Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo
Chương 30: Chương 30



Nói chuyện rất lâu với người Tuyên gia mới hòa hoãn được mối quan hệ như lúc đầu.

Diên Vương gia uất ức đến mức n.g.ự.c không ngừng phập phồng, quả thật muốn khạc ra búng máu.

Bên này người Tuyên gia âm thầm dựng thẳng ngón tay cái.

Cho tới bây giờ, người Tuyên gia trung thành nhưng không trung thành đến mức mù quáng. Hoàng đế hủy hết cơ nghiệp tổ tông của bọn họ, suýt nữa Tuyên Chuẩn c.h.ế.t trên đường, muốn nói mấy câu rồi coi như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Ha ha. Là Vương gia quá ngây thơ hay là coi bọn họ quá ngây thờ?

"Ngươi có thể gọi Bổn vương là Diên Vương gia." Diên Vương gia cố nặn ra nụ cười.

Đoan Tĩnh nhướng mày: "Là tịch biên gia sản chưa đủ, còn muốn mạng người sao?"

Diên Vương gia tiếp tục cười: "Diên trong diên tục*."

*Diên tục: tiếp tục

Đoan Tĩnh nói: "Tịch biên gia sản một lần còn chưa đủ, đuổi đến tận đây để tiếp tục sao?"

Diên Vương gia không thể cười tiếp được nữa: "Thật ra thì ta thay mặt Hoàng huynh tới đây xin lỗi các vị."

Đoan Tĩnh nhỏ giọng hỏi Uyển thị đứng cách đó hai người: "Đồ bị tịch biên được trả lại ạ?" Cả phòng im lặng nên giọng nói dù nhỏ vẫn có thể nghe rõ.

Diên Vương gia ngậm một búng m.á.u trong miệng, muốn ói ra mà không được, mãi sau mới nói: "Hôm nay ta đến đây, ngoài việc xin lỗi, còn có việc muốn bàn."

Tuyên Thống lập tức nói: "Tuổi tác của thảo dân đã cao, liên tục ốm đau, không còn sức lực nữa rồi."

Diên Vương gia trợn tròn mắt: Ta còn chưa nói chuyện gì mà.

Mặt Tuyên Thống rất bình tĩnh: Đừng nói.

Diên Vương gia hít một hơi thật sâu nói: "Thao Vương cấu kết với Ngão Đát, khởi binh tạo phản. Kinh thành đã thất thủ….!"

Mọi người ở đây đều kinh hãi.

Đoan Tĩnh bật thốt lên: "Nhanh như vậy sao?"

Ánh mắt Diên Vương gia rất mãnh liệt: "Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã dự liệu từ trước?"

Đoan Tĩnh tự tin gật đầu: "Hoàng đế mê muội, bị tạo phản là chuyện sớm muộn mà thôi."

Sự thật chứng minh tất cả, lại không có từ nào để phản bác.

"Có phải ngươi cũng bị Hoàng đế đuổi đi đúng không?"

Diên Vương gia theo bản năng nói: "Vân chưa."

......

Ánh mắt mọi người nhìn hắn lấp lánh.

Diên Vương gia im lặng: Hắn vừa nói "vẫn chưa" sao?

Những người khác dùng ánh mắt tỏ ý chính xác.

Diên Vương gia nói sang chuyện khác: "Lúc trước người mưu hại người của ngươi trước mặt Hoàng huynh chính là Thao Vương. Sau khi Hoàng huynh biết rõ sự thật, rất hối hận. Nếu không phải vì hắn đang bị thương phải rời đi, nhất định sẽ đích thân đến nhận tội ddl.qddi. Hôm nay, thiên hạ rơi vào tay Thao Vương, ngàn dân rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, kính xin Tướng quân rời núi tương trợ." Nói xong, hắn đứng dậy quỳ gối.

Chỉ có điều phòng quá nhỏ, động tác lại quá lớn, hắn cúi đầu, những người khác không thể làm gì khác hơn là lùi về sau hai bước, nhìn qua giống như tránh tà.

Tuyên Thống nhìn đỉnh đầu của hắn, chậm rãi nói: "Vương gia khách khí, thảo dân mang tội trong người, bị lưu đày ở đây, không phải quy ẩn rừng núi, không dám nhận hai chữ "rời núi".

Tâm Diên Vương gia c.h.ế.t lặng. Có một người ca ca làm việc không đáng tin cậy, từ nhỏ đến lớn phải đi thu dọn hậu quả, gánh vác, thu dọn, gánh vác…….. Trước kia còn may, Hoàng huynh còn có núi dựa lớn, lúc chà lưng sống lưng cũng thẳng tắp, lần này thì hay rồi, khom người cũng không lau sạch được.

"Thao Vương đa nghi, nếu hắn chấp chưởng giang sơn, ta và Hoàng huynh khó mà giữ được tính mạng, Tuyên gia cũng khó trốn một kiếp. Xét về việc công hay tư, Tướng quân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn." Hắn khẽ cắn răng, chuẩn bị quỳ xuống, bị Tuyên Thống giữ chặt.

Tuyên Thống đang cầm hai tay của hắn, thật lòng thành ý nói: "Nơi này quá nhỏ, Vương gia không cần làm khó chúng ta." Không thấy Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng bị đẩy ra ngoài cửa sao?

Lời nói này vào tai Diên Vương gia lại mang hàm ý khác.

Làm Vương gia nửa đời, dĩ nhiên không thể không biết thân phận tôn quý của mình, đối phương không cho quỳ là ngại thân phận này.

Hắn lập tức lấy thánh chỉ từ trong n.g.ự.c ra, đặc xá cho cả nhà Tuyên phủ, Tuyên Thống được phong làm Định Quốc công, lãnh Đại nguyên soái binh mã, chấp quản quân Tuyên gia ở Bắc Cương, vì biểu thị thành ý, đến Hổ phù cũng đưa.

Tuyên Thống từ chối một lúc, thật sự đẩy không được mới phải bất đắc dĩ thu nhận.

Nhìn ông nhận thánh chỉ, Diên Vương gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuyên gia lấy cớ Vương gia đi đường vất vả mệt mỏi. Không dám quấy rầy, nhiệt liệt ủng hộ mà đưa hắn đến một khách đ**m rách nát, lưu lại hai người sai bảo, mình thì quay lại gian phòng ban nãy mở một hội nghị gia đình.

Tuyên lão thái thái nói: "Đây là cơ hội."

Một câu nói định ra hướng đi trong tương lai của Tuyên gia.

Những người khác trong Tuyên gia cũng không có dị nghị gì.

Không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của Tuyên phủ bị hủy hoại trong chốc lát. Phải ăn sâu bám rề tích lũy một phần gia nghiệp ở chỗ này, là con đường bất đắc dĩ, có con đường tốt hơn đương nhiên muốn đi con đường tốt hơn. Huống chi, Hoàng đế tịch biên gia sản lưu đày bọn họ, gieo họa cho một nhà, nhưng Thao Vương cấu kết với Ngão Đát, gieo họa cho một nước di.. Quyết định chọn ra một phương án đúng đắn nhất, để ý một chút, cũng chỉ có thể chọn Hoàng đế thôi.

