Trong căn phòng tối tăm, Đường Ninh nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, khẽ xoay người rồi với tay lấy chiếc đồng hồ đầu giường.
Cô liếc nhìn, thấy bây giờ đã 1 giờ 18 phút rạng sáng.
Đã hơn hai tiếng trôi qua kể từ khi Tần Việt bế cô vào phòng.Tần Minh Vũ đã gọi điện cho cô từ sớm, nói với cô rằng đêm nay anh phải tăng ca và sẽ không về nhà.Đường Ninh nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, không ngừng xoay người từ bên này sang bên kia, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.Đầu óc cô lúc này rất tỉnh táo và hưng phấn.
Khuôn mặt của Tần Việt thoáng hiện lên trong suy nghĩ cô, lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Một giây sau, hình ảnh của anh trong quá khứ lại hiện về, nụ cười tươi tắn, ấm áp như ngày nào.Dù vậy nhưng cô vẫn không thể chợp mắt.
Đường Ninh đành bắt đầu nhớ lại những lần gặp gỡ giữa cô và Tần Việt trong quá khứ.Khi đó, cô mới 19 tuổi, lúc đó cô đi học rất sớm và đang là cô sinh viên năm thứ hai tại khoa Luật của Đại học B.Trong viện tổ chức một buổi giao lưu học thuật, mời ba giảng viên nổi tiếng trong ngành, và Tần Việt đương nhiên cũng có mặt.
Hầu hết mọi người trong viện đều tham gia, Đường Ninh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Cô còn là tình nguyện viên, đảm nhận nhiệm vụ hướng dẫn đường trước và sau sự kiện.Buổi giao lưu kéo dài suốt bốn ngày rưỡi.
Sau khi ngày đầu tiên kết thúc, mọi người cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn.
Các tình nguyện viên đều hoàn thành công việc của mình và được viện trưởng giữ lại để ăn chung.
Trên bàn ăn, không khí sôi động và rất náo nhiệt tuy nhiên vì số lượng người quá đông, bữa ăn phải chia thành ba bàn lớn nối tiếp nhau.Những bạn sinh viên khác chỉ có thể ngồi vào những chỗ trống còn lại trên bàn, không có quyền lựa chọn vị trí ngồi.
Đường Ninh tất nhiên cũng vậy, khi cô đến hầu hết các chỗ đã đầy kín người.Viện trưởng nhìn thấy cô, ông vẫy tay gọi và người ngồi cạnh ông liền nhường lại một chỗ: "Ninh Ninh, em ngồi đây nhé."
Viện trưởng là bạn cũ lâu năm của ba cô vì thế ở trên trường ông cũng dành cho cô sự quan tâm và chiếu cố một chút.Khi Đường Ninh ngồi xuống, viện trưởng cười, rồi quay sang Tần Việt ngồi đối diện: "Đây là Đường Ninh, là sinh viên của trường này, em ấy rất siêng năng và nỗ lực, thành tích chuyên ngành của em ấy cũng rất xuất sắc."
Tần Việt nhìn cô một cách sâu lắng.
Sau vài ly rượu, anh không còn giữ vẻ nghiêm nghị như lúc trước, mà trông có phần nhẹ nhàng, tựa như những cơn gió xuân thoảng qua.
Đôi mắt anh sâu thẳm, thoáng hiện một tia sáng, và anh khẽ mỉm cười với cô.Trong khoảnh khắc đó, Đường Ninh cảm thấy như bị ánh mắt ấy cuốn hút, không thể thoát ra.
Sau này, cô mới biết, anh lớn hơn cô tận hai mươi tuổi.Tuy vậy, Tần Việt lại trông trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng lứa.
Từ thần thái đến diện mạo, anh tỏa ra một vẻ nam tính, trưởng thành, chín chắn, hoàn toàn không giống những người đàn ông trung niên, bóng bẩy mà cô đã từng được gặp trước đây.Trong những ngày sau đó, Đường Ninh luôn cố ý tìm kiếm cơ hội để ngồi cùng bàn với Tần Việt.
Cô thích nghe anh nói, và thích lặng lẽ quan sát mọi hành động của anh.
Dù anh không nói nhiều, nhưng mỗi lời anh thốt ra đều trúng vào điểm mấu chốt và những câu nói đùa ngẫu nhiên của anh luôn khiến người khác cảm thấy ấm áp, dễ gần.Đường Ninh thường xuyên tận dụng những cơ hội để hỏi anh về các vấn đề trong học tập, và anh luôn kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi.
