Tâm Linh Cận Âm_Thiên Tuế

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
400410297-256-k915492.jpg

Cận Âm_thiên Tuế
Tác giả: thien_tue_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Cận Âm

Tác giả: Thiên Tuế (là tui nà)

Tóm tắt:
Nếu một linh hồn bắt đầu lạc lối thì ai sẽ là ánh sáng để soi đường dẫn lối cho họ
Một công việc làm thêm để tích thêm âm đức để bảo vệ gia đình của mình, tận dụng hết khả năng của chính mình.

Những chuyện thần bí, những góc tối của lòng người sẽ được hé mở
Liệu ai cũng đáng tin, liệu lòng dũng cảm có chiến thắng được mọi thứ
Liệu ánh sáng có chỉ dẫn đúng hướng
Hãy đồng hành cùng tui và mở ra một cánh cửa huyền bí nơi ranh giới thiện ác phơi bày, giải thoát hay đọa lạc hãy cùng đón chờ nha!​
 
Cận Âm_Thiên Tuế
Chương 1 Khúc tình ca dưới ánh trăng


"Em nằm ngoan giữa chiều sương,

Tóc bay thoảng nhẹ, thoảng hương mộng là.

Anh ngồi hát khúc thiết tha,

Như chưa có kẻ lìa xa cõi trần.

Trăng buông lặng, gió thì thầm,

Lời yêu còn đó, tim em chẳng về.

Em ngủ nhé, anh bên kề,

Giấc mơ anh giữ, chẳng hề đổi thay.

Mùa sau hoa nở đâu đây,

Anh mang nhành cũ đặt ngay mộ buồn.

Dẫu cho thiên hạ chẳng luôn,

Ai hay được hết chuyện buồn anh gây."

Từng hạt mưa như trút nước không ngừng rơi xuống xen lẫn vào tiếng gào thét tuyệt vọng của người đàn ông ấy.

Tiếng còi cảnh sát không ngừng hú lên từng tràng dài, những âm thanh đó như đánh gãy không gian tĩnh lặng của cái xóm nhỏ mộc mạc làng quê này.

Từng tiếng xì xầm bàn tán của người dân bị đánh thức không ngừng vang lên, những cái đầu của tụi trẻ con không ngừng nhô ra phía cánh cửa với ánh mắt tò mò, bởi câu nói chúng nghe nhiều nhất khi sự việc xảy ra đó là..."

Ngày nào cũng thấy nó đứng lặng người, ai mà ngờ..."

Muốn biết được sự việc diễn ra như thế nào thì phải bắt đầu từ hai tháng trước vào cái ngày định mệnh ấy.

Là một ngày đặc biệt, ngày chào đón cơn mưa đầu tiên của mùa hạ đến với cái xóm nhỏ bình yên này, nhưng ở một góc chợ lại tồn tại những tiếng thì thầm, bàn tán của những bà cô khoác trên mình những bộ đồ sặc sỡ biết bao những loài hoa khác nhau cùng mái tõ uốn xoăn theo kiểu thời thượng mà người đời thường gọi là tóc xoăn mì hảo hảo.

"Ê cái thằng si tình ấy, cái thằng mà khi người yêu nó mất tên gì ấy nhỉ?

À tôi nhớ rồi nó tên Hưởng, thằng Hưởng nó giàu mà nó si tình thiệt đó chứ, không biết tương lai nó có cưới vợ không nữa?"

"Tôi là tôi thấy khả năng cao là nó không có cưới đâu bà ơi, bà cũng thấy ngày nào nó cũng đứng ngẩn người nhìn về hướng nghĩa trang của xóm mình đấy à, nhắc đến thì cũng tội con bé kia, tự nhiên cái đột quỵ chết bỏ lại thằng Hưởng""Mà nghe đâu lúc đó hai đứa nó còn cãi nhau hay gì ấy, do nhà tôi kế bên mà tôi có nghe thấy tiếng cãi nhau bên đó, mà chuyện hai đứa nó dỗi nhau là chuyện thường rồi còn gì""Đúng rồi, con bé kia toàn kiếm chuyện để cãi rồi thằng Hưởng dỗ vài cái lại làm hoà với nhau ngay ấy mà, nhưng mà hôm ấy xui""Nói chung cũng do số con bé nó tận"Những tiếng bàn tán cứ không ngừng được thốt ra, một cô gái với dáng người thấp bé đang đứng phía sau hàng cây hoa giấy đã vô tình nghe hết được câu chuyện từ những người đàn bà ấy.

