Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Đường - Tiểu A Thất

Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 10



20.

Tin tức ta mang thai bị che giấu rất kỹ.

Thẩm Xung bảo vệ ta từ trong ra ngoài mấy tầng liền, kín mít.

Hắn nói, nhất định phải bảo vệ mẹ con ta bình an.

Ta giấu đi nụ cười trên khoé môi, phụ hoạ nói, đó là tất nhiên.

Nhưng không tới mấy ngày sau, Trinh Tần tới cung của ta uống một chén trà, ta bị xuất huyết nhiều, ngã xuống đất.

Khi Thẩm Xung tới, bãi máu kia ở trong mắt hắn.

Có lẽ là nhớ tới ngày Lạc Vân Đường sảy thai, hắn cũng ở trong một đống máu, ôm Vân Đường về, lại mất đi hoàng tử đã thành hình.

Khi ôm ta ở trong ngực, cơ thể hắn phát run, không ngừng cầu xin:

“Đừng ngủ, đừng ngủ, trẫm ở chỗ này.”

“Thái y tới, nàng kiên trì một chút nữa, trẫm sẽ luôn ở cạnh nàng.”

Ta cố gắng học theo thần thái của Vân Đường khi bị thương, một câu cũng không nói, một câu đau cũng không kêu.

Ký ức không ngừng chồng chéo lên nhau, có lẽ lại càng khắc sâu hơn.

Khi biết được ta bị hạ lượng hoa hồng rất lớn, hoàn toàn bị thương thân mình, không thể có con nối dõi.

Thẩm Xung xoay người đi tới Vị Ương Cung.

Mặc dù Trinh Tần cắn chặt răng, một chữ cũng không nói, nhưng từ trong miệng hạ nhân cạy ra vài lời nói thật cũng không khó.

“Dạo gần đây, Hoàng Hậu nương nương kêu chủ nhân nhà chúng ta đi Vị Ương Cung rất nhiều, hôm nay sáng sớm đã gọi đi nói chuyện, nói tận hai canh giờ.”

“Trước khi tiểu chủ tới Quan Sư Cung, Hoàng Hậu nương nương phái người xuất cung, nàng nói, an tâm đi đi, tất cả đều có bổn cung.”

“Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho chủ nhân của chúng ta.”

Trinh Tần rất nghe lời, từng câu từng chữ đều nghe theo căn dặn của ta.

Thẩm Xung một chân đá lăn Trinh Tần xuống đất:

“Ngươi là chó của nàng ta sao? Chưa bao giờ thấy người nào trung thành như ngươi.”

“Đã trung thành như thế, vì sao năm đó lại phản bội A Vũ! Tiện nhân, ngươi chết không đáng tiếc.”

Khi Trinh Tần bị kéo đi, không ngừng cầu xin tha mạng với ta.

Khi Trinh Tần bị kéo đi, không ngừng cầu xin ta tha mạng.

Ta biết ý nàng là gì, nàng là nói nàng đã làm theo lời dặn của ta, bảo ta buông tha mẫu thân và đệ đệ của nàng.

Nhưng đệ đệ của ta không còn, sao nàng xứng?

Sau khi bị biếm lãnh cung, ta tặng nàng một món quà rất lớn.

Nàng thích đánh đàn, ta dùng xương mẫu thân của nàng làm đàn tì bà.

Nàng thích đánh trống, ta lấy da mặt của em trai nàng làm mặt trống.

Nàng bị điên rồi, nàng kêu to mắng ta ý chí sắt đá không phải là người, mắng ta không giữ chữ tín chết không đáng tiếc.

Mắng được một nửa, ta một thân áo choàng đen lại đứng trước người nàng.

“Ngươi bị rót hoa hồng ra nhiều máu như thế, lại vẫn có thể tới nơi này, ngươi thật là tàn nhẫn, thật là tàn nhẫn.”

Từ trước tới nay ta chưa từng là người lương thiện, nàng cũng không phải đến hôm nay mới biết!’

Ôm nàng trước ngực, ta nhổ cây trâm trên đầu nàng, từng cây từng cây mài mòn nàng dang không thể động đậy.

Sau đó, kéo mấy trượng, ném nàng xuống giếng cạn.

Trước khi ta đi, ta đã nói cho nàng một chân tướng khiến cho nàng chết không nhắm mắt:

“Ta không phải là em gái của Vân Đường, Vân Đường chưa từng có em gái.”

“Cho nên, ngươi đoán xem, dáng vẻ và đao pháp giống nàng như thế, là vì sao?”

Nàng nhất định nghĩ tới cái gì, rất muốn chứng thực.

Nhưng giếng cạn sâu như thế, lãnh cung hoang vắng như thế.

Nàng kêu đến chết cũng không có ai nghe thấy.

Khi ta bị cắt từng thớ thịt, chém từng khúc xương, em trai ta ở đó tuyệt vọng trơ mắt mà nhìn.

Đau như thế, hắn muốn qua, những tên đao phủ đó đều nên nếm lại một lần.

Năm đó, Lý Trinh Nhi bị bán đi thanh lâu, suýt nữa đã chết vì bị chà đạp trên giường, là ta giết vào cứu nàng ra.

Năm đó, là em trai nàng văn không được võ không xong, lại còn là nô lệ do kỹ nữ sinh ra, vẫn là ta lấy ân tình chắn một kiếm cho hắn, làm việc vì hắn.

Nhưng cuối cùng, đôi mẹ con kia lấy tin tức ta bị hại giả gạt em trai ta vào kinh.

Bọn họ phụ ta, phải trả lại tất cả những gì đã nợ ta.

