Tâm Linh Căn cô Sáu sơn trang

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391898997-256-k42251.jpg

Căn Cô Sáu Sơn Trang
Tác giả: Hpee9621
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện kể về cô bé Linh- người được cho là có căn số phải phụng sự nhà ngài cứu âm độ dương Tags: tamlinhhuyenbituphuvanlinhtâmlinh​
 
Căn Cô Sáu Sơn Trang
Chap 1: Ghế cô


Linh năm nay 20 tuổi, hiện đang là một sinh viên đại học năm 2.Nó là người đi theo chủ nghĩa duy vật không tin vào những chuyện tâm linh đặc biệt là không tin vào ma tà và căn quả.Mỗi khi nó lướt các trang mạng xã hội thấy những video về các cô cậu đồng nó đều nói những lời không hay về Phật Thánh.

Cũng phải ở cái thời mạt pháp này có nhiều người tự nhận là cô đồng cậu đồng để lừa đảo được đài truyền hình đưa tin rất nhiều về vấn đề này.

Trong một lần Linh cùng hội bạn thân rủ nhau cùng thuê homestay tại khu vực Lạng Sơn để nghỉ dưỡng.

Xung quanh khu homestay có những cánh rừng gia bao bọc và những bản làng vẫn còn hoang sơ lắm.

Tối hôm đó, sau khi ăn uống vui vẻ cả nhóm quyết định cùng nhau đi dạo một vòng quanh bản.

Có một bà cụ đang ngồi nấu bếp củi thấy mấy đứa trẻ thành phố đi dạo vào tối muộn,liền cất giọng khàn khàn nói:

-Mấy đứa trẻ thành phố chúng bay nghe bà bảo tối đến đừng đi loanh quanh bản kẻo ma rừng nó bắt vía hay đi theo về xuôi ấy thì khổ.

Trong nhóm có đứa nghe bà cụ nói vậy trong lòng cũng có chút lay động muốn quay lại khu nghỉ dưỡng Linh mới nói:

-Thời này rồi làm gì có ai tin vào ma quỷ, vớ va vớ vẩn.

Cứ đi đi để tao chống mắt lên xem có con ma nào nó xuất hiện hay không!

Cả nhóm dù có chút e ngại nhưng đứng trước thái độ cứng rắn của Linh, họ cũng gật đầu đi tiếp.

Đường bản làng về khuya càng thêm vắng vẻ, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Ánh đèn pin chập chờn theo từng bước chân, kéo dài những cái bóng lắc lư trên nền đất.

Khi đi đến một cây cầu gỗ cũ kỹ bắc qua con suối nhỏ, trời bỗng nổi gió, sương mù từ đâu kéo đến dày đặc.

Đột nhiên, Linh khựng lại.

Cậu cảm giác như có ai đó vừa lướt qua mình.

Một cái bóng mờ ảo, thấp thoáng trong làn sương.

— Chắc là gió thổi lá bay thôi! — Linh nhếch mép, nhưng giọng nói đã không còn tự tin như trước.

Cả nhóm tiếp tục bước đi.

Nhưng đi được vài bước, bỗng có tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai Linh, nhẹ như hơi thở, nhưng lại rõ ràng đến rợn người.

Nó quay ngoắt lại, lia đèn pin xung quanh nhưng không có ai.

— Chúng mày có nghe thấy gì không?

— Nghe gì đâu?

Mày bắt đầu sợ rồi hả?

Linh nghiến răng, lắc đầu rồi bước đi tiếp.

Nhưng chưa kịp đi được bao xa, một bàn tay lạnh buốt đột nhiên vươn ra từ trong màn sương, chạm nhẹ vào vai cái Linh.

Linh giật bắn mình quay lại—vẫn không có ai.

Nhưng hơi lạnh vẫn còn đọng lại trên da thịt, rợn người.

Bỗng dưng, một cơn đau nhói lên trong đầu Linh.

Trước mắt nó chớp lóe những hình ảnh kỳ lạ: Một người phụ nữ mặc áo dài trắng đứng bên bờ suối, mái tóc đen dài che khuất nửa khuôn mặt.

Một bàn tay gầy guộc chấm xuống dòng nước, nơi có những bông hoa đỏ thẫm đang trôi lững lờ.

