Lãng Mạn [CAO H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam

[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 39


Tống Duyên Kỳ vươn đầu lưỡi, chậm rãi ở đầu vú của cô gái nhỏ liếm thành từng vòng.Một bàn tay khác cũng không nhàn rỗi, một tay hung hăng chà đạp, đem bầu vú trắng nõn xoa nắn tựa như nghịch ngợm cục bột, hai điểm mẫn cảm bị trêu chọc, một bên bị anh ngậm vào chơi đùa, một bên bị bàn tay đùa bỡn, cả người Tô Nguyệt đều mềm ra, hơi thở kiều suyễn chịu không nổi.

"Bé thư ký nhà mình có vẻ rất thích cấp trên nếm vú nhỉ!"

Tống Duyên Kỳ hơi buông miệng, đầu vú phấn hồng từ đôi môi gợi cảm ấy lập tức bật ra, phía trên là lớp dịch bóng loáng ướt át, tất cả đều do anh liếm ướt, bởi vì vừa rồi bị liếm mút ác liệt khiến đầu nhũ nhìn qua có hơi sưng đỏ."

Tống, Duyên Kỳ, ưm.... anh có thể đừng nói những câu như thế không vậy ......"

Tô Nguyệt cúi đầu, khuôn mặt ngại ngùng vẫn đỏ rực như cũ.

Cô cảm thấy rất ngượng, rõ ràng chính anh là người mở đầu, lại ba câu hai từ đem cô dạy dỗ thành một đứa thiếu con gái hơi đàn ông.Ai cần chứ."

Vậy em bị anh nếm vú, có sướng hay không?"

Tống Duyên Kỳ nhéo cằm cô gái.

Tầm mắt hai người đối diện nhau, tuy rằng bản thân rất muốn phản bác lại một tiếng không, chính là vừa rồi cô xác thật rất hưởng thụ.

Giãy giụa suy nghĩ, cuối cùng Tô Nguyệt vẫn gật đầu đồng ý, "Có một chút thích......"

Giọng cô rất nhỏ, khiến anh tí nữa thì chẳng nghe ra."

Vậy thì ngoan ngoãn đem chân mở ra."

Ánh mắt Tống Duyên Kỳ trở nên càng thêm u ám, bàn tay lướt quanh phần đùi non, vào sâu hơn đâm thọc, dùng ngón trỏ cách quần lót của cô gái trêu trọc, mới chỉ một lúc cũng khiến cô gái nhỏ chảy nước.Nhanh chóng kéo khoá quần xuống, đem nhục căn cứng rắn lộ ra, sau đó bóc luôn lớp vải trên người của cô gái nhỏ, nơi đó nước dâm róc rách, bướm nộn đã sớm cơ khát đến không chịu được, trải qua đêm qua bị chà đạp, bề ngoài vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, mép thịt vẫn còn sưng đỏ đến đáng thương, làm người ta càng muốn làm cô.

"Ah, đừng cọ mà......"

Tống Duyên Kỳ đỡ côn thịt, cũng không tiến vào, chỉ là làm quy đầu cọ xát với môi âm hộ, anh thì cứ cọ, nước dâm càng ngày chảy càng nhiều.

Kinh nghiệm về phương diện tính dục này của cô vốn là con số 0, bản thân hoàn toàn là tay mới mặc cho đối phương khai phá, dạy dỗ.

Một lần kia khai trai khó trách hiện tại là thực tuỷ biết vị.

Tuy rằng ngoài miệng nói không nghĩ thừa nhận mình là đồ thiếu đụ nhưng chính lúc này bị cọ xát lâu như vậy cũng phát giận không ra.Bé bướm hiện tại chỉ có trống rỗng, Tống Duyên Kỳ cọ xát nãy giờ quả thực là bắt nạt cô mà.

Tô Nguyệt không tự chủ được vặn vẹo mông, đôi chân kẹp lấy vòng eo của đối phương, "Tống Duyên Kỳ, phía dưới em ngứa quá ......"

"Nói rõ ràng em muốn gì thì anh mới thỏa mãn được chứ!"

Tô Nguyệt khẽ nhếch miệng, mỗi lần cô vặn mông tiến lên phía trước một chút là có thể đem quy đầu ngậm vào một đoạn, chỉ mới như vậy thôi đã khiến bản thân sướng điên người, ấy vậy bèn nhỏ giọng nói, "...

Em muốn......"

"Muốn gì thì phải nói ra chứ?"

Tô Nguyệt nhịn không được lấy tay che mặt lại, "Em... không nói được...."

"Không nói sao?

Vậy thôi không làm nữa nhé?"

Nói xong, Tống Duyên Kỳ thế nhưng chuẩn bị chấm dứt cuộc yêu tại đây.

Nhìn xem, có ai khốn nạn đến nỗi bật lửa xong cắp đít chạy, nói đi là đi như là anh không vậy?

Sống trên đời hơn 20 năm nhưng đây coi như là lần đầu Tô Nguyệt mở mang tầm mắt bởi độ quá đáng của đối phương, cô nhịn không được mà muốn phản đòn lại anh, bèn vòng tay qua cổ anh, cả người dán sát lại với người anh, miệng nhỏ há ra cắn một cái, ý định muốn cắn trả thù vì cái tội trêu chọc cô không cho cô thư giải.

Cơ mà, hiện tại đang trong cái tư thế mờ ám này, thân mình bị trêu đến nhũn ra, ngay cả việc cắn người cũng không dùng quá sức, răng của Tô Nguyệt bị cơ bắp của anh cứng chọc cho đau hết cả hàm.
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 40


"Hừ!"

Tô Nguyệt hừ một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn chịu thỏa hiệp, cô ướn người lên, dán ở bên tai anh, dùng âm thanh nhỏ nhẹ mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, ngại ngùng nói nhỏ, "Em... muốn cặc lớn đụ em."

Chỉ riêng một câu đơn giản cũng khiến phía dưới của Tô Nguyệt ướt đẫm hơn, cảm giác dính nhớp khiến cô nhịn không được mà kẹp lấy hai chân của mình, vành tai trắng nõn ban đầu đã sớm ngại ngùng mà thêm vài phần nhìn thật thắm.

