Tâm Linh Căn Bếp Âm Dương

Căn Bếp Âm Dương
Chương 59: Xảy ra chuyện lớn


"Cái gì?

Tôi .. tôi không phải là Xử Nữ. . ."

Hà Vũ Thần sửng sốt nói.Được rồi, Bạch Thường gãi gãi mũi nói, thầm nghĩ :"Cô em này vẫn còn ngay thẳng lắm, nói ra 1 câu như vậy mà cũng không hề đỏ mặt chút nào."

"Tôi là cung Nhân Mã đó."

Hà Vũ Thần ưỡn ngực tự hào, mặt đầy kiêu ngạo nói.Bạch Thường botay.com :"Đại muội tử à, tôi hỏi Xử Nữ không phải là cái cung mệnh, con mẹ nó chứ?!"

Haizzz ... tức là như vậy nè, cô xem đi, nàng đang bị Âm Thập Cửu sai khiến, bắt nàng phải đi thu thập đủ 9 hồn phách của Thuần Âm Xử Nử cho hắn, vậy nên bây giờ chúng ta phải tương kế tựu kế. . . hiểu chưaaaaaaa?"

Bạch Thường đành phải đem kế sách của mình giải thích một lần, bây giờ Hà Vũ Thần mới hiểu ra vấn đề, bất mãn la lên :"Thì ra là anh muốn tôi làm con mồi cho anh, dẹp dẹp ... tôi không làm đâu, tại sao anh không tự đi mà rù quến hắn?"

"Cô là Xử Nữ chứ tôi có phải Xử Nữ đâu, tôi là đàn ông mà. . ."

Bạch Thường tan nát cả cõi lòng, cũng đến chịu cái cô em gái này."

Ờ ờ, cũng đúng, anh là đàn ông mà. . .

Vậy tôi sẽ cố gắng giúp anh lần này, nhưng với 1 điều kiện là anh cũng phải đi với tôi, bởi vì tôi nghe nói đám Âm Sơn Môn kia rất là lợi hại, không phải tự nhiên mà chúng xếp hạng thứ 5 đâu."

Bạch Thường thấy nàng đồng ý liền dè dặt hỏi :"Nói như vậy, cô thật sự là Xử Nữ hả?"

"Nói nhảm, người ta còn chưa có bạn trai đâu!"

Hà Vũ Thần thở dài :"Chẳng qua là cái thế giới này quá ư là rộng lớn, đến tận bây giờ mà vẫn chưa có người con trai nào vừa ý tôi cả. . ."

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt đầy đau thương, tràn đầy tâm sự giống như ở 1 người con gái đang ngồi ngục giam chờ 800 năm để được ra ngoài vậy."

Hỏi thế gian, thiếu nữ nào không đa tình, người con gái nào lại không có thanh xuân. . ."

Bạch Thường lẩm bẩm một câu thơ, đột nhiên nghĩ tới Mã Dao Quang.Không biết dạo gần đây tình hình của Mã Dao Quang như thế nào?

Quỷ Cổ có còn hay tái phát hay không?Thật ra lí do hắn muốn đối phó với Âm Thập Cửu, 1 phần cũng là vì giúp Mã Dao Quang giải trừ Tình Cổ.Mặc dù bây giờ cơ thể của nàng có thể khống chế được Tình Cổ, nhưng chỉ cần nàng kích động hoặc là suy nghĩ lung tung thì Tình Cổ trong người nàng sẽ lập tức phát tác."

Từ giờ trở đi, cô không cần phải đi làm nữa, tránh cho người khác để mắt tới."

Bạch Thường nhìn Khương San nói :"Dù sao bây giờ, những người đạt điều kiện của Thuần Âm Xử Nữ cũng không nhiều lắm. . ."

Khương San đỏ mặt, cúi đầu có chút nhăn nhó nói :"Thật ra thì. . .

Nếu như thứ bọn họ muốn là Xử Nữ, vậy .. vậy tôi có thể. . . tôi có thể. . ."

Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bạch Thường, mặt đầy ngượng ngùng.Bạch Thường nhìn bộ dáng của Khương San thầm nghĩ :"Không lẽ cô em này muốn lấy thân báo đáp mình hay sao?"

"Haizzz ... cái đó. . .

Thôi được rồi cô về nhà trước đi, tôi nói này Hà Đại Chưởng Môn, bây giờ chúng ta đi được chưa?"

Bạch Thường vội vàng đổi chủ đề, cố ý ngó lơ lời của Khương San.Liên quan tới chuyện này, Bạch Thường cũng vô cùng đau khổ.Bạch gia truyền thừa trăm năm, quy củ quan trọng nhất chính là nam tử trước khi lập gia đình nhất định phải "Giữ gìn thân thể", nếu không thì Nguyên Dương sẽ mất, thân xác không thể tự do tiến vào Âm Ty được nữa.Cho nên, Bạch Thường dù có thèm muốn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không đủ can đảm để thử.Hà Vũ Thần vỗ tay hưng phấn nói :" Được rồi, 2 môn phái chúng ta cùng liên thủ, tấn công Âm Sơn Môn đi."

Bạch Thường che mặt :"Thôi đi, tấn công cái cọng lông á, là 3 người ...

3 môn phái cộng lại, là 3 đó ... có nghe rõ chưa?!"

Hai người thảo luận với nhau, quyết định sẽ đi tới bãi tha ma Tây Sơn trước, rồi mới dẫn dụ Âm Thập Cửu ra, bỗng nhiên A Nguyễn do dự nói :"Ân nhân, nếu muốn xác xuất thành công cao thì phải làm cho giống một chút, chính tôi sẽ là người mang nàng về. . .

Tên pháp sư kia rất mạnh, nếu cứ như vậy mà trở về sẽ khiến hắn hoài nghi, lúc đó chúng ta chỉ có con đường chết.

Phải biết, thuộc hạ của hắn cũng không phải là chỉ có 1 mình tôi."

"Hừmmm .. theo như lời cô nói thì nghe cũng hợp lý đó."

Bạch Thường nhìn Hà Vũ Thần :" Xin lỗi, mấy cái thứ hồi nãy nhờ cô tiêu diệt bây giờ phiền cô làm lại giúp tôi nha."

"Được rồi!

Mấy cái này cũng đơn giản thôi, nửa phút là xong."

Hà Vũ Thần vui vẻ đồng ý, lấy ra một xấp giấy vàng, ngồi bệt xuống đất mà cắt cắt xếp xếp.Đôi tay của nàng bay múa lên xuống, vô cùng tinh xảo , tùy tiện gấp gấp mấy cái mà đã có 1 hình nhân xuất hiện, sau đó nàng dùng cây kéo nhẹ nhàng cắt rồi dùng lửa đốt sạch, gió bắt đầu thổi tới, nàng thổi một hơi thật mạnh, lập tức hơn mười hình nhân tràn ngập âm khí xuất hiện trước mặt.Quả nhiên tay nghề của nàng hết sức là thần kỳ.Hà Vũ Thần quay đầu đắc ý cười một tiếng, lại bắt đầu gấp xe giấy.Nhưng mà mấy chiếc xe giấy này có hơi nhỏ nên sẽ mất chút thời gian, Bạch Thường mắt nhìn không chớp, bỗng nhiên Khương San ở bên cạnh hét ầm lên.Bạch Thường cúi đầu nhìn, chuỗi vòng tay của mình đang phát ra hồng quang."

