Siêu Nhiên Cảnh Duệ Khương Yên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
293265172-256-k263825.jpg

Cảnh Duệ Khương Yên
Tác giả: camuoikhonguon
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Văn án: Một con rồng bảy màu ba hoa chích chòe, độc ác xảo quyệt rơi vào tay sứ giả chốn trần gian chính trực.

Điều khiến người ta khó hiểu là, mặc cho bị áp bức bóc lột, con rồng cầu vồng kia vẫn cam tâm tình nguyện ở bên sứ giả.

Sứ giả dẫn rồng cùng nhau đi tiêu diệt ma quỷ, bảo vệ thế giới!

Đây là một màn đấu trí, lợi dụng lẫn nhau giữa một quỷ thần đội lốt con người và một con rồng trong ngoài bất nhất.​
 
Cảnh Duệ Khương Yên
Chương 1: Sứ giả âm phủ


Kẹt...

Kẹt...

Kẹtttt.Tiếng vật sắc nhọn kéo lê trên đường.

Đêm hôm hiu quạnh, gió tháng mười hai âm u rít gào táp thẳng vào người lạnh thấu xương.

Nếu bây giờ có ai đó còn thức mà tò mò mở cửa sổ ra thì sẽ thấy bóng dáng một cô gái tóc đen nhánh dài đến eo, chiếc váy trắng che lấp chân trông như vừa đi vừa lết, trên tay cầm một thanh đao to ma sát xuống dưới lòng đường.

Cảnh tượng quỷ dị cùng âm thanh ma quái nếu kết hợp với cái đầu xoay một trăm tám mươi độ ngoái lại nhìn và cười thì quả là kinh hoàng.Khương Yên mệt mỏi lê trên đường vì cầm nhầm chiếc đao vừa to vừa nặng trong đống binh khí, vừa rét run vì gió âm hàn lại vừa nóng tức cả cổ họng vì đuổi theo ma quỷ.

Tấm thân này nhỏ bé yếu ớt sao có thể vác được cơ chứ, mặc nhiên, cô bỏ qua chuyện mới nãy đã xách nó phi qua cửa sổ tầng sáu đuổi theo linh hồn ác quỷ khắp nửa thành phố.

Ước gì có sản xuất máy định vị dành cho ma quỷ, mở một cái là kiếm tự bay theo chém chết ác ma, đỡ phải mất công cô chạy như thế này.Tết ngày càng đến gần, ma quỷ lộng hành ngày càng nhiều cứ như chạy deadline cho đạt chỉ tiêu tội ác.

Mới qua nửa tháng đã có đến mời ba đêm Khương Yên phải phi dậy từ trong ổ chăn ấm áp đi trừ quỷ rồi.

Cô đang thấy hơi hối hận khi nhận công việc này.

Có không nhận cũng không được, đây là việc bắt buộc phải nhận.

Mà đã nhận rồi thì cô phải có trách nhiệm hoàn thành nó.

Cũng may ngoại trừ vài đợt bận rộn liên tục thì quanh năm cũng khá yên ổn, nếu cả đời này hôm nào cũng không ngủ yên ổn chắc cô sớm trở thành bà lão hói đầu, nếp nhăn đầy mặt.

Lết mãi cuối cùng cũng về đến phòng, vứt con đao to sang bên cạnh, Khương Yên nhanh chóng nhét cả người vào trong chăn nhắm mắt tiếp tục giấc mộng còn dang dở.Ngày Khương Yên còn chưa chào đời, mẹ cô đi chùa một mình trượt chân ngã mất mạng, người ta phải mổ bụng mẹ cứu cô ra ngay tại chỗ.

Trụ trì phán cô trời sinh yểu mệnh, phải nhờ Phật tổ cho đến khi qua tuổi trăng tròn.

Lâu ngày không thấy ai đến nhận đứa trẻ này về, Khương Yên được Lạc Dương chân nhân - chủ nhân của đạo quán bên cạnh nhận nuôi, hàng ngày hết sang chùa tu rồi lại về học đạo pháp.Năm nay là năm thứ bảy Khương Yên hành nghề sứ giả sau hai mươi năm tu luyện tại đạo quán và nương nhờ cửa phật.

Ngay khi mắt âm dương mở ra, cô được âm phủ chỉ điểm chọn làm "Hắc Bạch vô thường" bản trần gian.