Tống Duyên Kỳ kiềm chế dục vọng nóng bỏng của mình, cặc lớn dí sát miệng huyệt, nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của nhân nhi dưới thân, vươn lưỡi dài quấy loạn một phen, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương làm anh không khỏi cười khẽ, con cặc lại nhấp sâu hơn một chút, đi vào hơn một nửa.

"Hah......"

Cả hai đồng thời rên rỉ.

Tống Duyên Kỳ cũng không tiếp tục cắm sâu hơn mà là dán sát tại cô, hỏi cô: "Cặc lớn?

Lớn bao nhiêu?

Hả?"

Tô Nguyệt biết, nếu cô không cho anh một đáp án vừa lòng thì trận tình ái này đừng mong mà tiếp tục.Cô bèn đưa tay xuống giữa hai chân, nắm lấy dục vọng to lớn của đối phương, hai mắt mị nhãn như tơ, Tô Nguyệt cắn cắn môi dưới nói, "Ư.... thứ này....

Là thứ lớn nhất mà em từng thấy......"

"Đúng là một cô bé thành thật."

Thời điểm người anh em của mình bị đối phương nắm lấy, Tống Duyên Kỳ run hết cả người, hơi thở chững lại, anh chưa từng nghĩ cô có thể làm ra hành động đốt lửa thế này.

Anh ấn bàn tay mềm mại ấy xuống, cọ quanh thân cặc hai vòng, sau đó lưng eo thẳng tắp, một nhấp mở cửa chốn đào nguyên mất hồn.

Chẳng sợ có dâm dịch bôi trơn, thời điểm cắm vào vẫn rất khó khăn."

Ha, lồn của bé quá chặt quá...!"

"Do anh quá to thì có...."

Khoé môi Tô Nguyệt khẽ nhếch lên, tình dục đã bị anh châm lửa đốt cháy hoàn toàn, cô nâng chân, chậm rãi cọ xát với mông anh, mặt mày ửng hồng như một đóa hoa.

Cặc lớn vừa cắm vào, lỗ lồn tối qua bị đụ còn hơi sưng vẫn tích cực cắn mút.

Không gian trống rỗng bị nhồi đầy, lớp thịt mềm nhanh chóng xoắn chặt tựa như muốn đẩy dị vật xâm nhập nó ra bên ngoài.

Tống Duyên Kỳ nhẹ nhàng đâm chọc, quy đầu quá khổ không biết đã đụng tới miệng tử cung từ bao giờ, Tô Nhu không biết là đau hay là sướng, hai tay bắt lấy vai anh, cái lỗ phía dưới không ngừng mấp máy, đơn giản thế này thôi đã có thể khiến cho hai người lâm vào khoái cảm cực hạn.

Anh bế cô lên, vắt chéo chân cô qua bụng anh, theo sau liền nâng lên bờ mông tròn lẳng, bắt đầu tăng tốc công thành.

"Ư......

A......

A ......"

Âm thanh va chạm bành bạch trực tiếp truyền vào tai Tô Nguyệt khiến cô gái mới biết mùi đời không khỏi ngượng ngùng, hàm răng cắn lấy môi dưới muốn ngăn bản thân phát ra cái âm thanh kiều diễm kia, cơ mà cô không ngăn nổi, mỗi lần Tống Duyên Kỳ vừa thấy Tô Nguyệt muốn cắn môi dưới sẽ cố ý rút gậy ra, sau đó lại nguyên cây nhấp vào, mỗi lần đi vào là một lần lút cán, tiếng rên muốn ngăn cũng chẳng thể nào ngăn nổi.
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 41


Cặc lớn vẫn đặt ở trước đóa hoa mềm mại, đều đặn xâm nhập lấy cô.

Toàn thân cô gái run rẩy, chỉ biết phó mặc thân mình cho đối phương chơi, anh mang cô lên đỉnh cao trào, cũng cho cô thứ khoái cảm nhục giục ngập đầu này.

Tống Duyên Kỳ nằm xuống, nâng thân cô gái lên.

Cả hai đang trong tư thế nữ thượng nam hạ, eo thon bị đôi tay to lớn giữ chặt lấy, Tô Nguyệt bị anh trêu chọc đến nỗi mềm nhũn cả ra, hai tay chống lên ngực anh, chủ động nhấp nhô vào cái đã hết hơi, "Ô...

Em không còn sức..."

"Anh biết."

Tống Duyên Kỳ điều chỉnh cho cô gái nằm thấp xuống, đem đầu cô dựa lên vai mình, thủ thỉ bên tai, "Mở chân rộng ra một chút, phần còn lại để anh."

Thân thể của cô hiện tại mềm nhũn nên Tô Nguyệt chỉ có thể đủ tùy ý đối phương đùa bỡn, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên cổ của đối phương, khẽ cắn một ngụm, nữ giới làm tình đúng là mệt mỏi, mẩm thầm nếu tình hình vẫn cứ căng như này thì chắc chắn bản thân sẽ không xong, bèn nhẹ giọng cầu xin, "Tống Duyên Kỳ, anh nhanh nhanh lên được không?"

"Lại muốn lười?"

Tống Duyên Kỳ đè mông cô, "Trong từ điển của anh không có từ "nhanh" này đâu."

"A, căng quá......"

Cặc lớn hung hăng đỉnh vài lần làm cô gái nức nở ra tiếng, thật sự là làm đến nơi đến chốn.Không biết anh "yêu" cô đã bao lâu, giờ phút này mới quyết định giao nộp tinh hoa, eo mông vừa nhấp, một luồng tinh dịch nóng bỏng cứ thế bắn sâu vào trong thân thể cô gái.

Bị tinh dịch xối thẳng, bướm nộn không khống chế được mà co rút, Tô Nguyệt xoắn xít muốn lùi ra một chút, lại bị anh đè mông lại, cặc lớn đi vào càng sâu, thời điểm bắn tinh vẫn không quên đâm chọc, dưới hai tầng kích thích, cuối cùng Tô Nguyệt cũng không chịu nổi, thân thể kiều suyễn đạt tới cao trào.Tô Nguyệt nằm trên giường chừng một ngày trời cuối cùng mới khôi phục lại được chút tinh thần.