Trước kia ba người liên thủ, âm mưu dương mưu dùng hết mới có thể lấy được tính mạng của Vân Đường.

Nhưng hôm nay, một kẻ chết ở lãnh cung, hai kẻ sau khi bị ly gián đấu đến ngươi chết ta sống, mà ta lại là người phía sau đắn đo không có uy h**p gì.

Lần này, ta có thể thua sao?

Khi ta mang theo một thân mệt mỏi trở lại trong cung, Thẩm Xung đang ngồi ở mép giường đọc sách.

Trên người ta vẫn còn dính máu, hắn lại làm như không thấy, chỉ tới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta.

“Không chịu nổi lạnh, mau tới đây, ta sưởi ấm cho nàng.

Hắn ôm ta rất chặt trong lòng ngực, muốn ở trên người ta, đền bù cho một ta khác.

Nhưng cho dù là cái ta nào, cũng không vui vẻ nổi.

Năm đó, Vân Đường muốn làm bạn, hắn ở lại viện của Chu Huân không chịu cho, hiện giờ ta muốn máu chảy thành sông, hắn cũng chuyện lớn hoá nhỏ không muốn thành toàn.

“Ta đi giết người!”

“Không hỏi là ai à?”

“Không quan trọng!”

Không phải giết người không quan trọng, chỉ là chết người không quan trọng mà thôi.

Ta thiếu chút nữa phạm vào hồ đồ trong sự thâm tình cùng che chở của hắn.

Chỉ kém một chút nữa.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 11



21.

Bởi vì người khởi xướng là Hoàng Hậu, được hắn tha thứ.

Đoạt quyền quản lý lục cung của Hoàng Hậu, cấm túc nàng ở Vị Ương Cung dưỡng bệnh, để cho ta trút giận.

“Chờ sức khoẻ của nàng tốt lên, trẫm phong nàng làm Quý phi. Không cần náo loạn nữa, được không?”

Náo loạn ư?

Sau khi xác chết của Lý Trinh Nhi bị phát hiện, ta lấy trâm cài dính máu của nàng làm quà tặng cho Hoàng Hậu, đưa tới Vị Ương Cung.

Nghe nói trâm cài còn mang theo mùi của thi thể, Hoàng Hậu nương nương nôn cả ngày.

Náo loạn tới trước mặt Thẩm Xung, hắn tới dỗ dành ta.

Ta không trả lời, răng rắc một tiếng bẻ một nhành mai vươn ra.

“Nếu ta muốn nàng ta đền mạng cho ta thì sao!”

“Mạnh Cẩm!”

Hắn đang nhắc nhở ta, ta là Mạnh Cẩm, là một người vô dụng không có đường gia của Hầu phủ.

Tất cả những gì ta hiện đang có, đều là hắn cho ta.

Ta nên thuận theo nghe lời, mặc người người xoa bóp.

Mùa xuân tháng ba, ta lại cảm thấy lạnh.

“Nàng ấy cũng chết trong tay Hoàng Hậu sao? Ngươi cũng vẫn che chở nàng ta?”

Ta hỏi thẳng một câu, khiến cho Thẩm Xung không thở nổi

“Hôm nay trẫm có chuyện quan trọng, ngày mai lại đến thăm nàng.”

Nhắc tới Vân Đường hắn lại muốn trốn.

Bởi vì hắn áy náy, bởi vì hắn chột dạ, bởi vì hắn không dám đối mặt.

“Bọn họ nói, là nàng ta bức tử Vân Đường.”

Bóng dáng của Thẩm Xung cứng đờ, ánh mắt hung ác dừng trên mặt ta.

Nhưng ta không chút nào sợ hãi:

“Đã chết nàng còn chưa đủ, còn muốn ta cũng chết sao?”

“Hay là nói, ngươi chưa bao giờ yêu nàng, cũng chưa bao giờ động lòng vì ta!”

“Làm càn!”

Hắn lần đầu tiên tức giận như, không tiếc cho ta một bạt tai.

“Trẫm quá chiều chuộng ngươi, khiến cho ngươi không biết trời cao đất dày.”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai, một đồ vật trẫm nuôi cho vui mà thôi.”

“Kể từ hôm nay, ngươi ở trong cung chăm sóc sức khoẻ, chỗ nào cũng không được đi.”

Hắn yêu sự tự do kiêu ngạo của ta.

Rồi lại hận ta không đủ nghe lời.

Tựa như Vân Đường năm đó, hắn yêu Vân Đường không màng tất cả trả giá cho hắn.

Rồi lại cảm thấy đôi tay Vân Đường dính máu quá nhiều, quá mức hung ác.

Hắn thích chu huân đoan trang, vạn quỳnh đáng yêu cùng Tống Trinh Nhi ngoan ngoãn.

Lấy những cái đó để thiên biến vạn biến lăng trì trái tim của Vân Đường.

Thật ra, từ trước tời giờ, hắn chỉ yêu bản thân hắn.

Ta ném kéo xuống, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Thẩm Xung, vẫn còn lặng im

“Ta đã đưa đao cho ngươi một lần, cho ngươi cơ hội để đền bù, là ngươi không cần.”

“Sau này, ngươi không thể trách ta.”

22.

Ta bị nhốt trong Quan Sư Cung, rất nhiều ngày sau không gặp mặt Thẩm Xung

Mọi người đều nói, Như Phi quá mức ương ngạnh, chọc Hoàng Hậu không vui, hiện giờ thất sủng

Như Phi thất sủng, Hoàng Hậu sinh bệnh, vui mừng nhất là Thần Phi.

