[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,227
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Cấm Kị Hoan Ái (H+++)
Chương 20: Đáp án
Chương 20: Đáp án
Mấy ngày sau đó, An Di cũng không chạm mặt An Khải Hâm.Cô vẫn ngày ngày lên lớp nghe giảng, tối đến cùng bạn học đi chơi.Thi thoảng sẽ hẹn hò cùng bạn trai.Cuộc sống vẫn giống như lúc trước dường như không có gì thay đổi.An Khải Hâm mấy ngày này cũng bận rộn công việc, thường xuyên phải ra nước ngoài công tác dài ngày.Thường thì không có nhiều thời gian nhưng lúc rảnh rỗi cũng đều vào tối muộn.Hắn có nhắn tin cho con gái nhưng có lẽ luôn vào giờ cô nhóc đi ngủ nên thường không trả lời.An Khải Hâm cũng muốn cho con gái thời gian để cô có thể từ từ tiếp nhận hắn.Đã tròn hai tuần An Khải Hâm ở bên Anh.
Vừa đáp máy bay xuống liền phải vội vàng xử lí văn kiện.Đến thẳng công ty để mở cuộc họp cũng không kịp báo cho Tô Vãn biết bản thân đã trở về sớm hơn ngày dự tính.Căn bản hắn là muốn đến tìm con gái, muốn cùng cô ở bên ngoài đẻ có không gian riêng tư.Nhưng An Khải Hâm đã đợi ở bên ngoài KTX từ rất sớm cũng không thấy con gái.Gọi điện hay nhắn tin cũng không nhận được hồi đáp.An Khải Hâm trong lòng có chút sốt ruột.Đợi mãi đến 10 giờ tối mới thất vọng, uể oải trở về.Vừa xuống xe đã thấy bóng dáng mà hắn mong chờ nửa tháng nay lại xuất hiện ở trong hoa viên.Trong lòng An Khải Hâm bỗng chốc mừng rỡ.
Trên môi cũng lộ ra ý cười vui vẻ.Hắn không kịp nghĩ ngợi đã vội bước đến, cũng không thèm ngó trước ngó sau đã vồ vập ôm chầm lấy eo cô.An Di vừa hái mấy bông hoa hồng trong vườn.Cô cầm theo bình cắm hoa vào trong.
Còn đang lúi húi chỉnh sửa lại vị trí của mấy bông hoa sao cho đẹp mắt thì bất ngờ có một cánh tay rắn chắc luồn qua eo ôm chầm lấy.Tấm lưng áp vào một vòm ngực rộng lớn, vững chãi.Mùi hương nam tính cùng hơi thở quen thuộc này An Di không cần nhìn cũng có thể đoán ra người đó là ai.Cô giật thót mình, ngón tay cũng run lên đâm mạnh vào gai trên cành của hoa hồng.
Cô khẽ kêu nhỏ một tiếng, nhăn mặt.An Khải Hâm thấy cô kêu đau thì ngạc nhiên buông cô ra, lo lắng hỏi:"Con sao thế?
Đưa ba xem"Vừa nói An Khải Hâm vừa cầm ngón tay đang rỉ máu của An Di cho vào trong miệng mình ngậm lấy.An Di thất thố mở to mắt ngạc nhiên, cảm nhận ngón tay được khoảng miệng ấm nóng của ba ba bao bọc còn nhân cơ hội liếm mút ngón tay của cô.An Di đỏ bừng hai tai, sợ hãi lại vội vàng rút ra."
Không cần làm thế.
Con không sao?"
An Khải Hâm thấy bộ dáng hốt hoảng của cô thì không cưỡng ép cô nữa.Chỉ cẩn thận nhìn tay cô một chút nhẹ giọng:"Xin lỗi là ba không để ý làm con bị thương."
"Không sao!"
An Di tránh né đi ánh mắt của An Khải Hâm, giấu bàn tay ra đằng sau, lại nói."
Con chỉ định cắm một ít hoa trưng trong phòng, cũng đã xong rồi."
"Ừ."
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
An Khải Hâm nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô thì khẽ nói:"Tiểu Di, con về nhà lâu chưa?"
An Di chột dạ gật đầu.
Cô bởi vì cuối tuần này nghe Tô Vãn nói là An Khải Hâm ra nước ngoài công tác hai mươi ngày.
Yên tâm vì bà không có nhà nên cô mới chịu trở về."
Nhưng không ngờ thế nào lại chạy trời không khỏi nắng.Ba cô lại về sớm hơn dự kiến những sáu ngày.Hơn nữa vừa về đã lao đến muốn ôm ấp người rồi.Cô không dám nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhu tình cùng nóng bỏng như muốn ăn tươi nhuốt sống cô kia."
Ngày hôm nay con có cầm điện thoại không?
Ba đã gọi cũng nhắn tin cho con rất nhiều lần"An Khải Hâm có chút chán nản nhìn chằm chằm vào mặt con gái.An Di cũng không định lảng tránh mãi như vậy, cô cũng không thể cứ như thế cả đời được."
Là con không muốn nhận."
Dứt lời, cô bình tĩnh ngước mắt nhìn An Khải Hâm."
Ba, không phải người cần một câu trả lời sao?"
An Khải Hâm trong lòng đã có đáp án nhưng khi nghe An Di thẳng thắn thừa nhận thì trái tim lại quặn thắt từng hồi."
Đáp án thế nào có lẽ trong lòng người cũng đã rõ nhưng con vẫn muốn trực tiếp nói rõ ràng."
Hít sâu một hơi, An Di cố gắng kìm nén đau đớn trong lòng, lại nhẹ nhàng nói:"Con không muốn cùng ba có mối quan hệ kia.
Cả ba và con vẫn nên quên đi thì hơn.
Con không muốn mẹ bị tổn thương."
An Khải Hâm không nói nên lời.
Hắn tôn trọng quyết định của con gái nhưng vẫn là không thể nào nói ra được thành lời.Hồi lâu sau, đôi mắt An Khải Hâm thoáng qua hơi nước, hắn mới gắng gượng mỉm cười, gật đầu:"Được."
Đến bữa cơm bầu không khí giữa ba người có chút ngột ngạt, nặng nề.Tô Vãn thấy hai cha con bình thường thân thiết, rất hay chuyện trò nhưng hôm nay lại không ai đả động đến ai.Bà chủ động nhìn sang con gái, cười nói."
Nhân tiện đợt này con được nghỉ lễ hay ngày mai chúng ta đi suối nước nóng nhé!"
"Dạ, ngày mai con có việc ở trường.
Có lẽ sáng mai con sẽ trở lại trường sớm."
Tô Vãn có chút ngạc nhiên, hỏi:"Không phải đang nghỉ lễ sao?
Con nói sẽ ở nhà thêm ba ngày nữa hiện tại ở trường có việc gấp gì mà lại gấp như vậy."
An Khải Hâm siết chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt như có như không hướng về phía con gái.Hắn bình thản nói:"Đang là nghỉ lễ, có chuyện gì gấp thì cũng nên để sau giải quyết.
Ngày mai ta có hẹn với mấy người bạn đi đánh golf nên không thể đi cùng mẹ con được.
Con đi với mẹ chút đi cũng coi như thư giãn cơ thể.An Di cúi đầu càng thấp.
Cô nhai miếng cơm chậm rãi nhuốt xuống mới ngoan ngoãn đáp."
Vâng.
Vậy thì để mai con đi với mẹ."