Buổi tối còn có dạ tiệc quan trọng muốn tham gia nên cô nhanh chóng đứng lên sửa soạn, makeup.

Sau khi hoàn chỉnh trang phục, Tô Nguyệt nhìn một thân trong gương, cả người nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt Tống Duyên Kỳ, "Tống Duyên Kỳ, anh nhìn kiệt tác mà anh làm đi!"

Tống Duyên Kỳ một bên mặc lên mình tây trang thẳng tắp, một bên ngước mắt quét qua cô gái.

Tô Nguyệt kéo áo khoác ra, bên trong là lễ phục cúp ngực Tinh Dạ, lấp la lấp lánh, một thân trang phục thu hút mọi sự chú ý của người ta.

Trên làn da trắng nõn là dấu hôn xanh tím cho thấy cuộc yêu đêm qua của bọn họ kịch liệt đến nhường nào.

Bộ lễ phục này lại là cúp ngực, hoàn toàn không che được cái gì nên cô phải khoác thêm một kiện áo khoác lông trắng nhỏ.Tống Duyên Kỳ ôm lấy eo đối phương, kéo Tô Nguyệt vào trong lồng ngực vững chãi của mình, anh hơi cúi xuống, há miệng, ngậm chặt lấy dấu hôn nhàn nhạt trên cổ cô gái rồi thả ra.

Chậc một tiếng, âm thanh vang lên phá lệ rõ ràng.

Anh mỉm cười, vừa lòng với kiệt tác mình vừa tạo ra, "Đánh dấu bằng phương thức như vậy, người khác nhìn một cái liền biết, em là bông - hoa - đã - có - chủ."
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 42


"Điều này là không công bằng!

Dựa vào cái gì chỉ mình em chịu?"

Tô Nguyệt căm giận nói, "Hơn nữa tối hôm qua anh căn bản không có mang bao!

Trực tiếp bắn vào!"

Tống Duyên Kỳ buông cô ra, đôi tay phối hợp nới lỏng cà vạt, thuận tay cởi luôn mấy cái cúc áo, lộ ra cơ ngực cường tráng, "Hay là trừng phạt kiểu này đi, em cũng có thể lưu lại dấu vết trên người anh?

Chơi không?"

Nói vậy nhưng bàn tay hư hỏng vẫn không có dấu vết muốn dừng lại, ngược lại một đường xuống thẳng xuống dưới chỗ mà ai cũng biết, nở nụ cười sắc tình, "Chỗ này cũng có thể lưu dấu vết ấy?"

"!!!"

Móa!

Anh chơi lưu manh đến nghiện rồi phải không?

Ban ngày ban mặt lại bắt đầu đấy!Bản thân tức anh ách nhưng không tài nào phản kháng được, Tô Nguyệt thầm bi ai cho số phận của mình.

Cô không định cùng anh dây dưa thêm nữa, nếu mà cứ dây vào nhau mãi mà không chịu gỡ ra thế này thì tiệc tối chút xíu nữa cô khỏi cần tham gia luôn mất.

Tô Nguyệt nghĩ vậy bèn nhanh chóng nhấc góc váy lên, hừ lạnh một tiếng, sải bước đi trước.

Tống Duyên Kỳ chậm rãi đuổi kịp, vừa đi, anh vừa thong thả khoác tây trang lên mình,

lúc sau ra khỏi phòng, vẻ mặt vốn đầy sự trêu tức lại trở về biểu cảm lạnh nhạt quen thuộc, quanh thân là hơi thở người sống chớ đến gần.

Khóe môi trời sinh sẵn ý cười vẫn cong lên, cả khuôn mặt nhuốm ý cười nhạt.

Cũng chẳng biết vì lý do gì, Tô Nguyệt đi sau anh, miệng cũng cười tủm tỉm.

Đây chính là cảm giác thích một người sao?Mọi người tham dự tiệc tối ăn uống linh đình, y hương tấn ảnh qua lại không ngớt, thương nhân danh viện nhiều vô kể, nhưng trên thực tế lại cực kỳ nhạt nhẽo.Trong mấy buổi tiệc như vậy, mọi người như mang cho mình một chiếc mặt nạ, bất kể lời ăn tiếng nói hay làm bất kỳ một hành động gì cũng phải theo một chuẩn mực nhất định.

Tống Duyên Kỳ xuất hiện, tựa như sao sáng vây quanh, cái danh người thừa kế tương lai tập đoàn Tống thị lù lù ra đấy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tiến lên muốn bắt chuyện.Ngay cả bạn nữ đi theo bên anh cũng bị thổi rắm cầu vồng ngại gần chết.

"Ôi, lâu quá không gặp, cô Tô càng ngày càng lên hương rồi.

Không hổ là bộ mặt của tổng giám đốc Tống đây, cô không đi làm diễn viên thì showbiz đã bỏ lỡ mất một viên ngọc sáng đó."

"Một cô thư ký vừa xinh đẹp vừa thấu hiểu lòng người như thế, chỉ sợ mỗi tổng giám đốc Tống có thôi!"

Tô Nguyệt bị khen đến đỏ hết cả mặt.Đối phương vừa nói, ánh mắt lại là dừng ở trên người Tô Nguyệt, phảng phất như có ý đồ khác.

Hắn ta sau đó lại còn bồi thêm, "Cô Tô, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô không ngại, hy vọng sau này chúng ta có thể có thời gian uống trà trò chuyện."

Tô Nguyệt không từ chối được, đang chuẩn bị giơ tay tiếp nhận, không nghĩ tới lại bị Tống Duyên Kỳ ngăn cản.

Không phải anh vẫn đang cùng người ta bàn chuyện sao?Sao lại chú ý tới động tĩnh bên này......"

Xin lỗi, thời gian làm việc cho tôi còn thiếu chứ nói gì đàm đạo uống trà với anh."

