chìm, sự xâm nhập mạnh mẽ không thể chịu nổi khiến Ôn Nhược khóc lóc cầu xin tha thứ.“Ưm ~ Phó ~~ Phó Diệc Xuyên ~~ cầu xin cậu ~~ a ~~ nhẹ ~~ ưm ~~ nhẹ một chút ~~ không được ~~ a ~~ tôi không được ~”
Ủng hộ mình qua Stk: 1031634274 (vietcombank) để mình thêm nhiều động lực ra thêm nhiều bộ truyện chất lượng cho mọi người nhé!
Cô không biết rằng mình như vậy càng làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được, cô chỉ biết khóc theo bản năng, Ôn Nhược thật sự nghĩ rằng giây tiếp theo mình sẽ chết giữa hai chân anh, khoái cảm ngập tràn từ vách thịt lan tới tứ chi, cả người bay bổng, mềm nhũn, tâm trí hỗn loạn, khuôn mặt Phó Diệc Xuyên trước mắt cô khi rõ ràng khi mờ ảo.Chỉ có anh vẫn ngang ngược ra vào, cảm giác đau rát, nóng bừng ở phía dưới truyền đến cô mới biết mình vẫn còn sống.Phó Diệc Xuyên buông tha bộ ngực mềm mại, ngước mắt nhìn cô giọng khàn khàn: “Hôn tôi ~~ Hôn tôi, tôi sẽ nhẹ một chút.”
Hầu như toàn là anh cưỡng hôn cô, nên cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng giờ phút này cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhu thuận dùng đôi môi mềm mại của mình hôn nhẹ lên gương mặt anh.Vật cứng rắn dưới thân không hề giảm tốc độ mà vẫn hung mãnh đâm vào lồn của cô như trước, mỗi lần xâm nhập đều vào sâu hơn khiến cô run rẩy từng đợt, Ôn nhược không kiềm chế được cơ thể của mình mà bắt đầu vặn vẹo.Cơ thể yếu đuối của cô không thể chịu được dục vọng quá mức mãnh liệt như thế này, từng giọt nước mắt như hạt đậu trào ra khỏi khóe mắt.Ôn Nhược vừa Khóc vừa nói: “Ưm ~~ cậu gạt tôi ~~”“Đấy không gọi là hôn, lè lưỡi ra.”
Phó Diệc Xuyên nhẹ giọng dỗ dành.Ôn Nhược còn chưa kịp suy nghĩ, từng đợt xỏ xuyên qua tạo ra luồng điện khoái cảm đánh úp khiến cô không kịp có thời gian để suy nghĩ, vô thức vươn đầu lưỡi ra, ngay lập tức bị Phó Diệc Xuyên kéo lại, môi lưỡi quấn quít, tùy ý cướp đoạt vị ngọt ngào trong khoang miệng của cô.Ôn Nhược bị hôn đến choáng váng, không biết từ khi nào lưỡi của Phó Diệc Xuyên đã chui vào trong miệng mình, cô dần dần học được vài điểm cốt lõi.
Ôn nhược để anh hôn mình say đắm, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại đôi chút.
Phó Diệc Xuyên lúc này mới vừa lòng, thả chậm tốc độ lại.Tuy là tốc độ đã chậm lại nhưng sức lực không hề giảm, mỗi lần quy đầu đi vào đều mạnh mẽ như muốn xuyên thủng cô…Ôn Nhược bị anh hôn, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không kêu được, chỉ có thể khe khẽ phát ra âm thanh nức nở.Lần lượt đâm sâu khiến cơ thể co rút trở nên cứng đờ, bắp chân quặp chặt lấy hai bên eo giờ duỗi thẳng vô lực.
Giờ phút này Ôn Nhược cả người tê dại, thoải mái đến dựng tóc gáy.
Mặc dù Phó Diệc Xuyên đã rời khỏi buông tha đôi môi mềm mại, cô đảo mắt vẫn không phát ra tiếng.Nụ hôn của Phó Diệc Xuyên đi thẳng một đường từ chiếc cổ thon dài cho đến trước ngực, thành thạo ngậm lấy vú cô mút mát, động tác càng lúc càng thêm điên cuồng, liên tục gầm gừ, hàm răng cắn lấy núm vú của cô lúc nặng lúc nhẹ.Ôn Nhược bị địt rất sâu, niệu đạo buông lỏng, một dòng nước tiểu phun thẳng vào cơ bụng cường tráng của Phó Diệc Xuyên.Trong nháy mắt lỗ lồn cũng bị Phó Diệc Xuyên bắn tinh trùng nóng hổi vào, cô rùng mình một trận, lại lần nữa bị cao trào đánh úp, lồn cô không ngừng co rút, ép một ít tinh dịch chảy ra ngoài.Phó Diệc Xuyên thở dốc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Ôn Nhược.