Đó là một công việc vô cùng vất vả chuyên đi bắt những oán hồn còn sót lại ở dương gian nhưng thù lao thì phải nói là quá tương xứng, quá tuyệt vời.

Có thể nói, Khương Yên hạnh phúc khi kiếm được nhiều tiền nhờ công việc chính này để hoàn thành ước nguyện tu sửa ngôi chùa, xây lại đạo quán cho sư phụ báo đáp ơn dưỡng dục.Bạn tưởng làm sứ giả diệt quỷ thì không cần phải đi học ư?

Cái thời đại này làm gì cũng cần phải có bằng cấp đấy nhé.

Để sống một cách hợp pháp, Khương Yên chọn học trở thành bác sĩ thú y, lấy tiền vốn mở một cái phòng khám ngay bên dưới tòa nhà cô ở, thuê thêm nhân công làm việc.

Sáng chơi với động vật, tối đi bắt quỷ vật.

Cuộc sống tuy bận rộn nhưng vô cùng thích ý, mỗi ngày lượt khách ra vào nườm nượp khiến túi tiền của Khương Yên càng dày.Tám giờ sáng, Khương Yên xuống phòng khám dưới lầu.

Cô bé ở quầy thu ngân La Vân đang ngồi ngẩn ngơ vì vẫn còn sớm, chưa có khách, nhìn thấy cô vào cửa liền ngọt ngào cười: "Chị hôm nay đến sớm thế, hôm qua chị lại mất ngủ ạ?"

Khương Yên cũng cười đáp lại: "Vẫn như mọi lần.

Sáng nay có khách nào đến chưa?"

Vừa nhắc đến khách, sắc mặt La Vân đã thay đổi, gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhanh miệng báo cáo tình hình: "Có một bé chó bị người ta đánh thủng đầu rồi vứt ra đường từ đêm qua, sáng sớm nay người ta mới phát hiện mang đến chỗ mình.

Bác sĩ Phương đang cấp cứu ở bên trong được nửa tiếng rồi.

Trông xót lắm, chị nhanh vào xem có cứu được em ấy không đi."

Lại là bạo hành động vật.

Đám con người kia sao có thể độc ác như vậy.

Khương Yên nhíu mày: "Để chị vào xem thử."

Rồi nhanh nhẹn thay đồ vào phòng phẫu thuật.

Chú chó to giống chó nhà trưởng thành nhắm mắt lịm đi vì thuốc mê.

Bên cạnh là bác sĩ Phương và y tá Diêu đang mổ gỡ dần cái mác mà con người ác ôn nào đó đã chọc xuyên qua đầu em.

Bác sĩ Phương sáng mắt lên khi thấy cô đến: "Khương Yên, nhanh, đến giúp anh một tay."

Khương Yên lập tức ra dấu ok rồi nhanh chân đến bên cạnh bác sỹ Phương vừa nghe số liệu thân thể chú chó, tay vừa nhanh thoăn thoắt cầm dao trợ mổ.Vì vết thương khá nặng nên cả hai người phải dùng sức chín trâu hai hổ, tăng hai trăm phần trăm công lực làm việc giành lại sự sống đáng thương đang bên bờ vực thẳm.Sau bốn tiếng căng thẳng, chú chó nằm trên bàn tội nghiệp với băng cuốn đầy đầu được phẫu thuật mổ bỏ dị vật thành công.

May là nó còn sống, nhưng sẽ phải ở lại phòng khám một thời gian để quan sát phòng ngừa xảy ra biến chứng.

Người cứu em chó này là một tình nguyện viên của hội cứu hộ động vật, thi thoảng cũng mang theo động vật bị bỏ rơi, bị đánh đập đến đây chữa bệnh, cho nên anh ta đã nhắn lại nhờ phòng khám chăm sóc rồi vội chạy đi làm việc.Truyền nước và đặt chú chó vào trong lồng xong, Khương Yên cảm thấy hai mắt tối thui, đầu óc ong ong, xây xẩm mặt mày, loạng choạng đi ra.

Từ sáng đến giờ cô còn chưa ăn gì.Bác sĩ Phương thấy mắt Khương Yên lờ đờ, nhìn biểu hiện biết ngay là cô lại chứng nào tật ấy, liền nhờ y tá Diêu qua bên cạnh mua ít đồ ăn, còn mình thì cùng La Vân dìu Khương Yên ra ghế sô pha nghỉ ngơi.Khương Yên thiếu ngủ cộng với mệt mỏi vì phải căng dây thần kinh trong thời gian dài ngủ mê mệt cả ngày trời.