Ngón tay Tống Duyên Kỳ kẹp lấy danh thiếp đối phương đưa tới, liếc mắt một cái, đi kèm nụ cười nhạt nhẽo đáp lại hắn ta, "Có cơ hội chúng tôi sẽ liên hệ sau."

Người đàn ông bị Tống Duyên Kỳ trào phúng một phen, gương mặt hắn ta đỏ bừng, lòng tự trọng khi đứng trước mặt anh đều bị đập cho nát bấy, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Hắn ta bỏ đi với bộ mặt xám xịt không dám nói một lời nào.Tống Duyên Kỳ liếc mắt nhìn Tô Nguyệt một cái, thấy biểu cảm của cô dường như còn có chút đau lòng, lửa giận phừng phừng, bèn dán bên tai cô: "Phía dưới cần một gậy là đủ dùng, hai cây nhét không vừa đâu!!"

Thấy anh xụ mặt như vậy, Tô Nguyệt không tự chủ được bật cười, "Em biết mà, lớn đầu rồi chứ đâu phải con nít, tùy tiện liền sẽ bị người thông đồng đâu."

Nghe vậy nhưng anh vẫn hừ một tiếng, bản thân vẫn đang chìm nổi trong lu giấm mà tha hồ toả mùi chua.Thời điểm khi tiệc tối sắp kết thúc, Tô Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, cô liếc nhìn số điện thoại, không hiểu sao trong lòng lại linh cảm ra điều xấu sắp tới.Là Phương Dũng gọi.

Người này, cô biết.Anh ta là cấp dưới của anh trai cô, trước đây hai người mới chỉ gặp nhau có hai lần, bản thân cô cùng anh ta cũng chẳng gọi là có tí gì thân quen, không biết tại sao anh ta lại gọi điện cho cô giờ này nữa.

"Anh à, em đi ra ngoài nghe điện thoại chút nhé!"

Tô Nguyệt ngẩng đầu, báo cho anh.Tống Duyên Kỳ gật đầu.Theo chân tới một nơi yên tĩnh, lúc này cô mới nhận điện thoại.

"Anh Dũng ạ?

Anh gọi em có việc gì sao?"

Phương Dũng cứng người, thái độ càng thêm kính cẩn, "Tiểu thư cứ gọi thẳng tên Dũng là được."

Cảm nhận được áp suất thấp bên cạnh, trên trán Phương Dũng mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy.Tổ tông à, ngàn lần vạn lần em đừng có mà hại anh ta như thế chứ, anh ta không gánh nổi một tiếng xưng hô "anh" này của cô đâu.

Tô Nguyệt nghi hoặc hỏi lại, "Vậy có việc gì không ạ?"

"Thiếu gia gặp tai nạn xe rồi, hiện tại đã được đưa vào viện cấp cứu!"
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 43


Đôi tay của cô gái run lên, chiếc điện thoại đang cầm trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất, ngón tay trắng bệch vì cầm giữ chiếc điện thoại, "Gì chứ?

Đang yên đang lành sao lại bị tai nạn chứ?"

"Thiếu gia không an tâm về cô, theo dự tính ban đầu thì tối nay anh ấy sẽ bay sang đó để chăm sóc cô, nhưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy...."

Phương Dũng thở dài.

"Thật ra thì cũng không có gì quá đáng ngại, thiếu gia cũng không muốn làm cô lo lắng thêm, nhưng tôi vẫn hy vọng chuyến này cô có thể về nước, sự xuất hiện của cô không ít thì nhiều cũng sẽ khiến tâm trạng của thiếu gia tốt hơn."

Trong lòng Tô Nguyệt khẩn trương hơn cả: "Sao anh ấy có thể quá đáng thế!

Xảy ra tai nạn mà không dám nói cho tôi biết, chẳng lẽ muốn giấu đến chết cũng không nói à!"

"Tôi đã đặt vé máy bay cho cô rồi, chỉ còn chuyến muộn nhất hôm nay thôi."

Phương Dũng rặn mãi cuối cùng cũng nói được hết câu.

Bảo một thằng trầm tính như anh ta nói chuyện với cô, thiếu chút nữa anh ta cũng thành câm càng thêm câm, may mắn Tô Nguyệt cũng không để ý đến.Kết thúc cuộc gọi, Phương Dũng thở dài một hơi, mắt nhìn về phía con người gặp tai nạn mà hiện tại vẫn ngồi ngon lành cành đào kia, cười nói, "Thiếu gia, nhiệm vụ đã hoàn thành, chắc là mấy tiếng nữa anh sẽ thấy được cô ấy thôi.

Nhưng mà tiểu thư vốn là người đơn thuần, cô ấy sau khi về nước mà biết được mình bị lừa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Ánh nhìn nhàn nhạt của người đàn ông quét qua người hắn.

Chỉ nhẹ nhàng thế thôi nhưng Phương Dũng cũng lĩnh hội đủ ý tứ trong cái liếc ấy, tức kiểu gì thì kiểu cũng phải giấu đến cùng rồi.

Nhưng nếu là bị tai nạn xe, Tô Hoài Vân lại ngồi ung dung tự tại thế kia, chỉ có người ngu mới bị lừa thôi!

Tròng mắt của anh nheo lại, "Ai nói tôi đang lừa?"

Rầm một tiếng, chiếc ly đế cao vốn đang nguyên vẹn trong tay vỡ vụn từ lúc nào.

Anh vén tay áo lên, mắt cũng chẳng thèm nháy, lòng bàn tay trực tiếp đè thẳng xuống, mảnh ly vỡ cứa sâu vào lòng bàn tay, máu thịt hỗn độn, thời điểm Tô Hoài Vân nhấc tay lên, lòng bàn tay đã có rất nhiều mảnh vỡ nhỏ ghim vào, khắp bàn tay đều là máu chảy.

Hài lòng về thành quả mình vừa tạo ra, anh cười nhạt."

Đàn ông thì phải có tí máu liều thì mới thành công được!" ——Tô Nguyệt hai mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt Tống Duyên Kỳ, anh nhanh chóng kéo cô vào trong ngực, bàn tay to lớn chậm rãi vỗ lưng an ủi.