Tuyên Tú nói: "Chỉ sợ Hoàng đế qua cầu rút ván."

Tuyên Thống nói: "Không sao, lần này chúng ta nắm chắc binh quyền."

Từng trải qua một lần chịu thiệt, còn hi vọng ông sẽ như lần trước trông cậy vào con mắt của Hoàng đế sao? Nói giỡn, ông không ngu như vậy!

Tuyên Tịnh nói: "Phong nhị thúc lên làm Đại nguyên soái binh mã, lại chỉ tiếp quản Hổ phù của quân Bắc Cương. Hiển nhiên là Hoàng đế vẫn còn kiêng kỵ chúng ta."

Tuyên Ngưng nói: "Nói một cách chính xác thì đầu óc của Hoàng đế vẫn còn trong dự liệu của chúng ta."

Bọn họ thương lượng nửa ngày, nhất trí quyết định có thể rời núi, nhưng lần này bọn họ không làm trung thần, phải làm quyền thần.

Bọn họ đã từng ngây ngốc, đã từng bị Hoàng đế quăng ra đường……..

Bàn bạc xong, Tuyên Thống còn cố ý hỏi ý kiến của Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc nói: "Không biết phụ thân của con sao rồi."

Người Tuyên gia: "......"

Suýt nữa quên mất Đoan Tĩnh còn một người phụ thân ở kinh thành. Kể từ sau khi gặp sư công của nàng, liền cho rằng thân gia ở Hành Sơn, thì ra là ảo giác.

Tuyên Ngưng lập tức phái người hầu đến khách đ**m hỏi thăm tin tức chỗ Diên Vương gia.

Đoan Tĩnh nói: "Không phải hắn đang ngủ sao?"

Tuyên Ngưng đúng tình hợp lý nói: "Quốc gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định Vương gia không ngủ được!"

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì Diên Vương gia bị thân tín gọi dậy trả lời câu hỏi.

Hắn ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Lễ bộ thị lang tên gì?"

Người hầu sửng sốt.

Mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu.

Người hầu đành phải đi về hỏi Tuyên Ngưng.

Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh lại mắt to trừng mắt ti hí nửa ngày.

Tuyên Ngưng không nhịn được bóp mặt Đoan Tĩnh: "Đến tên tuổi của phụ thân cũng không nhớ?"

Đoan Tĩnh rất vô tội: "Gặp mặt liền gọi phụ thân. Có thấy ai gọi tên phụ thân đâu."

Tuyên Ngưng: "......"

"Chàng biết tên phụ thân chàng là gì không?"

"Tuyên Thống."

"Làm sao chàng biết?" Thật thần kỳ!

"……………" Ấy thế mà Tuyên Ngưng lại không nghĩ ra tại sao mình lại biết tên của phụ thân.

Hắn nói: "Mẫu thân ta kể."

Đoan Tĩnh nói: "Mẫu thân ta mất từ sớm."

"Người khác cũng sẽ nhắc tới."

"Từ nhỏ ta đã theo chân sư công ở trong đạo quán."

"Chẳng lẽ sư công của nàng không đề cập tới?"

"Khốn kiếp, tên phụ bạc, ngụy quân tử, tiểu bạch kiểm……."

"......"

Người hầu đến khách đ**m trả lời: "Họ Ngư, dáng người trắng trẻo, có chút nhan sắc."

Diên Vương gia: "......"

Nếu mà hắn trả lời, không phải sẽ chứng minh hắn cho rằng quan viên đó có chút nhan sắc sao?"

Nhưng vấn đề là, hắn thật sự có nhớ ra một người.

"Ngư Ngọc Xuân?"
 
Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo
Chương 31: Chương 31



Cũng không thể trách Diên Vương gia được.

Bản thân Ngư Ngọc Xuân không có cảm giác tồn tại, cũng không bị tịch biên gia sản, thật sự không có cách nào làm người khác chú ý.

Diên Vương gia suy nghĩ một lúc nói: "Lúc Hoàng Huynh di giá, hắn không đi theo, nếu không khuất phục uy quyền của Thao Vương thì cũng rớt đầu mà thôi. Sao thế? Tuyên phủ có giao tình với hắn?"

Người hầu nói: "Ngư thị lang là phụ thân nhị nãi nãi nhà chúng tôi."

Đến cả tên cũng không biết, phải dùng "có chút nhan sắc" để hình dung phụ thân sao?

Diên Vương gia vốn là người lười quan tâm đ ến chuyện nhà người khác, lại cảm thấy có thể lôi kéo nhị nãi nãi, liền hỏi: "Nhị nãi nãi là vị nào?"

Người hầu nói: "Là tiểu phu nhân của Nhị gia."

"….. Ta đã gặp chưa nhỉ?"

"Hôm tịch biên gia sản, cũng đúng là ngày nàng ấy gả vào Tuyên phủ."

Diên Vương gia: "…………." Vừa nghe đến bốn chữ "tịch biên gia sản" là lại cảm thấy một ngụm m.á.u tươi trào lên từ lồ ng ngực.

Đất lưu đày, là nơi trời trên cao mà Hoàng đế ở xa. Kinh Thành náo nhiệt bao nhiêu thì Lĩnh Tây yên ắng bấy nhiêu.

Diên Vương gia ngủ một giấc, đẩy cửa sổ nhìn thấy núi, bỗng cảm thấy năm tháng thật bình yên, những hào nhoáng vinh quang như nước chảy mây trôi, tiêu tan trong những tia nắng ban mai nơi núi xa, trong lòng sinh ra nghi vấn:

Ta là ai?

Vì sao ở đây?

Tương lai sẽ ra sao?

"Vương gia." Thị vệ gõ cửa, kéo hắn trở về thực tế: "Hoàng thượng đưa mật chỉ tới."

Diên Vương gia mở cửa, chỉ vào rương lớn ở mép giường: "Đọc xong thì vứt vào trong đó."

Từ sau khi rời kinh thành, trên đường dưỡng thương Hoàng đế không có việc gì làm nên viết mấy tờ mật chỉ dần tạo thành thói quen. Lúc đầu còn có thể viết việc hết sức lo sợ an nguy, sau tám chín phần là viết thăm hỏi hoặc cảm khái như: "Chào buổi sáng.", "Ngủ ngon.", "Hoa dại thật đẹp.", "Người đi đường thật xấu xí."

Cũng không phải là lần đầu tiên thị vệ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, vô cùng thuần thục đọc: "Đệ có khỏe không? Mấy ngày không gặp, thật là nhớ di. Đêm qua gió bắt đầu thổi, lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, mong đệ trở về để cùng nhau thưởng thức. Nghĩ đến đệ, nhớ đến đệ. Mong đệ trở về."

Diên Vương gia: "…………" Lá rách rơi đầy đất, nhìn không chẳng thú vị, chẳng lẽ hai người nhìn sẽ thú vị hơn? Không phải chỉ là lá rách rơi đầy đất thôi sao?

Thị vệ bỏ mật chỉ vào trong cái rương đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.

