Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên

Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 50: Gặp người yêu cậu ấy chưa



Trong xe lặng ngắt như tờ, Lâm Miểu vội vàng rụt tay lại rồi thanh minh: "Tôi đâu có sờ Hoắc Dữ Xuyên."

Tiểu Trịnh: "Vâng."

Lâm Miểu: "......" Sao vẻ mặt anh cứ như không tin vậy.

Về tới nhà, Lâm Miểu lay nhẹ vai Hoắc Dữ Xuyên rồi nói: "Hoắc Dữ Xuyên, đến nhà rồi."

Hoắc Dữ Xuyên không mở mắt ra, vô thức dụi vào cổ cậu rồi đưa tay ôm cậu.

Thấy cảnh này, Tiểu Trịnh như trở lại lần đầu gặp mặt, xuýt xoa một cách máy móc: "Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon như vậy."

Lâm Miểu: "...... Đừng diễn nữa."

Tiểu Trịnh: "Xin lỗi, quên mất."

Lâm Miểu nhìn khuôn mặt liệt của hắn rồi tò mò hỏi: "Lúc diễn anh có thấy ngại chút nào không?"

Tiểu Trịnh: "Rất nhiều chút."

Lâm Miểu: "Vậy sao anh còn diễn nữa?"

Tiểu Trịnh: "Phải giữ chỗ làm chứ."

Lâm Miểu: "......" Cũng đúng, anh đâu chỉ làm một việc mà làm mấy chục việc lận.

Cậu chợt thấy đồng cảm với Tiểu Trịnh: "Làm việc cho Hoắc Dữ Xuyên thật không dễ gì."

Tiểu Trịnh: "Đâu có, Hoắc tổng trả lương cao mà."

Lâm Miểu sực nhớ ra lương tháng của Tiểu Trịnh là ba trăm ngàn, bằng hai năm của mình.

Cậu mới là rẻ nhất!

Thế là Hoắc Dữ Xuyên vừa ngủ dậy thì thấy Lâm Miểu liếc mình rồi hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Dữ Xuyên: "......" Gì vậy?

Lúc vào nhà, Lâm Miểu nhìn chậu cây ở cửa rồi nói: "Bốn ngàn, đắt hơn sinh viên chút xíu."

Sau đó lại nhìn chằm chằm con robot hút bụi ở góc tường, "Hai chục ngàn, đắt hơn sinh viên nhiều lắm."

Cậu lần lượt so sánh giá đồ đạc trong nhà, phát hiện ngay cả lò nướng của dì Trần cũng đắt hơn sinh viên.

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Hôm nay sinh viên đại hạ giá à?" Sao cái gì cũng đắt hơn sinh viên thế?

"Chính cậu nói mà," Lâm Miểu bất mãn nói, "Sinh viên chỉ có ba ngàn rưỡi một tháng thôi."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống sofa, kéo cậu ngồi lên đùi mình rồi nói: "Sinh viên ba ngàn rưỡi, nhưng bạn trai tớ thì không phải."

Vành tai Lâm Miểu nóng ran, lẩm bẩm hỏi: "Vậy...... bạn trai là bao nhiêu?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu nói: "Là Hoắc Dữ Xuyên."

"Hoắc Dữ Xuyên kiếm được bao nhiêu đều thuộc về cậu hết."

Lâm Miểu xoa tai lẩm bẩm: "Tớ cũng tự kiếm được mà."

Cậu buột miệng hỏi: "Sao lúc đó cậu lại nghĩ ra lý do vụng về thế chứ? Nghe giả trân."

Hoắc Dữ Xuyên cười: "Vậy sao cậu còn tin?"

"Tại tớ tin cậu mà," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Ai ngờ cậu là đồ xạo ke."

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt ấm áp của cậu: "Nhất thời chập mạch nên mới nghĩ ra."

Sau khi hắn biết Lâm Miểu đang học đại học ở thành phố A thì tìm trăm phương ngàn kế tiếp quản công ty ở đây.

Lúc đó nội bộ công ty xuất hiện rất nhiều vấn đề, Hoắc Dữ Xuyên tựa như tiếp quản một đống rắc rối, hết chuyện này đến chuyện khác làm hắn kiệt quệ rã rời.

Hắn đi ngang trường Lâm Miểu rất nhiều lần, lần nào cũng đậu xe gần cổng trường rồi ngồi trong xe nhìn chằm chằm sinh viên ra vào, đợi ròng rã nửa ngày.

Hôm nào may mắn thì có thể thấy bóng dáng mình khắc ghi trong lòng đeo ba lô ra khỏi trường hoặc từ bên ngoài về.

Hắn nhìn chăm chú cho đến khi bóng dáng kia mất hút.

Có lúc thấy Lâm Miểu ra ngoài, hắn sẽ lén lút cho xe đi theo cậu, tựa như chỉ cần ngắm thêm một lát là có thể bù đắp nỗi mong nhớ bao ngày.

Hắn vốn định giải quyết việc công ty ổn thỏa rồi mới xuất hiện trước mặt Lâm Miểu. Nhưng hôm đó theo Lâm Miểu đến bệnh viện, thấy cậu thở dài dưới nắng, tim hắn tựa như cái cây cằn cỗi giữa sa mạc, nếu không được chạm vào cậu sẽ sớm chết khô.

Hắn cứ tưởng Lâm Miểu nghe lý do nhảm nhí mình bịa ra sẽ mắng một câu "đồ điên", ai ngờ cậu lại tin tưởng bạn học cũ nhiều năm không gặp, tin tưởng Hoắc Dữ Xuyên như vậy.

Cậu chẳng hề thay đổi mà vẫn ngây thơ nhiệt tình như xưa.

Chiều hôm sau Lâm Miểu tan học, Tiểu Trịnh đón cậu về công ty.

Vừa vào cổng đã bị cha cậu kéo sang một bên rồi tò mò hỏi: "Tiểu Hoắc đang hẹn hò đúng không?"

Lâm Miểu giật thót: "Sao...... sao cha biết?"

Lâm Kiến Hưng nói: "Hôm qua trong công ty có người thấy cậu ấy ôm một bó hồng đỏ, chắc định tặng cho người yêu."

Lâm Miểu: "...... Không phải đâu, người yêu tặng cậu ấy đấy."

Lâm Kiến Hưng sửng sốt: "Người yêu tặng cậu ấy hoa hồng đỏ sao?"

Lâm Miểu bất mãn hỏi: "Không được à?"

"Không phải, chỉ là......" Lâm Kiến Hưng cân nhắc tìm từ, "Rất đặc biệt!"

Ông vui vẻ nói: "Tiểu Hoắc hay thật, không nói năng gì mà hẹn hò luôn, cha cũng mừng thay cậu ấy. Trước đây cha còn lo con cứ kè kè bên cạnh cậu ấy sẽ làm chậm trễ chuyện hẹn hò của người ta nữa."

Ông hỏi Lâm Miểu: "Con gặp người yêu cậu ấy chưa?"

Lâm Miểu ấp úng: "Gặp rồi ạ."

Lâm Kiến Hưng: "Đẹp không?"

Lâm Miểu gật đầu: "Đẹp như con vậy."

"Hừ," Lâm Kiến Hưng tưởng cậu nói đùa nên cười mắng, "Da mặt dày thật."

Lâm Miểu sợ mình nói tiếp sẽ bị lộ nên vội vàng đánh trống lảng, nói mình có việc phải lên lầu gặp Hoắc Dữ Xuyên.

Lâm Kiến Hưng c*̃ng không nghĩ nhiều, dặn cậu nói xong thì về sớm một chút, biết đâu Hoắc Dữ Xuyên còn phải đi hẹn hò nữa.

Lâm Miểu vâng dạ.

Cậu lên lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên, nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại với Tiểu Trịnh, hỏi xem dạo này có bộ phim nào hay không.

Tiểu Trịnh lập tức gửi cho hắn một danh sách phim.

Hoắc Dữ Xuyên đưa danh sách cho Lâm Miểu rồi hỏi cậu muốn xem bộ nào.

"Ăn xong tụi mình đi xem phim nhé," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Nghe nói hẹn hò là vậy đó."

Lâm Miểu cười tít mắt, nghiêm túc xem danh sách rồi chọn một bộ.

Trong thang máy, Lâm Miểu vui vẻ khều tay Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh.

Hoắc Dữ Xuyên lập tức nắm chặt tay cậu rồi cúi đầu xuống, đột nhiên nói: "Hình như tớ hết bệnh rồi."

Lâm Miểu nhất thời không hiểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Có thể hôn rồi."

Còn chưa nói hết, hắn đã chồm sang hôn cậu.

"Ưm......" Lâm Miểu dựa lưng vào vách thang máy bóng loáng, vô thức vòng tay qua cổ Hoắc Dữ Xuyên.

Lâm Kiến Hưng đang cầm bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử đi dạo dưới lầu thì nghe thang máy "ting" một tiếng.

Thang máy này dành riêng cho Hoắc Dữ Xuyên, nhưng mỗi lần Lâm Miểu tới cũng hay đi thang máy này.

Ông đoán Lâm Miểu xuống nên đi tới.

Sau đó trông thấy Lâm Miểu và Hoắc Dữ Xuyên ôm nhau hôn đắm đuối trong thang máy đang từ từ mở ra.

Lâm Kiến Hưng hoảng sợ kêu lên: "Á!"

Hai người trong thang máy giật nảy mình, vội vàng buông nhau ra.

Lâm Kiến Hưng lắp bắp: "Là, là cách chào hỏi ở nước ngoài đúng không? Hôn má, hôn môi, cha thấy trên TV hoài, không...... không sao, cha cũng thoáng lắm, ha ha ha......"

--------------------

Cha Lâm: Không dám mở mắt ra, mong sao đây chỉ là ảo giác của mình thôi!
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 51: Miễn cưỡng ôm cậu



Trong văn phòng, Lâm Kiến Hưng nghiêm nghị ngồi trên ghế làm việc của Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm hai người đứng trước mặt, hệt như ông chủ phá sản đang trừng nhân viên phạm lỗi. Ông nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Lâm Miểu, tức giận đập bàn nói: "Con lặp lại lần nữa xem?!"

Lâm Miểu nhích lại gần Hoắc Dữ Xuyên rồi lí nhí: "Con nói người yêu của Hoắc Dữ Xuyên là con ạ."

Lâm Kiến Hưng vội hét lên: "Hừ! Im mồm!"

Lâm Miểu oan ức lẩm bẩm: "Cha bảo con lặp lại mà."

Hoắc Dữ Xuyên nắm tay Lâm Miểu, mở miệng nói: "Chú ơi, cháu......"

"Cậu cũng đừng nói gì hết!" Lâm Kiến Hưng đau lòng nhức óc, "Lẽ ra tôi phải biết sớm hơn mới đúng, có bạn học cũ nào ở chung với nhau, còn ngủ chung nữa không, hai đứa đúng là vô lương tâm mà, gạt tôi bao lâu nay!"

"Đâu có," Lâm Miểu giải thích, "Con và Hoắc Dữ Xuyên...... chỉ mới hẹn hò mấy ngày trước thôi."

"Mấy ngày trước?" Lâm Kiến Hưng trừng mắt, hoàn toàn không tin, "Vậy trước kia là gì?! Anh em tốt à?!"

Lâm Miểu: "...... Dạ."

"Dạ gì mà dạ?!" Lâm Kiến Hưng cả giận nói: "Chưa hẹn hò mà đã dính nhau như sam vậy à?!"

Hoắc Dữ Xuyên thú nhận: "Cháu thích cậu ấy lâu lắm rồi ạ."

Lâm Kiến Hưng vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ: "Thằng nhóc cậu có ý đồ từ lâu rồi đúng không? Bởi mới nói làm gì có bạn học cũ nào tốt bụng như vậy, cho mượn một triệu mà không sợ bị quỵt nợ!"

Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Miểu: "Thằng bé khờ khạo này còn nói gặp được người tốt thần tiên! Lão sói thần tiên thì có!"

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Hoắc Dữ Xuyên tốt lắm, cha đừng nói cậu ấy như vậy."