Nàng được quyền quản lý lục cung, nhi tử của nàng cầm chứng cứ Tam Hoàng tử tham ô nhận hối lộ, ở trên triều đình khí phách hăng hái.

Tam Hoàng tử liên tiếp bị đại thần thượng tấu, cuối cùng cũng khiến cho Thẩm xung thất vọng.

Rốt cuộc, hắn đoạt thực quyền của Tam Hoàng tử, lệnh cho hắn dưỡng bệnh.

Chu Huân nghe tin phun ra máu, một thân bệnh tật cầu kiến Thẩm Xung.

Ngày ấy, ta ở trong viện thả diều.

Hùng ưng bay lượn, sinh động như thật, rất giống như được bay múa trên không trung của Hoàng Cung.

Thẩm Xung nghỉ chân ở bên ngoài Vị Ương Cung nhìn hồi lâu.

Đi vào, sau đó cãi cọ với Hoàng Hậu một trận lớn.

Hùng ưng là quà sinh nhật mà em trai ta đã từng bắn xuống tặng cho Thẩm Xung.

Hắn nhớ tới em trai, cũng nhớ tới em trai ta đã từng nói: “Cái gì tỉ tỉ cũng không có, chỉ có ngươi và ta. Nàng có thể liều mạng vì chúng ta, chúng ta cũng phải lấy mạng để bảo vệ nàng”

Em trai làm được, hắn thì không không.

Đó là bệnh kín trong lòng hắn, mà Hoàng Hậu lại vừa lúc rải muối trên miệng vết thương của hắn, tất nhiên không cứu được con trai tốt của bọn họ.

Hầu phủ bị thế gia xa lánh thấy ta bị thua, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Hắn phái người truyền tin cho ta, rủ lòng thương mà ra lệnh: “Mau về nhận tổ quy tông, vi phụ sẽ đưa một nữ nhân dòng bên tiến cung để cố sủng.”

“Sinh con để nuôi dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi cũng có điều nhờ cậy.”

“Chỉ có giữ lấy ân sủng của Hoàng Thượng, ngươi và Mạnh gia mới có tương lại.”

Châu chấu sau thu còn dám nhảy nhót.

Đã tìm đường chết tới mặt ta, ta tất nhiên sẽ tận sức giúp hắn một phen.

Thấy Hoàng Hậu và Thần Phi hoàn toàn đối dịch, ta cũng không nằm im nữa.

Vì thế, lá thư kia dừng trên bàn của Thẩm Xung.

Làm gì có Hoàng Đế nào đồng ý bị đại thần tính kế tới trên giường và con nối dõi của mình chứ.

Đặc biệt là sủng phi của hắn một ngày suy tàn, lại lưu lạc tới nỗi bị người khác khinh nhục như vậy.

Trong một đêm, Mạnh gia bị cuốn vào án mưu phản tiền triều, xét nhà lưu đày, chỉ trong chớp mắt.

Nhìn xem, nếu Hoàng đế muốn xuất đầu vì ngươi, chẳng qua chỉ cần phất tay một cái thôi.

Chỉ là hắn không muốn.

Thẩm Xung lại nghĩ tới ta tứ cố vô thân đáng thương

Sau một tháng lạnh lùng với ta, hắn lại tới gặp ta.

“Đã bị giáo huấn rồi, nên học cách nghe lời một chút.”

Đao của ta bị thu rồi, chỉ có thể dùng móng tay: “Không phải là ngài nói thích dã tính và kiệt ngạo khó thuần trên người ta sao?”

Hắn thấy ta còn có thể đấu võ mồm với hắn, tức giận tan biến.

“Trong cung không phải là nơi đánh đánh giết giết.”

“Cách bảo vệ bản thân có rất nhiều, trẫm sẽ cho nàng, nhưng nàng phải ngoan.”

Ta bĩu môi: “Trừ phi trả cho ta một đứa con.”

“Thế thì có gì khó đâu, bên cạnh Thái Hậu vừa lúc có sẵn một đứa.”
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 12



Hoàng tử gầy yếu giống như con mèo bệnh, bị kéo tới trước mặt ta.

Hắn nhút nhát sợ sệt mà trốn phía sau người khác, không có dáng vẻ Hoàng tử gì cả.

Bà vú liên tục cáo tội:

“Nương nương thứ tội, sức khoẻ của Tứ Hoàng tử không tốt, hơi nhút nhát chút.”

Khi đứa nhỏ này chào đời thì mẹ hắn đã chết, vẫn luôn được nuôi trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu lại không thường xuyên ở trong cung, lại rơi vào tay Chu Huân.

Mười tháng thì tám tháng đều dưỡng bệnh.

Nhưng rốt cuộc, còn sống.

Cũng rốt cuộc, rơi xuống tay ta.

Ta mỉm cười đứng dậy, trên mặt là vẻ dịu dàng chưa từng có.

“Tới đây, ngươi tới đây, để ta nhìn kỹ xem, con trai ta trông như thế nào.”

Sinh con cho Thẩm Xung ư?

Sức khoẻ của Mạnh Cẩm không thích hợp.

Mà ta cũng không ngu xuẩn đến mức sẽ giao uy h**p của mình vào tay hắn.

Huống chi, ta chờ không kịp.

Có sẵn vừa đúng lúc.

23.

Không có thế gia bối cảnh, ta chỉ có Thẩm xung mà thôi, hắn cũng không đề phòng ta.

Đứa con trai mà ta nhặt không được kia, tất nhiên là muốn có thầy tốt thì có thầy tốt, muốn có chỗ ở tốt cũng có chỗ ở tốt.