Diên Vương gia buồn bực nói: "Hết rồi? Chỉ như vậy?"

Thị vệ nói: "Thánh giá đã đến Hợp Ung………"

Diên Vương gia trừng mắt liếc hắn, khoát tay nói: "Nơi này nhiều người hỗn tạp, cẩn thận vẫn hơn. Đến Tuyên phủ gửi bài thiếp, thăm dò ý tứ."

Mặc dù quyết định……….. làm công cho Hoàng đế lần nữa, nhưng vẫn muốn một cái giá.

Sau mấy lần Tuyên Thống cho Diên Vương gia uống canh bế môn, mới nể mặt mời hắn đến nhà ăn cơm. Cả nhà đông đủ cả nam lẫn nữ cộng thêm Diên Vương gia, ngồi chen một bàn, chỉ có hai đ ĩa rau dại.

Diên Vương gia: "……….." Đây cũng gọi là ăn cơm sao, còn thức ăn đâu.

Người Tuyên gia "xấu hổ" nói, đồ trong nhà đều bị tịch biên, thật sự là không kiếm được đồ gì ngon đãi khách.

Diên Vương gia nhìn mà lòng chua xót, nghĩ đến đồ của bản thân cũng bị Thao Vương lấy đi, lại càng đau lòng hơn. Hắn vội nói dạ dày mình mấy ngày hôm nay không được tốt, thức ăn ở đây không hợp khẩu vị. Về phần gia tài của Tuyên gia, tất nhiên khi hồi kinh sẽ phải trả lại, chẳng những trả lại, còn trả lại gấp đôi.

Tuyên lão thái thái nói đầy ẩn ý, từng bị thu nhà một lần nên trong lòng luôn lo lắng, sợ rằng khi quay về lại bị thu lần nữa.

Diên Vương gia giơ tay lên trời thề, bày tỏ mình và ca ca tuyệt đối không phải là loại người vong ân phụ nghĩa.

Lúc gặp rủi ro, lời thề giống như cái rắm, nghe thật nặng miệng, quay đầu liền tan thành mây khói, tất nhiên Tuyên gia không thể dễ dàng bị lừa như vậy.

Uyển thị và Liễu thị che mặt khóc lóc kể lể con đường gian khổ mà bản thân trải qua khi đến đây, Tuyên Tú nhắc đến hai nữ nhi, thật sự rớt hai hàng nước mắt. Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng không kiềm được, khóc theo. Đoan Tĩnh cắn chiếc đũa, nhìn nữ quyến hai bên, lặng lẽ rụt người, dùng Uyển thị để ngăn cản tầm mắt của Diên Vương gia.

Mỹ nhân rơi lệ làm lòng người tan nát.

Diên Vương gia chợt cảm thấy mình nói sai, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tuyên Thống và mấy nam nhân còn lại.

Tuyên Tịnh nói bóng nói gió, Tuyên lão thái thái thích xem hí, nghe nói trong hí văn có Kim bài miễn tử, là đồ tuyên dương trung thần đáng tin cậy nhất.

Diên Vương gia hết sức khó xử, vật này tiên triều có nhưng triều ta không có.

Tuyên Tịnh cười híp mắt nói, cái gì cũng có mở đầu.

Diên Vương gia ăn hai cọng rau dại, tâm sự nặng nề chuẩn bị trở về, tới cửa, liền cảm thấy có trận gió đánh tới, thị vệ hô to: "Vương gia cẩn thận.", "Bảo vệ Vương gia." Vậy mà, cũng không ăn thua. Diên Vương gia vẫn phải hứng chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tim.

"Có thích khách!"

Thị vệ ngoài sáng trong tối kêu gào xông ra ngoài, người Thuyên gia cũng tự động vây quanh bảo vệ hắn.

Diên Vương gia lấy lại bình tĩnh, vuốt mặt ngửi ngửi, phát hiện ra là nước không phải nước tiểu, cảm thấy an tâm hơn một chút. Sắc mặt Tuyên Thống không tốt, trầm giọng nói: "Có thể là Thao Vương……"

Nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bọn thị vệ hô to: "Bắt được rồi." Một nhóm người vây quanh một người ăn mặc như thiếu phụ, đến gần mới phát hiện ra thiếu phụ đó chính là Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh xách theo một người, bước đi như bay, đi tới trước cửa, khẽ ném người xuống: "Này, của ngươi."

Diên Vương gia quát lên: "Ngươi là người phương nào? Vì sao đánh lén Bổn vương? Có phải do Thao Vương sai khiến không? Nói, nếu như ngươi không nói, ta sẽ ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá di.. Rốt cuộc ngươi có chịu nói hay không? Tại sao không nói!"

Tuyên Thống kéo tay áo của hắn, cho "thích khách" có khoảng trống để nói chen vào.

"Thích khách" nói: "Ta là đồ đệ của Vương Tướng Trăm Dặm, Lợi Đa Binh. Tới đây để cảnh cáo Lệ Khuynh Thành! Dám khinh thường sư phụ ta, sẽ phải chịu hậu quả."

Lệ Khuynh Thành là ai, Diên Vương gia cũng biết. Hắn tỉnh táo hỏi: "Ngươi thấy ta giống Lệ Khuynh Thành à?"

Lợi Đa Binh nói: "Không giống."

......

Nếu như nói giống, hắn chịu thiệt một chút cũng không sao, dù sao cũng là cao thủ đứng thứ ba thiên hạ. Không ngờ lại không giống! Nói không giống sao còn dội nước hắn? Có phải bị ngu không vậy? Có phải bị ấm đầu không? Có phải đã bị ngu còn bị ấm đầu hay không?

Diên Vương gia uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình.

Lợi Đa Binh nói: "Nếu là Lệ Khuynh Thành, sẽ không để bị hắn nước vào người. Nếu bị hắt nước vào người, thì không phải là Lệ Khuynh Thành."

"Vậy sao ngươi lại hắt nước vào người ta?"

"Bởi vì không hắt được Lệ Khuynh Thành."

Diên Vương gia: "…………." Nói cũng rất có lỹ, nhưng mà, thật sự trong lòng không thoải mái.

Rốt cuộc Tuyên Ngưng lên tiếng nói chuyện: "Ngươi đến ra uy hả?"

Lợi Đa Binh nói: "Sư phụ nói rồi, coi như Lệ Khuynh Thành còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho hắn thêm một cơ hội nữa. Mười hai tháng này, chỗ hẹn cũ. Ai không đến, người đó chính là kẻ hèn nhát."

Tuyên Ngưng hừ lạnh nói: "Xin hỏi Vương Tướng Trăm Dặm bao nhiêu tuổi?"

Lợi Đa Binh sửng sốt một lúc: "Năm ngoái sư phụ đại thọ bảy mươi tuổi."

Tuyên Ngưng nói: "Người bảy mươi tuổi, phải từng học lễ nghĩa liêm sỉ. Ở trước mặt trượng phu lại hẹn thê tử người ta ra gặp riêng, chẳng lẽ đây chính là lễ nghi ở Thương Lan sao?"

Lợi Đa Binh ngơ ngác nói: "Người nói gì ta không hiểu."