Bỗng nó gào lên một tiếng, ôm lấy đầu rồi quỵ xuống.

Cả nhóm hoảng loạn chạy đến đỡ nó dậy.

Nhưng khi đám bạn chạm vào người Linh, nó ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, môi cong lên thành một nụ cười đầy quỷ dị.

— Nó bị sao thế này?

— Linh!

Mày có nghe tao nói không?

Linh bật cười, nhưng giọng cười khàn đặc như không phải của chính cái Linh ngày trước.

Nó lẩm bẩm những câu khó hiểu, cơ thể co giật từng cơn.

Đột nhiên, nó vùng dậy, chạy vụt vào rừng với tốc độ kinh hoàng.

— Đuổi theo nó!

Nhưng dù cả nhóm đã cố gắng đuổi theo, cái Linh cứ lao đi như một kẻ mất trí, đôi chân không hề có dấu hiệu mỏi mệt.

Chỉ đến khi họ tìm thấy nó bên bờ suối, mọi thứ đã quá muộn.

Linh đang quỳ rạp dưới đất, hai tay cào xé mặt mình, miệng lẩm nhẩm:

-Tha cho tôi đi...Tôi không dám thế nữa...Tha cho tôi đi

Cả nhóm run rẩy dìu con Linh về homestay.Khi đi qua nhà bà cụ khi nãy bà cụ thấy vậy chỉ biết thở dài, lắc đầu:

-Nó bị ma rừng bắt vía rồi.

Giờ chỉ có một cách là tìm thầy pháp về cúng xin lại vía của nó từ chỗ của con ma rừng.

Trong thời gian đi tìm thầy pháp mỗi đêm con bé Linh cứ nói nhăng nói cuội đôi khi lại ngân nga vài câu thơ

"Rừng thiêng hun hút sương giăng,Bóng ai thấp thoáng giữa ngàn non cao.Áo xanh một dải thanh tao,Suối reo, lá rụng xạc xào bước chân.

Sơn trang một cõi tịnh thần,Thoảng đâu tiếng hát vang ngân núi rừng.Nai vàng quấn quýt không ngừng,Theo chân bóng ngọc ẩn chừng mây bay."

Dựa vào bà cụ trong bản nhóm bạn của Linh cũng đã tìm được một vị thầy pháp cao tay tên là thầy Phong.

Sau khi tìm được thầy Phong, nhóm bạn vội vàng đưa Linh đến nhờ giúp đỡ.

Linh lúc này đã không còn là chính mình—khi thì lầm lỳ không nói, khi thì cười nói một mình, đôi mắt lúc nào cũng đờ đẫn, hoảng loạn.

Thầy Phong nhìn Linh một lúc lâu rồi trầm giọng nói:

— Nó không chỉ bị bắt vía, mà còn bị một vong theo sát.

Nếu không giải, lâu dần sẽ mất hết thần trí.

Nghe vậy, cả nhóm hoảng hốt.

Một người run rẩy hỏi:

— Vậy… có cứu được không thầy?

Thầy Phong không đáp chỉ lấy ra một lá bùa màu vàng ra đốt và bắt đầu làm phép.

Khi lá bùa vừa đốt hết,gió trong phòng cũng nổi lên.Linh bắt đầu dãy dụa miệng lẩm bẩm những câu nói khó hiểu.Đột nhiên nó ngẩng phắt lên miệng méo mó nói:

-Tao không đi!

Con bé này là của tao!

Nó phải xuống dưới này làm vợ của tao, làm người hầu cho tao!

Cả nhóm thấy vậy ai nấy đều hoảng sợ, còn thầy Phong thì bình tĩnh rút ra một cành dâu, nhúng vào chén nước phép rồi quất nhẹ lên người Linh.

— Tỉnh lại ngay!

Đây không phải chỗ của mày!

Linh rú lên, toàn thân run rẩy dữ dội.

Nó quỵ xuống, hai tay cào mạnh xuống chiếu, miệng hét lên đầy đau đớn.

Bỗng dưng, tiếng hét tắt lịm.

Linh ngã gục, mồ hôi ướt đẫm áo.

Khi nó mở mắt, ánh nhìn đã trở lại bình thường, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn nét hoảng loạn.

— Đây...đây là đâu?