Lâm Kiến Hưng càng đau lòng hơn: "Cha biết ăn nói với mẹ con thế nào đây?"

"Mẹ con đâu có nói không chịu," Lâm Miểu nói, "Mẹ cũng thích Hoắc Dữ Xuyên mà, hồi đó mỗi lần cậu ấy đến nhà, mẹ đều nấu rất nhiều món ngon cho cậu ấy."

Lâm Kiến Hưng: "Cha cũng nấu vậy, chẳng lẽ cha c*̃ng thích cậu ta à?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Cảm ơn chú."

Lâm Kiến Hưng suýt nữa cởi giày đánh họ.

Cuối cùng Lâm Kiến Hưng mắng mệt mới yếu ớt hỏi: "Lúc nãy hai đứa định đi đâu thế?"

Lâm Miểu có một linh cảm không lành, do dự đáp: "Ăn cơm...... Xem phim ạ."

Lâm Kiến Hưng: "Cha cũng muốn đi."

Trong lòng Lâm Miểu giật thót. "......Cha vẫn chưa tan ca mà?"

"Trốn việc không được sao?!" Lâm Kiến Hưng quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn đuổi việc tôi à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không dám ạ."

Thế là phim nghệ thuật đã chọn được thay thế bằng phim giết người chặt xác, Lâm Kiến Hưng ôm hộp bắp rang ngồi giữa hai người như ngọn núi, lạnh lùng vô tình chẳng khác nào sát thủ trong phim.

Lâm Miểu xem phim sợ đến nỗi muốn ôm người bên cạnh, nhưng nhớ ra người bên cạnh là cha mình thì yên lặng rụt tay lại.

Cậu nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Sợ quá đi......"

Hoắc Dữ Xuyên cũng trả lời: "Sợ thật."

Lâm Miểu gửi cho hắn emoji hai con mèo ôm nhau: "Vậy tớ sẽ miễn cưỡng ôm cậu chút xíu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không ôm được."

Lâm Miểu quay sang nhìn cha mình rồi lén lút trả lời: "Vậy về nhà ôm."

Cha cậu nhìn màn hình chằm chằm, có vẻ xem rất nghiêm túc nhưng hai tay ôm bắp rang lại run lẩy bẩy.

Lâm Miểu: "......" Sợ thì đừng ráng gồng nữa.

Lâm Miểu cứ tưởng xem phim xong cha mình sẽ về nhà, ai ngờ ông lại chui vào xe đòi về chung với họ.

Lâm Miểu mở to mắt nhìn Hoắc Dữ Xuyên --- Về nhà c*̃ng không ôm được rồi!

Hoắc Dữ Xuyên bất lực.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Kiến Hưng đều ở nhà Hoắc Dữ Xuyên, buổi sáng đi làm chung, tan ca lại về chung.

Thậm chí ban đêm còn tận tình khuyên bảo Lâm Miểu: "Con còn nhớ chú Trương không? Mấy năm trước con trai chú ấy cũng quen bạn trai, sau đó người đàn ông kia chê cậu ấy không sinh con được nên bỏ đi lấy vợ rồi."

Lâm Miểu: "Con không chê Hoắc Dữ Xuyên đâu."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Kiến Hưng tức chết: "Lỡ nó chê con thì sao?!"

Lâm Miểu cãi lại: "Cậu ấy cũng không sinh được thì dựa vào cái gì chê con chứ?"

Lâm Kiến Hưng không thể phản bác, chỉ biết đấm ngực như sắp ngất xỉu.

Lâm Miểu vội vàng xoa lưng ông an ủi: "Không sao, cả hai đều không sinh được, vậy là huề nhau."

Cha cậu càng đấm ngực mạnh hơn.

Cuối cùng cha cậu không thức nổi nữa mà ngủ thiếp đi, Lâm Miểu chuồn ra khỏi phòng khách, định lên lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên nhưng lại phát hiện ngoài ban công có người.

Cậu đi tới xem, thì ra là Hoắc Dữ Xuyên.

"Hoắc Dữ Xuyên," Lâm Miểu áp đôi tay lạnh ngắt vào cổ hắn, "Sao cậu chưa ngủ?"

Hoắc Dữ Xuyên để mặc cậu luồn tay vào cổ áo mình rồi nói: "Không có cậu không ngủ được."

Lâm Miểu hầm hừ: "Lại xạo nữa."

"Đâu có xạo," Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, giọng nói khẽ khàng như đang tự nói với mình, "Cảm giác như đang mơ vậy......"

Lâm Miểu nhất thời không hiểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên cúi xuống hôn cậu, cắn môi Lâm Miểu rồi mặc sức l.iếm láp, hút hết hơi thở của cậu vào bụng.

Hắn càng hôn càng mạnh bạo làm lưỡi Lâm Miểu tê rần, nhịn không được đẩy hắn ra rồi lẩm bẩm lên án: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu làm tớ đau quá......"

Hoắc Dữ Xuyên buông cậu ra, tựa đầu vào trán cậu thở d.ốc.

Hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, bế Lâm Miểu chạy lên lầu. "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

Lâm Miểu nằm trên người hắn, đầu óc lâng lâng hệt như đang mơ.

Hôm sau tan học, Lâm Miểu đang thu dọn đồ đạc để về thì chợt nghe thấy Tưởng Nhạc Minh chửi thề rồi thảng thốt hỏi: "Đứa nào đăng cái này lên thế?"

Lâm Miểu thắc mắc: "Gì vậy?"

Tưởng Nhạc Minh đưa điện thoại cho cậu xem: "Có người đăng ảnh cậu và Xuyên ca lên diễn đàn trường nè."

Hà Duật và Chu Trác c*̃ng kinh ngạc chạy tới xem.

Ảnh hơi mờ, có lẽ là chụp lén từ ngoài xe.

Đó là ngày thứ hai sau khi họ thổ lộ tình cảm với nhau, trước khi xuống xe Lâm Miểu hôn lên trán Hoắc Dữ Xuyên thay cho lời chúc buổi sáng.

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nên không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra Lâm Miểu.

Sau khi bức ảnh này được đăng lên, bên dưới có rất nhiều người bình luận "kinh tởm".

"Lũ gay tụi bây tém tém lại được không?"

"Mới sáng sớm đã xúi quẩy."

"Đẹp trai thế kia thì đúng là gay rồi!"

"Mắc ói, cút xa một chút được không?"

......

Lâm Miểu chưa kịp nói gì thì Tưởng Nhạc Minh đã giật lấy điện thoại chửi lại.

"Thấy người ta hôn bạn trai nên ghen tị à?!"

"Mới sáng sớm đã bị hôi miệng rồi hả?"

"Biết cậu xấu rồi, khỏi cần lu loa khắp nơi."

"Mắc ói gì hả? Có bầu thì nói đại đi!"

Lâm Miểu: "......" Cho tớ mượn miệng cậu với.
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 52: Không phải nhà từ thiện



Lâm Miểu chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu mối quan hệ giữa mình và Hoắc Dữ Xuyên, cậu cảm thấy họ chỉ là một cặp đôi bình thường giữa ngàn vạn đôi tình nhân trong thành phố này, không có gì đặc biệt, cũng chẳng có điểm nào khác người.

Nhưng bây giờ, khi chuyện phơi bày trước mắt người khác, lại có nhiều người bàn tán về họ như vậy.

Chỉ vì họ thích nhau và cùng giới tính mà thôi.

Nhưng chuyện của họ liên quan gì đến người khác chứ.

Lâm Miểu bực mình trả lời dưới bài đăng: "Thích nam thì sao? Ăn hết gạo nhà cậu à?!"

Nhưng hình như chẳng ai quan tâm đúng sai mà cứ như tìm được cái cớ để trút giận, chửi rủa không tiếc lời.

Hà Duật và Chu Trác c*̃ng thấy chướng mắt nên hùa theo Tưởng Nhạc Minh cãi nhau.

Thỉnh thoảng có mấy câu trả lời kiểu "Có thật không vậy? Thuyền này chèo được nè", "Nhìn xứng đôi ghê", "Chèo được không chèo được không?", nhưng chỉ giây lát sau đã chìm nghỉm trong vô số lời chửi rủa.

Lâm Miểu nhìn đống từ ngữ buồn nôn kia, trong lòng càng tức hơn. Nếu bọn họ biết người còn lại trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên thì có mắng hắn không? Có ảnh hưởng gì đến công ty của hắn không?

Không được, không thể để bọn họ phát hiện ra Hoắc Dữ Xuyên được.

"Chuyện này......" Lâm Miểu nói với Tưởng Nhạc Minh: "Tạm thời đừng cho Hoắc Dữ Xuyên biết nhé."

Tưởng Nhạc Minh không yên tâm lắm, "Thế cậu định làm gì?"

"Chắc họ chỉ tham gia náo nhiệt thôi," Lâm Miểu nhìn bài đăng kia, "Tớ sẽ tìm người đăng bài rồi bảo họ xóa đi, mấy ngày nữa mọi người sẽ quên thôi."

Cậu cười gượng: "Không sao, thời buổi này tin tức trên mạng đều là vậy mà, đến nhanh mà đi cũng nhanh."

Chu Trác tức giận nói: "Cứ để bọn họ mắng cậu thế à?"

"Tớ sẽ tìm cố vấn trường học," Hà Duật nói, "Để xem có ém vụ này xuống được không."

Lâm Miểu gật đầu, cảm ơn hắn rồi nhìn đồng hồ, chắc Hoắc Dữ Xuyên cũng sắp tới đón cậu rồi.

Cậu sợ Hoắc Dữ Xuyên bị người khác nhìn thấy nên vội vàng nhắn tin cho hắn, nói mấy ngày tới mình sẽ ở ký túc xá, bảo Hoắc Dữ Xuyên đừng tới đón mình nữa.

Hoắc Dữ Xuyên mau chóng trả lời: "Sao lại ở ký túc xá?"

Lâm Miểu nhìn những lá cờ và bóng bay đủ màu sắc được treo lên để kỷ niệm ngày thành lập trường, cái khó ló cái khôn nói: "Hai ngày nữa là lễ kỷ niệm thành lập trường, tớ và các bạn trong lớp phải đi hỗ trợ nên về muộn lắm."

Hoắc Dữ Xuyên: "Bận vậy sao?"

"Kỷ niệm thành lập trường là chuyện lớn mà," Lâm Miểu nói, "Xong việc tớ sẽ về ngay, được không?"

Cậu bồi thêm một câu: "Tớ cũng nhớ cậu lắm."

Trong văn phòng, Hoắc Dữ Xuyên nhìn thư mời của trường trên bàn, mỉm cười trả lời: "Được."

Lâm Kiến Hưng nghe tin Lâm Miểu không về nhà Hoắc Dữ Xuyên thì hết sức mừng rỡ, tưởng Lâm Miểu đã nghĩ thông suốt nên muốn giữ khoảng cách với Hoắc Dữ Xuyên.

Ông vội vàng thu dọn đồ đạc rồi hăng hái về chỗ ở của mình.

Ngày kỷ niệm thành lập trường, Lâm Miểu đang trên đường đến hội trường thì đột nhiên bị ai đó kéo nhẹ ba lô từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, lập tức trông thấy Hoắc Dữ Xuyên.

"Cậu...... sao cậu lại tới đây?"

Hoắc Dữ Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Không hoan nghênh tớ à?"

"Không phải," Lâm Miểu sợ hắn bị người khác thấy nên vội vàng đẩy hắn, "Cậu mau về đi......"

Cách đó không xa có một bạn học nhìn sang.

Lâm Miểu vội vàng thả Hoắc Dữ Xuyên ra rồi nói to: "Hoắc tổng! Ngài tìm hiệu trưởng Vương đúng không? Phòng hiệu trưởng đi lối này ạ!"

Sau đó cậu dẫn đường cho Hoắc Dữ Xuyên như tiếp tân.

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày nhưng không nói gì mà đi theo cậu.

Đến chỗ vắng, hắn mới túm lấy cậu hỏi: "Sao lại giả bộ không quen tớ?"