Không ổn rồi!"

Bạch Thường sắc mặt quái dị.Quán cơm họ Bạch có biến!Chắc ai cũng biết, quán cơm họ Bạch luôn có kết giới bảo vệ, chuỗi vòng tay này cùng Kết Giới đều có cảm ứng liên kết với nhau, cho nên một khi có người xông vào hoặc là Âm Dương Chi Khí phát sinh biến hóa thì Bạch Thường sẽ nhận được thông báo."

Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, ngày khác chúng ta lại đi tìm Âm Thập Cửu."

Bạch Thường hướng Hà Vũ Thần ôm quyền hành lễ, xoay người rời đi.Hà Vũ Thần còn chưa gấp xong xe giấy, thấy Bạch Thường phải đi, vội vàng đứng dậy la lên :" Này này này này, anh thật sự là không có trượng nghĩa, anh đi rồi thì tôi biết phải làm sao?"

Bạch Thường suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói :"A Nguyễn, chờ một hồi vị Hà Đại Chưởng Môn gấp xong xe giấy thì cô hãy dẫn nàng về, cố gắng kéo dài thêm một ngày nữa.

Hà Đại Chưởng Môn, xin lỗi, ngày mai chúng ta gặp lại nhau tại đây."

"Này tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là chưởng môn, gọi tôi là. . ."

Hà Vũ Thần vung quả đấm nhưng Bạch Thường đã sớm biến mất, hắn thật sự không có thời gian đôi co với nàng."

Haizzz ...

Mấy cái tên đàn ông này thật sự là phiền phức mà."

Hà Vũ Thần tức giận lẩm bẩm, tranh thủ gấp chiếc xe giấy cuối cùng rồi ném nó xuống đất, 1 lànkhói đen bốc lên, lập tức biến thành một chiếc Audi cũ kỹ."

Xong rồi!

Cô dùng đi."

Hà Vũ Thần phủi phủi tay nói, A Nguyễn khom người :"Đa tạ pháp sư đã thành toàn."

Hà Vũ Thần sắc mặt lạnh lùng nói :"Cô không cần cám ơn đâu, tôi hỏi cô, đám người giấy xe giấy mà tôi mới đốt ban nãy là do ai làm?"

A Nguyễn đáp :"Cái này A Nguyễn cũng không biết, chẳng qua là chủ nhân. . .

À không đúng, là bên phía người kia có một người thanh niên giao cho tôi những thứ này, nhưng có phải là do hắn chế tạo hay không thì A Nguyễn không biết."

"Là một người thanh niên?"

Hà Vũ Thần có chút suy tư, lấy ra 1 người giấy to đưa cho A Nguyễn rồi nói :"Nếu như cô gặp lại hắn, thì hãy len lén dán cái này lên lưng hắn, nhất định phải giữ bí mật, đừng để hắn phát hiện, nghe chưa?!"

"A Nguyễn xin tuân lệnh."

A Nguyễn ngoan ngoãn nghe lời, nàng biết, Bạch Thường cùng với cô nàng Trát Thải Môn này đều là những người mà nàng tuyệt đối không được chọc vào.Khỏi cần phải nói, riêng việc hồi nãy Hà Vũ Thần gọi ra một con Ác Khuyển Địa Ngục thì ngay cả chính mình là một nữ quỷ áo đỏ đi chăng nửa, thì cũng sẽ bị xé tan xác trong vòng nửa phút."

Tốt lắm, thôi cô đi đi, tôi cũng đi đây."

Hà Vũ Thần nói xong cũng không để ý những cái khác, liền xoay người đuổi theo Bạch Thường.Lúc này, ở trạm xăng dầu, người còn mang dương khí duy nhất chỉ còn lại mình Khương San. .."

Này này .. mọi người ... mọi người đừng có đi. . ."

Khương San khóc nức nở hét lớn, thầm nghĩ :"2 người kia đúng là không đáng tin cậy mà, cứ như vậy mà để mình ở lại đây sao?"

Cả buổi xảy ra cả đống chuyện, ấy vậy mà cuối cùng trước mặt mình chỉ còn lại nữ quỷ áo đỏ và đoàn xe.A Nguyễn nhìn nàng cười một tiếng làm cho Khương San run sợ mà vội vàng lui về phía sau, nàng mỉm cười nói :"Cô không cần phải sợ, ân nhân đã có phân phó, tôi nhất định sẽ không hại cô đâu, nhưng cô phải lập tức rời đi, bởi vì sau khi tôi đi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới kiểm tra đó."

Khương San run sợ trong lòng nói :"Tôi biết rồi, tôi ... tôi đi ngay đây."

Nàng lập tức đóng cửa trạm xăng, leo lên lái xe của mình, chạy nhanh như tia chớp.A Nguyễn nhíu mày, khẽ thở dài."

Chủ nhân quả thật là rất thông minh, nhưng cũng không biết sau khi trở về có thể giấu được hay không?!"

Nàng nhanh chóng mang theo đoàn xe rời đi, trạm xăng dầu lại tiếp tục lâm vào không gian âm u yên tĩnh, bỗng nhiên từ trong bóng tối xuất hiện 1 bóng đen đang nở 1 nụ cười, nhìn chằm chằm vào hướng mà A Nguyễn rời đi.. ..Tại quán cơm họ Bạch.Bạch Thường đứng ở trong mật thất dưới lòng đất, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh trên mặt đất.Đó là một cái thây khô, tình trạng chết cực kỳ đáng sợ, đang nằm khô quắp ở đó.Người này từ trên xuống dưới không một chút máu, trên cổ lại có một vết thương.Hắn giống như là bị hút khô máu mà chết.Cơ quan ngầm ở trên vách tường đã bị mở ra 1 cái.Bạch Thường hít sâu, bước tới cầm bình gốm lên quan sát, một dự cảm bất an nổi lên.Ngay lập tức, hắn giật mình há hốc cả mồm, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.Sao ... sao phù chú dán trên bình gốm kia lại thiếu đi ba đạo rồi ..

Con mẹ nó chứ?!
 
