Tâm Linh CẮT DUYÊN ÂM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
369641829-256-k576181.jpg

Cắt Duyên Âm
Tác giả: QuinQuin0206
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiếp nối phần chuyện ma có thật 'Phòng Trọ Có Duyên Âm' thì 'Cắt Duyên Âm' là chuyện của 3 năm sau ngày tháng rời Trọ.

Những câu chuyện kỳ lạ và cách mình đối diện với nỗi sợ.​
 
Cắt Duyên Âm
CÓ CHỒNG LÀ MA


Sau vài ngày bàng hoàng thì hôm nay mình cũng bình tĩnh lên đây kể với các bạn về hành trình đi cắt duyên âm của mình.Như trước đây mình đã từng kể trong tập Phòng Trọ Có Duyên Âm thì đây là mình sau được tầm ba năm.Năm nay mình 24 tuổi, sắp lập gia đình.

Năm 2023 mình ra trường, cũng lom com làm việc ở một hai công ty nhưng chưa thực sự phù hợp nên mình về quê, làm gần nhà với mẹ, mẹ con chăm sóc nhau đỡ buồn.

Chuyện tình cảm mình vẫn trắc trở như vậy, cứ một năm, hai năm bên nhau là chia tay, không cãi nhau việc này cũng gây nhau việc khác dù lúc ban đầu cả hai đến với nhau vì sự đồng điệu và vui vẻ.Chồng sắp cưới mình cũng như vậy.

Khi đến công ty mới vào tháng 09/2023 mình gặp bạn ấy, mặc dù kém tuổi hơn nhưng vì đi làm từ sớm nên anh ấy già dặn, vui tính và tháo vác.

Hai đứa sa vào lưới tình cũng nhanh, vừa quen là bạn đòi cưới mình luôn, lúc đầu mình không đồng ý vì mình không muốn cưới sớm, ở lo cho mẹ vài năm rồi đi nhưng sự chân thành của bạn làm mình cảm động nên mặc kệ lời khuyên ngăn mình vẫn chấp nhận để gia đình bạn ra mắt gia đình mình.

Kể từ đấy thì mọi rắc rối và xích mích thực sự mới nổ ra.Lúc đầu, mình nghĩ do việc hai đứa vội vàng đến với nhau, chưa thực sự hiểu nhau nên dẫn đến như vậy.

Ngày nào bọn mình cũng cãi nhau, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, nhiều lúc cao trào còn muốn bỏ nhau nữa nhưng có lẽ do đã thương quá nên thôi chín bỏ làm mười, xuống nước với nhau.

Thấy cuộc sống yêu đương mà cứ cãi nhau hoài mình cũng nản nhưng nghĩ đến tương lai, cũng phải dằn lòng.Một buổi trưa, mình ngủ tại công ty do tối hôm trước cãi nhau mình khóc ngủ không được, mệt nên tính chợp mắt một chút.

Lúc mình chuẩn bị ngủ sếp còn ngồi làm việc chưa về.

Công ty mình kiểu công ty gia đình chuyên về mảng vận tải, xe cơ giới và buôn bán cát, từ sáng là các anh tài xế đã chạy xe ben đi vận chuyển hàng hóa nên chỉ có mình mình ở công ty thôi.

Nói là công ty nhưng kiểu xây lên để các anh Tài xế ở lại ăn ngủ và sinh hoạt, bên trong có hai phòng, một phòng của Sếp, một phòng của các anh ấy, ở ngoài này thì có bàn làm việc của mình, một cái phản lớn, kế bên kê cái võng để mình ngủ trưa còn trông công ty (nghĩ đi nghĩ lại vẫn giống làm bảo vệ hơn làm kế toán).

Trước mặt là bãi cái lớn và các gian mái hiên để đậu xe.

Mình nằm trên võng ngủ, vừa thiu thiu thì sếp mình rời công ty về nhà.Vừa nằm được một chút thì trong vô thức mình bị gọi dậy do nằm mơ, thấy rõ ràng là sếp gọi, kêu dậy xem công ty, chứ sếp bảo xem camera thấy có ông già nào đó đang lòng vòng ở đấy.

Mình nghe nên mới muốn mở mắt dậy xem thử thì mở không được.