"Đâu có, đâu có," Lâm Miểu chột dạ nói, "Giỡn với cậu thôi, cậu mau về đi, hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường nên bận lắm, xong việc tớ sẽ về với cậu."

Hoắc Dữ Xuyên đứng im nhìn cậu.

Lâm Miểu càng chột dạ hơn: "Sao, sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên không nhìn cậu nữa mà đi tiếp: "Chẳng phải cậu nói tớ tìm hiệu trưởng Vương sao?"

"Tớ đùa thôi mà," Lâm Miểu khuyên hắn, "Chưa chắc hiệu trưởng Vương đã ở đây đâu......"

Hoắc Dữ Xuyên lấy thư mời ra khỏi túi: "Nhưng chính hiệu trưởng Vương mời tớ đến mà."

Lâm Miểu sửng sốt: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy nói muốn cảm ơn tớ đã quyên tiền xây tòa nhà giảng dạy."

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra lần trước Hoắc Dữ Xuyên từng nói muốn quyên tiền.

"Rốt cuộc cậu quyên bao nhiêu vậy?" Lâm Miểu vừa buồn bực vừa tò mò: "Hiệu trưởng Vương còn mời cậu đến dự lễ kỷ niệm thành lập trường nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cũng chẳng bao nhiêu."

Lâm Miểu không tin, "Thế thì còn lâu hiệu trưởng Vương mới mời cậu tới."

Hoắc Dữ Xuyên: "Ông ấy là người tốt mà."

Lâm Miểu: "......"

Họ đến phòng hiệu trưởng nhưng hiệu trưởng Vương không có ở đó, nghe nói đã tới hội trường.

Thế là Lâm Miểu dẫn Hoắc Dữ Xuyên đến hội trường.

Hiệu trưởng Vương đang xem danh sách tiết mục, thấy Hoắc Dữ Xuyên tới thì hết sức vui mừng, xếp cho hắn ngồi ở dãy ghế VIP đầu tiên.

Buổi lễ cũng sắp bắt đầu, Lâm Miểu vội vàng chạy ra sau tìm Tưởng Nhạc Minh và mấy người khác.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu phía xa rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Tiểu Trịnh.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình khởi động không khí, sau đó các tiết mục lần lượt bắt đầu.

Chốc lát sau, điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên reo lên.

Hắn mở ra xem, trông thấy Tiểu Trịnh gửi bài đăng có ảnh chụp hắn và Lâm Miểu trên diễn đàn.

Hắn từ từ kéo xuống dưới, ánh đèn chiếu vào mặt, nhìn không ra cảm xúc gì.

Sau mấy tiết mục, hiệu trưởng Vương lên sân khấu phát biểu, nói về lịch sử của trường rồi long trọng giới thiệu Hoắc Dữ Xuyên, khen ngợi hắn và công ty hết lời, một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn sự đóng góp hào phóng của hắn rồi mời hắn phát biểu đôi lời.

Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc một giây, đứng dậy đi lên sân khấu.

Hắn cầm micro từ tay người dẫn chương trình rồi nhìn Lâm Miểu đang ngồi phía dưới.

Nhưng dưới sân khấu đông nghịt người nên chẳng ai biết hắn đang nhìn ai.

Thấy hắn có vẻ không vui, Lâm Miểu hơi băn khoăn.

Hoắc Dữ Xuyên chậm rãi nói: "Cho tôi xin lỗi trước nhé, tôi không muốn nói dối."

Hắn bình tĩnh nói: "Tôi chẳng phải nhà từ thiện gì cả, trước đây quyên tiền là vì cãi nhau với bạn trai, cậu ấy không chịu gặp tôi nên tôi đành phải kiếm cớ đến gặp cậu ấy."

Dưới sân khấu ồ lên xôn xao, có người kích động hét lên rồi vội vàng bịt miệng lại.

Mọi người xì xầm hỏi nhau bạn trai hắn là ai.

Tưởng Nhạc Minh khiếp sợ nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi vỗ Lâm Miểu bên cạnh: "Xuyên ca lợi hại ghê......"

Lâm Miểu cũng sợ ngây người --- Hoắc Dữ Xuyên bị sao vậy?!

Hiệu trưởng Vương lúng túng nói: "Hoắc tổng thật là...... si tình, ha ha ha......"

Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng mà chỉ nói tiếp: "Hôm nay tôi có một câu muốn nói với mọi người ở đây."

Hắn bình tĩnh đảo mắt khắp hội trường: "Đừng chõ miệng vào chuyện của tôi và cậu ấy."

Nói xong hắn trả lại micro cho người dẫn chương trình rồi nói với hiệu trưởng: "Xin lỗi, tôi đi trước."

Hắn bước xuống sân khấu, đi thẳng tới một chỗ.

Sau đó đám người trông thấy hắn đi tới trước mặt Lâm Miểu rồi chìa tay ra với cậu: "Miểu Miểu, về nhà thôi."
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 53: Sai chỗ nào?



Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn theo ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên về phía Lâm Miểu.

Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra với mình, nhất thời quên phản ứng, chỉ biết đưa tay trong vô thức.

Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi hội trường.

Đám đông phía sau ồ lên xôn xao, lúc này mới hiểu bạn trai mà Hoắc Dữ Xuyên vừa nhắc đến chính là người trong bức ảnh được bàn tán "sôi nổi" trên diễn đàn trường mấy ngày qua.

Nói cách khác, người đàn ông còn lại trong ảnh chính là Hoắc Dữ Xuyên.

Người mà họ mắng "kinh tởm", "vô liêm sỉ" chính là "khách quý" được hiệu trưởng mời đến hôm nay, là doanh nhân trẻ thành đạt ở thành phố A, thậm chí hàng năm có không ít sinh viên trường họ nộp đơn ứng tuyển vào công ty hắn.

Trong tiếng ồn ào xen lẫn những câu trầm trồ: "Là thật kìa! Chèo thôi!"

"Bạn trai anh ấy cũng đẹp ghê!"

"Thì ra Hoắc tổng chính là người trong xe!"

"Đây mới là thuyền nên chèo nè, oa oa oa......"

Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên ra khỏi hội trường, thấy hắn im lặng có vẻ không vui thì sốt ruột kéo tay áo hắn: "Cậu sao vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lẳng lặng kéo cậu đi.

Nhớ lại lời hắn nói trên sân khấu, Lâm Miểu lo lắng lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại nói vậy chứ? Giờ mọi người biết hết rồi......"

Hoắc Dữ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Biết thì sao? Quen tớ xấu hổ lắm à?"

Lâm Miểu vội lắc đầu: "Không phải......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không nói tớ biết chuyện bức ảnh?"

Lâm Miểu giật mình: "Cậu cũng biết à?"

Cậu lí nhí: "Tớ sợ cậu buồn mà, họ chửi khó nghe lắm."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu: "Thế một mình cậu bị mắng không thấy buồn à?"

"Tớ không sao," Lâm Miểu nói, "Nhưng cậu còn công ty, lỡ ảnh hưởng đến công ty thì không hay đâu."

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà chỉ nghiêm nghị nhìn cậu một hồi, sau đó kéo cậu đi tiếp.

Họ ra khỏi trường rồi lên xe về nhà. Trên đường đi, Hoắc Dữ Xuyên không nói gì nữa.

Lâm Miểu bối rối không hiểu tại sao Hoắc Dữ Xuyên tức giận như vậy, ngồi trong xe y như pho tượng điêu khắc từ băng.

Về đến nhà, Hoắc Dữ Xuyên tháo cà vạt đi lên lầu. Lâm Miểu lẽo đẽo theo sau dỗ dành: "Hoắc Dữ Xuyên, cậu đừng giận nữa mà......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tại sao tớ giận?"

Lâm Miểu c*̃ng không rõ lắm, nhưng nghe nói bạn trai giận thì cứ nhận lỗi là xong, thế là ngoan ngoãn nói: "Tớ sai rồi."

Hoắc Dữ Xuyên ném cà vạt xuống giường rồi quay đầu nhìn cậu: "Sai chỗ nào?"

Lâm Miểu nghĩ thầm hôm nay chỉ có chuyện bức ảnh, vậy chắc hắn giận chuyện này nhỉ?

Cậu thành khẩn nói: "Lẽ ra tớ phải nói với cậu về bức ảnh sớm hơn."

Nhưng Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa hài lòng: "Còn gì nữa?"

Còn gì nữa? Lâm Miểu không nghĩ ra được, do dự hỏi: "Còn nữa...... sao?"

Hoắc Dữ Xuyên đè cậu xuống giường.

"Hoắc Dữ Xuyên?"

Hơi thở ấm áp bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, hung hăng xâm nhập.

Hoắc Dữ Xuyên hôn rất mạnh bạo, quấn lấy lưỡi cậu nghiền ép, càng hôn càng sâu.

Lâm Miểu bị hôn đến nỗi không ngậm miệng lại được, môi cũng bỏng rát.

Nghe cậu ú ớ r.ên rỉ, Hoắc Dữ Xuyên mới nhả môi cậu ra rồi hôn từ cằm xuống cổ cậu, đến xương quai xanh thì cắn một cái không mạnh không nhẹ.

Lâm Miểu né tránh: "Hoắc Dữ Xuyên, đau......"

Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Còn sai chỗ nào nữa?"

Hai mắt Lâm Miểu rưng rưng, yếu ớt nói: "Chỗ, chỗ nào?"

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên càng sâu hơn, trong mắt phản chiếu hình bóng người dưới thân, dường như đang kìm nén gì đó.

Hắn kéo chăn trùm kín hai người.

"Hoắc Dữ Xuyên, ưm......"

Trong lúc hỗn loạn, Lâm Miểu cảm thấy dưới người lạnh toát, mơ màng nói: "Hoắc Dữ Xuyên, quần......"

Hoắc Dữ Xuyên nắm chân cậu, hơi thở nặng nề nóng như lòng bàn tay hắn, khàn giọng nói: "Kẹp chặt vào."

Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm, chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân nóng bừng......

Chăn phồng lên thành một khối, tiếng thở hổn hển hòa lẫn với tiếng ma sát, nhấp nhô lên xuống......

Sáng hôm sau, Lâm Miểu cuộn mình trong chăn nhìn Hoắc Dữ Xuyên đứng mặc đồ cạnh tủ quần áo, lẩm bẩm nói: "Hình như bẹn đùi tớ bị trầy rồi, hơi đau chút xíu."

Hoắc Dữ Xuyên đi tới rồi giơ tay định vén chăn lên, nhưng Lâm Miểu vội vàng níu lại: "Cậu làm gì vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Kiểm tra, bôi thuốc."

Lâm Miểu nắm chặt chăn không thả: "Tớ, tớ tự bôi được, cậu đưa thuốc cho tớ đi."

Hoắc Dữ Xuyên bất động nhìn cậu.

Lâm Miểu kéo chăn lên che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe, hỏi hắn: "Vậy là cậu hết giận rồi đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu phải giận cậu."

Lâm Miểu: "Chứ giận ai?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Giận tớ."

Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại giận mình?"

Hoắc Dữ Xuyên cúi người ôm cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu có thể...... dựa vào tớ nhiều hơn được không?"

Lâm Miểu mờ mịt: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cổ cậu: "Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nói với tớ ngay, đừng sợ gây rắc rối cho tớ, cũng đừng sợ ảnh hưởng đến công ty......"

"Đối với tớ, cậu mới là quan trọng nhất."

Tim Lâm Miểu đập mạnh, lồng ng.ực như được rót đầy canh nóng, ấm áp dễ chịu.

Cậu khẽ gật đầu: "Tớ biết rồi."

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Cậu có làm được không?"

Lâm Miểu: "Được......"

Hoắc Dữ Xuyên thả cậu ra rồi nói: "Vậy vén chăn lên đi, để tớ bôi thuốc cho cậu."

Lâm Miểu: "......" Hình như bẻ lái hơi nhanh thì phải?

Khi Lâm Miểu đến trường thì nghe Tưởng Nhạc Minh nói bài đăng về cậu và Hoắc Dữ Xuyên trên diễn đàn đã bị xóa, hình như hiệu trưởng Vương sai người xóa ngay trong đêm, còn gọi mấy lãnh đạo lên mắng một trận.