Nhận ra cảm xúc của đối phương không quá ổn định, giọng nói của anh trầm xuống, "Em làm sao thế?

Có thể nói cho anh nghe được không?"

"Anh trai em bị tai nạn, em lo lắm......"

Tô Nguyệt tự trách bản thân, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Em......

Nhẽ ra lúc đó không nên cãi nhau với anh ấy... hic..."

"Đừng hoảng, nhìn anh này."

Tống Duyên Kỳ nâng mặt cô gái lên, đối diện với tầm mắt của cô, anh liền cúi xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán đối phương với hàm ý trấn an, "Thế này nhé, em cứ bay về trước đi, có yêu cầu gì thì cứ tìm Vu Nam, cậu ta sẽ giúp em giải quyết được phần nào."

"Nhưng mà... những việc bên này..."

"Ngốc ạ, không phải còn có anh ở đây xử lý sao?"

Giữa trán nóng lên, cái hôn nhẹ nhàng tưởng chừng như thoáng qua ấy dường như tiếp thêm sức mạnh cho Tô Nguyệt. ——Tô Nguyệt bay suốt đêm để về nước, thời điểm cô tới bệnh viện đã là rạng sáng.Vì quá mức sốt ruột nên váy áo xúng xính đi dự tiệc cũng chẳng màng thay ra, cả người giống như tiên nữ hạ phàm, hoàn cảnh cũng khác biệt hoàn toàn, khi chạy vào trong bệnh viện khiến dường như tất cả tầm mắt đều dừng ở trên người của cô khiến Tô Nguyệt cảm thấy hết sức khó chịu.Sau khi hỏi thăm một phen, Tô Nguyệt mãi mới tìm được phòng bệnh của Tô Hoài Vân, Phương Dũng thấy cô sung sướng như là thấy cứu tinh khẩn cấp, bèn nói, "Tiểu thư của tôi ơi, cuối cùng cô cũng trở lại rồi, cô mau khuyên thiếu gia đi."

Tô Nguyệt thở phì phò, "Sao vậy?

Tình huống thế nào?"

"Tình trạng vừa mới ổn định, thiếu gia liền nằng nặc đòi xuất viện, tôi không khuyên nổi...."

Còn chưa dứt lời, Tô Nguyệt đã đẩy cửa bước vào, Tô Hoài Vân ngồi ở mép giường bệnh, bàn tay đang cài cúc áo sơ mi trắng, sắc môi tái nhợt, Tô Nguyệt chú ý tới bàn tay anh quấn một lớp băng trắng thật dày, lại bởi vì hoạt động quá mạnh, dường như máu đang dần thấm đỏ cuộn băng."

Anh hai, hiện tại anh không thể xuất viện!!!!"
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 44


"Không sao."

Tô Hoài Vân thấy em gái xuất hiện, khoé môi anh hơi nhếch lên, "Giờ mới biết đường về đó hả?"

Tô Nguyệt áy náy, "Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên nói thế, khiến anh tức giận."

Tầm mắt của anh dời sang Phương Dũng, sắc mặt đen thui, "Ai cho cậu cái quyền dám thêm mắm dặm muối nói cho em ấy, hả?"

Phương Dũng 'tự thấy hổ thẹn' cúi đầu: "Xin lỗi thiếu gia, cũng do tôi quá sốt ruột."

Nghe giọng điệu của anh, Tô Nguyệt biết chắc chắn anh ấy vẫn còn giận cô về chuyện lúc trước, bè nắm lấy vạt áo anh, vân vê đắn đo, cuối cùng vẫn chọn phương án thỏa hiệp."

Anh à, em biết những việc anh làm là vì muốn tốt cho em cả, anh đừng giận nữa, nhé?

Ở lại đây quan sát thêm vài hôm nữa, nếu không có vấn đề gì thì mình xuất viện cũng không sao mà."

Tô Nguyệt đứng trước mặt anh, đôi mắt trong veo nhìn anh khiến Tô Hoài Vân chịu không nổi cô nhóc này.

Đối diện với đôi mắt như thu thuỷ ấy, dừng khoảng chừng là hai giây, dường như cảm thấy vết thương nhức nhối, anh nhíu mày, miệng còn chưa cất lời, Tô Nguyệt đã nhanh chóng bước đến cầm lấy tay anh.

"Anh Dũng, anh gọi y tá tới đây giúp em với."

Tô Nguyệt xem xét vết thương, đầu cũng không ngoảnh lại nhờ Phương Dũng.Vẻ mặt cô gái khẩn trương nhìn lòng bàn tay anh, tuy rằng cách một tầng gạc, nhưng là máu vẫn chảy ra nhiều lắm.

Thật khó có thể tưởng tượng ra vết thương ban đầu phải dữ tợn đến mức độ như nào mới bị chảy máu đến vậy.Y tá đến đổi thuốc, lại nhìn vết thương bị vỡ ra, cảm xúc với người đang bệnh này rất là ba chấm, "Thưa anh, anh còn muốn cánh tay này không thế?

Không phải bác sĩ đã dặn dò trong thời gian này không được đụng đến vết thương sao.

Giờ thì hay rồi, mới băng lại được bao lâu, giờ lại thành ra như vậy!"

Tô Nguyệt ngồi sát mép giường bệnh, khẩn trương nhìn y tá đang giúp Tô Hoài Vân thay băng gạc.Thời điểm băng gạc đang chuẩn bị tháo ra, có một bàn tay hơi lạnh chợt bịt kín hai mắt cô, trong không khí phảng phất mùi rỉ sắt tanh nồng.

Chờ đến lúc bàn tay kia hạ xuống, tay phải của anh đã băng vài lớp gạc dày cộm.

Tô Nguyệt cẩn thận xem xét lại vết băng, thổi nhẹ, giọng nói ẩn chút nghẹn ngào, "Anh ơi, đau lắm phải không ạ?"

Khoé môi Tô Hoài Vân nhếch lên một ít, ánh mắt nhìn em tràn ngập sự cưng chiều, "Gọi anh thêm vài tiếng nữa là không đau rồi."

