Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Đường - Tiểu A Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,213
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP8PO5A4RpEx7KOoSFvhXTVshXITUInCOciODaRQ9qdZuIKnF5wdRYdMpIAjprM9M6aAiRAVZGftWN9IZLnf_9cjKWnEpRsRWAn0zPFpq9MD8bw-pNRGlpuxnmAUwd79P4egi2xCnkU16Zt5Fm45dQP=w215-h322-s-no-gm

Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Tác giả: Tiểu A Thất
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hài cốt của ta bị Trấn Hồn Châu toả định mười ba năm, hồn phách của ta nhàm chán đến nỗi sắp tan rồi.

Lại gặp được thiên kim tiểu thư thật bị hầu phủ đuổi ra khỏi cửa

Nàng nằm phía trên hài cốt của ta, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta hãy đổi chỗ nhau đi!”​
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 1



Hài cốt của ta bị Trấn Hồn Châu toả định mười ba năm, hồn phách của ta nhàm chán đến nỗi sắp tan rồi.

Lại gặp được thiên kim tiểu thư thật bị hầu phủ đuổi ra khỏi cửa

Nàng nằm phía trên hài cốt của ta, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta hãy đổi chỗ nhau đi!”

1.

Ta không thể tưởng tượng được rằng, bản thân mình chỉ còn một sợi u hồn mà vẫn có thể có người nhìn thấy.

Càng không ngờ rằng, người có thể nhìn thấy ta lại là thiên kim tiểu thư thật đã mất đi của Hầu phủ.

Vào nửa năm trước khi hầu phủ đón nàng về, đã đi qua chỗ này của ta.

Xe ngựa dừng ở phía dưới cây đào được thi thể của ta nuôi lớn, lão ma ma che phía sau, nhảy vào trong bụi cỏ b*n r* ào ạt.

Một người từ trong xe nhảy xuống, đúng là thiên kim mới được Hầu phủ tìm về, Mạnh Cẩm.

Khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay của ta, khi bốn mắt nhìn nhau với ta, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch.

Hình ảnh lúc ta chết không đẹp lắm.

Đồ khốn Chu Huân kia, móc tròng mắt của ta, lại rạch khắp khuôn mặt phù dung của ta, khuôn mặt đã khiến cho Thẩm Xung thần hồn điên đảo.

Ngay cả đôi tay chơi đao rất tốt của ta cũng bị chém đứt rồi ném vào ao cá ở hậu viện.

Hài cốt lại bị toả định tại bãi tha ma này, ta nhàm chán vô cùng.

Mỗi ngày đều treo ngược trên cây đào chơi đánh đu.

Làn gió âm tà rung động, đầu ta máu chảy đầm đìa, vừa lúc dừng trước mặt Mạnh Cẩm.

Đôi mắt đen to của nàng lúng liếng, mở tròn xoe.

Giọt máu vô hình của ta vừa lúc rơi trên lên đó.

Ta nhe răng thổi về phía nàng một hơi: “Mang lương khô ra đây cho ta ăn một ngụm, tha cho ngươi không chết.”

2.

Nàng run run rẩy rẩy, một lúc lâu sau mới nâng lên hai cái bánh bao lạnh lẽo.

Thất vọng vô cùng.

“Đuổi ăn mày hả, ta muốn đồ ăn ngon một chút, như kia kìa!”

Ta lè lưỡi, chỉ về phía gã sai vặt cùng với mã phu ở cách đó không xa đang cầm thịt heo nướng trong tay.

Nàng nhìn theo ta, sắc mặt ngượng ngùng, lông mày rũ xuống giống như cái quạt lông, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu:

“Ta còn chưa nhận tổ quy tông, Dũng Nghị Hầu phủ không nuôi người rảnh rỗi, ta tự mang lương khô của mình.”

Đầu lưỡi dài ngoằng của ta, dừng lại, sau đó thu dần lên.

Hầu phủ giàu có quyền quý, bánh bao ném cho chó ăn cũng ngon hơn đồ vật trên tay nàng.

Mười mấy năm trước, ta đã từng gặp đứa con nuôi kia ở cung yến, mang vàng đeo ngọc, giống như tiên đồng, không kém so với công chúa của Hoàng thất.

Khi đó, phu nhân Hầu phủ khi nhắc đến nữ nhi đã mất của mình ở trước mắt người khác còn rơi nước mắt.

Nhưng mới chỉ có mười mấy năm, thế mà nàng lại quên con gái ruột của mình tới mức đó.

Người không được yêu thương, ngay cả việc đón nàng về cũng không thèm hiện thân.

Ta chẳng qua là nằm ở ngọn cây cảm khái một chút thói đời nóng lạnh, Mạnh Cẩm đã mềm lòng.

“Cho ngươi!”

Nàng lớn gan hỏi mã phu, hỏi xin nửa miếng thịt khô đã bị gặm, nâng ở trên tay, sợ hãi đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên:

“Đừng khóc!”

“Ta nghĩ cách cho ngươi!”

Ta ngẩn người, mới phát hiện ra trên lỗ thủng ở mắt của ta lại đổ máu.

“Ta không có…”

Chát!

Ta còn chưa nói hết câu, thước của lão ma ma kia đã đi qua đầu ta, đánh vào tay nàng.

“Làm tiểu thư phải có dáng vẻ của tiểu thư, hầu phủ là gia đình huân quý thế nào chứ, sao có thể ăn đồ ăn xin. Một miếng thịt đã làm cho ngươi đánh mất hết thể diện của hầu phủ, đê tiện bỉ ổi, đáng phạt!”

Thịt khô rơi xuống đất, dính đất bẩn.

Gã sai vặt cùng với mã phu dẫm chân lên, lão ma ma chống nạnh hai bên nói mát:

“Dáng vẻ này, ngay cả Thuý Trúc trong viện của tiểu thư cũng kém, tiểu với chả thư.”

“Nếu không phải là cần người để liên hôn, ngươi nghĩ ai đồng ý tới đón nàng chứ? Hầu gia cùng phu nhân từ năm năm trước đã đi xem, ngại nàng dốt đặc cán mai không có tác dụng gì, nên mới không thèm.”

“Ra vẻ tiểu thư, cũng không nhìn xem mình có địa vị gì. Bé gái mồ côi cọ thùng phân mà lớn lên, vĩnh viễn không rửa sạch mùi phân thối trên người.”

Mạnh Cẩm nắm chặt ống tay áo, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ba người kia lại càng đắc ý, lời nói độc ác liên tiếp mắng chửi, tất cả đều làm nhục và chê cười.

Thước của lão ma ma kia không ngừng rơi xuống, mã phu và gã sai vặt lại vui sướng khi người gặp hoạ, cười ầm lên. Ầm ĩ quá!

Ta lại nhớ tới những ngày giết người.

“Ngươi đã từng thấy xích đu bằng thịt người bao giờ chưa?”

Mạnh Cẩm nước mắt lưng tròng ngẩn ra.

“Hôm nay người sẽ thấy.”

Lưỡi dài của ta duỗi ra, lão ma ma bị ta cuốn lên cây đào, dùng trạc cây kẹp cổ bà ta, ta thổi một hơi, thế là bà ta đu đưa đu đưa

“Có muốn nhanh hơn không?”

Mạnh Cẩm ngây người.

Lão ma ma bị kẹp sắp chết rồi, mã phu và gã sai vặt kêu to lại đây hỗ trợ.

Ta lại cười khặc khặc. “Có muốn xem Phong Hoả Luân không?”

Mã phu và gã sai vặt bị cuốn ở nhánh cây, xoay tít mù.

Bọn họ kêu lên điên loạn, cứt đái tứ tung, kêu cha gọi mẹ, ai nấy đều trợn mắt vì sợ hãi.

Tiểu cô nương bị doạ sợ một chút, nhưng sau đó lại cười.

Sau một nén nhang, ba người bị té xỉu nằm chỉnh tề trên mặt đất.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 2



“Đều là người, ai có thể hơn ai chứ.”

Ta cùng với Mạnh Cẩm cầm thịt khô ăn uống thoả thích.

“Ngươi tên là gì? Ta hồi kinh rồi sẽ tích cóp tiền giúp ngươi siêu độ.”