Lâm Miểu lên diễn đàn xem thử, phát hiện bài đăng kia đã biến mất, thay vào đó là mấy bài đăng kiểu như "CP Cá Mèo", "Cá Mèo", "Cờ bay phấp phới", "Chèo thuyền mỏi tay", cậu chưa kịp bấm vào thì thấy một tin nhắn gửi đến từ số lạ.

Mở ra xem, Lữ Hàm Tú hẹn gặp cậu ở quán cà phê ngoài trường sau giờ học.

Đọc tin nhắn này, Lâm Miểu lờ mờ đoán được phần nào - Góc chụp của tấm ảnh kia lộ rõ mặt cậu nhưng lại che kín Hoắc Dữ Xuyên.

Ý đồ hết sức rõ ràng.

Quả nhiên Lâm Miểu vừa gặp Lữ Hàm Tú thì bà đã thừa nhận ngay.

Tấm ảnh trên diễn đàn là do bà nhờ người đăng lên.

"Tôi c*̃ng chẳng định làm gì cả," bà nói, "Chỉ mong cháu rời xa Hoắc Dữ Xuyên thôi."

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào quán cà phê. Lâm Miểu ngồi cạnh cửa sổ nhìn mấy bức ảnh Lữ Hàm Tú đặt trên bàn, chụp cậu và Hoắc Dữ Xuyên nắm tay, ôm nhau......

Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cháu sẽ không rời xa cậu ấy đâu."

Lữ Hàm Tú nhíu mày: "Tôi đã nhờ người đăng được một lần thì có thể đăng thêm hai ba lần nữa......"

"Vậy cứ đăng đi," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Dù sao mọi người cũng biết hết rồi còn gì."

Lữ Hàm Tú: "......"

Lữ Hàm Tú nén giận nói tiếp: "Nó chỉ có hứng thú nhất thời với cháu thôi, có thể kéo dài được bao lâu chứ? Có đàn ông nào không lấy vợ đâu? Nó vẫn phải cưới Triệu tiểu thư thôi."

Lâm Miểu nói: "Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu."

Lữ Hàm Tú hừ lạnh: "Cháu tưởng nó một lòng một dạ với cháu sao?"

Bà lấy từ túi xách ra một xấp ảnh khác trải lên bàn.

Trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên và Triệu tiểu thư thân mật tình tứ, thậm chí còn hôn nhau.

"Nó vừa dụ dỗ cháu vừa hẹn hò với Triệu tiểu thư," Lữ Hàm Tú lạnh nhạt nói, "Cháu bị nó lừa cũng không biết, còn khờ dại ở đây ra vẻ yêu nhau sâu đậm nữa chứ."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm mấy bức ảnh kia, không nói năng gì.

"Cháu cũng đừng đau lòng quá," Lữ Hàm Tú an ủi, "Tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi, biết sớm chia tay sớm vẫn tốt hơn biết muộn, lãng phí mất bao năm tình cảm."

Bà nói với vẻ quân pháp bất vị thân: "Mặc dù nó là con tôi nhưng tôi không nỡ để cháu bị......"

"Dì ơi," Lâm Miểu chợt nói, "Đây là ảnh photoshop đúng không?"

Vẻ mặt Lữ Hàm Tú cứng đờ: "Sao, sao cơ...... Cháu nói lung tung gì thế?"

Lâm Miểu chỉ vào tấm ảnh hôn nhau rồi đỏ mặt nói: "Hoắc Dữ Xuyên không hôn kiểu này đâu ạ."

Lữ Hàm Tú: "......"
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 54: Nhìn một lần bao nhiêu tiền



Khi Lữ Hàm Tú nhận ảnh đã hỏi đi hỏi lại đối phương có dấu vết photoshop nào không? Có nhìn ra được không?

Đối phương vỗ ngực cam đoan dù có hỏa nhãn kim tinh cũng đừng hòng nhìn ra, đảm bảo chất lượng trăm phần trăm!

Đảm bảo gì chứ, chẳng phải bị phát hiện rồi sao?! Lữ Hàm Tú tức đến nỗi chỉ muốn chửi ầm lên - Trả tiền lại đây!

Nhưng bà không thể thừa nhận nên đành phải cứng cổ nói tiếp: "Hôn, hôn là hôn thôi, còn kiểu gì nữa?"

Lâm Miểu lí nhí cãi lại: "Cậu ấy hôn cháu không phải kiểu này đâu ạ."

Lữ Hàm Tú: "Nhưng nó hôn người khác vậy đó."

Lâm Miểu: "Cậu ấy nói chưa bao giờ hôn người khác cả."

Lữ Hàm Tú: "Nó lừa cháu thôi."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi nói: "Vậy để cháu về hỏi cậu ấy."

Lữ Hàm Tú: "......"

"Cháu hỏi nó tất nhiên nó sẽ chối rồi," Lữ Hàm Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Có đàn ông nào chịu thừa nhận mình bắt cá hai tay đâu?"

Lâm Miểu: "Nhưng không hỏi cậu ấy thì làm sao biết chuyện này có thật không?"

Lữ Hàm Tú: "Nó nói không phải thì cháu tin ngay à?"

Đôi mắt Lâm Miểu trong veo, "Cháu thân với cậu ấy nên đương nhiên phải tin cậu ấy rồi, không đúng sao ạ?"

Lữ Hàm Tú: "......"

Lữ Hàm Tú có vẻ khó thở nên hít sâu mấy lần, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng ra dằn xuống bàn.

Lâm Miểu giật thót --- Tình tiết hào môn kinh điển tới rồi: Cho cậu hai chục triệu, rời xa con tôi ngay đi!

Cậu chưa kịp nghĩ kỹ mình cần tiền hay cần người thì nghe Lữ Hàm Tú nói: "Bảo Hoắc Dữ Xuyên chuyển cho tôi hai chục triệu, tôi sẽ mặc kệ hai đứa." (~71 tỷ)

Lâm Miểu: "......"

Buổi tối tan học, Lâm Miểu vừa xuống lầu đã thấy Hoắc Dữ Xuyên đứng chờ cách đó không xa.

Đám sinh viên đi ngang qua ngoái lại nhìn họ rồi xì xào gì đó, hình như vẫn đang bàn tán chuyện xảy ra trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường.

Lâm Miểu đeo ba lô chạy tới, tươi cười sà vào lòng Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên ôm chặt cậu rồi cúi đầu thì thầm vào tai cậu: "Nhiều người nhìn lắm đấy......"

Gò má Lâm Miểu nóng ran nhưng vẫn không buông tay mà lẩm bẩm nói: "Nhìn thì nhìn, họ thấy ảnh chụp lén rồi, thêm lần này cũng đâu có sao."

Hoắc Dữ Xuyên cười nắm tay cậu đi ra cổng trường.

Có mấy nữ sinh chen nhau đến gần, vừa ngại ngùng vừa phấn khích hét lên: "Chúc hai cậu hạnh phúc nhé!"

Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu: "...... Cảm ơn."

Trên đường đi, mọi người luôn miệng chúc họ: "Phải hạnh phúc đấy nhé!"

"Bên nhau trọn đời!"

"Đầu bạc răng long!"

"Vĩnh kết đồng tâm!"

......

Lâm Miểu ngượng chín mặt, vội vàng kéo Hoắc Dữ Xuyên đến một con đường vắng.

Hoắc Dữ Xuyên nhịn cười trêu cậu: "Chẳng phải cậu nói muốn nhìn thì nhìn à?"

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Nhưng cũng đâu thể nhìn mãi được, cứ như xem khỉ vậy......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ, lần sau thu tiền họ."

Lâm Miểu: "......" Xem mình là khỉ thật đấy à?!

Lâm Miểu chợt nghĩ muốn xem khỉ như Hoắc Dữ Xuyên phải tốn bao nhiêu tiền?

Hoắc Dữ Xuyên thấy cậu nhìn mình từ trên xuống dưới thì thắc mắc: "Sao thế?"

Lâm Miểu: "Nhìn cậu một lần bao nhiêu tiền?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Mặc đồ hay không mặc đồ?"

Lâm Miểu kinh hãi: "Cậu còn muốn khỏa thân cho người khác xem nữa à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Cho cậu xem thôi."

Vành tai Lâm Miểu nóng bừng, lúng túng đi tới trước: "Tớ xem không trả tiền đâu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu cười: "Ừ."

Lâm Miểu đưa tay xoa tai, nhớ lại Hoắc Dữ Xuyên nói gặp chuyện gì cũng phải nói với hắn.

"Hôm nay mẹ cậu đến tìm tớ đấy."

Hoắc Dữ Xuyên không hề bất ngờ, "Bà ấy nói gì?"

Lâm Miểu: "Nói cậu bắt cá hai tay, vừa dụ dỗ tớ vừa hẹn hò với Triệu tiểu thư."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Thấy hắn không nói gì, Lâm Miểu hỏi: "Cậu sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Hối hận."

Lâm Miểu: "Hối hận gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Lẽ ra khi biết bà ấy đến tìm cậu, tớ phải kéo bà ấy đi ngay mới đúng."

Lâm Miểu lắc lắc tay hắn, ngại ngùng nói nhanh: "Không sao, tớ biết cậu chỉ thích tớ thôi mà."

Hoắc Dữ Xuyên dừng lại, nhìn chằm chằm môi cậu rồi nói: "Không nghe rõ."

Lâm Miểu không lặp lại mà ngượng ngùng đổi chủ đề: "Mẹ cậu còn đưa cho tớ một tấm thẻ rồi bảo cậu chuyển cho bà ấy hai chục triệu, từ nay về sau bà ấy sẽ mặc kệ tụi mình."

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ, để Tiểu Trịnh chuyển cho bà ấy hai ngàn tệ." (~7,1 triệu)

Lâm Miểu: "......" Có keo quá không vậy?

Đi được nửa đường, họ trông thấy Dư Cận Vãn hối hả chạy đi đâu đó.

Lâm Miểu chào anh: "Thầy Dư."

Dư Cận Vãn gật đầu đáp lại, thấy hai bàn tay nắm chặt của họ thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Anh cũng có mặt trong buổi lễ hôm qua, thấy Hoắc Dữ Xuyên đi về phía Lâm Miểu thì chợt nhớ đến Hạ Tòng Sơn.

Anh tự hỏi đến khi nào họ mới có thể đường hoàng đứng trước mặt người khác như vậy......

Hạ Tòng Sơn chờ cạnh tường rào, chờ mãi cũng chán nên ngồi xổm đếm lá rụng, mỗi chiếc lá tượng trưng cho một thầy Dư, đếm tới hai trăm năm mươi rốt cuộc cũng thấy Dư Cận Vãn đi tới.

Hạ Tòng Sơn lập tức cười ngốc.

Lần trước hắn nói muốn hẹn hò lén lút với Dư Cận Vãn, cũng chẳng quan tâm đối phương có đồng ý hay không mà ngày ngày đến đây chờ anh.

Nhưng không phải ngày nào cũng gặp được vì có lúc Dư Cận Vãn bị xe nhà mình đón đi.

Hạ Tòng Sơn cũng chẳng còn cách nào, trước khi được cha Dư Cận Vãn chấp nhận, thỉnh thoảng lén lút gặp người rồi ôm người hôn là đã thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng hôm nay Dư Cận Vãn lại chủ động khều tay hắn.

Tim Hạ Tòng Sơn đập loạn, lập tức nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, chỉ muốn hét thật to rồi bế anh xoay mấy vòng.

Trước đây hắn luôn vồ vập ôm hôn anh, mặc dù Dư Cận Vãn không phản kháng nhưng cũng chưa bao giờ chủ động.

Sau đó hắn nghe thấy Dư Cận Vãn nói: "Hôm nay...... em không muốn về nhà."

Hạ Tòng Sơn chẳng còn biết Đông Tây Nam Bắc gì nữa, nhanh nhảu nói: "Vậy anh đưa em ra ngoài nhé!"