Mắt mình nặng như đeo chì, vừa mở ra thì đã díp lại, mình triệt để nằm nhắm mắt, người mệt rã rời.

Lúc đó vía mình thấy, đúng là có một ông già, đang men theo đường mòn bước vào nhà đứng ngay đầu võng mình nằm và nói chuyện với mình.

Giọng từ tốn xen lẫn trầm buồn:"Anh với con nhớ em nhiều lắm.

Con nó không mượn được xác ai nên không tới chào em được."

Ba hồn bảy vía lúc đó mình sợ quá muốn hét to lên, mình mở bừng mắt dậy, nhìn xuống đôi tay đang co quắp mà không cử động được.

Mình không cử động được, cũng không hét lên được.

Mình nhận ra đã bị bóng đè.

Từ trước đến nay mình hiếm khi bị bóng đè, phải nói là không bao giờ thì đối với mình cảm giác này rất sợ.

Mình cố gắng niệm phật, rất muốn niệm ra tiếng để đỡ sợ và nếu được thì xua đuổi đi nhưng cố cách mấy cũng không niệm được ra tiếng.

Nên mình bèn lẩm bẩm niệm trong đầu: 'A di đà phật, A di Bổn Sư Thích Ca Mâu ni Phật'.

Lời niệm chưa dứt thì vía mình nghe:"Niệm làm gì, không có tác dụng gì đâu mà niệm"Nhưng trong lúc tuyệt vọng như thế, việc mình có thể làm cũng chỉ là bấu víu vào chiếc phao duy nhất ấy thôi, mình cứ niệm mãi, trong đầu mình hiện rất nhiều văn tự tiếng phạn màu vàng và trước mắt mình vàng chóe cảm giác như một đoàn người xuất gia đi qua.

Rồi mình bừng tỉnh và cử động được, mồ hôi đã túa ra như tắm.Mình trở về nhà và kể mẹ nghe chuyện đấy.

Một lần nữa mẹ đưa mình đi coi thầy.
 
Cắt Duyên Âm
BÁN TÍN BÁN NGHI


Vì mình sắp lấy chồng rồi nên càng sợ việc 'họ' quấy phá.

Hôm đó mình xin nghỉ về sớm đi xem, thì ngay từ trưa hôm đó đầu mình đã rất đau rồi, đau ong ong không dứt được.

Đến gần nhà thầy thì mình không muốn vào.

Vừa đau vừa sợ.

Người đó gọi là Cô Sáu.

Không chuyên về coi bói nhưng là người nhập xác và triệt tà ma, quỷ quyệt (theo lời của mẹ nói).

Cô của mình giới thiệu đến, cũng gần nhà mình nên mẹ mới biết được.

Có người khen bà ấy nói hay, cũng có người chê nói nhăng, thật sự mình cũng không rõ thế nào.

Ngồi vào chỗ, bà ấy nắm tay, chân, ngực, vai mình vẽ vẽ, giọng thay đổi, nói cà lăm và báo mình là mình đã bị theo, một người đàn ông 35t, tai nạn chết, do năm trước mình đi sông, suối, đập chơi, họ gặp nên theo về.

Theo mình một năm rồi.

Khi thoát xác ra rồi bả hỏi mình sợ không, mình bảo không, do chưa từng trông thấy nên không sợ thì bà ấy bảo do vía yếu hay sợ thì người ta không cho thấy đâu.

Bà hỏi mình có bồ chưa, chưa thì có vội rồi lấy chồng đi vì nó sẽ quấy phá không cho kết duyên.

Dặn mình về cứ tối đến là vái trước nhà QUỶ QUYỆT THƯƠNG VONG CHẾT ĐƯỜNG CHẾT XÁ TRÁNH XA, PHÙ HỘ CHO CON tên họ tuổi tác gì đấy, cách 4 5 bữa quay lại kèm lược, gương, bông tai và một bộ đồ mặc một ngày một đêm để làm lễ cúng kèm xôi chè để thế mạng.

Nhưng vì trước đó bà có vài thông tin sai (theo mình biết là mẹ mình không sẩy đứa con nào hết nhưng một hai bà ấy khẳng định là có nên mình không đặt lòng tin vào, và vì mẹ mình cũng không tin vào điều đó) nên cuối cùng đã không cúng.