Tên của ta nàng không nên dính vào, huống chi ta cũng không siêu độ được.

“Đã bị Trấn Hồn Châu toả định rồi, đừng uổng phí sức lực, huống chi…”

Ta chưa nói, huống hồ ta đã sắp hồn phi phách tán rồi.

“Ngươi chỉ cần nói bọn họ bị ma làm, dáng vẻ này, bọn họ có lẽ cũng chỉ dám nói là gặp ma giữa ban ngày thôi.”

Ta lại treo lên cây, “Sống thật tốt, rốt cuộc ta muốn nhất chính là sống sót.”

Sống sót để khiến cho những kẻ khốn nạn ấy phải xuống địa ngục.

Nàng ngẩn người một chút: “Ngươi thích thịt, lần sau tới thăm ngươi ta sẽ mang gà nướng tới cho ngươi.”

Khi nàng đi đã thề thốt là lần sau sẽ mang gà nướng tới thăm ta, nhưng vừa đi một lần là nửa năm.

4.

“Ta biết Trấn Hồn Châu, nếu muốn tự do, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng. Ta đã cố tình tới chùa Hộ Quốc để xin phù triện, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho ngươi tính mạng của ta.”

Sấm sét từng trận, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Cẩm.

Không giống với vẻ sống động nửa năm trước, hơi thở của nàng mong manh, khi ngã xuống gốc cây đào của ta thì không còn sức lực nữa.

“Ta không hề quên ngươi, chỉ là ta không ra ngoài được. Không có gà nướng, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi nhìn ta này, chết rồi vẫn còn nhớ tới ngươi.”

Nàng chỉ cầu chết, có gì mà không được.

Nhưng mà từ kinh thành tới đây là ba mươi dặm đường.

Nàng đi bộ trên đất bùn suốt cả một đêm.

“Ai đã khiến ngươi thành như vậy? Mạnh gia ư?”

Nàng cười một cách kiên cường, trên mặt không nhìn rõ là nước mưa hay nước mắt.

Nháy mắt tiếp theo, thanh dao găm sắc bén cắt đứt cổ tay nàng.

“Là thế đạo, là ta ngu dốt yếu đuối không bằng người khác, đây là số phận của ta.”

Máu tươi trào ra, dính lên phù triện ướt nhẹp nàng giấu trong ngực, hiện ra ánh sáng vàng, “Tới đây, tới đây ôm ta một cái, ngươi là người duy nhất đã từng bảo vệ ta.”

“Ồ, ngươi không có tay, vậy thì để ta ôm ngươi.”

Tuy là ta muốn cứu nàng thế nào, cũng tốn công vô ích.

“Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta đổi cho nhau đi, cầu xin ngươi.”

Một người muốn chết rồi, không ai cứu được họ nữa.

Nàng rạch vào miệng vết thương càng sâu, máy đỏ tươi bị nước mưa cọ rửa, lan tràn xuống, toàn bộ hài cốt của ta đều nhiễm máu.

“Sống đã vất vả như vậy rồi, đừng để ta chết không nhắm mắt. Ít nhất, ngươi sống sót thì sẽ còn có người nhớ đến ta, không phải sao?”

Ba hồn sáu phách của nàng chậm rãi bay ra, càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn lại một hơi.

Ta tới gần nàng.

“Ngươi có mong muốn gì? Ta giúp ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Nàng cười, ôm chặt lấy ta. Vùi mặt thật sâu vào lòng ngực ta.

“Ngươi phải sống thật tốt, kiếp sau ta sẽ đầu thai vào nhà thật tốt, chúng ta đều có lãi.”

Có lãi sao?

Trừ phi kéo tất cả mọi người xuống chôn cùng, nếu không chính là uổng mạng!

Đêm hôm đó, Hầu Phủ đã chết một thiên kim thật không ai thèm để ý, ở bãi tha ma lại sống lại một quỷ la sát.

Một đêm cây đào bị chết héo, ta mang theo thân thể của Mạnh Cẩm xuống núi.

Kiếp sau thì ta không biết, kiếp này sẽ đều phải nợ máu trả bằng máu đi!

5.

Trước khi hồi kinh, ta bước vào chùa Hộ Quốc.

Nơi đó có Hoàng Thái Hậu cả đời ăn chay cầu phúc cho con trai.

Trước kia nàng không thích ta, khi phạt ta quỳ, còn làm ta mất một đứa con đã tám tháng.

Nhưng hiện tại, sau khi ta nói cho nàng chân tướng cái chết của con trai nàng, nàng lại vội vã không chịu nổi mà lên thuyền giặc của ta, cùng với ta nhấc lên sóng gió, giết tới kinh thành.

Sau khi đạt được hiệp nghị, ta trở về Hầu phủ vừa kịp ngày thiên kim Hầu phủ cập kê.

Khắp nơi vui mừng, mọi người đang vây quanh Mạnh Tuyết Như, trang sức trân bảo ngàn vàng khó cầu, tất cả đều chất thành núi trước mặt nàng.

Người nào người nấy đều chúc mừng nàng trưởng thành, dặn dò nàng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, chớ có để bản thân ấm ức.

Trong gấm hoa rực rỡ đều là nhân sinh đắc ý.

Chỉ là không ai nhớ rõ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Mạnh Cẩm.

Hầu phu nhân ôm thiên kim giả xinh xắn đáng yêu vào ngực, mười mấy cái hộp chất đống trước mắt nàng.

“Đây là đồ hồi môn của tổ mẫu con, mẫu thân cũng là sau khi sinh anh con mới nhận được. Mẫu thân không cho người khác, chỉ cho Như Nhi của ta.”

Mạnh Tuyết Như chu miệng một cái, nhào vào lòng ngực của Hầu phu nhân, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ lại vừa gian xảo:

“Biết là mẫu thân yêu con nhất mà! Như nhi yêu mẫu thân lắm!”

Thế tử Hầu phủ là Mạnh Vân Đình, vẻ mặt dịu dàng tiến về phía trước, dâng ra trân bảo của hắn:

“Anh trai không có đồ gia truyền như mẫu thân, chỉ có mã não ngũ sắc ngự tứ này thôi, anh trai đã cầu được từ trên tay của Tam Hoàng tử, ý nghĩa tất nhiên là khác nhau rất nhiều.”

Tam Hoàng tử ư?

Đứng hàng thứ ba, vậy thì là hắn không sai.

A, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 3



Hầu gia ngồi trên ghế cao đắc ý vuốt vuốt chòm râu: “Lễ vật của phụ thân cũng không kém đâu. Ta mặt dày cầu xin Thánh Thượng, đợi sau khi con cập kê sẽ sớm tứ hôn cho con với Tam Hoàng tử, cũng cho hòn ngọc quý trên tay ta được như ước nguyện.”

Mạnh Tuyết Như sáng đôi mắt lên, lại không quên dậm chân với Hầu gia: “Cha, xấu hổ chết đi được, trước mặt mọi người nói chuyện như vậy, con gái không để ý tới cha nữa!”

Mọi người bị trêu đến nỗi cười ha ha, trong lời nói đều là đường mật ngọt ngào.

Chỉ có trong thân thể của ta, vẫn còn mang theo mạnh cẩm lại bị chạm tới nỗi đau đớn.

Gió lạnh thổi tới, lạnh đến tận xương tuỷ, người không tự chủ được mà rùng mình một cái.

“Muội còn biết xấu hổ ư, không phải là quen không biết xấu hổ rồi à?”

“Anh trai là đồ xấu xa, mẫu thân, người mắng huynh ấy đi!”

“Được rồi được rồi, để mẫu thân mắng hắn. Vân Đình, chớ có bắt nạt em gái con. Phạt con ngày mai phải mang em con đi dạo phố, tiền đều do con trả.”

Mạnh Vân Đình kêu khổ thấu trời.

“Mẫu thân đây là khó xử người khác, mẹ không phải là không hiểu, tất cả tiền riêng của con đều tiêu trên người con mèo tham lam đó rồi.”

Mạnh Tuyết Như lè lưỡi làm mặt quỷ: “Xứng đáng, lêu lêu lêu.”

“Còn ta thì sao?” Tiếng cười ầm ĩ, ta cứ như thế đi ra ngoài, gây mất hứng cho tất cả.