Thế là Hoắc Dữ Xuyên và Lâm Miểu đi cửa sau để tránh mọi người trông thấy Hạ Tòng Sơn dang tay nói với thầy Dư ngồi trên bờ tường đối diện: "Nhảy xuống đi, anh đỡ em."

Dư Cận Vãn do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhảy vào vòng tay Hạ Tòng Sơn.

Hạ Tòng Sơn ôm anh, vừa quay đầu lại thì giật nảy mình: "Hai cậu định hù chết người à!"

Dư Cận Vãn vội vàng buông Hạ Tòng Sơn ra.

Lâm Miểu cũng rất kinh ngạc: "Sếp Hạ, Thầy Dư......"

Hoắc Dữ Xuyên quay đầu nhìn bức tường rồi lại nhìn Hạ Tòng Sơn.

"Nhìn gì mà nhìn?" Hạ Tòng Sơn thản nhiên nói: "Chưa thấy trèo tường ngoại tình bao giờ à?"

Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu: "......"
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 55: Đem vợ anh đi đi



Lâm Miểu bị hai chữ "ngoại tình" làm sửng sốt, trố mắt nhìn thầy Dư điềm đạm hiền lành của mình.

Dư Cận Vãn c*̃ng không ngờ Hạ Tòng Sơn nói vậy nên thốt lên: "Nói bậy bạ gì đó......"

Hạ Tòng Sơn lập tức sửa lời: "Ý anh là hẹn hò, hẹn hò ấy mà."

Hắn quay sang hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sao hai cậu không đi cổng chính mà tới đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tụi tôi cũng hẹn hò."

Hạ Tòng Sơn kéo Dư Cận Vãn đi: "Vậy các cậu cứ thong thả hẹn hò đi, tụi tôi đi trước đây."

Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn lấm lét nhìn quanh như ăn trộm, "...... Nhìn anh ấy cứ như muốn bắt thầy Dư đem bán vậy."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Báo cảnh sát đi."

Lâm Miểu: "Thôi, anh ấy mà bị bắt thì tớ đâu còn chỗ làm nữa."

Hoắc Dữ Xuyên véo má cậu: "Phải nói Hạ Tòng Sơn trao giải nhân viên gương mẫu cho cậu mới được."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên: "Có tiền thưởng không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không có thì gọi cảnh sát tới bắt anh ta."

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên dẫn cậu đi ăn, ăn xong Lâm Miểu vẫn cần cù chăm chỉ đi làm nên Hoắc Dữ Xuyên đành phải đưa cậu đến "Mạc Sắc".

Họ vừa đến nơi thì thấy thầy Dư say khướt nằm trong lòng Hạ Tòng Sơn.

Hai người lập tức nhìn Hạ Tòng Sơn với vẻ trách móc.

Hạ Tòng Sơn: "......"

Hạ Tòng Sơn lười giải thích nên xua tay đuổi Lâm Miểu đi làm việc.

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững nói: "Anh không sợ bị chủ tịch Dư chôn sống à?"

Hạ Tòng Sơn đưa tay vu.ốt ve gò má ấm áp của Dư Cận Vãn: "Cậu ấy nói không muốn về mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cho nên anh chuốc say người ta sao?"

"Chuốc say gì hả?" Hạ Tòng Sơn oan ức nói: "Tôi chỉ không cản cậu ấy thôi."

Dư Cận Vãn mới uống một ly đã gục.

Hạ Tòng Sơn nhìn gương mặt mơ màng của anh, rầu rĩ hỏi: "Cậu nói xem phải làm sao thì cha cậu ấy mới chịu cho cậu ấy hẹn hò với tôi đây? Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng nghĩ ra cách gì, nghĩ đến độ hói đầu luôn."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy mua tóc giả đội đi."

Hạ Tòng Sơn suýt nhảy dựng lên đánh hắn.

Hoắc Dữ Xuyên nói thêm: "Tặng nhà tặng xe."

"Nhưng cha cậu ấy giàu hơn tôi mà, ai thèm chứ?" Hạ Tòng Sơn cảm thấy lời khuyên này chẳng đáng tin chút nào, hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cha Lâm Miểu có chịu cho hai cậu đến với nhau không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không."

Hai mắt Hạ Tòng Sơn sáng lên, tựa như tìm được tri âm: "Vậy cậu định làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa nghĩ ra."

Hạ Tòng Sơn không học hỏi được kinh nghiệm nên tức giận nói: "Sao cậu vô dụng quá vậy?!"

Hoắc Dữ Xuyên hừ lạnh: "Anh hữu dụng mà còn phải ngoại tình sao?"

Hạ Tòng Sơn đính chính: "Đã bảo là hẹn hò cơ mà."

Nói xong hắn lại thở dài: "Ngày nào hai cậu cũng dính nhau như sam, đương nhiên không cần sốt ruột rồi, còn tôi muốn gặp một lần cũng khó...... Thôi bỏ đi, không thèm nghe cậu nói nữa."

Hắn bế người lên lầu, về căn phòng mình hay ở rồi đặt người xuống giường.

"Uống không giỏi mà còn uống nữa," hắn vén tóc trên trán Dư Cận Vãn, nhẹ nhàng nói, "Mới uống một ly đã say rồi."

Dư Cận Vãn hé mắt ra, lẩm bẩm gọi: "Hạ Tòng Sơn......"

Trong lòng Hạ Tòng Sơn mềm nhũn, nhịn không được hôn anh một cái.

Dư Cận Vãn đưa tay sờ mặt hắn.

Hạ Tòng Sơn nắm lấy ngón tay anh rồi hỏi: "Anh vẫn thắc mắc sao em đến đây làm bồi bàn vậy? Thiếu tiền à?"

Dư Cận Vãn lắc đầu, một lát sau mới hờn dỗi lẩm bẩm: "Anh chẳng nhớ em gì cả."

Hạ Tòng Sơn khó hiểu: "Không nhớ em là sao?"

Dư Cận Vãn cụp mắt xuống, giọng nói nghe không rõ lắm: "Từng gặp rồi mà......"

Lần đầu tiên đến đây, anh vẫn chưa làm bồi bàn, nhưng hôm đó anh mặc sơ mi trắng nên bị một gã khách say rượu tưởng là bồi bàn, cứ đeo bám anh mãi.

Hạ Tòng Sơn vội vàng chạy tới kéo gã đàn ông kia ra ngoài đập một trận.

Từ đó trở đi "Mạc Sắc" mới có quy định nhân viên phục vụ có thể đeo khẩu trang.

Nhưng Hạ Tòng Sơn lại không nhớ anh, có lẽ chỉ nhớ có người suýt bị sàm sỡ nhưng lại quên mất hình dáng người đó.

"Không nhớ......" Anh lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên về sớm đón Lâm Miểu, trên đường đi Lâm Miểu đòi ăn bánh kem nên hắn rẽ vào tiệm bánh.

Khi đến nơi, họ trông thấy Triệu Gia Âm đang ngồi ăn bánh trong tiệm.

"Triệu tiểu thư?"

Triệu Gia Âm cười: "Trùng hợp quá nhỉ......"

Cô gọi Lâm Miểu: "Miểu Miểu, đến ăn bánh với chị đi."

Ngửi thấy mùi bánh kem thơm lừng, Lâm Miểu đồng ý ngay.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn quanh một vòng: "Hoắc Minh Triết cũng ở đây à?"

"Mắc mớ gì tới anh ta," Triệu Gia Âm lạnh lùng nói, "Chỉ có mình tôi thôi."

Hoắc Dữ Xuyên vỡ lẽ: "Cãi nhau à?"

"Không, có gì để cãi đâu," Triệu Gia Âm bình luận, "Đàn ông thúi vô tình vô nghĩa."

Cô chống cằm nhìn Lâm Miểu ngoan ngoãn ăn bánh kem rồi trêu cậu: "Đâu như Miểu Miểu, cưng ơi là cưng, chị thích em lắm."

Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Dữ Xuyên đã lấy điện thoại ra rồi lạnh lùng nói: "Phải ghi âm gửi cho Hoắc Minh Triết mới được."

"Ờ," Triệu Gia Âm thản nhiên nói, "Vậy cậu gửi nhiều vào."

Cô xích lại gần điện thoại nói: "Hoắc Minh Triết là đồ khốn."

Sau đó điện thoại lập tức reo vang, màn hình hiện tên người gọi là "Hoắc Minh Triết".

Lâm Miểu: "......" Quả nhiên không thể chửi người giữa ban ngày mà!

Hoắc Dữ Xuyên liếc nhìn Triệu Giai Âm: "Chị có nghe không?"

Triệu Gia Âm lập tức cúp máy.

Hoắc Dữ Xuyên c*̃ng không ngạc nhiên mà nhắn tin cho Hoắc Minh Triết: "Vợ anh cúp máy rồi."

Sau đó điện thoại lại reo lên.

Hoắc Dữ Xuyên đành phải đi ra xa nghe máy: "Đem vợ anh đi đi."

Hoắc Minh Triết cười: "Cô ấy đến tìm cậu à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chị ta đang quấy rối vợ tôi kìa."

"Có vợ rồi à," Hoắc Minh Triết nói, "Anh còn tưởng hai đứa sẽ làm bạn cả đời nữa chứ......"

"Giả bộ làm gì," Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ anh không biết chuyện xảy ra ở lễ kỷ niệm thành lập đại học A à?"

"Biết chứ," Hoắc Minh Triết nói, "Trước đây giữ kín như bưng, còn bây giờ lại khoe ra, ngay cả ông già cũng biết rồi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thì sao?"

Hoắc Minh Triết: "Ông ấy gọi cậu cuối tuần về ăn cơm đấy."

Hoắc Dữ Xuyên không có phản ứng gì mà chỉ nói: "Biết rồi."

Hắn cúp máy, khi trở lại thì Lâm Miểu đang chọn bánh kem mang về nhà.

Hắn nhìn Lâm Miểu mải mê chọn bánh trong tủ, tóc vểnh lên mấy sợi, hỏi nhân viên bán hàng gì đó rồi cười tít mắt.

Triệu Gia Âm trầm ngâm nói: "Tôi cũng nghe chuyện của cậu rồi, e là lần này về không dễ qua cửa đâu."

Cô nhắc nhở: "Cậu cũng biết mà, bọn họ chỉ quan tâm lợi ích, môn đăng hộ đối, hôn nhân thương mại thôi, còn lâu mới cho cậu và Lâm Miểu......"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ nói mình thích Hoắc Minh Triết."

Triệu Gia Âm: "......"
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 56: Chửi một câu hôn một cái



Lâm Miểu chọn bánh xong trở lại, bắt gặp vẻ mặt Triệu Gia Âm rất lạ, biểu cảm hết sức khó tả.

Cậu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Triệu tiểu thư: "Sao thế ạ?"

"Không có gì," Triệu Gia Âm cười gượng, "Chỉ là nghe thấy chuyện tà đạo thôi."

Lâm Miểu càng khó hiểu hơn: "Tà đạo gì ạ?"

"Tốt nhất là em đừng nghe, nếu không sẽ gặp ác mộng đấy." Triệu Gia Âm xách túi đứng dậy rồi cười nói với Lâm Miểu: "Mấy ngày nay chị ở khách sạn đối diện, khi nào rảnh tới chơi với chị nhé."

Không đợi Lâm Miểu trả lời, Hoắc Dữ Xuyên đã nói ngay: "Chị chơi với Hoắc Minh Triết đi."

Triệu Gia Âm lườm hắn rồi bỏ đi.

Hoắc Dữ Xuyên và Lâm Miểu cũng xách bánh kem lên xe về nhà. Trên đường đi, Hoắc Dữ Xuyên nói với Lâm Miểu cuối tuần mình phải về nhà họ Hoắc một chuyến.

Lâm Miểu nhíu mày. Cậu biết Hoắc Dữ Xuyên không thích về nhà họ Hoắc, trước kia mỗi lần trở về hắn đều bực bội, có lẽ không phải là ký ức gì vui vẻ.

"Vì chuyện ở lễ kỷ niệm thành lập trường đúng không?"

Lâm Miểu hơi hối hận --- Nếu cậu xử lý bức ảnh trên diễn đàn sớm hơn thì Hoắc Dữ Xuyên đã không......