Cô nghe xong liền cất bước quay đầu đi thẳng về nhà, cô biết người tên Hưởng trong lời bàn tán của những người đó.

Hưởng là một thanh niên tầm khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đã chuyển đến khu xóm này tầm năm năm trước và có một cô bạn gái vô cùng dễ mến nhưng đnags thương, cô ấy đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới ngập tràn ánh sáng này rồi.

Nhà Hưởng nằm ngay đầu con hẻm dẫn đến nhà cô nên khi cô muốn về nhà bắt buộc phải đi ngang qua nhà của anh ta.

Tuy mọi người đều nói Hưởng là một chàng trai tốt tính tốt nết, hiền lành, nhưng cô lại không có chút cảm tình gì với anh ta, đặc biệt là gần đây dường như Hưởng đang để ý đến cô hay có ý định khác.

Anh ta không ngừng tiếp cận cô mọi lúc mọi nơi nếu có được cơ hội, có khi anh ta sẽ tiếp cận cô thông qua chính người em trai của cô bằng cách lấy thân phận dạy học để có thể qua nhà thăm hỏi và gặp cô.

Hiện tại cũng không phải ngoại lệ gì, bởi cô đang bị chặn lại trước con hẻm nơi cô phải quẹo vào để đi thẳng đến nhà mình.

"Dâu à, em đi đâu đấy?"

"Đấy không phải cái tên chú có thể gọi, cháu với chú cũng không thân thiết là mấy nên chú cứ gọi thẳng tên cúng cơm của cháu đi và cháu mới đi mua kem về""Kêu tiếng chú mà anh nghe thấy đau lòng đấy Dâu à"Nghe Hưởng cứ gọi mình bằng tên ở nhà, cô cũng chẳng còn quan tâm định cất bước đi lướt qua anh ta, nhưng đi chưa được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngay phía sau.

Cô nhanh chóng quay đầu tặng cho Hưởng một cái lườm cháy cả mặt.

Đón nhận được ánh mắt của cô, anh ta có chút bất lực đành mở miệng nói"Thôi được rồi em cứ bắt anh gọi em bằng tên thật thì anh đành chiều em vậy, Trúc Đình đã được chưa nào"

Trúc Đình không nói gì chỉ nhanh chóng quay đầu và bước đi, tuy cô ngày thường có thể nói là hoà đồng với tất cả mọi người nhưng riêng cái tên này cô cảm thấy anh ta cứ có cái gì đó không đúng lắm.

Khi về tới cổng nhà mình, Trúc Đìng mới cất tiếng nói

"Chú đến nhà cháu để làm gì?"

"Anh muốn chào hỏi cô chú một tí, lâu rồi anh không gặp được cô chú nên không biết họ có khoẻ không ấy mà"

"Họ rất khoẻ, nhưng bây giờ không tiện nên cháu sẽ chuyển lời thăm hỏi của chú cho ba mẹ cháu sau"

"Sao mà lần nào em cũng không cho anh vào thăm nhà em hết vậy Dâu?"

"Chị Hai chị đang làm gì mà đứng trước cổng thế?"

Chưa kịp để Trúc Đình trả lời thì đã có một cậu bé chân ngắn mặc trên mình một bộ áo ba lỗ kết hợp với quần đùi dạ quang nhìn hoa hết cả mắt chạy đến.

Đến nơi thì cậu bé đã nhận ra kế bên chị mình còn có một người thanh niên

"Ủa chú Hưởng?

Sao chú ở đây vậy?"

"Lại kêu chú sao hai chị em em giống nhau quá vậy?

Anh đã dặn rồi chúng ta thân nhau mà nên xưng anh em thôi"

"Cũng là thân mà thân ai nấy lo á chú"

Nghe Hưởng nói, cậu bé cũng nhanh miệng nhảy vào đớp ngay lại một câu.

Trúc Đình mỉm cười nhìn em trai mình rồi cũng bước vào trong cổng nhà mình định cùng em trai đi vào nhà.

Tay cô còn đưa cho em mình một cây kem coi như phần thưởng cho câu nói khi nãy.

Cậu bé đợi chị đi trước rồi xoay người định đóng cửa thì vẫn thấy Hưởng đứng đó mà nhìn theo chị mình, cậu liền nói

"Chú còn đứng đó làm gì?