“Cho ta cái gì?”

6.

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Trên mặt mọi người đều là vẻ không vui vì mất hứng.

Mạnh Vân Đình lạnh mặt liếc nhìn ta một cái: “Còn biết trở về sao. Tưởng là ngươi có cốt khí, thế mà cũng không chịu được mà biết lăn trở về.”

“Ngươi có biết là Tuyết Như vì ngươi rời nhà trốn đi mà lo lắng hãi hùng, không ăn không ngủ được hay không.”

“Dám tư bôn với người khác, ngươi thật sự quá vô liêm sỉ, hầu phủ đều mất hết mặt mũi vì ngươi rồi!”

Mạnh Tuyết Như thấy ta trở về thì sửng sốt một chút, lại nhanh chóng thu lại vẻ hận thù trên mặt.

Nàng ta cắn môi, hai mắt vẻ vô tội mà dâng lên hơi nước, túm lấy ống tay áo của Mộng Vân Đình, ấm ức thút thít:

“Anh trai, đừng nói như thế! Muội không trách tỉ tỉ, tuy rằng nàng đuổi muội ra khỏi phủ, hại ta thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng dù dao muội đã có được nhiều năm phú quý của hầu phủ như thế, muội thấy đủ rồi.

“Có lẽ việc tư bôn cũng là do bị người khác xúi giục, hiện giờ tỉ tỉ nhất định đã biết sai rồi.”

Tiện đà nhìn về phía ta, dáng vẻ như là thật lòng tốt với ta vậy: “Nếu tỷ tỷ đã trở lại, muội nghĩ, muội cũng nên trả lại tất cả những gì thuộc về tỉ tỉ lại cho tỉ tỉ.”

“Chỉ là tỉ tỉ, mấy ngày nay tỉ đi mà không từ biệt, khiến cho phụ thân mẫu thân buồn bã vô cùng, tỉ đừng quên xin lỗi song thân đó.”

Mạnh phu nhân hung hăng trợn mắt liếc nhìn ta một cái, cười lạnh cự tuyệt:

“Ta không chịu nổi.”

“Lần trước sau khi ngươi xin lỗi, lại đẩy Tuyết Như xuống nước.”

“Nếu xin lỗi ta lần này, không biết chừng ngay cả bộ xương già này cũng không còn.”

“Hơn nữa, mẹ chỉ có một đứa con gái là Tuyết Như thôi. Đừng lấy người khác ra để hại chết ta.”

Mạnh Tuyết Như nhìn về phía ta vẻ khó xử, chớp chớp đôi mắt to.

“Tỉ tỉ, tỉ mau nhận lỗi đi!”

Hầu gia thấy ta vẫn thờ ơ, lạnh lùng lại tức giận quát lên: “Còn không mau quỳ xuống!”

7.

Mặc dù ta chưa động đậy, nhưng thân thể lại theo bản năng truyền ra sự khổ sở và đau lòng.

Đó là Mạnh Cẩm, linh hồn của nàng cũng không còn nữa, thân thể vẫn còn đang khổ sở.

Nhìn thẳng mấy người, ta cho bọn họ cơ hội cuối cùng: “Nàng có, ta không thể có ư?”

“Ngươi cũng xứng so với Tuyết Như sao.” - Mạnh Vân Đình giận dữ.

“Một đứa con gái từ nơi thôn dã, không biết lễ nghĩa, năm lần bảy lượt làm mất mặt Hầu phủ, nếu không phải nhờ có Tuyết Như bảo vệ ngươi, ngươi đã sớm chết vạn lần rồi.”

“Cùng người khác tư bôn ư? Ai nói cho các ngươi thế?”

Mạnh Tuyết Như cắn răng, dáng vẻ ngây thơ không biết gì, đi một bước đến bên cạnh ta, vừa đi vừa nói chuyện: “Tỉ tỉ đừng sợ, nếu tỉ đã trở lại rồi, tất nhiên là người nhà sẽ vì tỉ giải quyết tốt hậu quả. Lá thư kia ta đã thay tỉ huỷ đi rồi. Chỉ cần tỉ ở trước mặt cha mẹ nhận sai, ở Hầu phủ tỉ vẫn là đại tiểu thư, người một nhà chúng ta vẫn hoà thuận như cũ.”

“Nhìn muội muội của ngươi xem, đến lúc này vẫn nói chuyện vì ngươi, thế mà ngươi lại không biết tốt xấu, lặp đi lặp lại hãm hại nàng nhiều lần, trách ta chiều chuộng nàng. Ngươi nói xem, có điểm nào của ngươi so được với nàng không?”

“Mẹ ngươi nói không sai, nếu không phải ngươi là con ruột của chúng ta, ta đã sớm ném cục bùn nhão như ngươi tới thôn trang rồi!”

“Cha mẹ chính là quá mềm lòng, tai hoạ như nàng không xứng làm con cháu Mạnh gia.”

“Mọi người đừng nói như thế, tỉ ấy sẽ buồn đó!”

Mạnh Tuyết Như thân mật mà ôm lấy cánh tay ta, ánh mắt trầm xuống, móng tay bén nhọn véo vào da của ta, “Tỉ thấy đúng không, tỉ tỉ.”

Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị ta đẩy ra, chuẩn bị thuận theo ngã về phía sau.

Nhưng ta vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nàng không cam lòng, thấp giọng kêu lên với ta:

“Không ngờ đã tiến bộ rồi, đồ hạ tiện nhà ngươi, sao không chết luôn ở bên ngoài.”

Kỹ xảo cấp thấp như vậy đã bức tử Mạnh Cẩm rồi ư?

Ta không khỏi cứng họng.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 4



“Nói như vậy, chuyện ta cùng người khác tư bôn, là từ miệng của ngươi nói ra phải không?”

Trong mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, trên mặt lại vô cùng ấm ức: “Tỉ tỉ là đang trách muội sao? Muội không phải cố ý…”

Răng rắc, cằm bị ta tiện tay bóp lại, “Thừa nhận là được, những cái khác không cần nói nhiều!”

Động tác quá nhanh, đợi khi nàng che cằm lại sợ hãi kêu hu hu, mọi người mới kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức, mọi người đều chen chúc tới, muốn bắt lấy ta.

Nhưng bà vú vì nàng đấu tranh anh dũng còn chưa kịp tới gần, đã bị ta dùng một chân đá gãy xương đùi, quỳ rạp xuống đất chỉ lo kêu khóc.

Cùng lúc đó, dao gặp đã để trên cổ Mạnh Tuyết Như đã bị phong bế huyệt đạo.

“Động đậy một chút xem!”

Có lẽ là giọng nói của ta quá nhẹ, khiến cho bọn họ nghĩ là ta không có can đảm đó, lại vẫn muốn tiến tới phía trước.

Rầm......

Cổ tay nhấc lên, gò má của Mạnh Tuyết Như xuất hiện một vết cắt dài một ngón tay, máu tươi đầm đìa.

“A, đau quá, cha mẹ, anh trai, Như Nhi đau quá, Như Nhi bị huỷ dung rồi, Như…”

“Kêu nữa!”

Nàng không dám kêu nữa, lỗ tai máu chảy đầm đìa bị ta cắt xuống, dẫm dưới chân.

Vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, hiện giờ đã đầy mặt co rúm cùng sợ hãi.

Mọi người bị ta ép lui về phía sau Hầu gia, chân ta mới dẫm lên người bà vú của Mạnh Tuyết Như đang lăn lộn dưới đất.

8.

“Nói mau, chủ nhân nhà ngươi bị ai đuổi ra khỏi phủ, rơi xuống nước thế nào?”

Bà ta đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cho dù đại tiểu thư có giết lão nô, lão nô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Là ngài không thể chấp nhận nổi nhị tiểu thư, không giết được nàng nên mới đuổi nàng ra khỏi phủ…”

“Nhị tiểu thư suýt chút nữa đã bị kẻ cắp bắt đi, hiện giờ trên đùi còn bị thương đó.”

Lại mạnh miệng rồi, thú vị lắm!