Ngay cả Thẩm Xung cũng thường xuyên vào lúc làm bạn với ta, ngẫu nhiên chơi cờ, vẽ tranh với Thẩm Dục Nhiên, còn cùng nhau làm mọi thứ với ta.

Thấy ta càng đi càng cao, con trai ta cũng dần dần bộc lộ tài năng, Thần Phi đứng ngồi không yên.

Nhị Hoàng tử càng ngày càng đi gần gũi với chúng đại thần, thậm chí còn muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Tam Hoàng tử.

Lại xúi giục đủ loại quan lại ép Thẩm Xung lập trữ.

Hoàng Đế đang tuổi tráng niên, bị con trai ép buộc sớm lập Thái Tử, đã phạm vào kiêng kị.

Hắn cố tình bắt việc nhỏ bé không đáng kể mà tham nhi tử của ta một quyển.

Thần phi trăm phương ngàn kế vì nhi tử mưu hoa hết thảy, chỉ còn cách một bước, đột nhiên im bặt.

Nhị Hoàng tử kết bè kết cánh, tàn hại thủ túc, tâm tư ác độc, bị ném đi đất phong, không được gọi thì không được nhập kinh.

Tất cả những chuyện này, kể từ khi ta xúi giục Thần phi làm Nhị hoàng tử lộ mặt, chính là kết cục đã định.

Cây đổ bầy khỉ tan, những đại thần một lòng luồn cúi, nghe mùi vị lại tới lấy lòng ta.

Ta không phản ứng với kẻ nào cả.

Chỉ khi dùng trả với các nữ quyến, giống như vô tình nhắc tới Dũng Nghị Hầu phủ ngày xưa.

“Đại khái là nữ nhi của nàng phúc mỏng, chặt đứt duyên phận lục thân với bọn họ.”

Kết hợp với hành động của hầu phủ lúc trước khi ta hồi cung, rất nhanh đã có người hiểu ra tâm tư của ta.

Công tử Mạnh gia không thể chịu nỗi khổ bị lưu đày, thế mà lại nhảy sông, xác chết làm mồi cho cá, chỉ còn một bộ xương trở về.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mạnh lão gia không chịu đựng nổi, ngã một cái nằm liệt giường không thể động đậy.

Hiện giờ, Mạnh phu nhân giống như một lão nô tài, ngày đêm không ngừng bận việc, còn không đổi được một bữa ăn no.

Người cô đơn, thường không nhìn tới cuối bể khổ, thật sự bi thảm vô cùng.

Bọn họ cũng nhớ tới bản thân mình vẫn còn một đứa con gái, mang theo sám hối hỏi thăm từ người khác.

Người khác cười lạnh trả lời nàng: “Sủng phi của bệ hạ, ngươi cũng xứng để hỏi thăm sao?”

“Sớm chết tâm tư muốn leo lên cành cao đi!”

Ta lại phơi thịt khô, thịt khô thơm nhất tốt nhất, con trai ta hỏi: “Mẫu phi còn đau không?”

Ta sờ sờ ngực, “Không đau nữa.”

Mạnh Cẩm không đau nữa, đau là Vân Đường.

24.

Nhưng lại không ngờ, có người lấy cớ ta tàn bạo và bất hiếu.

Khi ta được phong làm Quý Phi, bị ngôn quan buộc tội đức không xứng vị.

Thẩm Xung giận tím mặt.

Ta khuyên hắn: “Quý Phi hay không Quý phi, ta lại không để bụng.”

“Có ngươi cùng nhiên nhi bồi ta, là đủ rồi.”

“Thật sự đủ sao?”

Thần Phi mỉm cười mà đến, phía trước là Hoàng Hậu nương nương đã lâu không lộ mặt.

Hai kẻ khốn nạn như chó nhà có tang lại một lần nữa bắt tay nhau.

“Như phi thật sự là nữ nhi của Mạnh gia sao?”

Chọc thẳng vào tim

“Đương nhiên không phải.”

Ta cũng trả lời trực tiếp.

Hai người sắc mặt trầm xuống, ta tiếp tục nói: “Ta là bé gái mồ côi, các ngươi không biết sao?”

Thần Phi vẫn là bộ mặt Bồ Tát kia, lại lấy chứng cứ phạm tội ra muốn đẩy ta vào chỗ chết:

“Nhưng này đó, tất cả đều chứng minh ngươi không phải bé gái mồ côi, mà là hậu nhân của tội thần người Vân gia.”

Thẩm Xung bóp chặt lấy tay ta đến nỗi đau nhức, trong mắt nghi ngờ: “Hậu nhân của tội thần Vân gia? Ngươi có phải không?”

Chu Huân tiếc nuối thở dài:

“Năm đó Trắc Phi là bị phát hiện là hậu nhân của tội thần, mới không trốn được mà nhảy vào hồ Vị Ương. Không thể tưởng tượng được, nàng còn có một muội muội như hoa như ngọc. Thật sự đáng tiếc.”

Trên miệng nàng nói đáng tiếc, trên mặt lại là đắc ý che giấu không được.

Đại để là, các nàng cho rằng các nàng lại liên thủ một lần nữa, ta sẽ chết không có chỗ chôn.

“Chứng cứ phạm tội ở đâu ra?”

Thần Phi nhoẻn miệng cười:

“Nha đầu trong cung Trinh tần trước khi tự sát đưa đến trên tay ta. Đều là muội muội xúi giục nàng mượn tay Hoàng Hậu, lấy mệnh của hài tử của mình để chứng minh thực tế.”

“Muội muội, còn có điều gì muốn nói?”