Sau khi dư vị cao trào qua đi, anh chậm rãi rút gậy thịt ra khỏi lồn, cơ thể căng cứng của Ôn Nhược lúc này mềm nhũn thành một vũng nước, xụi lơ ngã vào trong lồng ngực anh.
Phó Diệc Xuyên sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đấy mới quay lại phòng tắm tự mình tắm rửa.
Ôn Nhược đang giả vờ ngủ, lúc này chậm rãi mở mắt ra, hai gò má vẫn còn nóng bừng, không thể tin được cô vừa mới tiểu lên người Phó Diệc Xuyên, cũng may vòi hoa sen vẫn đang mở, có nước nóng chảy xuống, hi vọng anh không phát hiện ra.Hơn nữa vừa nãy nghe tiếng kêu dâm đãng của mình, khiến cho cô khó có thể chấp nhận.
Rõ ràng là bản thân bị cưỡng ép, nhưng nghe qua lại như đang tận hưởng.Ôn Nhược chống đỡ cơ thể mềm oặt bước xuống giường, phía dưới hạ thân đau nhức theo từng bước đi, nhưng cô không thể tiếp tục ở lại đây, tạo cơ hội cho anh xâm phạm mình, cô cũng sợ việc bản thân mình ngày càng trở nên xa lạ.Vừa mới rón rén ra khỏi phòng ngủ, đằng sau đã vang lên giọng nói của Phó Diệc Xuyên: “Không nghỉ ngơi cho cơ thể hồi phục còn làm gì vậy?”
Ôn Nhược bị dọa, cả người cứng đờ, thấp giọng vòng vo nói: “Không… không cần, trời tối rồi…. tôi phải về nhà.”
“Tôi đưa cậu về ~ chờ tôi.”
Phó Diệc Xuyên nhanh chóng mặc quần dài và áo phông, cầm lấy chìa khóa xe máy, trực tiếp ôm Ôn Nhược xuống lầu.Ôn Nhược hốt hoảng: “Cậu làm gì thế ~ thả tôi xuống!”
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn cậu đỡ phải đi bộ thôi.
Lúc tôi tắm cho cậu thấy lồn của cậu hơi sưng, sợ đi lại càng ma sát càng đau.”
Phó Dược Xuyên thẳng thắn nói.Lồn của cô vẫn còn quá non nớt, lần đầu tiên hơn hai mươi phút, lần thứ hai cũng hơn nửa tiếng, hai cánh hoa bị sưng lên, môi âm đạo đỏ ửng khiến người ta vô cùng xót xa.Ôn Nhược nghe vậy mặt đỏ như sắp rỉ máu, xấu hổ không biết phải làm sao, nhắm mắt không nhìn anh nữa.Sau khi bế cô lên xe máy, Phó Diệc Xuyên đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt mới tinh, nói nhỏ: “Chọn đại, không biết cậu có thích hay không.”
Ôn Nhược không thể hiểu nổi người đàn ông trước mặt, lúc thì như ác quỷ, lúc lại dịu dàng chăm sóc.Ôn Nhược im lặng không nói gì, đội mũ bảo hiểm, cô không dám tức giận hay phản kháng, chỉ sợ lại chọc giận anh.“Về sau tránh xa Lăng Diệc Dương ra, thằng đấy không có ý tốt đâu!”
Phó Diệc Xuyên giọng nói bình thản, ngữ khí không muốn cô trả lời, dứt lời liền đội mũ bảo hiểm, khởi động xe máy.Ôn Nhược nghĩ thầm, tóm lại ai mới là người không có ý tốt!!Về tới cổng nhà thì trời cũng đã muộn, thấy Ôn Nhược xuống xe, ba mẹ Ôn chạy tới ngay lập tức, thấy cử chỉ hai người có hơi thân mật, liền bước lên phía trước dò hỏi: “Ôn Nhược, ai đấy con?
Bạn cùng lớp à?”
Thấy ba mẹ hơi hoảng loạn, cô gật đầu lia lịa đáp: “Bạn cùng bàn ạ.”
“Cháu chào cô chú.”
Phó Diệc Xuyên vội vàng lễ phép chào hỏi.Cha Ôn và mẹ Ôn nháy mắt, trao đổi với nhau, con gái nhỏ không nên yêu sớm, nhưng đang ở cái tuổi nhạy càm này cũng khó tránh khỏi.“Ai da ~ chào cháu, chào cháu ~ cháu ăn tối chưa?
Hay là vào nhà ăn cơm với cô chú?”
Mẹ Ôn khách sáo nói.Ôn Nhược không ngờ Phó Diệc Xuyên lại gật đầu nói: “Được ạ, cảm ơn cô.”
Ôn Nhược khiếp sợ nhìn Phó Diệc Xuyên, không thể tin được anh lại vô liêm sỉ như thế, vừa này còn cưỡng ép mình làm ba cái chuyện kia, giờ lại còn mặt dày muốn vào nhà mình ăn cơm!