Căn Bếp Âm Dương
Chương 60: Không môn


Mỗi cơ quan ngầm trong mật thất dưới lòng đất đều chứa đựng những huyền cơ khác nhau.8 đạo phù chú bên trên bình gốm gọi là Bát Môn Tỏa Hồn Chú, đây chính là Pháp Ấn dùng để Trấn Sát mạnh nhất của Bạch gia.Tuy Bạch Thường không biết trong bình gốm kia rốt cuộc là đang phong ấn cái gì, nhưng từ nhỏ hắn đã từng dùng máu thịt để cấp dưỡng, nên có thể đoán được bên trong 50% là 1 cái gì đó cực kỳ đáng sợ và hung ác.Trong thế giới Âm Dương, Sát là một loại tồn tại độc lập.Dựa vào thực lực mà chúng ta có thể chia cấp bậc thành : Bạch Sát, Hồng Sát, Hắc Sát, Tử Sát, Thanh Sát.Bạch sát chính là do các ác quỷ tầm thường nhất tiến hóa thành, chúng được xếp hạng thấp nhất trong bảng cấp bậc Sát cũng bởi vì khi tiến hóa chúng sẽ đánh mất đi linh trí, chỉ biết đi hại người theo bản năng.Đạo Sĩ Hòa Thượng bình thường muốn đối phó với Bạch Sát phải động tay động chân một chút, nhưng đối với Cao Nhân Đạo Môn Chân Chính thì nó chỉ như là 1 bữa ăn sáng mà thôi.Hồng Sát chính là cái loại như A Nguyễn, oán khí sâu nặng, nhưng bởi vì linh trí vẫn còn tồn tại cho nên vẫn có thể nói đạo lý, hay nói 1 cách dễ hiểu hơn là có thể dễ dàng thu phục được.Còn Hắc Sát là 1 loại liên quan đến xác chết.

Ngày xửa ngày xưa ở các vùng nông thôn thường thường có truyền thuyết đáng sợ về những con mèo, chuyện kể rằng nhà ai mà có người chết, nhất định không bao giờ được cho mấy con mèo lại gần, nhất là những con mèo đen, không bao giờ để chúng nhảy qua được xác chết nếu không lúc đó xác chết sẽ sống dậy, hay còn gọi là Trá Thi Hoàn Hồn.Nhưng đây chỉ là 1 tin đồn thất thiệt, thật ra thì lúc mọi người đang túc trực bên linh sàng, nếu như nhìn thấy mèo đen xuất hiện thì phải biết là người kia chết oan chết ức, chết không nhắm mắt, Oán Khí trong cơ thể dần dần biến thành Sát, cho nên lúc con mèo nhảy qua thi thể sẽ làm cho Sát khí nhập lại vô cái xác, lúc đó mới có vụ xác chết sống dậy.Còn khi gặp Tử Sát và Thanh Sát thì nguyên tắc của Bạch Thường trước giờ vẫn là "36 kế, chạy là thượng sách!".Bởi vì đạo hạnh của hắn bây giờ căn bản là không thể đánh lại, vậy thôi bỏ chạy cho khỏe.Đây là 2 loại cực kỳ hung ác, tất nhiên là chúng không thể nào tiến hóa từ những ác quỷ tầm thường được, điều kiện thông thường để chúng có thể được tạo ra là khi Thiên Địa Âm Dương biến hóa vô tình tạo ra 1 môi trường đặc biệt.Trăm năm trước, Bạch gia dùng chính lực lượng của mình, đơn phương độc mã đối đầu với hơn 1 nửa môn phái chính đạo, trong lúc quyết đấu đã thả ra hơn 10 Tử Sát cùng với những Thanh Sát cấp bậc khác nhau, các Đại Môn Phái bị tàn sát đến mức phải rút lui bỏ trốn, tử thương vô số, xác chất thành núi, máu chảy thành sông.Đương nhiên, việc phân loại các hung thần ác sát này chỉ mang tính chất tương đối, còn theo như truyền thuyết thì trên Thanh Sát vẫn còn 1 cấp bậc lợi hại hơn tồn tại.Đó chính là Nghiệt Thần.Theo ghi chép của Bách Quỷ Chí Dị, người chết hồn phách sẽ hóa thành quỷ, thân thể sẽ hóa thành thi.Quỷ có Bách Quỷ, thi có Bách Biến.Quỷ sẽ xuất hiện sau khi chết, còn xác sẽ hóa thành cương.Cương thi tiến hóa thành Bạt, Bạt tái biến thành Hống.Tương tự như vậy, Quỷ tiến hóa sẽ thành Sát, Sát tái biến sẽ tạo ra Nghiệt Thần.Đương nhiên, đến giờ phút này Bạch Thường cũng không biết cái thứ một mực bị nhốt trong mật thất của quán cơm họ Bạch rốt cuộc là cái gì.Hắn chỉ biết bây giờ vật kia đã trốn ra được.Đã vậy trước khi bỏ chạy còn tranh thủ ra tay hút khô máu một người.Nhưng người này là ai?Bạch Thường nhíu mày cúi người kiểm tra, nhưng cái xác khô đang nằm trên đất chả có cái gì cả, chỉ thấy trong tay cái xác đang nắm chặt 1 cọng kẽm mỏng, giống như là dụng cụ dùng để mở khóa.Chẳng lẽ là ăn trộm?Nhưng ăn trộm thì làm sao lại biết trong quán ăn có mật thất, nếu như là ăn trộm bình thường thì không thể nào đi tới thẳng mật thất như vậy, đúng ra hắn phải đi moi móc ngăn kéo đựng tiền mới đúng chứ?Nghĩ tới đây, những ký ức trong đầu Bạch Thường bỗng nhiên xuất hiện lại, mấy ngày trước khi hắn quay về từ thành phố Âm thì tiệm cơm cũng đã từng bị người khác lục lọi ngổn ngang.Lúc đó hắn còn tưởng là do thiếu nữ vô danh, bấy giờ là Mã Dao Quang làm, lu bu nhiều việc làm cho hắn cũng quên béng hỏi nàng chuyện này.Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện nhất định là do người khác làm.Bạch Thường kiểm tra lại mật thất 1 lần nữa, những thứ khác cũng không có gì thay đổi, vậy tính ra chỉ có cái con Ác Sát vô danh kia là chạy thoát được.Mụ nội nhà nó!

Không biết là cái đứa khốn nạn khốn khiếp nào gan to đến như vậy, dám ở địa bàn của ông đây mà gây sự?Bạch Thường vô cùng bực mình, giận cá chém thớt, đá một cước vào xác chết trên mặt đất, trút được hết tức giận hắn cũng bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động bấm số gọi."

A lô. . ."

Ở đầu bên kia điện thoại vang lên 1 giọng nói lạnh lùng, đầy mệt mỏi.Bạch Thường nghe được giọng nói quen thuộc, thầm thở phào nhẹ nhõm :"Mã cảnh quan của tôi ơi, cô không có bị động tình đó chứ ?"

"Anh đi chết đi, anh mới là người bị động tình đó."

Mã Dao Quang mắng nhỏ nhẹ một câu, "Tôi mới vừa khống chế được độc tình, không tâm trạng cãi nhau với anh đâu, nói mau, gọi tôi có chuyện gì?"

"Cũng không có gì to tát đâu, chẳng qua là trong nhà tôi đang có 1 cái xác chết thôi à."