Sao con lại ở đây?

Thầy Phong mới đáp

-Đây là điện thờ của ta!

Con bị con ma rừng bắt vía và có 1 con tà đi theo con muốn bắt con xuống dưới làm vợ nó.

May mà con được ta cứu không thì e là...

-Con...

Con vừa thấy một cô gái đẹp lắm, cô mặc chiếc áo màu tím, chân cô đeo chiếc hài hoa đứng bên suối... nhìn con rồi bảo: "về thôi, đến lúc về rồi"-Con Linh lắp bắp nói

Thầy Phong gật đầu, giọng trầm xuống:

-Là cô Sáu,cô Sáu sơn trang.

Con không chỉ bị bắt vía mà còn là người có căn quả, phải làm việc âm giúp bách gia trăm họ, cứu âm độ dương.---------------End Chap 1------------------
 
Căn Cô Sáu Sơn Trang
Chap 2: Bước đầu vào đạo Mẫu


Sau đêm bị ma rừng bắt vía, Linh cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc khi được thầy Phong cứu giúp.

Nhưng không, từ ngày đó, cuộc sống của nó hoàn toàn thay đổi.Những giấc mơ kì lạ thường xuyên xuất hiện.

Lúc thì nó mơ thấy bị 2 con mãng xà to lắm cứ đuổi theo mà nó không cách nào chạy thoát, lúc thì mơ thấy đi trong rừng sâu, dưới ánh trăng mờ ảo.

Tiếng suối chảy róc rách, tiếng hát ngân nga vang vọng.

Lần nào cũng vậy, người phụ nữ áo tím luôn đứng bên bờ suối mỉm cười nhìn cô với ánh mắt hiền dịu"Thời gian đã điểm về thôi.

Đến lúc về rồi"Linh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, tim đập thình thịch.

Những hình ảnh trong mơ cứ ám ảnh cô mãi.

Không chỉ trong giấc ngủ, ngay cả ban ngày, Linh cũng bắt đầu cảm nhận được những điều bất thường.

Đôi khi, cô nghe thấy tiếng gọi lạ trong gió.

Có lúc, đi ngang qua một ngôi đền, cô thấy cánh cửa khép hờ tự động mở ra như có ai đó đợi sẵn.Cô quyết định bắt xe lên Lạng Sơn để tìm thầy Phong để nhờ thầy giúp.

Lên đến nơi Linh đã thấy thầy Phong đứng trước cửa như thể thầy đã biết Linh lên đây nhằm mục đích gì vậy.

Khi Linh bước vào điện thờ vẫn là mùi hương trầm toả ra thoang thoảng đó.

Những bức tượng thờ tam toà Thánh Mẫu,Đức Ông Trần Triều, quan lớn, chầu bà,... uy nghiêm dưới anh nến lung linh."

Con không thể chốn được nữa"- thầy Phong nhìn nó với ánh mắt đầy ẩn ý"Nhưng...

Nhưng con không muốn.

Con không tin vào chuyện này"- cái Linh vẫn lắc đầu ngoay ngoảy cố gắng phủ nhận sự thật rằng nó có căn số phải ra phụng sự nhà ngài."

Chuyện căn số không phải là thứ mà người phàm chúng ta có thể quyết định.

Căn số là cái duyên cũng như là cái nghiệp từ nhiều đời nhiều kiếp trước của mỗi người.

Tuỳ vào từng trường hợp mà sẽ có cách xử lí khác nhau."

Linh im lặng.

Những gì cô đã trải qua khiến cô không thể phủ nhận được nữa."

Vậy...

Con phải ra phụng sự nhà ngài, bắc ghế cho cha ngồi bắc ngôi cho mẹ ngự ạ?"

"Trước tiên, vì con vẫn còn đang đi học nên ta sẽ làm lễ xin khất cho con đến khi con học xong ra trường kiếm được đồng ngân đồng xuyến, đến lúc đó quay lại đây tìm ta rồi ta sẽ tính tiếp."

Sau khi nhận lá bùa từ thầy Phong, cuộc sống của Linh dần trở lại bình thường.

Những giấc mơ kỳ lạ không còn xuất hiện nhiều như trước, những tiếng gọi trong gió cũng dần biến mất.

