Đương nhiên Hàn Nguyệt nhận ra đôi mắt này.Người đến là Vãn Mị, ngày đó nàng cũng che mặt thế này, dưới mạng che chỉ để lộ một đôi mắt quyến rũ, bày kế giết chết Hàn Tu, đại ca của hắn ta."
Đại ca Hàn Tu của ta chết trong tay cô ư?"
Sau một thoáng kinh hãi, Hàn Nguyệt vẫn cẩn trọng lên tiếng.Vãn Mị ngầm thừa nhận, vung roi Thần Ẩn quấn ngang eo."
Hàn Tu đã trả mạng, người tiếp theo nên xuống dưới đó phải là ngươi.
Xin lỗi, để ngươi chờ lâu như vậy."
Trong hang động suối nước nóng còn vang vọng giọng nói của nàng, tiếng roi xé gió, tóc dài bay phấp phới, hai mắt híp lại, toát lên hận ý nghiêm trọng.Hàn Nguyệt là kẻ không bị thế tục trói buộc, nhưng vô cùng có tuệ căn.Sau khi Hàn Tu mất, hắn ta trở nên khiêm tốn cẩn trọng, vì thế võ nghệ tiến bộ rất nhanh, từ lâu đã không còn là Ngô hạ A Mông[1].[1] Ngô hạ A Mông (吴下阿蒙): xuất phát từ điển tích về Lữ Mông, một nhân vật thời Đông Ngô.
Lữ Mông là một võ tướng có tài, Ngô Quyền khuyên ông đọc thêm sách, ban đầu ông từ chối, nói mình bận rộn.
Nhưng sau ông nghe lời khuyên, dùi mài kinh sử, vượt xa nhiều thần tử trong triều.
Lỗ Túc vốn là văn thần, ban đầu khinh thường Lữ Mông, nhưng có một lần nghe Lữ Mông bàn luận kế sách, Lỗ Túc thốt lên: "Ngài không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi."
Lữ Mông đáp lại: "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa."
Sau này những cụm từ như "Ngô hạ A Mông" hoặc câu nói của Lữ Mông đều mang hàm ý chỉ người tiến bộ theo thời gian, dặn dò phải luôn khiêm tốn học hỏi, chớ nên khinh thường.Cảnh tượng chiến đấu lần này rất đặc sắc kích động, nằm trong tính toán của Vãn Mị.Nếu như nàng dốc toàn lực, có thể trong vòng bốn mươi chiêu vừa công vừa thủ, nàng dùng một đòn roi bẻ gãy cổ hắn ta.Nhưng mục đích nàng đến đây hôm nay không phải là giết người.Cho nên nàng giấu giếm năng lực, đến chiêu thứ bốn mươi, nàng cố ý thất bại, bị kiếm của Hàn Nguyệt đâm xẹt qua trán, lưỡi kiếm lạnh buốt kề sát cổ nàng.Phía dưới có một sợi tóc dài trượt xuống, Vãn Mị đón gió, lộ ra ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.Kiếm của Hàn Nguyệt men theo cổ nàng, để lại vết máu: "Rốt cuộc Hàn gia ta có thâm cừu đại hận gì với cô, tại sao cô..."
Vãn Mị mỉm cười, ánh mắt nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng, hai tay chắp giữa ngực, học theo trà nữ, bày ra tư thế dâng trà, đưa lại gần mũi Hàn Nguyệt."
Trước lúc chết, thưởng thức một lần Diễm Trà cuối cùng, mùi vị thế nào?"
Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi hắn ta: "Có phải thơm ngát ngào ngạt, giống như ngày xưa không?"
Địa lao Hàn phủ cực kỳ tối tăm ẩm thấp.Có người mở cửa sắt ra, tiếng bước chân nặng nề vang lên, từng ngọn đèn được thắp sáng.Vãn Mị dụi mắt ngồi dậy, ánh mắt mơ màng ngái ngủ, nhưng trong dáng vẻ của nàng vẫn còn giữ vẻ quyết đoán như trước, vừa đẹp vừa lạnh lùng.Hàn Nguyệt ngửa đầu, uống cạn giọt rượu cuối cùng trong ấm, lúc này mới đi tới trước bàn, cầm ngọn nến đang cháy, soi sáng gương mặt Vãn Mị."