Cô làm bài tập rất chăm chỉ, thành tích học tập vẫn luôn xuất sắc.
Mỗi khi hỏi anh, cô không chỉ nhận được câu trả lời, mà còn như mở ra một cánh cửa mới, rồi lại ngẩng lên với ánh mắt lấp lánh, chờ đợi anh nhận xét cô có đúng không.Ở độ tuổi của cô, đầy nhiệt huyết và ngây thơ, cô đã dũng cảm và khiêm tốn, lấy lý do hỏi bài để xin thêm thông tin, thậm chí là chủ động xin kết bạn với anh qua WeChat.Cô gái xinh đẹp và tự tin như vậy luôn dễ dàng tạo được thiện cảm đối với người khác.
Tần Việt rất thích sự thông minh và tích cực của cô khi mỗi lần hỏi về các vấn đề pháp lý.
Sau đó, cô chủ động và táo bạo trêu chọc anh, điều này khiến anh không thể không cảm thấy cô thật dễ thương.Dần dần, họ trở nên thân thiết hơn, và vẫn duy trì liên lạc.
Anh thỉnh thoảng sẽ dẫn cô đến phòng xử án khi có phiên tòa, còn cô thì thường xuyên tìm đến anh để xin giúp đỡ khi gặp khó khăn trong việc làm báo cáo hay viết luận văn.Cuối cùng, Đường Ninh không thể kiềm chế được nữa, cô mạnh dạn thổ lộ tình cảm của mình.
Khi ấy Tần Việt mỉm cười, ôm lấy eo cô và hôn nhẹ lên môi cô.Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu, và khi môi anh chạm vào môi cô, cô vô cùng căng thẳng, tay khẽ chạm vào ống tay áo anh, nhưng cũng không thể ngừng run rẩy vì xúc động.Cô yêu anh, và ngưỡng mộ anh.
Khi ở bên anh, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Thời gian kế tiếp họ bên nhau phần lớn là những khoảnh khắc ngọt ngào, tràn ngập tình cảm nồng thắm.
Tần Việt dạy cho Đường Ninh những nụ hôn say đắm, những lần muốn dừng lại mà lại không thể, tình yêu cứ thế cuốn họ vào vòng xoáy không có lối thoát.Thế nhưng, Tần Việt lại rất bận.
Công việc của anh phải đi công tác cả trong nước và nước ngoài, còn Đường Ninh còn rất trẻ tuy cô có thể chịu đựng được những lần xa cách ngắn hạn, nhưng không thể chấp nhận được việc anh thường xuyên rời đi, có khi đến hai mươi ngày mới về.Khi Tần Việt đã liên tiếp một tháng không về nước, Đường Ninh vốn đã cảm thấy bất an, thì một tin tức khiến cô thêm phần đau lòng.
Cô phát hiện ra rằng anh đã kết hôn, có vợ và con, mà anh chưa bao giờ nói với cô những điều này.Thậm chí, ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ, khi cô tìm hiểu về mối quan hệ tình cảm của anh, anh vẫn khẳng định mình là người độc thân.Đường Ninh không thể giữ im lặng, cô gọi điện chất vấn anh, và anh chỉ im lặng một lúc, rồi cuối cùng thừa nhận.Tần Việt giải thích rằng hôn nhân của anh chỉ là hình thức, anh và vợ đã sống riêng lâu rồi, mỗi người một cuộc sống, không ai làm phiền ai.
Nhưng Đường Ninh thì không thể nào tiếp nhận được điều đó, cảm giác tức giận và tổn thương trào dâng trong lòng cô.Anh có sự nghiệp của anh, anh quá bận rộn để dành thời gian cho cô, mà giờ đây, khi biết anh đã có gia đình, cô tự hỏi mình liệu mình có chỉ là một sự thay thế tạm bợ?Cô quyết định chia tay.Tần Việt cố gắng níu kéo, anh cũng thừa nhận mình đã nói dối.
Anh thích cô, nên khi cô hỏi về tình trạng tình cảm của anh, anh đã không nói hết sự thật, chỉ giữ lại một chút để tránh làm cô tổn thương.
Nhưng anh không nghĩ khi mọi chuyện lộ ra lại khiến cô đau khổ đến như vậy.Trong lòng Tần Việt, anh thực sự không thấy hôn nhân có gì quan trọng.
Anh và vợ không còn cảm giác với nhau, họ sống riêng biệt, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Lý do duy nhất khiến anh chưa ly hôn là vì đứa con trai của họ.Với anh, hôn nhân không có gì đáng bận tâm vì thế anh không thấy có gì sai khi vẫn tiếp tục duy trì nó.Nhưng Đường Ninh lại không thể chấp nhận giống như anh.