Bạch Thường cười khổ nói."

Ở trong nhà anh có người chết?

Là ... là ai chết?"

"Tôi làm sao biết là ai, một người lạ nào đó đó."

"Là bị anh giết sao?"

". . .

Tôi làm gì có khả năng hút khô toàn bộ máu của 1 người được."

"Toàn bộ máu đều bị hút khô?

Là do ai làm, đã xảy ra chuyện gì?"

"1 lời khó nói hết qua điện thoại, cô chỉ cần biết không phải tôi làm là được, bây giờ cô qua đây mọi chuyện sẽ rõ."

"Được rồi!

Tôi lập tức tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Thường liền kéo cái xác khô ra khỏi mật thất, vì Mã Dao Quang là cảnh sát nên việc xử lý xác chết tốt nhất là để cho nàng, nhưng ngàn lần không được để cho nàng phát hiện mật thất bên trong Bạch quán được.Dù sao thì bên trong mật thất này cũng có quá nhiều bí mật, bên trong những cơ quan ngầm không chỉ chứa quỷ bột không thôi, mà còn có chứa rất nhiều lão quỷ lớn tuổi, bao gồm đủ loại nguyên liệu, chưa kể hằng trăm con quỷ vừa thu được ở trường học cách đây mấy hôm.Nếu như để cho Mã Dao Quang phát hiện ra những thứ này, nàng chắc chắn sẽ nói mình là Tà Môn Ngoại Đạo nữa cho coi.Cũng may là quỷ hồn của Ninh Đan Đan đã được Bạch Thường đưa đi, hắn còn đưa cho nàng một tấm Độ Hóa Phù để cho nàng có thể nhanh chóng được đi đầu thai, không còn bị oán niệm về thể xác kìm hãm lại nữa.Lúc rời đi, Ninh Đan Đan còn nói cho hắn biết người sát hại nàng chính xác là đám Trịnh Hà, Dương Hải chẳng qua là bị bọn họ làm cho mờ mắt, hắn có nhiệm vụ là hẹn nàng đến tòa nhà cũ của trường học vào ban đêm để cưỡng hiếp nàng.Nhưng Dương Hải từ đầu đến cuối đều không dám tham gia vào, chỉ đứng xem quá trình cưỡng hiếp cũng như phanh thây nàng.Sau khi chặt xác nàng thành những mảnh nhỏ, Trịnh Hà đã ném các mảnh thi thể của Ninh Đan Đan vào trong nồi bún cay, bởi vì bọn họ đã đồng ý sẽ giúp Dương Hải phá công việc làm ăn của Đại Hoàng.1 sinh mệnh đã ra đi êm đẹp, thủ phạm đã phải trả giá, có lẽ chỉ còn mỗi Dương Hải là sẽ phải sống trong tội lội, cả đời tự trách mình.Trong lúc Bạch Thường đang kéo cái xác khô kia ra thì hắn phát hiện bên hông của cái xác có treo một miếng ngọc bội, hắn cầm lên nhìn thì phát hiện bên trên miếng ngọc bội có khắc 1 chữ "Không".Hắn hơi sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra cái gì đó.Không lẽ, người này là người của Không Môn?Không Môn, là môn phái đứng thứ 8 trong Âm Dương Bát Môn.Nghe tới cái tên này chúng ta cứ nghĩ đây là môn phái của đám ăn trộm nhưng sự thật thì không phải như vậy.Phật gia chú trọng lấy Không Nhập Đạo, ở Phật thì thế gian vạn vật tất cả đều là hư không, cho nên được gọi là không môn.Còn cái môn phái Không Môn này cũng có ý nghĩa tựa tựa như vậy, chỉ có điều là nói về thế gian vạn vật.Đơn giản mà nói, Không Môn là 1 môn phái phức tạp nhất trong Âm Dương Bát Môn, cũng là môn phái kỳ quái nhất.Vậy tại sao lại nói đó là môn phái kỳ quái nhất?

Là bởi vì trong Không Môn có đủ loại người, đủ loại tầng lớp, đủ loại nghề nghiệp khác nhau, có khi là 1 người bán hoa, có khi là 1 người buôn bán nhỏ, tiều phu gánh nước đốn củi cũng có, thợ hồ xây nhà hay thợ mộc cũng có, đó là còn chưa kể đến các hòa thượng đạo sĩ đã bị trục xuất, thậm chí còn có những tên ăn trộm với tay nghề điêu luyện nữa.Có nhiều người tự hỏi làm sao trong Âm Dương Bát Môn lại còn có cả ăn trộm?Bởi vì người sáng lập ra Không Môn đã có nói một câu nói như vậy."

Đời người có biết bao nhiêu là chuyện đau lòng, chỉ có đến Không Môn mới có thể khiến cho tâm hồn thanh tịnh."

Cho nên những người đã nhìn thấu sự đời, trên người xuất hiện Âm Dương Chi Thuật nên đã gia nhập vào Không Môn.Chủ yếu họ gia nhập vào "Không Môn" là để tránh thế gian, quên đi những buồn phiền đau khổ.Nhưng đây đều là những ghi chép cách đây ít nhất cả trăm năm trước.Còn ở hiện tại, tất cả đều đã thay đổi đến long trời lở đất, ngày cả môn phái phức tạp như Không Môn cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.Ký hiệu của bọn họ chính là chữ "Không" được khắc trên ngọc bội.Nhìn cách ăn mặc của cái xác trong nhà Bạch Thường, hắn có thế kết luận người này hơn phân nửa là bọn ăn trộm ở trong Không Môn.Đối với cái môn phái đặc biệt này, Bạch Thường cũng không biết nhiều lắm, hắn vừa mới kéo cái xác ra ngoài, đóng kỹ cửa mật thất lại thì Mã Dao Quang đã vội vàng chạy đến.
 
Căn Bếp Âm Dương
Chương 61: Ngăn chặn độc tình


Kiểm tra cái xác, Mã Dao Quang có chút nhíu mày."

Nói đi, anh muốn tôi làm gì?"

Mã Dao Quang xoa xoa tay nói với Bạch Thường."

Này này, tôi xin cô!

Tôi chỉ là một lão bá tánh bình thường, còn cô là cảnh sát, là đội phó đội cảnh sát hình sự, cô hỏi tôi làm gì?

Đúng lý ra phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ?"

Bạch Thường nhún vai, mặt đầy vô tội nói.Mã Dao Quang liếc hắn nói :"Thôi đi!

Đừng có giả vờ giả vịt, anh gọi tôi tới không phải là để "chùi mông" cho anh sao?"

Bạch Thường cười :"Tôi làm gì có can đảm để cho Mã Cảnh Quan đây chùi mông cho tôi được, với lại ông bà mình còn có câu "Nam nữ thụ thụ bất thân"...

Ừmmm, thật ra thì tôi cũng không biết đây là chuyện gì nữa..."