Vậy ý cô là, cô là tiểu muội của Nhan Nhan."
Sau khi ngắm nghía một lát, hắn ta lên tiếng: "Nhưng cô và nàng không hề giống nhau, từ đầu đến chân chẳng giống chỗ nào cả."
Vãn Mị cười lạnh: "Tỷ ấy là đứa bé mồ côi mà phụ thân ta nhặt được ven đường, không có quan hệ máu mủ với ta, đừng nói với ta là ngươi không biết."
Hàn Nguyệt không đáp, tiếp tục chơi đùa với ánh nến, tuyết trên bả vai dần tan ra, thấm ướt lớp y phục mỏng manh của hắn ta.Vãn Mị nhìn vậy, nụ cười càng lạnh hơn: "Hôm nay ngươi lại ra ngủ bên mộ của tỷ tỷ à, chẳng lẽ ngươi không biết như vậy cũng có nghĩa là làm phiền sao?
Ngươi không biết tỷ ấy chỉ cần người kia..."
"Chỉ cần người kia, không cần ta, đúng không?"
Hàn Nguyệt rụt tay về, nói tiếp lời nàng, hắn ta mỉm cười, trong nụ cười kia có chín phần mỉa mai, một phần thống khổ: "Ta biết.
Nhưng tỷ tỷ của cô cũng biết ta là một gã lưu manh, là keo dính, đuổi mãi không đi."
Không sai, Nhan cô nương tên là Nhan Xu, nàng ấy đúng thật là chẳng có cách gì đối phó với Hàn Nguyệt.Lúc đó nàng ấy cũng vừa tuổi trăng rằm, diễm danh vang khắp Liêu Đông, ai cũng biết Nhan cô nương có đôi gò bồng ủ trà thơm ngát vô giá, không phải có tiền là có thể mua được.Mà Hàn Nguyệt có thể kết giao với nàng ấy lại cực kỳ dễ dàng.Nguyên nhân chỉ có một, là trà, Hàn Nguyệt gặp may, ngày đó hắn ta theo gia huynh tham dự, được uống một chén Diễm Trà từ ngực nàng ấy, từ đó trong mắt chỉ có nàng ấy.Con người hắn ta rất đơn thuần, lọt vào mắt thì là lọt vào mắt, qua ngày hôm sau, hắn ta bắt đầu đến nhà nàng ấy, lấy nàng ấy là trung tâm, phạm vi hoạt động không quá một dặm.Nếu Nhan cô nương vui vẻ, hắn ta sẽ luyên thuyên, thường hay đùa rằng: "Cái tên Nhan Xu này chẳng dễ nghe chúng nào, cứ như nhãn cầu nhãn cầu, chi bằng đổi thành Nhan Nhan, vừa đơn giản vừa rõ ràng."
Nếu như Nhan cô nương không vui, hắn ta sẽ không quấy rầy, chỉ cầm bầu rượu hóng gió trên nóc nhà nàng ấy, bao giờ chán thì tìm chỗ ngủ, tỉnh ngủ thì lại hy vọng vào ngày mai.Mà từ đầu tới cuối, Nhan Nhan vẫn mãi lạnh lùng với hắn ta, trong ánh mắt như có sương mù, không nhìn rõ ai.Diễm Trà nữ, chức danh khó mà nói là cao quý hay dâm tiện này khiến nàng ấy học cách im lặng."
Trà xuân Tước Thiệt, mời khách quan thưởng thức."
Ngày hôm đó, nàng ấy cúi người khom lưng như mọi khi, nâng chén trà trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt khách.Vị khách kia là một bậc lão làng, lăn lộn chốn phong trần đã quen, vừa uống hớp đầu tiên thì đột nhiên đưa tay phải ra, không hề thương tiếc mà chụm bốn ngón tay lại, thò vào hạ thể của Nhan Xu.Giày vò một phen, Nhan Xu biến sắc, nhưng khi ngón tay rút ra chỉ có một thứ chất lỏng trong suốt, nhơ nhớp dục vọng chứ không hề có dấu vết trinh tiết.Bị dò xét mà lại không thấy máu trinh, chứng tỏ nàng ấy đã không còn trong trắng.Vị khách kia đưa tay, bôi ái dịch vào hai bầu ngực còn thoảng hương trà của nàng ấy, nở nụ cười chắc chắn: "Sau khi phá thân, trà sẽ mang theo khí đục, cô có thể lừa người khác, chứ không thể qua mắt được ta."