Mũi chân ta vừa nâng lên, Mạnh mẫu đã kêu lên tiếng: “Nghịch nữ, ngươi muốn lật trời hay sao? Còn không phải là muốn có quà hay sao? Ta đưa là được rồi.”

“Ngươi dám làm Như Nhi của ta bị thương, cả đời này ta sẽ không nhận ngươi, càng không muốn ngươi.”

Nàng thật là ồn ào, Mạnh Cẩm rất đau.

Rầm, khuyên tai của Mạnh Tuyết Như bị ta túm xuống, đồng thời ném thẳng vào đầu của Mạnh phu nhân.

Một kẻ thì bị sứt lỗ tai duy nhất còn lại.

Một kẻ là chủ mẫu đoan trang tự cao tự đại, đầu tóc rối tung, mặt tái nhợt, không còn chút dáng vẻ nào cả.

“Tiếp theo, ta sẽ đánh vào mắt của ngươi, có mắt không tròng giữ lại làm gì.”

Mạnh mẫu sợ hãi ngã ngồi xuống đất, không dám mở miệng nữa.

Những người khác cũng thấy được thủ đoạn của ta, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

9.

“Đã cho ngươi cơ hội, ngươi không quý trọng thì không trách được ta.”

Mũi đao dừng trên cổ tay của Ngô ma ma, thuận tay rạch một cái, gân tay của bà ta bị đứt rồi.

“Còn chưa nói thật hay sao?”

Nàng không dám lên tiếng, chỉ kêu lên ầm ĩ.

Ta xoa xoa lỗ tai đang tê dại, lại thêm một đao nữa, đâm thẳng vào phía trên tim phổi của nàng, thậm chí cố tình xoay chuôi dao.

Không chết được người, lại có thể đau đến nỗi sống không bằng chết.

Thậm chí, máu chảy ra thành dòng, khiến cho người khác kinh hãi đến nỗi không dám động đậy.

Những năm đó dốc sức bên cạnh Thẩm Xung, vì tìm kiếm tin tức cho hắn, ta đã nghiên cứu rất nhiều thủ đoạn tra tấn người ở địa lao.

Hôm nay dùng lên người một lão ma ma ở hậu viện, thật ra có chút đại tài tiểu dụng.

Nhưng mà, thủ đoạn không quan trọng cao hay thấp, chỉ cần có tác dụng là được.

Quả nhiên, mới được hai đao, Ngô ma ma đã đau đến nỗi đái ra quần, nàng đang định mở miệng, Mạnh Vân Đình lên tiếng: “Ngươi muốn gì chúng ta cho ngươi là được!”

“Là muốn viện của Tuyết Như, hay là nhận tổ quy tông, hay là hôn sự với Tam Hoàng tử?”

“Chỉ cần ngươi buông đao, chúng ta từ từ bàn bạc. Không cần giết người, nếu không anh trai cũng không giúp được ngươi!”

Hắn thao thao bất tuyệt, cắt ngang thẩm vấn của ta.

Ngọn lửa vô danh lập tức đốt cháy lên tới đỉnh, “Ngươi lại đây, ta sẽ nói với ngươi là ta muốn gì.”

Hắn do dự, cuối cùng vẫn tới đây.

“Ngươi…”

Đao từ phía sau hắn còn chưa tới, đã bị ta bóp chặt cổ, thuận tiện tát bùm bùm lên mặt hắn mười mấy cái.

Người bị ta ném xuống đất phun ra một ngụm máu, mới ngất đi, sau lưng trượt ra một con dao nhỏ.

“Ai cho ngươi nói nhiều, đồ ngu xuẩn chết cũng không đáng tiếc.”

Hầu gia đối mặt với ta đang mỉm cười, hận đến phát run, lại cũng không thể không vì tính mạng của con trai con gái mà nén giận.

Cắn răng, hắn ra lệnh: “Nghe lời nàng, không ai được nhúc nhích.”

Ta vừa lòng mà hướng về hắn cong cong khoé miệng, đồng thời chiếc dao găm lạnh băng vỗ về lên mặt Ngô ma ma: “Nói chưa?”

Nàng không dám mạnh miệng nữa.

Giống như đổ hạt đậu, nói ra tất cả những ấm ức mà Mạnh Cẩm phải chịu cùng với những âm mưu hãm hại nàng.

10.

Tiểu thư từ nông thôn trở về, vốn là không được người nhà yêu thích.

Ngày đầu tiên trở về phủ vì chọc cho tiểu thư giả khóc, nên bị nhốt vào trong viện nhỏ nhất để học quy củ.

Sau đó, lại làm vỡ trang sức ngự tứ của tiểu thư giả, bực bội vì người nhà vì viện nhỏ, thậm chí ghen ghét với tiểu thư giả vì được Tam Hoàng tử ưu ái mà đẩy nàng vào hồ.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 5



Cuối cùng, lấy thân phận tiểu thư thiên kim thật, đuổi tiểu thư giả ra khỏi Hầu phủ, nếu không phải là hầu phủ kịp tìm đến, tiểu thư giả kia sẽ bị huỷ trong tay hãn phỉ.

Trên đùi để lại một cái sẹo lớn bằng móng tay, đã khiến cho tất cả mọi người trong hầu phủ đuổi thiên kim thật ra khỏi phủ để ghi nhớ bài học này.

Thế mà nàng lại tức giận mà tư bôn với người khác.

“Đều là tiểu thư… không phải, đều là do nhị tiểu thư dặn dò.”

“Nàng không chịu nổi bản thân mình không có quan hệ huyết thống, bị đại tiểu thư chèn ép, cho nên nàng muốn đại tiểu thư phải chết.”

“Từ đầu tới cuối đều là âm mưu của nhị tiểu thư, đại tiểu thư chưa từng làm một việc ác nào.”

“Khi đại tiểu thư bị nhốt vào từ đường, nhị tiểu thư đòi đưa cơm, nhưng lại không đưa một bữa nào. Suốt một tháng trời, đại tiểu thư phải ăn cơm thừa canh cặn của người làm.”

“Đại tiểu thư chuẩn bị quà sinh nhật cho phu nhân là túi bình an mà nàng tự khâu từng đường kim mũi chỉ, không phải là cục đất do nhị tiểu thư tráo đổi.”

“Thuốc khi lão gia bị phong hàn, cũng là đại tiểu thư canh bếp lò để nấu, nhưng khi vào thư phòng lại bị ngăn cản, sau đó nhị tiểu thư bỏ thêm thuốc xổ để giá hoạ lên đầu đại tiểu thư.”

“Bức tranh của Thế tử, đại tiểu thư thật sự chỉ nhìn thoáng qua, không có chạm vào, chính là nhị tiểu thư đã tự mình huỷ, chỉ vì nàng có thể tiện vào thư phòng.”

Cấm túc, quỳ từ đường, bị đánh, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà tự sinh tự diệt.

Không ngờ Mạnh Cẩm lại chịu nhiều ấm ức ở trong nhà của mình như vậy.

Nàng chưa bao giờ hưởng thụ tình yêu, mang theo lòng tràn đầy mong chờ trở về nhà mình, lại phát hiện tình yêu nàng cầu mà không được đã sớm có người hưởng thụ thay nàng. Mà những người có quan hệ máu thịt huyết thống vốn nên yêu nàng bảo vệ nàng, lại cho nàng hận thù và ác ý.

Bị chính người nhà của mình ruồng bỏ, chán ghét, thậm chí là chèn ép và đuổi khỏi nhà.

Nàng bất lực đến mức nào chứ!

Ta thở dài, tiếp tục hỏi: “Việc ta tư bôn thì sao.”

Ngô ma ma run thân mình, sợ hãi nói: “Đại tiểu thư không tư bôn với người khác. Lão gia và phu nhân nhân lúc nhị tiểu thư rời khỏi nhà trốn đi, đuổi đại tiểu thư ra khỏi Hầu phủ, khiến cho nàng biết được sự gian nan của con gái khi không có người nhà chăm sóc. Nhị tiểu thư đã sớm mua hãn phỉ, muốn làm nhục đại tiểu thư.”

“Còn lá thư kia, là do Thuý Trúc viết, nàng biết bắt chước.”

Khi ánh mắt của ta chiếu vào người Thuý Trúc, nàng vô cùng sợ hãi.