Cô chỉ nhớ mang máng trong lúc mơ màng, em gái La Vân nhẹ nhàng dựng cô dậy, đút cháo vào miệng cô nhẹ nhàng nói gì đó êm ái đi vào lòng người.

Lại càng buồn ngủ.
 
Cảnh Duệ Khương Yên
Chương 2: Cảnh Duệ


Cũng kha khá thời gian trôi qua, Khương Yên nghe thấy tiếng La Vân gọi: "Chị...

Chị...

Dậy thôi, sắp hết giờ rồi.

Dậy nhanh không em về mất đấy."

Khương Yên nhập nhèm mở mắt thấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô bé thu ngân bèn đưa tay lên vuốt một cái, miệng nói: "Đáng yêu quá, chị dậy rồi đây, về đi thôi nhanh không muộn đấy."

"Em về nhé.

Sáng mai chị nhớ ăn uống đầy đủ.

Cứ tiếp tục như vậy là dạ dày chị có là đá cũng không trụ được đâu.

Đừng bỏ bữa tối nhé, giảm cân nhưng không được ăn kiêng đâu đấy."

- La Vân vừa cằn nhằn vừa đi ra cửa.Khương Yên chào tạm biệt nhìn theo La Vân đi xa chợt phát hiện có một đứa trẻ với ánh nhìn ngại ngùng lấp ló đứng ngoài cửa phòng khám.

Hai mắt nhìn nhau một lúc."

Sao vậy, em bị lạc bố mẹ à?"

- Khương Yên bắt chuyện với đứa bé trước.Đứa trẻ rụt rè đưa một cái hộp ra: "Chị bác sĩ, chị có thể cứu con này được không, nó rất đáng thương."

Khương Yên ghé qua nhìn con vật bên trong cái hộp, là một con rắn có màu sắc kì lạ.

Sống hai mấy năm cuộc đời cô chưa thìn thấy con nào màu sắc sặc sỡ, cầu vồng đủ màu như thế này.

Rắn càng đẹp lại càng độc.

Trực giác mách bảo cô con rắn này không tầm thường.Khương Yên đồng ý chữa trị cho con rắn với đứa trẻ và hứa sẽ thả nó về rừng thay thằng bé.

Dặn nó mau trở về nhà trước khi trời tối.

Sau khi hỏi đi hỏi lại và tin tưởng lời cam kết của cô, đứa trẻ mới chịu để lại con rắn cầu vồng và trở về nhà.---Cảnh Duệ tỉnh dậy thấy ánh sáng trắng chói chiếu thẳng vào mắt, cái đầu hắn bị gông một chỗ không thể cựa được, miệng banh ra, toàn thân giống như bị cái ghim giấy ghim từng cái ấn chặt vào tấm gỗ bên dưới.

Xung quanh tràn ngập mùi của thứ hóa chất kì lạ nào đó cực kỳ khó chịu."

Mẹ kiếp!"

- Hắn chửi thầm trong lòng chứ thân xác này làm gì biết nói.Chưa kịp quan sát xung quanh, cánh cửa mở ra, một người mặc đồ bảo hộ kín mít đi vào, tay phải cầm chiếc kẹp dài chuyên dụng dành cho rắn, tay trái cầm một cái ống nhỏ.Cảnh Duệ trơ mắt nhìn con người đang tiến đến.

Hắn cảm thấy có mùi nguy hiểm.

Hai mắt hắn trợn trừng, dùng hết sức bình sinh để vặn gông xiềng trên người mình.Khương Yên đang đến gần con rắn cầu vồng định lấy nọc độc từ răng nanh nó chơi thử thì thấy toàn thân con rắn run kịch liệt, hết vặn vẹo bên nọ rồi đến bên kia mặc cho đang bị ghim chặt xuống bên dưới.

Màu da nó nổi bật nằm trên tấm gỗ đen trông quả là bắt mắt bỗng: "Bụp...Bụp...Bụp..."

- Tiếng mấy cái sắt đè con rắn bục ra liên tục, bắn ra khắp phía.

Khương Yên chỉ kịp thấy con rắn bảy sắc cầu vồng tung ra khỏi bàn, rơi xuống đất.

Đột nhiên một sắc trắng tái hiện ra, hóa thành hình dáng to lớn.

Là con người.