Cơ thể Nhan Xu cao trào, rúm ro căng chặt, chỉ có thể để mặc ngón tay của lão mân mê hai bầu ngực mình, hết vần vò lại véo siết, cuối cùng trở thành trêu chọc.Trà nữ thất thân thì không khác gì kỹ nữ, đây là phép tắc mà người ở Liêu Đông đều biết.Vị khách kia càng được nước lấn tới: "Tên gian phu kia chính là phụ thân của cô đúng không?
Lão già đó suốt ngày ôm đàn, ra vẻ là Nhan Cầm Sư thanh cao phong nhã, kỳ thật chỉ là một gã cầm thú thông dâm với dưỡng nữ của mình thôi."
Nghe thấy lời này, hai mắt Nhan Xu long sòng sọc, trong mắt tràn ngập lửa hận, tay phải siết thành nắm đấm, ngón tay run bần bật.Một cái tát vùn vụt ập đến, vang giòn một tiếng "Chát!", không phải tới từ Nhan Xu, mà là Hàn Nguyệt từ trên trời giáng xuống.Vị khách kia bị tát ngã lăn quay, song vẫn không phụt, phun toẹt một ngụm cả nước bọt lẫn máu: "Hàn gia dù thế lớn nhưng cũng không phải một tay che trời, cậu dám..."
"Ta quang minh chính đại đến đây."
Hàn Nguyệt ngáp dài, thổi nhẹ tay mình, nhướng mày nhìn lão: "Sao hả?
Lãng tử Hàn Nguyệt như ta trông không giống gian phu à?"
Gian phu.
Dĩ nhiên hai từ này đã khiến Hàn Tu nổi trận lôi đình.Nhưng Hàn Nguyệt không quan tâm.Hắn ta vốn là kẻ phóng đãng, không bị trói buộc bởi thế tục, làm việc không suy xét, hắn ta đã mang đủ thứ tiếng xấu, có thêm một cái tiếng trầm mê nữ sắc thì cũng chẳng sao.Hắn ta vẫn cười hề hề với Nhan Nhan giống như lúc trước, chẳng hề để tâm: "Ca ca của ta nói, nếu ta thật lòng thích nàng thì cứ cưới nàng về.
Đương nhiên là ta muốn rồi, nhưng ta càng mong nàng đừng quan tâm những lời lung tung của đám người kia, cương thường luân lý gì đó là cái quái gì, nàng và y không cùng huyết thống, chi bằng cứ đi tới một phương trời khác, bắt đầu lại từ đầu."
Lúc ấy Nhan Nhan chỉ im lặng, mà sự im lặng này lại kéo dài suốt ba ngày.Ba ngày sau, nàng ấy đến tìm hắn ta, sương mù trong mắt đã tan đi, hiện rõ quyết tâm."
Nếu như huynh bằng lòng, ta có thể gả cho huynh."
Chỉ một câu nói này của nàng ấy, vậy mà đủ để cõi lòng Hàn Nguyệt tràn ngập hoa thơm, rạng ngời nắng xuân.Thế là nửa tháng sau, Hàn phủ tổ chức hôn lễ linh đình, chuẩn bị rước Nhị thiếu nãi nãi của bọn họ vào phủ.Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Nguyệt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, hắn ta tự sắp xếp trình tự hôn lễ, nếu có ai dám không nghe theo ý của Nhan Nhan, hắn ta lập tức dùng nắm đấm để nói chuyện.Thế là dưới sự áp bức của hắn ta, hôn lễ được cử hành một cách phô trương, khách đông như mây, có vô số người quan trọng, mà cũng khi ấy, mọi người đều tận mắt chứng kiến một trò cười lớn.Nhan Xu Hàn thị, thế mà vào đêm tân hôn, nàng ấy lại bỏ trốn, còn cuỗm đi toàn bộ của hồi môn của Hàn nhị thiếu ở trong phòng.Ý đồ của nàng ấy, thì ra từ đầu chí cuối luôn là cao chạy xa bay cùng Nhan Cầm Sư.Nhưng mà Nhan Cầm Sư mắc bệnh, tương lai cần vô số ngân lượng, đây cũng chính là tình yêu kiên trinh không thể không đối mặt với hiện thực khốn đốn."