Hắn bất đắc dĩ gãi đầu, đành phải kể lại chuyện hôm nay mình gặp Khương San từ đầu đến cuối cho nàng nghe, kể cả chuyện hắn đã cùng với Hà Vũ Thần, truyền nhân đời thứ 26 của Trát Thải Môn, liên thủ để đối phó với Âm Thập Cửu, Mã Dao Quang nghe đến đây thì hết sức ngạc nhiên."

Anh giỏi lắm Bạch Đại Chưởng Môn, theo tôi nhớ không lầm thì cái vị gì gì mà truyền nhân của Trát Thải Môn kia không phải là đến tìm anh để quyết đấu hay sao, rốt cuộc anh đã cho nàng uống bùa mê thuốc lú gì mà có thể biến nàng thành đồng minh vậy?"

"Easy á mà!

Muội tử cung Nhân Mã kia có hơi ngây thơ thật thà chút xíu cho nên tôi đã lừa nàng, tôi nói nếu như nàng chịu liên thủ với tôi đánh bại Âm Thập Cửu thì tôi sẽ để cho Trát Thải Môn xếp hạng thứ 5, nàng khoái chí liền phấn khởi đáp ứng ngay."

"Đồ cáo già, chuyện như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được.

Nhưng cũng tốt, dù sao Âm Thập Cửu cũng có thù với Mã gia chúng tôi, lần này tới tìm hắn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Thôi được rồi, tối mai tôi sẽ đi cùng các người."

"Cô đi ???...

Cô không sợ Âm Thập Cửu sẽ cho cô động tình sao?"

"Anh nói cái gì? !"

"À à à ...

Ý của tôi là cô không sợ độc tình trong cơ thể phát tác hay sao?"

"Tôi có thể khống chế tạm thời, chỉ cần lúc đó bắt được Âm Thập Cửu thì còn sợ là không có thuốc giải hay sao?"

"Ừmm ....

Ok cứ vậy đi, còn bây giờ chúng ta giải quyết cái xác này sao đây?"

Bạch Thường chỉ chỉ cái xác khô trên đất, Mã Dao Quang không do dự ngồi xuống, nhìn Bạch Thường nói :"Người chết là ở trong nhà của anh, tôi hỏi này Bạch Đại Chưởng Môn, rốt cuộc là trong nhà của anh đang nuôi cái thứ gì mà có thể hút sạch máu của 1 người đang sống sờ sờ vậy?"

"Cái này...

Tôi cũng không tiện nói, nhưng quả thật là trong nhà của tôi chả có cái gì cả, ngoại trừ một ít nguyên liệu để làm đồ ăn thôi."

"Nguyên liệu để làm đồ ăn?"

Mã Dao Quang nở một nụ cười lạnh lùng :"Anh tưởng tôi là con nít lên 3 chắc, Bạch gia các người dùng nguyên liệu gì nấu ăn, người khác có thể không biết, nhưng tôi lại không biết sao?"

Bạch Thường cũng không muốn tranh cãi với nàng, tiện tay lấy ra 1 chai bột quỷ từ trong quầy, mở ra trước mặt Mã Dao Quang, đổ lên tay nàng 1 ít rồi nói :"Cô xem đi, cái này so với hạt tiêu thì có gì khác nhau đâu, cô cảm thấy cái món đồ chơi này có thể hút máu người sao?

Mã cảnh quan à, tôi tìm cô là vì tôi tin tưởng cô, còn nếu như chuyện này thật sự là do tôi làm thì tôi tìm cô làm gì, tôi tự mình phi tang cái xác này là xong rồi, cô thấy tôi nói có đúng không?"

Những lời này khiến cho Mã Dao Quang cứng họng không nói được gì, nàng trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói :"Coi như anh nói cũng có lý, nhưng dù sao đi nữa thì cái xác này vẫn là phát hiện ở nhà anh, đã vậy nguyên nhân chết còn rất là kỳ quặc, cho dù bây giờ tôi có đưa cho nhân viên nghiệm xác giỏi nhất ở trong cục đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào tìm ra được chân tướng, đến lúc đó cái xác này lại trở thành 1 vụ huyền án."

Bạch Thường gãi đầu :"Nếu không được thì chúng ta vứt cái xác này đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra?"

Mã Dao Quang nhìn hắn :"Vậy vứt đi đâu đây?

Nếu như anh cảm thấy vứt cái xác này có thể giải quyết được vấn đề thì anh đã không tìm tôi rồi, nói đi, rốt cuộc là anh đã phát hiện cái gì, đừng có thừa nước đục thả câu nữa!"

Bạch Thường khẽ mỉm cười, lấy ra 1 miếng ngọc bội đưa cho nàng xem."

Nhìn đi, cô có biết đây là gì không?"

Mã Dao Quang cẩn thận quan sát 1 hồi liền kinh hô :"Không Môn?

Tôi tưởng rằng môn phái này đã bị diệt vong rồi chứ, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện ở đây."

"Này ...

Cô sai rồi!

Không lẽ cô cũng nghĩ Ngũ Tạng Môn chỉ còn lại 1 mình tôi thôi sao?

Không đâu không đâu, thật ra thì còn có ông của tôi nữa, nhưng đáng tiếc là bây giờ ông đang ở đâu tôi cũng chẳng biết nữa."

Bạch Thường than thở lắc đầu, Mã Dao Quang trầm mặc chốc lát rồi nói :"Nếu Không Môn thật sự vẫn còn người, thì tôi đoán hắn tới nhà anh là để tìm thứ gì đó, nhưng tôi vẫn muốn nói lại 1 lần nữa, bây giờ hắn chết ở nhà anh cho nên anh sẽ không thoát khỏi liên quan đâu."

Bạch Thường cười khổ :"Thật không dám giấu cô, trên danh nghĩa thì tôi đích thực là chủ của quán cơm này, nhưng tôi chỉ là ông chủ bù nhìn thôi, có nhiều chuyện trong quán tôi còn chưa biết hết, nếu như không phải ông của tôi để lại lá thư trước khi đi, thì tôi cũng chả biết cái đám Âm Dương Bát Môn kia còn có 1 cuộc tỷ thí đó!."

Mã Dao Quang nghe vậy liền cau mày, trầm tư suy nghĩ :"Hay là như vậy đi, tôi có 1 cái nhà để xe tư nhân, bây giờ chúng ta cứ giấu cái xác khô này ở đó trước đi đã, sau này xong việc thì chúng ta sẽ đi điều tra Không Môn, nhưng nếu như trong nhà anh thật sự có Tà Vật nguy hiểm gì thì tôi bắt buộc phải diệt trừ nó, vì đây vốn dĩ là trách nhiệm của Khu Ma gia tộc."