Sao chưa về đi?"

Lại thêm một câu đuổi được vang lên nhưng khác chỗ là lần này bị đuổi thẳng mặt nên Hưởng chỉ đành ngậm ngùi quay đầu rời đi.

Trúc Đình khi thấy em mình đã vào nhà thì cất tiếng nói

"Cam đừng lại gần chú ta nữa nghe chưa, nói chuyện cũng đứng xa xa ra, gần chú ta không tốt"

"Dạ em biết rồi chị"

—*0*—

Tiếng trống trường hoà cùng làn mưa, từng đợt học sinh cứ lao đi băng băng không ngại mưa gió, những âm thanh bàn tán sôi nổi về việc mình sẽ làm những gì trong kì nghỉ hè nào là đi chơi ở công viên nước hay du lịch ở những thành phố lân cận hoặc hẹn nhau vào những buổi chiều trên cánh đồng xanh mơn mởn.

Một nhóm gồm hai nam hai nữ đang dắt hai chiếc xe đạp đứng trú mưa dưới mái hiên, một cô gái trong nhóm ấy bỗng nêu lên một ý kiến khiến cả nhóm cũng trầm ngâm theo

"Ê tụi bây, tối nay hẹn đi tham quan khu xóm mình vào ban đêm không?"

"Mày bị khùng hả An?

Xóm mình vào ban đêm thì ngày nào mình chẳng đi"

"Không ý tao là vào lúc từ mười hai giờ đêm đến ba giờ sáng ấy"

"..."

Cả bọn đều trầm mặt khi đối diện với gợi ý của cô gái tên Thanh An kia, không phải là không tò mò hình dạng xóm nhỏ của họ khi âm thanh nhộn nhịp rời đi trả lại cho màn đêm sự tĩnh mịch vốn có của nó, nhưng mà cái khung giờ này họ được người lớn trong nhà cảnh cáo rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi nhà.

"Chẳng lẽ tụi bây sợ?"

"Ai sợ?!

Đi thì đi sợ cái gì"

Chỉ với một câu nói khích của Thanh An đã chính thức chọt vào ngọn núi lửa di động là Nam Khương, khiến cho cậu chàng nhảy dựng lên và đã quyết tâm rằng đêm nay sẽ đi thám hiểm cho bằng được.

Hai người còn lại là Lệ Vy và Hoàng Quân thấy hai đứa kia đã tham gia rồi cũng hùa theo đi chung luôn.

Ai mà chả tò mò, nhưng ai cũng biết rằng chính sự tò mò sẽ giết chết con mèo đó!
 
Cận Âm_Thiên Tuế
Chương 2 Khúc tình ca dưới ánh trăng


Khi âm thanh chính thức bị màn đêm nuốt chửng, con đường tấp nập hằng ngày giờ đây chỉ còn lại vẻ điều hiu lạ lẫm, bốn bóng người lẳng lặng xuất hiện dưới ánh đèn vàng của cây đèn đường.

Thanh An ngó nghiêng xung quanh rồi cất tiếng nói"Ê bây ơi, sao mà nhìn xung quanh nó cứ ớn ớn kiểu gì ấy?"

"Chứ mày xem bây giờ là mấy giờ mà không ớn cha"Hoàng Quân trợn mắt nhìn con bạn của mình cái người mới sáng hùng hổ rủ cả bọn tối khuya cùng đi thám hiểm mà vừa mới ra tới nơi thì chính nó cũng là người kêu ớn.

Lệ Vy lấy tay xoa xoa vào nhau rồi nói"Đi lẹ một vòng đi rồi về chứ tao cũng thấy hơi lạnh rồi đó mấy cha ơi"Nghe thế cả bọn cũng cất bước bắt đầu đi xung quanh khu xóm nhỏ, tất cả mọi thứ như chìm sâu vào trong giấc ngủ, chẳng còn bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước đi đều đặn của cả bốn đứa.

Nhưng có gì đó không đúng ở đây, bốn người cứ đưa mắt nhìn ngó khắp nơi xung quanh, bỗng Nam Khương chỉ tay về con hẻm nơi ánh đèn đường đang không ngừng chớp tắt.

"...!!!"

Bốn đứa như chết đứng khi trước mắt chúng giờ đây cả đoạn đường vắng lại xuất hiện thêm một hình dáng của người thứ năm.