Nàng ấy không còn cách nào khác, cách duy nhất chính là phụ lòng ta."
Nhìn lại căn phòng trống rỗng, Hàn Nguyệt thở dài, hắn ta cũng không nổi điên gào thét, chỉ đá ngã một cây đàn đặt trên ghế mà thôi.Đối với hắn ta mà nói, câu chuyện này cũng chỉ là một sự phản bội, uổng cho tấm chân tình của hắn ta mà thôi.Nhưng Hàn Tu lại không cho là vậy.Đứng ở góc độ của hắn, việc này liên quan đến mặt mũi của Hàn phủ, là phản bội là Hàn gia.Cho nên chỉ trong vòng mười ngày sau đó, hai người kia đã bị lôi về, mạnh mẽ trói hai tay ra sau.Cầm sư bị giam dưới địa lao, còn chưa bị tra hỏi đã không ngừng hộc máu.Còn Nhan Nhan bị đưa đến phòng của Hàn Nguyệt, nói là tùy hắn ta xử lý.Lúc ấy Hàn Nguyệt đã say chuếnh choáng, thật sự mà nói thì trong lòng vẫn có chút bất cam, khi nhìn nàng ấy, trong mắt vẫn lóe lên sự oán hận.Mà lúc đó, thái độ của Nhan Nhan rất quyết liệt, giống như Vãn Mị hôm nay, nàng ấy nói: "Đúng là ta đã thiếu huynh, huynh muốn ta trả như thế nào?"
"Ủ trà thơm trước ngực, mời Nhan cô nương thành tâm."
Lúc đó, Hàn Nguyệt đã trả lời nàng ấy như vậy, hắn ta nghĩ thầm, dùng một chén trà thơm đổi lấy sự tự do vĩnh cửu của nàng ấy, dù trong lòng hắn ta có tham luyến, nhưng cũng không đến mức không thể buông tay.Nhan Nhan im lặng, rồi nàng ấy trút bỏ y phục trước mặt hắn ta, đốt lò huân hương, lại dâng lên một chén trà mới.Trà là Bích Loa Xuân vừa mới hái, xanh biếc thanh tao.
Còn bầu ngực nàng ấy thì mềm mại, cũng trắng nõn nà như trong trí nhớ của hắn ta.Tuyết Phong Ngưng Thúy, lần này lại kéo dài rất lâu.Cuối cùng khi lá trà được ủ xong, Nhan Nhan quỳ nửa người bên bàn, đưa lá trà lại gần chóp mũi Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt nhất thời thất thần, đến khi hoàn hồn, hai mắt đã nhòe lệ.Hắn ta hơi xấu hổ, thế là mượn cớ đón lấy chén trà, xoay người lại, cầm chén trà trong lòng bàn tay, không dám nhìn nàng ấy."
Trả giá xong rồi, cô đi được rồi."
Sau khi bình tĩnh, hắn ta lên tiếng, chén trà cũng đã gần bên môi.Sau lưng không có tiếng đáp lại, hắn ta chỉ cảm thấy sau cổ có một cảm giác nóng ấm, rồi một chất lỏng màu đỏ tươi bắn ra, lọt vào trong chén sứ trong tay hắn ta, bị hắn ta thuận thế uống vào.Nhan Nhan vẫn đang quỳ nửa người trên bàn, chỉ là nàng ấy không đáp lời hắn ta.Ngay lúc hắn ta xoay người lại, nàng ấy lấy ra chủy thủ mình đã giấu sẵn, cắt ngang cổ mình.Cũng gần như cùng thời khắc đó, vị Nhan Cầm Sư trong địa lao kia hộc máu mà chết.Cuối cùng tình yêu của bọn họ đã thành chính quả, tuy không thể sống cùng nhau, nhưng có thể chết cùng lúc."