Dù vậy, đôi khi nó vẫn nhìn thấy những bóng dáng lạ lướt qua trong gương hoặc thoáng thấy ai đó đứng bên góc đường vào những chiều muộn.Nó không kể chuyện này với ai, chỉ âm thầm giữ mọi thứ trong lòng.

Có những lần Linh tự nhủ rằng có lẽ mình nhìn nhầm, nhưng sâu bên trong, nó biết mình không thể nào thoát khỏi mối duyên này.Thời gian trôi qua, Linh tập trung vào việc học, cố gắng sống một cuộc đời bình thường nhất có thể.

Sau khi nó tốt nghiệp đại học được một thời gian, nó đã liên hệ lại với thầy Phong để mong được thầy cho lời khuyên sắp tới "Bây giờ con cứ yên tâm mà làm ăn lo được ngân xuyến rồi hãn ra phụng sự nhà ngài.

Nếu bí quá thì nói với thầy một câu thì thầy sẽ giúp làm giúp con khoá lễ trình đồng mở phủ coi như ta làm phúc cho đời."

Nghe được lời khuyên này của thầy Phong, cái Linh cững cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào.Cảm thấy yên tâm phần nào là thế nhưng sau khi nó tìm được công việc tại một công ty thì công việc luôn gặp những điều không may mắn.

Khi đi với sếp để chốt dự án đối tác với các công ty khác đều không như mong muốn.

Nó cũng kể chuyện này với ông thầy Phong để xin lời khuyên từ ông thầy.

Ông thầy Phong cũng chỉ bảo nó đang chịu cơ hành về tài chính nên đi kêu cầu tại những ngôi đền chùa gần nhà.

Cái Linh nghe theo lời ông thầy Phong, sáng hôm chủ nhật nó đi lên ngôi đền gần nhà dâng ít lễ để tỏ lòng thành kính cũng như xin nhà ngài thương mà cho công việc được diễn ra suôn sẻ để có tiền ra làm con nhà thánh.

Ngay tối hôm đó, nó lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ.

Nó mơ thấy bóng dáng một người phụ nữ nhưng không nhìn rõ mặt bảo với nó rằng"Con cứ yên chí làm việc ta sẽ giúp con có được đồng ngân đồng xuyến để mà sau này ra hầu cha hầu mẹ.

"Sau câu nói đó cái Linh chợt bừng tỉnh giấc nó cũng nhận ra đó là cô Sáu về báo mộng cho nó.

Do đã đến giờ làm, nó vội vội vàng vàng để đến được chỗ làm đúng giờ.

Quả nhiên từ ngày mơ thấy giấc mơ đó chuyện công việc của Linh trở nên rất dễ dàng .

Linh chốt được rất nhiều dự án lớn cho công ty.

Từ đó nó cũng tích cóp được một ít ngân xuyến.

Đến một hôm, nó lại mơ thấy người phụ nữ đó, lần này người phụ nữ cũng chỉ bảo với nó một câu"Đã đến lúc con phải bắc ngai cho cha ngồi bắc ngôi cho mẹ ngự rồi.

Đến lúc về nhà rồi.

Về thôi con, về cho cha biết mặt cho mẹ biết mày.

"Sáng sớm hôm sau nó liền gọi liền cho thầy Phong, kể cho thầy giấc mơ hôm qua."

Nếu nhà ngài đã bảo đến lúc phải ra phụng sự nhà ngài thì ngày 25 âm lịch này.

Thầy sẽ giúp con hoàn thành canh đàn trình đồng mở phủ.

Con sẽ lên trước 1 ngày để học lề lối nhà để cho buổi lễ được thành công.

Việc chuẩn bị mã thầy sẽ đặt giúp con và hỗ trợ con một chút."

"Dạ thế thì con cũng trăm sự nhờ thầy ạ.

Con sẽ sắp xếp công việc để lên chỗ thầy ạ.

Dạ con cảm ơn thầy ạ.

Không có thầy ngày hôm đó chắc giờ người nhà con cho con vào viện tâm thần của tỉnh mất."

Chẳng mấy đã đến ngày 24, cái Linh chuẩn bị đồ lề, lễ vật để chuẩn bị cho canh đàn khoá lễ ngày hôm sau và bắt chiếc xe buýt để lên nhà ông thầy Phong để nhờ ông chỉ dạy cho một số phép tắc, lề lối khi hầu nhà ngài.