Nhưng thực chất cũng không xác định được thứ đó có phải là người hay không bởi khi lia mắt xuống chúng nó thấy thứ đó không hề có thứ gì gọi là chân cả.

TạchĐèn phụt sáng lần đầuHình dáng ấy trở nên rõ ràng hơn, là bóng lưng của một người phụ nữ với mái tóc dài, cô ta khoác trên mình chiếc áo dài trắng với những đốm đỏ loan lỗ khắp nơi như những đoá hồng nở rộ trong đêm.

Không rõ mặt, chỉ thấy chiếc khăn phủ đầu và tay thõng xuống như không có xương.

Ai đó trong nhóm nuốt khan, nhưng không dám gọi tên nhau.

Cả đám đứng cứng như tượng.

Tạch...

Tạch...Đèn tắtTrong hai giây tối đen ấy, có tiếng bước chân trượt nhẹ trên nền xi măng, không phải tiếng giày mà như tiếng móng tay khô quệt mặt đường vậy.

Rồi tiếng cào ấy dừng lại, để thay bằng tiếng gõ "cạch", móng tay khô gõ nhẹ xuống mặt đường, từng nhịp một, như đang đếm người trong nhóm bọn họ vậy.

Một... hai... ba... bốn...Như thể nó chọn được ai rồi đấy.

Tạch...

đèn sángCái thứ đó nó đã tiến thêm năm mét.

Giờ thì cả bốn người đều thấy rõ thân áo dài trắng đã rách ngang đùi, mái tóc dài rủ xuống che gần hết mặt.

Hai bàn tay móc vào nhau trước bụng, máu đen rỉ từ cổ tay chảy dọc xuống ngón tay.

Lệ Vy bắt đầu run rẩy, nắm hay nói đúng hơn là bấu vào tay của Hoàng Quân thật chặt.

Không ai nhúc nhích.

Không ai hét được.

Tạch.

Đèn phụt tắt.

Ngay khi đèn tắt, cả bọn đã nhìn thấy một nụ cười đã xuất hiện trên khuôn mặt ấy.

Không còn ánh sáng.

Tiếng thở... sát tai... không phải của mình!!!TạchĐèn bật lần nữa"!!!"

Cái thứ đó đã đứng chỉ còn cách cả nhóm chưa đầy ba mét.

Đầu cúi rủ, mái tóc bết nước rỉ xuống đất tạo vệt loang và từ dưới tà áo có tiếng nhỏ giọt"Tách... tách..."

Tiếng khóc của Lệ Vy bị nghẹn lại khi cái thứ đó bắt đầu ngẩng đầu lên.

Tạch... tạch... tạch...Đèn chớp liên tụcMỗi nhịp sáng, cái đầu của thứ ấy lại ngẩng thêm một chút ... một chút...Cho đến khi lần cuối đèn sáng hẳn —Cả gương mặt của cái thứ đó như hiện rõ trống rỗng, không mắt, chỉ có hai hốc tối om như bốc khói.

Miệng rộng toang như bị xé rách tới tận mang tai, trong miệng là một nụ cười đen ngòm như nuốt cả tiếng hét vào trong.

Đèn tắt hoàn toàn.

Không sáng lại nữa.

Chỉ còn lại tiếng móng tay cào tường...Hoàng Quân dường như là người phản ứng nhanh nhất, túm lấy ba đứa bạn mình kéo tụi nó bỏ chạy.

Cả bốn vắt giò lên cổ chạy thục mạng về phía trước nhưng kỳ lạ thay, con đường xóm của tụi nó tuy là có dài thiệt nhưng mà cũng không dài như khoảng cách mà tụi nó đang chạy ở hiện tại.

Nam Khương vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh rồi chợt thốt ra"Đ*t m* hình như bị che mắt hay gì rồi đó bây ơi""Chạy lẹ lên nó dí tới sát đít rồi kìa"Lệ Vy rống lên, chân như gắn thêm động cơ, chạy hết sức bình sinh bỏ mặt đám bạn của chính mình, cắm đầu chạy về phía trước.

Khi cảm thấy chính mình chạy đã đủ lâu, Lệ Vy quay đầu lại nhìn thì không còn thấy thứ đó đuổi theo mình nữa nhưng chính cô cũng không thấy ba đứa bạn của mình ở đâu nữa.

Đứng một mình cái triệu chứng hoang mang lo âu lại tái xuất giang hồ trong tâm trí của Lệ Vy, không biết bao nhiêu viễn cảnh không ngừng xuất hiện trong đầu của cô.

