Tâm Linh Cậu Bé Đánh Giày

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
290504491-256-k18914.jpg

Cậu Bé Đánh Giày
Tác giả: bum_truyencuabum
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Gió tầng nào gặp mây tầng đó
Em chỉ là kẻ đánh giày thấp hèn
Liệu có xứng đáng với anh không?​
 
Cậu Bé Đánh Giày
Chương 1


Ở trong tầng lớp xã hội này, người ta đều nhìn nhau qua cái giàu nghèo, cái gia thế trước khi nhìn vào con người nhau

.

.......b.......

Ngày 27-10.....

Tiếng ồn ào ở sân bay hòa với bầu trời âm u này sao lại khiến người ta ngột ngạt đến thế

" Này Bạch Phong!!!

"

Tiếng kêu to từ phía chiếc xe đang đậu gần đó.

Nghe tiếng kêu anh chạy lại

" Chị hai!!!

Sao chỉ có mình chị vậy, không có ba mẹ?"

" Có là hay rồi, mày còn ý kiến gì nữa.

Hai người đi làm rồi không có thời gian đâu mà ra đón mày "

"...."

" Bước lên xe lẹ đi "

Nói xong anh mở cửa xe bước vào.

Tiếng khởi động xe vang lên rồi chạy vụt mất

[.....]

Xe chạy vào một khu sang trọng.

Nơi đây được gọi là khu đất vàng của thành phố.

Biệt thự xen lẫn đó có những chung cư hạng A để ở được những nơi đó cũng phải chi cả khối tiền.

Xung quanh đó cũng không thể thiếu các quán bar, khu thương mại, khu ăn chơi dành cho giới nhà giàu.

Đặc biệt nơi đây dù giàu nghèo vẫn được vào chỉ có điều họ sẽ nhìn những người nghèo hơn họ với ánh mắt khinh bỉ

" Xuống xe đi "

Chị gọi anh thức dậy.

Do đã phải bận rộn chuẩn bị nên đã 2 ngày anh không ngủ, anh có một thói quen là không ngủ được khi ở máy bay

Tiếng mở cửa xe, Bảo Phong đi xuống nhìn xung quanh khu nhà khi xưa

" Mọi thứ vẫn vậy nhỉ, không thay đổi gì mấy "

Anh nhìn một hồi trầm tư suy nghĩ.

Mắt anh va vào một băng ghế gỗ trước nhà như gợi cho anh một thứ gì đó mà mãi chẳng nhớ ra được

" Vào nhà thôi "

Chị hai kêu to làm anh bừng tỉnh

" À ừm...vào ngay "

[.....]

10 giờ tối

Anh ngồi ở phòng khách xem phim ma, ngay khúc gay cấn bỗng tiếng chuông cửa vang lên làm anh giật nửa mình

Đến gần cửa anh mở ra, trước mắt anh là một cô gái khá xinh xắn, cô cất tiếng lên hỏi

" Anh ơi có Ngọc Huỳnh ở nhà không ạ, em tìm Huỳnh!

"

Cô ngước mặt lên nhìn cậu rồi bất ngờ nói to

" Ủa em về nước rồi hả, nhớ chị không chị Thy Bình bạn của chị hai em này, lúc nhỏ tụi mình hay chơi chung đấy.

Ôi cao lớn thế này rồi chị chả còn nhận ra nữa "

Cô nói một lèo khiến anh phải sựng người một lúc mới nhớ ra

" Dạ em nhớ rồi, chị vào nhà chờ chị hai em đi, để em đi kêu chị ấy"

Mời nước Bình, anh liền chạy lên kêu chị

" Chị chờ chị hai em chút "

" À được rồi "

Anh ngồi đó với Bình vì tôn trọng khách.

Được mấy phút Thy Bình bắt chuyện với anh

" Em học bên đó ổn không?

"

" Dạ cũng tạm chị ạ, bên đó học được nhiều lắm, mặc dù lúc đầu qua hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cũng quen với mọi trường bên đó "

" Thế à.

Mà chị nghe Huỳnh nói lần này em về để tiếp quản công ti ba em à?!

"

" Vâng "

" Khi nào đi làm?

"

" Ngày mai "

" Tuổi trẻ đúng là giỏi thật.

Em và Huỳnh hai chị em đều giỏi!

"

" Dạ vâng, vậy chị Bình hiện tại thế nào ạ?

"

" Chị cũng ổn thôi, làm trong công ti của chị em đấy.

Chị em coi vậy mà đa tài thật.

Từ một công ti nhỏ do ba mẹ em giao cho mà đã phát triển nó thế rồi "

Nghe vậy anh có chút yếu kém hơn nhưng vẫn gượng cười cho qua

" Chị hai em giỏi đó giờ mà!

"

" Có đâu hồi đó nó ngu lắm, bị mẹ em đánh vì điểm kém hoài mà "

" Mà nói đến hồi đó làm chị tới lúc bọn mình còn trẻ con chơi vui ơi là vui, giờ ai cũng có việc riêng, hướng đi riêng hết rồi "

Bình nói với chất giọng có vẻ hơi nghẹn

" Vâng vui thật chị ạ "

" Trong nhóm có Huỳnh, em, chị với Bảo Nguyê..."

Cô đột ngộp dừng lại, mặt sượng hẳn ra như đã lỡ nhầm miệng nói gì đấy

" Sao thế chị?!

"

Anh thắc mắc với thái độ đó vừa rồi của Bình

" À-à kh-không sao, em quên cái khi nãy chị nói đi "

Nói xong thì Huỳnh cũng vừa xuống.

Bình nhanh chóng đứng dậy gấp gáp

" Đi thôi Huỳnh, trễ rồi!

"

" Trễ gì chứ, còn nửa tiếng nữa mà trễ g....

"

Không để cô nói hết Bình lôi cô ra khỏi nhà để lại Bạch Phong với hàng tá những thắc mắc vây quanh đầu óc anh

" Làm sao ấy nhở, sao mặt chị ấy lại biến sắc như thế?

"

" Hồi nãy mình nghe được ai đó tên Bảo Nguyên thì phải, sao mình không nhớ mình đã từng gặp cái tên này nhỉ!?

"

" Mà tại sao nhắc đến người đó chị Bình lại thái độ lạ đến thế!

"

Bao nhiêu suy nghĩ cứ đua nhau mà lấn át đầu anh, khiến nó đau nhức đến điếng người, làm Phong khuỵu xuống ôm lấy đầu đau đớn.

_____________________

Hết chương 1

#bum

#truyencuabum
#bum#truyencuabum
 
Back
Top Bottom