Tuyên Ngưng kéo Đoan Tĩnh lại gần mình, lạnh lùng nói: "Lệ Khuynh Thành là thê tử của ta. Chúng ta mới thành thân, gắn bó như keo sơn, không muốn đi đâu cả."
 
Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo
Chương 32: Chương 32



Lợi Đa Binh kinh ngạc: "Lệ Khuynh Thành là thê tử của ngươi? Không ngờ phong tục của quốc gia mấy người lại cởi mở như vậy." Không ngừng thán phục.

......

Diên Vương gia kịp thời phản ứng đầu tiên, kiên quyết khoát tay: "Ta thật sự không phải là Lệ Khuynh Thành."

Không ai cảm thấy như vậy.

Lợi Đa Binh nhìn về phía những người khác.

Tuyên Xung lùi về phía sau một bước, Tuyên Tịnh lại bời vì ngồi xe lăn, hoạt động không tiện nên ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thái độ thản nhiên khiến Lợi Đa Binh nhìn chăm chú. Tuyên Tịnh bình tĩnh nói: "Ta là huynh trưởng của hắn."

Lợi Đa Binh đưa ánh mắt nhìn về phía Tuyên Thống.

Tuyên Thống: "……. Ta là phụ thân của hắn."

Tuyên Ngưng không thể nhịn được nữa kéo Đoan Tĩnh lại: "Nàng là thê tử của ta."

Lợi Đa Binh nói: "Rốt cuộc ngươi có mấy thê tử?"

Tuyên Ngưng tức giận nói: "Một." Dừng một chút, bổ sung: "Duy nhất."

Lợi Đa Binh nói: "Vậy Lệ Khuynh Thành là của ngươi……… Ôi*!"

Tuyên Ngưng: "……….." Nói là thê tử, sao biến thành dì* rồi.

*giải thích một chút: Từ 咦 (ôi, a – tỏ ý kinh ngạc) đồng âm với từ 姨 (dì) thế nên mới có sự hiểu lầm của nam chính.

Lợi Đa Binh chỉ vào Đoan Tĩnh: "Nàng chính là Lệ Khuynh Thành á?" Mắt trọn tròn, cố gắng chứng minh bản thân không phải bị ngu đến bất trị.

Tuyên Ngưng nói: "Ngươi cũng cảm thấy sư phụ của ngươi không biết xấu hổ nhỉ?"

Lợi Đa Binh không tự chủ được gật đầu một cái. Sư phụ cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, còn hẹn tiểu cô nương nhà người ta, chính xác là…. Là cái gì. Đúng rồi! Suýt nữa thì sập bẫy rồi. Sư phụ của hắn hẹn tỷ thí chứ không phải hẹn ước. Có ai nghĩ tới việc Lệ Khuynh Thành là nữ cơ chứ, lại còn trẻ tuổi dd.lqqddi. Vậy căn bản là không cần đánh nhau nữa rồi. Cao thủ đứng trước và sau nàng đều đã già. Nàng chỉ cần sống lâu hơn là sớm muộn gì cũng đứng nhất thiên hạ.

Đoan Tĩnh thấy hắn đột nhiên trút giận, cũng có chút áy náy. Dù sao cũng là mình lỡ hẹn trước. Nàng nói: "Thật ra thì…………."

Mới nói được ba chữ thì bị Tuyên Ngưng cắt ngang: "Không cho đi." Nhìn mặt thì kiên quyết nhưng lại che giấu vẻ lo lắng.

Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc. Thật ra thì, đưng thứ tư thiên hạ cũng chẳng có gì hay ho để so. Có so cũng chỉ có thể thừa nhận kém hơn nàng mà thôi. Nàng nói với Lợi Đa Binh: "Thực sự là Trăm Dặm tiền bối chưa hiểu hết lễ nghi nước ta."

Lợi Đa Binh: "......"

Lợi Đa Binh nói: "Sư phụ cũng không biết ngươi là nữ, lại còn mới thành thân." Nếu không, lấy sự cố chấp của sư phụ với võ công, nếu……. Vẫn sẽ khiêu chiến chứ? Nghĩ như vậy, đúng là sự phụ nên học tấp chút lễ nghi.

Tuyên Ngưng nói: "Vậy thì bây giờ hắn biết rồi."

Lợi Đa Binh khó hiểu hỏi: "Sư phụ không ở đây, sao bây giờ biết được?"

"…………" Tuyên Ngưng nói: "Ta để ngươi quay về là hắn biết ngay thôi."

Lợi Đa Binh lập tức phủi phủi quần áo: "Ta đi đây."

Vừa mới nghiêng đầu đã bị thị vệ của Diên Vương gia cản lại.

Thị vệ im lặng. Chẳng lẽ không ai để ý tới vấn đề, người bị hắt nước là Vương gia của bọn họ sao? Sao đã tự ý quyết định rồi!

Bọn họ nhìn về phía Diên Vương gia lấy lòng, hi vọng hắn nể tình người dưới chướng mà không truy cứu trách nhiệm của hộ vệ.

Thực sự thì lúc này Diên Vương gia cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm. Hắn nhìn chằm chằm Đoan Tĩnh, trong đầu chỉ chứa một ý niệm: Nàng là cao thủ đứng thứ ba thiên hạ, nàng là cao thủ đứng thứ ba thiên hạ………. Ha ha ha! Thiên dạ rộng lớn đúng là có đủ chuyện lạ. Mặc kệ thế nào, quốc gia rung chuyên, nhân tài là nhu cầu cấp bách, một cao thủ thiên hạ tới thật đúng lúc. Hắn chép miệng, lộ ra nụ cười chói mắt, không màng đến phong độ cũng như thể diện: "Lệ đại hiệp, chúng ta ra chỗ vắng vẻ hàn huyên một chút được không?"

Tuyên Ngưng lạnh lùng nói: "Không được." Không ngờ dám ước hẹn với thê tử của hắn ngay trước mặt mọi người. Vương Tướng Trăm Dặm có thể coi là không biết không có tội, Diên Vương gia là trắng trợn.

Diện Vương gia giống như nhớ ra sự tồn tại của hắn nói: "À, ngươi có thể dự thính."

Tuyên Thống nhay mắt với gáy của Tuyên Ngưng: Mới thiết lập quan hệ hợp tác, hơi nể mặt một tí. Dù sao với bản lãnh của con dầu mình, người chịu thiệt cũng chỉ có thể là người khác.

Dưới ánh mắt của bọn thị vệ: "……………." Ở góc độ này, thấy được cái nháy mắt kia sao?

Tuyên Ngưng đưa lưng về phía Tuyên Thống, không chút do dự nói: "Được rồi."

Bọn thị vệ: "…………" Chẳng lẽ nhìn thấy?

Tuyên Tịnh nhìn thấy ánh mắt giao nhau của Tuyên Thống và Tuyên Ngưng nên chỉ lộ ra nụ cười mê người.

Lợi Đa Binh bị lãng quên trợn mắt há hồm. Thì ra chỉ cần làm như vậy là hợp lễ nghi. Hắn vội vàng nói: "Ta thay mặt sư phụ gửi lời khiêu chiên tới Lệ Khuynh Thành và tướng công của nàng."