Bỗng cô nghe thấy một tiếng động vang lên ở phía xa xăm, cô như nín thở để nghe thử xem âm thanh đó là gì.

Tạch... tạch... tạch...Khi nhận ra đó không phải là tiếng bước chân của tụi bạn mình Lệ Vy nhanh chóng tìm một bụi cây rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong đó ngồi nín thở mà trốn, ánh mắt của cô cứ không ngừng dính chặt nơi phát ra âm thanh kì lạ đó.

Lệ Vy như chết đứng khi nhìn thấy kỹ càng bóng hình của sinh vật vừa mới xuất hiện nơi ánh đèn kia.

Một bóng người khoác trên mình chiếc áo dài trắng rách tả tơi đang chậm rãi bước về phía này.

Tạch.

Đèn chớpCái thứ đó nó quay đầu về phía cô như biết trước được chỗ cô ẩn nấp.

Mái tóc đai phủ kín mặt, nhưng Lệ Vy vẫn có thể cảm nhận rõ được có cái thứ gì đó sau lớp tóc kia đang nhìn xuyên qua cỏ.

Cô ta bước một bước chậm rãi không tạo ra bất kì tiếng động gì.

Tay trái cào nhẹ vào tà áo để lại vệt máu kéo dài.

Tay phải thả xuống, ngón giữa khẽ quệt xuống mặt đất như đánh dấu.

Mỗi bước chân đi là một tiếng "tách..." như tiếng nước nhỏ chỉ có ở người chết trôi.

Lệ Vy run bần bật, cô muốn nhắm mắt lại nhưng lại không dám.

Lệ Vy rúc người sát xuống nền đất, bụng dán chặt vào lớp lá khô ẩm mùi mục nát.

Cỏ cao phủ lên đầu gối, những sợi dây leo nhỏ móc vào tóc, rít nhẹ như móng tay vướt lên da đầu.

Cô nín thở đến mức phổi đau nhói như bị bóp lại bằng tay người.

Mồ hôi cứ thế lăn dọc sống lưng, trôi thẳng xuống cạp quần như con rắn băng.

Phía trước, qua khe cỏ, đôi chân trắng toát của cái thứ đó xuất hiện.

Không đi mà trôi, không nhấc chân mà mặt đất vẫn có dấu giày âm xuống.

Da chân cô ta nhợt như giấy cúng bị mưa dột, toàn thân nhuộm thứ ánh sáng xanh lợt như ánh trăng bốc lên từ mộ mới đào.

Chân của cái vong kia chỉ cách nơi cô nấp chưa tới ba mét.

Nếu cô ta tiến thêm hai bước nữa thì có lẽ duyên số của cô chỉ có thể tới đây mà thôi.

Nhưng rồi...Cô ta dừng lại.

Đầu từ từ ngẩng lên.

Mái tóc trượt khỏi mặt, hé lộ hai hóc mắt đen như đã thối rữa và một nụ cười rộng đến nỗi da má căng như sắp nứt.

Lệ Vy nấc nghẹn, bàn tay bấu xuống đất, cát ướt ứa ra cả máu ở đầu những ngón tay.

Bỗng... có một bàn tay khác che đi tầm nhìn của cô.

Bàn tay ấy nhẹ, lạnh, nhưng không đáng sợ.

Một giọng con gái thì thầm bên tai gần như không nghe được bằng tai mà bằng linh cảm sâu nhất trong tâm trí.

"Đừng nhìn... nhắm mắt lại đi"Lệ Vy không kịp phản ứng, nhưng ngay khi bàn tay ấy che lấy đôi mắt cô thì mọi âm thanh như vụt tắt đi.

Đèn đường chớp sáng lần cuối, thật mạnh.

Cô ta đứng đó, ngẩng mặt nhìn về hướng Lệ Vy đang nấp.

Nhưng cô ta lại ngơ ngác như không còn thấy gì ở đó nữa.

Hai mắt rỉ máu, miệng khẽ mở thở ra một tiếng rất dài, nghe như tiếng hối tiếc của người bị mù.

Rồi cô ta từ từ xoay lưng.

Tà áo trắng kéo dài như khói tan vào bóng tối, để lại trên mặt đất một vệt máu hình tay in ngược.

Khi Lệ Vy mở mắt ra xung quanh đã không còn tiếng bước chân hay mùi máu nữa.