Ly trà kia, là ly trà đắng nhất chát nhất đời này mà ta từng uống."
Kể đến đây, Hàn Nguyệt thở dài: "Đáng đời ta, bởi vì tham luyến một chén trà thơm, lại khiến nửa đời không thể yên bình."
Vãn Mị nheo mắt nói: "Ý của ngươi là tỷ tỷ ta chết uổng phí, không thể chứng kiến tấm lòng của ngươi à?"
"Quả thật nàng ấy không nhìn thấy được, nhìn một người phải dùng đôi mắt chứ không phải trái tim.
Nhưng đúng là nàng ấy vì ta mà chết, về chuyện này, ta không thể phủ nhận."
Hàn Nguyệt nói tiếp, lại lấy ra sáu cái chén sứ từ trong ngực, sau khi bày ra, hắn ta lại rót trà xanh vào."
Cô giết đại ca của ta, ta giết phụ thân và tỷ tỷ của cô.
Đây chính là nghiệt nợ."
Sắp xếp xong, hắn ta ngẩng đầu, phất tay với Vãn Mị: "Chi bằng thế này, chúng ta cùng để ông trời giải quyết chuyện ân oán này."
Vãn Mị không hiểu."
Trong sáu chén trà này, có một chén có độc, hai chúng ta bịt mắt, thay phiên uống."
Nghe hắn ta giải thích xong, Vãn Mị hiểu ngay, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi muốn đem cả cơ nghiệp của Hàn phủ ra cược mạng với ta à?
Ngươi có bị ngốc không đấy?"
"Ta đã nói rồi, ta là lãng tử, xưa nay lãng tử không tuân quy củ, chỉ thuận theo lòng mình.
Mưu tính một đời không bằng khoái ý nhất thời, cô nói xem, có đúng không?"
Hàn Nguyệt cười khẽ, dùng băng vải bịt kín đôi mắt của cả hai, không hề nghĩ ngợi mà giơ tay, uống cạn chén thứ nhất.Vãn Mị nín thở, cũng giơ tay ra, uống cạn một chén.Sau hai chén, bình an vô sự.Sau bốn chén, vẫn bình an vô sự.Trước mắt nàng chỉ có bóng đêm đen kịt, không thấy cái gì, nhưng càng lúc lại càng nghe rõ nhịp đập lẫn nhau.Hàn Nguyệt lại giơ tay ra, hắn ta không hề nghĩ ngợi, cầm chén trà thứ năm lên.Vãn Mị cúi đầu, giữa bóng tối cô độc, nàng lại thấy được điều mà Nhan Nhan chưa từng thấy, tấm lòng phóng khoáng của hắn ta.Chén trà thứ năm chắc chắn có độc, hắn ta đã quyết, dùng cái cách gọi là công bằng này để hoàn trả lại.Vãn Mị bật cười, tiếng cười của nàng cũng quyết đoán và tuyệt vọng như Nhan Nhan ngày ấy, mỏng manh như gió, nàng cầm chén trà kia, ngửa đầu nốc cạn."
Ta cũng giống như tỷ ta, không cần cái thứ gọi là nhường nhịn của ngươi."
Uống xong, nàng giơ cao chén, ném xuống đất vỡ vụn.Bụng dạ nàng lập tức đau nhức không thôi, trong chén này đúng là có độc, mà còn là kịch độc.Phải, muốn thu phục Hàn Nguyệt, nàng nhất định phải xóa sạch thù xưa, nước cờ của nàng tuy nguy hiểm, nhưng vẫn có đường sống.Thế nhưng nàng cũng biết rõ, mạo hiểm không phải cách hay, ngoại trừ uống thuốc độc, chắc chắn vẫn còn một nghìn một vạn cách khác để đạt được mục đích.Chẳng phải nàng ngu dại, chỉ là nàng bị chén trà độc kia dụ dỗ, lúc hai mắt bịt kín, nàng đã nghe theo tiếng lòng của mình.Đúng như Hàn Nguyệt đã nói: "Làm người vẫn nên thuận theo lòng mình.