À không, là một con rắn yêu đội lốt người.

Rắn yêu giống đực.

Là đàn ông.Khương Yên còn đang nhìn dở bờ ngực tuy không tám múi như mấy anh gymer nhưng cũng săn chắc nam tính hút hồn thì người đàn ông kia đã với lấy tấm vải phẫu thuật màu xanh bên cạnh che kín người.

Chẹp, tiếc thật.Khương Yên chuyển ánh mắt lên mặt người đang quấn tấm vải ngồi đó.

Một gương mặt đẹp trai đến hoàn hảo như tạc.

Đôi mắt phượng tràn đầy sự đề phòng, bờ môi mỏng mím lại, mũi cao đâm thẳng vào trái tim các cô gái, làn da trắng nhưng tái xanh, tấm vải quàng qua vai hững hờ.

Nhan sắc này mà đưa vào quan kỹ thì phải gọi là cực phẩm của cực phẩm, điên đảo chúng sinh giống Đát Kỷ thời xưa bản nam.

Nhận ra suy nghĩ ngày càng đi xa, Khương Yên rũ mắt bỏ qua sự bậy bạ đang diễn ra trong lòng trước mặt chính chủ.Cảnh Duệ thấy người trước mặt đơ ra nhìn mình, liền nhân cơ hội này tụ khí vung nắm đấm lên tấn công hòng thoát thân.

Hắn đứng dậy, chân trụ thế, nhào về phía trước."

Mẹ kiếp."

- Lần này thì hắn thốt ra thành lời.

Pháp thuật trong cơ thể hắn không thấy đâu khiến Cảnh Duệ mất đà lao thẳng về phía người trước mặt.Khương Yên dù đang trên trời nhưng cũng kịp phản ứng lại.

Cuối cùng tình cảnh biến thành một tay cô nắm lấy cổ tay tên đàn ông kia, một tay ôm eo hắn, hai người dính sát vào nhau ngã hụi xuống đất.Đáng nhẽ ra đây phải là cảnh lãng mạn như trong phim Hàn Quốc, nhưng nó lại trở nên vô cùng kì cục khi một người mặc đồ bảo hộ trắng phau trông giống Baymax trong Big Hero 6 ôm eo một người đàn ông cao to quấn tấm vải màu xanh lá."

Ngắm gương mặt này ở cự ly gần quả thật trên cả tuyệt vời."

- Khương Yên thầm nghĩ trong lòng.

Cô rất yêu cái đẹp, mà con yêu quái này có gương mặt đẹp nhất trong tất cả các gương mặt cô đã từng gặp qua.

Cảnh Duệ đấm hụt cái tên trước mắt, lại còn bổ nhào lên người tên này, khiến hắn xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, máu dồn lên não tức tối nhảy ra khỏi lòng Khương Yên: "Nhìn cái gì?

Mẹ kiếp, ngươi có tin ta giết chết ngươi không?

Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh."

Sau đó hắn đứng sang một bên bắt đầu thử vận sức đủ thể loại kiểm tra pháp lực."

Hửm?"

- Khương Yên nhíu mày, mặc kệ hắn lẩm bẩm trong góc, bắt đầu cởi bộ đồ phòng hộ nóng nực ra.

Làm xong quay ra thấy hắn vẫn đang vẽ vòng tròn tự kỷ.

Cô cũng thấy đói rồi, liền hỏi: "Này, cầu vồng, ăn tối không?"

Con rắn to tức tối quay lại cao giọng quát: "Cô gọi ai là cầu vồng?", rồi lại cục cằn hỏi: "Ăn gì?"

Khương Yên mở app điện thoại ra ném tới cho hắn: "Ăn gì thì chọn đi."

Cảnh Duệ cầm cái thứ kia lên, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trên điện thoại, Khương Yên mở sẵn một quán ăn cho hắn chọn.

Nhưng hắn lại chỉ thấy hình ảnh ở tiêu đề là món ăn nổi tiếng, không biết làm sao để biến ra thức ăn, nhìn đến mòn cả điện thoại, âm thầm chảy nước miếng.Thấy hắn chỉ ngồi nhìn ảnh, quên mất tên này là con rắn yêu biến thành.

Đầu Khương Yên chảy dài ba vạch đen rồi chọn món ban nãy Cảnh Duệ vừa nhìn chằm chằm giúp hắn.
 