Chỉ còn một càng hoa nhỏ, gãy làm đôi nằm trước mặt cô một nửa đã khô, một nửa vẫn còn thơm.

Lệ Vy quay qua thì liền thấy một người con gái với mái tóc đuôi ngựa và khoác trên mình là một bộ piyama màu xanh biển.

"Trúc Đình!

Má tao sợ quá mày ơi""Nửa đêm rồi sao mày còn ở ngoài đây vậy Vy?"

"Bọn Thanh An nó rủ tao đi thám hiểm xóm mình vào khung giờ này cái tao cũng tò mò nên tao mới đi, cái tụi tao gặp cái thứ khi nãy á, cái tao chạy một hồi tao không thấy ba đứa kia đâu nữa mày ơi""Gì mà ghê vậy, thôi để tao cùng mày đi tìm ba đứa kia""Ừm ừm"Thế là Trúc Đình cùng Lệ Vy đi tìm ba đứa còn lại, hai đứa cùng nhau đi lại về lại con đường cũ mà Lệ Vy đã chạy qua.

Nhưng hồi nãy Lệ Vy cảm giác cô đã chạy rất xa, sao mà lúc quay về đi chung với Trúc Đình thì cô lại cảm thấy nó cũng gần chứ không có xa lắm.

Trên đường đi, cả hai tâm sự cùng nhau một vài chuyện đêm khuya.

Đi một hồi thì cô đã thấy được ba đứa bạn của mình đang đứng cùng nhau tại chỗ cũ, khi lại gần tụi nó cũng thấy cô.

Thanh An lại gần rồi giáng một cú đánh lên vai Lệ Vy rồi bảo"Con nhỏ này nãy giờ sao mày không nói gì mà quay lưng chạy một cái vèo bỏ ba đứa tao lại vậy?"

"Nãy tụi bây cũng chạy mà cái thứ kia không đuổi theo tụi bây à?"

"Cái thứ kia là gì ba?

Mày nói mẹ gì vậy?

Nãy là chỉ có mình mày tự nhiên đi tới đây rồi mày quay đầu chạy một cái vèo như ma đuổi vậy á con""Bây nói cái gì ấy?

Rõ ràng nãy tao còn bị cái thứ kia nó rượt cho chạy bỏ mẹ ra chính Trúc Đình nó cứu tao nè""Ê nha hỏng có dỡn kiểu đó nha mày, Trúc Đình đâu đây mà mày kêu Trúc Đình cứu mày""Con nhỏ này mày khùng hả?

Trúc Đình nó đứng—"Chưa kịp nói dứt câu Lệ Vy đã như chết đứng thêm một lần nữa, khi không còn thấy Trúc Đình ở đâu nữa.

Rõ ràng khi nãy Trúc Đình còn cùng cô đi tìm ba đứa này nữa nhưng hiện tại lại chẳng thấy đâu.

Trước mắt Lệ Vy giờ đây trời đất như quay cuồng, trước khi ngất bóng dáng cuối cùng mà cô nhìn thấy đó là Trúc Đình đang đứng cùng với cái thứ không phải người kia.

Cuối cùng thì Lệ Vy cũng hiểu được tại sao khi nãy trên đường đi tìm ba đứa kia Trúc Đình lại nói rằng"Đêm không phải lúc nhận mặt người quen nhất là khi họ không nên có mặt ở đó."
 
Cận Âm_Thiên Tuế
Chương 3 Khúc tình ca dưới ánh trăng


Mùi sát trùng khiến cho Lệ Vy cau mày mà mở mắt ra, trước mắt cô bây giờ là trần nhà trắng xoá, cô lia mắt nhìn xung quanh để xác định xem chính mình đang ở đâu, chứ cô sợ mình bị bắt cóc bán qua Campuchia.

Khi xác định rằng chính mình đang ở trong trạm xá một tiếng thở phào nhẹ nhàng được thoát ra.

Bỗng cửa mở ra có người bước vào, đó là một nữ y tá theo sau là ba đứa bạn của cô.

Thanh An nhanh chóng ngồi xuống kế bên giường, bắt đầu hỏi han"Mày thấy trong người sao rồi?

Có ổn không đấy?"

"Tao ổn rồi nhưng sao tao lại ở trong này vậy rõ ràng nãy tao còn thấy..."

"Mày thấy cái gì?"