Tuyên Ngưng không chút do dự nói: "Không đi."

Lợi Đa Binh vô cùng kinh ngạc: "Tại sao?"

"Xa quá." Tuyên Ngưng thuận miệng trả lời qua loa lấy lệ, xoay người tiện thể kéo Đoan Tĩnh về nhà. Diên Vương gia rất vui vẻ theo sau. Rất nhanh, cửa nhà chỉ còn sót lại Lợi Đa Binh và mấy người thị vệ.

Lợi Đa Binh nói: "Ta có thể đi rồi chứ?"

Bọn thị vệ cười cười.

Bên trong.

Diên Vương gia vội vàng theo sát phía sau, thuận tay đóng cửa lại, hai mắt nóng bỏng nhìn Đoan Tĩnh.

Tuyên Ngưng: "…….." Không cho bọn họ gặp riêng quả nhiên là quyết định đúng đắn.

Diên Vương gia nói: "Ngươi thật sự là Lệ Khuynh Thành? Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba thiên hạ?"

Đoan Tĩnh nói: "Khó tin lắm sao?"

Diên Vương gia thẳng thắn gật đầu: "Chính xác."

Đoan Tĩnh an ủi hắn: "Nếu không đừng tin." Cần gì miễn cưỡng bản thân nhỉ? Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng.

Tuyên Ngưng không nhịn được bật cười. Tâm tình buồn bực cũng tan thành mây khói, thấy thế nào cũng thấy thê tử mình thuận mặt.

Diên Vương gia nói: "Đất nước lâm nguy, mọi người dân đều phải có trách nhiệm. Đất nước đang gặp nạn, ngươi có võ công tuyệt thế, chẳng lẽ không nguyện ý góp sức lực sao?"

Đoan Tĩnh rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Nhưng mà, Hoàng thượng hại tướng công của ta bị tịch thu nhà cửa, phải đi lưu đày. Chàng gặp rủi ro, ta không bỏ đá xuống giếng đã là hiền lành lắm rồi."

Sắc mặt Tuyên Ngưng thay đổi, muốn giúp nàng nói mấy câu, lại nghĩ, quan hệ giữa bọn họ với Hoàng thượng giống như giấy dán cửa sổ, ai cũng viết giấy mỏng manh, chỉ là không muốn chọc thủng nó d.dilqd. Nhưng Đoan Tĩnh đã chọc thủng rồi, dù sao, hắn vẫn sẽ che chở cho nàng. Hoàng đế hay thay đổi thất thường lại vong ân phụ nghĩa, Tuyên gia đã sớm trải qua, giờ cũng đã đề phòng, tâm trạng cũng không còn nơm nớp lo sợ như ngày trước.

Diên Vương gia nói: "Người hãm hại Tuyên gia là Thao Vương, Hoàng huynh cũng bị hắn lừa."

Đoan Tĩnh nói: "Có phải như thế chứng minh Thao Vương thông minh hơn Hoàng thượng đúng không?"

Diên Vương gia lập tức không phản bác được.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra được một ưu điểm của Hoàng huynh: "Nhưng Hoàng huynh hiền lành lương thiện hơn Thao Vương. Nếu như Thao Vương lên làm Hoàng đế, Tuyên gia không chỉ bị tịch biên gia sản, mà là tịch thu tài giản rồi bị g.i.ế.c như kẻ phạm tội rồi!"

Cho nên, đối với Hoàng đế và Thao Vương mà nói, tranh giành ngôi vị Hoàng đế như một cuộc tỷ thí ngu xuẩn; đối với Tuyên gia mà nói, là lựa chọn giữa tịch biên gia sản và tịch thu gia sản rồi bị g.i.ế.c như tội phạm sao?

Nghe đều rất đáng sợ.

Tuyên Ngưng hoảng hốt nhận ra, mình tiếp tục thần phục Hoàng đế có phải là một quyết định đúng đắn.

Đoan Tĩnh chậm rãi nói: "Nói như vậy, xem ra hai người bọn họ thiệt hại tương đối lớn. Nói không chừng, người lên làm Hoàng đế lại là ngươi."

Diên Vương gia: "......"

Sau lần đó, ba người Đoan Tĩnh, Tuyên Ngưng và Diên Vương gia không hề hé răng nội dung cuộc nói chuyện hôm đó dù chỉ một chữ.
 
Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo
Chương 33: Chương 33



Không ngờ Lợi Đa Binh vẫn được thả ra, trước khi đi nộp chút tiền chuộc, bởi vì bọn thị vệ muốn đánh hắn một trận lại nhận ra tất cả bọn họ gộp lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Lúc giao chút tiền chuộc này cho Diên Vương gia, vẻ mặt Vương gia cực kỳ đặc sắc.

"Các ngươi cảm thấy bằng chút tiền này là có thể dội nước lạnh lên người Bổn vương sao?"

Bọn thị vệ oan ức nói: "Trên người hắn chỉ còn bằng này tiền."

Diên Vương gia nói: "Là vấn đề tiền nong sao? Bổn vương là người thiếu tiền hả?"

Tuyên Tịnh đưa hắn tới cửa còn chưa rời đi, đột nhiên đến nói một câu: "Nếu Vương gia không thiếu tiền, có thể bồi thường chút tiền không? Sau khi bị tịch biên gia sản, quả thật chúng ta có chút túng quẫn."

Diên Vương gia: "......"

Đồ do Hoàng huynh lấy đi, bây giờ thì bị Thao Vương cầm, tại sao lại muốn hắn bồi thường?

Nội tâm Diên Vương gia đang gào thét, nhưng trên mặt lại cực kỳ hòa ái: "Nên làm như vậy." Cầm tiền chuộc thị vệ vừa dâng lên đưa cho hắn: "Ngươi cầm tạm những thứ này trước, còn lại bao nhiêu nhất định Hoàng huynh sẽ đưa đủ."

Tuyên Tịnh nói: "Hiện tại Hoàng thượng ở đâu?"

Mấy lời Đoan Tĩnh nói dù nhiều hay ít cũng khiến Diên Vương gia có chút đề phòng. Tuyên gia ăn thiệt thòi lớn như vậy, khó có thể chắc rằng không hiểu ý mà sinh ra oán giận, trả thù Hoàng đế. Hắn nói dối: "Đã chạy trốn đến phía tây."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến.

Ngựa không ngừng bước, một trung niên mặc áo trắng noãn lăn từ trên ngựa xuống, nằm rạp bên chân Diên Vương gia, kêu khóc nói: "Vương gia cứu mạng! Hoàng thượng bị bắt!"

Lông mao của Diên vương gia dựng đứng: "Có chuyện gì xảy ra?"

Nam tử kia nói: "Hoàng thượng nghe nói tri phủ Hợp Ung cấu kết với sơn phỉ, chạy đi hỏi tội, sao đó bị áp chế."

Tuyên Tịnh nói chen vào: "Phía tây cũng có Hợp Ung sao?"

......