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay xoa đôi mày nhíu chặt của cậu: "Lần này không biết thì lần sau cũng biết thôi."

Lâm Miểu buồn buồn gật đầu rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ...... cũng phải gặp cha cậu sao?"

"Không cần đâu." Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, trong mắt lộ ra một cảm xúc mà Lâm Miểu không thể nào hiểu được, "Cậu không cần gặp ai hết."

Lâm Miểu vẫn lo lắng: "Vậy cậu về một mình à?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên véo má cậu, "Cậu ở nhà chờ tớ được không?"

Lâm Miểu cúi đầu nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Có khi nào họ mắng cậu không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ nhớ kỹ để cậu mắng lại cho tớ nhé."

Dù có mắng lại thì những lời kia vẫn rất khó nghe, đâu phải cứ giả vờ không nghe thấy thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nghe là nghe, trong lòng vẫn sẽ rất buồn.

Lâm Miểu không nghĩ ra được lời an ủi nào, chỉ có thể nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu cậu buồn thì nhớ đến những chuyện vui vẻ đi."

Cậu quyết định giúp Hoắc Dữ Xuyên nhớ lại: "Lúc nào thì cậu thấy vui vẻ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Lúc cậu hôn tớ."

Lâm Miểu đỏ mặt: "Cậu......"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức tìm được cách giải quyết, chồm tới gần Lâm Miểu nói: "Vậy họ mắng tớ một câu thì cậu hôn tớ một cái nhé."

Hắn nói: "Tớ chỉ việc đếm số câu thôi, sẽ không buồn nữa."

Lâm Miểu: "......"

Thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên về nhà họ Hoắc một mình.

Khi hắn đến thì Hoắc Minh Triết vẫn chưa về.

Nhưng Hoắc Thành Đống đang ở đó, vừa thấy Hoắc Dữ Xuyên thì hả hê nói: "Ồ, về rồi à?"

Hoắc Dữ Xuyên làm ngơ hắn.

Hoắc Thành Đống bị phớt lờ thì hậm hực nói: "Anh cứ chờ bị đánh chửi đi, cha đang cáu lắm đấy."

Lữ Hàm Tú cũng đi tới lôi kéo Hoắc Dữ Xuyên, dặn hắn gặp cha mình đừng nói lung tung.

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà đi vào phòng làm việc của Hoắc Thiệu Nguyên.

Hai năm nay Hoắc Thiệu Nguyên đi đứng bất tiện nên người nhà làm cho ông một chiếc xe lăn để tiện di chuyển. Khi Hoắc Dữ Xuyên gõ cửa bước vào thì thấy ông ngồi nghiêng trên xe lăn hút thuốc, mùi thuốc lá đắng chát xộc vào mũi Hoắc Dữ Xuyên.

Rèm cửa trong phòng làm việc chỉ kéo một nửa nên hơi tối. Hoắc Thiệu Nguyên không quay đầu nhìn hắn mà im lặng nhả khói.

Hoắc Dữ Xuyên cũng không nói gì.

Đây là sự ngột ngạt quen thuộc chưa bao giờ biến mất kể từ lần đầu tiên hắn về đây.

Năm đó cũng ở chỗ này, cũng trong ánh sáng lờ mờ như vậy, Hoắc Thiệu Nguyên liếc hắn một cái rồi đuổi hắn ra ngoài.

Chỉ khác là lúc đó Hoắc Thiệu Nguyên đang đứng và cao hơn hắn rất nhiều, hắn phải ngẩng mặt lên để nhìn ông.

Nhưng giờ Hoắc Dữ Xuyên đứng đây, dù chân Hoắc Thiệu Nguyên có lành lại và đứng dậy được thì cũng chẳng cao bằng hắn.

Hồi lâu sau, Hoắc Thiệu Nguyên hút hết điếu thuốc mới quay lại nói: "Lâu lắm rồi con chưa về đây."

Một câu.

Hoắc Dữ Xuyên đếm.

"Ta thấy công ty bận bịu nên c*̃ng không quản con."

Hai câu.

"Nhưng con phải có chừng mực chứ."

Ba câu.

"Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, còn cần ta dạy con hay sao?"

Xem như ba câu đi, tổng cộng là sáu câu.

"Chơi qua đường thì được, nhưng kết hôn phải chọn người nào môn đăng hộ đối......"

Hoắc Dữ Xuyên chợt hỏi: "Vậy Hoắc Minh Triết có môn đăng hộ đối không?"

Hoắc Thiệu Nguyên nhất thời không hiểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu cha đồng ý thì con sẽ kết hôn với Hoắc Minh Triết."

Hoắc Thiệu Nguyên: "......"

Trong thư phòng chợt vang lên tiếng loảng xoảng, theo sau là tiếng quát của Hoắc Thiệu Nguyên: "Mày nói cái gì?!"

"Mày điên à?!"

Hoắc Thành Đống nghe lén ngoài cửa sợ mất vía, lúc cuống quýt chạy đi còn nghe Hoắc Dữ Xuyên nói: "Nếu anh ta chọn Triệu Gia Âm thì con có thể chia rẽ bọn họ."

Hoắc Minh Triết từ bên ngoài về, chưa kịp vào nhà đã thấy Hoắc Thành Đống hấp tấp chạy ra, suýt nữa thì đâm sầm vào hắn.

"Gì thế?" Hoắc Minh Triết cười nói: "l* m*ng."

Hoắc Thành Đống như gặp phải ma, lắp bắp nói: "Anh cả, Hoắc Dữ Xuyên...... đòi kết hôn với anh đấy."

Nụ cười của Hoắc Minh Triết đông cứng trên mặt: "...... Anh đã tạo nghiệp gì chứ?"

Hôm nay Hoắc Dữ Xuyên chưa ăn cơm đã bị đuổi đi.

Nhưng hắn còn việc chưa làm xong nên đến khách sạn đặt phòng ở qua đêm.

Hắn tắm xong đi ra, trông thấy Lâm Miểu gọi điện cho mình mấy phút trước.

Hắn gọi lại.

Lâm Miểu lập tức nghe máy: "Hoắc Dữ Xuyên?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên đáp, "Tối nay cậu không đi làm ở chỗ Hạ Tòng Sơn à?"

Lâm Miểu ấp úng: "Tớ xin nghỉ một ngày."

Cậu hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu về nhà sao rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Bị đuổi đi rồi."

Lâm Miểu cũng chẳng bất ngờ mà chỉ hỏi hắn: "Cậu buồn lắm đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu có, hôm nay tớ đếm được sáu trăm câu lận."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu sửng sốt: "Người nhà họ Hoắc các cậu mắng giỏi vậy sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Một mình Hoắc Thành Đống đã mắng ba trăm câu rồi."

Lâm Miểu lập tức nổi giận: "Lần sau tớ sẽ may miệng nó lại!"

Hoắc Dữ Xuyên bật cười.

Lâm Miểu hơi nguôi giận: "Cậu vui hơn chưa?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên ngã xuống nệm êm rồi thì thầm: "Nhớ cậu ghê cơ."

Ở đầu dây bên kia, Lâm Miểu đắc ý hỏi: "Vậy cậu có muốn gặp tớ không?"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức bật dậy khỏi giường rồi nhìn ra cửa phòng.

Hắn xuống giường, vừa áp điện thoại vào tai vừa chậm rãi đi tới.

"Muốn."

Lâm Miểu hăng hái nói: "Vậy cậu mở......"

Cửa phòng bật mở, Lâm Miểu đang đứng ngoài cửa.

Lâm Miểu sửng sốt giây lát rồi bất mãn nói: "Tớ chưa nói hết mà, sao cậu lại mở cửa......"

Còn chưa dứt lời thì cậu đã bị Hoắc Dữ Xuyên bế vào phòng hôn tới tấp.

Giờ hôn luôn sao? Lâm Miểu mơ màng tự hỏi hôn sáu trăm cái thì miệng mình có bị rách không?
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 57: Vậy đổi cái khác nhé?



Lâm Miểu ngẩng mặt lên, lưng dựa vào tường, hé môi tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên mới tắm xong nên người còn ẩm ướt, áo choàng tắm hở rộng kề sát Lâm Miểu.

Lâm Miểu ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, dường như mình cũng ướt sũng.

Hoắc Dữ Xuyên ôm eo cậu hôn hồi lâu vẫn chưa buông ra, Lâm Miểu cũng chẳng biết đã hôn mấy lần.

Cậu hơi ngạt thở nên nắm cánh tay Hoắc Dữ Xuyên đẩy ra, người trên thân mới lùi lại chút xíu.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn đôi mắt ướt át của cậu, khàn giọng hỏi: "Sao cậu biết tớ ở đây?"

Lâm Miểu thở hổn hển: "Tớ hỏi Tiểu Trịnh."

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên khóe môi cậu rồi nói: "Chẳng phải cậu nói ở nhà đợi tớ sao?"

"Tớ sợ cậu buồn mà," Lâm Miểu nói khẽ, "Tớ muốn ở bên cậu."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chăm chú, lại nhịn không được hôn tiếp, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn lúc nãy, bế cậu vào trong rồi đè cậu xuống giường êm.

Lâm Miểu ôm cổ hắn, miệng bị hôn tê rần, nhưng Hoắc Dữ Xuyên chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại, người hắn càng lúc càng nóng, hơi thở nóng hổi làm Lâm Miểu cũng nóng theo.

"Hoắc Dữ Xuyên," cậu thì thầm đứt quãng, "Miệng tớ sắp sưng lên rồi...... Sáu trăm lần có nhiều quá không vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nhổm dậy nhìn cậu, có thể nghe rõ tiếng thở d.ốc. Hắn đưa tay vu.ốt ve đôi môi đỏ mọng của Lâm Miểu rồi chậm rãi hỏi: "Vậy đổi cái khác nhé?"

Đầu óc Lâm Miểu hỗn loạn, "Đổi gì cơ?"

Hoắc Dữ Xuyên hôn lên cổ cậu, lòng bàn tay lướt dọc sống lưng xuống dưới......

Lâm Miểu rùng mình thở d.ốc.

Hoắc Dữ Xuyên ngẩng đầu hỏi khẽ: "Được không?"

Hơi nước trên người Hoắc Dữ Xuyên như hóa thành khí nóng, Lâm Miểu mơ màng đưa tay sờ sống mũi cao vút của hắn rồi lại sờ từ cằm đến yết hầu nhô cao......

"Hoắc Dữ Xuyên......"

Cậu lẩm bẩm gọi, ngón tay luồn vào vạt áo choàng tắm hở rộng của Hoắc Dữ Xuyên......

Ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên tối đi, lập tức kéo chăn sang.

Quần áo vương vãi khắp sàn, những âm thanh vỡ vụn từ từ tràn ra. Lâm Miểu ôm chặt Hoắc Dữ Xuyên dưới chăn, toàn thân run rẩy, vừa khóc vừa cắn vai Hoắc Dữ Xuyên, nhưng cắn xong lại sợ hắn đau......

Sau đó Hoắc Dữ Xuyên càng mạnh bạo hơn.

Lâm Miểu chịu không nổi gọi tên hắn, nhưng Hoắc Dữ Xuyên cứ như không nghe thấy, hôn lên khóe mắt ướt sũng của cậu rồi thì thầm gọi "Miểu Miểu" trong cơn hỗn loạn......

Lâm Miểu không biết mình đã khóc bao lâu, khi Hoắc Dữ Xuyên chịu dừng lại thì cậu mới hơi tỉnh táo, nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Hoắc Dữ Xuyên bế cậu đi tắm, không hiểu sao vào phòng tắm lại khóc thêm một lúc lâu, cuối cùng ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng còn hoảng sợ nghĩ Hoắc Dữ Xuyên điên thật rồi......

Hoắc Dữ Xuyên nghe cậu nói mớ thì cười hôn cậu một cái, sau đó ôm người chui vào chăn.

Hoắc Dữ Xuyên ngủ đến trưa, lúc dậy thấy Lâm Miểu vẫn còn ngủ say nên bảo Tiểu Trịnh mua ít đồ ăn.