Mưu tính một đời không bằng khoái ý nhất thời."
Trong lòng nàng có một bóng trắng cao gầy đang gọi nàng, chờ nàng đi về phía ấy."
Thôi thì như vậy cũng tốt."
Trong lúc ngã xuống, nàng đã thì thào: "Nếu như ta qua được lần này, ta sẽ nhìn về tương lai, nắm chắc vận mệnh của mình.
Nếu ta không qua khỏi, vậy thì ta sẽ đoàn tụ với Tiểu Tam, đến lúc đó ta cũng có thể ăn nói với chàng: 'Không phải thiếp không đủ kiên cường, mà là ý trời như vậy.'"※※※
Gió trong rừng ngừng lại, Lam Hòa không tránh né bàn tay của Công Tử, chỉ lấy một viên đan dược ra: "Đây là Tị Chướng Đan, con nên uống đi."
Công Tử im lặng, nhận lấy viên thuốc rồi nuốt vào, vẫn không buông tay.Lam Hòa giơ bàn tay còn lại ra, tay bà khô gầy thô ráp, bà vuốt ve gương mặt y: "Gần đây con gầy quá, con vẫn ngủ không ngon à?"
Công Tử vẫn đề phòng, nắm chặt tay bà: "Hay là người theo con về đi."
"Vì không có mẫu thân nên con ngủ không ngon sao?"
Lam Hòa thở dài, không trả lời y: "Dù sao cũng muộn rồi, con nghỉ tạm ở đây đi, ở sau cánh rừng ta có dựng một gian nhà gỗ, giống hệt căn nhà ngày xưa của chúng ta."
Trời càng khuya càng yên tĩnh.Công Tử mở to mắt, nhìn Lam Hòa dần ngủ say.Căn nhà gỗ này hoàn toàn giống như nhà y khi còn bé, đơn sơ nhưng sạch sẽ, bàn gỗ ghế gỗ đều sạch bóng.Ký ức dần dần rõ ràng, chuyện cũ dần dần hiện ra bên chiếc bàn kia, càng về khuya càng rõ ràng.Ban đầu, bọn họ ở Nam Cương, sau khi Lam Hòa chạy thoát khỏi Huyết Liên Giáo, bị bốn mươi chín người luân gian, bà đã sinh hạ Công Tử.Ký ức đẫm máu ấy đã hoàn toàn phá hủy tinh thần của Lam Hòa, mãi cho đến năm bảy tuổi, Công Tử vẫn không có tên gọi, không tên không họ, cứ như vậy, y đã sống suốt bảy năm.Lam Hòa đối xử với y khi thì lạnh lùng, lúc lại nhiệt tình, những lúc nhiệt tình, bà sẽ kéo y lại, ôm y chặt đến mức thắt lưng y đau nhói, thì thào mãi: "Ta chỉ thương mỗi con thôi, ta yêu con nhất, tất cả những gì ta làm đều vì con mà thôi."
Công Tử sẽ để mặc bà ôm, mặc dù cái ôm của bà khiến y đau nhức, nhưng y vẫn rất vui.Cứ thế, bảy năm trôi qua.Sau bảy năm, vận mệnh đổi dời, có người bước vào cuộc sống của bọn họ, giống như Lam Hòa nói, trở thành sự cứu rỗi của bọn họ.Người đó đúng là một nam nhân hoàn hảo, hài hước, dịu dàng, phóng khoáng, thích ôm Công Tử lên đầu gối, râu của ông đâm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của y.Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Công Tử cũng cười, cuối cùng, y đã có tên của mình.Giống như Lam Hòa đã nói: "Vậy thì ta sẽ gọi con là Ninh Thiên, chúng ta cứ sống cuộc đời thế này thôi, quên đi mọi chuyện lúc trước."