Khuôn mặt Thẩm Xung âm trầm đến đáng sợ

Ta biết là hắn đang kìm nén lửa giận, chờ ta giải thích
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 13



Lúc này, ta mở thư ra, cho Thẩm Xung xem, từng câu từng chữ: “Bệ hạ cảm thấy, đây là chữ của ai?”

Ánh mắt của Thẩm Xung co rụt lại, rốt cuộc nhịn không được, duỗi tay là một bạt tai, hung hăng đánh lên mặt Thần phi.

Hoàng Hậu đại kinh thất sắc: “Hoàng thượng đánh sai người rồi! Kẻ làm nhiều việc ác rõ ràng là Như phi!”

Thẩm Xung rũ mắt nhìn nàng, trong mắt toàn là thất vọng.

“Hoàng Hậu sức khoẻ không tốt, sớm ngày hồi cung tĩnh dưỡng, trẫm chỉ coi như ngươi hôm nay chưa từng tới.”

Rốt cuộc là phu thê một hồi, không ngờ hắn ở ngay lúc này che chở nàng.

Nhưng khó khăn mới có được cơ hội trả thù ta, Chu Huân sao có thể buông xuống được.

Không ngờ nàng dẫn theo một chúng phi tần, thẳng tắp quỳ gối trước người Thẩm Xung:

“Thần thiếp thân làm chủ trung cung, có trách nhiệm khuyên can. Loạn thần tặc tử thường ở bên cạnh vua, đó là uy h**p đối với giang sơn Đại Sở. Thần thiếp vì giang sơn, vì bệ hạ, cũng xin bệ hạ xử tử cô nhi của Vân thị!”

Thần Phi cũng che mặt, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng mà phụ họa:

“Năm đó Vân Đường bị chết không rõ ràng, chỉ sợ Vân gia ghi hận trong lòng, bụng dạ khó lường ở lại bên cạnh bệ hạ, là uy h**p đối với giang sơn xã tắc.”

Năm đó các nàng liên thủ treo cổ Vân Đường treo cổ, Thẩm Xung chưa từng thấy.

Nhưng hôm nay tương bức Mạnh Cẩm từng chút một, hắn lại nhìn rõ ràng.

“Bệ hạ nếu không tin, thần thiếp còn lấy ra lời khai của Mạnh gia. Mạnh Cẩm kia vốn nhát gan sợ sệt, trước mặt người khác cũng không dám nhiều lời, sao có thể giống Như Phi sấm rền gió cuốn không kiêng nể gì như thế.”

“Nữ nhi Vân gia nữ chỉ là thay đổi bộ mặt của Mạnh Cẩm, mê hoặc bệ hạ. Thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”

Phi tần lục cung chỉnh chỉnh tề tề dập đầu trên mặt đất, buộc ta phải chết.

Ta lạnh nhạt quét ống tay áo, nhịn không được mà nhìn Thẩm Xung cười thành tiếng: “Làm sao bây giờ? Ngươi chết hay là ta chết?”

Mọi người đều là cả kinh, đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn ta:

“Như Phi, làm càn!”

Hoàng Hậu càng lo lắng khó nhịn:

“Bệ hạ, chuyện tới nước này ngươi vẫn muốn dung túng bảo vệ cho nàng sao?”

“Vậy Hoàng hậu cho rằng, trẫm nên làm như thế nào?”

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Xung xả ra nụ cười lạnh băng, nhấc vạt áo lên, ngồi ở trên ghế đá.

Hoàng Hậu nghiêm nghị cười với ta:

“Loạn thần tặc tử, tất nhiên nên bêu đầu thị chúng.”

Thẩm Xung gật gật đầu, một bộ suy tư.

Sau đó phất phất tay:

“Người tới, kéo xuống đi, bêu đầu thị chúng.”

Hoàng hậu cùng Thần phi liếc nhìn nhau, đều là mừng thầm đắc ý.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, người Ngũ công công kéo đi lại là Thần Phi.

25.

Thần phi đại kinh thất sắc, khuôn mặt vẫn luôn nhợt nhạt nhu hoà lại tràn đầy sợ hãi:

“Làm càn, các ngươi nên bắt chính là Như Phi, bắt bổn cung làm chi!”

Hoàng Hậu cũng không rõ nguyên do:

“Bệ hạ, đây là ý gì!”

Thẩm Xung nhìn xuống các nàng, giống như xem vai hề:

“Thần Phi mới vừa nói những lá thư đó là do nha hoàn của Trinh Tần trước khi tự sát đưa tới tay nàng, chữ viết không khác gì chữ Như phi”

“Dựa vào những chữ viết đó, nàng đã chứng minh là Như Phi làm con của loạn thần tặc tử”

“Nhưng Thần Phi không hiểu được, những năm như phi bị hầu phủ đánh rơi bên ngoài, căn bản không có đọc sách, sao có thể viết chữ?”

Mọi người cả kinh.

Hoàng hậu vội bù:

“Tranh chữ bảng chữ mẫu của Như Phi đều có, sao lại nói nàng không biết viết chữ? Bệ hạ chẳng lẽ là bị nàng lừa.”

Thẩm Xung lần đầu tiên lộ ra vẻ chán ghét đối với Chu Huân:

“Bởi vì, đó là chữ của trẫm.”

Các nàng như bị sét đánh, chấn động tại chỗ

Ta mới cười giải thích:

“Bệ hạ thương ta, biết ta viết chữ khó khăn, hắn cũng không dạy, mang cũng không mang. Lại sợ ta văn hoá thấp bị người khác chê cười, mới thường xuyên dùng tay trái viết chút thơ linh tinh.”