Cảnh Duệ Khương Yên
Chương 3: Rất vui được cô nuôi


Trên chiếc ghế sô pha có hai "người" đang đợi đồ ăn.

Cảnh Duệ thì ngồi ngay ngắn một góc trong khi Khương Yên nằm ườn ra chơi điện thoại.

Không gian im ắng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc.

Cảnh Duệ ngồi chờ lâu bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Hắn dùng tay gẩy gẩy ống quần Khương Yên."

Ê, cô không sợ ta à?

Ta là yêu quái ăn thịt người đấy."

"Ừ."

- Khương - mê điện thoại - Yên.

"Cô không thấy ta từ con rắn biến thành à, ta cắn chết cô dễ như trở bàn tay đấy."

"Ò."

- Mắt vẫn dán vào điện thoại, xem trúng video thần tượng đang trình diễn một cách say sưa."

Cô tìm thấy ta ở đâu?"

"Không biết."

"Này!"

Cảnh Duệ quát lên làm Khương Yên giật mình tí thì ném cái điện thoại vào gương mặt đẹp của hắn.Cùng lúc đó tiếng chuông cửa reo, Khương Yên bật dậy phi ra lấy đồ ăn.

Cảnh Duệ cũng lật đật chạy theo.

Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt lan khắp phòng khám.

Hai người chúi đầu vào ăn một mạch, không ai nói với ai câu nào.

Cuối cùng càn quét hết sạch thức ăn.

Thu dọn xong, Khương Yên lấy cho Cảnh Duệ bộ quần áo của bác sĩ Phương để lại, đưa hắn túi rác bảo: "Đi vứt rồi tiện thể ai về nhà nấy đi, tôi cũng không muốn nuôi thêm một miệng ăn đâu."

Cảnh Duệ trong bụng đảo quanh một vòng.

Hắn vừa mất hết pháp lực, lại vừa không có tiền, không có chỗ ở.

Thế giới này hắn có người quen nhưng lại không biết người ta chính xác là ở đâu, trong tình trạng thân cô thế cô.

Hắn cũng không muốn ăn bờ ngủ bụi với gương mặt này đâu, có khi đi ra ngoài nhỡ gặp phải kẻ thù hoặc là một tên biến thái.

Với tình trạng tay trói gà không chặt này của hắn lại càng thêm nguy hiểm.

Thôi thì ông trời cũng đã đưa hắn đến đây, coi như là có duyên.

Cô ta là con người mà lại không sợ hắn, trông lại sạch sẽ giống người có tiền, hắn nhất định phải bám vào cái cây này ít nhất là cho đến khi pháp lực hồi phục.

Nghĩ rồi Cảnh Duệ lập tức thay đổi sắc mặt.

Hắn tỏ ra điềm đạm, yếu ớt, đôi mắt mị mị nhìn vào Khương Yên: "Này cô gái, trông cô cũng xinh đẹp, chắc là tâm địa cũng thiện lương tương xứng với gương mặt vậy.

Cô thấy ta như này mà nỡ lòng nào bỏ rơi ta ư.

Cô nhẫn tâm nhìn ta lang bạt ngoài đường bị bọn xấu xa ức hiếp ư?

Xin hãy cho ta ở lại đây một thời gian, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô.

Ta còn biết vẽ bùa chú.

Không ai trên thế gian này có thể vẽ bùa mạnh như ta đâu.

Mặc dù mất hết pháp lực nhưng công dụng của bùa vẫn còn dùng được.

Cô ghét ai, ta vẽ bùa giúp cô nguyền rủa người đó.

Ta còn biết vẽ bùa tình duyên, đảm bảo làm mấy tên mặt trắng cô vừa xem ban nãy yêu cô ngay lập tức.

Nếu cô cần gì lúc nào ta cũng sẵn lòng."

Khương Yên nhìn con rắn đang tỏ vẻ yếu đuối trước mặt lòng thầm buồn cười, trông cũng đẹp trai hiếm có, chỉ là một con rắn yêu nhỏ nhoi, có thể giúp cô làm việc vặt.

Hồi cô còn học đạo, sư phụ luôn chê bùa cô vẽ xấu như giun, không đủ pháp lực tiêu chuẩn.

Vẽ bùa cũng là một việc khá mệt khiến cô hao tâm tổn sức.

Bắt con rắn này vẽ cho cô mang bên người dán vào mấy con quỷ linh tinh cũng đỡ tiêu hao nguyên khí.