"Anh ơi, anh ơi, anh ơi..."

Tô Nguyệt thập phần phối hợp.Tô Hoài Vân nhéo má em, hai mắt thích ý híp lại, "Ừ, quả nhiên là bớt đau hơn rồi."

Ánh mắt anh thoáng nhìn khuôn mặt cô nhóc vẫn không giấu nổi nét ủ rũ bèn ngồi dậy, dùng tay trái vỗ vào vị trí cạnh mình, "Em mới trở về từ nước ngoài chắc mệt rồi phải không, nào, qua đây, nghỉ ngơi một lát đi."

Tô Nguyệt vốn đang muốn cự tuyệt anh, lại không biết nghĩ đến gì, tất cả ủ rũ đều sạch bách, đôi chân nhanh chóng tiến đến chỗ anh ngồi, cởi giày, nghiêng người nằm xuống giường.Hai mắt cô díp lại nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, "Em nằm một chút thôi, anh ơi, nếu tí nữa anh mệt quá thì gọi em dậy nhé..."

Trên người em là một mùi hương nhàn nhạt không rõ tên, có thể là nước xả vải, có thể là nước hoa, anh cũng không quá rõ nữa.

Tô Hoài Vân nhìn em gái nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong lòng hơi động, giơ tay đem sợi tóc vén về phía sau tai em, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức em.Một lúc sau, Phương Dũng mang bánh kem đến, chỉ tiếc là đến không đúng thời điểm.Vừa vào cửa, chưa gì đã thấy khí lạnh vèo vèo găm trúng mình.

Trái tim cậu ta đập thình thịch, cũng không dám nhìn thẳng nữa, cố gắng đặt tầm mắt xuống mặt đất, nhưng vẫn không nhịn được tò mò mà nhìn về phía giường bệnh.Tiểu thư......Quả thực là rất xinh đẹp......Khó trách thiếu gia vẫn luôn che chở cho cô ấy, phòng trộm phòng cướp phòng bạn trai các kiểu.

Cậu ta mang bánh kem để lên bàn, cũng không dám nói lời nào nữa, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho anh em họ Tô.Ra tới ngoài cửa, Phương Dũng cũng cẩn thận hết mức có thể đóng cửa lại, tránh gây ồn ào."

Anh ơi......

Nóng quá..."

Trên người Tô Nguyệt là áo lông tơ tằm, lại còn bị Tô Hoài Vân đắp thêm cho cái chăn nữa, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy nóng, cả người nửa tỉnh nửa mê, vô ý nói mớ.——CP của Tô Hoài Vân là Ôn Nhuỵ, không phải Tô Nguyệt.

Chỉ là tui muốn mình Edit nó tình một tí (thông cảm đang nghe nhạc tiện tay Edit mà nó suy quá), kiểu tình cảm của hai ông bà này nó trên mức anh em một xíu, đều là anh khống, em khống thôi chứ không phải đến mức ny 🙂)
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 45


"Đem áo ngoài cởi ra rồi hãng ngủ."

Tô Nguyệt mơ mơ màng màng, cảm giác được có một bàn tay đang đáp trên bả vai mình, trong khoảng khắc ấy, cô nàng nhớ đến một sự kiện bèn hoảng sợ, mắt mở to, bật dậy.Tô Hoài Vân mày kiếm nhíu chặt, "Em không phải bảo là nóng quá hay sao?"

Tô Nguyệt bắt lấy áo ngoài, hơi rụt cổ, bàn tay nhanh chóng kéo áo lên, "Không......

Không cần đâu anh......

Hiện tại em thấy hơi lạnh ạ."

"Sợ anh?"

Tô Nguyệt lập tức lắc lắc đầu, "Không, không phải ạ, ý em không phải như thế."

Gương mặt cô đỏ ửng, nếu để anh trai thấy được những dấu vết kịch liệt đêm qua trên người cô, như thế, không biết sẽ xảy ra tranh chấp như nào nữa.Cho nên bất luận như thế nào, túm cái quần lại, nhất quyết không được cởi áo.Tô Hoài Vân thấy em như vậy cũng không nói gì thêm, "À, lúc nãy máy em có người gọi tới, sợ tiếng chuông đánh thức em nên anh đã tắt trước đi rồi."

Tô Nguyệt vừa nghe đến lời này lập tức cảm thấy toang đến nơi rồi, lập tức điện thoại trong túi xách ra, đấy, cô đoán có sai đâu, vừa nãy là Tống Duyên Kỳ gọi tới.

Suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay do dự rồi lại thôi, cuối cùng cô cũng không gọi lại trước mặt Tô Hoài Vân.

Hành động như vậy, Tô Hoài Vân không mù cũng có thể đoán được, anh giả bộ lơ đãng, "Nay không định về à?"

"Không ạ, mai em mới về.

Trước em có xem qua lịch trình rồi, hôm nay cũng không có lịch trình quan trọng."

"Gần đây tên Lục Minh kia còn liên hệ với em không?"

Tô Hoài Vân nhìn về phía cô.Tô Nguyệt nghe đến những lời này, cả người lập tức tá hoả.Lục Minh......Chuyện của cô và hắn, muốn giải thích như nào với Tô Hoài Vân đây?Còn có, chuyện của Tống Duyên Kỳ, làm sao có thể trình bày rõ ràng một hai?"

Umm......

Em cùng Lục Minh cãi nhau, em ......"

Tô Nguyệt lấy hết can đảm, chuyện này hiện tại mà không nói rõ ra, không sớm thì muộn sẽ bị anh phát giác, lúc đó có mà trăm nghìn cái miệng cũng không biện bạch nổi.

"Em với hắn đã chia tay."

Tô Hoài Vân nhíu mày kiếm, có chút ngoài ý muốn với chuyện này.

"Oh?

Chia tay?

Vậy tại sao hôm qua hắn gọi cho anh hỏi về em làm gì?"

"......"

Tô Nguyệt nắm di động, nhất thời cảm thấy hổ thẹn, mấy ngày hôm trước cô cùng Tống Duyên Kỳ tạo người, hoàn toàn đem Lục Minh vứt ở xó xỉnh nào rồi, ngay cả tin nhắn cũng chẳng buồn reply."