"..."

Mạch máu trên trán của Thanh An bắt đầu giật giật, cô chính là chúa ghét cái kiểu nói chuyển nửa đóng nửa mở như vậy, đã biết người ta có tính tò mò mà cứ úp úp mở mở khó chịu hết cả người đi được.

Thật ra, lúc khuya khi Lệ Vy bỗng dưng ngất đi sau khi nói những câu mà khiến cả đám không hiểu được câu nào thì cả bọn nháo nhào lên đưa cô chạy thẳng đến trạm xá, bác sĩ đã khám tổng quan hết cho cô và đưa ra chuẩn đoán rằng cô thiếu máu nên là đã truyền máu.

Nhưng cả bọn dường như đều nhận ra nguyên nhân khiến Lệ Vy ngất đi chắc chắn không phải do thiếu máu, vì cô không hề có bệnh này từ trước cũng như cô khoẻ như con trâu ấy, vừa nãy còn chạy nhảy nhong nhong hết cả lên mà giờ lại thiếu máu, hoàn toàn không có khả năng.

"Mày nói kỹ cho tụi tao nghe xem rốt cuộc mày đã gặp những gì vào tối hôm qua vậy""..."

Lệ Vy sau một lúc chần chừ thì cũng kể rõ đầu đuôi sự tình của tối hôm trước.

Sau khi nghe xong, cả ba quay qua nhìn nhau đầy suy tư, Nam Khương nhanh chóng chốt hạ một câu khiến cho mặt mày Lệ Vy trở nên xanh chành.

"Tao nói mày biết, sự thật là tối qua lúc tụi mình đi đến cái chỗ con hẻm ấy là tụi tao không hề thấy bất cứ thứ gì hết, chỉ có mình mày là tự nhiên hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy vắt giò lên cổ ấy, rồi lúc quay lại mày bảo là đi chung với con Trúc Đình mà tụi tao lúc đó có thấy con Trúc Đình đâu, chỉ có một mình mày tự nói chuyện một mình như đúng rồi vậy đó""Nhưng mà trước khi ngất rõ ràng tao còn thấy Trúc Đình còn đang đứng cùng với cái thứ không phải người kia nữa đấy""Ê sao mày không nghĩ thử xem tại sao Trúc Đình lại xuất hiện ở chỗ bụi cây đó mà cứu mày, giờ đó nó phải ở nhà ngủ rồi mới đúng chứ"Câu nói của Nam Khương khiến cho Lệ Vy cũng phải ngẫm nghĩ lại, tại sao Trúc Đình lại xuất hiện ở đó được.

Cả bọn dường như chìm trong suy nghĩ thì Hoàng Quân lại buộc miệng thóit ra một câu khiến cho đầu chúng nó càng thêm rối như tơ vò"Ê bây cái con hẻm ấy là dẫn vào trong nhà của Trúc Đình đấy""..."—*0*—Sáng hôm sau, không biết lý do là gì nhưng cả bốn đứa đang đứng như trời trồng ngay trước đầu con hẻm định mệnh ấy.

Cả bốn vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì liền bắt gặp một cảnh tượng đầy bất ngờ, đó là anh Hưởng người thanh niên được cả xóm đồn rằng chung thuỷ và chấp niệm với mối tình đẹp đẽ trước đó giờ đây cái mỏ lại nói như bắn liên thanh bên tai của Trúc Đình.

Ủa tưởng si tình đồ đấy, thì ra cũng chỉ được có hai năm thôi chứ mấy.

Nhưng mà trách Hưởng cũng không đúng, dù gì cô bạn gái kia cũng mất rồi, cũng nên cho người ta một lối thoát không thể nào cứ chìm trong những kỷ niệm xưa kia mãi, cũng nên buông tay rồi.

"Trúc Đình, ra đây đi chơi với bọn tao này""!!!"

Ôi cái mỏ của con Lệ Vy, bộ thân lắm hay gì mà kêu Trúc Đình đi chơi chung với cả bọn được.

Cả ba đứa còn lại nhìn sang Lệ Vy với vẻ mặt như nghệch cả ra, nhưng đối diện chúng nó là ánh mắt biết nói của Lệ Vy, nó như nói rằng chúng bây cứ chờ xem coi tao chứng minh những điều tao nói vào tối hôm trước là sự thật cho xem.