Diên Vương gia mặt không hồng tim không đập loạn nói: "Có thể do Hoàng huynh lạc đường."

Lần rời đi thứ hai này của Diên Vương gia. Mục tiêu chính là giải cứu Hoàng đế lạc đường.

Tuyên lão thái thái nhìn sắc trời một chút, thở dài nói: "Chuẩn bị cơm mang đi."

"Không cần, cứu người như cứu hỏa, chúng ta phải lập tức lên đường, phải cứu được Hoàng huynh ra." Diên Vương gia thúc giục.

Tuyên Thống hỏi: "Vương gia chuẩn bị cứu như thế nào?"

Diên Vương gia nói: "Tri phủ Hợp Ung dám áp chế Hoàng huynh, tất nhiên là đồng đảng của Thao Vương. Xem ra chúng ta phải dùng cứng rắn."

Khác với hắn đang trong cơn giận dữ, người Tuyên gia bình tĩnh tự nhiên.

Tuyên Thống nói: "Nghe hết đầu đuôi sự việc trước đã. Xin Lữ công công thuật lại từ đầu đến cuối tình hình lúc đó."

Lữ công công chính là nam tử mặc đồ trắng noãn thúc ngựa đến cầu viện lúc nãy. Hắn lau nước mắt vẫn không ngừng tuân trào từ lúc vào cửa đến giờ, thút tha thút thít nói: "Hôm nay Hoàng thượng dùng xong đồ ăn sáng, ra cửa tiêu thực d.dlqddi. Nhìn thấy có mấy người quỳ gối trước cửa nha môn tri phủ, dân chúng xung quanh bàn tán ầm ĩ, nói là tri phủ tha tội cho sơn phỉ, khổ chủ có oan không chỗ giãi bày. Hoàng thượng quan tâm dân chúng, dẫn theo khổ chủ đến cửa chất vấn, ai ngờ vừa vào cửa đã bị bắt, ta thấy chuyện có biến, vội vàng tìm Vương gia báo tin."

Tuyên Ngưng bắt được trọng điểm: "Hoàng thượng có tự lộ thân phận hay không?"

Lữ công công suy nghĩ một chút nói: "Không. Hoàng thượng nói, muốn cải trang vi hành."

Diên Vương gia thở phào nhẹ nhõm. Không để bại lộ thân phận là tốt rồi, bại lộ thân phận lại bị bắt, thế thì tạo phản thành công, tất nhiên Hoàng huynh lành ít dữ nhiều. Hắn hết sức khen ngợi sự cơ trí của Lữ công công, quay đầu liền giương mắt nhìn người Tuyên gia.

Tuyên Gia cũng rất nhức đầu đối với vị Hoàng đế chuyên đi gây họa này, cũng gặp rủi ro đến mức này rồi, vẫn còn đi gây sự. Không phải tự nhiên Hoàng đế trong sách dám cải trang vi hành. Nếu không phải là người có võ công tuyệt thế, nhảy lên nhảy xuống không sợ bị bắt thì cũng là gióng trống khua chiêng đi cả đoàn lớn. Chứ nào có ai đang trên đường chạy trốn giống vị Hoàng đế này, còn điên cuồng chạy tới chỗ nha môn tri phủ, đúng là có một không hai.

Bọn họ có thể làm gì đây?

Không làm gì cũng phải cứu.

Hoàng đế bị bắt đẩy nhanh kế hoạch của Tuyên gia.

Sau khi Tuyên gia bị tịch thu gia sản, quân Bắc Cương liền rơi vào trong tay Quách Đốc xuất thân từ Hầu phủ Uy Viễn, Thao Vương là tỷ phu của hắn, quan hệ không cần nói cũng biết. Mặc dù Tuyên gia kinh danh ở Bắc Cương nhiều năm, ăn sâu bén rễ, nhưng thời gian càng lâu, càng khó đảm bảo không có biến. Cho nên, bọn họ liên tục thương lượng, quyết định để Tuyên Thống mang theo Tuyên Tịnh và Tuyên Xung đến Bắc Cương. Những người khác ở lại cứu Hoàng đế.

Kế hoạch giải cứu chia làm ba đường.

Diên Vương gia khai rõ thân phận, duy trì lực chú ý của tri phủ, thử thăm dò xem phản ứng của hắn với chuyện tạo phản của Thao Vương như thế nào. Tuyên Lạc lấy thân phận người thân của Hoàng đế vào nhà lao thăm dò tình hình, xem có thể hối lộ rồi đưa người ra ngoài hay không. Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng âm thầm lẻn vào, tùy cơ ứng biến.

Bàn xong kế hoạch, Diên Vương gia chuẩn bị cáo từ. Chỉ là đến cửa, hắn không ra ngoài ngay mà sai thị vệ ra ngoài xem trước, xem trên dưới trái phải có người hay không, xác nhận không có tình hình bất thường mới vội vàng đi ra ngoài.

Buổi chiều hôm sau, Diên Vương gia gióng trống khua chiêng xuất hiện tại cửa nha môn tri phủ, dọa tri phủ hoảng sợ vội vàng lăn ra ngoài, khuất phục, nịnh hót mời người đi vào. Đồng thời, Tuyên Lạc cũng dẫn theo Lữ công công xuất hiện ở cửa đại lao……..

Tuyên Ngưng mua hai cái đùi gà, cùng Đoan Tĩnh ngồi trong tiệm ăn cách tường rào nha môn không xa, từ từ gặm.

Đoan Tĩnh ăn hết sức vui vẻ: "Sư công cũng thích ăn đùi gà. Khi còn bé, sư công thèm ăn nhưng lười phải xuống núi, nên ra sau núi bắt chim, bắt được chim xong mới nhớ ra không ai biết nướng."

Tuyên Ngưng: "…………." Bắt xong mới nhớ ra………. Nên khen ngợi năng lực hành động.

Đoan Tĩnh nói: "Sau đó, chúng ta nhờ sư thái sát vách nướng cho chúng ta."

Tuyên Ngưng nói: "Sư thái nướng ăn thế nào?"

Đoan Tĩnh thở dài: "Lúc sư thái nướng xong, tay run một cái, rơi vào trong lửa. Chúng ta tìm trong đống củi rất lâu dd.lqddi, cũng không tìm ra được con chim nướng kia."

Tuyên Ngưng: "......"

"Sau đó, ta đã quyết định phấn đấu!"

Tuyên Ngưng nhíu mày: "Nàng sẽ học nướng?"

Đoan Tĩnh nghiêm túc nói: "Ta lập chí phải gả cho một tướng công biết nướng chim!"

Tuyên Ngưng: "......"

Ánh mắt Đoan Tĩnh sáng quắc nhìn hắn, mỗi một ánh mắt đều chứa nội tâm mong đợi.

Tuyên Ngưng đưa tay lau miếng thịt vụn trên khóe miệng nàng, hỏi: "Nếu như ta không biết nướng?"

"Thì học."

Đoan Tĩnh nói hùng hồn khiến Tuyên Ngưng á khẩu không trả lời được.