Thôi thì nuôi thêm một miệng ăn cho vui cửa vui nhà.

Cô cũng không thiếu chút tiền này.

"Tôi cần gì cũng được?"

- Khương Yên hỏi lại"Phải."

- Chém đinh chặt sắt khẳng định."

Được, tôi là Khương Yên.

Từ giờ trở đi tôi sẽ nuôi anh."

"Ta là Cảnh Duệ, rất vui được cô nuôi."

Cái bắt tay thể hiện mối lương duyên chính thức bắt đầu giữa con rồng hoa và sứ giả của địa phủ.---Khương Yên dẫn Cảnh Duệ về nhà của mình trên tầng sáu.

Dù có ở một mình thì đây cũng là căn penthouse rộng rãi với nội thất đơn giản sang trọng đầy đủ tiện nghi với tông màu xám làm chủ đạo.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy căn hộ này trông hơi quạnh quẽ, thiếu hơi người bởi Khương Yên thích sự gọn gàng.

Cô không thích nhà mình xuất hiện mấy đồ trang trí linh tinh không cần thiết.

Cây xanh cũng là do sư phụ ép phải để trong nhà cho có cảm giác thoáng mát nhưng sau khi chúng chết Khương Yên đã đổi hết thành cây giả do cô quá bận, không thể để ý đến chúng.Cảnh Duệ vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng đìu hiu, nếu phủ thêm một lớp bụi thì không khác gì cái nhà ma bị bỏ hoang.

Đúng là khác xa với biệt phủ tràn đầy màu sắc lấp lánh của hắn.

Khương Yên dẫn Cảnh Duệ đến căn phòng ở lầu hai dành cho khách, đối diện với phòng của cô.

Đồng thời ra yêu cầu: "Mỗi ngày anh đều phải dọn dẹp nhà cửa, việc nhà do anh làm tất.

Anh có thể ra vào khắp mọi nơi ngoại trừ phòng ngủ của tôi và phòng đọc sách.

Sáng, trưa, tối đều phải chuẩn bị bữa ăn, đặt đồ ăn bên ngoài cũng được, nhưng tôi mong anh có thể học cách nấu tại nhà.

Mỗi ngày, anh vẽ cho tôi ít nhất năm lá bùa trừ tà.

Bù lại tôi sẽ cung cấp cho anh nơi ăn, ở và quần áo để mặc."

"Bùa trừ tà???

Tận năm cái?

Cô có biết vẽ được một cái đã mất nhiều công sức lắm không?"

- Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi lại.

Hắn tưởng cô đồng ý vì muốn bùa nguyền rủa hay bùa yêu.

Cảnh Duệ nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại nhìn xung quanh nhà cô.

"Xung quanh cô làm gì có quỷ.

Cô lấy bùa trừ tà làm gì?

Lại còn lấy nhiều thế?"

- Rồi hắn lại đổi giọng thấp thỏm - "Chẳng nhẽ cô là đạo sĩ?"

- Cảnh Duệ hắn tuy là rồng, là vua của trăm loài, nhưng nói cho cùng vẫn là yêu.

Bây giờ còn là một con rồng yếu ớt mất hết pháp lực Khương Yên nhếch mép: "Cũng từa tựa thế đi.

Yên tâm tôi trừ quỷ chứ không diệt yêu.

Nếu anh không vẽ anh có thể ra khỏi đây.

Không tiễn."

Cảnh Duệ nghĩ đến thân thể mình thì cắn cắn môi: "Được, chỉ có năm lá bùa.

Đối với ông đây là chuyện dễ như trở bàn tay."

Khương Yên thấy hắn chốt đơn thì lập tức soạn một hợp đồng khế ước yêu cầu hắn ký vào.

Thời đại này lời hứa suông không thể nào đáng tin bằng một tờ giấy kèm chữ kí được.

Con người cô lúc nào cũng phải phòng trừ cẩn thận.Xong việc ai về phòng người nấy.

Cảnh Duệ vì mất pháp lực và nội thương nên đã mệt mỏi ngủ như chết còn Khương Yên, cô cũng tranh thủ ngủ một ít trước khi đến giờ lao động chính.Đọc tiếp xin vui lòng đến link này, hiện đã cập nhật đến chương 32Link truyện trên PC: https://dreame.com/novel/EjlABuI3q2...UJv7aqJr1c3qPl5V33T7gMNGbJkb9AmUDuQu69oSksb4g
 
Back
Top Bottom