Mẹ đem những thứ được liệt kê ra bãi rác vứt và khấn vái gì thì mình không biết.

Chỉ là mẹ bảo mình đừng quan tâm đến chuyện đó nữa.

Lạc quan và suy nghĩ tích cực.

Mình biết, vì mẹ vẫn tin rằng vẫn mình thần kinh yếu và triệu chứng của tâm thần như lời bác sĩ đã từng nói, vì mình suy nghĩ quá nên mới mơ thấy.

Mình không biết bản thân mình gặp chuyện tâm linh hay bị bệnh nữa, nhưng mọi thứ đến với mình làm mình tin mình đã gặp điều gì đó không hay.

Có lẽ vì vía yếu nên mình thường xuyên bị theo như vậy và 'họ' không muốn mình đến với ai nên liên tục phá mình vì vậy nên đường tình duyên mình luôn lận đận.

Có lẽ là vậy.
 
Cắt Duyên Âm
CẮT DUYÊN ÂM


Nếu chuyện dừng lại ở đó thì đã hay.

Bẵng một khoảng thời gian, một hôm khi đang ở công ty, mẹ gọi điện cho mình bảo mình xin nghỉ sớm để đi xem bói.

Hữu duyên thế nào, mình lại gặp được người cao cơ.

Lần này không muốn tin cũng phải tin.

Cũng là nhập xác, xác là phụ nữ nhưng người nhập xác là đàn ông_Một Ông thầy người Chăm.

Vừa ngồi vào là ông ấy coi cho mẹ mình không trượt phát nào dù mẹ con mình không mở miệng khai một câu.

Từ họ, chữ lót, mô tả chỗ ở, dòng họ đã xảy ra chuyện gì, tính cách và cuộc sống đó giờ của mẹ.

Sự đúng đấy làm mình phải trố mắt, há hốc mồm ra nghe dẫu ít phút trước mình còn khinh khỉnh và dường như không đặt nhiều lòng tin vào chuyện mê tín dị đoan.

Thậm chí việc ba mình mất, họ cũng nói được.

Hóa ra xem bói lại đáng sợ như vậy.Và một lần nữa Ông ấy nói mẹ mình từng sẩy một đứa em trai sau mình rồi mới đẻđứa em gái của mình, ông phân tích mẹ đi vệ sinh vô tình đẩy cục máu ấy ra thế nào rồi nghi hoặc nhìn nó ra sao...Làm mẹ mình cứng vía không tin cũng phải tin.

Rồi ông ấy nhìn vào mình và nói rằng: Bị theo rồi.Mình tá hỏa, dẫu là điều đó mình cũng có linh cảm được."

Mới vừa vào Ông gieo quẻ đã thấy nhưng không muốn nói thôi"."

Có người theo Cái cũng biết rồi mà""Cái không thấy mặc dù con của Cái rất hiền, rất biết nghe nhưng có lúc con Cái không giống như là nó, lúc nóng giận nói những câu làm đau lòng, biết là đấy không phải lời của con Cái nói"."

Có lúc Cái thấy mình rất đẹp, có lúc Cái soi gương nói sao mình hôm nay xấu vậy, không có nét của Cái"Thầy sờ một bên vai, lực rất nhẹ, nhưng mình thấy đau.

Còn vai bên kia, dù đè mạnh đến đâu mình cũng thấy bình thường.

Còn nói một vài vị trí mình hay đau, cả vấn đề sức khỏe vùng sinh sản của mình nữa."

Tuyến mồ hôi của đàn ông, không tin người nhà ngửi thử xem""Với ai cũng được một khoảng thời gian rồi thôi, lúc đầu yêu nhau lắm, thương dữ lắm, sau đó tự nhiên Cái thấy không muốn nữa, muốn dừng thôi"."

Có phải Cái với chồng sắp cưới của Cái lúc nào cũng cãi nhau không.

Không gặp thì nhớ lắm, gặp đâu tầm 10p là bắt đầu khó chịu, cãi nhau liền"."

Là nó theo nó phá".Mẹ hỏi, theo mình bao lâu rồi.