Nhưng mà điều không ngờ nhất đó chính là Trúc Đình thật sự đáp lại tiếng gọi của Lệ Vy"Ơi, tao ra ngay đây!"

Đâp xong Trúc Đình nhanh chóng bước về phía cả bọn bỏ lại anh Hưởng một mình đơn côi.

Nhóm bạn định cùng nhau đi đến hàng quán của các cô bán nước để tâm sự tuổi hồng, tuổi học trò bằng những món ăn vặt quen thuộc.

Hưởng thấy Trúc Đình rời đi mà không nói với mình bất kỳ câu gì thì cũng quay lưng bỏ vào nhà.

Nhưng khi Hưởng vừa xoay lưng, Trúc Đình vừa đi không xa ngay lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy.

Trong con ngươi đen láy của cô như phản chiếu một bóng hình của một người phụ nữ đang vòng tay ôm chặt lấy cổ của Hưởng.

"Mày sao đấy đi thôi""Ờ...

đi thôi"Lệ Vy thấy Trúc Đình đang đi bỗng đứng bất động quay đầu nhìn về phía sau thì cũng lấy làm lạ nên cũng nhìn theo nhưng cô không thấy thứ gì cả ngoại trừ bóng lưng của Hưởng.

Khi vào đến trong nhà Hưởng liền mở điện thoại kiểm tra số dư trong tài khoản thì thấy số dư vẫn không thay đổi so với hôm qua, ánh mắt hắn bỗng như đóng băng lại trong một giây.

Hàng mi khẽ giật.

Một tia tối thoáng vụt qua trong mắt như mặt nước bị ai đó khuấy lên từ dưới đáy.

Khuôn miệng bắt đầu co rút, méo mó.

Hắn nghiến răng, hàm dưới trở nên vặn vẹo, gân cổ hiện lên, mặt hắn dần chuyển sang màu tím bầm.

Tay hắn siết chặt lấy điện thoại, móng tay bấm sâu vào vỏ nhựa.

Sự lạnh lẽo bỗng tràn vào trong căn nhà, ngay cả khi bên ngoài kia nắng vẫn đang sưởi ấm mọi vật đi chăng nữa, nhưng trong căn nhà này nó như thuộc về thế giới khác, lạnh lẽo, âm u và ... không có khí người.

Hưởng bắt đầu thở gấp, đôi mắt trợn trừng long lên sòng sọc.

Hắn gầm khẽ, rồi đột ngột bật dậy ném mạnh chiếc điện thoại xuống nền gạch, âm thanh vỡ vụng vang lên như một lời nguyền bị phá vỡ.

"Tiền đâu hả?

TIỀN ĐÂU!?"

Hắn hét lên từng chữ như xé rách cả cổ họng chính mình.

Hắn quay phắt về phía bàn thờ nhỏ được kê nơi góc phòng, nơi đấy có đặt tấm ảnh thờ một người con gái, cô có nụ cười thật đẹp, hắn cũng từng thích nụ cười ấy nhưng giờ đây chính nó chỉ khiến hắn thêm điên tiết.

"Tao đã cúng cho mày rồi!

Gà, hoa, máu, rượu,... mỗi tháng tao đều cúng đủ!"

Hắn chỉ tay thẳng vào bát nhang đang âm ỉ khói.

"Sao mày không chịu nghe lời hả?

Mày chết rồi, đáng lý phải phù hộ tao chứ!

Mày hứa rồi mà!

Mày hứa sẽ giúp tao giàu, là sẽ mở đường cho tao!

Mày kêu MÀY YÊU TAO MÀ!!!"

Hắn bắt đầu lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh.

Giọng nói khàn khàn chuyển sang gằn từng tiếng"Hay là ... mày nói dối?

Mày căn bản không yêu tao nên mày mới cản đường tao!

Chết rồi mà vẫn muốn kéo tao xuống hả?

Mày gan vậy sao?"

Hắn cười khẩy, nhưng đó không còn là tiếng cười của người thanh niên si tình năm nào mà thay vào đó là tiếng cười nghẹn lại trong cổ, đau đớn đầy mù quáng.

Từng tia nắng len qua ô cửa sổ buông xuống nơi bát nhang khiến cho bức ảnh của cô gái như chìm sâu vào trong bóng tối.

Hắn đứng bất động.

PhựcNgọn lửa đỏ rực bỗng bừng lên khiến cho nụ cười của cô gái như càng lúc càng hiện rõ hơn.
 
Back
Top Bottom