Bạch Thường như trút được gánh nặng, thật ra thì hắn cũng có thể tự mình xử lý cái xác này, nhưng lỡ như vạn nhất bị người khác phát hiện thì cho dù hắn có 100 cái miệng đi nữa cũng không có cách nào giải thích được.Hai người lập tức hành động, chuyển cái xác khô lên xe của Mã Dao Quang, thừa dịp lúc trời còn đang tối, phi thẳng đến ga-ra của nàng, sau khi loay hoay mất nửa ngày 2 người mới quay trở về tiệm cơm.Nửa đêm đi giấu xác chết, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thường làm mấy chuyện này, Mã Dao Quang cũng vậy, hai người trở lại tiệm cơm với bộ dáng lấm la lấm lét, phải mất nửa ngày mới khôi phục được sức lực."

Được rồi!

Bây giờ chúng ta nói về chuyện của Âm Thập Cửu đi, anh nói là để cho Hà Vũ Thần đi làm con mồi, sau đó thì sao?"

Mã Dao Quang vội vàng nhắc đến chuyện này, đối với nàng Âm Thập Cửu chính là 1 tên thập ác bất xá không thể tồn tại, hơn nữa trong cơ thể nàng vẫn còn đang chứa Tình Cổ, mà người duy nhất có thể giải độc lại chính là Âm Thập Cửu, nếu không tranh thủ thì cổ độc có thể tùy thời phát tác, sự tình quan trọng như vậy nàng không gấp mới lạ.Bạch Thường nói :"Tôi thấy nếu chúng ta dùng thân phận giang hồ để đi đối phó với hắn thì quả thật là không ổn chút nào.

Cô nghĩ đi, tôi dù sao cũng chỉ là 1 tên đầu bếp quèn, Đạo Thuật biết cũng không nhiều, trong 2 người chúng ta, cô mới là chủ lực quan trọng nhất.

Còn Hà Vũ Thần kia mặc dù nghệ thuật xếp giấy rất thần kỳ, nhưng vẫn không đủ khả năng để đối phó với Âm Thập Cửu, bởi vì quỷ của nàng chỉ là hàng Fake còn của Âm Thập Cửu mới là hàng Real.

Với lại cô cũng đừng có quên là trong tay Âm Thập Cửu còn có 1 con Cửu Âm Thiên Sát, mặc dù nó vẫn còn chưa hồi sinh hoàn toàn nhưng cũng đủ hành cho chúng ta ra bã rồi."

Mã Dao Quang nhíu mày nói :"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ đây, nếu không thì tôi mang theo 1 nhóm người, dùng súng bắn chết mẹ hắn luôn?"

"Ừ, ý hay đó, dùng súng bắn chết mẹ hắn luôn!"

Bạch Thường giơ ngón tay cái lên, nhưng lại nói :"Nhưng Đại tiểu thư của tôi à, cô có lý do gì mà bắn chết người ta, hắn cũng đâu phải là tội phạm giết người đâu, coi như vụ án trong trường học có liên quan tới hắn đi, nhưng mà cô cũng đâu có chứng cớ gì để buộc tội hắn!"

"Hừmm ....

Anh nói cũng đúng, quả thật tôi là 1 cảnh sát, nhưng tôi cũng không thể tùy tiện nổ súng giết người được, dù sao vẫn phải cần 1 lý do chính đáng mới được..."

Mã Dao Quang chăm chú suy nghĩ, bỗng nhiên trong bụng phát ra tiếng ục ục kêu đói.Nàng ngượng ngùng ngẩng đầu cười cười, phát hiện Bạch Thường đang nhìn chằm chằm mình.Bạch Thường có chút mất tự nhiên, vội vàng đứng dậy :"Cô đang đói bụng phải không, vậy để tôi đi làm cho cô 1 chút đồ ăn."

"Thôi quên đi!

Trễ thế này mà còn ăn là sẽ mập đó."

"Haizzz ...

Yên tâm đi, món ăn của tôi cô ăn vào chẳng những không mập mà còn sẽ xinh đẹp hơn đó."

"Thôi đi, tôi vốn đẹp sẵn rồi, còn phải dùng ba cái thứ hỗ trợ để xinh đẹp hay sao?"

"À à, ý của tôi là giúp cho cô đẹp hơn nữa á, giống như, giống như..."

"Giống như là cái gì?"

Bạch Thường nở nụ cười xấu xa, nháy nháy mắt nói :"Giống như 1 cái Hamburger thịt heo cỡ lớn đó, loại bigsize đó.

"Mã Dao Quang trừng mắt tát hắn 1 cái nhưng lại bị Bạch Thường bắt được, kéo nàng tới thì thầm bên tai :"Tin tôi đi, đây sẽ là 1 cái Hamburger thịt heo ngon nhất mà cô từng được ăn trong đời."

"Là sao?"

Không biết tại sao khi nhìn vào ánh mắt khác thường của hắn, thì trái tim của Mã Dao Quang bỗng nhiên rung động.Đáng chết, hắn là người của Âm Dương Bát Môn, làm sao mình lại đi rung động với hắn cơ chứ?Không xong rồi!

Không phải là Tình Cổ lại muốn phát tác hay sao?Bạch Thường nhìn Mã Dao Quang gò má ửng đỏ, ánh mắt hốt hoảng, khóe miệng mấp máy."

Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi tự tay làm cho cô đó."

Hắn bỗng nhiên vuốt vuốt gò má của Mã Dao Quang, nàng hoảng hốt vội vàng nhắm chặt 2 mắt lại.Tình Cổ đang phát tác, không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy...Không ổn, tay chân không thể cử động được...Ngón tay của hắn đang nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng, mang theo 1 sự ấm áp, bình yên đến lạ lùng nhưng mọi thứ chỉ có thế.Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên bên tai nàng.Mã Dao Quang hé hé 1 con mắt, nhìn thấy ánh đèn trong phòng bếp đã sáng lên.Là 1 ánh đèn vàng vô cùng ấp ám.Xa xa, trong đêm đen, ánh sáng của ngọn đèn kia có thể là 1 thứ gì đó nhỏ nhặt không đáng kể.Thế nhưng vào khoảnh khắc này, trong mắt của Mã Dao Quang, đó lại là 1 thứ ánh sáng tràn đầy sự yêu thương.Lập tức có mùi thịt trong phòng bếp bay ra.Nàng không nhịn được hít hít mũi một cái, bỗng trái tim nàng đập rộn ràng như đang mong đợi 1 cái gì đó.Thơm quá!

Đây quả thật là 1 đêm đáng nhớ mà.Nhưng lúc này trong con hẻm tối, xuất hiện 1 người trung niên mang theo khuôn mặt uất ức đang đi tới.Bước chân của hắn chậm chạp, giống như là 1 người đang mang đầy tâm sự, thất thểu đi tới quán cơm Bạch gia.
 
Căn Bếp Âm Dương
Chương 63: 3 giây tự tử không đau


Để tạ lỗi vì mấy ngày bỏ bê... ad sẽ up dồn bộ Âm Quan Minh Thê 10-15 chap 1 lúc 🙁(( Cảm ơn mn vẫn đợi vẫn chờ ❤️

Bạch Thường ở trong bếp lấy ra bột mì, dầu ăn, thịt heo đã xay nhuyễn, bột tiêu đen, muối, bột nêm, 2 trái trứng gà, vài lát thịt jambon, lá phô mai, sốt mayonnaise, còn có cà chua, dưa chuột ngâm muối, cà rốt, hành tây, 1 ít salad, hắn bắt đầu làm món Hamburger thịt heo mỹ vị.