Đao còn chưa giơ lên, nàng đã quỳ bùm bùm trước mặt ta, nói ra những lời chứng phù hợp với Ngô ma ma.

Thuận tiện, còn bổ sung thêm rất nhiều chi tiết.

Cuối cùng, nàng dập đầu như đảo tỏi: “Là nhị tiểu thư ép ta, chúng ta làm hạ nhân sao có thể không nghe.”

“Cầu xin đại tiểu thư tha mạng, cầu xin đại tiểu thư tha mạng.”

Ngươi xem, khi trên tay mình có cầm đao, tất cả mọi người sẽ phải thần phục đối với ngươi.

Mạnh Cẩm, ngươi là thiếu một cây đao.

Tội ác của Mạnh Tuyết Như đều ván đã đóng thuyền.

“Dẫn Mạnh Tuyết Như đi, dùng trọng hình!”

“Ai dám!”

11.

Gia đinh được ta cố tình thả chạy mời tới Tam Hoàng Tử Thẩm Dục Thần đang nổi giận đùng đùng.

Nói thế nào nhỉ, còn lâu mới thông minh bằng Thẩm Xung, ngay cả dung mạo cũng không kế thừa được ba phần của mẫu thân hắn.

Khi còn bé còn có chút đáng yêu, hiện giờ nhìn chỗ nào cũng đáng ghét.

“Còn có mặt mũi nhìn bổn hoàng từ ư, Mạnh Cẩm, ngươi quà là hạ tiện!”

Ôm lấy Mạnh Tuyết Như đã sớm vỡ vụn, hắn dưới sự bảo vệ của hộ vệ xung quanh, lải nhải kêu gào về phía ta:

“Trọng thương mệnh quan của triều đình cùng với hôn thê của ta, Mạnh Cẩm, ta thấy ngươi là bị điên rồi, muốn chết phải không!”

“Người đâu, bắt kẻ khốn nạn chồng chất tội ác này cho ta, đưa tới Đại Lý Tự nghiêm trị.”

“A? Bắt con gái của hầu phủ ở Hầu phủ, ngươi đã được bọn họ đồng ý chưa?”

Mặc dù biết được tất cả chân tướng, mặc dù biết được tất cả những ấm ức mà Mạnh Cẩm phải chịu, nhưng người Mạnh gia khi đối mặt với Tam Hoàng tử, bọn họ vẫn lựa chọn im lặng khi con gái và em gái của bọn họ bị Tam Hoàng tử làm khó.

Ấm ức của nữ nhi, làm sao quan trọng bằng tương lai và phú quý của Hầu phủ chứ.

Mạnh Cẩm à, bọn họ không đáng.

Đã cho bọn họ cơ hội rồi, hiện tại bọn họ phải tự nhận lấy nhân quả.

Tam Hoàng tử cười, dáng vẻ vênh váo tự đắc lại cực kỳ giống người kia: “Bổn hoàng tử nói ngươi không phải là tiểu thư Mạnh gia, ai dám nói ngươi là.”

Hầu gia rũ mắt, dáng vẻ chẳng liên quan tới mình.

Hầu phu nhân ngập ngừng một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Chỉ có Mạnh Vân Đình, một thân đầy vết thương, hung tợn nói: “Giết nàng! Ta chỉ có một em gái là Tuyết Như thôi!”

Tam Hoàng tử ra vẻ: “Ngươi nhìn xem, không có ai bảo vệ ngươi!”, từ trên cao nhìn xuống ta.

“Ngươi cho rằng gây tổn thương tới Tuyết Như rồi thì có thể gả cho ta sao? Nằm mơ!”

“Hiện giờ Mạnh gia không cần ngươi, ta lại muốn cho ngươi sống không bằng chết để bồi tội cho Tuyết Như.”

“Ngươi nếu thức thời, hãy tự sát trước mặt Tuyết Như, ta miễn cưỡng cho ngươi chết toàn thây.”
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 6



Ta ngược lại hít một hơi lạnh:

“Tam Hoàng tử vì làm sứ giả hộ hoa, dù biết rõ chân tướng như thế nào cũng muốn tổn hại vương pháp, ép ta phải chết sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời:

“Tuyết Như tính kế ngươi chỗ nào, trước nay chỉ có ngươi điên cuồng đến hầu phủ tuỳ ý giết người thôi”

“Chẳng qua Tuyết Như ngăn trở ngươi phát điên, bị ngươi huỷ đi dung mạo. Mạnh đại nhân vì khuyên ngươi hướng thiện, lại bị ngươi đánh rớt răng.”

“Chân tướng, chỉ có như thế mà thôi.”

Hắn có thể trước công chúng đổi trắng thay đen như vậy, ta an tâm rồi.

Thấy ta cười một cách bình tĩnh, hắn vung tay lên

“Người đâu, đưa đi Đại Lý Tự, dựa theo lý do của bổn hoàng tử nói với đại lý tự khanh, lệnh cho hắn thẩm tra thật kỹ.”

“Chỉ sợ là thần, bất lực.”

Đại lý tự khanh, từ chỗ tối đi tới.

Chỉ tiếc là, hắn dừng ở bên cạnh ta..

Ta cười, lạnh băng đến cực điểm:

“Thật ngại quá, phụng chỉ tra án. Mọi người ở đây, đổi trắng thay đen muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, tất cả đều nhốt vào địa lao.”

12.

“Ngươi giỏi lắm, lấy đao của trẫm, giết con trai của trẫm.”

Thiên tử Thẩm xung mặc kệ con trai Tam hoàng Tử bên ngoài Dưỡng Tâm Điện quỳ không dậy nổi, tới chất vấn ta vì sao chỉ là muốn trút giận mà thôi, không ngờ lại kéo con hắn xuống.

Hiện giờ Thẩm xung bình thản hơn rất nhiều, so với hắn trước kia đã từng mạnh mẽ và sắc bén, giống như hai người khác nhau.

Trước kia, trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, hiện giờ hắn chỉ lo an ổn cho tiền triều hậu cung, trở nên ba phải vô cùng.

Ta không hài lòng, cho nên dựa vào trên ghế nằm híp mắt phơi nắng, một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn.

Không giằng co nổ, hắn lại duỗi tay cọ lên mặt ta.

“Nàng đó nha, tính tình này lại càng giống nàng ấy.”

Khi Hoàng Đế đến chùa Hộ Quốc thăm Thái Hậu, nhất kiến chung tình với Như Phi, chính là ta.

Như Phi, Như phi, phi tử như hắn mong muốn.

Thật là buồn cười, ta là thế thân của chính mình.

Rốt cuộc, mặc dù ai cũng không thể tưởng tượng được, hiện giờ Mạnh Cẩm chính là ánh trăng sáng đã chết nhiều năm của Thẩm Xung, Vân Đường.

Bắt chước bản thân mình, muốn giống bao nhiêu thì giống bấy nhiêu.

Vì thế, Thẩm Xung khi bị ta dùng một kiếm đánh xuống ngựa, khi ta dẫm lên xương bả vai định bóp cổ hắn, hắn tìm được bóng dáng cố nhân trên đao của ta, trong thần thái của ta.

Hắn muốn phong ta, một người trong mắt không coi ai ra gì, làm Như Phi.

Điều kiện ta đưa ra là muốn hắn thay ta giết thiên kim giả, báo thù rửa hận.

Hắn đã không còn vẻ hung ác trước kia, cũng không muốn nhúng tay vào hậu viện của đại thần.

Chỉ là chỉ cho ta Đại lý tự khanh cùng với Ngũ công công Tổng quản cho ta, có thể đưa ác nhân ra công lý hay không, tất cả đều phải dựa vào thủ đoạn của ta.

Trong thời kỳ khác thường thì không thể thiếu được thủ đoạn mạnh mẽ.

Đây vẫn chính là ý của Thẩm Xung lúc mười tám tuổi.

Vì thế, ta đã chọn cách huyết tinh, nghiêm hình bức cung.

Có Đại lý tự khanh đích thân tới hiện trường, chứng cứ phạm tội không hề có lỗ hổng, bọn họ đều phải nhận.

Thế mà lại xuất hiện Tam Hoàng tử, muốn giận dữ vì hồng nhan, khiến cho ta trở thành ma chết oan.

