[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Câu Chuyên Đời Thương Của Thiên Tài Snape
Thử thách
Thử thách
Chiều tà buông xuống Hogwarts.
Tầng hành lang phía Đông chìm trong sắc cam nhạt như được nhuộm mật ong, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính màu tạo thành những vệt sáng lốm đốm trên nền đá cổ.
Gió khẽ lướt qua, lay động những tấm rèm nhung dày, khiến không gian im ắng như một khung tranh bị đóng khung trong thời gian.Bộ tứ đạo tặc – James, Sirius, Remus, và Peter – đang rón rén bước đi, vừa mới thoát khỏi vụ trốn học môn Độc Dược.
Cả nhóm định bụng vòng ra thư viện để lánh mặt một lát, nhưng khi rẽ vào hành lang phía Nam, Sirius bỗng chộp lấy tay James, thì thào như vừa thấy ma:"Này... nhìn kia kìa...!"
Cả nhóm đồng loạt dừng bước, nấp vội sau một bức tượng đá.
Remus khẽ rướn người, liếc nhìn ra... và suýt thì vấp vào Peter khi cũng nhích đầu ra theo.Ở góc khuất dưới vòm trần chạm khắc cầu kỳ, trong ánh sáng đổ nghiêng, là một cảnh tượng khiến cả bốn đứa sững sờ như hóa đá:Regulus Black — người thường ngày vốn lạnh lùng, trầm lặng — lúc này lại đang kabedon một người khác.Một tay Regulus chống mạnh lên tường, thân hình cao lớn đổ bóng xuống đối phương, mái tóc đen mượt lòa xòa trước trán như diễn viên kịch lãng mạn, ánh mắt lạnh và sáng như hồ nước mùa đông.
Gương mặt cậu ghé sát người đối diện, chỉ còn cách một hơi thở.Người ấy không ai khác chính là Severus Snape.Gã bầu bạn của bóng tối, vẫn vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng hôm nay lại mang chút gì đó... gợi cảm một cách lạ lùng.Severus không hề hoảng hốt.
Cậu tựa lưng hờ hững vào tường, ánh mắt nửa khinh miệt, nửa thú vị lướt qua gương mặt Regulus.
Rồi, bằng giọng điệu lười biếng và đầy mỉa mai, cậu lên tiếng:"Nhóc con, cậu định giở trò gì đây?"
Nói đoạn, cậu hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng cong lên nụ cười chế nhạo.
Đột nhiên, Snape khẽ liếm môi dưới một cách rất nhẹ — chỉ thoáng qua thôi, nhưng vừa đủ khiến tất cả người quan sát sau tượng đá đều rúng động.Sirius suýt nghẹt thở.
James há hốc mồm.
Remus mặt đỏ như trái cà chua.
Peter... sặc nước bọt vào chính mình.Snape bước nhẹ một bước về phía Regulus.
Không cần bất kỳ lời hoa mỹ nào, cậu đưa một ngón tay thon dài chạm vào gò má thanh tú của Regulus — động tác nhẹ như lông vũ nhưng lại khiến không khí căng thẳng như dây cung."
Mặt cậu lại đỏ rồi đấy," Snape nói nhỏ, giọng trầm thấp, khàn nhẹ như cát lướt trên lụa.Regulus không né tránh.
Cậu bật cười khẽ, vẻ tự tin đầy thách thức:"Thì sao?
Em thấy... khá thú vị mà."
Nói rồi, Regulus cúi thấp đầu, mặt gần sát Snape.
Khoảng cách giữa môi họ mỏng như cánh hoa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tà áo bay lật phật, ánh sáng lấp lánh trên những sợi tóc đen và vàng, tạo nên khung cảnh đẹp đến nghẹt thở.Bộ tứ gần như nín thở."
Mình... mình có đang xem cái mình nghĩ là mình đang xem không?" — Remus lắp bắp."
Em trai tao đang quyến rũ...
Snape?!" — Sirius lẩm bẩm như mất hồn."
Cái quái gì...?!" — James không biết nên giật tóc hay tự đập đầu vào tường.Nhưng đúng lúc đó...Snape chớp mắt một cái, nụ cười quyến rũ biến mất như sương mờ tan nhanh trong nắng.
Cậu nhếch mép, mặt đơ như thể vừa bị ép xem một vở kịch tệ hại:"Thôi đủ rồi.
Có gì nói thẳng ra.
Đừng làm trò con bò nữa."
Nói đoạn, Snape dùng hai ngón tay đẩy nhẹ cằm Regulus ra.
Nhẹ thôi, không thô bạo, nhưng dứt khoát.
Như thể chơi chán rồi, đến lúc thu bài.Regulus bật cười.
Không giận, không bối rối.
Cậu lùi lại một bước, giơ hai tay ra trước như đang đầu hàng một cách bình thản:"Rồi, rồi.
Thua rồi."
Snape khoanh tay, ánh mắt nghiêng qua đầy nghi hoặc:"...Hả?"
Regulus nhún vai, môi cười cong cong:"Bạn em thách em tán được anh.
Em bảo nếu tụi nó dám thách thì em dám làm."
Snape nheo mắt.
Rồi... bật cười khẽ.
Lần này là nụ cười thực sự — ngắn ngủi, nhẹ tênh, nhưng cực kỳ hiếm thấy."
Tán ta?
Với trò kabedon sáo rỗng này?"
Snape lắc đầu, quay đi, để lại một câu hờ hững mà sâu cay:"Sáng tạo thêm đi, nhóc con."
Regulus đứng đó, tay đút túi, nụ cười vẫn không tắt, đôi mắt nhìn theo bóng Snape như một kẻ đi săn đang dõi theo con mồi có giá trị thật sự.Phía sau bức tượng, bốn cậu học sinh vừa chứng kiến màn trình diễn ngôn tình sống động đến mức muốn xoá ký ức ngay lập tức.Remus: "Mình... mình vừa rung động một giây.
Là lỗi của Snape hay lỗi của Regulus vậy?"
Sirius (tay ôm trán): "Tao... cảm thấy bị phản bội bởi cả em tao và Snape..."
James (mắt vô hồn): "Snape biết liếm môi..."
Peter (ngơ ngác): "Mọi người nghĩ nếu Regulus hôn thật thì có bị đuổi học không...?"