Hắn mở điện thoại ra xem, có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn của Hoắc Minh Triết.

Hoắc Minh Triết hoảng loạn hiếm thấy, hỏi hắn có phải điên rồi không?

Hoắc Dữ Xuyên trả lời: "Điên thì có sao."

Huyệt thái dương của Hoắc Minh Triết giật mạnh - Hoắc Dữ Xuyên thì hay rồi, vừa bị đuổi đã chạy mất, bỏ lại hắn như tù nhân trong nhà, bị hết người này đến người khác thẩm vấn, hỏi hắn và Hoắc Dữ Xuyên có chuyện gì, là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi.

Hoắc Minh Triết chỉ có thể nói Hoắc Dữ Xuyên bị điên.

Mẹ Hoắc Minh Triết nghe tin suýt ngất xỉu, luôn miệng hỏi Hoắc Dữ Xuyên đã làm gì hắn chưa, còn giục hắn mau kết hôn với Triệu Gia Âm để Hoắc Dữ Xuyên đừng tơ tưởng nữa.

Căn dặn hắn xong, mẹ hắn lại chạy đến khóc trước mặt cha hắn, cuối cùng còn cầu xin Hoắc Thiệu Nguyên đừng quản Hoắc Dữ Xuyên nữa, chỉ cần hắn không đeo bám Hoắc Minh Triết thì hẹn hò với đàn ông nào cũng được.

Mẹ Hoắc Minh Triết không phải vợ trên danh nghĩa của Hoắc Thiệu Nguyên, trước khi kết hôn ông đã có Hoắc Minh Triết. Hoắc Minh Triết ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, già dặn hơn các bạn đồng trang lứa. Hoắc Thiệu Nguyên rất hài lòng về hắn nên đón hắn về làm con trưởng.

Mấy năm sau, Hoắc Dữ Xuyên cũng về nhà họ Hoắc. Hoắc Thiệu Nguyên vốn chẳng kỳ vọng gì ở hắn, nhưng Hoắc Dữ Xuyên trưởng thành rất nhanh, dần bộc lộ năng lực ở mọi phương diện, ngay cả công ty sắp phá sản ở thành phố A cũng vực dậy được.

Từ đó trở đi, hắn và Hoắc Minh Triết là hai đứa con Hoắc Thiệu Nguyên ưng ý nhất.

Nhưng Hoắc Thiệu Nguyên không ngờ có ngày mình lại nghe thấy một trong hai đứa con trai này đòi cưới đứa còn lại.

Hôm đó ông sốc đến nỗi suýt bật dậy vác xe lăn nện Hoắc Dữ Xuyên.

Nhưng ông đã quá già nên không đánh nổi Hoắc Dữ Xuyên.

Lữ Hàm Tú hoảng sợ trốn ra ngoài, gọi điện cho Hoắc Dữ Xuyên cả đêm nhưng chẳng ai nghe, qua hôm sau Hoắc Dữ Xuyên mới gọi lại.

"Rốt cuộc mày đang làm gì vậy?!" Lữ Hàm Tú vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Sao còn mập mờ với Hoắc Minh Triết nữa? Chẳng phải mày thích thằng Lâm Miểu kia hả?!"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Nhưng mẹ không đồng ý mà?"

"Mẹ......" Lữ Hàm Tú thảng thốt: "Nhưng Hoắc Minh Triết càng không được, nó là anh mày đấy!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy con muốn Lâm Miểu."

Lữ Hàm Tú: "Nó c*̃ng không......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy con sẽ đeo bám Hoắc Minh Triết."

Lữ Hàm Tú: "......"

Lữ Hàm Tú mệt mỏi khuyên nhủ: "Mày không sợ bị cha mày đuổi đi rồi lấy lại công ty à? Nếu vậy mày chẳng còn gì nữa đâu."

Hoắc Dữ Xuyên không phản ứng mà chỉ nói: "Nhà họ Hoắc làm ăn lớn vậy, sao lại không còn gì?"

"Bao năm nay đâu phải con làm không công cho bọn họ."

Hắn hờ hững nói: "Người nên sợ là cha con mới đúng."

Khi Lâm Miểu ngủ dậy đã là xế chiều.

Cậu mơ màng mở mắt ra, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh giường xoa má cậu, gọi cậu dậy ăn cơm.

Toàn thân Lâm Miểu bủn rủn, hai chân như còn bị Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt, vừa nhúc nhích đã đau nhói.

"Dậy không nổi," cậu thều thào nói, "Cứ như bị xe tải cán qua vậy......"

Cậu hờn dỗi liếc Hoắc Dữ Xuyên: "Đều tại cậu hết."

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên thành khẩn nhận lỗi, "Đều tại tớ hết."

Hắn xoa trán Lâm Miểu rồi hỏi cậu có thấy chóng mặt không.

Lâm Miểu gật đầu.

Hoắc Dữ Xuyên nhíu mày, nhưng hình như Lâm Miểu không bị sốt, "Không bị sốt chứ?"

"Không có," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Cả người như đang lắc qua lắc lại vậy, hơi chóng mặt chút xíu."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười, lại hôn cậu một cái.

Lâm Miểu hầm hừ cảnh cáo: "Lần sau không được làm mạnh vậy nữa."

Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau là lúc nào?"

Lâm Miểu: "......"

Trọng điểm đâu phải cái này!
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 58: Sao lại thiếu nợ nữa



Hôm nay Lâm Miểu nằm bẹp dí trên giường.

Được Hoắc Dữ Xuyên đút cháo xong, cậu lại ngủ li bì, trong mơ cũng có cảm giác lắc lư nên lẩm bẩm nói mớ: "Hoắc Dữ Xuyên, đừng làm nữa......"

Hoắc Dữ Xuyên điềm tĩnh đắp chăn cho cậu.

Khi Lâm Miểu tỉnh dậy thì trời đã tối.

Hoắc Dữ Xuyên mặc áo choàng tắm ngồi cạnh giường làm việc trên laptop.

Lâm Miểu chậm chạp chớp mắt nhìn hắn, đầu óc dần tỉnh táo lại, phát hiện mình vẫn còn ở trong khách sạn.

Cậu vừa cựa quậy thì hai chân mỏi nhừ, muốn nhấc lên cũng không được.

Thấy cậu tỉnh ngủ, Hoắc Dữ Xuyên đứng dậy rót ly nước ấm rồi cho cậu uống mấy hớp.

Cổ họng Lâm Miểu dễ chịu hơn, làu bàu nói: "Tớ phải về thôi, ngày mai còn đi học nữa......"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu: "Lớp phó học tập của chúng ta vẫn chăm học như xưa nhỉ."

Lâm Miểu ngẩn ngơ, tựa như trở lại thời cấp hai.

Cậu ngẩn ra một lát rồi lẩm bẩm phản bác: "Tớ đâu còn nhỏ nữa."

Hoắc Dữ Xuyên cười khẽ: "Vậy xin nghỉ một hôm được không? Ngày mai hẵng về."

Lâm Miểu nghĩ ngợi giây lát rồi nói: "Ừ."

Sau đó cậu lại nhíu mày hỏi: "Nhưng tớ biết lấy lý do gì để xin nghỉ đây?" Cũng đâu thể nói với giáo viên mình dậy không nổi chứ?

Hoắc Dữ Xuyên: "Để tớ xin giùm cậu."

Sau đó hắn gọi cho hiệu trưởng. Hiệu trưởng Vương chẳng hỏi gì mà đồng ý ngay, còn nói sẽ liên hệ với cố vấn của Lâm Miểu, bảo Hoắc Dữ Xuyên cứ yên tâm.

Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hiệu trưởng thật tốt bụng.

Cậu vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy cổ áo choàng tắm của Hoắc Dữ Xuyên hở rộng, nửa lồng ng.ực săn chắc lộ ra trước mặt, phập phồng lên xuống theo nhịp thở, bên dưới là cơ bụng ẩn hiện......

Lâm Miểu ngẩn người, nhớ lại đêm qua trong lúc hỗn loạn hình như mình đã sờ cơ bụng Hoắc Dữ Xuyên, vừa nóng vừa......

Cậu thò tay ra khỏi chăn sờ bụng Hoắc Dữ Xuyên rồi lẩm bẩm: "Cho tớ sờ chút nha......"

Hoắc Dữ Xuyên nắm lấy tay cậu, im lặng nhìn cậu một hồi: "Tối qua sờ chưa đủ à?"

Lâm Miểu đỏ mặt nói bừa: "Quên rồi."

Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu hỏi khẽ: "Vậy cậu có muốn nhớ lại không?"

Lâm Miểu rụt cổ lại, hoài nghi hắn không chỉ nói về cơ bụng, yếu ớt hỏi: "Có cho sờ không thì bảo?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chỉ sợ sờ xong sẽ xảy ra chuyện thôi."

Lâm Miểu cũng hơi sợ, chỗ phía sau vẫn còn đau âm ỉ, lỡ Hoắc Dữ Xuyên lại nổi điên thì nguy to, "Thôi khỏi......"

Cậu còn chưa dứt lời thì Hoắc Dữ Xuyên đã nói: "Tớ ráng nhịn chút xíu cũng được, cho cậu nợ đó."

Lâm Miểu: "......"

Sao từ lúc hẹn hò tới giờ toàn thiếu nợ không vậy? Mới hôn xong sáu trăm lần lại nợ tiếp sao?

Lâm Miểu cảm thấy không ổn nên do dự nói: "Không cần đâu."

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay cởi áo choàng tắm ra.

Lâm Miểu: "......"

Cơ bụng săn chắc ở ngay trước mắt Lâm Miểu.

Hoắc Dữ Xuyên: "Có sờ không?"

Lâm Miểu cắn răng chịu đựng --- Sao người này lại thế chứ? Thật đáng ghét mà!

Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu áp vào bụng mình.

Trong đầu Lâm Miểu ong ong, tự nhủ chỉ sờ chút xíu thôi, chút xíu là được rồi......

Nửa tiếng sau, Lâm Miểu nợ như Chúa Chổm hậm hực chửi thầm tay mình - Sao lại sờ lâu thế hả?!

Đúng là bàn tay dâm dê mà!

Thứ Hai, Hoắc Minh Triết gọi điện tới nói ông Hoắc tức giận không chịu ăn uống gì, bảo Hoắc Dữ Xuyên muốn chọc mình tức chết, la lối đòi tuyệt thực.

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Một ngày không hút thuốc ông ấy đã chịu không nổi thì tuyệt thực kiểu gì?"

"Ông ấy chỉ muốn em cúi đầu thôi," Hoắc Minh Triết nói, "Hay là em về xin lỗi ông ấy đi?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tôi sẽ mở họp báo."

Hoắc Minh Triết khó hiểu. "Mở họp báo làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cầu hôn anh."

Hoắc Minh Triết lập tức cúp máy.

Nghe nói hôm đó Hoắc Thiệu Nguyên ăn hai tô cơm đầy, nói phải ăn no mới có sức đánh Hoắc Dữ Xuyên, còn hung tợn cảnh cáo nếu hắn dám mở họp báo cầu hôn làm mất mặt nhà họ Hoắc thì sẽ vác xe lăn đập chết hắn.

Lâm Miểu hoàn toàn không biết gì về vở tuồng của nhà họ Hoắc. Khi cậu tỉnh dậy đã là giữa trưa, nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên gọi điện cho Tiểu Trịnh, bảo hắn đặt vé máy bay để chiều nay về.

Lâm Miểu tưởng mình sẽ về trước nên hỏi hắn: "Vậy chừng nào cậu về?"

Hoắc Dữ Xuyên bế cậu xuống giường rửa mặt. "Chiều nay tớ về với cậu luôn."

Lâm Miểu chóng mặt dựa vào vai hắn: "Vậy chuyện này...... tính sao đây?"

Hoắc Dữ Xuyên chẳng hề quan tâm, "Hoắc Minh Triết sẽ giải quyết."

"Anh cả của cậu ấy à?" Lâm Miểu tò mò hỏi: "Anh ấy tốt với cậu lắm sao?" Lần trước gặp mặt, người kia có vẻ rất tốt.