“Người khác không hiểu, Thần Phi thường xuyên ra vào Quan Sư Cung, lấy đi hai bản tự thiếp tất nhiên không nói đùa.”

“Chỉ là nàng không biết, chữ kia không phải là ta viết, vậy thì thư kia tất nhiên cũng không thể từ tay của ta.”

Một tháng trước Thẩm xung lại lần nữa luyện chữ, ném hai bản.

Ngày hôm ấy, chỉ có Thần Phi tới tìm ta uống một chén trà nhỏ.

Lúc ấy ta cười nói, đại để là Thần Phi cùng bệ hạ tâm hữu linh tê, thích bệ hạ cũng thích chữ của bệ hạ.

Khi đó Thẩm Xung còn cười ta đánh nghiêng bình dấm chua.

Thần Phi sợ hãi đến cực điểm, mặc dù kêu oan như thế nào, cũng không thay đổi được kết cục bị biếm lãnh cung.

Hoàng Hậu ngã ngồi xuống đất, cũng là biết được bản thân mình đã mất đi đại thế.

Thẩm Xung kéo tay ta, lướt qua mọi người quay về Quan Sư Cung.

Hoàng Hậu ở phía sau, cũng không thèm nhìn một cái.ộ.

“Trẫm sai rồi, không nên nhân từ nương tay đối với nàng.”

Khi ôm ta vào trong ngực, cơ thể hắn hơi phát run lên.

Ta biết hắn nghĩ tới cái gì.

Chuyện ngày ấy Vân Đường chết, mọi người giữ kín như bưng, chỉ chừa lại một câu nhảy vào hồ Vị Ương chết đuối.

Vân Đường sợ nước, sợ nhất là nước.

Nếu không phải các nàng bắt ép, nàng nhất định không thể nhảy vào hồ nước.

Nhưng hắn không biết là, sợ hơn cả chết đuổi là bảy tầng địa lao kia, ta trải qua đến tầng thứ năm mới tắt thở.

Từ đầu tới cuối, em trai của ta đều bị buộc phải nhìn thấy ta bị lột da rút gân.

Nỗi đau khắc sâu lại một lần nữa nổi lên, nhưng hắn chẳng qua là tìm an ủi từ trên người ta mà thôi.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 14



“Hôm nay không phải là ngài đã bảo vệ ta rồi sao, vậy là tốt rồi!”

Hắn ôm ta càng chặt, hắn có thể bảo vệ ta, nhưng không thể bảo vệ Vân Đường.

Hắn đau đớn muốn chết, lòng tràn đầy áy náy.

Nhưng hắn, chung quy không có quyết đoán hay quyết tâm vì ai truy cứu đến tận cùng.

Ta lại lần nữa, thất vọng vô cùng.

Thật ra, hắn cũng không bảo vệ được ta.

Từ đầu đến cuối, đều là ta bảo vệ chính mình.

Thư trên tay Trinh Tần là thật, là nhược điểm ta cố tình lưu lại.

Bắt chước bút tích của Thẩm Xung, Mạnh Cẩm không biết, nhưng Vân Đường nhất định biết.

26.

Sau khi Thần Phi chết, Nhị hoàng tử lập tức bị biếm đến đất phong, bị đoạt đi tất cả, lại không còn tác dụng gì nữa.

Tam Hoàng tử mất đi chống lưng của người Chu gia, Hoàng Hậu bệnh nặng cũng không thể trợ giúp cho hắn, chỉ có thể kẹp chặt đuôi làm người.

Ta, thân làm quý phi, trở thành người đắc ý nhất hậu cung.

Nhân dịp nghỉ ngơi, ta đi thăm Thần Phi một chuyến.

Đầu tóc nàng rối rắm ngồi ở hành lang, thấy ta thì lộ ra vẻ hung ác.

Ta nắm lấy cằm của nàng, lạnh băng nói: “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi đừng sợ.”

“Bởi vì, ta muốn cho ngươi ngày ngày nhớ thương nhi tử ở đất phong, không ngừng suy đoán và sợ hãi, ngày nào hắn sẽ chết trên tay ta.”

Giống như em trai ta, chết không toàn thây.

Người có uy h**p thật đáng sợ, một người âm ngoan ác độc như Thần Phi, không ngờ cũng có ngày quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận sai với ta.

“Ngươi đừng nghĩ đến việc tự sát, ngươi chết rồi, ta sẽ đưa con trai ngươi tới bồi ngươi. Ngươi biết rồi đấy, ta nhất định sẽ không để hắn chết một cách dễ dàng.

Nàng khóc ầm lên, cuồng loạn cầu xin.

Nhưng ta cũng không quay đầu lại, mang theo nụ cười âm ngoan vừa lòng mà đi.

Khiến cho sợ hãi, cái loại sợ mà giống như đao treo trên cổ, khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong.

Nhìn như ta thắng, thật ra còn chưa có.

Khi ta mang Tứ hoàng tử đi gặp Thái hậu, nàng vê phật châu thở dài: “Điều ai gia đáp ứng ngươi đều làm được rồi, ngươi đáp ứng với ai gia khi nào sẽ thực hiện.”

Ta có thể đi đến hôm nay, thuận lợi từng bước, không thể thiếu được Thái Hậu ở phía sau lặng im xuất lực.

Ngay cả hồn phách rách nát của Mạnh Cẩm cũng là nàng cầu phương trượng của chùa Hộ Quốc giúp ta tụ tập lại một lần nữa.

Ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, đưa một phong thư tới trước mặt Thái Hậu:

“Một lần cuối cùng, làm phiền Thái Hậu nương nương.”

Trên đường hồi cung, Tứ hoàng tử hỏi ta: “Nhi tử mà mẫu phi muốn trong cung có rất nhiều, vì sao lại chọn một người vô dụng như ta.”

Mặt trời chói chang khiến cho đôi mắt ta chua xót, ta chịu đựng nghẹn ngào nói:

“Bởi vì ta và con có duyên”

Nhưng hắn không biết, hài cốt của ta bị đánh trấn hồn châu, vốn nên ở Hồ Vị Ương.

Là mẫu thân của hắn, là thị thiếp được Thái hậu nhét vào Vương phủ, luôn luôn đối chọi gay gắt với ta, trộm đổi ta ra ngoài.

Sau đó chôn ta ở bái tha ma, bên cạnh đó trồng một cây đào để đánh dấu.

“Nếu hắn không màng tất cả vì ngươi giải oan báo thù, ta sẽ dẫn hắn tới tìm ngươi.”

“Cây đào làm chứng!”

Nhưng Thẩm Xung vì quyền thế, vì vị trí Thái Tử vừa mới tới tay, vì hậu viện không khiến người phê bình, đè xuống cái chết của ta và oan khuất của Vân gia.

Không có ai tới tìm ta, ta đã sớm biết là bị hắn vứt bỏ.

“Quý phi, lại đây, trẫm vẽ cho nàng một bức họa, nàng nhìn xem!”

Hai mắt Thẩm Xung chất chứa tình cảm, duỗi tay về phía ta, ta mỉm cười nắm lên.

Người trong bức hoạ mặt tựa đào hoa, cười như không cười, mang theo vài phần kiệt ngạo cùng vẻ lạnh lùng thấu xương.

Là ta, cũng không phải ta. “Trẫm chỉ có ngươi, ngươi nhất định phải bồi trẫm đến khi đầu bạc.”

Ánh nắng chiều như lửa đốt, khiến hai tròng mắt của hắn đỏ bừng

Hắn có vẻ rất chân thành, cho nên ta cũng rất chân thành.

“Được!”

Nhưng chỉ được nửa tháng, quốc sư nói ta là yêu tà, bám lên người Mạnh Cẩm, hắn lại không do dự mà đứng phía sau Quốc sư.

27.

“Cho dù có là thật hay không, để quốc sư thử một lần, trẫm an tâm, nàng cũng an tâm.”

Hoàng Hậu đã lâu không dậy nổi đứng bên cạnh Thẩm Xung, âm u nhìn ta chằm chằm.

Chỉ dùng khẩu ngữ mà chỉ có hai người chúng ta rõ ràng, nói với ta: “Ngươi lại một lần nữa sẽ chết trên tay ta.”

Người gọi là Quốc sư này, mười lăm năm trước đã dùng Định Hồn Châu trên người ta, mười lăm năm sau lại được mời đến để diệt cả linh hồn ta.

Nhưng Chu Huân à, người ta sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Ta cười nhạt, gật đầu với Thẩm Xung.

“Đúng vậy, như thế chúng ta đều an tâm.”

Phù triện của Quốc sư dán trên người ta, ngũ vị chân hoả đi qua mặt, ta đau, đau đến bỏng cháy.

Ta trước sau mỉm cười nhìn Thẩm xung.

Hắn vì chột dạ mà không dám nhìn thẳng ta.

Nghĩ lại cả đời này, sai lầm lớn nhất đó là trong thời điểm bất lực, ôm nhau sưởi ấm cùng với một kẻ bất lực như Thẩm Xung.

Ta vì hắn dùng cả tính mạng để đặt cược, hắn lại không có dũng khí lên tiếng vì ta một lần này.

Em trai đáng thương của ta, thi hài bị dìm xuống hồ, vĩnh viễn không được đoàn tụ với ta.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 15: Hoàn



Sau khi trải qua trình tự dài dòng, Hoàng Hậu lại lần nữa đại kinh thất sắc: “Tại sao lại như vậy?”

Ta xụi lơ trên mặt đất, mang theo mỏi mệt lăn lộn cả một ngày, nghiêm túc nhìn nàng: “Nếu không phải thế nào? Theo như lời của Hoàng Hậu, ta hộc máu tại chỗ mà chết ư?”

Vừa dứt lời, Thẩm Xung vẻ mặt tái nhợt hung hăng phun ra một ngụm máu, nháy mắt ngã xuống đất, không dậy nổi.

Mà trong ngực ta, tàn hồn Mạnh Cẩm bám vào bạch ngọc, vừa lúc run rẩy một chút.

Thật tốt, mượn khí chân long, có thể trọng tố hồn phách cho Mạnh Cẩm.

“Yêu đạo lớn mật, dám mưu hại Hoàng Đế, bắt lấy cho ai gia!”

Thái Hậu vội vã đi đến, phía sau là quốc sư chân chính.

Hoàng Hậu mượn tay yêu đạo, hại đến tính mạng của Hoàng Đế, Thái Hậu lập tức đánh người vào lãnh cung.

Đó là ta tính kế, một hòn đá ném hai con chim, dùng lực đánh lực, để ta cùng Thái Hậu đều đạt ước nguyện.

Mặt mày Thẩm Xung xám như tro tàn, nằm trên giường nói không ra lời.

Ta biết hắn đã tới khoảnh khắc hấp hối, mới kể cho hắn một chuyện cũ:

“Yêu đạo mượn chân long chi khí của ngươi, đã từng đánh trấn hồn châu lên hài cốt của Vân Đường.”