"Nếu như không học được." Tuyên Ngưng dừng một chút: "Ta nhớ hình như Tuyên Tịnh biết nướng chim." Dường như lơ đãng, lén lút nắm chặt tay, đưa cho nàng một đáp án.

Ánh mắt Đoan Tĩnh sáng lên: "Đều là người một nhà, nếu ta muốn chắc đại bá không keo kiệt tay nghề đâu……… Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy."

Tuyên ngưng ngồi ngược sáng, con mắt lóe sáng đến dọa người.

Khóe miếng hắn không tự chủ được nâng lên, như nụ hoa chớm nở chợt nở rộ trong gió xuân, mê hoặc lòng người.

Đoan Tĩnh ngơ ngác nhìn miệng hắn mấp máy, lại chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Tuyên Ngưng nói một lúc lâu, thấy mặt nàng giống hoa si, lại không nói tiếng nào, không nhịn được nhéo nhéo mặt: "Rốt cuộc nàng có nghe ta nói gì không?"

"Hả? Nghe cái gì cơ?" Đoan Tĩnh nuốt nước miếng.

Tuyên Ngưng nói: "Ta nói ta biết nướng chim."

"Hả? Không phải vừa rồi chàng nói không biết nướng sao?"

"Ta nói là nếu như."

"Biết chính là biết, khống biết chính là không biết, sao còn nếu như?" Đoan Tĩnh lập tức từ khuôn mặt Tuyên Ngưng tỉnh táo lại. Quả nhiên con người không bao giờ hoàn hảo, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, đầu óc lại không minh mẫn, chắc là trời cao muốn công bằng.

Mặc dù không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng mà, có dự cảm mình mà biết nhất định sẽ tức điên.

Tuyên Ngưng: "………Ăn no rồi đi thăm dò đường một chút."
 
Cao Thủ Võ Lâm Chăm Chỉ Làm Vợ Hiền Dâu Thảo
Chương 34: Chương 34



Giữa ban ngày ban mặt, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh nhảy qua tường rào.

Tuyên Ngưng đang suy nghĩ xem nên đi như thế nào thì Đoan Tĩnh đã đi phăm phăm như quen thuộc đường. Hắn vội vàng đuổi theo, quẹo trái quẹo phải, không lâu sau đã thấy bóng dàng của Diên Vương gia.

......

Chân vị Vương gia này thật ngắn. Bọn họ ăn xong đùi gà mà vẫn có thể đuổi kịp.

Tuyên Ngưng lắc đầu, cùng nấp sau núi giả với Đoan Tĩnh.

Chỉ nghe Diên Vương gia chậm rãi nói: "Tảng đá trên núi giả này sắp xếp thật khéo, ta nhớ hình như trong phủ Thao Vương cũng có một khối như vậy. Xem ra ngươi cũng có mắt nhìn, ở xa ngút ngàn lại có thể cùng chung chí hướng."

Tri phủ vội vàng nói: "Hạ quan không dám. Hạ quan và Thao Vương giống như đom đom và mặt trăng mặt trời, sao dám đánh đồng."

Diên Vương gia nói: "Hôm nào ngươi về kinh báo cáo công tác, ta giúp các ngươi làm quen được không?"

Tri phủ ngẩn người, cân nhắc nói: "Chỉ sợ miệng lưỡi hạ quan vụng về, làm bẩn mắt Thao Vương."

Diên Vương gia thấy hắn thực sự không biết chuyện Thao Vương gây ra ở kinh thành, liền cười ha hả, cho qua chuyện này. Hai người đi ngang qua núi giả, đi thẳng vào chánh đường. Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng: "Chúng ta đến hậu viện xem một chút."

Tuyên Ngưng nói: "Đến hậu viện làm cái gì?"

"Họa từ hậu viên. Rất nhiều quan cố chấp giữ bí mật cả đời, rất có thể tiểu thiếp được sủng ái của hắn tùy tùy tiên tiện coi là chuyện phiếm nên nói ra."

"..........Họa từ trong nhà." Hơn nữa sẽ nói bí mật cho tiểu thiếp sao, thế thì cũng không thể cho là cố chấp giữ bí mật cả đời.

Tuyên Ngưng đi theo Đoan Tĩnh đến hậu viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ phu nhân nói quy củ. Tiểu thiếp ngồi chia thành hai bên, nơm nớp lo sợ ngồi nghe nàng khiển trách họ tranh sủng chẳng biết phân biệt tình huống, khiến tri phủ không có tâm tư làm việc.

Đoan Tĩnh nghe đến say sưa, bị Tuyên Ngưng đẩy đẩy sau lưng rất lâu mới lưu luyến không rời trở về tiền viện, vừa đúng lúc nhìn thấy tri phủ đưa Diên Vương gia ra ngoài. Diên Vương gia hỏi một câu: "Ngươi cũng biết sơn phỉ núi Vân Hoang?"

Tri phủ cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Vương gia, lại không tránh được ánh mắt theo dõi của Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng. Chợt nghe lời ấy, rõ ràng sắc mặt thay đổi: "Sao Vương gia lại nói như vậy?"

Diên Vương gia nói: "Vài lần Thương Lan quấy nhiễu biên cảnh, Hoàng thượng định thể hiện quốc uy, âm thầm sai khâm sai tới đây. Ta vốn chỉ là tấm bình phong, hắn mới là người chủ chốt."

Tri phủ nghe xong chảy đầy mồ hôi lạnh: "Không biết bây giờ vị khâm sai đó ở đâu?"

Diên Vương gia cười nói: "Đại nhân phải biết rõ hơn ta chứ."

Chân cẳng của tri phủ mềm nhũn, suýt nữa khụy xuống, được Diên Vương gia nâng lên kịp thời. Diên Vương gia nói: "Không cần tiễn."

Diên Vương gia đi thẳng ra cửa, đang định thả lòng, chỉ thấy tri phủ hô to đuổi theo.

Chẳng lẽ tri phủ định g.i.ế.c người diệt khẩu?

Từng bị Thao Vương tạo phản, Diên Vương gia có chút nhìn gà hóa cuốc, suýt nữa co cẳng chạy, may sao có mấy người thị vệ chặn đường khiến hắn không có chỗ trốn, chỉ có thể nhắm mắt xoay người.

"Được Vương gia chỉ dạy, hạ quan rất cảm kích. Chỉ có điều, không biết hạ quan có thể làm gì đó giúp Vương gia được không?" Tri phủ bị lừa vẫn mơ mơ hồ hồ đưa ra đề nghị.

Mặt Diên Vương gia cao thâm khó dò: "Ta và ngươi có duyên."

Thời khắc này, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đều nhìn thấy sau lưng hắn lóe lên "ý xấu", chỉ có tri phủ mắt mù.

Nói dối và nói thật gặp mặt nhau.

Đoan Tĩnh ngước đầu ngưỡng mộ Diên Vương gia: "Lúc ngươi lừa người cũng cực kỳ âm hiểm."

Diên Vương gia: "..............." Coi như là ca ngợi.

Đoan Tĩnh cảm khái nói: "Sau này ngươi lừa nhiều người, ít đi tịch biên gia sản thì tốt rồi."