Thẩm Xung muốn bảo vệ con trai, ta lại cố tình muốn xả giận, chúng ta giằng co mãi chưa kết thúc.

“Khi còn bé hắn bị bệnh thiếu chút nữa thì chết, Hoàng Hậu cưng chiều quá đáng, chiều đến nỗi hắn không biết trời cao đất dày, khiến trẫm vô cùng thất vọng.”

Ta cười lanh: “Một câu thất vọng rồi thôi ư?”

Thẩm Xung lộ vẻ mặt không vui.

Ta cố tình không lui bước chút nào mà ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn.

Trong vẻ hài hước lại mang theo vẻ khiêu khích hùng hổ doạ người, là chính miệng hắn nói với Vân Đường, là dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.

Hắn bị thần thái này bức lui, đang định mở miệng….

“Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”

Ánh mắt ta sáng lên, là Chu Huân, đã lâu không gặp.

Trăm phương ngàn kế muốn kéo Tam Hoàng tử xuống, chính là muốn tặng quà gặp mặt cho ngươi.

13.

Nàng vẫn giống như trước kia, mang theo dáng vẻ nữ nhi thế gia đoan trang hiền lương.

Chỉ là khi nhìn thấy ta và đao của ta, đuôi mắt nhảy lên.

Lại nhìn thẳng và quỳ gối trước mặt Thẩm Xung: “Tam Hoàng tử còn nhỏ, không chịu nổi bị hãm hại và xúi giục của kẻ gian mới nhất thời tức giận, làm ra chuyện hồ đồ thế này.”

“Không thực hiện được trách nhiệm của trung cung, dạy ra một kẻ ngốc, thần thiếp không thể thoái thác tội của mình, bỏ mũ thỉnh tội, thần thiếp tự thỉnh vào lãnh cung để chịu trách phạt.

Ma ma bên cạnh vội vàng quỳ xuống.

“Sức khoẻ của nương nương không tốt, vừa mới xuống giường đã mang theo Tam Hoàng tử tới chịu đòn nhận tội. Xin bệ hạ thứ tội, nương nương không thể vào lãnh cung.”

Nếu là trung cung bị liên luỵ, vậy thì động vào gốc rễ của quốc gia rồi.

Không nói cái khác, tam triều nguyên lão Chu thị nhất tộc sẽ không chịu chấp nhận.

Trên triều đình sẽ không tránh khỏi phân tranh.

Mà thẩm Xung ghét nhất là nhóm lão thất phu ồn ào không dứt trên triều đình.

Khi còn trẻ, Chu Huân cũng giống nàng, thích đi đường vòng

Nhưng nàng lại tưởng bở.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 7



“Ma ma tới đây có phải là nói nhiều quá không? Chỗ của bệ hạ ngươi có quyền được lên tiếng hay sao?”

Lý ma ma cùng với Hoàng Hậu đều trắng mặt lại.

Ta lại liếc nhìn Thẩm Xung: “Ngươi cũng tìm cho ta một cái miệng như thế đi, sau này những lời khó nghe đều để người khác nói, ta chỉ nói những gì ngươi thích nghe, được không?”

Hoàng Hậu đỏ mặt vì bị vạch trần, ý cười đoan trang cứng lại trên mặt.

Ma ma lắm miệng bị Ngũ công công kéo ra ngoài, tiếng vả miệng truyền tới, trên mặt Chu Huân đóng thành băng.

Sự hận thù của nàng đảo qua trên mặt ta, ta lại không để ý chút nào mà đá chân Thẩm Xung ở phía dưới bàn: “Kẻ gian là ai? Là ta ư? Hay là thiên kim giả đáng chết kia?”

Tiếc không phạt con trai, vậy thì phạt thiên kim giả đi.

Lấy lui mà cầu được, đối với ai cũng tốt.

Thẩm Xung rõ ràng là ta đã chịu thoái nhượng, khuôn mặt âm trầm tức khắc giống như tuyết tan mùa xuân.

“Nàng là ái phi của trẫm, nếu nàng cũng trở thành kẻ gian, thế thì chẳng phải trẫm là hôn quân sao.”

“Ý của hoàng hậu là, con gái Mạnh gia âm ngoan độc ác, lợi dụng con trai của trẫm, còn muốn giết ái phi của trẫm, quả thực tội không thể tha, trẫm phạt nàng…”

“Phụ hoàng không thể!”

Khoé miêng ta cong lên, đúng là đồ ngu xuẩn.

14.

Thẩm Dục Thần đang quỳ gối bên ngoài điện chịu đòn nhận tội, vừa nghe thấy Mạnh Tuyết Như bị phạt, lại xông vào nội điện của ta.

Không có quy củ, ngu không ai bằng, lại đúng ý ta.

“Làm càn!”

Chu Huân tát một cái tát lên mặt Tam Hoàng tử.

“Nếu bổn cung không nghiêm trị, không biết ngươi sẽ bị kẻ gian mê hoặc thành dáng vẻ gì.”

“Vốn chính là tai hoạ thay mận đổi đào lừa gạt Thánh Thượng, lại suýt chút nữa hại tính mạng của Như Phi, thưởng cho nàng một chén rượu độc cũng coi như cho nàng thể diện.”

Hoàng Thượng vì để lại đường sống cho con mình, đẩy Mạnh Tuyết Như ra chắn đao.

Tất nhiên Hoàng Hậu thấy thế mà vui mừng, thuận nước đẩy thuyền lấy tính mạng của Mạnh Tuyết Như, bảo toàn nhi tử.

Nhưng Tam Hoàng tử lại không biết tốt xấu, trực tiếp quỳ xuống:

“Mẫu hậu, nhi thần thật lòng đối với Tuyết Như, nàng vô cùng thuần khiết thiện lương, không phải người biết làm điều ác.”

Nói rồi liếc nhìn ta một cái, giọng nói yếu đi ba phần:

“Chẳng qua bị người khác hãm hại mà thôi, hiện giờ đã bị huỷ dung rồi, thật là đáng thương. Mẫu hậu quý là trung cung, nên làm chủ cho nữ nhân yếu đuối đáng thương như vậy.”

Thẩm Xung nhắm mắt thật chặt.

Chu Huân lại càng bị tức giận đến nỗi hận không thể ngất xỉu tại chỗ.

Ta chủ động giải vây cho nàng:

“Nếu Tam Hoàng tử không tin, để hắn tự vào Đại Lý tự xem đi chẳng phải là sẽ biết hay sao. Chẳng qua chết cũng để cho nữ nhi Mạnh gia chết một cách rõ ràng, không bằng thẩm tra tất cả đi!

Chu Huân luống cuống.

Vào Đại lý tự xem hình, tất cả đều là máu thịt lẫn lộn

Mạnh Tuyết Như bị đưa vào đó, chính là sống không bằng chết.

Đúng vậy, cho dù chết ta cũng không cho nàng chết một cách vui vẻ.

Lăn giường đinh, chạm sắt nung đỏ, cắt tai cắt ngón tay, nhốt vào ổ rắn…

72 hình phạt, hết cả năm tầng ngầm.

Cũng không biết Mạnh Tuyết Như có thể kiên trì tới tầng mấy.

Ấm ức của Mạnh Cẩm, tất cả đều trả bằng khổ hình từng tầng từng tầng một dành cho nàng, nợ máu phải trả bằng máu.

Chu Huân luyến tiếc nhìn đứa nhỏ mình bảo vệ trong lòng lớn lên phải thấy trường hợp như vậy.

Nàng đánh rơi mặt nạ đoan trang cẩn thận, đau khổ cầu xin.

Nhưng ta đã lui một bước rồi, làm sao Thẩm Xung có thể ép ta một lần nữa.

“Nếu tiếp tục bảo vệ hắn, dáng vẻ không đứng dậy nổi như thế, chỉ xứng cút đi đất phong khai khẩn đất hoang thôi.”

“Có thời gian quỳ cầu xin trẫm, không bằng nghiêm túc dạy dỗ nhi tử không nên thân kia của ngươi!”

Chu Huân dù sao cũng là vợ cả, vẫn luôn được Thẩm Xung tôn trọng, lần đầu tiên bị răn dạy nói nặng lời như thế, nàng mất hết mặt mũi, làm sao có thể tiếp tục tìm xúi quẩy chứ.