“Vân Đường chết rồi, lại không chết hẳn, trở thành cô hồn dã quỷ, trông mòn con mắt chờ phu quân của nàng tới đón nàng.”

Nhưng sau đó, đón nàng lại là một tiểu cô nương, tên là Mạnh Cẩm.”

Đôi mắt Thẩm Xung mở to hết cỡ

“Ngươi đoán xem, vì sao hắn dám dùng cái đầu trên cổ để giúp ta lấy mạng ngươi? Bởi vì, nếu ta lấy máu hiến tế, hắn sẽ bị phản phệ, hồn phi phách tán.”

Trên đời này, vĩnh viễn là bị đánh lên người mình rồi mới biết đau.

Ta không cần sự hối hận của bất cứ kẻ nào, ta muốn bọn họ rõ ràng chính xác phải chịu đau trên người.

Bao gồm Thẩm Xung.

Thẩm Xung nhìn chằm chằm ta, thần sắc phức tạp.

“Chết trong tay chính thê quý nữ thế gia mà ngươi tôn trọng nhất, cảm giác thế nào? Đau lắm phải không?”

“Ngươi cũng biết, khi ta biết được ngươi hết lần này tới lần khác phản bội ta, ta đau đến mức nào không? Khi ta hết lần này tới lần khác bị ngươi vứt bỏ, lại đau tới mức nào?”

Hai mắt Thẩm Xung đỏ bừng, không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm:

“Ngươi đang nhìn Mạnh Cẩm hay là Vân Đường?”

“Không sao, ta là cả hai!”

“Chỉ là, ngươi đều không xứng.”

“Thái Hậu sẽ chăm sóc ngươi cẩn thận, rốt cuộc nàng nuôi ngươi nhiều năm như thế, bị ngươi tự tay hại chết con ruột của nàng, nàng hận ngươi hơn tất cả những người khác.”

“Giang sơn ư? Ừ nhỉ, ngươi yêu nhất là giang sơn, đưa nó cho con của ta đi, dù sao, có một nửa giang sơn là ta giúp ngươi đánh tới.”

“Ngươi quản một nửa, một nửa kia đến lượt ta tới đi!’

Sau khi ta đứng dậy rời đi, ta không nhìn hắn nữa.

Thật ra Chu Huân ở lãnh cung, ta lại đi xem rất nhiều lần.

28.

Mỗi lần đi, ta đều mang theo quà.

Không phải là phụ thân bày mưu tính kế cho nàng, thì là huynh trưởng chống lưng cho nàng. Cuối cùng là mẫu thân đã đưa nàng thuốc hoạt huyết khiến ta mất đi con trai.

Mỗi người, ta đều cho trải qua 72 khổ hình giống như huynh trưởng của nàng đã làm với ta, cho đến khi tắt thở mới kết thúc.

Khi bắt đầu, Chu Huân còn hận, là khóc lớn kêu to, là hận không thể liều mạng với ta.

Sau đó là sợ hãi, là khuất phục, là đau khổ cầu xin nhận thua.

Ta không chấp nhận, vẫn tiếp tục làm nhục nàng.

Cuối cùng, nàng bị bức điên, muốn cướp đao tự sát, lại bị hộ vệ ngăn cản.

“Mỗi ngày đều phải chăm sóc nàng thật tốt, ai để nàng chết, bổn cung sẽ diệt cửu tộc của người đó!”

Lãnh cung chôn người nhà của nàng, ngày ngày làm bạn với nàng.

Chu Huân sống không được chết không xong, treo trên cây hoa đào giống ta.

Hết ngày này qua ngày khác.

29.

Đại thù đã báo, con trai ta cũng thành tân đế.

Hắn kính trọng ta, lại lật lại vụ án của Vân gia.

Không còn chuyện gì phiền lòng, Thái Hậu trẻ tuổi ta đây, có phúc khí vô tận.

Cung yến làm hết đợt này qua đợt khác, thế nhân đều nói là ta không chịu nổi cô độc, thích nhất là tiệc rượu xa hoa lãng phí.

Ta cũng không để ý, tiếp tục tự làm theo ý mình.

Cho đến khi ta ở Cung yến nhìn thấy phu nhân Thế tử Vinh Ân Hầu đã to bụng, mới nhịn không được mà vui vẻ.

Vinh Ân Hầu nhiều thế hệ tập tước, gia phong cực chính, không phải không có con nối dõi thì cơ bản không nạp thiếp.

Thế tử và phu nhân lại là thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng, hài tử mới năm tháng đã chuẩn bị đồ vật sử dụng cho cả đời hắn rồi.

Nuông chiều trong đó có thể nhìn thấy.

Gia đình như vậy nhất định là rất tốt.

“Tiểu phu nhân Vinh Ân Hầu gia, ngươi lại đây, ai gia muốn gặp ngươi, muốn thưởng cho ngươi vài thứ.”

Tiểu cô nương nhìn về phía Thế tử, dưới ánh mắt trấn an của đối phương mới chậm rãi đi tới trước mặt ta.

Móc ra viên cẩm thạch màu trắng ẩn giấu từ lâu, ta nhét vào tay nàng.

“Dùng để an thai, ngày ngài mang trên người ngươi.”

Nàng mỉm cười nhận lấy, tạ ơn.

Nhìn nàng dần dần đi xa, ta nhớ tới cô nương cùng nhau ăn thịt khô với ta dưới cây hoa đào.

“Kiếp sau gia đình trong sạch, ta giúp ngươi ngươi tìm được rồi, nhất định phải hạnh phúc nhé!”

(Hết)
 
Back
Top Bottom