"Có qua có lại thôi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Thật ra bây giờ phần lớn tài sản nhà họ Hoắc đều nằm trong tay Hoắc Minh Triết rồi."

"Bao năm nay tớ đã giúp anh ta không ít, điều kiện duy nhất là công ty ở thành phố A."

Lâm Miểu im lặng một lát rồi hỏi: "Có phải vì tớ học đại học ở thành phố A nên cậu mới đến đó không?"

Hoắc Dữ Xuyên không phủ nhận mà chỉ nói: "Công ty kia cũng khá có lãi."

Lâm Miểu rúc vào cổ hắn dụi dụi: "Tớ cũng sẽ kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền."

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chờ cậu nuôi tớ."

Lâm Miểu nhớ đến ngôi biệt thự xa hoa của hắn, dàn siêu xe thay như thay áo, những bộ vest được đặt may riêng......

Nuôi không nổi, biết đâu đến lúc đó chỉ kiếm được ba ngàn rưỡi một tháng cũng nên.

Cậu âm thầm gác lại hoài bão của mình, "...... Ừm, chúng ta tự lực cánh sinh vẫn hơn đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên cười lau mặt cho cậu.

Buổi chiều trước khi về, Hoắc Dữ Xuyên ra ngoài một lát.

Lâm Miểu ở khách sạn chờ hắn, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu hé cửa nhìn ra, trông thấy Hoắc Thành Đống đứng bên ngoài.

Hoắc Thành Đống thấy Lâm Miểu cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn không nói gì mà chỉ hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên đâu?"

Lâm Miểu mở cửa ra: "Cậu ấy đi công chuyện rồi."

Hoắc Thành Đống bực bội vò tóc rồi đưa cho cậu một tập hồ sơ, "Anh cả bảo đưa cái này cho anh ta."

Giọng hắn khàn như vịt đực, Lâm Miểu sực nhớ ra hắn đã mắng Hoắc Dữ Xuyên ba trăm câu, chắc vì vậy nên giọng mới khàn.

Đáng đời, Lâm Miểu nghĩ thầm, mắng Hoắc Dữ Xuyên nên bị nghiệp quật chứ gì?

Cậu tức giận nói: "Sau này không được mắng Hoắc Dữ Xuyên nữa."

"Tôi đâu dám mắng anh ta," Hoắc Thành Đống oan ức nói: "Anh ta lật tung cả nhà lên, tôi làm gì có gan chọc anh ta chứ?!"

Lâm Miểu không tin: "Cậu không mắng cậu ấy mà sao giọng khàn vậy?"

"Ai biết anh ta mắc chứng gì!" Hoắc Thành Đống căm giận nói: "Hôm đó anh ta khăng khăng bắt tôi nói ba trăm câu, nói không đủ thì sẽ treo tôi lên quất! Tôi nói nhiều như vậy dễ dàng lắm sao?! Xém tí sủa tiếng chó luôn rồi!"

Lâm Miểu: "......"
 
Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn - Trường Yên
Chương 59: Chẳng phải đồng ý rồi sao



Khi Hoắc Dữ Xuyên về khách sạn thì thấy Lâm Miểu ôm gối ngồi trên giường nhìn mình với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Sao thế?"

Lâm Miểu nói: "Hôm nay Hoắc Thành Đống tới đây."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Nó có nói gì không?"

"Nó bảo không hề mắng cậu," Lâm Miểu nói, "Mà là cậu bắt nó nói ba trăm câu."

Lâm Miểu cứ tưởng Hoắc Dữ Xuyên sẽ chối, ai ngờ hắn thản nhiên thừa nhận: "Ừ, tớ chỉ muốn kiếm cớ hôn cậu thôi."

Lâm Miểu: "......"

Thấy cậu không nói gì, Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi cạnh giường hỏi khẽ: "Giận à?"

"Không cần đâu." Lâm Miểu chợt nói.

Hoắc Dữ Xuyên không hiểu: "Hả?"

"Cậu là bạn trai tớ mà," Lâm Miểu ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói, "Đâu cần kiếm cớ để hôn tớ."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Lâm Miểu bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, "Sao lại...... nhìn tớ như vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay vu.ốt ve gò má ấm áp của cậu: "Vì tớ muốn hôn cậu ngay bây giờ."

Vành tai Lâm Miểu đỏ lên, do dự mấy giây rồi đưa tay ôm mặt Hoắc Dữ Xuyên, hôn phớt lên môi hắn một cái.

"Hôn......" Cậu đang định lùi lại thì Hoắc Dữ Xuyên chồm tới, nhưng hắn không hôn nhẹ như cậu mà hôn vừa sâu vừa mạnh, hơi thở bao trùm môi lưỡi Lâm Miểu, quấn quýt không rời.

Mãi đến khi Lâm Miểu ú ớ kêu lên, hắn mới nhả môi cậu ra.

Cậu dựa vào ngực Hoắc Dữ Xuyên thở hổn hển, chợt nhớ đến gì đó nên đứng dậy lấy tập hồ sơ đầu giường, "Hoắc Thành Đống nói anh cả đưa cho cậu đấy."

Hoắc Dữ Xuyên cầm lấy rồi mở ra xem.

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Gì vậy?"

"Chuyển nhượng cổ phần," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Của công ty ở thành phố A."

Lâm Miểu lập tức hiểu ra: "Anh cả cho cậu công ty kia thật à?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng, "Bọn tớ thỏa thuận điều kiện từ lâu rồi, anh ta chỉ đang thực hiện lời hứa thôi."

Hắn đứng dậy mặc áo khoác cho Lâm Miểu, nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu rồi nói: "Về thôi."

Lâm Miểu cười cong mắt: "Ừ."

Buổi chiều họ về thành phố A, gần cuối kỳ thời gian ôn tập của Lâm Miểu rất hạn hẹp nên ít khi làm thêm buổi tối, ngay cả Hà Tòng Sơn cũng chẳng thấy mặt.

Hôm nay cậu tan học sớm nên muốn đến công ty tìm Hoắc Dữ Xuyên.

Cậu rình mò ngoài cổng công ty hồi lâu, không thấy cha mình mới lén lút đi vào.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước thì nghe cha mình tằng hắng sau lưng: "Khụ!"

Lâm Miểu dừng chân rồi lúng túng quay đầu lại: "Cha, cổ họng cha khó chịu à? Uống nhiều nước vào, để con lên lầu rót nước cho cha......"

Nói xong cậu định chạy đi, cha cậu lập tức quát to: "Đứng lại!"

Lâm Kiến Hưng ngờ vực hỏi: "Con đi rót nước hay đi gặp Tiểu Hoắc hả?"

Lâm Miểu: "...... Rót nước, nhân tiện gặp Hoắc Dữ Xuyên luôn ạ."

Lâm Kiến Hưng trừng mắt: "Không được đi!"

Lâm Miểu bĩu môi, bất mãn nói: "Chẳng phải trước đây cha khen Hoắc Dữ Xuyên là người tốt à? Sao giờ con hẹn hò với cậu ấy thì cha lại giận? Không lẽ cậu ấy biến thành người xấu hay sao?"

Lâm Kiến Hưng nạt: "Nó là đàn ông!"

"Con biết chứ," Lâm Miểu nói, "Con cũng là đàn ông mà."

"Đúng vậy," Lâm Kiến Hưng nói, "Hai đứa đều là đàn ông thì làm sao ở bên nhau được?"

Lâm Miểu: "Thì cứ ở bên nhau như bây giờ thôi, chẳng phải tốt lắm sao?"

"Nhưng tụi bây đâu thể kết hôn được," Lâm Kiến Hưng phản đối, "Chẳng có gì bảo đảm hết, nó có thể bỏ con bất cứ lúc nào, đến lúc đó con tính sao đây?"

"Nếu cậu ấy thật sự không cần con nữa thì có kết hôn hay không cũng đâu quan trọng," Lâm Miểu nói, "Kết hôn xong vẫn có thể ly hôn mà."

Lâm Kiến Hưng nghẹn họng: "Nhưng dù sao...... Kết hôn đâu nhất định phải ly hôn......"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Phải kết hôn mới được sao?"

Lâm Kiến Hưng tưởng cậu đã nghĩ thông suốt: "Đúng vậy!"

Lâm Miểu: "Vậy để con bàn với Hoắc Dữ Xuyên rồi ra nước ngoài kết hôn."

Lâm Kiến Hưng: "......"

Lâm Kiến Hưng suýt tức chết: "Ý cha là muốn con tìm người nào thích con, tốt với con, nương tựa nhau sống hạnh phúc hết đời cơ."

Lâm Miểu: "Đây không phải Hoắc Dữ Xuyên sao?"

Lâm Kiến Hưng càng tức hơn: "Cứ phải là nó mới được à?!"

Lâm Miểu im lặng giây lát rồi nói: "Con cũng không biết nữa."

Cậu cụp mắt lẩm bẩm: "Nhưng con không muốn Hoắc Dữ Xuyên cưới người khác, chỉ nghĩ đến thôi đã đau lòng rồi."

"Trước đây con vẫn tưởng mình xem Hoắc Dữ Xuyên như bạn, con dựa dẫm và nhớ nhung cậu ấy chỉ vì cậu ấy là bạn thân nhất của con."

"Nhưng nếu là bạn thân thì sao lại sợ cậu ấy kết hôn với người khác chứ? Thậm chí còn tức giận khi nghĩ đến chuyện cậu ấy ôm hôn người khác nữa......"

"Mãi sau này con mới biết đó là ghen......"

Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn cha mình: "Cha, có lẽ con thích Hoắc Dữ Xuyên nhiều hơn mình tưởng nữa, giống như cha thích mẹ con vậy."

Lâm Kiến Hưng sững sờ, những ký ức xa xưa bỗng chốc ùa về làm mắt ông ướt nhòe. Ông quay đi thở dài, "Sau này hối hận thì đừng có khóc với cha đấy."

"Không đâu," Lâm Miểu cười, "Con sẽ không bao giờ hối hận cả."

Đúng lúc này, thang máy gần đó "ting" một tiếng, Hoắc Dữ Xuyên bước ra.

"Hoắc Dữ Xuyên!" Lâm Miểu hớn hở chạy tới.

Hoắc Dữ Xuyên ôm cậu, sau đó nghe thấy Lâm Kiến Hưng bất mãn tằng hắng.

Hoắc Dữ Xuyên đành phải buông cậu ra rồi ngoan ngoãn chào ông, sau đó lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho ông.

Lâm Kiến Hưng nheo mắt nhìn kỹ, "Chìa khóa gì đây?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Ngôi nhà ở quê ạ."

Lâm Miểu sửng sốt. "Chẳng phải bán rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ mua lại rồi."

Ngôi nhà kia đã chứa đựng muôn vàn kỷ niệm, dù là với gia đình Lâm Miểu hay với hắn.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn sang Lâm Miểu: "Năm nay về đó ăn Tết nhé?"

Lâm Miểu gật đầu cười: "Ừ."

Lâm Kiến Hưng cầm chìa khóa, đôi mắt ươn ướt, lẩm bẩm nói: "Mua lại làm gì...... Bán thì bán......"

Ông quay đầu đi, miễn cưỡng nói: "Không cần, trả lại cho cậu đấy......"

Nhưng tay vẫn nắm chặt chìa khóa.

Ông đập tay mình mấy cái rồi xụ mặt nói: "Tôi về xem một lần rồi trả lại cậu."

"Không cần đâu," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Chú cứ giữ đi ạ."

"Ai thèm," Lâm Kiến Hưng mạnh miệng nói, "Tôi chỉ xem một lát thôi."

Lâm Miểu lẩm bẩm: "Còn ngượng cái gì? Chẳng phải lúc nãy đồng ý rồi sao?"

Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Đồng ý gì cơ?"

Lâm Miểu: "Cha bảo tụi mình kết hôn đấy."

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

"Ê!" Lâm Kiến Hưng oan ức kêu lên: "Đâu có!"

Mình nói thế lúc nào chứ?!
 
Back
Top Bottom