Ông ấy nói: "15 năm rồi, hơn nó 1 giáp, con của Cái tuổi Thìn, nó tuổi Thân"Mình có hỏi vì sao lại theo mình, theo ở đâu.Ông nói: "Ở ngoài đường, lúc Cái chơi tại một cái giếng cũ, hợp tuổi nên hắn theo.

Nên lúc nào Cái cũng có cảm giác muốn đi đến một chỗ yên tĩnh, vắng tanh".Mình nhớ lại. phải rồi, 15 năm trước, năm đó mình chỉ mới học tiểu học, đúng năm Cậu ruột mình mất, Cậu đối xử với mình rất tốt nên Cậu mất rồi, mình rất nhớ Cậu nên thường xuyên ra Giếng sau trường chơi, đó là một nơi rất yên tĩnh và hầu như chẳng ai ra đó, lá cây khô đã lấp chiếc Giếng ấy còn rất nông, xung quanh cây cối um tùm, hoang sơ như rừng chưa ai khai phá, mình đã trông thấy một con bướm đen ở đấy và thầm nghĩ Cậu về chơi với mình nên càng thêm yêu thích.

Và đó, là câu chuyện chỉ một mình mình biết.Ngạc nhiên thật.

Cũng có thêm vài thông tin đúng khiến mình thêm tin nên mình và mẹ hết lời xin để thầy cúng cắt duyên cho mình.Ông nói không cắt sớm sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của mình, dù sau này có con cũng không hòa hợp hạnh phúc được.Ông bảo hữu duyên lắm ông mới gặp và đồng ý cắt duyên âm cho mình, Ông hẹn chiều quay lại sau khi đã đổi mớ tiền và để Ông có thời gian chuẩn bị đồ cúng.

Dặn mình đem theo một bộ đồ đã từng mặc qua, kẹp, và những cuốn nhật ký mình đã từng viết đang cất.

Thấy khủng khiếp không các bạn, thấy cả việc mình cất những cuốn nhật ký cũ mà thậm chí mẹ còn không biết mình có viết nhật ký.Đến chiều đi làm về, tắm rửa, chuẩn bị xong xuôi, mình và mẹ đi.

Mà mình phải nói, lần nào đi coi bói đầu mình cũng đau ong ong.

Đau đến mức muốn nổ tung não, buổi chiều quay lại làm đầu mình không ngừng đau làm mình ngồi quạt vẫn túa mồ hôi lạnh đầy trán, giống như, người ta không muốn mình làm như vậy.

Trên đường đi trong cơn đau khó chịu mình đã rất buồn.

Đi qua một cây cầu, nhìn hoàng hôn buông xuống thật sự buồn tưởng khóc tới nơi đó các bạn, giống kiểu biết sắp phải chia ly.

Đến nơi còn hơn thế nữa, mình đòi mẹ chở về.

Mẹ chỉ cười nhẹ không nói gì.

Mình biết câu trả lời nhưng vẫn cố chấp xin về nhiều lần.

Đầu càng lúc càng đau.Lúc thầy về, xiêm áo chỉnh tề, một bộ quần áo người Chăm, một cái giống tù và để thổi.

Thầy kêu mình thay bộ đồ cũ đem theo, ra ngồi cúng.

Thầy bắt một chậu than và thả vào đấy mấy vị thuốc mình không rõ, bảo là thuốc trên Tây Nguyên, rồi xoa chỗ này chỗ kia.

Lạ là, mình bắt đầu cảm thấy không còn đau đầu nữa, dù mấy lần sặc khói tưởng chết đến nơi.

Xong việc, mình thay bộ đồ cũ ra, đưa thầy cùng mớ nhật ký đem đi.

Thầy cho mình vài lá bùa họ thân và bảo mình sau này đường đòi hanh thông, lấy chồng sinh con chỉ có sung sướng.

Mình và mẹ cũng cảm ơn thầy, dù tiền lễ cũng làm mẹ và mình chuyển sang đau lòng hơn là đau đầu.

Nhưng mình cứ nghĩ rằng của đi thay người cũng được.

Miễn là cuộc sống mình sau này sẽ không bế tắc và bị phá hoại như trước nữa.
 
Back
Top Bottom