Tam Hoàng tử vẫn bị Hoàng Đế đưa đi Đại lý tự.

“Trẫm cũng coi như giải hận cho nàng rồi, đã vừa lòng chưa?”

Thẩm Xung lạnh mặt lườm ta, mày nhíu lại rất sâu vẻ không vui.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy người ngã trên án kỷ, giống như Vân Đường mười lăm tuổi, không lớn không nhỏ mà cưỡi lên người hắn:

“Tuy không vừa lòng lắm, nhưng vì ngài bảo vệ ta, nên ta cũng muốn làm ngài vừa lòng.”

Mấy trò vặt của Vân Đường ta nắm chặt lấy, gãi đúng chỗ ngứa, năm phần tương tự, lại không đủ tận hứng.

Mỗi khi làm Thẩm Xung thoả mãn, lại trước sau thiếu một chút nữa.

Hắn giống như được ước nguyện, rồi lại ruột gan cồn cào vì vẫn thiếu chút gì đó.

Đối với ta, đối với Vân Đường, lại càng nhớ thương.

15.

Không tới ba ngày, Tam Hoàng tử lúc trước khí phách hăng hái đã bị bệnh.

Cũng đúng, nhìn người trong lòng trước mắt mình bị cắt ngón trỏ, lột da, cuối cùng trở thành một cái giá máu thịt lẫn lộn, vẫn nhỏ máu ngượng ngùng mà duỗi tay với hắn: “Thần ca ca cứu mạng”, Tam Hoàng tử lớn lên trong nhà ấm làm sao có thể không sợ chứ.

Nhưng mà cố tình, khi Mạnh Tuyết Như chết, lại nói một câu với Tam Hoàng tử: “Sống không thể làm bạn, chết rồi ta sẽ vẫn ở bên cạnh chàng.”

Dáng vẻ ma quỷ máu thịt lẫn lộn như thế, khiến cho Tam Hoàng tử sợ tới mức chân tay mềm nhũn.

Hắn lập tức sai người đem kẻ này nghiền xương thành tro, ném vào nước sông cho xong chuyện.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 8



Mặc dù như vậy, Tam Hoàng tử vẫn bị sốt cao, Thái y cũng bị mời đến ba lần.

Thái y nói là do quá mức kinh sợ mà ảnh hưởng đến tinh thần.

Không có ai biết, đêm đó trên con dao vạch mặt của Mạnh Tuyết Như có độc, khi Tam Hoàng tử ôm nàng sẽ bị dính vào.

Khi kinh sợ quá mức, tinh thần không ổn định sẽ bị ảo tưởng tâm thần.

Tất cả chẳng qua là mưu kế của ta.

Khi hắn suốt ngày nghi thần nghi quỷ, ta cũng không quên mẫu hậu của hắn.

Ngày hôm ấy khi cung nhân thất trách bỏ Hoàng tử vào nội điện, ta giết vài nội ứng của Chu Huân.

Danh sách người chết dính máu đưa tới trước mặt Chu Huân, nghe nói nàng tức giận đến nỗi mặt tái xanh tái xám.

Nàng không vui, ta lại vui.

Đêm hôm đó, ta sai người đưa quần áo dính máu chịu hình của Mạnh Tuyết Như tới Hầu phủ: “Hầu phủ nhớ thương con gái đến sốt ruột, bổn cung thưởng cho bọn họ đồ vật để nhớ thương.”

Nghe nói, Hầu phu nhân cấp hoả công tâm bị phun ra máu, trở thành trò cười trước người khác, Hầu phủ bị loạn thành một nùi.

Ngồi xếp bằng cắn hạt dưa, Thẩm Xung không nhịn được mà thở vắn than dài: “Nhi tử của trẫm thế mà lại vô dụng như vậy, thật sự còn cảm thấy xấu hổ hơn cả giết trẫm đi!”

Ta đưa mắt ra hiệu, lời này được truyền khắp cung điện.

Đặc biệt là Vị Ương Cung, nghe được nhiều nhất.

Chu Huân ở Vị Ương Cung đã tức giận vô cùng.

Một Đáp ứng nho nhỏ tới thỉnh an nàng, vì đeo một đoá hoa tường vi màu đỏ, bị nàng tìm cớ phạt quỳ.

Hoàng Hậu nương nương rộng lượng thiện lương của các ngươi đã sắp lộ ra cái đuôi xấu xí của nàng rồi.

Chẳng qua là lễ gặp mặt thôi, trò vui còn ở phía sau.

16.

Thẩm Xung liều mạng tìm kiếm bóng dáng của Vân Đường trên người ta, tham luyến phần không sợ hãi trên người ta, hắn giống như ở luôn trong cung của ta.

Ân sủng của hắn, thiên vị của hăn, tâm tư của hắn, đều cho ta.

Khi đ*ng t*nh, hắn cắn lỗ tai của ta, gọi một tiếng Vân Đường.

Ta nắm lấy cằm của hắn, buộc hắn phải nhìn rõ khuôn mặt ta.

“Thần thiếp là Như Phi, là bé gái mồ côi A Như.”

Hắn chống lên trán ta, cười cười tự giễu:

“Đúng thế, nàng ấy đâu có nghe lời như nàng. Nếu Chu Huân dám gọi nàng ấy là kẻ gian, nàng sẽ dám trước mặt trẫm tát Chu Huân một cái.”

Ta không có ương ngạnh như thế.

Lần mà ta tát Chu Huân, là bởi vì nàng chỉ tay vào cái bụng đang phồng lên của ta, cười độc ác mà dùng răng nanh sẽ rách ta:

“Ngươi đã giết rất nhiều người, ta không tin sẽ không báo ứng trên người nhi tử của ngươi. Có thì đã sao, không sinh được, sinh rồi thành cái dạng gì ai mà biết được.”

Nhưng hậu quả tát nàng một cái là ta bị Hoàng Hậu phạt quỳ nửa ngày, sẩy thai.

Rất lâu sau ta mới biết, ngày ấy nàng nhảy múa trước mặt ta, trên người đã mang theo thuốc hoạt huyết.

Con của ta chết vì bị nàng tính kế, con trai của nàng đừng mong được sống an bình.

Bảo vệ được lúc đó thì đã làm sao, cuối cùng vẫn bị huỷ trên tay ta.

Nhìn khuôn mặt sắc bén của Thẩm Xung, ta lại không tìm thấy bóng dáng của hắn trước kia.

“Vậy còn nàng thì sao? Chạy đi đâu rồi?”

Cơ thể Thẩm Xung cứng đờ, tự nhiên rút tay từ dưới gối của ta ra, xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói một câu: “Đêm khuya rồi, ngủ đi!”

Ta không ngủ được, ta nhớ em trai ta.

17.

Khi Thẩm Xung mang theo mật tin của ta trăm dặm cứu giá, ta bị anh trai của Chu Huân mang binh tới vây trong vương phủ.

Chu Huân đè em trai của ta trước người, ép ta phải chịu trói.

“Loạn thần tặc tử, ngươi chết hay hắn chết, chọn một cái!”

Vân gia bị oan, mãn môn bị huỷ diệt, chỉ còn lại hai chị em chúng ta.

Ta đổ máu bán mạng cho Thẩm Xung, chỉ vì một ngày kia giải oan cho Vân gia, thứ hai là để em trai có thể sống tốt.

Hắn mới bảy tuổi, chỉ lớn hơn Thẩm Dục Thần ba tuổi mà thôi.

Khi Thẩm Dục Thần được yêu thương che chở như tròng mắt, không biết khó khăn là gì, hắn đã lập chí hướng, vỡ đầu chảy máu lật lại bản án cho Vân gia.

Muốn cố gắng học hành thi cử nhập sĩ, chống lưng cho tỉ tỉ là ta đây.

Ngay cả khi trở thành tù nhân dưới đao của Chu Huân, hắn cũng không sợ hãi chút nào mà nói với ta.

“Tỉ tỉ, tỉ đã làm đủ nhiều cho đệ và Vân gia rồi. Tỉ không đi thì đệ cũng không sống một mình”

Anh trai của Chu Huân đạp một chân vào phía sau lưng em trai ta, xương cốt đứt gãy, giọng nói dường như dẫm nát ta.