Bước 1: Hắn cho thịt đã xay nhuyễn vào tô cùng với chút muối, tiêu, bột nêm rồi trộn đều với nhau để cho thịt có độ dẻo dai.Bước 2: Cho thịt vào trong lòng bàn tay nặn thành viên rồi ấn dẹt xuống thành 1 hình tròn có đường kính là 8 cm, độ dày là 1 cm, vì nếu nặn quá dày thì nhân sẽ mất ngon và khi chiên sẽ rất khó chín.Bước 3: Hắn băm nhỏ hành tây rồi bỏ vào chảo xào đến khi hành chuyển sang màu trắng đục, sau đó cho hành ra tô nhỏ.Bước 4: Tiếp tục cho vào chảo 1 thìa dầu ăn, chờ đến khi dầu đạt 70 độ C thì cho nhân thịt và jambon vào chiên.

Hắn còn cẩn thận giảm nhỏ lửa để lớp ngoài nhân thịt không bị chín quá nhanh, nếu không sẽ gây ra hiện tượng vỏ ngoài khét mà bên trong chưa chín.

Khi thấy nhân thịt bắt đầu chuyển dần thành màu vàng kim óng ánh mê người thì gắp tất cả ra đĩa.Bước 5: Hắn vẫn sử dụng cái chảo ấy để ốp la thêm 1 trái trứng nữa.Bước 6: Cuối cùng hắn dùng bột mì để làm thành vỏ bánh Hamburger, sau đó cắt Hamburger ra làm đôi, hắn cho từng thứ lên theo trình tự là: 1 lát rau salad, 1 miếng cà chua, 1 lát jambon, nhân thịt, trứng ốp la, 1 lát jambon nữa, 1 lá phô mai, cuối cùng là dưa chuột muối kèm 1 ít mayonnaise, rồi đặt nửa vỏ bánh Hamburger còn lại lên.Đại công cáo thành."

Nào nào nào, Hamburger thịt heo mỹ vị tới rồi đây."

Bạch Thường cười híp mắt, bưng 1 cái đĩa sứ đặt ở trên bàn, Hamburger thịt heo tỏa ra mùi thơm của thịt, mùi thơm lượn lờ quanh quẩn bên mũi của Mã Dao Quang."

Woww!

Màu sắc trông hấp dẫn như vậy, lại còn rất thơm, nhìn thôi cũng biết đây là 1 món siêu siêu ngon rồi."

Mã Dao Quang vừa nói vừa cầm lên cái Hamburger thịt heo, bộ dáng vô cùng kích động, ô ô a a liền cắn 1 cái.Bạch Thường mỉm cười nhìn nàng ăn, bỗng nhiên nàng ngừng lại, cả người ngơ ngẩn."

Này này!

Cô làm sao vậy?

Ngon quá xỉu hả?"

Mã Dao Quang im lặng, khóe mắt có chút ướt át."

Không .. không có gì cả, 1 chút ký ức từ nhỏ ùa về thôi, trước đây mẹ của tôi cũng hay làm mấy món ăn khuya như vậy cho tôi đó."

Nàng quay mặt, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt để xóa đi những dòng nước mắt đang tuôn rơi vì không muốn Bạch Thường thấy sự yếu đuối của mình."

Chẳng qua là thời đó không có Hamburger nên bà ấy đã sử dụng bánh bao, bà cũng chiên bánh bao thành màu vàng kim óng ánh, thêm 1 quả trứng gà lòng đào kẹp ở giữa, bánh bao vừa thơm vừa giòn, cắn 1 cái thì lòng đỏ trứng sẽ vỡ ra chảy vào trong miệng, rất là ngon đó!"

Nàng nhìn chằm chằm vào cái Hamburger, ánh mắt nàng long lanh trong suốt, giống như là ánh mắt hạnh phúc của 1 cô bé khi được nhìn thấy cái bánh bao kẹp trứng vậy.Bạch Thường ngồi xuống đối diện nàng, vẻ mặt đau buồn nói :"Tôi thì khác cô, tôi từ nhỏ chưa bao giờ biết đói khát là gì, nhưng cho đến tận bây giờ tôi cũng không biết dáng dấp của mẹ tôi ra làm sao nữa!"

"Bà ... bà ấy không có ở đây sao?"

Mã Dao Quang nhìn chăm chú vào Bạch Thường."

Ừ, ông nội nuôi tôi từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ nhớ 1 chút ít ký ức về cha thôi, cha của tôi rất là đẹp trai đó tôi không có chém gió đâu, khi còn bé có 1 lần ông ấy tay cầm bình gas, tay kia thì giữ tôi cưỡi trên cổ cho khỏi té, sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó ... sau đó tôi cũng chả nhớ rõ nữa."

Bạch Thường nhìn Mã Dao Quang cười khổ :"Thôi cô ăn nhanh đi!

Nếu để nguội sẽ ăn không có ngon đâu."

Mã Dao Quang cầm cái Hamburger lên định cắn thì bỗng nhiên có người gõ cửa.Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Thường, như muốn hỏi trễ như vậy mà còn có người đến sao, Bạch Thường cũng cười cười không biết rồi đứng dậy đi ra mở cửa.Giờ này mà gõ cửa thì chỉ có thể là khách "Đặc biệt".Đứng ở cửa là 1 người đàn ông trung niên ngoài 40, vẻ mặt chán chường uất ức, râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch cứ như là lâu rồi chưa giặt."

Này!

Ông có muốn ăn chút gì không?"

Bạch Thường quan sát từ trên xuống dưới mấy lần, từ trong ánh mắt có thể thấy người này đang vô cùng chán chường."

Tôi ... tôi cũng không biết."

Người này con mắt vô thần nhìn liếc mắt Bạch Thường, có chút khẩn trương nói :"Ở đây có món nào có thể khiến cho người ta ăn xong chết ngay mà không gây đau đớn không?"

"Cái gì? !"

Bạch Thường giật mình, thì ra người này tới tìm chết."

Xin lỗi, tôi mở tiệm bán cơm chứ không có bán thuốc độc.

Nếu như anh muốn chết thì xin mời ra ngoài cửa quẹo phải, ở đầu hẻm có một phòng khám dởm đó, anh cứ tới đó là tên lang băm sẽ cho anh thuốc, không bệnh cũng có thuốc nên anh khỏi lo, nếu uống vô mà có chết thì người nhà của anh vẫn nhận được tiền đền bù!"

Người đàn ông trợn to hai mắt, khuôn mặt ngơ ngác.Mã Dao Quang đi tới :"Này này!