Trời vừa xế chiều, cái Linh đã có mặt trước cửa nhà ông thầy.

Gió tháng ba lành lạnh, mùi nhang trầm từ trong gian thờ của ông Phong phảng phất ra ngoài, hòa quyện với hương hoa bưởi đầu mùa, khiến không gian thêm phần linh thiêng.

Ông thầy Phong đang sửa soạn mâm lễ trong gian thờ, thấy Linh đến thì gật đầu chào rồi bảo:"Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?

Ngày mai con phải thật tịnh tâm, giữ lòng thanh sạch thì mới mong đàn lễ được trọn vẹn."

Cái Linh kính cẩn cúi đầu:"Dạ, con đã chuẩn bị đủ đồ lễ, chỉ mong được thầy chỉ bảo thêm về các nghi thức khi hầu nhà ngài."

Ông Phong ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt trầm ngâm nhìn cái Linh một lúc lâu rồi chậm rãi nói:"Ngày mai là ngày trọng đại của con, cũng là ngày con chính thức bước chân vào con đường tâm linh.

Mở phủ không chỉ là một nghi lễ, mà còn là sự gánh vác trách nhiệm với tâm linh, với tín ngưỡng.

Con phải nhớ kỹ, khi đã hầu nhà ngài thì phải một lòng kính ngài, không được lầm đường lạc lối."

Cái Linh chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời thầy dạy.

Đêm hôm ấy, nàng ở lại nhà ông thầy để chuẩn bị sớm cho ngày mai.

Cả đêm, trong lòng nàng nôn nao, hồi hộp không yên.Rồi ngày 25 cũng tới.

Khi mặt trời còn chưa lên hẳn, Linh đã cùng thầy Phong lên đàn.

Ngôi đền nằm sâu trong làng, xung quanh cây cối rợp bóng, tạo nên một không gian u tịch.

Hương trầm nghi ngút tỏa ra từ gian chính điện, tiếng mõ nhịp nhàng hòa cùng tiếng đàn nguyệt réo rắt khiến lòng người như chìm vào cõi linh thiêng huyền bí.Lễ vật được sắp xếp ngay ngắn trên án hương: nào là xôi gấc, gà luộc, trầu cau, nào là rượu trắng, hoa thơm, tiền vàng,...

Cái Linh khoác lên mình bộ khăn áo bản mệnh.Sau khi làm lễ thỉnh thánh mời thầy thì buổi lễ trình đồng mở phỉ được bắt đầu.

Cái Linh quỳ ngay ngắn trước án thờ, hai tay chắp lại, mắt nhắm hờ.

Ông thầy Phong đứng sau , giọng trầm ấm cất lên những lời khấn:— Nam mô A Di Đà Phật!

Nam mô A Di Đà Phật!

Nam mô A Di Đà Phật!

Con lạy chín phương trời, con lạy mười phương đất, con lạy mười phương chư Phật, chư Phật mười phương, con lạy đức vua cha Ngọc Hoàng thượng đế, con lạy tam toà thánh Mẫu,con lạy tứ phủ chúa bà,tứ phủ quan hoàng, tứ phủ thánh cô,tứ phủ thánh cậu, con lạy tứ phủ công đồng, tứ phủ vạn linh hôm nay là ngày 25 tháng 3 ất tỵ niên con xin nhà ngài chứng giám cho tấm lòng thành của hai thầy trò chúng con , hôm nay chính thức trình đồng mở phủ cho đồng con họ Trần con xin được ăn cơm Đình Thần tam tứ phủ, nguyện theo đường tu nếp đạo, phụng sự cửa nhà ngài ngài!Buổi lễ diễn ra suốt buổi sáng.

Khi tất cả đã hoàn tất, trời đã đứng bóng.

Cái Linh bước ra ngoài hiên, hít một hơi thật sâu.

Mọi người trong đàn lễ lần lượt đến chúc mừng, có người siết nhẹ tay cái Linh, có người vỗ vai động viên.

Ông thầy Phong nhìn nó, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.Từ hôm nay, nó đã chính thức là con nhà thánh, gánh trên vai trách nhiệm mới.