“Nàng đi rồi, ta sẽ lột da rút gân ngươi, treo lên thành thị chúng.”

Thấy ta chậm chạp không có ném đao trên tay xuống, đôi tay của em trai ta bị ép sau lưng, bị hắn vặn gãy.

Một đứa trẻ bảy tuổi, đau đến nỗi mặt không còn chút máu nào, vẫn miễn cưỡng nhìn ta cười: “Tỉ tỉ, không đau đâu, đệ là đàn ông, đệ chịu được!”

Răng rắc, chân của em trai ta bị dẫm gãy.

Khi mũi đao của Chu Huân muốn chọc vào đôi mắt của ta, ta ném đao trên tay.

Nhưng một thanh kiếm lại xỏ qua ngực ta từ phía sau, lại là tỉ muội mà ta một đường bảo vệ.

Người kia, hiện giờ vẫn ở trong hoàng cung, lặng yên không một tiếng động mà hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng.

Mệnh của nàng, cũng nên trả cho ta thôi!
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 9



18.

Tháng thứ hai ta vào cung, trong cung tổ chức yến tiệc mùa thu.

Ta bị Thẩm Xung kéo tay, ngồi bên người hắn.

Chu Huân vẫn cố gắng chống giữ ngạo khí, đã sớm hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nhân dịp Thẩm Xung cùng các đại thần đối ẩm, ta lặng lẽ đổi rượu thành nước, sau đó khiêu khích, sờ lên bụng.

Ta hả, có thai rồi.

Chu Huân nắm chặt chén rượu, tay trắng nhợt.

Rượu xong ba tuần, ta chủ động đưa ra ý kiến muốn ra ngoài một chút.

Thẩm xung chỉ nói ta phải cẩn thận.

Ta vỗ đao trên người: “Có nó rồi, yên tâm đi!”

Đã lâu chưa mở Hàm Phúc Cung, ta mở cửa.

Trinh Tần ru rú trong nhà đã sớm đứng dưới ánh trăng chờ ta.

Khi vừa nhìn thấy ta, nàng vội chạy tới: “Bọn họ còn sống không? Đến tột cung ngươi muốn gì?”

Ta lạnh nhạt đẩy tay nàng ra: “Quý xuống!”

Sắc mặt nàng cứng đờ.

Thấy sắc mặt lạnh băng của ta, một lúc lâu sau, nàng mới yếu đuối quỳ xuống: “Thỉnh an nương nương.”

Ta không cho đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, ngồi trước mặt nàng: “Hàm Phúc Cung này, sao bằng viện hoa lệ trước kia của ngươi. Sao thế, Chu Huân đối với ngươi không tốt sao?”

Nàng chua xót mà kéo khoé miệng: “Ta chẳng qua là một quân cờ mà thôi, không có con nối dõi bên cạnh, hiện giờ đã là kết cục tốt nhất.”

“Nàng đến tột cùng muốn làm gì ta? Ta chỉ muốn biết người nhà của ta có còn sống không thôi?”

Ta không đáp lời nào, chỉ ném xuống một túi thuốc:

“Gần đây đi dạo thật nhiều trong cung của Hoàng Hậu, là chị em tốt của nhau, con trai bảo bối của nàng ta bị bệnh đến nỗi cung yến cũng không dậy nổi, sao thiếu được mấy lời an ủi của ngươi.”

Ánh mắt của nàng dừng lại rất lâu ở túi thuốc kia.

Cuối cùng vẫn run rẩy chộp lên tay con đường chết này.

“Như thế, ngươi có thể thả mẹ và em trai ta không?”

Ta đứng dậy đi: “Ngươi không có tư cách hỏi.”

Có uy h**p lưu lại trong tay người khác, nàng có tư cách gì để cò kè mặc cả đâu.

Năm đó, thư của em trai ta chỉ có nàng từng nhìn thấy, người bán đứng chúng ta cũng chỉ có nàng, Tống Trinh Nhi.

Nợ máu trả bằng máu, nàng dựa vào cái gì cho rằng, nàng có tư cách cùng ra điều kiện với ta.

Kể từ khi ta đưa cho nàng tín vật của mẹ và em trai nàng, đã chắc chắn là trước khi nàng chết sẽ khó có thể yên lành rồi, không ngày nào là không hoảng hốt sợ hãi.

Trên đường trở về cung yến, ta bị Thần Phi ngăn lại, nàng cười nhìn mặt của ta: “Ngươi rất giống một vị cố nhân.”

Ta trợn mắt: “Ồ, ta biết. Ngày bệ hạ cầu xin ta làm phi tử của hắn đã nói, thế thân của ánh trăng sáng mà thôi. Không phải cũng là phi tử kim tôn ngọc quý, áo cơm vô ưu, ta còn làm ra vẻ cái gì.”

Sắc mặt nàng trắng bệch, lời châm ngòi ly gián thiếu chút nữa làm nàng nghẹn chết.

“Sắp tới là thời cơ rất tốt để Nhị Hoàng tử lộ mặt, ngươi không nên thừa cơ mà làm sao?”

“Hoàng thượng thật là đau đầu, nhi tử của mình không có đứa nào nên thân, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ lại không chờ được nữa.”

“So với Hoàng Hậu giả mù sa mưa, thật ra ta cảm thấy ngươi thân thiết hơn nhiều!”

Mắt của Thần phi sáng rực lên, dịu dàng cầm tay của ta.

19.

Tam Hoàng tử bị bệnh, Nhị hoàng tử khí phách hăng hái lộ mặt trên triều đình.

Ta đã từng rất thích mẹ của hắn.

Nhu nhược yếu đuối, luôn luôn cười dịu dàng, đi theo phía sau ta gọi tỉ tỉ tỉ tỉ.

Suy nghĩ của nàng tỉ mỉ cẩn thận, cũng dịu dàng ngoan ngoãn.

Khi ta mang theo một thân đầy máu hồi phủ, nàng thường đứng ở hành lang, chờ ở đó rửa mặt chải đầu bôi thuốc.

Trong vương phủ ta tin tưởng nhất là hai người, một người là Vạn Quỳn ta một tay mang tới, một là Tống Trinh Nhi ta nhặt được từ đống xác chết.

Nhưng cuối cùng, Tống Trinh Nhi lấy ta ra uy h**p đổi lấy phú quý, hiện giờ là Trinh Tần.

Vạn Quỳnh là người đâm kiếm vào sau lưng ta, bảo vệ mẫu tử bình an, sau này được phong Thần Phi.

Các nàng, không ai trốn thoát được hết.

Hiện giờ Tam Hoàng tử sắp suy tàn, Thần Phi ẩn nhẫn nhiều năm, khi ta báo tin tức cho nàng, cuối cùng cũng lộ mặt.

Trên triều đình, Nhị hoàng tử không ngừng thu mua nhân tâm, ép cho Tam Hoàng tử không thể động đậy.

Hậu cung, Thần phi công nhiên giao hảo với ta, đánh cho Hoàng Hậu trở tay không kịp.

“Đa tạ chứng cứ của muội muội, hiện giờ Chu thượng thư hãm sâu vào vụ án tham ô kết bè kết cánh, lại khó bứt ra, muốn trở thành chỗ dựa của Tam hoàng tử, cũng hữu tâm vô lực.”

Thấy ta không có đáp lại, nàng lại nói bóng nói gió:

“Chỉ tiếc, rốt cuộc hắn thật sự mạnh miệng, nhất định không khai ra Tam hoàng tử.”

Ta liếc xéo nàng một cái:

“Có chứng cứ hay không thật ra không quan trọng, đạo lý lời nói đáng sợ, Nhị hoàng tử hiểu, cùng lắm thì chính là, tạo thế.”

Ta nhớ tới hôm nay là ngày ăn thịt, đứng dậy đi tới Kỳ Phúc Điện.

Khoé miệng của Thần Phi nháy mắt thu lại, âm lãnh như rắn độc, dính vào sau lưng ta.

Muốn mượn đao giết người ư? Ai là ai đao còn không chắc đâu.
 
Back
Top Bottom