Lúc đó y thật ngay thơ, cho rằng mẫu thân của mình đã khỏi bệnh, tưởng rằng trên đời này thật sự có một thứ, gọi là cứu rỗi.Khi ấy cũng có quá nhiều chi tiết khác mà y không hề để tâm, cũng không hề đoán được.Ví dụ như, y chưa từng để ý rằng, nam nhân kia họ Úc, tên Cảnh Thành, mà Úc là quốc tính đương triều.Ví dụ như, y chưa bao giờ nghĩ đến, nam nhân mang quốc tính kia lại nặng tình như vậy, cuối cùng ông quyết định đưa mẫu tử y về kinh, nói là muốn cho bọn họ một danh phận."
Vị này là Lam Hòa, tám năm trước, lúc ta đóng quân ở biên cương Nam Cương, bọn ta đã quen biết nhau.
Thằng bé tên là Ninh Thiên, họ Úc, cũng là cốt nhục của ta."
Sau khi về kinh, Úc Cảnh Thành cõng Công Tử trên vai, giới thiệu với từng người trong phủ như vậy.Lúc đó, cả người Lam Hòa rùng mình, cảm giác được tất cả ánh mắt sắc bén của mọi người đang nhìn chằm chằm mình, dò xét mình.Đến thời khắc này, bà mới vỡ lẽ, hóa ra Úc Cảnh Thành là Thuận Vương, thân thế hiển hách, là đệ đệ ruột thịt của đương kim hoàng thượng.Mà đương kim hoàng thượng yếu ớt, không có cốt nhục, nhìn tình hình, có vẻ khó mà vạn thọ vô cương.Bất kỳ vị công tử nào trong phủ Thuận Vương, tương lai đều có thể trở thành hoàng trữ, một bước ngồi lên long ỷ.Úc Cảnh Thành đã phạm phải một sai lầm tày trời, ông nhân danh tình yêu, kéo Lam Hòa vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy.Cũng chính từ ngày đó, gương mặt điềm đạm của Lam Hòa biến mất, vết thương lòng của bà bị cứa rách, máu chảy đầm đìa, thì ra nó chưa bao giờ lạnh lại.Ánh mắt dò xét của Vương phi dành cho bà mãi mãi lạnh hơn đao kiếm, còn vị Ân Tử mặc áo bào tím huyết dụ đã trở thành ác mộng hằng đêm của bà."
Ân Tử đến rồi, người này võ công cao cường, hành sự tà ác, con à, con mau trốn đi!"
Không biết có bao nhiêu đêm, bà đã tỉnh dậy trong cơn điên loạn như vậy, thở dốc không ngừng, ánh mắt run rẩy điên cuồng.Bất kể Vương phi có ý định hãm hại hay không, trong những cơn ác mộng của bà, bảo bối của bà đã mất mạng nghìn lần vạn lần.Tô Khinh Nhai đã hoàn toàn phá hủy cảm giác an toàn của bà, trong lòng bà đã có một vết nứt đáng sợ, không ai có thể cứu rỗi được.Cuối cùng mọi chuyện đã đi đến bước không thể cứu vãn, từ từ dẫn đến đêm đó.Đêm đó, trăng sáng sao thưa, cho tới bây giờ, Công Tử vẫn nhớ như in.Đã qua mười mấy năm, vậy mà dường như y vẫn có thể nhìn thấy Lam Hòa tóc tai bù xù, rón rén đi về phía mình."
Con ơi, dậy đi."
Dưới vầng trăng sáng vằng vặc, bà đánh thức Công Tử, giọng nói tà mị.Công Tử tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn treo cao.Lam Hoa giơ tay qua lớp màn lụa, ôm chầm lấy y, kéo y đến trước bàn.Trên bàn chỉ có một bát thuốc đen ngòm, bên trong chứa thuốc độc, tỏa ra làn khói xanh biếc.Cứ thế, Công Tử bị đè đầu xuống, càng lúc càng thấp, hai con ngươi đen láy chạm phải làn khói xanh biếc, ánh sáng trong mắt dần dần tắt ngúm."
Mội kẻ mù lòa sẽ không thể tranh đoạt hoàng vị."
Cũng ngay thời khắc bị đè đầu xuống, Lam Hòa đã ôm chầm lấy y, cái ôm rất chặt, gần như muốn bóp nghẹt y: "Con à, ta chỉ muốn tốt cho con thôi, ta yêu con nhất, thương con nhất, tất cả những gì ta làm đều vì con..."
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com.
Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.