Anh nói nhăng nói cuội gì đó, người ta đang muốn tự tử, anh không những không khuyên nhủ mà còn chỉ người ta chỗ chết, anh tốt quá ha?"

Bạch Thường bĩu môi :"Thôi đi, 1 người mà ngay cả bản thân mình cũng không muốn sống nữa thì cô nghĩ lời khuyên của cô sẽ có tác dụng hay sao?

Với lại tôi chỉ là 1 đầu bếp chứ đâu phải chuyên gia tâm lý.

À, tôi có 1 đề nghị này cho ông nè, hay lắm, nếu như ông muốn chết vừa nhanh vừa không đau, vậy thì ông ra đường ray nằm đi."

"Ơ ơ ơ..."

Người đàn ông mặt đầy lúng túng, gãi gãi đầu."

Tại sao lại là ra đường ray nằm?"

Mã Dao Quang tò mò hỏi"Này nha!

Cô tưởng tượng đi, cô đang nằm trên 1 đường ray thơ mộng, bỗng nhiên xe lửa đi qua "VÈO" 1 cái là cô chết thẳng cẳng ời.

Theo chuyên gia thống kê trên báo, thì tỷ lệ tử vong ở đường ray xe lửa đạt tới 91%, cỡ nào cũng chết được.

Chưa kể là cái chết đến rất nhanh, chả đau đớn gì cả, chỉ cần nằm dài ở trên đường sắt, nhắm mắt thư giãn, "BÙM" 1 cái là cả người chia làm 3 khúc rồi."

"Tại sao lại là 3 khúc?"

"Thì cô cứ nghĩ xem, cả người nằm trên đường ray, đầu, mình, chân thì chả phải là 3 khúc à?"

"Nói bậy, tôi đã từng thấy 1 người chết ở đường ray xe lửa, người kia chẳng qua là chỉ có kê đầu với cánh tay vào đường ray.

Nhưng mà lúc đó chỉ có đầu của anh ta là bị cắt đứt thôi, cái đầu lăn long lóc, tính ra cũng đâu có cần phải nằm lên đường ray như anh nói đâu, làm vậy chi cho cực."

Hai người tôi 1 câu cô 1 câu, người đàn ông đứng bên cạnh mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói :"Không được .. không được đâu, đường ray xe lửa quá đáng sợ, lúc chết sẽ rất khó coi đó, hơn nữa là chết không toàn thây, lại còn phải bị một đám người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ."

Bạch Thường cười lớn :"Ha ha ha ha, chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì, có gì đâu mà phải xấu hổ, chỉ sợ lúc đó cũng chả có người nào nhận ra ông đâu.

Còn nếu như ông sợ mất mặt thì ông chỉ cần đặt đầu trên đường ray thôi, "BIUUUU" 1 cái thì lúc đó vợ ông còn chẳng nhận ra chứ đừng nói gì là người khác."

Người đàn ông vẻ mặt đau khổ nói :"Thật ra thì tôi cũng đã nghĩ tới mấy kiểu tự tử rồi, nhảy sông thì tôi sợ chết ngạt với lại tôi không biết bơi, còn nhảy lầu thì chết quá thảm lại còn bị vây xem, quan trọng là tôi rất sợ độ cao.

Cắt cổ tay thì chết quá chậm, ta sẽ bị mất máu mà choáng váng.

Lúc tôi tính uống thuốc ngủ thì nghe nói sẽ quằn quại thống khổ như là uống thuốc độc vậy.

Cho nên, khi tôi nghe người ta nói nơi này có 1 tiệm cơm có thể giải quyết mọi buồn phiền đau khổ của người khác, tôi đã mò tới đây, cậu xem, rốt cuộc có thể giúp tôi 1 chút được hay không?"

Bạch Thường cười nói :"Ha ha ha ha!

Muốn tôi giúp ông cũng được, chỗ này của tôi cũng có 1 số biện pháp giúp ông đạt được ý nguyện, hoàn toàn không đau đớn, vừa nhanh lại vừa thoải mái, bảo đảm 1 đi không trở lại.

3 giây tự tử không đau, ông thấy có hấp dẫn không?"

Người đàn ông vội nói :"Tốt tốt, vậy...

Ông chủ à, cậu hãy dùng cái biện pháp mà cậu nói để cho tôi chết đi."

Bạch Thường đưa tay ra :"Ok!

3 giây tự tử không đau, lệ phí 80.000 có bonus cho khách lần đầu, tôi sẽ đích thân tiễn ông tới tận Âm Tào Địa Phủ, bảo đảm thuận buồm xuôi gió, ông thấy sao?

Nếu thấy thích lần sau nhớ giới thiệu bạn bè và người thân tới ủng hộ tôi nha, còn bây giờ tiền trao cháo múc, móc tiền ra."

Người đàn ông kinh hãi :"Cái gì, tại sao lệ phí lại cao như thế, đã vậy còn thu tiền trước là sao?"

"Vớ va vớ vẩn, không đưa tiền trước rồi lỡ ông chết thì tôi biết đòi ai?

Đó là còn chưa tính đến những rủi ro mà tôi phải chịu, nếu làm không tốt người ta sẽ nói tôi tham tiền giết người đó..."

Mã Dao Quang không nhịn nổi nữa, nàng đã nhìn ra Bạch Thường đang muốn lừa người này, mở miệng nói :"Này!

Anh cũng đừng có trêu chọc hắn nữa, tôi nói cho anh biết, nếu như hắn thật sự chết ở đây thì tôi sẽ là người đầu tiên bắt anh lại đó."

Bạch Thường quay đầu nhe răng cười :"Ha ha!

Cô cứ yên tâm, cô không có cơ hội bắt tôi đâu, bởi vì hắn vỗn dĩ là không có muốn chết."

Nói xong, hắn quay lại nhìn người đàn ông trung niên kia :"Nói đi, rốt cuộc là ông đã gặp phải chuyện khó khăn gì, nếu như không ngại có thể với tôi 1 chút được không.

Nhưng có 1 điều ông phải nhớ kỹ, 1 người muốn chết thì rất dễ, cơ thể của chúng ta cùng lắm chỉ là 1 túi da mà thôi, thích thì bỏ.

Nhưng nếu như trong cơ thể của ông là 1 linh hồn chán chường vô dụng, vậy cho dù có chết đi thì cũng không thể nào chạy thoát được tòa án lương tâm đâu, ông sẽ bị thế nhân khinh bỉ, thậm chí còn phải chịu sự trừng phạt của Âm Ti đó."

Những câu nói của Bạch Thường như 1 hồi chuông cảnh báo, đánh thẳng vào tâm trí của người đàn ông."

Hu hu, tôi biết lỗi rồi.

Những lời cậu nói tôi đều hiểu, nhưng đôi lúc có những chuyện khiến cho chúng ta sống cũng không bằng chết đâu...

Tôi khổ quá mà!".Hắn than thở ngồi xuống, cúi thấp đầu, bắt đầu kể chuyện.
 
Back
Top Bottom