Có thể đối với cô, hôn nhân không phải lý do duy nhất để chia tay, mà chính là cảm giác giữa hai người, là sự hiểu biết và yêu thương.Thời gian thắm thoắt trôi qua, khi Đường Ninh đã trưởng thành hơn đôi khi cô cảm thấy hối hận, tự hỏi nếu mình kiên nhẫn hơn, lý trí hơn, liệu cô có thể giữ được hạnh phúc bên anh không?
Nhưng những suy nghĩ ấy giờ đây chẳng còn ý nghĩa.
Cô biết mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.Chẳng thà quên đi.Sau khi tốt nghiệp, Đường Ninh quen và gặp gỡ vài người bạn trai, nhưng tất cả đều không để lại cho cô một ấn tượng sâu đậm nào.
Những mối quan hệ đó không khiến cô đau đớn hay hạnh phúc, chúng chỉ trôi qua một cách nhạt nhòa, có như không có mà thôi.Cho đến khi cô kết hôn với Tần Minh Vũ, và mới phát hiện ra một sự thật khiến cô không thể nào tin được là anh lại chính là ba chồng của cô.Đường Ninh nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả những gì đã qua, rồi cơ thể mệt mỏi của cô chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy mà không cần đồng hồ báo thức.
Dù tối qua cô đã ngủ muộn, nhưng vì trái tim không yên, cô lại tỉnh giấc từ rất sớm, không hề có chút buồn ngủ nào.Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Đường Ninh quyết định dứt khoát đứng dậy và xuống lầu.
Dù chân cô vẫn còn đau, nhưng so với tối qua thì đã đỡ rất nhiều.Cô chống tay lên tường, nâng chân trái lên, rồi nhảy một bước, từng bước dịch chuyển ra khỏi phòng.Khi đến cầu thang, cô lại dựa vào bức tường, cố gắng dồn trọng tâm lên chân phải, từ từ di chuyển chân trái, gian nan nhưng kiên trì bước đi.Tần Việt mở cửa phòng mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đường Ninh đang nhảy từng bước xuống từ cầu thang giữa lầu ba và lầu hai, dáng vẻ giống như một con thỏ bị què chân.Đường Ninh cũng nhìn thấy anh, đôi mắt họ bắt gặp nhau.Tần Việt đứng ở đó, nửa thân trần, có lẽ anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nước vương vãi như thể sắp nhỏ giọt.
Đường Ninh không thể không nhìn vào làn da rám nắng và cơ bắp vững chãi của anh, nhưng ngay lập tức cô quay đi, cố gắng không nhìn thêm nữa.Ngay sau đó, anh bước đến gần cô, dáng vẻ cao lớn và mạnh mẽ rõ rệt.
Tần Việt đứng trước mặt cô, cúi xuống, khuôn mặt anh thoáng hiện sự không rõ ràng, Đường Ninh vô thức nghiêng người về phía sau, đôi môi yếu ớt gọi: "Ba... ba..."
Tần Việt không chút do dự đáp lại, sau đó lại giống như ngày hôm qua, anh ôm cô lên, giữ cô trong lòng như thể không thể tách rời, bước nhẹ nhàng ôm cô từ trên cầu thang xuống dưới, rồi đặt cô xuống nền đất trống ở lầu hai.Anh tựa cô vào bức tường và lên tiếng: "Dậy sớm thế này à?"
Đường Ninh chỉ biết quay đầu, mắt dao động, không nói gì."
Đợi ở đây một chút, tôi sẽ đưa em đi xuống."
Tần Việt dặn dò.Đường Ninh gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào tường, chờ đợi anh.Tần Việt quay lại thư phòng, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy dao cạo râu, không ngờ lại gặp được cô.Sau đó, anh nhanh chóng thay đồ và ra ngoài.Anh lại một lần nữa ôm cô, lần này Đường Ninh không chống cự nữa.
Dù sao, kết quả cũng giống nhau.Tần Việt ôm cô đến phòng khách và nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Tay anh vẫn đặt trên eo cô, không rời đi.Lúc này, từ ngoài vọng vào tiếng nói của Tần Minh Vũ: "Ba!"
" Hết chương 6
P/s: Còn ai đợi truyện này khôm ạaaaa???Mời mọi người thưởng thức chương mới nhoé, các bạn đã có "vị" Tết cho mình tới đâu rồi nèeeeee