Diên Vương gia: "..........." Chuyện tịch biên gia sản không phải hắn muốn là có thể làm được. Còn nữa, ánh mắt của hai người các ngươi có ý gì, hắn là Vương gia đó. Là đệ đệ ruột của Hoàng đế ddl.qd.di. Dưới một người trên vạn người....... À, đúng rồi, trên mình còn có tẩu tử, thúc thúc.......... Thân thích của hoàng gia còn nhiều.

Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng lại đi đại lao, Tuyên Lạc chuẩn bị rất lâu, bị moi không ít tiền, còn chưa được gặp người. Hắn trà trộn trong quan trường nhiều năm, quen thuộc với điều này, cũng không sốt ruột, tiếp tục làm quen, lại mất một lúc lâu, có một trợ tá vội vàng đi từ bên ngoài vào, hỏi rõ tình hình, vội vàng tống Hoàng đế ra ngoài.

Vốn Hoàng đế vội vàng đi ra ngoài, thấy Tuyên Lạc, mặt lập tức cứng đờ, xoay người muốn quay lại.

Trợ tá vội ngăn lại.

Hoàng đế rất tức giận: "Các ngươi nhìn lại các ngươi xem, không phải chuyện nhốt người nên điều tra rõ ràng sao? Tại sao lại bỏ dở giữa chừng? Trẫm, thật sự coi thường các ngươi."

Trợ tá lần đầu tiên nhìn thấy chuyện lạ, có người vỗ bàn khen ngợi vai ác, sửng sốt một chút, mới tóm lấy dây quần: "Ngươi chờ một chút."

Lần đầu tiên Hoàng đế bị người ta lóm lấy dây quần, lại thấy Tuyên Lạc ở trước mặt, tức giận đến mức mí mắt muốn lật lên: "Ngươi làm cái gì thế? Ngươi làm cái gì thế? Trẫm........ Thực sự ghét ngươi."

Người có thể làm trợ tá, đầu óc đều rất linh hoạt. Hắn nói: "Không phải ngươi muốn bắt sơn phỉ sao? Ngươi chiếm phòng giam, thế sơn phỉ nhốt ở đâu?"

Hoàng đế kinh ngạc nhìn hắn: "Giờ các ngươi lại muốn bắt sơn phỉ rồi à?"

"Vốn đại nhân định thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn bắt hết một lượt. Ngươi ra ngoài hỏi những người không biết gì lại nói bậy, suýt nữa bứt dây động rừng, nếu không diễn màn này, sao sơn phỉ mắc lừa đây?"

Hoàng đế bừng tỉnh hiểu ra: "Không hổ là............ Tri phủ, quả nhiên là người Hoàng thượng nhìn trúng."

Trợ tá nói: "Nếu việc tri phủ làm là thật, vậy mời ngài rời đi."

Hoàng đế nhớ lại căn phòng giam bẩn thỉu, tối, hôi hám, ẩm ướt, thật sự là không muốn tiếp tục ở tại đó, che mặt đi ra ngoài.

Tuyên Lạc không nói tiếng nào nhìn hắn biểu diễn, chờ hắn đi ra ngoài thì lập tức đuổi theo.

Đi đến góc tối cách cửa đại lao không xa, Hoàng đế đột nhiên quay người lại, nói với Tuyên Lạc: "Trẫm tha thứ cho ngươi."

Tuyên Lạc: ".............."

Hoàng đế nói: "Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn thần phục trẫm, trẫm sẵn lòng cho ngươi một cơ hội."

Tuyên Lạc nói: "Nếu như ta không muốn cơ hội này." Lâu rồi không tức giận như vậy.

Hoàng đế ngây ngẩn cả người, bị tổn thương. Ban cơ hội lại bị từ chối, biết giấu mặt vào đâu? Khóe miệng hắn nhếch lên, mặt ửng đỏ, kiên định lắc đầu: "Không được. Trẫm đã ban tuyệt đối không thu hồi."

"Cũng cho cả kinh thành sao?" Tuyên Ngưng chậm rãi đến phía sau Hoàng thượng.

Hoàng đế giật mình, quay đầu thấy Tuyên Ngưng, mới vỗ n.g.ự.c nói: "Đây là chiến thuật của trẫm!"

Hiếm khi Tuyên Ngưng nghe được từ ngữ cao siêu từ trong miệng Hoàng thượng, kinh ngạc nói: "Sau đó thì sao?"

"Không phải trẫm cho Tuyên gia một cơ hội sao, để các ngươi đoạt lại kinh thành." Hoàng đế nói như chuyện hiển nhiên.

Tuyên Ngưng, Tuyên Lạc: "................" Thật sự là lâu rồi không tức giận như vậy.

Đoan Tĩnh đột nhiên hỏi di.: "Thật ra thì, chính Tuyên gia yêu cầu tịch biên gia sản, xin đi lưu đày đúng không?"

Hả?

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn nàng.

Đoan Tĩnh nói: "Bởi vì nét mặt của các ngươi cho thấy các ngươi rất muốn cắt đứt mọi quan hệ với Hoàng đế."

"......"

Xe dừng lại trước cửa nhà Tuyên gia ở huyện Nam Lan.

Diên Vương gia hào hứng ra ngoài, nhìn thấy Đoan Tĩnh, Tuyên Ngưng, Tuyên Lạc lần lượt xuống xe, lại không nhìn thấy Hoàng đế, sắc mặt thay đổi: "Hoàng huynh đâu?"

Tuyên Ngưng chỉ chỉ vào xe.

Diên Vương gia vén rèm xe lên, liền thấy Hoàng đế khóc đến sưng đỏ cả mắt: "..........."

Hoàng đế tức giận nói: "Không ngờ bọn họ lại ngồi chung một chiếc xe với trẫm!"

Diên Vương gia vừa định lên tiếng, đã nghe thấy Đoan tĩnh nói: "Ta trả tiền."

Hoàng đế nói: "Thiên hạ rộng lớn, đều là đất của Vua, những nơi ranh giới, hẳn là thần tử của Vua."

Đoan Tĩnh nói: "Có khả năng Thương Lan Vương không nguyện ý."

Hoàng đế: "......"

Khóe miệng Hoàng đế giật giật, nói: "Cho trẫm một căn phòng riêng."

Diên Vương gia: ".........................." Vẫn còn muốn khóc tiếp sao?

Mọi người mời Hoàng đế vào, Uyển thị hỏi Tuyên Lạc: "Lữ công công đâu?"

Tuyên Lạc nói: "Đệ để hắn ở quán trọ chờ tin tức."

Uyển thị hỏi: "Đã cho người đưa tin chưa?"

"Chưa."

"Ồ."

Đoan Tĩnh vào cuối cùng: "..............." Đối thoại của mẫu thân và tam thúc thật cao thâm khó lường.

Lữ công công ở quán trọ chờ tin tức: Cực kỳ sốt ruột.

Ở Tuyên phủ, Hoàng đế khóc: Quanh trẫm chẳng có ai, ngay cả một người hầu cũng không cho trẫm! Khóc mệt rồi, ai tới rót nước đ.ấ.m lưng cho trẫm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back