Còn chưa kịp nói ạ."

Cô nắm lấy di động, "Em sẽ nói chuyện lại với anh ấy sau."

Tô Hoài Vân nhếch môi cười nhạt, "Vậy là tốt rồi."

Làm xong thủ tục xuất viện cho anh trai, nhưng Tô Nguyệt vẫn không yên tâm, sau cùng lại đi cùng anh về biệt thự.Đêm trước mất ngủ, nhanh chóng cơn buồn ngủ đã đánh úp lại, hiện tại Tô Nguyệt chỉ mong muốn về giường nhanh để đánh một giấc thật no, cái ngáp thứ hai ập đến cũng là lúc Tô Hoài Vân cũng đuổi cô về phòng."

Trở về ngủ đi, phòng của em vẫn được dì giúp việc quét tước hàng ngày, nguyên đai nguyên kiện nhé."

Tô Hoài Vân nhịn không được giơ tay xoa đầu cô, "Tô Nguyệt em lâu lắm mới về nhà, anh nhớ em lắm đó.Phương di lâu lắm mới thấy Tô Nguyệt trở lại nhà chính, cảm giác như có vô vàn chuyện muốn nói với cô nàng.

Cô coi như là chăm sóc hai anh em nhà này từ nhỏ đến lớn, coi Tô Nguyệt như con gái ruột, tận tình coi sóc.

"Đại tiểu thư, lâu lắm mới thấy cô trở về nhà, cơm ở bên ngoài chắc không hợp khảu vị cô..., nhìn kìa, đều gầy cả đi.

Lần này cô trở về, chắc không đi nữa đi?"

Phương di đem cửa phòng cô mở ra, Tô Nguyệt sửng sốt, quả nhiên, bài trí trong phòng vẫn không thay đổi, cả căn phòng vẫn sáng bừng như trước lúc rời đi, tựa như cô vẫn ở đây, chưa từng rời đi ngày nào cả.

Cùng Phương di nói chuyện phiếm vài câu, Tô Nguyệt lúc này mới nhớ tới di động, nhìn lại màn hình xong không nhịn được mà lại muốn dỗi, cáu bẳn mà gọi điện thoại cho người nào đó.Chuông điện thoại vang lên vài tiếng liền rất nhanh được bên kia bắt máy."

Tống Duyên Kỳ, cả ngày anh không có điện cho em một cuộc!"

Nghe giọng nói tràn đầy sức sống của cô, Tống Duyên Kỳ liền biết cô nàng không có gì đáng ngại, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, thanh âm tràn ngập từ tính nói: "Bởi vì anh biết em xong việc rồi, khẳng định sẽ gọi lại cho anh, cho nên liền không gọi lại làm gì.

Tô Nguyệt, anh nhớ em, trái tim đều run rẩy vì nhớ em."

Cho dù cách điện thoại, giọng nói trầm thấp của anh cũng như có ma lực nào đó mà khuấy động trái tim cô gái."

Con hàng dưới này cũng rất nhớ em, nhớ cái động ướt át tiêu hồn của em."
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 46


Toàn thân Tô Nguyệt mềm nhũn trước giọng nói của anh, cô đúng thật là không còn sức đề kháng với anh nữa, rõ ràng vừa mới giận nhau, ai dè vừa nghe thấy anh dỗ một xíu đã nguôi giận...."

Bảo bối, hiện tại anh cứng lắm rồi, cần anh gửi cho em xem không hả?"

"Anh lưu manh vừa chứ."

Tô Nguyệt đỏ mặt, "Xem cái gì mà xem."

Ai biết Tống Duyên Kỳ tự nhiên lại video call tới nữa, tuy rằng ngại vì đối phương quá chủ động, xong gì thì gì vẫn phải cho anh tí 'mặt mũi'.Hình ảnh vừa mới chuyển tới, nhất trụ kình thiên đã sớm cứng rắn nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông, thân gậy đỏ bừng căng cứng, thô to đến cùng cực, gân xanh nổi rõ, Tống Duyên Kỳ chỉ sục qua loa vài cái, mắt ngựa đã bắt đầu rỉ dịch.

"Chỉ cần nghe tiếng em thôi thì anh đã cứng rồi, Nguyệt Nguyệt, em nói xem, giờ phải giải quyết như nào đây?"

"Anh....."

Tô Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, "Anh dùng tay ấy, trái phải tuỳ ý, chẳng phải lúc bình thường đàn ông các anh vẫn luôn làm bạn cùng năm ngón tay mà...."

"Không được."

Tống Duyên Kỳ dụ dỗ, "Em giúp anh thì tốt rồi, còn việc làm bạn với ngũ chỉ cô nương á, đừng mơ nữa."

"Hiện tại em không ở cạnh anh, giúp là giúp như nào?"

"Nếu em muốn giúp anh, kiểu gì mà chẳng có cách."

Giọng anh trầm xuống dụ hoặc, thanh âm hơi khàn, nghe qua cảm giác có chút từ tính.Tô Nguyệt nghĩ lại, cuối cùng vẫn chịu.

"Rên một chút cho anh nghe."

"Rên kiểu gì......"

Tô Nguyệt khó xử."

Cởi quần áo ra, tự động bóp vú, sau đó thủ dâm."

Tống Duyên Kỳ nói.À, thì ra anh là đợi cái này.Hiện tại Tô Nguyệt thật sự hối hận vì sao lại đáp ứng "giúp" anh cơ chứ, chính là khi nhìn thấy gậy thịt kia thì dâm dịch không tự nhiên mà chảy, động dâm ngứa ngáy chờ anh đút, bèn xoa vú lớn, sau đó liền đem điện thoại hướng xuống phía dưới, xuất hiện trước màn ảnh là bướm non hồng nộn, ngón tay ngọc ngà nhỏ nhắn cũng mon men xuống dưới, xoa bóp hột le càng thêm nhạy cảm.