Một chặng đường mới vừa mở ra, không biết sẽ ra sao, nhưng nó biết mình đã sẵn sàng để bước tiếp.-------HẾT CHAP 2------
 
Căn Cô Sáu Sơn Trang
Chap 3: Đi âm


Từ sau ngày mở phủ, cái Linh cứ ngỡ mình đã hoàn thành trách nhiệm đầu tiên với nhà ngài.

Nhưng không.

Mỗi đêm, khi thế gian chìm vào giấc ngủ, cũng là lúc một cánh cửa khác mở ra – cánh cửa dẫn Linh đến những lớp học kỳ lạ mà không ai dạy ở trường, không sách vở nào ghi chép: Linh bắt đầu đi học âm.Đêm đầu tiên, trong giấc ngủ chập chờn, Linh thấy mình đứng giữa một ngôi miếu cổ kính, bên trong có bảy bậc thang đá phủ đầy rêu phong.

Một giọng nữ vang lên – trong trẻo, âm vang núi rừng:"Muốn làm con nhà Thánh, phải học cho biết đạo.

Không chỉ hầu cha hầu mẹ mà còn phải biết phân âm dương, tịnh uế, biết giữ mồm giữ miệng, giữ thân giữ tâm."

Lúc này, Linh thấy cô Sáu đứng trên bậc cao nhất."

Từ nay, ta cho con học âm trong ba tháng ba mươi đêm.

Mỗi đêm một lớp, mỗi lớp một đạo lý.

Học xong thì đi được, biết được.

Không học thì dễ loạn, dễ bị tà dẫn."

Linh vâng dạ, chẳng kịp hỏi gì, chỉ thấy gió nổi lên, thân mình bị hút vào một làn khói rồi rơi tõm vào một căn phòng nhỏ.

Trên tường treo đầy bùa chú, giữa nhà là một cuốn sách cũ kỹ mở sẵn, tự lật từng trang như có ai đọc thay.Trang đầu tiên: "Phân biệt âm – dương"

Giọng đọc vang lên:"Âm không phải là ma, không phải là chết.

Âm là phần sâu, phần tĩnh, phần ẩn.

Dương là phần hiện, phần động.

Làm việc tâm linh, phải đứng giữa hai bờ.

Nếu lệch về dương quá, dễ thành ngạo.

Lệch về âm quá, dễ tẩu hoả nhập ma."

Cứ như vậy, từng đêm, Linh đi qua từng lớp.

Có đêm học về cách thỉnh – nghinh – đưa lối rước ngài.

Có đêm học cách hóa giải tà khí khi bước vào nơi uế tạp.

Cũng có đêm, Linh được dẫn đến một khu rừng âm – nơi những vong lang thang như sương khói, không tên không tuổi.

Linh phải học cách lạy chào, không sợ, không khinh, không gọi tên lung tung.Một đêm khác, Linh được dạy cách “giữ khẩu”.Cô Sáu đứng giữa sân đền, tay cầm chiếc quạt:"Miệng là cửa dẫn thần, cũng là cửa rước tà.

Nói sai là rước họa.

Làm đồng không chỉ là múa, là hầu, mà là nói đúng, đúng lời nhà ngài, đúng lúc, đúng đạo."

Linh cúi đầu, nhớ mãi lời dạy ấy.Thỉnh thoảng, khi thức dậy vào ban sáng, Linh cảm giác như mình chưa từng ngủ.

Toàn thân mỏi như vừa đi xa trở về.Mỗi lần kể lại giấc mơ cho thầy Phong, ông chỉ gật gù:"Vậy là con được nhà ngài đưa đi học âm rồi.

Có căn cao mới được dạy sâu.

Nhớ mà giữ cho tịnh, đừng để chuyện đời làm loãng chuyện đạo."

Những lời dạy, những hình ảnh trong mộng, những lớp học kỳ bí... dần trở thành một phần cuộc sống của Linh.

Cô sống hai cuộc đời song song – ban ngày làm việc, ban đêm đi học.

Dù mệt, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, cô thấy mình hiểu đời, hiểu người hơn một chút.

Nhất là, cô không còn sợ nữa.Vì giờ đây, cô biết: mình không đi một mình.-------Hết chap 3---------
 
Back
Top Bottom