Tô Nguyệt một bên dùng tay xoa hột le đến cứng, một bên nhịn không được kẹp chặt hai chân, qua màn hình thậm chí có thể nhìn thấy từng luồng dâm dịch phun ra.

Ánh mắt Tống Duyên Kỳ càng thêm sâu, "Nguyệt Nguyệt thông minh quá, không cần thầy dạy cũng hiểu, quả nhiên là dâm đãng."

"Đúng, em chính là dâm như vậy đấy, làm sao?"

Cô dùng ngón tay đem phấn môi tách ra, lộ ra bên trong là huyệt thịt phấn nộn, "Tống Duyên Kỳ, hiện tại em muốn anh, muốn anh hung hăng cắm tan nơi này, huhu, bướm ngứa quá, một ngón tay không đủ....."

"Không đủ liền cắm thêm ngón nữa, nhắm mắt lại, tưởng tượng đó chính côn thịt của anh."

Vừa xem Tô Nguyệt ra vào thủ dâm, tốc độ sục cũng bất giác nhanh hơn.Di động bên kia truyền đến tiếng cô thở dốc."

A, Tống Duyên Kỳ, quá nhiều, nhiều nước quá, anh, anh thấy không....

Ưm......

A ~"Chắc chắn là con mèo hư kia cố ý trêu anh mà, dùng chính ngón tay ngoáy dâm động kia câu dẫn anh, khiến Tống Duyên Kỳ anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương phun hương trêu trọc, như mèo thấy mỡ mà chẳng thể nào ngậm vào miệng nhấm nháp.
 
[Cao H] Tiểu Thư Ký | Tế Nam
Chương 47


Tô Nguyệt chơi đến nghiện, nhưng thân thể lại quá nhạy cảm, đùa bỡn vài cái, thực nhanh lên tới cao trào.

Nhìn thân thể cô gái đang cao trào sảng khoái ở đầu dây bên kia, Tống Duyên Kỳ cũng kìm nén không được, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng bắn ra tới.Cao trào qua đi, cô gái thở hổn hển, đôi mắt thất thần, tình hồng chưa lui.

"Buổi tối xử lý xong việc bên này là anh có thể về nước."

"Nhanh như vậy?

Không phải là hai ngày nữa sao?"

Tống Duyên Kỳ cười nhẹ, "Làm bí thư đa năng của anh ở trong nước, tâm thần người sếp này cảm thấy cực kỳ không ổn định.

Thôi, em nghỉ ngơi đi, mai gặp lại."

Nói xong, Tống Duyên Kỳ nhẹ nhàng hôn gió một tiếng.Chiếc hôn phảng phấp như đọng lại trên vành tai Tô Nguyệt.Trong lòng cô như ăn phải mật ngọt, "Dạ, em chờ anh về ......"

Cúp điện thoại xong, Tô Nguyệt hít sâu một hơi, cô quyết định nhắn Lục Minh một tiếng.-- Lục Minh, 8h, quán cafe, em có chuyện cần nói với anh.Rốt cuộc, có một số việc, yêu cầu phải nói rõ ràng mới giải quyết được. ——Trời đã tờ mờ sáng, từ club đi ra, hiện tại cơ thể Ôn Nhuỵ đã thấm mệt, nợ nần đã giải quyết được vài phần rồi, nếu cô cắn răng kiên trì nửa tháng nữa, liền có thể mang bà ngoại dọn ra khỏi căn phòng cũ kia, dọn đến một nơi mà không ai tìm thấy được, cuộc sống cũng sẽ không còn bận rộn như trước nữa.Ôn Nhuỵ tiếc tiền, liền quyết định đi bộ về nhà.

Cô đi chừng nửa tiếng mới tới nơi, dùng chìa khóa mở cửa phòng, rõ ràng cảm nhận được không khí bất đồng với ngày thường.Thường là tới giờ này, bà ngoại sớm đã ngủ.

Giờ gần rạng sáng rồi nhưng cả căn phòng vẫn là đèn đuốc sáng trưng.

Ôn Nhuỵ cảm giác như tim vọt ra bên ngoài, rốt cuộc, cô nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sofa, không phải là bà ngoại của cô, mà là ông bố cờ bạc trốn nợ làm khổ hai người, Ôn Bội Thân.

Ôn Bội Thân vừa thấy cô trở về, trên mặt là nụ cười giả tạo, "Ai da, con gái ngoan, con đây là đi đâu mới về vậy?

Sao muộn thế này rồi mới trở về?"

"Bà ngoại đâu?"

"Lão bà kia à, tinh thần sung mãn, bố bảo lão đi ngủ rồi."

Ôn Bội Thân đánh giá Ôn Nhuỵ, "Lâu như vậy không thấy, con gái chẳng lẽ không quan tâm đến bố một chút nào sao?"

Ôn Nhuỵ cười lạnh, "Quan tâm?

Tôi vì cái gì muốn quan tâm một người khốn nạn như ông?

Yêu bài mê bạc, thiếu nợ một đống, mắt thấy nhà không có tiền trả nợ liền một mình bỏ trốn.

Người như ông, không xứng đáng chữ "bố" với tôi!"

Trên mặt Ôn Bội Thân lộ ra một chút khó xử, biểu tình khổ không nói nên lời, "Ôn Nhuỵ, không phải con không biết, lúc trước là tình huống khẩn cấp, bố thật sự không có cách nào để kiếm tiền trả nợ.

Con biết không, những người đó nói nếu không trả được, thì một ngày chặt một ngón tay của bố!

Bố không chạy trốn, chẳng lẽ ngây ngốc ở nhà, đợi bọn họ đến chặt tay gay sao?"

"Ông cút mẹ ông đi.

Lý do lý trấu."

Ôn Nhuỵ nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, "Cút khỏi nhà tôi, tôi không muốn thấy cái bản mặt của ông nữa."

Nhoáng cái không thấy, kết quả lần nữa xuất hiện là muốn biến mọi việc dĩ hoà vi quý, biến chiến tranh thành tơ lụa!

Khốn kiếp, đừng làm mất mặt con người.

Lão ta không phải là người mà là súc sinh.
 
Back
Top Bottom